1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân Noãn Hương Nùng - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Clumsytapu

      Clumsytapu Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      1,087
      ☆, Chương 114:

      Editor: Tapu

      Lan viên tại Lục phủ.

      Trời vừa sáng, Lục Quân trang điểm, nha hoàn Hồng Lăng ôm cái bồn hoa văn bách điểu tới, cười khanh khách :“Tiêu thư mau qua xem, tối hôm qua hoa thủy tiên này vẫn còn là nụ, mới qua đêm, nở rồi.”

      Lục Quân nghiêng đầu, nhìn về bồn hoa trong lòng Hồng Lăng. Chậu hoa nhẵn nhụi trong trẻo như mỹ ngọc, phía thêm vài cành lá xanh mượt , duyên dáng kiều. Tối hôm qua tổng cộng có ba nụ hoa, lúc này quả nhiên có đóa nở màu hồng nhạt , đóa hoa mềm mại như chỉ khẽ chạm vào vỡ ra ngay, được tắm trong nắng sớm nơi cửa sổ, trông như Liên Hoa tiên tử vừa tỉnh giấc.

      Ánh mắt Lục Quân thêm phần nhu hòa, khóe môi rốt cuộc lộ ra mỉm cười.

      Hạnh Chi chải đầu cho nàng thấy thế khẽ nhàng thở ra. Nàng cùng Hồng Lăng là thiếp thân nha đầu mới được phái tới để phục vụ tiểu thư, bọn người Chu ma ma bị lão gia đem bán . Chuyện của tiểu thư cùng gia trước đây ồn ào huyên náo khắp kinh thành, nàng cùng Hồng Lăng lại biết nội tình, mắt thấy tiểu thư cả ngày buồn bực vui, các nàng luôn tìm cách để tiểu thư cười, hôm nay cuối cùng cũng có chút khởi sắc.

      Nhưng nhìn tiểu thư xinh đẹp như thiên tiên lúc nào cũng u sầu, Hạnh Chi khỏi có chút ấm ức thay tiểu thư.

      Diêu lão thái thái dựa vào cái gì chướng mắt tiểu thư? Tiểu thư tính tình có chút nhu nhược , nhưng lại là nương dịu dàng săn sóc, có đôi khi ràng muốn cười, sợ nha hoàn các nàng xấu hổ, cũng giả bộ vui vẻ chiếu cố các nàng chút. tức phụ ôn nhu như vậy Diêu gia cần, chỉ cần kẻ miệng lưỡi khéo léo sao ? Chỉ cần tức phụ miệng lưỡi có thể quán xuyến tốt gia đình sao? Diêu gia cao thấp tính được mấy người, tiểu thư lại được nhà mẹ đẻ giúp đỡ, còn có thể quản tốt sao?

      Diêu lão thái thái chính là nhìn tiểu thư vừa mắt, mới khắp nơi gây khó dễ, nghĩ cách tra tấn tiểu thư, đến cuối cùng còn muốn chụp mũ tiểu thư “Bùn nhão trét nổi tường”. Buồn cười, Diêu lão thái thái làm đương gia chủ mẫu nhiều năm như vậy, bà ta có thể “thượng tường” chưa? cọc hôn tốt đẹp bị ép tới thành như vậy, tiểu thư phủ Thượng thư mà cũng chê, xem kinh thành còn ai dám đem nữ nhi gả qua đó.

      Lục Quân tính tình yên tĩnh, thích chăm sóc hoa cỏ, dùng điểm tâm xong, lệnh nha hoàn đem thủy tiên đặt đầu ghế còn mình nằm ghế quý phi lòng ngắm hoa.

      Lúc Chu thị tới, chỉ thấy nữ nhi điềm đạm ngồi ở đó đối mặt cùng hoa. phân được người đẹp hay hoa đẹp hơn.

      Nhìn nữ nhi có chút tinh thần, Chu thị đành lòng khiến nữ nhi thêm thương tâm, nhưng đau dài bằng đau ngắn, đau lúc về sau hết đau, hơn nữa tình hình trước mắt nhà mình cũng chấp nhận được nữ nhi cứ tiếp tục đắm chìm trong đau khổ của chính mình. Sớm có quyết định, Chu thị bắt buộc mình phải nhẫn tâm, phái bọn nha hoàn lui ra, nàng ngồi đối diện nữ nhi, hỏi thăm sức khỏe của nữ nhi, sau đó đem lời đồn Diêu gia truyền ra ngoài ra.

      “A Quân, Diêu lão thái thái có thể nghĩ ra cái cớ như vậy, có phải Ký Đình sớm đụng chạm với nha hoàn hay ?”

      Chu thị nhẫn tâm hỏi.

      Vẻ mặt Lục Quân dại ra, hồi lâu sau mới hoàn hồn, còn nghĩ nghĩ, nàng lắc đầu :“ có, Diêu gia như vậy chính là khiến cho người ta hoài nghi có bệnh tiện .” Diêu Ký Đình chỉ cần ở nhà, gần như đều ở cùng nàng, Lục Quân dù đau buồn cũng dễ dàng tin tưởng lời đồn.

      Thấy nữ nhi bình tĩnh như vậy, giống như bà nghĩ ủy khuất rơi lệ, ngược lại có thể lý trí phân tích tâm tư Diêu gia, Chu thị có chút hoang mang , hỏi dò:“A Quân, bọn họ con là đố phụ, con giận sao? Ký Đình dung túng Tổ mẫu khi dễ con. Con chút cũng thương tâm a?”

      Lục Quân cúi đầu, mặt rốt cuộc cũng lộ ra nét thương cảm.

      Diêu Ký Đình tuấn tú lịch , sau hôn kỳ đối với nàng thủy chung ôn nhu, lời , Lục Quân hài lòng với vị tướng công này. Ngày ấy sau khi quyết định hòa ly nàng khóc suốt đêm. Nhưng khóc thế nào, hưu phu cũng tốt, hòa ly cũng thế, cùng cách chính là cùng cách, đêm dài vắng người, khóc có nước mắt , Lục Quân nhịn được lại nhớ đến cuộc sống tại Diêu gia năm qua.

      Diêu lão thái thái thích nàng, nàng vẫn luôn đoán được, cho nên nàng cố gắng học quản gia, mỗi ngày nhìn Diêu lão thái thái quản thúc Diêu gia gia phó, tính toán sổ sách, ngay cả những đạo lý Diêu lão thái thái nàng cũng sớm học quá nhưng vẫn thành tâm lắng nghe. Diêu gia nhân khẩu đơn bạc, nàng thông cảm Diêu lão thái thái trông ngóng chắt tử, ngay cả nàng cũng mong sớm ngày có tin vui, cho nên dù uống thuốc vô cùng khó chịu nàng đều cam tâm tình nguyện uống.

      Cho đến khi chính miệng Diêu lão thái thái đối của nàng ghét bỏ, Lục Quân mới biết được, có những người vô luận nàng làm cái gì, đều thể lấy lòng được. Nếu thể làm cho Diêu lão thái thái thích, Lục Quân cũng muốn miễn cưỡng chính mình, nàng chịu khổ chịu ủy khuất quan hệ, nhưng phụ thân huynh trưởng tẩu tử đều thay nàng trút giận, nếu nàng còn muốn tiếp tục quay về Diêu gia cúi đầu, Lục gia chắc chắn bị người nhạo báng.

      cần phải tiếp tục làm tiểu tức phụ của Diêu lão thái thái nữa. Tỉnh táo lại, Lục Quân chỉ cảm thấy đây là giải thoát.

      Về phần Diêu Ký Đình......

      Tuy Lục Quân luyến tiếc, nhưng cũng phải là loại buông xuống được. Diêu Ký Đình đối với nàng rất tốt, nàng thêu thùa may vá cẩn thận đâm trúng tay, Diêu Ký Đình so với nàng còn khẩn trương hơn. năm qua, Lục Quân tìm ra lỗi gì ở nơi . Có chăng chỉ là/…., chính là Diêu Ký Đình quá nôn nóng cái kia. Đêm tân hôn, nàng rất đau, nhưng mẫu thân có qua đêm đầu tiên đều như vậy, nàng thống khổ nhịn xuống. Sau này, nàng bắt đầu cảm thấy...... có chút tư vị, nhưng Diêu Ký Đình đòi hỏi ngày càng nhiều, rất nhiều lúc nàng lòng muốn nhưng mãi cầu khiến nàng thể bồi .

      Chuyện vợ chồng là cả hai phải vui vẻ nhưng mà Lục Quân xem ra, chỉ có nam nhân là vui vẻ mà thôi.

      Trở về nhà mẹ đẻ, mình giường, lúc ban đầu Lục Quân cảm thấy có chút quen, nhịn được nhớ tới Diêu Ký Đình, nhớ tới khi đêm xuống có người có thể dựa vào, nhưng sau mấy ngày quen ban ngày có nhóm đệ đệ và cháu tới chơi với nàng, đêm đến mệt mỏi nàng ngủ mà cần suy nghĩ gì. Lục Quân đối Diêu Ký Đình cũng vì vậy mà còn nhớ nhung nữa.

      Nhưng Lục Quân vẫn đối Diêu Ký Đình có chút áy náy, bởi vì phụ thân trước mặt người nhà bắt Diêu Ký Đình uống thuốc, bởi vì huynh trưởng viết phong hưu thư, đối với nam nhân mà , đây là chuyện sỉ nhục cỡ nào. Tuy rằng, phụ thân huynh trưởng đều là đau lòng nàng, Lục Quân trách bọn họ, nhưng nàng vẫn cảm thấy có điểm thực xin lỗi Diêu Ký Đình, tại Diêu gia vu hãm nàng là đố phụ, Lục Quân ngược lại cảm thấy bình thản.

      Từ nay về sau, nàng cùng Diêu Ký Đình cả hai thiếu nợ nhau. Về phần đố phụ hay đố phụ, dù sao nàng tái giá, bị người ta hai câu có quan hệ gì.

      Nàng đem ý tưởng của mình nhất nhất cho mẫu thân, miễn cho mẫu thân lo lắng.

      Chu thị nhịn được khóc thành tiếng, nếu là nữ nhi trước đây cùng Diêu gia đoạn tuyệt quan hệ, lại đột nhiên bị người xấu, nữ nhi tuyệt đối có khả năng bình tĩnh như vậy. tại nữ nhi biểu có bao nhiêu lạnh nhạt, lên mấy ngày nay trong lòng nữ nhi rốt cuộc có bao nhiêu khổ sở. ai trời sinh ra nghĩ thông suốt, lòng dạ độ lượng chỉ khi trải qua tận cùng đau khổ, từ trong đau khổ đứng lên mới có thể như vậy .

      “Nếu suy nghĩ của con thấu triệt, nương đề cập đến bọn họ nữa, Con chỉ cẩn nhớ kỹ, nhiều nữ nhân sau khi hòa ly cũng có thể tái giá, lấy thân phận cùng dung mạo của con, tái giá cũng có thể gả vào nhà tốt hơn so với .” Ôm nữ nhi, Chu thị tự đáy lòng trấn an ,“Con mới mười bảy, ngày dài tháng rộng lo tìm được lang quân như ý.”

      Lục Quân cười khổ, ít nhất trước mắt, nàng nghĩ tái giá .

      Chu thị cúi đầu, nhìn nữ nhi, biết trong lòng nàng còn gút mắc phải ngày ngày hai có thể nghĩ thông suốt, nàng thở dài, thấp giọng :“A Quân, hôn của con là do Tam ca con tác hợp , mấy ngày nay đau lòng con, tự trách mình đến độ cả người đều gầy vòng, còn có tam tẩu con, trong lòng nàng cũng thống khoái. Mấy ngày hôm trước con bệnh ủ rũ, nương tiện nhắc nhở, tại con khỏe nhiều rồi, vậy cũng nên xem Tam ca và tam tẩu con , cho bọn họ biết con bỏ qua được rồi, làm bọn họ yên tâm, chuẩn bị đính hôn cho A Noãn , con có đúng ?”

      Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, Chu thị sợ bởi vì chuyện của nữ nhi mà ảnh hưởng đến tiệc đính hôn của cháu .

      Lục Quân gặp người quả có chút câu nệ, có đại khí cùng khí phái của nữ nhi Thượng thư nên có, nhưng nàng thiên tính thuần thiện, cũng kẻ ngốc, trải qua mẫu thân đề điểm, nhất thời biết nên làm như thế nào . Nhìn sang đóa thủy tiên vừa nở, nàng hướng mẫu thân cười cười, lệnh Hồng Lăng ôm chậu hoa, đả khởi tinh thần đến Tam phòng.

      Lục Minh Ngọc cũng muốn tìm , trước khi liền đến chỗ mẫu thân tiếng, muốn rời , chợt nghe bên ngoài nha hoàn tới đây.

      Lục Minh Ngọc kinh ngạc nhìn về phía mẫu thân. Từ khi trở về chưa hề bước ra khỏi Lan Viên......

      Tiêu thị trong lòng cũng nghi hoặc, dẫn nữ nhi gặp người.

      Lục Quân tới trước cửa nhà chính, vừa nhấc mắt, nhìn thấy tẩu tử cùng chất nữ vội đến, nàng bỗng nhiên phát hai người đều gầy, mặt mang theo tia tiều tụy, yên khẩn trương nhìn nàng. Lục Quân vốn định sang đây cho tẩu tử nàng có việc gì , nhưng hậu tri hậu giác ý thức được tẩu tử cùng chất nữ luôn luôn quan tâm nàng, mà nàng lúc trước chỉ lo khổ sở thống khổ của mình, xem người thân bên cạnh, Lục Quân trong nháy mắt dâng lên áy náy mãnh liệt.

      Nàng nghẹn ngào ra tiếng.

      Tiêu thị hoảng sợ, vội vàng chạy đến đỡ lấy em chồng, đau lòng :“ êm đẹp , A Quân sao lại khóc?”

      Lục Quân chôn mặt vào vai tẩu tử, khóc nấc như tiểu hài tử,“Tẩu tử, ta ngốc, chiếu cố tốt bản thân, còn hại mọi người vì ta mà tự trách......” Cùng trượng phu đoạn tuyệt quan hệ, còn là Diêu gia tức phụ, Lục Quân từng bi thương muốn chết, nhưng nàng chỉ dám vụng trộm khóc mình, cắn chăn cho chính mình phát ra thanh, chỉ có tại, nàng mới nhịn được, đem những ủy khuất cùng thương tâm tận đáy lòng đều khóc ra.

      Lục Minh Ngọc và mẫu thân cùng nhau đem nàng đỡ vào trong phòng.

      Lục Quân khóc trận thống khoái rốt cuộc cũng dừng lại, ánh mắt đều khóc sưng lên, thẹn thùng cúi đầu, giọng :“Tẩu tử, A Noãn, ta tại hiểu được , ta ở Diêu gia quá tốt, ly khai cũng tốt, chỉ cầu tẩu tử cùng Tam ca đừng tự trách mình nữa. Đừng bởi vì muội hỏng rồi mà khổ sở, bằng muội vô cùng áy náy.”

      Tuy rằng Tiêu thị luôn khuyên trượng phu đừng suy nghĩ nhiều, nhưng hôn của tiểu cũng có nàng hỗ trợ ra chủ ý , trong lòng nàng cũng chịu nổi, nay nhìn ra em chồng buông tay cho cuộc hôn nhân này, Tiêu thị chưa bao giờ cảm thấy vui mừng hơn lúc này, cầm chiếc khăn ướt Thu Nguyệt dâng lên, tự tay lau mặt cho tiểu ,“Tốt, chuyện qua cứ để nó qua , chúng ta cùng nhau tiến lên, cần quan tâm đến quá khứ nữa .”

      Lục Quân nhắm mắt lại, nhàng gật đầu.

      .” Lục Minh Ngọc lại gần, làm nũng tựa vào đầu vai của , tâm tình phức tạp.

      Nếu nàng chuyện xảy ra khi tiến cung cùng cha mẹ, mà cứ chờ sau khi tiến cung rồi nghĩ biện pháp giúp nàng tránh tai họa, như vậy phụ thân cần nhìn trúng Diêu Ký Đình, cũng gả vào Diêu gia, bị Diêu lão thái thái buộc uống mấy chén thuốc ghê tởm này, cũng làm bị thương thân mình, suy yếu đến té xỉu.

      Nàng trọng sinh lần nữa thay đổi mệnh của . Tuy tại vẫn còn sống nhưng lại bị thương đau khổ lần.

      Nếu lúc trước nàng lựa chọn là con đường khác, tình như vầy chứ ? Nhưng nàng có thể đảm bảo nhất định có thể tránh thoát được kiếp sao?

      Những chuyện này đều có đáp án.

      Lục Minh Ngọc chỉ biết là, gả qua lần, chuyện tái giá có khúc chiết, về phần nhân duyên của cuối cùng ra sao, Lục Minh Ngọc hoàn toàn biết. Ngày ấy Tổ phụ đau lòng mắng phụ thân, cấm phụ thân được lại nhúng tay vào chuyện hôn của nữa. Lục Minh Ngọc chỉ có thể kí thác hy vọng vào tổ phụ, chỉ mong tổ phụ có thể chọn cho phu quân có thể thương nàng.

      “A Noãn gầy nhiều rồi, tại tốt lắm, ngươi khỏe mạnh nên ăn nhiều chút, sớm đem thịt trở về, bằng cháu rể thấy, lại tính sổ vào ta làm sao bây giờ?” Lau mặt xong, Lục Quân xoay người cầm tay chất nữ tay, giọng trêu ghẹo . Nàng cùng Diêu Ký Đình xong, nhân duyên của chất nữ vẫn còn chờ nàng, Lục Quân hy vọng chất nữ xinh đẹp ngày đính hôn, vui vẻ xuất giá.

      Lục Minh Ngọc nhìn ra tâm trạng , sợ nhìn hôn của mình mà nhớ đến bản thân lại thêm đau buồn, nàng chỉ biết giả bộ xấu hổ cúi đầu, dám tiếp.

      Lục Quân còn muốn trêu chọc chất nữ thêm chút, bên ngoài đột nhiên truyền đến trận tiếng bước chân,“Phu nhân, phu nhân, Quốc công gia phái người tặng lễ vật đến, lão thái thái mời các ngài mau chút xem.”

      Lục Minh Ngọc giật mình ngẩng đầu, ánh mắt nhìn ra cửa, cũng phải ngày lễ ngày tết, lúc này Sở Hành đưa lễ vật gì?

      “Còn phát ngốc cái gì, , chúng ta xem cháu rể tặng thứ tốt gì đến.” Lục Quân cười điểm điểm lên trán chất nữ, kéo nàng ra ngoài. Lục Minh Ngọc cắn cắn môi, quá tự tại theo sát , trong lòng tò mò.

      Cả 3 người cùng tiến vào Ninh An đường, xa xa chợt nghe thanh hưng phấn của Niên ca nhi, vòng qua hành lang, trước tiên nhìn thấy Chu thị đứng ở cửa nhà chính, cười đến ánh mắt mị thành đường, lại nhìn vào giữa sân, thế nhưng có hơn hai con khỉ lông vàng giả trang kiệu phu trước sau nâng kiệu như leo núi. Niên ca nhi năm tuổi ngồi kiệu vưà la to sai sử hầu tử chuyển động.

      lão nhân râu bạc ngồi ở bên cạnh, hai hầu tử đều nghe , bảo trái quẹo trái, sang phải quẹo phải.

      Lục Minh Ngọc khiếp sợ dừng lại bước chân, ngơ ngác nhìn hai con khỉ to kia.

      “Ta cũng muốn, ta cũng muốn!” Hằng ca nhi đuổi theo sau lưng con khỉ, sốt ruột muốn ngồi kiệu. Sùng ca nhi đứng xa chút, nhưng đôi mắt to đen lúng liếng nhìn chằm chằm hầu tử, hiển nhiên cũng là muốn ngồi kiệu .

      Lão nhân râu bạc vừa giúp đỡ Niên ca nhi, vừa cười dỗ Hằng ca nhi:“Tam công tử lớn, thân mình hơi nặng, hai hầu tử này lại sợ nặng, nếu cố nâng hết sức, chúng nó làm.”

      “Ta mặc kệ, ta muốn ngồi!” Nhìn đệ đệ hoan hỉ hướng khoe khoang, Hằng ca nhi gấp đến độ muốn giơ chân .

      Chu thị đành lòng tôn tử sốt ruột, chịu đựng cười khuyên nhủ:“ thích ngồi cứ để ngồi chút thử xem. Dù sao cũng chỉ là đứa tám tuổi, có nặng lắm đâu.”

      Chủ nhân lên tiếng, lão nhân râu bạc khiến cho hầu tử dừng lại, Niên ca nhi biết điều xuống, để ca ca lên ngồi.

      Hằng ca nhi chút khách khí ngồi xuống.

      Lão nhân râu bạc phát lệnh, hai hoàng mao hầu tử xoay người như kiệu phu bình thường nâng tay vịn, kết quả vừa nâng lên chút, Hằng ca nhi còn chưa nâng lên khỏi mặt đất, hai hầu tử cùng nhau bỏ lại cỗ kiệu nhất trí ngồi xuống. Ngồi xổm xuống, đầu hai con hầu tử hết chuyển đông lại chuyển tây, đối với hiệu lệnh của lão nhân râu bạc mắt điếc tai ngơ. ràng thông minh.

      Lục Minh Ngọc xì cười, bên cạnh Tiêu thị, Lục Quân cũng buồn cười, Niên ca nhi cười như điên, mặt đều đỏ lên.

      Hầu tử chịu nâng , cũng nghe sai sử, Hằng ca nhi thẹn quá thành giận nhảy xuống cỗ kiệu, trừng mắt đệ đệ vui sướng khi người gặp, sau đó chạy đến hành lang bên này, ủy khuất hướng tỷ tỷ oán giận:“Tỷ tỷ, tỷ phu bất công, như thế nào đưa hai đại hầu tử cái có thể nâng đệ lên được đến chứ!”

      Đệ đệ ở trước mắt bao người kêu Sở Hành là tỷ phu, Lục Minh Ngọc đỏ bừng mặt, xoay người liền trở vào trong, trước khi rời nhịn được còn quay đầu xem kia hai hầu tử.

      Hai khỉ lông vàng ngồi xổm dưới đất, cái gì cũng làm trông buồn cười.

      Lục Minh Ngọc nhìn nhóm người trong sân vui cười hớn hở, bỗng nhiên liền hiểu được ý nghĩa của phần lễ vật này.

      Hiểu được , trong lòng tựa như bị người đổ mật, cả người đều là ngọt.
      Phương Lăng, chun chun, AChu29 others thích bài này.

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      chăm vợ ghê cơ

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      dỗ vợ vui mà quên người ta thực ra lớn lắm chín chắn lắm rồi.

    4. Clumsytapu

      Clumsytapu Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      1,087
      ☆, Chương 115:

      Editor: Tapu

      Ngày giao thừa, tuyết rơi đầy đường.

      Nhưng dù có tuyết lớn cũng làm giảm bớt náo nhiệt của kinh thành, tiếng pháo khắp nơi, bọn thừa dịp đêm nguyên tiêu cần ngủ sớm nên chạy chơi khắp nơi trong tuyết, tiếng chơi đùa cùng tiếng pháo nổ khắp kinh thành. Trong hoàng cung Minh Huệ đế mở tiệc chiêu đãi cung nhân, đại thần, pháo hoa liên tiếp ngừng khiến cho bầu trời đêm sáng rực rỡ hòa cùng ánh bông tuyết tạo thành môt tầng sương mờ sáng.

      Lục Minh Ngọc gần đính hôn , đêm nay cung yến nàng thể , chỉ có thể khoác áo choàng, tay cầm lò sưởi cùng đại phu nhân, nhị phu nhân, tiểu ngồi trong nhà, xem hai vị đường huynh dẫn người sang bên kia bắn pháo hoa. Nhìn xem lúc, trong cung thưởng tới hai món ăn, đồ ăn được đặt dưới lò than , nên dù từ trong cung đưa tới giữa trời lạnh nhưng khi mở nắp hộp thức ăn vẫn nóng, mỗi người ăn tượng trưng ngụm, cũng quan trọng lắm những món này, dù sao Lục gia hàng năm đều được Hoàng Thượng ban thưởng đồ ăn..

      Xem pháo hoa xong, mọi người chuyển vào Noãn các chuyện, quanh năm suốt tháng cho dù có chút va chạm vui, nhưng đêm trừ tịch ai cũng muốn nhắc đến chuyện vui, chỉ lấy chuyện cát tường , hà khắc như Nhị phu nhân cũng luôn cười ha ha . Bà ta đương nhiên cao hứng, mấy ngày trước Võ Khang hầu phủ mới đưa tin tới, Lục Hoài Ngọc có thai .

      Nhị phu nhân lòng đầy cao hứng, nhịn được lại nhắc tới chuyện nữ nhi có thai “Chờ sang năm, Cẩm ngọc, Hoài Ngọc đều mang theo nhóm hài tử trở về, đến lúc đó khẳng định đặc biệt náo nhiệt.”

      Đại phu nhân chỉ trả lời đôi câu có lệ rồi dời đề tài.

      Lục Minh Ngọc lặng lẽ quan sát tiểu , gặp lúc nàng cầm bát trà, thần sắc ôn nhu khóe miệng mỉm cười, giống như cũng rất mong chờ cùng hai tỷ tỷ đoàn viên, cũng vì Nhị phu nhân nhắc tới chuyện mang thai mà đau buồn, Lục Minh Ngọc trong lòng có chút ê ẩm . May mắn là tiểu thông suốt, bằng việc các nương Lục gia xuất giá chỉ có nàng vì chuyện khó có thai mà gặp trắc trở làm tiểu khó chịu a.

      Trò chuyện lúc, trời dần khuya, Lục Trảm, Chu thị dẫn nhà già trẻ trở về.

      Lục Minh Ngọc qua đón mẫu thân. Sau khi tạm biệt Tổ phụ , Tổ mẫu mới nắm tay Hằng ca nhi theo cha mẹ trở vể tam phòng. Niên ca nhi ngủ say, được Lục Vanh ôm vào ngực, Tiêu thị lo lắng bông tuyết rơi vào cổ nhi tử, cẩn thận thay con trai giấu lại áo choàng, Lục Minh Ngọc xem ở trong mắt, trong lòng ấm áp vui vẻ .

      nhà đoàn viên, đây mới là trừ tịch.

      Lục Vanh trước đưa hai con trai về phòng, Tiêu thị che ô đưa nữ nhi về Mai uyển, đường khẽ với nữ nhi:“A Noãn, đêm nay Hoàng thượng ban thưởng đồ ăn, thưởng Diêu gia.”

      Lục Minh Ngọc kinh ngạc nhìn mẫu thân, khi ngẩng đầu, khóe miệng vểnh lên.

      Kỳ Hoàng thượng ban thưởng đồ ăn, cũng có ai thực ham muốn những món đồ ăn này, chỉ là ham thích vinh quang thôi. Hàng năm, Hoàng thượng thưởng cho những trọng thần có công, ban thưởng đồ ăn có nghĩa là Hoàng thượng xem trọng nhà đó, nhà được ban thưởng đồ ăn cũng có nghĩa là được chúc năm tốt lành. Mà Diêu gia vốn dĩ cũng có công trạng gì, Hoàng thượng ban thưởng đồ ăn cũng bởi vì phân tình của cùng Diêu lão thái thái. Nay đột nhiên thưởng chỉ có thể vì Diêu gia làm chuyện đúng, Hoàng thượng cũng vì vậy mà nể tình.

      Kinh thành trọng điểm, các nhóm quan lại phu nhân đều là nhân tinh, lần này Hoàng thượng chỉ ban thưởng đồ ăn gần như tuyên bố Diêu gia có tội. Tuy đoán ra vì sao Lục gia hưu phu nhưng cũng tin chuyện lời đồn Diêu lão thái thái rãi ra lúc trước.

      Sau khi mừng thầm, Lục Minh Ngọc lại có điểm lo lắng,“Nương, ngươi hoàng cữu cữu giúp đỡ chúng ta như vậy, người xem cảm tình của hoàng thượng, vẫn là......”

      Tiêu thị lắc đầu, trầm mặc .

      Nàng cũng đoán được tâm tư của vị hoàng huynh này. Nếu Minh huệ đế coi trọng em chồng , nhưng hơn nửa năm trôi qua, Minh Huệ đế vẫn tỏ vẻ gì, thấy thế nào cũng giống đối em chồng động tâm. Mà nếu để ở trong lòng, Minh Huệ đế sao đến mức chuyện qua lâu như vậy, còn đối Diêu gia tính sổ?

      Khả năng thứ 3, phải vì tư tình mà là vì chính mắt Minh Huệ đế thấy tiểu vì cầu con mà té xỉu, biết chân tướng giữa tiểu và Diêu Ký Đình. cảm thấy Diêu gia làm việc quang minh lỗi lạc, xứng nhận được phần thưởng này.

      “Yên lặng theo dõi kỳ biến .” đến trước cửa viện Mai uyển, Tiêu thị mới sâu kín .

      Lục Minh Ngọc dạ. Việc này đoán mò vô dụng, chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến .

      ~

      Sở Quốc Công phủ, trở lại Tam Thu đường, Thái phu nhân lưu lại mình trưởng tôn chuyện,“Đêm nay Hoàng thượng ban thưởng đồ ăn cho Diêu gia, con biết?”

      Sở Hành ngoài ý muốn khi tổ mẫu nhắc tới việc này, liếc nhìn Thái phu nhân cái, gật gật đầu.

      Thái phu nhân trầm tư :“Ta tiểu của A Noãn phải là loại đàn bà hay ghen, Hoàng thượng thánh minh, tuyệt vô cớ vắng vẻ Diêu gia, cũng biết chuyện này có tình gì?.”

      “Việc này cùng chúng ta quan hệ, Tổ mẫu đừng lo lắng , sớm chút nghỉ ngơi thôi.” là canh hai, Sở Hành có chút lo lắng thân thể lão nhân gia. Song thân qua đời sớm, là do Tổ phụ, Tổ mẫu tay nuôi lớn, nay Tổ phụ tạ thế, chỉ còn Tổ mẫu là trưởng bối duy nhất của , Sở Hành hy vọng Tổ mẫu vất vả.

      “Như thế nào quan hệ? Chờ khi con cưới A Noãn, chúng ta cùng Lục gia chính là quan hệ thông gia .” Thái phu nhân cười nhắc nhở trưởng tôn .

      Nhắc tới vị hôn thê, Sở Hành rũ mi mắt, cũng định giải thích ý Diêu gia cùng nhà mình quan hệ.

      “Được rồi, ngủ sớm chút , sáng sớm mai con còn phải Lục gia chúc tết.” Thái phu nhân cũng có chút mệt nhọc, hướng trưởng tôn khoát tay.

      Sở Hành cúi đầu cáo lui.

      Thái phu nhân nhìn bóng trưởng tôn cao ngất, lại nghĩ đến chuyện tối nay, đối với Lục Minh Ngọc vị trưởng tôn tức phụ tương lai này càng thêm hài lòng. Minh Huệ đế sủng ái Lục Minh Ngọc mỗi người đều biết, lần này Lục Trảm bá đạo thay nữ nhi hưu phu càng là chuyện hiếm lạ, Minh Huệ đế thế nhưng còn ra mặt cho Lục gia chỗ dựa, còn ai cả đường , chủ yếu là muốn cấp mặt mũi cho ngoại sinh nữ ?

      Minh huệ đế đối với Lục Minh Ngọc coi trọng như vậy, nếu Lục Minh Ngọc gả đến nhà mình, đối với tôn nữ tế Khánh vương mà lại càng là dệt hoa gấm . Mẹ đẻ của Nhị hoàng tử Thụy vương là Hiền phi được Hoàng thượng sủng ái, Tứ hoàng tử hà khắc ương ngạnh, thông minh quá bị thông minh hại, cũng nên thân , Ngũ hoàng tử còn , thấy thế nào Thái tử vị cũng rơi vào Khánh vương .

      Chờ Khánh vương được phong Thái tử, sau đó đăng cơ Đế vị, khi đó cháu là Hoàng hậu Đại Tề!

      Trong mắt tinh quang lóe ra, hưng phấn trôi qua, Thái phu nhân mới truyền nha hoàn bên người tiến vào hầu hạ.

      ~

      Mồng đầu năm, Lục Minh Ngọc thức dậy sớm, rửa mặt chải đầu ăn mặc xong, dẫn hai đệ đệ đến trước mặt các trưởng bối chúc tết.

      Bởi vì biết Sở Hành hôm nay đến, Lục Minh Ngọc bồi Tổ phụ Tổ mẫu ăn xong sủi cảo liền trở về Mai Uyển. Thải Tang phái người lưu ý động tĩnh của gia tương lai, nghe người đến, lập tức chạy vào trêu ghẹo chủ tử. Lục Minh Ngọc trừng nàng, mặt xoay qua chỗ khác, cúi thấp đầu tiếp tục lật xem du ký, làm bộ như xem sách.

      Đại khái qua khắc, trong viện truyền đến thanh nhảy nhót của Niên ca nhi cao hứng kêu tỷ tỷ.

      Lục Minh Ngọc cười trộm, cần đoán cũng biết, khẳng định đệ đệ thu được tiền mừng tuổi của Sở Hành.

      “Tỷ tỷ, tỷ phu cho đệ bao mừng tuổi mười hai kim nguyên bảo!”

      Niên ca nhi vui vẻ chạy vào, vào nhà liền thuần thục đá giày, vào Noãn Các hướng tỷ tỷ khoe ra.

      Lục Minh Ngọc nhìn trong tay đệ đệ ánh vàng rực rỡ của đại nguyên bảo, đùa đệ đệ:“Vậy đệ còn mau cất , cẩn thận coi chừng mất.”

      “Ân, đệ đặt vào trong hà bao đây.” Niên ca nhi lấy tiểu hà bao của mình ra, thập phần gian nan đem nguyên bảo bỏ vào trong, rất chi là lao lực, trong tay áo bỗng nhiên rớt thêm ra 1 cái hà bao nữa. Lục Minh Ngọc bị đệ đệ chọc cười, nhặt túi tiền lên hỏi :“Đệ rốt cuộc chuẩn bị bao nhiêu cái hà bao để đựng tiền mừng tuổi a?” Thực tham mà.

      Niên ca nhi xem xét túi tiền trong tay tỷ tỷ, lại hắc hắc nở nụ cười, bổ nhào vào lòng tỷ tỷ thủ thỉ:“Tỷ phu , đây là đưa cho tỷ tiền mừng tuổi.”

      Hơi thở ấm áp của tiểu nam oa thổi trúng bên tai nàng, khiến Lục Minh Ngọc hơi ngứa , tiếng “Tỷ phu” thành công làm cho Lục Minh Ngọc đỏ mặt, nhìn thấy Thải Tang, Lãm Nguyệt, Lục Minh Ngọc vội thu hồi túi tiền, thấp giọng cảnh cáo đệ đệ được lung tung. Niên ca nhi nghiêm trang gật đầu, sau đó sốt ruột :“Đệ tìm tỷ phu!”

      chính là đến giúp tỷ phu tặng đồ .

      từ từ thôi, được chạy.” Lục Minh Ngọc lo lắng dặn dò đệ đệ.

      Niên ca nhi đáp ứng , vui vẻ chạy .

      Lục Minh Ngọc yên lặng ngồi lát, xoay người lần nữa, lặng lẽ mở ra túi tiền......

      Lại là chú tiểu kim mã, giống như đúc chú kim mã lần trước, cái đầu cũng thấy dài.

      Lục Minh Ngọc đầu tiên là cười, hơi hơi đô miệng. Cái người nào a, lần trước đưa con khỉ to đến dỗ bọn đệ đệ thích mê, luôn miệng sai hai con hầu tử bưng trà rót nước, bảo con khỉ đó khi dễ người ta, hiếm lạ vô cùng. Lần này tặng tiểu kim mã cho nàng, có sáng ý mà. bằng phần mười sáng ý tặng cho bọn đệ đệ......

      rốt cuộc muốn cưới nàng, hay là muốn cưới đệ đệ nàng đây?!

      ~

      Người Sở Hành muốn kết hôn đương nhiên là nàng, tháng giêng vừa qua, Sở quốc công phủ liền đem sính lễ đưa tới , xiêm áo đầy tràn sân, vàng ngọc bảo thạch phỉ thúy, đồ sứ cùng hương liệu, gia cụ, lăng la tơ lụa, tất cả đều là thượng đẳng nhất . Những gia đình huân quý bình thường đều thể có được, làm Nhị phu nhân hâm mộ đến độ hai mắt đều đỏ lên.

      Tặng sính lễ, thuận tiện đem ba ngày tốt thỉnh hôn đến mời vợ chồng Lục Vanh chọn cái.

      Lục Vanh vừa thấy, sớm nhất là tháng năm, trung gian là tháng mười , trễ nhất là đầu xuân sang năm.

      hừ lạnh, ý vị thâm trường nhìn thê tử :“Người này là giảo hoạt , giả bộ đem cái ngày sang năm này ra làm cho chúng ta hiểu lầm phải đặc biệt sốt ruột cưới nữ nhi của ta, ta chịu nhưng A Noãn chịu sao? Tâm con bé sớm muốn gả ra rồi.” “Con lớn thể lưu lại nhà”, Lục Vanh muốn khuyên nữ nhi đừng chọn Sở Hành, chừng Sở Hành tránh được kiếp kia nàng lại phải tái giá, nhưng nữ nhi lại kiên quyết đáp ứng, còn muốn gả qua sớm chút. Giống như nương nàng , luôn vì Sở Hành mà suy nghĩ.

      Nhưng Lục Vanh làm sao lại để nữ nhi có nguy cơ trở thành góa phụ? Theo lời nữ nhi biết được Hoài Nam vương năm nay bắt đầu lập mưu tạo phản, cũng bắt đầu ám chỉ Hoàng thượng phòng hoạn chưa xảy ra, Minh Huệ đế cũng sớm nghĩ đến, tìm lý do đem Hoài Nam vương Vương phi và thế tử “Mời” đến kinh thành, Hoài Nam vương cực kỳ sủng ái vị Vương phi này, ít nhất là trong vài năm nay, cũng dám hành động thiếu suy nghĩ.

      Sang năm thành thân, nữ nhi đồng ý, tháng 11 thành thân rất lạnh, việc chuẩn bị cũng gặp nhiều bất tiện, vậy cũng chỉ có thể định ở tháng năm .

      Lục Trảm cũng hài lòng lắm, nhưng nghĩ tới năm trước Sở Hành đưa đến hai con hầu tử hoàn toàn được lòng toàn gia nữ quyến, Chu thị là vừa lòng nhất, thổi chút gió thoảng bên tai liền đem trượng phu dỗ vô cùng tốt.

      Bà mối lòng vui rạo rực mang theo ngày mà Lục gia chọn hồi Sở quốc công phủ phục mệnh.

      Khoảng cách hôn kỳ chỉ còn ba tháng, Thái phu nhân lo lắng Trưởng tôn “ hiểu chuyện”, đem thứ tử kêu lên đến, dặn dò phen.

      Sở nhị lão gia cũng thực quan tâm chuyện nhân sinh đại này. Ngay hôm đó liền phái người tỉ mỉ vơ vét thùng Xuân Cung đồ, đưa đến Định Phong Đường.
      Phương Lăng, Đinh Thu Hiền, AChu31 others thích bài này.

    5. A fang

      A fang Well-Known Member

      Bài viết:
      566
      Được thích:
      560
      thích cái câu vơ vét thùng xuân cung đồ đưa đến cho sở hành học tập để phục vụ cho đêm động phòng

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :