1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân Noãn Hương Nùng - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Tội nghiệp trai già khi động tâm núi lớn cũng chẳng sợ sẵn sàng san phẳng để đón người đẹp về.
      Đặng Gia, A fangChris thích bài này.

    2. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      Lần này khó cho trai già rồi
      Đặng Gia thích bài này.

    3. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Hành ah, con đường theo đuổi vợ có nhiều gian nan đấy. có 1 ông nội Trảm sủng cháu vô đối, lại thêm người cha con như mạng nữa, bức tường dày nay còn dày hơn. cứ từ từ mà đục đẽo nhé.

      Thanks editor.
      Đặng Gia thích bài này.

    4. Đặng Gia

      Đặng Gia Well-Known Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      2,052
      Xuân noãn hương nùng

      Chương 96

      Tác giả: Tiếu Giai Nhân

      bàn cơm, đầu tiên Chu thị thuật lại lời tối hôm qua của Sở Hành với bà, lại hoang mang hỏi nhi tử, “A Noãn té xuống băng?”
      Lục Vanh gật gật đầu, đem tình huống lúc ấy đơn giản giải thích lần, “Sợ nương cùng phụ thân lo lắng, chúng con liền ra.”
      Chu thị có chút xuất thần, lẩm bẩm tự : “Như vậy xem ra, A Noãn cùng Thế Cẩn rất có duyên phận, năm ấy A Noãn cùng các con dâng hương tạ thần, bị hòa thượng cướp là Sở Hành cứu trở về, năm trước A Noãn rơi xuống nước được cứu, lần này A Noãn xảy ra chuyện cũng là Thế Cẩn giúp ……” Ý tại ngoài lời, nàng rất vừa lòng Sở Hành.
      được, tuổi quá lớn, xứng A Noãn.” Lục Trảm buông chiếc đũa xuống, khuôn mặt trầm xuống .
      Chu thị gật gật đầu, kém con giáp , xác vấn đề.
      Thấy thê tử tán thành, Lục Trảm nhìn về phía nhi tử, lại thấy nhi tử rũ mi mắt, biết suy nghĩ cái gì. Lục Trảm nhíu nhíu mi, mở miệng hỏi: “Lão Tam cảm thấy thích hợp?” Lời mang theo tia tán đồng, tuy hôn nhân đại theo lệnh của cha mẹ, nhưng ông là cha của nhi tử, phụ thân quản nhi tử,là thiên kinh địa nghĩa.
      Lục Vanh nhìn xem phụ thân, nhất thời biết nên như thế nào.
      thực thưởng thức Sở Hành, xác từng có tâm muốn Sở Hành làm con rể, nhưng Lục Vanh chỉ là tùy tiện nghĩ thôi, nghĩ tới Sở Hành động tâm đối nữ nhi của mình. Nhưng nếu là Sở Hành, Lục Vanh cảm thấy, so sánh nhân phẩm, bản lĩnh cùng thân phận Sở Hành, tuổi lớn chút cũng tính là vấn đề gì lớn lao, nhưng đứng đắn mà suy xét việc này, Lục Vanh cần thiết phải suy xét chu toàn.
      Nữ nhi gả cho Sở Hành, Có thể Sở Tùy tìm nữ nhi gây phiền toái ?
      Kiếp trước Sở Hành chết trận sa trường, đời này cánh tay được an toàn, nếu tiếp tục ra chiến trường, khả năng sống sót bao nhiêu?
      Quan trọng nhất, nữ nhi nguyện ý sao?
      “Phụ thân, tại thương thế A Noãn nghiêm trọng, con vô tâm suy xét hôn của nàng, A Noãn cũng , chờ nàng hoàn toàn khang phục, con trước hỏi ý tứ của nàng, nếu A Noãn muốn gả, vậy chúng ta cũng cần tốn nhiều tâm tư.” Suy nghĩ lát, Lục Vanh nghiêm mặt .
      “Ân, trước để A Noãn an tâm dưỡng thương .” Lục Trảm thấp giọng dặn dò thê tử, “Nàng đừng lỡ miệng.”
      Chu thị giận liếc mắt cái. Bà giống như người biết nặng sao? Cháu mới là quan trọng nhất, cháu dưỡng thương tốt, mới tiếp tục chọn cháu rể.
      nhà ba người thương lượng xong, Lục Vanh vào nhà nhìn xem nữ nhi, thấy nữ nhi còn ngủ, bớt thời giờ tiền viện gặp Sở Hành.
      Nghe xong lời của Lục Vanh, cũng chính là chưa hồi đáp cầu hôn, Sở Hành khỏi có chút thất vọng, nhưng Lục Minh Ngọc dưỡng thương mới quan trọng nhất, Sở Hành vừa nóng lòng muốn biết kết quả nhưng chỉ có thể chịu đựng, gật đầu : “Tam gia an tâm chiếu cố A Noãn, chờ nàng khôi phục tinh thần, ta lại qua đây thăm.”
      có chuyện cần phải gặp mặt nàng để .
      Lục Vanh đưa ra cửa.
      Tại hậu viện, Lục Minh Ngọc vẫn còn nằm nhắm mắt, biết qua bao lâu, mới lần nữa bình tĩnh trở lại.
      Lúc ấy nàng cho rằng chính mình muốn chết, mở to mắt nhìn đến Sở Hành, nàng nhịn được đem ủy khuất khổ sở trong lòng đều ra, muốn cho Sở Hành biết nàng thích , biết nàng khổ sở như thế nào. Sở Hành là người quân tử như vậy, đoán được nàng là bị hành động nhường nàng cho đường đệ thương tâm rất nhiều, nên mới xúc động xuống ngựa, khẳng định rất tự trách , cho nên cả đêm đều thủ chờ nàng tỉnh.
      Lục Minh Ngọc kính trọng người quân tử đạo đức tốt như Sở Hành, từ kính nể sinh ra khuynh mộ, nhưng khi nàng chính mắt thấy Sở Hành đem công lao “ hùng cứu mỹ nhân” nhường cho đường đệ, đem nàng trở thành phần lễ vật nhường cho đường đệ, lúc ấy cõi lòng Lục Minh Ngọc tan nát, tại hồi tưởng, nàng chỉ cảm thấy buồn cười.
      Nguyên lai quân tử, cũng có khi làm người khác thương tâm.
      Đối Sở Tùy mà , Sở Hành là huynh trưởng tốt chiếu cố đệ đệ, là quân tử lấy việc giúp người làm niềm vui. Nhưng đối với nàng mà , hành động Sở Hành đem tư tình của đường đệ đặt lên an nguy của nàng, lên nàng ở trong lòng quan trọng bằng huynh đệ của . Lục Minh Ngọc hận Sở Hành, bởi vì Sở Hành thích nàng, người là tiểu nương thân thích, người là đường đệ, lựa chọn đường đệ là hợp tình hợp lý. Nhưng là Lục Minh Ngọc thích ,cho nên nàng cũng có lý do gì mà hận , nhưng nàng cũng thể tiếp tục thích nam nhân như vậy nữa.
      Nàng muốn gả cho người phải là quân tử, người bề ngoài là quân tử phân phải trái,nhưng trong lòng trước mặt thê tử trở thành “Người hồ đồ”.
      nhàng mà thở ra, Lục Minh Ngọc mở to mắt, hướng phụ thân lại cười, “Cha, ngươi đến rồi.”
      “Còn đau con?” Lục Vanh chậm rãi ngồi lên giường, đau lòng mà nhìn nữ nhi.
      Lục Minh Ngọc muốn nhắc lại chuyện ngày hôm qua, nàng sờ sờ bụng, giọng làm nũng: “ đau, nhưng rất đói bụng.”
      Lục Vanh bật cười, phân phó nha hoàn dọn cơm lên.
      Ăn no, Lục Minh Ngọc vẫn thích ngủ, biết ngủ bao lâu, lần nữa tỉnh lại, bên người chỉ còn lại phụ thân.
      Cha con hai thấp giọng hàn huyên chuyện trong nhà ở kinh thành lát, Lục Minh Ngọc nhớ tới buổi sáng phụ thân cùng tổ mẫu chuyện, bởi vì muốn nhớ thương Sở Hành, Lục Minh Ngọc đơn giản đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra, “Cha, conmơ mơ màng màng giống như nghe tổ mẫu , tối hôm qua Sở Hành vẫn luôn ở bên này chờ tin tức?”
      Lục Vanh gật gật đầu, thấy nữ nhi nhăn mày, Lục Vanh thấp giọng khuyên nhủ: “A Noãn trước dưỡng thương, chuyện khác đừng nghĩ.”
      “Con muốn biết, bằng ta nhịn được suy nghĩ nhiều.” Lục Minh Ngọc giật tay áo phụ thân, “Cha, cái gì ?”
      Sở Hành chờ nàng lâu như vậy, khẳng định cho phụ thân lý do thích hợp.
      Lục Vanh nghe ra có chút đúng, nhìn xem nữ nhi, nghĩ nghĩ, giọng , “ lúc ở Vĩnh Định Huyện động tâm với con,muốn cưới con làm vợ. Nhưng cha vẫn chưa trả lời , muốn chờ con khỏe lại rồi nghe ý tứ của con.”
      Tựa như chuyện chê cười, khóe miệng Lục Minh Ngọc nhếch lên.
      Sở Hành sao có thể thích nàng? Thích, đem nàng nhường cho đường đệ sao? Mặc dù thích, này thích cũng so ra kém thủ túc chi tình. Sở dĩ cầu hôn, là sau khi biết được tâm ý của nàng,đem lỗi lầm làm nàng té ngựa nên chịu trách nhiệm ? người quân tử như , đành lòng xem nữ tử vì mà bị thương thành như vậy, vì bù đắp cho nàng, vì hồi báo tình ý sâu đậm của nàng, cho nên mới cầu hôn.
      “Cha,con thích ,cũng muốn gả , cha ràng với , con trách cứu trợ bất lực, thỉnh chớ nên vì tự trách mà làm thế. Nếu tới thăm bệnh, phụ thân hãy thắng, con muốn gặp lại .” từng vì có thể xa xa nhìn thấy mà vui mừng thôi, nhưng giờ khắc này, lòng Lục Minh Ngọc yên tĩnh như nước, đau dài bằng đau ngắn, nàng có thể quên Sở Tùy đối với nàng thiên y bách thuận, càng có thể buông Sở Hành người hề có tình cảm đối vơi nàng.
      “A Noãn?” Lục Vanh nhận ra đúng, gả gả, vì sao đến cả gặp mặt cũng muốn? tàn nhẫn như vậy, Lục Vanh chỉ nghe nữ nhi đối với Sở Tùy, chẳng lẽ Sở Hành đắc tội nữ nhi?
      Lục Minh Ngọc hướng lên kéo kéo chăn, nhắm mắt lại giọng : “Con muốn nữa, cha đừng hỏi, cha giúp con truyền lời cho , chờ con khỏe lại, con thêu điều đai lưng báo đáp cho cha.”
      hươu vượn.” Lục Vanh bị nữ nhi chọc cười, nhìn ra nữ nhi có tâm muốn cho , Lục Vanh lại miễn cưỡng, nghĩ trở về để thê tử chuyện cùng nữ nhi, nữ nhi cùng nương thân thiết hơn, có chút bí mật, khả năng nguyện ý cùng mẫu thân.
      ~
      Nếu nữ nhi muốn như vậy, sáng mai Lục Vanh thúc ngựa về kinh thành, chạng vạng cùng ngày, phỏng chừng Sở Hành hẳn là trở lại, Lục Vanh đến biệt viện Sở Hành. Lại nghĩ mình tới sớm, Sở Hành còn chưa trở về, Lục Vanh do dự có nên vào uống trà chờ hay , bỗng nhiên phía sau truyền đến giọng lạnh lùng quen thuộc, “Tam gia có việc tìm ta?”
      Lục Vanh xoay người, đối diện với Sở Hành thân quan phục của Thần Xu Doanh Chỉ Huy Sứ, đĩnh bạt như tùng.
      Khí độ nam nhân tốt như vậy, Lục Vanh có hơi tiếc hận,cùng Sở Hành vào nhà chính, Lục Vanh xua xua tay, miễn hảo ý Sở Hành thỉnh ngồi xuống, thẳng : “Thế Cẩn, hôm nay ta cùng với A Noãn ý tứ của ngươi, A Noãn, A Noãn nàng vẫn luôn đều đem ngươi đương trưởng bối xem…… Cho nên, Thế Cẩn vẫn là quên nàng, tìm lương duyên khác , kỳ A Noãn còn , hiểu chuyện, ta cùng nương nàng muốn nàng ở thêm mấy năm.”
      Vẫn luôn xem là trưởng bối sao?
      Nghe đến đó, Sở Hành ngay cả chớp mắt cũng , nhìn tới Lục Vanh,cũng nghe được bất luận cái gì .
      Nàng chính miệng nàng thích , sao bây giờ lại xem thành trưởng bối?
      Nhất định là bị làm cho thương tâm, thương thấu tâm, muốn tha thứ cho .
      “Tam gia, ta muốn gặp mặt A Noãn.” lâu sau mới tìm lại giọng chính mình, Sở Hành lui ra phía sau hai bước, khom lưng hành đại lễ với Lục Vanh, “Tam gia, ta cùng với A Noãn có chút hiểu lầm, ta, ta muốn giáp mặt cùng nàng bồi tội, thỉnh tam gia cho ta cơ hội, nếu xong việc A Noãn vẫn như cũ chịu tha thứ ta, ta……”
      tới đây, bỗng nhiên Sở Hành được nữa, ngơ ngác mà nhìn vạt áo Lục Vanh.
      Tối hôm qua thủ nàng đêm, suy nghĩ rất nhiều, tưởng tất cả đều là cầu hôn, nàng đáp ứng rồi, sau đó hai người đính hôn, đại hôn, cưới nàng về nhà. dốc hết sức lực đối nàng hảo, lại cho người khác làm nàng thương tâm rơi lệ, thử tưởng tượng cuộc sống hàng ngày của hai người ở cùng chỗ, thử tưởng tượng cùng nàng ngồi cùng bàn ăn, duy nhất có nghĩ tới, nàng cự tuyệt.
      cho rằng nàng thích như vậy, khi biết được muốn cầu hôn, khẳng định vui vẻ lên, lại nghĩ rằng, nàng thương quá sâu, thương đến muốn thích nữa.
      Tựa như nàng đối đường đệ……
      Nghĩ đến Lục Minh Ngọc đối với đường đệ quyết tuyệt, ngực Sở Hành đột nhiên tắc nghẽn, hô hấp đều trở nên khó khăn.
      Nếu nàng chịu tha thứ , làm như thế nào?
      Sở Hành thể tưởng được, lần đầu tiên vướng bận nương, lần đầu tiên muốn cưới nương, nhưng mới hiểu được tâm của mình, còn chưa kịp đối với nàng tốt, nàng đột nhiên cho , nàng muốn gả , nàng cần đối tốt……
      Từ trước đến nay nam nhân trầm ổn bình tĩnh,là tướng quân ở chiến trường kim qua thiết mã uy vũ, thế nhưng ở trước mặt lộ ra mờ mịt, Lục Vanh mạc danh đành lòng nhìn nhiều. biết Sở Hành cùng nữ nhi xảy ra chuyện gì, nhưng Lục Vanh là người phụ thân, tin tưởng nữ nhi vô cớ gây rối, bởi vậy Lục Vanh nâng lên tay, trấn an vỗ vỗ bả vai Sở Hành, “Thế Cẩn, hôn nhân phải chú ý duyên phận, A Noãn quá , còn chưa hiểu chuyện, vốn là thích hợp với ngươi, ngươi……”
      “Tam gia, ta chỉ cầu ngươi cho ta gặp mặt A Noãn lần.” Sở Hành ngẩng đầu, lần nữa khuôn mặt bình tĩnh lại, mắt phượng kiên định mà nhìn .
      Mặt Lục Vanh lộ vẻ khó xử.
      Sở Hành chút nào lùi bước mà nhìn thẳng .
      Lục Vanh rốt cuộc vẫn là thưởng thức Sở Hành, do dự lát, : “Vậy ngươi theo ta, nhưng ta chỉ có thể giúp ngươi khuyên nhủ A Noãn, nếu nàng khăng khăng thấy, ta cũng có biện pháp.”
      Cái gì Sở Hành cũng chưa .
      Hai người trở về Lục gia, Sở Hành ở tiền viện chờ, Lục Vanh gặp nữ nhi.
      Đại khái sau khắc, Lục Vanh trở về, cách Sở Hành hai mươi bước dừng lại, thở dài: “Thế Cẩn mời trở về .”
      Sở Hành nghe vậy, chỉ cảm thấy trong lòng chợt lạnh, đêm đó những ảo tưởng ấm áp,tựa như giấc mộng, chốc lát lại tỉnh giấc.


      Đặng Gia
      Pe Mick, Suuuly, Phương Lăng34 others thích bài này.

    5. Dung Nguyễn 1995

      Dung Nguyễn 1995 Active Member

      Bài viết:
      239
      Được thích:
      227
      Nên thế, phải cứng
      Dao hoa 1 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :