1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân Noãn Hương Nùng - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 5

      Lần này nữ nhi bị bệnh rất nặng, có thể là như vừa trải qua hồi sinh tử. Lục Vanh canh giữ ở bên giường, nghe tiếng hô hấp đều đều của nữ nhi, biết Lục Minh Ngọc ngủ say, mới cầm lấy gậy trúc, khe khẽ gõ mặt đất, rời khỏi khuê phòng của nữ nhi.

      Vừa qua Tết nguyên tiêu, mặt trăng bị khuyết mất góc nhưng lại sáng trong vô cùng, Lục Vanh yên tĩnh đứng dưới mái hiên, hơi ngửa đầu, dường như ngắm ánh trăng đêm nay.

      “Tam gia, nô tỳ đưa ngài về nhé?”

      Đại nha hoàn Quế Viên của Lục Minh Ngọc cúi đầu dò hỏi. Mắt của Tam gia nhìn thấy được, biết vì sao đêm nay Mặc Trúc theo lại đây, nếu để cho Tam gia tự mình quay về phòng, Quế Viên thể yên tâm.

      cần, các ngươiở đây chăm sóc Tứ nương cho tốt .” Giọng của Lục Vanh hết sức bình tĩnh nhàng, vẫn mang hơi hướm gió thoảng mây trôi như mọi khi. Dặn dò nha hoàn xong, Lục Vanh thong thả bước dọc theo hành lang, bóng lưng đầy quạnh, xung quanh chỉ có duy nhất tiếng gậy trúc gõ vào đất theo quy luật là làm bạn với .

      Quế Viên, Cam Lộ quay sang nhìn nhau, trong mắt hẹn mà cùng dấy lên nỗi niềm thương cảm, mối quan hệ giữa Tam gia với phu nhân sao lại đến bước đường này?

      Lục Vanh cũng hiểu, nhưng sau khi nghe xong những lời kể của nữ nhi, quyết định nhường bước. Nếu thê tử thích Mặc Trúc, tìm gia đình tốt cho Mặc Trúc, dù sao cũng thể vì nha hoàn mà khiến cho tình cảm giữa và thê tử càng ngày càng lạnh.

      “Tam gia về?” Mặc Trúc vẫn luôn đứng đợi ngay cửa viện, vừa thấy chủ nhân quay về, Mặc Trúc vội vàng cầm đèn lồng tiến lên đón , trước tiên lo lắng quan sát chủ nhân mình lúc, sau khi xác định chủ nhân bị té ngã, người có thương tổn gì, Mặc Trúc mới yên tâm, giọng hỏi: “Tam gia, Tứ nương sao chứ?”

      Lục Vanh gật gật đầu,“Có thấy phu nhân ?”

      Sắc mặt Mặc Trúc khẽ biến, từ sau khi hai vợ chồng bọn họ vì nàng mà cãi nhau trận ầm ĩ, đêm nay chính là lần đầu tiên Tam gia chủ động hỏi thăm tin tức của phu nhân. Hồi tưởng lại tình hình lúc nãy Tiêu thị về đây, Mặc Trúc vừa quan sát biểu cảm mặt Lục Vanh, vừa : “Vâng, phu nhân về được hai khắc rồi ạ, thoạt nhìn có vẻ được vui cho lắm...... Tam gia, ra, dạo gần đây phu nhân vẫn luôn bận rộn chăm sóc cho Tứ nương, rất là cực khổ, nếu phu nhân có sơ suất gì, vẫn mong ngài rộng lượng tha thứ cho phu nhân.”

      Luận về tuổi tác, Mặc Trúc còn lớn hơn Lục Vanh bốn tuổi. Nàng ta là nha hoàn do đích thân lão gia Lục Trảm chọn lựa giúp con trai, những tính tình thận trọng kỹ lưỡng, tay chân nhanh nhẹn, mà giọng lại còn ôn nhu dễ nghe, phải là trăm dặm mới tìm được . Trong suy nghĩ của Lục Trảm, con trai ông bị mù, tai càng thính, nếu chọn nha hoàn có giọng khó nghe, vậy con trai chẳng phải là khổ càng thêm khổ hay sao?

      Mà khi người sở hữu được giọng ôn nhu dễ nghe, tự nhiên khiến người ta càng dễ dàng tin cậy.

      Lục Vanh chưa từng hoài nghi lòng trung thành của Mặc Trúc, những ngày đầu tiên khi mới bị mù, nha hoàn bên cạnh gần như thay đổi hàng ngày, chỉ có Mặc Trúc hầu hạ tốt nhất, chuyện nên hỏi hỏi, tất cả đều nghe theo lời căn dặn của .

      Vốn hạ quyết tâm an bài cho Mặc Trúc rời phủ, nay lại nghe được Mặc Trúc đỡ cho Tiêu thị, đáy lòng Lục Vanh bỗng dâng lên áy náy mãnh liệt.

      Nha hoàn hầu hạ chủ tử là đạo lý hiển nhiên, nhưng mười mấy năm trôi qua, cũng sinh ra cảm tình với Mặc Trúc, phải là tình cảm nam nữ, mà giống như tình thân hơn.

      Nay Mặc Trúc hai mươi chín, thường quý nữ đến 15, 16 tuổi xuất giá, khi ấy nha hoàn bên người ở vào độ tuổi dưới hai mươi cũng tìm nhà chồng để gả, còn những người lớn tuổi như Mặc Trúc đây mà vẫn còn làm nha hoàn quả rất hiếm.

      Lục Vanh từng đề nghị tìm phu quân cho Mặc Trúc, Mặc Trúc lại nóinàng an tâm để cho người khác hầu hạ , nguyện ý làm lão nha hoàn. Thê tử vào cửa, vì Mặc Trúc mà tức giận, nhưng Mặc Trúc lại chưa từng xấu thê tử, nửa chữ cũng .

      Nay đột nhiên đuổi nàng , thê tử hiển nhiên vui sướng thoải mái, nhưng còn Mặc Trúc, nàng ấy thất vọng đau khổ đến dường nào?

      “Tam gia?”

      Bên tai chợt truyền đến giọng đầy nghi hoặc của Mặc Trúc, Lục Vanh hoàn hồn, nghĩ ngợi lát rồi hơi mỏi mệt : “Ngươi về phòng trước , ta thăm phu nhân.”

      Chuyện nữ nhi vừa kể liên quan quá rộng, phảithảo luận ràng với thê tử mới được.

      đoạn, Lục Vanh chống gậy trúc về hướng hậu viện, hề phát , mà cũng thể phát , trong ánh mắt của Mặc Trúc vẫn còn đứng sau lưng kia chứa đựng những gì.

      Ở hậu viện, Tiêu thị còn chưa ngủ, nhưng vẫn bảo nha hoàn thổi tắt hết đèn đóm trong và ngoài phòng.

      Ý từ chối tiếp khách hết sức ràng, đáng tiếc Lục Vanh nhìn thấy được gì, vẫn quen thuộc tới trước cửa phòng chính, “Phu nhân ngủ chưa?”

      Bích Đàm cắn môi, nhìn sang đại nha hoàn khác của Tiêu thị, Thu Nguyệt.

      Đối với vị Tam gia bị mù này, Thu Nguyệt vừa xót vừa oán. Oán vì Mặc Trúc mà lạnh nhạt với phu nhân, nhưng trong thâm tâm nàng vẫn hy vọng vợ chồng bọn họ có thể xóa tan những hiềm khích trước đó, hơn nữa đêm nay phu nhân tỏ ý của mình, Thu Nguyệt liền đáp lời, giọng điệu mấy thân thiện: “ định nghỉ ngơi, Tam gia có việc gì sao?”

      Lục Vanh cam chịu ,“Ngươi thông truyền tiếng.” Cũng để ý đến thái độ của Thu Nguyệt.

      Thu Nguyệt giả vờ truyền lời.

      Bích Đàm ở lại ngoài cửa, len lén đánh giá Tam gia. Hôm nay mặc bộ đồ màu xanh nhạt, tựa như thiên tiên, tuấn tú biết bao, chỉ tiếc mỗi chuyện, mù.

      ~

      “Chàng tới làm gì?”

      Trong phòng, Tiêu thị nằm đưa lưng ra ngoài, thản nhiên hỏi. Trượng phu bị mù cũng có chỗ tốt, ở trước mặt cần quá chú trọng lễ nghi thông thường, dù sao tại nàng ngồi yên ngay ngắn hay là lười nhác nằm ườn ra, đối với cũng vẫn có gì khác biệt, “Ta mệt, chàng có chuyện gì nhanh lên.”

      Lục Vanh ngồi ghế bên cạnh giường, lần nữa ngửi được hương thơm nhè chỉ thuộc về mình thê tử, , vừa thỏa mãn vừa khát vọng, kìm lòng nổi mà nhớ về đêm tân hôn ấy, khi hai vợ chồng chung chăn chung gối, nàng ghé vào ngực khen tuấn tú, cả người đều lâng lâng như say rượu. Chỉ khi tình cảm giữa hai người nồng nàn, mới có cảnh kiều thê nằm trong ngực mình lời ngon ngọt như thế.

      “Ta... Có vài chỗ A Noãn ta hiểu lắm, nên muốn hỏi lại nàng chút.” Thu lại những hoài niệm tốt đẹp kia, Lục Vanh thấp giọng .

      Tiêu thị nhắm mắt, kể thêm cho nghe về chuyện nữ nhi lập gia đình.

      Lục Vanh choáng váng, thậm chí nữ nhi xuất giá luôn rồi à?

      “Vì sao lại là Sở Tùy?” Do thị lực của như vậy, nên những hiểu biết của Lục Vanh về Sở Tùy ít hơn Tiêu thị nhiều. muốn biết Sở Tùy có chỗ nào hơn người.

      Lúc đó Tiêu thị chết rồi sao mà biết được?

      “A Noãn thẹn thùng nên đề cập đến chuyện đó với ta.” Liên quan đến hôn nhân đại của nữ nhi, Tiêu thị chậm rãi ngồi dậy, trầm giọng :“Mặc kệ thế nào, A Noãn vì gả vào Sở gia mới nhận phải họa sát thân, lần này chúng ta cần phải thận trọng suy xét, nếu có thể đổi gia đình khác còn gì tốt bằng, còn nếu đến cuối cùng vẫn là Sở Tùy, cũng phải tra mọi ân oán liên quan đến Sở gia rồi mới đáp ứng hôn .”

      Lục Vanh gật đầu, ánh mắt dán chặt vào mép giường,“Nàng yên tâm, bất luận là A Quân hay là A Noãn, ta đều dốc sức bảo vệ.”

      Lục Vanh có muội muội cùng mẹ, tên là Lục Quân, cũng chính là người theo như lời của Lục Minh Ngọc sau này tiến cung làm phi, sau đó khó sinh qua đời.

      Tiêu thị nhắm mắt lại, thoáng chốc có loại xúc động muốn với Lục Vanh rằng ra nàng cũng chết, muốn xem thử Lục Vanh có phản ứng gì.

      Nhưng may sao nàng vẫn còn đủ lý trí, nuốt ngược những lời kia vào bụng, “Còn có việc gì ? Trời còn sớm nữa.”

      Dưới ống tay áo, Lục Vanh nắm chặt tay, bên là nha hoàn trung thành tận tâm hầu hạ mười mấy năm, bên là thê tử sinh con dưỡng cái. Nếu phải phụ người......

      “Tiêm Tiêm, Mặc Trúc 15 tuổi đến Lục gia hầu hạ ta, nhiều năm như vậy, có công lao cũng có khổ lao. Ta nghĩ, chờ đến khi mắt ta khỏi hẳn, tự mình tuyển chọn phu quân cho nàng ấy.” Ngẩng đầu, Lục Vanh đưa mắt về hướng thê tử ngồi, , “Tiêm Tiêm, phải ta tin nàng, mà ta muốn người khác nghị luận xấu sau lưng.”

      tin tưởng nhân phẩm của thê tử, nếu giao chuyện này cho nàng, nàng nhất định cũng tìm nhà chồng tốt cho Mặc Trúc. Nhưng Lục Vanh muốn để người khác đồn đại lung tung, thê tử của mình chứa nổi nha hoàn của phu quân, nên đổi thành tự mình an bài, người ngoài có muốn đồi đãi gì đối tượng cũng là đây.

      Tiêu thị ngoài ý muốn nhìn , người này lại có thể cam lòng buông bỏ nha hoàn tốt của sao?

      Như đọc được suy nghĩ của nàng, Lục Vanh thành khẩn :“Tiêm Tiêm, nàng là thê tử do ta cưới hỏi đàng hoàng, ta mong muốn được sống vui vẻ với nàng.”

      Tiêu thị quan sát , nàng tin Lục Vanh quả thành tâm cầu hòa, nhưng nàng vẫn cứ được thoải mái.

      Lục Vanh bỏ được Mặc Trúc sao? đúng, nếu có thể song toàn đôi bên, hiển nhiên vẫn giữ Mặc Trúc ở lại hầu hạ bên mình. đề nghị gả Mặc Trúc , là vì cảm thấyTiêu Tiêm Tiêm nàng dung nổi nha hoàn nho , Lục Vanh là vì vợ chồng hòa thuận nên mới nhường bước thỏa hiệp, đành từ bỏ nha hoàn trung tâm của mình. Tương lai cho dù Mặc Trúc rồi, cũng vẫn biến thành cây gai trong lòng trượng phu nhà mình, có lẽ đến ngày nào đó vợ chồng khắc khẩu, cây gai này trồi lên, trở thành món vũ khí bén nhọn mà trượng phu dùng để chỉ trích nàng.

      Tiêu thị thích Mặc Trúc, phải bởi vì ghen tị trượng phu cứ luôn bảo vệ cho Mặc Trúc, mà vì lòng của Mặc Trúc quá lớn, muốn nắm giữ tiền viện trong tay.

      Chắc vì hầu hạ bên cạnh Lục Vanh quá lâu, nên ngỡ rằng mình mới là nữ chủ nhân của tiền viện?

      Nếu đổi lại là thê tử khác, nhất định cũng thích nổi nha hoàn như thế.

      Quả nàng vốn xuất phát từ ghen tị nên mới chán ghét Mặc Trúc, nhưng nếu Mặc Trúc là người an phận, lúc này trượng phu hứa hẹn gả Mặc Trúc , Tiêu thị tất nhiên rất vừa lòng, đồng thời vô cùng vui vẻ kéo Lục Vanh lên giường thưởng cho hậu hĩnh.

      Nhưng Mặc Trúc an phận, Tiêu Tiêm Tiêm nàng cũng phải chỉ đơn thuần là đố phụ, Lục Vanh lòng muốn cầu hòa là , nhưng đánh giá thấp nàng.

      “Vì sao phải gả Mặc Trúc ?”

      Tiêu thị xuống giường, trong chấn kinh của Lục Vanhngồi xuống đùi , hai tay ôm lấy cổ , chuẩn bị cho màn dạo đầu đầy thân mật. Cả người Lục Vanhcứng ngắc,thân thể mềm mại của thê tử, mùi thơm dễ ngửi cơ thể nàng, cùng với giọng như làm nũng kia, tất cả tất cả đều kích thích vào thần kinh của . Hai tay hơi run run, muốn ôm lấy thê tử, lại sợ mình làm sai gì đó.

      “Tam gia, chàng nghĩ rằng ta chán ghét Mặc Trúc đúng ?” Tiêu thị tựa vào bả vai rộng rãi của nam nhân, lời ôn nhu , tự hỏi tự trả lời,“ ra ta chán ghét nàng ấy. Nàng ấy tỉ mỉ chăm sóc chàng nhiều năm như vậy, ta cảm kích nàng từ tận đáy lòng, chỉ là ta ghen tị với nàng ấy, nàng có thể đến gần hầu hạ chàng, còn ta thân làm thê tử mà lại được......”

      Hóa ra thê tử nghĩ vậy?

      Lục Vanh rốt cuộc nhịn được, hai tay ôm chặt lấy nàng, “Tiêm Tiêm, ta muốn nàng phải hạ mình chịu uất ức làm những việc ấy nên mới như vậy, chứ phải là chỉ cho phép nàng ấy làm còn nàng ......”

      “Thê tử chăm sóc cho trượng phu là lẽ thường tình, sao lại là uất ức?” Tiêu thị u oán .

      Lục Vanh mím môi, biết nên giải thích thế nào. Càng là người mà mình để ý, lại càng muốn để lộ vẻ vô dụng của mình ngay trước mặt nàng.

      Tiêu thị cũngkhông quá để ý đến đáp án, nàng thở dài tiếng, giọng thoải mái hơn nhiều, “May mà A Noãn có phúc khí, gặp được thần y. Chờ A Noãn chữa khỏi bệnh cho chàng rồi,Tam gia khôi phục lại thị lực, Mặc Trúc cũng theo đó trở thành nha hoàn bình thường, bưng trà rót nước. Chỉ cần Tam gia đừng đối xử đặc biệt với nàng ấy nữa, ta nào có ghen với nàng ấy?”

      Từ đầu tới cuối nàng chỉ bất mãn vì trượng phu bị Mặc Trúc che mắt dắt mũi bấy lâu nay. Còn chọc cho mình ghen sao? Với sắc đẹp của Mặc Trúc, quả chưa đủ tư cách.

      Hiểu lầm được cởi bỏ, mà cũng cần trái với lương tâm đuổi nha hoàn lâu năm bên người , Lục Vanh vừa mừng vừa sợ, vội vàng cam đoan với thê tử, “Tiêm Tiêm, nàng yên tâm, sau khi ánh mắt ta hồi phục rồi, chỉ có việc Mặc Trúc thể làm với ta, chứ có việc nào nàng thể làm.”

      Nàng nhất định biết, muốn được nhìn thấy nàng lựa chọn quần áo cho , muốn được nhìn thấy nàng gắp đồ ăn cho đến cỡ nào.

      “Tiêm Tiêm......” Mắt mình có hy vọng hồi phục, thê tử lại tha thứ , nỗi niềm nhung nhớ đè nén bao nhiêu năm qua nay có thể thổ lộ ra ngoài, Lục Vanh run run ôm lấy khuôn mặt của thê tử, cúi đầu hôn.

      Tiêu thị nhìn khuôn mặt tuấn tú như sứ như ngọc của nam nhân gần trong gang tấc, ánh mắt liên tục thay đổi, nàng nhịn.

      Niệm tình khuôn mặt này của , niệm tình còn có thể cứu được, nàng nhịn.

      Trong phòng dần dần truyền đến tiếng động vắng bóng lâu nay, Thu Nguyệt đứng ngoài len lén cười, có chút ngượng ngùng. Bích Đàm nhìn cửa sổ trước phòng, vẻ mặt che giấu trong bóng đêm mờ ảo, khó lòng phân biệt. Ở tiền viện, Mặc Trúc đơn đứng nơi cửa, đợi lâu lâu, cũng vẫn thấy Tam gia của nàng ta quay về.

      Canh ba, Mặc Trúc rốt cuộc hết hy vọng, quay người lại, dưới ánh trăng tàn nhìn chiếc bóng lẻ loi kéo dài mặt đất của mình.

      Nàng ta cắn môi, bước nhanh trở về phòng.

    2. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 6
      Editor: Trang Thái

      Đêm nay Lục Minh Ngọc ngủ cực kỳ yên ổn

      Tuy rằng chết, nhưng lại lần nữa có cha mẹ bên cạnh, đời này còn gì hạnh phúc hơn?

      Có lẽ là vì nằm giường nghỉ ngơi nhiều ngày, nên sau khi nghe tiếng đại nha hoàn rời giường, Lục Minh Ngọc liền thức giấc. Trời còn chưa sáng, Lục Minh Ngọc dựa vào chút ánh sáng yếu ớt trong phòng nhìn cánh tay mập mạp đầy thịt của mình, bên dưới là những đốt ngón tay xíu.

      Lục Minh Ngọc rời khỏi ổ chăn, phủ thêm áo choàng đến trước gương. Gương này xuất xứ từ Tây Vực, nhìn cái gì cũng đều ràng. Lục Minh Ngọc vừa đến, trong gương liền xuất tiểu nương khoác áo choàng hồng nhạt, mái tóc đen tuyền tán loạn bờ vai, vẫn là mặt trái xoan, đôi mắt hoa đào ấy nhưng lại non nớt hơn rất nhiều, tựa như từ đóa hoa nở rộ trong đêm liền trở về làm nụ hoa .

      Lục Minh Ngọc sờ sờ mặt mình, nàng quên mình lúc 7 tuổi như thế nào, ra là dáng vẻ này.

      phải bắt đầu lại từ 7 tuổi sao?

      Hai ngày mơ hồ, nay mọi chuyện đều cho cha mẹ, Lục Minh Ngọc cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, đến giờ phút này, nàng mới dời chú ý từ cha mẹ về chính mình. Nàng muốn cố gắng chữa mắt cho cha, muốn bảo vệ mẹ để mẹ lại chết đuối, vậy còn bản thân nàng sao, nàng nên làm gì bây giờ?

      Chân mày tiểu nương cau lại.

      Lục Minh Ngọc vui vẻ vì cha mẹ khỏe mạnh, nhưng nàng muốn làm đứa trẻ, nàng muốn trở thành phu nhân của thế tử Sở quốc công - Sở Tùy......

      “A Noãn, ta muốn mang nàng cùng Sơn Tây......”

      Đêm trước khi Sở Tùy xuất phát để nhận nhiệm vụ, phu thê khó chia lìa, ôm nàng, an ủi nàng, lo lắng nàng, lời tâm tình kéo dài.

      Lục Minh Ngọc rất nhớ Sở Tùy, nhớ trượng phu gắn bó keo sơn với nàng.

      Nhưng nàng mới 7 tuổi.

      Trọng sinh, có được có mất, Lục Minh Ngọc rụt vai trở lại giường, cả người tràn ngập cảm giác mờ mịt. Nàng trái lo phải nghĩ để ý căn phòng tràn ngập ánh sáng từ bao giờ. Thấy có người vào phòng, Lục Minh Ngọc hiểu sao có chút chột dạ, vội nhắm mắt lại.

      nương, nên rời giường rồi.” Đại nha hoàn Cam Lộ vén màn lên, nhìn tiểu nương ngủ say bên trong, giọng kêu.

      Lục Minh Ngọc làm bộ còn chưa ngủ đủ, bĩu môi quay sang chỗ khác. Mẫu thân dặn nàng thể để người khác biết mình là người chết lần.

      Cam Lộ sớm quen cảnh này, có đứa bé nào mới từng ấy tuổi mà vừa gọi câu tỉnh đâu. Sau khi treo màn xong liền cười lắc lắc cánh tay Lục Minh Ngọc, “ nương mau tỉnh lại, nô tỳ có tin tức tốt muốn với người.”

      Lục Minh Ngọc vốn thanh tỉnh, vừa nghe có tin tức tốt, nhịn được liền ngồi dậy, nghi hoặc nhìn Cam Lộ.

      Tiểu nương chớp chớp cặp mắt to, bị “Tin tức tốt” hấp dẫn chút cũng thấy buồn ngủ, vừa đơn thuần vừa đáng . Cam Lộ khỏi cười tươi hơn nữa, nhìn ra ngoài cửa, giọng với Lục Minh Ngọc: “ nương, tối hôm qua Tam gia đến hậu viện cùng phu nhân, bây giờ vẫn còn ở bên chỗ của phu nhân.” Cam Lộ biết tiểu chủ nhân rất ngóng trông cha mẹ nàng có thể hoà thuận lại với nhau. Lục Minh Ngọc vừa mừng vừa sợ, cha mẹ vậy là hòa hão rồi?

      Nôn nóng gặp cha mẹ, Lục Minh Ngọc vội vàng xuống giường thay y phục.

      Trong phòng chính của hậu viện, Tiêu thị ngồi trước gương trang điểm, Lục Vanh người mặc bộ y phục màu xanh nhạt ngồi giường, mặc dù cười nhưng gương mặt tuấn tú lại khiến cho người ta có cảm giác ấm áp như ánh nắng ban mai, nếu cười rộ lên càng khiến người ta có cảm giác như đắm mình trong làn gió ấm áp của mùa xuân.

      Ánh mắt đảo qua Lục Vanh phía sau giường, hai má Tiêu thị hơi hơi nóng lên. Gả cho Lục Vanh 8 năm, từ hai người xa lạ trở thành vợ chồng, trong sinh hoạt hàng ngày cả hai đều cẩn thận tìm hiểu và dung hòa tính cách của đối phương. Tuy nhận ra Lục Vanh có tình cảm với nàng nhưng tình cảm ấy bị kìm nén lại, cho dù làm gì cũng giữ lại vài phần, bao gồm cả hoạt động mỗi tối.

      Nhưng mà tối hôm qua Lục Vanh lại rất nhiệt tình, như biến thành người khác, lại phá lệ.....làm ba lần.

      Như nắng hạn gặp mưa rào, Tiêu thị rất hài lòng với cảm giác này.

      “Thiếp còn chút nữa mới xong, hay là chàng đến tiền viện trước?” Tiêu thị dịu dàng hỏi, bằng để đại nam nhân như Lục Vanh ngồi đợi ở đây, quan tâm sợ hiểu lầm, nhưng nếu quan tâm, thực Tiêu thị lại biết mình nên gì mới tốt. Lục Vanh như có chuyện gì, mắt nhìn thấy, cũng chủ động chuyện cùng nàng. Trước khi thành tâm thành ý đuổi Mặc Trúc , nàng muốn quá thân mật với miễn sau này xảy ra chuyện như ý, lãng phí cảm tình.

      “Được.” Lục Vanh trầm mặc lát mới gật gật đầu, với tay cầm gậy trúc đứng dậy.

      ra luyến tiếc rời , nhưng tối hôm qua thất thố, giờ ở lại dường như thích hợp.

      Sau khi rời , Thu Nguyệt cúi đầu, khó hiểu hỏi Tiêu thị: “Phu nhân, nô tỳ thấy Tam gia ước gì cả ngày đều ở bên cạnh người, vì sao người cùng Tam gia?” Vừa vặn chọc tức Mặc Trúc luôn.

      Tiêu thị vừa kẻ mày vừa cười cười, giải thích.

      Bên kia mình Lục Vanh trở về tiền viện, Mặc Trúc thấy thay quần áo liền dâng trà sau đó quy cũ im lặng đứng bên. Lục Vanh thích yên tĩnh, có tình cảm chủ tớ tương đối tốt với nô tì lâu năm Mặc Trúc này, nhưng tình cảm này chỉ đồng nghĩa với việc ở chuẩn mực nào đó Mặc Trúc có quyền quyết định. Bình thường, Mặc Trúc trong lòng chỉ là nô tỳ, cùng nàng ta chuyện phiếm hay chia sẻ vui buồn. Tựa như tại, tâm trạng Lục Vanh tệ, liền ngồi ghế, sắc mặt bình thản kiên nhẫn chờ thê tử và nữ nhi lại đây, nhà ba người cùng nhau đến Ninh An đường thỉnh an.

      Mặc Trúc tuy im lặng đứng bên nhưng ánh mắt lại vụng trộm nhìn Lục Vanh.

      Lần đầu nàng ta gặp Tam gia, khi ấy Tam gia mới 11 tuổi, là tiểu thần đồng vừa trúng cử tú tài lại đột nhiên bị mù. Tính cách ngài ấy cũng vì vậy mà thay đổi trở nên hung hăng giận dữ, hơi có chút vừa ý liền nổi giận, nàng ta cẩn thận hầu hạ cuối cùng cũng chiếm được tín nhiệm của , ở bên cạnh chứng kiến quá trình từ thiếu niên cực đoan trở thành công tử ngọc thụ lâm phong.

      Lão gia Lục Trảm có dung mạo tầm thường, nhưng nghe vợ trước cũng chỉ là người có tư sắc bình thường, điều đó từ người đại gia và nhị gia có thể nhìn ra được. Nay lão phu nhân Chu thị cũng là mỹ nhân vạn dặm khó tìm, mặc dù 40 nhưng nhìn khác gì 30. Với vẻ ngoài thướt tha đó nếu phải xuất thân quá kém, chỉ là nông nữ lên được mặt bàn, khẳng định nhận tất cả sủng ái của lão gia.

      Mà Tam gia lại là kết hợp giữa dung mạo của Lục Trảm cùng với sắc đẹp của Chu thị, mặc dù mù nhưng vẫn là mỹ nam đệ nhất kinh thành, cho dù là hậu duệ hoàng gia hay các quý tộc quyền quý đều kém hơn ngài.

      Ở bên cạnh nam nhân tuấn mỹ như thần tiên vậy, Mặc Trúc sao có thể động lòng?

      Nhưng nàng ta cũng tự biết thân phận, biết bản thân cho dù như thế nào cũng xứng với Tam gia, vì vậy cho dù chỉ làm người hầu ở bên cạnh Tam gia nàng ta cũng mãn nguyện. Sau khi Tam gia lấy vợ, tân nương là nữ nhi duy nhất của Trang vương, dung mạo diễm lệ bức người, khí chất tầm thường, chỉ cần nhìn từ xa thôi cũng khiến bản thân xấu hổ. Mặc Trúc tưởng rằng mình cao hứng vì Tam gia lấy được kiều thê nhưng khi tận mắt nhìn thấy hai người trở thành phu thê, nàng ta mới hiểu được cái gì gọi là lòng đau như dao cắt.

      Nàng ta ghen tị với Tiêu thị, còn cách nào khác nàng ta chỉ có thể tìm cách nắm vững vị trí Đại nha hoàn ở tiền viện, làm nô tỳ thân cận thể thay thế được ở bên Tam gia.

      nhìn đến xuất thần, chợt thấy Lục Vanh nở nụ cười, nụ cười rất , rất như ánh nắng ấm áp trong ngày đông lạnh giá.

      Mặc Trúc hiểu, ngay sau đó, nàng ta nghe được bên ngoài truyền đến thanh dịu dàng của Tiêu thị, “A Noãn, hôm nay đầu còn choáng váng ?”

      Mặc Trúc cười khổ, thính lực của Tam gia tốt, cười là vì nghe được tiếng bước chân của vợ con?

      Ngoài cửa, Tiêu thị cười đứng dưới mái hiên nhìn nữ nhi vừa bước qua hành lang. đầu tiểu nương có hai búi tóc , mỗi búi tóc là vòng hoa ngọc bích, cả người đều là màu hồng tôn lên gương mặt mềm mại tròn trịa, ngây thơ động lòng người. Đại khái là quá nhớ nàng, nữ nhi cao hứng chạy tới, chuỗi vòng ngọc bích trước ngực nhàng lay động theo bước chân của nàng, ngọc châu va chạm phát ra từng tiếng vang dễ nghe.

      “Chậm chút, chậm chút, cẩn thận té ngã.” Tiêu thị buồn cười nhắc nhở. Tối hôm qua trượng phu còn cùng nàng tâm , rằng nên đối xử với tiểu nữ nhi như nha đầu 7 tuổi hay là đại nương trưởng thành, Tiêu thị lại nghĩ nhiều như vậy, trong mắt nàng nữ nhi mãi mãi là đứa , cho dù nữ nhi có năm sáu mươi tuổi chăng nữa, chỉ cần nàng còn sống, nữ nhi vẫn mãi là tiểu hài tử của nàng.

      “Mẫu thân, tối hôm qua con mơ thấy người !” Lục Minh Ngọc nhào vào lòng mẫu thân, tham lam ngửi lấy mùi hương người mẫu thân. Lục Minh Ngọc mặc dù xem mình là đứa bé nhưng vẫn rất vui mừng sáng sớm tỉnh dậy có thể nhìn thấy mẫu thân, lúc này làm ra hành vi của tiểu hài tử hoàn toàn là kìm lòng đậu.

      “Mơ thấy mẫu thân làm cái gì ?” Tiêu thị sờ sờ đầu nữ nhi, cười hỏi, cũng sốt ruột gặp trượng phu.

      Nàng vội, Lục Vanh lại ngồi yên, cầm gậy trúc ra.

      “Phụ thân.” Lục Minh Ngọc ngoan ngoãn , ngẩng đầu nhanh đánh giá hai vợ chồng phen, chỉ thấy thần thái phụ thân sáng lạn, khí sắc mẫu thân hồng nhuận, thân là người từng trải, nàng liền đoán được tình hình cha mẹ ân ái tối qua, Lục Minh Ngọc có chút xấu hổ, vừa muốn cúi đầu che giấu, chợt thấy Mặc Trúc từ phía sau phụ thân ra.

      Lục Minh Ngọc thu lại nụ cười, sao Mặc Trúc vẫn còn ở đây? Nàng cho rằng phụ thân đồng ý đưa Mặc Trúc , mẫu thân mới cùng phụ thân hòa hảo .

      thôi, thỉnh an lão phu nhân trước, con bị bệnh lâu như vậy, lão phu nhân rất nhớ thương con.” Nhìn ra nghi hoặc của nữ nhi, Tiêu thị đúng lúc , xong vỗ vỗ bả vai nữ nhi, ý bảo tiểu nha đầu cùng phụ thân. Vì hai mắt mù nên trượng phu vẫn tự ti mà mẫn cảm, đối với nàng hay lão phu nhân đều có chút kiêng dè, chỉ có nữ nhi là ngoại lệ, Lục Vanh nguyện ý cũng hưởng thụ nữ nhi quan tâm . Nhớ ngày đó nữ nhi mới vừa bập bẹ học , vuốt mắt hỏi vì sao nhìn thấy, Tiêu thị nghe được tim muốn bay ra ngoài mà Lục Vanh lại chỉ cười, ôm nữ nhi giải thích.

      Lục Minh Ngọc hé miệng, nàng mới muốn làm cây gậy cho phụ thâ, ai bảo làm việc đáng giận như thế. Trước đây khi nàng còn chưa hiểu chuyện, nàng lý do vì sao mẫu thân thích Mặc Trúc, nàng ghét nàng ta cũng chỉ vì nàng ta khiến mẫu thân khổ sở. Sau khi gặp được mối tình đầu là Sở Tùy, Lý Minh Ngọc mới hiểu cảm giác của mẫu thân mình, đổi thành bên cạnh Sở Tùy có nha hoàn tương tự, nếu ngày Sở Tùy còn chưa giải quyết, nàng liền để ý tới .

      “Mẫu thân, người cùng phụ thân từ từ , con gặp tổ mẫu trước!”

      Làm tiểu hài tử cũng có lợi thế của tiểu hài tử, Lục Minh Ngọc muốn phụ thân vui, để ý mẫu thân khuyên can, Lục Minh Ngọc chạy nhanh như chớp, bộ dáng ta đây là cháu ngoan muốn nhanh chóng gặp tổ mẫu.

      Lục Vanh dựa vào tiếng bước chân, tưởng tượng ra bộ dáng của nàng, quay đầu cười với Tiêu thị,“A Noãn...... Tính nết vẫn như đứa trẻ.”

      Ý vị sâu xa, tin tưởng thê tử có thể nghe hiểu được ý trong lời của .

      Tiêu thị ngoài miệng phụ họa: “Đúng vậy, điên điên khùng khùng , chạy trốn so với tiểu tử còn nhanh hơn.”

      Trong lòng lại oán thầm: Người này vì sao lại là người mù? muốn để nhìn xem ánh mắt nữ nhi ghét bỏ …...
      Last edited: 3/8/17

    3. Hiyoko

      Hiyoko Active Member

      Bài viết:
      88
      Được thích:
      102
      Ơn giời! Cuối cùng cũng có người edit bbooj này r:031::031: cuối cùng cũng ko phải đọc convert nữa:tt1:
      thanks ad lắm luôn<3

    4. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 7
      Editor: Trang Thái

      Lục Minh Ngọc chạy hơi tới nhà giữa mới dừng lại, phụ thân chậm, nàng ngược lại sợ người đuổi theo.

      nương có chuyện gì hài lòng à?”

      Cam Lộ ngồi xổm xuống trước mặt Lục Minh Ngọc, lo lắng tiểu nương chạy nhanh đổ mồ hôi cảm lạnh, chuẩn bị lau cho nàng , chỉ thấy khuôn mặt tiểu nương đỏ bừng, có ra mồ hôi, môi đào hơi nhếch lên giống như giận dỗi ai.


      có gì, chúng ta thôi.” Có chút phiền não ra cũng vô dụng, Lục Minh Ngọc quay đầu nhìn sang, bước nhanh theo hướng Ninh An đường. Đời trước trước khi nàng xuất giá đều ở Ninh An đường cùng tổ mẫu, tình cảm hai bà cháu rất sâu đậm, Lục Minh Ngọc rất muốn gặp người.

      Nhưng mà vì nàng còn tuổi nên chân cũng ngắn, đáng ra hết đoạn đường này chỉ cần khắc vậy mà đến nàng thời gian lại kéo dài ra rất nhiều. Bệnh của Lục Minh Ngọc vừa mới khỏi, lát mặt liền đỏ, hơi thở cũng nặng hơn. Cam Lộ đành lòng muốn ôm nàng , Lục minh Ngọc cự tuyệt chút do dự, dù sao bên trong nàng đại nương.

      “A Noãn?”

      lúc muốn nhanh chóng đến viện của tổ phụ tổ mẫu, Bỗng nhiên từ bên cạnh truyền đến giọng uy nghiêm. Tâm Lục Minh Ngọc run lên, vừa quay đầu nhìn lại, quả nhiên đứng bên cạnh tảng đá là nam nhân cao 8 thước mặc trường bào tối màu, mày kiếm thô rậm, ánh mắt chứa uy nghiêm, so với mấy diễn viên kịch mặc trang phục tướng quân còn khí thế hơn.

      “Tổ phụ.”

      Mặc dù Lục Minh Ngọc tự cho mình là đại nương, nhưng đời trước cho dù nàng mấy tuổi cũng đều sợ vị tổ phụ năng cẩn trọng, uy phong lẫm liệt này. Lúc này nhìn thấy người, nỗi lo lắng lúc bỏ chạy trước mặt Lục Vanh liền biến mất còn, khẩn trương đứng tại chỗ đối diện với tổ phụ, ánh mắt dừng vạt áo đối phương yên lặng chờ mong tổ phụ dẫn lão di nương của người trước.

      Đáng tiếc trời chiều lòng người, Lục Trảm thấy cháu bị ốm mấy ngày nay của mình liền thay đổi tuyến đường nhanh tới. Chu lão di nương nhu thuận phía sau cách tổ phụ ba bước chân, đó là nữ nhân bốn mươi, tóc đen sẫm màu, làn da lại trắng nõn, mặc thân trang phục màu trắng thanh nhã, thoạt nhìn rất thoải mái.

      tại Lục Minh Ngọc có tâm tư đánh giá tiểu thiếp của tổ phụ, tim nàng đánh trống bùm bụp, nhút nhát liếc mắt nhìn tổ phụ. Trước kia tổ phụ là tướng quân, sau lại vào bộ binh, đường thăng tiến trở thành Hộ bộ Thượng thư, có thể là người có dũng có mưu. Lục Minh Ngọc rất khâm phục tổ phụ mình, chỉ có điều tổ phụ lại lạnh lùng, ánh mắt rất dọa người. riêng gì nàng, toàn bộ dưới Lục gia ai là sợ ông. Nội trạch Lục gia yên bình hơn rất nhiều so với các gia đình quyền quý trong kinh thành thể nhắc đến công lao của vị tổ phụ mặt lạnh này.

      “A Noãn khỏi bệnh rồi? Sao lại mình tới đây ?” Lục Trảm nhìn phía sau cháu , ngoài miệng lại chuyện cùng nàng, hổ mâu thản nhiên liếc mắt nhìn.

      Nhất thời cả người Cam Lộ đổ mồ hôi lạnh, vội vàng cúi đầu quỳ gối giải thích: “Thưa lão gia, Tứ nương sốt ruột gặp lão phu nhân, sau khi thỉnh an tam gia và tam phu nhân liền tới đây trước.”

      Lục Trảm nhìn về phía cháu .

      Lục Minh Ngọc nhanh chóng gật đầu, kiên trì nhìn trưởng bối, “Đúng vậy tổ phụ, con nhớ tổ mẫu, con, con cũng nhớ người.”

      xong chính nàng cũng ngây ngẩn cả người, vì sao lại thốt lên câu sau? Sau khi trọng sinh nàng cũng nhớ tới tổ phụ mà…….

      Lục Trảm cũng ngờ được sáng sớm lại nghe “Lời ngon tiếng ngọt” non nớt này, nhìn sơ qua hai búi tóc đầu cháu , lông mày bên trái khỏi giật giật. Công vụ của ông bận rộn, số lần đến hậu viện trong tháng có thể đếm được đầu ngón tay, lúc rảnh gọi nhóm tôn tử nhóm đến thư phòng kiểm tra học vấn, với cháu cũng thân thiết lắm. Nhưng dù sao cũng ở cùng nhau thời gian, trong lòng Lục Trảm cũng có chỗ cho cháu , tựa như tại, nếu cháu chào hỏi theo quy cũ, có lẽ ông gật đầu bước , nhưng cháu nhớ ông….

      Lục Trảm đành lòng lạnh nhạt hiếu thuận của cháu .

      Trầm mặc lát, còn chưa kịp nghĩ ra nên đáp lại nỗi nhớ của nàng như thế nào thấy sắc mặt cháu tốt lắm, vừa nhìn liền biết là do mệt mỏi. Lục Trảm lại quét liếc Cam Lộ, sau đó làm ra hành động khiến ba nữ nhân ở đây đều kinh ngạc trợn to hai mắt: ông cúi người xuống, dễ dàng bế Lục Minh Ngọc lên.

      Cả người bị nhấc lên, tầm nhìn trở nên trống trải, Lục Minh Ngọc sửng sốt trong chốc lát mới ý thức được xảy ra chuyện gì. Nàng mờ mịt nháy mắt, nháy đến cái thứ ba thấy vẻ mặt kinh ngạc của Chu lão di nương, như được nhắc nhở Lục Minh Ngọc rốt cuộc tỉnh táo lại, gương mặt nhắn còn đỏ hơn lúc nãy, thể tin quay đầu.

      Lục Trảm cũng đánh giá cháu , thấy tiểu nương ngây ngốc, nhìn dáng vẻ thậm chí có vài phần giống vẻ mặt thơ ngây của thê tử Chu thị khi lần đầu tiên gặp , ánh mắt Lục Trảm ánh mắt tự giác nhu hòa, thấp giọng giải thích : “A Noãn mệt rồi, tổ phụ ôm ngươi .” xong thu hồi tầm mắt, tiến về phía trước.

      Tầm mắt của Lục Minh Ngọc vẫn còn dừng mặt Lục Trảm. Năm nay tổ phụ hình như là bốn mươi tám tuổi, khi còn trẻ quanh năm chinh chiến nên thân thể cường tráng, sau tuy vào bộ binh nhưng nhưng vẫn luôn kiên trì mỗi sáng luyện công, nhàn hạ cưỡi ngựa săn bắn, tinh thần sáng rỡ, thoạt nhìn còn trẻ hơn so với tuổi , cách tổ phụ gần như vậy, thậm chí Lục Minh Ngọc còn thấy vài nếp nhăn tại khóe mắt tổ phụ.

      Xét về ngũ quan, tổ phụ còn tuấn tú hơn so với Đại bá phụ và Nhị bá phụ chứ đừng đến so với phụ thân, nhưng tổ phụ tựa như cây tùng vách núi, sợ mưa gió sợ giá lạnh, cái loại khí phách này những tiểu bối bình thường thể sánh bằng. Sau khi trải qua năm tháng mài dũa, càng lớn tuổi càng có phong thái riêng.

      Nếu ánh mắt dịu dàng hơn, tươi cười nhiều hơn tốt rồi......

      Lục Minh Ngọc yên lặng thầm trong lòng, dám nhìn tiếp tục nhin lén nữa, nàng quay đầu, tầm mắt tự nhiên rơi xuống người Chu lão di nương.

      Tổ phụ trọng nữ sắc, tang thê 3 năm mới cưới tổ mẫu, trước đó, chỉ nâng nha hoàn lên làm di nương, cũng chính là Chu lão di nương. Tư sắc của Chu lão di nương miễn cưỡng có thể xem là thế gian hiếm có, sau khi tổ mẫu gả vào Lục gia 5 năm sinh tứ thúc, cũng được tổ phụ sủng ái lắm nhưng biết vì sao số lần tổ phụ qua bên Chu lão di nương so với tổ mẫu còn nhiều hơn. Tổ phụ lại là người chú trọng dưỡng sinh vì vậy số lần tổ phụ ở phòng hai người cộng lại cũng quá bảy lần.

      Lục Minh Ngọc hiểu được, tổ mẫu đẹp như vậy tại sao tổ phụ lại thích? lẽ người ghét bỏ xuất thân thôn nữ của bà, nếu vậy nô tỳ như Chu dì lão di nương cao quý hơn sao? Đời trước Lục Minh Ngọc vụng trộm hỏi tổ mẫu nhưng tổ mẫu chỉ biết hối hận vì xuất thân tốt. với lại lúc ấy nàng cùng phụ thân chiến tranh lạnh cộng thêm e sợ tổ phụ nên cũng quá quan tâm chuyện này.

      Hay là tối nay nàng hỏi mẫu thân?

      Dù sao nàng cũng rãnh rỗi.
      ~

      Lục gia có bốn người con trai, trong đó ba người là con chính thất. Lục Trảm trị gia rất nghiêm, người nào dám làm loạn bị phạt trượng, nhưng cũng quá khắt khe, cứ cách mười ngày bốn phòng đều đến nơi này thỉnh an, cả nhà đoàn tụ ăn bữa cơm, còn những ngày khác đều tuỳ mọi người. Như con dâu Tiêu thị, mỗi ngày đều dẫn nữ nhi đến chỗ lão phu nhân, mặc dù đại phu nhân và nhị phu nhân cũng đến nhưng khẳng định chịu bằng như Tiêu thị.

      Bên trong Ninh An đường, Chu thị mặc thân hoa phục ngồi ngay ngắn ghế thái sư phía nam chính phòng, khóe mắt và đuôi lông mày được vẽ hếch lên mang theo vẻ uy nghiêm sắc bén, nhưng trong đôi mắt kia lại mang ủy khuất đau thương, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài tại, như linh hồn yếu đuối bị ép buộc nhét vào then thể của cáo mệnh phu nhân.

      Chu thị xuất thân thôn nữ, sau khi vào kinh cùng Lục Trảm liền bị ít người soi mói từ xuống dưới, từ trong ra ngoài. hai lần bà còn chịu được nhưng theo số lần càng tăng, Chu thị bắt đầu để ý ngôn hành cử chỉ của mình. Bà còn học những phu nhân khác, nào là cách ăn mặc hay làm sao để trang điểm tinh xảo, khẩu cũng sửa lại theo giọng kinh thành. Sau bao nhiêu cố gắng cuối cùng bà cũng thoát khỏi vẻ quê mùa, bà cảm thấy mình làm rát tốt nhưng Lục Trảm lại càng ngày càng thích bà.

      Nghĩ đến tin túc nghe được tối qua, Lục Trảm lại đến phòng Chu lão di nương, Chu thị rốt cuộc nhịn được rơi nước mắt. Nàng rất ủy khuất, nếu Lục Trảm chỉ thích các nương 18, 19 tuổi nên chán ghét bà lớn tuổi, mặc dù có chút ghen tị nhưng bà cũng có thể hiểu, còn Chu lão di nương kia, bà ta còn lớn hơn bà hai tuổi, Lục Trảm thích bà ta ở điểm nào?

      lẽ chỉ vì Chu lão di nương làm nha hoàn bên cạnh nhiều năm nên tình cảm sâu đậm? Hay là biểu giường của Chu Lão di nương so với bà tốt hơn?
      Chu thị nghĩ ra.

      “Người đừng khóc nữa , lát nữa lão gia đến nhìn thấy như vậy nhất định mất mất hứng.” Lan ma ma xoay người lại gần, bất đắc dĩ vừa khuyên nhủ vừa đưa khăn tay.

      Chu thị nhận khăn tay lau nước mắt, dù sao 20 năm nay đều như vậy, sớm trở thành thói quen, nước mắt của bà đến nhanh nhanh, vội sửa lại tư thế ngồi nghiêm chỉnh đợi tứ phòng đến đây thỉnh an. Bà lão phu nhân đương nhiên phải bày ra phong thái của lão phu nhân. Con dâu bà đương nhiên rất tốt, con dâu cả cũng bình dị gần gũi, nhưng còn con dâu thứ hai là thiên kim Hầu phủ ánh mắt mọc đỉnh đầu, trước mặt Lục Trảm cung kính với bầ, sau khi Lục Trảm quay lưng liền thay đổi ánh mắt cười nhạo bà, so với trăm câu xỉa xói xòn làm bà khó chịu hơn.

      “Nương.”

      Người đến đầu tiên là con Lục Quân ở cách đây xa, nữ nhi này là đứa bé có được khi hai người lớn, năm nay được 10 tuổi, nhìn nữ nhi nhu thuận đến càng gần, đầu Chu thị liền xuất ý nghĩ, Lục Trảm có phải ghét bỏ bà vì bà sinh được con trai? Dưới gối bà chỉ có hai đưa con, con trai tuy thông minh nhưng mắt lại hỏng, đứa còn lại lại là nữ nhi…..

      “Nương?” Thấy mẫu thân mặt lộ vẻ bi thương, Lục Quân nghi hoặc hô lên, “Nương người làm sao vậy?”

      Chu thị thế này mới phát nữ nhi đến trước mặt, đôi mắt to ngập nước, gương mặt lại trắng nõn, so với bà lúc trẻ còn đẹp hơn. Thấy nữ nhi xinh đẹp mặtư vậy trrong lòng Chu thị cũng dễ chịu. cười qua loa hỏi nữ nhi tối hôm qua ngủ thế nào. Dung mạo Lục Quân chẳng những giống mẫu thân mà tính cách cũng đặc biệt giống, dễ nghe chính lầ quá đơn thuần còn khó nghe chính là tim phổi. Nàng biết mẫu thân vui vẻ, nhưng lại sợ hãi người khiến mẫu thân vui là phụ thân, vì vậy chí có thể cos gắng hiếu thuận mẫu thân, làm nữ nhi ngoan ngoãn của bà.

      lúc hai mẹ con vừa vừa cười Lục Trảm ôm Lục Minh Ngọc tới. Chu thị mở to hai mắt nhìn, khiếp sợ đến nỗi quên phải ghen tị với Chu lão di nương.

      Lục Minh Ngọc cũng thấy xấu hổ , giọng gọi tổ ,. Lục Trảm xoay người thả nàng xuống, Lục Minh Ngọc lập tức chạy qua chui vào lòng tổ mẫu hòa ái, “Tổ mẫu, A Noãn rất nhớ người.” Quả nhiên ôm tổ mẫu vẫn thoải mái hơn, bị tổ phụ ôm, dọc theo đường nàng động cũng dám động, khó chịu muốn chết.

      Nhìn cháu ruột làm nũng, lòng Chu thị cũng mềm mại, vỗ vỗ lưng cháu , nâng nàng dậy cẩn thận đánh giá, hỏi sức khỏe nàng tốt lên hay chưa. Bởi vì là tình cảm phát ra từ nội tâm thân, nên ngay cả trang dung uy nghiêm cũng che lấp được dịu dàng trong đó. Lục Trảm đứng đối diện, hai mắt nhịn được nhìn qua vài lần mới ngồi vào ghế thái sư bên cạnh Chu thị, ánh mắt đảo qua liền rơi vào người nữ nhi.

      Lục Quân so với chất nữ còn nhát gan hơn, cứ cúi thấp đầu, nhìn cũng dám nhìn phụ thân.

      Trong mấy đứa con Lục Trảm thích nhất là Lục Quân chỉ là biết phải dỗ dành tiểu nương như thế nào.

      “Gần đây A Quân học cái gì?” Lục Trảm cầm tách trà, cố gắng hỏi thăm nhàng.

      Lục Quân đứng ben cạnh mẫu thân, giọng trả lời: “Lý phu nhân dạy con nữ hồng, học thêu khăn tay.”

      Lục Trảm thản nhiên hừ tiếng, vì sao nữ nhi của phải học nữ hồng? Còn phải là vì hầu hạ tướng công tương lai?

      mãi ngồi suy nghĩ nên chú ý người trong phòng đều vì tiếng hừ lạnh kia của mà khẩn trương. Chu thị cũng sợ trượng phu của mình nhưng che chở cho con là thiên tính của nữ nhân, nhìn nữ nhi bởi vì biết mình gì sai mà bị dọa mặt trắng bệch, Chu thị vỗ vỗ cháu trong lòng, nhìn Lục Trảm : “A Quân có thiên phú trời cho, học gì cũng nhanh, mọi người đều nữ hồng của Thôi tam nương xuất sắc, ta thấy châm pháp của A Quân so với nàng ta còn tốt hơn.”

      Bất tri bất giác Chu thị lại để lộ ra vẻ hư vinh khi ở cùng đám quý phụ.

      Lục Trảm nghe cảm thấy chói tai, hổ mâu trừng mắt qua, sắc mặt càng đen thêm.

      Chu thị ủ rũ, thu hồi tầm mắt, dám nữa câu, mặt trắng bệch y chang nữ nhi.

      Lục Minh Ngọc nhìn tổ mẫu cùng vị tiểu lần đầu gặp lại sau khi chết, đáy lòng đột nhiên vọt lên ngọn lửa giận, lời xúc động cứ vậy thốt ra: “ Nữ hồng của tiểu tốt chẳng lẽ tổ phụ lại mất hứng sao?”

      Lục Trảm giật mình, chống lại ánh mắt ủy khuất của cháu cùng gương mặt tái nhợt của thê tử, ý thức được ba người đều hiểu lầm, khụ khụ, nhìn Lục Quân : “Nữ hồng của A Quân tốt, vi phụ thực vui mừng, nhưng luyện nữ hồng rất dễ ảnh hưởng đến mắt, A Quân nên chú ý nghỉ ngơi dầy đủ, đừng vì tranh hơn thua với người khác mà làm hỏng thân thể, con là tiểu thư của Thượng thư phủ, cần dựa vào cái này để nâng cao bản thân.”

      Lục Quân liên tục gật đầu, khuôn mặt nhắn vì hưng phấn mà đỏ lên, phụ thân vậy mà quan tâm nàng......

      Mặt Chu thị càng trắng hơn, chỉ cảm thấy lời của trượng phu có hàm ý khác.

      Lục Minh Ngọc dù sao cũng là người sống hai đời, nghe dược tổ phụ ý tại ngôn ngoại, nàng vụng trộm đảo mắt nhìn Chu lão di nương ăn mặc trang nhã, lại nhìn cẩm y hoa phục người tổ mẫu, trong đầu loáng thoáng giống như bắt được cái gì.
      Last edited: 3/8/17

    5. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      Truyện hay lắm , diễn biết tâm lý của nữ 9 rất hay, bất ngờ nữa

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :