1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân Noãn Hương Nùng - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chris_Luu

      Chris_Luu Well-Known Member

      Bài viết:
      390
      Được thích:
      541
      Đặt gạch hóng tiếp
      Thank các nàng
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    2. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 8
      Editor: Trang Thái

      Lục Trảm ngồi xuống bao lâu, đại phu nhân dẫn hai đứa con đến.

      “Sức khỏe A Noãn khá hơn chưa ?” Đại phu nhân cung kính hành lễ với cha mẹ chồng, sau khi ngồi xuống liền gọi Lục Minh Ngọc đến bên cạnh, từ ái hỏi.

      Lục Trảm lập nghiệp bằng chiến công nên cưới vợ cũng cần phải môn đăng hộ đối, dựa vào năm đó ông cưới Chu thị liền nhận thấy được điều này. Đến khi con trai thành gia, Lục Trảm cũng có quy định cái gì mà phải thiên kim danh môn thể lấy. Cho nên khi con trai vừa cao hứng vừa ngại ngùng với ông coi trọng nương nhà thương nhân ông liền phái người thăm dò, sau khi xác định đối phương trong sạch đồng ý.

      Nhà mẹ đẻ của Đại phu nhân ở thành Dương Châu vùng Giang Nam là gia đình giàu có và sung túc, từ sống trong cẩm y ngọc thực, bàn về giáo dưỡng hay tầm mắt đều thua kém các khuê tú ở kinh thành, nhưng lại có thói kiêu ngạo của nương nhà quan, đối xử với ai cũng đều ôn hòa, quan hệ với mọi người cực kỳ tốt, vì vậy trong giới phu nhân cũng kết giao được vài người bạn tốt.

      Lục Trảm biết Chu thị giỏi quản gia nên giao nội viện cho con dâu trưởng xử lí. Đại phu nhân làm việc rất chu đáo, có ý kiến gì cũng cùng mẹ chồng kế thương lượng, giữ thể diện cho Chu Thị cho nên Chu thị rất thích người con dâu này.

      Kiếp trước Lục Minh Ngọc ở chỗ tổ mẫu, mưa dầm thấm đất, trong lòng cũng coi đại phu nhân như bá mẫu mà kính trọng.

      “Con khỏe hẳn rồi ạ, phiền người lo lắng.” Đứng trước mặt trưởng bối, Lục Minh Ngọc nhu thuận trả lời.

      Đại phu nhân gật gật đầu, : “Vậy là tốt rồi, thường xuyên đến chỗ đại bá mẫu chơi, đại tỉ cũng nhớ con.”

      Lục Minh Ngọc nghe xong, cười nhìn đại tỉ bên cạnh.

      Lục Cẩm Ngọc cũng mới 9 tuổi, diện mạo trông giống đại phu nhân, mắt hạnh má đào, khi cười rộ lên xuất hai lúm đồng tiền. Bình thường hai chị em gặp nhau chắc chắn dính lại líu ríu trò chuyện, nhưng nay ngại uy nghiêm của tổ phụ ngồi đối diện, Lục Cẩm Ngọc đành cố gắng đè xuống niềm vui mừng khi nhìn thấy Tứ muội muội, lặng lẽ nháy mắt với Lục Minh Ngọc, hẹn lát nữa chuyện sau.

      Khóe môi Lục Minh Ngọc cong lên, nhìn về phía đại đường huynh lâu gặp.

      Lục Gia Bình là đích trưởng tôn của Lục gia, ngũ quan giống tổ phụ Lục Trảm hơn giống cha, mày rậm mắt hổ, chẳng qua tính tình lại giống cha, ổn trọng thà, có khí thế lạnh lùng như Lục Trảm. Thấy tiểu muội muội nhìn qua, Lục Gia Bình định nhếch miệng cười, Lục Trảm bên kia bỗng nhiên gọi qua hỏi thăm.

      Lục Gia Bình căng thẳng, vội vàng trả lời tổ phụ.

      Lục Minh Ngọc cười cười với hai mẹ con đại phu nhân, chuẩn bị quay lại bên cạnh tổ mẫu. Vừa quay người thấy cha mẹ mình tới đây, bên cạnh là nhà năm người Nhị bá phụ, phía sau là Tứ thúc Lục Tuân vẫn chưa lấy vợ.

      Nếu nhìn thấy, Lục Minh Ngọc hiển nhiên phải ra chào. Nàng liền cười cười bước ra ngoài cửa, lần lượt hành lễ với các vị trưởng bối.

      Nghe được tiếng trẻ con ngọt ngào của nữ nhi, mặt Lục Vanh lộ vẻ tự hào. Hai mắt mù nên rất nhạy cảm với thanh, phải thiên vị con mình mà trong 5 tiểu nương của Lục gia, bao gồm cả muội muội ruột Lục Quân, giọng của nữ nhi nhà mình là dễ nghe nhất, khi cười lộ rên nghe như tiếng suối chảy róc rách, khi làm nũng lại khiến người ta cảm thấy cả người như ăn mật đường.

      “Dường như A Noãn gầy ?” Lục nhị gia là người lõi đời, khéo đưa đẩy, ở bên ngoài nham hiểm, về nhà cười rất chân thành. Sờ sờ đầu của tiểu chất nữ, Lục nhị gia khom người, cười híp mắt dụ dỗ: “A Noãn ăn nhiều chút, sớm chút đem thịt nuôi trở lại, tiểu nương phải mũm mĩm mới đẹp.”

      Lục Minh Ngọc tin mới là lạ, miễn cưỡng cười cười, tầm mắt nhìn về nhị tỷ tỷ Lục Hoài Ngọc.

      Lục Hoài Ngọc lớn hơn nàng 1 tuổi, mắt xếch mặt trái xoan, sau khi lớn lên đặc biệt xinh đẹp, cùng Lục Minh Ngọc được xưng là “Lục gia song ngọc”. Nhưng Lục Minh Ngọc thừa kế tài văn chương của cha mẹ, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, bởi vậy cũng nhỉnh hơn tỷ tỷ chút, được dự đoán là kinh thành đệ nhất mỹ nhân tương lai. về tư sắc, Lục Minh Ngọc cảm thấy nàng đẹp hơn bao nhiêu so với nhị tỷ tỷ, nhưng Sở Tùy lại nghĩ như vậy .

      Nhưng mà đó là trong tương lai, tại thân hình của Lục Hoài Ngọc tròn vo, mặt cũng mập mạp, kiêu căng ngẩng đầu khiến hai nấng thịt cằm đặc biệt ràng. Nhưng tam nương thứ xuất Lục Yên bên cạnh nàng ta dáng người thon thả đúng chuẩn, mơ hồ có thể thấy được phong thái sau này.

      “Nhị tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ.” Lục Minh Ngọc tiếp tục giả vờ nhu thuận.

      Lục Yên cười khách sáo với nàng, còn Lục Hoài Ngọc hừ tiếng, cằm hất cao. Nàng thích Tứ muội muội, bởi vì Tứ muội muội hơn nàng 1 tuổi mà lại học tốt hơn nàng. đoạn văn nàng đọc hơn mười lần cũng thuộc, tứ muội muội chỉ đọc hai lần nhớ kỹ, điều này làm cho Lục Hoài Ngọc - người có trí tuệ bị xếp thứ nhất đếm ngược cực kì vui.

      “Cẩn thận tổ phụ giáo huấn ngươi.” Nhị công tử Lục Gia An tinh nghịch gõ gõ trán muội muội mình. Tất cả đều là muội muội , thích hết.

      Lục Hoài Ngọc e ngại tổ phụ, lặng lẽ nhìn vào trong nhà chính, trừng mắt liếc Lục Minh Ngọc cái rồi quan tâm đến nữa.

      “Chúng ta vào trước , đừng để nhị lão chờ.” Nhị phu nhân nắm tay bé đầy thịt của nữ nhi, thản nhiên .

      Lục nhị gia gật đầu, dẫn đầu trước, nhà Nhị phòng liền nối đuôi theo.

      Tiêu thị vươn tay với nữ nhi, Lục Minh Ngọc cười, giao bàn tay bé của mình cho mẫu thân. Trước kia nàng rất hâm mộ ba tỷ tỷ có mẹ ruột thương, tại nàng cũng có mẹ thương mình.

      “A Noãn, đây là cho con, gỗ Đào Mộc để trừ tà, A Noãn mang theo sinh bệnh.”

      Vừa muốn cất bước, bên cạnh đột nhiên xuất bàn tay to trắng nõn, trong lòng bàn tay là đôi vòng tay khắc hoa làm từ gỗ Đào Mộc. Lục Minh Ngọc kìm lòng đậu cười, ngửa đầu, nhìn vào khuôn mặt tuấn tú của Tứ thúc. Trong số các huynh đệ của phụ thân, tính phụ thân khiến mình có tình cảm phức tạp, đời trước người Lục Minh Ngọc thích nhất chính là tứ thúc, bởi vì tứ thúc đối với nàng tốt cực kỳ, mỗi lần từ bên ngoài về đều có quà cho nàng, bình thường cũng hỏi han ân cần, quả coi nàng như nữ nhi ruột thịt mà thương.

      “Cám ơn tứ thúc.” Lục Minh Ngọc nhanh chóng nhận lấy vòng tay, giọng lời cảm tạ.

      Lục Tuân sờ sờ đầu tiểu chất nữ, thấy Tiêu thị nhìn qua đây, mỉm cười, lập tức quy củ lui ra phía sau, tiếp tục nhìn.

      Tiêu thị nhìn nhìn nữ nhi, ngầm đồng ý phần lễ vật này. Chu lão di nương an phận, Lục Tuân đối với mẹ cả cung kính hiếu thuận, ngay cả mẹ chồng cho dù thi thoảng cũng ghen tuông với Chu lão di nương, cũng chưa từng câu Lục Tuân tốt. Lục Tuân phá lệ thiên vị nữ nhi , nữ nhi lại thân thiết với Tứ thúc, chuyện này mẹ chồng nàng cũng biết.

      ~

      Như vậy cả nhà tụ họp lại chỗ vốn nên sung sướng náo nhiệt, nhưng do sức ảnh hưởng của Lục Trảm quá lớn, có ông ở đây, ai dám giỡn.

      Thành tuân thủ phép tắc, khi ăn được chuyện......

      Dùng cơm xong, Lục Trảm nhìn về phía thê tử Chu thị, chống lại ánh mắt chờ mong xen lẫn sợ hãi của Chu thị, Lục Trảm hạ mi mắt, yên tĩnh ngồi tại chỗ lát, kêu tiểu thiếp rời , ý là ở lại Ninh An đường. Chu thị vui sướng nắm chặt khăn tay, như có như đắc ý quét mắt về phía Chu lão di nương, Chu lão di nương nhớ lại tối hôm qua lão gia chỉ kêu bà xoa bóp trán, còn những cái khác đều làm, trong lòng cười khổ, là người đầu tiên đứng dậy cáo từ.

      Đại phòng, Nhị phòng và Lục Tuân cũng lần lượt rời . Trước khi , Lục Cẩm Ngọc giọng dặn muội muội nhớ qua tìm nàng. Lục Minh ngọc cười đồng ý.

      “Nương, chúng con cũng về trước.” Tiêu thị giọng với mẹ chồng. Cha chồng ở lại, mẹ chồng cần các nàng ở lại giải sầu.

      Chu thị cười tủm tỉm, dặn dò đôi vợ chồng son nhớ phải chăm sóc Lục Minh Ngọc tốt.

      Tiêu thị gật đầu, kêu nữ nhi ở trong lòng tổ mẫu lại đây.

      ra Lục Minh Ngọc vẫn còn vấn đề muốn hỏi tổ mẫu, nhưng lúc này tổ mẫu ước gì bọn họ rời nhanh, Lục Minh Ngọc cũng thể phá hư chuyện tốt của tổ mẫu. Nàng đành lưu luyến ôm tổ mẫu cái rồi ngửa đầu : “Tổ mẫu, người nhớ con sai người gọi con nha, A Noãn còn có chuyện muốn với người.”

      Lòng của Chu thị sớm bay vào trong phòng rồi, chỉ có lệ liên tục ừ vài tiếng.

      Lục Minh Ngọc vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, rời cùng cha mẹ mình.

      Sau khi Chu thị đuổi hết con cháu rồi, liền khẩn trương sửa sang quần áo, đến trước cửa giọng hỏi Lan ma ma, “Thế nào?”

      Đôi mắt ngập nước, thần thái quả thực giống tiểu nương thẹn thùng mười bảy, mười tám tuổi.

      Lan ma ma cười mà , nhàng đẩy bà.

      Chu thị đỏ mặt vào.

      Lục Trảm xếp bằng ngồi giường ấm áp, thấy bà vào, mặt còn mang theo ngượng ngùng sợ hãi, chỉ liếc nhìn ông cái rồi lập tức cúi đầu, tâm tình Lục trảm phức tạp nên lời.

      Ông thích Chu thị, lúc trước cưới bà. Chỉ là Chu thị vừa đơn thuần vừa quật cường của ông sau khi vào kinh lại học theo đám phu nhân kia. Học chẳng tới đâu, quý khí bằng người ta lại đánh mất ngây thơ thuần phác của chính mình. Lục Trảm thích, ông ràng bà cứ là chính mình là tốt rồi, vậy mà bà sao? Trước mặt đồng ý với ông, quay đầu tiếp tục làm theo ý mình, biết bà lấy đâu ra phần dũng khí đó nữa.

      Lục Trảm nhớ mình khuyên bao nhiêu lần, vậy mà Chu thị cứ nghe. Theo thời gian, bà trở nên càng ngày càng xa lạ, ông vào Bộ binh cũng càng nhiều việc, dần dần cũng còn đủ tinh lực để khuyên nhủ người quật cường nghe khuyên bảo như thế nữa. Bởi vì muốn sau khi cùng các đại thần đấu đá nhau cả ngày, trở về nhà lại phải đối phó với gương mặt giả dối của bà, nên ông mới qua chỗ Chu lão di nương.

      Về mặt tình cảm, Lục Trảm phải người đa tình, ông cảm thấy nữ nhân nào cũng như nhau, người là đủ rồi. Sau khi vợ trước mất, ông có nữ nhân bên cạnh mới nâng người lên làm di nương. Sau gặp được Chu thị, Lục Trảm cũng chỉ ở cùng bà, dù sao đó mới là thê tử ông cưới hỏi đàng hoàng, Chu lão di nương chỉ là thiếp là nô, cần để ý.

      Thời điểm thất vọng với Chu thị ông vẫn còn trẻ, mà tuổi trẻ dễ dàng xúc động, hơn nữa trong lòng đối với bà lại tiếc mài sắt thành kim, lần đầu tiên sau khi cưới ông qua chỗ Chu lão di nương, cũng ngủ với Chu lão di nương. Sau đó, ông mới ngoài ý muốn phát Chu thị ghen tị uất ức, nên đến tối ông lại an ủi dỗ dành, liên tục vài ngày sau đó bà cũng quên mất phải so đo hư vinh, lòng đều đặt lên người ông.

      Lục Trảm tiếp tục sủng ái mình bà, cho đến ngày Chu thị xuất môn làm khách, có lẽ là bị cái gì kích thích, bệnh cũ tái phát.

      Lục Trảm lại làm bộ tìm Chu lão di nương nhưng cái gì cũng chưa làm, ngày hôm sau quả nhiên Chu thị lại thay đổi, cứ thế lặp lại...... Nhưng cho ngay, Chu lão di nương cũng tốt số, chỉ qua đêm mà mang thai, sinh ra con trai rồi nuôi dưỡng, chuyện này Lục Trảm cũng quá để ý. Ông cứ bên đùa giỡn vợ mình, bên cố gắng đứng vững gót chân ở Bộ binh, bất tri bất giác qua 20 năm.

      Nay ông già, sức lực quả bằng lúc trước. Thân là Bộ binh Thượng thư kiêm Nội các đại thần, công việc càng ngày càng nhiều, đủ chuyện phải bận tâm. Bên này thê tử cũng già , làm Thượng thư phu nhân càng ngày càng tốt, cũng coi trọng ông như trước nữa. Lục Trảm cũng muốn đùa giỡn bịp bợm bà như thời trẻ nữa, đến chỗ Chu lão di nương phải vì ngủ cũng phải vì kích thích bà, chỉ đơn giản là muốn tìm chỗ thanh tịnh, kêu Chu lão di nương xoa bóp trán, giảm bớt đau đầu.

      Nếu có thể, Lục Trảm cũng muốn đến chỗ thê tử nhưng thê tử lại cứ hồ đồ ngu xuẩn.

      Lúc trẻ, bà vì muốn ông hồi tâm chuyển ý mà khoe mẽ lấy lòng, Lục Trảm nguyện ý nhận, tại, ông chỉ cảm thấy mỏi mệt.

      Ông hy vọng Chu thị hoàn toàn trở lại như trước, mà phải tạm thời thay đổi, đáng tiếc đến nay vẫn như mong muốn, hôm nay ngay cả trang dung bà cũng đổi.

      Dời tầm mắt, Lục Trảm bước xuống đất, lạnh giọng răn dạy : “Bà thích sĩ diện hão, chuyện gì cũng muốn tranh hơn thua, nhưng A Quân là nữ nhi của ta, ta là phụ thân có thể cho con bé tất cả vinh quang thể diện, cần con phải khổ cực nghiên cứu tài nghệ để nâng cao bản thân. Tính tình bà bướng bỉnh, ta quản được, nhưng nếu bà dám dạy dỗ nữ nhi giống bản thân bà, đừng trách ta cấm hai người gặp nhau.”

      Mặt Chu thị từ đỏ thoắt cái biến thành trắng.

      Lục Trảm thờ ơ, im lặng rời nhanh.

      Ông coi như mất thê tử, muốn nữ nhi cũng trở nên hư vinh nông cạn.

    3. Đặng Gia

      Đặng Gia Well-Known Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      2,052
      Chương 9:
      đường trở về tam phòng, Lục Minh Ngọc còn lí do gì để trốn tránh nữa, nhưng cũng quá tình nguyện mà nắm tay của phụ thân, yên phận làm câu gậy trúc dò đường nho .
      Lục Vanh mắt mù nhiều năm, bước chậm rãi, do vậy con đường ngắn này dường như trở nên dài hơn.
      Lục Minh Ngọc rất muốn hỏi vì sao phụ thân còn chưa đuổi Mặc Trúc , nhưng thấy có mẫu thân còn ở đây, nếu nàng đường đột ra làm cho đôi phu thê này lúng túng, Lục Minh Ngọc liền nghẹn lại, ngược lại quanh co lòng vòng hỏi thăm chuyện tình của tổ mẫu cùng tổ phụ, ngẩng đầu hỏi: “Phụ thân, tổ phụ thích tổ mẫu, vậy tại sao còn cưới tổ mẫu?”
      Lục Vanh ngẩn người.
      Tiêu thị đánh vào đỉnh đầu của nữ nhi, thấp giọng trách mắng: “ được bậy”
      Lục Minh Ngọc chu môi, cố chấp nhìn phụ thân: “Phụ thân, lúc nãy con nhìn thấy tổ phụ cùng Chu di nương, chắc chắn tối hôm qua tổ phụ nghỉ ở chỗ của Chu di nương, rồi mới tới Ninh An Đường. Lúc nãy, tổ mẫu chỉ khen nữ hồng của tốt hơn Thôi tam nương, vậy mà tổ phụ lại quở trách tổ mẫu, giống như tổ mẫu thích ganh đua...”
      Nghe giọng non nớt đầy oán giận của nữ nhi, ý cười mặt Lục Vanh như bị gió thổi bay biến mất. ra lúc ở đó, phụ thân đối xử với mẫu thân như vậy? Nếu mắt có thể nhìn thấy ràng, có lẽ cũng cần đến nữ nhi nhắc nhở, cũng có thể đoán được vấn đề của nhị lão ?
      “Tổ phụ con từ trước đến nay luôn luôn nghiêm túc, nhìn như là vui, nhưng cũng chưa chắc, A Noãn khẳng định hiểu lầm.” quen coi nữ nhi là tiểu hài tử 7 tuổi, Lục Vanh cười có lệ . Chuyện của phụ mẫu, thân là con thể xen vào, nữ nhi bối phận là cháu, cũng nên.
      “Vậy trước kia tổ phụ nhìn trúng tổ mẫu chỗ nào?” Lục Minh Ngọc kiên trì hỏi. Bĩnh tĩnh mà nghĩ lại xem,tuy tổ mẫu cũng thuộc dạng mỹ nhân,nhưng khi đứng cạnh tổ phụ, tựa như đóa hoa dại nằm cạnh con hùng ưng đậu xuống đất nghỉ ngơi, thân phận cách xa vạn trượng, bởi vậy Lục Minh Ngọc cảm thấy tổ phụ chịu cưới tổ mẫu là vì bà có chỗ hơn người.
      Tiêu thị nghe vậy,cũng đầy chờ mong nhìn về phía trượng phu. Chuyện tình của cha mẹ chồng là đoạn kỳ duyên từng làm chấn động kinh thành, nhưng ngoại trừ nhị lão hai người là biết chuyện, còn lại là những lão nhân theo bên cạnh cha chồng lâu nay, miệng ai nấy đều ngậm rất chặt, đến nay cũng thấy lọt ra nửa chữ. Đây là điều tò mò nhất của Tiêu thị khi nàng gả vào Lục gia, nhưng cũng thể biết xấu hổ mà hỏi, quan hệ mẹ chồng nàng dâu, chỉ có chút vô ý liền gặp rắc rối.
      Vẻ mặt Lục Vanh đầy khó xử.
      Vừa nhìn là thấy quả biết nội tình.
      Ánh mắt Lục Minh Ngọc sáng lên, quay lại thấy mẫu thân hướng mình nháy mắt, Lục Minh Ngọc thông minh ôm lấy đùi của phụ thân, giọng làm nũng: “Cha cho con biết mà, A Noãn muốn biết mà.”
      thanh làm nũng ngọt ngào của nữ nhi , làm sao Lục Vanh có thể chống đỡ nổi, Lục Vanh khụ khụ, nhìn về phía thê tử.
      Tiêu thị hiểu được, nhanh chóng cho mấy nhà hoàn lui ra xa chút.
      Lục Vanh ôm lấy nữ nhi vào lòng, chuẩn bị lặng lẽ giọng , Tiêu thị bên cạnh săn sóc vội vàng đỡ lấy cánh tay của trượng phu, thuận tiện đứng gần hơn.
      Trong lòng là nữ nhi nhắn dễ thương, bên cạnh là kiều thê xinh đẹp ôn nhu săn sóc, lâu Lục Vanh chưa hưởng thụ đãi ngộ như vậy, cảm thấy lâng lâng liền kể lại đơn giản mọi chuyện, khi còn lần mẫu thân vừa dỗ ngủ vừa hồi tưởng đến quãng thời gian ngọt ngào giữa mẫu thân và phụ thân: “A Noãn , năm đó tổ phụ của con dẫn binh đánh giặc, sau khi bị thương liền ở nhờ hộ nông gia, ở tới ba ngày.”
      “Tổ mẫu là nữ nhi của hộ nông gia kia?” Lục Minh Ngọc hưng phấn hỏi.
      Lục Vanh gật gật đầu.
      “Tổ mẫu khi ấy chắc chắn rất đẹp, bằng làm sao tổ phụ có thể thích nương nhà nông?” Lục Minh Ngọc nhìn về hướng chỗ ở của tổ mẫu, giọng .
      Lục Vanh nghe xong, cũng tìm tòi bộ dáng của mẫu thân trong trí nhớ, nhưng cuối cùng cũng nhớ được cái gì, mù mười mấy năm trời,như sương mù dày đặc vĩnh viễn bao quanh , như con quỷ dữ cắn nuốt hết mọi cảnh sắc quanh ,đừng đến cha mẹ huynh muội ruột của , ngay cả hình dáng của bây giờ cũng nhớ nổi.
      Vẻ mặt tuấn mỹ của Lục Vanh ra tia buồn bã, Tiêu thị nhìn nữ nhi lắc đầu, để nữ nhi hỏi nữa.
      Lục Minh Ngọc buồn bực phụ thân của mình, nhưng khi thấy phụ thân như vậy, nàng cũng đau lòng.
      Hai tay ôm cổ của phụ thân, Lục Minh Ngọc nằm úp mặt vào vai của phụ thân, cúi đầu giọng : “ Cha , ngài đừng sốt ruột, chờ đến cuối tháng Trần nương đến đây, chứng thực lời con đều là , con liền chữa trị mắt cho người, châm pháp con vẫn còn nhớ .”
      Việc nàng trọng sinh quá huyền bí khó tin, nhưng cha mẹ vẫn hề nghi ngò, nghĩ đến việc phải đâm châm dài vào huyệt vị đầu của phụ thân, nàng lại thấy lo sợ bất an, sợ tất cả những ký ức về kiếp trước của nàng chỉ là giấc mộng quá chân , sợ nàng dễ tin người, kim đâm sai hại phụ thân.
      “ Cha vội, A Noãn đừng quá để ý, nếu trị hết cha vui mừng, còn trị hết cha cũng trách A Noãn .” Lục Vanh vỗ vỗ vào lưng nữ nhi, cười , ôn nhu như ngọc.
      Lục Minh Ngọc dạ tiếng, vừa định hưởng thụ cảm giác thương của phụ thân, bỗng nhiên nàng nhìn thấy đại tỷ Lục Cẩm Ngọc và nhị tỷ Lục Hoài Ngọc đứng ở đằng xa vẫy tay gọi nàng, Lục Minh Ngọc đỏ mặt, thúc giục phụ thân nhanh chóng thả nàng xuống: “ Đại tỷ tỷ và nhị tỷ tỷ đợi con, con tìm các nàng chơi.”
      “ Nhớ trở về sớm.” Lục Vanh khom lưng buông nữ nhi ra, cười dặn dò.
      Lục Minh Ngọc ngoan ngoãn đáp ứng, dẫn Cam Lộ tìm bọn tỷ muội.
      “ Lớn như vậy rồi mà còn để tam thúc ôm ngươi, ngươi biết xấu hổ sao?” Lục Hoài Ngọc mười phần khinh thường nhìn đường muội, cũng quên cả buổi sáng cha nàng cũng ôm nàng như vậy.
      Trước kia tính tình Lục Minh Ngọc rất tốt, cũng tranh chấp cùng các nàng, nay lại càng so đo với những lời“châm chọc” của Lục Hoài Ngọc, nàng tìm kiếm xung quanh, nghi hoặc hỏi: “ đâu?”. Trước kia đều là bốn người chơi cùng nhau, Lục Yên là thứ nữ, ngày thường đều bị Lục Hoài Ngọc khi dễ, nên những chuyện này ít khi có mặt Lục Yên.
      bị tổ phụ gọi rồi, chút quay lại tìm chúng ta.” Đại tỷ tỷ Lục Cẩm Ngọc cười , mỗi tay dắt muội muội: “ , chúng ta đến chỗ của tỷ chơi trước, Trân Châu mới học được món điểm tâm mới, ăn rất ngon.”
      Lục Hoài Ngọc nuốt nuốt nước miếng.
      Lục Minh Ngọc nghe vậy, nhịn được cười trộm, Nhị tỷ tỷ thích nhất là ăn thức ăn ngon,nếu như ai đắc tội nàng ấy, vậy cứ đưa món ngon cho nàng ấy , nàng ấy cùng ngươi hòa thuận lại. Có điều Lục Minh Ngọc buồn bực khi tổ phụ kêu qua đó làm gì biết, vừa ăn điểm tâm vừa nhìn ra ngoài, xa xa nhìn thấy tới, Lục Minh Ngọc chạy nhanh ra ngoài đầu tiên.
      Lục Cẩm Ngọc, Lục Hoài Ngọc cũng cam lòng thụt lại phía sau,đảo mắt liền nhìn thấy ba tỷ muội quay quanh bên người Lục Quân.
      Vẻ mặt Lục Quân tràn đầy hạnh phúc,ánh mắt sáng lên: “ Phụ thân nhìn thấy nữ hồng của ta,khen ta làm tốt,bảo ta làm cho ông ấy túi tiền,còn kêu ta nên ra ngoài du ngoạn nhiều, cần ru rú trong phòng. Phụ thân những việc may vá này có thể làm lúc rảnh rỗi buồn chán, chứ cần phải tranh đua với người khác, còn tiểu thư Lục gia chúng ta là tôn quý nhất, cho dù có biết làm gì cũng vẫn có người đến nịnh bợ chúng ta.”
      “Tổ phụ đối với tốt,ông ấy chưa từng khen con bao giờ” Lục Hoài Ngọc bĩu môi, có chút tủi thân. Nàng sợ tổ phụ, nhưng cũng rất thích tổ phụ .
      Lục Quân thích ba chất nữ này nhất, có cái gì tốt đều chia sẻ cho các nàng, thương của phụ thân cũng vậy,vội : “ Hoài Ngọc ngươi cũng thêu cái , chúng ta cùng đưa cho phụ thân.”
      Lời vừa ra, Lục Hoài Ngọc chu môi, nàng thêu khó coi, đưa cho tổ phụ tổ phụ cũng khen nàng…
      Lục Minh Ngọc giúp nàng nghĩ ra chủ ý: “ Nhị tỷ tỷ có thể làm bánh hoa quế đưa cho tổ phụ mà.”
      Quả nhiên Lục Hoài Ngọc sáng mắt lên: “ Đúng, cha tỷ tỷ làm bánh hoa quế rất ngon, vậy tối nay chúng ta cùng nhau gặp tổ phụ ?”
      ra Lục Quân sớm thêu trộm cho phụ thân cái túi tiền rồi, nhưng vẫn dám đưa, tạ có cơ hội, nàng gật gật đầu, mặt khác hỏi hai chất nữ còn lại định đưa cái gì.
      Lục Cẩm Ngọc viết chữ rất đẹp, Lục Minh Ngọc nghĩ nghĩ, liền quyết định đưa bức họa.
      Thương lượng xong, các tiểu nương đều trở về nhà chuẩn bị,Lục Cẩm Ngọc thận trọng, giọng nhắc nhở Lục Hoài Ngọc: “Muội nhớ trở về với tam muội muội tiếng, bằng nếu muội mang theo tam muội, tổ phụ khẳng định cho rằng muội lại bắt nạt tam muội.”
      Lục Hoài Ngọc hừ hừ, tức giận bỏ .
      Lục Minh Ngọc hưng thú bừng bừng trở về Hải Đường Uyển của mình, Cam Lộ Quế Viên chuẩn bị tốt giấy bút, sau đó đứng bên, muốn nhìn chút xem tiểu chủ nhân vẽ cái gì. Lục Minh Ngọc cười kêu các nàng ra ngoài, nàng muốn vẽ chuyện tình bí mật của tổ phụ tổ mẫu.
      khi vẽ tranh, vẽ xong bức cũng có nghĩa là hoàn tất, có đôi lúc nhìn lại,lại cảm thấy vừa ý. Lục Minh Ngọc vo bức họa thành cục tròn ném vào giỏ tre, định lần nữa vẽ lại, chợt nghe tiếng bọn nha hoàn kêu phu nhân. Lục Minh Ngọc buông bút, ra ngoài nghênh đón mẫu thân.
      ” A Noãn làm gì vậy?” Tiêu thị nắm tay nữ nhi vào phòng, thuận miệng hỏi.
      Lục Minh Ngọc ra kế hoạch tặng lễ vật của các nàng.
      Tiêu thị cũng cảm thấy thú vị, đến trước bàn, hỏi nữ nhi tính vẽ cái gì.
      Lục Minh Ngọc nàng có tính toán của chính mình, cười hắc hắc, đầy vẻ thần bí.
      Tiêu thị bất đắc dĩ cười, nếu nữ nhi có chuyện cần làm,nàng cũng nên nán lại, bèn đứng lên chuẩn bị , nàng lại đây chỉ vì lo lắng nữ nhi vừa mới trọng sinh sợ quen.
      “ Mẹ, mẹ khoan hẵng , con có chuyện muốn hỏi mẹ.” Lục Minh Ngọc kêu bọn nha hoàn ra ngoài canh giữ, dắt mẫu thân vào nội thất, hai mẹ con ngồi lên giường chuyện: “Mẹ, cha còn chưa có đuổi Mặc Trúc , sao mẹ lại làm hòa với cha vậy?”
      Tiểu nữ nhi bảy tuổi, phấn điêu ngọc trác, lại mở mắt to hỏi chuyện trang nghiêm như vậy. Tiêu thị có chút buồn cười,ôm lấy hôn lên má nữ nhi, cười : “Cha con chờ khi nào nhìn thấy, tự mình tìm cho Mặc Trúc gia đình tốt để gả, nếu để mẹ an bài , tương lai bị người khác chỉ trích lòng mẹ hẹp hòi chứa nổi nha hoàn bên cạnh phu quân.”
      Lục Minh Ngọc bừng tỉnh đại ngộ.
      “ Nhưng mẹ cự tuyệt, cần cha con đuổi Mặc Trúc .” Tiêu thị nhàng bổ sung thêm câu.
      Lục Minh Ngọc cực kỳ khiếp sợ: “ Mẹ….”
      “A Noãn đừng nóng vội, nghe mẹ giải thích .” Tiêu thị khom lưng, nghiêm túc nhìn vào mắt nữ nhi: “A Noãn , Mặc Trúc có lòng muốn khống chế tiền viện trong tay, cho nên mẹ mới thích nàng ta, nhưng cha con nghĩ tới chuyện đó, cha con vẫn cho rằng mẹ ghen, đáp ứng đuổi Mặc Trúc chỉ là muốn cùng mẹ hòa thuận.Mẹ muốn có thêm cái danh ghen tị, nên mẹ lưu lại Mặc Trúc, để có thể tận mắt nhìn nha hoàn trung thành mà tin tưởng có bộ mặt như thế nào,đến lúc đó cha con mới chân chính hiểu được rốt cuộc ai đúng ai sai, như vậy đối với Mặc Trúc còn tình cảm gì nữa.”
      Lục Minh Ngọc há hốc miệng, ngơ ngác nhìn mẫu thân, qua hồi lâu mới hiểu vấn đề.
      ” Chút chuyện này mà con còn suy nghĩ lâu như vậy, ở bên cạnh Sở Tùy có loại nha hoàn này sao?” Tiêu thị trêu ghẹo nữ nhi nửa nửa giả hỏi.Con người vừa sinh ra ai nấy đều đơn thuần, trải qua nhiều việc , gặp được nhiều chuyện vừa nhìn là hiểu ngay, nữ nhi của nàng tuyệt đối ngốc, có lẽ do khi xưa đôi vợ chồng này rất ân ái,nên mới cần nàng chỉ dạy giải thích.
      Lục Minh Ngọc lắc đầu, nhìn thấy ánh mắt trêu ghẹo của mẫu thân, nàng đỏ mặt, cúi đầu, ngập ngừng : “Sở Tùy chàng ấy đối với con đặc biệt tốt,cái gì cũng đều làm theo ý con.” Trước khi thành thân Sở Tùy còn có lúc trêu ghẹo nàng, nhưng sau khi cưới đối với nàng trăm nghìn sủng, bàn cơm những món mà nàng chỉ cần liếc mắt cái, Sở Tùy lập tức gắp vào bát nàng.
      Tiêu thị tưởng tượng mãi cũng ra bộ dáng lớn lên của nữ nhi, nhưng nàng cũng quá xem trọng Sở gia, cho nên sờ sờ đầu nữ nhi, tạt gáo nước lạnh: “A Noãn, trong lúc tân hôn mỗi cặp vợ chồng đều gắn bó như keo như sơn, nhưng nam nhân có đáng tin hay , còn phải cần thời gian dài mới đánh giá được. Ví dụ như tổ phụ tổ mẫu của con, nghe lúc trước có vị phu nhân nhà quan trào phúng tổ mẫu con hẹp hòi, quá vài ngày sau, tổ phụ động thủ làm cho đối phương đánh mất chức quan. Nhưng còn bây giờ sao?”
      Lục Minh Ngọc cũng đồng tình với tổ mẫu, nhưng cũng thể làm lung lay tình cảm của nàng đối với Sở Tùy, ngược lại, làm nàng càng thêm nhớ đến Sở Tùy.
      Dựa vào lòng ngực ấm áp của mẫu thân, Lục Minh Ngọc hề phòng bị mà ra những lời trong lòng: “ Mẹ, con rất nhớ chàng…”
      Nếu như mẫu thân đưa nàng Sở Quốc Công phủ làm khách, nàng có thể gặp được Sở Tùy.
      Tiêu thị có cân nhắc khác, lời đầy thấm thía:“A Noãn, mẹ biết về sau các con vẫn là vợ chồng, nhưng Sở Tùy cùng với những người trong Sở gia biết, đến lúc gặp mặt, con phải giả bộ mới lần đầu gặp .Phải nhớ kĩ, nương gia phải rụt rè, nên đối tốt với , nếu bị người khác ra vào, thanh danh của các nương Lục gia…”
      Lục Minh Ngọc gật đầu, nhu thuận :“Con biết rồi, vậy mẹ mang con gặp chàng nhé?”
      Đôi mắt to long lanh tràn đầy khát vọng .
      Tiêu thị cười nhạt, vuốt vuốt tóc của nữ nhi : “ Chờ khi cậu của con thành thân rồi gặp, bây giờ chưa phải lúc thích hợp.”
      Khuôn mặt nhắn của Lục Minh Ngọc phút chốc xụ xuống
      sweet mandy, bornthisway011091, bogani54 others thích bài này.

    4. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      Tiêu thị đúng là nữ cường nhân, xinh đẹp thông minh, quả quyết sáng suốt.
      candy2407Diệp Nhược Giai thích bài này.

    5. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Ta vừa sướng vừa khổ rơi vào cái hố này. Sao dạo này Cung mình chỉ toàn truyện hay tuyệt hay.
      Diệp Nhược GiaiChris_Luu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :