1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân Noãn Hương Nùng - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bán hạ

      Bán hạ New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      2
      Lục Quân đúng là hòn ngọc quý của phụ thân mà, quả này chắc chưa hòa ly được luôn đâu nhỉ
      Đôi chim cu SH a noãn tình như cái bình :)))
      Thank editor nhé

    2. Clumsytapu

      Clumsytapu Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      1,087
      ☆, Chương 112:

      Editor: Tapu

      Trong mắt Chu ma ma, hôm nay Lục Trảm chính là Diêm La vương, Diêm La vương có lệnh, sau khi hốt thuốc trở về, bà liền chạy nhanh tới phòng bếp ngao canh . Bình thường ngao canh dùng lửa lớn, khi sôi dùng lửa ngao tiếp nhưng Chu ma ma sợ Lục Trảm chờ sốt ruột, nước canh sôi chỉ chừng chén trà liền đem ra, liều mạng quạt cho nguội để có thể uống rồi vội vàng trở lại trong viện.

      Lúc này các nam nhân Lục gia, trừ Hằng ca nhi, Sùng ca nhi, Niên ca nhi ở trong phòng cùng Lục Quân, những người khác đều đứng sau lưng Lục Trảm

      “Phụ thân, đây là?” Lục Vanh đứng gần Lục Trảm nhất, nhìn chén canh thuốc trong tay Chu ma ma, nghi hoặc hỏi.

      Lục Trảm lạnh lùng liếc mắt cái,“Đây là thuốc bổ mà em rể tốt của ngươi ngày ba lần uy cho muội muội ngươi uống đó”

      Từ “ em rể tốt” cắn chặt răng mà .

      Cách xa Lục đại gia là Lục nhị gia cúi đầu trong lòng đổ phen mồ hôi lạnh thay Tam đệ. Hôn của muội muội là do tay Tam đệ an bài , nay muội muội bệnh thành như vậy biết ngay là ở Diêu gia sống dễ dàng. Chờ xem , nếu biết tình hình, đến lúc đó nếu Tam đệ chỉ bị phụ thân mắng tính là may mắn, chỉ sợ phụ thân nổi giận, quyền cước gia tăng.

      Lục Vanh kính sợ nghiêm phụ là , nhưng lúc này trong lòng đối với muội muội càng thêm áy náy. Dù cho phụ thân có đánh , cũng cam nguyện chịu phạt.

      Lục Trảm giáo huấn con trai xong, bưng chén canh Chu ma ma lên, nhìn bên trong nước canh thâm nâu, nâng bát lên, mặt chút thay đổi uống ngụm, chén thuốc hề đắng, nhưng trong chén có mùi ôi tanh nồng đậm, Lục Trảm hổ mâu phát lạnh, nuốt xuống nước canh lại cầm chén đưa cho con trai, “Ngươi nếm thử.”

      Lục Vanh chút do dự tiếp nhận bát thuốc , uống xong ngụm, khuôn mặt tuấn tú của như ngậm sương, giận dữ cầm chén thuốc ném xuống đất:“Diêu gia khinh người quá đáng!”

      Thuốc này phải cho người uống!

      Lục Trảm nhìn mảnh sứ vỡ đất, cười lạnh,“, nấu mười hai vò thuốc đem toàn bộ lại đây cho ta.”

      Chu ma ma kinh hãi, mười hai vò?

      Nhưng vừa ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt rực lửa như hổ rình mồi của Lục Trảm, Chu ma ma vội ù té chạy nấu thuốc, khi chạy dọc theo hành lang ra bên ngoài, đối diện là Diêu Ký Đình bộ dáng vô cùng lo lắng tới.

      “Phu nhân làm sao vậy?” Diêu Ký Đình mới từ tiệc rượu trở về, biết là do uống nhiều rượu hay do chạy về mệt mà khuôn mặt trắng nõn trở nên đỏ bừng, bắt lấy Chu ma ma vừa thở vừa hỏi. Chu ma ma nhìn vị gia này, lại nhớ đến phụ tử Lục Trảm đứng trong viện bên kia, lão gia còn lệnh cho bà nấu mười hai vò thuốc bổ, trong lòng sợ là Diêu Ký Đình này xong rồi, bà vội đẩy Diêu Ký Đình ra chạy nấu thuốc.

      Diêu Ký Đình sốt ruột gặp thê tử, tiếp tục chạy về phía trước, lại nghĩ rằng vừa đến nơi chỉ thấy các nam nhân Lục gia đều đứng ở trong viện. Nghe tiếng bước chân của , phụ tử Lục Trảm bốn người cùng huynh đệ Lục Gia Bình, Lục Gia An gần như đồng thời ngẩng đầu. Các khuôn mặt tương tự nhau cũng đồng dạng mang nét phẫn nộ như nhau.

      Diêu Ký Đình trong lòng căng thẳng, tự giác thả chậm bước chân.

      Các nam nhân Lục gia ai cũng nhúc nhích, sáu cặp mắt chằm chằm nhìn theo .

      Mặc dù Diêu Ký Đình bị nhạc phụ và nhóm đại cữu tử khiến có chút hoảng hốt, nhưng ngay sau đó liền bước nhanh qua trước mặt Lục Trảm, mắt nhìn thê tử nằm, vội vàng dật vu ngôn biểu*:“Nhạc phụ, A Quân rốt cuộc là như thế nào? Buổi sáng còn rất tốt, làm sao đột nhiên liền bị bệnh?”

      Dật vu ngôn biểu: biểu lộ tình cảm trong lời

      Lục Trảm so với Diêu Ký Đình cao hơn nữa cái đầu, nhìn bộ dáng ra vẻ biết gì của con rể, càng làm thêm phẫn nộ. Bởi vì Diêu Ký Đình quan tâm nữ nhi, mới có thể biết nữ nhi ngày càng suy yếu, mới có thể biết mỗi ngày nữ nhi phải chịu tội như thế nào. Nữ nhi hư nhược như vậy, còn cư nhiên nhiều lần sinh hoạt vợ chồng?

      Lúc con rể chưa đến, lửa giận chỗ phát tiết, tại người ngay trước mắt, Lục Trảm nghẹn lâu tức giận rốt cuộc nhẫn nại được nữa. Mắt hổ nhìn trừng trừng Diêu Ký Đình, hề có dấu hiệu báo trước bước đến, cước hung hăng đá vào ngực Diêu Ký Đình. Diêu Ký Đình phòng bị, lại là văn nhược thư sinh, đột nhiên bị trúng cước nặng như vậy, cả người giống như biến thành miếng vải bố khống chế bay ra ngoài,“Oành” tiếng ngã xuống đất!

      Đầu đập mặt đất, ngực truyền đến từng đợt đau thắt, Diêu Ký Đình gian nan xoay người, làm xong động tác này cảm thấy còn chút khí lực, ngưả mặt nằm chỗ, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, khóe miệng giống như có cái gì chảy ra. nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới khôi phục chút ý thức, lần nữa mở mắt ra chỉ thấy Lục Trảm từ từ tới.

      Diêu Ký Đình thầm nắm chặt tay.

      thích Lục Quân là , cũng tình kính trọng vị nhạc phụ Lục Trảm này. Mỗi lần nhìn thấy nhạc phụ, đều tất cung tất kính, nhưng dựa vào cái gì Lục Trảm ở trước mặt đệ tử Lục gia lại đánh như vậy? Chẳng lẽ, A Quân bệnh rất nghiêm trọng?

      Nghĩ đến thê tử, trong mắt Diêu Ký Đình lửa giận nháy mắt tắt ngúm, vừa ho khan vừa chống đỡ ngồi dậy. Khi cúi đầu, máu cằm dính vài giọt phía vạc áo. Diêu Ký Đình phen lau quệt, lảo đảo đứng dậy, nhìn Lục Trảm cầu xin“Nhạc phụ, con có gì sai, nhạc phụ phạt thế nào cũng được, nhưng trước ngài để còn vào thăm A Quân , có được ?”

      Lục Trảm cười lạnh, tay nắm ngực áo Diêu Ký Đình, dùng thanh chỉ có hai người nghe được :“Ngươi muốn biết A Quân vì sao té xỉu? Ta tại liền cho ngươi biết. Lang trung , nàng vì chuyện phòng the quá mức dẫn đến thân thể suy yếu, lại bị các ngươi buộc mỗi ngày uống thuốc thích hợp khiến nguyên khí hao tổn. Diêu Ký Đình, A Quân vì muốn cho Diêu gia các ngươi khai chi tán diệp, trời nóng như đổ lửa nàng vẫn nhờ tẩu tử đưa nàng dâng hương. Ngươi theo nàng , lại còn ra bên ngoài uống rượu khoái hoạt?”

      Ngửi mùi rượu người Diêu Ký Đình, Lục Trảm trong mắt thêm ba phần biến hoá kỳ lạ, thoáng nhìn Chu ma ma dẫn gia đinh nâng 12 vò thuốc đến, Lục Trảm chợt cười mỉm như ác quỷ nhìn chằm chằm Diêu Ký Đình,“Chu ma ma , bắt đầu từ tháng hai, A Quân mỗi ngày ba lần phải uống 1 chén thuốc, ta tính toán ngày với ngươi, chỉ lấy tháng làm ngày, đây là mười hai vò thuốc, ngươi phải ngóng trông con nối dòng sao? vậy ngươi cũng hảo hảo mà bồi bổ vào!”

      xong mạnh tay đem Diêu Ký Đình vứt xuống đất, lớn tiếng sai hai tôn tử,“Gia Bình, ngươi ấn xuống. Gia An, ngươi đổ thuốc cho uống!”

      Tổ phụ phát lệnh, Lục Gia Bình, Lục Gia An lập tức tiến lên, Lục Gia Bình thân hình to lớn đem Diêu Ký Đình nhắc tới rồi ấn quỳ gối xuống, Lục Gia An cầm vò thuốc lên hướng miệng Diêu Ký Đình đổ vào. May mắn là Chu ma ma đoán được thuốc này dùng để làm gì, cố ý đổ nhiều nước lạnh vào chứ trong thời gian ngắn ngủn mà uy Diêu Ký Đình uống cả mười hai vò, mạng của Diêu Ký Đình chắc cũng khó bảo toàn.

      “Nhạc......”

      Diêu Ký Đình thử cầu xin tha thứ, đáng tiếc huynh đệ Lục gia cho cơ hội mở miệng, vò tiếp vò đổ vào miệng .

      Lục Trảm khoanh tay đứng nhìn, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì. Gọi Lục Vanh đem Hằng ca nhi ba đứa ở trong phòng kêu ra. Tiểu thư Lục gia dù có gả ra ngoài, cũng còn người nhà mẹ đẻ che chở, tương lai già , có bọn tử tôn che chở cho các tỷ tỷ.

      Lục Vanh vừa muốn xoay người, trong hành lang bỗng nhiên truyền đến đạo thanh sắc nhọn gầm lên:“Dừng tay, Lục Trấn Hổ ngươi đây là muốn đùa giỡn cái kiểu gì thế hả?!”

      Trấn Hổ là tên tự của Lục Trảm, ở Lục gia, chưa từng có ai dám xưng hô như vậy trước mặt .

      Lục Vanh trầm mặt nhìn về phía đối diện Diêu lão thái thái chống nạng trượng tới.

      Huynh đệ Lục Gia Bình quay đầu nhìn tổ phụ thấy ông kêu ngừng, liền tiếp tục đổ thuốc vào miệng Diêu Ký Đình.

      Diêu lão thái thái mắt thấy tôn tử quần áo ướt đẫm, nhưng có oai lại giúp đỡ, bà vừa vội vừa giận, đến trước mặt Lục Trảm liên tục gõ quải trượng xuống đất ba lần mạnh, tức giận :“Lục Trấn Hổ, có chuyện gì từ từ . Ngươi lại cho Ký Đình uống cái gì thế hả!”

      Lục Trảm trừng mắt nhìn bà ta, khóe miệng mang theo tia cười lạnh:“Ngươi mỗi ngày bức nữ nhi của ta uống cái thứ này, sao tại lại biết? Ngươi cho nữ nhi của ta uống bốn tháng, ta chỉ mới cho uống mười hai vò, ngươi liền đau lòng?”

      “Hồ nháo, đó là thuốc bổ dùng cho nữ tử, ngươi uy Ký Đình uống làm gì?” Diêu lão thái thái tức giận hướng Lục Gia Bình huynh đệ bước đến “Còn mau dừng lại cho ta!”

      Lục Trảm hướng Chu ma ma nháy mắt, Chu ma ma lo có cơ hội lập công chuộc tội, lập tức tiến lên ngăn Diêu lão thái thái lại. Chu ma ma vốn cũng thích Diêu lão thái thái, lúc này vì phát tiết cũng tốt, vì biểu cũng tốt, trừng mắt Diêu lão thái thái :“Lão thái thái, ngài biết phu nhân vì sao té xỉu ? chính là bởi vì mỗi ngày uống thuốc bổ mà ngài chuẩn bị mà trúng độc té xỉu !”

      Diêu lão thái thái biết cháu dâu bị bệnh, lại biết vì sao mà bệnh, nghe được lời này, bà ta ngẩn người, nhưng giây lát bị thanh thống khổ vì uống thuốc của tôn tử làm tỉnh lại. Trong lòng biết đánh lại nhóm người Lục gia này, Diêu lão thái thái nổi giận đùng đùng xoay người, đối diện với khuê phòng nơi Lục Quân nằm :“Ta cho A Quân uống thuốc bổ là muốn tốt cho nàng, ai biết thân mình nàng yếu ớt như vậy, con dâu nhà người khác cũng uống thuốc, thế nào liền chỉ có nàng bị bệnh?”

      Từ khi mới bắt đầu bà vừa lòng Lục Quân, là tôn tử bị Lục Quân hời hợt mê hoặc, đúng ra nên cưới về. Lục Quân có khí độ của đương gia chủ mẫu, bụng còn biết điều. Diêu lão thái thái có chắt trai ôm, đối Lục Quân càng thất vọng, nay lại gặp Lục gia khi dễ tôn tử, chút mặt mũi cũng giữ cho Diêu gia, bà ta cần gì bận tâm thể diện của Lục Quân?

      “Hơn nữa, nếu phải bụng nàng ra gì, ta chỉ là lão bà tử sắp xuống mồ cần gì phải hao phí tâm tư chứ ?”

      Trừng mắt nhìn cửa sổ khuê phòng, Diêu lão thái thái nghiến răng nghiến lợi .

      Lục Gia Bình, Lục Gia An khiếp sợ đến quên đổ thuốc cho Diêu Ký Đình, Diêu Ký Đình nhân cơ hội giãy thoát, chạy về phía Tổ mẫu, quỳ gối trước mặt Tổ mẫu vừa sặc thuốc vừa cầu xin:“Tổ mẫu, tổ mẫu xin người đừng nữa......”

      hối hận, hối hận. Tổ mẫu mỗi ngày uy thê tử uống thuốc, Diêu Ký Đình biết, nhưng cảm thấy đây là vì tốt cho thê tử. Nếu thê tử có thể sớm có tin vui vậy có gì là tốt . Diêu Ký Đình cũng biết thuốc đắng nhưng chưa từng thử. Hôm nay bị đổ vào nhiều thuốc như vậy mới biết cảm nhận của thê tử khi uống cũng dễ dàng.

      Nhạc phụ thân thể nàng suy yếu, Diêu Ký Đình xấu hổ chịu nổi. Thê tử rất đẹp, luôn kìm lòng được, có khi đau lòng thê tử, cũng tự quản thúc bản thân thành ngủ nhưng mà.. ngủ ngủ lại nhịn được......

      Diêu Ký Đình hối hận đến ruột gan đều xoắn lại, thầm nghĩ muốn nhận phạt, chờ nhạc phụ hết giận, đón thê tử về nhà, hảo hảo bồi thường nàng. Nhưng tổ mẫu thê tử như vậy, thê tử nghe thấy nhất định thương tâm hơn, nhạc phụ càng phẫn nộ hơn.

      “Tổ mẫu, con cầu người, đừng nữa, đều là do con sai, là con hại A Quân bị bệnh ......” Cầu tổ mẫu xong, Diêu Ký Đình lại quỳ gối đến trước người Lục Trảm, dập đầu cầu xin:“Nhạc phụ, ta biết sai lầm rồi, cầu ngài......”

      “Cút!” Nữ nhi bị mắng, Lục Trảm thể hướng Diêu lão thái thái động thủ, Diêu Ký Đình là đồ có mắt tròng, cước đá ra. Con rể cái gì, từ lúc nhìn thấy nữ nhi suy yếu thành như vậy Lục Trảm muốn nhận người con rể này, nay chính tai nghe được Diêu lão thái thái ghét bỏ nữ nhi của mình, Lục Trảm còn muốn cho nữ nhi hòa ly nữa kìa, tự nhiên cần phải khách khí với Diêu Ký Đình nữa.

      Diêu Ký Đình lúc trước trúng cước, sau đó lại bị đổ thuốc đến nỗi cả người hoàn toàn vô lực. Lúc này lại trúng cước, hoàn toàn gượng nỗi.

      “Ký Đình!” Diêu lão thái thái sợ hãi, sợ tới mức hồn bay phách tán, quăng cả quải trượng vội bổ nhào qua ôm tôn tử vào người, lão lệ giàn giụa,“Ký Đình, ngoại trừ gương mặt, nàng ta có cái gì tốt. Nàng cái gì cũng biết, ngay cả cái đứa cũng sinh được......”

      “Ai hai vợ chồng sinh được con là nữ nhân đúng?” Tiêu thị mặt mũi lạnh lùng từ trong nhà ra. Đối phó Diêu Ký Đình, vài người đàn ông Lục gia ra tay là đủ rồi, nhưng nếu có nữ nhân phải để nữ nhân phân trắng đen. Bà mẫu nhu nhược chỉ biết khóc, nàng là tẩu tử nhất định phải ra mặt. Vẻ mặt nghiêm túc đứng bên phải trượng phu, Tiêu thị dừng bước ở trước mắt Diêu lão thái thái, nhìn thẳng vào ánh mắt đục ngầu của lão bà hỏi:“Bà luôn miệng thân mình A Quân có vấn đề, bà có chứng cớ gì ?”

      “Chuyện này cần gì chứng cớ? Nàng sinh được đứa , trách nàng trách ai?” Đem tôn tử giao cho ma ma chiếu cố, Diêu lão thái thái đứng phắt dậy, ngưỡng cổ .

      Tiêu thị khinh thường cùng bà ta lãng phí nước bọt, nghiêng thân mình, nhìn lão lang trung phía sau :“Lưu lão tiên sinh, ngài ở kinh thành đức cao vọng trọng, xin ngài hãy giúp gia nhà ta xem mạch, xem có phải có bệnh gì tiện hay . Muội muội ta được nuông chiều từ bé, thân thể tuyệt đối khoẻ mạnh, thể để cho bọn họ hất nước bẩn lên người làm tổn hại thanh danh.”

      Lưu lão lang trung nghe vậy nhìn về phía hai mẹ con Diêu Ký Đình, đồng thời giải thích : “Nếu muốn xác nhận nam tử có thể có con nối dòng hay chỉ có thể kiểm tra tinh nguyên. Nếu Diêu đại nhân nguyện ý, mời theo lão phu đến sương phòng lát.”

      Diêu Ký Đình miệng đầy máu tươi, thể , trong mắt lại lên tia kháng cự cùng tức giận. là nam nhân, như thế nào có thể thừa nhận vũ nhục như vậy? Huống hồ xưa nay luôn chú ý đạo dưỡng sinh, thân thể có vấn đề hay , Diêu Ký Đình rất ràng, tuyệt để cho người nhục nhã!

      đồng ý, Diêu lão thái thái càng muốn , Lưu lão lang trung kia chính là do người Lục gia cố ý đưa tới xấu tôn tử làm làm sao bây giờ?

      Bà vừa lý do mình vừa nghĩ ra , Tiêu thị vừa tức giận lại bất đắc dĩ, loại chuyện này, đúng là thể bắt buộc......

      “Gia Bình, Gia An, các ngươi dìu vào.” Lục Trảm vẻ mặt xơ xác tiêu điều, mịt mờ .

      Tiêu thị mở to mắt khiếp sợ , nghĩ tới cha chồng thế nhưng bá đạo như vậy.

      “Các ngươi dám!” Diêu lão thái thái dùng quải trượng che trước mặt cháu trai, đôi mắt đục ngầu đáng sợ trừng mắt nhìn Lục Trảm: “Lục Trấn Hổ, ngươi đừng khinh người quá đáng! Lúc trước là các ngươi nên đem cái đồ bùn nhão gột nên hồ này gả cho Diêu gia chúng ta, cũng phải là Diêu gia chúng ta cam tâm tình nguyện muốn cầu hôn!”

      “Tổ mẫu......” Diêu Ký Đình khó có thể tin ngẩng đầu, ngờ vừa nhấc mắt, chỉ thấy đối diện trước cửa nhà chính, biết khi nào có thêm vài đạo thân ảnh, mà thê tử của , sắc mặt tái nhợt tựa vào lòng nhạc mẫu, trong mắt hoa đào nước mắt ngừng rơi, thảm thiết tuyệt vọng nhìn , chuỗi lại chuỗi nước mắt, toàn bộ dừng ở trong lòng .

      Diêu Ký Đình phát hoảng, buông Tổ mẫu ra, lớn tiếng hướng thê tử giải thích:“A Quân, ta là tình cưới muốn cưới nàng , Tổ mẫu chỉ là quá tức giận nên bà mới như vậy, nàng......”

      “Ngươi câm miệng cho ta!” Diêu lão thái thái oán hận đập mạnh quải trượng, chút lại chút mạnh đập vào tôn tử,“Đến lúc này ngươi còn muốn nàng, có phải đem tánh mạng dâng lên cho người ta ngươi mới hài lòng hả, ngươi mới......”

      “Tổ mẫu!” Diêu Ký Đình ngẩng mạnh đầu, lần đầu tiên chút khách khí chống lại người Tổ mẫu tân tân khổ khổ nuôi lớn.

      Diêu lão thái thái thân thể thoáng lung lay như sắp đổ, thể tin được tôn tử lại dám dùng loại ánh mắt và giọng này với bà.

      Diêu lão thái thái câm miệng, Lục Trảm rốt cuộc lại mở miệng, trừng mắt Diêu Ký Đình :“Ngươi nguyện ý để cho Lưu lão tiên sinh kiểm tra?”

      Quan hệ đến tôn nghiêm của nam nhân, Diêu Ký Đình chậm rãi đứng lên, trước hướng Lục Trảm bái lại, mới dùng thanh kiên định :“Nhạc phụ, ta biết y thuật, ta rất ràng thân thể ta có bệnh gì tiện ra. Ta tin tưởng A Quân cũng có, chúng ta mới thành thân 1 năm, cũng do Tổ mẫu sốt ruột mong cháu. Nhạc phụ, lúc trước là do con hồ đồ để ý, chiếu cố tốt A Quân, con nguyện chịu phạt, chỉ cầu nhạc phụ cho con thêm cơ hội, con thề từ nay về sau, tuyệt để cho A Quân chịu nửa phần ủy khuất.”

      “Ngươi tin tưởng A Quân có vấn đề, nhưng ta tin ngươi, ngươi nếu còn muốn tiếp tục cùng A Quân làm vợ chồng mau để cho Lưu lão tiên sinh thay ngươi kiểm tra.” Lục Trảm mặt chút thay đổi nhìn Diêu Ký Đình, ngữ khí nghe qua bình thản hơn rất nhiều.

      Diêu Ký Đình nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía thê tử.

      Lục Quân suy yếu dựa vào mẫu thân, nhìn vào mắt trượng phu, trong mắt nàng lộ ra tia cầu xin. Vì cầu con, nàng biện pháp nào cũng đều thử qua, Lưu lão tiên sinh, mẫu thân, tẩu tử đều nàng có vấn đề, có lẽ, là vấn đề ở chỗ trượng phu ? Nếu quả thực như thế, nàng phải uống thuốc nữa, bị Diêu lão thái thái ghét bỏ nữa......

      Nhìn ánh mắt khẩn cầu của thê tử, tâm Diêu Ký Đình chịu khống chế bắt đầu dao động.

      từng học y, biết , nếu cả hai vợ chồng đều khỏe mạnh vậy thành thân trong vòng nữa năm có thai là chuyện bình thường, huống chi cùng thê tử thường xuyên sinh hoạt vợ chồng, nhưng thê tử chậm chạp có tin tức gì, Diêu Ký Đình cũng nghĩ tại thê tử có vấn đề. tại Lưu lão lang trung thề son sắt bảo đảm thê tử khỏe mạnh, vậy vạn nhất kiểm tra xong, vạn nhất nguyên nhân là ......

      việc nếu lỡ truyền còn mặt mũi sao? còn sống yên ở kinh thành sao?

      Hai tay nắm lại trong tay áo, ánh mắt Diêu Ký Đình phức tạp nhìn thê tử phía đối diện, ngữ khí trầm trọng,“A Quân, vì nàng, ta cam nguyện bị nhạc phụ trách phạt, chống đối Tổ mẫu, nhưng ta là người học y, ta tin tưởng thân thể ta khoẻ mạnh, sĩ khả sát bất khả nhục, nàng là thê tử của ta, ta hy vọng nàng có thể tin ta.”

      Lục Quân nhìn bị đổ thuốc mà y bào ướt nhẹp, nhìn chật vật như vậy trong lòng tê rần, nhắm mắt lại vô lực :“Nương, coi như hết, ta......”

      “A Quân, rốt cuộc có bệnh tiện ra hay , việc này vẫn phải tra .” Đại phu nhân đứng ở phía sau bà mẫu, thấy em chồng muốn thỏa hiệp, nàng lập tức thấp giọng nhắc nhở “A Quân, muội phu đối với muội tuy có vài phần tình, nhưng ban ngày đại bộ phận thời gian đều ở hộ bộ, ngươi cùng muội suốt ngày chung đụng là Tổ mẫu của . Bà già kia đối với muội thế nào, muội còn chưa ràng sao? Muội đường đường là hòn ngọc quý tay Thượng thư đại nhân, vì sao phải hạ thấp bản thân, bị người khi dễ ép buộc mình như thế? Hôm nay nếu chứng thực muội phu thân thể khoẻ mạnh, nhưng vì muội phải chịu ủy khuất lớn như vậy, lại còn bị đánh bị phạt, bà ta chỉ xem muội như công cụ duy trì nòi giống, dễ dàng tha thứ cho muội? Trái lại, nếu chứng thực muội phu có bệnh tiện ra, vậy đầu sỏ hại thân bại danh liệt chính là muội, dù muội ngại ủy khuất, vẫn muốn làm con dâu Diêu gia nhưng bà ta buông tha cho muội sao?. A Quân, muội tự mình ngẫm lại xem năm nay ở Diêu gia như thế nào, còn muốn trở về?”

      Lục Quân nghe vậy, khỏi nhìn về phía Diêu lão thái thái.

      Diêu lão thái thái sắc mặt xanh mét, đôi mắt gắt gao trừng nàng, tôn tử còn muốn Lục Quân, bà chút cũng muốn .

      Trong mắt bà ta ràng là hòan toàn chán ghét, Lục Quân chua xót hạ mi, nhắm mắt lại, bên tai nàng văng vẳng lời Diêu lão thái thái vừa . nàng là bùn nhão gột nên hồ, nàng là cầu được gả vào Diêu gia ...... Cho đến giờ phút này, Lục Quân rốt cuộc hiểu được, Diêu lão thái thái từ đầu tới cuối chưa hề thích nàng.

      Người ta ghét bỏ nàng như vậy, nàng tội gì cứ phải làm mắt dầy?

      Trách bụng nàng chịu thua kém, trách nàng làm tốt, dù chính mình bị Diêu gia ghét bỏ , còn liên lụy đến phụ huynh bị Diêu lão thái thái trào phúng.

      Đột nhiên, Lục Quân cảm thấp thập phần chán nản, lại hiểu sao cả người lại rất thoải mái, giống như chỉ cần nàng ra hai chữ kia, nàng cần suy nghĩ gì nữa, cần mỗi ngày phải uống thuốc, cần hàng đêm mệt mỏi ứng phó trượng phu, cần kéo tẩu tử theo nàng dâng hương, cũng cần lo lắng đề phòng Diêu lão thái thái trước mặt sớm chiều cay nghiệt nữa.

      “Nương, để cho phụ thân viết hòa ly thư ......”

      Tâm vô lực, thân thể Lục Quân trầm xuống, hôn mê bất tỉnh. Nàng dùng hết khí lực còn lại đem quyết định của mình cho mẫu thân.

      “A Quân!”

      Nữ nhi lại té xỉu, Chu thị thất kinh, cùng con dâu cả vội đỡ lấy nữ nhi. Lục Trảm thấy trước hết vọt tới tức , tiếp nhận nữ nhi trước vào trong phòng dàn xếp. Chu thị khóc thành tiếng, muốn vào, bỗng nhiên nghe được Diêu Ký Đình tê tâm liệt phế kêu la. Chu thị dừng chân chút, quay đầu, chỉ thấy Diêu Ký Đình bị hai cháu trai ngăn lại cho tới gần, chỉ có thể quỳ ở đó cầu xin.

      Chu thị ngơ ngác nhìn Diêu Ký Đình, nhìn người con rể nàng từng vô cùng hài lòng nhưng nữ nhi lại vì mà vô cùng khổ sở, nghĩ đến lời nữ nhi trước khi hôn mê, Chu thị nuốt nước mắt, chậm rãi hướng Diêu Ký Đình đến.

      “Nhạc mẫu, con biết sai rồi, cầu người cho con vào gặp A Quân !” Diêu Ký Đình biết nhạc mẫu nhu thiện, thống khổ khẩn cầu .

      Chu thị cái liếc mắt cũng thèm nhìn , nghiêng mặt phân phó con trai:“A Quân , nàng muốn cùng cách. Chuyện còn lại , các ngươi an bài .”

      Hòa ly?

      Diêu Ký Đình cả người chấn động, thể tin vào lỗ tai của mình.

      Phía sau Diêu lão thái thái mân mím môi, lại ngại Lục gia người đông, nếu Diêu gia bà viết hưu thư mới đúng.

      Ngay tại lúc hai bà cháu dùng dằng muốn ly khai, ngay đúng lúc bà tận tình khuyên tôn tử hết hy vọng , Lục Vanh lại đem phong thư bước đến.

      Giấy trắng mực đen viết ràng, phải hòa ly, mà là Lục gia hưu phu!
      Phương Lăng, SiAm, AChu30 others thích bài này.

    3. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      Hưu hay lắm. Hưu xong chị vào cung làm sủng phi.

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Có nhà mẹ đẻ quá mạnh để làm chỗ dựa hạnh phúc vậy đó.

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Nhà này bá đạo .. như A Quân quá hạnh phúc khi có nhà mẹ đẻ như thế

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :