1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân Noãn Hương Nùng - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đặng Gia

      Đặng Gia Well-Known Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      2,052
      .
      CHƯƠNG 10
      Lục Minh Ngọc dự định vẽ tiểu viện của nông gia tặng cho tổ phụ, để giúp ông ấy nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp cùng tổ mẫu, nhưng nàng vẽ liên tục vài bức, lại đều thấy vừa lòng, chắc do có ông ấy, Lục Minh Ngọc thể nào tưởng tượng cảnh tổ mẫu đứng ở trong sân viện nông gia.Nàng tuy cũng ở lại thôn trang vùng ngoại ô, nhưng đây là thôn trang của gia đình phú quý, làm sao có thể giống với hộ nông gia.
      Nếu tổ phụ trở về tiền viện, Lục Minh Ngọc sai Cam Lộ cầm theo giấy bút, bước chân chạy tới Ninh An Đường. Dọc đường , Lục Minh Ngọc suy nghĩ làm thế nào để dụ tổ mẫu miêu tả về quê quán cũ, nhưng khi bước vào Ninh An Đường, chỉ thấy trong viện trống , cả bọn nha hoàn đều thấy,chỉ còn có Lan ma ma đứng chờ ở ngoại viện, giống như canh gác.
      “Làm sao vậy?” Lục Minh Ngọc kỳ quái hỏi.
      Lan ma ma nhìn về phía thượng phòng, thấp giọng thở dài: “ Lão gia cùng lão phu nhân hình như cãi nhau, lão phu nhân khóc, lão nô sợ bọn nha hoàn nghe được liền khua môi múa mép đồn đại lung tung, nên đuổi xuống rồi.”
      Tâm Lục Minh Ngọc trầm xuống, nghi ngờ nhìn Lan ma ma: “ Ma ma làm sao lại khuyên nhủ tổ mẫu?”
      Tiểu nương cau mày, bộ dạng giao huấn người khác, tựa như tiểu oa nhi chỉ biết chơi đùa qua đêm liền trưởng thành, Lan ma ma kinh ngạc nhìn Lục Minh Ngọc cái, lúc này mới cúi đầu biện giải cho mình: “Lão nô cũng khuyên qua, nhưng lão phu nhân nghe, đuổi lão nô ra ngoài.Tứ nương tới đúng lúc, lão phu nhân thương nhất là ngài, ngày hãy mau vào khuyên nhủ lão phu nhân ?”
      Lục Minh Ngọc càng thêm khiếp sợ, tính tình tổ mẫu hiền dịu, giờ người bên cạnh tín nhiệm nhất là Lan ma ma đều khuyên được nữa, rốt cuộc tổ phụ làm gì?
      Dặn dò Cam Lộ đứng bên ngoài chờ, Lục Minh Ngọc vào trong mình.
      Bên trong nội thất, Chu thị dựa vào đầu giường, khóc nức nở, chỉ càm thấy mình sống nổi nữa. Nữ hồng của nữ nhi bà tốt,khi ra ngoài làm khách, nghe người khác khen nương nhà mình, bà cũng khen nữ nhi hai ba câu, nhưng bà cũng chưa từng bắt buộc nữ nhi phải đứng đầu mọi thứ, vậy tại sao Lục Trảm bà như vậy? Từ sau khi nhi tử bị mất thị lực, ông cũng hỏi thăm quan tâm bà như trước, nay bà chỉ còn lại nữ nhi duy nhất, tại sao Lục Trảm lại nhẫn tâm muốn chia rẽ hai mẹ con?.
      Trong lòng Chu thị khó chịu, bà cũng nghĩ ra mình làm sai chỗ nào, mà làm cho trượng phu chán ghét bà như vậy.
      “ Tổ mẫu…”
      Đằng sau truyền lại giọng bất an của cháu , Chu thị cả kinh, nắm lấy góc chăn chùi chùi nước mắt, vừa định xoay người lại, lại nhìn thấy cháu bò đến bên cạnh, nghiên đầu nhìn bà,đôi mắt to tròn nhu thuận, sạch trong suốt, bên trong chứa đầy lo lắng bất an dành cho tổ mẫu . Chu thị biết vì sao, đáy lòng càng thêm uất ức,sợ bị chê cười nên dám kể khổ trước mặt ma ma bên người cùng với đám con dâu,lại hướng cháu khóc lóc kể lể ra: “ A Noãn,tổ phụ con muốn giam lỏng bà lại, cho bà gặp con nữa….”
      Lục Minh Ngọc khiếp sợ, phản ứng đầu tiên chính là tin, bên lấy khăn lau nước mắt giúp tổ mẫu, bên thấp giọng : “ thể nào,tổ phụ phải loại người như vậy, tổ mẫu cũng có làm sai việc gì… Tổ mẫu ngài trước hết đừng khóc, Lan ma ma ngài cùng tổ phụ cãi nhau, tại sao lại gây gổ vậy?”
      Tổ phụ về chuyện thê thiếp có chút hồ đồ, nhưng những chuyện đại luôn luôn phân phải trái, Lục Minh Ngọc tin tổ phụ làm loại chuyện này.
      Chu thị khóc sướt mướt thuật lại lời của trượng phu.
      Lục Minh Ngọc bực mình, lúc ấy nàng cũng có mặt, rất ràng chân tướng, tổ mẫu có làm sai việc gì, tổ phụ làm sao phải nổi giận?
      Nhìn tổ mẫu khóc đến thương tâm, Lục Minh Ngọc nhớ tới đời trước của nàng.
      Sau khi mẫu thân nàng chết, tổ mẫu đau lòng thiếu chút nữa mất nửa cái mạng,vừa lúc người Hồ xâm chiếm Liêu Đông, tổ phụ cả ngày đều bận rộn chuyện triều chính, chỉ có buổi tối mới trở về an ủi tổ mẫu vài câu, nhưng tổ mẫu lòng chăm sóc nàng, cả ngày lẫn đêm đều dẫn theo bên người, tổ phụ an ủi xong liền trở về tiền viện. Lúc ấy Lục Minh Ngọc vừa mới mất mẫu thân, nàng sống mù mịt tăm tối, liền vô tâm nhìn thấy thay đổi của người bên cạnh, chờ đến khi nàng lại có thể nhận ra mùi vị thức ăn trong miệng, chờ đến khi nàng rốt cuộc cũng chấp nhận mẫu thân chết, tổ mẫu thay đổi.
      Ngày xưa mặc dù tổ mẫu thích ra vẻ phú quý uy nghiêm nhưng bên trong thực chất lại nhu nhược yếu đuối, bây giờ đây trở nên mạnh mẽ cường thế,cũng chẳng quan tâm tổ phụ có tới hay , mọi tâm tư của bà đều đặt hết người của nàng cùng . Khi hoàng thượng nhìn trúng , tổ mẫu muốn tiến cung, nhưng đây là ý chỉ của hoàng thượng, tổ phụ thể tuân theo, tổ mẫu chỉ có thể tiếp nhận. Sau khi xảy ra chuyện, tóc tổ mẫu bạc trắngchỉ sau đêm, nhưng bà kiên cường vựa dậy lần nữa, quyết tâm tìm cho nàng nhà chồng tốt.
      Lục Minh Ngọc thích Sở Tùy, Sở Tùy đến cửa cầu hôn,tổ phụ cùng phụ thân tỏ vẻ phản đối, nhưng tổ mẫu biết nàng có tình ý với Sở Tùy, nên đứng rađấu tranh cho nàng,tổ phụ phụ thân lúc này mới đáp ứng.
      Sống qua hai đời, Lục Minh Ngọc hiểu nhất là tổ mẫu của nàng, chỉ cần bà nỗ lực, khuyên bảo đúng phương pháp, tổ mẫu chắc chắn trở nên kiên cường giống như kiếp trước, giống với các lão phu nhân tôn quý khác,chỉ quan tâm đến hậu viện, chăm lo con cháu, để ý trượng phu bên ngoài phong hoa tuyết nguyệt cỡ nào.
      Nhưng Lục Minh Ngọc cũng hiểu được cảm giác khi thích người, tổ mẫu có thể quên tổ phụ, nhưng quá trình này,nhất định đau tận tâm can. Cho nên Lục Minh Ngọc tự mình cho tổ phụ cơ hội nữa,nếu nàng khuyên, mà tổ phụ vẫn đối xử tốt với tổ mẫu,vậy ông ấy cứ tìm lão di nương của ông ấy , tổ mẫu cùng nữ nhi còn có cháu là nàng cũng vẫn có thể sống tốt, hiếm lạ gì lão nam nhân.
      “ Tổ mẫu, con lấy khăn, ngài hãy lau mặt .”
      Chờ trưởng bối còn khóc nữa, Lục Minh Ngọc mới thở phào nhõm, ngoan ngoãn .
      Chu thị gật gật đầu, cúi thấp đầu, muốn cho cháu nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình.
      Trong phòng có sẵn nước, Lục Minh Ngọc đem chậu đồng dời xuống, nước bên trong sâu khoảng hai đốt tay, đối với tiểu nữ nhi bảy tuổi nặng lắm. Nhưng Chu thị nhìn thấy lại ngượng ngùng, kêu cháu bỏ chậu đồng xuống, nhanh chóng mang giày vào, đặtchậu đồng lên giá rửa mặt, mau lẹ làm xong.
      Lau mặt xong, vành mắt hồng hồng, mặt còn son phấn, lộ ra gương mặt dịu dàng tú lệ xinh đẹp.
      Lục Minh Ngọc nhìn ngây người,tổ mẫu trước và sau khi lau mặt, quả là hai người khác nhau.
      Ma xui quỷ khiến, Lục Minh Ngọc như hiểu vì sao tổ phụ chỉ nghỉ ngơi ở chỗ Chu di nương mà chịu nghỉ ở chỗ tổ mẫu, nhưng nàng vẫn muốn xác nhận lại chút: “ Tổ mẫu, có phải tổ phụ thích bộ dáng trang điểm của người ?”
      Đời trước khi nàng thực hiểu chuyện, lúc ấy tổ mẫu kiên cường, trang điểm uy nghiêm như vậy lại phù hợp, nhưng tổ mẫu bây giờ, trang điểm lên hoàn toàn ngược lại, những lãng phí dung mạo trời cho nàymà lại còn gánh nổi cái giá của Thượng thư phu nhân.
      “ Tại sao con lại hỏi vậy?” Chu thị sờ sờ mặt mình, hơi chột dạ,liền tự biện giải: “Nhưng giờ trong nhà này bà là lão phu nhân, tới hai bá mẫu của con, nhưng còn nhiều ma ma nha hoàn, sao tổ mẫu trang điểm uy nghiêm cho được? Hơn nữa, đến khi ra ngoài làm khách lại càng dễ thu xếp. A Noãn, tổ mẫu làm như vậy phải vì mình, người khác chê cười tổ mẫu cũng sao, nhưng thể vì tổ mẫu mà cha cùng của con bị người khác khinh thường.”
      Càng càng thấy mình làm đúng.
      Lục Minh Ngọc cười khổ, cho dù tổ mẫu ăn mặc như thế người bên ngoài cũng vì thế mà xem trọng bà hơn. Đối với các phu nhân quyền quý, việc ăn mặc lại, đều có thể lấy ra làm đề tài chuyện phiếm. Dung mạo, trang điểm, khí chất cũng được đem ra đánh đồng. Nhưng tổ mẫu của nàng sao, dung mạo mười phần, dáng vẻ mười phần, nhưng cả hai hợp lại lại cân xứng, nên chỉ còn bốn năm phần, càng làm cho người ta cười nhạo sau lưng hơn.
      “ Tổ mẫu ngài ngồi xuống, để con trang điểm cho người.”
      Trong lòng vừa nghĩ, Lục Minh Ngọc liền làm,kéo tổ mẫu ngồi lên giường, nàng chạy nhanh lại bàn trang điểm đem mấy món son phấn lại đây, liền bắt đầu trang điểm cho tổ mẫu. Tâm tư Chu thị đơn thuần, tạm thời nghĩ nhiều, ngồi ngoan ngoàn để cháu tùy ý đùa nghịch, coi như dỗ nàng vui vẻ.
      đến nửa khắc sau, Lục Minh Ngọc trang điểm xong, ra xa vài bước nhìn cái, đặc biệt vừa ý, nhanh chóng đem gương cho tổ mẫu xem.
      Chu thị bán tín bán nghi nhìn về phía gương, vừa nhìn thấy liền choáng váng, thể tin sờ sờ vào má mình. Cháu trang điểm rất nhạt, nhưng người trong gương, khí sắc hồng thuận, ánh mắt to sáng,so với Lan ma ma trang điểm còn trẻ hơn vài phần, duy nhất vừa ý chính là, bà nhìn có uy phong.
      “ Cái này , cái này, người khác nhìn thấy có thể cảm thấy bà rất dễ bắt nạt ?” Tâm tình Chu thị phức tạp hỏi. Bộ dạng này khác lắm so với khi bà vừa mới vào kinh,ra cửa gặp phải ít người châm chọc chế nhạo.
      , người ngoài cảm thấy tổ mẫu bình dị gần gũi, chỉ có thể hâm mộ tổ mẫu trẻ tuổi xinh đẹp.” Lục Minh Ngọc đến trước mặt tổ mẫu, đặc biệt nghiêm túc : “Tổ mẫu, phu nhân quyền quý cũng có nhiều loại, có người hung hăng vênh váo, có người khoan dung độ lượng,có chanh chua, cũng có người hòa ái dễ gần. Tổ mẫu, con thích người trang điểm như vậy, con tin tưởng tổ phụ cũng giống như vậy.”
      Chu thị cúi đầu, những lời này trượng phu cũng từng với bà,nhưng bà cảm thấy trượng phu là đại nam nhân, thể nào hiểu được những chuyện liên quan đến ăn mặc trang điểm. Hơn nữa Lan ma ma cũng đứng cùng phe với bà, nhiều năm như vậy vẫn luôn…
      Là bà chọn sai cách sao?
      “Tổ mẫu, năm đó người cùng tổ phụ quen biết nhau thế nào?” Nhìn thấy trưởng bối bình tĩnh trở lại, Lục Minh Ngọc ôm lấy cánh tay tổ mẫu, cười yếu ớt hỏi: “ Tổ mẫu, trước kia người ở nông thôn phải ? Người cho con biết phong cảnh nơi đó , A Noãn muốn biết.”
      Tiểu nương ngây thơ hồn nhiên, Chu thị nhìn khuôn mặt trắng nõn của cháu , ánh mắt dần ôn nhu, nhớ lại chuyện cũ giọng kể lại: “ Nhà mẹ của tổ mẫu ở dưới chân núi, chỉ đơn giản dùng những tảng đá nhặt được bên bờ sông xây thành, lại đắp thêm bùng vào giữa khe hở của mấy tảng đá ấy, mùa đông gió cũng thổi vào được…”
      Mặt trời ngả về tây, có những gia đình nấu cơm sớm, phía nóc nhà cókhói bếp lượn lờ.
      Lục Minh Ngọc chạy từ từ đến chỗ ước hẹn, nhìn thấy Lục Quân cùng ba tỷ tỷ đều đến hết, nhìn thấy nàng, nhị tỷ tỷ Lục Hoài Ngọc trừng mắt, tức giận mà oán: “A Noãn sao muội chậm như thế? Trễ khắc so với thời gian quy định.”
      “ Muội vừa mới vẽ xong, thực xin lỗi.” Lục Minh Ngọc chạy gấp nên gương mặt hồng hồng, thành tâm nhận sai.
      Lục Hoài Ngọc hừ tiếng, ánh mắt nhìn về tranh cuộn trong tay nàng: “ Vẽ cái gì? Cho chúng ta nhìn xem!”
      Ba tiểu nương bên cạnh cũng lộ vẻ mặt tò mò.
      Lục Minh Ngọc hào phóng mở tranh cuộn ra cho xem.
      Lục Hoài Ngọc cúi đầu nhìn, chỉ thấy vẽ tiểu viện bằng đá, liền yên tâm rằng lễ vật của Tứ muội muội đứng nhất được, vậy là nàng có thêm phần hy vọng rồi. Nghĩ vậy, Lục Hoài Ngọc lập tức thấy Lục Minh Ngọc thuận mắt hơn, vui vẻ nắm cánh tay Lục Minh Ngọc: “ thôi, chúng ta mau gặp tổ phụ.”
      Lục Minh Ngọc gật gật đầu, năm tiểu nương cầm theo năm món lễ vật của mình, nhanh chân đến sân viện của nam chủ nhân Lục gia.
      Vừa đúng dịp, Lục Trảm cùng khách từ thư phòng ra, tiễn khách ra ngoài tiền viện, chợt nghe vài giọng non nớt:
      “ Mọi người thử đoán xem tổ phụ làm gì?”
      “ Chúng ta có quấy rầy tổ phụ quá ?”
      “ Nếu tổ phụ thích bánh hoa quế của ta làm sao?”
      Lục Trảm nhận ra đó là giọng của các cháu , dùng dư quang liếc nhìn khách nhân, thấy vẻ mặt của khách vẫn như thường,trong trẻo lạnh lùng như sương.
      Lục Trảm vừa định giải thích, nhưng vài tiểu nương đến đây, nhìn thấy bọn họ, kinh ngạc ,hoàn toàn sững sờ đứng ở chỗ đó.
      tiểu nương có thể gọi là đáng , còn khi năm tiểu nương có tướng mạo phấn điêu ngọc trác đứng cùng chỗ, hai chữ đáng quả đủ để hình dung,uy nghiêm như Lục Trảm cũng cầm lòng đậu mà cong khóe môi, vẫy vẫy tay, gọi các nàng lại đây: “ Đây là Thế tử của Sở Quốc Công, các con gọi là…” Khi chuyện ánh mắt đảo qua các nàng, Lục Trảm dừng chút, rồi tiếp: “Gọi là biểu cữu cữu , A Quân gọi biểu ca.”
      xong chỉ vào Lục Minh Ngọc, giới thiệu riêng với khách nhân: “ Đây là A Noãn, cháu ngoại của Tòng Giản.”
      Cữu cữu của Lục Minh Ngọc, thứ tử của Trang Vương gia, họ Tiêu tên Tòng Giản.
      Sở Hành thuận thế nhìn qua, ánh mắt chuẩn xác nhìn tiểu nương đứng giữa. Nữ oa nhi bảy tám tuổi nhắn đáng , mặc quần áo màu hồng phấn, chải song nha kế, đôi mắt hoa đào vừa lớn vừa long lanh, khuôn mặt trắng hồng,chiếc mũi nhắn, có thể thấy được tương lai chắc chắc là đại mỹ nhân khuynh thành.
      Hoa ra đệ muội khi còn trông như thế này.
      Sở Hành giữ lễ thu hồi tầm mắt, vì cùng Lục Trảm trời sinh mặt lạnh giống nhau, chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua như vậy, có vẻ lãnh đạm xa cách.
      Còn bên kia, Lục Minh Ngọc trong trạng thái sững sờ khi gặp lại chồng của kiếp trước.

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Vậy hơn chị nhìu tuổi phết nha. Tha hồ dấm cho đến lớn.
      AikoNguyen, susuDiệp Nhược Giai thích bài này.

    3. Đặng Gia

      Đặng Gia Well-Known Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      2,052
      CHƯƠNG 11

      Kiếp trước khi mẫu thân qua đời, Lục Minh Ngọc giữ đạo hiếu ba năm, sau khi mãn tang nàng cũng hiếm khi ra cửa, đến mười ba mười bốntuổi mới bắt đầu ra ngoài nhiều, nhưng cũng chưa từng chạm mặt với Sở Hành thống lĩnh quân đội kinh thành lần nào. Trong ấn tượngcủa nàng, lần đầu tiên nàng gặp Sở Hành là vào ngày kính trà sau tân hôn.Lúc đó mặt Sở Hành có vết sẹo lớn dài chừng hai tấc, trầm nghiêm nghị làm cho người khác sợ hãi, lại còn thiếu mất cánh tay, ống tay áo trống rỗng,ngồi nghiêm chỉnh, Lục Minh Ngọc chỉ liếc mắt cái sợ đến mức vội vàng cúi thấp đầu, dám nhìn lại lần nữa.

      Lục Minh Ngọc sợ hãi người chồng này, nhưng Sở Tùy lại rất kính trọng đường huynh của mình,biết nàng sợ hãi, Sở Tùy kể cho nàng nghe nhiều chuyện của Sở Hành. Ví dụ như mười sáu tuổi Sở Hành ra trận giết địch,mắt trái bị thương, chỉ có thể nhìn thấy đồ vật trong vòng ba thước trở lại,nhưng bí mật nàychỉ có nam nhân Sở gia mới biết, Sở Tùy tin tưởng nàng mới cho nàng nghe, kêu nàng phải giữ kín như bưng. Sở Tùy lại kể, năm Sở Hành mười 19 tuổi viễn chinh đến tận Liêu Đông xa xôi, chiến nơi đó vô cùng ác liệt, cuối cùng phải cam chịu mất cánh tay mới có thể lấy ít địch nhiều, giành lấy chiến thắng, cũng bắt được đại tướng của người Hồ,vết sẹo mặt cũng do cuộc chiến này lưu lại.

      Đơn giản mà , mỗi vết thương người Sở Hành đều chứa đựng câu chuyện đầy đáng kính.

      Sau khi Sở Hành chết trận sa trường, Lục Minh Ngọc cũng từng đau buồn,buồn vì mất dũng tướng trẻ tuổi.

      Nhưng Sở Hành trước mắt này, khuôn mặt tuấn tú như ngọc, vết sẹo cũng chưa có, thân hình cao ráo, tư thái ngạo nghễ kiên cường như tùng như bách,hai cánh tayđều còn đủ.

      Phát đối phương nhìn qua, Lục Minh Ngọc chợt hoàn hồn,đồng thời phản ứng lại. Năm nay Sở Hành vừa đúng mười chín tuổi,nhưng phải tới tháng sau mới lãnh binh Liêu Đông đánh giặc, cách khác, tại chỉ có mắt trái của Sở Hành là có vấn đề thôi?

      “ A Noãn?”

      Thấy cháu ngơ ngác sững sờ, Lục Trảm thấp giọng nhắc nhở, gặp được trưởng bối chào hỏi là phép tắc phải có, chẳnglẽ cháu bị Sở Hành dọa rồi?

      “ Biểu cữu cữu.”

      Lục Minh Ngọc vội vàng tiến lên, ngoan ngoãn thi lễ với Sở Hành. Bình thường Lục Minh Ngọc rất lễ phép, hơn nữa nàng lòng kính trọng Sở Hành, vì thế Lục Minh Ngọc ngẩng đầu lên, tươi cười sáng lạn hàn huyên với : “Biểu cữu cữu phải sao? Sắp đến giờ cơm rồi, hay là biểu cữu cữu ở lại dùng cơm ?”

      Sở Tùy chỉ hơn nàng 7 tuổi, Lục Minh Ngọc tất nhiên muốngọi là cữu cữu, nhưng Sở Hành khác, lớn hơn nàng hẳn con giáp, kêu biểu cữu cữu là điều hợp tình hợp lí. Hơn nữa bây giờ nàng còn , tôn kính Sở Hành như trưởng bối mới hợp lễ nghi, nếu bây giờ mà đường đột lấy thân phận em dâu kiêng dè chồng Sở Hành, trong mắt người khác quái dị cỡ nào.

      Giọng ngọt ngào của tiểu nương vang lên, ánh mắt khi cười tươi giống như ánh trăng rọi vào nước, gò má hồng hồng như rặng mây cuối chân trời, Sở Hành kinh ngạc nhìn bé trước mặt còn chưa cao đến thắt lưnghắn, giống với em dâu trong trí nhớ. Kiếp trước, cũng tiếp xúc nhiều vớiem dâu,ấn tượng nhớ nhất, là ngày nàng kính trà, đôi bàn tay run run, hiển nhiên cũng bị vết sẹo mặt dọa.

      Nhưng chẳng mấy chốc Sở Hành hiểu được, tại em dâu chỉ mới 7 tuổi, ngây thơ hồn nhiên, với lại mặt cũng có vết sẹo, em dâu cũng sợ .

      được, ta còn có việc, đa tạ..”

      Dù sao cũng là em dâu tương lai, Sở Hành thể gọi thẳng khuê danh của nàng, để che giấu chút do dự khi xưng hô, Sở Hành xong lập tức quay sang Lục Trảm, giơ tay hành lễ: “Vãn bối trước, Thượng Thư đại nhân xin dừng bước.” Nếu tính đến hôn nhân của biểu muội cùng Tiêu Tòng Giản, thìquan hệ giữa hai nhà Sở Lục quả thực thân thiết mấy, hôm nay Sở Hành có công vụ quan trọng nên mới tới đây.

      Lục Trảm gật đầu, Sở Hành là tiểu bối, thưởng thức Sở Hành có dũng có mưu mới tiễn thêm đoạn.

      “ Cáo từ.” Sở Hành chắp tay, lập tức xoay người, mắt nhìn thẳng rời .

      Nhìn dáng vẻ trang nghiêm của Sở Hành, ánh mắt của Lục Trảm lộ vẻ khen ngợi, tự giác vuốt vuốt bộ râu của mình. Hậu sinh khả úy, Sở Hành chưa đến lễ cập quanmà được phong cho làmChỉ huy sứ của Thần Xu doanh, phụ trách quản lý ba ngàn kỵ binh tinh nhuệ nhất Đại Tề, cực kì được Hoàng Thượng coi trọng, thể , lão quốc công rất biết dạy cháu, Sở gia có người kế tục.

      Bên này, đám người Lục Quân còn chưa hoàn hồn, vì Lục Hoài Ngọc hoạt bát hơn chút, lá gan lại lớn, bèn khó hiểu nhìn tổ phụ: “ Tổ phụ, trước kia con chưa từng gặp người này, vì sao phải gọi là biểu cữu cữu? Thế tử của Sở Quốc công phủ, chính là đại ca của Doanh Doanh đấy ạ?”

      Dưới Sở Hành còn có muội muội ruột, tên là Sở Doanh,năm nay mới năm tuổi,các tiểu nương khi ra ngoài quen biết nhau.

      Cháu ngây thơ biết chuyện, Lục Trảm muốn giải thích, bỗng nhiên nhớ tới cái gì,cúi đầu hỏi Lục Minh Ngọc: “A Noãn biết vì sao phải gọi là biểu cữu cữu ?” Dáng vẻ nghiêm túc như tra khảo bài vở của cháu .

      Lục Minh Ngọc gật gật đầu, “Biết ạ, cữu cữu sắpcưới biểu muội của thế tử Sở gia, đến lúc đó thế tử Sở giasẽ trở thành vợ của cữu cữu, cho nên khi chúng con nhìn thấy phải gọi là biểu cữu cữu.” Giọng non nớt, cần phải cố tình làm bộ đáng cũng đãtương tự vớiđám con nít bảy tuổi khác, thế mà lại phân tích quan hệ thân thích rất trật tự ràng, càng thấy được lanh lợi đáng .

      Mới vừa hâm mộ con cháu nhà người khác xong, liền nhìn thấy được mặt thông minh của cháu mình, tâm tình Lục Trảm tốt, nhịn được xoa xoa đầu cháu : “A Noãn thông minh.”

      Vậy cũng đáng khen?

      Mang tâm hồn của nương mười sáu tuổi, Lục Minh Ngọc đối với lời khích lệ này có chút hổ thẹn, xấu hổ đỏ hết cả mặt. Bên kia Lục Hoài Ngọc nhìn bàn tay to của tổ phụ, ông chưa từng xoa đầu nàng bao giờ, nên giờ lòng nàng tràn đầy hâm mộ, thừa dịp mặt tổ phụ vẫn còn chút ý cười, Lục Hoài Ngọc lấy hết dũng khí chạy tới, giơ hộp đồ ăn trong tay lên cao: “ Tổ phụ, con làm bánh hoa quế, ngài nếm thử xem ngon ? Cái này là do chính tay con làm, hỗ trợ của nha hoàn đâu.”

      Ánh mắt to tròn đầy khát vọng, khát vọng nàng cũng được tổ phụ khen .

      Lục Trảm sớm nhìn thấy trong tay bọn đều cầm ít đồ vật, cũng đoán ra được đám nhóc này muốn mang cho ông, Lục Trảm đương nhiên rất vui mừng. Ông quá bận, bình thường vẫn hay sơ sót bỏ qua nữ nhi cùng các cháu , nhưng may sao mấy tiểu nương này vẫn nhớ đến ông. Vì thế, ông vội vàng cầm lấy hộp đồ ăn, ngắt góc bánh đưa lên miệng nhấm nháp,sau đó đặc biệt nghiêm túc mà khen Nhị nương: “Ừ, Hoài Ngọc khéo đấy, mới tám tuổi biết làm điểm tâm rồi.”

      Lục Hoài Ngọc cực kỳ hưng phấn, khuôn mặt đỏ bừng.

      Lục Trảm quét mắt nhìn sang bốn tiểu nương còn lại,: “ , cùng tổ phụ vào trong phòng ngồi rồi chúng ta cùngnhau xem lễ vật.”

      “Dạ!”

      Các tiểu nương đồng thanh đáp, phân ra hai bên trái phải vây quanh nam nhân cao lớn kia, phấn chấn đến chính sảnh.

      Lục Quân đưa cái túi tiền tinh xảotự mình thêu, đại nương Lục Cẩm Ngọc đưa bức thư pháp, nhị nương Lục Hoài Ngọc làm bánh hoa quế ngọt ngào thơm ngon, tam nương Lục Yên tự tin thổi khúc tiêu, mặc dù đủ khí nhưng vẫn rất dễ nghe. Tiếng tiêu kết thúc, Lục Trảm theo thường lệ khen ngợi cổ vũ nàng, Lục Yên đè nén kích động, nỗ lực bảo trì rụt rè, Lục Hoài Ngọc thích tổ phụ khen thứ muội, nhăn mặt xoay đầu .

      Lục Trảm coi như mình chú ý đến tâm tư của nhị cháu , cười hỏi cháu : “A Noãn muốn tặng bức họa cho tổ phụ à?”

      Lục Minh Ngọc dạ tiếng, đến trước người tổ phụ, đưa bức tranh trong tay lên.

      Bọn đa tài đa nghệ, Lục Trảm rất là tự hào, tươi cười nhiều hơn hẳnngày thường, nhưngkhi ông chậm rãi mở bức tranh cuộn của cháu ra, nụ cười mặt đột nhiên biến mất, đổi thành loại biểu cảm khó phân là giận hay vui, nhìn chằm chằm vào bức tranh vẽ tiểu viện bằng đá. lâu lâu sau, ông mới nâng mí mắt lên, đôi mắt đen láy trầm tĩnh nhìn cháu : “A Noãn làm sao vẽ được bức tranh này?”

      Lục Minh Ngọc sớm nghĩ ra lý do để giải thích, ngẩng đầu chống lại vẻ tôn nghiêm đáng sợ của tổ phụ,chỉ vào bức tranh kia, lộ ra vẻ trẩn trương vừa phải, giọng : “Con biết tổ phụ thích cái gì, chạy tới hỏi tổ mẫu, tổ mẫu tổ phụ thích nhà cũ của tổ mẫu, mỗi lần luyện binh xong…”

      Săc mặt Lục Trảm khẽ biến, năm đó ông làm gì đương nhiên ông vẫn còn nhớ , thầm bực bội thê tử lại kể chuyện này cho cháu nghe, nhưng hoàn toàn biểu gì, mỉm cười khen cháu : “Ừ, A Noãn vẽ đẹp lắm, đặc biệt là cây sơn tra này, tổ phụ rất thích. Được rồi, tổ phụ còn có việc, các con về trước , hôm nào tổ phụ rảnh dắt các con ra ngoài chơi.”

      Bọn tặng lễ vật, đương nhiên ông phải đáp lễ.

      “ A, tổ phụ đừng quên nha!” Lục Hoài Ngọc vui mừng nhất, nhảy dựng kêu lên.

      Lục Trảm cười cười, dùng ánh mắt ý bảo bọn họ có thể rồi.

      Lục Quân dẫn bốn chất nữ cáo từ.

      Trong chính sảnh chỉ còn lại mình mình, Lục Trảm mở bức tranh của cháu ra ngắm lần nữa, khi nhìn thấy căn nhà xây bằng đá quen thuộc kia, biểu cảm mặt nam nhân cũng nhu hòa hơn,bất tri bất giác nhớ lại quá khứ. Năm đó vợ đầu của ông mất, ông ở bên ngoài lãnh binh, bị thương trốn trong hộ gia đình , gặp Chu thị.

      Năm ấy Chu thị mười bốn tuổi, xinh đẹp mặn mà, đơn thuần hồn nhiên, bà sợông, nhưng cũng thích ông, luôn luôn lén nhìn ông. Cây sơn trà trong viện ra trái, bà tỉ mỉ lựa chọn những trái có sâu đem rửa sạch , rồi lại bóc hết hạt bên trong ra, sau đó mới đưa cho ông ăn. Ông cực kỳ tin nàng, nên lúc ăn cũng chú ý, ngoài ý muốn cắn trúng hạt, nứt cả răng. Bà nghe thấy tiếngấy, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, thấp đầu nhận sai nắm chặt tay áo, nước mắt rơi tí tách.

      Cái gì gọi là tình tình ái ái, Lục Trảm hiểu lắm, ông chỉ biết khi ở cạnh Chu thị, ông rất là thoải mái. Ông thích nhìn bộ dáng ngây thơ của bà, cho nên ông luôn tranh thủ khi rảnh rỗi lấy cớ vào thôngặp bà,cũng mang lễ vật tới cửa cầu hôn bà, trước khi trở về kinh thành thân cưới bà, sau khi hồi kinh còn tổ chức thêm bữa tiệc rượu nữa.

      Chu thị khi đó….

      “Tổ phụ…”

      Hồi ức bị đánh gãy, Lục Trảm ngẩng đầu nhìn lên, thấy tiểu nương mặc váy màu phấn hồng nắm lấy cánh cửa, sợ hãi mà nhìn ông.

      Thần sắc Lục Trảm tự nhiên mà thu lại cuộn tranh,vẫy tayvới cháu : “A Noãn lại đây.”

      Lần này Lục Minh Ngọc dám chắc, cũng chuyện gì, vội vàng chạy nhanh đến trước mặt tổ phụ, cẩn thận đánh giá.

      “Sao A Noãn lại trở lại? Có phải còn chuyện muốn với tổ phụ hay ?” Lục Trảm khó có khi ôn nhu như vậy, giọng điệu cũng rất chắc chắn.

      Lục Minh Ngọc cũng mơ hồ đoán ra, tổ phụ tám chín phần là nghĩ tổ mẫu bảo nàng đến đây, nếu bây giờ nàng thừa nhận, mộttấm chân tình này lập tức biến thành tổ mẫu cố ý an bày tính kế. Nhưng Lục Minh Ngọc cũng trách tổ phụ nghĩ như vậy, dù sao nàng cũng còn quá , còn chưa đến tuổi có thể nghĩ ra loại biện pháp này để hòa giải cho hai người, quả thực tổ phụ rất có lý do để hoài nghi.

      Gật gật đầu, Lục Minh Ngọc mờ mịt nhìn tổ phụ: “Sao ngài biết được?”

      Lục Trảm cười , cũng có trả lời, di chuyển đến bên cạnh, sau đó ôm cháu ngồi lên ghế trống: “A Noãn muốn cái gì?”

      Lục Minh Ngọc thấp thỏm nhìn ông, cúi đầu, siết bàn tay : “Tổ phụ, lúc con gặp tổ mẫu, con thấy tổ mẫu khóc, con hỏi tổ mẫu vì sao khóc, tổ mẫu tổ phụ muốn đưa , cho tổ mẫu gặp nữa…. Con lại hỏi vì sao, tổ mẫu tổ phụ thích bà… Tổ mẫu khóc xong rửa mặt, con cảm thấy tổ mẫu trang điểm càng đẹp hơn, tổ mẫu nếu bà ăn diện nhìn dễ bắt nạt, bà sợ người khác vì bà mà chê cười cha và … Tổ mẫu cũng kể cho con nghe lúc gặp được tổ phụ…”

      Những lời này thoạt chỉ như đứa bé vừa nghĩ ra cái gì liền cái nấy, thêm thắt loạn cả lên, nhưng trong đó chứa đựng chút suy luận đơn giản lại rất ăn khớp.

      số việc quá ngược lại ổn,điều cần ám chỉ cũng ám chỉ xong, Lục Minh Ngọc ngẩng đầu lên, mặt toàn là nước mắt, thút tha thút thít cầu xin nam nhân bên cạnh: “Tổ phụ, con muốn tổ mẫu khóc, người đừng giận bà ấy nữa, đừng mang được ? Tổ mẫu bà muốn trở về tiểu viện bằng đá ở, con muốn tổ mẫu …”

      Càng càng khóc lợi hại, cuối cùng dựa vào ngực người nam nhân, tất cả nước mắt đều dính lên người ông.

      Lục Trảm nghe lời cầu xin đơn thuần của cháu , nghe tiếng thút tha thút thít của cháu , trong lòng ngũ vị tạp trần. Ông làm sao có thể chia rẽ mẫu tử hai người, ông chỉ là… Trước kia mỗi lần ông ở lại phòng của Chu lão di nương, ngày hôm sau bà khẳng định trang điểm , trở lại bộ dáng ôn nhu mà ông thích, nhưng sáng nay thê tử lại có sửa lại, Lục Trảm tưởng là thê tử xem trọng hư vinh hơn cả ông,mới kiềm chế được mà tức giận,mượn nữ nhi làm cớ phát tiết ra.

      ra bà tưởng là , còn khóc lớnmột trận?

      Lục Trảm có chút đứng ngồi yên, trước tiên thành tâm dỗ cháu : “A Noãn đừng khóc, tổ phụ chỉ hù dọa tổ mẫu thôi, phải thực muốn cùng tổ mẫu con cãi nhau, tổ mẫu đâu hết, tổ mẫu ở lại Ninh An Đường với A Noãn, A Noãn đừng khóc, được ?”

      ạ?” Lục Minh Ngọc chậm rãi nừng khóc, hai mắt đẫm lệ mông lung hỏi.

      Lục Trảm vừa giúp cháu lau nước mắt vừa gật đầu, mặt đâu còn vẻ uy nghiêm lạnh lùngcủa Thượng Thư đại nhân.

      Lục Minh Ngọc căn cắn môi, được voi đòi tiên: “Vậy, vậy tổ phụ xin lỗi tổ mẫu được ? Người dọa tổ mẫu khóc rồi…”

      Lục Trảm đời này chưa từng có nữ nhân nào dám sai ông làm gì, nhưng đối phương lại là cháu bĩu môi tỏ vẻ bênh vực kẻ yếu giúp tổ mẫu của nàng, Lục Trảm chỉ thấy buồn cười, bắt đắc dĩ xoa khuôn mặt của cháu , dùng giọng dịu dàng trấn an nàng: “Tổ phụ muốn , nhưng A Noãn khóc như vậy, tổ phụ phải dỗ A Noãn trước chứ.”

      Vô luận là người nào, đứng trước tiểu hải tử đơn thuần, đều dễ dàng buông xuống cảnh giác.

      Khuôn mặt nhắn của Lục Minh Ngọc kiềm được đỏ bừng, nghĩ tới, tổ phụ năm nay sắp năm mươi tuổi, khi dỗ người khác quá…. Đẹp đẽ ôn nhu.

      “Con khóc nữa, tổ phụ mau mau dỗ tổ mẫu !”

      muốn làm lỡ chuyện của tổ phụ cùng tổ mẫu, Lục Minh Ngọc tùy tiện lau nước mắt, nhanh nhảu nhảy xuống ghế, cũng quay đầu lại mà chạy, như con bướm hồng phấn nho , càng bay càng xa.

      Lục Trảm thu hồi tầm mắt, vân vê bức tranh trong tay, ngồi chút, rốt cuộc cũng đứng dậy, thẳng tiến đến Ninh An Đường tại hậu viện để dỗ thê tử.

      Tiểu viện đá tuy tốt, nhưng ông tuyệt đối cho phép bà dọn về đó ở.


      Đặng Gia

    4. Đặng Gia

      Đặng Gia Well-Known Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      2,052
      CHƯƠNG 12

      Ninh An Đường.


      Sau khi Lục Minh Ngọc vội vã ôm tranh cuộn rời , Lan ma ma đứng bên ngoài hồi lâu mới lặng lẽ đếm trước cửa nội thất, kéo tấm màn ra, nhìn thấy Chu thị bên trong ngồi chỗ bàn đọc sách, hơi hơi cúi đầu nhìn bức họa trong tay. Nữ nhân bốn mươi tuổi, khôn mặt trắng nõn tinh tế, trang điểm nhàng, dịu dàng ôn nhu, trước đó vừa khóc đến run hết cả người, nhưng giờ chỉ có vành mắt còn hơi hồng hồng,khóe miệng lại cong lên, giống như đắm chìm trong hồi ức tốt đẹp nào đó.


      Lan ma ma vừa nhìn đoán ngay được Chu thị suy nghĩ cái gì.

      Bà ấy xuất thân từ nông thôn, kỉ niệm đẹp nhất của bà là khoảng thời gian cùng lão gia quen biết, khi bà vừa mới đến Ninh An Đường hầu hạ, lúc đó hai vợ chồng còn hòa thuận, sau khi lão gia lên triều, Chu thị hoặc thuận tiện thêu thùa may vá ít đồ cho lão gia, hoặc vào trong hoa viên ngắm hoa trêu cún, nhưng việc bà thường làm nhất, chính là ngồimột mình trước cửa sổ, chống cằm mỉm cười.

      Cười ngọt ngào hạnh phúc, giống như bây giờ vậy.

      Yên lặng nhìn lát, Lan ma ma nhàng ho khan.

      Chu thị ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt trêu ghẹo của Lan ma ma, bà nhanh tay cuộn bức tranh lại, vụng về giải thích: “A Noãn vẽ bức tranh, ta thấy khá xinh đẹp.”

      Lan ma ma hoàn toàn hiếu kỳ trong bức tranh vẽ gì, chỉ đứng cách vài bước vui mừng : “Vẫn là tứ nương biết cách dỗ dành nhất, sớm biết vậy lão nô cũng vẽ vài bức, tội gì phải khuyên đến mức miệng khô lưỡi đắng mà vẫn chả được gì.”

      Dù Chu thị lớn tuổi, nhưng da mặt rất mỏng, cúi đầu, đỏ mặt ngoan ngoãn để người ta trêu ghẹo.

      “Được rồi, ngài vui vẻ lại là tốt rồi, chuyện như thế mà cũng làm ngài khóc cho được.Lão gia thích ngài như vậy, khẳng định làm .” Trêu chọc vài câu, Lan ma ma nâng Chu thị dậy, cung kính dắt bà đến trước bàn trang điểm: “Nào, để lão nô trang điểm lại cho ngài, gần tới giờ cơm rồi, đừng để cho nhóm nha hoàn nhìn ra.”

      Chu thị gật đầu ngồi yên, thấy Lan ma ma định dùng màu son đỏ chói khiến gương mặt bà càng thêm trắng bệch kia, Chu thị ngắm mình trong gương chút, thấp giọng thở dài : “Thôi, sau này cứ trang điểm đơn giản thôi, cần phải cầu kì. A Noãn đúng, xuất thân của ta như vậy, ăn mặc trang điểm như thế nào người ta cũng biết ta lai lịch ra sao, trở lại hình dáng như trước có khi còn được người khác khen, huống chi như vậy ta nhìn cũng thuận mắt hơn.”

      Bà chỉ muốn để Lan ma ma giúp bà che vành mắt phiếm hồng, lớn tuổi như vậy, nếu để cho nha hoàn biết được bà vừa khóc, khẳng định chê cười bà.

      Động tác của Lan ma ma hơi khựng lại, ánh mắt mắt giao với đôi mắt của Chu thị trong gương, Chu thị lại giống như trước kia bởi vì cự tuyệt bà ta mà chột dạ né tránh, ngược lại còn nhìn mình cười cái, hạ quyết tâm. Trong đầu xoay chuyển mấy vòng, Lan ma ma chút nào che dấu kinh ngạc: “Tứ nương còn ,hiểu cái gì mà kêu ngài giữ nguyên bộ dáng?”

      Chu thịnởnụ cười đầy tự hào: “Đúng vậy, A Noãn thông minh giống y như cha mẹ nó.”

      Bà lớn lên ở nông thôn, biết được bao nhiêu chữ, sau khi vào kinh nhàn hạ hơn nhiều, mỗi ngày học thêm chút, cuối cùng cũng thuộc được mấy câu thành ngữ. Đến lượt con trai con mình, nữ nhi giống bà, đối với việc đọc sách rất là trầy trật, nhưng nữ hồng chỉ cần dạy chút liền hiểu, ôn nhu dịu dàng, quan hệ với bạn bè cũng tệ; mà con trai còn lợi hại hơn nhiều, thậm chí còn thông minh hơn cả trượng phu,mới mười tuổi thi đỗ tú tài….

      Đáng tiếc số mệnh của nhi tử được tốt, thi đậu lâu liền cùng đám bạn ra ngoài du lịch, ngoài ý muốn ngã xuống dốc núi, chỗ khác sao nhưng đôi mắt lại bị mù.

      Nghĩ đến chuyện thương tâm, nụ cười môi Chu thị thoáng chốc biến mất, rũ mắt tự an ủi mình: “A Noãn thông minh, nếu là nam qua vài năm nữa có thể thi tú tài rồi…”

      Lan ma ma thức thời giúp Chu thị chải đầu trước, chờ đến khi nỗi đau buồn của Chu thị trôi qua, bà ta mới mỉm cười : “Lão phu nhân, lời củaTứ nương nghe cũng có lý đấy, nhưng dù sao cũng chỉ là đứa bé, hiểu được những quanh co trong lòng các phu nhân. Nếu ngài là phu nhân của tiểu quan thất phẩm, trang điểm khi ra ngoài cũng sao, ra cửa gặp được những người thân phận cao hơn là hợp lí, họ khen ngài biết giữ lễ nghĩa phép tắc. Nhưng ngài là phu nhân của Bộ binhThượng thư, uy phong nhiều năm như vậy, đột nhiên bây giờ lại mộc mạc, nhóm phu nhân thích bàn tán chuyện thị phi kia cho rằng ngài bị lão gia vắng vẻ, ngài mới còn tự tin diễu võ dương oai nữa. Lão phu nhân, khi lời đồn này được tung ra, chẳng những ngài bị xem thường, mà tứ nương cũng bị khinh thường theo. Aizz, nếu tam phu nhân là đích nữ do lão Vương phi sinh ra tốt rồi, như vậy ít ra còn có người chống lưng cho tứ nương, ngài cũng có thể thoải mái hơn chút.”

      Chu thị nghe vậy, nhớ lại tình cảnh buổi sáng trượng phu lạnh giọng giáo huấn bà.

      Đúng vậy, bà bị trượng phu vắng vẻ, sủng ái của trượng phu, nếu cả mặt mũi cũng có, sau này làm sao có thể chống đỡ cho cháu nữa?

      Lại nhìn về phía gương,chân mày Chu thị nhăn lại, cắn cắn môi,giống như mỗi lần dao độngtrước kia, Lan ma ma ở bên cạnh nhắc nhở nhanh chóng kiên định lại: “Vậy…”

      Lời còn chưa dứt, chợt thấy rèm cửa vén lên, thân hình cao lớn cường tráng đến.

      Những lời định bị nghẹn lại, Chu thị khó tin nhìn trượng phu .

      Bà ngồi đó, tuy cả người khiếp sợ cứng đờ, nhưng dáng ngồi vẫn ổn định vững chắc. Lan ma ma ngược lại cảm thấy luồng khí lạnh thấu xương chạy từ lòng bàn chân lên đến xương sống lưng, rồi tiếp đến lồng ngực. Bà ta nắm chặt bút kẻ mi run bần bật, lão gia đến từ bao giờ? Lão gia nghe được bao nhiêu rồi?

      Thấy Lục Trảm càng lúc càng gần, Lan ma ma bị dọa hồn phách còn chưa trở về, nhưng bản năng nhiều năm nhắc nhở bà ta, bà ta lập tức buông bút xuống, hành lễ với nam nhân kia: “Lão gia.”

      Như được nhắc nhở, Chu thị hoảng hốt đứng dậy, bất chấp tóc dài còn rối tung, vòng qua ghế dựa chuẩn bị hành lễ.

      Lục Trảm thấy vành mắt bà phiếm hồng, liền tiến lên nắm lấy tay bà, giọng dịu dàng hơn so với ngày thường: “Ta sớm rồi, trước mặt ta cần chú ý đến những nghi thức xã giao này.”

      Có lẽ Chu thị thể nào hiểu được những tâm giấu phía sau gương mặt lạnh lùng của trượng phu, nhưng là phu thê nhiều năm như vậy, bà có thể dựa vào nhưng biến hóa trong giọng mà suy đoán cảm xúc của ông. Bây giờ ông chuyện ôn nhu như vậy, tức là tức giận nữa sao? Nhưng buổi sáng còn lạnh lùng đến thế, bà cũng chưa làm gì, sao ông thay đổi rồi?

      Chu thị nghĩ mãi ra, bà cố lấy hết dũng khí ngẩng đầu, bất an đánh giá trượng phu.

      Ánh mắt nhút nhát sợ sệt, dường như trôiqua bao nhiêu năm như vậy cũng vẫn thay đổi.

      Ngoại trừ lúc còn song thân qua đời, ngoại trừ năm xưa mắt nhi tử bị mù là ông thống khổ vì thể làm được gì, cả đời này Lục Trảm gần như chưa từng rơi lệ.Nhưng khoảnh khắc này, nhìn gương mặt của thê tử tuy vẫn xinh đẹp nhưng cũng tồn tại ít dấu vết thời gian, đáy mắt Lục Trảm chịu khống chế mà phiếm hồng. Hai mươi năm, ông vẫn luôn cho rằng bà thay đổi, vẫn luôn trách tại sao bà chịu nghe ông khuyên bảo, hôm nay ông mới hiểu được, là do chính bản thân ông làm tốt, nên lãng phí 20 năm trời như vậy.Hai mươi năm qua, ông vốn có thể cùng Chu thị sống tốt hơn nhiều.

      “Lui xuống .” Dư quang quét qua bên chỗ Lan ma ma, Lục Trảm bình tĩnh , trong lời vẫn còn sót lại chút ôn nhu bởi vì Chu thị.

      Tiếng ấy lọt vào tai, Lan ma ma nhàng thở ra. Bà ta cũng giống với Chu lão di nương, ngày xưa đều là nha hoàn hầu hạ bên người lão gia. Sau khi tiền phu nhân qua đời, lão gia mới thu Chu lão di nương vào phòng,còn bà ta vẫn tiếp tục làm nha hoàn. lâu sau Chu thị vào cửa, lão gia sắp xếp cho bà ta hầu hạ Chu thị biết chút gì về nhà cao cửa rộng, về những gia đình quyền quý cao sang. Cho nên Lan ma ma rất quen thuộc tính tình của lão gia, lão gia có thể bình tâm hòa khí như vậy, chắc chắn là vừa rồi cũng nghe được những lời bà ta với Chu thị.

      Khom người, Lan ma ma cúi đầu lui ra ngoài.

      Người rồi, trong phòng chỉ còn hai vợ chồng, Chu thị lặng lẽ giương mắt, thấy trượng phu vẫn còn dùng ánh mắt kỳ lạ làm người ta hoảng hốt mà nhìn bà. Cả người Chu thị được tự nhiên, theo bản năng muốn cách ra xa chút, nhưng chỉ vừa mới động, tay bị nắm chặt: “Nàng kể cho A Noãn những chuyện trước đây của chúng ta?”

      Lục Trảm tay nắm chặt tay thê tử, tay giơ bức tranh cuộn lên.

      Chu thị đột nhiên chột dạ, cúi đầu biện giải: “A Noãn hỏi quê quán của thiếp như thế nào, nên thiếp kể cho con bé nghe, kể hồi ….”

      Cháu còn , hỏi đặc biệt nhiều, hỏi xong nhà bà lại hỏi tiếp năm đó gặp tổ phụ thế nào, miệng bà lại mau, bất tri bất giác kể ra hết.

      Lục Trảm tưởng tượng cảnh hai bà cháu ở chung, cười cười, buông thê tử ra, mở bức tranh cuộn để bàn,thành tâm khen: “A Noãn quả là có thiên phú, chỉ nghe nàng mà cũng có thể vẽ giống như vậy.” Cháu mới bảy tuổi, nếu so sánh về thời gian, cũng chưa chắc thua đứa con trai có tư chất thông minh của mình.

      Đề tài đủ nhàng, thân thể Chu thị thả lỏng,bởi vì vẻ mặt trượng phu ôn hòa, bà cũng tạm thời quên những lời khiển trách ban sáng,từ trong ống trúc lấy ra hai bản vẽ, mở ra cho ông ấy xem: “ phải, đây là bức tranh lần đầu A Noãn vẽ, vẽ chỗ lại quay sang hỏi thiếp có đúng hay , sửa lại hết mấy chỗ. Lần thứ hai khá hơn chút, nhưng A Noãn sợ lão gia thích,lại vẽ lại bản thứ ba, còn lo lắng đến trễ sợ đám A Quân đợi lâu.”

      Lục Trảm nhìn thoáng qua hai bức vẽ, khỏi bật cười, vui vẻ vì cháu đáng , mà càng nhiều hơn là vì cháu thành tâm tặng lễ vật trúng tâm ý như vậy.

      Ông cúi đầu ngắm tranh, bên cạnh Chu thị ngắm ông cười, ánh mắt si mê.

      Mặc dù trượng phu cũng gần năm mươi, nhưng bà cảm thấy, trượng phu càng già càng đẹp, hơn nữa già rồi mới tốt chứ, nếu cứ giống như tuổi trẻ 20, sao có thể còn coi trọng bà đây? Đừng tháng ba bốn lần, có khi lần cũng đến.

      Chu thị là người đặc biệt dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần trượng phu đối tốt với bà, bà có thể quên những điều vui lúc trước, huống hồ so với những nam nhân khác, trượng phu cũng đối với bà tồi, dù ít khi nghỉ ở chỗ bà, nhưng bù lại cũng thường xuyên đến bên Chu lão di nương.

      Lục Trảm nhận thấy được ánh mắt của thê tử, ông nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt vội vàng né tránh của thê tử.

      Lục Trảm cười khổ, dắt tay thê tử, đến bên giường.

      Tim Chu thị đập thình thịch, nhìn chiếc giường càng ngày càng gần, sóng mắt như nước. Ông ấy định làm gì vậy, bây giờ còn chưa tối đâu…

      “Ngồi xuống, chúng ta cùng nhau chuyện.”

      Lục Trảm ngồi xuống trước, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ý bảo thê tử cũng ngồi xuống.

      Chu thị cảm thấy may mắn nhưng lại xen lẫn chút thất vọng, ngoan ngoãn ngồi xuống, cúi thấp đầu, bộ dáng như trượng phu cái gì bà liền nghe cái nấy.

      Lục Trảm xoa xoa bàn tay bà, đôi mắt nhìn ra cửa sổ. Bà thích ông, ông biết, cho nên ngoại trừ buổi tối thi thoảng cầm lòng được khen bà, còn lại những lúc khác ông ít khi nào lời ngon tiếng ngọt, bởi vì cần thiết, bởi vì ông biết mặc kệ ông làm cái gì bà cũng ở bên cạnh ông, cũng bởi vì ông trời sinh biết lời ngon tiếng ngọt.

      Nhưng tại,…..

      Lục Trảm nhấp nhấp môi, đầu hơi nghiêng đầu sang bên, giọng đến gần như thể nghe thấy: “Bởi vì nàng ăn mặc trang điểm như vậy, mà khiến cho chúng ta tranh cãi hai mươi năm trời. Hôm nay ta nhắc lại lần nữa, thời điểm nàng tô son trát phấn là đẹp nhất, ta cũng thích nhất, giống như bây giờ vậy. Chỉ cần nàng kiên trì từ bỏ, từ hôm nay trở , mỗi đêm ta đều trở về nghỉ ở chỗ nàng, trừ phi bận rộn triều chính, còn gió mưa cũng trở ngại.”

      Chu thị nhanh chóng ngẩng đầu, thể tin được những điều mới nghe được.

      Lục Trảm hít hơi sâu, quay đầu lại, hỏi bà: “Đồng ý nhé?”

      Chu thị sao mà đồng ý, thậm chí còn vui mừng quá mà khóc, hu hu nhào vào lồng ngực của trượng phu, “Lão gia chắc chắn chứ?”

      Lục Trảm cười, ôm lấy bà dỗ dành: “Nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng nàng cũng thể tiếp tục tự bôi xấu mình. Ta biết nàng sợ người khác chê cười nàng, nhưng chỉ cần mặc quần áo hợp mang trang sức quý báu cũng đủ thể rồi, cần vẽ loạn lên mặt mình như thế. Sau này ta cũng đối xử tốt nàng, người khác nhìn thấy cũng chỉ biết hâm mộ nàng, tuyệt đối hiểu lầm ta vắng vẻ nàng.”

      Ý ở ngoài lời, ông nghe được những lời của Chu thị cùng Lan ma ma.

      Trượng phu hứa hẹn mỗi ngày đều tới nghỉ ở chỗ bà, Chu thị vui mừng đến choáng váng, căn bản nghĩ nhiều như vậy,vừa khóc vừa gật đầu: “Được được, thiếp đều nghe theo lão gia hết, vậy lão gia đững đến chỗ Chu lão di nương nữa….” Người rơi vào bể mật, đầu óc đều dính lại thể hoạt động, nhịn được hết tiếng lòng của mình.

      Lục Trảm sờ sờ tóc bà, rốt cuộc cũng cho bà nghe: “Ngoại trừ lần đầu tiên, sau đêm đó ta cũng chưa từng chạm qua nàng ấy, ta chỉ cố ý chọc giận nàng thôi, bằng nàng chịu thay đổi.”

      Chu thị kinh ngạc, nhìn thấy ánh mắt chứa đầy ý cười của nam nhân kia, bà tin: “ chạm qua, vậy buổi tối các người….”

      Mặt Lục Trảm lộ vẻ mệt mỏi, buông bà ra nằm xuống, tay gác lên trán: “Trước kia là vì giận nàng, còn mấy năm nay nhiều chuyện xảy ra làm ta đau đầu, ta kêu nàng ấy xoa bóp cho ta…”

      “Thiếp cũng biết xoa bóp mà.” Chu thị vui, vội vã muốn biểu mà bò lên giường,duỗi tay liền giúp Lục Trảm ấn ấn hai cái: “Như vậy thoải mái ?”

      Tiểu nữ nhân dịu dàng hiền lành, tâm tư đơn thuần đến mức ngốc nghếch, tức giận ông vắng vẻ bà, ngược lại lòng lấy lòng ông.

      Theo động tác của Chu thị, mái tóc dài vẫn đen nhánh như xưa xõa xuống bên người ông, lướt qua mặt của Lục Trảm, trêu chọc lòng người. Lục Trảm nhắm mắt lại, nắm lấy tay Chu thị kéo người sát xuống, sau đó bàn thân mình xoay người đè lên. Hành động đột ngột này khiến Chu thị theo bản năng “Ai da” tiếng, sau đó ý thức được trượng phu muốn gì, vừa thẹn vừa mừng, ngượng ngùng nắm lấy quần áo: “ Chờ, chờ đến tối được ?”

      Lục Trảm lời nào, dùng hành động trả lời bà.

      ……

      Bầu trời ngoài cửa sổ dần dần tối, đen như mực.

      Hô hấp Chu thị nhàng, nằm trong chăn ngủ say, gương mặt phiếm hồng, tựa như được uống quỳnh tương ngọc lộ thiên cung, trẻ hơn rất nhiều.

      Lục Trảm lẳng lặng nhìn lát,chậm rãi xốc chăn lên, hạ màn lụa xuống. Mặc xong quần áo, Lục Trảm nhìn lại gương mặt mệt mỏi ngủ thiếp của thê tử, bước ra ngoài cửa. Trong phòng tối đen, bên ngoài lên đèn, dưới ánh đèn sáng ,nam nhân bỗng nhiên vén màn ra, trầm tĩnh như nước, như Diêm vương mới tỉnh.

      Lan ma ma cùng bọn nha hoàn đều chờ trong sân, nghe được tiếng động bên trong, Lan ma ma nháy mắtvới bọn nha hoàn, ý bảo mọi người chuẩn bị tinh thần, tùy thời hầu hạ các chủ tử. Mới vừa thu hồi tầm mắt, bên cửa xuất thân hình cao lớn, đứng ở đó vẫn nhúc nhích. Lan ma ma liếc nhìn nhanh, vẫn nhìn ra cái gì, đành phải lên dò hỏi: “Lão gia, muốn dùng cơm sao?”

      “Phu nhân tỉnh lại rồi .”

      Giọng điệu Lục Trảm bình tĩnh lạnh nhạt, bọn họ đều già rồi, nhưng gương mặt thê tử vẫn còn rất non nớt, Lục Trảm gọi bà là “lão phu nhân”được.

      Lan ma ma gật đầu, “Vậy lão nô kêu phòng bếp chuẩn bị trước.”

      Đối mặt với chu đáo như vậy, Lục Trảm chỉ lạnh lùng cười, chân dài bước ra cửa, cũng quay đầu lại mà : “Ngươi theo ta.”

      Lan ma ma nghe xong, chân mềm nhũn, suýt nữa té ngã.

      Đặng Gia

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Chu thị hạnh phúc nhờ A Noãn. Thanks Nang

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :