1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Xuỵt, đừng nói ta yêu hắn! - Đan Phi Tuyết

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 10

      Vừa nghe xong điện thoại, Đàm Hạ Thụ lập tức chạy tới.

      Bác sĩ của gia đình cùng với mẹ ở phòng khách thảo luận về bệnh tình của Đàm Tinh Hà, Đàm Hạ Thụ nhận cốc trà nóng do người giúp việc đưa tới, nghe mẹ giải thích tình huống ——

      "Con bé khóc lâu, lại chịu uống thuốc, náo muốn sống. Ai, con khuyên nhủ con bé ."

      Mới vừa ở trong điện thoại, cùng Hạ Thụ chuyện xảy ra.

      "Cũng khó trách con bé khó chịu, lần đầu tiên có thẳng với nó như thế."

      Hai mẹ con, dưới đèn lẳng lặng ngồi trong chốc lát.

      Đàm Bích Nga lau nước mắt.

      "Mẹ nên ngăn cản, nhưng lúc đó mẹ lại nghĩ, có người với con bé như vậy cũng tốt, dù sao em con mấy năm này, cũng cho con ít phiền toái. Nếu là để chúng ta , có khi con bé còn khó chấp nhận hơn... Mẹ làm sao cũng nghĩ tới con bé lại ở trước mặt mọi người lấy tóc giả xuống..."

      Đau lòng a, đứa này mười lăm tuổi mắc bệnh ung thư não, từ đó cùng ung thư kháng chiến, vất vả mới khống chế được, nhưng bởi vì thời gian dài cùng tật bệnh làm bạn, thiếu hụt cùng người khác giao tế, hành động trẻ con, tư tưởng cực đoan.

      Đàm Tinh Hà từng cùng bạn mạng chuyện đương, nhưng trong lần hẹn hò, cùng người đường đụng chạm, khiến cho tóc giả rơi xuống, bạn trai nhìn thấy đỉnh đầu trọc lóc của , mặt ngoài trấn định, còn muốn đừng để ý, nhưng càng lúc càng xa, cuối cùng tránh gặp mặt. Từ đó Đàm Tinh Hà nhận định đời chỉ có người vĩnh viễn ngại xấu, rời khỏi , đó chính là trai thân của , đáp ứng vĩnh viễn bảo vệ .

      Đàm Hạ Thụ vỗ vỗ bả vai mẹ, đứng dậy, hướng phòng của Tinh Hà tới.

      Đẩy cửa ra, bên trong tối đen, khí buồn bực. mở đèn, lập tức người giường kéo chăn trùm đầu, che ánh sáng. tới kéo rèm cửa sổ để cho áng sáng tràn vào, lại mở ra cửa sổ, để cho khí mới mẻ thay thế cho khí buồn bực trong phòng. Sau đó, cuốn cao ống tay áo, ngồi xuống bên giường, vén chăn lên, cười ngắm người núp bên trong.

      "..."

      có đội tóc giả, nước mắt lưng tròng, ánh mắt giống như nai con vô tội.

      "Tại sao uống thuốc?"

      "Tại sao phải uống thuốc, em chết đối với tất cả mọi người đều tốt..."

      thương tâm :

      "Dù sao em chỉ biết cho mẹ cùng thêm phiền toái, em biết các người cũng ghét em, em là gánh nặng của mọi người."

      Nhớ tới lời của Hùng Bảo Bảo, thương tâm .

      Hạ Thụ cười, dung túng tính tình của , ôn nhu :

      "Em chết, rất đau lòng."

      khóc to:

      " còn có Hùng Bảo Bảo, ta rất khỏe mạnh, ta có thể theo cả đời!"

      Ngưng mắt nhìn gương mặt tái nhợt của em , bệnh tật tàn khốc ăn mòn con người ; thương đau khổ của , trước giờ vẫn dung túng, mặc vì cảm thấy an toàn mà vơ vét tình cảm của . Hóa ra phần dung túng này chỉ làm càng chìm sâu hơn vào bi thương.

      "Tinh hà."

      Hạ Thụ kéo , nhìn .

      " Hùng Bảo Bảo, có nghĩa là giảm bớt quan tâm thương em. Chúng ta là người thân, chảy cùng dòng máu, tình cảm của chúng ta thể phân cách, cũng gì có thể so sánh được. Em là em của , vĩnh viễn cũng là như vậy, bởi vì người nào mà có thể thay đổi này. Chờ cưới ấy, ấy có thể cùng cùng nhau thương em."

      "Nhưng thương, bận rộn cùng bạn , em rất tịch mịch."

      Đàm Tinh Hà níu lấy áo sơ mi Hạ Thụ khóc rống .

      "Làm sao có thể?"

      Hạ Thụ giọng trấn an em .

      "Chờ đem Bảo Bảo cưới vào cửa, phải lại có thêm người thương em?"

      "Em từng cùng ta gây lộn! ta làm sao có thể thương em? ta ghét em, còn mắng em."

      " ấy mắng em?"

      Hạ Thụ xoa đầu .

      "Đúng vậy a, mắng rất dữ, đem em mắng khóc... ta với sao?"

      Ca ca tám phần biết chuyện điều tra Bảo Bảo, Đàm Tinh Hà quệt mồm hỏi:

      " ta hẳn là tố cáo với ? ta như thế nào? Có phải em rất đáng giận? ta bảo đến tìm em tính sổ?"

      "Em tình nguyện uống thuốc ? Mẹ rất lo lắng cho em."

      muốn hưởng ứng vấn đề này.

      Đàm Tinh Hà lui người, nhìn trai, lòng nghi ngờ phỏng đoán.

      "Tại sao ? ta mắng em thế nào? , cần sợ em thương tâm."

      "Em muốn nghe?"

      cười.

      "Dĩ nhiên!"

      Đáng giận, Hùng Bảo Bảo nhất định đem mắng được rất khó nghe, khích bác tình cảm giữa cùng trai.

      "Chuyện này rất quan trọng? Tại sao phải nghe để thêm tức giận?"

      Hạ Thụ siết chặt gương mặt .

      "Hừ! , em pahir nghe xem ta có bậy hay ."

      Tinh Hà lau nước mắt.

      "Tốt."

      Đàm Hạ Thụ đưa tay lấy ra cái chén cùng thuốc.

      "Uống thuốc , cho em biết."

      Đàm Tinh Hà nhận lấy cái chén ngụm đem thuốc nuốt xuống.

      " . Mắng em cái gì?"

      Đàm Hạ Thụ đặt cái chén xuống xong, cười ngắm em .

      " ấy gì."

      Đàm Tinh Hà trố mắt.

      " thể nào."

      Hùng Bảo Bảo ràng rất giận.

      " thực tế, ấy cũng có gọi điện thoại cho ."

      "Gạt người! ta tố cáo, làm sao bỗng nhiên chạy về nhà?"

      "Em thương tâm như vậy, mẹ gọi điện thoại cho ."

      Đàm Hạ Thụ rút giấy giúp lau nước mắt.

      " nghe em gặp chuyện hay, lập tức về thăm em."

      " ta có gọi điện thoại?"

      " sao phải lừa em, buổi tối chỉ có mẹ gọi cho ."

      Hạ Thụ đau máy cho Tinh Hà kiểm tra.

      " ta..."

      Đàm Tinh Hà kiểm tra thông tin cuộc gọi tới.

      " có gọi điện thoại cho ấy, ấy tắt điện thoại."

      "Tại sao?"

      "Còn tại sao, dám ."

      Đàm Hạ Thụ cười nắm lấy mũi .

      "A? Bởi vì em đầu trọc sao? Hù ấy?"

      " phải vậy, đứa ngốc."

      Hạ Thụ cười to, vỗ vỗ đỉnh đầu trọc lóc của em .

      "Vậy tại sao ta..."

      " nghĩ... ấy là vô ý chọc cho em khóc, làm cho em bi thương, cho nên có mặt mũi nào gặp ."

      "Cho nên ta cũng còn cho biết em điều tra ta..."

      Cho là Hùng Bảo Bảo có lập tức cùng trai tố cáo, kết quả ngược lại trốn ?

      "Em điêu tra ấy?"

      Hạ Thụ kinh ngạc, Đàm Tinh Hà phút chốc trốn vào trong chăn.

      Tinh Hà núp ở mặt trong buồn bực :

      "Em biết sai rồi! biết rồi..."

      Lời của Hùng Bảo Bảo còn văng vẳng bên tai...

      ấy lại có loại em như , mở miệng thương ấy nhưng lại toàn làm những chuyện tổn thương ấy.

      ! Tinh Hà níu chặt chăn. phải như thế! chẳng qua là sợ, sợ tịch mịch. Đàm Tinh Hà từ trong chăn hướng Hạ Thu kêu lên:

      ", ra em... em ... Hy vọng hạnh phúc..."

      Hạ Thụ ngơ ngẩn, nhìn đứa em trong chăn vì khóc mà thân thể run rẩy. tự tay vỗ vỗ chăn.

      "Tinh Hà, em hiểu chuyện, rất vui. Cám ơn."

      " tìm chị ấy , cần lo lắng cho em. Những năm này... xin lỗi, em hy vọng vui vẻ, !"

      Đàm Tinh Hà học kiên cường dũng cảm, để cho phiền não.

      " là rất vui..."

      Hạ Thụ rất vui mừng, em của rốt cục hiểu được tỉnh lại. Xoa xoa người trong chăn, lời hứa hẹn.

      "Em vĩnh viễn là em thích nhất, vĩnh viễn."

      *****

      Thương tổn Đàm Tinh Hà, Hùng Bảo Bảo rất khó chịu. tắt điện thoại di động, sợ đối mặt Đàm Hạ Thụ. Nghĩ đến bản thân đối với em làm ra chuyện quá phận như vậy, cảm thấy rất có lỗi với Hạ Thụ.

      Chín giờ bốn mươi, Đàm Hạ Thụ trực tiếp gọi đến Hùng gia, Hùng Hoa nhận, Bảo Bảo ở bên chớp mắt, muốn cha dối rằng có ở đây.

      "Bảo Bảo còn chưa có về nhà..."

      Hùng Hoa giúp con dối Hạ Thụ. Sau khi cúp máy sau, hỏi Bảo Bảo:

      "Các con cãi nhau?"

      " có."

      "Vậy sao tiếp điện thoại của cậu ta?"

      phải chìm trong tình cuồng nhiệt sao?

      "Ai, ba đừng quản nữa!"

      Hùng Bảo Bảo ánh mắt lóe lên.

      Hùng Hoa ngủ trước còn bỏ lại câu .

      "Đàn ông tốt như vậy rất khó tìm, con đừng giận nữa."

      "Uy, con nào có giận ấy?"

      X ! Bây giờ giống như con rùa vậy, con con rùa làm sai chuyện sợ bị mắng chui vào trong vỏ, được tự nhiên.

      Mười giờ, điện thoại lần nữa vang lên.

      Nhất định là Hạ Thụ! nhìn chằm chằm điện thoại, kinh hồn táng đảm.

      Hùng Hoa ngủ bị đánh thức, từ phòng ngủ rống:

      "Điện thoại, điện thoại a!"

      Ầm ĩ chết!

      "Dạ."

      Hùng Bảo Bảo đưa tay đón, đầu ngón tay vừa đụng đến điện thoại đột nhiên ngược lại giật ra dây cắm, tiếng chuông lập tức ngưng bặt.

      Hô ~~ thở dài, giật mình đổ mồ hôi. Trời ạ ~~ thất bại tung quyền vào trung, ngã ngồi xuống ghế sa lon. Uất ức! Nghiêm khắc mà , cũng là vô tâm ma!

      Cảm thấy dạ dày có chút đau, buổi tối còn chưa có ăn. đứng dậy xuống bếp lấy mì tôm, đổ nước nóng, đậy nắp.

      Bảo Bảo xoay người, lưng dựa vào tủ bếp, ngắm ngón chân cái sưng đỏ. Di? Phồng lên rồi ... Ai, quen giày cao gót, mài phá ngón chân, lại kéo ra bộ âu phục màu hồng phấn cao quý người, nghĩ tới, chờ lát tắm xong, muốn đem nó đóng gói ngày mai cầm giặt, bộ âu phục này tiêu tốn của mất ba ngàn đồng đấy, là bộ quần áo đắt tiền nhất từng mua. Ai, đáng tiếc, bữa tiệc bị phá hư.

      Cha rất đúng, tính tình của cần cải tiến, khi đó nếu như nhịn xuống cùng Đàm Tinh Hà ầm ĩ tốt.

      Suy nghĩ miên man, chợt nhớ lại bát mì tôm, xoay người mở nắp ra, mặt cũng hồ, nát thành đoàn.

      Lười ra ngoài ăn, cầm chiếc đũa, gawso lên vài sợi... Sợi mì bị nấu nhừ, ai oán giắt đũa, sau đó đứt quãng rớt lại trong bát.

      Bảo Bảo nhíu mày, đáng giận! ác tâm... Quơ lấy chén, đem bỏ vào bồn rửa, ném chiếc đũa, hai tay chống lên tủ bếp.

      Đinh —— chuông cửa phút chốc vang lên.

      xoay người, xuyên qua phòng khách mở cửa.

      Dưới đèn, Đàm Hạ Thụ tựa vào cạnh cửa, liếc thấy Bảo Bảo, nhếch miệng, xuy tiếng huýt sáo.

      "Wao, em mặc váy!"

      Lần đầu tiên nhìn thấy.

      "Làm sao lại tới?"

      Bảo Bảo hỏi được hữu khí vô lực, tránh ra tầm mắt của .

      "Làm sao nghe điện thoại?"

      Tiếng trầm thấp ôn nhu hỏi .

      Ai đó tâm tình xuống thấp, cúi đầu tự định giá có nên ra chuyện tối nay hay . còn biết sao? buông thỏng mặt, tâm nặng nề.

      mỉm cười.

      "Em nhìn bộ chột dạ bộ dạng."

      Con người trước giờ cao khí ngang trời, nay lại bày ra bộ dạng này, có thể thấy chịu đả kích .

      Bảo Bảo ngẩng đầu, trừng cái.

      "Em rất phiền!"

      Hạ Thụ nắm lấy lọn tóc , kéo , gương mặt gần sát hơn. Nhìn thẳng :

      "Mặc đồ đẹp như vậy, có phải là giấu cùng người khác hẹn hò?"

      " loạn!"

      ha hả cười. Giọng hơi khinh bạc quen thuộc, kỳ dị trấn an tâm tình của .

      Vốn là như vậy, dùng giọng điệu này chuyện, giống như là thiên hạ có đại , tất cả đều chỉ là lo sợ đâu. Như vậy bình thản, cười cười. Bảo Bảo đưa mắt nhìn , dưới ánh trăng Đàm Hạ Thụ, tuấn trong sáng, thưởng tâm duyệt mục.

      Cho dù biết chuyện tối nay, cũng tức giận với ? Dù sao đối với luôn luôn đều là ôn hòa như vậy, có tính nhẫn nại a, có nên bởi vì chuyện này mà trở nên chán ghét ?

      Hỏng bét, tình quả hại người lo được lo mất, từ bao giờ lại sợ bị ghét như vậy?

      "Hạ Thụ..."

      Làm sao bây giờ? Bị người nhà ghét. Bảo Bảo thở dài, buông thỏng bả vai, do dự biết phải như thế nào .

      Hạ Thụ lui về phía sau bước, đánh giá , đem từ đầu đến chân nhìn lần, tầm mắt dừng lại đầu ngón chân sưng đỏ của .

      "Ngón chân làm sao vậy?"

      "Mang giày cao gót mài trầy da."

      "Cho nên tối nay em khó có dịp mặc âu phục, đồng thời phá lệ giày cao gót?"

      nhìn thẳng , đông thời giật xuống chiếc cà vạt màu lam cổ áo.

      lắc đầu, cười ngắm , dùng khẩu khí lười biếng :

      "Bảo Bảo, gặp người nhà cần thận trọng như vậy sao?"

      biết? ! Bảo Bảo phút chốc đỏ mặt.

      Hạ Thụ ranh mãnh :

      " ra là... em coi trọng người thân của như vậy."

      bộ dạng tỏ vẻ rất cảm động.

      " biết hết rồi?"

      "Ừ."

      "Em là ... Ừ... biết bao nhiêu?"

      "Biết từ lúc bữa ăn diễn ra cho tới lúc em tháo tóc giả xuống."

      Trong ngữ khí của hàm chứa nụ cười.

      "Vậy ..."

      Làm sao còn cười được?

      mang áo khoác vắt lên vai phải, giơ tay lên nhìn đồng hồ.

      "Các người hẹn sáu giờ đúng ... Bây giờ là mười hai giờ ba mươi lăm phút."

      Ánh mắt đối lại ánh mắt của .

      " cách khác, qua hơn sáu giờ, người của em còn mặc âu phục, có thể thấy được phiền não đến mức cũng muốn thay đồ. trăm phần trăm khẳng định em bữa tối nay vẫn chưa ăn gì, hai trăm phần trăm khẳng định em buồn đến muốn chết."

      cười cười trừng mắt nhìn. giống như Hùng bảo Bảo lúc bình thường thân thể khỏe mạnh, khí thế hừng hực.

      "Em đối với em rất nặng lời."

      Bảo Bảo giọng .

      Hạ Thụ lên trước, chế trụ cổ tay của , đột nhiên đem ôm ngang.

      "Hạ Thụ?"

      Đột nhiên bị nhấc lên, vội vàng ôm lấy cổ .

      "Bây giờ lo lắng nhất chính là cái bụng đáng thương của em, em đói bụng sao?"

      cúi nhìn , tiếng sủng nịch.

      " thả em xuống, làm chi ôm?"

      Hạ Thụ hôn lên trán .

      "Chúng ta ăn cái gì ngon ngon, cho em ăn đến no thôi."

      "Nhưng là —— "

      Phanh! cho cơ hội cự tuyệt, Hạ Thụ đá lên cửa sắt.

      "Uy, em còn chưa mang giày!"

      "Bỏ qua cho cho đôi chân đáng thương kia , ôm em."

      Ôm bước về phái xe.

      "Chìa khóa, túi xách..."

      Hết thảy đều mang a! giãy dụa muốn đứng xuống.

      "Kia đều là vấn đề."

      Đem nhét vào trong xe.

      " có chìa khóa em làm sao về nhà? Ba em ngủ..."

      còn la lối chiếc xe phóng con đường tối.

      *****

      Trong nhà hàng Ấn Độ , nơi được giới văn nghẹ sĩ thích nhất, ân trong ngõ tách biệt với thành phố, có bảng hiệu, tường cement, có cầu thang trải thảm vàng thông với nhà hàng dưới lòng đất.

      Đàm Hạ Thụ ôm Hùng Bảo Bảo hướng phòng dưới đất .

      "Uy, có thể thả em xuống, như vậy quá rêu rao ?"

      "Có quan hệ gì."

      "Phía dưới là nhà hàng?"

      "Nhà hàng Ấn Độ."

      " bây giờ định cứ thế ôm em vào nhà hàng?!"

      đề cao lượng.

      ha hả cười.

      "Cũng có thể khiêng nhưng em mặc váy, sợ em cảnh xuân lộ ra ngoài... Ngô!"

      Bị Bảo Bảo đá cước.

      Đàm Hạ Thụ kiên trì buông xuống, Hùng Bảo Bảo thân võ công, muốn thoát khỏi ngực của quá dễ dàng. Nhưng nghĩ đến, là sợ chân đau mới kiên trì ôm , mặc dù lúng túng, trong lòng vẫn là ngọt ngào, hưng phấn. Ngoài miệng thừa nhận, trong lòng lại vì ôn nhu của mà cảm động.

      xuống thang lầu, bức tường cement màu xám tro có chiếc giá cắm nến, bên còn có cây nên đốt lên, quang ảnh lần lượt thay đổi, bọn họ giống như là xuyên qua cái đường hầm thời kỳ quái.

      Theo từng bậc xuống thang lầu, dựa vào lồng ngực rộng lớn nam tính của , ngửi mùi thuốc lá nhàn nhạt cơ thể , cảm thụ xúc cảm bóng loáng nhẵn nhụi từ chiếc áo sơ mi cao cấp phẳng phiu của gương mặt. Bảo Bảo vui vẻ, cả đêm tâm tình căng thẳng cũng từ từ thanh tĩnh lại.

      biết chuyện phát sinh buổi tối, vẫn còn tìm đến . có trách cứ nửa câu, chẳng qua là lo lắng còn có ăn bữa ăn tối. thương hai chân quen giày, đường đem ôm qua...

      Bảo Bảo đem mặt vùi vào lồng ngực kia, lỗ tai ràng nghe thấy tiếng tim đập của . có thể nào ngăn cản người đàn ông ôn nhu như vậy a!

      Bọn họ tới cửa nhà hàng, nghe thấy tiếng đàn Măng-đô-lin duyên dáng, từ trong lòng ngực của nhìn lại, trong mũi tràn ngập mùi vị trầm hương nồng đậm, cảnh tượng trước mắt tựa như tới vương quốc Ấn Độ thần bí.

      Ai có thể nghĩ đến giữa đêm khuya tại Đài Bắc, bên dưới con đường vắng lặng, lại có nhà hàng Ấn Độ như vậy?

      "Nhà hàng mở cửa từ lúc này đến sáng sớm."

      Hạ Thụ giới thiệu.

      Hai nữ phục vụ ăn mặc theo kiểu Ấn Độ tiến tới chào hỏi bọn họ, dẫn bọn họ đến chỗ ngồi.

      Hạ Thụ chịu để xuống, kiên trì ôm về phía chỗ ngồi, nếu là ở nhà hàng khác chuyện này nhất định khiến cho mọi người xôn xao, nhưng ở chỗ này cũng như vậy, đại khái nguyên nhân do khách nhân tụ tập ở đây phần lớn là người hoạt động trong giới nghệ thuật.

      Bảo Bảo bận rộn đánh giá cách trang hoàng trong nhà hàng. Từ trần nhà rũ xuống những tua rua trùng điệp nặng nề, mỗi chuỗi đều có câu Kinh Phật. Trong mùi trầm hương nồng đậm, tràn ngập cỗ khí lang thang chán chường.

      Bảo Bảo chuyển ánh nhìn lên . Nơi này có đèn, nóc nhà treo treo cái mâm lớn, trong mâm đốt rất nhiều nến, mâm khẽ đung đưa, ánh nến hắt xuống cũng chợt lóe, chợt lóe.

      Nơi này có ghế, cái bàn thấp được đặt ở giường. Mọi người cởi giày, bỏ xuống áo khoác, hoặc ngồi hoặc nằm, trò chuyện với nhau, có người thậm chí còn lấy tay ăn cơm.

      (Đồ ăn Ấn Độ, đương nhiên phải ăn bằng tay )

      Xôn xao! Mở rộng tầm mắt.

      tới chỗ ngồi, Hạ Thụ để Bảo Bảo xuống, ngồi xuống phía đối diện cách cái bàn thấp.

      Nhân viên phục vụ đưa tới cái bát đồng đựng nước, hai cái khăn tay đặt ở bàn.

      "Tối nay chúng ta thể nghiệm chút cuộc sống của người Ấn Độ."

      kéo tay bỏ vào bát đồng, vốc nước giúp rửa tay.

      "Phải dùng tay ăn cơm sao?"

      hỏi.

      "Ở Ấn Độ, bình thường mọi người thường dùng tay ăn cơm."

      rút ra khăn mặt, bao lấy tay , cẩn thận lau khô, động tác ôn nhu.

      "Bọn họ bị phỏng tay?"

      Hạ Thụ cười đáp:

      " . Em cũng có thể lựa chọn dùng dao nĩa, bất quá tính muốn nhập gia tùy tục."

      rửa tay, cuộn lên ống tay áo, đồng thời giải khai mấy cái nút áo sơ mi.

      Nhìn động tác của , cảm giác miệng đắng lưỡi khô. Cổ của lộ ra khỏi cổ áo sơ mi mở rộng, làm cho người mơ màng (>"< sắc nữ). Bảo Bảo vội vàng dời tầm mắt, muốn chết, từ lúc nào trở nên sắc tình như vậy rồi?

      Nhân viên phục vụ đưa tới thực đơn, Hạ Thụ điểm mấy món ăn Ấn Độ, kèm thêm rượu.

      Đồ ăn lục tục được bưng lên, đều được đựng trong những cái bát nhìn giống như bảo vật.

      Còn chưa động thủ, những thức ăn bốc khói bên trong bát đồng bốc mùi tiêu thơm ngào ngạt, trước làm cho ánh mắt người ăn được lần thưởng yến.

      (Đoạn này rất xin lỗi, vì ta rành các món ăn Ấn Độ nên chỉ có thể "phóng tác" theo như cách hiểu của ta, có thể chính xác lắm, mọi người thông cảm ^^)

      Bảo Bảo lúc này bụng đói kêu vang, cùng Hạ Thụ tay hướng thức ăn tiến công, ăn bính ăn cơm, thỉnh thoảng nhấp ngụm rượu.

      Gạo Ấn Độ dài, mùi vị hương nồng, phối hợp với mùi cà ri nồng đậm, lưu lại trong miệng lâu tiêu tan. Rượu Ấn Độ chứa trong chiếc hũ màu vàng mỏ nhọn, Hạ Thụ giúp rót rượu, nâng lên chén đồng, nhìn dòng rượu màu hổ phách từ trong miệng bình hỏ hẹp đường lấp lánh giống như kim tuyến vào trong chén, tâm trước say nửa.

      Đồ nướng Ấn Độ kỳ diệu thú vị, Hạ Thụ hướng Bảo Bảo làm mẫu ăn trước. mảnh thịt nướng, chấm nước tương, tự tay đưa vào trong miệng , ngón cái xóa nước sốt tràn ra bên khóe mép , lúc này lòng của say đến thất thượng bát hạ ...

      Bọn họ vui chơi giải trí, thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt.

      Thịt gà cộng với mù tạt cay khiến cho sắc mặt ửng đỏ, vị ngọt ngào của gia vị làm say mê. bàn cái mâm từng đĩa từng đĩa mọt trống rỗng, bầu rượu càng ngày càng , trong mắt của tràn tình triền miên, nhìn mắt của sắc ý loạn tình mê.

      Đến cuối cùng, thưởng thức xong nước trái cây ưu cách, hưởng qua Mang Quả mùi, ngưng hẳn cho Ấn Độ hương liệu trà. Thừa dịp mùi thơm còn triền miên lưỡi, nhịn được lấy tay ôm người của , ở trong ánh mắt mê võng của , hôn lên môi đỏ mọng, trao đổi hương vị thần bí của Ấn Độ.

      Sau khi thưởng yến, bị hơi rượu thôi miên, còn có đôi mắt đa tình của , cùng với nụ hôn khiêu tình, Hùng Bảo Bảo cả đêm lo lắng cũng hóa thành bọt nước.

      Hi, trắng lo lắng đêm, kết quả Đàm Hạ Thụ lơ đễnh, có trách móc nặng nề nửa câu.

      "Hạ Thụ, em ... Tối nay em với bé những lời rất quá đáng..."

      nâng má, đưa mắt nhìn .

      "Em nghĩ mẹ , còn có em của ... ghét em?"

      "Em có sai."

      Ánh mắt tự trách của làm tim như thắt lại.

      "Em , con bé... con bé mắc bệnh, bởi vì trị bệnh bằng hoá chất cho nên..."

      Đầu tóc mới rụng sạch.

      Đàm Hạ Thụ đơn giản giải thích bệnh tình của am .

      "Bất quá chỉ cần đúng hạn uống thuốc, là có thể khống chế được."

      vươn tay, đầu ngón tay vuốt ve gương mặt .

      " nên tự trách , con bé tùy hứng quá lâu, nên có người thức tỉnh nó. đến còn phải cảm kích em, trải qua lần này, con bé trở nên hiểu chuyện hơn."

      "Em có thể giúp gì , làm cho bé trở nên vui vẻ? bé thích gì? Có cái gì hứng thú?"

      Bảo Bảo muốn đền bù thương tổn gây ra cho Đàm Tinh Hà.

      "Con bé rất thích biển, nhưng lại bị cấm cho lặn xuống nước."

      Hạ Thụ cười :

      "Bởi vì ... chuyện này cho nên mới học lặn, muốn đem thế giới dưới đáy biển kể cho nó nghe."

      " ra là như vậy."

      đối với em là tốt, làm cảm động.

      "Còn có hứng thú nào khác ?"

      "Mê máy tính, thậm chí còn có thể tự mình viếp lập trình, toàn là tự học cả."

      Bọn họ vừa hàn huyên trong chốc lát, vào khoảng rạng sáng hai giờ mới rời .

      "Bây giờ tốt rồi, có chìa khóa làm sao em về được nhà?"

      Ngồi ở trong xe, Bảo Bảo thầm.

      "Đến chỗ của ."

      nhịn được lại hôn đôi môi mỹ nhân, thưởng thức bị ngọt ngào trơn mịn của .

      thở gấp :

      " thể đến chỗ , tám giờ sáng mai em còn có buổi dạy."

      "Như vậy a, thể làm gì khác hơn là đưa em trở về."

      Hạ Thụ nổ máy.

      "Bây giờ mấy giờ?"

      Bảo Bảo nhìn hướng đồng hồ điện tử.

      "Hai giờ rưỡi? Ba em đại khái là ngủ như chết rồi!"

      "Vậy cứ để cho bác ngủ."

      "Em có chìa khóa."

      Bảo Bảo liếc cái, nếu là mới vừa rồi trước hết để cho vào cầm chìa khóa, bây giờ cũng buồn bực bị nhốt bên ngoài như vậy.

      " có chìa khóa."

      "Làm sao có thể?"

      Bảo Bảo tin.

      mở nhạc, hướng nháy mắt mấy cái.

      "Đợi lát nữa giúp em mở cửa, bảo đảm để thần biết quỷ hay về đến nhà."

      còn chất vấn.

      " có cái chìa khóa? Ba em đưa cho ?"

      *****

      Nửa đêm, gió đêm nhè thổi, nơi xa mấy tiếng chó sủa. Vài chiếc xe chậm rãi qua, dưới ánh sáng phát ra từ đèn xe ra con hẻm , tại góc có hai người, đứng ở dưới ánh trăng, bên dưới bóng râm mềm mại của cây ngô đồng tỏa xuống.

      Bảo Bảo chân đứng ở trước cửa nhà.

      "Được rồi, làm sao bây giờ? Chìa khóa đâu? Lấy ra !"

      tin có.

      nhìn Hạ Thụ đem tay cho vào túi quần tây lục lọi, rút tay ra, rỗng tuếch.

      " ra là gạt người !"

      Liếc nhìn , nhếch mép cười.

      "Vẫn là bấm chuông thôi!"

      Giơ tay lên muốn nhấn chuông, dùng tay ngăn lại.

      hướng mở ra hai tay, tiếp theo giống như làm ảo thuật, tay phải thăm dò vào miệng túi ngoài áo sơ mi.

      "Còn có chơi đủ?"

      Bảo Bảo bộ "Xem chơi đến bao lâu" bộ dáng.

      Hạ Thụ từ trong túi trước lấy ra, phải là cái chìa khóa, mà là hộp gỗ , giống như là hộp đựng tăm.

      dùng tay đẩy ra nắp hộp, từ bên trong hộp đổ ra cây ngân châm đặc chế dài , rơi vào lòng bàn tay trái.

      " lập tức mở cửa."

      xong, trước ánh mắt kinh ngạc của Hùng Bảo Bảo, quỳ gối xuống ở trước cửa, ngân châm cắm vào ổ khóa, nhắm mắt, lấy châm thăm dò vị trí, gảy cái, cần đến khắc, rắc tiếng, ổ khóa mở ra.

      "Làm như thế nào?"

      kinh hô.

      búng tay, đối với cười, khẩu khí thân mật :

      "Bảo Bảo, vẫn chưa có cho em nghề nghiệp của ."

      Cũng nên cho biết rồi, trước đây chưa từng cùng bạn nhắc tới nghề nghiệp, thứ nhất là vì những công việc Trầm Khải ủy thác cho bình thường đều là những vụ án cơ mật, thể công khải ra trước ánh sáng; thứ hai ghét bị hỏi tới nội dung công việc, la la tố tố giải thích như thế nào mở khóa.

      Dĩ nhiên, phải là vừa bắt đầu tránh tới công việc của mình, cũng từng thẳng thắng cho bạn hẹn hò biết, kết quả đem mình quẳng vào cái vô cùng phiền toái lại hề dừng lại.

      Vị bạn kia muốn ở trước mặt người thân của biểu diễn mở khóa.

      Bạn của bạn của , thân thích của thân thích, xe gắn máy, hòm hành lý, hộp châu báu, thậm chí chỉ là bản nhật ký... Chỉ cần là cùng khóa có quan hệ và mở ra, đều bị xin biểu diễn.

      Tiện tay mà thôi có gì oán trách, chẳng qua là những thứ khóa nho kia, tìm mở tựa như giết gà dùng đao mổ trâu, làm cảm thấy nhàm chán, càng lúc càng phiền, kết quả là, từ đó thông minh mà năng thận trọng.

      đề cập tới nghề nghiệp của , đến sở trường của .

      Như vậy, tại sao nguyện ý cùng Bảo Bảo ?

      nhìn Hùng Bảo Bảo, tính cách của mãnh liệt hấp dẫn , cùng gặp gỡ, càng ngày càng tình. Hơn nữa đây là lần đầu tiên, cao hứng tới trong đầu có ý nghĩ muốn cùng người phụ nữ bên nhau cả đời. có lẽ ôn nhu tỉ mỉ của loại , nhưng tối nay khi nhìn thấy vì muốn gặp mẹ , cố ý mặc âu phục bình thường vốn mặc, mang giày cao gót mà mài phá ngón chân, còn có bởi vì thương tổn em , đau lòng bộ dáng như đưa đám...

      Ở tối nay, cái loại dục vọng muốn cùng bên nhau cả đời, nhiều lần mãnh liệt vang dội trong ngực của .

      Chính là ! Hạnh phúc mà Đàm Hạ Thụ mực theo đuổi, người bạn đời trong cuộc sống của .

      Cho nên, thừa dịp cơ hội mở khóa này, công khai nghề nghiệp của mình, đem tất cả những gì thuộc về bản thân bày ra trước mặt .

      còn nhớ chán ghét đám đệ tử lưu linh, chán đàn ông làm việc đàng hoàng, lúc trước hiểu lầm chơi bời lêu lổng, chỉ cảm thấy mới mẻ thú vị, bây giờ được. Bây giờ, muốn ở nơi này, trước mặt người phụ nữ mà , triển bản lãnh của mình, năng lực huyền diệu của mình.

      Thu hồi ngân châm, đem cửa sắt đẩy rộng ra, sau đó đắc ý nhìn Bảo Bảo.

      "Bây giờ, em biết phải là người chơi bời lêu lổng rồi chứ?"

      Mở khóa là bản lĩnh phi thường chuyên nghiệp, hơn nữa còn là cao thủ đứng đầu trong giới chuyên nghiệp.

      " là thợ khóa?"

      (*Phụt* Chết ta, lại làm hại cái màn hình máy tính rồi *lau lau* :)))

      lấy lại tinh thần, phỏng đoán , nhưng rồi lập tức tự lật đổ phỏng đoán của mình.

      ", đúng!"

      Có người thợ khóa cần chú ý cửa hàng? Mà thời gian của luôn luôn rất tự do.

      "Bảo Bảo, phải là loại mở cửa tiệm đánh chìa khóa, khắc con dấu."

      Trình độ cao hơn tầng đó.

      Hùng Bảo Bảo lui về phía sau bước.

      "Chẳng lẽ... là trộm?"

      (Sặc tập 2 :)) )

      Trộm công việc tự do, trộm mở khóa là cao thủ nhất.

      Đó, hiểu lầm lớn, bộ dáng kinh ngạc, chọc cho cười to.

      "Cười cái gì? Giải thích ! là trộm chứ?"

      lớn tiếng hỏi, vội vả làm ràng.

      "Nếu như là đúng?"

      Hai tay nhét vào trong túi, trong mắt đều là ý cười.

      Lòng của nhất thời nguội nửa đoạn, trộm... Mẹ kiếp! So sánh với là kẻ chơi bời lêu lổng càng khó khiến cho người ta chấp nhận a.

      "Đàm Hạ Thụ, nhà thiếu tiền, cần phải ăn cắp duy trì cuộc sống mà?"

      , tin mình cùng bọn đạo chích gặp gỡ. Bảo Bảo nhìn chằm chằm gương mặt tuấn của Hạ Thụ, bọn đạo chích nên quỷ quỷ túy túy, đầu trâu mặt ngựa, lấm la lấm lét, sợ hãi rụt rè; nhưng vẫn dáng vẻ xuất chúng, phong độ. Nếu như là bọn đạo chích, kia ông trời thực là khéo bày ra trò cười lớn.

      Hạ Thụ lười biếng :

      "Em đúng, thiếu tiền. cách khác, chính là muốn tìm kiếm kích thích..."

      Giỏi cho Hùng Bảo Bảo! Lại có thể hiểu lầm là trộm, biết nên tức giận hay nên cười.

      Wow liệt ~~ là trộm! Oanh! Hùng Bảo Bảo lăng tại nguyên chỗ, vẻ mặt rất giống mới vừa bị Thiên Lôi đánh. Lão thiên gia, có tất phải khảo nghiệm năng lực chịu đựng của như vậy ? là im lặng hỏi ông trời.

      Luôn luôn tự nhận sợ trời sợ đất, cho dù bầu trời có sập xuống cũng thể hù dọa đến , nữ trung hào kiệt Hùng Bảo Bảo, lần này, Đàm Hạ Thụ khiễn cho lòng tin của có nguy cơ tan vỡ.

      "Cũng bởi vì theo đuổi kích thích, lựa chọn làm trộm?"

      Bảo Bảo thanh căng thẳng, khóe mắt co quắp.

      Ai da, tưởng . làm người thất bại như vậy? có chỗ nào làm liên tưởng đến trộm? Hạ Thụ hít sâu cái, cười như cười nhìn Bảo Bảo.

      " hoàn toàn có thể hiểu kinh ngạc của em, ai... Dù sao trước giờ cũng ít có người có thể tiếp nhận nghề nghiệp của ."

      sâu kín thở dài, càng trêu cợt .

      Wow dặm liệt, có nào có thể tiếp nhận bạn trai là tên trộm? Trừ phi ta bản thân muốn làm uyên ương đạo tặc, bỏ mạng nơi cuộc sống phiêu bạt.

      XX, kinh ngạc xong, Bảo Bảo khôi phục lực chiến đấu.

      "Em biết rồi."

      Nếu hẹn hò thành , hối hận cũng làm nên chuyện gì. khom người, hai tay chống ở gối, dùng sức hút khẩu khí, giống như ở miễn cưỡng mình tiếp nhận .

      Bảo Bảo hừ tiếng, tự giễu :

      " tên trộm? Em nhưng lại cùng trộm hẹn hò? thể tin được."

      "Chẳng lẽ bởi vì là trộm, em cần nữa?"

      Hạ Thụ tiếp tục trêu .

      "Bất kể như thế nào, bạn trai của em, tuyệt có thể là trộm."

      làm người quang minh lỗi lạc, há có thể cùng bọn đạo chích thương?

      " biết rồi, tên trộm em thể tiếp nhận, cường đạo có lẽ có thể suy nghĩ?"

      " nếu là cường đạo em lập tức đập chết ."

      Còn dám cùng múa mép khua môi? Bảo Bảo xoa huyệt Thái dương, tĩnh táo, tĩnh táo.

      "Đàm Hạ Thụ, em cảm thấy chugns ta cần tốt chuyện."

      "Bởi vì là trộm?"

      "Mẹ kiếp, đúng, bởi vì là trộm!"

      giận đến lựa lời .

      "Em , rửa tai lắng nghe."

      nhún bả vai cái. nghĩ, bắt đầu đem sở trường của mình ra, đối với ân cần tha thiết dạy dỗ.

      Quả nhiên ——

      "Cái gì tốt làm, sao phải làm trộm?"

      Bắt đầu, giáo dục, Thiết kỷ luật.

      " đúng, đúng."

      biết điều chút nghe giáo huấn.

      dùng sức dạo bước, dõng dạc :

      "Trước kia như thế nào em bất kể, bây giờ cùng nhau hẹn hò, cho phép làm cái chuyện quỷ quỷ túy túy này nữa. Làm người phải quang minh lỗi lạc, nghe hay ?"

      "Quả , quả ."

      rất muốn cười, nhưng là thái độ vô cùng chân của hại dám. Ai biết đại tỷ khi khó chịu, có thể hay mặt đạp vài cái giấu chân, giấu giày?

      gãi gãi đầu, giống như cùng nguyên tắc của mình đánh nhau. là trộm, nên cùng trộm ở chung chỗ, vậy làm sao bây giờ? chia tay, lại nỡ. là tốt, nhưng lại là trộm, trộm a! Đáng giận, đáng giận! Cuối cùng, dừng ở trước mặt , đè lại hai vai , hít sâu cái, rất có khí phách tỏ tình:

      "Đàm Hạ Thụ, biết em thích ."

      " cũng vậy, thích em."

      Hạ Thụ nhếch miệng cười. bộ dáng buồn rầu đáng , động tác khẽ cắn môi dưới khiến cho muốn hôn cái.

      Bảo Bảo nhìn , suy nghĩ chút, :

      "Em có thể tiếp nhận bạn trai là trộm, đáp ứng em, cải tà quy chánh. cần biết ham mê cái nghề bất lương này chỗ nào, đáp ứng em, từ bỏ nó."

      Ánh mắt nhìn chằm chằm ánh mắt của .

      "Sợ rằng rất khó."

      Nhìn thấy sắc mặt trong nháy mắt vẻ lo lắng, lập tức bổ sung :

      "Em biết, mức độ nghiện này phải đổi là có thể đổi."

      Wow! Hạ Thụ ở trong lòng reo hò —— Bảo Bảo em là đáng !

      (Wow! Hạ Thụ, là BT)

      Nhìn dùng bộ dạng chính nghĩa cùng chuyện, khiến cho cảm giác dường như bản thân cùng với giáo viên chuyện đương.

      " thể thị phi chẳng phân biệt được, đem vui vẻ của mình xây dựng từ thống khổ của người khác như vậy."

      "Nhưng là mỗi khi thành công mở ra khóa cửa, tiến vào trong nhà người xa lạ, bị loại cảm giác thỏa mãn khó được bao phủ; tim đập kịch liệt, nhiệt huyết sôi trào! Cái loại kích thích nầy em có thể tưởng tượng được ?"

      "Mỗi khi tham dự tranh tài võ thuật, thời điểm em tung đòn quyết định, làm đối thủ bị đánh ngã xuống đất, em giống như trước cũng có thể có được loại kích thích này. Nếu thích, em mỗi ngày đấu với trận, muốn bao nhiêu kích thích, em cho bấy nhiêu kích thích!"

      Ách... Ví dụ này thực được tốt đó. Hạ Thụ há hốc mồm.

      "Nếu như em chỉ chính là cái loại nầy bị em đánh mà kích thích, vừa vặn lĩnh giáo rồi, cá nhân cảm thấy cái loại kích thích nầy đối với trái tim của , quá mức kịch liệt. muốn chính là kích thích khi phạm tội, phải là đau đớn kích thích, em phân biệt được khác biệt trong chuyện này sao?"

      Giai nhân hai tay chợt níu lấy cổ áo của , mắt lộ ra tinh quang, tiếp tục hướng dẫn từng bước.

      "Ngẫm lại xem, vạn nhất ngày nào đó thất thủ bị bắt, nhốt vào ngục, bỏ được người bạn mặt mũi như hoa như ngọc, nhìn mặt mũi tên cai ngục giống mà quét sân sao?"

      " đúng, đúng, cũng biết ăn cắp đúng."

      Mẹ kiếp! gầm thét:

      "Vậy còn làm?! Bây giờ, lập tức, lập tức phát thề độc, bao giờ ... tái phạm nữa!"

      Bảo Bảo kích động được cả người úp sấp người .

      Hạ Thụ bị giai nhân vội vả ép đến trước tường, bỗng nhiên ánh mắt tối sầm lại, vẻ mặt vô tội.

      "Em có biết tại sao muốn làm trộm?"

      "Tại sao?"

      "Khi còn bé ở trong phòng bệnh nhi, xem bộ truyện cũ."

      "Nga?"

      Cái đó và làm trộm có quan hệ gì?

      "Truyện về Arsene Lupin. hiểu chưa?"

      (Tên trộm vĩ đại nhất trong mọi tên trộm, đẹp trai, hào hoa, đa tình, là thiên tài của thiên tài, tình vĩnh cửu của ta ^^)

      Tròng mắt đen nhìn .

      Tay bé níu lấy cổ áo buông ra, hai tay khoanh trước ngực, nhìn chằm chằm .

      "Là ý truyện về Arsene Lupin dạy làm trộm?"

      Thực là hiểu lầm lớn.

      " hy vọng mình tương lai có thể đánh mạnh giúp , cướp của người giàu giúp người nghèo khó, cho nên..."

      chợt ngừng lại, cười ra tiếng.

      "Tốt, nữa."

      nhức đầu, lại khom người, hai tay chống đầu gối, thổ nạp hút khí, bình phục cuồn cuộn cảm xúc.

      Từng nghe qua, con người cả đời tránh được kinh nghiệm mưa gió, khi gặp phải khảo nghiệm, phải dũng cảm khiêu chiến trúng mục tiêu ngoài ý muốn.

      Nhưng là, loại khảo nghiệm này cugnx thực lợi hại. tại sao gặp phải loại này khảo nghiệm? Lần đầu tiên người từ tận trong tâm, lại là tên trộm, còn đơn giản là vì khi còn bé đọc Truyện về Arsene Lupin?

      ở trong lòng reo hò ——

      "Arsene Lupin, ngươi ra đây cho ta, ta muốn đánh ngươi!"

      ở trong lòng ai thán:

      "Thượng đế, ta quả với ngươi, hy vọng cùng Trung Hoa hùng hoặc là Hoàng Phi Hùng, Lý Tiểu Long... hùng gặp gỡ. Thượng đế, ta thừa nhận ta quả từng ảo tưởng người đàn ông của ta đánh mạnh giúp yếu, thân mang tuyệt kỷ. Nhưng ngài ban cho ta đại hùng coi như xong, cần gì để cho ta phải tên trộm chết tiệt?!"

      Trách Arsene Lupin ở trong sách xưa gây chuyện là đủ rồi, còn chạy đến nhân gian sống sờ sờ diễn cho xem, trong khi bạn trai lại quá mức ngây thơ!

      Kỳ quái, tại sao có thể có ý nghĩ ngây thơ như vậy? Truyện vệ Arsene Lupin... Này cùng với lúc học trung học đệ nhị cấp, thường ảo tưởng mình là hoa Magnolia có cái gì khác biệt?

      Bảo Bảo tức phát điên, đánh bả vai .

      "Hạ Thụ, trước mặt là ngõ cụt, quay đầu lại là bờ."

      ra sức vắt hết óc suy nghĩ, dứt khoát, nếu vẫn thông suốt hai tay đánh , có lẽ đánh mấy bạt tai là có thể đánh tỉnh .

      còn có chơi đủ, tiếp tục bài.

      "Bảo Bảo, em biết em tại sao lại hấp dẫn ?"

      cầm hai tay Bảo Bảo, đem đặt trước ngực mình, nhìn vào mắt .

      "Vào cái thời khắc gặp em, liền biết em có thể mang từ trong bóng tối cứu ra. Em chánh khí nghiêm nghị, tâm địa tinh khiết ."

      "Ách..."

      "Em nhất định có thể trợ giúp thoát khỏi kiếp sống của tên trộm."

      "Di? Như vậy quyết định làm trộm nữa?"

      " nguyện trước chứng kiến của em, cải tà quy chánh."

      xong cảm giác có chuyện lạ.

      "Tốt lắm wow!"

      Cuối cùng cảm thấy có chút an ủi.

      "Chỉ cần em nguyện ý theo làm trộm lần cuối cùng."

      "A? A! lại lần nữa xem."

      Bảo Bảo kinh hãi, có nghe lầm hay ?

      "Tối mai mười hai giờ tới đón em, chúng ta cùng nhau hành động."

      dùng lực đè lại bả vai Bảo Bảo.

      "Trước lúc thoát khỏi hình bóng của Arsène Lupin, cần em tận mắt nhìn thấy hình ảnh làm trộm cuối cùng của ."

      " còn muốn làm trộm?! EM mới vừa có nghe vào? chịu đáp ứng coi như xong, bây giờ còn tha em xuống nước?!"

      A ~~ là ngứa da mà.

      kéo tay .

      "Chúng ta cướp của người giàu giúp người nghèo khó, làm xong phi vụ cuối cùng này, từ đó chậu vàng rửa tay, thối lui khỏi giang hồ."

      Bảo Bảo khóe mắt co quắp, trong đầu nhanh lên —— nhà giam, thăm tù, cảnh sát, ký giả, ti vi tin tức, cha... Bản thân nếu quả ngốc đến cùng làm trộm, chính là mẹ , đệ nhất thiên hạ khốn kiếp, ngu ngốc thêm ba cấp!

      rống:

      " cho phép lại trộm đồ của người ta!"

      "Là trộm người xấu, cướp của người giàu giúp người nghèo khó."

      "Liên quan gì đến người nào nghèo khó, cho phép!"

      Giận đến bão tố ra sân khấu vịnh quốc ngữ.

      "Em cùng ! Em tại sao phải cùng !"

      cảm giác mình mau tức chết, cũng nhanh mơ hồ chủ cưng chìu cho đòi, ô hô ai tai.

      "Bởi vì em là người phụ nữ mà , trong lần hành động cuối cùng của , hy vọng có em ở bên cạnh."

      "Cần mặc y phục cổ động viên cổ động cho cố gắng lên ?"

      "Nếu như nguyện ý, mời mặc váy ngắn, dũng cảm hơn."

      X%#&...

      Nhờ ơn Hạ Thụ ban thưởng, những lời vô cùng thô tục trong nháy mắt chật ních trong lục phủ ngũ tạng của Bảo Bảo.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 11

      Đàm Hạ Thụ tên trộm này, khốn nhiễu Hùng Bảo Bảo đêm, hại mất ngủ.

      Được rồi, lấy tư cách của kẻ trộm mà , đích thực lợi hại.

      Mặc dù có bộ dạng của phường trộm cướp, nhưng mấy tháng qua, dần trộm tâm của , trộm giấc ngủ hàng đêm của , trộm lần đầu tiên thương của , trộm chân dung người bạn trai trong tưởng tượng của .

      từ nguyện ý cùng hẹn hò, đến cơ hồ ngày ngày cùng hẹn hò. từ thích chơi bời lêu lổng, đến thưởng thức tình thú trong cuộc sống của . ghét cay ghét đắng hành động quỷ quỷ túy túy, kết quả lại có bạn trai là tên trộm!

      Còn có gì so sánh với chuyện này càng châm chọc hơn sao?

      Bây giờ, cái tên cướp đáng giận này lại còn muốn kéo cùng làm trộm? Còn có gì so sánh với điều này càng hoang đường sao?

      tuyệt đối đáp ứng! nếu như muốn "rửa tay chậu vàng" (Clair: ý là rửa tay gác kiếm, thoái giang hồ như các cao thủ ngày xưa ấy), vậy chờ cùng chia tay.

      Ừ, cứ như thế! Vào lúc trời hừng sáng, Bảo Bảo có quyết định.

      Sau đó, ngày mới bắt đầu.

      7h đúng, mua bữa ăn sáng ở đạo trường chờ học sinh. Tám giờ trường bắt đầu học, học sinh là đám người về hưu, các , các bác muốn rèn luyện thân thể. Chín giờ, chương trình học kết thúc, tiễn học sinh, về nhà giặt quần áo, quét dọn trong nhà.

      Mười giờ, điện thoại vang. Cho là tìm , ba ba nhận điện thoại, đổi y phục, ra cửa.

      "Ba cùng chú Phương làm từ thiện."

      Hùng Hoa giơ lên chiếc túi bảo vệ môi trường, vui vẻ ra cửa, hoàn toàn phát giác ra tâm nặng nề của con cưng.

      Hai giờ chiều, Đinh Tử Nhu cười híp mắt tới. mang đến đống phiền phức, Bảo Bảo ngồi yên ở ghế sa lon xem tin tức.

      Tử Nhu cười dài hỏi:

      "Có muốn ăn khoai tây ?"

      "."

      "Hán bảo?" (Clair: biết là cái gì =.:)

      "."

      "Bắp ngô?"

      "."

      "Đàm Hạ Thụ?"

      Bảo Bảo trừng cái.

      "Vui lắm sao?"

      "Hắc hắc hắc hắc hắc hắc..."

      Đinh Tử Nhu tự cho là hài hước loạn cười.

      "Cậu hôm nay mặt rất thối đó. Tối hôm qua ngủ ngon? Mắt có quầng thâm ai..."

      "Cậu hôm nay cao hứng sao."

      Cười đến giống như sắc nữ.

      Tử Nhu dùng loại thanh vô cùng khả ái :

      "Đúng a! Tử Nhu hôm nay vui vẻ đó ~~ "

      Ừ ~~

      "Cùng Kiều Đại Vĩ chia tay?"

      Đinh Tử Nhu oa oa :

      "Uy! Đừng có nguyền rủa bọn mình."

      "Cùng ở chung chỗ mới là nguyền rủa, sớm muộn gì cả người, cả của đều mất."

      Đinh Tử Nhu nhảy khỏi ghế sa lon, hí mắt đánh giá Hùng Bảo Bảo.

      "Sách sách... Kể từ khi cậu cùng Đàm tiên sinh thương, mình lâu nhìn thấy cậu dữ tợn như vậy. Cậu hôm nay hỏa khí lớn như vậy, Tử Nhu quyết định giúp cậu giảm nhiệt."

      Vừa lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại.

      "Cậu làm gì? Gọi cho ai?"

      Đinh Tử Nhu phất tay cái, điện thoại chuyển sang tai kia, hướng về phía điện thoại di động :

      "Đàm tiên sinh? Cứu mạng cứu mạng, người của hung bạo —— a!"

      Bảo Bảo đoạt lấy điện thoại.

      "Đừng nghe ấy..."

      Đô đô đô đô...

      Di?

      Hùng Bảo Bảo nhìn chằm chằm điện thoại di động, Đinh Tử Nhu bật cười.

      "Wow ha ha ha... Gạt cậu thôi. Xem cậu khẩn trương kìa, ha ha ha ha ha... Wow! Đau ~~"

      Bị Bảo Bảo làm cho biết điều chút ngồi trở về ghế sa lon, Tử Nhu nghiêm túc cho Hùng Bảo Bảo ý kiến ——

      "Cậu hẳn là nên cùng ấy làm trộm lần."

      "Mình điên sao? A? Mình muốn sống nữa? A? Mình giống loại người có thể làm chuyện đáng sỉ nhục này? A?"

      Bảo Bảo phản ứng giống như là Đinh Tử Nhu nhục mạ .

      "Đàm Hạ Thụ người này cũng là hay, trách trộm Arsène la bình, ha ha ha ha ha Hmm..."

      Bỗng nhiên, Đinh Tử Nhu lại lặp lại lần cử động vừa mới làm, cười đến ôm bụng, vừa cười vừa đập bàn, thiếu chút nữa té ra khỏi ghế salon.

      "Nếu cậu muốn ngồi ghế salon, mình có thể suy nghĩ để cậu nằm đất."

      Những lời này của Bảo Bảo hữu hiệu làm cho Đinh Tử Nhu ngưng cười bắn trở về ghế salon.

      "Khụ khụ!"

      thanh thanh cổ họng, hai tròng mắt lóe tia sáng, nhàng mở miệng:

      "Nếu là mình, mình . Đàm Hạ Thụ xem ra rất thông minh, mình có lòng tin ta thất thủ, cậu có thể bình an trở về, ấy cải tà quy chánh, vẹn toàn đôi bên, trăm năm hảo hợp."

      "Có còn hay ? Cậu làm thơ sao?"

      Hùng Bảo Bảo hỏa khí càng lớn. mặt của bắt đầu xuất vẻ mặt như nhịn được, theo thời gian trôi qua, áp lực của cấp tốc lên tới mức cơn bão số hai.

      "Được rồi, thử nghĩ theo góc độ khác xem, cứ coi như lúc các cậu ăn cắp bị phát , kia phải là cơ hội tốt để cậu thi triển công phu của mình?"

      "Là sao? Đánh cảnh sát sao?"

      "Ai..."

      "Cảnh sát có súng cậu biết ?"

      "Ách..."

      Hùng Bảo Bảo mắt lộ ra hung quang.

      "Mình luyện võ là vì muốn trộm đồ sao? A? A!"

      a đến khiến cho Đinh Tử Nhu che ngực, thất kinh.

      " phải, lão Đại."

      "Ngô."

      "Bất quá cậu là bạn của tên trộm, trong phi vụ trộm cắp cuối cùng của ta, thể nghiệm chút cũng là tệ a!"

      "Nếu như ấy là hung thủ giết người, trong vụ giết người cuối cùng của ấy, mình cũng phải thể nghiệm lần giết người sao? A? A! Đầu cậu đúng là hỏng mất rồi!"

      là, với thôi, càng lại càng cảm thấy mình ngu ngốc.

      "Vậy cậu quyết định làm sao bây giờ?"

      "Tối nay tám giờ, mình muốn ngăn cản ấy."

      "Nếu như ta vẫn muốn trộm?"

      "Mình đánh bất tỉnh ấy!"

      "A? A! A ~~"

      Đinh Tử Nhu bỗng nhiên hiểu chuyện —— Đàm tiên sinh làm trộm tất nhiên tốt, nhưng có bạn như Hùng Bảo Bảo dường như càng hỏng bét!

      Chuyện tình lãng mạn rốt cục cũng phủ xuống người Lão Đại, nhưng làm sao mọi thứ lại đều biến dạng cả rồi? đương hẳn là sầu triền miên, làm sao lão Đại lại có thể thô bạo hung ác như vậy? A ~~ hổ là Lão Đại của , chuyện đương cũng có khí phách như vậy!

      "Lão Đại, ta sùng bái người!"

      Đinh Tử Nhu ôm cổ Hùng Bảo Bảo.

      "Cậu đừng có giỡn..."

      Hùng Bảo Bảo phất tay đem Đinh Tử Nhu hất ra.

      *****

      Buổi tối tám giờ ——

      Giống như là biết trước Hùng Bảo Bảo đến là để ngăn cản ăn cắp, sau khi Bảo Bảo lên xe, mới mở miệng câu:

      "Em muốn bỏ ý niệm trong đầu..."

      Hạ Thụ lập tức cắt đứt lời của .

      "Em biết người hôm nay chúng ta muốn trộm là người thế nào ?"

      Sau đó bắt đầu trần thuật về tội ác của "Mục tiêu".

      Sau khi Đàm Hạ Thụ năng hùng hồn đầy lý lẽ trần thuật về tội ác của mục tiêu xong, quả nhiên ngoài dự đoán, Hùng Bảo Bảo giận đến chửi ầm lên ——

      "Loại cặn bã xâm chiếm tài sản của người nghèo, cho vay cắt cổ bức tử dân chúng hỗn trướng này, hẳn là nên tìm cảnh sát báo án!"

      Bất quá, tức giận này của cũng ngoài dự liệu của .

      "Ai, em có điều biết, những phần tử đổi trắng thay đen này, phía sau chỗ dựa cũng cứng."

      Cho nên, Đàm Hạ Thụ lại tiếp tục hao tổn thêm mười lăm phút, hướng Bảo Bảo những kẻ tội ác tày trời bại hoại như vậy, vì sao có thể tránh né khỏi chế tài của pháp luật, hơn nữa còn có thể vĩnh viễn vô cùng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tiếp tục làm trái pháp luật, tiếp tục hại dân hại nước.

      "Quá ghê tởm!"

      Hùng Bảo Bảo mắng.

      " đời lại có người như thế, còn bằng súc sinh!"

      "Đúng vậy, tối nay chúng ta cho chút giáo huấn nho ."

      Di?! Bảo Bảo liếc nhìn cái, cười; trong lòng tính toán biểu lộ ở khóe miệng khẽ nhếch —— bỗng nhiên có loại cảm giác nghi ngờ.

      "Tất cả những gì mới vừa đều là thực?"

      Hừ, tám phần là xạo.

      "Quái, đối với bối cảnh của tên bại hoại này hiểu rất sao."

      Tên bại hoại này nếu có thể giống như , thần thông quảng đại, kia đối với những chuyện xấu của mình nhất định rất giữ bí mật, phải chỉ cần theo là có thể biết? phải tất cả đều là bày ra lừa đây chứ?

      "Em tự mình xem."

      kéo ra hộc xe, rút ra cặp hồ sơ đưa cho .

      " có người bạn làm ở sở cảnh sát, tất cả đều là cậu ấy cung cấp."

      Hùng Bảo Bảo bá bá bá lật xem.

      Đàm Hạ Thụ bổ sung :

      "Căn cứ tin tức có thể tin, vị tiên sinh này ra khỏi nước, tối nay là thời cơ tốt."

      Xe hơi chạy nhanh cầu vượt, Đàm Hạ Thụ khóe miệng châm thêm điếu xì gà.

      Bảo Bảo trong lòng tràn đầy phân vân, quyết tâm ngăn cản Hạ Thụ bắt đầu dao động, của thị phi đề bị đảo lộn, lão Thiên ~~ là ác ma a!

      Bảo Bảo nhức đầu, chống trán.

      "Này làm sao có thể..."

      thế nhưng bắt đầu đồng tình hành vi của ?

      Tiếng ca du dương, trong đài phát ra chính là bài hát tiếng "How deep is your love" .

      "Vạn nhất chúng ta bị cảnh sát bắt được ..."

      bắt đầu có dấu hiệu nhượng bộ.

      " tuyệt đối để cho loại chuyện này phát sinh."

      "Em vạn nhất!"

      " thể nào."

      khẩu khí kiên định, giống như việc đường, sống Địa Cầu, bị cảnh sát bắt được tuyệt đối thể nào.

      Bảo Bảo lặng yên, nhìn đèn xe ánh qua đoạn đường tối. người cần mạo hiểm như vậy sao? Hắc, vốn thích khó khăn mạo hiểm, nhưng alf...

      Liếc thấy vẻ mặt u buồn của , Đàm Hạ Thụ cười :

      "Hắc, thử nghĩ xem, chúng ta như thế này, từ tay tên bại hoại kia trộm bao nhiêu thứ? Thử nghĩ xem chúng ta tối nay thu hoạch... Chúng ta có thể tìm thấy cái gì? Châu báu, nhẫn, hột xoàn ... Nhất định có cả cái tủ sắt, tuyệt đối kiên cố, nhưng cần gấp gáp, bất kể cái tủ sắt kia khó mở như thế nào cũng có biện pháp."

      nhếch miệng cười, ánh mắt nhấp nháy tỏa sáng.

      Hùng Bảo Bảo chỉ nghĩ đến tích bại lộ, nhà giam chờ bọn họ.

      trầm mặc hồi, hỏi:

      "Nếu như bị bắt được, còng tay xiềng chân có thể mở ?"

      Câu trả lời của là cười ha ha, cười đến thiếu chút nữa rơi nước mắt. Bi ai a, đối với tin tưởng như vậy.

      " làm sao có thể để cho người phụ nữ mình bị cảnh sát bắt được?"

      hướng nháy mắt mấy cái, gợi cảm được muốn chết.

      "Sweetheart, cho dù em bị nhốt vào tù, cũng có thể dẫn em vượt ngục, cho nên đừng lo lắng, được chứ? bảo đảm đây nhất định là hồi ức vui sướng nhất của em."

      cúi xuống hôn gương mặt .

      *****

      Rốt cục cũng đến lúc!

      Thời gian, đêm khuya chút.

      Địa điểm, lầu năm tòa nhà trọ bình thường.

      Đàm Hạ Thụ lần đầu tiên làm trộm, nhưng hề quên trình tự mang vào bao tay, cũng giúp Bảo Bảo mang, phim cũng đều là diễn như vậy, sợ lưu lại dấu vân tay.

      Thời gian mở khóa —— cửa sắt hai mươi giây, cửa gỗ mười giây, tổng cộng ba mươi giây.

      có phá hư khóa, sau đó bọn họ xông vào trong nhà tên bại hoại, bên trong tối như mực, Đàm Hạ Thụ thắp sáng đèn pin cầm tay, đem cửa đóng kín, Hùng Bảo Bảo bắt đầu điên cấp thấp.

      "Mau mau mau..."

      thấp giọng thúc giục.

      "Em nhìn xem có cái gì thích, cứ cầm."

      mở ngăn kéo bên dưới tủ tivi, thảnh thảnh thơi thơi kiểm tra những thứ tên bại hoại cất dấu.

      "Tên bại hoại này thích thu thập tiền... Đây là bút máy Vạn Bảo Long số lượng hạn chế..."

      " nhanh lên chút!"

      Bảo Bảo mở ra vali xách tay mang đến, bỏ vào cái bút máy.

      Tang vật đầu tiên! Tim đập kịch liệt.

      Đàm Hạ Thụ lục tục kéo ra mười ngăn kéo, cầm ba tệp tiền mặt, cái bút máy, cái bình pha lê.

      " phòng trong xem chút."

      vừa vào trong vừa .

      "Uy, có thể ?"

      Bảo Bảo chỉ muốn chạy trốn.

      Hai người trước sau vào gian phòng gần phòng khách nhất, đây là phong ngủ của chủ, có chiếc tủ đứng sát tường treo quần áo.

      mở ra tủ treo quần áo, ngón tay dài quét qua loạt tây trang, lắc đầu thở dài.

      "Vị tiên sinh này thưởng thức rất kém cỏi."

      Kiểu dáng vẻ người lớn, nhìn nổi giận.

      " quản khiếu thẩm mỹ của làm khỉ gì?!"

      Bảo Bảo bắt đầu điên cấp trung.

      "Nhanh lên chút, nhanh lên chút, tốc chiến tốc thắng!"

      Hạ Thụ rút ra chiếc mũ dạ màu đen kệ trang phục, ném rơi vào đầu Bảo Bảo, lớn tiếng ca ngợi:

      " đáng a! Bảo Bảo."

      Chợt hôn gương mặt của .

      "Đàm, Hạ, Thụ!"

      Còn chơi?!

      tháo xuống mũ dạ.

      ha hả cười, kéo ra ngăn kéo bên dưới tủ quần áo.

      "Sổ tiết kiệm? Ừ, để tìm con dấu của ."

      "Trộm sổ tiết kiệm của người khác? dám rút sao?"

      Bảo Bảo rống. Thực ngốc ai!

      " rất đúng."

      Nhún nhún vai, kéo ra ngăn kéo tiếp theo.

      "Wow! Con dấu để nơi này."

      "Đừng quan tâm đến con dấu, lại thể rút!"

      Đó là tự chui đầu vào lưới!

      "Đúng."

      Đóng kín ngăn kéo, hít sâu cái, mở rộng thân thể, quẹo trái quẹo phải, cánh tay dài giản ra.

      " rốt cuộc có thể trộm hay ?"

      Bảo Bảo mau hỏng mất, đưa vali xách tay cho .

      "Để em!"

      X, chậm như vậy muốn trộm đến sáng sao?

      "Bảo Bảo?!"

      Hạ Thụ kinh ngạc, nhìn giai nhân khom người hướng tủ quần áo bới đồ, cai mông mượt mà đẹp đẽ gợi cảm mê người.

      "Hắc, là thưởng tâm duyệt mục a!"

      mừng rỡ thanh nhàn, hai tay khoanh trước ngực thưởng thức .

      Hùng Bảo Bảo hổ, phát huy tinh thần Lão Đại, ba ba ba ba, lần đem tất cả ngăn kéo kéo ra, bắt đầu vơ vét ——

      "Cái này hay, cái này nên, cái này miễn cưỡng, cái này hẳn là trị giá rất nhiều tiền... Cái này có cách nào tiêu tang sao? Trộm cái này bảo đảm để cho đau lòng mà chết! Đây đại khái là bạn ... Cái này khen... Này kim băng dường như rất đáng tiền, cái ngọc bội này tồi..."

      Nhìn nàng trộm được hăng say , Hạ Thụ mở rộng tầm mắt.

      "Em thực giỏi! hỗ là bạn của ."

      đến mười phút đồng hồ, bên trong vali xách tay chất đầy tang vật, vàng lóng lánh, đồ vật ngàn chiếc.

      Theo thứ tự là ——đồng hồ đeo tay Rolex chiếc, dây chuyền vàng ba chỉ, mấy cái kim băng lóng lánh bằng vàng, trân châu, dây chuyền, vòng tai, kẹp cà vạt mười, trong đó cao quý nhất, đại khái là chiếc nhẫn Hồng Bảo Thạch. Chỉ có chiếc nhẫn này, kiểu dáng mới mẻ độc đáo, thiết kế cao thượng, vật phẩm kia đều giống như thời đại của tổ tiên lưu lại. chiếc nhẫn nam bằng vàng khổng lồ, rất nặng rất đáng tiền, nhưng là tạo hình tục đến phát, quả nhiên rất giống của giới huynh đệ hắc đạo thường đeo.

      "Được rồi, được rồi, có thể chưa?"

      Bảo Bảo thở ra hơi dài, đóng kín vali xách tay, chờ xui khiến, khoác tay Hạ Thu kéo .

      "Nhưng còn gian phòng..."

      do dự.

      "Làm người nên quá tham lam!"

      rất quyết đoán.

      Ở cửa phòng, bọn họ phút chốc dừng bước.

      Cửa sắt phòng khách phát ra tiếng vang, giống như tiếng chìa khóa mở cửa.

      Có người trở lại? Shit! Bọn họ đồng thời xoay người chạy về phía tủ quần áo, tiến vào bên trong, nhanh chóng đóng kín tủ quần áo, trong nháy mắt tối đến mức đưa tay thấy ngón.

      Từ phòng khách truyền đến thanh tiếng chuyện, bọn họ biết có hai tên trộm trốn trong tủ quần áo.

      "Bắt đầu chưa?"

      phụ nữ hỏi.

      Bắt đầu cái gì? Bảo Bảo vễnh tai nghe.

      "Chờ chút, để tôi chuẩn bị trước chút."

      Giọng nam .

      Chuẩn bị cái gì? Dầy ~~ chẳng lẽ muốn hít thuốc phiện?

      "Còn thiếu hai người, chờ bọn họ tới lại tiếp tục."

      Người đàn ông còn .

      "Có cần gọi điện thoại thúc giục ?"

      Người phụ nữ cười hỏi.

      " cần! hẹn rồi."

      Sau đó là tiếng đẩy bàn ghế, chén bát va chạm, tiếng nhạc, còn có... Còn có tiếng hít thở vội vã của Hạ Thụ ở trước mặt Bảo Bảo.

      Mùi y phục, mùi tủ gỗ quần áo, mùi nước hoa nhàn nhạt người Hạ Thụ, mùi thuốc là tỏa ra từ gương mặt ... Những thứ mùi này đồng thời tập kích khiến cho đầu óc Bảo Bảo hỗn loạn.

      Tủ quần áo tuy lớn, âu phục cũng ít, cộng thêm vóc dáng cao lớn của hai người trưởng thành, gian chật chội đến muốn nổ tung.

      Khuôn mặt của dính sát vào trán của , cổ của chạm vào mặt , có thể cảm giác được mạch đập của nhảy lên bên cạnh mặt mình.

      Lồng ngực của áp lên bộ ngực của , chân của đặt giữa chân của ,thứ vĩ đại tượng trưng cho phái nam dán tại đùi .

      Bảo Bảo bắt đầu chảy mồ hôi, phải là bởi vì hưng phấn mà là bởi vì khẩn trương. Bỗng nhiên ngửa đầu trừng —— mẹ kiếp, thế nhưng... Hưng phấn?!

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 12 - HẾT

      CẢNH BÁO PHẦN SAU CÓ CẢNH HOT!!!!!

      RATING: 18+

      *****

      CẢNH BÁO: CÓ CẢNH HOT!!!!!

      RATING: 18+

      Dưới tình huống sống chết này? Thứ tượng trưng cho phái nam kia chút nào chịu ảnh hưởng, hưng phấn, phồng lên cứng rắn, dán sát vào bắp đùi của , xuyên qua lớp vải Jean phía trước, bộ vị nóng bỏng kia, chân giống như chạm đến da của .

      Bảo Bảo ngẩng đầu, rủa thầm, nhìn thấy được vẻ mặt của . véo xuống bắp đùi của , ý đồ cảnh cáo.

      Hạ Thụ tiếp thu cảnh cáo của , bàn tay che ở bộ ngực mềm mại của Bảo Bảo.

      "Uy..."

      Bảo Bảo thấp giọng ngăn cản, thân thể căng thẳng.

      Chuyện đến mức này, khẩn trương cũng vô dụng, cứ giao cho vận mệnh an bài . cúi đầu, chiếm lấy môi , thăm dò nơi mềm mại mà ướt át mê người.

      "Ngô..."

      Hai tay chống lên lồng ngực , Bảo Bảo cố tránh nụ hôn tham lam. Có lầm hay ? Lúc này còn động dục?

      đẩy ra , tiểu tâm dực dực, sợ làm ra tiếng vang.

      chế trụ hai tay của , đặt ở vách, tiếp tục giương gió đốt lửa.

      Hạ Thụ... Bảo Bảo nghiêngg đầu trốn nụ hôn, ngược lại, ở người của , tích cực tác hôn.

      muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng lại nhớ được lên tiếng.

      đoán chừng ồn ào, ở trong miệng thăm dò vuốt ve càng sâu, càng càn rỡ hơn.

      là quá đáng! Bảo Bảo nhíu mày, đầu gối như nhũn ra. Nghe thấy bên ngoài, thanh rót rượu, chủ nhà nhiệt liệt cạn chén.

      Nguy hiểm khẩn trương tình cảnh, Hạ Thụ nhiệt liệt vuốt ve . Trước trêu chọc của đôi tay , khí trở nên dị thường kích thích hưng phấn, tận cùng hứng khởi đánh sâu vào thần kinh Bảo Bảo.

      Dung mạo cùng thân ảnh của bị bóng tối cắn nuốt, thân thể to lớn, ngón tay nóng bỏng vừa uy hiếp vừa vội vã. Hai tay người bò sát, bộc phát cứng rắn nóng bỏng chống ở giữa hai chân .

      lắng nghe động tĩnh phía ngoài, thử tính toán chỉ số nguy hiểm, hết lần này tới lần khác lại ác ý trêu chọc, dụ hoặc lấy , hại thể chuyên tâm.

      Phía ngoài mọi người thảo luận về những tin tức sôi nổi gần đây, tay của trượt vào bên trong quần bò của , ngón tay dài lục lọi vùng thâm u.

      Trong phòng khách mọi người lại chuyển tới thảo luận về đề tài chính trị, ngón tay của xẹt qua chướng ngại cuối cùng, trực tiếp thăm dò bí mật vùng u tối kia.

      Sau lại... thể nghe trong phòng khách bàn luận cái gì, lời biến thành những tiết mơ hồ, vô nghĩa, hoặc , hoặc gõ vào mãng nhĩ.

      tâm tư phân ý của chúng, có càng cường liệt kích thích ở giữ chặt suy nghĩ của . Dưới đầu ngón tay thăm dò của , thân thể của ươn ướt giống như mùa mưa nhiệt đới, kích thích tố cuồng dã động tình len lỏi ở trong người, nhiệt tình reo hò, nguy hiểm mà vui vẻ.

      biết từ lúc nào, nút áo sơ mi của bị mở ra.

      bàn tay khác của , kéo á lót của sang bên, che ở bầu ngực ấm mịn, khoái trá cảm nhận nó ở trong lòng bàn tay đột nhiên cương cứng. Dời bàn tay, cúi đầu, khẽ cắn chặt đầu vú khả ái non mềm, hơi nóng trong miệng cùng đầu lưỡi mập mờ trêu chọc, khiến nó yếu đuối run rẩy.

      Chủ nhân của nó ra sức cắn lấy ngón tay của mình, ngăn ngừa tiếng rên rỉ thiếu chút nữa bật ra khỏi môi.

      Ở bên trong tủ quần áo của người xa lạ, giữa đám âu phục nặng nề tràn ngập tình dục, khí mỏng manh cùng thân thể nóng rực khiến cho lý trí hoàn toàn bốc hơi, lo lắng cũng hóa thành bọt nước.

      Cái miệng nhiệt tình rời khỏi đầu vú run rẩy, xuống tấc, lại tấc chậm chạp nuốt hết làn da bóng loáng, có cảm giác muốn hít thở thông. quên mất bọn họ ở trong hiểm cảnh, tay bắt đầu du hành thân thể rắn chắc của , bò qua vai rộng, trèo qua lồng ngực, trượt xuống nơi bắp đùi căng thẳng lục lọi.

      Hỗn tạp bất an cùng nguy hiểm, bức ra khoái cảm, dị thường làm người ta hưng phấn.

      Bọn họ bắt đầu cuồng dã thăm dò lẫn nhau, trong bóng đêm nhiệt tình chơi trò chơi. Dùng tay và cái miệng ướt át, kéo ra lẫn nhau, vội vã muốn thứ riêng tư của mình vào cơ thể trống (từ của tác giả, ta biết ~~>__<~~), bọn họ khát vọng có thể thân mật gần sát hơn nữa, làm tiêu khát khao thân thể.

      hất ra áo sơ mi của , ý đồ cởi ra chiếc quần Jean bó sát của .

      Đột nhiên ——

      Tiếng chuông điện thoại vang lên!

      Điện thoại? Điện thoại khiến cho hai người đồng loạt dừng lại động tác.

      " có tắt điện thoại di động?"

      (Phù, cuối cùng cũng kết thúc! Có mấy trang mà như hàng mấy thế kỷ, hao tổn tâm lực quá mất >"<)

      *****

      Đúng vậy! Tiếng chuông điện thoại chói tai từ trong túi áo của Hạ Thụ phát ra, khoái trá nhét đầy ở trong tủ treo quần áo, tiếng chuông càng lúc càng lớn. Shit! Bảo Bảo đưa tay lần mò vào miệng túi âu phục của , lấy ra điện thoại di động, vội vã muốn tắt nguồn điện.

      Hạ Thụ hai tay nhanh nhẹn, trước đem y phục của sửa sang lại thỏa đáng.

      "Chết tiệt! Chốt mở ở đâu?"

      Bảo Bảo mắng.

      Thanh chuyện líu lo trong phòng khách ngừng lại, cước bộ hỗn loạn chạy về phía gian phòng. Xong, xong a! Chuông điện thoại di động kéo dài, tiếng vang càng ngày càng lớn. Hạ Thụ cướp lấy điện thoại di động, cắt đứt nguồn điện.

      Ba!

      Cửa tủ bị kéo ra, ánh sáng nhanh chóng tràn vào, cùng tiếng hô to ——

      "Surprise!"

      trung hoa giấy bay tán loạn, vang pháo oanh tạc, những gương mặt quen thuộc hướng bọn họ cười ha ha.

      Hạ Thụ ôm Bảo Bảo cũng cười. Chỉ có Bảo Bảo vẻ mặt kinh ngạc, bộ kinh hãi quá độ.

      "Chuyện gì xảy ra?"

      Bên ngoài là bạn bè của Hạ Thụ, còn có Đinh Tử Nhu. Mới vừa tại bên ngoài là bọn họ.

      Đàm Hạ Thụ vẹt ra âu phục, lôi kéo Bảo Bảo ánh sáng. kéo ra vali xách tay, mở ra, lấy ra chiếc nhẫn Hồng Bảo Thạch, lồng vào ngón nhẫn của Bảo Bảo.

      Trầm Khải thanh thanh cổ họng.

      "Hùng Bảo Bảo, có nguyện ý tiếp nhận lời cầu hôn của Đàm tiên sinh ?"

      Hàn Chấn Thanh đem bó hoa mang đến giao cho Hạ Thụ.

      Hạ Thụ ôm bả vai của , nhét bó hoa hồng vào trong ngực , hướng nháy mắt mấy cái.

      "Chúng ta kết hôn nhé."

      suy nghĩ đoàn loạn, nhìn chằm chằm Hạ Thụ.

      "Chuyện gì xảy ra? Làm sao như vậy?"

      Mọi người ha ha cười, Đinh Tử Nhu giải thích:

      "Lão Đại, hết thảy cũng là Đàm Hạ Thụ bày ra đó, ấy muốn cho cậu kinh hỉ."

      nhóm người hướng về phía Bảo Bảo cười.

      Hùng Bảo Bảo ngốc trong chốc lát.

      "Cho nên... phải là trộm?"

      " phải. là chuyên gia giúp cảnh sát mở khóa, kiêm nhiệm cố vấn của mấy công ty chế khóa."

      Hạ Thụ siết chặt mặt của .

      "Làm sao cũng nghĩ ra em đoán là trộm, nhìn giống vậy sao?"

      "Kia... Này phòng ốc ?"

      "Nhà tôi."

      Trầm Khải bận rộn tranh công.

      "Những thứ kia đò trang sức kia là tôi cùng người ta mượn, tối nay phải trả lại, tài liệu tội phạm là tôi giúp Hạ Thụ lập."

      "Mới vừa điện thoại là mình đánh đó, dọa cậu sao?"

      Đinh Tử Nhu nháy mắt mấy cái rất đắc ý.

      "Hiểu rồi."

      ngẩng đầu.

      " đùa bỡn em!"

      Giận đến làm bộ muốn đánh .

      Hạ Thụ cười chặn lại tay , cầm chặt.

      "Như thế nào? Gả cho ?"

      Bảo Bảo cười, có ai trải qua cầu hôn kích thích như vậy sao? Đem làm cho sợ đến gần chết, sau đó đột nhiên, làm cho cảm động đến muốn chết.

      "Như thế nào?"

      Hạ Thụ thúc giục.

      "Các vị ——"

      Bảo Bảo hướng mọi người :

      "Xin cho chúng tôi mình chuyện chút."

      Mọi người nghe, ngượng ngùng lục tục rời phòng. Đợi cửa đóng kín, Bảo Bảo thấp người đột nhiên cước đá, đem Hạ Thụ vướng chân té mặt đất, chợt nhảy đến người , hai tay ra quyền, cười đám vào lồng ngực dày kia. Ra tay mặc dù ngoan, lực đạo cũng rất , Hạ Thụ chẳng qua là ha hả cười.

      "Dám gạt em? Cái gì là tặc, còn cướp của người giàu giúp người nghèo khó, còn thần tượng Arsène Lupin? Em xem là thiếu được dạy dỗ, a? A!"

      Hạ Thụ bắt được hai tay , tung mình, đem áp dưới thân thể, đáy mắt dò xét mãn nụ cười.

      "Thẳng thắn , Bảo Bảo, rất vui vẻ phải ?"

      "Chơi khá?!"

      Bảo Bảo níu lấy lỗ tai của , nhe răng trợn mắt :

      " cho biết, em còn là tội phạm giết người, có tin hay đem làm thịt?"

      Hai người đùa giỡn trận, Hạ Thụ hôn lên ánh mắt của .

      "Bảo Bảo, em."

      Vừa vừa hôn miệng của .

      "Kết hôn nhé!"

      Hai người hôn đến khó khăn chia lìa, Bảo Bảo đầu cháng váng hoa mắt, lẩm bẩm :

      "Bên ngoài... Bọn họ..."

      "Để cho bọn họ đợi."

      Vĩ thanh

      Góc đông bắc, đường ven biển, du thuyền giương cánh, đỗ lại mặt biển, ánh mặt trời rực rỡ, mặt biển màu lam lóe lên phát sáng.

      Đông! Hai cái bóng người nhảy vào đáy biển. Hạ Thụ Du ở phía sau Bảo Bảo, giúp chú ý đến phương hướng nước chảy. Bảo Bảo cầm lấy chiếc máy camera nhẫn hiệu của Nhật, quay chụp cảnh tượng dưới đáy biển.

      canh giờ sau, bọn họ trở lại thuyền. Nằm chiếc nệm êm ái trải rộng, mây trắng lững lờ trôi, thuyền lay động, ánh nắng ấm áp trải dài người họ, Hạ Thụ phụ cảnh trí lãng mạn, oán trách bạn ngày gần đây đủ loại tốt ——

      "Bảo Bảo, chọn lễ phục, chọn bánh cưới, quyết định nhà hàng, đặt món ăn toàn bộ đều là mình lo, nào có dâu nào như em vậy?"

      Phản phản, đây bình thường đều là chuyện phụ nữ làm a? đại thiếu gia như lại vì tình mà lưu lạc đến bước đường này, đáng buồn!

      Bảo Bảo bận rộn nhìn mới vừa phong cảnh vừa mới quay dưới đáy biển.

      "Những chuyện kia thực phiền, em có ý kiến, thích là tốt rồi, em cảm thấy mặc quần jean công chứng là được rồi! Wow ~~ cá này đẹp, nhìn màu sắc của nó xem, giống như tuyết vậy."

      Hạ Thụ gõ đầu cái.

      "Kết hôn là đại cả đời, làm sao có thể qua loa mặc quần jean công chứng?"

      dâu của thiếu hụt tính nhẫn nại, săp kết hôn còn lôi kéo lặn.

      Máy camera đột nhiên nhắm ngay mặt .

      "Hạ Thụ,, cười cái!"

      Hạ Thụ cau mày, lộ ra vẻ mặt hung ác.

      "Khốc khốc?"

      "Ha ha ha ha!"

      Bảo Bảo cười to.

      "Khốc, khốc! Làm chiêu thức của Hoàng Phi Hùng cho em chụp cái."

      "Uống!"

      Hạ Thụ tung chân đá, vô cùng đẹp trai nhảy khỏi ghế nằm, tung ra chiêu thức võ thuật trong phim, chân dài giơ cai, rất chuyên nghiệp.

      "Hảo đẹp trai a! Đại suất ca."

      Bảo Bảo bên chụp bên cười.

      Hạ Thụ tới, đoạt cameras nhắm ngay Bảo Bảo.

      "Đổi lại em."

      Bảo Bảo cười chạy khỏi cameras, đuổi theo quay chụp.

      "Hùng Bảo Bảo, tạo vẻ mặt chết xem nào."

      Bảo Bảo mắt trợn trắng.

      " hợp tác, kia đến bộ dạng rất cảm động."

      Bảo Bảo le lưỡi.

      "Đây là vẻ mặt buồn nôn sao?"

      Hạ Thụ cười to.

      Bảo Bảo lông mày giật giật, giơ tay lên, làm bộ muốn đánh .

      Hạ Thụ vẫn chụp bỏ sót, hỏi:

      "Bảo Bảo a, sau khi kết hôn em còn muốn tiếp tục dạy thủ đạo sao?"

      " rất nhàm chán ai!"

      nhìn chằm chằm trở về nệm êm ngồi xuống.

      "Đột nhiên mua cameras, có phải hay cảm thấy ông xã em rất tuấn tú, chụp đáng tiếc?"

      "..."

      Bảo Bảo cầm bia uống, để ý đến .

      Hạ Thụ dây dưa tới, ôm , tiếp tục quay chụp.

      "Bảo Bảo, hát bài cho ông xã tương lai của em nghe, mau, ghi lại."

      nhấn xuống phím ghi .

      " thực phiền!"

      Bảo Bảo bị huyên chịu được, cầm kính mát đeo lên, nắm lon bia, dùng sức thanh thanh cổ họng.

      " hãy nghe cho kỹ, bài hát này em muốn tặng cho ngôi sao trời ——"

      "Ban ngày ở đâu ra sao?"

      " quản em, em có!"

      Bảo Bảo nắm chặt lon bia, rất nghiêm túc hướng về phía lon bia hát ca khúc.

      Bởi vì nét mặt của rất chân thành, dám giỡn , tình giúp tiếp tục điều khiển camera.

      ———–

      Đàm Tinh Hà hôm sau nhận được lễ vật Bảo Bảo đưa tới.

      Lúc nhận được, đơn ở trong phòng lên net, mù quáng mà xông xáo vào từng buồng chat danh chuyện, dùng những câu chữ tuyệt hảo trêu cợt mấy bé trai. Nếu có người vội vã muốn đêm tình, liền đáp ứng, định ra thời gian địa điểm, để cho bọn họ trắng đợi.

      Nếu là gặp phải loại đàn ông xấu xa cấp thấp, lời dạo đầu hỏi :

      "Tiểu thư, có muốn hay viện binh nộp?"

      :

      "Muốn."

      Đối phương nếu như hỏi:

      "Bao nhiêu tiền?"

      liền trả lời:

      " trăm vạn cho ngươi ảnh chụp, hai trăm vạn cho điện thoại, ba trăm vạn suy nghĩ cùng ngươi xem chiếu bóng, bốn trăm vạn có thể cùng nhau uống cà phê, năm trăm vạn giúp ngươi khỏe mạnh kiểm tra, nếu có vấn đề ta giúp ngươi điện liệu..."

      Bình thường tới đây, đối phương mắng bệnh thần kinh.

      lấy trêu cợt bọn họ làm thú vui, trò chơi này vừa bắt đầu cảm thấy chơi khá, sau lại dần dần thú vị. trai muốn kết hôn, còn buồn bực nữa, biết điều chút tiếp nhận , nhưng là trong lòng thực khổ sở, tịch mịch.

      Nhận được chuyển phát nhanh, cẩn thận nhìn cái hộp, nhìn thấy người gửi là Hùng Bảo Bảo.

      ở trước bàn máy tính mở ra cái hộp, nhìn thấy cái máy camira mini.

      "Hừ, muốn mua chuộc tôi?"

      Coi là ta thức thời! Đàm Tinh Hà bật nguồn điện, phát bên trong có file lưu. mở file, nhìn thấy phong cảnh dưới đáy biển ——

      Trong rặng San hô trắng di động, con cá ở bên cạnh chơi trốn tìm, cameras có chức năng phát thanh, nghe thấy Lỗ Lỗ thanh bọt khí.

      "Hừ, nghĩ lấy lòng tôi?"

      Nhất định là với ta cùng lặn xuống nước.

      Sau đó hình ảnh nhảy trở về thuyền thuyền, nghe Bảo Bảo ra lệnh trai bày ra các loại động tác tức cười, Đàm Tinh Hà nhịn được bị trêu chọc cười.

      Sau lại, Bảo Bảo vào ống kính, hướng về phía ống kính :

      "Ngươi hãy nghe cho kỹ , bài hát này ta muốn tặng cho ngôi sao trời —— "

      Đàm Tinh Hà đột nhiên khó thở, trái tim níu chặt.

      nhìn Bảo Bảo nghiêm túc hát lên ca khúc tiếng "She".

      Bảo Bảo nghiêm túc hát trong đó đoạn, Đàm Tinh Hà nghe, nước mắt bất tri bất giác giọt giọt rơi xuống.

      biết bài hát này, trai trước kia thường hát.

      Đàm Tinh Hà ở nơi này trong tiếng ca, cùng chị dâu tương lai hòa hảo. nghe ra trong tiếng ca, chị dâu đối với quan tâm, bất an cùng lo âu đều ở đây trong tiếng ca ấm áp được an bình bao phủ. yên lặng rơi lệ, lắng nghe tiếng ca truyền lại hứa hẹn, tin tưởng Bảo Bảo thương , giống như trai vậy

      Bảo Bảo hướng về phía ống kính hát ——

      She may be the beauty or the beast,

      May be the famine or the feast,

      May turn each day into a heaven or a hell.

      She may be the mirror of my dreams,

      A smile reflected in a stream,

      She may not be what she may seem,

      Inside her's hell.

      She who's always seems so happy in a crowd,

      Whose eyes can be so private and so proud,

      No one's allowed to see them when they cry.

      She may be the love that cannot hope to last,

      May come to me from shadows of the past,

      That I'll remember till the day I die.

      Me I'll take her laughter and her tears,

      And make them all my sourvenirs,

      For where she goes I've got to be...

      —Toàn Văn Hoàn—

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :