1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân Noãn Hương Nùng - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đặng Gia

      Đặng Gia Well-Known Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      2,052
      Chương 18
      Editor: Đặng Gia


      [​IMG]

      Lục Minh Ngọc kinh ngạc, đầu từ trong áo choàng thò ra, nhìn về hướng phát ra thanh. Hai ngọn đèn lồng treo cao trước cửa, chiếu vào khuôn mặt nho hồng hào tinh tế của nàng, cùng với đôi mắt đen to tròn còn vài phần buồn ngủ của nàng, Sở Hành nhìn thấy Lục Minh Ngọc như vậy, lại nhớ mới vừa rồi giọng Lục Minh Ngọc mềm mại đáng kêu “ Đói bụng.”, trong lòng khỏi tự giễu.

      Nếu như đệ muội cũng trọng sinh giống , làm sao có thể làm ra bộ dáng trẻ con ngây thơ đáng như vậy được? Như vậy xem ra đệ muội từ đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, thông minh hơn những đứa khác. ra cũng kì lạ, Lục tam gia từng là thần đồng, tam phu nhân cũng được chính miệng Thái Hậu khen là tài nữ, có cặp cha mẹ như vậy, đệ muội làm sao xuất sắc?
      [​IMG]


      Lục Trảm gật đầu, chờ lang trung băng bó vết thương người cháu xong, lại sai người đưa lang trung bốc thuốc,sau đó ôm cháu ăn cơm. Lục Minh Ngọc chưa từng được các trưởng bối thường xuyên ôm như thế, vừa ngượng ngùng vừa đặc biệt hưởng thụ, được tổ phụ đặt lên ghế ngồi, trong chớp mắt Lục Minh Ngọc lấy hết dũng khí nhìn đôi mắt đầy uy phong lẫm liệt của tổ phụ, đột nhiên thấy sợ nữa.

      Tổ phụ đối tốt với nàng như vậy, sao nàng còn phải sợ?

      “A Noãn, con uống nước canh gà nóng này .” Chu thị múc cho cháu chén canh gà hầm nóng hổi , để trước mặt cháu .

      “ Cảm ơn tổ mẫu.” Lục Minh Ngọc hạnh phúc mà cúi đầu ăn canh.

      [​IMG]
      Năm nay khu vực Bình Huyện có trận bão tuyết, nạn dân liên tiếp chết rét.

      “ Làm phiền Phụ vương lo lắng.” Tiêu thị rũ mắt xuống .

      Trang Vương sớm quen nữ nhi lãnh đạm ông, nên nóng vội nhìn ngoại tôn nữ, chạy nhanh về phía nhà chính.

      “ Ông ngoại.” Lục Minh Ngọc cười khanh khách reo lên, nháy mắt mà nhìn ông ngoại xa cách lâu. Người ông ngoại này của nàng, có tiếng sợ vợ, nghe lúc trước Lão Vương phi đông, ông dám hướng tây, nên bởi vậy mà vắng vẻ bà ngoại ruột của nàng nhiều năm, lạnh nhạt mẫu thân cùng cữu cữu nhiều năm,sau này Lão Vương phi , ông ngoại mới đền bù lại những bạc đãi nhiều năm qua.

      [​IMG]


      “ Ông ngoại thong thả.” Lục Minh Ngọc dựa vào lòng của phụ thân, ngoan ngoãn tiễn ông ngoại .

      Trang Vương lưu luyến muốn , ba bước quay đầu lại nhìn.

      Tiễn xong ông ngoại, Lục Minh Ngọc lại tiếp tục từ biệt tổ phụ cùng tổ mẫu

      Cuối cùng cũng trở lại tam phòng, Lục Minh Ngọc mệt mỏi, nghe cha mẹ ân cầnhỏi thăm, mí mắt nàng càng ngày càng nặng.

      Tiêu thị đau lòng nữ nhi, mắt nhìn thấy nữ nhi ngủ, nàng với trượng phu: “Đêm nay thiếp ngủ với A Noãn, chàng trở về mình .”

      Nàng sợ nữ nhi ngủ gặp ác mộng.

      Lục Vanh trầm mặc, mặt bất giác lộ vẻ tủi thân.

      còn chưa cùng nữ nhi đủ…..

      Last edited by a moderator: 16/8/17

    2. Đặng Gia

      Đặng Gia Well-Known Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      2,052
      Chương 19
      Edit: Đặng Gia


      [​IMG]



      “ Vậy ngày mai bắt đầu .” Tiêu thi đến bên cạnh trượng phu, đặt tay lên vai trượng phu.

      Dù tay nàng có bao nhiêu sức nặng, nhưng Lục Vanh cũng cảm nhận được ủng hộ cổ vũ của thê tử, hơi hơi mỉm cười, rốt cuộc cũng đứng lên cười dỗ nữ nhi “A Noãn ngủ sớm , ta cùng mẹ con trước.”

      Lục Minh Ngọc ngoan ngõan dạ tiếng, nhìn theo bóng ra cha mẹ ra cửa.

      ~

      Màn đêm buông xuống, Thu Nguyệt cầm đèn lồng phía trước, đằng sau Tiêu thị ôm cánh tay của Lục Vanh, bước chậm phối hợp cùng .


      [​IMG]
      xong hai vợ chồng tiếp tục về phía bên viện của nàng. Nàng đường đường là phu nhân, chưa từng nghĩ đến chuyện “diễu võ dương oai” với Mặc Trúc. Nhưng Thu Nguyệt giống vậy, khi ngang người Mặc Trúc hừ tiếng.

      Mặc Trúc rũ mắt xuống, mặt biểu cảm, chỉ chờ ba người vòng qua hành lang, nàng ta mới chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn động tác Tiêu thị ôm tay Lục Vanh. Khi nàng mới vừa tới hầu hạ tam gia, tam gia lúc đó còn , hơn nữa vừa mới bị mù, có quen với bóng tối, đường thường xuyên đụng vào đồ vật hoặc ngã , nàng ta vội vàng xông lên muốn dìu , mỗi lần như vậy đều bị lạnh giọng bảo lui xuống, căn bản cho nàng chạm vào người, nhưng giờ, tam gia chịu cho phu nhân ôm lấy, lại còn ngay trước mặt nha hoàn….


      [​IMG]

      Lục Minh Ngọc mình ngồi đợi trong phòng, bận bịu chuẩn bị cẩn thận, cũng phát tối hôm qua cha mẹ ân ái quá mức. Làm xong thỉnh an cha mẹ,chỉ cảm thấy thần thái của phụ thân sáng láng tuấn tú, mẫu thân ôn nhu như đóa hoa mẫu đơn, Lục Minh Ngọc chỉ nghĩ cha mẹ đối với nàng có quá nhiều kỳ vọng, bỗng nhiên vai tựa như gánh nặng nghìn cân.

      Là nàng cho cha mẹ hy vọng, nếu như thành công sao?

      ra lúc trước trong lòng Lục Vanh thấp thỏm, nhưng được ủng hộ của thê tử tối hôm qua , lúc này cũng bình tĩnh lại nhiều, sau khi ăn xong muốn cùng nữ nhi thư phòng.



      [​IMG]

      Băng dày ba thước, chỉ lạnh ngày, mắt phụ thân mù nhiều năm, phải trị lần là xong.

      Lục Vanh tiện mở miệng, nhìn nữ nhi cười cười, tỏ vẻ mình quan tâm, chờ được.

      Thấy nữ nhi xong, Tiêu thị tới, nhìn chằm chằm trượng phu lúc, nàng cúi đầu, dùng hết sức ôm lấy nữ nhi ngoan của mình, ánh mắt tràn đầy ôn nhu, xem Lục Minh Ngọc tựa nhân bảo vật quý báu nhất đời: “ A Noãn,A Noãn chính là phúc tinh của cha cùng mẹ, đời này mẹ kiêu ngạo nhất, chính là có đứa con hiếu thuận thông minh như vậy.”

      “ đó cũng là do cha mẹ sinh tốt, dạy cũng tốt.” Lục Minh Ngọc dựa vào lòng ngực của mẫu thân, mệt mỏi nhưng cảm kích mà .

      Có lẽ phụ thân là người hồ đồ tự ti, biết nhìn người,cùng với thân phận thứ nữ của mẫu thân mà nhiều người khinh thường, nhưng đây chính là cha mẹ sinh ra nàng, bọn họ đối tốt với nàng vô điều kiện, cho nên mặc kệ đời này hay cả kiếp sau kiếp sau nữa, mặc kệ những khó khăn phía trước, nàng đều muốn hồi báo tốt cả hai người.

      Ai dám rằng tấm lòng của tấc cỏ, lại có thể báo đáp được ánh nắng của cả ba xuân? (1)

      (1) Câu thơ trong bài “Du tử ngâm” của Mạnh Giao. Đứa con được ví như "tấc lòng của cỏ", còn cha mẹ là "ba xuân", ánh nắng xuân sưởi ấm, làm cỏ non đâm chồi nảy lộc, nhưng có ai đong đếm được ánh nắng ấy bỏ ra bao nhiêu. Nguyễn Du cũng mượn hai câu thơ cuối của bài thơ này để diễn tả nỗi lòng tha thiết muốn báo hiếu cha mẹ, đền ơn sinh thành của Thúy Kiều: “Hạt mưa sá nghĩ phận hèn, Liều đem tấc cỏ quyết đền ba xuân.”

    3. Đặng Gia

      Đặng Gia Well-Known Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      2,052
      Chương 20
      Edit: Đặng Gia



      [​IMG]

      “Hôm nay con ngoan ngoãn ở bên cạnh mẹ, nơi nào là được rồi?”

      Tiêu thị cố ý ghẹo nữ nhi: “ Chỉ hôm nay?”

      “ con nữa.” Lục Minh Ngọc thẹn quá hóa giận, thở phì phò nhào lên giường, kéo chăn che kín cả người, miễn cho mẫu thân yên tâm.

      Tiêu thị biết nên khóc hay nên cười, lại sợ nữ nhi giận, chạy nhanh qua nhận lỗi, tự mình giúp nữ nhi trang điểm. khắc sau, Lục Minh Ngọc lấy hết dũng khí đến trước gương, nhìn thấy tiểu nương búi tóc song nha kế đơn giản nhất, bên váy hồng non nớt, đẹp đẹp, nhưng quả quá con nít.


      [​IMG]

      tốt.” Lục Minh Ngọc kích động có ngôn ngữ nào diễn đạt được, nàng vui mừng mà chen đến giữa cha mẹ ngồi, lấy đầu vùi vào trong ngực của phụ thân. Sau khi trọng sinh, Lục Minh Ngọc phần lớn đều nhớ tuổi của mình, lúc ở chung với mẫu thân ngẫu nhiên cũng ôm ấp thân thiết cái, nhưng đối với phụ thân, trừ khi phụ thân chủ động bế nàng đường, còn lại Lục Minh Ngọc chưa từng chủ động thân mật với phụ thân.

      Lục Vanh sờ sờ đầu nữ nhi: “A Noãn, cha nghĩ ra biện pháp, để cho con chữa trị giúp cho Sở Hành.”

      Lục Minh Ngọc kinh ngạc ngẩng đầu lên: “ Biện pháp gì?”

      Lục Vanh giọng vài câu.



      [​IMG]




      “ Ta xuống trước.” Lục Vanh đỡ cửa xe, khẽ với thê tử, nghe nữ nhi dạ tiếng, biết nữ nhi vừa mới khóc.

      “ Để con trước.” Lục Minh Ngọc thoải mái mà , dù phụ thân có thể tự mình xuống xe, nhưng Lục Minh Ngọc muốn hiếu kính với người.

      xong Lục Minh Ngọc khom lưng ra khỏi xe, nhìn thấy Sở Hành tới, nàng ngọt ngào : “ Biểu cữu cữu, chúng ta đến thăm người.”


      [​IMG]
      Mà ở trong mắt Sở Tùy, vị tiểu nương Lục gia này vừa ngốc lại vừa đáng , bị người ta xoa mặt cũng ngoan như vậy, giống như hai tiểu muội muội của , mỗi lần duỗi tay ra, bọn muội muội đều cười hì hì chạy thoát như con chim tước, cho xoa. Khó có khi nào gặp được con thỏ ngoan như vậy, Sở Tùy khom lưng, còn định trêu chọc hai câu, chợt nghe Lục Vanh đứng bên cạnh ho khan.

      Có trưởng bối ở kế bên, Sở Tùy thức thời mà buông tay ra, qua chào hỏi phu thê Lục Vanh.

      Tầm mắt của Lục Minh Ngọc tự chủ mà nhìn theo .

      “ Cháu gạt người khác, cháu ngoan, ta đánh ngươi!”

      Sau khi kiểm tra tay ca ca, Sở Tương hưng phấn chạy đến, nghịch ngợm bắt lấy cánh tay của Lục Minh Ngọc, bộ dáng trưởng bối giáo huấn Lục Minh Ngọc, ngay cả Sở Doanh bên cạnh cũng cười ha hả, A Noãn tỷ tỷ lớn hơn các nàng hai ba tuổi, nhưng giờ phải làm cháu của các nàng.

      câu “cháu ” , rốt cuộc cũng kéo tâm trí của Lục Minh Ngọc trở về, vừa muốn quay đầu giáo huấn Sở Tương bướng bỉnh, bên kia Sở Tùy nhìn lại đây, ánh mắt như sao, tựa như có thâm ý khác. Tim Lục Minh Ngọc đập nhanh hơn, sao Sở Tùy nhìn nàng như vậy, là…

      “Đúng rồi A Noãn, tại sao muội gọi ta là biểu cữu cữu?” Sở Tùy nghiêm túc hỏi.

      Nghe được lời này, nội tâm kích động của Lục Minh Ngọc cũng phục hồi, hung hăng trừng mắt Sở Tùy, quay đầu chơi cùng tỷ muội Sở gia. Người này là, trong lòng trong tâm nàng đầy ắp bóng hình , vậy mà vẫn còn nhớ chuyện biểu cữu cữu, nằm mơ .

      Nhìn thấy tiểu nương tức giận xoay người, Sở Tùy ngây ngẩn cả người, còn chưa có làm gì mà, vì sao tiểu nương lại tức giận?

      “Tam gia, Tam phu nhân, thỉnh vào bên trong.” Sở Hành bên cạnh mời phu thê Lục Vanh vào cửa, nghe được động tĩnh bên này, mắt phượng nhìn qua, tầm mắt dừng ở chỗ đường đệ cùng đệ muội tương lai, sau đó lại bình tĩnh mà thu hồi về. Tình cảm nam nữ, chưa từng trải qua, nếu sau này đường đệ cưới được đệ muội khẳng định có biện pháp của đường đệ, cũng cần thiết phải nhắc nhở đường đệ đối tốt với Lục Minh Ngọc.

    4. Đặng Gia

      Đặng Gia Well-Known Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      2,052
      Chương 21
      Edit: Đặng Gia

      So về uy danh ở kinh thành, Lục gia kém hơn Sở Quốc Công phủ nhiều.

      Lục gia có thể tồn tại tới bây giờ, tất cả là nhờ vào Lục Trảm xuất chúng siêu phàm, nhưng Sở gia giống vậy. Hoàng đế tiền triều ngu ngốc, cho nên Cao Tổ hoàng đế khởi binh tạo lập, thành lập nên triều đại Đại Tề, lúc đó tổ tiên của Sở gia theo Cao Tổ hoàng đế nam chinh bắc chiến, chiến công hiển hách, được phong tước vị Quốc công, truyền thừa muôn đời.

      [​IMG]
      Sở Tùy giật mình, các văn nhân ở Kinh thành đều biết đến Lục Vanh, đến mười tuổi Lục Vanh đứng đầu cuộc thi Đình, trở thành tú tài trẻ nhất Đại Tề từ trước tới nay, mà về sau khi Lục Vanh bị mù, luyện được bộ thư pháp, vừa có phong thái thanh nhã như đóa hoa lan trong thâm cốc, lại vừa phóng khoáng câu nệ, phong cách độc đáo, được người đời ca tụng, Hoàng thượng cũng từng tiếc hận vì điều này, rằng trời ghen tỵ người tài.

      [​IMG]
      nhưng tinh thần của bà rất tốt, phải bởi vì lớn tuổi mà tròng mắt ố vàng vẩn đục, ngược lại vẫn sáng ngời như trước, khi cười lên nhìn đặc biệt hiền lành, nhưng khi tức giận, bà cần phải nhíu mày, chỉ cần ánh mắt cũng đủ truyền đạt bất mãn của bà.

      Lục Minh Ngọc cảm thấy mình đặc biệt may mắn, các tỷ muội khác của nàng lúc xuất giá ít nhiều gì cũng gặp vài khó khăn khi đối mặt với em chồng, mẹ chồng hoặc chị em dâu, chỉ có hôn nhân của nàng là thuận buồm xuôi gió, thái phu nhân cùng với mẹ chồng của nàng là Sở Nhị phu nhân đều thích nàng, đặc biệt là thái phu nhân, quả thực xem nàng như cháu ruột của mình mà thương, nên khi nàng thêu túi thơm này, là dùng toàn tâm mà thêu.

      [​IMG]

      Chuyện này ít người biết, Sở Hành cũng quá ngoài ý muốn khi nghe đề nghị của Lục Vanh, hào phóng : “Tam gia xin chờ chút, để ta sai người lấy kiếm.”

      Lục Vanh lắc đầu, cười đứng lên : “Nghe mỗi bảo kiếm đều có linh khí, Trạm Lô kiếm có uy danh hiển hách, có thể may mắn thấy được có vận khí tốt, làm sao có thể xem như đao kiếm tầm thường mà đối đãi, nếu Thế Cẩn chê ta phiền, ngươi dẫn ta qua đó xem.”

      [​IMG]
      Lục Vanh mỉm cười, “Thế Cẩn quá lời, ngươi cứu A Noãn, là ân nhân của ta, biết được ngươi có bệnh về mắt, ta nghĩ cách thuyết phục Cát thần y đồng ý chữa trị mắt cho ngươi, có điều dáng người Cát thần y thấp bé, dung mạo xấu xí, muốn để cho người khác nhìn thấy, bất luận chữa trị cho ai, ông ấy đều cầu người bệnh nhắm mắt lại, điều này Thế Cẩn có thể làm được ?”

      Sở Hành nhàng thở ra, ngữ khí kiên định mà : “Tam gia xin yên tâm, cho nhìn, Thế Cẩn tuyệt đối dám rình coi.”
      Last edited by a moderator: 16/8/17

    5. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Chắc LV muốn LMN chữa cho SH, mà sao phải giúp SH nhỉ?
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :