1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

(XUYÊN KHÔNG) ĐẤU THẦN - YÊU YÊU (Q2-160)(sắc+)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 65: THANH CÁC LÃO

      - Ách... Hỏa... Hoả Vân Quyết?

      Lý Dật méo miệng lại, cũng biết nên khóc hay nên cười.

      đến Hoả Vân Quyết này, người muốn tu luyện Công pháp này của Lý Gia quá nhiều, vì đấu khí Hỏa thuộc tính là cuồng bạo nhất trong tất cả các đấu khí, cũng có uy lực lớn nhất, Hơn nữa, cơ bản người nào cũng có thể tu luyện đấu khí Hoả thuộc tính, giống như đấu khí Lôi thuộc tính, Quang thuộc tính khác, tư chất với mỗi người còn có các cầu hà khắc khắc.

      Chỉ có điều Hoả Vân Quyết tuy tốt, nhưng đối với người luyện Thiên Ma Cửu Biến như Lý Dật mà , lại giống như phế vật.

      Lập tức, Lý Dật chỉ có thể cười tiếng, tiện tay ném Công pháp Quyển trục đó , để nó phục hồi nguyên trạng.

      Cảnh tượng này khiển số tộc nhân có ý với Hoả Vân Quyết từ lâu, biết phải nghiến rằng như thế nào.

      - Được rồi, chúng ta lại nơi khác xem thử .

      Chán nản lắc đầu, Lý Dật chỉ có thể bước tới thạch ốc khác.

      Dứt lời, hai người tùy ý vào thạch ốc khác.

      Lý Dật chỉ cần gặp được thạch ốc mình có vẻ thích, lại bước vào quan sát vòng, tuy những vòng sáng to khác nhau, nhưng cơ bản đều dưới thực lực Đấu Giả của , đều kích phá được, điều khác biệt là sức lực bỏ ra là bao nhiêu mà thôi.

      ngày sau, Lý Dật và Lý Na Na dạo tám tầng của Diễn Võ Các, các loại Công pháp gặp được trong đó dĩ nhiên rất nhiều, nhưng gặp được Đấu kỹ cũng ít, đối với những Đấu kỹ có thể tu thành tại chổ, Lý Dật tiện học, nhưng số Đấu kỹ vô cùng phiên phức, cần các điều kiện hà khắc mới có thể tu luyện, chỉ tùy ý xem thử, cũng để tâm.

      về phần Lý Na Na, biết tại sao, cơ hồ cũng để ý đến những thứ trong Diễn Võ Các, nàng chỉ có hứng thú chút ít với số Quyển trục mà Lý Dật xem qua, nàng mới phá vòng sáng ra xem thử, chỉ có điều nàng khác với Lý Dật, Lý Dật thinh thoảng còn thử xem có thể luyện thành Đấu kỹ đó , nhưng nàng chỉ nhìn thử mà thôi.

      Nhưng điều khiến Lý Dật ngạc nhiên nhất là, tiểu nha đầu Lý Na Na tuy rằng còn chưa ngưng kết được Đấu Khí Toàn, nhưng thực lực của bản thân lại hề kém mình bao nhiêu nàng đưa tay có thể phá các vòng sáng bảo vệ của các loại Quyển trục, so với rất nhiều người được gọi là thiên tài của Lý Gia, còn lợi hại hơn biết bao nhiều lân.

      Lúc cười, hai người đến tầng thứ chín của Diễn Võ Các, nhìn thạch ốc trống trải ớ phía cuối cầu thang, Lý Dật nở nụ cười:

      - vậy, thứ được cất bên trong này chính là Công pháp hoặc Đấu kỹ cao cấp nhất của Lý Gia chúng ta đúng ? phải là Thủy Quyết chứ? Nếu phải ta có hứng thú để phá.

      Lý Na Na nhìn về phía xa xăm, :

      - Lý Dật ca ca, gian phòng này phát ra khi tức thủy thuộc tính, xem ra nguơi cần lo lắng rồi.

      Lý Dật khẽ gật đầu, :

      - Vậy chúng ta qua đó xem thử thôi.

      Hai người chậm bước về phía trước thạch ốc, chỉ thấy vòng sáng bạch sắc nhàn nhạt lớn trong thạch ốc, Vòng sáng lớn đến độ có thể chặn cả cánh cửa lại, ra vô cùng mờ ảo, khiến người khác thể nhìn trạng thái bên trong.

      Chỉ nhìn thoáng qua, Lý Dật bất chợt liếm môi, :

      - Xem ra, bên trong này có thứ tốt rồi.

      Lý Na Na nhìn vòng sáng, :

      - Đúng vậy, thứ mà chúng ta gặp lúc truớc đều là Công pháp hoặc Đấu kỹ cấp Huyên Vũ, nhưng thứ bên trong này, đến tám phần là cấp Chu Tước... chỉ có điều biết Lý Dật ca ca có thể có được mà thôi.

      Lý Dật nhìn khuôn mặt nàng cười nhạt, trong lòng biết là cảm giác gì, Xét từ góc độ tâm lý, Lý Dật có vài phần sợ hãi và kháng cự với Lý Na Na, thế nhưng, từ khi đến thế giới này, có thể chuyện vui vẻ với mình như người bạn, cơ hồ cũng chỉ có mình Lý Na Na.

      Nghĩ tới đây, Lý Dật bất giác thầm đỏ mặt, Tuy biết Lý Na Na phần lớn là có tâm tư khác với bản thân, nhưng lại chỉ có thể giả vờ như biết.

      Lập tức, Lý Dật nghiến răng, nhếch miệng uy hiếp :

      - Nha đầu, đồ ăn có thể ăn bừa, nhưng lời được bừa, nàng cần thận lời líu lưỡi!

      Nhìn vẻ mặt của Lý Dật, Lý Na Na nhịn được mỉm cười, :

      - Vậy Lý Dật ca ca hãy chứng mình cho Na Na xem, ngươi rất lợi hại...

      Lý Dật lặng lẽ cười, :

      - Vậy tiểu nha đầu xem cho kỹ nhé, có điều nhìn thấy lợi hại của ta, nàng đừng bao giờ ta!

      - Ngươi... ngươi... ngươi bậy bạ gì vậy!

      Lý Dật cười trêu chọc tiếng, rồi ra dấu tay lui về sau, tay phải khẽ nắm chưởng, đến lúc đấu khí hắc sắc phát ra nắm quyên, mới đấm mạnh quyên xuống.

      - Khai Sơn Quyên!

      Ầm—

      Quyên chưởng của Lý Dật vừa đánh xuống, vòng sáng bạch sắc nhạt bị rang mạnh cái, phát ra thanh nặng nề, Quyên kình của Lý Dật nhanh chóng bị hoá giải, nhưng vòng sáng lại hề có chút tổn hại nào.

      Lý Na Na định lên tiếng trều chọc, nhưng bất chợt, nàng khẽ biến sắc mặt, rồi lao bổ vào Lý Dật.

      Mí mắt của Lý Dật cùng co giật, trong chóp mắt, cảm giác được, quyển kinh của mình biết bị thứ gì bắn ngược lại, thế nhưng uy lực còn mạnh hơn mấy lần bắn từ vòng sáng tới.

      Vừa rồi mình dùng đến bảy phần thực lực, nếu lục bật lại này đánh vào người mình, chừng bản thân xong đòi rồi!

      Nghĩ tới đây, Lý Dật còn dám sơ ý nữa phần, toàn lực thúc động đấu khí trong cơ thể, phóng ra theo tay phải...

      - Hồi Phong Chưởng, Hoả kinh!

      - Vù

      Kình lực bị đánh bật lại bị Lý Dật Hoả giải sang bên, nhưng chưa kịp thu tay lại, sắc mặt lại biến.

      cảm nhận được ràng, kình lực bị mình gạt lại bị bắn lại lần nữa.

      - Lý Dật ca ca, mau lui!

      - Tiểu tủ! Dùng giảo kình!

      Giọng của hai người cùng lúc vang lên, Lý Dật kịp suy nghĩ nhiều, hít vào hơi, đấu khí hắc sắc toàn thân vụt ra, chưởng lại được đánh ra.

      - Hồi Phong Chưởng, giảo kình!

      - Bùm~~

      Kính lực bắn ngược lại va chạm với đấu khí của Lý Dật, ngay lập tức, năng động thành từng vòng vòng sáng bị nhộn nhạo lên, vòng sáng lại ra vệt rạn nứt hình xoắn ốc.

      -Phá!

      Lý Dật khẽ quát tiếng, thân hình lui mạnh về mấy bước, mới giảm xung lực chiêu này mang đến.

      Động tĩnh lúc này, làm chấn động cả Diễn Võ Các.

      Trong Diễn Võ Các, lúc này biết bao nhiêu ánh mắt ước ao, đổ kị, thù hận nhìn về Lý Dật, Ai cũng ngờ, Lý Dật lại có thể phá được lớp bảo vệ của tầng cao nhất.

      Chầm chậm thở ra hơi, thủ Chưởng của Lý Dật khẽ run lên, đấu khí hắc sắc nhè xoay chuyển ngón tay , mới gạt hoàn toàn kình lực còn sót lại.

      Thân hình của Lý NaNa khựng lại, vỗ bàn tay , giọng :

      - Lý Dật ca ca quả nhiên lợi hại, nhưng lại quá mức kích động, Tình hình này người bình thường đều là chủ động lui ra, nào có ai giống ngươi như vậy?

      Lý Dật cười ha hả, :

      - Biết mình có thực lực đánh vở nó, cần gì phải lui? Được rồi, nàng đừng lo nữa, chúng ta vào trong xem rốt cuộc đây là thứ gì ghê gớm.

      Nhìn vào thạch ốc, Lý Dật lờ vẻ giận dữ của Lý NaNa, chậm rãi bước vào.

      Sau khi bước vào thạch ốc, gian phòng hiển nhiên tối hơn bên ngoài chút, nhưng lại đến nỗi khiến người ta thể nhìn thứ gi, Nhưng khi Lý Dật nhìn về chính giữa gian phòng, lại nén được ngạc nhiên.

      Chỉ thấy, chính giữa gian phòng có Quyển trục gì, ngược lại có thạch đài, thạch đài, lão nhân râu tóc bạc phơ ngồi xếp bằng đó, cơ hồ cảm giác được vòng bảo vệ bị người khác phá vở, lão khẽ mở mắt ra, nhãn thần nhìn về phía Lý Dật, khóe mắt lóe lên tia tinh quang.

      Lý Dật vừa nhìn nhận ra, lão nhân này chính là vị hể chuyện trong hai Các lão xuất hôm qua ở của Diễn Võ Các, hơn nữa, hiển nhiên là thân phận của lão trong Lý Gia cực cao.

      Lý Dật dù thế nào cũng thể ngờ, tầng cao nhất trong Diễn Võ Các này, những có Quyển trục, lại có lão già biến thái ngồi ở đó.

      và Lý Na Na theo phía sau đưa mắt nhìn nhau, trao đối ánh mắt, rồi nhất tề khom người với độ cong vô cùng nhu hòa, cung kính :

      - Bái kiến Các lão, Lý Dật biết nơi này là nơi tu luyện của Các lão, đắc tội, vẫn mong lượng thứ...

      Dứt lời, Lý Dật kéo Lý Na Na cái, hai người dắt tay nhau chầm chậm lui xuống, trước mặt nhân vật này, Lý Dật sợ bị nhìn thấy bí mật trong lòng, muốn ở lại quá lâu.

      Vị Các lão này khẽ gật đầu, nhãn thần khẽ chuyển về hướng Lý Dật, nhàn nhạt :

      - Ngươi chính là Lý Dật? Nếu đến rồi, vậy cần gấp như vậy!

      Lời còn chưa dứt, chỉ thấy khẽ giơ tay lên, trong ổng tay áo rộng thùng thình, ngay lập tức có luồng hàn khí bay về phía Lý Dật.

      Lý Dật thoáng ngây người, nhưng lúc này cũng cho phép ngơ ngần, chỉ thấy trong mắt tinh quang vụt , giơ tay chém chưởng xuống.

      - Toái Cốt Chưởng!

      Ầm tiếng, trong khí rung chuyển dữ đội, Lý Dật tuy toàn lực chặn lại điểm hàn khí này, Nhưng nữa thân người cơ hồ vẫn bị đông cứng lại, chịu được phải lui về sau vài bước, biết tốn bao nhiều sức mới đứng vững được người, chỉ nghiến rằng nhìn vị Các lão trước mặt, lời.

      Hiển nhiên, động tác này của Lý Dật khiến Các lão phải ‘ổ' tiếng, lão chẩm chậm đứng đậy, trong ánh mắt lộ ra tia sáng:

      - Rất tốt, ngươi lại có thể chặn được đòn của ta, phải biết rằng, đòn của ta trông có thanh thế gì, nhưng Đấu Sư bình thường khi gặp phải cũng chưa chắc đở được, Hơn nữa chưởng lực của Toái cốt Chưởng của ngươi, Trong nhu có cương, luyện được tinh túy của chiều này rồi, tồi... Quả nhiên ngươi có chút bản lĩnh... Nhìn thân thủ của ngươi, tuy chỉ là Nhất Tinh Đấu Giả, nhưng chắc rằng Đấu Giả từ Ngũ Tinh trở xuống, đều phải là đối thủ của ngươi, Chẳng trách, hôm đó ngươi có thể bách bộ hoành hành ở Mạc Gia, ngay cả A Đại cũng phái là đối thủ của ngươi... Ta còn cho rằng chỉ là khoác lác, nhưng nhìn thân thủ của ngươi, xem ra chuyện này là ... ngờ, ngờ, Lý Gia chúng ta lại xuất quái thai như ngươi, tồi, khi xưa để tên tiểu tử Lý Hàn lên làm Gia chủ quả nhiên chọn lầm.

      Ánh mắt của Lý Dật ra tia quái dị, tuy rằng trong lòng có vài phần tức giận, nhưng trước mặt nhân vật như vậy cũng dám biểu ra.

      Lập tức Lý Dật chỉ khẽ gật đầu, :

      - Các lão quá khen rồi, bản lĩnh của Lý Dật cũng chỉ hời hợt mà thôi...

      - Bản lĩnh của ngươi nếu chỉ có hời hợt, vậy Lý Gia chúng ta cũng chẳng có thiên tài gì rồi.

      Các lão khẽ cười tiếng, sau đó lão nhìn khuôn mặt lộ ra vẻ cổ quái của Lý Na Na, nhàn nhạt :

      - Tiểu nha đầu, sau đây ta muốn chuyện riêng với Lý Dật, nếu ngươi có chuyện gì, chỉ bằng ra bên ngoài đợi lát ?

      Lý Na Na chần chừ lúc, rồi khẽ gật đầu, chậm bước ra ngoài.

      Thấy Lý Na Na lui ra ngoài, Các lão tiện tay vung cái, ngay lập tức chỉ thấy đạo đấu khí bạch sắc bay ra từ trong tay áo của lão, loáng cái bao trọn cả gian phòng vào bên trong.

      Thấy cảnh tượng này, Lý Dật bất giác cười khổ trong lòng, chẳng trách mà vừa rồi khi bản thán xuất chiều lại như gặp phải lực cản lớn như vậy, ra đây là lớp phòng hộ của cường giả cấp bậc Đấu Vương, Đấu Giả bẻ như mình, có thể phá được đúng là vô cùng may mắn.

      Các lão nhìn phảng phất như nhìn thấy khó chịu của Lý Dật, khẽ mỉm cười:

      - Trong tên ta có chữ Thanh, ngươi có thể gọi ta là Thanh Các lão.

      Lý Dật vội thấp tiếng :

      - Đệ tử Lý Dật, bái kiến Thanh Các lão.

      Thanh Các lão cười ha hả:

      - Miễn lễ, miễn lễ... Nhiều năm như vậy rồi, ta đúng là lần đầu tiên gặp tiểu quỷ thú vị như ngươi, Cho dù là phụ thân ngươi, năm xưa khi phá được lớp phòng vệ này, cũng được vẻ vang như ngươi, Ngươi tốt, lại có thể đường đường phá được lớp phòng vệ của ta, xem ra thành tựu sau này của ngươi, chắc chắn kém hơn Lý Hàn.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 66: TINH VÂN QUẢ

      Lý Dật trong lòng thầm kêu khổ, bản thân vừa rồi cố gắng để phá được lớp bảo vệ này, vậy cơ bản bí mật về Đấu kỹ và đấu khí của mình, e là đều bị vị Thanh Các lão này nhìn thấy ràng, Trong gia tộc có Đấu kỹ Công pháp giống như vậy, lát nữa đối phương nếu hỏi đến, biết nên trả lời thế nào.

      Đôi mắt trong veo của Thanh Các lão như nhìn được những gì mà Lý Dật vừa nghĩ, ánh mắt dò xét của lão hướng thẳng về Lý Dật, tiếp đó :

      - Chỉ có điều, đấu khi người ngươi rất kỳ lạ, lão phu cũng coi là nhân vật từng xông pha Đại Lục Đấu Thần, lại thể nào nhìn ra đấu khí của ngươi thuộc tính gì, chỉ có điều dòng khí sắc bén trong đấu khí của ngươi, lại yếu hơn bất cứ đấu khí nào, Chắc rằng Công pháp mà ngươi tu luyện cũng có chỗ đơn giản chứ? Tiểu tử, lẽ nào đằng sau ngươi có nhân vật nào chỉ dẫn cho ngươi sao? Nếu có, ngươi có thể mời đến Diễn Võ Các này ngồi...

      Lý Dật tim đập thình thịch, những lão biến thái tu luyện nhiều năm này lợi hại, chỉ nhìn vài lần cơ hồ nhìn ra tất cả bí mật người mình, Chỉ có điều muốn Lý Dật thành ra toàn bộ, đó tuyệt đối thể nào.

      Lập tức Lý Dật lộ ra nụ cười phù hợp với trạng thái lúc này nhất, thấp giọng :

      - Thanh Các lão đùa rồi, đẳng sau Lý Dật có thể có nhân vật nào chứ? Còn về Công pháp tu luyện, đó là của mẫu thân đại nhân để lại, chỉ có điều mẫu thân đại nhân cũng đây là Công pháp gì, vì vậy...

      - Mẫu thân của ngươi? Thê tử của Lý Hàn...

      câu vô ích, Thanh Các lão bất giác thu ánh mắt lại, trong con mắt ra tia cuồng nhiệt quỷ dị, chỉ có điều trong chốc lát, cuồng nhiệt ấy cơ hồ được lý trí áp chế xuống.

      - Nếu là bà ấy, có thể để lại loại Công pháp này cũng kỳ lạ, Xem ra Đấu kỹ quy dị của ngươi, cũng là do mẫu thân ngươi để lại chứ... Nếu vậy, lão phu cũng hỏi nhiều, chúng ta hãy cái khác , Tiểu tử, theo quy củ của Lý Gia ta, người có thể đánh vở được lớp bảo vệ tầng thứ chín, có tư cách tu luyện Thủy Quyết, Công pháp cao thâm nhất của Lý Gia chúng ta, cũng có thể tùy ý lựa chọn Đấu kỹ trong gia tộc, chỉ có điều, ta thấy công phu tu luyện tại của tiểu tử ngươi hề thua kém chút nào với Thủy Ảnh Quyết, Vì vậy, Công pháp trong gia tộc xem ra đến tám phần là ngươi thích, Còn Đấu kỹ của ngươi cũng vô cùng quỷ dị, gia tộc cũng thê nào tìm ra thứ gì tốt hơn cho ngươi... Bỏ ... Tiểu tử, lão phu cho ngươi chút lợi ích vậy!

      đến đây, Thanh Các lão giơ tay ra, trong tay có thêm chiếc hộp ngọc, lão tiện tay ném chiếc hộp ngọc cho Lý Dật, nhàn nhạt :

      - Ngươi có được thứ này, nhưng đừng bao giờ để lộ ra chút tin tức nào, bằng , cho dù là lão phu cũng bảo vệ được ngươi.

      Lý Dật vỗ tay phải cái, luồng đấu khí nhu hòa luồn ra từ giữa chỉ chưởng, truyền vào hộp ngọc, đến lúc hộp ngọc đến tay Lý Dật, khóe mắt bất chợt co giật.

      Bởi vì chỉ là cách qua lớp hộp ngọc, lờ mờ cũng có thể cảm nhận được luồng sức mạnh cuồng bạo truyền ra từ bên trong chiếc hộp... Cơ hồ là thứ gì đó tốt!

      Lý Dật ngẩng đầu nhìn Thanh Các lão vẻ mặt rất bình thản, nén được thấp giọng :

      - Thanh Các lão, đây rốt cuộc là...

      Thanh Các lão nhàn nhạt :

      - Ngươi tự mình mở ra biết rồi.

      Lý Dật liếm môi, nhìn vẻ mặt binh thản của Thanh Các lão, cuối cùng nén được tay cẩm nắp của chiếc hộp ngọc, từng chút kéo nó ra.

      Theo động tác của Lý Dật, ngay lập tức có luồng sức mạnh vô cùng cuồng bạo bùng phát ra ngoài, trận quang mang vàng óng đến chói mắt, khiến người khác phải nheo mắt lại.

      Lý Dật nheo mắt, tổn nhiều thời gian mới có thể nhìn , thứ nối trung, là quả nhìn như trong suốt, năng lượng bên trong loại quả này khiến người khác phải mê đắm, nhưng thân quả nhưthuỳ tinh, lại lộ ra mấy phần khác lạ.

      - Vật này được gọi là Tinh vân Quả, là thứ thần kỳ được trời sinh đất dưỡng, ngoài việc có thể tăng cường đấu khí ra, tác dụng lớn nhất, chính là uống khi ngươi thăng cấp Đấu Sư, vậy làm tăng tính an toàn và ôn định khi ngươi đột phá... ra, giá trị của vật này lại hề thấp hơn với bộ Đấu kỹ cao cấp, tiểu tử, đây cũng là lời cho ngươi rồi.

      Thanh Các lão nhìn Tinh Vân Quả, trong ánh mắt ra vài phần luyến tiếc, chỉ có điều tử trong lời của lão có thể nghe ra, thứ này tuy có ích với lão, nhưng hiển nhiên lại có tác dụng lớn hơn với Lý Dật.

      Dù gì từ Đấu Giả thăng cấp lên Đấu Sư cũng cực khó, nếu dùng lúc này có thể tăng thêm vài phân tỷ lệ, vậy giá trị của vật này rồi.

      Lý Dật lúc này chỉ sợ Thanh Các lão thu lại vật này, đảo tay cái, cất Tinh Vân Quả vào lại chiếc hộp ngọc, rồi lại đảo tay, ngay lập tức hộp ngọc được nhét vào trong Dung Giới.

      Nhìn thấy cảnh này, Thanh Các lão có vài phần kinh ngạc, gật đầu, :

      - ngờ tầm tuối của ngươi lại cũng có Dung Giới, tồi, ta vốn định tặng ngươi chiếc, như vậy xem ra cần thiết nữa... Được rồi, từ nay về sau, Diễn Võ Các này ngươi có thể đến bất cứ lúc nào, muốn học Đấu kỹ gì, tự mình tìm, tuy rằng nhất định ngươi thích, nhưng người nào có thể vào được cửa này đều có quyển lợi này, vì vậy ta cũng loại bỏ ngươi... Được rồi, tiều từ, cho ngươi lợi ích rồi, nguơi có thể lui xuống.

      Dứt lời, Thanh Các lão khẽ phất tay, xé lỗ hổng ngăn giữ vòng bảo vệ ra.

      Lý Dật chần chừ trong chốc lát, rồi vẫn bay ra ngoài từ lỗ hổng đó.

      lát sau, lố hổng lại biến mất, trong ánh mắt Thanh Các lão lóe lên vài tia cổ quái, lão cơ hồ chần chừ hồi lâu, rồi khẽ lắc đầu, :

      - Bỏ , cho dù ta cướp được Công pháp của , cũng nhất định có thể đột phá từ Đấu Vương đạt đến cấp Đấu Hoàng... Huống hồ, gia tộc đứng sau lưng người nữ nhân đó quả thực quá khủng bố, làm tốt, nếu bị phát ra điều gì, cơ nghiệp nghìn năm của Lý Gia lại hòng hết...

      Dứt lời, lão lại cất tiếng thở đài.

      0O0

      Sau khi ra khỏi thạch ốc, Lý Dật ra dấu tay với Lý Na Na mặt đầy vẻ sốt ruột, rồi nhanh chóng xuống dưới, mãi đến khi đến tầng cuối cùng, nhìn thấy những tộc nhân thưa thớt xung quanh, Lý Dật mới thẩm thở phào nhõm.

      Vừa rồi trong gian phòng đó, cảm nhận được ràng, Thanh Các lão mấy lần động sát cơ với mình, tuy biết tại sao cuối cùng lại từ Bỏ ý nghĩ ấy, nhưng cũng khiến Lý Dật phải toát mồ hôi lạnh.

      Lý Dật trong thạch ốc chỉ có thể giả vờ như biết gì cả, bằng bị lão hồ ly kia phát ra điều gì, mình coi như xong.

      về Diễn Võ Các này, sau khi ra lần này, kẻ nào mà còn vào lại là hỗn đản.

      Nhưng Lý Na Na lại tỉ mỉ nhìn Lý Dật, khẽ :

      - Lý Dật ca ca, xảy ra chuyện gì?

      Lý Dật nặn ra nụ cười, :

      - Vị Các lão đó ta tham lam biết chừng mực, mấy ngày nay xem quá nhiều Đấu kỹ, nhưng lại có ý tinh tu, vốn định đưa Đấu kỹ cao thám nhất cho ta, nhưng chắc vì bộ dạng lười nhác của ta, lại khiến lão chán ghét rồi.

      Nghe thấy lời giải thích có cũng như của Lý Dật, Lý Na Na khẽ gật đầu, :

      - Lý Dật ca ca cũng cần buồn, thực ra Đấu kỹ trong Diễn Võ Các này, cũng chẳng có gì...

      Vài chữ cuối cùng, Lý Na Na lại nuốt xuống, có điều nàng đảo mắt vòng, lại khẽ tiếng :

      - Nếu Lý Dật ca ca chê, Na Na tặng ngươi quyển Đấu kỹ nhé?

      rồi, chỉ nhìn thấy nàng lật tay cái, tay Quyển trục vàng óng, phát ra quang mang nhàn nhạt.

      Con mắt Lý Dật co giật, trong lòng lại nén được nghi ngờ, Tiểu nha đầu này rốt cuộc có lai lịch gì, lại có thể tuỳ ý lấy ra quyên Đấu kỹ, thủ bút này còn phóng khoáng hơn cả mình a.

      - Đấu kỹ Chu Tước Cao cấp, Liệt Diễm Phệ Thiên.

      Lý Na Na khẽ vuốt Quyển trục, thấp giọng , sắc mặt của nàng có vài phần ủng đỏ, cũng biết tại sao:

      - Đây là Đấu kỹ cao cấp nhất trong tay của Na Na rồi, tuỵ Đấu kỹ này nếu là người tu luyện đấu khí Hoả thuộc tính hiệu quả cao nhất, nhưng nếu Lý Dật ca ca tu luyện, có lẽ cũng khó đâu.

      Nhìn món đồ có giá trị liên thành ấy, Lý Dật động tâm chắc chắn là dối, xuất của quyển Đấu kỹ Chu Tước Trung cấp, có thể khiến người khác chặn đường cướp bóc rồi, quyển Đấu kỹ Chu Tước Cao cấp này, có lẻ bất cứ người nào nhìn thấy, tròng mắt cũng muốn lời ra ngoài.

      Thế nhưng nhìn vẻ mặt xấu hổ của Lý Na Na, Lý Dật cho dù thế nào cũng thể nhận thứ đồ này.

      Tưy rằng đây là tâm ý của tiểu nha đầu, nhưng... Lừa đồ của người khác cũng thôi. nhưng lừa mất trái tim của người ta làm thế nào?

      Thứ này phải thể cần, chỉ là nếu cần... E rằng sau này bản thân thể nào phụ lòng của tiểu nương người ta, Dù gì Lý Dật cũng phải là mèo ăn cá.

      người duyên dáng như Lý Na Na, nếu động lòng cũng là giả, Nhưng Lý Dật lại càng hiểu , tiền thế của mình chính là hoa đô lãng tử, kiếp này mình cũng tuyệt đối khôngphải là thiên tài si tình, vì vậy, thứmà Lý Na Na cần, bản thân lại thể cho...

      Cảm giác rối rắm này khiến lòng buồn bực, nếu Lý Na Na cố ý đùa cợt thôi.

      ai sợ ai a? Giống như Mạc Nhu Tâm, Lý Dật chơi cũng chơi rồi, nhưng Lý Na Na lúc này ràng động chân tình, lại khiến chần chừ dám tiến.

      Thấy sắc mặt cổ quái của Lý Dật, Lý Na Na thở ra hơi, giọng :

      - Lý Dật ca ca ngươi còn mau thu món đồ này lại, nếu bị người khác nhìn thấy hay...

      Lý Dật nhíu mày, sau chốc lát mới đành lòng :

      - Na Na, thứ này nàng vẫn nên giữ lại, ta thể cẩm...

      - Ngươi chê thứ này cấp bậc quá thấp ư?

      Lý Na Na trề miệng ra, phụng phịu đáng thương, cơ hồ như sắp khóc.

      Lý Dật cười khổ trong lòng, nở nụ cuời nhàn nhạt, :

      - phải, Na Na nàng cũng biết, Công pháp mà ta tu luyện hoàn toàn phải là gia truyền, mà là của mẫu thân đại nhân để lại, Trong bộ Công pháp này còn phối hợp với mấy bộ Đấu kỹ, có thể phát huy đấu khí đến mức cao nhất, vì vậy, nếu ta tu luyện Đấu kỹ

      khác, ngược lại còn ảnh hưởng đến tu vi... Nàng nhìn thấy hai ngày nay ta luôn chỉ là cưỡi ngựa xem hoa sao? Vì vậy, phải ta thích Đấu kỹ của nàng, mà là thứ này đến tay ta, khiến ta phân tâm, vì vậy...

      - Thi ra là vậy.

      Lý Na Na nín khóc mà cười:

      - Na Na nghe , duy chỉ có Công pháp cấp Bạch Hổ trở lên mới có Đấu kỹ phối hợp.

      ngờ thứ mà Lý Dật ca ca tu luyện chính là loại này, xem ra là Na Na đường đột rồi.

      Lý Dật cười ha hả, rời ánh mắt tự nhiên ra chổ khác, ánh mắt hồn nhiên của Lý Na

      Na, quả thực tạo cho áp lực rất lớn.

      0O0

      Hai ngày sau.

      Bước ra khỏi cánh cửa dày của Diễn Võ Các, hít vài hơi khí mát mẻ, Lý Dật bất giác có cảm giác như được trở lại làm người.

      Phải biết rằng, hai ngày trong Diễn Võ Các, Thanh Các lão cũng xuất vài lần, tuy vài lân ấy đều là từ xa nhìn Lý Dật, nhưng lại khiến Lý Dật có cảm giác tê rần, Trong theo dõi của lão, thậm chí ngay cả với Xà Tôn Giả lời Lý Dật cũng dám, muốn lộ ra sơ hở gì trước mặt Thanh Các lão, tránh gây ra mầm họa vô cùng.

      Mặt khác, thái độ càng lúc càng thân thiết của Lý Na Na lại khiến thẩm than, muốn để Lý Na Na tiếp tục đắm chìm như vậy, bằng đến lúc để chịu trách nhiệm, chắc chắn thể làm được.

      Lúc này, ra tới bên ngoài, ý nghĩ đầu tiên của Lý Dật chính là tìm cớ bế quan tu luyện, muốn dứt khỏi Lý Na Na có xu hướng biến thành cái đuôi theo kia, những ngày như vậy, chịu đủ rồi.

      Bên ngoài Diễn Võ Các, tộc nhân của Lý Gia sớm đợi ở đó, nhìn thấy con cháu của mình ra, tộc nhân của Lý Gia nhanh chóng lên đón, Nhìn thấy Lý Hàn chắp tay đứng ở phía xa, Lý Dật vội rảo bước tới, thấp giọng :

      - Phụ thân đại nhân.

      Lý Hàn nhìn Lý Na Na ở đẳng sau Lý Dật, mỉm cười, :

      - Thế nào, ngươi phá được tầng thứ chín chưa?

      Lý Dật khẽ gật đầu, :

      - Phá được rồi, cũng gặp Thanh Các lão.

      Cái tên này tựa hồ khiến Lý Hàn phải thở dài, cười ha hả, đưa tay vỗ vai Lý Dật, khẽ tiếng :

      - Vậy từ nay, ngươi có thể tự do vào Diễn Võ Các rồi, lợi ích bên trong, thể tưởng tượng a...

      đến đây, hai cha con đưa mắt nhìn nhau, rồi cùng cười ha hả.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 67: TU LUYỆN THANH VÂN QUẢ

      Trong gian phòng u tối, thấp thoáng có vài tia sáng từ vầng trăng chiều xuống ngay đất trước mặt thiếu niên.

      ngồi xếp bằng ở đó, Đấu khí tay phải tràn rạ vây quanh loại quả trong suốt biểu tình mặt vô cùng phúc tạp.

      lát sau, cuối cùng thở ra hơi, tay phải khẽ vỗ cái, quả đó ngay lặp tức bị hộp ngọc che lên, đến lúc này, sức mạnh cuồng bạo ngừng tràn ra từ trong quả mới từ từ biến mất.

      - Lão quỷ, thứ này giống như lời của Thanh Các lão đó có hiệu quả thần kỳ vậy sao?

      Lý Dật khẽ vuốt ve hộp ngọc trước mặt, Đấu khí ở ngón tay ngừng vây quanh phía , chốc chốc lại bao quanh cả hộp ngọc, để năng lượng cuồng bạo của nó thoát ra ngoài chút nào.

      Hồng quang trẽn Vân Hoang Giới Chỉ ở tay khẽ lóe lên, thân ảnh của Xà Tôn Giả ngay lập tức lơ lửng trong trung, nhíu mày nhìn hộp ngọc trước mặt, rồi bắn điểm Đấu khí từ mi tâm ra, sau khi đấu khí vào hộp ngọc, mới lộ ra nụ cười, :

      - sai thứ này quả nhiên là Tinh Vân Quả, Phải biết rằng, giá trị của thứ này cực cao, trong cuộc bán đấu giá quỵ mô lớn, có giá bán , hai trăm vạn kim tệ, tuyệt đối cũng phải vấn đề, Bản tôn vốn định tìm quả cho ngươi, để giúp cho việc sau này ngươi đột phá Đấu Sư, nhưng ngờ Các lão trong gia tộc các ngươi lại có được thứ này, quả thực là hiếm có...

      Lý Dật khẽ nhíu mày :

      - Thứ này có vấn đề gì sao?

      Xà tổn Già nhàn nhạt lắc đầu :

      - Có thể có vấn đề gì chứ? Thứ này là kỳ vật trời sinh đất dường, cho dù có người muôn trộn lẫn thứ khác vào, cũng chỉ có thể phá hủy nó, vì vậy, tuyệt đối có bất cứ vấn đề gì, Thế nào? Ngươi lo lắng ư?

      Lý Dật lưỡng lự :

      - Ta quả thực lo lắng, bởi vì Thanh Các lão đỏ khi cho ta thứ này, người ràng có thêm vài phần sát khí... Tuy ta biết sát ý từ đâu mà đến, nhưng...

      Xà Tôn Giả nhàn nhạt :

      - Điều này có khó đoán gì? Ta thấy tên Thanh Các lão đó của gia tộc các ngươi, tuối tác có lẽ cũng mấy trăm rồi, tuối tác này là cực hạn của cấp Đấu Vương rồi, Nếu thể nào đột phá trong mấy chục năm nữa, e rằng phải chết... có sát ý với ngươi, đơn giản là ngắm vào Thiên Ma Cửu Biến mà thôi, Dù gì Công pháp Đấu kỹ cao cấp, phải tùy tiện có thể có được, Chỉ có điều, mẫu thân của tiểu tử ngươi dường như có bối cảnh ghê gớm lắm, khiến dám vọng động, Còn về Tinh Vân Quả này, có lẽ lấy ra để ngươi yên tâm cũng có thể là mua chuộc ngươi... Dù gì cũng nhìn ra, tiểu tử ngươi sau này thành tựu tuyệt đối bắt phàm, lúc này có thể lôi kéo quan hệ với ngươi, vậy dĩ nhiên là tốt nhất.

      - ra là vậy.

      Lý Dật gât đầu:

      - Chỉ có điều, cho dù có giết ta tại chỗ, lẽ nào còn có cách có được Thiên Ma Cửu Biến sao?

      - Tiểu quỷ ngây thơ.

      Xà Tôn Giả lặng lẽ cười:

      - Đừng là Bản tôn , cho dù là Đấu Vương nhoi, có lẽ sau khi ngươi chết cũng có trăm cách để làm bí mặt Công pháp của ngươi... Vì vậy Đại Lục Đấu Thần có câu mỗi vị cường giả chết , đều là bảo khố trời cho, Chính vì như vậy, các thế lực lớn Đại Lục Đấu Thần, khi bên mình có cường giả chết , đều phải nghĩ cách mang thi thể về, bằng cho dù là thi thể bị hủy diệt tại chỗ, cũng để lọt vào tay người khác, Vì vậy, điểm này cũng là nguyên nhân thường có hung sát vô duyên vô cớ Đại Lục Đấu Thần, Dù gì ngươi giết người, có cơ hội đẻ mạnh hơn mê hoặc này đối với nhiều người mà đều là tuyệt đối.

      Lý Dật bất giác cười khổ, chẳng trách mà Đại Lục Đấu Thần cường giả vi tôn , kẻ yếu bị kẻ mạnh nuốt trọn, Vì chỉ cần ngươi có chút thực lực, ngươi có ý với người khác, cũng có người có ý với ngươi.

      - Được rồi ngươi cũng cần lo lắng nữa, Thanh Các lão của các ngươi tuy cần bộ Công pháp cao cấp đến phát điên, nhưng chỉ cằn có chút lý trí, có ý gì với ngươi đâu, Cho dù có mắt, lẽ nào ngươi cho rằng Bản tôn để làm cảnh sao?

      Xà Tôn Giả cười lạnh tiếng:

      - Vì vậy, chúng ta hãy chuyên tâm tu luyện , Tế Thần Điển hai tháng sau, tuyệt đối thê Bỏ lờ, Còn mức độ nguy hiểm bên trong, cho dù với thực lực giờ của ngươi mà vào đó, việc sinh từ cũng là nữa mà thôi, vì vậy, tu luyện Đấu kỹ cao cấp, chính là việc phải làm.

      - Ngươi đúng, lão quỷ...

      Lý Dật xòe tay ra:

      - Nếu vậy, ngươi hãy ta cho bộ Đấu kỹ cấp Thanh Long để luyện .

      - Cấp Thanh Long?

      Tuy Lý Dật phải lần đầu tiên như vậy, nhưng Xà Tôn Giả vẫn như bị nghẹn nừa ngày trời, ho khan tiếng, rồi cười mắng :

      - Cho dù Bản tôn có Đấu kỹ cấp Thanh Long , lẽ nào ngươi có thể tu luyện được sao? Trong truyền thuyết, Đấu kỹ Thanh Long Hạ cấp, chí ít cũng cần cấp Đấu Hoàng trở lên mới có tư cách tu luyện... Thực lực tại của ngươi, tu luyện Đấu kỹ cấp Bạch Hổ chừng còn làm được.

      - như vậy, lão quỷ ngươi có Đấu kỹ cấp Bạch Hổ sao?

      Lý Dật hai mắt sáng ngòi, giống như mèo nhìn thấy cá.

      Xà Tôn Giả thản nhiên :

      - Có hay có, đến lúc người biết... Có điều Bản tôn có thể cho ngươi biết, Bản tôn có bộ Đấu kỹ vừa vặn có thể phối hợp với Công pháp của ngươi, phát huy uy lực lớn nhất, chỉ có điều bộ Đấu kỹ này, phải cần món đồ phụ trợ.

      - Vật gì vậy?

      - Huyết Nhãn.

      Xà Tôn Giả chậm rãi :

      - Thứ này ta cũng biết ở đâu có, vì vậy có thể tim thấy hay , phải xem cơ duyên của ngươi rồi... Nhưng bất luận thế nào, cũng nhất định phải tìm thấy, bới vì vật này những có thể giúp người luyện thành bộ Đấu kỹ này, hơn nữa còn có ích lợi rất lớn với tu vi của ngươi.

      Huyết Nhãn, Lý Dật khắc sâu hai chữ này vào lòng.

      chẩm chậm thở ra hơi, rồi thấp giọng :

      - Vậy lúc này, ta nên luyện gì mới được?

      - Lúc này ư, bộ Thanh Vân Thủ mà ngươi cướp được, nhất định thể bò, Mấy ngày nay Bản tôn tham tường qua, sau khi luyện thành Thanh Vân Thủ này, khi dùng ra, hai tay của ngươi như lưỡi dao sắc bén, uy lực có thể sánh với binh khí cấp năm, Bộ Đấu kỹ này đối với người khác mà , có lẻ có mấy phần yếu... Nhưng nếu là ngươi, phối hợp với bộ Đấu kỹ quy dị của ngươi, dường như uy lực vô cùng a.

      Lý Dật thoáng ngây người, điểm này lại chưa từng nghĩ qua, ngược lại lão hồ ly Xà Tôn Giả này có lẽ tính đến bước này từ lâu rồi, Quá thực, sau khi luyện thành Thanh Vân Thủ này, nếu phối hợp với Huyễn Sát của bản thân, cơ Hổ uy lực càng lớn a.

      - Vậy , Thanh Vân Thủ này có thể phá Sa ý Đấu khí của Đấu Sư ?

      - Đây dù gì cũng là Đầu kỹ Chu Tước Trung cấp, nếu ngay cả chút bản lĩnh này cũng có, nó châng đáng được gọi là Chu Tước rồi.

      Xà Tôn Giả nhàn nhạt :

      - Chỉ có điều cụ thể được hay , cần xem thử thực lực của ngươi, và thực lực của đối thủ.

      Lý Dật khẽ gật đầu, tiện đảo tay cái, hộp ngọc tay bị thu lại, thay vào đó lại là Quyển trục phát ra quang mang lục sắc nhàn nhạt.

      Bộ Đấu kỹ này Lý Dật có từ lâu, nhưng vì nguyên nhân nào đó lại mãi vẫn chưa có cơ hội tu luyện nó, ngờ hôm này lại có thể bắt đầu tu luyện.

      Nghĩ tới hai tay mình giống như hai lưỡi dao sắc bén, rồi phối hợp với bộ Đấu kỹ quy dị của mình, e rằng đừng bách bộ hoành hành gì đó, cho dù là có thêm mấy trăm người, bản thân cũng có thể đánh cho họ gục ngã đất tìm răng.

      - Tiểu tử, đưa Quyển trục cho ta.

      Xà Tôn Giả nhàn nhạt .

      Lý Dật khẽ gật đầu, Quyển trục trong tay ném ra.

      Chỉ thấy Xà Tôn Giả tùy ý điểm tay cái, Quyển trục từ từ mở ra, ánh mắt hư ảo của liếc nhìn lên phía vài cái, rồi gật đầu, :

      - Thanh Vân Thủ này tuy chỉ là Chu Tước Trung cấp, nhưng hổ là Đấu kỹ để lại từ thời thượng cổ, cũng xem như có huyên diệu.

      - Tiểu tử, ngươi tự mình lo mà tu luyện .

      Dứt lời, Xà Tôn Giả tiện tay điểm cái, quỵến Đấu kỹ ngay lập tức Hoả thành bột vụn, trong bột vụn ấy có từng tinh điểm phát sáng, cuối cùng hội tụ thành nhóm dòng thông tin, vào mi tâm của Lý Dật, đến lát sau hoàn toàn biến mất dạng.

      - Thanh Vân Thủ, Đấu kỹ Chu Tước Trung cấp, sau khi luyện thành, hai tay sắc như lưỡi đao, xuất thủ giống như nước chảy, đối với những người có thói quen tay đánh địch mà , là Đấu kỹ quỷ bí vô song.

      Tuy biết tác dụng của Thanh Vân Thủ từ lâu, nhưng mờ đầu của dòng thông tin này, vẫn khiến Lý Dật khẽ ráng động toàn thân, tiếp đó giành hết tâm trí vào trong dòng thông tin ấy, ý đồ nắm vững tất cả chiều Đấu kỹ này trong thỏi gian nhanh nhất có thể.

      biết bao lâu sau, Lý Dật mới từ từ mờ mắt ra, nhìn xung quanh vòng, sắc mặt ra vài phân quái:

      - Quyển trục Thanh Vân Thủ đó là vật tiêu hao trong lần sao?

      Xà Tôn Giả lắc đầu, :

      - Dĩ nhiên phải, chỉ có đều làm như vậy, so với việc ngươi từ từ xem Đấu kỹ, biết có thể giảm được bao nhiều thỏi gian, ngươi có nhiều thỏi gian để lãng phi đâu.

      Lý Dật nhịn được cười khổ, vốn định còn chuẩn bị sau khi tu luyện xong, còn tìm nơi bán Thanh Vân Thủ lấy tiền, Xà Tôn Giả hay rồi, loáng cái cắt đứt ý nghĩ đó của mình.

      - Đừng âu sầu mặt mũi nữa, còn nhanh thử xem, vừa rồi có lẽ ngươi hiểu hết hoàn toàn tinh hoa của chiêu Đấu kỹ này rồi chứ.

      Giọng của Xà Tôn Giả lại nhàn nhạt vang lên.

      Lý Dật hừ tiếng, trong lòng hiểu ra, Xà Tôn Giả làm như vậy là muốn tốt cho mình, dù sao vì Phản Gián Loạn, cho nên bản thân có nhiều thời gian để tuần tụ tu luyện Đấu kỹ, vì vậy cách tốc thành nhất, cũng là bất đắc dĩ mà dùng.

      Khẽ lắc đầu, Lý Dật vứt những suy nghĩ bát nháo ấy ra khỏi đầu, dưới quan sát của Xà Tôn Giả, bắt đầu tu luyện.

      Lý Dật vươn hai tay ra, đấu khí được bản thân thúc động, chẩm chậm tràn ra khỏi chỉ Chưởng, chỉ là đấu khí lần này lại vô cùng mỏng manh, đối vói hàm lượng đấu khí trong cơ thể của Lý Dật mà , đây chỉ là phân rất .

      Thế nhưng với khống chế của đấu khí này, thực ra lại càng khảo nghiệm người với vêu cầu cao hơn, Có số người chỉ có thể dùng ra đấu khí phạm vi lớn, nhưng đến tinh diệu, tuyệt đối thể làm được, Người giống như vậy, tuy có thể tu luyện số Đấu kỹ uy lực cực lớn, nhưng Đấu kỹ ấy, thường đều là cần lượng lớn đấu khí để duy trì, hiển nhiên thích hợp với việc chiến đấu thời gian dài, dù gì đấu khí của mỗi người cũng đều có hạn.

      Thế nhưng Thanh Vân Thủ này hiển nhiên lại theo hướng khác, cầu của Thanh Vân Thủ, là ở bể mặt hai tay ngưng kết thành tầng đấu khí mỏng, sau đó duới tu luyện, khiến đấu khí này trở thành sắc bén như lưỡi dao, giống như đôi tay được biến thành hai lưỡi dao vậy.

      tu luyện này, điểm khó đầu tiên chính là khổng chế đấu khí ở điểm giới hạn, thể nhiều cũng thể ít.

      Nếu quá nhiều, đấu khí đủ sắc bén, nếu quá ít, đấu khí đủ chắc chắn, điểm giới hạn này phụ thuộc vào người luyện, tìm ra cũng có chút khó khăn.

      Viu—

      thanh vang lên, đấu khi giữa chỉ chưởng của Lý Dật chóp mắt tiều tán , khẽ nhíu mày, :

      - là lần thứ muời ba rồi, Đấu khí lần này cơ hồ quá ít, ta lại thử nhiều hơn chút.

      Hừ tiếng, Lý Dật lại điều chinh đấu khí của bản thân, cần thận khống chế nó.

      Xà Tôn Giả ở bên nhìn thấy động tác của , những châm biếm, ngược lại còn lộ ra nụ cười nhạt.

      0O0

      Sáng qua sáng, chiều qua chiều.

      Bảy ngày sau, Lý Dật vẫn ngồi xếp bằng giường chợt cười tiếng, chỉ thấy đôi tay lúc này ra tầng hắc quang nhàn nhạt, khẽ chập chờn theo động tác của .

      Tầng hắc quang móng manh ấy trông như hề có uy lực, nhưng bên trong cơ hồ lại ân luồng hung sát khí, tạo ra áp lực rất lớn.

      - Cuối cùng cũng làm được rồi!

      Lý Dật cười ha hả:

      - Lão quỷ! Cuối cùng ta luyện thành Thanh Vân Thủ rồi!

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 68: LONG NGẠO THIÊN ĐẾN CỬA

      - Luyện thành?

      Xà Tôn Giả bất giác lắc đầu:

      - Tiểu tử, ngươi chẳng qua chỉ mới bước chân vào của thôi, đâu có thể xem là luyện thành? Hay là để ta thử xem ngươi luyện đến mức nào rồi nhé.

      - Thử thế nào?

      Lý Dật cảm nhận được lời của Xà Tôn Giả mang ý tốt, Lý Dật nén được hỏi.

      Xà Tôn Giả cười, nhàn nhạt :

      - Ngươi thấy sao nào? Ngươi phải chú ý đây, lần này, ta nương tay với ngươi đâu!

      Dứt lời, tay phải mờ ảo của Xà Tôn Giả khẽ vung lên, chỉ nhìn thấy đạo đấu khí hồng sắc giống như bím tóc quăng thẳng đến Lý Dật.

      Lý Dật khẽ vung hai tay lên, hữu chưởng cắt vào luồng đấu khí đó.

      Đinh—

      thanh trong veo vang lên, Lý Dật chỉ cảm thấy cả người rúng động, nhưng bản thân lại gặp phải thương tổn quá lớn, cơ hồ hai tay của bản thân lúc này kiên cố như binh khí vậy.

      - Được! Lại nào!

      khẽ quát tiếng, hai tay lại vung ra, ngay lập tức hai tay như huyễn ảnh hình thành đợt sóng triều tràn về hướng Xà Tôn Giả.

      - Tiểu quỷ hống hách.

      Xà Tôn Giả thở dài hơi, đạo đấu khí hồng sắc vụt , ngay lập tức trước người ngực kết thành tấm chắn.

      Keng—

      Hai tay của Lý Dật đánh mạnh lên đó, tấm chắn được đấu khí hồng sắc ngưng kết thành khẽ rung cái, châm chậm biến mất trong khí.

      Xà Tôn Giả gật đầu :

      - tồi, tiểu tử ngươi cũng xem như có chút thành tựu rồi, chỉ có điều loại Đấu kỹ này, cho dù ngươi lĩnh ngộ rồi, cũng phái thường xuyên tôi luyện vậy đến lúc cần mới có thể dùng đến độ thuận tâm ứng thủ, tại tuy ngươi biết chiêu này, nhưng vẫn còn chưa đủ... chỉ có điều chuyện tiếp theo đây, lại vô cùng gấp gáp, ngươi phải tu luyện nhiều

      Hiểu gật đầu, Lý Dật cuối cùng thở ra hơi, mấy ngày nay căng thẳng thần kinh tu luyện, vừa rồi còn chưa cảm thấy gì, nhưng lúc này vừa thả lỏng cái, Lý Dật ngay lập tức cảm thấy người có chỗ nào là đau.

      yếu ớt rê người lên giường, chuẩn bị nằm xuống, Xà Tôn Giả bên kia nhàn nhạt :

      - Tiểu tử, lúc này tu luyện đối với ngươi mà , có ích nhiều nhất, ta thấy vẫn phải vất vả chút .

      Lý Dật thoáng ngây người, nhưng sau đó cười khổ tiếng, gật đầu, ngồi xếp bằng lại, ngón tay khẽ biến đôi, kết ấn quy dị xuất trước mặt , theo từng tiếng thở, thiên địa nguyên khí xung quanh bắt đầu sôi sục, Lý Dật lại bắt đầu bước vào tu luyện.

      0O0

      Từng tiếng hô hấp dài, lại trôi qua ngày đêm.

      Khi Lý Dật mở mắt ra, có thể cảm nhận được ràng, đấu khí trong cơ thể mình vô cùng sung mãn, khiến thân trí của bản thân được sảng khoái, Hơn nữa nhìn đấu khí trào động, lại hình thành vòng khí xoay tròn, cơ hồ bản thân bản thân đột phá Nhị Tinh còn là chuyện xa xôi.

      Cảm giác quy dị này khiến Lý Dật tâm trạng rất tốt, liếc nhìn Xà Tôn Giả vẫn luôn chực chở ở bên cạnh, nén được khẽ tiếng :

      - Đa tạ nguơi, lão quỷ.

      - Tiểu tử, nếu ngươi bái ta làm vi sư, dĩ nhiên ta phải chăm sóc tốt cho ngươi rồi, bằng nếu ngươi xây ra chuyện gì, há chẳng phái ta mất đệ tử ưu tú sao?

      Xà Tôn Giả mỉm cười, sau đó khẽ lắc người, biến mất trong khí:

      - Tiểu tử, cơ hồ có người đến tìm ngươi rồi, ngươi có thể ra ngoài xem thử.

      Quả nhiên, lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhàng.

      Lý Dật chậm rãi bước qua, kéo cánh cửa ra, chỉ nhìn thấy người thân vệ của gia tộc cung kính đứng ớ đó, nhìn thấy bước ra, người thân vệ vội khẽ tiếng noi:

      - Thiếu Gia chủ, Long Ngạo Thiên của Long Gia hôm nay đến nhà viếng thăm, là muốn đến thăm Thiếu Gia chủ ngươi.

      - Long Ngạo Thiên?

      Lý Dật khẽ cau mày, với Long Ngạo Thiên thể là có ác cảm hay thiện cảm

      gì, chỉ CÓ điều giao thiệp với cũng rất hời hợt, làm thế nào cũng thể ngờ tới người này lại tìm đến tận cửa.

      Lẻ nào ở Mạc Gia tối hôm đó, nhận ra mình rồi sao?

      Suy nghĩ này khiến Lý Dật rất buồn bực, Ngày đó tuy bản thân che giấu rất tốt rồi, nhưng người từng nhìn thấy thân thủ của mình, chỉ cần nhãn lực kém, có thể từ thân thủ tương đồng mà sưy đoán ra chút gì đó.

      Xem ra, cũng phải xem xem vị Long Ngạo Thiên Thiếu gia này muốn làm gì, Nếu muốn dùng chuyện này uy hiếp mình, vậy mình cũng ngại để Long Gia mất Gia chú đời sau.

      Nghĩ tới đây, Lý Dật khẽ gật đầu, :

      - Biết rồi, ngươi tiếng với Long Thiếu gia , lát sau ta tới.

      Nhìn thấy thân vệ này nhanh chóng lui xuống, Lý Dật mới lắc đầu, tim bộ ý phục trắng tinh, rồi lại tắm hồi, thân trí mới thoải mái bước đến đại sảnh của Lý Gia.

      Trong đại sảnh, Long Ngạo Thiên ngồi ở vị trí ghế bên, khuôn mặt tươi cười ấm áp.

      Với thân phận của , người trong Lý Gia có thể tiếp đãi , cũng chỉ có nhân vật trong hàng trường lão, Ba đại gia tộc của Vạn Triều Thành, tuy rằng các bên bằng mặt băng lòng, nhưng vì các nguyên nhân khác nhau, công phu về mặt này của các nhà đều vô cùng tốt.

      Lúc này, Nhị trường lão trước giờ luôn nối bật chuyện phong hoa tuyá nguyệt với Long Ngạo Thiên, bất chợt khóe mắt của giân giật, nhìn thấy Lý Dật nhàng bước tới cửa bên vào đại sảnh.

      Lúc này, thân phận của Lý Dật sớm giống như trước, Nhị trường lão cũng dám sơ ý, vội vàng đứng dậy từ xa, khẽ chắp tay, :

      - Bái kiến Thiếu Gia chủ.

      Với vị trường lão này, Lý Dật lại có ác cảm gì, khẽ mỉm cười, :

      - Khách của ta lại phiền Nhị trường lão tiếp đón, quả thực áy náy quá, Nhị trường lão có việc làm , mình ta tiếp đón Long Thiếu gia là được rồi.

      Nhị trướng lão cũng nhiều lời, chỉ khẽ mún cười, rồi nhanh chóng lui .

      Lý Dật tùy ý ngồi xuống chiếc ghế, rồi xua tay để thị nữ hầu lui xuống, nhãn thần như cười như chầm chậm hướng về phía Long Ngạo Thiên, nhàn nhạt :

      - biết Long Thiếu gia đến nhà thăm có chuyện gì chăng? Nếu như Lý mỗ nhớ nhẩm, cơ hồ giao tình của ta và Long Thiếu gia rất hời hợt phải?

      Nụ cười mặt Long Ngạo Thiên mất , cơ hồ phát giác được nghi ngờ của Lý Dật, khẽ lắc đâu, :

      - Lý Thiếu gia sai, giao tình của hai chúng ta quả đúng là hời hợt... Nhưng ngày đó ở Mạc Gia, Lý Thiếu gia bách bộ hoành hành, nhất trụ kinh thiên, hào tình ấy khí phách, làm kinh ngạc người khác, Long mổ cũng tụ nhận là nhân vật, nhưng so với Lý Thiếu gia, lại chẳng đáng là gì a, hào tình của Lý Thiếu gia, khiến trong lòng ta rất khâm phục, Long mỗ hôm nay đến cũng có chuyện gì khác, chỉ là kết bạn với người bằng hữu như Lý Thiếu gia!

      Kết bằng hữu?

      Nhãn thần của Lý Dật khẽ lóe lên, quan hệ của Lý Gia và Long Gia, thế nào cũng tốt, Chuyện này kết thù còn dễ, nhưng kết bạn, e rằng có vấn để quá lớn.

      Long Ngạo Thiên biết vẫn làm sao? Hay giả vờ ngu ngốc?

      - Lý Thiếu gia cần sửng sốt.

      Long Ngạo Thiên cười khổ tiếng:

      - Kỳ thực nhân vật nhu Lý Thiếu gia, trong lòng ta sợ chắc chắn là giả dối, Chỉ là có người cho dù thế nào cũng muốn gặp được Lý Thiếu gia, Long mỗ cũng hết cách, cũng chỉ có thể làm người ở giữa, vẫn mong Lý Thiếu gia đừng khiến ta khó xừ.

      - Có người muốn gặp ta?

      Lý Dật nén được khẽ nhíu mày, với quyên thế của Lý Gia ở Vạn Triều Thành mà , muốn gặp Lý Dật, tuy rằng khó, nhưng lại cũng hể dễ, Thế nhưng, có thể khiến nhân vật như Long Ngạo Thiên đến nhà mời, có thể thấy người muốn gặp mình, thân phận e rằng phải đơn giản.

      Lý Dật dĩ nhiên cũng , việc làm của mình ở Mạc Gia hôm đó giấu được tai mắt của rất nhiều người, vì vậy, e rằng các thế lực gần Vạn Triều Thành, nhiều ít gì cũng chú ý tới mình, thậm chí số thế lực lớn sau khi nhìn thấy tiềm lực của mình, muốn đến lôi kéo Lý Gia cũng biết chừng, chỉ là biết, người đến hôm nay rốt cuộc là ai mà thôi.

      Nghĩ tới đây, Lý Dật hiểu, lời mời khách khí như vậy, bản thân tuyệt đối tiện từ chối, Đối phương nếu như có thể để Long Ngạo Thiên làm người trung gian, vậy chắc rằng, cũng có thực lực khiến Long Ngạo Thiên phải cam tâm tình nguyện.

      Lý Dật suy nghĩ hồi, rồi khẽ mỉm cười, :

      - Nếu như Long Thiếu gia như vậy, vậy thi Lý mỗ cũng khách khí nữa.

      - Như vậy hay nhất.

      Long Ngạo Thiên cười ha hả:

      - Xe ngựa bên ngoài chuẩn bị xong rồi, Lý Thiếu gia, mời.

      0O0

      Cỗ xe ngựa hào nhoáng chẩm chậm chạy con đường của Vạn Triều Thành, người xung quanh nhìn thấy ký hiệu gia tộc chiếc xe, vô thức lại lui nhường đường ra phía.

      Bên cạnh xe ngựa có hai thị vệ mình đeo bội kiếm theo sát, nhãn thần cảnh giác nhìn về xung quanh.

      Trong khoang xe, Lý Dật có chút vô vị dựa vào bên, phóng mắt qua bức rèm nhìn cảnh bên ngoài Vạn Triều Thành, cũng biết nghĩ gi, Ngược lại, Long Ngạo Thiên lại tươi cười, nhìn bộ dạng của Lý Dật như vậy, lại nhịn được cười, :

      - Lý Thiếu gia sao lại rầu rĩ vui như vậy, lẽ nào sắp xếp của Long mổ khiến ngươi hài lòng?

      Lý Dật lắc đầu, :

      - Chi là nhớ lại ta vừa bế quan tu luyện qua mấy tháng, rất lâu rồi ra ngoài du ngoạn, trong lòng khó tránh khỏi có chút cảm thán.

      Lời này phù hợp nhất với thân phận của Lý Dật lúc này, Long Ngạo Thiên cũng nghi ngờ, chỉ nhàn nhạt cười :

      - Lý Dật Thiếu gia cố gắng như vậy, ngày sau chắc chắn là tuyệt thế cường giả, Long mồ quả thực tự thấy bằng... Còn có chuyện nữa... Lần này ra đây, ngoài việc thay người khác mời Lý Dật Thiếu gia ra, bản thân ta còn có lời muốn với Lý Dật Thiếu gia.

      Lý Dật nghĩ lát, cười :

      - Long Thiếu gia cứ đừng ngại.

      -Như vậy thi tốt...

      Long Ngạo Thiên khẽ mỉm cười:

      - Vậy ta còn cần cảm tạ Lý Dật Thiếu gia ơn tha mạng của ngươi a...

      Lý Dật tim đập thình thịch, tiểu tử này quả nhiên nhìn ra rồi!

      Chỉ có điều nhìn ra nhìn ra, bản thân của nhận hay lại là chuyện khác.

      Nhìn vẻ mặt như cười như của Long Ngạo Thiên, Lý Dật lại hể thay đối sắc mặt, chỉ khẽ cười :

      - Long Thiếu gia đùa rồi, ơn tha mạng cái gì, cơ hồ hai chúng ta vẫn chưa xảy ra chuyện gì phải.

      Long Ngạo Thiên nhàn nhạt :

      - Như vậy sao? Xem ra Long mồ nhận lầm người rồi, vẫn mong Lý Thiếu gia đừng để ý ,, Ha ha...

      Nhãn thần của hai người khẽ chạm nhau, cơ hồ muốn nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, nhưng chỉ là sau cái nhìn ấy, đôi bên lại nhanh chóng rời mắt , cơ hồ như chưa từng xây ra chuyện gì.

      Đúng vào lúc bầu khí trong khoang xe gượng gạo khó tả, chiếc xe ngựa chạy chợt khẽ dừng lại.

      người thán vệ từ từ kéo cửa xe ra, vẻ mặt cung kính :

      - Thiếu Gia chủ, Lý Thiếu gia, chúng ta tới rồi.

      Cửa xe được mớ ra, ngay lập tức luồng gió thồi vào, cùng lúc đó có giọng oanh vàng thỏ thè vang lên, chỉ cần là nam nhân nghe thấy, nhịn được trong lòng ngứa ngáy.

      Đây... Đây rốt cuộc là...

      Trong lòng Lý Dật có mấy phần ràng, đây tốt cuộc là nơi nào, nhưng nhìn thấy vẻ mặt như cười như của Long Ngạo Thiên, lại bất chợt ho khan tiếng, :

      - Long Thiếu gia đúng là sắp xếp tốt a!

      Long Ngạo Thiên nhàn nhạt cười, :

      - Lý Thiếu gia khách khí rồi... Nơi này phải trước giờ Lý Thiếu gia rất thích sao? Vì vậy, mời...

      Tới bước này, Lý Dật cũng thể nhiều được gì, chỉ khẽ lắc đầu, rồi nhảy xuống xe.

      Cảnh đầu tiên lọt vào mắt chính là quảng trường rộng lớn, xung quanh quảng trường có rất nhiều xe ngựa các loại, còn phía trước quảng trường, có tòa kiến trác vô cùng xa hoa.

      Cánh cửa của tòa kiến trúc mở rộng, nền đất được trải thảm đò thắm, ở truớc cửa có mấy nữ nhân ăn mặc hở hang đứng đó, chiếc khăn lụa trong tay khẽ quơ lên.

      - Đại gia! Rảnh rỗi tới chơi a!

      - Đại gia, người ta nhớ người a!

      - Ai da ôi, đại gia người xấu à...

      thanh này truyền tới, Lý Dật ngay lập tức cảm thấy cả người nan rẩy, đây đây đây... Đây hình như quá tục tĩu phái?

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      CHƯƠNG 69: THIÊN HƯƠNG LẦU

      tòa kiến trúc xa hoa ấy, ba chữ lớn ‘Thiên Hương Lầu’ ngừng nhấp nhoáng ánh sáng bóng, dường như thể cái bất phàm của nó vậy.

      Nhìn thấy ba chữ này, Lý Dật hiểu, tại sao đối phương lại chọn nơi này gặp mình.

      Nơi này, phải là nơi lúc trước tiểu Lý Dật thường lui tới sao?

      Cảm giác này khiến Lý Dật dở khóc dờ cười, chỉ là biết tiểu Lý Dật trong Thiên Hương Lầu này có tiếng tăm gì , những cái khác bỏ , nếu cố nhân nào đó nhắc lại chuyện nữa đêm có việc gì cùng nhau ngắm trăng sao, cười ngọt ngào, biết có khi nào bản thân lại lộ ra sơ hở gì .

      Bên kia, Long Ngạo Thiên lại suy nghĩ nhiều như Lý Dật, chỉ thân thiết kéo Lý Dật bước tấm thảm đỏ thắm nhanh chóng bước về cửa của Thiên Hương Lầu.

      Hai người vừa tới đây, ngay lập tức có bảy, tám nữ tử mặt hoa da phấn ào đến, từng người cơ hồ chỉ hận nỗi ấp ngay được đầu của Long Ngạo Thiên và Lý Dật vào ngực họ vậy, Từng cơ thể mềm mại dựa dẫm vào, mùi nước hoa nhàn nhạt xộc tới, những nữ tử này từng người nũng nịu ánh mắt gợi tình vô cùng nóng bỏng, Lý Dật tuy phải là mèo ăn vụng cá, nhưng lại có nhiều hứng thú với dung tục này, chỉ là biết biểu của tiểu Lý Dật ở đây rốt cuộc thế nào, sau đó chỉ có thể mỉm cười, lại làm những chuyện dư thừa gì.

      Ngược lại Long Ngạo Thiên dường như lại rất quen với tình trạng này, khuôn mặt tuấn đỏ rực lên, lại cơ hồ thể nào vứt người nữ tử bên cạnh mình ra vậy.

      Cảnh tượng này khiến Lý Dật nén được lắc đầu, Long Ngạo Thiên này phải còn là xử nam đó chứ...

      - ! Ra bên ngoài đón tiếp khách ! Long Thiếu gia và Lý Thiếu gia lẽ nào lại thích đám dung tục các chứ? Còn mau !

      Đúng lúc chuyện bên này náo nhiệt, trung niên nữ tử chạy ra từ trong Thiên Hương Lầu, nhanh chóng phe phẩy tay đuối đám nữ tử này , đôi mắt ti hí cơ hồ nheo thành sợi chỉ.

      Nữ tử này chừng khoảng hơn ba mươi tuối, vẻ mặt phong trần, người nàng phát ra vị đạo của thục nữ, Đặc biệt là đôi mắt hoa đào khẽ nhướng lên, vô cùng mê hồn, Nhất là phần ngực tràn trề trước mặt, rất cuốn hút con mắt của người khác, chắc rằng khi còn trẻ cũng là mỹ nữ có nhan sắc.

      - Ai da ôi, Lý Thiếu gia của ta a! Sao người lại đành lòng như vậy a... hơn nữa năm nay đến, nữ nhi của ta sắp bị tương tư đến phát bệnh rồi, Nếu người còn đến thăm nàng ta, ta lại phải Lý Gia các ngài để tìm người rồi!... Long Thiếu gia? Hôm nay ngài đến gặp Hải Tịch sao? Đúng lúc a, Hải Tịch hôm nay vừa sáng sớm tinh mơ nhắc đến Long Thiếu gia ngài rồi, Nếu ngài đến, nàng ta còn sắp phát khùng nữa kìa... Hôm nay hai vị quy khách đến cửa, Thiên Hương Lầu chúng ta đúng là được thom lây a!

      Lời của nữ tử này cơ hồ đều rất quen với hai người, mà nhìn cách của bà ta, cơ hồ Lý Dật và Long Ngạo Thiên đều rất có tiếng tăm ở đây, điểm này khiến Lý Dật trong lòng thầm nơm nớp, có điều đến cũng đến rồi, lúc này thể như vậy được.

      Lý Dật bên này suy tư, Long Ngạo Thiên bên kia cười mắng câu:

      - Lan Ma Na, ngươi lại đùa chúng ta rồi, ngươi thấy hôm nay phải ta đưa Lý Thiếu gia đến rồi sao? Nơi cũ chuẩn bị xong chưa?

      Người nữ nhân được gọi là Lan Ma Ma cười khanh khách, :

      - Long Thiếu gia cứ yên tâm, Lan Ma Ma ta làm việc, ngài có thể yên lòng, những chỗ cũ chuẩn bị xong, quy khách của ngài cũng được ta dặn người tiếp đãi cân thận rồi.

      Long Ngạo Thiên cười ha hả, lên phía truớc nắm vào vòng eo nhắn của Lan Ma Ma, trều đùa :

      - Những tiểu nương ấy thi hiểu phong tình gi? vẫn là Lan Ma Ma nàng có vị đạo nhất, chỉ bằng hôm nay cứ để Hải Tịch cút sang bên , Lan Ma Ma nàng ở lại cùng ta thế nào?

      - Ai da, Đại Thiếu gia của ta a! Ngài sợ nữ nhi của ta lát nữa đá ngài xuống giường sao!?

      Lan Ma Ma bật cười khanh khách:

      - Ngay cả Lan Ma Ma cũng đùa giởn, ngài sợ Lan Ma Ma tát ngài sao?

      Tay phải của Long Ngạo Thiên nhè hướng lên , rồi bóp chặt cái, mới khẽ cười :

      - Lan Ma Ma đánh chết, làm quy cũng phong lưu a!

      - Ngài đó, cho dù làm quy cũng rất phong lưu rồi!

      Lan Ma Ma đưa ngón tay khẽ điểm vào ngực của Long Ngạo Thiên, rồi bất động thanh sắc đẩy tay của ra, trước vào bên trong:

      - Hai vị Thiếu gia xin mời, đừng để đám nữ nhi của ta đợi quá lâu.

      Long Ngạo Thiên khẽ gật đầu, định theo, nhưng nhìn thấy Lý Dật mặt đầy quỷ dị đứng đó, nén được :

      - Lý Thiếu gia, có vấn đề sao?

      Lý Dật nhìn Long Ngạo Thiên lượt, trong lòng nén được thở đài, Mình lần này là mù mắt rồi, vừa rồi nhìn bộ dạng luống cuống của , còn cho rằng thiếu niên ngây thơ nữa kìa, ngờ sau lát lộ ra bộ mặt , người nam nhân này a...

      - sao, chỉ là ngờ, Long Thiếu gia lại cũng có hứng thú với Lan Ma Ma a... Khẩu vị này... Chặc chặc...

      Lý Dật lắc đầu, vẻ mặt tươi cười .

      Nụ cười này khiến Long Ngạo Thiên rất gượng gạo, hừ tiếng, khẽ tiếng :

      - Lan Hữu Dung người nữ nhân này, ngươi đừng thấy nàng ta tuối lớn rồi, nhưng công phu lên giường... Chặc chặc, đừng nhắc nữa... Nếu có cơ hội, Lý Thiếu gia chỉ bằng cũng thử xem.

      Lý Dật khẽ nhướng mắt lên, cười khổ tiếng, :

      - Ta thôi , khẩu vị này nặng quá...

      Lúc chuyện hai người theo Lan Hữu Dung bước vào trong đại sảnh.

      Lý Dật tuy phải lần đầu tiên bước vào chốn phong nguyệt, nhưng lúc này vào bên trong, hai mắt lại sáng lên, cảnh trí ở trong này khác xa với những nơi phong nguyệt mà mình thường kiếp trước.

      Chỉ thấy trong đại sảnh là hồ nước hình tròn, trong ao nước cơ hồ được hứng đầy mỹ tửu, từng mùi hương thom truyền ra từ bên trong, Mấy thiếu nữ thân hfnh mảnh khảnh, khuôn mặt xinh đẹp, lúc này phổra thân hình vều kiều của mình trong hổ rượu, mười mấy nam nhân cười nham nhờ, kẻ trong số đó tay cầm túi kim tệ lớn, chỉ thấy khẽ quăng cái, có mấy kim tệ bay đến trước mặt nữ từ.

      Nữ tử này nhận lấy kim tệ, nụ cười khuôn mặt lại càng trở nên ám muội, nàng chẩm chậm ngụp đầu vào trong rượu, khi xuất lại, đến bên cạnh nam nhân ấy, nàng chẩm chậm quấn lấy cổ của nam nhân đó, rồi hôn nhàng lên.

      Hiển nhiên, đây hoàn toàn phải chỉ đơn giản là hôn, chắc chắn đây có lẽ còn được gọi là mớm rượu.

      Xung quanh hồ rượu có đặt chiếc bàn dài, gần nữa bàn ngồi đầy các khách nhân, trong những khách nhân này, có người là Dong binh người đầy huyết khí, người là thương nhân có máu mặt, còn có những nhân vật trông chừng rất có tiếng tăm, Nhưng những nhân vật ấy lúc này ai ngồi ở đó, đua tầm chú ý của mình đến người nữ tử, người nào cũng thượng hạ kỳ thủ, bận bịu đến say sưa.

      Lý Dật liếc nhìn vài cái, phát những nữ tử này cơ hồ đều có đặc sắc riêng, so với đám dung tục ngoài cửa, đúng là trời vực, lại ngờ, trong Vạn Triều Thành lại có nơi như vậy.

      Thế nhưng hiển nhiên, với thân phận của Lý Dật và Long Ngạo Thiên dĩ nhiên vui vẻ ở nơi này, hai người được Lan Ma Ma dẫn đường, đưa lên cầu thang, qua hành lang, bước vào gian phòng .

      Gian phòng này ở đại sảnh, cơ hồ có thể loáng thoáng trông thấy cảnh dưới lầu, nhưng lại hề có chút thanh ồn ào nào, hiển nhiên được cách vô cùng tốt.

      Lý Dật sau khí chẩm chậm bước vào, chỉ nhìn thấy nam tử trông khoảng hơn hai mươi tuối ngồi ở vị trí chù vị, Người mặc ý phục màu xanh, sắc mặt có vài phần tai tái, vẻ mặt vô cùng tuấn mỹ kèm theo nụ cười tà mị, mái tóc dài ngang vai, ra có mấy phân phiêu dật bất phàm, cùng với tự tin mãnh liệt lộ ra người , lại càng tôn thêm vẻ bất phàm của .

      xuất của người này khiến trong lòng Lý Dật khẽ giật mình, có thể cảm nhận được, khí tức người đối phương bản thân lại hoàn toàn thể nhìn thấu, cũng biết rốt cuộc là cường giả cấp bậc nào.

      - Tên này tuối còn trẻ, mà là Nhị Tinh Đấu Sư rồi!?

      Giọng của Xà Tôn Giả vang lên trong đầu Lý Dật, hiển nhiên cũng rất đỗi kinh ngạc.

      Cho dù Lý Dật nghe thấy lời này, cũng nhịn được thẩm hít vào hơi, Tên này xem ra lớn hơn mình vài tuối, nhưng Đấu Sư rồi, đây mới là thiên tài thực thụ.

      Thấy có người tới, người này khẽ ngẩng đầu lên nhìn, nhãn thần hướng về Lý Dật, từ từ đấy hai nữ tử xinh đẹp hầu hạ bên cạnh mình ra, rồi lộ ra nụ cười, nhàn nhạt :

      - Vị này chắc là Lý Dật Thiếu gia rồi? Quả nhiên bất phàm.

      Lý Dật cũng nhàn nhạt cười, :

      - biết vị này là...

      Lúc này, Long Ngạo Thiên từ phía sau bước vào, nhìn người đó, khẽ gật đầu, rồi cười ha hả :

      - Lý Thiếu gia, nào, để ta giới thiệu cho ngươi chút... Vị này là Diệp Thanh Mã của Diệp Gia ở Đế Đô, Diệp Thiếu gia.

      Diệp Gia ớ Đế Đô!?

      Khóe mắt của Lý Dật khẽ giần giật, nhịn được phải cau mày.

      Theo biết, Diệp Gia của Đế Đô này, cơ hồ là trong tứ đại thế gia của Đế Quốc Thiên Phong, Bốn đại thế gia ở Đế Quốc Thiên Phong có truyền thừa từ rất lâu, chẳng hạn như Diệp Gia, nghe truyênthừa của họ còn cổ xưa hơn cả Hoàng thất của Đế Quốc Thiên Phong vài phân, Bốn đại thế gia này, trước nay đều nắm giữ hơn nữa tài nguyên của Đế Quốc, ngay cả Hoàng thất cũng phải có mấy phần sợ họ, chỉ có điều bốn đại thế gia này trước giờ cũng đều là bất hòa, tranh đấu ngừng nghi, vì vậy thực lực mới có có bước nhảy vọt.

      Diệp Gia, trong bổn đại thế gia của Đế Quốc, có người lại muốn đến gặp mình, rốt cuộc là vì cái gì?

      Cảnh tượng trước mắt khiến Lý Dật hết sức ngờ vực, có điều cũng dám chậm trễ, ngay lập tức chỉ là khẽ chắp tay, khẽ tiếng :

      - ra là Diệp Thiếu gia, Lý Dật thất lễ.

      Diệp Thanh Mã nhếch miệng cười nhu hòa, chỉ nhàn nhạt :

      - Lý Thiếu gia cần khách khí, Diệp mỗ hôm nay mạo muội cầu kiến, phải là ta xin lỗi mới đúng, chỉ có điều nếu tới rồi, chỉ bằng mời Lý Thiếu gia ngồi xuống trước , Bằng Diệp Thanh Mã ta lại thất lể rồi sao?

      Diệp Thanh Mã miệng xin lỗi, thế nhưng lại hể có ý tạ lỗi, lại tiện tay chỉ xuống, giống như ban chỗ ngồi cho người khác vậy.

      Lý Dật lòng đầy nghi hoặc, lờ mờ có thể phát giác ra, Diệp Thanh Mã này cơ hồ có chút địch ý với mình, chỉ có điều hai người lần đầu tiên gặp mặt, địch ý này từ đâu mà tới, thể nào biết.

      Nhưng Long Ngạo Thiên lại sợ khí ngột ngạt, vội kéo lấy Lý Dật, rồi ngồi xuống ghế.

      đến nước này, Lý Dật dĩ nhiên vì chuyện mà làm mất vui, lại rất muốn biết, Diệp Thanh Mã này hôm nay muốn gặp mình, rốt cuộc là vì cái gì.

      Lý Dật muốn hỏi, Diệp Thanh Mã bên này vỗ tay, nhàn nhạt :

      - Nếu đến đủ rồi, Ngạo Thiên, có tiết mục gì cứ để Lan Ma Ma của ngươi sắp xếp .

      Long Ngạo Thiên cười ha hả, lại chỉ nhìn Lan Hữu Dung đứng ở của gian phòng cái.

      Lan Hữu Dung dĩ nhiên hiểu ý của Long Ngạo Thiên, còn chưa đợi lên tiếng, nàng đưa tay khẽ vỗ hai cái.

      Chỉ thấy theo động tác của nàng, ngay lập tức có hai nữ tử từ cánh cửa hai bên bước tới.

      Người bên trái, cả người mặc ý phục màu trắng, dung nhan tú lệ, thần sắc hề có chút dâm dật nào, ngược lại còn có vẻ thuần khái của nữ nhi nhà lành, chỉ có điều, bên chiếc váy của nàng lại có đường xẻ tà như có như , đường xẻ tà dường như chạy đến tận bắp đùi, lúc này bước , có thể thấp thoáng nhìn thấy đôi chân ngọc, thậm chí còn có chiếc quần màu đen, chốc chốc lại tinh nghịch chạy ra, khiến người khác hơi thở gấp gáp.

      Cảnh tượng này cho dù là Lý Dật cũng nhìn được thẩm gật đầu, Thiên Hương Lầu này quả nhiên hổ là nơi phong nguyệt đệ nhất của Vạn Triều Thành, chính như nữ tử mặc váy trắng này, đặt ở nơi khác, tuyệt đối là đứng đầu trong tốp đầu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :