1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

(XUYÊN KHÔNG) ĐẤU THẦN - YÊU YÊU (Q2-160)(sắc+)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 84 : Vào Bẫy

      Ta muốn người đánh Long Gia trận, lưỡng bại câu thương, ngươi chịu ! ?

      Ta muốn lấy đầu ngươi để đá bóng, ngươi chịu ! ?

      Ta muốn ngươi làm con chó của Lý Dật ta, ngươi chịu ! ?

      Lời này dĩ nhiên Lý Dật ra. chỉ im lặng trong chốc lát, rồi sau đó vỗ tay, dùng giọng điệu lạnh phù hợp nhất trong lúc này. nhàn nhạt :

      - Đại Đoàn trưởng quả nhiên có chút to gan và nhãn lực, điểm này lại tốt hơn là tiểu nha đầu vừa rồi rất nhiều. Ngươi đoán sai, thứ này đích thực là Bản tôn tung ra. . . Còn về mục đích của Bản tôn. ngươi có thể đoán xem sao?

      - Nếu gặp các hạ ở nơi khác, mỗ chắc chắn đoán ra các hạ có mục đích gì, nhưng đây lại là nơi bé Huyết Lang Trấn, thứ mà các hạ chú ý tới quá nhiều, nếu ta đoán nhầm. . . Thứ tạo hứng thú cho các hạ khiến các hạ có tâm tư. . . Các hạ, lẽ nào là vì Phong Lâu mà đến! ?

      Thiên Kiệt coi Lý Dật như là nhân vật thần bí cao thâm khó đoán, mở miệng là ra thứ trong lòng mình nghĩ.

      Lý Dật như cười như khôngnói:

      - Xem ra Đoàn trưởng như ngươi cũng làm uổng phí, cũng có chút đầu óc. . . Sao ngươi lại đoán vậy ?

      Thiên Kiệt cười lạnh tiếng, :

      - Lúc Phong Lâu mới nổi. mỗ chưa từng có ý với nó nữa, chỉ là thế lực đằng sau Phong Lâu này quá kinh người. mỗ tự biết dây vào được, vì vậy bao năm nay vẫn phải nuốt cục tức này, coi như mặc nhận Phong Lâu tồn tại. Có điều, các hạ nếu muốn mỗ đối phó với Phong Lâu, mỗ nếu từ chối đúng là bất kính rồi!

      - Ồ. ngươi lại cần Bản tôn khuyên nhủ, đồng ý rồi?

      Trong ánh mắt của LÝ Dật ra vẻ gì đó châm chọc.

      - mỗ bao năm nay cùng Phong Lâu đều giả tình giả nghĩa, cũng phiền lắm rồi. Thêm nữa hôm nay ta giở mặt với Ngô Hinh Dư, nàng ta nuốt gọn Dong binh đoàn Huyết Lang, đúng là lạ. Huống hồ, hôm nay nếu như ta giở mặt với nàng ta, tiếp sau đây hai bên dĩ nhiên là chết thôi rồi. vỉ Vậy các hạ nếu muốn đối phó với Phong lâu. Điều kiện này sao ta lại có thể đồng ý! ?

      Thiên Kiệt lạnh giọng . thần sắc khuôn mặt biến đổi khó đò.

      Lý Dật cơ hồ lắc đầu, chỉ nhàn nhạt :

      - Nếu như ngươi giở mặt với Phong Lâu rồi, Bản tôn hà tất cần đưa điều tốt này cho ngươi?

      Thiên Kiệt ôn hòa :

      - Các hạ dĩ nhiên có thể làm như vậy. cũng có thể cho mỗ bất cứ điều tốt gì. Nhưng trừ phi các hạ giết chết ta lúc này, bằng . mỗ lúc nào cũng có thể rời . Chỉ cần mỗ đem theo Dong binh đoàn Huyết Lang, thiên hạ này nơi nào mà thể đến? Chỉ có điều nếu thiếu Dong binh đoàn Huyết Lang, các hạ muốn đối phó với Phong Lâu, e rằng cũng có nhiều phiền phức đúng ?

      Lý Dật khẽ cười, :

      - Ngươi uy hiếp ta?

      - dám.

      Thiên Kiệt lui về sau nửa bước, sắc mặt cảnh giác:

      - mỗ . chẳng qua là mà thôi. . . xuất của quyển Công pháp ấy, thứ mà các hạ muốn chẳng qua Chỉ là kết quả mỗ và Phong Lâu trở mặt mà thôi, nếu lúc quan trọng nhất lại thất bại, há chẳng phải đáng tiếc sao?

      Lý Dật nhìn Thiên Kiệt chằm chằm, rồi khẽ tiếng :

      - Ngươi cũng có mấy phần có lý. nếu như ngươi chuẩn bị đối phó với Phong Lâu, Bản tôn coi như cho ngươi thứ này, thế nào? Dù gì kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. . . Chỉ có điều, có chuyện này hy vọng ngươi nhớ. . . Lợi ích có rồi, nếu làm việc, Bản tôn có thể cho ngươi thứ gì, dĩ nhiên cũng có thể thu về, ngươi hiểu ý của Bản tôn ?

      Thiên Kiệt trầm giọng :

      - mỗ tuy bản lĩnh tầm thường, nhưng vẫn còn thủ tín, các hạ có thể yên tâm.

      Lý Dật cười ha hả, tay phải khẽ vỗ cái, rồi lại quăng . Quyển trục lấp lánh quang mang thanh sắc bay về hướng Thiên Kiệt.

      Thiên Kiệt t uy ánh mắt ra vài tia thèm thuồng, nhưng vẫn vung ra đấu khí, bắt lấy Quyển trục, đợi đến lúc dò xét hồi, phát có vấn đề, Thiên Kiệt mới tóm nó vào tay.

      - Ngươi cũng cảnh giác lắm!

      Lý Dật như cười như .

      - dám, chỉ là sống lưỡi đao. cẩn thận phải bị thiệt lớn.

      Thiên Kiệt nhàn nhạt đáp câu, nhưng vẫn nhịn được phải xòe Quyển trục ra nhìn.

      Chỉ liếc mắt nhìn, ánh mắt như bốc ra lửa!

      - Công pháp Chu Tước Cao cấp. Vạn Mộc Quyết! Đây. . . Đây phải là Đế Đô. . .

      Giọng của Thiên Kiệt khàn đặc lại, vẻ mặt đầy kinh hãi.

      Giọng nhàn nhạt của Lý Dật vang lên:

      - Nếu như ngươi cần. có thể trả lại cho ta. . . Thứ này ban đầu ở đâu đối với ngươi mà . có ý nghĩa ?

      Thiên Kiệt khóe mắt khẽ giật, sau hồi mới trầm giọng :

      - Các hạ dạy rất phải, con đường của cường giả vốn chính là cho phép có do dự. Chỉ cần có thể mạnh lên, mặc thứ này từ đâu tới!

      - Ngươi lại có thể hiểu thấu. . .

      Lý Dật nhàn nhạt :

      - Ba ngày sau, ta lại đến tìm ngươi, liên thủ cùng giải quyết Phong Lâu. Còn nữa, còn ả nha đầu đó ta cần, đến lúc đó ngươi được động vào, còn về thứ khác, đều là của ngươi, ngươi có hiểu ý ta ?

      Thiên Kiệt suy tính nhanh chóng, tuy biết mình như vậy là bị người thần bí cướp trước rồi, nhưng Quyển trục lấp lánh ánh xanh trong tay lại với , chuyện này sau khi thành công, lợi ích thế nào?

      Nếu dựa vào thứ này đột phá đến cấp Đấu Vương, vậy có thể khắp nơi trong thiên hạ rồi!

      - Vâng, mỗ mấy ngày này nhất định sắp xếp tất cả mọi chuyện cách thỏa đáng, nhất định khiến các hạ hài lòng!

      Sau khi trong lòng hạ quyết tâm, Thiên Kiệt cuối cùng nghiến răng .

      - Tốt lắm! Ba ngày sau ta tất tìm ngươi.

      Lý Dật nhàn nhạt :

      - Hy vọng đến lúc đó ngươi làm ta thất vọng!

      Dĩ nhiên, Chỉ cẩn đến lúc đó ngươi vẫn còn sống!

      Trong lòng Lý Dật thêm câu. vừa dứt lời. như quỷ dị tan biến trong khí.

      ở tại đó, chỉ còn lại Thiên Kiệt vẻ mặt đầy phức tạp đứng tại chỗ. Quỵển trục trong tay giống như hạt dạ minh châu ngừng tỏa ra ánh sáng màu xanh biếc. . .

      - Có vật này rồi, ta là thiên hạ vô địch rồi!

      thanh vô cùng đáng cười vang lên trong lòng Thiên Kiệt, vang lên từng hồi. cuối cùng lại nhịn được ngẩng mặt lên cười lớn ha hả.

      Cách đó vài dặm, Lý Dật nhàng đáp xuống ngọn cây đại thụ tán rộng, thân hình ngừng lắc lư theo ngọn cây.

      Ánh mắt dõi về hướng Vạn Triều Thành, lẩm bẩm:

      - Bên Huyết Lang Trấn ổn thỏa rồi, chỉ còn đợi Long Gia lúc nào mới chịu ra ta mà thôi. . .

      Thân hình hư ảo của Xà Tôn Giả bay ra, thoáng cười :

      - Tiểu tử, hôm nay ngươi bổ trí phức tạp như vậy, cảm thấy mệt sao? Vừa rồi giết luôn Thiên Kiệt có phải tiện hơn ? Ngược lại sắp xếp lại thực lực bên Phong Lâu, nếu giải quyết Thiên Kiệt, Dong binh đoàn Huyết Lang cũng cầm cự nổi bao lâu.

      Lý Dật nhàn nhạt :

      - Ta tốn nhiều công sức như vậy, sắp xếp nhiều như vậy, nếu như khiến Thiên Kiệt dễ dàng chết như vậy, há chẳng phải là quá lời cho ? Huống hồ, Bắc Đấu Tông và Diệp Gia cần mục tiêu để xả giận, Dong binh đoàn Huyết Lang phải là đối tượng tốt nhất sao. . . Chuyện này những cần làm, mà còn phải làm cho kín kẽ có sơ hở, để Long Gia và Dong binh đoàn Huyết Lang đánh đến hiểu thế nào. Ta lại tin, khi Long Phi biết Vạn Mộc Quyết của Diệp Gia ở trong tay Thiên Kiệt, Thiên Kiệt lại bị thương, lại động tâm chút nào? Phải biết rằng, những ngày nay Long Gia bị thiệt thòi lớn thế nào trong tay của Dong binh đoàn Huyết Lang a! Long Ngạo Thiên có lẽ còn lưỡng lự, nhưng Long Phi, chắc chắn !

      0O0

      Trong đại sảnh của Long Phủ vẫn đốt đèn sáng trưng.

      trôi qua hơn nửa canh giờ từ lúc xảy ra chuyện, chuyện mà Long Gia nên làm để làm, thi thể của Diệp Thanh Mã được thân vệ giỏi nhất cưỡi khoái mã tức tốc về Đế Đô. Chuyện còn lại, thực ra nhiều hơn chính là cần đợi quyết định của Bắc Đấu Tông và Diệp Gia.

      DÙ gì thân phận của Diệp Thanh Mã rất đặc biệt, Long Gia bé lúc này hoàn toàn thể quyết định quá nhiều chuyện, mà chuyện cần hơn, chỉ là bày tỏ thái độ mà thôi.

      Long Phi ngồi vị trí thượng thủ, nhìn đại sảnh cháy đến hơn nửa, lúc này có chút tâm tư nào để gọi người đến giải quyết đống hoang tàn này, chỉ lặng lẽ chờ đợi tin tức.

      Long Ngạo Thiên ngồi ở hạ thủ vẫn trong bộ dạng uể oải biếng lười, nhưng ánh mắt lại cũng vụt ra căng thẳng lúc này của .

      Cộp cộp cộp—

      Tiếng bước chân đồn dập gấp gáp vang lên ở của trước, thị vệ vẻ mặt bình đạm nhanh chóng chạy vào, phục xuống đất. trầm giọng :

      - Gia chủ đại nhân, Thiếu Gia chủ, hai bên Ly Gia và Mạc Gia đưa tin về, đêm nay hề có bất cứ động tĩnh gì, có khác biệt gì lớn so với ngày thường. . . Nhưng bên Dong binh đoàn Huyết Lang. . .

      - Bên Dong binh đoàn Huyết Lang thế nào?

      Long Phi và Long Ngạo Thiên đưa mắt nhìn nhau, sau đó Long Ngạo Thiên mới chậm rãi lên tiếng hỏi.

      Thị vệ đó chần chừ lát. rồi :

      - Bên Huyết Lang Trấn cơ hồ có loạn, chết rất nhiều Dong binh, gián điệp mà chúng ta cài vào trong cũng chết sạch, nhất thời có cách nào có được tin tức! Chỉ có điều, thuộc hạ phái người tiếp cận người của Dong binh đoàn Huyết Lang thám tính tin tức, chắc rằng lâu sau có kết quả!

      - Huyết Lang Trấn đại loạn?

      Long Phi nhíu mày. tay gõ vào chỗ chống của ghế, rồi nhìn Long Ngạo Thiên :

      - Ngươi thế nào?

      Nhãn thần của Long Ngạo Thiên vụt lóe. :

      - Huyết Lang Trấn trước giờ là địa bàn của Dong binh đoàn Huyết Lang, thế lực khác thể nhúng tay vào. Đâu có thể rối loạn tùy tiện như vậy được? Chỉ có điều. . . Nếu có người muốn che đậy chuyện gì đó, cái loạn này. cơ hồ là cách làm tốt nhất. . .

      - Vậy ý của ngươi là?

      - E rằng, chuyện lần này già nửa là Thiên Kiệt làm.

      Long Ngạo Thiên nhíu mày:

      - Chỉ có điều, bên trong đó còn có mấy điểm kỳ lạ. Với bản lĩnh của Thiên Kiệt, cho dù có lợi hại hơn nữa cũng thể nào cùng lúc giết được ba cường giả Đấu Sư chứ? Trừ phi, đột phá rồi. . . Nhưng nếu đột phá, sao có thể tha cho chúng ta. . . Dù gì nhìn từ bên ngoài, chúng ta chính là kẻ thù giết con của a! Bên trong chuyện này lại có điều đúng, chỉ có điều, tất cả phải đợi tin tức mới có thể chắc chắn được. . .

      Hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi lại chìm vào im lặng.

      Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, lại nửa canh giờ nữa qua .

      Đột nhiên, lại có thị vệ nữa vội lao vào, thị vệ lần này đến cũng kịp . Chỉ vội vàng đưa Quyển da dê trong tay trình lên cho Long Phi.

      Long Phi tiện tay đón lấy, mở ra xem. sau hồi mắt vụt tinh quang:

      - Đúng là Thiên Kiệt! ?

      Dứt lời. tiện tay ném cái, Quyển da dê rơi vào tay của Long Ngạo Thiên.

      Long Ngạo Thiên khẽ liếc mắt nhìn, nhịn được khẽ:

      - Thiên Kiệt bị trọng thương? Quyển trục Công pháp Vạn Mộc Quyết ở trong tay ! ?

      Vừa dứt lời. con mắt hơi nheo lại. Ngày đó, Húc chỉ là đấu giá được Đấu kỹ Chu Tước Trung cấp. chịu được phải mang người cướp. Lúc này. thứ xuất lại là Vạn Mộc Quyết. Công pháp Chu Tước Cao cấp truyền thừa nghìn năm của Đế Đô Diệp Giai?

      Khẽ hít vào hơi. áp chế tiếng tim đập loạn nhịp của mình.

      Long Ngạo Thiên nhịn được liếc nhìn Long Phi, hai cha con sau khi trao đổi nụ cười trong lòng tự biết với nhau rồi, Long Ngạo Thiên mới thở ra hơi, :

      - Xem ra, chuyện lần này, quả nhiên là Thiên Kiệt làm rồi! Phái người đưa tin đến Diệp Gia và Sư tôn trước ! Tuy rằng biết Thiên Kiệt tại sao lại hạ thủ với sư huynh, nhưng cho dù thế nào. Lần này chúng ta cũng thể ngồi nhìn nữa rồi! Thiên Kiệt nhiều lần gây rắc rối cho Long Gia chúng ta, lần này lại làm ra chuyện này! đến lúc chúng ta phải khai trừ cái tên Dong binh đoàn Huyết Lang rồi!

      Đương nhiên! Quyển Vạn Mộc Quyết này. cũng nhất định, phải cướp tới tay!

      Những lời này cơ hồ cùng lúc vang lên trong lòng hai cha con khiến nụ cười khuôn mặt họ lại càng nồng nhiệt.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 85 : Huyết Lang Bảo

      Tổng bộ của Dong binh đoàn Huyết Lang nằm ở giữa trung tâm Huyết Lang Trấn. Tòa thành cao lớn này giống như con mãnh hổ đứng trong lòng Huyết Lang Trấn liếc nhìn xuống tất cả mọi người.

      Nơi này, có tên là Huyết Lang Bảo.

      Trong tiền sảnh của Huyết Lang Bảo. Thiên Kiệt ngồi chếch chiếc ghế lên phía thượng thủ.

      nhè gõ ngón tay vào chỗ chống tay, khẽ nhíu mày, sau chốc lát mới nhàn nhạt :

      - Bạch Tú Thiên, tại Dong binh đoàn chúng ta còn có bao nhiêu chiến lực trong Huyết Lang Trấn?

      Phía dưới tả thủ của Thiên Kiệt, nam tử chừng hơn ba mươi tuổi cũng cau mày, dung mạo của cực kỳ thanh tú, cả người toát ra vẻ bệnh nhược, nhưng trong ánh mắt thỉnh thoảng lại lóe lên tinh quang, cơ hồ như cho người khác biết, cường giả.

      Bạch Tú Thiên chần chừ lát rồi :

      - Đoàn trưởng, Dong binh đoàn chúng ta trước nay có nhiều nhiệm vụ, vì vậy trừ những người làm nhiệm vụ, nhân thủ còn lại còn chưa tới nửa. Hơn nữa, cường giả từ Đấu Sư trở lên cũng chỉ còn lại ta và Đan Nhi Nhĩ mà thôi... Ma Phàm tuy còn ở trong Huyết Lang Bảo, nhưng với tình trạng của nay, cơ bản thể nào động thủ được!

      - Long Gia chết tiệt!

      Thiên Kiệt đập tay mạnh vào tay vịn, nghiến răng ken két:

      - Nếu phải Long Gia, lúc này bên chúng ta ít nhất cũng có thêm hai vị Đấu Sư, chứ phải rơi vào tình trạng nay!

      Bạch Tú Thiên cau mày. :

      -Đoàn trưởng, ra với thực lực của chúng ta nay, trong Huyết Lang Trấn này cũng có ai dám chạm vào ta. ngài cần gì phải sầu lo quá như vậy?

      Thiên Kiệt cười lạnh tiếng, đáp:

      - Ngươi chắc chắn có ai chạm vào chúng ta? Đám nữ nhân của Phong Lâu ấy lẽ nào phải người?

      Bạch Tú Thiên bị Thiên Kiệt làm cho cứng họng, ngay lập tức sượng sùng dám mở miệng.

      Nhưng nam tử đầu trọc phía đối diện lại trầm giọng :

      - Đoàn trưởng, lẽ nào ngài muốn hạ thủ với đám nữ nhân đó?

      Giọng của nam tử này rất khó nghe, thân hình cao lớn, khuôn mặt đanh như thép, cơ hồ khiến người khác dám ngước nhìn. cần , người này chính là Đan Nhi Nhĩ.

      Thiên Kiệt khẽ gật đầu, :

      - Chuyện hôm nay, các ngươi cũng hiểu ... Nếu phải đám nữ nhân đó nhúng ta vào giữa chừng, chúng ta lẽ nào lại rơi vào cảnh này? Dù gì cũng trở mặt với họ rồi, nếu tiên hạ thủ vi cường... Bây giờ các ngươi hãy điều phái nhân thủ. Những người xuất thành làm nhiệm vụ, ngoài việc đặc biệt khẩn cấp ra, còn lại gọi về hết . Ta muốn bảo đảm ba ngày sau, chúng ta giải quyết đám nữ nhân đó bằng chiến lực mạnh nhất.

      - Vâng, Đoàn trưởng.

      Bạch Tú Thiên trầm giọng :

      - Chỉ là Đoàn trưởng.. .Theo tin tức đáng tin cậy, thế lực bên Phong Lâu, trước giờ đều tương đương với chúng ta, nhưng lúc này chúng ta lại mất hai Đấu Sư... Nếu động thủ. e rằng...

      Chuyện này Thiên Kiệt đúng là suy nghĩ qua, có điều vừa nghĩ đến thực lực và thủ bút của hắc y nhân thần bí đó, nhịn được cười lạnh tiếng, :

      - sao, cho dù trận doanh nay của chúng ta. muốn giết chúng cũng khó... Nếu các ngươi yên tâm, hãy phái người mời mấy người cấp Đấu Sư trong Dong binh đoàn tới, cứ sau khi chuyện thành, nữ nhân và các thứ trong Phong Lâu để họ mặc sức lựa chọn!

      Bạch Tú Thiên biến sắc, sau hồi lại vui mừng :

      - Đoàn trưởng minh, thực lòng, đám quỷ của Phong Lâu đó ta muốn từ lâu rồi! Đặc biệt là Ngô Hinh Dư đó...

      - Ngô Hinh Dư?

      Am Thiên Kiệt khẽ cau mày, sau chốc lát mới thở dài, :

      - thực lòng, ta cũng rất có hứng thú với ả, nhưng... Lần nàỵ các ngươi phải nhớ kỹ, người nào cũng có thể chạm đến, nhưng Ngô Hinh Dư thể chạm vào bằng , có hậu quả gì ngay cả ta cũng biết được...

      Nhìn sắc mặt cổ quái của Thiên Kiệt, Bạch Tú Thiên và Đan Nhi Nhĩ đưa mắt nhìn nhau, lại dám hỏi ra nghi vấn trong lòng. Có điều từ tình hình lúc của này của Thiên Kiệt có thể nhìn ra, cơ hồ xuất thủ với Phong Lâu lần này còn có thế lực khác đứng đằng sau a!

      Tuy rằng làm cướp cho người khác quả thực tốt nhưng cơ hội hiếm có để trừ bỏ Phong Lâu lẽ nào lại bỏ qua?

      Thiên Kiệt xua tay, :

      - Được rồi, chuyện này nữa, các ngươi hãy cứ làm chuyện chính quan trọng , đám Dong binh kia tuy khó thuần phục, nhưng ta lại tin điều kiện như vậy, chúng lại động tâm!

      Bộp bộp-

      Đúng lúc này tiếng gõ cửa khẽ khàng chợt vang lên trong Huyết Lang Bảo, ngay lập tức tiếng cười nhạt cũng truyền tới.

      - Quả nhiên là điều kiện lớn a! Đừng là đám Dong binh ấy, thực lòng, lúc này ngay cả ta cũng rất động tâm a! Ta đoàn trưởng, có phải ngươi cũng nên thương xót, tính thêm cả ta vào ?

      Tiếng cười đột ngột ấy, khiến mọi người trong sảnh đều cả kinh, vụt quay người lại, mọi tầm mắt ở bên trong sảnh đều hướng ra phía tiên môn ở đại sảnh. Nơi đó hai Dong binh trấn giữ ở của đều gục trong vũng máu. mấy nhân ảnh nhàn nhạt chiến lực của bên đó chậm rãi bước vào, người đầu chính là hai cha con!

      - Long Ngạo Thiên! Long Phi?

      Nhìn hai người đầu, Bạch Tú Thiên và Đan Nhi Nhĩ cười lạnh. Thiên Kiệt ngồi thượng thủ lúc này sắc mặt lại vô cùng trầm...

      Tại sao? Tại sao? Tại sao lại vào đúng lúc này...

      Chỉ có điều, vào lúc này, suy nghĩ có chút ý nghĩa nào ấy thực chất thể nào thay đổi được cục diện. Thiên Kiệt hít vào hơi sau đó bình tĩnh trở lại.

      vỗ tay nặn nụ cười nhàn nhạt :

      - ra là Long Gia chủ và Long Thiếu gia... Cũng biết ngọn gió nào hôm nay lại dẫn hai vị dắt tay nhau đến đây vậy? Xem ra, Huyết Lang Bảo của ta hôm nay đúng là vinh hạnh a...

      - dám.

      Long Phi cười ha hả:

      - Đoàn trưởng uy phong biết bao, sát khí biết bao, chúng ta đến có đáng là gì, nhiều nhất cũng chỉ là thêm hoa gấm mà thôi. vinh hạnh này, đúng là dám nhận a... Có điều, vừa rồi cơ hồ nghe Đoàn trưởng muốn hạ thủ với Phong Lâu gì đó? Nếu ta nhớ nhầm, Huyết Lang Trấn này phải mình Dong binh đoàn Huyết Lang độc đại phải? Từ lúc nào mà Đoàn trưởng lại hào phóng như vậy? Lại nhường vị trí cho kẻ khác? Nếu như vậy, chỉ Đoàn trưởng ngươi cũng nhường vị trí cho chúng ta thế nào?

      - Được thôi.

      Thiên Kiệt cười lạnh tiếng:

      - Chỉ cần hôm nay Long Gia chủ ngươi có thực lực san bằng Huyết Lang Bảo của ta, vậy đừng là nhường vị trí ta nghĩ sau này Huyết Lang Trấn này cũng là của ngươi... Thế nào hả?

      Long Ngạo Thiên cười nhạt, :

      - Đoàn trưởng, lời này của ngươi quá rồi... Sao lại giống như hôm nay Long Gia chúng ta đến nhà bái phóng lão nhân gia ngươi, chẳng khác nào đến chém chém giết giết vậy.

      - Ô? Các ngươi phải đến chém chém giết giết sao?

      Thiên Kiệt như cười như :

      - Vậy Long Thiếu gia chi bằng hãy thử xem, hôm nay muốn đến làm gì?

      - Đòi nợ.

      Long Ngạo Thiên nhàn nhạt :

      - Những ngày qua, Đoàn trưởng lấy ít thứ của Long Gia chúng ta a, lúc trước Long Gia ta mải có chuyện khác, thể đến làm phiền Đại Đoàn trưởng. Chỉ có điều, hôm nay Đại Đoàn trưởng lại làm việc thái quá, Long Gia nếu đến đòi nợ, e rằng cũng được nữa rồi...

      Thiên Kiệt sắc mặt thoáng vẻ u tối. với tâm tính của , lúc này sớm bạo nộ. Chỉ là sau hai lân liên tiếp bị thiệt, tính cách của cẩn thận hơn phân nào, ngay lập tức chỉ cười lạnh, :

      - biết Long Thiếu gia chuẩn bị đòi nợ thế nào?

      - Ha ha ha... Điều này phải phí lời sao?

      Long Ngạo Thiên cười lạnh tiếng, :

      - Thiếu nợ trả tiền, giết người đền mạng, đây là điều thiên kinh địa nghĩa a... Đại Đoàn trưởng, những ngày nay ngươi giết ít người của Long Gia chúng ta nhỉ? Ta thấy cứ để tất cả người của Dong binh đoàn này đền mạng được ? Còn về đêm nay, ngươi xuất thủ với Diệp Thiếu gia, vậy cứ lấy ba cái mạng trong đại sảnh ra đền !

      - Hỗn xược! Hỗn đản!

      Đan Nhi Nhĩ cùng Bạch Tú Thiên cùng cất tiếng quát lớn.

      Nhưng sắc mặt của Thiên Kiệt lại chợt biến, :

      - Ta ra tay với Diệp Thanh Mã lúc nào?

      Long Ngạo Thiên nhàn nhạt :

      - Diệp sư huynh ta hôm nay có xung đột với với Đại Đoàn trưởng ngươi ở Thiên Hương Lầu, tối nay chết trong phòng. Nghĩ ra, xung quanh Vạn Triều Thành này người có lý do có thực lực giết Diệp sư huynh nhất, cũng chỉ có mình Đoàn trưởng ngươi thôi.... Chỉ đáng tiếc. Đoàn trưởng, ngươi giết tộc nhân của Long Gia ta, chúng ta nghĩ tới đại cục có thể tạm thời tính toán với ngươi, nhưng ngươi giết Diệp sư huynh của ta, phía sư môn ta chắc chắn từ bỏ chuỵện này. Vì vậy ta thể động thủ a! Ngươi muốn trách! Cứ trách mình có mắt tròng! động vào người nên động tới!

      - Ha ha ha! Hay! Hay lắm!

      Thiên Kiệt lạnh lùng :

      - Muốn vu oan cho Thiên Kiệt ta, cũng rất dễ, có điều nếu vu oan thành công, ngươi cũng có thực lực giết được ta mới được chứ? Bằng , bắt đầu từ ngày mai Vạn Triều Thành này còn Long Gia gì đó đâu!

      Long Phi lạnh lùng :

      - Thiên Kiệt đừng phí lời, nếu ngươi thức thời, lấy thứ đó đưa ra đây bằng ... Hừ hừ...

      - Thứ đó?

      Sắc mặt của Thiên Kiệt biến đổi, ngay lập tức bật cười ha hả:

      - ra là vậy, ra là vậy! Long Gia các ngươi cũng là vì thứ đó mà tới thôi. Xem ra mũi của các ngươi cũng thính lắm a, thứ đó mới đến tay ta, các ngươi muốn đến cướp rồi. Cái gì mà đòi nợ báo thù chứ chỉ là mượn cớ mà thôi, mục đích chính là thứ đó a! Long Phi, uổng cho ngươi sống ở Vạn Triêu Thành này nhiêu năm như vậy làm người làm đến kiếp này, ngươi cũng quá thất bại nhỉ? Cũng chẳng trách Long Gia mãi bị Lý Gia và Mạc Gia áp chế! Có tên Gia chủ phế vật như ngươi còn có thể trách ai? Chuyện này muốn động thủ động thủ, việc gì tìm nhiều lý do như vậy ta phỉ nhổ...

      Long Phi run run mặt ngay lập tức lạnh lùng :

      - Xem ra thể chuyện tiếp rồi, có điều chắc rằng với tính cách của Thiên Kiệt ngươi ngươi tuyệt đối buông tay, nếu vậy ... Giết...

      Theo tiếng quát đanh chát ấy chỉ nghe thấy tiếng hô giết ngay lập tức vang lên từ bốn phương tám hướng của Huyết Lang Bảo. Hiển nhiên Long Gia sớm bố trí nhân thủ nấp ở các nơi trong Huyết Lang Bảo.

      phải người của Dong binh đoàn Huyết Lang quá sơ ý, mà là bao nhiêu năm nay chưa từng có người có ý đánh vào Dong binh đoàn Huyết Lang, vì vậy việc phòng thủ của Dong binh đoàn Huyết Lang khó tránh việc sơ sài bị Long Gia tính toán kỹ càng đánh vào chỗ hổng lớn nhất.

      Nghe thấy tiếng hô giết từ khắp nơi vang lên, Thiên Kiệt biến sắc, :

      - Tú Thiên ngươi chỉ huy đại cục, phát tín hiệu để tất cả mọi người quay về. Lần này nhất định phải trừ khử Long Gia!

      Long Phi nghe vậy cười lớn, :

      - Nếu vào rồi hà tất phải ra ngoài chứ? Sớm nghe dưới tay của Đoàn trưởng có Tứ Đại Sát Thẩn, ta vô cùng ngưỡng mộ có điều Tứ Đại Sát Thần chỉ còn lại hai... Xem ra, ta lại chuẩn bị nhiều quá rồi! Chư vị trường lão, mời!

      Dứt lời, Long Phi khẽ lách sang bên, ba người đằng sau vụt lao vào trong đại sảnh. Ba người này sắc mặt đều điềm tĩnh, trông ra giống như những người bình thường nhất trong Long Gia.

      Thế nhưng chỉ là ba người khiến Thiên Kiệt phải thầm rùng mình. dĩ nhiên rất , những người có thể gọi bằng hai chữ ‘trưởng lão’ trong Long Gia đều là những tên cấp Đấu Sư. Tuy bên mình cũng có ba người, ba đấu ba đến nỗi bại trận, nhưng đừng quên rằng còn có Long Phi hăm he dòm ngó và Long Ngạo Thiên nghe là thông minh tuyệt đỉnh!

      tồn tại của hai người này, ngay lập tức trong đại sảnh biến thành cục thế xấu.

      Huống hồ Dong binh bên ngoài nếu có người chỉ huy, chắc chắn thể nào chặn được đợt tập kích sớm có chuẩn bị của Long Gia. Nghĩ tới đây trong lòng Thiên Kiệt thoáng có chút rối loạn. lo lắng cho sống chết của những Dong binh đó người chết rồi, có thể thu nạp lại thứ lo lắng chỉ là nếu người lần này đều chết sạch, ba ngày sau thể nào ăn với người kia. E rằng, miếng thịt đến tận mồm vẫn phải nhả ra!

      Nghĩ tới đây điểm tĩnh hiếm có của Thiên Kiệt hoàn toàn biến mất, nghiến răng thấp giọng :

      - Ngươi ra ! Ta và Đan Nhi Nhĩ dĩ nhiên có thể chặn được!

      Dứt lời đấu khí Huyết sắc người Ầm Thiên Kiệt trào ra trong chớp mắt chiếc Sa Y Đấu khí tinh diệu trùm lên người . Khẽ khẽ vụt thân hình, nhìn đến ba trưởng lão của Long Gia mà lại bổ đến Long Ngạo Thiên.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 86 : Đấu Sư Đối Chiến Đấu Sư

      Mắt thấy Thiên Kiệt lao đến cơ hồ liệu tới cảnh tượng này, Long Ngạo Thiên chỉ khẽ cười tiếng, :

      - Ba vị trưởng lão cứ làm theo kế hoạch của chúng ta !

      - Vâng!

      Ba trưởng lão nhất tề hô lớn, người trong đó bổ vào Đan Nhi Nhĩ, nhưng hai người còn lại lại lao về hướng Bạch Tú Thiên.

      Sa y Đấu khí đôi bên ngay lập tức xuất , đấu khí hoa mỹ giống như các dải dây đủ màu va chạm mạnh vào nhau.

      - Hay lắm! Hay lắm! ra các ngươi có ý đánh từng người! Có điều ta nghĩ nếu là Long Thiếu gia người rơi vào trong tay ta, Long Gia các ngươi cũng thể lui chứ!

      Thiên Kiệt sắc mặt lạnh, thân hình trong trung biến đổi tay phải vỗ chưởng vào hư rồi lại biến thành trảo.

      Chỉ thấy đạo đấu khí Huyết hồng sắc trào ra từ lòng bàn tay của , ngay lập tức hình thành khí kình kỳ dị hút về hướng Long Ngạo Thiên đứng.

      Long Ngạo Thiên khẽ biến sắc mặt với thực lực Đấu Giả của , thể nào chặn lại hành động của Thiên Kiệt. Theo động tác của Thiên Kiệt, người bị Thiên Kiệt lôi nghiêng sang bên theo cách quỷ dị.

      Chát

      Đột nhiên đạo băng trụ giống như lưỡi đao chặn ngay trước mặt của Long Ngạo Thiên, gạt kình lực kỳ dị của Thiên Kiệt đồng thời Long Phi trong trung nhanh chóng lao tới, miệng cười ha hả :

      - Thiên Kiệt! ức hiếp tiểu bối, ngươi biết thẹn sao?

      Ào

      Thiên Kiệt khựng người lại trong trung, rồi lui sau nửa bước với thân pháp cực kỳ quỷ dị tay vỗ cái thanh đại đao xuất trong tay .

      Thế nhưng đúng lúc này Long Phi lại vụt người, băng trụ trong tay biến thành tia hàn mang lao như chiếc bóng phóng vào mi tâm của Thiên Kiệt.

      Biến cố bất ngờ khiến Thiên Kiệt khẽ biến sắc mặt. Dĩ nhiên rất , Long Phi thực lực tuy có kém hơn vài phần, nhưng cũng là Lục, Thất Tinh Đấu Sư nếu bị chiêu đánh hạ đất e rằng chết cũng trọng thương.

      Ngay lập tức, kịp để nghĩ nhiều Thiên Kiệt chật vật lăn người về sau, thoát được đòn tấn công của Long Phi trong gang tấc.

      Long Phi chiêu đánh thất bại lại quả đoán vung tay cái. Chỉ nhìn thấy băng trụ trong tay ngay lập tức tuột khỏi tay lao thẳng đến Thiên Kiệt với đấu khí bao phủ đó.

      Đinh

      Băng trụ chạm ngay vào Sa y Đấu khí người Thiên Kiệt, khiến hơi thở nặng nề. Tuy Sa Y Đấu khí của Thiên Kiệt bị phá vỡ, nhưng lại chịu được phải lui về sau vài bước, hít phải luồng khí lạnh.

      - Đây chính là Lưu Vân Quyết của Long Gia các ngươi?

      Thiên Kiệt bị thất thế chút, nhưng vẫn nhịn được lên tiếng hỏi.

      - Đoàn trưởng quả nhiên có nhãn lực. Có điều Lưu Vân Quyết của Long Gia chúng ta trong mắt ngươi cũng có tính là gì chứ!

      Long Phi cười lạnh tiếng, tay phải khẽ vỗ cái, luồng đấu khí lạnh buốt lại trào ra trong lòng bàn tay , dần dần hình thành ra dáng dấp của thanh trường kiếm.

      Sau đó vung mạnh, trường kiếm bằng băng trong tay thoát khỏi tay lần nữa.

      Thế nhưng lần này Thiên Kiệt chuẩn bị. Thanh đại đao trong tay đập xuống, chỉ nghe thấy tiếng thanh trong vang lên, thanh trường kiếm bằng băng bị đánh sang bên mảy may tổn thương đến .

      - Bản lĩnh giỏi lắm! Đoàn trưởng có thể đứng vững trong Huyết Lang Trấn nhiều năm như vậy. quả nhiên có mấy phần bản lĩnh.

      Long Phi nhàn nhạt :

      - Có điều, nếu bản lĩnh của ngươi chỉ có vậy, e rằng hôm nay cơ nghiệp đồ sộ này chỉ đến đây mà thôi?

      Thiên Kiệt lanh lùng :

      - Chuyện này cần Long Phi ngươi quan tâm. Hôm nay mỗ bảo đảm ngươi có đến mà thể về! Dựa vào thực lực của ngươi, cho dù là tu luyện Công pháp cấp Chu Tước, lẽ nào vẫn có thể thắng được ta sao?

      Long Phi khẽ lắc đầu. hai tay khẽ vỗ , lần này đấu khí của ngưng kết thành thanh trường thương bằng băng, xa xa ngắm thẳng vào hướng Thiên Kiệt đứng:

      - mình ta tuy thể đánh thắng ngươi, nhưng muốn giữ chân ngươi lại phải chuyện khó khăn gì. Trái lại, hai thủ hạ của ngươi nếu lát nữa mà chết, chỉ cần các trưởng lão của Long Gia ta cùng xuất thủ, ta lại tin ngươi còn có thể mọc cánh chạy thoát!

      -Ngươi!

      Thiên Kiệt quay đầu nhìn ở giữa Đan Nhi Nhĩ còn chiến đấu ngang cơ với trưởng lão của Long Gia. nhưng Bạch Tú Thiên bị hai trưởng lão của Long Gia giáp công, cơ hồ có thấp thoáng nguy ngập cận kề.

      Tiếng hô giết bên ngoài đại sảnh, cơ hồ cũng chứng tỏ Dong binh đoàn Huyết Lang rơi vào cảnh khổ chiến từ lúc nào, Thiên Kiệt dường như rơi vào cảnh yếu thế.

      Tình thế này khiến sắc mặt của Thiên Kiệt tái xanh lại, đột nhiên cười lạnh tiếng, :

      - Ta vốn dĩ muốn tổn quá nhiều sức để giải Quyết các ngươi, nhưng hiển nhiên tại nếu như ta lấy chút thực lực ra ngươi còn tưởng Dong binh đoàn Huyết Lang chúng ta đều là hàng bất tài !

      Cùng lúc này. trong bóng tối xà ngang đại sảnh, bóng đen như u linh đứng đó nhãn thần đầy ý vị dõi nhìn xuống cảnh phía dưới. Sau chốc lát khóe miệng ra nụ cười khó hiểu.

      Người này dĩ nhiên chính là Lý Dật.

      - Thế nào? Tiểu quỷ, đây phải chính là kết quả mà ngươi muốn sao? giờ Long Gia và Dong binh đoàn Huyết Lang đánh lớn rồi, ngươi chuẩn bị sau đó thế nào? Nhân lúc chúng đánh trận sống còn giải quyết toàn bộ bọn chúng chứ?

      Giọng của Xà Tôn Giả vang lên trong đầu Lý Dật.

      Lý Dật mỉm cười, trong đầu đáp lại câu:

      - Dĩ nhiên cần phiền phúc như vậy, giờ chúng đánh vui vẻ như vậy ta lẽ nào lại làm kẻ ác ngăn cản? Chỉ có điều ... Dong binh đoàn Huyết Lang cơ hồ có tiếng mà có miếng a có phải ta nên giúp chúng, tránh để hai tên Đấu Sư đều bị giải quyết rồi, Thiên Kiệt mình ứng phó được a...

      - Tiểu tử phiền phức!

      - Nếu để chúng lưỡng bại câu thương, ta sao có thể xứng đáng với chúng chứ? Lão quỷ ngươi giúp ta đối phó người kia !

      rồi, tiện tay chỉ xuống hai người đánh ngang nhau kia.

      Xà Tôn Giả cơ hồ vạn phần bất đắc dĩ khi hạ thủ với bên này, chỉ có điều cũng có lý do để cự tuyệt. Lúc này quyền khống chế người của LÝ Dật lại nằm trong tay của Xà Tôn Giả.

      Chỉ thấy Lý Dật giơ tay khẽ búng cái, tia giống như lưỡi đao đâm thẳng vào đỉnh đầu trưởng lão Long Gia đánh ngang cơ với Đan Nhi Nhĩ.

      Đinh

      thanh cực khẽ phát ra, trưởng lão Long Gia cả người lạnh buốt. Sa Y Đấu khí người ngay lập tức hóa thành bột vụn cách khó hiểu.

      Thế nhưng Đan Nhi Nhĩ cần biết rốt cuộc tại sao Sa Y Đấu khí của bị vỡ ra. quát lớn tiếng, trường đao trong tay vung mạnh, đao chém trúng vào ngực của trưởng lão Long Gia, chém bay nghiêng sang bên, đập mạnh vào tường, phun ra búng máu tươi. Khi muốn đứng lên lại, còn chút sức lực nào !

      Cảnh tượng này khiến trong đại sảnh thoáng loạn lên, Đan Nhi Nhĩ vốn đĩ còn muốn lao tới giải Quyết tên trưởng lão của Long Gia đó, nhưng nhìn thấy Bạch Tú Thiên nguy cơ trùng trùng, vẫn nhanh chóng lao tới.

      Bản lĩnh của Bạch Tú Thiên vốn bất phàm, nhưng vì hai trưởng lão của Long Gia liên thủ, tuy ngừng bị nguy ngập, nhưng lại bị thương quá nghiêm trọng. Lúc này Đan Nhi Nhĩ đến ngay lập tức thu hút trưởng lão trong đó. Lúc này bốn người thoáng chốc tách nhau ra đánh.

      - Hình như là dự định đánh lẻ từng người của ngươi bị thất bại rồi!

      Biến cố bên này dĩ nhiên Thiên Kiệt chú ý thấy. nhìn trưởng lão Long Gia bị thương vô cùng thê thám ấy, như cười như nhìn Long Phi .

      - đám ngu xuẩn! Bình thường chỉ biết uống rượu chơi đến lúc quan trọng được tích gì!

      Long Phi trong lòng giận dữ quát tiếng, nhưng lại biểu quá thừa ra bên ngoài. Chỉ khẽ hít vào hơi đấu khí người ngay lập tức càng nồng đặc hơn, ngay cả Sa Y Đấu khí trong suốt ấy, cũng lờ mờ lóe sáng.

      - Đừng có phí lời! Đánh hết thực lực !

      - Ta tin dựa vào mình ngươi lại là đối thủ của Thiên Kiệt ta! Đừng quên ta là Đấu Sư Đỉnh phong!

      Quát gằn tiếng, Thiên Kiệt đạp mạnh chân, thân hình bắn mạnh ra, đại đao trong tay vung ra xa, bổ thẳng vào đầu của Long Phi.

      thanh xé gió sắc bén khiến Long Phi dám có chút sơ ý nào lách người sang bên, thanh trường thương bằng băng trong tay giống như con độc xà đập vào cổ tay của Thiên Kiệt.

      Lần này Thiên Kiệt sớm có chuẩn bị. đòn đánh của Long Phi thể khiến bất ngờ, thanh đại đao trong tay chỉ khẽ xoay chuyên, đập vào trường thương băng băng.

      Keng

      Đại đao và thanh trường thương bằng băng đập vào nhau tạo ra tiếng kim loại chói tai, tia lửa và băng tuyết cùng lúc bắn ra trong trung.

      Đấu khí thủy sắc và Huyết sắc va mạnh vào nhau rồi tách ra ngay sau đó.

      - A

      Long Phi hô tiếng, hung sát đấu khí trường thương khiến lui liền mấy bước mới thoát được luồng sát khí bên trong đó.

      Khí thế so với Long Phi, Thiên Kiệt lại nhàng hơn nhiều, chỉ lui về sau nửa bước, thân hình đứng vững lại.

      - Lưu Vân Quyết danh bất hư truyền, lại có thể đối chọi với đấu khí Huyết Lang của ta?

      Ánh mắt lộ ra tia kinh ngạc, tuy Thiên Kiệt cũng biết, đẳng cấp Công pháp càng cao càng tốt, nhưng nghĩ thể hiểu, chỉ là chênh lệch của đằng cấp, lại có thể Lục Tinh Đấu Sư đánh được với mình, phải biết rằng, bên trong này có chênh lệch đến ba tinh a!

      Có điều kinh ngạc chỉ là thoáng vút qua, cảm giác này chỉ càng làm Thiên Kiệt kiên định thêm về mong mỏi Vạn Mộc Quyết trong tay. Lúc này hạ quyết tâm, khi xong chuyện tìm nơi tiềm tu đấu khí mới là quan trọng. Còn về cơ nghiệp của Huyết Lang Trấn, đợi có thực lực rồi còn sợ cướp về được sao?

      Khẽ nheo mắt lại trong lòng Thiên Kiệt có quyết định, nhìn Long Phi hồi lâu chậm rãi :

      - Có điều nếu ngươi chỉ có chút bản lĩnh này, tuyệt đối phải là đối thủ của ta! Long Phi, dù gì người cũng sống an nhàn lâu rồi, đâu thể so bì với kẻ cả đời liều chết lưỡi đao như ta? Vì vậy! Ngươi hãy chết cho ta!

      Lại đạp chân cái lần này mặt đất bị nứt ra, khiến thân hình của Thiên Kiệt nhanh hơn vài phần, uy thế kinh người thanh đại đao trong tay chém thẳng xuống.

      - Ngươi cho rằng Long Phi chỉ có chút bản lĩnh đó thôi chứ?

      Nhìn Thiên Kiệt nhanh chóng bổ tới, Long Phi cười lạnh tiếng, thanh trường thương băng băng trong tay khẽ rung lên, lại hóa ra hình thù của trường kiếm, khí băng tuyết trường kiếm ngừng trào ra, giống như ngày đông đến bất ngờ...

      - Thanh Vân Băng Phong Kiếm!

      Theo tiếng quát lớn, cơ hồ hơi nước trong khí điên cuồng ngưng kết thành từng khối băng toái . Theo đường kiếm vũ động của Long Phi, vô số đấu khí buốt lạnh nhanh chóng tụ lại vào nhau, cuối cùng hình thành đạo băng phong tuyển lớn!

      - Đấu kỹ cấp Chu Tước?

      Thiên Kiệt trong lòng thoáng ngạc nhiên, nhưng sau chốc lát, lại cười lạnh:

      - Long Phi lẽ nào ngươi cho rằng chỉ có ngươi mới có con bài giữ mạng, chỉ có ngươi mới có Đấu kỹ cấp Chu Tước sao?

      Theo tiếng quát đanh thép, đấu khí trong cơ thể của Thiên Kiệt trào ra điên cuồng. Cơ hồ chỉ trong hoi thở đấu khí Huyết hồng sắc trải khắp người . Đấu khí trào động hình thành vô số đầu sói trong Huyết sắc vô biên, như vô thanh gầm rít!

      - Vạn Lang Phệ Thi!

      Theo đường chém ra của Thiên Kiệt, đầu sói niêm trù trong Huyết sắc đấu khí nhanh chóng thoát ra, hình thành vô số con sói đấu khí Huyết hồng sắc bổ tới đạo băng phong trước mặt!

      Băng phong và Huyết lang chạm vào nhau, trong khí vang lên thanh nhu bì bộp, giống như vô số lôi điện va chạm rồi ngưng tụ lại với nhau. Sau đó, lại trận rung chuyển kịch liệt, khiến cả mặt đất lắc mạnh dữ dội.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 87 : Đấu Khí Thành Tơ

      Ầm
      tiếng nổ lớn vang lên nơi Đấu kỹ của hai người va chạm, nền đá xanh mặt đất bị nổ thành tro bụi, các đồ vật bày trí xung quanh cũng bị vỡ nứt thê thảm dưới giằng xé của trận gió.

      Ngay sau đó, thân hình tơi tả vụt lui lại trong màn khói bụi. Sau khi lui được mấy mươi thước, mới khựng người lại, chỉ đứng nguyên ở đó. người nhếch nhác cách khó tả.

      Mọi người vốn còn đấu lúc này cũng đồng mà hẹn cùng dừng tay lại. Dù gì, từ ý nghĩa nào đó mà , lúc này nếu trong hai người Long Phi và Thiên Kiệt thắng, vậy cơ bản có thể đoán ra đại cục đêm nay.

      - ộc

      Người đứng chợt thổ ra búng máu lớn, vụ khí nhàn nhạt người biến mất. mọi người đều nhìn ra, người vừa lui ra này chính là Thiên Kiệt.

      Sắc mặt của Thiên Kiệt tái nhợt. Hiển nhiên đòn song đấu vừa rồi, cũng được nhàng gì. Sa Y Đấu khí người lúc này cơ hồ có mấy phần chao đảo lung lay, nó mất vững vàng lúc trước.

      cười lạnh tiếng, lau vết máu miệng, rồi điểm nhiên :

      - Cút ra đây! Ta biết ngươi chưa chết!

      - Ha ha... Xem ra. Đoàn trưởng ngươi quả nhiên rất lợi hại!

      giọng yếu ớt vang lên trong bụi mù. Sau chốc lát thấy Long Phi lê người chậm rãi bước ra từ bên trong.

      Chỉ thấy khóe miệng của Long Phi lúc này loang lỗ máu. Tay phải của bị chúc xuống cách quỷ dị, sắc mặt đỏ rùng rực. Sa Y Đấu khí người sớm bị nứt vỡ, người chẳng chịt vết thương lớn . ra rất đáng sợ.

      Ai cũng biết, hai chiêu đấu khí uy lực cường đại vừa rồi, phát ra uy lực kinh khủng thế nào trong đòn đánh đối đầu Quyết liệt.

      Cho dù cấp bậc của Công pháp cao hơn chút ! Nhưng Lục Tinh Đấu Sư, dù gì cũng phải là đối thủ của Đấu Sư Đỉnh phong!

      thực này người nào cũng có thể hiểu.

      Thiên Kiệt cười lạnh tiếng, :

      - Thắng thua phân... Xem ra Vạn Triều Thành này, lúc này còn Long Gia gì rồi! Long Phi, hôm nay để ta tiễn ngươi lên đường thôi!

      Xoẹt-

      Thiên Kiệt vụt người tới. ánh mắt đầy phấn khích, đấu khí Huyết hồng sắc trong lòng bàn tay ngừng bốc lên...

      Ầm

      Vào lúc chướng của Thiên Kiệt hạ xuống, người nhanh chóng lao đến trước mặt Long Phi, chặn lại chưởng này của .

      Chỉ có điều người đỡ chiêu này cũng bị lui về sau vài bước, rồi phun ra búng máu tươi.

      Người trong đại sảnh đưa mắt nhìn , đây chính là Long Ngạo Thiên.

      - là Long Thiếu gia cũng muốn vội tìm cái chết sao?

      Thiên Kiệt cười độc:

      - Cũng được, vậy ta tiễn Long Thiếu gia ngươi xuống đó trước còn về Long Gia chủ, lát nữa ta cũng cho phụ tử ngươi được đoàn viên!

      Bên kia. hai trưởng lão còn lại của Long Gia đều biến sắc mặt, muốn lao đến cứu viện, nhưng Đan Nhi Nhĩ và Bạch Tú Thiên lại cười lạnh tiếng, bám chặt lấy hai người. Trong thoáng chốc tiếng đấu khí va chạm nhau lại vang lên ngừng, nhưng có người nào ảnh hưởng đến tình thế của bên này.

      Long Ngạo Thiên cười thảm tiếng, chỉ có thực lực của Nhất Tinh Đấu Giả, tuy rằng có Công pháp cao. gặp phải Đấu Sư bình thường có thể miễn cưỡng đánh trận, nhưng gặp phải Đấu Sư Đỉnh phong như Thiên Kiệt, cho dù đối phương chỉ còn lại phần bản lĩnh, bản thân cũng thể nào giết được.

      - Hổn đản! Rốt cuộc là ai cho ta biết. Thiên Kiệt bị trọng thương?

      Suy nghĩ này ra trong đầu Long Ngạo Thiên, lờ mờ đoán ra chuyện đêm nay có điều ổn. Khi mình đem người vào Huyết Lang Bảo, cơ hồ tất cả đều quá thuận lợi... Thuận lợi đến độ khiến ngươi khác quá khích...

      Thế nhưng lúc này bình tĩnh suy nghĩ lại cảm thấy bên trong thuận lợi này có đầy thứ cảm giác cổ quái, cứ như là tất cả được người khác sắp xếp hết...

      Đúng lúc này, tiếng cười gằn vang lên:

      - Thiên Kiệt... Đây chính là cái ngươi gọi là sắp xếp đó sao?

      bóng đen quỷ dị đột ngột xuất giữa ba người, bên trong chiếc áo bào màu đen ấy, cơ hồ phát ra khí tức khiến lòng người bủn rún.

      Hình bóng quen thuộc này khiến Long Ngạo Thiên phải co mắt lại, suy nghĩ khó tin ra trong đầu ...

      Điều này... Điều này thể nào...

      Chỉ có Thiên Kiệt thoáng hít phải hơi khí lạnh, trong lòng ngớt nghi ngờ, nhung vẫn cung kính :

      - ra là các hạ... Các hạ hãy yên tâm, đây chỉ là những tên hề nhải nhép mà thôi mỗ nhanh chóng giải Quyết sạch bảo đảm làm lỡ chuyện ba ngày sau của các hạ!

      Hắc y nhân lạnh lùng :

      - cần nữa, bản thân ngươi chắc cũng cảm thấy, lực lượng tinh nhuệ của Dong binh đoàn Huyết Lang các ngươi chiến đấu gần hết với đám người này rồi cho dù ngươi gắng gượng thu thập chúng, ba ngày sau cũng phải là đối thủ của Phong Lâu... Thiên Kiệt... Ngươi đúng là làm bản tôn thất vọng a!

      Tựa hồ cảm nhận được lạnh giá trong lời của hắc y nhân, Thiên Kiệt vô thức lui về sau nửa bước, sau khi liếm môi mới trầm giọng :

      - Các hạ vậy ý của ngươi là...

      Hắc y nhân cười hăng hắc, :

      - Dưới tay bản tôn, cần thứ phế vật... vốn dĩ bản tôn còn muốn thử xem ngươi có năng lực làm việc dưới tay bản tôn , tại xem ra... Phế vật chỉ là phế vật... Ngươi chắc hiểu ý bản tôn chứ?

      Thiên Kiệt nheo mắt lại, chậm rãi :

      - Các hạ, lẽ nào tất cả đều là do ngươi sắp xếp...

      - Phải sao?

      Thiên Kiệt run mặt lạnh giọng :

      - Cũng tức là chỉ vì muốn thử xem bản lĩnh của mỗ các hạ bày ra trò hề này?

      - Ngươi rất thông minh.

      Hắc y nhân gật đầu:

      - Chỉ có điều, người càng thông minh, thường lại chết càng nhanh, đạo lý này ta còn tưởng ngươi hiểu chứ!

      Sắc mặt của Thiên Kiệt thoáng chốc trở lên lạnh, cười lạnh tiếng, nghiến răng :

      - Các hạ, nếu vậy ... Ngươi chết !

      Còn chưa dứt lời. Thiên Kiệt vỗ tay vào ngực của mình, theo cái vỗ này. chỉ nghe thấy ộc tiếng, rồi lại thổ ra búng máu.

      Chỉ là sau khi thổ Huyết máu lại tan mà ngưng kết lại trong trung hóa thành vùng yên vụ Huyết sắc, nhanh chóng hòa nhập vào Sa Y Đấu khí người .

      Sa Y Đấu khí sau khi họp lại với búng máu từ từ biến đổi hình dạng, tuy có chút hư ảo nhưng thấp thoáng vẫn có thể nhìn ra, Sa Y Đấu khí cơ hồ biến thành Áo giáp Đấu khí!

      Áo giáp Đấu khí! Chính là tiêu chí thăng cấp đến Đấu Vương!

      Thiên Kiệt lại biết dựa vào bí pháp gì, đề thăng thực lực của mình lên cấp Đấu Vương.

      Chỉ có điều tuy là vậy, nhưng sắc mặt của vẫn trờ nên tái nhợt.

      - Bí pháp cũng tồi đâu... Thế nhưng chắc rằng nếu dùng ra, hậu quả rất nghiêm trọng nhỉ.

      Hắc y nhân nhàn nhạt :

      - Có điều, ngươi cũng rất thông minh, ngươi tăng cảnh giới của mình, quả đúng là có thực lực đấu với ta, thế nhung, cũng chỉ là liều mạng mà thôi...

      - Lấy đâu ra nhiều lời vô ích vậy?

      Thiên Kiệt nghiến răng :

      - Nếu Thiên Kiệt ta chết! Vậy thi cũng để ngươi chết trước!



      Huyết sắc đấu khí lại bốc ra lần nữa, giống như bức tường Huyết sắc xuất sau lưng Thiên Kiệt. đầu sói Huyết sắc khổng lồ lại vô thanh vô thức rít gào, giống như cảnh tượng trong địa ngục, khiến người khác rợn mình.

      Cảm nhận được đấu khí sung mãn trong người, Thiên Kiệt ngửa mặt cười vang, chớp mắt đấu khí cuồn cuộn theo bàn tay phóng ra!

      - Vạn Lang Phệ Thi! Phá!

      Lần này, bầy sói Huyết sắc cùng nhau ập tới, mà toàn bộ ngưng kết lại vào nhau, hình thành đầu sói Huyết sắc khổng lồ, sau đó bổ thẳng vào người hắc y nhân.

      Vào lúc đấu khí phun trào, hắc y nhân từ từ gật đầu trong cơn cuồng phong thổi phần phật, khuôn mặt thanh tú của lúc lúc .

      - Đây... Đây là tên tiểu tử của Lý Gia! Lý Dật?

      Cảm giác quỷ dị này khiến Thiên Kiệt sửng sốt trong lòng, ngay lập tức sát ý ngập trời trào ra.

      - Chết !

      Cả người Thiên Kiệt hòa vào trong cự lang, thanh đại đao trong tay như thiểm điện chém vụt xuống.

      - Có chút thú vị, nhưng có ý nghĩa...

      Lý Dật khinh khỉnh thở dài tiếng, tiện tay búng ra tia Huyết sắc giống như sợi liễu rũ bay nhè tới vây quanh Thiên Kiệt.

      Như lưu tinh vút qua đường chân trời, chỉ khẽ vụt qua tia Huyết sắc ấy phá lớp phòng ngự của Huyết sắc cự lang và Áo giáp Đấu khí, rồi dễ dàng xuyên qua người Thiên Kiệt.

      Thời gian tựa hồ dừng lại trong lúc này, Thiên Kiệt khựng người lại trong trung, vẻ mặt lộ ra vẻ khó tin, cơ hồ muốn gì. nhưng lại chỉ chợt nghe thấy tiếng ‘phụt’. Mưa máu bắn ra từ người , người bị cắt ra làm hai mảnh, cơ hồ thân người còn giãy dụa quằn quại đập đất.

      - Chúng ta vốn có thù oán gì, nhưng từ khi Húc chết trong tay ta, chúng ta sớm trở thành kẻ từ thù chết thôi rồi!

      Lý Dật thẩm thớ dài tiếng, sau đó khẽ xoay người, nhãn thẩn lạnh lẽo nhìn xoáy vào Long Ngạo Thiên và Long Phi.

      Long Ngạo Thiên sớm đờ đẫn người, còn Long Phi lại vô cùng cổ quái, cảnh tượng trước mắt khiến thể nào có phản ứng kịp đợi đến lúc xác của Thiên Kiệt đập xuống đất mới cất tiếng cười cổ quái:

      - Đa... Đa tạ các hạ ra tay tương trợ trợ...

      - Ta có muốn giúp các ngươi sao?

      Lý Dật lạnh, lùng .

      - Vậy... Ý của các hạ là...

      -Nếu như Thiên Kiệt chết rồi. vậy thi hai vị, cũng lên đường ...

      Lý Dật khẽ mỉm cười, định ra tay nhưng chóp mắt đột nhiên lại cau mày. :

      - Các ngươi may mắn... Cơ hồ các ngươi được giữ cái mạng lại rồi đó!

      Dứt lời, chỉ thấy tay phải của khẽ vung ra. luồng đấu khí hóa thành bàn tay lớn tóm vào xác của Thiên Kiệt, nhặt lấy Quyên trục trong lòng của Thiên Kiệt.

      lạnh lùng nhìn Long Ngạo Thiên, rồi khẽ vụt người, thân hình như quỷ mị biến mất trong khí.

      Long Ngạo Thiên và Long Phi đưa mắt nhìn nhau, rồi ngồi quỵ xuống đất, cơ hồ đến lúc này. họ vẫn tin, bản thân vớt vát được mạng của minh về.

      Về phần Đan Nhi Nhĩ và Bạch Tú Thiên, vào lúc mà Thiên Kiệt bại chết, họ biết đại cục mất, hai người cùng hét tiếng, rồi lao ra ngoài đại sảnh. Hai trưởng lão của Long Gia lúc này cũng có tâm trạng truy đuổi họ, mà nhanh chóng đến bên cạnh Long Ngạo Thiên và Long Phi. Hiển nhiên, biến cố vừa rồi khiến họ phải ớn lạnh trong lòng.

      Dù gì, chỉ trong chiêu, Đấu Sư... Có lẽ nên là Đấu Vương... giết gọn Đấu Vương, điều này chỉ có thể thực lực của hắc y nhân đó đạt đến mức khó có thể ngờ.

      Tuy rằng biết tại sao đột nhiên lại bỏ , nhưng nếu đối phương còn có sát tâm... Vậy ...

      hồi lâu sau. Long Phi mới từ từ đứng dậy vuốt ngực mình cười khổ tiếng, :

      - Đêm nay... Chúng ta dường như bị người cướp trước rồi... Ngạo Thiên, thân phận của người vừa rồi, ngươi cảm thấy...

      Long Ngạo Thiên thổ ra búng máu, cũng chậm rãi bò dậy; ánh mắt lạnh lẽo phút cuối của đối phương, khiến mềm nhũn cả người, tuy trong lòng đoán ra phần nào, nhưng cho dù thế nào cũng dám tin.

      Mà là tin chắc rằng, nếu mình điều bản thân suy đoán ra, lần này cho dù là người nào cũng thể giữ được mạng cho bản thân.

      Long Ngạo Thiên dù gì cũng vào Bắc Đấu Tông, nhãn lực hoàn toàn khác với người khác, vì vậy nhận ra chiêu vừa rồi của hắc y nhân...

      Đấu khí thành tơ! Chính là đấu khí thành tơ?

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 88 : Áp Lực

      Thân ảnh Huyết hồng lướt qua trong trung, nhanh chóng hạ xuống góc tối con phố ở Huyết Lang Trấn, tiếp theo đó, đấu khí Huyết sắc nhàn nhạt người thu hết vào trong Vân Hoang Giới Chỉ.

      - Lão quỷ! Ngươi làm trò gì vậy? Chỉ cần cái vung tay nữa có thể lấy mạng của cha con Long Gia rồi! Ta sắp xếp lâu như vậy, chính là đợi đến lúc này!

      Lý Dật trong lòng giận dữ gầm tiếng, vừa rồi khi bỏ , biết muốn quay người lại đánh chưởng giết chết hai cha con của Long Gia nhưng vẫn bị Xà Tôn Giả kéo thẳng ra ngoài.

      - Đừng phí lời! tại người phải bình tĩnh cho ta! Bước vào trong đường này, bằng lát nữa có chết cũng đừng có oán ta!

      Giọng của Xà Tôn Giả nhanh chóng vang lên lần này trong giọng mang ngữ khí vô cùng nghiêm túc.

      Lý Dật tim đập thình thịch ngữ khí này cũng là lần đầu tiên nghe thấy Xà Tôn Giả , ngay lập tức cũng biết Xà Tôn Giả làm như vậy chắc chắn là có lý do của . hé miệng đến nửa lời mà chỉ khẽ vụt người, hòa nhập vào đám Dong binh trong phố.

      Đột nhiên, luồng uy áp đè nén lớn đến cực điểm ập vào mọi người phổ. Chỉ là cơn đè nén, khiến cho vô sổ người cảm thấy khó thở, những người yếu hơn nhịn được phun bụm máu ra.

      Lý Dật tim đập loạn nhịp, cơ hồ vô thức muốn đè nén cảm giác muốn thổ Huyết nhưng trong lòng lại vụt suy nghĩ. thô búng máu ra, giống như những người khác, tái nhợt mặt ngã quỵ xuống đất.

      Lúc này, ánh mắt của mọi người đều hướng vào trung.

      Chỉ thấy, thân ảnh bạch sắc hư ảo lơ lửng trong trung, dõi nhìn vào tất cả mọi người trong Huyết Lang Trấn. Khí tức phát ra người , khiến người khác mềm nhũn người, còn chút sức lực nào phản kháng.

      Ánh mắt dò xét của chầm chậm lướt qua từng người, từng người bị nhìn đều mồ hôi toát ra như tắm.

      Lý Dật cũng khẽ rùng minh, dám để bản thân nhìn vào đối phương, mà lại phun ra búng máu, giống như thể chống đỡ lại được uy áp của đối phương.

      Tuy rằng tất cả đều là cố ý làm, nhưng với thực lực Nhất Tinh Đấu Giả của mình, tình trạng này cũng là bình thường.

      Đợi đến lúc áp lực nặng nề ấy chuyển dời ra chổ khác, Lý Dật mới thở phào tiếng. Cảm giác như gặp phải thiên địch vừa rồi, khiến trong lòng hiểu , trong mắt đối phương, bản thân chăng khác nào lũ kiến hôi. Cho dù mình ớ trạng thái Đỉnh phong, cũng thể nào đỡ được đến nửa chiêu.

      Cảm giác này khiến Lý Dật cảm thấy phiền muộn.

      lát sau, thân hình bạch sắc ấy mới khẽ lắc đầu, thân hình trong trung khẽ điểm cái, người lao thăng về hướng bắc.

      Đợi đến lúc rời , Dong binh xung quanh mới cơ hồ thở ra hơi dài thườn thượt.

      - Trời ơi! Người đó lại đứng trong trung... Đó... Đó là cảnh giới gì? Đấu Vương? Đấu Hoàng?

      - Cái tên có kiến thức nhà nguơi. cho dù là Đấu Hoàng muốn bay trong trung, cũng cẩn phải để đấu khí hóa thành cánh... Người đó nay cả việc biến đấu khí thành cánh cũng cần... Há phải...

      đến đây, người đấy cũng đầy vẻ sợ hãi. Thực lục của đổi phương khủng khiếp như vậy, bản thân nếu còn tự ý bàn tán, rất khó rằng đối phương nghe thấy.

      cả Đấu Hoàng?

      Lý Dật chỉ còn biết cười khổ trong lòng, chẳng trách đổi phương lại tạo cho minh uy áp cường đại như vậy, chỉ cái nhìn, khiến bản thân thể chịu được... Nếu đoán sai, thân ánh bạch sắc này có lẽ chính là người mà Xà Tôn Già tới.

      Tuy rằng biết Xà Tôn Giả lúc này tổn bao nhiêu sức lực, nhưng chắc rằng dùng hết sức cũng chưa chắc là đối thủ của đối phương, bằng , với tính của Xà Tôn Giả. cũng dừng lại đột ngột như vậy.

      Để bảo đảm cẩn thận an toàn, Lý Dật cũng dám hỏi Xà Tôn Giả vào lúc này. chỉ giống như Dong binh binh thường, loanh quanh vòng rồi tìm lữ quán giá rẻ thuê phòng, trốn đến nửa đêm. Khi xác định cơ bản có nguy hiểm gì, mới khẽ gõ Vân Hoang Giới Chỉ. thấp tiếng :

      - Lão quỷ, người hôm nay là ai?

      Qua hồi lâu sau. thân ảnh hư ảo của Xà Tôn Giả mới từ từ bay ra. nhắm mắt cảm ứng hồi. mới nhíu mày :

      - Cũng phải ai, chẳng qua chỉ là ‘lão bằng hữu' mà thôi...

      Ba chữ ‘lão bằng hữu' này được Xà Tôn Giả nhấn mạnh, cho dù là Lý Dật cũng có thể nghe ra sát ý nồng nặc trong ba chữ ấy.

      nhịn được :

      - Lão quỷ. người đó, rốt cuộc là ai... Sao có thể trong trung như vậy. rốt cuộc ...

      - là ai, ngươi biết rồi có ý nghĩa gì ? Đợi sau khi ngươi có đủ thực lực, những chuyện này tự nhiên ngươi biết...

      Xà Tôn Giả nở nụ cười khó hiểu nhìn Lý Dật:

      - Còn về cảnh giới của ... Vừa rồi ta cũng dám dò xét kỹ, nhưng nếu có thể làm được đến độ cần biến đấu khí thành cánh mà vẫn dừng lại được trong trung, chắc rằng Đấu Hoàng rồi. Nhưng rốt cuộc là đến mức nào. nếu toàn lực xuất thủ, ta cũng thể nhìn ra a... Có điều ngươi cần phải biết chuyện, đó chính là trừ phi là lúc Bán tôn toàn thịnh, bằng với trạng thái nay của Bản tôn, tuyệt đối phải là đối thủ của .

      - Như chính là vừa rồi...

      Xà Tôn Giả gật đầu, :

      - sai, Bản tôn dù gì cũng là trạng thái linh hồn, cảm ứng dĩ nhiên nhạy bén hơn người thường mấy phần. Sau khi lờ mờ cảm nhận được khí tức của , ta cũng thể lui. Tuy phải có cơ hội giết cha con Long Gia, nhưng khi chần chừ ở lại, nếu bị phát , hai chúng ta e rằng đều thể thoát thân. Đến lúc đó cái gì cũng hỏng bét rồi. Còn về tại, tuy vẫn chưa giải quyết được phụ từ Long Gia. sau này chúng ta nghĩ cách là được rồi... Chỉ có điều...

      - Chỉ có điều cái gì?

      Xà Tôn Giả nhàn nhạt :

      - Lão bằng hữu đó có lẽ có được tin tức gì, biết ta lưu lạc đến nơi này, mới xuất . Có điều, nếu ta thân, cũng thể tìm thấy ta... Tiểu từ xem ra sau này ta thể nào tùy tiện giúp ngươi rồi, ngươi làm chuyện gì cũng phải dựa vào bản thân. Qua chuyện này rồi nhanh chóng tu luyện . Tế Thân Điện hai tháng sau vô cùng quan trọng, huống hồ nếu ngươi có thể vào được Đấu Thẩn Điện, đối với ngươi cũng có lợi ích rất lớn. Vốn dĩ ta còn muốn từ từ bồi dưỡng ngươi, cần đến thứ khác, nhưng tại xem ra thân phận tốt che đậy, sớm muộn cũng có vấn đề thôi.

      Dứt lời, Xà Tôn Giả vụt người thu vào trong Vân Hoang Giới Chỉ. cẩn thận của , khiến Lý Dật cảm thấy gai lạnh. Dĩ nhiên cũng biết, vói thực lực lúc này của mình mà nếu muốn đấu với người đó quả thực bằng con kiến.

      Xem ra thời gian trước mình quá thuận lợi cơ hồ có suy nghĩ coi ai ra gì, đến lúc này Lý Dật mới bản thân con đường cường giả còn phải bước những bước rất dài...

      còn giúp đỡ của Xà Tôn Giả. nếu lúc này mình muốn thu thập Long Phi và Long Ngạo Thiên e rằng là chuyện thể nào. Chẳng đến điều khác, khi Đấu Sư đánh nghiêm túc, bản thân phải là đối thủ của nữa rồi, huống hồ. Long Gia còn có ba Đấu Sư.

      Chỉ có điều, mình bổ trí lâu như vậy, khó khăn lắm mới giải Quyết được Thiên Kiệt, nếu cơ nghiệp đồ sộ của Huyết Lang Trấn lại rơi vào trong tay của Long Gia, vậy chẳng phải rất đáng tiếc sao?

      Dù gì, mục đích lần này của mình là trấn áp Long Gia chứ phải vô hình chung để họ lớn mạnh lên.

      Lúc này thể dựa dẫm để giết chết được Long Phi và Long Ngạo Thiên, cơ hồ bản thân chỉ có thể tìm cách nào khác.

      Nhìn hắc bào bên cạnh mình, Lý Dật bất chợt vỗ tay, Quyển trục quang mang thanh sắc ra trong tay ... Xem ra. muốn trấn áp Long Gia, còn phải dựa vào thế lực khác a...

      0O0

      - Xem ra, trời sinh ta mệnh khổ a!

      Đứng trước mặt Phong Lâu, Lý Dật bất giác nhếch môi. trong lòng cảm thấy bất lực.

      Ngẩng đầu nhìn tòa Phong Lâu trước mặt. Lý Dật khẽ hít vào hơi.

      Vói việc gọi Phong Lâu là ‘lâu’, chẳng bằng nó là tòa kiến trúc nối liền. Nét kiến trúc tinh xảo, thanh nhã với nhau, hình thành vùng rộng lớn bé hơn Huyết Lang Bảo.

      Thị vệ mặc khôi giáp đứng ngay trước của chính tòa kiến trúc dõi nhìn những người đến, thỉnh thoảng lại có người bước vào Phong Lâu, hiên nhiên là những vị khách cũ, đám thị vệ đều tươi cười cung kính chào họ.

      Nhưng cũng có nhiều người chỉ biết ngắm nhìn cánh cửa hoa lệ kia cách ngưỡng mộ rồi ảm đạm bước .

      Phong Lâu này. rốt cuộc làm ăn gì a!

      Lý Dật khói tò tò. có điều ngay lập tức vứt ngay suy nghĩ vẩn vơ này , rồi rảo bước vào trong Phong Lâu.

      Có lẽ bộ dạng ngơ ngẩn của Lý Dật bị đám thị vệ chú ý từ trước, lúc này thấy Lý Dật bước tới. hai tên thị vệ đều nhất tề lên trước bước, vung trường thương trong tay ra, tên nhàn nhạt :

      - Vị tiên sinh này, chỗ chúng ta phải là nơi người bình thường có thể vào đâu, nhin dáng dấp tiên sinh đây cũng chắc là lẩn đầu tới, nếu có người tiến cử. xin hãy về cho.

      Lý Dật đưa tay sờ mũi, gương mặt vẫn được trùm bời mũ choàng khiến đám thị vệ thê nhìn :

      - Ý của ngươi là, ta thể vào sao?

      - Dĩ nhiên, nếu Phong Lâu chúng ta, loại chó mèo nào đó mà cũng có thể tùy tiện vào, há chẳng phải mất mặt sao?

      rồi, tên thị vệ đó lộ ra vẻ mặt cao ngạo vút lên tận mây xanh.

      Lý Dật trong lòng thấy buồn cười, tên thị vệ này tuy có thực lực Đấu Giả. nhưng trong mắt của Lý Dật. cho dù có trăm kẻ như vậy xuất bản thân cũng chỉ cẩn vung tay là diệt gọn. lúc này dĩ nhiên cũng chán phi lời với họ, chỉ lắc đầu. nhàn nhạt :

      - Nếu như ta thể vào. vậy các ngươi gọi Ngô Hinh Dư ra gặp ta !

      - To gan! Dám gọi thẳng tên của Lâu Chủ!

      Hai tên thị vệ đồng thanh quát lớn tiếng. Trường thương trong tay đánh xuống.

      - Keng! Keng!

      Sau hai tiếng động vang lên. trường thương bị văng vào trung, rồi rơi sõng soài đất.

      Khẽ thổi ngón tay rồi nhìn đám thị vệ lộ vẻ khó tin, Lý Dật nhàn nhạt :

      - Ta lại lần nữa gọi Ngô Hinh Dư ra gặp ta... Nếu nàng ta chịu ra ta ngại mà xông vào trong đâu. Chỉ có điều, đến lúc đó là địch hay là bạn, phải do ta quyết định nữa rồi...

      Giọng nhàn nhạt của Lý Dật khiến hai tên thị vệ kinh hãi yên hai tay của họ lúc này tê rần. Vừa rồi Lý Dật chỉ búng tay bắn trường thường của họ, lại khiến họ bị thương nghiêm trọng như vậy sao?

      Đúng lúc này, trong Phong Lâu truyền ra những tiếng bước chân đồn dập, sau đó, mấy đạo nhân ảnh đẩy của ra.

      - Ha ha đây phải là vị các hạ phố hôm nay sao? biết, các hạ tìm tiểu nữ có chuyện gì phân phó chăng?

      Thoáng lướt nhìn Lý Dật. khi nhìn chiếc hắc bào in sâu trong đầu nàng ờ người Lý Dật. Ngô Hinh Dư bất chợt khẽ bật cười.

      Nàng cũng là người thông minh, dĩ nhiên hiểu , nếu đối phương đến gây chuyện, lẽ nào lại khách khí như vậy? Lúc này lại khách khí như vậy, chắc hẳn đôi bên có thể họp tác chuyện gì đó.

      Nghe thấy giọng êm dịu của đối phương, Lý Dật thầm mắng tiếng tinh, sau đó mời từ từ liếc nhin Ngô Hinh Dư.

      Đây là lần đầu tiên LÝ Dật nhìn thấy Ngô Hinh Dư ở khoảng cách gần như vậy. Nữ nhân này có khuôn mặt thuần khiết đến cực điểm, đôi mắt trong veo thoáng có vẻ mơ màng khiến người khác đắm say, nhưng cơ hồ mang theo ánh cười giảo hoạt. Bộ y phục bó sát người lại nổi lên thân hình gợi cảm mặn mà để người khác chiêm ngưỡng được vẻ hoàn mỹ đến tê dại, người nàng còn thoang thoáng mùi hương nhàn nhạt chốc chốc lại lan tòa ra theo từng câu của nàng.

      Chẳng trách mà cha con gia lại có hứng thú với nàng a...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :