1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xui tới ba đời mới gặp anh - Hắc Khiết Minh (10/10) Hoàn - Đã có eBook

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      CHƯƠNG 9:

      “Mẹ, con ngốc nghếch lắm sao?”

      Ngồi ở bên, Lâm phu nhân uống trà chiều hơi sửng sốt, quay đầu lại nhìn con dâu mới cưới ngồi xích đu ngẩn người nhìn trời xanh mây trắng, giọng ôn hòa hỏi “Ai con ngốc? Là Tử Kiệt sao?”

      A Phương nhướng mày, trầm mặc .

      “Nó cố ý đâu.” Lâm phu nhân khẽ mỉm cười, chuyện giúp con trai.

      “Nếu như ấy coi con là ngốc nghếch, tại sao đều cho con biết?” kéo tầm mắt trở về, nhìn người mẹ chồng thương từ đến lớn, vẻ mặt mịt mờ hiểu.

      với con chuyện gì?” Lâm phu nhân nghe vậy hơi sửng sốt, may sớm quen với phương thức chuyện của con nhóc này, cho nên biết phải hỏi ràng như thế nào.

      là mấy chuyện gần đây nha” A Phương chợt nhảy xuống cái xích đu, đến ngồi xuống bên người mẹ chồng, phiền não : “ ấy bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm, con cũng hiểu được. Nhưng rốt cuộc tình huống là như thế nào? Chuyện tiến triển đến đâu? Người phá hỏng linh kiện máy bay là ai? Tra ra được chưa? Dù sao ấy cũng phải cho con biết chứ? Nhưng chút ấy cũng chịu tiết lộ, cái miệng cứng như cái vỏ trai vậy, mỗi lần con hỏi tới, ấy chuyển sang đề tài khác ngay. Con mỗi ngày đều lo lắng muốn chết, nhưng ấy vẫn hoàn , là tức muốn chết mà.”

      “Ách…… Cái này với con vô cùng…… Ngốc, có quan hệ gì hay sao?” Lâm phu nhân nhàng cười năng dịu dàng, phát huy tính kiên nhẫn tiếp tục hỏi.

      “Có nha” mếu máo, khuôn mặt nhắn vô lực rũ xuống, lúng ta lúng túng : “ ấy nhất định là bởi vì thấy con rất ngốc, cho nên với con cũng vô ích.”

      “Sao như thế chứ, con nghĩ quá nhiều rồi.” Lâm phu nhân vỗ vỗ tay bé của con dâu, giọng an ủi.

      “Vậy tại sao ấy chứ?” A Phương phiền não hỏi.

      “Sợ con lo lắng nha.” Lâm phu nhân rót ly trà hoa hồng đưa cho .

      A Phương đưa tay nhận lấy, chân mày chau lại càng sâu, “Nhưng ấy chịu con càng lo lắng hơn! Làm như vậy phải trước sau rất lẫn lộn sao?”

      Lâm phu nhân khẽ cười, nhướng mày : “Đúng là như vậy nha?”

      “Ah?” A Phương hơi sửng sốt, ngờ lời của lại nhận được tán thành.

      “Cho nên ……” Lâm phu nhân cử chỉ ưu nhã khẽ hớp hớp trà nóng, nhìn con dâu đáng : “Con làm sao lại có cảm giác là mình ngốc hả?”

      A Phương chớp chớp mắt, nhìn người mẹ chồng nổi tiếng xinh đẹp ưu nhã mấy mươi năm vẫn giống như ngày, có chút nghi hoặc do dự hỏi: “Ách…… Mẹ…… Ý của mẹ là……”

      “Đàn ông mới ngu ngốc nha, hiểu ?” Lâm phu nhân dịu dàng cười tiếng, “Con xem, kiếm tiền là bọn họ, cực khổ là bọn họ, uống trà là chúng ta, ngắm hoa chính là chúng ta, nhà cửa là của bọn họ, cả ngày ở trong đó cũng là chúng ta, mua quần áo, mặc quần áo, shopping dạo phố là chúng ta, mất tiền cũng là bọn họ. Bây giờ, con cảm thấy rốt cuộc là người nào mới ngốc đây?”

      “Ách…… À? Là như vậy sao?” A Phương ngây ngốc nhìn bà, nửa ngày vẫn chưa thể hoàn hồn.

      “Đúng nha.” Lâm phu nhân cái thìa khắc hoa tinh xảo, múc thêm muỗng đường, khuấy đều, nụ cười khóe môi vẫn ung dung cao quý như cũ.

      A Phương vẫn cảm thấy có chút đúng, khỏi ngập ngừng : “Nhưng…… Nhưng bộ dáng kia của chúng ta phải rất giống ăn xin sao?”

      Lâm phu nhân nghe thế, hơi nghiêng đầu, trong mắt lóe lóe ý cười trầm ngâm : “Ừ, cũng giống nha.”

      “Ặc?” cảm giác mình càng lúc càng thêm ngốc nghếch nha, nhưng lại thể khó hiểu và nghi hoặc của mình là đến từ đâu.

      “Nhưng mà, đương nhiên vẫn phải làm chút chuyện, giống như là giúp nó sinh con, khi nó về đến nhà, dùng khuôn mặt tươi cười nghênh đón nó, lúc có chuyện gì làm, với nó vài lời ngon tiếng ngọt, nếu như con nó, vậy làm nhiều chuyện để cho nó vui vẻ a.” Lâm phu nhân nháy nháy mắt mấy cái với con dâu, đùa giỡn .

      “Mẹ……” A Phương bị chọc trong nháy mắt đỏ mặt, thở dài : “Con với người.”

      “Mẹ cũng với con nha.” Lâm phu nhân đặt ly trà xuống, cầm tay bé của A Phưng, cười : “Con phải nhanh nhanh chút sinh tiểu bảo bối, đến lúc đó muốn nó hướng đông, nó tuyệt đối dám hướng tây.”

      “Nhưng……” A Phương mở miệng muốn , nhưng vừa nhìn thấy mặt mẹ chồng tươi cười tít mắt, nhất thời có cảm giác vô lực, “Ai…… Thôi……”

      Lâm phu nhân cười vỗ vỗ đầu , an ủi: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều như thế, xem như con tương đối…… Ách…… sáng dạ lắm, nhưng cũng là do chính nó chọn nha, lại có ai cầm súng chĩa đầu nó, buộc nó cưới con nha.” Bà dừng lại chút, chớp chớp mắt giả vờ vô tội : “Theo như mẹ biết, có, đúng ? Ít nhất mẹ có.”

      A Phương nhất thời á khẩu, đột nhiên có chút khóc ra nước mắt.

      Chỉ là ít nhất bây giờ xác định chuyện, chính là chồng do mẹ chồng sinh ra, nhìn nét mặt kia, khuôn mặt thiên sứ, nụ cười ác ma, hai mẹ con bọn họ căn bản là cùng dạng thôi!

      “Đột nhiên con cảm thấy ba chồng đáng thương đó.” A Phương sinh lòng cảm khác .

      “Đúng nha, đáng thương.” Lâm phu nhân khẽ mỉm cười, ung dung bình thản mà : “Nhưng mà mẹ ông ấy a”

      A Phương nghe vậy hơi sửng sốt, nhìn người mẹ chồng cười dịu dàng giống như Đức Thánh mẫu Maria, đột nhiên, giống như lĩnh ngộ được cái gì, nhếch nhếch khóe miệng, đầu tiên là phát ra tiếng cười khe khẽ nho , sau đó là vui vẻ cười to.

      Trong nháy mắt đó, đột nhiên biết mình nên làm thế nào, bởi vì cho đến bây giờ, đều vô cùng ràng đến tốt cùng là mình muốn cái gì!

      Trời, rất xanh.

      Mây, rất trắng.

      , biết mình rất thích rất thích !

      

      Bản tin nhanh.

      Vào lúc hai giờ 50 phút chiều nay, nhân viên làm việc tại tòa nhà Lâm thị của công ty mạng Mia chi nhánh ở Đài Loan vừa truyền ra thông tin hình như bị người đặt bom, phóng viên Giang Lệ của bản đài trường lấy tin tức SNC liên tuyến, tại giao hình ảnh cho Lệ Tâm, Lệ Tâm –

      Vâng, cám ơn chủ biên Lý Hoành Ân. Mọi người xem, tại sau lưng chúng tôi, chính là tòa nhà công ty Lâm thị vừa mới bị truyền tin hình như bị người đặt bom, công ty mạng Mia là ở lầu sáu bảy tám. Cảnh sát vẫn chưa xác định vật thể được cho là bom đưa tất cả nhân viên trong tòa nhà sơ tán, nhưng lại chậm chạp nhìn thấy tổng giám đốc công ty Lâm thị Lâm Lôi Khánh tiên sinh ở lầu thứ mười tám và người con trai phụ trách công ty mạng Mia Lâm Tử Kiệt, mặc dù cảnh sát giải thích tình huống ràng, nhưng theo tin tức đáng tin, cha con Lâm thị có thể bị kẻ bắt cóc kềm chế – đó trời ơi, kia có người nổ súng, mảnh kiếng bể rớt xuống, cẩn thận –

      Cái gì? Đây là cái gì? trong ti vi này gì thế?

      A Phương ngây ngốc xem hình ảnh tivi bị chấn rung hồi, sau đó ống kính quay đến cảnh mấy miếng tủy tinh rơi xuống, bắn lên, mọi người rối rít tránh né, nhưng vẫn có ít mảnh vỡ đả thương số người vây xem và cánh nhà báo.

      Giống như cũng đồng thời, ly nước trong tay cũng theo đó rơi xuống, tan vỡ ở dưới đất.

      để ý gì nhiều, chỉ là mặt mày trắng bệch lạnh lùng xoay người ra cửa.

      “Thục Phương tiểu thư – ” quản gia Hank thấy thế, vội chạy tới, bảo vệ vừa lúc nhìn thấy muốn ngăn cản lại bị quyền đánh bay ra ngoài.

      “Đừng cản tôi!” tức giận rống to, vì những người đàn ông kia vẫn cứ xông lên ngăn cản ra cửa.

      người trong đó thừa cơ ôm lấy từ phía sau, những người khác lúc này mới cùng xông đến ngăn cản .

      “Để, tôi, ra, ngoài – ” A Phương giãy giụa thét lên, xuất ra quái lực đánh bay mấy người áp lấy , sau đó chạy ra ngoài hướng cửa ngoài chạy .

      Quản gia Hank thấy ngăn nổi , vội vàng móc cái chìa khóa, lái xe đuổi theo, “Thiếu phu nhân! Lên xe, tôi chở !”

      A Phương nghe thấy tiếng dừng bước chân lại, lưu loát hai ba bước liền trèo lên xe.

      vừa lên xe, Hank liền dùng sức đạp chân ga, xe chạy nhanh như vũ bão.

      

      Lầu dưới tại tòa nhà công ty Lâm thị, cảnh sát lập phòng tuyến phong tỏa, để cho quần chúng vây xem và cánh nhà báo vượt qua thành trì bước.

      khí hết sức khẩn trương căng thẳng, tất cả các nhân viên cảnh sát đến đây đều mang theo đạn , đề phòng canh giữ bốn phía của tòa nhà lớn.

      Đột nhiên, bên trong truyền đến vài tiếng xôn xao, hấp dẫn tầm mắt những người khác.

      “Tiểu thư, chỗ này được qua!”

      “Tôi là vợ của Lâm Tử Kiệt!” A Phương giận đến mức muốn giơ chân, cúi đầu muốn chui qua dây lưng màu vàng.

      “Tiểu thư – ” cảnh sát phòng hộ vội muốn ngăn cản, lại nghe thấy tiếng đội trưởng sau lưng vang đến.

      “Để cho ấy vào.” Xa xa nhìn thấy vị Chung đại tiểu thư tiền nhiệm, đảm nhiệm Lâm gia thiếu phu nhân, đội trưởng Thái sợ gây náo loạn, vội vàng chạy tới.

      “Đội trưởng Thái, chồng tôi thế nào rồi?! Tình huống bây giờ thế nào?” A Phương vừa nhìn thấy người quen, vội nhào lên phía trước, khẩn trương níu lấy áo đối phương, vồn vã hỏi thẳng: “Là ai hả? Vẫn còn ở phía sao? ấy rốt cuộc thế nào?!”

      “Đừng gấp, đừng gấp, người này là?” ta nhìn thấy sau lưng người ngoại quốc, bất giác sửng sốt.

      “Tôi là tổng quản của Lâm gia, tôi họ Poster, Hank Poster.” Lão quản gia vươn tay, chút hoang mang vẫn duy trì lễ nghi cần có.

      “Đội trưởng Thái – ” A Phương gấp gáp gọi.

      “OK, OK, tôi biết rồi, chỗ này bất tiện, chúng ta vào sương hình trong xe chuyện.” Đội trưởng Thái đưa cùng quản gia Lâm gia thoát khỏi đám người vây quanh và ống kính của đám nhà báo, lên xe cảnh sát.

      Vừa lên xe, A Phương cũng bị dọa phát sợ bởi những công nghệ cao trang bị ở trong xe, chỉ sốt ruột hỏi dồn: “Cho đến cùng tình huống bây giờ là như thế nào?”

      “Chúng tôi nhận được tin báo án, chồng và cha chồng trước mắt bị giam cầm trong phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng lầu mười tám.”

      “Nhưng phòng làm việc của A Kiệt là ở tầng tám mà, ấy sao lại chạy lên ấy?”

      thực tế, ban đầu kẻ bắt cóc chỉ bắt Lâm Lôi Khánh tiên sinh, kẻ bắt cóc uy hiếp nổ bom cả tòa nhà, cho nên Lâm Tử Kiệt tiên sinh mới tự nguyện lên làm con tin, đổi lấy thời gian để tất cả các nhân viên trong tòa nhà sơ tán an toàn.”

      Trước mặt A Phương bỗng tối sầm, trận mây mù che mắt, tiếp theo lại cỗ tức giận mãnh liệt dâng lên, “Tên ngu ngốc kia!”

      “Tóm lại, chúng ta mới vừa gọi điện thoại lên, người nghe điện thoại là Lâm Tử Kiệt tiên sinh, ta toàn thân kẻ bắt cóc đều buộc thuốc nổ, chốt mở của thuốc nổ mà mở cũng nổ tung các bom đặt trong tòa nhà, muốn chúng ta nên hành động khinh suất.”

      “Cái gì kẻ bắt cóc côn đồ, kẻ bắt cóc kia rốt cuộc là ai hả?” A Phương nắm chặt hai quả đấm, cực kỳ tức giận rống to.

      Đội trưởng Thái bị sợ lui về sau chút, “Ách, chúng tôi vẫn điều tra.”

      “Tôi biết là ai.” Cửa xe đột nhiên bị người mở ra, thân hình người ngoại quốc cao lớn tóc vàng vào.

      “Ai chứ?” Người trong xe đều quay đầu lại nhìn ta, trăm miệng lời hỏi đến.

      “Jacky Smith, người chuyên môn lượn quanh mạng làm gián điệp thương mại cho các công ty mạng.” Người ngoại quốc tóc vàng khẽ mỉm cười, đưa tay ra với đội trưởng Thái, “Xin chào, tôi là trợ lý của Lâm Tử Kiệt tiên sinh công ty mạng Mia, Niko.”

      “Đến cùng là tại sao tên Jacky đó lại làm ra nhiều chuyện như vậy a?” A Phương nhìn chằm chằm Nilko, đằng đằng tức giận hỏi.

      “Bởi vì mấy năm trước Jacky từng thành lập công ty mạng để lừa tiền, bị Lâm tiên sinh vạch trần mưu, ta ngồi tù ba năm mới được tha ra, oán hận Lâm tiên sinh hại ngồi tù, nhưng bởi vì đánh cắp được cơ mật thương nghiệp của công ty mạng Mia thành, tiện nghĩ phá hỏng hệ thống máy bay, để Lâm tiên sinh phải chết , làm tê liệt công ty Mia, buộc công ty Mia buông tha cho dự án sáp nhập lần này.” Niko mở Notebook mang theo bên người, mở lên hồ sơ tài liệu của Jacky cho A Phương xem.

      Mặt A Phương trắng bệch, hoảng sợ : “Vậy bây giờ A Kiệt – ”

      “Yên tâm, bởi vì Jacky xuống tay mấy lần thành, mới có thể chọn lựa cái phương án nhanh nhất này, chủ yếu là muốn tiền, có thể uy hiếp Lâm tiên sinh gửi tiền đến ngân hàng Thụy Sĩ thể nào truy ra được, cho nên tạm thời Lâm tiên sinh chưa có chuyện gì.” Niko khẽ mỉm cười, an ủi.

      “Đôi trưởng, kẻ bắt cóc gọi điện thoại ra bên ngoài.” cảnh sát viên ngồi trước máy vi tính đột nhiên mở miệng, vẻ mặt nghiêm túc : “ muốn phu nhân Lâm Tử Kiệt tiên sinh đưa phần pizza đó lên, cho tìm cảnh sát nữ đem lên, được phép mang theo vũ khí.”

      “Pizza?” Đội trưởng Thái ngẩn người.

      “Có lẽ là đói bụng.” cảnh viên suy đoán.

      ta làm sao biết tôi ở đây chứ?” A Phương ngờ vực hỏi.

      “TV đưa tin, vừa mới đưa tin xong.” Đội trưởng Thái thầm mắng, nguyền rủa cái truyền thông đưa tin tức thành có, bại có thừa kia.

      “Đội trưởng, bây giờ phải làm thế nào?” Cảnh sát viên vừa mới thông báo đặt câu hỏi.

      Đội trưởng Thái lại thầm rủa tiếng, mới mở miệng : “ mua phần pizza, tìm thêm nữ cảnh sát giỏi đến đây, nhanh.”

      cần, cần.” A Phương vội vàng đưa tay kéo ta lại.

      “Tại sao cần?” Đội trưởng Thái sững sờ, hỏi lại theo phản xạ.

      A Phương tay níu cổ ta, tay chĩa ngón tay vào đầu mũi mình, lớn tiếng : “Tôi .”

      “Cái gì?!” Đội trưởng Thái đơ lưỡi há hốc mồm, nhìn chằm chằm.

      được! Thiếu phu nhân, làm sao có thể làm chuyện nguy hiểm này được, thiếu gia tức chết đó!” Hank nghe vậy, cái mặt luôn luôn nghiêm túc lạnh nhạt rốt cuộc cũng lộ ra tia kinh hoảng, liên tục ngừng phản đối, “ được, được, được, tuyệt đối được!”

      “Tại sao được?” A Phương trợn mắt, nhìn mấy người trước mắt, liến thoắng cứ như có thể làm được mà : “Tên kia nếu điểm danh tìm cháu, vậy nhất định là nhận ra được dáng người của cháu như thế nào, huống chi ta cho tìm nữ cảnh sát rồi, ông tìm nữ cảnh sát lên, nếu chọc giận phải làm thế nào?! Ở đó là chồng cháu, là ba chồng cháu, cháu thấy cháu giống như người dân bình thường, hơn nữa thân cũng chỉ cao 155, đề phòng cháu đâu! Huống chi trời sanh cháu lại có quái lực, vào lúc này cháu ai còn có thể chứ? !”

      “Nhưng – ” quản gia Hank cả thân đổ mồ hôi lạnh, nhung lại thể tìm ra biện pháp nào tốt hơn.

      ra ấy sai, đối phương nhất định nghĩ tới nhắn như vậy, có vấn đề gì, đề nghị này có thể chấp nhận.” Niko nhướng nhướng mày, mở miệng tán thành với .

      “Cái này……” Đội trưởng Thái suy nghĩ chút, biết người nước ngoài này cũng sai, quái lực của nhắn này thế nhưng thể nghiệm qua mấy lần rồi, lúc vẫn còn học trường cấp ba, bởi vì luôn cẩn thận phá hư của công mà thường hay bị bắt đến đồn cảnh sát, lúc đó được phân tới làm ở cục cảnh sát gần trường trung học Nhất Tâm, lúc ấy chính là vừa nhìn thấy là liền nhức đầu.

      may là Chung gia có rất nhiều tiền, mỗi lần cẩn thận phá hư của công, Chung gia đều bỏ tiền sửa chữa, nhưng mà hai ngày ba bữa lại xảy ra chuyện, biết đến có quái lực này cũng rất khó.

      “Nếu như xảy ra chuyện, trước đó tôi để lại thư là do tôi tự nguyện, cần chịu trách nhiệm.” A Phương thấy suy nghĩ khá lâu, vội vàng bổ sung.

      “Được rồi.” Nhìn thấy ánh mắt lo lắng khẩn trương của , đội trưởng Thái hít sâu hơi, biết lúc này quả thực cũng có người nào thích hợp hơn để lựa chọn, lúc này quyết đoán : “ đưa thức ăn lên, chỉ là phải đồng ý với tôi, được hành động thiếu suy nghĩ, người có bom thể đùa giỡn, người của chúng tôi ở tòa nhà khác dùng ống nhòm xem qua, đó là hộp điều khiển bom đời mới nhất, nếu như có thể đoạt được chiếc điều khiển bom ở tay là tốt nhất, nếu như nắm chắc, phải đánh bất tỉnh lần duy nhất, nhưng ngàn vạn lần được để ấn vào cái nút màu đỏ, nếu cả toàn nhà đều nổ tung, biết ?”

      “Biết rồi.” A Phương gật đầu.

      “Lặp lại lần cho tôi nghe.” Đội trưởng Thái nghiêm túc .

      “Giành bộ điều khiển bom từ xa tay , giành được đánh bất tỉnh, còn có được đụng vào cái nút màu đỏ!”

      “OK, Tiểu Vương, đưa cái áo chống đạn cho ấy.” Đội trưởng Thái vừa vừa mở cửa xe, hỏi thăm người cảnh sát đứng bên ngoài: “Pizza tới chưa?”

      đường đến.”

      Đội trưởng Thái vỗ vỗ vai người cảnh sát nọ, đứng trước cửa xe nhìn lên tòa nhà Lâm thị tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, lầu mười tám có tấm thủy tinh bị vỡ.

      Dù sao, mười mấy năm trước Chung Thục Phương là nữ sinh cấp ba có quái lực thần kỳ từng đối mặt với mười tên tội phạm truy nã quan trọng mặt vẫn đổi sắc.

      Như , nếu như nhớ lầm, cưới là Lâm Tử Kiệt kia, dường như chính là cậu nhóc thiếu niên năm đó luôn theo sau giúp thu dọn tàn cuộc đó sao!

      Đội trưởng Thái sờ sờ râu ria lởm chởm cằm mình, lần nữa nhìn lên tầng mười tám tòa nhà công ty Lâm thị, đột nhiên nhe răng cười nham nhở, xem ra sắp có trò vui để xem rồi đây.

      

      Khi đó –

      Cửa thang máy đến tầng lầu mười tám vừa mở ra, A Phương liền phát mình đối mặt thanh súng với sức công phá vô cùng lớn.

      Mà người cầm súng là gã mặc trang phục đường phố, chân mang đôi giày da cá sấu, thân hình cao lớn, có mái tóc màu đỏ của người nước ngoài, ta tay cầm súng, tay kia nắm chặt hộp điều khiển bom từ xa.

      Nhớ đến tấm hình trong laptop mà hồi nãy Niko đưa cho xem, rất nhanh A Phương xác định người này quả nhiên là Jacky Smith.

      “Vào ! Từ từ đặt pizza lên bàn! được giở trò! Đưa tay lên như tôi !” Tên kia giọng thô kệch lơ lớ, vừa mở miệng hiển nhiên là tiếng Trung quan thoại.

      A Phương chằm chằm nhìn , phục từ từ ra khỏi thang máy, nhưng vừa ra khỏi thang máy, nhìn thấy ba chồng ngất xỉu và A Kiệt bị trói ghế.

      Lâm Tử Kiệt vừa nhìn thấy , sắc mặt liền biến đổi, chỉ là câu nào, chỉ nhìn .

      Đáng chết, cái tên giặc Tây chết tiệt này lại dám đánh lên mặt A Kiệt?! Đáng ghét, nhất định đáng chết hàng vạn lần.

      cỗ tức giận xông lên não, A Phương trừng lớn mắt, giận dữ nghĩ muốn cước đạp bay cái tên giặc Tây chết tiệt này, nhưng vừa nhìn thấy cái hộp điều khiển bom từ xa tay ta, liền tỉnh táo lại, ngoan ngoãn làm theo lời mang pizza đặt lên bàn, từ đầu đến cuối đều để tay lên đầu như lời .

      “Đứng sang bên cạnh chồng !”

      Jacky đặt mông ngồi vào bàn làm việc, sau khi xác định đứng ngay ngắn nghiêm chỉnh, mới đặt xuống chiếc điều khiển bom từ xa, đưa tay mở ra cái hộp pizza, cầm miếng nhai, nhưng tay phải của vẫn cầm súng nhắm ngay đến , cùng đôi mắt gian tà.

      “JACK, tại vợ mày ở chỗ này, tao khuyên mày tốt nhất hãy giao ra mật mã, sau đó chuyển tiền đến tài khoản của tao, nếu , trước tiên tao đánh nát tay chân vợ mày, sau đó làm thịt ta, sau đó chúng ta lại đổi sang ba mày!”

      “Ai là JACK?” A Phương trừng mắt nhìn, tò mò hỏi Lâm Tử Kiệt bên cạnh.

      .” Lâm Tử Kiệt nhìn . “Đó là tên tiếng của .”

      phát súng đột nhiên vang lên, nhất thời các mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi xung quanh A Phương, bị dọa sợ đến nỗi ôm đầu ngồi xổm xuống.

      Đột nhiên phát tay bị trói ra sau lưng có con dao, Lâm Tử Kiệt hơi sửng sốt, sau đó mới biết là A Phương thừa dịp hỗn loạn nhét vào tay .

      “Mật mã là bao nhiêu?” Jacky lớn tiếng quát lên.

      “Mật mã gì chứ?” A Phương thét chói tai, hấp dẫn lực chú ý của .

      “Gần đây mạng Mia sáp nhập với công ty điện tử khoa học kỹ thuật từng sáng tạo ra hệ thống mạng kiểm soát tài chính “Người giữ cửa” phiên bản beta, bản beta này có lỗi, chỉ cần có mật mã, nếu có thể tự do lên mạng sử dụng hệ thống phòng vệ của ngân hàng, có thể chuyển số tiền cực lớn.” Lâm Tử Kiệt đổ mồ hôi lạnh, nhìn ta chằm chằm, vừa giải thích cho A Phương nghe, vừa đổi sắc dùng con dao cắt sợi dây trói tay mình.

      “Ôi cha mẹ ơi, phiên bản này có lỗi sao còn bán nha?” A Phương khiển trách, vỗ vai .

      Lâm Tử Kiệt liếc mắt, tức giận: “ phải là bán, trước khi sáp nhập họ đưa ra thị trường rồi, sau khi sáp nhập mới biết phiên bản này có vấn đề, tất nhiên phải thu về để sửa chữa lại.”

      Jacky cười gằn, lên trước, chĩa họng súng vào đầu A Phương, “Mới rồi chỉ là dọa ta chút, lần này tao bắn lệch đâu. JACK, mật mã là bao nhiêu?”

      Lâm Tử Kiệt cứng đờ, toàn thân căng thẳng. Đáng ghét, dây tháo ra, nhưng tên khốn kiếp kia lại chĩa súng lên đầu A Phương, ngay cả nhúc nhích cũng dám.

      a!” Jacky dùng sức chĩa súng ép đầu A Phương xuống.

      Lâm Tử Kiệt mở miệng muốn , ai ngờ vừa mới mở miệng, đột nhiên lại thấy A Phương đưa tay, trở tay bắt lấy thân súng, đồng thời nhấc chân dùng sức đạp cái, liền làm Jacky phải lùi lại hai ba bước, sau đó ngồi thẳng xuống, mà khẩu súng cũng bị A Phương đoạt .

      Jacky nhịn đau lồm cồm đứng dậy, dùng tốc độ cực nhanh xoay người xông đến bàn làm việc.

      A Phương ném súng cho ông xã, đồng thời cũng vọt tới, nhìn thấy tên giặc Tây bại hoại muốn cầm cái điều khiển bom từ xa nằm bàn, vội vã đá cái lên cái mông tên khốn kiếp kia!

      Kết quả mặc dù đạp tên khốn kiếp kia cái rất nặng, làm cho tên kia ngã nhào đến bàn làm việc, thế nhưng chết tiệt là cái điều khiển bom từ xa lại rớt gần cạnh ta.

      Sau khi A Phương phi thân cố gắng đoạt lấy, lại trong lúc hỗn loạn cùng ba bốn lượt tranh đoạt, sau hồi lung tung hỗn loạn, cái điều khiển vẫn bị cầm được.

      “Ha ha ha ha ha……” Tên khốn kiếp kia mặt dù mặt mày nhếch nhác nhưng cười lên vẫn rất dữ tợn, miệng đầy răng bởi vì mới giằng co đánh đấm mà bị gãy mấy cái, nhưng cái miệng đầy máu kia vì cười mà máu cứ nhễu nhệ chảy xuống, càng làm cho người ta thêm chán ghét khi nhìn đến .

      lúc A Phương cảm thấy chuyện tình ổn đột nhiên cái trán tên kia có tiếng “Phụt”, cái lỗ nho cỡ đồng tiền nằm ngay trán.

      ngẩn ra, cũng ngẩn ra.

      Giây tiếp theo, xoay người lại , khi ngã xuống mặt vẫn là nét mặt thể tin được.

      A Phương cực kỳ kinh hoảng đứng dậy, chứng kiến cái trán của ta có cái lỗ ngừng chảy máu, mới biết bị người ta nổ súng bắn trúng.

      quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Lâm Tử Kiệt để súng xuống, đến gần .

      hù chết em rồi!” trừng lớn mắt, mặt vẫn chưa hoàn hồn .

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      CHƯƠNG 10:

      “Em mới hù chết !”

      nắm vai dùng sức lắc lắc, lớn tiếng gào lên: “Cái nàng này, phải với em được ra cửa sao? Em có việc gì chạy đến chỗ này làm cái gì chứ?”

      “Tới cứu nha!” mắt hạnh trợn tròn, chịu lép vế trừng mắt lại .

      “Cứu ? Em – ” trợn mắt nhìn chằm chằm, giận đến nỗi nên lời, biết tại sao mình vừa muốn đánh lại vừa muốn hôn , nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn dùng sức ôm chặt vào trong ngực, uy hiếp : “Nếu như còn có lần sau, em cẩn thận cái mông của em .”

      “Này –” A Phương nghe vậy muốn mở miệng kháng nghị, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

      Lâm Tử Kiệt buông tay ra cầm lấy điện thoại.

      “Lâm tiên sinh sao?”

      “Là tôi.”

      “Tình hình đó?”

      giải quyết, các người có thể đưa người lên xử lý hậu quả.”

      “Như vậy à, trước tiên mọi người có thể ngắt hộp điều khiển bom từ xa lại hay ?”

      “OK.” Lâm Tử Kiệt vỗ vỗ mông A Phương, “ lấy hộp điều khiểm bom từ xa.”

      A Phương nghe vậy qua bên cạnh tên bại hoại kia, nhưng vừa mới ngồi xổm xuống bị dọa sợ đến nhảy dựng, hai tay quơ quơ loạn xạ chạy đến bên cạnh , “A Kiệt, A Kiệt, hỏi tại sao hộp điều khiển bom từ xa cứ đếm ngược nha!”

      Mấy người bên này điện thoại vừa nghe như vậy, giật mình, vội lớn tiếng kêu lên: “Các người ấn vào cái nút màu đỏ rồi sao?”

      “Ách…… có nha……” Khuôn mặt nhắn của A Phương trắng bệch nhìn ông xã mình mới vừa nhặt về cái mạng, “Nhưng lúc tên kia ngã xuống đè vào cái nút màu xanh lá cây rồi.”

      vừa nhếch chân mày, trong lòng cảm thấy chuyện này ổn, vội lại vào điện thoại cho mọi người nghe, thuận miệng hỏi: “Đó là cái gì?”

      “Chết tiệt, màu đỏ là lập tức nổ tung, màu xanh lá cây là đếm ngược thời gian, bây giờ các người lập tức mau rời khỏi tòa nhà này, nhanh lên!”

      Hai người nghe thế nhìn nhau cái, lông tơ đều dựng đứng, lập tức vứt bỏ điện thoại, Lâm Tử Kiệt phóng nhanh đến khiêng cha hôn mê, A Phương lại phóng đến nhấn nút thang máy.

      Bọn họ vừa vào thang máy liền mãnh liệt nhấn nút đóng cửa, sau đó cũng chỉ có thể nắm chặt tay đối phương, nhìn chằm chằm vào đèn số từng tầng từng tầng nhảy xuống.

      Bình thường mười mấy giây là quá ngắn ngủi, trong hôm nay lại như là mấy giờ.

      “A Kiệt, biết , em phải cho là vì tiền tài mới lấy em.” Lúc đến tầng lầu mười sáu, đột nhiên A Phương mở miệng .

      biết.” Khóe miệng khẽ nhếch, mấy ai phát ra.

      “Hơn nữa những tiền kia ra là do mua cổ phiếu Mia mới có thể nhiều đến như vậy.” Tầm mắt của vẫn nhìn chằm chằm vào đèn số thang máy, khuôn mặt nhắn khẽ ửng hồng.

      hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn , “Cái gì? Em mua cổ phiếu của .”

      thuận tay vỗ vỗ vai , liếc nhìn cái lầu bầu : “Đó là cổ phiếu của em, em mua.”

      “Vâng vâng vâng, cổ phiếu của em, em mua.” Mặt vẫn biểu kinh ngạc, liếc nhìn thấy đèn số đến tầng lầu thứ 14, lại đưa tầm mắt trở về người , “Tại sao?”

      “Tại sao cái gì?” Mặt của càng ngày càng đỏ rồi, trán bởi vì khẩn trương mà cũng rỉ chút mồ hôi.

      “Tại sao lại mua?” vẫn nhìn chằm chằm, ngay cả chớp mắt cũng chớp cứ nhìn chằm chằm.

      A Phương nhanh chóng liếc cái, bất an : “Ách…… Đầu tư chứ sao…….”

      “Đầu tư?” nhíu mày, giọng điệu ra hai chữ kia, giống như cái miệng ngậm trứng hột vịt muối.

      giận dữ liếc mắt nhìn cái, tranh cãi nữa lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm đèn số sao có tốc độ chạy chậm như rùa bò lâu mà chỉ nhảy đến con số mười, thấy thế nhịn được buồn bực lo lắng lại đưa tay ấn xuống lầu dưới, dường như làm vậy thang máy có thể tăng nhanh tốc độ xuống vậy.

      “A Phương, em mua cổ phiếu lúc nào vậy?” thấy vậy, tâm tình đột nhiên khá hơn.

      “…….” trầm mặc , căn bản để ý đến , chỉ ra sức ấn ấn cái nút thang máy.

      “Còn ấn nữa hư luôn đó.” hờ hững ném ra câu.

      bị dọa sợ rút tay về, sau đó chợt nghe tiếng cười khẽ, khỏi quay đầu trừng lại .

      “Em mua cổ phiếu lúc nào vậy?” lại tiếp tục hỏi, trong mắt mang theo ý cười. Nếu như lầm, hẳn là từ khi bắt đầu thành lập, bằng tiền trong tay thể nào có nhiều như vậy, nếu là như vậy, vậy hiển nhiên là cái nàng ngốc nghếch này từ đầu đến cuối đều chú ý đến , cũng tương tự như mặc dù ở nước Mỹ, vẫn như cũ quan tâm đến người ở Đài Loan là vậy.

      chu miệng lên, nhìn thấy nụ cười mặt càng ngày càng rạng rỡ, bất giác làm vừa thẹn vừa cáu bực mình : “Đúng, đúng, là em ngay từ khi bắt đầu thành lập liền mua, vậy thế nào, có ai quy định thể mua cổ phiếu công ty Mia vừa mới lên sàn thị trường chứng khoán a!”

      “Em .” , cười đến vui vẻ.

      “Mới có.” tức giận dậm chân.

      “Em .” lặp lại, kiên trì.

      “Mới có!” A Phương cực kỳ tức giận to.

      “Em .” tiếp tục lặp lại ba chữ lại.

      “Mới có – ” A Phương muốn thét chói tai, cúi người bắt lấy khuôn mặt nhắn của , ngăn lại tiếng kháng nghị của .

      cần đến lần thứ hai, hai người liền hôn nhau đến khó mà tách ra, quên mình trong hiểm cảnh nước sôi lửa bỏng.

      Khi –

      Cửa thang máy vang lên, Lâm Tử Kiệt đột nhiên hồi phục lại tinh thần, A Phương vẫn còn mờ mịt, lôi kéo chạy nhanh ra ngoài, nhưng chạy đến nửa, đột nhiên lại dừng bước kéo cao giọng: “A Kiệt, A Kiệt.”

      “Cái gì?!” quay đầu lại, ý tứ muốn làm gì.

      “Ba vẫn còn ở trong thang máy!” buông tay , xoay người chạy trở lại.

      Lâm Tử Kiệt thầm mắng tiếng, nguyền rủa mình ngốc nghếch, theo quay lại thang máy, vừa quát: “Em ra ngoài trước !”

      muốn!” ngăn trước cửa thang máy, rống lại .

      “Nhanh ra !” phen cõng ba hôn mê, bên thúc giục , “Chạy a – ”

      Thấy cõng ba, lúc này rốt cuộc mới nghe lời xông ra khỏi tòa nhà.

      Hai người trước sau chạy như bay ra ngoài, cả lối bộ được cảnh sát khai thông, bọn họ chạy thục mạng, chạy trối chết, dám dừng lại giây phút nào.

      Mỗi khi A Phương quay đầu nhìn lại, đều thấy Lâm Tử Kiệt theo gót đằng sau.

      Mặc dù cõng ba, làm mệt muốn chết, nhưng biết mình thể ngừng lại, thậm chí thể chậm lại, bởi vì biết nếu mình chậm bước thôi, nhất định quay lại giúp đỡ .

      Lúc hai người cho là vào ranh giới an toàn, đột nhiên sau lưng phát ra mấy tiếng nổ; tiếng vang trong tòa nhà giống như muốn nổ tung cả trời đất, chấn động làm lỗ tai hai người trướng đau.

      Tiếng nổ vang tiếp theo rất lớn, làm cả hai người cũng ngã nhào xuống, trong lúc nhất thời cát bay đá văng, phong vân biến sắc (đất trời thay đổi), tiếng nổ sau lưng liên tiếp ngừng, lúc này A Phương mới lồm cồm bò dậy, nhưng khi nghĩ muốn kéo lại nhìn thấy nửa đoạn cột trụ ximăng từ trời rơi xuống người .

      “A Kiệt – ” bị sợ đến mặt mày trắng bệch, thanh kinh sợ thét đến chói tai.

      chút suy nghĩ, chậm, xảy ra lại nhanh, ba bước thành hai, chạy nhanh đến cạnh , sau đó dùng thế trung bình tấn, hai tay khẽ chống, ràng là chiêu thức Vạn Phật Triêu Tông chính hiệu, trong mây mù đất cát tán loạn, trong tầm mắt nhìn chống đỡ giữ vững được nửa đoạn cột trụ ximăng kia.

      Buổi tối hôm đó, bức ảnh kỳ tích quái lực dũng nghĩa hiệp cứu chồng,lại được giới truyền thông báo chí quốc tế thêm mắm dặm muối, cực nhanh truyền đến mọi ngóc ngách tivi toàn thế giới.

      

      Tại gia đình Lâm thị, bảy giờ tối.

      Trong tân phòng lầu hai, truyền ra trận trận tiếng gầm cùng tiếng kêu gào.

      Mấy người giúp việc đứng ở cầu thang, lại ai dám lên lầu cứu người.

      “Em là ngốc nghếch vẫn hoàn ngốc nghếch? Hả? mới vừa với em, em liền ngay lập tức tái phạm! Em cho rằng em là nữ siêu nhân có sức mạnh? Còn cho rằng em là con mèo có chín cái mạng? Em cho là em có quái lực bị thương sao?” Lâm Tử Kiệt mỗi khi chửi câu liền vỗ vào mông cái, luôn miệng mắng chút nào tỏ vẻ thương hương tiếc ngọc.

      A Phương nằm đùi giùng giằng, mặc dù ra hề dùng lực đánh đau , lại có cảm giác phải chịu uất ức, klhông cam lòng lại: “Lâm Tử Kiệt, buông em ra! Người ta là vì cứu mà! Vậy mà cũng muốn trách em! Sớm biết em cứu rồi, buông tay em ra á!”

      giận đến nỗi bẹp bẹp ba cái lên cái mông của , “Cứu ? Hại đúng hơn đó! Em có nghĩ đến nếu em xảy ra chuyện gì, phải ăn làm sao với ba mẹ em đây hả? phải đối mặt tất cả như thế nào đây? Cái người này – ”

      mắng lại phát khóc, vốn bàn tay muốn đánh xuống cũng ngừng lại giữa trung.

      Đáng chết! Này là trời báo ứng mà!

      thầm mắng mấy câu, buông lỏng tay, kéo từ đùi lên, để cho nằm thành ngồi.

      vẫn khóc, nước mắt cần mua cứ chuỗi chuỗi chảy xuống, hai vai gầy run run.

      “Khóc cái gì?” tức giận .

      “Ô…… …… đánh em……” sụt sùi khóc, nức na nức nở .

      “Đánh em em có biết đau ?” vẫn năng độc ác, nhưng bàn tay lại hết sức dịu dàng lau nước mắt cho .

      “Chúng nó nếu rơi xuống sớm chút, em cũng như vậy hề biết sống chết rồi!” tức giận , mỗi lần nghĩ tới buổi chiều cực kỳ hung hiểm này, liền muốn hung hăng đánh trận.

      “Em…… Em cũng có cố ý……” mếu máo, khóc càng thêm thương tâm.

      Hết cách với , mặc dù tức giận, vẫn ôm vào trong ngực, nhưng miệng vẫn còn tức giận : “ cảnh cáo em, tốt nhất vĩnh viễn nên có lần sau, nếu tuyệt đối phải chỉ đánh hai ba cái liền xong chuyện! Có nghe hả? “

      …… làm sao lại tức giận như vậy nha……” Mặt mày đầy nước mắt đối mặt , bất mãn .

      “Em xem?” nổi trận lôi đình nhìn lại hỏi lại.

      “Em…… Em làm sao biết……” tức giận buồn bực mà , trả thù bằng cách chùi hết nước mắt nước mũi mặt lên áo sơmi .

      em ngốc em còn chịu thừa nhận.” hừ tiếng, chỉ là có ngăn cản giận dỗi trả thù.

      “Ô…… Em chán ghét a……” Hai tay chống lên vai , nhưng lại dám dùng sức, chỉ có thể nức nở nghẹn ngào khóc lóc .

      hoàn toàn xem trọng lời của , chỉ kiêu ngạo hừ tiếng : “Em .”

      “Mới có…….. Em ghét , ghét, ghét, ghét, ghét, ghét……”

      sao? Vậy bất hạnh, bởi vì nhất định và em cứ quấn lấy nhau cả đời.” mặt đổi sắc .

      A Phương nghe thấy, càng khóc lớn hơn, “Em…… Em biết ngay mà…… Làm sao cũng chê em ngốc á…….”

      lúc nào chê em ngốc hả?” chịu đủ rồi, nàng này sao cứ xoay quanh đề tài này mãi vậy, thế nào cũng nhớ mình từng chê ngốc.

      …… lần nào cũng chê em ngốc hết, bây giờ cũng còn …… Còn dám có…….” nức na nức nở , khuôn mặt nhắn giàn giụa toàn nước mắt.

      nghe vậy, đúng là ngẩn ra, thế nào cũng nghĩ đến ra giận là vì cái này.

      Vô lực ngửa đầu nhìn trần nhà, trong lòng yên lặng khẽ đếm đến mười, lại từ mười mấy đếm ngược lại , sau đó cúi đầu xuống, hai tay nâng mặt , từng câu từng chữ : “Chung Thục Phương, Lâm phu nhân, , Lâm Tử Kiệt, cho đến bây giờ đều hề cười chê em ngốc, gọi em là con nhóc ngốc nghếch, là bởi vì em, đó là nickname, hiểu chưa hả?!”

      A Phương ngây ngô nhìn , nghe thế nước mắt cũng quên chảy.

      chờ phản ứng, lại nhìn thấy ban đầu là ngẩn người, sau đó đưa tay lau nước mắt mặt, lại ngoáy ngoáy lỗ tai, giống như hoài nghi mình nghe lầm, mang vẻ mặt nghi ngờ do dự mở miệng hỏi: “ xin lỗi, cái gì?!”

      vô lực liếc mắt, lại: “ , cho tới bây giờ cũng hề chê cười em ngốc, gọi em là con nhóc ngốc nghếch, là vì em, đó là nickname, hiểu ra chưa?!”

      chớp chớp mắt nhìn, thể tin được mà nhìn , nổi sùng thét chói tai: “ giỡn với em a!! Nào có ai lại lấy nickname “Con nhóc ngốc nghếch” để gọi người ta chứ?”

      “Là đó, được sao?” mặt lạnh, bộ dáng đại gia ta là vậy đấy.

      cũng giọng lại, mắt hạnh trợn tròn, lâu, mới có thể hỏi lại: “Vậy bây giờ là tỏ tình với em sao?”

      “Nếu là gì hả?!” cắn răng nghiến lợi hỏi ngược lại.

      “Có ai tỏ tình giống như sao giống như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương sao?” mếu máo, bất mãn nhìn chằm chằm.

      là như vậy đó!” nổi giận mà .

      “Em muốn.” cau mày, cam lòng : “ làm lại lần nữa , chúng ta làm lại.”

      Còn lặp lại lần nữa, cho đây là chơi trò chơi sao?!

      Lâm Tử Kiệt nhìn , đột nhiên đứng dậy, A Phương hề phòng bị, mông ngã nhào xuống nệm.

      “Ui da – ” vuốt cái mông đau đớn, mới vừa lấy lại tinh thần nhìn thấy đến phòng tắm, bất giác lồm cồm đứng dậy đuổi theo, tức giận mở miệng kêu: “Lâm Tử Kiệt!”

      được làm ồn, tắm!” dường như sớm biết theo mình, tay ôm hông , dẫn đến phòng tắm, sau đó đóng cửa khóa lại.

      “Này, – ” há miệng muốn kháng nghị, vẫn như trước kia bồi lại , chặn lại cái miệng đào nhắn của .

      “Lâm – ” thừa dịp lúc hai người dừng lại thở dốc lại mở miệng.

      em.”

      Giọng điệu A Phương cũng lại, “?”

      lầu bầu câu.

      cái gì? Em nghe .”

      “Câm miệng.” .

      Lần này, biết điều ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

      lâu sau, trong phòng tắm cũng chỉ còn tiếng thở dốc và tiếng nước chảy…….

      Chương cuối

      Hắc Khiết Minh

      Thành , tôi bị đau bao tử, bệnh rất nghiêm trọng, phải vô rất nhiều chai nước biển, bụng trống mấy ngày nay, trong đầu bây giờ chứa đống thức ăn muốn ăn lại thể ăn……

      Cho nên, trước mắt, tôi trừ việc ăn ra, cái gì cũng thể nghĩ, nhưng trớ trêu, cái gì cũng thể ăn.

      Tình huống này là làm cho người ta căm hận đến xương tủy.

      Tóm lại, mọi người chú ý thân thể.

      Hẹn gặp lại lần sau.

      Kết thúc.

      P/s: ta cảm giác hình như truyện này ta tự làm tự xem phải. Dù sao đây cũng là truyện đầu tiên ta mình edit có rất nhiều lỗi. Nhưng cũng cảm ơn ciuviho nhiều nha. Nàng là người cmt cho ta nhiều nhất. Cảm ơn nàng nhiều...... Và cũng cám ơn nàng nào danh xem truyện của ta nhe...... Happy new year.....
      Last edited by a moderator: 22/1/16

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :