1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

(XUYÊN KHÔNG) ĐẤU THẦN - YÊU YÊU (Q2-160)(sắc+)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 70: PHONG NGUYỆT

      Vừa nghĩ, nhãn thần của Lý Dật lại hướng về người nữ tử bên phải.

      Nữ từ bên phải này, là hình ảnh hoàn hoàn tương phản với người bên trái, Nàng mặc chiếc áo giáp ngực người, trong kẽ hở lộ ra màu da thịt nhàn nhạt, còn thân dưới mặc chiếc quần siêu ngắn, đôi chân thon dài thẳng tắp lồ lộ ra trước mặt mọi người, Vóc dáng nàng cao ráo đầy đặn, làn da hồng hào ra vẻ khoẻ mạnh, Điều hiếm thấy là, cả người nàng phát ra cảm giác đẹp hoang dã, khiến bất cứ nam nhân nào nhìn thấy, đều có cảm giác muốn chinh phục.

      Hai nữ từ người thuần khiết người hoang dã đứng bên cạnh nhau, ngay lập tức hình thành tuyến phong cảnh tuơi đẹp, khiến người khác phải mở to mắt nhìn.

      Diệp Thanh Mã hiển nhiên rất động tâm, có điều vẫn nhìn Long Ngạo Thiên và Lý Dật, mỉm cười :

      - Hai vị nếu có hứng thú, có thể lựa chọn trước ?

      Lý Dật khẽ lắc đầu, :

      - Hay là Diệp Thiếu gia chọn trước , quân tử đoạt thứtốt của người, Diệp Thiếu gia nếu có hứng thú, có thể chọn cả hai người luôn.

      Diệp Thanh Mã cười ha hả, lại liếc nhìn Long Ngạo Thiên, :

      - Ngươi thế nào?

      Long Ngạo Thiên hiển nhiên có hứng thú với hai nữ tử này, chỉ gật đầu :

      - Diệp Thiếu gia cần khách khí, tự ta sớm có an bài rồi!

      Diệp Thanh Mã lại ngờ như vậy, nhãn thần của khẽ dịch chuyển, rồi sáng lên:

      - Xem ra Long Ngạo Thiên ngươi là kim ốc tàng kiểu rồi! Xem ra hôm nay phải xem thử, Ngạo Thiên ngươi rốt cuộc nuôi mỹ nhân nào.

      Long Ngạo Thiên mỉm cười :

      - Dĩ nhiên là thể so bì với hai vị rồi, Diệp Thiếu gia cần khách khí đâu.

      Diệp Thanh Mã gật đầu, :

      - Được, nếu các người để ý, vậy thi ta cũng khách khi nữa.

      rồi, ra dấu tay, hai nữ từ vốn hầu hạ ngoan ngoãn lui ra, còn hai nữ tử trong phòng đưa mắt nhìn nhau, rồi chậm rãi đều bước đến ngồi xuống bên cạnh Diệp Thanh Mã, dốc lòng hầu hạ.

      Cảnh tượng này khiến Long Ngạo Thiên vô cùng hài lòng, khẽ mỉm cười, lại liếc nhìn Lan Hữu Dung.

      Lan Hữu Dung sắc mặt thản nhiên, chỉ khẽ tiếng :

      - Long Thiếu gia, Hải Tịch thay ý phục tắm rửa, lát nữa đến.

      rồi, sắc mặt nàng có chút cổ quái nhìn Lý Dật, :

      - Lý Thiếu gia, ngươi chuẩn bị thử hương vị mới sao? Hay là...

      Lý Dật bên này chưa đáp lời, Long Ngạo Thiên cướp lời truớc:

      - Đừng nhiều lời nữa, nếu đến rồi, dĩ nhiên là quy củ cũ, Lý Thiếu gia, ngươi có ý kiến chứ.

      Lý Dật có thể có ý kiến gì? chỉ khẽ mỉm cười, coi như là ứng lời.

      Lan Hữu Dung vẻ mặt lộ ra vẻ như cười như , nàng dường như nhìn xa xăm về Lý Dật cái, rồi mỉm cười lui xuống...

      Nhãn thần đầy thâm ý ấy khiến Lý Dật tê rần đầu, biết, tiểu Lý Dật trước đây rốt cuộc gây ra chuyện gì ớ đây, Ký ức của hai người sau khi dung hợp, tuy biết rất nhiều chuyện, nhưng những chuyện nhặt như vậy, hoàn toàn biết.

      Lý Dật đau đầu, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên bên cửa, sau đó ‘rầm’ tiếng, cánh cửa bên bị đẩy mạnh ra.

      Sau đó chỉ nhìn thấy thân hình yểu điệu nhanh chóng lao vào.

      Nữ nhân này dĩ nhiên giống với hai nữ tử trước, nàng đẹp như vầng trăng non, đôi mắt như hoa đào, khóe miệng ra nụ cười nhàn nhạt, Con mắt của nàng cơ hồ là màu lam, long lanh giống như lúc nào cũng có thể tuôn ra nước, mái tóc nâu chấm ngang vai, tạo ra vẻ đẹp vô cùng khác lạ.

      Lúc này, nàng mặc chiếc váy dài tinh xảo, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ tức giận, Đứng đó chỉ nhìn trừng trừng vào Long Ngạo Thiên, sau chốc lát nàng nghiến răng, lên vài bước, nghiến rằng ken két, trầm giọng :

      - Long Thiếu gia, hôm nay ngươi mới nhớ đến Địch Hải Tịch ta rồi...

      khuôn mặt thoáng ra vẻ tức giận, nhưng lại hề làm mất vẻ đẹp của nàng, ngược lại còn khiến nàng càng trở lên thu hút.

      Cho dù là Long Ngạo Thiên hiển nhiên cũng ngờ, Địch Hải Tịch lại bước ra nhưvậy.

      hơi xấu hổ nhìn Diệp Thanh Mã, rồi ho khan tiếng, nhàn nhạt :

      - Hải Tịch, hôm nay có khách quý đến, đừng làm bừa.

      Địch Hải Tịch hừ tiếng, hiển nhiên rất khó chịu với Long Ngạo Thiên, có điều may mà nàng vẫn còn nhớ thân phận của mình, chỉ bĩu môi ngồi xuống bên cạnh Long Ngạo Thiên, ho he tiếng nào.

      Long Ngạo Thiên hiển nhiên rất hiểu tính cách của nàng, ngay lập tức chỉ coi như nhìn thấy, tự mình nâng lý rượu trước mặt lên uống.

      Thế nhưng rượu vừa được nâng lên, sắc mặt của Địch Hải Tịch dịu , cổ quái nhìn Long Ngạo Thiên.

      Long Ngạo Thiên nhìn thấy bộ dạng của nàng, lại cười ha hả, :

      - Con mèo say nàng dễ đỗ, chỉ cần vừa nhìn thấy rượu, có tinh thần rồi.

      Cảnh tượng này khiến Lý Dật còn lời nào để , khẩu vị của Long Ngạo Thiên cũng đặc biệt, những có hứng thú với Lan Hữu Dung, ngay cả người tại tìm, cũng vô cùng có cá tính.

      Nghĩ tới đây, Lý Dật bắt đầu thẩm cầu khẩn, khẩu vị của tiểu Lý Dật đừng bao giờ quá đặc biệt, bằng , bản thân cũng biết có thể gánh nỗi a!

      Lúc này Diệp Thanh Mã và Long Ngạo Thiên đều có người ngồi cùng, dưy chỉ có Lý Dật mình ngồi đó, so sánh chút, lại có mấy phần gượng gạo.

      Long Ngạo Thiên bên kia khẽ cười :

      - Diệp Thiếu gia, thực ra nếu hôm nay phải có Lý Thiếu gia ngồi đây, chúng ta còn được gặp vị Nhược Vân tiều thư của Thiên Hương Lầu đâu.

      Diệp Thanh Mã khẽ nhướng mày lên, cơ hồ muốn gi đó, nhưng cuối cùng lại ra điều gì.

      Nhưng trong lòng Lý Dật lại giật thót tim, cơ hồ lát nữa đây người sắp đến là Nhược Vân tiểu thư gì đó? Nếu khẩu vị quá nặng, vậy bản thân có thể miễn cưỡng chịu đụng.

      Đúng lúc này, chỉ nghe thấy tiếng gõ cửa nhàng vang lên, sau đó trở lại vên tĩnh.

      Sắc mặt của người trong gian phòng này đều rất cổ quái, Lý Dật biết lúc này, bản thân quả thực thể tiếp tục giả vờ nữa, ngay lập tức chỉ ho khan tiếng, nhàn nhạt :

      - Vào đây .

      Cánh của bên được nhàng mở ra, sau đó có nữ từ chậm rãi bước vào từ bên cạnh.

      Nàng bước nhàng, cơ hồ sớm biết Lý Dật ở chỗ nào, từng bước đến, ánh mắt si dại nhìn vê Lý Dật, khiến người khác có cảm giác chua xót khó tả.

      Nữ từ này chỉ mặc chiếc váy màu đen, người có quá nhiều đồ trang sức, vô cùng giản dị, mái tóc nàng được vén bừa lên, khuôn mặt đẹp hể trang điểm, mặt mộc hướng lên cao, nhưng chỉ là như vậy, dung mạo vô song ấy cũng khiến người khác phải đắm say.

      Nữ tử này vừa lộ diện, những nữ tử khác trong gian phòng ngay lập tức ảm đạm thất sắc, cho dù là Địch Hải Tịch có mấy phân cá tính, cũng thoáng chốc bị nhạt nhoà.

      Diệp Thanh Mã nhìn nữ tử này bước ra, nhãn thần vụt tinh quang, Long Ngạo Thiên cơ hồ như sớm biết như vậy, vẻ mặt cổ quái mặt, khiến người khác nhìn ra rốt cuộc nghĩ gì.

      Còn về những nữ nhân kia, vừa nhìn thấy nữ tử này ngay lập tức lộ ra vẻ ngưỡng mộ xen lẫn đố kỵ.

      Nữ từ này cứ chầm chậm bước tới trước mặt Lý Dật, chỉ si dại nhìn , đôi mày khẽ cau lại, nhưng lại có vẻ gì thừa thãi, nhưng cho dù là vậy, vẻ mặt của nàng lại khiến người khác cảm giác tan nát cõi lòng.

      Nữ tử này cứ nhìn Lý Dật như vậy, cũng biết nhìn bao lâu, nhìn đến độ khóe mắt của Lý Dật cứ giần giật, cuối cùng dường như nàng lại thở dài, Chậm bước tới trước mặt Lý Dật, ngón tay thon dài chỉ vào trán của Lý Dật, chỉ oán hận :

      - Lý Dật! Hay cho Lý Dật! Chàng là nhẫn tâm a!

      Lý Dật đảo mắt nhìn, thiếu chút nữa là ngất ra đấy!

      Xong rồi! Nữ tử này với tiểu Lý Dật đúng là có quan hệ cùng ngắm trăng sao trò chuyện ngọt ngào rồi!

      Những người khác nhìn ra thay đối của mình, nhưng nhân tình vừa xuất mã, còn có gì mà thể nhìn ra?

      Chi là nữ từ trước mặt sắc nước nghiêng trời, dù Lý Dật tụ phụ hai kiếp làm người, mỹ nữ gặp nhiều đếm xuể, nhưng cho dù là người nào, cũng thể so sảnh với người này.

      Đặc biệt là vẻ mặt nhàn nhạt của tuyệt sắc giai nhân trước mặt, càng khiến người ta đau lòng đến cực điểm, Lý Dật bị cứng họng, nhất thời biết gì cho đặng.

      Vốn dĩ còn muốn câu gi đó, nhưng cho dù là lời nào, đến lúc ra đến miệng, cũng lại bị nuốt nghẹn lại.

      Trong đầu Lý Dật hoàn toàn trống rỗng, lúc này trong lòng chỉ còn lại thanh, nữ nhân này, tại sao lại đẹp đến mức này!

      Đúng lúc mọi người sững sờ vì vẻ đẹp của Nhược Vân, đột nhiên nghe thấy ‘rắc’ tiếng, cánh cửa của gian phòng bị đập văng ra, thoáng chốc bay vào bên trong.

      Long Ngạo Thiên vẻ mặt thoáng dị sắc, cười lạnh tiếng, tiện tay vỗ cái, ly rượu trong tay bay ra ngoài, đúng lúc đập vào cánh cửa bay ra, hai vật đập vào nhau, ngay lập tức vang lên tiếng nổ lớn, tửng mảnh của cánh cửa rơi sẩm xuống đất.

      Ba người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, trong lòng các bên đều sửng sốt, với thân phận của Lý Dật và Long Ngạo Thiên, trong Vạn Triều Thành còn có ai dám gây gỗ với họ, đúng là chuyện thể tưởng tượng!

      Cho dù là người của Mạc Gia, biết người của Lý Gia và Long Gia ở đây, cũng dám có hành vi ngang tàng như vậy.

      Chỉ có điều trong ba người có nhân vật nào đơn giản, ba người đưa mắt nhìn nhau, nhăn thân nhàn nhạt lại cùng nhìn về hướng cánh cửa, muốn xem thử, rốt cuộc người nào dám làm việc này.

      lát sau, chỉ thấy tráng hán râu ria huyên hoang bước vào, người cao gần hai thước, mặc bộ thiết giáp, sau lưng đeo cự kiếm cao bằng người , vẻ mặt hung ác như ác quy của ra nụ cười dữ tợn, đảo mắt trong phòng, rồi nhìn thấy Nhược Vân, đôi mắt sáng lên, rồi càng cạc cuời :

      - Mấy con quy Lan Hữu Dung còn dám với ta nàng có ở đây? tại phải ở đây sao? em, ta cho nàng biết, Đoàn trưỡng chúng ta muốn nàng hầu hạ, là phúc khí của nàng, nếu nàng đến, có tin đại gia ta hôm nay đập Thiên Hương Lầu của các nàng .

      Bộ dạng hung ác của , khiến những nữ tử trong phòng đều thét lên thất thanh, rồi co rúm vào góc tường, cho dù là Nhược Vân nét mặt cũng ra vẻ sợ hãi, nhưng nàng lại kều thét như các nữ tử khác, Mà lui về sau hai bước, ở sau lưng của Lý Dật.

      Diệp Thanh Mă ngồi ngay chính giữa, nhãn thần nhàn nhạt nhìn tên tráng hán, chợt khẽ cười tiếng, :

      - Tuy tên này cơ hồ là đến vì nữ nhân của Lý Thiếu gia, nhưng hôm nay dù gì cũng là Diệp Thanh Mã ta mời khách...

      đến đây, khẽ mím cười, nhìn tráng hán :

      - Nếu ngươi lúc nàỵ lui ra, tâm trạng ta tốt, còn có thể tha mạng cho ngươi, Nếu ngươi biết tốt xấu, ta bảo đảm chỉ là ngươi, ngay cả Đoàn trường gi đó của ngươi, hôm nay cũng phải đầu rơi xuống đất...

      Lý Dật trợn ngược mắt, tuy biết với bối cảnh thực lực của Diệp Thanh Mã mà , lời này hề khoa trương, nhưng chuyện như vậy, đối phương mà lui xuống đúng là lạ!

      Quả nhiên, tráng hán kia cười lạnh tiếng, điểm nhiên :

      - Mấy tên tiểu quỷ biết tốt xấu, nếu như hôm nay các người bòqua háng của đại gia ta, đại gia tha cho các ngươi thế nào?

      Diệp Thanh Mã khẽ cười tiếng, bất chợt vỗ tay, :

      - Gan lớn ! Lời này nhiều năm nay chưa từng có người nào với ta, xem ra hôm nay ta cũng thể nhịn ra tay với nhân vật rồi.

      Long Ngạo Thiên bên kia chợt cười nhạt :

      - Diệp Thiếu gia cần gì phải động nộ? Loại hề kịch này, tự khắc có người thay chúng ta giải quyết, chúng ta cứ ăn uống no say là được rồi.

      Dứt lời, nâng ly rượu lên kính trước, rồi uống cạn hơi.

      Lý Dật cũng biết lúc này vị Long Ngạo Thiên Thiếu gia này có chủ ý gì, nhưng cũng sợ hãi, nhãn thần hướng về tráng hán, rồi khẽ mỉm cười...

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 71: THIÊN KIỆT

      - Người nào dương oai ở Thiên Hương Lầu!

      tiếng quát khẽ từ bên cạnh vang lên, sau đó có bảy, tám thân vệ của Long gia từ cửa bên xông vào.

      Khí tức người mấy thân vệ đều tăng vọt, mặt người nào cũng đầy nộ khí. Dù gì với thân phận của Long gia, trong Vạn Triều Thành này vốn có mấy thế lực có thể dây dưa vào.

      Huống hồ hôm nay còn có Lý Gia và người của Diệp Gia ở Đế Đô, vì vậy tính khí của mấy thân vệ cũng có mấy phần nắm chắc.

      Long Ngạo Thiên nhìn thấy thân vệ của Gia tộc mình, lại cười lạnh, :

      - cần nhiều lời với ! Giết … có chuyện gì bản Thiếu gia ta chịu trách nhiệm.

      Tráng hán đó cười lạnh tiếng, lại đáp lời, chỉ khẽ lui về sau bước, nhường sang bên.

      Lúc này, bên ngoài lại có người bước vào. Người này khá cao, người mặc trường bào Huyết sắc, mái tóc đen rối bù, nhưng nụ cười mặt lại vô cùng bình thản. Khuôn mặt vuông vứt, nhưng vết sẹo mặt lại rất nhiều. Chỉ là những vết sẹo ấy khiến xấu ngược lại còn tạo ra khí chất nam nhân vô cùng đặc biệt. Người này chỉ lạnh lùng đứng đó, người toát ra luồng sát khí vô tận, gây ra áp lực với những người trong gian phòng. Lý Dật cực kỳ quen thuộc với loại khí chất này, chỉ có những cuồng nhân chém giết từ trong núi đao rừng kiếm, mới có thể cho người khác áp lực như vậy.

      Ánh mắt bình thản của người này quét lượt trong phòng, sắc mặt lộ ra nụ cười khinh thường, nhàn nhạt :

      - Giết chúng ta ? chỉ dựa vào hai thằng nhải con Long Gia và Lý Gia sao?

      Long Ngạo Thiên khẽ biến sắc mặt, nhìn người vừa đến vài cái, giọng như rít lên:

      - Am Thiên Kiệt ! là ngươi…

      - Ha ha ha…

      Nam nhân được gọi là Thiên Kiệt ngửa mặt cười lớn, nhãn thần lạnh của nhìn Long Ngạo Thiên, điềm nhiên :

      - Hôm nay vốn dĩ ta định đến tìm Nhược Vân để vui chơi chút, ngờ lại gặp Long đại thiếu gia ngươi a! Rất tốt ! Hôm nay nếu lấy được đầu của ngươi, cái tên Thiên Kiệt ta đọc ngược lại!

      Thiên Kiệt?

      Lý Dật lòng khẽ rúng động, biết người này là ai. Người này chính là Đoàn trưởng của Dong binh đoàn Huyết Lang, cha của Húc chết trong tay ngày đó. Hơn nữa nhìn bộ dạng của lúc này, cơ hồ ngày đó mình vu oan giá họa vô cùng thành công a.

      Chỉ là biết, Long Ngạo Thiên đó đoán ra mình là hắc y nhân hôm đó, nhưng có đoán ra mình giá họa cho Long Gioa họ ? Với thông minh của , muốn đoán ra điểm này cũng khó chứ?

      Nếu như vậy hôm nay Thiên Kiệt xuất ở đây, e rằng phải là chuyện ngẩu nhiên rồi!

      Lý Dật trong lòng cười lạnh, nụ cười mặt lại càng tươi hơn, tình trạng kẻ lừa ta dối này mới đúng là thú vị nhất a.

      Lý Dật bên này lòng thầm cười lạnh, sắc mặt của Long Ngạo Thiên bên kia lại vô cùng khó chịu. Cơ hồ vô cùng để tâm đến hình tượng của mình trước mặt Diệp Thanh Mã, ngay lập tức quát lớn tiếng, vổ xuống bàn, lạnh lẻo :

      - Còn ngây ra đó làm gì! Lên cho ta, toàn bộ giết hết!

      Mấy người thân vệ nghe thấy đại danh Thiên Kiệt vô cùng chần chừ, lúc này nghe thấy lời của Long Ngạo Thiên, cũng dám đợi tiếp, từng người rút trường kiếm bên hông rồi lao lên.

      Thế nhưng đúng lúc này, đôt nhiên nghe thấy tiếng cười nhàng hiền dịu vang lên:

      - Ai da ôi! Mấy vị đại gia … Thiên Hương Lầu chúng tôi là nơi bé, các ngài động thủ ở đây, Thiên Hương Lầu chúng tôi đừng chừng bị hủy mất. Huống hồ, quy củ của Thiên Hương Lầu chúng tôi trước nay cho phép động thủ, mấy vị Đại gia lẽ nào lại gây khó dể cho nữ tử yếu đuối như ta sao?

      Lan Hữu Dung nghiêng người vào cánh cửa thấp giọng .

      Nàng vừa xuất , khí vốn đông cứng lại, ngay lập tức dịu hơn chút. Long Ngạo Thiên khẽ nhíu mày, ra dấu tay, ngăn các thân vệ Long Gia lại.

      Chỉ có Thiên Kiệt cười lạnh tiếng, nhìn Lan Hữu Dung :

      - Lan ma ma, giao tình của chúng ta cũng được coi như tồi, có điều nàng muốn ngăn ta lại, phải suy nghĩ chút . Nàng nên biết rằng Thiên Kiệt ta và Long Gia có mối thù bất cộng đái thiên!

      Lan Hữu Dung nhàn nhạt :

      - Ngài có thù hay ta biết, nhưng nếu như ngài động thủ ở nơi này, ngài định để Thiên Hương Lầu chúng ta sau này làm ăn như thế nào đây?

      Thiên Kiệt hừ tiếng, :

      - làm ăn được chuyển đến Huyết Lang Trấn của ta , còn về tổn thất hôm nay, bao nhiêu ta bồi thường là được…. Vừa rồi nàng với ta Nhược Vân rảnh, món nợ này lát nữa ta từ từ tính với nàng!

      Nhìn thấy cảnh tượng này, Long Ngạo Thiên cũng còn chần chừ, cười lạnh tiếng, :

      - Thiên Kiệt, đợi sau khi ngươi chết, huênh hoang tiếp cũng muộn, động thủ!

      Lần này, thân vệ của Long gia còn chần chừ, đấu khí trường kiếm của từng người trào ra, hú lên xông tới.

      Những thân vệ của Long gia vừa xuất thủ, người nào cũng có thực lực cấp Đấu giả. Nhưng cảnh tượng này lại khiến Lý Dật cười lạnh, đám thân vệ này ngay cả mình cũng sợ, huống hồ nhân vật Đấu Sư đỉnh phong như Thiên Kiệt, lúc nào cũng có thể bước lên cấp bậc Đấu Vương.

      Quả nhiên, mấy thân vệ vừa xông đến trước mặt Thiên Kiệt, nhìn thấy tráng hán vừa rồi bước lên trước nữa bước. Bàn tay phải to bè của khẽ vung cái, đấu khí trong tay trào ra, có mấy quyền đánh vào ba thân vệ đầu tiên. Ba thân vệ này kiếm còn chưa bổ ra, bị quyền đấm thẳng vào ngực. Họ dù gì cũng là cấp Đấu giả, còn chưa thể ngưng kết ra sa y đấu khí. Hai người trong số đó, mổi người bị đấm quyền phải lui về sau vài bước, thổ ra bún máu tươi rồi ngã quỵ xuống đất. Người còn lại , lợi hại hơn chút, bị quyền đấm trúng ngực, còn muốn kháng cự lại, nhưng tráng hán lại làn nữa quăng tay ra, ngay lập tức cả người bị đánh văng vào vách tường, lúc sau cũng từ từ quỵ xuống.

      Mấy người còn lại thoáng ngây người, đứng đó vô cùng gượng gạo. Thực lực của thân vệ Long Gia đều sàng sàng như nhau, nếu tiếp tục lên, cơ bản là tìm cái chết, nhưng nếu lên …

      Tráng hán cười lạnh tiếng, cũng để ý đến sắc mặt của mấy thân vệ này. tiện tay lại từng quyền đấm ra, mấy người còn lại bị đánh đến thổ huyết, nằm gục đất. Người cuối cùng cũng bị kẹp chặt cổ, rồi khẽ quăng cái, bị dập xuống nền đất trước mặt ba người Lý Dật.

      Cổ của thân vệ này bị nghẹo cách quái dị, thất khiếu máu ồ ạt chảy ra. Tuy nhất thời chưa thể chết, nhưng cũng chắc chắn thể cứu sống.

      Công phu này là của tráng hán rỏ ràng là muốn thị uy.

      Mấy người nữ nhân bị dọa đến kêu thét chói tay, cảnh tượng máu tanh trước mắt khiến họ thiếu chút nữa ngất lịm người. Còn Lan Hữu Dung dựa vào tường, sắc mặt tái nhợt. Tuy nàng là người từng trải, nhưng lại thể ngờ, song phương động thủ là động thủ, vốn có chút ý muốn hòa giải nào.

      Nàng cũng là người thông minh, biết mình còn xem tiếp, có lẽ cũng có kết cục tốt đẹp gì. Ngay lập tức nàng khẽ biến sắc mặt, cũng lo đến đám “nữ nhi” của mình, nhanh cóng lui xuống.

      Nhược Vân biết từ lúc nào tay khẽ nắm vào vạt áo của Lý Dật. Tuy nàng là tuyệt Đại giai nhân, tính cách cũng rất kiên cường, nhưng làm thế nào nàng cũng là nữ nhân, cảnh tượng trước mắt, nàng cũng chỉ biết nhắm mắt lại, đành lòng nhìn thêm.

      Ngược lại chỉ có Diệp Thanh Mã vẫn thản nhiên uống rượu, nhản thần của nhìn mấy người nằm sàn nhà, đột nhiên khẽ cười, :

      - Ngạo Thiên, xem ra thân vệ của nhà các ngươi quả thực ra gì. Thế nào? Có cần ta cho mượn vài tên thân vệ để ngươi dùng ?

      Sắc mặt của Long Ngạo Thiên vô cùng khó chịu. chậm rải đứng dậy, bước tới bên mấy thân vệ, chân đạp lên ngực , tuyệt nốt đường sống cuối cùng của , rồi quay đầu nhìn tráng hán, :

      - Các hạ có sát tính lớn a! lẽ nào cho rằng Long Gia chúng ta có ai sao?

      Tráng hán nhếch miệng cười, :

      - Mấy ngày nay, hàng của Long Gia các ngươi. Lão tử cướp mười cũng cướp đến tám rồi đúng ? Có lần nào giết sạch gọn đâu? “Thực lực” thân vệ của Long Gia các người cao tuyệt như vậy, lẽ nào lại có ai chứ? Đúng rồi, ta nhớ ra rồi. Lúc trước ta còn có lòng tốt tha cho người chuyển lời cho Long Gia các ngươi, biết Long Gia các ngươi nhận được chưa?

      Long Ngạo Thiên hừ gằn tiếng, trầm giọng :

      - Ngươi đừng kiêu ngạo, thực cho rằng Long Ngạo Thiên ta dám giết ngươi sao?

      Sắc mặt của càng lúc càng khó nhìn. Tay phải từ từ đưa ra, nắm vào chuôi kiếm bên hông, lúc đó hiển nhiên trong lòng còn lưỡng lự có nên rút kiếm hay .

      - Thế nào, Long Đại Thiếu Gia muốn động thủ sao? Nếu Long Phi đích thân tới đây, có lẽ còn có thể đánh với ta, nhưng Long Thiếu gia …. Có lẽ còn xứng xách giày cho ta nửa a!

      Thiên Kiệt khẽ cười, nhãn thần khẽ lóe lên, hiển nhiên nhìn thấu khiếp đảm của Long Ngạo Thiên.

      - Có điều ra cũng kỳ lạ, dạng phế vật như Long Thiếu gia, cho dù có thêm Phạm Nam, ngày đó sao có thể giết được Húc nhi chứ?

      Thiên Kiệt khẽ nhíu mày:

      - Với thực lực Nhất Tinh đấu giả của ngươi, có thể giữ chân Húc nhi miễn cưỡng còn được. Nhưng ta kiểm tra thi thể của Húc nhi, mấy vết thương đều sắc bén gọn sạch, hiển nhiên người bình thường có thể làm được. Còn về Long thiếu gia ngươi thể nào làm được. Xem ra chuyện hôm đó, đúng có chút nội tình a…

      rồi, Thiên Kiệt cười lạnh mấy tiếng, nhản thần nhìn về phía Diệp Thanh Mã, điềm nhiên :

      - Nếu là tiểu tử ngươi, lại có thực lực dó… xem ra chuyên hôm đó, ngươi cũng có phần a!

      Diệp Thanh Mã lại biết chuyên hôm đó là gì, nhưng cũng là người thông minh tuyệt đỉnh, chỉ từ trong lời đối thoại đoán ra bảy tám phần. Ngay lập tức chỉ khẽ cười, :

      - biết Húc nhi của nhà ngươi là chó hay là mèo. Kiếp này chó mèo mà bản thiếu gia ta giết cũng đủ nhiều rồi. Húc nhi gì đó nếu bị ta giết, cũng chừng… thế nào … vị Trưởng đoàn gì gì đó? Ngươi chuẩn bị báo thù sao?

      - Lớn mật!

      Nhãn thần của Thiên Kiệt nhìn về phía Diệp Thanh Mã, sắc mặt sáng tối bất định.

      Dù gì cũng phải là nhân vật đơn giản, dỉ nhiên có thể nhìn ra, lai lịch của Diệp Thanh Mã này e rằng bất phàm. Những người sinh sống lưỡi dao như dĩ nhiên biết rỏ, những người nào có thể dây vào, những người nào thể. Huống hồ cảm giác mà Diệp Thanh Mã tạo ra cho , chính là cơ bản thèm giải thích. Thái độ của như vậy, hiển nhiên xóa bỏ nghi ngờ trong lòng của Thiên Kiệt.

      Nhãn thần của lại di chuyển, nhìn về phía Lý Dật, nhìn thấy Lý Dật chỉ mĩm cười nhìn, cũng khẽ nhíu mày.

      Thiên Kiệt tuy huênh hoang, nhưng tuyệt đối ngu xuẩn tới mức cùng lúc gây gổ với cả Long gia và Lý gia. Huống hồ vị Lý Dật thiếu gia này gần đây danh tiếng lẫy lừng trong Vạn Triều Thành. Tuy biết cái gọi là bách bộ hoành hành có phải là đồn thổi , nhưng nhân vật như vậy, vẫn nên ít dính vào tốt hơn.

      Long Ngạo Thiên nhìn ánh mắt của Thiên Kiệt hướng về Lý Dật, đột nhiên nghiến răng, trầm giọng :

      - Thiên Kiệt! Có phải ta hôm đó rốt cuộc là ai hạ thủ với Húc, từ nay ngươi gây khó cho Long Gia chúng ta nữa phải ?

      Thiên Kiệt cười lạnh tiếng, :

      - Được! Ta hứa với ngươi! Nếu ngươi có thể lấy chứng cứ ra, ta đồng ý với ngươi. những gây khó dễ cho Long gia, những thứ mà mấy ngày nay cướp được, cũng trả lại hết cho Long Gia các ngươi.

      Long Ngạo Thiên gật đầu, :

      - Được ! Đoàn trưởng, ta cũng là người giữ chữ tín… vậy ta dấu ngươi. Ngày hôm đó quả thực ta truy sát Húc, muốn đoạt lấy Đấu Kỹ Quyển Trục của . Nhưng lúc then chốt nhất, lại có hắc y nhân xuất , những giết Húc, còn cướp Đấu kỹ. Những ngày nay ta luôn điều tra người đó là ai, nhưng mãi đến mấy hôm trước, ta mới có chút manh mối…. Người đó chính là ….

      đến đây, Long Ngạo Thiên nhanh chóng đưa mắt đến người Lý Dật, câu cuối cùng cũng cần ra.

      Thiên Kiệt nhìn theo động tác của Long Ngạo Thiên hướng về Lý Dật, chợt cười lạnh tiếng, nhàn nhạt :

      - vậy sao?

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 72: HỌA THỦY ĐÔNG LƯU

      Long Ngạo Thiên hừ tiếng, nặng nề :

      - Long mổ chỉ đến đây, rốt cuộc là là giả, trong lòng đoàn trưởng tự có tính toán.

      Long Ngạo Thiên đột nhiên ra lời này, cũng khiến Thiên Kiệt thầm nhủ trong lòng. Nhản thần của hướng về phía Lý Dật, cũng biết nghĩ gì.

      Nhưng Lý Dật lại hề động nộ, nhìn Long Ngạo Thiên cái sâu, nhịn được khẻ lắc đầu.

      Vị Long thiếu gia này, quả nhiên bình thường!

      biết, cho dù là tùy tiện giải thích gì với Thiên Kiệt, với tính cách của Thiên Kiệt, chắc chắn tùy tiện tin. Thế nhưng, hôm nay làm như vậy, ngay lập tức khiến Thiên Kiệt nảy sinh nghi ngờ: phế vật như vậy, sao có thể đối phó với con trai mình? Đến lúc này, trong lòng Thiên Kiệt có nghi ngờ, vậy thuận nước đẩy thuyền giải thích mấy câu, dường như tỏ ra yếu ớt, nhưng kế họa thủy đông lưu này, đúng ra là rất xảo diệu a!

      Thiên Kiệt cho dù tin lúc này, nhưng sau khi về nhà suy nghĩ, chắc chắn điều tra lại. Chuyện này lại kéo dài, có thể khiến Thiên Kiệt làm rỏ chân tướng hay khoan , nhưng chí ít cũng có thể giảm bớt mấy phần tổn thất cho Long gia của a …

      Tính toán giỏi a! là tính giỏi!

      Thế nhưng sợ mình lúc nào cũng có thể lấy mạng sao?

      Lý Dật lại liếc nhìn Long Ngạo Thiên, tia sát ý ra trong mắt.

      Long Ngạo Thiên này, còn cho rằng có Diệp Thanh Mã, mình dám hạ thủ với sao? Hay cho rằng mình vừa hạ thủ với , Thiên Kiệt nghi ngờ mình ngay lập tức?

      Cho dù thế nào, hôm nay mưu này của Long Ngạo Thiên được cho là thành công đến tám phần. Bản thân hề hay biết trúng kế, chỉ có thể mình cẩn thận mà thôi. Xem ra sao này mình có cơ hội, Long Ngạo Thiên này phải trừ bỏ tức , bằng , người này sao này kẻ địch rất lớn.

      Lý Dật chạm vào ánh mắt của Long Ngạo Thiên, lúc này hai người động sát tâm với đối phương, nhưng khi bốn mắt chạm nhau, đôi bên lại khẽ cười.

      Diệp Thanh Mã ngồi thượng tọa khẽ nghiêng đầu, tình trạng trước mắt cơ hồ nằm trong tính toán của sư đệ mình. Chỉ có điều, Lý Dật rốt cuộc có thể nhẫn nại thoát khỏi kế này ? Nếu có thể thoát ra được, vậy có lẽ có tư cách để mình xuất thủ rồi.

      Cao thủ đơn a!

      Diệp Thanh Mã khẽ thở dài, nụ cười mặt lại càng ra đầy ý vị!

      Sắc mặt của Thiên Kiệt biết biến đổi bao nhiêu lần, cuối cùng khẻ cười, :

      - Xem ra chuyện hôm đó, bản tọa còn phải từ từ điều tra lại lần nữa mới phải. Long thiếu gia, nếu hôm nay ngươi lừa dối ta… vậy ta bảo đảm, đích thân ta giết tận vào Long gia, khiến ngươi chết cách khó coi…

      - Còn về ngươi?

      rồi, nhãn thần của Thiên Kiệt lại nhìn về Lý Dật.

      Lý Dật khẽ mĩm cười, :

      - Thế nào? đoàn trưởng lại muốn động thủ với ta sao?

      - Thiên Kiệt ta tuy lổ mãng, nhưng lại hề ngốc.

      Thiên Kiệt nhàn nhạt , bất chợt, nhãn thần của nhìn về Nhược vân đứng đàng sau Lý Dật, khóe mắt ra vẽ ngơ ngẩn. Sau đó cười, :

      - Hôm nay ta đến, chỉ muốn tìm Nhược Vân tiểu thư…. Chuyện khác nữa, chỉ cần giao nàng cho ta, Lý thiếu gia, dĩ nhiên ta gây phiền phức cho ngươi lúc này.

      Thiên Kiệt khẽ ra dấu tay, ánh mắt thèm thuồng lại hướng về Nhược Vân.

      Lý Dật rất rỏ trong lòng, cho dù Nhược Vân này và tiểu Lý Dật có quan hệ thế nào, nhưng hôm nay nếu để mặt nàng bị người khác mang như vậy, vậy cục diện mình khổ tâm tạo ra, e rằng chốc tan biến.

      Huống hồ, tuyệt sắc giai nhân như vậy, nếu rơi vào tay của nhân vật như Thiên Kiệt, có hậu quả gì quả thực cần cũng biết.

      Lập tức Lý Dật nhìn Thiên Kiệt, mà quay đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Nhược Vân, nhàn nhạt :

      - Nàng hãy yên tâm, người này thể nào đưa nàng được đâu.

      Trong ánh mắt của Nhược Vân vốn có mấy phần quả quyết, nhưng lời của Lý Dật lại khiến nàng sửng sốt trong lòng, nhịn được nhìn Lý Dật, trong ánh mắt lộ ra kinh ngạc.

      - Tránh ra !

      Bên kia, Thiên Kiệt bước nhanh tới, cơ hồ muốn kéo Nhược Vân .

      Lý Dật cơ hồ cố tình lên trước bước, nhàn nhạt nhìn Thiên Kiệt, :

      - Nếu ngươi cút ra, ta đích thân đuổi ngươi .

      - Đuổi ta ?

      Thiên Kiệt cười ha hả:

      - Nếu Lý Hàn ở đây lời này, có lẽ còn có vài phần chắc chắn, nhưng nếu là ngươi …. Tiểu tử, ngươi sợ chết sao?

      Lý Dật khẽ cười :

      - Cường giả cấp bậc Đấu Sư, Lý Dật ta phải chưa từng giết, đoàn trưởng cùng lắm cũng chẳng qua chỉ là Đấu Sư đỉnh phong mà thôi, Lý Dật hôm nay lại muốn thử xem, khi động thù, rốt cuộc là ai muốn chết.?

      - Được lắm!

      Thiên Kiệt sắc mặt lộ ra vẽ kinh ngạc:

      - Xem ra người người đồn rằng tên phế vật Lý Dật ngày nay giống lúc trước, ta còn cho rằng là giả. tại xem ra, chí ít cứng cỏi hơn trước nhiều…. Ta cũng ức hiếp ngươi, nếu ngươi có thể đánh thắng được thủ hạ của ta, vậy hôm nay ta tha cho ngươi, thế nào?

      Lý Dật nhàn nhạt :

      - Lời này của ngươi sai rồi, phải là ta tha cho ngươi, phải ngươi tha cho ta!

      - Tiểu tử mồm mép lắm!

      Thiên Kiệt lộ ra nụ cười độc:

      - Ma Phàm, chăm sóc tử tế cho Lý thiếu gia chúng ta . Chú ý tay chút, đừng làm bị thương, tránh Lý Hàn tìm ta tính sổ!

      rồi, lui về sau vài bước, hứng chí nhìn Lý Dật. Với nhãn lực của dỉ nhiên có thể nhìn ra, Lý Dật nhiều nhất cũng chỉ là Nhất Tinh Đấu Giả. Nhân vật như vậy, có thể có vốn liếng gì để huênh hoang?

      Tráng hán tên Ma Phàm cười lạnh tiếng, bước lên trước vài bước, lạnh lẻo :

      - Lý thiếu gia, ngươi hãy dùng vũ khí , ta muốn chiếm lợi thế!

      Lý Dật cũng khách khí. bước lên trước bước, tay phải lật cái, thanh trường thương từ khí vào tay . Mũi thương của khẻ điểm, nhàn nhạt :

      - Nhiều lời quá, cuối cùng cũng phải là đánh sao? Đến đây .

      Ma Phàm hừ tiếng, cũng phí lời thêm. vổ tay cái, quyền đấm thẳng vào ngực của Lý Dật.

      Lý Dật cười lạnh tiếng, ta phải vung ra, đường thương lướt qua cánh tay của . Chỉ nghe thấy “keng” tiếng, đường thương đâm vào cánh tay của Ma Phàm, nhưng lại hề hấn gì, ngay cả vết hằn cũng có.

      - Tiểu tử, thứ tên này luyện là Đấu khí Thổ hệ, rất có khả năng là loại phòng ngự mạnh nhất trong Thổ hệ. Chỉ có điều đẳng cấp công pháp của có lẽ được cao, với thực lực của ngươi, nếu cẩn thận chút, khó để ứng phó.

      Giọng của Xà Tôn Giả vang lên trong đầu Lý Dật.

      Lý Dật khẽ gật đầu, cũng nghe mỗi loại Đấu khí của mỗi hệ điều có những đặc sắc riêng, và đấu khí Thổ hệ, sau khi luyện thành thân thể còn cứng hơn cả đá vài phần. Lý Dật từng nghe , Dong binh đoàn Huyết Lang có người luyện bộ Công Pháp tên Thiết Bích Huyết, là hai tay luyện đến mức còn cứng hơn cả Kim thiết. Chắc rằng người được đến chính là gả Ma Phàm trước mặt này.

      Loại Công pháp này đối với người khác mà có gì, nhưng đối với Lý Dật mà , lại đúng là loại khó đối phó nhất. Thứ mà Lý Dật giỏi nhất chính là có thể trong chớp mắt lấy tính mạng của người khác, nhưng sau khi luyện thành Thiết Bích Huyết, sơ hở người cực ít, với thực lực Đấu Giả của Lý Dật, muốn phá được lớp phòng vệ này, coi như cực khó.

      Đối phương nhìn thấy đòn đầu tiên của mình thất bại, hai tay cùng vổ, luồng đấu khí trào ra, chiêu đánh đến.

      - Phá Nham Loạn!

      Lý Dật khẽ co mắt lại, chiêu này cho dù là cũng dám nghênh tiếp trực diện. Ngay lập tức chỉ chỉ vụt người, tránh sang bên. May mà tốc độ của Lý Dật rất nhanh, chỉ thoáng vụt cái, đòn của Ma Phàm đánh vào khí.

      Ầm ….! tiếng, chân bàn bị Ma Phàm đánh vở, thức ăn bàn văng tung tóe.

      Lý Dật lại khẽ vụt thân hình, đến đàng sau , trường thương trong tay vung ra, lại đâm đúng vào giữa lưng của .

      Đinh ….

      Lại tiếng trong vắt vang lên, trường thương của Lý Dật đâm vở khôi giáp của , nhưng lại lần nữa bị trượt ra, giống như đánh vào kim thiết vậy.

      Thiết Bích Huyết của , lại luyện đến toàn thân sao?

      Lý Dật lòng thầm kinh hải, nếu như vậy, thực lực của đối phương sợ rằng là Tam Tinh đấu sư trở lên! Thân xác vững chắc như vậy lại cộng thêm sa y đấu khí, đây là tình huống nay mình thể nào đối phó được.

      Trừ phi dùng Thanh Vân Thủ, cơ hồ còn có tia cơ hội!

      Thế nhưng lúc này lại dùng Thanh Vân Thủ, há chẳng phải thừa nhận mình giết Húc sao?

      Ý nghĩ này của còn chưa dứt, Ma Phàm xoay người đấm tiếp quyền.

      Lý Dật trong lòng thầm than khổ, ngay lập tức hai mắt lại sáng lên. Công pháp của lợi hại thế nào nữa, cũng thế nào luyện đến cả hai mắt chứ?

      Nghĩ tới đây, trường thương trong tay Lý Dật rít lên tiếng, đấu khí hắc sắc giống như ngọn lửa bốc lên. Người nhanh chóng xoay người Ma Phàm, trường thương trong tay như lê hoa bạo vũ đâm tới.

      Chỉ nghe thấy “đinh đinh đinh…” cũng biết là bao nhiêu tiếng, mỗi đường thương của Lý Dật đều đâm vào mặt của Ma Phàm. Nhưng Ma Phàm dường như cũng biết nhược điểm của bản thân chính là ở mặt, thà tấn công, cũng quyết giữ chặc phòng thủ ở mặt.

      Lý Dật lui nữa bước, chân phải đạp mạnh cái, cả người bốc lên cao. Đấu khí trường thương trong tay lại càng thịnh, rồi trong trung đâm thẳng xuống Ma Phàm.

      Khóe mắt của Ma Phàm vụt lóe tinh quang, khẽ đạp chân, luồng đấu khí thổ hoàng sắc chớp mắt bao trọn cả người , hình thành chiếc Sa Y Đấu Khí ngừng chập chờn trong khí.

      - Ầm ….

      Đường thương của Lý Dật lại đâm vào tay của Ma Phàm, trong khí tóe ra chuỗi tia lửa. Đường thương này của Lý Dật đầy khí thế, uy lực kinh người, nhưng lại chỉ có thể đánh Ma Phàm lui vài bước!

      Đấu khí Thổ hệ, quả nhiên hổ là phòng thủ Đệ nhất.

      Đường thương của Lý Dật đánh xuống, lại hề có ý buông tha. nhân lúc Ma Phàm liên tiếp thối lui về sau, nhanh chóng tung cước đến, dùng cả tay chân, đấu khí toàn thân ngay lập tức như ngọn lửa bùng cháy!

      - Toái Cốt Chưởng …

      - Khai Sơn Quyền …

      - Liệt Thi Trảo…

      - Điệp Tiên Thối …!

      Những đấu kỹ hạ cấp học được ở Diễn Võ Các lúc trước, được đánh túi bụi về phía Ma Phàm. Lý dật hết chiêu này đến chiêu khác, cơ thể mỗi lúc nhanh. Khi mới bắt đầu chỉ dùng Đấu kỹ cấp thấp, nhưng theo thời gian, đấu kỹ của rất tự nhiên đánh vào theo chiêu số của Huyễn Sát, ngay lập tức những đấu kỹ cấp thấp ấy, uy lực lại tăng vọt lên vài thành.

      Thế nhưng, cho dù là vậy, hiệu quả cơ hồ lại cực .

      Lý Dật cảm nhận được rỏ ràng, bản thân tuy liên tiếp đánh từng chiêu đấu kỷ xuống, đều đánh mạnh vào Sa Y Đấu Khí của Ma Phàm. Nhưng Sa Y Đấu Khí của vẫn vô cùng vững chảy, từng chiêu đánh xuống, bản thân bị lực phản chấn làm cho tay chân tê rần. Đến cuối cùng, tự biết cứ tiếp tục như vậy, ngoài việc tiêu hao đấu khí ra, vốn có lợi ích gì khác.

      Lập tức khựng người lại, rồi nhanh chóng lui về sau, trường thương trong tay sớm biến dạng. Lý Dật tiện tay vứt trường thương , nhãn thần hướng về phía Ma Phàm.

      cường giả Đấu Sư nếu sớm có chuẩn bị, bản thân quả nhiên thể nào phá được lớp phòng ngự của .

      Ma Phàm chậm rãi thả hai cánh tay bảo vệ mặt xuống, lúc có người nhìn thấy, đôi tay tự nhiên khẽ rung rẩy vài cái, trong ánh mắt nhìn Lý Dật lại tràn ngập hung sát khí, cơ hồ chỉ hận rằng thể ngay lập tức xé nát Lý Dật ra.

      - Tiểu tử, trừ phi ngươi dùng Thanh Vân Thủ, bằng muốn đánh bại tên này dể dàng đâu. Tên này kinh nghiệm chiến đấu dày dạn, lại vô cùng cảnh giác, khác hẳn với Đại trưởng lão mà ngươi giết!

      Giọng nhàn nhạt của Xà Tôn Giả lại vang lên.

      Lý Dật khẽ tiếng cười, trong lòng đáp:

      - sao, cho dù ta thắng nổi , với tốc độ của ta, ta cũng thể thua … ta lại tin lâu như vậy, gai tộc còn nhận được tin. Ta lại muốn xem xem, rốt cuộc ai có thời gian để lãng phí tiếp!

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 73: CẦU

      Nhìn vẽ mặt bình tỉnh của Lý Dật, Ma Phàm lạnh lẽo, :

      - thế nào, Lý thiếu gia đánh đủ rồi à? Nếu đánh dử rồi, chi bằng để ta đến.

      Lý Dật nhàn nhạt cười, đáp:

      - Mời … dù gì ta cũng đánh mệt rồi, đến lúc thay đổi chút rồi.

      Thiên Kiệt bên kia mặt vẩn ra nụ cười mỉa mai, cơ hồ khẻ lắc đầu, :

      - Lý thiếu gia, bộ Thiết Bích Huyết của Ma Phàm được gọi là Công pháp phòng thủ mạnh nhất. Với thực lực của ngươi, cho dù trong tay có vũ khí cấp 7, cấp 8 cũng thể nào phá được lớp phòng ngự của …. Hay là ngươi nhận thua , lúc này vẩn chưa muộn, bằng nổi giận rồi, vậy cho dù là ta cũng có cách ngăn lấy mạng của ngươi đâu.

      Lý Dật cười cười, lại đáp lời, chỉ nhàn nhạt nhìn Ma Phàm, ra vẽ khinh thường màng khó tả.

      Ánh mắt này của Lý Dật khiến Ma Phàm động nộ. Trong mắt , đòn tấn công của Lý Dật vốn thể nào gây thương tích thực tế nào với , nhưng đối phương lại còn dùng ánh mắt ấy nhìn mình, giống như là muốn bốc hỏa trong lòng.

      Cuối cùng, khẻ hít hơi, lạnh lùng :

      - Đây là tự ngươi tìm cái chết, đừng trách ta!

      Chỉ thấy Ma Phàm vừa dứt lời, khẻ hít vào hơi, cả người khẻ bước lên trước bước, Sa Y Đấu Khí người ngừng trào động.

      Lý Dật khẽ nheo mắt lại, trong lòng nãy sinh cảnh giác. Đối phương tuy chỉ lên trước bước, nhưng khí thế hoàn toàn khác. Nếu mình đoán nhầm, lúc này đối phương động sát tâm rồi.

      Chớp mắt khí tức người Ma Phàm khựng lại, ánh mắt vụt tinh quang. Sau đó, đấu khí cả người cùng lúc trào ra từ trong lòng bàn tay của ! Ánh sáng trong phòng ngay lập tức tối , cơ hồ tất cả ánh sáng đều bị hút đến lòng bàn tay của Ma Phàm…

      Đấu khí vốn là màu thổ hoàng sắc, lúc này lại nhấp nháy ánh vàng nhàn nhạt.

      Thiên Kiệt thoáng ngây người thất thanh :

      - Ma Phàm, ngay cả chiêu này ngươi cũng biết.

      Ngồi thượng tọa, Diệp Thanh Mã hai mắt cũng sáng lên, bất giác lẩm bẩm:

      - Cấp Chu Tước! Có thể thay đổi tính chất của Đấu Khí, đây chắc chắn là cấp Chu Tước!

      Trong trận đấu, Lý Dật chỉ cảm thấy chói mắt, thoáng cái, cả người Ma Phàm bổ đến nhanh như thiểm điện, còn chưa kịp cho phản ứng gì, quyền đánh xuống …

      - Thiết Sư Khiếu!

      Đấu Khí kim sắc nhàn nhạt quyền của Ma Phàm hình thành đầu sư tử dử tợn. Đầu sư tử cơ hồ vô thanh gầm tiếng, sau đó giống như huyễn ảnh lao bổ vào Lý Dật…

      - Đến hay lắm!

      Lý Dật khẻ quát tiếng:

      - Hôm nay để ta xem xem, Đấu sư có thực lực như thế nào!

      - Hồi Phong Chưởng! Giảo kình.

      Đấu khí hắc sắc ở chỉ chưởng của Lý Dật hình thành lốc xoáy , theo chưởng của Lý Dật đánh ra, chặn ngay vào quyền của Ma Phàm…

      - Ầm !...

      tiếng nổ lớn vang lên, quyền chưởng trong thoáng chốc va chạm vào nhau, tạo ra cơn chấn động dử dội. Rắc tiếng, còn chưa ai nhìn rỏ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, khôi giáp của Ma Phàm bị nát vụn, rơi xuống đất. kêu thảm tiếng, cả người đứng tại chổ phải lui về sau nữa bước. Bổng nhiên cả người bay văng đập mạnh vào vách tường, còn chưa rơi xuống hộc ra bụm máu tươi.

      Lại nhìn thêm, y phục người lúc này bị xé thành mãnh , tay phải vung quyền quẹo cách quỷ dị, giống như là bánh quay chèo. Cả người toàn vết máu, hiển làn da bên ngoài là những vết thương lớn khác nhau.

      Cả người Ma Phàm rung lên, cơ hồ dùng hết sức để đứng dậy, nhưng chưa đứng hẳn dậy, người cứng đờ, rồi cứ như vậy ngất .

      Thiên Kiệt cuối cùng lộ ra vẽ thất kinh. chỉ nhìn Ma Phàm cái, nén được trầm giọng :

      - Hay! Hay! Lý thiếu gia, chiêu này của ngươi, những đánh vở xương tay của , còn làm gảy mấy chiếc xương sườn của ! Xem ra tin đồn gần đây về Lý thiếu gia hề giả chút nào, bản tọa coi như lĩnh giáo rồi.

      Lý Dật chiêu đánh ra, khí quyết ở ngực bụng cũng ngừng nhộn nhạo. Chiêu Hồi Phong Chưởng vừa rồi của đánh Đấu khí của Ma Phàm trở về, nhưng vì đấu khí của đối phương xâm nhập vào cơ thể, cánh tay của lúc này tê đến độ muốn đứt lìa. Nếu phải lúc then chốt Xà Tôn Giả trong Vân Hoang Giới Chỉ tiếp sức vài tia đấu khí, lúc này chừng bị đánh văng rồi.

      Thực lực của đấu sư! Quả nhiên hề !

      Chỉ có điều tuy rằng như vậy, nụ cười mặt của Lý Dật vẩn hề biến đổi, nhàn nhạt :

      - đoàn trưởng, người lại muốn đánh với ta trận nửa? Hay là chuẩn bị cút ngay bây giờ.

      Thiên Kiệt lộ ra vẽ kinh ngạc mặt. nhìn Lý Dật lượt, rồi gật đầu, :

      - Được, Lý Thiếu gia quả nhiên có thứ để huênh hoang! Quả nhiên danh bất hư truyền! Ta nhớ rồi.

      Bên ngoài cửa có thêm mấy tên Dong Binh lao vào, luống cuống khiên Ma Phàm ra ngoài. Thiên Kiệt lại nhìn chăm chăm vào Lý Dật lần nữa, cũng gì thêm, xoay người bỏ .

      Diệp Thanh Mã ngồi thượng tọa cơ hồ mĩm cười, vổ tay, khẻ tiếng :

      - Bản lĩnh giỏi lắm! Bản lĩnh giỏi lắm! Hôm nay nếu tận mắt nhìn thấy, Diệp mổ tuyệt đối thể tin, lại có Đấu giả có thể đấu lại với cấp Đấu Sư, còn chiêu đánh bại, tồi, tồi…

      Lý Dật nhàn nhạt cười:

      - Diệp thiếu gia quá khen rồi, chút bản lĩnh của ta, sao có thể so bì được với hai vị? Ngươi đúng ? Long thiếu gia!

      Long Ngạo Thiên gượng gạo cười, cơ hồ ngờ đến Lý Dật lại có thể dọa, khiến Thiên Kiệt mất như thế. Ánh mắt nhàn nhạt của Lý Dật lúc này nhìn , khiến giật thót tim, nhưng lại ra được gì.

      Lúc này khí trong phòng cực kỳ cổ quái, ánh mắt của mấy nữ tử nhìn Lý Dật tràn ngập ánh sao. Còn Long Ngạo Thiên nhìn qua còn có chút gượng gạo. Còn về Diệp Thanh Mã, vẩn luôn là biểu bình thản. Dường như cuộc chiến ngầm của Long Ngạo Thiên và Lý Dật, hề có chút liên quan nào đến .

      Về phần Nhược Vân, lúc này nhìn vào bóng lưng của Lý Dật, trong khóe mắt ra mấy phần tâm tư.

      Lý Dật khẽ hít vào hơi, cũng biết tình hình này cũng phải là lúc ra tay với Long Ngạo Thiên. biết mình có thể lấy được mạng của , nhưng có thể sắp xếp như vậy, tám phần là tính kỷ, cho dù mình động thủ, cũng thể nào làm gì được .

      Những người khác biết, chỉ riêng Diệp Thanh Mã nhìn rỏ cao thấp, nếu động thủ, bản thân có lẽ phải là đối thủ của .

      Vì vậy, lúc này phải lúc trở mặt.

      Có điều Lý Dật cũng tính kỷ, chốn phong nguyệt như Thiên Hương Lầu nhiều người phức tạp, nếu bản thân trở mặt, nhất thời Long Ngạo Thiên cũng hết cách với mình.

      Lập tức, còn nhìn Long Ngạo Thiên nữa, nhãn thần chỉ hướng về Diệp Thanh Mã, nhàn nhạt :

      - Được rồi, rượu uống rồi, kịch cũng xem hết rồi…. biết hôm nay diệp thiếu gia cố ý mời ta tới có chuyện gì, có phải cũng có thể rỏ rồi ?

      Diệp Thanh mã nâng ly rượu trước mặt lên uống hơi, thở dài tiếng, trầm giọng :

      - Ta mới đến Vạn Triều Thành này, nghe tích của Lý thiếu gia, vốn dĩ chỉ có rằng là lời đồn mà thôi, vì vậy muốn gặp thử cho biết. Hôm nay được gặp, đúng là danh bất hư truyền, vì vậy…. Diệp mỗ có việc muốn Lý Thiếu Gia suy nghĩ chút.

      Lý Dật mĩm cười, :

      - Diệp thiếu gia cứ , đừng ngại.

      Diệp Thanh Mã nhìn Lý Dật, sau chốc lát khẽ cười :

      - cầu này có lẽ gây khó cho ngươi, nhưng lợi ít bên trong lại rất nhiều, vì vậy vẫn mong Lý thiếu gia ngươi nhất định phải suy nghĩ cho kỷ…. biết, Lý Dật thiếu gia nếu bắt đầu từ ngày hôm nay, bỏ chữ Lý, từ nay gia nhập vào Diệp gia ta thế nào? Ta đúng lúc có muội muội tương xứng với Lý thiếu gia, Diệp mổ nhận thấy, hai người rất xứng đôi….

      Sắc mặt của Long Ngạo Thiên khẻ biến đổi, cơ hồ ngờ đến chuyện lại phát triển theo hướng như vậy.

      Ngay cả Lý Dật cũng ngờ, cái gọi là cầu của Diệp Thanh Mã lại là chuyện này.

      - Diệp gia ở Đế Đô a!? trong Tứ đại thế gia ở Đế đô a…

      Lý Dật đưa tay sờ mũi, lẩm bẩm :

      - biết rằng nếu ta gia nhập vào Diệp Gia, cũng được tính là đệ tử chi thứ của Diệp Gia chứ? Cũng có thể tu luyện Đấu kỷ cao thâm của Diệp Gia sao?

      Diệp Thanh Mã nhàn nhạt cười :

      - Dĩ nhiên dễ dàng như vậy. Nhưng với thiên tư của Lý Thiếu gia, ở Diệp Gia ta e rằng chưa đầy mấy năm, có tư cách này. Còn về lợi ích khi vào Diệp Gia ta, ta cũng cần phải giải thích nhiều chứ?

      Lý Dật nhàn nhạt cười, khẽ tiếng :

      - Diệp Thiếu gia…. Ngươi muốn ta bỏ thân phận thiếu gia chủ của Lý Gia, để vào Diệp Gia ngươi, làm người chi thứ khác nô bộc…. Ngươi có thấy? Đầu óc ngươi có vấn đề ? Hay là đầu óc ta có vấn đề?

      Diệp Thanh Mã thở dài, lẩm bẩm :

      - Ngươi như vậy, xem ra đầu óc của hai chúng ta có vấn đề…. Chỉ có điều Lý thiếu gia biết nghe qua câu hay chưa, cây cao đứng giữa rừng tất bị gió mạnh thổi…. Lý Thiếu gia thiên tài như vậy, nếu tìm thế lực có bối cảnh tốt chút để làm chỗ dựa, nếu như ngày nào đắc tội với người nào đó, giữa đường bị chết , há chẳng phải đáng tiếc hay sao? Ta thấy thành tựu sau này của Lý Thiếu gia ngươi, chắc chắn là bất phàm a.

      Lý Dật nhàn nhạt :

      - Chỉ là biết, người mà ta đắc tội, lúc này có bao gồm cả Diệp Gia ở Đế Đô ?

      - Chuyện này à?

      Diệp Thanh Mã cười ha hả:

      - Chuyện này thỉ phải xem lựa chọn của Lý Thiếu gia ngươi rồi…. Đương nhiên ta cũng biết lựa chọn này rất khó khăn…. Nhưng, con người nhiều lúc lại thể lựa chọn. Vì vậy ta cho Lý thiếu gia ba ngày thời gian. Sau ba ngày, ta ở đại sảnh của Long gia cung hầu. Đến lúc đó quan hệ của chúng ta như thế nào, tất cả đều phụ thuộc vào suy nghĩ của Lý thiếu gia ngươi thôi.

      Lý Dật nở nụ cười nhàn nhạt:

      - Vậy phải cảm tạ hảo ý của Diệp thiếu gia rồi…. Ngươi yên tâm, cho dù là Diệp Thiếu gia hay Long Thiếu gia, ba ngày sau Lý Dật nhất định cho các ngươi lời hoàn mỹ …

      Ánh mắt của hai người chạm nhau, rồi đôi bên khẽ mĩm cười, sau đó nhanh chóng rời mắt . Sát ý nồng nặc ấy, dường như chưa từng tồn tại.

      - Nếu như vậy, hôm nay Lý Dật xin cáo từ trước.

      Lý Dật khẽ chấp tay, rồi tư thế chuẩn bị muốn .

      Thế nhưng Diệp Thanh Mã còn chưa gì, Nhược Vân bên cạnh lên trước bước, cắn răng :

      - Lý Dật, hôm nay chàng lại sao? Chàng …. Chàng…hôm nay nếu chàng giải thích cho ta, chàng đừng mong được.

      Lý Dật thoáng ngây người. Nữ nhân này ngu ngốc đến mức đó chứ? Biết rỏ bầu khí ổn rồi, còn đưa ra cầu này…

      Thế nhưng khi Lý Dật nhìn vào nàng, nàng nhanh chóng chớp mắt, chỉ có điều động tác của nàng hết sức bí mật, chỉ có mình Lý Dật nhìn rỏ.

      Lý Dật thoáng chần chừ, biết tiểu Lý Dật và nữ nhân này có chuyện gì, nhưng lúc này Nhược Vân hiển nhiên còn có suy nghĩ khác. Ngay lập tức Lý Dật ho khan tiếng, :

      - Vậy

      Nhược Vân để ý đến ánh mắt của người khác, chỉ kéo tay áo của , rồi bước qua cánh cửa bên…

      Phía sau, Diệp Thanh Mã cười ha ha, giọng từ xa xa vang tới:

      - Nếu như Lý thiếu gia có hẹn với giai nhân, Diệp mổ dĩ nhiên làm ác khách rồi…

      oOo

      Lý Dật chỉ khẻ nhíu mày, mặc cho Nhược Vân đưa mình vào gian phòng được trang trí vô cùng tinh tế trang nhã, rồi ngồi bừa lên giường.

      Mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ bên trong giường, khiến Lý Dật tâm trí rối loạn. Ở chiếc bàn xa còn có lư hương, bên trong tỏa ra làn khói uốn lượn.

      Nhược Vân chầm chậm vòng bên giường, nhãn thần đầy vẽ hoài nghi. Lý Dật cũng lên tiếng, chỉ là muốn xem thử nữ nhân này muốn làm gì.

      Hai người cứ nhìn nhau như vậy biết bao lâu sau, Nhược Vân mới khẻ thở dài. Tiếng thở dài còn mơ hồ mang theo nổi niềm sầu ai và tâm chất chồng. Sau đó, nàng lấy hộp ngọc từ trong chiếc tủ trong góc phòng, đưa cho Lý Dật, nhàn nhạt :

      - Thứ này là người khác tặng cho ta, nghe rất có ích với các loại thương thế, chàng uống vào .

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 74: THÂM TÌNH

      Lý Dật đón lấy hộp ngọc, nhất thời lại có chút thất thần.

      Thần sắc ấy lọt vào đôi mắt của Nhược Vân, nàng dường như lại càng thêm u uất, nàng khẽ khàng than thở, :

      - Lúc trước chàng hay với ta, vai chàng gánh vác trọng trách chấn hưng gia tộc, đời này định là phụ ta …. Ta vẩn luôn tin…. Ta biết tính cách chàng muốn kiên cường, lòng chàng muốn tiếng kinh người, cũng biết chàng than hoa háo sắc cũng là giả tạo ra, trong lòng chỉ có mình ta…. Nhưng từ ngày hôm đó, chàng bị Mạc gia tiểu thư gọi ra ngoài, ta vẩn luôn thấy tâm thần bất an. Những ngày nay, chuyện nào của chàng mà ta biết? biết bao lần, ta muốn lao đến Lý Gia để tìm chàng, lại sợ làm lộ bí mật của chàng…. Trời thương chàng lại làm ra từng chuyện từng chuyện…. Nhưng, chàng có biết, ta lo lắng thế nào

      Khuôn mặt của Lý Dật cứng đờ lại, nhất thời biết phản ứng thế nào cho được. tuyệt đối thể ngờ, hôm nay đến Thiên Hương Lầu lại dính vào chuyện này!

      Có điều vẽ mặt của Lý Dật, lại khiến Nhược Vân càng đau lòng, tựa hồ nàng muốn bước qua để tận tay bón thuốc cho , nhưng vẫn do dự hồi, rồi dựa vào cửa sổ khẽ :

      - Trong Đế Quốc Phong vân biến hoán, quyền thế khinh áp, cho dù Vạn Triều Thành nhoi này cũng nào ngoại lệ? Chỉ là ngươi tranh ta cướp, đâu có dể dàng gì? Chàng muốn chấn hưng danh tiếng nghìn năm của Gia tộc, lại khó khăn biết mấy? Chỉ là ta , đời này, kiếp này Nhược Vân ta vẫn Lý Dật chàng. Chàng muốn làm gì, ta cản chàng…. Nhưng nếu ngày nào đó, chàng mệt rồi, hãy nhớ rằng, ở Thiên Hương Lầu này có yếu mềm đợi chàng.

      Lý Dật miệng thầm kêu khổ, lúc này thể gì, chần chừ trong chốc lát, mới khẻ tiếng :

      - Xin lỗi…

      Nhược Vân từ từ bước tới, đưa tay vuốt tóc đầu , rồi ôm đầu vào ngực mình, hồi lâu mới si dại, :

      - Chàng có lỗi với ai? Người mà chàng có lổi, chính là bản thân chàng mà thôi…. Còn nữa, Diệp gia ở Đế Đô kia tuyệt đối phải là thế lực mà chàng lúc này có thể tùy tiện đắc tội, chàng phải cẩn thận đấy….

      Dứt lời, Nhược Vân chầm chậm buông tay ra, lui về sau vài bước, ánh mắt đờ đẩn nhìn bên ngoài cửa sổ, dường như những lời vừa rồi, đều là phải nàng .

      Thế như kiếp trước Lý Dật dù gì cũng là nhân vật tung hoành Hoa đô, lúc này nếu như Nhược Vân những câu khác, đòi chuyện này chuyện kia với , đòi giao vãng hay hợp thể cái gì đó, chắc chắn có chút áp lực nào.

      Nhưng lúc này thái độ của Nhược Vân như vậy, tuy rằng bình lặng, nhưng lại chứa mối tình sâu đậm đằng sau bình lặng ấy, mối tình vô cùng nồng ấm.

      Trong lúc nhất thời, biết tại sao, trong lòng Lý Dật lại nảy sinh cảm giác đố kỵ.

      dỉ nhiên biết rỏ, toàn bộ tâm tư của tuyệt đại giai nhân trước mắt đây đều dồn vào cho tiểu Lý Dật may chết, chứ phải là bản thân .

      Trong đầu đột nhiên có suy nghĩ hoang đường: nếu là mình có thể khiến cho nữ nhân này say đắm như vậy ?

      Hiếm khi trong đầu lại có cảm giác hồ đồ như vậy, Lý Dật cũng biết bước ra khỏi khuê phòng của Nhược Vân như thế nào, rồi đến gian phòng vừa rồi.

      Diệp Thanh Mã và Long Ngạo Thiên cơ hồ vội , lúc này còn cười uống rượu trong đó. Những thi thể của đám thân vệ vừa rồi, biết được thu dọn sạch từ lúc nào, ngay cả bàn rượu thịt của Lý Dật cũng được thay mới.

      Thấy Lý Dật bước vào, Diệp Thanh Mã cười ha hả, :

      - Lý Thiếu gia sao lại nhanh như vậy? Ta còn cho rằng Lý thiếu gia thế nào cũng ở hết cả đêm kìa!

      Hộp ngọc Lý Dật cầm trong tay, trong lòng biết có cảm giác gì. Nhìn hai người trước mặt, ngay cả mấy câu khách khí trước mặt cũng chán thèm , chỉ tiện tay cất chiếc hộp ngọc vào trong lòng, rồi bước nhanh xuống lầu.

      Chỉ có Diệp Thanh Mã và Long Ngạo Thiên đưa mắt nhìn nhau, đôi bên đều lộ ra vẽ hiểu gì.

      Mọi người đều rằng Lý Dật là người duy nhất nhiều năm nay được phép bước vào trong khuê phòng của Nhược Vân kia, sao hôm nay lại lẻn chạy ra?

      Lẽ nào, nguyên nhân mấy ngày nay thực lực của Lý Dật thăng tiến, lại vì luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, Tịch Tà Kiếm Phổ trong truyền thuyết sao?

      Trong lòng hai người đều cười thầm, chỉ có điều đoán đúng cũng chỉ là đoán mà thôi, cũng ai ra. Chỉ nhìn Lý Dật rời khỏi, hai người cũng chán ngồi tiếp, mà đưa mắt nhìn nhau cũng bước xuống lầu.

      oOo

      người của Lý Gia, Long Gia và Dong Binh đoàn Huyết Lang động thủ ở Thiên Hương Lầu, còn có người nào có mắt ở lại tìm cái chết?

      Vì vậy, Lý Dật khi bước xuống đại sảnh dưới lầu, mọi người sạch. Ngoài cửa, thân vệ của Long Gia và Lý Gia lần lượt đứng ở phía, trong ra đều là vẻ mặt thân thiết, nhưng ai cũng có thể nhìn ra, mùi thuốc súng ở trong nụ cười của hai bên vô cùng nồng nặc.

      Người đầu của Lý gia chính là Lý Nguyên, lúc này vẻ mặt của rất nôn nóng. Nhìn thấy Lý Dật hoàn chỉnh sứt mẽ ra từ trong Thiên Hương Lầu, mới thở phào bước lên đón, :

      - Thiếu gai chủ sao tốt, nếu có chuyện gì, thuộc hạ nhất định hủy cái Huyết Lang trấn kia?

      Lý Dật khẽ lắc đầu, xem như đáp lời, lại chán nản lên tiếng.

      Thân vệ bên cạnh cơ hồ nhìn thấy tâm trạng của Lý Dật đại thiếu gia nhà mình tốt, người nào cũng ngậm miệng lời.

      được vài bước, đột nhiên có người vòng ra từ đám người, chính là Lý Na Na. nàng ngẩng đầu nhìn Lý Dật, thoáng uất ức :

      - Lý Dật ca ca, sao ngươi …. Sao ngươi… sao ngươi có thể đến nơi này?

      Bộ dạng này khiến trong lòng Lý Dật cảm thấy ấm áp. Tâm trạng vốn rất sợ hãi với Lý Na Na lúc đầu, nhưng biết tãi sao, hôm nay sau khi gặp Nhược Vân, tâm trạng ấy của thay đổi phần nào. đưa tay cốc vài cái vào đầu Lý Na Na, rồi khẽ tiếng cười:

      - Nếu nàng thích ta tới…. Sau này ta ít lui tới là được rồi…

      vốn muốn câu sau này đến nữa, nhưng biết tại sao, vẽ mặt si tình của Nhược Vân thoáng chốc lại ùa vào tâm trí , câu đến nữa, cho dù thế nào cũng ra lời.

      Lý Na Na nhìn vẽ mặt của Lý Dật khác lạ, vốn dĩ định truy vấn, nhưng dù gì nàng cũng là nữ tử thông minh, nghỉ hồi rồi cố gắng nhẩn nhịn, chỉ cùng Lý Dật lặng lẻ bước .

      Cho dù là thân vệ của Lý Gia hay là thân vệ của Long Gia, nhìn thấy hai người bước qua đều cung kính né sang bên.

      Chớp mắt, sắp bước ra quảng trường, đột nhiên phía sau lại vang lên tiếng “ý” kinh ngạc, sau đó thân ảnh như gió lốc lao đến trước mặt hai người.

      Ánh mắt của Diệp Thanh Mã ra tia ngạc nhiên, nhưng niềm vui khuôn mặt lại hề che đậy. đắm đuối nhìn Lý Na Na khẽ cười, :

      - Na Na, ngờ được gặp nàng ở nơi bé này…. Xem ra, hai chúng ta đúng là rất có duyên a !

      Lý Na Na sắc mặt thay đổi, nàng chán chường nhìn Diệp Thanh Mã, chỉ nhàn nhạt :

      - Ngươi nhận lầm người rồi!

      Diệp Thanh Mã cơ hồ quen với thái độ này của nàng, chỉ nhàn nhạt :

      - Na Na, nếu ta nhớ nhầm, ngày trước nàng liên mồm nhắc Lý Tiều ca ca… từ lúc nào biến thành Lý Dật ca ca rồi? Nếu muốn chọn cường giả, ta nghĩ ngay trước mặt, còn có lựa chọn tốt hơn đấy.

      Lý Na Na biến sắc mặt, ánh mắt nhìn sắp phát điên.

      Thế nhưng Lý Dật lại cốc đầu nàng, nhàn nhạt :

      - Diệp Thiếu gia, thời gian ước định của chúng ta còn chưa tới chứ? Hay là Diệp Thiếu gia muốn tiếp chiêu của Lý mổ trước, rồi mới thảo luận đến chuyện khác?.

      Nhìn cử chỉ thân mật của Lý Dật và Lý Na Na, ánh mắt của Diệp Thanh Mã ra tia lạnh giá. lộ ra nụ cười thâm độc, nhàn nhạt :

      - sao, đợi ba ngày sau . Ta hy vọng Lý Dật thiếu gia lựa chọn đúng đắn …. Bằng ….

      Nghe thấy vậy, Lý Dật khẽ lắc đầu, kéo bàn tay của Lý Na Na, hai người vòng sang bên, sau đó giọng nhàn nhạt vang lên:

      - Bằng , ngươi có thể khiến ta thế nào chứ?

      Diệp Thanh Mã chợt biến sắc mặt, cơ hồ nén được, muốn giết Lý Dật ngay tại chỗ.

      Thế nhưng, trước khi đến, gia tộc có mệnh lệnh, phải nghĩ đủ cách để thu phục người này, thể để các gia tộc khác cướp tay . Lúc này cũng thể nghiến răng chịu đựng, chỉ khẻ tiếng :

      - Lý Dật à Lý Dật, ta hy vọng ba ngày sau, ngươi có thể cho ta câu trả lời mãn ý… ha..ha..ha.. ha……

      Cảm nhận được ánh mắt lạnh lẻo phía sau, nhưng Lý Dật lại như phát , chỉ kéo tay Lý Na Na chầm chậm bước , chỉ là trong lòng biết bay về đâu.

      oOo

      Lý Gia.

      Trong thư phòng của Lý Hàn.

      Lý Hàn khẻ đặt quyển sách trong tay xuống, nhíu mày :

      - Diệp Gia ở Đế Đô?

      Lý Dật gật đầu :

      - sai, người đến tên là Diệp Thanh Mã….

      - Diệp Thanh Mã….

      Sắc mặt của Lý Hàn thoáng biến đổi, sau chốc lát thở ra tiếng, :

      - Nếu là người khác, còn dể đối phó, nhưng Diệp Thanh Mã này … đơn giản a!

      Lý Dật nhàn nhạt, :

      - Là thế nào?

      Lý Hàn hít vào hơi, nheo mắt :

      - Dật nhi, ngươi có lẽ biết Bắc Đấu Tông chứ?

      - Bắc Đấu Tông! Là Bắc Đấu Tông của Đế Quốc?

      Lý Hàn gật đầu, :

      - sai, chính là Bắc Đấu Tông trong Đế Quốc, thân phận địa vị cực cao ấy….thực lực của Bắc Đấu Tông thế nào, sơn môn ở đâu, chuyện này ta . Nhưng điều duy nhất mà ta biết chính là, Tông chủ của Bắc Đấu Tông là cường giả cấp Đấu Hoàng. Còn Diệp Thanh Mã kia, nghe chính là đệ tử quan môn của Tông chủ Bắc Đấu Tông. Thêm vào đó lại là con cháu dòng chính của Diệp Gia Đế Đô, thân phận càng bình thường. Trong hai thân phận này, cho dù là cái nào cũng vô cùng kinh người. Còn nếu hai thân phận này cùng nhau, e rằng ngay cả số thế lực trung đẳng trong Đế Quốc, cũng dám dể dàng đắc tội với Diệp Thanh Mã. Vì vậy, nếu Lý Gia chúng ta đồng ý với cầu của Diệp Thanh Mã, e rằng dưới chèn ép của hai thế lực siêu nhiên này…. Lý Gia chúng ta tuyệt đối thể tốt đến đâu …

      Lý Dật cười :

      - Vậy ý của phụ thân đại nhân chính là để ta vào gia môn của Diệp Gia sao?

      - Dĩ nhiên phải…. Chỉ có điều ta lại ngờ, chỗ dựa của Long Gia lại là Diệp Gia ở Đế Đô…. Chỉ có điều chỉ có Long Gia các ngươi có chỗ dựa thôi sao…?

      Lý Dật cười. Dĩ nhiên biết , Lý Gia nhiều năm nay có thể ngồi ngang hàng cùng Long Gia, dĩ nhiên cũng có chỗ dựa của mình, hơn nữa có lẽ là trong Tứ Đại Thế Gia, bằng Lý Hàn cũng có khẩu khí này… chỉ có điều, đối với Lý Dật mà , cơ hồ đây lại là cơ hội tuyệt hảo a.

      - Phụ thân Đại nhân.

      Lý Dật nhàn nhạt, :

      - Ta nghĩ, Bắc Đấu Tông này có mạnh thế nào, cũng thể chống lại Đấu Thần Điện chứ?

      Lý Hàn gật đầu :

      - Đây là dĩ nhiên…. Đừng là Bắc Đấu Tông, cho dù là Tứ đại Thế gia và Bắc Đấu Tông, Hoàng Thất của Đế Quốc cùng liên kết lại, e rằng cũng dám đắc tội với Đấu Thần Điện. Chỉ có điều Đấu Thần Điện cũng để ý đến quyền lực thế tục, vì vậy nhiều năm nay, những hòn đá tảng khổng lồ ấy vẩn có thể bình an vô .

      Bình an vô ? E rằng chưa chắc đâu?

      Có điều lời này dĩ nhiên Lý Dật ra, chỉ khẻ cười :

      - Nếu như vậy, vậy Dật nhi lại có suy nghĩ khác.

      - Ngươi .

      - Chi bằng để ta tham gia Tế Thần Điển hai tháng sau… chỉ cần có thể vào được Đấu Thần Điện, đến lúc đó còn sợ Diệp gia sao?

      Nhìn vẻ mặt bình thản của Lý Dật, Lý Hàn khẽ nhíu mày:

      - Với thực lực hôm đó ngươi biểu ra, Tế Thần Điển này cũng phải thể …. Chỉ có điều, có cần thiết ? Ta nghĩ, thứ mà mẫu thân đại nhân ngươi để lại cho ngươi, đủ rồi chứ?

      Lý Dật nhàn nhạt, :

      - Đóa hoa trong nhà ấm rốt cuộc cũng thể lớn ra được…. Ta muốn trở nên mạnh mẽ, dĩ nhiên phải liều vài phần. cơ hội tốt như vậy, nếu bỏ qua như vậy phải đáng tiếc sao? Nếu ta vào được Đấu Thần Điện, trong Vạn Triều Thành này, lẽ nào còn có chuyện Lý Gia và Mạc Gia sao?

      Lý Hàn thoáng biến sắc mặt, biết suy nghĩ bao lâu, rồi gật đầu :

      - Được, nếu như ngươi muốn , ta cũng ngăn cản ngươi… chỉ có điều chuyện gì cũng phải cẩn thận, ngươi phải biết rằng, Gia chủ đời sau của Lý Gia, sớm là ngươi rồi…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :