1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

(XUYÊN KHÔNG) ĐẤU THẦN - YÊU YÊU (Q2-160)(sắc+)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 75: NGUYỆT HẮC PHONG CAO DẠ

      - Diệp Gia? Bắc Đấu Tông?

      Lý Dật chắp tay đứng trước cửa sổ, nhìn ánh trăng nhàn nhạt bên ngoài phòng mình, thần sắc bình thản dị thường.

      - Lão quỷ, ngươi thế lực hai nhà này, rốt cuộc đến mức nào?

      Thân ảnh hư ảo của Xà Tôn Giả bay ra khỏi Vân Hoang Giới Chỉ, nhàn nhạt :

      - Bắc Đấu Tông này ta từng nghe qua. Lão Quỷ Bắc Sơn đó, khi còn trẻ, là Tam Tinh Đấu Hoàng rồi. tại cho dù là có thể đột phá đến Đấu Hoàng đỉnh phong, có lẽ cũng khoa trương. Nhưng muốn thăng cấp Đấu Tôn, ta thấy vẫn còn chấp chới lắm. dù gì thực lực đến mức này, muốn bước thêm bất kỳ bước nào, chỉ dựa vào tu luyện thể đủ được, nhiều hơn nữa là cơ duyên và lĩnh ngộ. Chỉ có điều … truyền thừa của Bắc đấu Tông có gần nghìn năm nay, trong Tông có mấy cường giả Đấu Hoàng, cũng khoa trương. Còn về Diệp gia gì đó, ta lại chưa từng nghe qua. Có điều, nếu như có thể xưng hùng trong Đế Quốc, trong gia tộc nếu như vài Đấu Vương, cũng thể giữ được cơ nghiệp lớn như vậy a!

      - Đấu Vương? Đấu Hoàng?

      Lý Dật khẽ nhíu mày:

      - Đây phải là hai thế lực này, muốn bóp chết ta, thỉ còn dể hơn bóp chết con kiến sao?

      - Tiểu tử, ngươi trơn tuộc như vậy, đâu dễ chết thế!

      Xà Tôn Giả nhàn nhạt :

      - Huống hồ nếu họ muốn thế nào, lẽ nào coi bản Tôn là bùn nặn sao?

      Khẩu khí này Xà Tôn Giả có thể là lớn, nhưng khi ra, lại khiến người khác sinh lòng nghi ngờ.

      Lý Dật im lặng trong giây lát, rồi khẽ lên tiếng :

      - Nếu ta dốc toàn lực, có mấy phần cơ hội giết chết Diệp Thanh Mã đó?

      - Thế nào, muốn giết ?

      Vẽ mặt của Xà Tôn Giả vô cùng rạng ngời:

      - Quả nhiên là tiểu tử gan to bằng trời, người ta chẳng qua mới ép ngươi chút, ngươi muốn lấy mạng … ngươi quả nhiên rất độc ác! Có điều ta lại thích!

      - bằng làm thế nào? Đợi ba ngày sau, tiếp tục huênh hoang như vậy sao?

      Lý Dật cười lạnh tiếng:

      - Thế lực đằng sau quá kinh người, nếu ta đối kháng trực diện với , cho dù bản thân ta có thể chạy được, nhưng gia tộc lại chạy được. Vì vậy, nếu biến mất khỏi nhân gian này… Vậy tất cả đều dể rồi. Huống hồ, có thêm hai tháng nữa ta Tế Thần Điển. Đợi sau khi ta vào Đấu Thần Điện, cho dù Bắc Đấu Tông và Diệp gia biết được gì đó, lẽ nào còn có cách đối phó ta sao?

      - Tiểu tử ngươi cũng tinh tường đấy…

      Xà Tôn Giả nhàn nhạt :

      - như vậy, nếu gã đó chỉ có thực lực như ngày hôm nay biểu ra, vậy ngươi dốc toàn lực, có lẽ có bảy tám phần cơ hội có thể giết tại chỗ. Nhưng nếu như còn giữ lại thực lực, vậy tỷ lệ này tuột xuống nghiêm trọng. Nếu lại có Đấu kỷ cao cấp gì đó, vậy chừng ngươi đánh được rắn, ngược lại còn bị rắn cắn.

      - Cũng tức là , ta thể nào giết được ?

      Lý Dật nhíu mày, nhản thần khẻ di chuyển, cuối cùng nhìn về phía Xà Tôn Giả:

      - Lão Sư….

      Thân hình hư ảo của Xà Tôn Giả khẽ run lên, nhịn được trợn tròn mắt, :

      - Được rồi, được rồi ngươi hãy gọi Bản Tôn là “Lão Quỷ” được rồi. cách xưng hô của ngươi đột nhiên chuyển biến như vậy, bản tôn thực thích ứng kịp. , muốn làm gì…

      Lý Dật nở nụ cười nhàn nhạt, khẻ tiếng :

      - Nếu ta nhớ nhầm, cơ hồ đấu khí của Lão quỷ ngươi có thể truyền vào trong cơ thể của ta, để ta xử dụng đúng ? Nếu như vậy, với thực lực của ta lúc này mà , cộng với giúp đỡ của Lão quỷ ngươi, ta có thể đạt đến cảnh giới nào?

      - Cảnh giới gì?

      Nhản thần của Xà Tôn Giả vụt lóe lên, sau chốc lát mới hàm hồ :

      - Ta chưa thử nghiệm qua, dĩ nhiên cũng . Nhưng Đấu khí của ngươi và Thủy Nhủ đấu khí của ta. Sau khi được dung hợp, muốn giải quyết con tiểu tạp ngư kia cũng phải là vấn đề gì quá lớn.

      Diệp Thanh Mã là tiểu tạp ngư? Vậy mình há chẳng phải là tạp ngư trong tạp ngư sao?

      Lý Dật ngầm đảo mắt, trong lòng lại gì.

      - Thế nào, ngươi vẫn muốn giết sao?

      Lý Dật trầm giọng :

      - Lẽ nào còn đùa hay sao? Có đều nếu như thực lực của bản thân đủ. Lão quỷ, lần này phải trông vào ngươi rồi.

      Xà Tôn Giả lặng lẽ cười, :

      - Dựa vào ta, dựa vào ta , ai kêu ngươi lúc này là đệ tử của ta chứ… Cũng được, tiểu tử ngươi muốn động thủ khi nào?

      Lý Dật cười lạnh tiếng, :

      - Chọn ngày bằng được ngày… Nếu như hôm nay Diệp Thanh Mã đến gây phiền phức cho ta, vây đêm nay ta giải quyết mối rắc rối là , tránh lát nữa lại ngủ ngon, còn phải nghĩ đến chuyện của , nếu muốn động thủ , vậy động thủ .

      Xà Tôn Giả cũng thích nhiều lời, ngay lập tức gật đầu.

      - Có điều. nếu động thủ, chúng ta cũng thể vào quang minh chính đại chứ? Tuy ta sợ người khác phát , nhưng nếu ngươi bị người khác nhìn thấy mặt, vậy được tốt đâu.

      Lý Dật gật đầu :

      - Ta cũng đến nổi huênh hoang như vậy đâu.

      Lúc chuyện, Lý Dật lấy chiếc áo choàng đen từ trong dung giới ra mặc vào người. Chỉ ngụy trang đơn giản như vậy, ngay lập tức biến thành người đơn giản đường hay gặp nhất. tư thái này cho dù là bị người khác nhìn thấy, cũng phát ra điều gì.

      - Được rồi, an toàn là đầu, đêm nay ngươi đừng dùng đấu khí gì, toàn bộ cứ nhìn Bản Tôn …. Nhớ kỷ đây, ngươi thả lỏng tinh thần, để bản tôn khống chế cơ thể ngươi …

      Thân hình của Xà Tôn Giả bay vào trong Vân Hoang Giới Chỉ, nhưng giọng vẫn truyền ra ngoài.

      Nghe vậy, Lý Dật khẻ hít hơi, tinh thần thả lỏng mấy phần. đột nhiên cảm giác được luồng đấu khí nồng đậm đến cực điểm tràn ra từ trong Vân Hoang Giới Chỉ, trong chớp mắt bao lấy cả người Lý Dật, khiến người có chút cảm giác kỳ dị. Cảm giác khó tả này khiến Lý Dật trong lòng kinh hải. Dĩ nhiên có thể cảm giác được, luống đấu khí này bên trong rốt cuộc chứa khí tức hung sát nồng đậm đến mức nào.

      - Tiểu tử, bản tôn từ trước rồi, bản tôn chỉ là trạng thái linh hồn. Tuy những ngày nay vì được ngươi nuôi dưỡng, đấu khí hồi phục lại mấy phần, nhưng dù gì ta cũng có thân thể, những đấu khí này đều là nước vô tận, tuy nhiều, muốn dùng bao nhiêu dùng bấy nhiêu. Vì vậy, mỗi lần ta dùng đấu khí, ngươi cần phải dùng đấu khí cho tốt để nuôi dưỡng linh hồn của Bản tôn, bằng , khi đấu khí của bản Tôn bị hao kiệt, linh hồn này, cũng thể duy trì được lâu a…

      Có lẽ lo lắng rằng sau này Lý Dật quá ỷ lại vào sức mạnh này, vì vậy Xà Tôn Giả nhịn được phải nhắc tiếng.

      Lý Dật hít hơi, khẽ tiếng :

      - Lão quỷ, còn cần ngươi nhiều lời sao?

      Cười ha hả tiếng, Xà Tôn Giả cơ hồ yên tâm phần nào, rồi lại chìm vào im lặng.

      Thế nhưng Lý Dật lại cảm giác được, luồng đấu khí nồng đậm trong cơ thể mình đột nhiên khẻ rung động, ngay lập tức cả người lao bắn ra khỏi phòng như thiểm điện, chớp mắt biến mất trong bầu trời đêm. Vô số thân vệ tuần tra của Lý Gia, lại có ai phát ra động tỉnh gì.

      Màn đêm đen như mực …

      Bầu trời u tối, gió thổi vi vu, ngày giết người phóng hỏa, đây chính là ngày tốt a…

      oOo

      Ở sảnh bên của Long Gia, lúc này có ngọn đèn sáng, mấy thị nữ dung mạo xinh đẹp trong sảnh nhàng múa máy thân hình mềm mại của mình.

      Ngồi thượng thủ, ánh mắt thô thiển nhìn khắp người của thị nữ. Mấy thị nữ này đều cảm giác cả người lạnh buốt. Trong ánh mắt dõi nhìn này, y phục mỏng tang người cũng như là hề tồn tại.

      Chỉ có điều là các nàng cũng dám nhiều gì, chỉ có thể tiếp tục nhàng lắc lư thân hình uyển chuyển của mình. Nếu hai vị thượng thủ ngắm được mình, cho dù là làm thê thiếp, cũng là bay lên cành cao làm Phượng Hoàng rồi, so với những thị nữ mặc cho người khác chà đạp, biết tốt hơn bao nhiêu lần….

      Ánh mắt nhàn nhạt của Long Ngạo Thiên chiếu thẳng lên người của mấy thị nữ, cơ hồ ấp ủ hồi lâu, rồi khẽ cười, :

      - Diệp sư huynh, mấy thị nữ này nếu như ngươi hài lòng, đêm nay chi bằng để họ hầu hạ nhé? Sư đệ ta bảo đảm những thị nữ này đều là hàng thượng đẳng, Long gia ta nuôi dưỡng mười mấy năm rồi, đều là thân thể hoàn bích. Lát nữa tặng hết cho Diệp sư huynh ngươi. thực, tiểu đệ ta cũng có vài phần đau lòng đấy.

      Diệp Thanh Mã chầm chậm thu ánh mắt lạnh lẽo lại, nhìn Long Ngạo Thiên mĩm cười, rồi nhàn nhạt :

      - Long sư đệ khách khí rồi, lần này Sư tôn sai ta đến giúp ngươi tay, đâu có chuyện chưa làm xong chuyện gì, lấy lợi của sư đệ rồi. huống hồ giữa huynh đệ chúng ta vốn cần câu nệ nhiều như vậy, ngươi đúng ?

      Nếu có lợi ích, cái tên mặt song song với trời như ngươi có giúp tên “sư đệ” như ta mới là lạ.

      Long Ngạo Thiên thầm oán câu, nhưng nụ cười mặt lại càng thêm cung kính.

      - Diệp sư huynh đâu rồi? nếu Diệp sư huynh từ ngàn dặm xa xôi đến nơi hoang vu này, tiểu đệ lại tiếp đãi chu đáo, đó phải là đáng chết sao? Vì vậy sư huynh đừng bao giờ khách khí, mấy thị nữ kia ngươi cứ thu nhận . Nếu thích, tiểu đệ sau này nuôi cho sư huynh, sư huynh lúc nào cần, chỉ cần gửi thư tới, tiểu đệ đích thân đưa người tới.

      Diệp Thanh Mã ởm ờ gật đầu :

      - Tùy ngươi vậy, nhưng khẩu phong nên kín chút, ngươi cũng biết thứ mà sư tôn ghét nhất là gì …

      - Điều này dĩ nhiên, tiểu đệ sau này trong tông, vẩn còn nhờ Diệp sư huynh chiếu cố nhiều, nào có thể biết tốt xấu như vậy.

      Long Ngạo Thiên cười ha hả, tay phải khẻ đảo cái, bất động thanh sắc, chiếc Tinh tạp rơi ra trước mặt Diệp Thanh Mã.

      Diệp Thanh Mã khẽ quét mắt nhìn, nhíu mày :

      - Đây là ý gì?

      Long Ngạo Thiên nhàn nhạt cười :

      - Đây là Tinh tạp ký tên, bất cứ người nào đều có thể sử dụng. bên trong có hai mươi vạn kim tệ, là ý của phụ thân đại nhân ta. Lần này làm phiền Diệp sư huynh như vậy, nếu có chút tấm lòng, há phải là Long Gia chúng ta đạo lý sao?

      Diệp Thanh Mã cười ha hả :

      - Nếu như sư đệ khách khí như vậy, vậy thùi sư huynh ta cũng khách khí nữa.

      rồi, Diệp Thanh Mã lật tay cái, thu Tinh tạp lại, hiển nhiên trong tay của Diệp thiếu gia này cũng có Dung giới.

      Cái tên chưa thấy lợi làm việc này! Nếu cùng Lý Dật chết tốt quá.

      Long Ngạo Thiên lại thầm oán lần nữa, nhưng nụ cười mặt đổi, nhìn kỷ bộ dạng của Diệp Thanh Mã, đợi đến lúc tâm trạng tốt hơn chút, mới cẩn thận :

      - Có điều, Diệp sư huynh, tiểu đệ còn có chuyện muốn thỉnh giáo…

      Diệp Thanh Mã nhàn nhạt liếc nhìn :

      - .

      Long Ngạo Thiên trong lòng suy nghĩ chốc lát, mới chầm chậm :

      - Diệp sư huynh, Lý Dật đó hôm nay ngang tàng như vậy, cứ như là coi sư huynh ra gì… Tại sao sư huynh giết ngay tại chỗ? Trong Thiên Hương Lầu hôm nay, tiểu đệ mai phục bốn Đại trưởng lão của gia tộc, nếu sư huynh động thủ, vậy Lý Dật chắc chắn có đường về …

      - Ngươi trách ta sao?

      Diệp Thanh mã như cười như .

      Long Ngạo Thiên khóe mắt giần giật, vội khẻ tiếng :

      - Tiểu đệ dám, mong Diệp sư huynh đừng hiểu lầm.

      - Ta hiểu lầm.

      Diệp Thanh Mã xua tay, nhàn nhạt :

      - Ta vốn dĩ muốn giết Lý Dật ngay tại chỗ, giải quyết phiền phức lớn… Nhưng ngờ, chuyện của Vạn Triều Thành các ngươi hôm đó, được báo đến tai thế lực nào đó bằng đường đặc biệt. Thế lực đó dự định tiếp xúc với . Lão tổ tông của Diệp gia chúng ta biết tại sao cũng biết chuyện này, vì vậy trước khi ta tới đây, ông ấy đích thân hạ mệnh lệnh, nghĩ cách lôi kéo Lý Dật. nếu như việc thành là tốt nhất, nếu thể thành công …

      Diệp Thanh mã rồi, ra dấu cắt cổ.

      Long Ngạo Thiên sắc mặt mừng rỡ, :

      - Vậy ý của sư huynh là… ba ngày sau… ngươi giết Lý Dật ngay tại chỗ rồi. Nhưng mà nếu đồng ý với Diệp gia, há phải…

      - Vào Diệp gia ta?

      Diệp Thanh Mã khẻ biến sắc mặt, sau chốc lát nhàn nhạt :

      - Vốn dĩ, nếu bằng lòng làm chó của Diệp Gia ta, ta tha cho con đường sống. Nhưng lại biết tốt xấu … Vì vậy, ba ngày sau, cho dù có đồng ý hay , kết cục của , sớm được quyết định rồi….

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 76: Ngày giết người phóng hỏa

      Cả người Long Ngạo Thiên khẽ chấn động, cũng là người thông minh tuyệt đỉnh, ngay lập tức hiểu ngay, bất giác :

      - Diệp sư huynh, lẽ nào ngươi và Lý Na Na …

      Diệp Thanh Mã nhàn nhạt :

      - Có Vấn đề sao?

      Long Ngạo Thiên khẽ biến sắc mặt, sau chốc lát chần chừ :

      - Có điều ngày hôm đó ở Mạc gia, Lý Na Na luôn phía sau Lý Dật, cùng bách bộ hoành hành… Nữ nhân này … Diệp sư huynh nếu có nghĩ ngợi gì, có phải nên suy nghĩ kỷ lại

      Diệp Thanh Mã lấy ngón tay khẽ gỏ vào bàn:

      - Với bối cảnh thân phận của Lý Na Na, tên Lý Dật có thể xứng với nàng ta sao? Tuy rằng ta biết với thân phận của nàng ta tại sao xuất hiên ở chốn này? Nếu như gặp rồi, lần này cho dù thế nào ta cũng cần có được người nữ nhân này… Vì vậy Long sư đệ, ta muốn sắp xếp cho tốt chút…

      - Sắp xếp cái gì?

      - Sắp xếp cái gì? Đây phải là phí lời sao?

      Diệp Thanh Mã nhàn nhạt :

      - Ba ngày sau, Lý Dật nhất định từ chối lời mời Diệp Gia ta, hơn nữa nhục mạ Bắc Đấu Tông sư môn chúng ta. Hai người chúng ta vì chuyện này, phải giết ngay tại chổ. Vì diệt cỏ tận rễ, phải diệt toàn bộ cả dòng họ Lý Gia… lúc này đối với Long Gia các ngươi có nhiều lợi ích nhất, lẽ nào cần chuẩn bị chút sao?

      Khóe mắt giật mạnh, Long Ngạo Thiên đêm nay chỉ muốn giật dây để Diệp Thanh Mã giải quyết Lý Dật, nhưng ngờ Diệp Thanh Mã lại muốn diệt cả nhà Lý Gia. Đến lúc đó, thuận thế diệt Lý Gia, thuận tiện diệt luôn cả Mạc Gia. Lúc đó cái gọi là Tam Cường tịnh lập của Vạn Triều Thành, cũng còn tồn tại.

      Đến lúc đó Long Gia độc đại ở Vạn Triều Thành, phải có thể hô mưa gọi gió sao?

      Kết quả này khiến trong lòng Long Ngạo Thiên có cảm giác vui mừng điên loạn. khó khăn lắm mới có thể bình tỉnh lại, vội :

      - Diệp sư huynh dặn dò, tiểu đệ dĩ nhiên dám chậm trễ. Tiểu đệ sắp xếp, bảo đảm ba ngày sau. Lý Dật đó có đường về …

      - Chờ chút …. Còn chuyện nữa ta muốn ngươi làm

      Diệp Thanh Mã nhàn nhạt :

      - Lý Na Na đó tại sao lại tốt với Lý Dật, chuyện này ngươi phải điều tra cho ta…

      - Vâng! Tiểu đệ làm ngay…

      Long Ngạo Thiên cũng ngồi tiếp nữa, ra dấu tay với các thị nữ còn nhảy múa, rồi lại thỉnh tội, rồi nhanh chóng lui ra ngoài đại sảnh.

      Nhìn theo bóng dáng Long Ngạo Thiên rẻ vào góc, Diệp Thanh Mã chợt cười lãnh tiếng, lẩm bẩm :

      - Long sư đệ thông minh tuyệt đỉnh của ta ơi…. Ngươi có phải nghĩ sai rồi ? Ta muốn diệt Lý Gia sai, nhưng ta chuẩn bị giao cả cơ nghiệp của Lý Gia cho ngươi a …. Diệp Gia ta mấy năm nay, cũng sớm phát triển thế lực bên ngoài Đế Đô rồi.

      Long Ngạo Thiên bước ra bên ngoài đại sảnh, khẽ quay đầu lại nhìn Diệp Thanh Mã còn ở bên trong, khóe miệng ra nụ cười lạnh:

      - Diệp sư huynh à Diệp sư huynh! Ngươi đúng là thiên tài, ngươi rất lợi hại…. nhưng ngươi lại quá thích chơi với đàn bà rồi, ngày ngươi phải chết bụng của đàn bà thôi. Đến lúc đó, sư đệ ta chiếm lấy vị trí của ngươi, làm đại đệ tử tông môn Bắc Đấu Tông. Đến lúc đó, người có thể kêu ngạo chính là ta chứ phải ngươi nữa rồi… chỉ hy vọng, ngày đó quá muộn…

      Hai người trong ngoài đều cười lạnh tiếng, cũng biết ai có chủ ý với ai…

      Bọ ngựa bắt ve sầu biết chim ở đằng sau. Chỉ lả nhiều khi, con bọ ngựa ấy lại biến thành chim sẻ, chim sẻ lại biến thành ve sầu…

      oOo

      Bên ngoài Long Phủ, thân hình giống như tàn ảnh khẽ điểm nền đất, ngay lập tức giống như chim ưng lướt tới chân trời. Khi mây đen che lấp ánh trăng, mới chậm rãi đáp xuống mái hiên của Long phủ.

      Thân hình của Lý Dật nấp kỷ càng trong bóng tối của ánh trăng, nhìn xuống từ góc độ của , có thể nhìn bao quát tình hình của Long phủ, nhưng đám thân vệ cấp đấu giả của Long gia, đừng mơ rằng nhìn thấy bóng dáng của .

      - Vị trí của Long phủ hề thua kém Lý gia các ngươi a!

      Giọng của Xà Tôn Giả nhàn nhạt vang lên trong đầu của Lý Dật.

      Lý Dật nhìn xuống bao quát lát, rồi khẽ khàng :

      - Phong thủy đúng là tồi. xem ngoại viên bên trong Long phủ, cho dù là thế nào cũng giống bàn trà, phong thủy này chắc chắn là cực tốt.

      - Có ý gì?

      Lý Dật nhàn nhạt :

      - Lảo quỷ ngươi biết hay là giả vờ biết, bàn trà dĩ nhiên là bày đầy công cụ rồi.

      Xà Tôn Giả lời nào, sau hồi mới :

      - Ngươi biết Diệp Thanh Mã đó ở đâu ?

      Lý Dật cười tiếng :

      - Dĩ nhiên là ta biết, nhưng có người biết…

      Dứt lời, nhàng chỉ tay xuống mấy thân vệ tuần tra.

      Xà Tôn Giả :

      - Mấy người này được. Thân phận của họ quá thấp, cho dù biết gì cũng là vô cùng hạn hữu, nếu muốn hỏi người khác, ta lại có lựa chọn tồi.

      - Ở đâu!?

      - Dĩ nhiên là ở đây.

      lúc sau, Xà Tôn Giả điều khiển thân thể của Lý Dật khẽ đạp bước nóc nhà. Chỉ nghe thấy tiếng huỵch vang lên, miếng gổ dưới chân tan biến hoàn toàn thành bụi.

      Lý Dật chui vào đó, đồng thời giơ tay lên, đạo đấu khí hồng sắc bao trùm cả gian phòng vào trong đó, giọng và ánh sáng bên trong, thể tiết lộ ra ngoài.

      Gian phòng vô cùng tinh tế, hiển nhiên là nơi ở của nhân vật rất có quyền thế nào đó của Long Gia.

      Vị trí chính giữa có chiếc giường lớn, giường có đôi nam nữ trẻ quấn lấy nhau. Họ kinh hãi ngồi phắc dậy, họ nhìn cả người Lý Dật mặc hắc bào, ngay lập tức nhịn được kêu lên.

      Lý Dật khẽ vỗ tay, đấu khí hồng sắc lòng bàn tay bốc lên trận cuồn cuộn, sau đó. giọng già nua của Xà Tôn Giả vang lên:

      - Tốt nhất các ngươi đừng kêu, có kêu lớn hơn nữa, người bên ngoài cũng ai nghe thấy đâu, chỉ lãng phí sức lực mà thôi. Nếu kêu nhiều khiến Bản Tôn thấy phiền, Bản tôn tiện tay giết các ngươi cũng phải chuyện khó khăn gì.

      Lời này khiến đôi thanh niên nam nữ kia im lặng, hai người ôm lấy nhau. Chỉ khẽ rung rẩy, nhưng còn dám lên tiếng nữa.

      Giọng của Xà Tôn Giả chầm chậm vang lên trong đầu Lý Dật:

      - Bản tôn thích những lời khách sáo này, chuyện tiếp theo giao cho ngươi đó.

      Đấu khí người Lý Dật khựng lại, chớp mắt hồi phục quyền khống chế của cơ thể.

      khẽ mĩm cười, dùng thanh khàn khàn :

      - Hai vị đừng căng thẳng, ta là người tốt… hôm nay đến đây cũng muốn làm chuyện gì, chỉ là chỉ muốn hỏi thăm hai vị người thôi…

      Dứt lời, lại cười lạnh tiếng, đôi mắt dưới chiếc mủ trùm đầu ra vài tia sát khí, khiến người khác lạnh buốt người.

      Nhìn thế nào lúc này đâu có bộ dạng của người tốt?

      Có điều, dưới áp lực lớn mà Lý Dật tạo ra, đôi nam nữ thanh niên này cũng thể mở miệng

      biết run rẩy bao lâu, người nam thanh niên mới mở miệng :

      - …. hùng…. Ngươi muốn thứ gì…. Đều…. đều…. lấy hết …. Chỉ cần…. chỉ cần …. đừng giết chúng ta

      - phải rồi sao? Ta chỉ muốn hỏi thôi?

      Lý Dật nhàn nhạt .

      Chỉ là tiếp đó, đôi nam nữ này ngừng run rẩy, lại ra được lời nào.

      Lý Dật khẽ lắc đầu, đôi nam nữ này phế vật như vậy, cho dù biết chút gì, có lẽ cũng có giới hạn.

      tiện tay chỉ cái, hai điểm đấu khí bắn ra, bay vào trong cơ thể của hai người, hai người kịp kêu tiếng nào, ngất lịm .

      Lý Dật đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, từ góc độ này nhìn ra, tuy vẩn có thể nhìn thấy quá nữa Long Gia, nhưng lại biết Diệp Thanh Mã ở chỗ nào, cũng có chút ý nghĩa gì.

      Lúc này xem ra việc tìm từng nơi ra, cũng còn cách nào khác, lẽ nào Diệp Thanh Mã còn ngoan ngoãn chạy ra cho mình sao?

      Đúng lúc này, khóe mắt của Lý Dật giần giật, chợt xoay người lại, hữu chưởng vung xuống.

      Nam tử trong đôi nam nữ đó biết từ lúc nào đến đằng sau của Lý Dật, nếu như phải đột nhiên phát ra luồng sát khí, chừng Lý Dật bị ám toán rồi.

      Bùm ~~~

      Nam tử bị chưởng đánh văng , cả người lăn vài dòng trung rồi đập xuống đất, bụm máu tươi bắn ra.

      Lý Dật xoay người khẽ cười, nhàn nhạt :

      - Ta lại thiếu chút nữa sơ ý, ra là cao thủ luyện ra đấu khí rồi. Xem ra thân phận của ngươi ở Long gia bình thường…. Chỉ có điều, với bản lĩnh của ngươi mà muốn động thủ, cơ hồ còn thiếu chút nữa phải…

      Lý Dật lên trước bước, đá văng chân ra, lần này đá thẳng vào mặt của nam tử nằm đất. bị đá văng , đập vào vách tường, khi từ từ trượt xuống, hơi thở gần như hấp hối.

      Nữ tử kia thể giả vờ được thêm nữa, nàng ta lăn bò đến trước mặt của Lý Dật, rồi sau đó quỳ xuống, khẽ tiếng :

      - Ta ! Ta ! ngươi hỏi gì ta đều ! Nhưng cầu xin ngươi đừng đánh nữa!

      Lý Dật nhàn nhạt nhìn nữ tử đó, dung mạo nàng diễm lệ, thân hình nóng bỏng, lại rất có sức thu hút. Chỉ có điều tâm tình của Lý Dật lúc này hoàn toàn đặt vào việc này, dụ dỗ như vô tình của nàng bị phớt lờ hoàn toàn.

      ha hả cười, trầm giọng :

      - Nàng rất thông minh, nếu là nàng và cùng xông lên, vậy kết cục cũng khác biệt gì với , thậm chí còn thê thảm hơn vài phần…. có điều nàng thông minh như vậy, ta cũng gây khó dể cho nàng…. Ta chỉ hỏi nàng câu, nếu nàng ngoan ngoãn trả lời, ta coi như chưa từng xuất . Diệp Thanh Mã… ở nơi nào…

      Nữ tử cả người rúng động, sau chóc lát rung rẩy :

      - Diệp…. Diệp thiếu gia… được bố trí ở trong lầu khách quý ở hậu viện … có điều … có điều nơi đó canh phòng cẩn mật, cho dù ngươi cũng…

      - Nàng thông minh như vậy, có lẽ biết ta muốn làm gì, còn về ta có thể làm được hay … cơ hồ cần nàng quan tâm chứ?

      Lý Dật nhàn nhạt :

      - Nàng có thể cho ta biết, là gian phòng đó đúng ?

      khẽ vung tay, cửa sổ hướng hậu viện từ từ mở ra.

      Lý Dật nhàn nhạt :

      - Hy vọng nàng đủ thông minh, vì nàng phải biết, nếu ta muốn giết hai người, chẳng khác nào dẫm nát con kiến.

      Nữ tử rung rẩy đứng dậy, chỉ về lầu phòng vô cùng bắt mắt, sau đó lại ngã quỵ xuống đất.

      Lý Dật khẽ cười :

      - Đa tạ rồi… làm phiền hai vị làm việc, quả thực rất xin lỗi, ta đây … các ngươi cứ tiếp tục

      Vừa dứt lời, Lý Dật lao thân ra khỏi cửa sổ. trong lúc đóng cửa sổ lại, vòng bảo vệ của gian phòng cũng từ từ biến mất.

      Đôi nam nữ lúc này còn có thể tiếp tục? cho dù có khả năng, tâm trạng ấy e rằng cũng còn.

      oOo

      Người của Lý Dật lại ra luồng đấu khí hồng sắc, quyền điểu khiển cơ thể của lại rơi vào tay của Xà Tôn Giả.

      Xa Tôn Giả nhàn nhạt :

      - Thế nào? giết hai người đó diệt khẩu? đây phù hợp với phong cách hành của ngươi.

      Lý Dật cười, :

      - cần thiết, nếu hai ngươi họ đủ thông minh, dĩ nhiên giữ mạng lại. Bằng , Long Ngạo Thiên giúp ta xử lý họ, cần gì phí sức của ta?

      - Ngươi sợ Long Ngạo Thiên biết ngươi đối phó với Diệp Thanh Mã sao?

      Lý Dật lành lạnh :

      - Cùng đạo lý, cho dù thủ pháp của ta có bí mật hơn nữa, cũng biết là ta hạ thủ …

      Chỉ có điều cũng phải hiểu, nếu ăn bừa bừa, ta có thể giết Diệp Thanh Mã, dĩ nhiên cũng có thể giết Long Ngạo Thiên…

      Xà Tôn Giả cơ hồ cười khổ tiếng :

      - Tiểu tử, chuyện gì cũng được ngươi tính kỷ a!

      Lý Dật nhàn nhạt :

      - Đây phải là ta tính kỷ, mà là ta có quá nhiều thời gian từ từ chơi trò với Long Gia họ… nếu đủ thông minh, vậy phải hiểu, phải ta giết , mà là lười giết . Chỉ cần học được bài học, dĩ nhiên ta tốn sức làn, hưởng nhàn nhã cả đời. Nhưng nếu đủ thông minh, ta có đến lần, dĩ nhiên cũng có thể đến lần thứ hai… hy vọng Long Ngạo Thiên đừng để ta thất vọng…Bằng con mèo say của , phải thành quả phụ rồi…

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 77: Hai tấm lòng

      Tiểu lâu độc môn độc hộ vô cùng tinh tế, xung quanh chí ít cũng tiềm phục mấy mươi thân vệ cấp bậc cường giả của Long Gia ngầm bảo vệ. Những người này có lẽ là lực lượng tinh của Long Gia, lúc này toàn bộ đặt ở đó, lộ ra tầm quan trọng ở nơi này.

      - Chậc… chậc….

      Lý Dật khẽ tán thưởng.

      - Xem ra Long Gia cũng rất coi trọng Diệp Thanh Mã này. Ta thấy có lẽ bản thân Long Ngạo Thiên cũng có được bảo vệ chặc chẻ như vậy chứ?.

      - Dĩ nhiên rồi, với thân phận của Diệp Thanh Mã mà , nếu có chuyện gì ở nơi này. Long Gia tuyệt đối phải cuốn gói . bố trí bảo vệ chặc chẻ như vậy, người của Long Gia sao có thể yên tâm được.?

      Xà Tôn Giả nhàn nhạt .

      Lý Dật nhàn nhạt :

      - Nếu như vậy, biết lão quỷ ngươi có bản lĩnh vô thanh vô tức xâm nhập vào hay ?

      Xà Tôn Giả hừ tiếng, :

      - Tiểu quỷ, hôm nay bản tôn cho ngươi chiêm ngưỡng chút, cái gì gọi là biết kiêng kỵ, ngươi xem kỷ

      Dứt lời chỉ thấy thân hình của Lý Dật được Xà Tôn Giả điều khiển, vụt cái quỷ dị trong trung. Khi xuất lại, người ở đằng sau hai tên thân vệ Long Gia sắc mặt đầy cảnh giác.

      Thậm chí cần sử dụng chút đấu khí nào, chỉ thấy Lý Dật vung bừa tay ra, hai chưởng đánh vào người của hai thân vệ. Họ cùng lúc thổ ra búng máu, rồi vô thanh vô tức nằm gục xuống đất.

      Sau khi làm xong tất cả. Xà Tôn Giả cơ hồ còn nán nhìn thi thể đất, điều khiển Lý Dật tiếp tục bước lên trước. đường, chí ít cũng có gặp bảy, tám thân vệ Long Gia, nhưng trong lúc vô thanh vô tức, những người này bị giải quyết hoàn toàn, ngay cả thời gian phát tín hiệu cũng có.

      Khi Lý Dật đẩy cửa sổ của tiểu lâu rồi nhảy vào trong, vẩn có người nào phát ra tông tích của .

      Có điều, cũng chỉ đến lúc này mà thôi.

      Mấy nữ tử mặc xiêm lụa mỏng tang, vẽ mặt kinh ngạc nhìn hắc y nhân vừa chui vào từ cửa sổ. Họ quả thực rất đổi kinh ngạc, thậm chí còn kịp để kêu la.

      Lý Dật thở dài hơi, khẻ tiếng :

      - Ta nghỉ, cho dù ta kêu các ngươi quên chuyện nhìn thấy lúc này , các ngươi cũng làm được phải ? Vì vậy ta củng chỉ có thể xin lỗi…

      Dứt lời, bắn chỉ tay cái, mấy tia đấu khí bay ra, bắn đến người của mấy nữ nhân này. Những người này chỉ khẻ rùng mình cái, rồi lập tức ngả gục xuống đất.

      Lý Dật, khẻ cười :

      - Lão quỷ, ngươi dùng đấu khí gì, xem ra rất lợi hại.

      - Ngươi cần có ý với chiêu này, đây phải là đấu kỷ, mà là đấu khí tu luyện đến cảnh giới nào đó , mói có thể lĩnh ngộ được đấu pháp này, thủ pháp này gọi là đấu khí thành tơ.

      - Đấu Khí Thành Tơ?

      Lý Dật khẽ nhíu mày, khá lạ lẩm với cái tên này.

      - Được rồi, tiểu tử ngươi cũng đừng nghĩ ngợi lung tung nữa, đợi đến lúc ngươi có cấp bậc Đấu Hoàng, bản thân có cơ hội nghiên cứu thủ pháp này. Còn về ngươi lúc này, cho dù có nghĩ nhiều cũng có bất cứ ý nghỉa gì, ngươi hãy cứ làm chuyện chính .

      Lúc chuyện, đấu khí bao trùm lấy Lý Dật từ từ tan .

      Lý Dật thở dài tiếng, có chút bất đắc dỉ nhìn mấy nữ tử nằm đất, chỉ có thể đảo mắt .

      Vận động thể lực chút tuy rằng sao, nhân mà bản thân tốt xấu gì cũng là nam nhân chân chính a…..

      Đưa từng nữ tử người đầy sức sống này lên chiếc giường lớn mé bên gian phòng, Lý Dật khẽ vụt thân hình, ngay lập tức nấp vào góc mái hiên. Chuyện cần làm, làm được nữa, những điều phải làm sau đây, cơ bản chỉ là chờ đợi thôi.

      - Gả đó trở về!

      Giọng của Xà Tôn Giả chợt vang lên trong đầu của Lý Dật, đồng thời, đấu khí nồng nặc lại trào ra từ Vna6 Hoang Giới Chỉ, bao trọn cả người Lý Dật vào trong.

      Lý Dật trong lòng ứng tiếng, nheo mắt nhìn về hướng cửa phòng.

      Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó là giọng của vài người khách sáo nịnh bợ lẩn nhau. Những lời sáo rổng này kéo dài lúc, sau hồi, cánh cửa mới được mở két tiếng, thân hình tiêu sái của Diệp Thanh Mã chầm chậm bước vào phòng.

      tiện tay đóng cửa lại, đảo mắt nhìn xung quanh vòng, đến lúc nhìn thấy mấy thị nữ cơ hồ ngủ say giường, sắc mặt ra nụ cười mà chỉ cần là nam nhân đều hiểu.

      - Tên tham hoa háo sắc, lảo quỷ, lát nữa khi lên giường, chúng ta tiện tay giải quyết . Để chết dưới mẩu đơn hoa, làm quỷ cũng phong lưu.

      Lý Dật nhàn nhạt trong lòng.

      Lời này của Lý Dật ra lại đỏ mặt. lại quên rằng, danh tiếng tham hoa háo sắc này, trước nay đều là danh tiếng của bản thân .

      - thành vấn đề, ngươi muốn ra tay lúc nào cũng được….

      - Chờ chút…. Có biến cố!

      Lời của Xà Tôn Giả chưa dứt, Lý Dật theo dõi Diệp Thanh Mã, trong lòng lại nóng vội .

      Chỉ thấy, Diệp Thanh Mã ấy vội giải quyết mấy nữ tử trước mặt, ngược lại lấy ra bình ngọc trong Dung giới ở tay, sau đó đưa chiếc bình lần lượt đặt lên mũi của mấy nữ tử.

      Mấy nữ tử hôn mê, bị làm như vậy, cơ hồ lại càng ngủ say hơn.

      Sau khi làm xong, Diệp Thanh Mã mới lộ ra vẽ hài lòng.

      - Đây là thứ gì?

      Lý Dật vội hỏi trong lòng.

      - Có lẽ là loại mê hương nào đó, xem ra tối nay, Diệp Thanh Mã này cũng là có ý đồ a….

      Xà Tôn Giả dường như nhìn ra điều gì, chợt khẽ cười tiếng.

      Lý Dật cũng hề ngốc, nụ cười mặt khẻ rung lên, trong lòng khẻ tiếng :

      - phải trùng hợp như vậy chứ…

      - chừng chính là trùng hợp như vậy đấy!

      - Được rồi Lão quỷ, phí nhiều lời như vậy, chúng ta xem tiếp phải biết rồi sao?

      Dứt lời, Lý Dật lại liếc nhìn Diệp Thanh Mã, cách hành của Diệp thiếu gia này, khiến càng lúc càng hứng thú.

      Diệp Thanh Mã lúc này thu lại bình ngọc, chấp tay vòng quanh phòng, rồi chợt cười lạnh tiếng :

      - Lý Dật à Lý Dật! ngươi đừng có trách ta…. Vốn dỉ ta còn muốn cho ngươi thời gian ba ngày, có điều ta đột nhiên phát ra thể đợi được nữa rồi. Ngày này năm sau, chính là ngày giỗ của Lý Dật ngươi rồi.

      đến đây, chợt vổ mạnh vào chiếc bàn trước mặt, chỉ nghe thấy rắc tiếng, chiếc bàn lớn ngay lập tức bị biến thành tro bụi.

      chầm chậm hít vào mấy hơi, cơ hồ khó khăn lắm mới bình tỉnh lại. Sau khi làm xong, mở rút ra thanh trúc hình thù quái dị ở trong túi ra, sau đó khẻ vung lên, tiếng “u, u” khẻ truyền ra.

      Theo thanh ấy, hai nhân ảnh mơ hồ lần lượt lao vào từ cửa sổ.

      người họ, đều bao phủ đấu khí, khiến người khác nhìn rỏ bộ dạng của họ, nhưng họ vừa xuất , Xà Tôn Giả cơ hồ khẻ kinh hải, :

      - Hai người này là Đấu Sư đỉnh phong, cách cường giả Đấu Vương chỉ còn bước nữa thôi. Xem ra Diệp Thanh Mã lần này tới đây, con bài bí mật mang theo quả ít a…

      - Sao! Lão Quỷ ngươi sợ rồi?

      - Bản Tôn lại sợ? đúng là chuyện cười của thiên hạ … có cần bản tôn lúc này đánh ba chưởng giết chết họ ?

      Lý Dật nhàn nhạt :

      - cần, tiếp tục nhìn xem Diệp Thanh Mã muốn làm trò gì ?

      Hai thân ảnh mơ hồ kia cung kính đứng trước mặt Diệp Thanh Mã, sau chốc lát giọng khô khan đến cực điểm khẻ vang lên trong gian phòng:

      - Thiếu gia, có gì phân phó…

      Diệp Thanh Mã ngồi đại xuống chiếc ghế, suy nghĩ hồi rồi mới chậm rải :

      - Chuyện ta sai các ngươi điều tra rỏ, điểu tra thế nào rồi?

      - Vâng, thiếu gia.

      Giọng khô khóc ấy lại vang lên:

      - Vạn Triều Lý Gia, Tổ thượng cơ hồ là cường giả cấp bậc Đấu Hoàng. Có điều truyền thừa đến đời này, Gia chủ cũng chẳng qua cũng chỉ là Đấu Sư đỉnh phong mà thôi. Có điều khi thuộc hạ thám thính, lờ mờ phát trong Lý Gia cơ hồ có hai luồng khí tức mịt mờ, nếu thuộc hạ đoán lầm, có lẽ là hai cường giả cấp Đấu Vương.

      - Hai vị đấu Vương!

      Diệp Thanh Mã cơ hồ cũng thoáng kinh hải, có điều sau chốc lát lấy lại bình tỉnh.

      - ngờ Lý Gia lại che dấu sâu như vậy. có điều xem ra hai vị Đấu Vương này có lẽ dể dàng lộ diện, chỉ vào lúc Lý Gia cận kề sống chết, mới xuất đúng ? Nếu , với thực lực Đấu Vương, thế lực khác trong Vạn Triều Thành sau có thể chống lại Lý Gia? Vì vậy hai người này cần quá chú ý. Nếu quả thực được, ta truyền tin cho Sư Tôn, để ông ấy phái trưởng lão trong tông đến. cho dù là trưởng lão nào, có cường giả Đấu Hoàng tọa trấn, chắc rằng hai Đấu Vương kia cũng dám vọng động. Chuyện khác sao?

      Diệp Thanh Mã gỏ bàn, vẽ mặt bình lặng hỏi.

      Giọng khô khốc kia lại nhanh chóng :

      - Chúng ta điều tra qua rồi, Lý Na Na tiểu thư, cơ hồ mấy năm trước vẩn thường xuyên xuất trong Vạn Triều Lý Gia. Nhưng Lý Gia này này, cơ hồ ngoài Lý Hàn ra, có ai biết được thân phận của nàng ta…. Nếu chúng thuộc hạ đoán sai, nếu phải Lý Na Na tiểu thư có chút quan hệ huyết thống với Vạn Lý Triều Gia, chính là Vạn Lý Triều Gia và thế lực đứng sau Lý Na Na tiểu thư có mối quan hệ với nhau. Chỉ có điều, mấy năm nay trong Đế Quốc, chưa từng nghe qua có tiểu gia tộc nào có quan hệ với thế lực đứng sau lưng Lý Na Na tiểu thư. Vì vậy, chúng thuộc hạ cho rằng…. nguyên nhân Lý Na Na tiểu thư xuất ở đây. Có lẽ là có chút quan hệ huyết thống với Lý gia này. Thậm chí quan hệ của người đó và nàng ta, cực kỳ thân mật.

      - Quan hệ huyết thống sao?

      Diệp Thanh Mã sờ mũi, cười lạnh tiếng :

      - Nếu như vậy, chừng chuyện này chính là điểm đột phá. Các ngươi phân phó xuống, nhất định phải tìm ra người có quan hệ huyết thống với nàng ta, nhất định phải chăm sóc cẩn thận chút. Đó là người thân chủ mẫu tương lai của các ngươi đó… ha ha ha…

      - Thuộc hạ hiểu .

      - Còn Lý Dật sao?

      Giọng khô khan kia tiếp:

      - Còn về Lý Dật kia, chúng ta điều tra được bảy tám phần rồi. Lý dật từ hiểu được đạo lý khư khư giữ mình. Lúc trước bộ dạng tham hoa háo sắc của có lẽ chỉ là giả. Thực lực lúc này của , có lẽ là ở giữa khoản Nhất tinh đến Tam tinh Đấu giả. Có điều cơ hồ nắm giữ hai loại Đấu kỷ có uy lực cực lớn, hơn nữa đấu kỷ vô cùng huyền diệu. rất có khả năng là đấu kỷ của vị tổ tiên cấp Đấu Hoàng năm xưa để lại. Theo tính toán của hai người chúng ta, đấu kỷ ấy chí ít cũng là cấp bậc Chu Tước.

      - Chỉ là cấp Chu Tước thôi sao?

      Diệp Thanh Mã cười lạnh:

      - Tuy ta chưa tận mắt chứng kiến bộ dạng bách bộ hoành hành, nhưng hôm nay ở Thiên Hương Lầu, có thể đánh bại Ma Phàm kia, chứng tỏ rất nhiều vấn đề. Phải biết rằng, chênh lệch giữa Đấu Giả và Đấu Sư là rất lớn. Đấu giả chỉ có thể ngưng kết lốc xoáy đấu khí, góc độ lượng đấu khí, sao có thể so sánh với Đấu Sư ngưng kết ra Tinh vân đấu khí được? nếu có thể còn mạnh hơn đấu sư, vậy chỉ có thể chứng tỏ, Công pháp mà tu luyện tuyệt đối đơn giản. nếu thêm vào cả vài bộ Đấu kỷ cao cấp nữa, khiêu chiến vượt cấp, cũng là khó hiểu…. vì vậy, Lý Dật này chúng ta nhất định phải cẩn thận, hai người có hiểu ý ta ?

      Giọng khô khan kia, do dự :

      - Thiếu gia, ý của ngươi là…

      Diệp Thanh Mã điềm nhiên :

      - Công Pháp và Đấu kỹ có thể khiến Đấu giả khiêu chiến vượt cấp, thứ này lẽ nào lại để rơi vào tay của người khác sao? Huống hồ tiểu tử đó còn dám cướp Lý Na Na của ta, ta lại càng khiến chết có chỗ chôn thây… ha ha… cứ để chúng ta đêm nay, mời Lý Dật đó đến đây, rồi từ từ chăm sóc

      Lời vừa dứt, tiếng cười nhàn nhạt vang lên:

      - Nếu như Diệp thiếu gia muốn gặp ta, cứ thẳng ra, đừng ngại? Ta nào dám để Diệp thiếu gia đích thân đến nhà mời, Lý Dật, phải đến rồi sao?

      Trong nháy mắt, Diệp Thanh Mã biến sắc mặt!

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 78: Đó là gì

      thanh bất chợt ấy, khiến hai nhân ảnh mơ hồ kia đều kinh hải, sau đó nhanh chóng đứng chặn ngay trước mặt Diệp Thanh Mã.

      Diệp Thanh Mã còn khẻ cứng người lại. khó nhọc quay đầu, sau chốc lát giọng khô khốc đến cực điểm, gằn giọng :

      - Lý …. Lý Dật….

      Thân hình được choàng áo choàng đen chầm chậm đáp xuống từ mái hiên, bàn tay khẽ giơ lên. Trong chốc lát, Diệp Thanh Mã nhìn rỏ khuôn mặt trẻ tuổi dưới chiếc áo choàng đen kia.

      - Ha ha … Diệp thiếu gia phải đợi được đến ba ngày sau mới gặp mặt ta sao? Muốn để hai vị đây đón ta …. Có điều, ta cũng sớm nhận được tâm trạng gấp gáp của Diệp thiếu gia rồi. Hay , Diệp thiếu gia vừa mở miệng, Lý Dật ta chạy thẳng tới đây rồi. Thế nào? Lẽ nào lúc này Diệp thiếu gia ngược lại hài lòng sao?

      Giọng châm chọc của Lý Dật vang lên, khiến Diệp Thanh Mã biến đổi sắc mặt.

      chần chừ hồi, rồi khẽ tiếng :

      - Ngươi xuất từ lúc nào?

      - Tại sao ta phải cho ngươi?

      Lý Dật nhàn nhạt :

      - Có điều, ngươi cũng là người sắp chết…. Để ngươi chết được hiểu rỏ cũng được…. ta à, có lẽ từ lúc ngươi cái câu “ngày này sang năm chính là ngày giổ của ta”, ta có mặt ở đây rồi. Chỉ có điều nhản lực của Diệp thiếu gia cơ hồ được tốt a, ta người to lớn như vậy, ngươi lại cũng nhìn thấy.

      Diệp Thanh Mã biến sắc mặt, Lý Dật nếu như vừa rồi ở đây, vậy phải lời của mình, đều bị nghe hết rồi sao!?

      Hơn nữa, lúc này xuất ở đây, nếu chỉ là vì chuyện với mình vài câu, vậy đúng là có quỷ!

      Thất thần hồi lâu, Diệp Thanh Mã chớp mắt bình tỉnh lại, cơ hồ cảm nhận được khí tức kinh người cơ thể của Lý Dật, cười lạnh :

      - Ta còn cho rằng rốt cuộc là chuyện gì, xem ra Lý thiếu gia nắm vững loại Đấu kỷ vô cùng kỳ ảo nào đó. Đấu kỹ này lại có thể khiến thực lực của ngươi tăng đến mức này… khiến người khác ngưỡng mộ a…Chỉ có điều, Đấu kỹ để tăng thực lực này, dù gì cũng phải là thực lực vốn có, cho dù lợi hại cũng có giới hạn! Nếu như ngươi tự mình tìm đến cái chết, vậy đừng trách ta khách khí!

      - Động thủ…

      Bùm, tiếng, cơ hồ đúng lúc vừa dứt lời, hai thân ảnh mơ hồ lao bổ vào Lý Dật. Còn Diệp Thanh Mã lại chợt xoay người, lao bổ ra hướng ngược lại gian phòng, chỉ khẽ khựng chân lại, thân hình như thiểm điện bắn .

      Diệp Thanh Mã dù gì cũng phải là người ngu. Bên mình có ba đấu sư, hơn nữa có hai đấu sư đỉnh phong, nhưng Lý Dật đó lại dám nghênh ngang xuất như vậy, hiển nhiên coi đám người của mình ra gì. chắc chắn có con bài chưa lật, nếu mình còn ở đây liều mạng với , mới đúng là ngu xuẩn.

      Thế nhưng, chỉ cần ra khỏi gian phòng này, kêu tiếng, dĩ nhiên có vô số người của Long Gia đến đối phó Lý Dật. Đến lúc đó mình tọa sơn xem hổ đấu, phải tốt hơn sao?

      chậm, làm nhanh, biến cố trong nháy mắt, cũng chỉ xảy ra trong nháy mắt mà thôi.

      ra, phản ứng của Diệp Thanh Mã thể tính là cực mạnh.

      Thế nhưng, đúng vào lúc sắp lao đến cửa, bóng đen chợt xuất trước mặt . Chỉ thấy theo tiếng vổ khẻ của , đạo đấu khí hồng sắc lao ập tới Diệp Thanh Mã giống như ngọn lửa cháy.

      Diệp Thanh Mã thực chất kịp xuất chiêu, chỉ có thể ổn định thân hình lao của mình, nhưng cho dù là vậy, chưởng này vẩn đánh thẳng vào ngực

      Phụt …

      Diệp Thanh Mã hộc ra bún máu tươi, cả người giống như đá rụng, bị đập mạnh xuống đất.

      Hai thân ảnh mơ hồ kia lúc này cũng lo đến việc tấn công Lý Dật, mà nhanh chóng lui đến bên cạnh Diệp Thanh Mã. người trong đó đưa tay vổ vào người Diệp Thanh Mã hai cái, truyền qua mấy phần đấu khí.

      Diệp Thanh Mã lúc này mới nghiến răng ken két đứng dậy. Chỉ thấy ngực có thêm chưởng ấn đen kịt, giống như bị rửa ra, ngừng bốc ra khói trắng. Ngực cũng hơi bị sụp xuống, e rằng đòn vừa rồi khiến bị gãy vài chiếc xương sườn.

      Lại “phụt” tiếng, lần này mấy chiếc răng của Diệp Thanh Mã bị bắn ra theo động tác của , bộ dạng vô cùng tơi tả.

      - Đáng chết! đáng chết! đáng chết! ngươi đáng chết!

      - Diệp thiếu gia, ngươi sợ gió lớn cắt lưỡi sao?

      Lý Dật lắc đầu, ngữ điệu châm chọc vô cùng:

      - Ta nghĩ, với thực lực Đấu sư của ngươi, nếu ngưng kết ra Sa y Đấu khí, cho dù ta muốn đả thương ngươi cũng phải phí phần nào sức lực chứ? Nhưng ngươi quá gấp gáp rồi, gấp gáp đến nổi kịp ngưng kết ra sa y đấu khí. Điều này, rỏ ràng là nhường ta sao? Thực ra… Tuy mình ta người ít, đánh ba người các ngươi, nhưng Diệp thiếu gia cũng cần khách khí như vậy a!? hay là , người của Diệp thiếu gia các ngươi, trước nay đều có nho nhã lễ độ như vậy, đến lúc liều mạng rồi, vẫn muốn chiếm lợi thế với người khác?

      Giọng điệu mỉa mai của Lý Dật khiến sắc mặt của Diệp Thanh Mã tái nhợt, sau hồi lâu, cơ hồ mở chầm chậm bước tới, đè nén :

      - Lý Dật, ta thừa nhận xem thường ngươi. Nhưng ngươi cũng cần huênh hoang như vậy. vừa rồi hành động của chúng ta lớn như vậy, người của Long Gia rất nhanh phát có chuyện. Đến lúc đó, cho dù ngươi mọc cánh cũng bay ra nổi.

      - Ha, ha … nếu có ý nghĩ này, Diệp thiếu gia ngươi e rằng phải thất vọng rồi… Vừa rồi, trước khi xuống, ta dùng đấu khí bao trọn cả tiểu lầu này lại. Trừ phi Long Gia có cường giả cấp Đấu Vương, bằng , cho dù có người phát ra điều gì, lẽ nào lại vào đây được sao? Mà nếu như Long Gia có cường giả cấp Đấu Vương, dám vào đây sao?

      Nhàn nhạt nhìn Diệp Thanh Mã, bàn tay phải sạch của Lý Dật khẻ giơ lên, giữa chỉ chưởng, đấu khí Huyết hồng sắc ngừng thay đổi hình dạng, cơ hồ thể ngang tàng của chủ nhân nó.

      Diệp Thanh Mã biến sắc mặt, sau chốc lát, nghiến răng :

      - Lý Dật, nếu ngươi cho rằng có người khác giúp đỡ, ta cũng hết cách với ngươi. Ngươi đừng bao giờ quên rằng, ba người bên ta dù gì cũng là Đấu sư, còn ngươi, cũng chỉ là Đấu giả nhoi mà thôi.

      - Thế nhưng ba đấu sư lại chạy trân trối trước mặt Đấu giả nhoi như ta, các ngươi cảm thấy mất mặt sao?

      Lời này, lại khiến sắc mặt của Diệp Thanh Mã tái xanh lại, cơ hồ cắn nát cả môi mình, rít lên:

      - Động thủ, giết chết !

      Vù!

      Ba luồng đấu khí cơ hồ đồng thời tràn ra từ ba người họ, sau đó đấu khí nhanh chóng kết lại, hình thành chiếc sa y bên ngoài cơ thể họ.

      Hai người thân ảnh mơ hồ đó, lúc này nhìn rỏ được khuôn mặt. Người bên trái là nam tử trung niên dưới bốn mươi tuổi, sa y đấu khí người vô cùng tinh xảo, giống như chiếc áo hỏa hồng sắc che phủ cả người . Còn người bên phải lại là nữ nhân hơn ba mươi, sa y đấu khí người nàng ta giống như chiếc váy, ngừng phiêu dật. Sau lưng nàng, sa y đấu khí giống như mọc ra đôi cánh, ngừng phất phơ trong gió.

      Hiển nhiên, trong hai người, nam nhân tu luyện Đấu khí Hỏa thuộc tính, còn người nữ nhân lại tu luyện Đấu khí Phong thuộc tính.

      Còn về Diệp Thanh Mã, sa y đấu khí người lại có vài phần mơ hồ, chỉ có thể nhìn ra bộ dạng của sa y. Nhưng Sa y đấu khí của lại là màu trắng, phát ra tia sáng kì dị.

      Chỉ nhìn từ điểm này,cấp bậc của Diệp Thanh Mã tuy thể so bì với hai người bên cạnh, nhưng hiển nhiên, công pháp đấu khí của cũng có chỗ độc đáo.

      - Bộp bộp bộp ~~~

      Lý Dật bất giác vổ tay vài cái, rút trong lòng ra cả nữa ngày trời, cuối cùng cũng rút ra được đồng tệ ném ra, nhàn nhạt :

      - Trò kịch hề này, đúng là hay ho. Diệp thiếu gia có thể chơi cả hai tay, lát nữa bản thiếu gia còn có giải thưởng, chừng cho ngươi kim tệ đấy!

      - Ngươi hổn đản ! Ngươi đáng chết!

      Vút ~~~

      Ba đạo thân ảnh màu sắc khác nhau giống như thiểm điện đồng thời bổ tới Lý Dật. Đấu khí người họ ngừng trào động, hiển nhiên từng người ấp ủ chiêu Đấu kỹ kinh người.

      - Chẳng qua chỉ là ba đấu sư mà thôi!

      Lý Dật chợt chầm chậm thỏ dài, sau đó người khẻ bay về sau, tay phải khẽ khàng tát xuống.

      - Bốp ~ Bốp ~ Bốp ~

      Ba cái tát đánh xuống, hai vị đấu sư đỉnh phong kịp kêu lên tiếng nào bị đánh văng sang bên, thổ ra bún máu tươi, đấu khí người vở vụn.

      Diệp Thanh Mã bị ăn tát văng lên cao, nhưng đấu khí của lại vẩn kiên cố như vậy, hề bị nứt lìa. Nhưng Lý Dật lại nhàn nhạt đá ra cước, đánh thẳng vào hạ thể của .

      Đinh~~. tiếng, sa y đấu khí của Diệp Thanh Mã giống như thủy tinh bị vở vụn, thân hình của lộn vài vòng trung rồi đập mạnh vào góc tường. nhưng lại chưa ngất , chỉ ngừng dãy dụa bò dậy.

      - tồi à….

      Lý Dật nhàn nhạt :

      - Cường giả Đấu sư đỉnh phong mà chịu nổi chiêu của ta, Diệp thiếu gia lại tiếp được ba chiêu rồi. chỉ nhìn vào điểm này, ngươi mạnh hơn hai tên phế vật kia vài phần. Quả nhiên hổ là thiên tài, thứ phế vật như ta, đúng là có vài phần ngưỡng mộ a!

      - Ngươi…. Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi muốn gì? Tiền? Công Pháp? Đấu Kỹ? ngươi muốn gì ta đều cho ngươi! Chỉ cần ngươi tha cho ta!

      Nhìn thấy Lý Dật chầm chậm bước tới, chút tự tôn trong lòng Diệp Thanh Mã cuối cùng sụp đổ. uy hiếp của cái chết, khiến kẻ tâm cao khí ngạo như , thể ra những lời cầu xin này.

      - Ta muốn làm gì? Yên tâm , ngươi phải nữ nhân, ta làm gì ngươi…

      Lý Dật nhàn nhạt :

      - Có điều, ngươi muốn giết ta, tại sao ta lại phải tha cho ngươi chứ? Hôm nay, lúc ở Thiên Hương Lầu, phải ngươi rất huênh hoang sao… sao lúc này lại biến thành bộ dạng này…

      Diệp Thanh Mã nuốt nước bọt, khó nhọc run rẩy :

      - Phải … là Diệp mổ có mắt tròng…mong Lý thiếu gia… giơ…giơ cao đánh khẽ…tha… tha cho ta .

      - Ngươi cái gì? Sao ta nghe rỏ?

      Lý Dật ngoáy ngoáy lổ tai, lộ ra vẽ mặt như cười như .

      - Lý … Lý thiếu gia… Cầu xin ngươi, tha cho ta !

      Diệp Thanh Mã hít vào hơi, giọng to hơn chút.

      Lý Dật hài lòng gật đầu, chậm rãi ngồi xỏm xuống, vổ tay :

      - Muốn ta tha cho ngươi cũng được, nhưng ta có thể có lợi ích gì? Cái mạng của Diệp thiếu gia ngươi đáng giá bao nhiêu, cứ ra cái giá … Chỉ cần ngươi gì, vậy tất cả đều dể . Dù gì, thiếu gia ta cũng là người tốt, bản thiếu gia thích giết người chút nào…

      Ánh mắt của Diệp Thanh Mã khẽ vụt lên tia hy vọng, khó nhọc giơ tay, rút ra chiếc tinh tạp trong Dung giới, đưa tới trước mặt của Lý Dật, run rẩy :

      - Đây … đây là hai mươi vạn kim tệ… hy vọng … hy vọng…

      - Đầu của ngươi chỉ đáng giá chút tiền thế này thôi sao?

      Lý Dật nhàn nhạt .

      - …. ….

      Diệp Thanh Mã vội lắc đầu, lại rút ra thứ, vội :

      - Đây…đây là… Danh Bài của Diệp gia. Dùng cái này, có thể lấy ra nhiều hơn trăm vạn phí dụng ở bất cứ nơi nào có tên của Diệp Gia.

      - Xem ra đúng là thứ tốt a!

      Lý Dật gật đầu:

      - Còn nữa ?

      Vẽ mặt của Lý Dật khiến Diệp Thanh Mã run rẩy, ánh mắt ra tia hận thù, nhưng vẩn nghiến răng, lấy quyển trục trong Dung giới ra, cắn răng :

      - Đây…đây là Công Pháp bí truyền của Diệp gia ta, Vạn Mộc Quyết…hy vọng… hy vọng…

      - Xem ra thứ đồ tốt người Diệp Thiếu gia đúng là ít nhỉ?

      Lý Dật thở dài, trong ánh mắt ra tia châm chọc:

      - Ta cũng đúng là đồ ngốc a…Chỉ cần giết ngươi, thứ trong Dung giới của ngươi, phải đều là của ta rồi sao?

      - Ngươi, ngươi thể giết ta! Nếu ngươi giết ta! Diệp gia ở Đế Đô, Bắc Đấu Tông … Đều tha cho ngươi đâu.

      Diệp Thanh Mã chợt ré lên, vẽ mặt tái nhợt dị thường.

      - Diệp Gia Đế Đô? Bắc Đấu Tông?

      Lý Dật khẻ cười:

      - Đó là gì?

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 79: Biến số

      Nghe vậy, mặt Diệp Thanh Mã ra vẽ khó tin, tiếng cười thấp thoáng dưới chiếc mủ trùm của Lý Dật khiến lạnh buốt cả người.

      - Diệp thiếu gia cứ yên tâm, đêm nay quả thực ta rất vội, có thời gian chơi trò hành hạ ngươi. Nếu so với Lý Tiều, vận may của ngươi biết tốt hơn bao nhiêu lần rồi. Vì vậy, ngươi cứ yên tâm lên đường cho ta .

      Dứt lời, Lý Dật tiện tay vổ cái, chưởng ấn đánh vào ngực của Diệp Thanh Mã. lại thổ máu ra lần nữa, đòn tấn công chí mạng này khiến con ngươi co lại, sắc mặt tái xanh, cơ hồ còn điều gì cam lòng.

      Nhạt nhẽo nhìn bộ dạng của Diệp Thanh Mã, khi xác định còn hơi thở, Lý Dật mới tiện tay gở Dung giới của xuống, nhét vào trong Dung giới của mình. Đứng dậy, khẻ lắc đầu, sống chết của tên Diệp Thanh Mã, thể mang đến cho bất cứ cảm giác dư thừa nào.

      Chỉ có điều, chưa đến lát sau. Lý Dật lại càng phát ra, sức mạnh quan trọng như thế nào.

      Đêm nay, nếu phải Xà Tôn Giả xuất thủ, vậy cho dù Huyển sát của mình cộng với Thanh Vân Thủ, e rằng cũng chưa chắc là đối thủ của đám người Diệp Thanh Mã.

      - Tiểu tử! nếu xong chuyện rồi, có phải nên rồi ?

      Lý Dật khẻ lắc đầu :

      - vội, nếu như Diệp Thanh Mã chết rồi, vậy dĩ nhiên ta cũng phaio3 cho Long Ngạo Thiên phiền phức lớn…Lần này nếu thể khiến thể ngóc đầu lên, há chẳng phải là ta đến đây uổng phí sao?

      - Vậy ngươi muốn làm gì?

      - Nếu có thể giết người rồi, lại phóng hỏa sao?

      Lý Dật nhàn nhạt cười, tay tóm lấy thi thể của Diệp Thanh Mã, thoáng chốc phá cửa ra.

      Vòng Đấu khí bảo vệ vừa rồi của Xà Tôn Giả, khiến thân vệ bên ngoài hề phát giác ra điều gì. Nhưng lúc này Lý Dật phá cửa ra, ngay lập tức những thân vệ ở gần đó hoàn toàn bị sửng sốt!

      Ngón chân cùa Lý Dật khẽ điểm đất, thân hình vụt lao lên phía trước, sau khi lướt qua mấy chục thước, mới đáp xuống đại sảnh của Long Gia.

      Bộp ~~~

      Thi thể của Diệp Thanh Mã bị ném vào trong đại sảnh, thi thể còn sinh cơ, bị khẽ ném quăng như vậy, ngay lập tức cái đầu bị quẹo về bên vô cùng quái dị.

      Nhìn thi thể cái, Lý Dật lại tiện tay gạt đuốc lửa trong đại sảnh, lại lớn tiếng kêu lên:

      - Giết người rồi! Diệp thiếu gia bị người ta giết rồi!

      Lời còn chưa dứt, khẽ vụt người, rồi biến mất trong khí.

      Đại đa số ánh mắt của người trong Long gia, lúc này đều bị thu hút bởi ánh lửa trong đại sảnh. Huống hồ trong đại sảnh còn có Diệp Thanh Mã biết sống chết? Những thân vệ theo đuôi Lý Dật đến. lúc này thoáng chần chừ, tất cả đều dừng lại, lao vào trong đại sảnh cứu hỏa.

      Những người bọn họ vô cùng thông minh, dĩ nhiên hiểu rỏ chuyện… Đó chính là…Lúc này bản thân lao lên là tìm cái chết, bằng ở đây ngoan ngoãn cứu hỏa, chừng còn có thể đở qua được.

      Đứng gian phòng đối diện với Long Phủ, lặng lẽ nhìn Long Phủ huyên náo, Lý Dật trong ánh mắt nén nổi có vài phần đắc ý. Tuy lần này được Xà Tôn Giả giúp, nhưng lại làm cho Long Phủ long trời lở đất, còn giết được ba cường giả đấu sư, đây là chuyện vui mừng biết mấy.

      Điều duy nhất đáng tiếc là, mình lại có thời gian hấp thu mầm móng Đấu khí của họ, còn Xà Tôn Giả cũng lại nhắc đến chuyện này, cơ hồ lúc này cũng cần thiết.

      - Được rồi, tiểu tử, nếu làm xong việc rồi, chúng ta cũng phải trở về thôi. Tuy tiểu tử ngươi vui vẽ rồi, nhưng đấu khí của Bản tôn phải vô hạn đâu.

      Giọng có chút chán nản của Xà Tôn Giả nhàn nhạt vang lên.

      Lý Dật khẽ cười :

      - Lão quỷ, ngươi vội gì chứ… chúng ta còn chuyện chưa làm xong mà! Diệp Thanh Mã tuy xử lý rồi, nhưng Long Ngạo Thiên và Thiên Kiệt, vẫn còn sống tốt kìa.

      Xà Tôn Giả cơ hồ hít phải khí lạnh :

      - Tiểu tử! phải ngươi còn định giải quyết cả hai người đó chứ?

      - Dĩ nhiên là ….

      Lý Dật nhàn nhạt cười:

      - Diệp Thanh Mã khác với họ, Diệp Thanh Mã chết cũng chết rồi, nhưng Long Ngạo Thiên và Thiên Kiệt, cho dù họ có chết, nhưng thế lực sau lưng họ cũng là mối uy hiếp lớn đối với Lý Gia. Nếu để cho họ lưỡng bại câu thương, sao ta có thể xứng đáng với vất vã hôm nay.

      - Ý của tiểu quỷ ngươi là….

      - Ta có thể có ý gì? Dĩ nhiên là muốn cho Thiên Kiệt chút lợi ích lớn rồi… ngươi quyển Công Pháp cấp cao, có thể khiến mắc bẩy ?

      Khẽ cười tiếng, Lý Dật tiện tay đảo cái, quyển trục quang mang lục sắc xuật trong tay .

      - Vạn Mộc Quyết, Công Pháp Chu Tước cao cấp, mộc thuộc tính! Tên của Công Pháp lấy ý là trăm cây sinh trưởng, sau khi luyện thành Công Pháp này, đấu khí dày đặc, giống như vạn mộc cùng lớn lên. Nếu quấn vào đối thủ, chết thôi!

      Khẽ đọc lời giới thiệu của Vạn Mộc Quyết ra, Lý Dật bất giác than tiếng, :

      - Chậc, chậc … đây là Công Pháp Chu Tước Cao cấp. thứ này giá trị liên thành, cho dù đến nơi nào, e rằng cũng dẩn đến trận mưa máu gió tanh. Xem ra Diệp gia có thể truyền thừa nghìn năm, cũng có chút vốn gốc của họ. Vô duyên vô cớ đem thứ này ra tặng cho Thiên Kiệt, đúng là lãng phí a … xem ra Diệp Thanh Mã lần này chết quá nhanh, trong tay có thứ tốt như vậy, chừng còn có thể moi ra mấy công pháp cao cấp khác nữa kia!

      Nghe thấy lời bực tức của Lý Dật, Xà Tôn Giả bất lực :

      - Tiểu tử, đừng có kiếm được lời rồi còn khoe mẽ. Dung giới của Diệp Thanh Mã phải trong tay ngươi sao? Thứ bên trong đều là của ngươi rồi.

      Lý Dật cười hi hi hi :

      - Chuyện này dĩ nhiên ta biết… chỉ có điều tại phải là lúc để kiểm tra đồ, lão quỷ, chuyện tiếp theo, lại phải tiếp tục nhờ ngươi rồi…

      - Lẽ nào ta sinh ra để làm chân chạy cho ngươi sao? Sư tôn ta đây đúng là khổ a?

      Xà Tôn Giả lẩm bẩm câu, sau đó thân hình thoáng vụt về hướng ngoại thành.

      oOo

      Đại sảnh Long Gia.

      Lúc này ngọn lửa trong đại sảnh được dập tắt, Long Phi và Long Ngạo Thiên đứng ở trước cửa đại sảnh, sắc mặt trầm đến đáng sợ.

      Đặc biệt là khí tức lạnh toát ra người Long Phi, làm thân vệ Long Gia xung quanh sợ hải, đều nhất tề quỳ xuống.

      Ánh mắt lạnh nhìn vòng trong đại sảnh, Long Phi mới lãnh đạm :

      - ! Đây rốt cuộc là chuyện gì?

      - Gia chủ đại nhân, chúng thuộc hạ quả thực biết. Chúng ta chỉ là nhìn thấy có người cắp Diệp thiếu gia lao ra khỏi lầu khách quý, sau đó ném Diệp thiếu gia vào đây, sau đó phóng mồi lửa. Chúng ta lo lắng cho an nguy của Diệp thiếu gia, chỉ có thể ngay lập tức cứu hỏa…

      thân vệ nơm nốp lo sợ thấp giọng .

      - Phế Vật ! Phế Vật! con mẹ nó tất cả đều là Phế vật!

      Long Phi đùng đùng nổi giận, cước đá bay người thân vệ đó sang bên cạnh.

      - Mấy chục người các ngươi, ngay cả người cũng bảo vệ được, phải phế vật là gì!? Lão tử nuôi các ngươi có ích gì!? Có phải ngày nào đó có người giết đến Long Gia chúng ta rồi, khi các ngươi bị chém hết đầu xuống rồi, vẩn biết chuyện gì ?

      Người thân vệ bị đá văng thổ ra bún máu, nhưng lại dám kêu lên, chỉ hự tiếng bò dậy, rồi lại quỳ xuống trước mặt của Long Phi.

      - các ngươi còn quỳ đó làm gì?

      Cảnh tượng này khiến Long Phi càng động nộ.

      - Lẽ nào còn biết tìm! điều tra sao? Người đó nếu còn vẫn trốn ở Long Gia làm thế nào? Long phi ta tin, Long Phủ ta là nơi đối phương muốn đến đến muốn !

      Những thân vệ này nhất tề ứng tiếng, định lui xuống.

      Thế nhưng Long Ngạo Thiên lại khẽ xua tay, :

      - Dừng lại…

      Sau đó liếc nhìn Long Phi :

      - Phụ thân đại nhân, phải biết rằng, bên cạnh Diệp sư huynh trước nay đều có thân vệ của Diệp Gia bảo vệ. người lần này theo tới, lại là hai cường giả Đấu sư đỉnh phong. Trận doanh như vậy, cho dù là tung hoành ở Vạn Triều Thành này còn được, huống hồ bản thân cũng là cường giả Đấu sư? Người đến có thực lực để đối phó với họ, vậy thân vệ của chúng ta phát giác ra, cũng rất bình thường… Vì vậy, lúc này để họ lục soát cũng có ý nghỉa gì, còn có chuyện khác phải làm…

      Long Phi nhíu mày, :

      - thế nào?

      Long Ngạo Thiên chậm rải bước lên vài bước, ngồi xổm xuống trước thi thể của Diệp Thanh Mã đưa ngón tay ấn vài cái, rồi thở dài, :

      - Diệp sư huynh e rằng thể cứu rồi. nhưng dù gì cũng xảy ra chuyện ở Long Gia ta, vì vậy tin này chúng ta thể trấn áp được, Lát nữa ta cho người đưa tin đến chổ Sư Tôn, rồi sai người phi ngựa nhanh đưa thi thể của Diệp sư huynh về Bắc Đấu Tông, xem thử Sư tôn có cách gì…

      Lời tuy là vậy, nhưng trong giọng điệu của Long Ngạo Thiên lại có mấy phần lạnh nhạt. Hiển nhiên cũng rỏ, trừ phi Đấu Thần giáng lâm, bằng , Diệp Thanh Mã này chắc chắn chết.

      Chỉ có điều, nếu Diệp Thanh Mã xảy ra chuyện, nhanh chóng truyền tin , e rằng

      - Còn về lúc này…

      Long Ngạo Thiên trầm tư trong giây lát:

      - Hai cường giả Đấu sư có lẽ cũng chết rồi. Phụ thân đại nhân, ngươi hãy phái người giấu kỷ thi thể của họ, đừng bao giờ để lộ phong thanh gì ra… Bằng , Diệp gia những chết Đại thiếu gia, lại chết cả hai vị cường giả Đấu sư đỉnh phong, Long Gia chúng ta biết phài đền như thế nào a….

      Lời này khéo, nhưng Long Phi và Long Ngạo Thiên đưa mắt nhìn nhau, hiểu rỏ ý trong lời của .

      Diệp Thanh Mã xảy ra chuyện ở Long Gia, tuy là tai nạn của Long Gia, nhưng chưa chắc phải là cơ hội? Phải biết rằng, thi thể của Cường giả thường có thể tìm thấy rất nhiều bí mật. nếu có thể xử lý tốt thi thể của hai đấu sư đỉnh phong này, Long Gia chừng lại có thể có được Đấu kỷ hay Công Pháp tốt gì đó!

      - Còn nữa! Dung giới của Diệp sư huynh bị người khác lấy rồi. Nếu ta nhớ nhầm, thứ tùy thân mang theo bên người Diệp sư huynh đều vô cùng có giá trị. Người đến có lẽ biết sử dụng. Lúc này, với việc sai thân vệ lục soát khắp thành, chúng ta chi bằng phái thêm người khắp nơi do thám tin tức … Gần Vạn Triều Thành này, người và thế lực khác có thể đối phó với Diệp sư huynh, cũng có mấy người mà thôi… Mà thế lực có khả năng ra tay nhất, cũng tuyệt đối nhiều…

      Long Phi nhãn thần khẽ thu lại, sau chốc lát khẽ tiếng :

      - Vậy ….. Ngạo Thiên, ngươi biết người nào hạ thủ rồi, đúng ?

      Long Ngạo Thiên cười khổ tiếng:

      - Trong lòng ta tuy có vài phần suy đoán, nhưng … cường giả đấu sư đỉnh phong, đâu có thể dể đối phó như vậy? cho dù là Phụ thân đại nhân người cũng thể nào tiêu diệt sạch gọn gàng hai cường giả đấu sư đỉnh phong như vậy chứ? Huống hồ còn là chiêu giết địch… Thậm chí ta còn hoài nghi người đến… là Cường Giả Đấu Vương. Hơn nữa Đấu Vương bình thường, muốn đối phó với hai cường giả Đấu Sư đỉnh phong, e rằng cũng thể nào làm sạch dứt khoát như vậy chứ… Vì vậy ta cho rằng phải là người đó….

      - Người đó….

      Long Phi thoáng ngây người:

      - Ngươi cho rằng, là tên Lý Dật đó chứ?

      - Ta vốn dĩ cũng cho rằng là có khả năng nhất…

      Long Ngạo Thiên thở dài tiếng:

      - Nhưng mà, hai cường giả Đấu Sư đỉnh phong ấy lẽ nào lại chết trong tay Đấu Giả? Dù thế nào ta cũng tin được! cho dù thứ mà Lý Dật tu luyện là Công Pháp cấp cao Thanh Long, nhưng với Nhất tinh đấu giả mà muốn giết được cường giả đấu sư đỉnh phong, sau có thể được? Phụ thân đại nhân từng thấy kiến đánh chết voi chưa? Dù gì, đến cấp bậc Đấu sư, chênh lêch của tinh, là cực lớn. Bất cứ Công Pháp và Bí Pháp nào, đều tuyệt đối có cách để bù đắp khuyết điểm này …. Nhìn từ đây, người đến có lẽ phải là Lý Dật. Nếu như thực có thực lực này, ta lúc này, cũng đứng ở đây rồi…. Vì vậy, trong lòng ta lại có nghi ngờ khác, hơn nữa tính khả năng còn lớn hơn Lý Dật….

      - Người nào?

      - Dong Binh Đoàn Huyết Lang… Tên điên xấc xược ấy… Cái gả vì muốn mạnh lên mà từ thủ đoạn ấy … Thiên Kiệt….

      Ba chử này được nhàn nhạt ra từ miệng của Long Ngạo Thiên, cho dù là Long Phi sắc mặt cũng tái xanh lại!

      Dong Binh Đoàn Huyết Lang!? Thiên Kiệt!!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :