1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân Noãn Hương Nùng - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hiểu Mộng Hồ Điệp

      Hiểu Mộng Hồ Điệp Active Member

      Bài viết:
      117
      Được thích:
      109
      Thiệt hiểu nổi bản thân mình cũng là nữ nhân sao lấy lòng đo lòng thử coi, con cháu mình tốt nhìn con cháu nhà người ta coi ra gì hết. Xem người khác như cái máy đẻ bản thân mình khác gì đâu. Phải kiểm tra xem để coi Diêu Ký Đình có con được , có con được thiệt là quả báo của lão thái bà đó hết.
      Last edited: 1/12/17

    2. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Hưu thẳng luôn, hay quá đọc mà ko dứt ra dc. Thanks nàng nhé

    3. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Ôi ôi chú Vanh ah, là hưu phu đấy. Thấy hả dạ j đâu. Chắc là do chú Vanh áy náy vì cố ý tìm cho em ng chồng như vậy đây mà nên cố gắng để bù đắp cho A Quân.

      Diệu Ký Đình có lẽ là có tình cảm với A Quân đấy. Nhưng tình cảm này hời hợt quá, và cảm nhận như bản thân nhiều hơn phải. Biết vợ bị bà nội hắt hủi, cưỡng ép đủ điều, uống thuốc đến muốn ói ra, ng gầy rộc hẳn mà còn dửng dưng j hỏi han còn đòi hỏi chuyện vợ chồng nữa. vậy còn ích kỷ chịu để đại phu khám cho mình nữa. Lo sợ cái gì? Còn phải là sợ ánh nhìn của thiên hạ cười nhạo khi lỡ bị bệnh sao?

      Hành nhìn dàn quân Lục gia mà rút kinh nghiệm nhé. Khó khăn lắm mới cầu hôn đc, còn đối xử với Minh Ngọc k tốt nữa k biết bao nhiêu chén thuốc đổ vài miệng đâu. Nam nhân Lục gia bèo gì cũng lớn 4 thế hệ đấy nhé.

      Thanks bạn.
      Hale205, Clumsytapu, Chris_Luu2 others thích bài này.

    4. Clumsytapu

      Clumsytapu Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      1,087
      ☆, Chương 113:

      Editor: Tapu

      Giữa trưa, tiết trời nóng bức nhưng trong mắt Lục Vanh có chút độ ấm.

      nhìn nam nhân quỳ trước mặt sống chết để vào nhà, bình tĩnh hỏi:“Ký Đình, ta cùng với ngươi ở trường thi nhất kiến như cố, ta thưởng thức ngươi tính tình hiệp nghĩa, nghĩ muốn đem muội muội gả cho ngươi. Nếu ta nhớ lầm là ngươi về nhà cùng Tổ mẫu thương nghị rồi mới chủ động nhờ bà mối đến cầu hôn. Xin hỏi như vậy có phải là ngươi cam tâm tình nguyện cầu hôn, hay là Lục Vanh ta cứng rắn ép gả muội muội cho ngươi?”

      thanh trầm thấp đạm mạc lại như cái tát mạnh vào mặt Diêu Ký Đình, khỏi nhìn về phía tổ mẫu.

      Diêu lão thái thái có chút ngượng ngùng, lời này là bà vừa mới ở trước mặt đám người Lục Trảm . Lúc ấy bởi vì tôn tử bị Lục gia ỷ mạnh hiếp yếu, bà nhất thời xúc động, kịp nghĩ nhưng Lục Vanh cũng giảo hoạt, biết tính tình muội muội nhu nhược, chỉ có gương mặt khiến nam nhân thích, liền cố ý làm cho tôn tử mình nhìn thấy Lục Quân. Như vậy so với cưỡng ép có gì khác biệt?

      “Tam ca, ngàn sai vạn sai đều là do ta sai, A Quân nàng bị ta làm thương tâm mới lời mê sảng , ta cùng nàng vợ chồng ân ái, A Quân tuyệt đối hòa ly, xin Tam ca hãy thu hồi hưu thư, ta đến trước mặt nàng chịu đòn nhận tội.” Diêu Ký Đình thê lương cầu xin , hai tay nắm chặt y bào Lục Vanh như ôm cọng rơm cứu mạng.

      thích Lục Quân, thích tính nàng ngượng ngùng ôn nhu, thích nàng cẩn thận săn sóc , thích nàng ôn nhu kêu tướng công. Khi có nàng bên cạnh, đắc ý vênh váo, xem nỗi khổ nàng chịu đựng. tại tận mắt nhìn thấy thê tử tiều tụy hôn mê bất tỉnh, Diêu Ký Đình mới biết được chính mình phạm biết bao nhiêu sai lầm. Vừa nghĩ tới Lục Quân muốn cùng hòa ly, nghĩ đến sau này thể nhìn thấy nàng, ôm nàng vào lòng, Diêu Ký Đình đau đến tê tâm liệt phế.

      “Tam ca, ta để lang trung xem mạch, ta......”

      “Ký Đình!” Diêu lão thái thái lớn tiếng chặn lời sợ tôn tử hồ ngôn loạn ngữ, vội bước đến cướp hưu thư trong tay Lục Vanh, giọng căm hận :“Hưu phu? hổ là Lục gia, ta xem như mở rộng tầm mắt, thấy được bản lĩnh của Lục Thượng thư, ràng là các ngươi phân tốt xấu khi dễ tôn nhi ta, hết đổ thuốc lại quyền đấm chân đá. tại cư nhiên còn ỷ thế hiếp người cố tình hưu phu! Giỏi a, ai bảo các ngươi là hào môn đại tộc, khẩu khí này chúng ta nhận thức !”

      “Tổ mẫu, Người bớt tranh cãi được !” Diêu Ký Đình cúi đầu, giờ này khắc này tâm của hoàn toàn chết.

      có thành tâm cầu xin tổ mẫu khẳng định chịu giúp cầu tình, đổi thành là Lục Vanh cũng bao giờ đem muội muội giao cho nữa.

      Lục Vanh khinh thường cùng Diêu lão thái thái tranh cãi, thoáng nhìn qua cách vách cửa có tiểu nha đầu thập thò lén lút, Lục Vanh tiếp tục hỏi:“Ký Đình, ta chỉ có muội muội, lúc đem nàng gả cho ngươi, ta cùng gia phụ dặn dò ngươi hảo hảo chiếu cố nàng, lúc đó ngươi thề với trời, tuyệt để cho muội muội ta chịu chút ủy khuất gì. Nay muội muội ta gả vào Diêu gia mới năm, bị các ngươi ép đến hôn mê bất tỉnh, suýt đánh mất nửa cái mạng. Bởi vì ngươi vi phạm lời thề ta mới thay muội muội làm chủ hưu ngươi, ngươi còn gì muốn nữa ?”

      Diêu Ký Đình thể phản biện gì được nữa dù có ái náy hối hận như thế nào đều thể thay đổi là lúc trước đối với Lục Quân lơ là. ai có thể hiểu Lục Quân hơn , nàng toàn tâm toàn ý ỷ lại , cái gì nàng đều tin, nhưng chỉ biết hưởng thụ chăm sóc của nàng, chỉ biết khi dễ nàng, chỉ biết nhìn nàng khổ sở chịu đựng uống chén thuốc kia.

      “Tam ca, ta chỉ muốn gặp mặt A Quân lần, van ngươi.” Diêu Ký Đình chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt rơi lệ. Đây là hi vọng cuối cùng của , nếu có thể nhìn thấy Lục Quân, còn có cơ hội khuyên nàng hồi tâm chuyển ý, khuyên nàng lại cho lần cơ hội. đêm vợ chồng trăm ngày ân, Diêu Ký Đình tin thê tử nhẫn tâm tuyệt tình.

      cần, đau dài bằng đau ngắn, mời trở về .” xong câu này, Lục Vanh vẻ mặt nghiêm túc vòng qua Diêu Ký Đình, bước vào trong nhà mình.

      Người gác cổng lập tức đóng cổng.

      Diêu Ký Đình vẫn quỳ như cũ, ánh mắt lưu luyến nhìn Lục gia.

      “Trở về thôi, còn quỳ ở đây làm gì, ngươi làm tổ phụ ngươi mất hết mặt mũi còn chưa đủ sao ?!” Diêu lão thái thái đập đập quải trượng xuống đất, chỉ tiếc rèn sắt thành thép .

      Diêu Ký Đình cúi đầu, trong đầu lên vị Tổ phụ mất luôn đối với ân cần dạy bảo.

      luyến tiếc Lục Quân, muốn quỳ mãi cho đến khi Lục Quân tha thứ mới thôi, nhưng còn phải gánh vác trọng trách mà Tổ phụ ủy thác, thể tùy tâm sở dục.

      Diêu Ký Đình chậm rãi đứng lên, thất hồn lạc phách, giống như cái xác hồn.

      Diêu lão thái thái vốn muốn răn dạy thêm đôi câu, nhìn thấy tôn tử như vậy, bà lại đau lòng , thở dài, giúp tôn tử lên xe ngựa trở về.

      Dọc theo đường , Diêu Ký Đình chuyện, chỉ nhắm mắt dựa vào thành xe, xe ngựa phóng nhanh. Về đến Diêu gia, mới cúi đầu hỏi câu,“Tổ mẫu, người chướng mắt A Quân?” Lúc ở Lục gia mỗi câu Tổ mẫu đều làm trái tim buốt giá, huống chi thê tử luôn phải nghe Tổ mẫu ghét bỏ? chỉ nghĩ do Tổ mẫu nóng lòng muốn ôm chắt trai nên đối với thê tử có phần nghiêm khắc. Hôm nay mới hậu tri hậu giác biết rằng tình phải như vẫn nghĩ.

      “Ngươi đây là trách ta khiến ngươi mất vợ?” Diêu lão thái thái nhướng mày, thanh cũng cao lên vài phần.

      Diêu Ký Đình cười khổ, mặt nghiêng nơi khác có phần méo mó, đột nhiên cái gì cũng muốn hỏi nữa.

      Diêu lão thái thái lại nhịn được ủy khuất, run run :“Ta vốn thích nàng, ngay từ lần đầu tiên ngại nàng tính khí nhu nhược, nhưng bởi vì ngươi thích, ta đều bỏ qua. Ta bảo nàng uống thuốc còn phải suy nghĩ cho việc nối dòng của Diêu gia sao? Ai biết sức khỏe nàng kém như vậy? cũng thôi , nhưng ngươi đường đường là thân nam nhi , lại bị Lục gia lạm dụng tư hìn. Hôm nay nàng té xỉu Lục gia liền đổ thuốc ngươi, nếu ngày nào đó chính nàng sơ ý té ngã bị thương chỗ nào, có phải Lục gia cũng đổ lên đầu ngươi? Ký Đình, Lục Trảm chỉ có nữ nhi, đau lòng, nhưng Tổ mẫu cũng chỉ có mình tôn tử ngươi, ngươi như vậy Tổ mẫu sống thế nào đây?”

      tới đây, Diêu lão thái thái càng thêm bi thương, cúi đầu nức nở:“Đều tại Tổ phụ ngươi, nếu phải mất quá sớm, Diêu gia chúng ta làm sao có thể bị bọn họ khinh thị như thế, muốn đánh liền đánh muốn mắng là mắng, trong mắt còn có vương pháp cơ chứ?”

      Diêu Ký Đình vẫn như cũ nhắm mắt lại.

      Tổ mẫu thương , thể trách Tổ mẫu, nhưng đại nam nhân, chỉ bị uống vài vò thuốc Tổ mẫu đau lòng như vậy, tức giận đến quên hết cả phong thái quý phu nhân nên có, lại đối với thê tử thập phần ác ngôn. Nhạc phụ là võ tướng cao cao tại thượng, tận mắt thấy nữ nhi bị Diêu gia bọn họ ép buộc thành như vậy, làm sao mà phẫn nộ?

      đến đều là lỗi của , là cưới Lục Quân mà thể chiếu cố tốt cho nàng. Là quá mức tín nhiệm tổ mẫu, nghĩ thê tử ôn nhu hiếu thuận như vậy lâu ngày Tổ mẫu cũng thích nàng.

      Nghe tiếng Tổ mẫu khóc, Diêu Ký Đình muốn an ủi, nhưng tài nào mở miệng nổi, ít nhất là tại, cái gì cũng muốn .

      Trở lại Diêu gia, Diêu Ký Đình mình trở về phòng của và thê tử, đóng cửa ra, ngay cả cơm chiều cũng ăn.

      Diêu lão thái thái đầy bụng tâm , cũng có khẩu vị.

      Bà đối với Lục Quân rất hài lòng nên cũng muốn dựa vào Lục gia mưu cầu tiền đồ cho tôn tử lại càng sợ đắc tội Lục gia. Nếu cùng Lục gia trở mặt tại triều đình dù Lục gia có quyền, Lục gia có thể áp chế tôn tử, nhưng bà cũng có thể mượn sức người, thế nào nữa, Minh Huệ đế cũng gọi bà tiếng sư mẫu, Lục gia xem mặt tăng cũng phải nể mặt phật, quá phận.

      Diêu lão thái thái phát sầu vì tôn tử bị Lục gia hưu phu là chuyện, nếu xử lý chuyện này tốt, sau này tôn tử tái thú thê lại càng khó khăn.

      Còn có thân thể của tôn tử, Diêu lão thái thái tin tôn tử có bệnh tiện , nhưng vạn nhất Lục gia bịa đặt......

      Diêu lão thái thái ánh mắt phát lạnh, gọi Hạ ma ma vào thấp giọng thầm phen.

      Hạ ma ma kinh hãi, chần chờ :“Lão thái thái, như vậy, lỡ như Lục gia nghe được có thể khó xử gia hay ?”

      Diêu lão thái thái lộ vẻ trào phúng:“Bây giờ còn đủ khó xử sao? chúng ta nếu cái gì cũng làm, bên ngoài truyền Ký Đình như thế nào? Ta chưa nàng sinh được đứa , đủ giữ thể diện cho Lục gia. Nếu ép người quá đáng, ta đem tình truyền sạch ra ngoài, đến lúc đó để xem người ngoài thích Ký Đình hay vẫn là Lục Quân nàng hơn .”

      Hạ ma ma cẩn thận suy nghĩ, quả rất có đạo lý, liền cười nịnh hót Diêu lão thái thái hai câu, rồi hành .

      quá hai ngày, kinh thành liền lưu truyền đoạn nhàn thoại, là Diêu Ký Đình sau khi say rượu hồ đồ làm nha hoàn mang thai. Diêu Ký Đình hối hận thôi, cho nha hoàn này uống thuốc sẩy thai, nhưng Lục Quân vẫn tức giận, gặp lúc trời nóng dâng hương, trúng nắng nên té xỉu. Bộ binh Thượng thư Lục Trảm ái nữ như mạng, đành lòng nữ nhi chịu ủy khuất, đăng môn hỏi tội con rể đánh cho trận, còn viết thư hưu phu.

      Bá tánh bình dân thích nhất là nghe chuyện nhà của các đại quan , cũng cần biết có phải là hay , gặp người là kể, phần lớn đều đồng tình Diêu Ký Đình, đầu tiên là xui xẻo gặp phải tức phụ hay ghen, sau lại gặp vị nhạc phụ ỷ thế hiếp người.

      Diêu Ký Đình xin nghỉ 3 ngày phép, vẫn nhốt mình trong phòng, đóng cửa ra, vẫn do tùy tùng tâm phúc biết được tin tức, khẩn trương thông báo .

      Diêu Ký Đình hơi chút suy tư liền đoán được lời đồn đãi là ai truyền , giận tím mặt, râu ria xồm xàm tìm Tổ mẫu chất vấn.

      Diêu lão thái thái sớm có chuẩn bị, trừng mắt nhìn :“ như vậy, Lục gia êm đẹp vì sao phải hưu ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn cho người ta ở sau lưng ngươi bàn luận ngươi thể sinh con?”

      Diêu Ký Đình nhất thời á khẩu trả lời được.

      Ngày mai trở lại hộ bộ , vì thể diện Diêu gia, thể đính chính chuyện này. Nhưng thê tử có thể tin là , hiểu lầm cùng nha hoàn nào đó ràng?

      ~

      Tại Lục gia, Lục Trảm trầm mặt từ Bộ binh trở về, trước thăm nữ nhi. Thấy nữ nhi tuy rằng uể oải phấn chấn, hiển nhiên còn chưa hoàn toàn quên Diêu Ký Đình, nhưng mặt khôi phục vài phần huyết sắc, nhìn còn tiều tụy như trước nữa , Lục Trảm thoáng yên tâm, bồi nữ nhi tâm việc nhà xong mới trở về phòng.

      Chạng vạng khi nữ nhi ngủ rồi Chu thị mới rời khỏi Lan Viên.

      Ban đêm nghỉ ngơi , Lục Trảm chậm rãi đem chuyện tình bên ngoài cho thê tử nghe.

      Chu thị bật ngồi dậy, vừa tức vừa ủy khuất,“Ai truyền ra loại này? Người khác chẳng phải hiểu lầm nữ nhi chúng ta là đố phụ?”

      Lục Trảm mím môi.

      Diêu lão thái thái dùng chiêu hạ lưu như vậy, Lục Trảm so với thê tử càng tức giận hơn, nhưng truyền cũng truyền ra rồi, Lục gia nếu muốn làm sáng tỏ, khẳng định phải đem vấn đề nữ nhi có thể sinh con hay lần nữa ra. Đàn bà vốn chỉ được võ mồm, mặc kệ xanh đỏ trắng đen, Lục Trảm chỉ sợ ba người thành hổ, ràng thân thể nữ nhi thành vấn đề, cũng bị thành khó có con.

      nữ nhân nếu sinh được đứa , so với đố phụ tội danh càng nghiêm trọng hơn

      Vì nữ nhi, Lục gia lúc này thể cùng Diêu gia nháo lớn, về phần có ỷ thế hiếp người hay , Lục Trảm chưa bao giờ để ý.

      Đem thê tử ôm vào lòng, Lục Trảm thấp giọng giảng đạo lý cho thê tử hiểu, cuối cùng :“Việc này cần phải gạt A Quân, chờ nàng thân mình dưỡng tốt, nàng lại cho nữ nhi biết, cũng làm cho nó hoàn toàn hết hy vọng đối với Diêu gia .”

      Chu thị gật gật đầu, nhưng vẫn là cách nào tiêu trừ nghẹn khuất,“Kia A Quân liền phải cõng vai cái ô danh đố phụ ?”

      Lục Trảm vỗ vỗ vai thê tử, đem đầu thê tử đặt lên ngực, sâu kín :“Ác giả ác báo. Nàng chờ xem, Diêu gia tuyệt có kết cục tốt.”

      ai có thể khi dễ nữ nhi mà toàn thân trở ra.

      Tam phòng Lục gia, vợ chồng Lục Vanh cũng phiền não vì nghe được tin này, lại cùng Lục Trảm mưu mà hợp, chỉ có thể tạm thời nhẫn .

      Nhưng đêm dài vắng người, Lục Vanh lăn qua lộn lại tài nào ngủ được.

      Tiêu thị ngủ chưa sâu bị động tác xoay người của trượng phu làm tỉnh giấc, biết vì sao phiền lòng, Tiêu thị dựa vào trong lòng trượng phu, ôn nhu ôm lấy . Chỉ mới mấy ngày, Lục Vanh ràng gầy vòng, Tiêu thị cực đau lòng, giọng : “Tri nhân tri diện bất tri tâm, lúc trước tuấn tú lịch , ai có thể dự đoán được có ngày hôm nay? Chàng cũng đừng tự trách nữa, tháng 7 A Noãn đính hôn, nàng mấy ngày nay rầu rĩ vui. Chàng còn như vậy nữa, A Noãn thấy, càng khó chịu.”

      Diêu Ký Đình là muội phu mà trượng phu chọn, nhưng nữ nhi nhìn thấy tiểu tốt, cũng nhận trách nhiệm vào mình.

      “Xét đến cùng, chúng ta đều là đau lòng A Quân, bây giờ tự trách, bằng trước đem A Quân chiếu cố tốt, sớm chút khiến cho nàng có thể tự mình đứng lên.” Tiêu thị ngẩng đầu, thanh êm ái như mưa xuân kéo dài, dừng ở trong lòng Lục Vanh, hóa giải uất khí. Nghĩ tới muội muội vẫn ốm đau nằm giường, cùng nữ nhi sắp đính hôn, Lục Vanh ôm lấy thê tử, cúi đầu “ừ” tiếng.

      Thê tử rất đúng, chuyện quan trọng trước mắt là chiếu cố tốt muội muội cùng nữ nhi.

      Những cái khác… còn nhiều thời gian.

      ~

      Sở quốc công phủ, Sở Hành ngưỡng mặt nằm ở giường, cũng ngủ được

      Lục gia xảy ra chuyện, đều biết, bao gồm cả lời đồn bên ngoài, nhưng chuyện đó Sở Hành cũng đặc biệt để ý, chỉ lo lắng Lục Minh Ngọc.

      sợ Lục Minh Ngọc để tâm vào chuyện vụn vặt này, sợ nàng vì đau lòng tiểu , lại tự trách. Nhưng nàng cũng làm gì sai? Nàng đem chuyện tình kiếp trước cho cha mẹ, là hy vọng cha mẹ có thể giúp tiểu tránh tai họa. Từ khi Lục Quân gả cho Diêu Ký Đình là chuyện nàng thể khống chế nữa. Nếu muốn trách, cũng nên trách Diêu Ký Đình phụ tín nhiệm của Lục gia.

      Đoán tâm tình của vị hôn thê xuống thấp, Sở Hành muốn làm chút gì đó dỗ nàng vui vẻ.
      Phương Lăng, Dao hoa 1, nbichhhh30 others thích bài này.

    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Cách dỗ tiểu tức phụ tốt nhất là giải quyết Diêu gia

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :