1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân Noãn Hương Nùng - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      Gay cấn quá, hồi hộp quá. biết hôn của Lục Hoài Ngọc như thế nào đây?
      Clumsytapu thích bài này.

    2. Clumsytapu

      Clumsytapu Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      1,087
      ☆, Chương 88

      Editor: Tapu

      Gió đêm mát lạnh, ba cha con Lục Trảm cùng nhau trở về nhà.

      Người gác cổng nhìn thấy ba vị gia trở về, tiểu tâm tư vòng vo chuyển, hành lễ xong lấy can đảm hướng Lục Trảm : “Lão gia, hôm nay có Võ Khang Hầu phủ đến cầu hôn Nhị tiểu thư......”

      Phụ tử ba người cùng dừng bước Lục Trảm, Lục Vanh hẹn mà cùng nhìn về phía Lục nhị gia.

      Đây là việc vui, Lục nhị gia khỏi mỉm cười. Võ Khang Hầu phủ là nhà mẹ đẻ của thê tử, Lục nhị gia quá để ý Võ Khang Hầu phu nhân, nhưng Võ Khang Hầu năm đó ở chiến trường tư thế hào hùng hăng hái, Lục nhị gia thập phần khâm phục , về phần Hạ Lễ, là thiếu niên nhanh nhẹn biết khiêm cung hữu lễ, tuy phải là kỳ tài đọc sách, nhưng lại có chút trí tuệ, tương lai nếu có người dìu dắt, khẳng định tiền đồ cũng kém. Nếu thê tử lòng nghĩ thân càng thêm thân, nữ nhi cũng thích biểu ca thanh mai trúc mã này Lục nhị gia cũng đồng ý cửa hôn nhân này

      Mặc dù hài lòng, cũng tiện biểu cao hứng, giống như nữ nhi ngoại trừ Hạ Lễ thể gả cho ai khác, bởi vậy Lục nhị gia nhanh chóng thu hồi ý cười, mặt trở lạnh, định vài lời khiêm tốn trước mặt phụ thân cùng huynh trưởng phen, trước phê bình Hạ Lễ vài câu, nhưng mà đợi mở miệng, người gác cổng cúi đầu, rốt cuộc đem lời hết ,“Cầu hôn là, là …đại biểu công tử.”

      “Đại biểu công tử?” Người đến cầu hôn này cũng quá mức ngoài dự đoán của mọi người, Lục nhị gia thể nhịn được kinh ngạc, thấp giọng hỏi lại.

      Người gác cổng yên liếc cái, gật gật đầu, còn kể chuyện bà mối bị Nhị phu nhân đuổi , nhưng lời cụ thể dám .

      Xác nhận tin tức, Lục nhị gia theo bản năng nhìn về phía phụ thân, cố ý đem nữ nhi gả cho Hạ Lễ, cùng phụ thân muốn nổi giận.

      Lục Trảm tức giận nhưng mặt cũng trở lạnh, lúc này nghe hôn của cháu xảy ra biến cố, thần sắc càng lạnh hơn, mắt quét về phía thứ nhi tử, như cuốn theo cỗ trời đông giá rét sương tuyết lạnh lùng.

      Trong năm huynh đệ Lục gia, trừ bỏ Sùng nhi mới 7 tuổi khi về già Lục Trảm mới có các con của ông đều làm cha, con cũng đến tuổi gả chồng, nhưng vẫn như trước đều e sợ phụ thân mình. Phụ thân trừng cái rồi thẳng, Lục nhị gia bị phụ thân liếc mắt cái như gió thổi lạnh lẽo cả người , trước cửa phủ cũng phải nơi chuyện, xoay sang nhìn Lục Vanh và đại ca, lại thấy cả hai cũng nhấc chân bước vào trong.

      “Nhị ca.., việc này…?” hôn con cái đều có cha mẹ làm chủ, thân là thúc phụ, Lục Vanh tiện nhúng tay vào lắm, nhưng nếu tới, bất luận là xuất phát từ khách khí hay lòng quan tâm chất nữ, Lục Vanh lập tức quay về tam phòng, lại sóng vai cùng huynh trưởng vào, thấp giọng hỏi.

      “Ta cũng hiểu ra sao.” Lục nhị gia cười khổ , “Sắc trời còn sớm, Tam đệ về trước , có tin tức ta báo đệ biết.”

      Việc xấu trong nhà nên truyền ra ngoài.

      Lục Vanh gật đầu, thức thời quay trở về tam phòng.

      Lục nhị gia cũng muốn nhanh chóng về viện của mình, muốn lập tức tìm thê tử để hỏi ràng, nhưng thể a, hơi hơi thấp đầu, theo phía sau phụ thân bước vào nhà chính.

      “Sao lại thế này?” Lục Trảm trầm mặt ngồi ghế bành bằng gỗ tử đàn tượng điêu khắc hình sư tử, trừng mắt nhìn con trai .

      Lục nhị gia đầu càng cúi thấp hơn,“Phụ thân, việc này con cũng tình hình, trước để con trai hỏi lại nương của Hoài Ngọc rồi đến hồi bẩm phụ thân.”

      Lục Trảm bình thường lạnh lùng uy nghiêm, chưa bao giờ hỏi nhiều chuyện các cháu , nhưng đều là con cháu của , trong lòng đều coi trọng như nhau. Đối với cháu và nữ nhi xuất giá giống nhau, cũng để nhà trai khiến các tiểu thư Lục gia chịu ủy khuất. Nay còn chưa gả qua, Võ Khang Hầu phủ hai phòng náo loạn như vậy, lại còn diễn tuồng cho coi, làm sao yên tâm cho được?

      Võ Khang Hầu phủ đại biểu công tử, Hạ Dụ......

      Lục Trảm biết Hạ Dụ, là người do Kim Ngô vệ chọn lựa, mới thăng chức trong nội bộ quan viên, theo cầu của Lại bộ, và được đồng thuận của Binh bộ, Hạ Dụ dùng chính võ công của mình để luận võ thắng lợi đến hôm nay trở thành phó tướng của Kim Ngô vệ. Dáng người có thể tuấn tú lịch , Lục Trảm đều nhất thanh nhị sở, luận cách làm người, Hạ Dụ coi như xứng đôi với cháu nhà mình. Nhưng Lục Trảm tin Hạ Dụ biết ý tứ của trưởng bối hai nhà, biết còn cố ý xảo hợp trước hôn của đường đệ Hạ Lễ, phẩm hạnh này......

      Có thể do chuyện lão Tứ Lục Tuân từng ám hại lão Tam, Lục Trảm xem thường nhất là hạng người có thể ra tới với chính huynh đệ của mình.

      Mặt nhăn nhíu mày, Lục Trảm trầm giọng dặn dò con trai: “Ngươi về trước, hỏi thăm ràng rồi cho ta biết tình.”

      Ý tại ngôn ngoại, ông muốn muốn nhúng tay vào hôn của cháu , vợ chồng lão Nhị cũng đừng nghĩ có thể tự tiện làm chủ.

      Phụ thân nhúng tay cũng là bởi vì thương cháu , Lục nhị gia ứng thanh vội vàng cúi đầu : “Con trai bất hiếu, làm cho phụ thân quan tâm.”

      Lục Trảm hừ tiếng.

      Lục nhị gia xám xịt rồi, tới trước cửa Nhị viện, xa xa nhìn thấy nữ nhi bảo bối sầu não đứng trong sân, ràng là chờ .

      “Phụ thân!” Nhìn thấy phụ thân, nhãn tình Lục Hoài Ngọc sáng lên, thanh nũng nịu như chim non cất tiếng. Phát mặt nữ nhi ngượng ngùng cùng vẻ vui mừng dù cật lực che giấu, Lục nhị gia hơi hơi mị mắt, cảm giác thế nào giống như nữ nhi đặc biệt cao hứng? Kêu “Phụ thân” so với bình thường cũng dễ nghe hơn rất nhiều?

      “Phụ thân, ngươi trở lại, nữ nhi rất nhớ ngươi a.” Lục Hoài Ngọc ôm cổ phụ thân, như tiểu hài tử làm nũng.

      Từ khi nữ nhi lớn, hai năm Lục nhị gia có loại hưởng thụ đãi ngộ “ thương nhung nhớ” này, phải ngốc, ở Hộ bộ dốc sức làm nhiều năm như vậy, sao lại nhìn ra tâm tư của nữ nhi, lúc trước bị phụ thân mắng thảm như vậy xứng đáng. Trong lòng biết chắc thê tử ở trong phòng chờ về để trút oán giận, Lục nhị gia sờ sờ đầu nữ nhi, trước đưa nữ nhi đến lương đình cách đó xa.

      “Lúc trước phải con rất thích Lễ biểu ca sao? như thế nào lại thay đổi rồi? Vừa ngồi xuống, Lục nhị gia liền hỏi, để chút nữa thê tử tìm , có thể cùng nữ nhi tâm .

      Lục Hoài Ngọc xấu hổ ngồi xuống bên cạnh phụ thân, giọng đem chuyện tết Nguyên Tiêu ngày đó kể lại, xong lại chu miệng hừ : “Mỗi lần có đèn hoa đăng xuất , Tiêu Hoán đều hỏi A Noãn có thích , Lễ biểu ca chưa hề hỏi con lấy lần, chỉ biết xem náo nhiệt. Ta thích có ngọn hoa đăng biểu ca giúp con lấy về, lập tức từ chối ngay cả thử cũng thử bảo là được, Dụ biểu ca lại chủ động đứng dậy, nhất tiễn xuyên tâm, sau.., sau đó con muốn mua nến, Nhị ca có tiền, cũng là Dụ biểu ca mua cho con.”

      Nắm chặt tay bé, Lục Minh Ngọc cúi đầu vào tay phụ thân, tay bé lại nắm lấy tay áo phụ thân : “Phụ thân, con thích ai, ai đối tốt với con con đều biết, huống chi Dụ biểu ca lại rất có bản lĩnh. Nương thích , tức giận đến đem bà mối đuổi ra ngoài, con biết phụ thân thương con nhất, cầu người làm chủ cho con!”

      đến câu sau, nàng ủy khuất khóc nức, sợ Hạ Dụ bị mẫu thân làm xấu hổ cần nàng nữa .

      Lục nhị gia đau lòng nữ nhi, vừa nghe nữ nhi khóc liền chịu nổi, vội vàng vỗ ngực cam đoan:“Hoài Ngọc đừng khóc, phụ thân hiểu rùi , Hạ Lễ xứng với ngươi, phụ thân tuyệt đối đem ngươi gả cho . Chỉ là Hạ Dụ, hôm nay làm việc cũng có chút quá khích, chỉ vì thích con mà vội vã cho người đến làm mai, vội vã muốn làm con rể Lục gia, phụ thân cần phải cẩn thận xác nhận lại .”

      Tiểu nương đơn thuần rất dễ bị lừa, nam nhân đối với nàng tốt liền cảm thấy người đó tốt, thêm dung mạo tuấn lãng, ôn nhu săn sóc hảo liền cảm thấy là thích người ta, có mấy nương có thể tỉnh táo nhận ra con người chân thực kia? Lục nhị gia tuy rằng hoàn toàn đem Hạ Lễ loại bỏ khỏi vòng tuyển con rể, nhưng Hạ Dụ cuối cùng là người như thế nào, phải giáp mặt để hỏi ràng.

      “Phụ thân, vậy cũng có gì khác đâu ah?” Lục Hoài Ngọc tâm tâm niệm niệm Hạ Dụ, có nghe ra thâm ý trong lời của phụ thân.

      Lục nhị gia cười cười, tạm thời giải thích.

      Dỗ dành nữ nhi xong, Lục nhị gia ý bảo nữ nhi về trước, mình trở về phòng của hai vợ chồng.

      Hôn của nữ nhi cùng thân chất tử bị Hạ Dụ phá hủy, Nhị phu nhân nghẹn bụng hỏa, chờ trượng phu về để tả oán. Rốt cuộc cũng chờ được người về, Nhị phu nhận lập tức đem Hạ Dụ và cả mẫu thân của Đan thị chê bai phen, xong còn ủy khuất gạt lệ :,“A Lễ là đứa tốt biết bao nhiêu a, lại rất tốt với Hoài Ngọc, nếu Hoài Ngọc gả qua là thế tử phu nhân đó, tiền đồ tốt như vậy lại bị con cóc nhảy ra phá hủy......”

      Lục Nhị gia tai này nghe vào tai kia lại mất, câu cũng để ở trong lòng. Lúc trước đồng ý mối hôn này bởi vì nữ nhi thích, tại nữ nhi thích Hạ Lễ, nhưng lại là quyết định sáng suốt, Hạ Lễ ở trong lòng cũng có địa vị gì.

      “Phụ thân còn chờ ta, ta phải qua đó cùng người lúc.” Lục Nhị gia mặt lạnh .

      Nhị phu nhân bỏ khăn tay xuống, nhìn bộ dạng này của trượng phu hẳn cũng tức giận giống nàng nên cũng gì.

      Nhưng đến trước mặt Lục Trảm, Lục nhị gia lại khác,“...... Phụ thân, Hạ Lễ được, Hạ Dụ là người như thế nào, con định ngày mai gặp .”

      Lục Trảm nghĩ nghĩ, : “Gặp ở Bộ binh , ta tìm lý do gọi sang, chúng ta cùng nhau thẩm.”

      Bị “thẩm” Là Hạ Dụ, Lục nhị gia hiểu sao lại rùng mình cái, gật đầu đồng ý.

      Hôm sau…..

      Hạ Dụ ở Kim Ngô vệ diễn luyện tuần tra, chợt nghe Thượng thư đại nhân tìm có việc công, Hạ Dụ cũng đoán được vài phần, nghĩ đến khuôn mặt uy nghiêm của Lục Trảm, Hạ Dụ trấn định, đường qua, trong lòng bàn tay ngoài ý muốn lại có chút mồ hôi. có tâm của biểu muội, nhưng phải qua cửa của Lục Trảm, nếu có câu trả lời khiến Lục Trảm hài lòng, sợ rằng còn cơ hội.

      Đến trước cửa chính phòng trong của Thượng thư bộ binh, Hạ Dụ hít hơi sâu rồi mới đẩy cửa bước vào.

      Bên trong chỉ có hai cha con Lục Trảm, Lục nhị gia, mặt chút thay đổi, thái độ như dàn trận đón địch.

      Hạ Dụ lập tức xác định suy đoán của mình, khẩn trương bước qua đối mặt với phụ tử Lục gia vui hay buồn, Hạ Dụ ngược lại cảm thấy bình tĩnh, đến trước bàn đọc sách, Hạ Dụ vén vạt áo lên, đoan trang quỳ xuống, buông tầm mắt :“Dự Chi tâm nghi biểu muội nhiều năm, nhưng biểu muội chưa từng để tâm đến Dự Chi, Dự Chi vẫn dám biểu lộ cõi lòng của mình cùng biểu muội. Khi biết Nhị đệ thích biểu muội, Dự Chi thân là huynh trưởng, lý ra nên rút lui, nhưng ngày ấy Dự Chi phát Nhị đệ đối với biểu muội tậm tâm suy nghĩ cho nàng, khi đó Dự Chi muốn biểu muội đau lòng, “quân tử càng thêm dũng khí khi gặp khó khăn”, nhất thời xúc động, lần đầu tiên chủ động đối tốt với biểu muội, sau lại......”

      Còn lại lưỡng tình tương duyệt, Hạ Dụ chưa , ngẩng đầu, trịnh trọng khẩn cầu hai người: “Dự Chi tình muốn cầu hôn biểu muội, thỉnh hai vị đại nhân thành toàn.”

      Sắc mặt Lục nhị gia ngưng trọng đứng lên.

      , trước ngày hôm nay, đối với đứa cháu Hạ Dụ này hiểu lắm, chỉ biết Hạ Dụ từ tâm tư cẩn trọng, gần đây đến nhà làm khách, bị thê tử thờ ơ, Hạ Dụ liền dần dần giảm bớt số lần đến Lục gia. Nay tuy hành động đủ thành thục, nhưng Lục nhị gia có thể lý giải, đổi thành là mình, ai xem thường , cũng thèm kết giao.

      kinh ngạc suy nghĩ của Hạ Dụ, vừa tới lập tức giải thích lý do muốn cầu hôn, trước Hạ Lễ thích biểu muội bằng , vì thế nếu nhường hôn cho đệ đệ chỉ là bất công cho nữ nhi, ngắn gọn nhưng rất ràng, hành quân đánh trận cũng chỉ cần như thế! Còn nữa, Hạ Dụ xưng cùng với phụ thân là hai vị đại nhân, cách khác, Hạ Dụ chưa bao giờ có ý trèo cao.

      Sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên, Lục nhị gia có cảm giác nguy hiểm, nếu Hạ Dụ cùng nhà mình là địch, đối thủ này cũng quá khó chơi, thể bỏ qua.

      Đương nhiên, cảm giác nguy hiểm này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất dấu vết, dù sao hai nhà có lý do kết thù, Lục nhị gia càng lo lắng là nữ nhi thực gả qua, Hạ Dụ nếu là lòng thôi, vạn nhất có ý đồ khác, lấy tâm cơ của , sau khi cưới về chĩ sợ nữ nhi bị người ăn sạch đến xương cốt cũng còn, lại còn khen Hạ Dụ tốt a…

      Lục nhị gia quay đầu nhìn về phía phụ thân, về việc nhìn người, phụ thân khẳng định lão luyện hơn .

      “Ngươi đoạt mối hôn nhân của Hạ Lễ, sợ rằng biết phai nhạt tình thủ túc với ngươi sao?” Lục Trảm thấp giọng hỏi, ngữ khí uy nghiêm giống như hỏi chuyện chiến nơi biên quan, đôi mắt hổ sâu thẳm nhìn thẳng mặt Hạ Dụ như mãnh thú săn mồi, Hạ Dụ dám nửa câu dối, ông lập tức chém chết.

      Khóe miệng Hạ Dụ lên tia tự giễu, đón ánh mắt của Lục Trảm : “Nếu chúng ta huynh đệ tình thâm, dù đủ coi trọng biểu muội, Dự Chi cũng tiếp tục nhẫn.”

      Lời này nghe tốt, nhưng Lục nhị gia biết, Hạ Dụ là lời , cũng đủ thẳng thắn thành khẩn.

      Lục Trảm thần sắc thay đổi, tiếp tục hỏi: “Hoài Ngọc nếu gả cho ngươi, Hạ Lễ cam lòng, cứ liên tục quấy nhiễu Hoài Ngọc hoặc mẫu thân cố ý làm khó dễ Hoài Ngọc, ngươi ứng phó ra sao?” tính tình Võ Khang Hầu phu nhân, Lục Trảm sớm nghe thấy, cùng con dâu quả thực là cặp tỷ muội từ bụng mẹ ra, lòng dạ đều to bằng lỗ kim.

      Tưởng tượng đến tình huống kia, Hạ Dụ cười lạnh, “ nếu dám chạm vào ngón tay của Hoài Ngọc, Dự Chi phế cả bàn tay . Về phần bên trong hậu viện, đại nhân cứ việc yên tâm, mẫu thân Dự Chi chưa bao giờ sợ bá mẫu, tuyệt để cho con dâu của mình bị người ngoài chỉ trích, chê bai. Nếu bọn họ cố tình gây , Dự Chi cho người xây tường phân cách 2 viện, ai ở viện nấy. Nếu vẫn được phân phủ. Nhưng hai vị đại nhân yên tâm, ngân lượng của cả phủ đều do Dự Chi và phụ thân đem về, bá mẫu cũng dám nháo quá lớn.”

      “Ngươi nghĩ vậy là chu toàn.” Lục nhị gia dương đâm câu, quen nghe Hạ Dụ đem nữ nhi như vật trong túi, buông lời cuồng vọng.

      Hạ Dụ liền thu liễm khí thế, cúi đầu : “Dự Chi tự biết hôn gian nan, nếu nắm chắc mười thành bảo hộ biểu muội chu toàn, tuyệt dám mạo muội cầu hôn.”

      Lục nhị gia nữa. Lục Trảm sờ sờ râu, thay đổi thái độ nghiêm khắc, thanh thêm vài phần bình thản,“Dự Chi, tuy dùng người phải dùng kẻ hiền tài, nhưng xưa nay lệ thường đề cử người thân, chúng ta nếu thành quan hệ thông gia, ngày sau đối với con đường thăng quan của ngươi, ta tuyệt đối tiến cử, dù có người đề bạt, có thể ta bài trừ ......”

      “Đại nhân yên tâm, hạ quan thăng chức hoàn toàn nhờ vào bản lĩnh cá nhân, Dự Chi cầu hôn biểu muội là lòng, chưa bao giờ có ý nghĩ trục lợi từ mối hôn này.” Hạ Dụ ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời, thông minh như sao lại nghe ra Lục Trảm dao động?

      Lục Trảm gật gật đầu, “ sai, có chí khí, ngươi về trước, ta cùng với phụ thương lượng chút.”

      Ít nhất thừa nhận mối quan hệ thân thích với .

      Hạ Dụ cố gắng khống chế nỗi lòng kích động, thong dong cáo từ.

      Người rồi, Lục nhị gia thở dài mạnh,“Phụ thân, Hạ Dụ tệ, chỉ là quá mạnh mẽ, Hoài Ngọc thực gả cho , còn bị áp chế cả đời?” cũng là kẻ cường hãn, thê tử cũng là người luôn gây phiền phức, Lục nhị gia đối với thê tử cũng để tâm, lại lo lắng tương lai Hạ Dụ cũng đối xử với nữ nhi như vậy.

      Luận vợ chồng ở chung, Lục Trảm so với con trai càng cường hãn hơn, khỏi tà tà liếc con trai cái: “Hạ Lễ cường hãn như thế, Hoài Ngọc gả cho tốt sao?”

      Cường hãn có gì tốt? Chỉ cần nam nhân thương thê tử, vậy tôn nữ tế càng mạnh, nghĩa là càng có thể bảo hộ cháu mình.

      Lục nhị gia trong lòng run lên, nghĩ đến kế mẫu nhu nhược trong nhà, tự biết lỡ lời, vội vàng ngậm miệng lại.

      Lục Trảm hừ tiếng mạnh.

      Chạng vạng xong chuyện của ngày, Lục Trảm ra khỏi bộ binh, nhìn thấy tam tử Lục Vanh mình chờ ở bên ngoài.

      “Phụ thân, nhị ca diện thánh, có thể ra chậm lát.” Lục Vanh cung kính .

      “Chúng ta trước, cần chờ .” Lục Trảm thản nhiên .

      Lục Vanh chỉ phải tòng mệnh.

      Đợi Lục nhị gia diện thánh xong vội chạy tới, phụ thân cùng huynh đệ rồi? Ngẫm lại mình chỉ về muộn nhiều nhất chén trà, Lục nhị gia trong lòng cảm thấy oan uổng, chỉ là vô tình sai lại bị phụ thân ghét bỏ?

      mình đơn cưỡi ngựa hồi phủ, người gác cổng nhìn thấy , lập tức chạy lại hồi bẩm, “Nhị gia, Võ Khang Hầu phủ nhị biểu công tử đến đây.”

      Lông mày Lục nhị gia khẽ nhíu lại, bỏ lại cương ngựa để gã sai vặt dẫn ngựa, thẳng về viện của mình để gặp chất tử.

      Nhị phu nhân ở phòng chiêu đãi trấn an thân chất tử, đối với cửa hôn này vẫn ôm tia hy vọng, cảm thấy chỉ cần chối bỏ lời cầu hôn của bà mối hôm đó chỉ là do bọn hạ nhân đồn thổi lung tung, vậy có chuyện hai huynh đệ cùng tranh vợ. Nhiều lắm cũng chỉ do vài kẻ rảnh rỗi đồn đãi vớ vẫn mà thôi.

      Hạ Lễ yên lòng nhìn ngoài cửa, mẫu cũng nghe thấy, phụ mới chân chính là chủ nhân.

      phụ.” Nhìn thấy Lục Nhi gia từ xa đến, Hạ Lễ lập tức ra ngoài đón.

      Lục nhị gia đảo mắt nhìn thê tử cùng ra, dùng chân, đối với Hạ Lễ : “Đến thư phòng của ta.”

      Trong lòng Hạ Lễ trầm xuống, cùng thân mẫu liếc mắt, bước chân trầm trọng qua. Vào thư phòng, Hạ Lễ lập tức quỳ xuống, cúi đầu tố ủy khuất của mình, “ phụ, Lễ nhi cùng với biểu muội thanh mai trúc mã, mẫu thân muốn an bài bà mối chỉ chờ qua đoan ngọ liền đến cửa cầu hôn, đại ca lại tiếng cũng báo, giành trước bước, cầu phụ minh giám, thay Lễ nhi cùng biểu muội làm chủ.”

      Lục nhị gia thở dài sâu, nâng dậy :“Ngươi ta làm sao biết, nhưng thực Hạ Dụ đến trước, tin tức truyền ra ngoài, cho dù ta đồng ý, cũng thể để thế gian chê cười hai huynh đệ cùng tranh đoạt thê tử được. phụ cũng thể đem Hoài Ngọc gả cho ngươi. A lễ, lời người đáng sợ, ta và người thể chống đỡ nổi. Ngươi, hãy quên Hoài Ngọc , ngươi còn trẻ, nên lấy nghiệp làm trọng, tương lai lại tìm mối hôn tốt.”

      Dù là động tác đỡ Hạ Lễ, hay dùng lời thấm thía an ủi, đều biểu vô cùng thân thiết.

      Nhưng Hạ Lễ có chút cảm giác thân tình ấm áp, chỉ cảm thấy lạnh tự đáy lòng. Lúc trước nghĩ hôn của cùng biểu muội là chuyện chắc chắn, có khả năng thay đổi, cho nên tuy hài lòng có biểu muội làm thê tử, nhưng cũng quá muốn lấy lòng biểu muội, thậm chí còn bị Lục Minh Ngọc hấp dẫn, nay hôn lại bị Hạ Dụ phá hư, cơ hội xa vời, Hạ Lễ mới đột nhiên phát biểu muội muôn vàn tốt.

      Biểu muội xinh đẹp, biểu muội ngây thơ động lòng người, biểu muội thân phận tôn quý, biểu muội có toàn bộ Lục gia làm núi dựa......

      Nhưng là tất cả những điều có vẻ dễ như trở bàn tay này, phút chốc hóa hư , hoàn toàn có!

      Hạ Lễ cúi đầu, trong mắt gió nổi mây phun, trong tay áo quyền đầu nắm chặt, mu bàn tay gân xanh bạo .

      hận Hạ Dụ, hận Hạ Dụ chia rẽ cùng với biểu muội, nhưng Hạ Lễ càng hận Hạ Dụ lại có thể thành thân cùng biểu muội!

      Biểu muội vốn là của , nếu thể cưới, Hạ Dụ kia cũng thể thành thân!

      Muôn loại ý niệm ở trong đầu như mưa rền gió dữ dậy khởi, quay cuồng, Hạ Lễ rất muốn chất vấn phụ có thể đem biểu muội gả cho vị đường huynh thiếu niên tài cao kia , nhưng nhịn xuống . phải nhẫn, thể hỏi, hỏi chính là ngươi biết. Người biết có tội, còn có thể lưu lại ấn tượng đep, khi hỏi trở thành thiên cổ sai lầm.

      Hạ Lễ nhắm mắt lại, lâu sau sau, vô lực gật gật đầu, chữ cũng , nhận mệnh vậy, thất hồn lạc phách ra.

      Lục nhị gia cũng thích đứa cháu này mười mấy năm nay , tuy cảm thấy Hạ Lễ thích hợp làm con rể lắm, nhưng đối Hạ Lễ quả có tình thân phụ cùng chất tử , mắt thấy Hạ Lễ đơn lẻ bóng từ từ xa, Lục nhị gia đau lòng, khỏi có chút giận chó đánh mèo Hạ Dụ. Hôn nhận rồi, nhưng tân con rể cũng mang đến cho cả nhà quá nhiều phiền toái, muốn làm giảm nhuệ khí của Hạ Dụ, thể để cho đắc ý được.

      Ban đêm, nhị phu nhân cùng trượng phu đại náo trận, long trời lỡ đất, ngay cả tam phòng cũng đều kinh động .

      Lục Minh Ngọc nằm ở giường, nghe bên ngoài loáng thoáng chửi bậy, nhịn được, vụng trộm cười ra tiếng.

      Nhị bá mẫu hồ đồ, Nhị bá phụ lại sáng suốt, xem ra hôn tốt của nhị tỷ tỷ gần như thành rồi.

      Nghĩ đến nhị tỷ tỷ cùng Hạ Dụ, khúc mắc của Hạ Lễ, Lục Minh Ngọc vừa nhắm mắt lại mở , bỗng nhiên buồn ngủ. Cả 2 huynh đệ đều thích nhị tỷ tỷ, trưởng bối Hạ gia trong lòng đều biết, nhưng nhị tỷ tỷ vẫn thành hôn cùng Hạ Dụ, đây là phải là minh chứng rằng vạn nhất, vạn nhất Sở Hành ngày nào đó đột nhiên muốn cưới vợ, lại trùng hợp.. trùng hợp… thích nàng, kia nàng gả cho Sở Hành, cũng có thể ?

      Trong đầu lên thân hình cao lớn của Sở Hành, khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ, hai gò má Lục Minh Ngọc từng điểm từng điểm đỏ lên.

      là, lại miên man suy nghĩ, Sở Hành như thế nào lại thích nàng đây?

      Đêm đen như mực, Lục Minh Ngọc chốc lát ngượng ngùng chốc lát lại buồn bã, lăn qua lộn lại, cơn buồn ngủ lần nữa chậm rãi xông tới, thế này mới ngủ.

      Buổi tối dễ dàng có ý nghĩ kỳ lạ, trời vừa sáng, Lục Minh Ngọc liền thuần thục đem bí mật sâu dưới đáy lòng, thoạt nhìn vô ưu vô lự.

      Bởi vì Lục nhị gia đối với Hạ Dụ giận chó đánh mèo, bà mối đến đây hai lần đều lại bị khách khách khí khí đuổi , Lục Hoài Ngọc cả ngày mặt ủ mày chau, cho đến khi vào tháng năm, đoan ngọ nhanh đến, Lục Hoài Ngọc mới lại lộ ra tươi cười, cao hứng phấn chấn chạy đến mai uyển, tìm Lục Minh Ngọc lặng lẽ .

      “Nhị tỷ tỷ có chuyện gì mà cao hứng vậy?” Lục Minh Ngọc ra vẻ hiểu, chế nhạo hỏi.

      tình sớm phơi bày, Lục Hoài Ngọc cùng muội muội có gì mà xấu hổ, ngồi xuống cạnh Lục Minh Ngọc, cúi đầu nhảy nhót :“Cha ta… cha ta rốt cuộc cũng , là qua đoan ngọ, liền chính thức nghị thân.”

      “Chúc mừng nhị tỷ tỷ được đền bù mong muốn, rất nhanh có thể gả cho Dụ biểu ca của chúng ta.” Lục Minh Ngọc nhàng đụng bả vai tỷ tỷ, cười trộm .

      Lục Hoài Ngọc mặt đỏ bừng, thẹn thùng qua , đột nhiên duỗi lưng cái, nhảy sang đối diện Lục Minh Ngọc, lớn tiếng đề nghị: “A Noãn, đoan ngọ chúng ta Thú Viên chơi , thừa dịp ta còn chưa đính hôn, chúng ta thống thống khoái khoái chơi trận, bằng còn cơ hội nữa !” Định thân xong, nàng cũng phải giống như đại tỷ, thể lại tùy ý xuất môn nữa.

      Thú Viên là do kinh thành đại phú thương Tô gia ở thành Tây xây mảnh vườn, bên trong có núi có hồ, trồng các loại kỳ hoa dị thảo, mỗi tết đoan ngọ, bọn quý công tử thường thi đấu thuyền rồng, cưỡi ngựa bắn tên, nhóm quý nữ cỏ chơi diều, hoặc là ước hẹn đấu bách thảo, phân công nhau thu thập hoa cỏ, cuối cùng xem ai hái được nhiều loại kỳ hoa dị thảo nhất.

      Nhị tỷ tỷ hứng thú như vậy cao, Lục Minh Ngọc đương nhiên muốn phối hợp, vui vẻ đáp ứng.

      Lục Hoài Ngọc cười khanh khách, nhìn thân muội muội, nàng bỗng nhiên nghĩ đến tên còn lại, trở lại chi thứ hai, lặng lẽ viết thư cho em chồng tương lai Hạ Lan Phương, hẹn nàng ngày mồng năm cùng Thú Viên du ngoạn. Hạ Lan Phương so với Lục Hoài Ngọc hơn 1 tuổi, nhưng nàng tâm tư thông thấu, nhận được thư mời của tẩu tử tương lai, Hạ Lan Phương mím môi cười, cầm thư tìm huynh trưởng.

      Hạ Dụ nhìn thư, chống lại ánh mắt trêu chọc của muội muội, chỉ cười , nhưng mồng năm vừa đến, liền tự mình theo muội muội ra cửa.

      Hai huynh muội vừa khỏi, sau lưng còn có người báo tin cho Hạ Lễ.

      “Thế tử, đại công tử bọn họ xuất phát, tựa hồ muốn Thú Viên.”

      Hạ Lễ khoanh tay đứng ở trước cửa sổ, nghe vậy, trong mắt xẹt qua đạo lãnh ý, “Chuẩn bị xe.”
      Pe Mick, Suuuly, Phương Lăng30 others thích bài này.

    3. Clumsytapu

      Clumsytapu Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      1,087
      ☆, Chương 89

      Editor: Tapu

      Tết Đoan ngọ, mồng năm tháng năm.

      Nhân lúc dùng xong điểm tâm, trời vẫn còn sớm, Lục Minh Ngọc, Lục Hoài Ngọc cùng hai ca ca đến thăm Thú Viên, cơ duyên xảo hợp, các nàng vừa đến Thú Viên lâu gặp hai huynh muội Hạ Dụ .

      Hạ Dụ thân vận bộ thanh bào cổ tròn hoa văn trúc điệp, thân hình cao lớn rắn rỏi, khí bừng bừng, trước nhìn vị hôn thê Lục Hoài Ngọc. Lục Hoài Ngọc ngóng trông gặp , thực gặp được lại thẹn thùng, đỏ mặt trốn sau lưng Lục Minh Ngọc. Lục Minh Ngọc lại nhìn Hạ Dụ, người ta quả nhiên thủ lễ, chuyển dời tầm mắt.

      “Đại ca, các huynh xem thi đấu thuyền rồng , chúng muội sang Thảo đình chơi.” Lục Minh Ngọc nắm lấy tay Hạ Lan Phương, xoay sang đường huynh Lục Gia Bình .

      Hôm nay các nam nhân thích nhất là xem thi đấu thuyền rồng, nhóm quý nữ lại thích đấu bách thảo, Thú Viên cố ý xây dựng tòa đình đấu thảo, nhóm quý nữ đến đây thường đến Thảo đình trước tiên. Sau khi đếm xong số lượng người tham dự, ma ma quản Thú viên phát cho mỗi quý nữ cái giỏ trúc cùng cái xẻng cầm tay, các quý nữ sau khi nhận dụng cụ có thể bất cứ đâu trong Thú viên để thu thập hoa cỏ, sau nửa canh giờ quay lại Thảo đình. Đến lúc đó mọi người trình ra các loại hoa thảo mình hái được. Khi đó, cuộc thi đấu bách thảo chính thức bắt đầu. Ai hái được nhiều kỳ hoa dị thảo nhất đoạt danh hiệu Khôi thủ. Hàng năm, phần thưởng dành cho Khôi thủ của Thú Viên luôn nổi bật, đều là vật các quý nữ thích. Hơn nữa, đoạt giải trong cuộc thi bách thảo cũng mang đến ngụ ý cát tường, ai cũng mong mình là người chiến thắng.

      Lục Gia Bình cả cười cổ vũ ba vị tiểu nương: “Hảo hảo ngoạn, tranh thủ giành giải Khôi thủ.”

      Ba người Lục Minh Ngọc nhất tề gật đầu.

      Trong ngoài Thú Viên đều có hộ vệ trông coi, trong vườn rất ít gặp chuyện may, có gì phải lo lắng nên Lục Gia Bình, Lục Gia An, Hạ Dụ cùng ra,.

      Hai khắc sau, ba người Lục Minh Ngọc được ma ma quản đưa giỏ trúc, xẻng cầm tay, cùng nhóm quý nữ rời khỏi đình đấu thảo. Thú Viên cực kỳ rộng lớn, nhóm quý nữ ban đầu còn tụ năm tụ ba về sau dần dần phân tán ra. là đấu thảo, nhưng vừa thu thập hoa cỏ mọi người cũng vừa thưởng thức phong cảnh bên đường, đại đa số mọi người đều để ý lắm đến thắng thua.

      “Chúng ta sang vườn Hải đường , nghe bên đó hoa cỏ nhiều.” Hạ Lan Phương chỉ vào hướng đến vườn hải đường , lúc chuyện lại lặng lẽ hướng Lục Hoài Ngọc hạ ánh mắt.

      Lục Hoài Ngọc xấu hổ vòng vo qua.

      Lục Minh Ngọc cũng nhìn thấy, đoán được Hạ Dụ hơn phân nửa ở bên kia chờ nhị tỷ tỷ, tự nhiên ngoan ngoãn phối hợp.

      Thời tiết này, hoa hải đường gần tàn, cây kết đầy quả trám , bởi vì nhóm quý nữ chủ yếu là đến du ngoạn, bên này lại có hoa để ngoạn, nhóm quý nữ qua đây. Lục Hoài Ngọc nhìn chằm chằm vào trong vườn, thoáng nhìn thấy bóng người quen thuộc, nàng khó nén mừng thầm, bước chân thả chậm, bối rối sờ sờ chiếc xẻng tay, cố gắng che đậy tâm tình của chính mình.

      Hạ Lan Phương biết ca ca đứng ở bên kia chờ gặp mặt Lục Hoài Ngọc, săn sóc :“Biểu tỷ ngươi bên kia xem chút , chúng ta phân công nhau tìm, sau đó tập trung lại, cố gắng để có thể đứng ngôi đầu bảng nha!.”

      Lục Hoài Ngọc ngượng ngùng cúi đầu, vẫn nhúc nhích.

      Hạ Lan Phương nhìn về phía Lục Minh Ngọc, Lục Minh Ngọc cười thầm, chọc chọc cánh tay Nhị tỷ tỷ, cùng Hạ Lan Phương bước nhanh sang hướng khác, được khoảng, còn cố ý quay đầu nhìn lại, làm gì còn bóng dáng của Lục Hoài Ngọc?!

      Hạ Lan Phương vẫn chưa có ý trung nhân nên cảm thấy hâm mộ, Lục Minh Ngọc nhìn vào bên trong vườn hải đường, có chút thích cùng ngưỡng mộ.

      Nghĩ đến ý trung nhân mà nàng vẫn luôn giấu tận đáy lòng, tâm Lục Minh Ngọc trầm xuống, nàng vừa vừa nghĩ, lại cùng Hạ Lan Phương tách ra, bất quá đều ở trong vườn hải đường, chỉ cách nhau vài hàng cây, tới lui, khẳng định có thể gặp lại nhau.

      “Tiểu thư, người xem quả hải đường có được tính ?” Cam Lộ đeo giỏ trúc theo bên cạnh nàng, xem xét những quả cành hải đường, trêu ghẹo .

      Lục Minh Ngọc quay đầu, nhìn cây hải đường già bên cạnh cười,“Vậy ngươi chiết cành , chừng được tính.”

      Cam Lộ biết tiểu thư ghẹo nàng, nhưng vẫn là hứng thú bừng bừng cẩn thận chọn lựa phen, sau đó chiết cành.

      Nàng phụ trách hái hoa giẫy cỏ, trong tay Lục Minh Ngọc cầm ngọn cỏ cẩu vỉ ba, chút để ý về phía trước, dần dần cách Cam Lộ có chút xa. tới, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng “Ô”, Lục Minh Ngọc kinh ngạc, dừng chân xoay người nhìn đạo bóng đen che mặt nhanh chóng hướng nàng đánh tới, xuất đột nhiên như vậy, quỷ mị!

      Lục Minh Ngọc sợ tới mức toàn thân rét run, nháy mắt nhớ lại kiếp trước bị hắc y nhân hại chết!

      Chờ khi nàng ý thức được muốn chạy trốn, hắc y nhân lại thừa dịp nàng hoảng sợ trong khoảng khắc dụng công phu vọt tới trước mặt nàng, phen túm trụ Lục Minh Ngọc. Lục Minh Ngọc bị kéo đụng vào trong ngực nam nhân, nàng định la lên cầu cứu, hắc y nhân như dự đoán được hành động của nàng, liền dùng khăn tay bịt kín miệng Lục Minh Ngọc

      Lục Minh Ngọc ra sức giãy dụa, nhưng nam nhân khí lực quá lớn, nàng chút cũng thể thoát khỏi, trước mắt bỗng tối sầm......

      ~

      Hạ Dụ, Hạ Lan Phương đều ở vườn hải đường, sợ bị bọn họ phát , Hạ Lễ dám ở lâu, cùng tùy tùng mỗi người khiêng người, nhanh chóng hướng từ trong vườn Hải đường xéo về phía đối diện. Đối diện là Mai Lĩnh, địa thế chập chùng, Hạ Lễ trước khi động thủ có quan sát qua, nương theo cây cối che lấp, khẩn trương lại thuận lợi tiến vào phía sau núi mai lĩnh.

      Cây Mai Lĩnh cao quá trượng, nhưng núi cây cối dày đặc quái thạch lởm chởm, muốn tìm nơi thân lại càng dễ dàng.

      Trốn vào góc khu ao hồ trong núi, Hạ Lễ nhanh tay cởi bộ hắc y người, giao cho tùy tùng. Tùy tùng gật gật đầu, cũng nhanh chóng cởi hắc y người xuống, lập tức rón ra rón rén rời , tìm cái hố cầm quần áo vùi xuống, xử lý xong chứng cứ phạm tội, chầm chậm bước xuống núi , tìm nơi vắng vẻ chờ đợi chủ tử.

      Trong thung lũng, Hạ Lễ vừa nhìn vừa đưa thuốc để Cam Lộ hít. Để Cam Lộ hít xong, cất lọ thuốc vào người,chuyển lưng nàng sang bên này. Sau đó lại quay lại bên người Lục Minh Ngọc. Lục Minh Ngọc cũng bị trúng mê dược. Hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt nằm đó, mặt mày như họa, da thịt như tuyết, luận mỹ mạo, còn đẹp hơn các mỹ nhân kinh thành.

      Hầu kiết Hạ Lễ lên xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Minh Ngọc, hô hấp càng ngày càng nặng.

      nghĩ bắt trúng Lục Minh Ngọc, hôm nay vốn dĩ muốn tìm cơ hội bắt Lục Hoài Ngọc, trước đem gạo nấu thành cơm, sợ Lục Hoài Ngọc lấy làm chồng, nhưng nghĩ tới thứ nhất Lục Hoài Ngọc lại cùng Hạ Dụ. Có Hạ Dụ ở đó, căn bản có cơ hội động thủ. Nhưng Hạ Lễ cam lòng cứ như vậy buông tha, bên cam lòng, bên lại đối Lục Hoài Ngọc làm gì được, ma xui quỷ khiến, mắt hướng về phía Lục Minh Ngọc.

      Luận mỹ mạo luận thân phận, Lục Minh Ngọc còn hơn biểu muội bậc, cũng là người từng động tâm.

      Đổi lại lúc khác, Hạ Lễ dám đối Lục Minh Ngọc xuống tay, nhưng biểu muội của bị người đoạt rồi......

      làm phải làm cho đến nơi đến chốn! Mọi người sắp đến đây rồi, còn do dự cái gì?

      Trong mắt do dự bị tàn nhẫn thay thế, Hạ Lễ từ trong ngực lấy ra bình sứ chuẩn bị tốt, mở nút lọ, nắm chặt cằm Lục Minh Ngọc, bên trong bình sứ là tình dược. đem toàn bộ chất lỏng bên trong đổ vào miệng Lục Minh Ngọc. Lần đầu tiên làm loại chuyện này, tay có chút run, Lục Minh Ngọc hôn mê thể chủ động nuốt, nữa vào nữa đổ ra. Hạ Lễ hoảng hốt, vội vàng nâng cằm Lục Minh Ngọc lên, ép miệng nàng nuốt toàn bộ dược tình còn ở bên ngoài xuống.

      Xong việc, Hạ Lễ thu lại bình sứ, cẩn thận giúp Lục Minh Ngọc lau rượu còn bên khóe miệng. Thời gian khẩn cấp, Hạ Lễ thể chờ Lục Minh Ngọc tự nhiên tỉnh lại, bắt lấy bả vai Lục Minh Ngọc nhàng lay động, thấp giọng kêu:“Tứ nương, Tứ nương......”

      Lục Minh Ngọc chỉ cảm thấy đầu choáng váng trầm trầm, như hãm trong mảnh hỗn độn, muốn mở to mắt, mà mở ra được. Có người kêu nàng, có người lay nàng, nàng khó chịu, nàng thầm nghĩ muốn ngủ.

      “Tứ nương?” Lung lay biết bao nhiêu lần, mỹ nhân mê man rốt cuộc cũng tỉnh lại, đôi mắt hoa đào xinh đẹp hết mở lại nhắm, bộ dáng buồn ngủ khiến người thương tiếc. Hạ Lễ mừng rỡ, lại phải giả vờ bộ dạng lo lắng, cũng quản Lục Minh Ngọc có thanh tỉnh hay chưa, khẩn cấp giải thích : “Tứ nương, ta dạo chơi trong viên này, ngoài ý muốn gặp được hắc y nhân đối với ngươi gây rối, vừa mới vội vàng chạy thoát, ta phái tùy tùng đuổi theo, Tứ nương, ngươi sao chứ?”

      Lục Minh Ngọc mờ mịt nhìn môi nhích tới nhích lui, nàng nghe thấy được, nhưng trong óc giống như chất đầy tương hồ, chuyển hóa quá chậm, lâu, mới hiểu được ý của Hạ Lễ.

      Hắc y nhân muốn hại nàng là tên hắc y nhân kiếp trước kia ư?

      Nhớ lại tình hình mình chết thảm lúc trước, Lục Minh Ngọc cực kỳ sợ hãi, nàng thử ngồi lên, cả người mềm nhũng. Cả người chút khí lực, giật mình, cả thân mình đều đầy mồ hôi. Lục Minh Ngọc vừa sợ vừa khó chịu, bị hắc y nhân làm cho sợ hãi nàng quên mình đối với Hạ Lễ chán ghét ra sao, dù sao Hạ Lễ cũng là người quen.

      gọi Nhị tỷ tỷ, nàng,.. nàng ở vườn hải đường.” Lục Minh Ngọc thong thả đánh giá chung quanh, nhận ra đây là nơi nào, chỉ có thể cầu Hạ Lễ gọi người tới giúp, ý thức vẫn như cũ vô cùng mơ hồ, nàng mệt mỏi nhắm mắt lại, trong miệng tự lẩm bẩm,“Đại ca, nhị ca, ngươi giúp ta …. tìm......”

      Hạ Lễ ngồi xổm trước mặt nàng, nghe nàng xin giúp đỡ, Hạ Lễ khỏi tự hỏi, rượu tình sao còn chưa phát huy hiệu lực? Hay là Lục Minh Ngọc uống ít quá, có tác dụng? Lòng nóng như lửa đốt, bàn tay Hạ Lễ đưa đến trước vạt áo Lục Minh Ngọc, sắp chạm đến lại mạnh mẽ rụt trở về.

      được, phải chờ, chờ Lục Minh Ngọc chủ động thương nhung nhớ, chờ Lục Minh Ngọc động tình, hướng cầu xin, chỉ có như vậy, sau này Lục Minh Ngọc mới hận , mới có thể cam tâm tình nguyện gả cho . Nếu , để cho Lục Minh Ngọc cảm nhận được nửa phần bắt buộc, có thể nàng hướng Lục gia trưởng bối cáo trạng, Lục Trảm......

      Hạ Lễ cắn răng, lại nhìn về phía Lục Minh Ngọc, kinh hỉ phát Lục Minh Ngọc mặt vốn tái nhợt, thế nhưng lúc này lại đỏ!

      Tình dược phát huy công hiệu rồi!

      Hạ Lễ mừng như điên, mắt thấy Lục Minh Ngọc lại mở to mắt, săn sóc nắm bả vai Lục Minh Ngọc,“Tứ nương, ngươi làm sao vậy?”

      Lục Minh Ngọc mắt say lờ đờ mông lung nhìn đỉnh đầu nam nhân, giống như nhận ra , lại nhớ nổi là ai. Nàng khó chịu, nhưng khó chịu này rất khác với lúc trước, nàng nóng ah, trong cơ thể như có ngọn lửa thiêu đốt khắp tứ chi nàng, chỗ nào cũng rất nóng, chỉ có bả vai nơi nam nhân này vịn vào là khác, rất mát ah.

      Nàng quay đầu, kìm lòng được nắm lấy tay nam nhân.

      Hạ Lễ hưng phấn mà cũng đỏ mặt, bên nuốt nuốt nước miếng, bên chờ Lục Minh Ngọc bước ra bước đầu tiên. nhìn chằm chằm Lục Minh Ngọc, mắt tiểu nương từ từ đỏ lên. nhìn đến hai má chuyển hồng của nàng sang chiếc cằm nhọn tinh xảo, xuống chút nữa, là cổ mỹ nhân thon dài, cổ áo màu xanh ngọc cùng chiếc cúc áo buộc lại. Hạ Lễ hô hấp có chút nặng, chỉ chờ Lục Minh Ngọc mở miệng cầu , liền......

      Trong mắt trong lòng chỉ có Lục Minh Ngọc, đến khi Hạ Lễ nhận thấy có điều đúng, kinh hãi quay đầu, nghênh diện là quả thiết quyền bay tới!

      “Oành” tiếng vang nặng nề vang lên, Hạ Lễ bị người đánh quyền ngã nghiêng, lăn tiếp hai vòng mới dừng lại, nằm úp sấp, nhúc nhích, giống như người chết.

      Mất đôi tay làm nàng cảm thấy mát lạnh kia, Lục Minh Ngọc như bị người đoạt mất tiên đan cứu mạng, sốt ruột lại ủy khuất ngẩng đầu.

      “Tứ nương?” đôi mày tuấn của Sở Hành khóa chặt, ngồi xổm xuống, trước xem xét nàng có bị thương .

      Khuôn mặt Lục Minh Ngọc hồng hồng , mắt hoa đào mênh mông ánh nước nhìn , nàng có thể nhận ra Hạ Lễ, nhưng nàng sao lại nhận ra người trong lòng ngày nhớ đêm mong này?

      “Biểu cữu cữu.....” Lục Minh Ngọc khóc, hai mắt đẫm lệ mơ hồ gọi , nàng biết người mình rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nàng chỉ biết là nàng khó chịu, nàng ủy khuất, nàng muốn kể khổ với người nàng thích, muốn được trấn an. Càng ủy khuất, nước mắt chảy càng nhiều, tiểu nương liên tục gọi biểu cữu cữu, thanh yếu, giống như khóc cũng có khí lực.

      Nhìn vẻ mặt đầy nước mắt của nàng, chân tay Sở Hành luống cuống, muốn đỡ nàng đứng lên, nhưng khi đưa bàn tay to lớn của mình đỡ lấy thân hình mềm nhuyễn bé, nhìn khuôn mặt quyến rũ vì say rượu của nàng, lại do dự.

      Vừa mới rồi sườn khác của Mai Lĩnh sơn, chuẩn bị đến bên này nhìn xem, xa xa nhìn thấy hai cái hắc y nhân khiêng hai nữ tử tiến vào trong núi, lúc ấy Sở Hành vẫn chưa nhận ra chủ tớ Lục Minh Ngọc, nhưng đoán được có kẻ xấu mưu đồ gây rối, liền lập tức chạy lại đây, lại vạn lần nghĩ tới, người bị bắt lại là Lục Minh Ngọc.

      “Biểu cữu cữu......”

      Lục Minh Ngọc rất nóng, nóng đến nỗi nàng chỉ còn tìm kiếm trợ giúp theo bản năng, khí lực dần dần khôi phục, nàng thành công đứng lên, đầu hướng về phía Sở Hành.

      “Tứ nương!” Sợ nàng té ngã, Sở Hành theo bản năng cúi đầu đỡ lấy nàng.

      Bả vai bị người nắm rất chắc, Lục Minh Ngọc ghé đầu vào vai nam nhân, phát ra tiếng than thỏa mãn, nhắm mắt lại nàng ngẩng đầu đối mặt với , chuyển động quá nhanh này khiến môi nàng lướt đến nơi mềm mại mát lạnh. Cảm giác chợt lóe lập tức biến mất, Lục Minh Ngọc có cảm giác như giọt mưa từ trời rơi xuống, vội quay lại tìm kiếm, như sợ giọt mưa chạy mất, nàng ôm chặt, dùng môi cố gắng bắt giọt nước mưa lành lạnh kia.

      Thanh thanh mát lạnh, là thoải mái......

      Lục Minh Ngọc khóe miệng giơ lên, dùng sức hút ngụm, còn muốn thêm ngụm nữa giọt mưa biến mất, đối mặt với khoảng . Lục Minh Ngọc vô lực chống đỡ, bị gió thổi qua liền muốn ngã sấp, người còn lơ lửng lại được trận quái phong kia lần nữa cuồn cuộn nổi lên. Lục Minh Ngọc vô tri vô giác mở to mắt, muốn nhìn chút rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

      Khó khăn mở mắt nhìn lên, đối diện nàng là khuôn mặt tuấn tú phiếm hồng.

      Lục Minh Ngọc nhận ra , nàng ngây ngốc cười, ánh mắt si ngốc miêu tả mặt mày của “Biểu cữu cữu, người là đẹp mắt......”
      Pe Mick, Suuuly, AChu33 others thích bài này.

    4. garan2602

      garan2602 Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      46
      Chội, gây cấn rồi. Nhờ Hạ Lễ chơi ngu giúp 1 tay. :xitmau:
      Clumsytapu thích bài này.

    5. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      Khi nào câu '' Biểu cữu cữu ta thích chàng'' đây :yoyo69::yoyo69::yoyo69::yoyo69:
      Clumsytapu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :