1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân Noãn Hương Nùng - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 70
      Editor: Diệp Nhược Giai
      Phố Linh Lung là nơi mà các công tử nhà giàu cùng phu nhân tiểu thư chốn kinh thành thích đến nhất.

      Còn đường này dài, từ đông đến tây, nếu chỉ thôi chứ dạo lòng vòng mấy cửa hàng ở đây, chỉ mất thời gian khoảng chén trà. Nhưng đại đa số mọi người đến đây là để mua sắm, bởi vì các cửa hiệu nổi tiếng nhất kinh thành đều tụ tập tại đây, trải dài dọc hai bên phố Linh Lung, châu báu trang sức, lăng la tơ lụa, đồ cổ tranh chữ, thậm chícả hoa chim sâu cá, phàm là thứ mà các gia đình đại phú ưa thích, nơi này gần như có đủ hết. Vì vậy phố Linh Lung còn được nhóm dân chúng bình dân gọi là “nơi đốt tiền”.

      Vì những người đến phố Linh Lung phú cũng quý, nên nhóm phú thương tại đây cùng chung tiền thuê đội hộ vệ tuần tra khu phố, là cấm cho đám ăn xin tiến vào, hai là nếu ở đâu có kẻ xông vào cướp hoặc cửa hàng nào xảy ra hỏa hoạn, đội hộ vệ này chạy tới đầu tiên để xử lý, cố gắng làm hài lòng nhóm quý nhân, để bọn họ có thể vui vẻ đến, mỹ mãn về.

      Ba chiếc xe ngựa của Lục gia từ từ dừng lại ở đầu phố, bọn họ muốn xuống ở đây, vì vậy xa phu kéo xe ngựa đến bãi đất trống rộng rãi gần đó.

      “Xuống xe .” Xe ngừng lại, Lục Trảm với thê tử ngồi kế bên mình.

      Chu thị ngượng ngùng giữ chặt cánh tay của trượng phu, giọng : “Hay là thiếp đợi ở đây thôi, chàng dẫn bọn dạo .” Con trai dẫn con dâu ra ngoài, người ngoài nhìn vào ca ngợi tình cảm giữa vợ chồng bọn họ rất tốt. Còn bà với trượng phu cao tuổi rồi, trượng phu lại còn bảo bà theo cùng, nghênh ngang như vậy, Chu thị rất thẹn thùng.

      Xưa nay Lục Trảm làm việc tùy tâm tùy tính, chỉ cần bản thân mình được vui vẻ, chứ quan tâm đến cái nhìn của người ngoài. Ông để ý tới thê tử, thẳng xuống xe, sau đó xoay người đứng trước xe, vươn tay với thê tử, đôi mắt hổ thâm thúy nhìn chằm chằm vào thê tử rụt rè sợ sệt trong xe, ý ông muốn gì cần cũng biết.

      ra Chu thị cũng muốn ra ngoài dạo chơi, chỉ là vẫn có vài suy nghĩ lung tung vớ vẩn. Nay hành động của trượng phu đẩy lùi chút do dự trong lòng bà, Chu thị bèn bất chấp tất cả, khom người ló đầu ra khỏi thùng xe. Lục Trảm muốn đỡ tay thê tử, Chu thị liếc nhanh cái ra ngoài, thấy hình như có người nhìn sang đây, liền lén lút đẩy bàn tay to kia ra.

      Lục Trảm nhíu mày, lại lập tức vươn tay nắm chặt.

      Hai tỷ muội Lục Minh Ngọc, Lục Hoài Ngọc dẫn Hằng nhi Sùng nhi từ phía sau tới, bắt gặp tổ phụ tổ mẫu nắm tay nhau, Lục Hoài Ngọc ghé vào tai muội muội, giọng cười, “Tổ phụ tốt với tổ mẫu đấy.” Bình thường mẫu thân thường hay khinh miệt xuất thân của tổ mẫu với nàng, hồi còn bé Lục Hoài Ngọc cũng thấy khá là ghét kế tổ mẫu, nhưng Chu thị đối xử với nàng rất tốt, diện mạo lại đẹp như vậy, nên Lục Hoài Ngọc ghét bà nổi, dần dần kính trọng bà như tổ mẫu ruột của mình.

      Lục Minh Ngọc nhìn tổ mẫu núp sau lưng tổ phụ, chợt nở nụ cười. Tổ phụ thoạt nhìn lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng hóa ra cũng biết cách dỗ dành người khác lắm đấy chứ.

      “Tổ phụ, con muốn mua đại đao!” Hằng nhi ngại các tỷ tỷ chậm, chạy đến trước mặt tổ phụ, nhắc tổ phụ lần nữa rằng muốn mua gì.

      Lục Trảm xuất thân võ tướng, tôn tử thích võ, ông rất vui mừng, liền cười : “Hằng nhi đừng sốt ruột, cả nhà chúng ta cùng dạo, Hằng nhi thích gì cứ cho tổ phụ, tổ phụ mua hết cho con.” Ba chiếc xe ngựa kia là để đựng đồ, tết nhất sắp tới, Lục Trảm cả năm mới ra ngoài dạo được lần, đương nhiên phải hào phóng. Tiếc là nữ nhi cùng đại tôn nữ đều định thân, tam tôn nữ phải ở nhà chăm sóc cho di nương bị ốm của con bé, nên thể cùng.

      “Mua kẹo hồ lô cho đệ đệ nữa.” Hằng nhi ngó xung quanh, nhìn thấy chỗ nào bán mứt quả hết, trong lòng hơi lo lắng. Đệ đệ còn quá nên mẫu thân cho đệ đệ ra ngoài, đệ đệ đòi phải mua mứt quả về, gật đầu đáp ứng rồi.

      “Mua hết mua hết.” Huynh đệ tình thâm, Lục Trảm càng thêm vừa lòng, xoa xoa đầu tôn tử.

      Sau đó, ông dắt Hằng nhi cùng Sùng nhi ở phía trước, Chu thị dẫn hai cháu , đằng sau là nha hoàn ma ma, đoàn người thong thả dạo bộ. Nhưng Lục Trảm dù gì cũng là đại nam nhân, lúc ba bà cháu Chu thị quanh quẩn bên hàng tơ lụa châu báu chọn đến chọn , Hằng nhi Sùng nhi thấy mất mặt, bản thân ông cũng kiên nhẫn đứng đợi, nghĩ chút liền với Chu thị: “Ba người cứ từ từ dạo , ta dẫn hai đứa nhóc này tìm mua thứ khác, ba người dạo xong rồi đến Nhất Phẩm trai tìm bọn ta.”

      Nhất Phẩm trai là tửu lâu nổi danh tại phố Linh Lung này, Lục Trảm định ăn bữa trưa ở đây rồi mới về.

      Chu thị cầm tấm vải thêu của nước Thục loại thượng đẳng, vừa vui vẻ đưa cho Lục Minh Ngọc xem vừa qua loa : “Rồi rồi, chàng .”

      Vừa nãy còn muốn xuống xe cơ mà, giờ trong mắt còn trượng phu nữa.

      Lục Trảm u ám nhìn chằm chằm vào... bóng lưng thê tử, lạnh mặt dẫn hai đứa cháu trai rời .

      Lục Minh Ngọc nhìn thấy rất ràng, giọng cáo trạng với tổ mẫu, “Tổ mẫu, tổ phụ mà người cũng nhìn tổ phụ cái, hình như tổ phụ được vui kìa.”

      “Kệ .” Chu thị căn bản để tâm đến chuyện này, quay đầu hỏi Lục Hoài Ngọc, “Hoài Ngọc con xem, Tứ muội muội của con mặc màu này đẹp ?”

      Lục Hoài Ngọc đãchọn xong, cười tủm tỉm đứng bên cạnh đưa ra ý kiến.

      Trước khi ra cửa trượng phu đưa cho bà xấp ngân phiếu, trong tay có tiền, Chu thị thích gì mua nấy, cũng quên ba nương phải ở lại trong nhà. Mua xong vải vóc quay qua mua trang sức, mua xong trang sức lại quay sang chọn son phấn, bình thường bà rất ít ra ngoài, hôm nay lâu như vậy mà cũng thấy mệt, mua xong còn bảo tùy tùng mang ra xe ngựa trước.

      Lục Minh Ngọcvẫn nhớ phải mua quà cho Sở Hành, nàng từ trong cửa hàng hương liệu ra, chợt nhìn thấy cửa hàng bán đồ gỗ điêu khắc ở phía xéo bên kia. Lục Minh Ngọc bỗng cảm thấy hứng thú, ôm cánh tay tổ mẫu đề nghị: “Tổ mẫu, chúng ta qua bên kia xem chút nhé? Con muốn mua chút đồ cho Niên nhi, đệ ấy thích nhất là mấy thứ này.”

      Chu thị luôn chiều theo ý cháu mình, vì vậy ba bà cháu lại đến cửa hiệu ấy.

      Cửa hiệu bán đồ gỗ này có hai lầu, lầu hai bán những vật to lớn quý trọng như bình phong bàn ghế, còn lầu bán những thứ nho , chẳng hạn như đồ rửa bút, hộp gỗ, lược, mộc bội đeo bên hông... đủ loại đa dạng, được bày tủ gỗ.

      Vừa vào cửa, Chu thị liền nhìn thấy loạt tượng phật Bồ Tát bằng gỗ, bà tin phật nên muốn qua đó xem. Lục Hoài Ngọc nhìn trúng vài vật dụng bày bàn trang điểm, vì thế sang bên trái. Còn Lục Minh Ngọc dẫn Quế Viên đến bên phải, vì khi nãy đứng ngoài cửa nàng nhìn thấy chỗ này bày đồ rửa bút.

      Hay là tặng đồ rửa bút cho Sở Hành?

      Đứng trước dãy toàn là khay rửa bút, Lục Minh Ngọc yên lặng ngẫm nghĩ, đồ rửa bút vừa văn nhã, lại mang theo ngụ ý gì khiến người ta phải nghĩ xa...

      được, đồ rửa bút quá thông dụng, lỡ như Sở Hành dùng đến, chẳng phải mỗi ngày đều có thể nhìn thấy món quà mà nàng tặng à? Nếu vậy, rất dễ dàng trông vật nhớ người...... Lục Minh Ngọc tin Sở Hành rảnh nhớ đến nàng, nhưng mà nàng chột dạ, quà này phải chọn thận trọng mới được.

      Nàng chọn đôi vòng hạt đeo tay bằng gỗ tử đàn cho Hằng nhi và Sùng nhi trước, giao cho tiểu nhị cầm, sau đó tiếp tục sang bên kia.

      nương, mua con giáp , tự mình dùng hoặc đưa cho tiểu bối đều thích hợp.” đến trước hàng tượng gỗ khắc mười hai con giáp, tiểu nhị ân cần .

      Lục Minh Ngọc ngừng chân lại.

      giá bên này bày vài tác phẩm điêu khắc bằng gỗ, có mộc bội dùng để đeo bên hông, cũng có pho tượng đặt lên bàn để trang trí. Lục Minh Ngọc có đệ đệ cũng có biểu đệ biểu muội, nhìn thấy mấy con giáp được điêu khắc vô cùng sống động này, nàng chợt nở nụ cười, nghiêm túc chọn ra ba tấm mộc bội khắc hình chó con với ba dáng vẻ khác nhau, sau đó chọn thêm hai con trâu , cái cho Niên nhi, cái cho biểu muội Phù nhi.

      “Tiểu thư cũng chọn cái cho mình .” Quế Viên tháo con ngựa treo giá xuống, đưa cho Lục Minh Ngọc xem. Tiểu thư lớn rồi, hợp đeo mấy thứ nho cho con nít nữa, mua con ngựa gỗ để bàn sách ngược lại nhìn xinh xắn đáng .

      Lục Minh Ngọc ngẩng đầu, nhìn thấy con ngựa trong tay Quế Viên, chỉ liếc mắt cái thích. Con ngựa kia chỉ lớn cỡ nắm tay, dưới bốn vó là cái khay được khắc thành hình đám mây, thân mình mập mạp, trông như con ngựa con vừa mới sinh lâu, ngây thơ đáng , đôi mắt làm từ hắc ngọc, đen nhánh trong vắt như nước, sáng ngời có thần.

      lưng ngựa là sợi dây xích bằng đồng mạ vàng, màu khá giống với con ngựa. Lục Minh Ngọc cầm lấy sợi dây đồng, con ngựa béo ú nhàng lắc lư dưới tay nàng, quanh thân ngựa như tỏa ra vầng sáng màu vàng nhu hòa.

      Tiểu nhị biết quan sát sắc mặt, thấy nàng thích liền tiến lên giới thiệu: “ nương, vật này được khắc từ gỗ nhãn, rất thơm, có thể treo trong tủ quần áo hoặc đặt trong rương để đuổi trùng chống mốc.”

      Treo trong tủ quần áo?

      Đôi mắt Lục Minh Ngọc sáng lên,còn có món quà nào thích hợp hơn vật này nữa đâu? Thứ nhất, nhìn con ngựa này có vẻ rất trẻ con, phù hợp với thân phận cháu của nàng. Thứ hai, vật này treo trong tủ quần áo, khuất trong góc, Sở Hành có nha hoàn tùy tùng hầu hạ thay quần áo, cả đời hầu như nhìn thấy món quà này. Cũng có khả năng Sở Hành chỉ tùy tay nhận lấy món quà ngây thơ trẻ con này của nàng rồi sai người vứt vào trong phòng kho, bao giờ thấy lại ánh mặt trời nữa.

      “Vậy......”

      Vừa định bảo tiểu nhị cầm lấy con ngựa này, trước cửa hàng bỗng nhiên có bốn bóng người tới, hai tiểu nương trắng ngần điphía trước, đằng sau là hai đại nam nhân tướng mạo khá giống nhau. Nam nhân bên trái mặc bộ áo bào màu tro, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, nam nhân bên phải chỉ cao tới tai , mặc bộ trường bào màu xanh ngọc, diện mạo sáng sủa, mặt luôn mang theo nụ cười mỉm. Đôi mắt phượng của chút để ý chuyển sang đây, khi chạm đến tầm mắt của Lục Minh Ngọc, nụ cười của người nọ lập tức cứng ngắc, ánh mắt nhanh chóng dính chặt mặt Lục Minh Ngọc.

      Lục Minh Ngọc cũng ngây người, hề đoán được vừa đặt chân trở lại kinh thành gặp phải Sở Tùy.

      Chẳng còn vài ngày nữa là đến tết, sang năm Sở Tùy hai mươi, giờ mặt còn vẻ ngây ngô thời niên thiếu, mặt như quan ngọc, ung dung trầm tĩnh, thanh nhã xuất trần. là mỹ nam tử nổi danh tại kinh thành, là con cháu dòng dõi huân quý mà mỗi lần nhóm khuê tú trong kinh tụ họp len lén đàm luận nhiều nhất, là Thám hoa lang với tiền đồ vô hạn trải dài trước mắt.

      Đồng thời cũng là người được chọn làm phu quân mà kiếp trước Lục Minh Ngọc mến mộ.

      Nhưng khi ấy nàng chỉ nhìn thấy duy nhất mặt quân tử như ngọc của Sở Tùy, còn giờ, tất cả thay đổi. Nếu trong tháng sau khi nàng vừa phát tư tình giữa Sở Tùy và Đổng Nguyệt Nhi, nàng sầu não đến mức ăn gì cũng chỉ có cảm giác như nhai đá, ngày hôm nay, gặp lại Sở Tùysau ba năm trời, cho dù phong độ của vẫn như xưa, khi nhìn thấy Lục Minh Ngọc cũng chỉ thoáng bất ngờ, sau đó tâm tình lại trở về trạng thái yên ả như nước.

      Ngược lại, khi nhìn thấy Sở Hành cạnh Sở Tùy, nam nhân này chính là người mà nháy mắt trước đó nàng còn suy tư phải chọn quà gì cho , khiến cho Lục Minh Ngọc có thoáng hoảng hốt.

      Bối rối quên mất phải chào hỏi, Lục Minh Ngọc trước tiên giao mấy bức tượng gỗ cho tiểu nhị, giọng : “Mấy thứ này ta mua hết, bao lại hết .”

      Tiểu nhị cười khom người, ôm đống đồ gỗ đến quầy tính tiền.

      Bấy giờ Lục Minh Ngọc mới chuyển mắt sang nhìn huynh muội Sở gia nay sải chân bước vào trong cửa hàng, thấy Sở Tương với Sở Doanh dán chặt mắt vào nàng nhưng lại dám tiến lên nhận người quen, Lục Minh Ngọc bèn thoải mái qua, cười với hai tiểu nương, “Ba năm gặp, Doanh Doanh Tương Tương nhận ra tỷ nữa à?” Người mà nàng chán ghét chỉ có Sở Tùy, còn những người khác trong Sở gia cũng chưa từng lừa gạt gì nàng.

      Sở Doanh lớn hơn Sở Tương tuổi nên trí nhớ cũng dai hơn chút, đỏ mặt hỏi:“Tỷ... tỷ là A Noãn tỷ tỷ phải ?”

      Lục Minh Ngọc cười gật đầu,dành thời gian cho hai tỷ muội Sở gia quan sát nàng lần nữa. Lục Minh Ngọc giương mắt lên, nhu thuận cười với Sở Hành, “Biểu cữu cữu.”

      Hôm nay nàng ra ngoài nên khá chú ý cách ăn mặc trang điểm, trông rất thanh tú xinh đẹp, đắm mình trong ánh nắng ban mai rực rỡ, bộ váy áo màu hồng hải đường làm tôn lên khuôn mặt trắng nõn mềm mại như trứng gà vừa mới bóc vỏ, nhưng mặt nàng chỉ có màu trắng bệnh tật mà còn phơn phớt hồng mạnh khỏe, đôi mắt hoa đào đen láy sáng bóng trong veonhư nước, lúc đôi mắt ấy nhìn vào , thậm chí có thể thấy bóng hình của chính mình trong đó, giống như trong mắt nàng chỉ chứa nam nhân duy nhất là .

      hiểu sao Sở Hànhlại sợ hãi đôi mắt hoa đào đơn thuần nhất cũng xinh đẹp nhất ấy, mắt phượng của liếc nhìn Chu thị đứng ở xa xa đằng kia, giọng đều đều đến mức gần như là cứng nhắc, “Tứ nương theo lão phu nhân đến à?”

      “Đúng vậy, tổ mẫu của con ở ngay kia kìa.” Lục Minh Ngọc vờ như phát tầm mắt của Sở Tùy từ đầu đến cuối vẫn luôn dính chặt mặt mình, nắm tay Sở Doanh, cười : “, tỷ dẫn các muội gặp tổ mẫu của tỷ, bà thích nhất là các tiểu nương xinh đẹp.”

      Sở Doanh Sở Tương đồng thanh dạ, ngoan ngoãn theo nàng.

      Người , Sở Hànhghé mắt nhìn đường đệ đứng bên cạnh mình.

      Ánh mắt Sở Tùy vẫn đuổi sát theo từng bước chân của Lục Minh Ngọc, vẫn trong trạng thái ngẩn ngơ ngờ, Lục Tứ nha đầu người lùn mẩu tính tình khó đoán năm xưa, nay trưởng thành lại có thể...

      Rạng rỡ đến mức khiến người ta chói mắt như thế.
      Pe Mick, Phương Lăng, AChu34 others thích bài này.

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 71
      Editor: Diệp Nhược Giai
      Tính tình Chu thị thuần phác như những phụ nhân nơi nông thôn, bà rất thích hai tiểu nương Sở Doanh Sở Tương, hơn nữa Lục gia với Sở gia lại là thân thích,lại vừa vặn sắp đến giờ ăn, vì vậy Chu thị ngỏ lời mời bốn người Sở Hànhcùng theo các nàng đến Nhất Phẩm traidùng bữa chung.

      Tỷ muội Sở Doanh quay đầu nhìn hai huynh trưởng, trong mắt chan chứa chờ mong.

      Lục Minh Ngọc bị nhiệt tình của tổ mẫu làm cho kinh ngạc, định gì đó nhưng phát Sở Tùy nhìn sang, nàng bèn lập tức xoay người , làm bộ như đánh giá bức tượng gỗ , ngón tay thon dài núp dưới tay áo lại nắm chặt, hy vọng bốn người Sở Tùy từ chối, nhưng trong lòng lại dấy lên chút lo sợ bất an. Kiếp trước khi hai người vừa gặp lại, có lẽ là vì dung mạo tuyệt sắc của nàng nên lúc ấy biểu của Sở Tùy liền thay đổi khác hẳn ngày xưa. Chó đổi được thói ăn phân, đời này tám phần Sở Tùy lại thích nàng, mà nếu thích liệu Sở Tùy có cự tuyệt cơ hội tiếp cận nàng ?

      “Cảm tạ tấm thịnh tình của lão phu nhân, bọn ta cung kính bằng tuân mệnh.” Liếc mắt nhìn Lục Minh Ngọc đứng phía sau Chu thị, Sở Tùy cười đáp.

      Lục Tứ này, mấy năm trước vừa tặng quà cho xong quay mặt hung dữ với , khi đó Sở Tùy chỉ xem nàng là đứa bé con chưa hiểu chuyện, cảm thấy lạ nhưng giận , nay bé xinh trưởng thành, thành nương xinh đẹp, Sở Tùy càng lười muốn tính toán những ân oán xưa kia nữa. giờ chỉ muốn tìm cơ hội để làm thân với Lục Minh Ngọc hơn, hỏi nàng vì sao ngay từ lúc đầu ưa gặp , ngọt ngào gọi đại ca là biểu cữu cữu đến thế, vừa quay đầu bày ra cái mặt thối cho xem. cũng lòng muốn hỏi chút về chuyện ở Nhạc Dương năm ấy, rốt cuộc vì sao Lục Minh Ngọc lại ngất .

      Nghi hoặc chồng chất, Sở Tùy nhìn chằm chằm vào làn váy của Lục Minh Ngọc, bỗng nhiên ý thức được, trải qua nhiều năm như vậy mà vẫn nhớ nàng như in.

      Cùng lúc đó, Sở Hành nhìn Lục Minh Ngọc lần thứ hai trong hôm nay, thấy gương mặt nhìn nghiêng của Lục Minh Ngọc lộ vẻ khó chịu, môi hơi nhếch lên, đoán được rằng trong lòng Lục Minh Ngọc vẫn còn oán hận đường đệ mình, Sở Hành hơi nhíu mày, đến mức khó mà phát được. Đường đệ có ý với Lục Minh Ngọc, nếu Lục Minh Ngọc chịu cho đường đệ cơ hội, Sở Hành rất mừng nếu việc này đạt thành. Nhưng giờ này khắc này, biết nương người ta chào đón đường đệ mà còn vô sỉ dày mặt dung túng đường đệ quấy rầy nàng, làm được.

      Sau khoảnh khắc do dự ngắn ngủi, Sở Hành tiến lên bước, lời cảm ơn với Chu thị: “Ý tốt của lão phu nhân, bọn ta xin nhận, chỉ là Lục đại nhân hiếm khi nào có thời gian ra ngoài dạo chơi cùng với người nhà, Thế Cẩn rất ngại muốn phá hỏng nhã hứng của Lục đại nhân, nên hôm nay vẫn nên quấy rầy mọi người hơn. Nếu lão phu nhân chê, mấy ngày nữa Thế Cẩn cho hai vị muội muội qua phủ, trò chuyện giải sầu với ngài.”

      Lời từ chối này rất hợp tình hợp lý, lại cung kính có lễ, khiến người ta nghe xong cảm thấy thoải mái từ tận đáy lòng.

      Trong số đó, Lục Minh Ngọc chính là người thoải mái nhất, cần phải ở gần trò chuyện với Sở Tùy, Lục Minh Ngọc hết sức vui vẻ, nhịn được lặng lẽ nhìn sang người vô tình giúp nàng giải vây. Còn Sở Hành, lời từ chối này cũng là vì nàng mới , vì vậy xong liền ngước mắt lên, định quan sát vẻ mặt của tiểu nương, chỉ ngờ vừa nhìn lên chạm vào ánh mắt của nàng.

      Đôi mắt của hẹp dài thâm thúy, chỉ cái thoáng nhìn tùy tiện cũng vẫn sắc bén như chim ưng, Lục Minh Ngọc chợt hoảng hốt, vội vàng cúi đầu, nhàng mím môi lại, khuôn mặt vốn trắng bệch vì lo lắng tức giận sợ phải ngồi ăn chung với Sở Tùy, nay lại phớt hồng như rặng mây đào bầu trời trong xanh, đẹp đẽ quyến rũ như đóa bạch mẫu đơnngâm rượu.

      Sở Hành lý giải vẻ đẹp này thành vui mừng.

      Xem ra thành kiến của Lục Minh Ngọc đối với đường đệthật rất sâu sắc.

      Sở Hành thu hồi tầm mắt, dư quang nơi khóe mắt lại thấy đường đệ kinh ngạc nhìn mình, Sở Hành cũng áy náy, chỉ có bất đắc dĩ. Đường đệ tự mình gây họa bây giờ phải tự thân giải quyết. Nếu đường đệ có lòng trước tiên nên cầu được tha thứ của Lục Minh Ngọc rồi sau đó hẵng bắt đầu theo đuổi, chỉ cần Lục Minh Ngọc muốn nhìn thấy đường đệ, Sở Hành dứt khoát giúp.

      “Lão phu nhân cứ từ từ, bọn ta trước.” Nên đều , Sở Hành hành lễ với Chu thị rồi quay sang ra hiệu ý bảo ba người Sở Tùy theo ra ngoài.

      Sở Tùy khá là bất mãn việc huynh trưởng phá hỏng chuyện tốt của , chặt đứt cơ hội được thêm vài lời với Lục Minh Ngọc, nhưng lời chối từ của huynh trưởng lại rất có lý, vì vậy chỉ có thể giấu tiếc nuối trong lòng, thể biết xấu hổ mà hỏi ra miệng.

      Huynh muội Sở gia rời , Lục Hoài Ngọc tiếp tục chọn lựa tượng gỗ của nàng, Lục Minh Ngọc chọn xong quà tặng, liền kéo cánh tay của tổ mẫu, chọn tượng phật cùng bà, sau đó nhàng : “Tổ mẫu, hồi trước Sở Tùy từng ức hiếp con, con thích , sau này ngài có thể tốt với Tương Tương Doanh Doanh, nhưng đừng mời Sở Tùy nữa.”

      Chu thị giật mình, nhìn cháu hỏi: “Sở Tùyức hiếp con? Ức hiếp thế nào?”

      Lục Minh Ngọc xụ mặt, cúi đầu vờ đáng thương, “Hồi bé, , cha con là người mù......”

      Sắc mặt Chu thị thoắt thay đổi, phụ thân của cháu chẳng phải chính là đứa con trai chịu khổ mười mấy năm của bà à?

      Chu thị thiện lương, nhưng bà cũng giống với tất cả mẫu thân đời này, cực kỳ bao che cho người nhà, biết được Sở Tùy năng vô lễ đến thế, hảo cảm của Chu thị đối với Sở Tùy lập tức bay biến sạch, vỗ vỗ lên bàn tay của cháu , : “Được rồi, A Noãn đừng bực bội nữa, tổ mẫu nhớ rồi, sau này tổ mẫu quan tâm đến nữa.”

      Lục Minh Ngọc cười hì hì.

      ~

      Buổi chiều trở lại Mai uyển, Lục Minh Ngọc cẩn thận sắp xếp lại mấy món đồ hôm nay mình mua, quà cho người nhà chờ qua đầu năm lúc thăm bà con thân thích đưa, còn tượng gỗ để tặng Sở Hành......

      Lục Minh Ngọc tìm hộp quà cất tượng gỗ vào, ngủ trưa dậy liền ôm hộp gỗ đến tiền viện gặp mẫu thân.

      Tiêu thị ngồi sập kiểm tra danh mục quà tặng, Niên nhi Hằng nhi biết chạy đâu chơi, ở bên cạnh nàng. Lục Minh Ngọc quỳ ngồi dưới chân mẫu thân, nhìn chồng danh sách quà tặng để bàn con làm bằng gỗ tử đàn, tò mò hỏi:“Mẹ, nhà chúng ta tặng quà tết vào ngày nào?” Ngày lễ ngày tết phải đưa quà đưa cáp, mỗi nhà mỗi hộ đều vô cùng bận rộn.

      “Hai mươi.” Tiêu thị tranh thủ liếc nhìn nữ nhi cái, “A Noãn ôm gì đấy?”

      Lục Minh Ngọc mở hộp ra cho mẫu thân xem, giọng giải thích.

      Tiêu thị nhìn thấy con ngựa con đáng kia, bị nữ nhi chọc cười, “Con là... này mà là quà gì chứ? Đưa cho Phù nhi được.”

      Lục Minh Ngọc bĩu môi, đậy nắp hộp lại đặt lên bàn, hừ : “Con mặc kệ, lúc mẹ chuẩn bị quà tết cho Sở gia phải nhớ thêm cái hộp này của con.” Bảo nàng tự tay đưa tận mặt làm được.

      Tiêu thị để bụng chuyện này, chỉ cười đồng ý. Đến ngày tặng quà, nàng sai người từ trong kho mang tới thêm bộ văn phòng tứ bảo(1), gộp chung với hộp gỗ của nữ nhi rồi gọi quản sựtặng lễ tới, dặn dò kỹ càng. Quản nhận lệnh rời , bao lâu sau đưa mấy thứ đó tới Sở quốc công phủ.

      (1) Văn phòng tứ bảo: Bút, mực, giấy, nghiên

      Lúc này quan viên đều được nghỉ, bắt đầu thăm bạn bè thân thích. Sở Hành thích náo nhiệt, có thể , trốn trong Định Phong đường hưởng thụ cuộc sống thanh nhàn. Có người đến đưa quà, Tằng tổng quản của Quốc công phủ tự mình cầm danh mục quà tặng đến đây, muốn thỉnh Sở Hành xem qua. Sở Hành hứng thú mấy với đống quà tặng theo lệ đưa tới hàng năm này, vì vậy bảo Tằng tổng quản cứ đưa thẳng tới Nhị phòng.

      Mẫu thân mất sớm, Thái phu nhân lớn tuổi, việc đối chiếu quà tặng trong Quốc công phủ đều giao hết cho mẫu thân của Sở Tùy, cũng chính là Sở Nhị phu nhân.

      Sở Nhị phu nhân nhìn lướt qua danh sách, thấy có món quà tặng riêng cho Sở Hành, cũng cảm thấy kỳ lạ, chỉ phái người đưa hộp quà đó đến Định Phong đường, sau đó nàng cầm danh mục quà tặng tìm Thái phu nhân, nếu có món quà nào đặc biệt vừa ý Thái phu nhân lấy ra dùng, đều cất hết vào trong kho, giữ lại để ngày sau đưa cho người khác.

      Tết nhất tết nhất, phải cũng chỉ quẩn quanh vài chuyện như thế thôi à, cùng món đồ ấy, chừng qua tay vài nhà.

      ---

      Định Phong đường.

      Phạm Dật ôm cái hộp dài bằng gỗ tử đàn, đến trước thư phòng, cất cao giọng, : “Quốc công gia, Lục Tam giacó món quà tặng riêng cho ngài.”

      Sở Hành mặc bộ y bào thường ngày màu đen tuyền, ngồi trước bàn đọc sách, nghe vậy ngẩng đầu lên bảo vào.

      Phạm Dật đặt hộp gỗ ở trước mặt rồi lùi về sau hai bước.

      Sở Hành mở nắp hộp ra, nhìn thấy bộ văn phòng tứ bảo thượng đẳng cùng với hộp gỗ khác. Sở Hành kinh ngạc,kiểu dáng của hộp quà đựng văn phòng tứ bảotrên cơ bản đều giống nhau, cái hộp này nhìn lạc lõng đến thế, khẳng định là về sau mới được thêm vào....

      Ôm tâm trạng hoài nghi, Sở Hành cầm hộp lên, mở ra.

      Phạm Dật cũng rất hiếu kỳ biết bên trong đó là thứ gì, liền lén lút ngước mắt lên nhìn, ngờ Quốc công gia vừa mở nắp ra lập tức lấy tốc độ sét đánh kịp bưng tai đậy lại cái rầm, Phạm Dật chỉ kịp liếc nhìn thấy thứ màu vàng, cũng ngửi được mùi hương quen thuộc của gỗ cây nhãn. chợt như được khai sáng, bừng tỉnh hiểu ra, ngạc nhiên :“Cái này, cái này... quản khố phòng của Sở gia sao lại quên bỏ gỗ nhãn ra chứ?”

      Mặt Sở Hành vẫn vô cùng bình tĩnh, thản nhiên : “ xuống .”

      Phạm Dật nhìn , cẩn thận lùi lại vài bước rồi xoay người rời .

      Thấy Phạm Dật ra khỏi cửa, Sở Hành mới cúi đầu nhìn hộp trong tay, ngón trỏ vô thức vuốt ve đường hoa văn khắc nắp hộp. lúc lâu sau, Sở Hành mới dựa người lên lưng ghế, tay nâng hộp để lên đùi, như vậy cho dù có người đột nhiên xông vào cũng bị bàn che lại, thể phát ra thứ trong hộp, tay kia chậm rãi mở nắp hộp ra lần nữa.

      Trong hộp là con ngựa con được điêu khắc rất sống động, lại trông cực kỳ con nít.

      Sở Hành nhìnngựa con, trước mắt lại như tái cảnh tượng tình cờ gặp gỡ tại phố Linh Lung hôm nào. theo phía sau hai muội muội đến ngoài cửa hàng đồ gỗ, người nhìn thấy đầu tiên ở bên trong chính là Lục Minh Ngọc. Nàng mặc bộ váy áo màu hồng hải đường, bàn tay nhắn nõn nà nâng ngang mắt, thấp thoáng giữa những ngón tay ngọc là con ngựa con màu đồng. Ngựa con nhàng lắc lư, ngăn chặn ánh mắt của nàng, Sở Hành chỉ nhìn thấy hai má hồng nhuận như hoa đào cùng nụ cười mỉm chi môi nàng.

      Sau ngày hôm đó, Sở Hành ngẫu nhiên nhớ đến cái liếc mắt khiến kinh diễm trong cửa hàng đồ gỗ ấy, nhưng khiến hoàn toàn ngờ tới là, khi đó nàng chọn quà tặng cho .

      Sở Hành bất giác nở nụ cười, cầm lấy sợi xích đồng mạ vàng lưng ngựa, tay hơi nhấc lên, ngựa con quả nhiên lúc lắc dưới tay .

      Sao nàng có thể tặng món quà như thế chứ? đâu phải thằng nhóc sáu bảy tuổi......

      Đúng rồi, tuổi ngọ.

      Sở Hành đặt ngựa trong lòng bàn tay, ánh mắt chậm rãi thay đổi.

      Nàng biết tuổi gì? Cố ý chọn con ngựa, món quà này tuy quá mức ngây thơ, nhưng cũng vẫn rất có lòng.

      Ngửi thấy mùi hương đặc hữu của gỗ nhãn, nhớ lại nụ cười của Lục Minh Ngọc khi cầm ngựa con, trong lòng Sở Hành bỗng nhiên dâng lên loại cảm giác kỳ quái. Ngoại trừ hai muội muội, tổ mẫu cùng nhị thẩm, chưa từng nhận được bất kỳ món quà từ nữ tử nào khác. Kiếp trước kiếp này, hai đời cộng lại, Lục Minh Ngọc cũng vẫn là nương đầu tiên tặng quà cho .

      Sở Hành biết , Lục Minh Ngọc tặng quà chỉ vì muốn bày tỏ lòng cảm kích đối với , nhưng loại cảm giác này vẫn khiến rất rất thoải mái.

      Nhưng mà, nên xử lý món quà này thế nào đây?

      Lục Minh Ngọc, đệ muội kiếp trước của , kiếp này hiển nhiên đường đệ cũng có ý với nàng.

      Chút sung sướng trong đáy lòng Sở Hành thoáng chốc dập tắt, phần quà này, thể bày ra ngoài sáng.

      Nắm chặt tượng gỗ đứng dậy, Sở Hành nhìn lướt vòng trong phòng, ánh mắt dừng cái giá sách kê ở trong cùng. qua, dạo vòng quanh giá sách, cuối cùng giấu ngựa con sau cuốn sách cổ nặng trịch. Xong xuôi đâu đấy, Sở Hành ngó trái ngó phải, xác định chỉ cần động đến cuốn sách cổ này thể nào phát ra ngựa con, bấy giờ mới yên tâm rời .

      Lần nữa an vị ghế, Sở Hành cầm sách lên, nhưng lại đọc được chữ nào.

      Có qua có lại mới toại lòng nhau, Lục Minh Ngọc tặng quà cho , có phải cũng nên chuẩn bị phần quà đáp lễ ?
      Pe Mick, Phương Lăng, AChu33 others thích bài này.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 72
      Editor: Diệp Nhược Giai

      Lục gia vừa tặng quà tết xong, qua ngày hôm sau, Diêu Ký Đình liền tự mình đến đưa quà tết cho cả nhà nhạc phụ tương lai.

      Tin tức truyền tới, ba tỷ muội Lục Minh Ngọc hưng phấn chạy tới Ninh An đường, lôi kéo Lục Quân trốnở gian phòng phía đông, lát nữa Diêu Ký Đình nhất định phải tới bái kiến nhạc mẫutương lai, khi đó các nàng có thể nhìn lén.

      Thừa dịp người nọ còn chưa tới, ba tỷ muội Lục Minh Ngọc tranh thủ trêu ghẹo . Trong ba người Lục Hoài Ngọc biết cách loại lời thế này nhất, ôm lấy cánh tay Lục Quân, cười, “ , sắp đến tết rồi, vui mừng lắm đúng ? Hết tết, nháy mắt cái là đến tháng tư, khi đó dượng nâng kiệu hoa tới đón đó...”

      Mặt Lục Quân đỏ như sắp ra máu, kéo đại chất nữ qua làm bia chắn, “Tháng chín Cẩm Ngọc cũng gả...”

      Lục Cẩm Ngọc đồng ý, “Ta là ta mà , trong chúng ta ai sắp gả nháo người đó, dù sao cũng phải chú ý thứ tự trước sau chứ.”

      Lục Quân cãi lại nàng, đưa ánh mắt cầu giúp đỡ với chất nữ thân với mình nhất.

      Lục Minh Ngọc thính tai, nghe được bên ngoài có nha hoàn đến, vội vàng“suỵt” tiếng, vừa ra dấu xong nghe tiểu nha hoàn bên ngoài cười : “Lão phu nhân, Diêu công tử đến.”

      Lục Minh Ngọc vừa nghe vậy chạy ra cửa đầu tiên, giành lấy khe hở rèm cửa bên trái, Lục Hoài Ngọc lập tức đoạt bên phải, Lục Cẩm Ngọc đứng cùng chỗ với nàng. Lục Quân đỏ hồng hết cả mặt, tuy cực kỳ hiếu kỳ biết trượng phu tương lai trông như thế nào, nhưng cũng đến nỗi biết xấu hổ nhìn lén ngay trước mặt nhóm chất nữ, xoay người định vào trong.

      Lục Minh Ngọc từng gả cho người ta, đoán được nhất định là muốn được nhìn thấy chú rể trước khi thành thân, liền săn sóc túm nàng lại, “bức bách” đứng xem cùng mình.

      cháu hai người vừa đứng vững, Diêu Ký Đình theo chân nha hoàn dẫn đường tiến vào, mặc bộ trường bào màu đỏ thẫm, nổi bật lên khuôn mặt trắng nõn của , ánh mắt sáng ngời, mặc dù so ra kém Lục Vanh, nhưng cũng là quân tử có tướng mạo tầm thường. Đó chính là người mà nàng gả, Lục Quân kìm lòng đậu dõi theo bóng hình của Diêu Ký Đình, đôi mắt long lanh, trong lòng vừa thẹn vừa mừng.

      vừa lòng ?” Lục Minh Ngọc lén lút hỏi.

      Lục Quân thẹn thùng trừng chất nữ cái, người muốn thấy thấy rồi, nàng liền đẩy tay chất nữ ra, cúi đầu trốn vào trong.

      Lục Minh Ngọc tiếp tục đánh giá Diêu Ký Đình, tình hình Diêu gia nàng tìm hiểu từ chỗ mẫu thân, rất yên tâm để gả qua đó. Nay thấy Diêu Ký Đình hào hoa phong nhã, Lục Minh Ngọc hoàn toàn thở phào nhõm, chỉ hy vọng đời này với Diêu Ký Đình được hạnh phúc tốt đẹp, bình an vui sống, sinh cho nàng vài biểu đệ biểu muội.

      Diêu Ký Đình rồi, Lục Minh Ngọc thấy được dượng tương lai, rất chi là mỹ mãn quay về Tam phòng.

      “Tiểu thư, phu nhân khi nào ngài về qua tiền viện chuyến.” Quế Viên làm tròn bổn phận nhắc nhở .

      Lục Minh Ngọc vừa mới bước chân vào trong cửa chính phòng, nghe vậy liền xoay người ra ngoài.

      “Mẹ, mẹ tìm con à?” đến viện của mẫu thân, Thu Nguyệt vén rèm cửa, Lục Minh Ngọc vừa vào vừa hỏi, chợt nhìn thấy hai đệ đệ đứng sập , cả hai đều mặc quần áo mới đẹp đẽ quý giá, trông là đỏm dáng bảnh chọe. Nhìn thấy nàng, hai huynh đệ đều cười hề hề, còn mẫu thân ngồi bên cạnh, mặc bộ cung trang sáng màu.

      Lục Minh Ngọc chợt hiểu vì sao mẫu thân tìm nàng.

      “Đêm giao thừa phải vào cung, quần áo của ba tỷ đệ các con đều may xong rồi, A Noãn thử xem có vừa .” Tiêu thị cầm bộ váy mới của nữ nhi, ôn nhu .Đêm giao thừa, Hoàng thượng muốn mời tất cả hoàng thân quốc thích cùng với thần tử từ tam phẩm trở lên tiến cung ăn mừng, trong nhà cha chồng là Binh bộ Thượng thư, mẹ chồng là cáo mệnh phu nhân, đều có tư cách , hai chị em dâu thân phận chưa đủ, Tam phòng có thể là vì chút huyết mạch hoàng gia chảy trong người Tiêu thị.

      Nhị phu nhân vài lời ghen tị, Tiêu thị để ở trong lòng. Hoàng thượng là đường huynh của nàng, rất quan tâm đến tỷ đệ các nàng, vì vậy Tiêu thị cũng thích tiến cung chung vui với Hoàng thượng. Hơn nữa, Hoàng thượng hạ khẩu dụ, cho dù nàng muốn vẫn phải vực dậy tinh thần mà .

      Lục Minh Ngọc nhận lấy váy áo mới, thấp giọng xác nhận : “Mẹ, cần đúng ?”

      Tiêu thị cười, tặng cho nữ nhi viên thuốc an thần: “ con sắp thành thân rồi, tham gia vào mấy loại chuyện này đâu.”

      Lục Minh Ngọc thế này mới yên lòng.

      ~

      Sở quốc công phủ, Thái phu nhân cũng dặn dò các cháu tiến cung rồi phải chú ý quy tắc lễ nghi.

      “Tương Tương, con được phép bắt nạt tam hoàng tử nữa.” Sở Doanh nhu thuận hướng nội, tuyệt đối gây chuyện gì, Thái phu nhân chủ yếu là lo lắng tiểu tôn nữ của mình. Thân là người nhà mẹ đẻ của Khánh vương phi, các nàng thường hay được Vạn hoàng hậu mời vào cung làm khách, thường xuyên qua lại, các cháu cũng dần quen thuộc với tam hoàng tử. Vạn hoàng hậu khôn khéo đến vậy, nhưng sinh ra hai người con trai lại......

      Đại hoàng tử Khánh vương chỉ là tư chất bình thường thôi, chứ vẫn hiểu được đạo lý đối nhân xử thế, cũng có chút tâm cơ. Nhưng tam hoàng tử thể dùng hai chữ “bình thường” mà hình dung được, suy nghĩ luôn luôn chậm hơn người khác khắc, lại còn đặc biệt thành , hoàn toàn có chút tính tình gì giống hoàng tử cả, bị cháu bà bắt nạt cũng biết ra.

      Nhưng Thái phu nhân sợ chọc cho Hoàng hậu vui, vì vậy phải trông kỹ tiểu tôn nữ.

      “Tổ mẫu yên tâm , con đâu có ngốc vậy.” Sở Tương cười hì hì, nếu muốn ức hiếp cũng phải len lén ức hiếp cơ.

      Thái phu nhân ngược lại dặn dò tôn tử mình: “Thế Cẩn, nhị đệ của con tửu lượng cao, con trông thằng bé cho kỹ chút, bà sợ thằng bé uống nhiều lại bêu xấu.”

      Sở Hành gật đầu, Sở Tùy quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vờ như nghe thấy gì.
      Pe Mick, Phương Lăng, AChu35 others thích bài này.

    4. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Hai bạn gặp nhau xác suất ngày nhiều mà JQ vẫn chưa cao. Lòng ta cứ thấp tha thấp thỏm.
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    5. Thảo17

      Thảo17 Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      54
      Huhu đọc đến đây mới thả lỏng. Cuồi cùng chị cũng xoay mặt lạnh với ông Tùy kia . TT TT thiệt là nín thở mà đọc ý
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :