1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân Noãn Hương Nùng - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Đáng đời chưa chết là may rồi

    2. garan2602

      garan2602 Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      46
      Hiuhiu phải chờ tiếp. 2 cứ mập mờ dầy hoài à aaaaa.:th_71::th_120:

    3. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 91

      Editor: Trang Thái


      "Tiểu thư, tiểu thư?"

      "Cam Lộ tỷ tỷ, tỷ mau tới đây, đầu tiểu thư nóng quá!"

      " xong, tiểu thư bị bệnh rồi, nhanh bẩm phu nhân!"

      Tiếng ríu rít ngừng vang lên bên tai, trong đầu Lục Minh Ngọc hỗn loạn, mỗi khi có tiếng vang lên, cả đầu liền vô cùng đau đớn, phảng phất như có cái gì đó ở bên trong giật giật. Nàng cố gắng mở to mắt, thấy Cam Lộ ngồi bên giường, lo lắng nhìn nàng, "Tiểu thư, người cảm thấy thế nào?"

      Lục Minh Ngọc lắc đầu, suy yếu : "Đừng, đừng chuyện, ta muốn ngủ lát."

      xong nhắm hai mắt lại, mặt nóng đỏ bừng.

      Cam Lộ nhàng sờ trán tiểu thư, quả nhiên là nóng hầm hập, thấy tiểu thư nhíu chặt mày, Cam Lộ bỗng nhiên nhớ chuyện xảy ra trong vườn thú hôm qua. đường trở về sắc mặt tiểu thư đúng lắm, chẳng lẽ là trong thuốc Hạ Lễ cho nương uống có độc, lúc đó sao, sáng nay mới bắt đầu phát tác?

      Lục Vanh tiến cung, Tiêu thị nghe tin vội vàng chạy tới, nhìn thấy nữ nhi bệnh thành như vậy, đau lòng chịu nổi, trách cứ Cam Lộ hầu hạ chu đáo. Cam Lộ dám tự tiện nhắc đến chuyện hôm qua, cúi đầu, dối rằng có thể do tiểu thư phơi nắng ở vườn thú nên mới sốt đến như vậy, Tiêu thị quở trách hai câu, sau đó đành ngồi đợi lang trung đến.

      Hai khắc sau, lão lang trung vội vã bước vào Mai Uyển, bắt mạch cho Lục Minh Ngọc. Vẻ mặt ông bình tĩnh, có thể thấy Lục Minh Ngọc có chuyện gì, "Hồi phu nhân, gần đây nhiệt độ lên cao, tứ tiểu thư lại vừa mới hết nguyệt , hư hỏa vượng, có gì đáng ngại, dựa theo phương thuốc điều trị hai ba ngày liền ổn thõa."

      Tiêu thị nhàng thở ra, sai người theo lang trung bốc thuốc, đợi thuốc nấu xong, Tiêu thị đánh thức nữ nhi, tự mình đút nữ nhi uống.

      Lục Minh Ngọc mơ mơ màng màng uống thuốc, sau đó ngủ tiếp.

      Tiêu thị luôn ngồi bên cạnh trông nom, cho đến khi sắc đỏ mặt nữ nhi rút , trán cũng còn nóng nữa, nàng mới yên tâm rời . Sợ mẹ chồng lo lắng, Tiêu thị rời khỏi Mai Uyển liền đến Trữ An đường.

      "Nương, A Noãn ngủ, có gì đáng ngại." Ngồi phía dưới mẹ chồng, Tiêu thị giọng .

      Cháu có việc gì, Chu thị yên tâm, hỏi cụ thể xong, liền chuyển đề tài đến Võ Khang Hầu phủ. Lúc trước Chu thị xem Hạ Lễ là cháu rể mình, cảm thấy ta cũng tệ lắm, nay đột nhiên lại ngã biến thành ngốc tử, Chu thị khỏi có chút đáng tiếc, "Con người khỏe mạnh, như thế nào liền trở nên đáng thương như vậy?"

      Tiêu thị nghĩ tới nhị tẩu từ hôm qua đến Võ Khang Hầu phủ, đến giờ vẫn chưa về, thấp giọng khuyên mẹ chồng: "Nương, Hạ Lễ xảy ra chuyện, trong lòng nhị tẩu hẳn là rất khó chịu, chúng ta riêng với nhau sao, nếu nhị tẩu ở đây, nương đừng nhắc tới chuyện này." Tuy mẹ chồng lòng quan tâm nhưng chỉ sợ nhị tẩu lại hiểu thành bà vui sướng khi người gặp họa, dù sao ta cũng phải thân thích gì, cần gì phải vì chuyện này mà khiến nhị tẩu nổi giận.

      Chu thị gật gật đầu, nhìn ra cửa, giọng hỏi con dâu, "Con , Hạ Lễ ngu ngốc, tước vị của Võ Khang Hầu phủ có khả năng rơi xuống người Hạ Dụ hay ?" Chu thị cảm thấy kẻ ngu ngốc khẳng định thể làm Hầu gia, tước vị kia nếu truyền cho Hạ Dụ, cháu thứ hai gả qua, tương lai có thể làm Hầu phu nhân.

      Tiêu thị lại : " nhất định, Hạ Lễ chỉ là ngu ngốc thôi, vẫn có thể lấy vợ sinh con, chỉ cần có con trai, đứa bé đó là Thế tôn. Nếu Hạ Lễ vẫn có con, vậy nhất định nhận đứa bé của chi thứ hai làm con thừa tự, hoặc là đưa Hạ Dụ qua đại phòng làm con thừ tự, hay đưa con trai của Hạ Dụ cho Hạ Lễ, chuyện này cũng thể đoán trước được."

      Chu thị bỗng nhiên hiểu ra, " ra như vậy, cũng là con có hiểu biết."

      Tiêu thị cười, sơ qua về những quy định thừa kế tước vị để mẹ chồng có thể hiểu hơn.

      Trong Võ Khang Hầu phủ, mắt thấy lại thêm vị Thái y lắc đầu, nắm chắc có thể chữa hết bệnh chon hi tử, phu nhân Võ Khang Hầu lại rơi nước mắt, cầm khăn tay khóc hu hu. Hạ Lễ tỉnh, mặc trung y ngơ ngác ngồi giường, thấy mẫu thân khóc, thấp thỏm chớp chớp mắt, lại sợ hãi quay mặt vào bên trong nằm xuống, kéo chăn che kín hết cả người.

      Võ Khang Hầu phu nhân thấy vậy, khóc lớn tiếng hơn.

      Nhưng nhị phu nhân bên cạnh, nhìn cháu ruột trở thành như vậy, vừa đau lòn lại vừa thấy may mắn.

      Nếu phải Hạ Dụ chen ngang, cháu trai bị ngốc, nàng còn phải kiếm cớ giữ lại nữ nhi...

      ~

      Bệnh này của Hạ Lễ, chịu ảnh hưởng chỉ có riêng hai nhà Võ Khang Hầu và Lục gia.

      Sở Quốc công phủ, gần hoàng hôn, trong viện mát mẻ, thái phu nhân sai người dời ghế mây đến dưới bóng cây hóng mát. Hai tiểu nha hoàn ở bên cạnh nhàng phe phẩy quạt, thái phu nhân xoay xoay đàn mộc phật châu trong tay, mắt nhìn những đám mây phía tây bị mặt trời chiều nhuộm đỏ, bất tri bất giác xuất thần.

      "Thái phu nhân, Quốc công gia trở lại." Tiểu nha hoàn cười nhắc nhở.

      Thái phu nhân chuyển tầm mắt sang chỗ khác, quả nhiên nhìn thấy trưởng tôn Sở Hành dọc theo hàng lang đến đây, thân hình cao lớn, người mặc quan phục màu mực, vẻ mặt lạnh lùng bình thản, có cỗ khí giống tổ phụ lúc còn trẻ. Nhớ lại vong phu, tâm trong lòng thái phu nhân lại nặng hơn, cho bọn nha hoàn bên cạnh lui xuống, bà có lời muốn riêng với cháu trai.

      Sở Hành vừa tới trước bậc thang, thấy trận thế như vậy, bỗng nhiên cảm thấy đau đầu.

      biết, tổ mẫu lại muốn nhắc tới hôn của . Đời trước lúc này, mắt trái có tật, còn bị mất cánh tay, tính tình khỏi có vài phần quái gở, trừ bỏ những lúc ban sai, thời gian còn lại đều muốn ở mình, ngay cả người thân cũng muốn gặp, càng muốn lấy vợ sinh con. Thời gian này vẫn gặp được nương khiến mình động lòng, cũng muốn ủy khuất bất kỳ nương nào gả cho . Tổ mẫu đau lòng , sợ nhắc tới hôn chạm đến vết thương của , nên vẫn tùy ý , chỉ có cuối mỗi năm mới thử chút.

      Sống lại, trị khỏi mắt bảo vệ cánh tay, nhưng mà có được có mất, mất chính là thanh tĩnh bên tai.

      "Tổ mẫu." vào dưới bóng cây, nhìn tổ mẫu tự tay nuôi lớn đám huynh muội bọn họ, Sở Hành như cũ vẫn tích chữ như vàng.

      "Bảo ngươi thay quần áo rồi hẵng ua, thế nào lại mặc quan phục thấm mồ hôi tới gặp ta?" Thái phu nhân trừng mắt nhìn cháu trai, ánh mắt sắc bén, "Đừng cho là ta biết chút tiểu tâm tư của con, ncon muốn tổ mẫu đau lòng con bôn ba đường, sau đó sớm để con quay về tắm thay quần áo, nghe ít vài câu lải nhải của ta có phải hay ?"

      Sở Hành rủ mắt, phủ nhận.

      "Ngồi xuống đây, tổ mẫu chuẩn bị trà cho con rồi." Thái phu nhân vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, để cháu trai ngồi.

      Sở Hành đành phải ngồi xuống, cầm ly trà lên, dư quang thoáng nhìn tổ mẫu chớp mắt đánh giá , Sở Hành làm như thấy, trước uống trà giải khát.

      "Nghe bệnh của Hạ Lễ trị hết?" Thái phu nhân thấp giọng hỏi.

      Vẻ mặt Sở Hành thay đổi, hờ hững : "Con với có giao tình gì, để ý tới chuyện của "

      Thái phu nhân mặc kệ cháu trai có tiếp chiêu hay , lời mở đầu , bà thở dài hơi, dựa vào lưng ghế : "Con luôn bận rộn, đúng là để bụng chuyện này, nhưng tổ mẫu già, phải dựa vào mấy việc vặt đó giết thời gian. Ai, Võ Khang Hầu phủ cũng là đáng thương, Võ Khang Hầu đầu năm bị thương thân mình, dưới gối chỉ có đứa con là Hạ Lễ, còn trông cậy vào kế thừa cái Hầu phủ lớn như vậy, tại tốt lắm, Hạ Lễ ngu ngốc, lại thân với huynh đệ, cũng biết có thể thành thân sinh con , Thế Cẩn con chút, tước vị của Võ Khang Hầu phủ phải làm thế nào?"

      Mắt phượng Sở Hành nhìn ly trà, "Con có hứng thú với chuyện nhà người khác."

      Thái phu nhân nghẹn thở, nhìn cháu trai, thái phu nhân lại thở dài, cúi đầu xoay xoay phật châu, "Thế cẩn à, tổ phụ của con rồi, tổ mẫu tuổi cao, cũng biết có thể sống tới lúc nào, lần này chuyện Hạ Lễ nhìn như có quan hệ gì với nhà chúng ta, nhưng lại như cái mõ đánh vào đầu tổ mẫu, hại ta tối qua lăn qua lộn lại đêm, ngủ được. Thế Cẩn, con đừng trách tổ mẫu điềm xấu, nhưng con là võ quan, con có nghĩ tới , có lẽ ngày nào đó con cũng giống như Hạ Lễ, đột nhiên gặp chuyện may, khi đó, tổ mẫu người đầu bạc tiễn người đầu xanh, con cũng lẻ loi, ngay cả đứa con trai lo ma chay cũng có..."

      đến phần sau, giộng có chút đúng.

      Sở Hành ngẩng đầu, quả nhiên thấy lão nhân gia len lén gạt lệ.

      Sở Hành nhíu mày, sợ nghe tổ mẫu lải nhải, lại thể nhìn tổ mẫu vì rơi lệ.

      "Tổ mẫu yên tâm, con xảy ra chuyện." Quỳ xuống trước mặt thái phu nhân, Sở Hành đặt tay lên đầu gối tổ mẫu, ánh mắt kiên định bảo đảm.

      Thái phu nhân đỏ mắt, nhàng sờ phát quan đầu cháu trai, trong đôi mắt hơi đục ngầu là mảnh buồn bã sầu não, "Hài tử ngốc, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ai cũng đều cảm thấy chuyện này xảy ra người mình... Thế Cẩn, tổ mẫu muốn những điều may, chỉ là con hai mươi lăm, lúc cha con hai lăm, con thuộc《 Tam Tự kinh 》... Thế Cẩn, tổ mẫu đưa cha mẹ cha con , lại đưa tổ phụ con, tổ mẫu rất đau lòng, nếu phải vì yên lòng con, tổ mẫu chỉ sợ sớm theo tổ phụ con..."

      "Tổ mẫu, ngài đừng như vậy, cháu trai nghe được rất khó chịu." Sở hành cúi đầu càng thấp hơn, còn vẻ mất kiên nhẫn khi bị trưởng bối giục cưới, chỉ cảm thấy bản thân bất hiếu, khiến tổ mẫu cao tuổi phải quan tâm lo lắng.

      " muốn khó chịu, sớm cưới về cho ta tức phụ trưởng tôn, để ta dễ chịu, ta cũng tiếp tục phiền con." Thái phu nhân thu hồi nước mắt, trực tiếp .

      Sở Hành trầm mặc, nhìn bàn tay già nua của tổ mẫu đặt ở đầu gối, chậm rãi gật đầu, "Tổ mẫu, cuối tháng Hoàng Thượng muốn Lương Sơn tránh nóng, tháng bảy về, con muốn tùy giá, tạm thời có tinh lực lo chuyện hôn . Đợi con về, lại phiền tổ mẫu thay con lo liệu?" Trước cho tổ mẫu tia hi vọng, nếu như có thể gặp được người hợp ý, cưới cũng tốt, nếu gặp được, Sở Hành cũng miễn cưỡng chính mình.

      Cuối cùng cháu trai cũng đồng ý, thái phu nhân vui vẻ ra mặt, nhìn thấy sau lưng cháu trai thấm ướt mồ hôi, thái phu nhân đau lòng, cười tủm tỉm để cháu trai về tắm rửa thay quần áo.

      Định Phong đường, Ngụy Đằng sớm chờ chủ nhân, theo Sở Hành vào phòng, Ngụy Đằng thấp giọng : "Quốc công gia, tứ tiểu thư bị bệnh."

      Bước chân Sở Hành hơi ngừng, "Nghiêm trọng ?"

      lắm Hạ Lễ cho Lục Minh Ngọc uống thuốc gì, hơn nữa cũng thể yên tâm rằng sau khi Lục Minh Ngọc biết Hạ Lễ gặp chuyện may có thể giữ kín chuyện này hay , bởi vậy sai Ngụy Đằng phái người để ý động tĩnh Lục gia, lại nghĩ rằng tin tức dầu tiên nghe được lại là Lục Minh Ngọc bị bệnh.

      "Chỉ mời lang trung lần, có lẽ nghiêm trọng." Ngụy Đằng mặt thay đổi bổ sung thêm.

      Sở Hành hiểu , giây lát liền đem việc này quên mất.

      Màn đêm buông xuống, Sở Hành nhìn sắc trời chút, buông binh thư trong tay, nghỉ ngơi. Nhưng mà đêm khuya tĩnh lặng, Sở Hành nằm giường, ngẫm lại lời của tổ mẫu, quỷ thần xui khiến, trong đầu lại ra cảnh ở cùng Lục Minh Ngọc núi hôm qua. mặt tiểu nương đỏ ửng, mềm mại xương dựa vào người , hơi thở mang theo mùi rượu, nhưng khiến người ta phản cảm.

      "Biểu cữu, người là đẹp mắt..."

      "Biểu cữu, ta thích người như vậy, vì sao người cưới ta..."

      Giọng ngọc ngào yếu ớt, lúc mĩm cười xinh đẹp khen , lúc giống như bị uỷ khuất cực lớn, rơi lệ oán trách.

      Cặp mắt hoa đào rưng rưng nước mắt ngừng xuất trong đầu , Sở Hành kìm lòng đặng lâm vào trong đó, tất cả suy nghĩ đều là nàng.

      Là loại thuốc mê gì có thể khiến cho thần trí con người tỉnh táo đến độ như vậy? Ánh mắt Lục Minh Ngọc nhìn , vừa ái mộ lại mang chút bất đắc dĩ bi thương, nếu phải quá hiểu về nàng, biết nàng cũng sống lại, biết nàng chỉ coi chồng mà kính trọng, Sở Hành suýt nữa cho rằng Lục Minh Ngọc thích ...

      Ý niệm này vừa mới xuất trong đầu, Sở Hành lại nghĩ tới Lục Minh Ngọc tặng con ngựa gỗ, nếu nàng chỉ xem là đại bá, tặng lễ vật sao?

      Còn sao, đến tột cùng là vì sao lại muốn giấu lễ vật ấy , lại cố ý cho người chế tạo cái tiểu kim mã đưa nàng?

      Lúc ấy sớm tìm được lý do, nàng kính là trưởng bối, tặng lễ chỉ vì báo ân, đáp lễ cũng chì vì lễ thượng vãng lai, nhưng giờ này khắc này, những hành động đó giống như lại có ý nghĩa khác.

      Ý niệm dao động, những hồi ức bị áp chế ngày, lại nhân cơ hội bắt lấy chỗ trống chạy tới.

      Trong khe núi, nàng hề báo trước xoay người, đôi môi mềm mại ngoài ý muốn lướt qua môi , cả người cứng ngắc, nàng lại quay lại, như giành lấy ăn chặn lại miệng

      Sở Hành mở choàng mắt.

      Mạn lụa đen như mực, đưa tay thấy được năm ngón, có thể nghe được tiếng hít thở khác thường của . Ý thức được chính mình miên man suy nghĩ cái gì, Sở Hành vừa ảo não lại tự trách, nâng tay dùng sức gõ lên trán, bắt buộc chính mình đem những ký ức nên nhớ tới đó quăng ra ngoài.

      thể nào, Lục Minh Ngọc có khả năng thích , cũng nên quá để ý tới nàng.

      Bởi vì nàng là nữ nhân mà biểu đệ thích, cho dù Lục Minh Ngọc quyết tâm gả cho Sở Tùy, và Lục Minh Ngọc cũng tuyệt có khả năng. Nàng là người sống lại, nàng chắc chắn động tâm với chồng kiếp trước. Mà , biết biểu đệ thích Lục Minh Ngọc, sao có thể lặng lẽ tưởng niệm Lục Minh Ngọc.

      Tâm phiền ý loạn, Sở Hành vén chăn ngồi dậy, đốt đèn, cầm lấy binh thư đọc nửa trước khi ngủ, tiếp tục lật xem.

      Nhìn đại khái hai khắc đồng hồ, trong lòng lại khôi phục bình tĩnh, Sở Hành lúc này mới thổi đèn, lần nữa nằm xuống.
      Pe Mick, Suuuly, Phương Lăng36 others thích bài này.

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Hành ca đừng tự lừa mình dối người nữa, nếu cứ thế biết ngày tháng nào ms rước Tiểu Ngọc về dinh ấm giường

    5. garan2602

      garan2602 Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      46
      Chội, nôn quá. Hiuhiu, tới nước này mà nam chánh còn tự nhủ vậy:020: . Kiểu này chắc phải có xúc tác :058:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :