1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân Noãn Hương Nùng - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đặng Gia

      Đặng Gia Well-Known Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      2,052
      Chương 66

      Tác giả: Tiếu Giai Nhân

      Gần trưa Sở Hành tỉnh, thân thể cũng còn lo ngại.
      Lục Vanh đứng ở mép giường luôn lời cảm tạ mãi, Tiêu thị nghe Sở Hành ăn xong cơm trưa xuất phát hồi kinh,nên tìm cớ để trở về hậu viện.
      “Nương, có sao ?” Lục Minh Ngọc ngồi ở đầu giường gần lò sưởi hỏi. Bởi vì rơi xuống nước bao lâu, về nhà uống chén canh gừng ấm áp, Lục Minh Ngọc tự thấy thân thể mình so với ngày thường khác biệt mấy nên nằm chốc lát rồi ngồi dậy, tâm trạng yên mà nghĩ tới Sở Hành hôn mê ở tiền viện. Dù cho liên quan đến chuyện tình cảm Sở Hành cũng là ân nhân của nàng,nên khi nghe đùi bị giày trượt băng của nàng cắt đao, Lục Minh Ngọc thập phần áy náy.
      tỉnh, thân cường thể kiện, bị đông lạnh,nên lang trung chỉ đưa dược thoa vết thương ở chân cho .” Tiêu thị đứng ở trước giường, cười , “A Noãn, biểu cữu cữu con dùng qua cơm trưa liền rồi, ngươi cảm thấy thế nào? Nếu có thể xuống đất lại, cùng nương qua đó lời cảm tạ , hôm nay ít nhiều gì cũng nhờ động tác nhanh chóng của nhân gia, bằng ngươi còn phải ăn thêm chút khổ.”
      giáp mặt lời cảm tạ?
      Lục Minh Ngọc cắn cắn môi, cúi đầu nắm chặt tay.
      Tiêu thị kinh ngạc, ngồi xuống mép giường, lôi kéo tay nữ nhi hỏi: “A Noãn thoải mái chỗ nào?”
      Lục Minh Ngọc lắc đầu, nghĩ nghĩ, kêu Thải Tang ra ngoài trước. Thấy người rồi, Lục Minh Ngọc mới thẹn thùng mà dựa vào trong lòng ngực của mẫu thân, rầu rĩ : “Nương, lần trước cứu con, con mới bảy tuổi, tại con mười hai, , , bế con lên,bây giờ con lại gặp , rất thẹn thùng a, huống chi con cùng , trước kia……”
      Lục Minh Ngọc thiệt tình cảm kích Sở Hành, đưa lễ vật đa tạ cũng thể biểu đạt hết được phần cảm kích này, nhưng nàng dám gặp mặt Sở Hành.
      Tiêu thị nhìn khuôn mặt hồng hồng của nữ nhi, buồn cười mà lắc đầu, vuốt tóc dài của nữ nhi : “A Noãn ngốc, nếu con nương cũng nhớ tới chuyện nam nữ khác biệt này. Nhưng con lại nhớ chuyện này, trong lòng chắc chắn được tự nhiên, nhưng Sở Hành lại biết a, ở trong mắt ,con chỉ là cái tiểu nữ oa, là cháu ngoại của , căn bản xem con là đại nương đâu, con nên qua đó hai câu, là lễ tiết, chính là thất lễ.”Nếu như hôm này người cứu nữ nhi là thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi,có khả năng Tiêu thị nghĩ tới vấn đề thanh danh, nhưng Sở Hành cùng nữ nhi kém con giáp, xem như trưởng bối, nữ nhi lại còn chưa có nẩy nở, trừ bỏ khuôn mặt xinh đẹp, chỗ nào nên lồi lồi, nên lõm cũng lõm,truyền ra ngoài cũng có người nghĩ đến chuyện khác, huống chi nay là mùa đông. Quần áo dày, cho dù là ôm, cũng chạm được cái gì.
      thôi, sớm muộn gì cũng phải gặp mặt để cảm tạ, bây giờ cảm tạ, sau này hồi kinh bớt việc.” Tiêu thị vỗ vỗ bả vai của nữ nhi, cười .
      Lục Minh Ngọc vẫn là tình nguyện .
      Tiêu thị thở dài: “A Noãn, nếu con trước sau đều xem chồng mà đối đãi, điều đó cho thấy trong lòng con vẫn còn xem Sở Tùylà người trong lòng, là trượng phu của mình,còn xem người nhà của là gia đình, như vậy cũng được sao? Con vẫn nhớ tới đời trước mãi, vậy đời này con có lấy chồng hay ?”
      Thân thể Lục Minh Ngọc cứng đờ.

      Tiêu thị đỡ nữ nhi đứng dậy, nhìn thẳng vào đôi mắt nữ nhi, thấm thía : “A Noãn, nếu con quyết định quên Sở Tùy, cũng đừng nghĩ kiếp trước, con hãy nhớ kỹ, con chỉ là Tứ tiểu thư Lục gia, năm nay mới mười hai tuổi, con chưa gả cho ai, Sở Hành chỉ là biểu cữu cữu của con, trừ điều đó ra, cùng con có quan hệ gì nữa.”
      Nữ nhi vẫn còn bảo trì khoảng cách nam nữ cùng Sở Hành, rốt cuộc có ký ức của kiếp trước, phải quên là có thể quên, trải qua chuyện chú em Lục Tuân nhớ thương, Tiêu thị càng có thể hiểu được nữ nhi đối Sở Hành xa cách chi tâm. Nhưng ngày thường chuyện nên làm phải làm, nữ nhi thể coi Sở Hành là chồng chân chính mà đối đãi.
      Nghe lời khuyên của Tiêu thị,Lục Minh Ngọc dường như được thức tỉnh, trong lòng đều thông suốt.
      Đúng vậy, nàng quyết định đổi người trượng phu khác, vì sao còn coi Sở Hành là chồng được? Giống Thải Tang như vậy,nếu nàng thích Sở Hành chắc chắn được tự nhiên, nhưng nàng có thể tự nhiên mà lấythân phận vãn bối ở chung cùng Sở Hành a.
      “Vẫn là nương thông suốt.” Lục Minh Ngọc ôm mẫu thân cái, tự đáy lòng mà bật cười.
      Tiêu thị giúp nữ nhi chỉnh sơ cái đầu lần, mẹ con hai người cùng đến tiền viện.
      Sở Hành mới vừa thay bộ quần áo của Lục Vanh. Dung mạo Lục Vanh kế thừa từ điểm nổi bật của cha mẹ ông, so Lục Trảm nhiều hơn vài phần phong lưu tuấn nhã, so Chu thị nhiều hơn danh môn quý khí, nhưng cao giống Lục Trảm,đứng giữa đám nam nhân đều là hạc trong bầy gà, nguyên bản thân thể mảnh khảnh, trải qua mấy năm nay bôn ba bên ngoài, cũng trở nên rắn chắc, bởi vậy võ tướng như Sở Hành mặc quần áo vào, còn vừa vặn thích hợp, cũng thấy chặt.
      Nhưng Sở Hành có chút được tự nhiên, thích mặc quần áo màu đen, hoặc là màu xám thâm, Lục Vanh lấy cái này cho , là kiện màu trắng trà thêu hoa văn trúc diệp trường bào. Sở Hành đứng ở sau bình phong, cột chắc đai lưng,rồi nhìn quần áo người mình, nhìn thế nào cũng thấy được tự nhiên, lần đầu tiên bởi vì hoài nghi quần áo có chỗ nào thỏa đáng nên có ý định xem gương, mắt phượng lơ đãng nhìn quét vòng trong sương phòng, thế nhưng nhìn thấy gương.
      “Thế Cẩn mặc có vừa người ?” Lục Vanh săn sóc dò hỏi.
      Sở Hành thầm thở dài, giãn ra mày, thần sắc bình tĩnh mà ra ngoài, hướng Lục Vanh lời cảm tạ: “Đa tạ tam gia tặng y phục.”
      Lục Vanh giao tiếp cùng Sở Hành số lần nhiều lắm, chính mình trong miệng bá tánh kinh thành là quý công tử đệ nhất tuấn tú, nhưng khi nhìn thấy Sở Hành mặc như vật ra cũng chưa quá kinh ngạc, nếu lúc kinh diễm nhất,chính là lần đầu tiên nhìn thấy Sở Hành sau khi hồi phục thị lực, cố chỉ là khách sáo mà khen hai câu, cũng gì về quần áo của Sở Hành.
      “Quốc công gia, tam gia, phu nhân cùng tứ tiểu thư tới.”
      Ngoài cửa truyền đến giọng thông báo của Mạnh Toàn ,Lục Vanh xoay người đối Sở Hành : “A Noãn chắc là tới tạ ngươi.”
      Sở Hành lộ ra nụ cười bất đắc dĩ cười, “A Noãn vừa mới rơi xuống nước, hảo hảo nghỉ ngơi mới tốt, tam phu nhân quá khách khí.”
      “phải vậy.” Lục Vanh chỉ vào cửa nội thất, thỉnh Sở Hành dời bước.
      Bên trong nhà chính, Lục Minh Ngọc có chút câu nệ mà đứng ở bên cạnh mẫu thân, có số việc, sau lưng chính mình nghĩ cảm thấy việc rất , nhưng khi đối mặt, mới cảm thấy áp lực. Nhưng điều gì cũng tới, Lục Minh Ngọc chỉ có thể căng da đầu, nỗ lực giả bộ thành bộ dáng tiểu nương mười hai tuổi, đôi mắt nhìn nội thất rèm cửa, tùy thời chuẩn bị cười với Sở Hành.
      Lục Vanh bước ra trước,là người nhà, mỗi ngày đều gặp mặt, hai mẹ con Lục Minh Ngọc nhìn cũng như nhìn, ánh mắt hẹn mà cùng hướng đầu ra phía sau Lục Vanh.
      Lục Vanh thuận tay vén rèm cửa lên, Sở Hành theo thói quen mà cúi đầu, rồi bước ra.
      Nam nhân dáng người cao lớn, mặc thân trường bào thanh nhã màu bạch trà, cúi đầu ra, có vài phần phong thái thư sinh nho nhã giống Lục Vanh, nhưng khi ngẩng đầu, lộ ra gương mặc lạnh nhạt trời sinh, môi mỏng mín chặt, mắt phượng thâm thúy sắc bén,khí chất nho lập tức biến mất, tựa như có trận gió lạnh thấu xướng đánh thẳng vào lòng người.
      Lục Minh Ngọc ít nhiều gì cũng quen thuộc với lạnh nhạt xa cách nên bây giờ nhìn xa lạ Sở Hành tựa như quý công tử phong lưu phóng khoáng, ôn nhu phong nhã.
      xuất quá đột ngột, Lục Minh Ngọc nhìn mà ngây người, hơi hơi ngửa đầu, mắt đào hoa cầm lòng được mà đuổi theo khuôn mặt tuấn tú của nam nhân kia, chỉ có nàng,mà Tiêu thị bên cạnh cũng nhìn chớp mắt, khiếp sợ với tương phản trước sau của Sở Hành.
      Hai đôi mắt mỹ lệ đào hoa, bốn tầm mắt kinh diễm mà nhìn , lần đầu tiên bị nữ tử trực tiếp quan sát như vậy, mặt Sở Hành đổi sắc,nhưng từ ngón trỏ tay trái đến ngón áp út tay phải động đậy tiết lộ tậm trạng bối rối biết làm sao của .
      Thân là đệ nhất kinh thành mỹ nam tử trong truyền thuyết, Lục Vanh cảm thấy Sở Hành so với đẹp nhiều hay ít, nhưng khi thấy thê tử, nữ nhi đều nhìn đến choáng váng, thời gian ngốc còn dài như vậy, trong lòng Lục Vanh khôn khỏi ghen tỵ, nhàng ho khan cái, hỏi nữ nhi trước, “A Noãn tốt chưa ? Còn lạnh hay ?”
      mở miệng, hai mẹ con Lục Minh Ngọc đồng thời tỉnh táo lại.
      Tiêu thị tự nhiên mà mời Sở Hành ngồi xuống, chuyện phiếm hỏi Sở Hành quần áo mặc có thích hợp hay .
      Lục Minh Ngọc lại có bình tĩnh giống như mẫu thân, rốt cuộc tâm trí nàng bao nhiêu tuổi, cha mẹ nàng đều ràng đều ràng, nhưng nàng lại nhìn chồng mê mẫn trước mặt cha mẹ như vậy, giáo dưỡng quy củ của nương gia ở đâu? tưởng tượng như vậy, khuôn mặt Lục Minh Ngọc đỏ lên, theo bản năng đến ghế dựa bên cạnh mẫu thân, cúi đầu dối: “Tốt lắm, chỉ là có chút nóng, có thể là hồi nãy che quá kín.”
      Nữ nhi thẹn thùng đáng , Lục Vanh coi như nữ nhi , cười : “Lần này ít nhiều gì cũng là biểu cữu cữu con đúng lúc hỗ trợ, còn mau qua lời cảm tạ.”
      Sở Hành vội : “ cần……”
      Lục Minh Ngọc lại đỏ mặt ra, đứng trước ghế dựa đối diện của Sở Hành, ngoan ngoãn mà hành lễ, “Đa tạ ân cứu mạng của biểu cữu cữu, biểu cữu cữu cứu ta hai lần, A Noãn đều nhớ hết, sau này ta nhất định chuẩn bị phần lễ vật tốt đưa cho biểu cữu cữu.” Nàng khống chế được mà đỏ mặt, nhưng nên cái gì, đường Lục Minh Ngọc nghĩ kỹ rồi.
      Người ở trước mặt, nên Sở Hànhphải tự bước ra ngoài , rốt cuộc lần đầu tiên đưa mắt nhìn về phía Lục Minh Ngọc.
      hai người ngoài ý muốn mà đối mặt nhau,trước mặt Lục Minh Ngọc là thiếu niên lang cả người đắm chìm trong ấm dương, trong sáng xinh đẹp nho nhã. Còn Lục Minh Ngọc, ăn mặc cái màu hồng cánh sen sắc kẹp áo, tú khí đoan trang mà đứng cách ba bước, rũ mắt đứng yên, môi như đào, mặt tựa đào hoa, nhìn phấn điêu ngọc trác, xinh làm người trìu mến.
      “Biểu cữu cữu, ta lạnh……”
      Hình ảnh tiểu nương tội nghiệp cầu xin bỗng dưng dũng mãnh lên trong đầu, khuôn mặt lạnh như băng dính sát vào cổ , thậm chí chỉ cần khuỷu tay của có thể ôm hết eo liễu nàng, đều vào giờ phút mà lên. Trong lòng Sở Hành rối loạn, lại dám nhing nhiều, ra vẻ trầm ổn : “A Noãn an tâm dưỡng bệnh , cùng biểu cữu cữu cần chú ý những cái đó nghi thức xã giao.”
      Lục Minh Ngọc ừ tiếng, ánh mắt rơi xuống vết thương bó đùi nam nhân, thành tâm hỏi: “chân Biểu cữu cữu thương nghiêm trọng ?”
      Nghe nàng nhắc tới chân, tức khắc Sở Hành lại nhớ lại hình ảnh tại sao có vết thương, thời điểm trong nước, tay Lục Minh Ngọc bám vào cổ , hai chân của nàng cũng ôm vào người , cơ hồ cả người leo lên người , vết thương là do lần đầu tiên giày trượt băng nàng leo lên người được mà để lại , lần nữa mới lên lên được người .
      có việc gì, ta thoa dược rồi.” Sở Hành rũ xuống mi mắt, phảng phất như nhìn chân mình.
      ràng tiểu nương trước mắt chỉ có mười hai, tuy mỹ, xa kịpvvẻ đẹp quốc sắc thiên hương lúc nàng gả cho đường đệ ,Sở Hành lại vẫn như cũ dám nhìn nhiều.
      Nên khách sáo khách sáo, Lục Minh Ngọc lui về bên người mẫu thân.
      Buổi trưa dùng cơm,hai mẹ con Lục Minh Ngọc ăn ở hậu viện, chờ khi bốn người Sở Hành rời , mới ra đưa tiễn.
      “Chúng ta còn phải về phục mệnh, trước bước, tam gia thong thả, chúng ta hồi kinh gặp lại.” Sở Hành ngồi lưng ngựa, cuối cùng hướng Lục Vanh chắp tay.
      đùi Thế Cẩn có thương tích, đường cẩn thận.” Lục Vanh ngửa đầu dặn dò .
      Sở Hành gật gật đầu, hai chân kẹp bụng ngựa, giục ngựa rồi .
      Nhìn theo đoàn người vòng qua đầu phố, nhà Lục Vanh mới trở lại trạm dịch, ba tỷ muội Lục Minh Ngọc ở chung phòng nghỉ trưa, phu thê Lục Vanh trở về thượng phòng của bọn họ. Nằm đến giường, hồi tưởng chuyện mạo hiểm hôm nay, Tiêu thị dựa vào trong lòng ngực của trượng phu, nghĩ mà sợ : “Lúc A Noãn ngã xuống, làm thiếp sợ muốn chết.”
      Lục Vanh hôn lên đỉnh đầu của thê tử, có suy nghĩ khác hỏi, “Nàng cảm thấy Sở Hành như thế nào?”
      Tiêu thị chút nghĩ ngợi : “Khá tốt, Sở Tùy so với , quả thực là khác nhau trời vực.”
      Lục Vanh cười khẽ, nâng lên thê tử cằm, “ phải hỏi cái này, ý ta là, Sở Hành xứng A Noãn, ngươi cảm thấy như thế nào.”
      Tiêu thị mở to hai mắt nhìn.
      Lục Vanh thành tâm khen: “Sở Hành là quân tử, tuổi trẻ tài cao, lại có tước vị, mãn kinh thành, ta tìm thấy so với càng xứng chúng ta A Noãn.”
      Tiêu thị theo bản năng phản bác, “Nhưng cùng Sở Tùy là huynh đệ, A Noãn……”
      Lục Vanh khinh thường, “Lại phải đời này, Sở gia huynh đệ cũng biết.” vất vả mới chọn trúng con rể, Lục Vanh mới nghĩ bởi vì Sở Tùy mà bỏ qua Sở Hành.
      “Nhưng khẳng định A Noãn nghĩ được như vậy.” Tiêu thị nằm lại lần nửa, giọng thở dài, “Lại tiếp tục tìm , dù sao A Noãn còn .”
      Lục Vanh cũng chính là tùy tiện tâm cùng thê tử, nghe vậy gật gật đầu, ôm người ngủ.
      Pe Mick, Phương Lăng, AChu33 others thích bài này.

    2. Đặng Gia

      Đặng Gia Well-Known Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      2,052
      Chương 67

      Tác giả: Tiếu Giai Nhân

      Từ Huyện Vĩnh Định tới kinh thành, nhà Lục Vanh mang theo nữ nhi nên bằng xe ngựa chậm chạm khoảng bốn năm ngày mới tới, còn bốn người Sở Hành đường cưỡi ngựa, ra roi thúc ngựa, vừa đến cửa thành đúng lúc đóng cửa thành.
      Sắc trời tối, Sở Hành ý bảo ba thuộc hạ ai về nhà nấy, ngày mai tiến cung diện thánh.
      Sau khi tách ra cùng bọn thuộc hạ, Sở Hành đường trở về Quốc công phủ.
      Người gác cổng nhìn thấy quốc công gia thân trường bào màu trắng trà, ngẩn người lúc lâu mới nhận ra, cuống quít mở cửa.
      Vẻ mặt Sở Hành vô biểu tình mà vào, quét mắt qua Tam Thu Đường nơi mà thái phu nhân cư trú, Sở Hành hơi dừng bước chút, rồi tiếp tục đến Định Phong Đường trước. Tổ phụ qua đời, kế thừa tước vị, ý tứ của tổ mẫu muốn quốc công gia là dọn đến chính viện ở, còn bà đổi nơi khác ở. Sở Hành chuyển tới ở gần Định Phong Đường, thứ hai kính trọng tổ mẫu, liền uyển chuyển từ chối hảo ý của trưởng bối ,chỉ có khi khách nhân tới cửa hoặc là gia đình có mở tiệc chiêu đãi khách, mới lấy thân phận chủ nhà mà tới chính viện đãi khách.
      Sở Hành nghĩ kỹ rồi, chờ tổ mẫu sống trăm tuổi, dọn đến chính viện ở.
      “Đại ca?”
      Chỉ là chưa được mấy bước, phía trước bỗng nhiên truyền đến giọng thanh thuận quen thuộc, Sở Hành bất đắc dĩ dừng bước, quay người, đối mặt với nam nhân chậm rãi bước tới : “Nhị đệ.”
      Năm nay Sở Tùy mười chín, đầu xuân mới vừa đậu thám hoa, tại biên soạn sổ sách ở Hàn Lâm Viện, tuy rằng chức quan chỉ là thất phẩm, nhưng nếu cố gắng chăm chỉ, có cơ hội lập tức là tiến lục bộ nhậm chức, rồi bước tiếp tục lên. phải tiến sĩ vào được Hàn Lâm, phải Hàn Lâm vào được Nội Các, chỉ dựa vào tuổi này của , tiền đồ vô hạn.
      Chạng vạng từ Hàn Lâm Viện trở về, Sở Tùy theo thường lệ thăm tổ mẫu trước, vừa ra tới nhìn thấy nam tử bạch y hiên ngang trong nhà mình, người gác cổng cũng có thông báo. Sở Tùy trong lòng sinh nghi, vừa muốn gọi đối phương lại để dò hỏi thân phận, nhưng sau đó liền nhận ra, kia phải người lạ, chính là đại ca xa cách nhiều ngày của !
      Phảng phấtnhìn thấy được chuyện lạ thể tin được, đầu tiên là Sở Tùy thong thả đến gần đánh giá tỉ mỉ,sau khi đánh giá xong rồi, cười chạy đến trước người huynh trưởng, trong mắt là nghiền ngẫm tán thưởng, “Đại ca từ khi nào mặc bộ quần áo như vậy? Rất đẹp a, chỉ là giống như có điểm vừa người……”
      Huynh trưởng mặc bạch y, quả thực giống như tổ mẫu đột nhiên quyết định mặc áo váy phấn non nớt vậy, đồng dạng rất bình thường.
      Đối mặt trêu chọc của đường đệ, Sở Hành tiếp tục đến phía trước, đạm mạc giải thích : “ đường gặp được băng phá bên bờ sông, bá tánh rơi xuống nước, ta xuống nước cứu người, cho nên lâm thời phải thay đổi bộ quần áo.”
      Lớp băng bờ sông dầy, bị người dẫm nứt là chuyện thường, Sở Tùy càng tò mò người huynh trưởng cứulà người nào, nhìn nhìn người thân bạch trà tô lụa kia, Sở Tùy nhàn rỗi có việc gì làm, tiếp tục hỏi thăm, “Đại ca cứu chính là đệ tử phú thương hả?”
      Sở Hành gật gật đầu, liên quan đến danh dự của Lục Minh Ngọc, nghĩ nên để đường đệ biết chuyện này, hỏi lại đường đệ: “Ta đây mấy ngày nay, kinh thành có biến động gì ?”
      tới chính , Sở Tùy thu hồi bộ dáng vui đùa, thấp giọng : “Ngày mồng bốn, nghi tần sinh hạ Ngũ hoàng tử, hôm nay mới vừa phong Thục phi.”
      Lúc trước Hoàng Thượng tổng cộng có bốn vị hoàng tử. Đại hoàng tử Khánh Vương, Tam hoàng tử đều là Vạn Hoàng Hậu sinh ra, tư chất ngu dốt. Nhị hoàng tử Thụy Vương tinh thông thi ca, lại am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, nhưng mẹ đẻ Hiền phi có quá nhiều kiêng kị, cũng với cái chết của Thái Hậu có nhiều điểm liên quan, khẳng định Thái Hậu phải do bà hại chết, nhưng trong lòng Hoàng Thượng vẫn còn tồn khúc mắc, cho nên cũng đối xử lạnh nhạt Thụy Vương. Đức phi sinh ra Tứ hoàng tử tuổi còn , nghe là người thông minh hiếu học, nhưng luận về tư chất, trong thời gian ngắn vẫn còn chưa nhìn ra.
      Hoàng Thượng là người lỗi lạc cần chính dân, phải là người háo sắc, mỗi tháng chỉ ngủ ở hậu cung mười ngày, mưa móc đều dính, nhìn ra đối vị phi tần nào đặc biệt sủng ái,phân vị của phi tần được tăng lên toàn dựa vào con nối dõi. Sủng hạnh qua ban thưởng quý nhân, có hỉ ban tần, còn thuận lợi sinh hạ long chủng thăng lên phi tử. Cho nên vận khí của nữ nhân trong cung cũng đặc biệt tốt, Hoàng Thượng đăng cơ hơn hai mươi năm, tính đến hôm nay có Ngũ hoàng tử, tổng cộng chỉ năm người hoàng tử, phân biệt cũng dễ dàng là hai người do Hoàng Hậu sinh ra còn ba người còn lại do ba phi tần sinh ra.
      Hoàng Thượng trẻ trung khoẻ mạnh, đến nay cũng chưa lập Thái Tử, mà hậu cung bốn phi chỉ còn trống cái.
      Có thân nhân tỷ tỷ là Khánh Vương phi, liên lụy đến hoàng tử, Sở Tùy khó tránh khỏi để bụng.
      Sở Hành hơi hơi gật đầu, có bình luận gì. Tư chất của các hoàng tử như thế nào, trong lòng bọn họ hiểu , nhưng người cuối cùng có thể bước lên đế vị, chưa chắc là thân phận tôn quý nhất đích trưởng tử của Hoàng Hậu, cũng chưa chắc là người tài đức vẹn toàn nhìn như có hi vọng trở thành minh quân vị kia, trong đó chuyện xấu quá nhiều, nếu như phải cần thiết, Sở Hành nghĩ muốn chen vào, cũng hy vọng Sở gia gia nhập vào đó, mặc dù có đường muội là Khánh Vương phi.
      “Ta đổi thân quần áo, sau đó gặp tổ mẫu, cùng nhau ?” đến Định Phong Đường, Sở Hành phía trước hỏi đường đệ.
      Sở Tùy nhìn xem sắc trời, cười ngừng lại, “ được, đệ về ăn cơm trước, ngày mai lại cùng đại ca ôn chuyện.”
      Nếu dựa theo lệ thường ở Quốc công phủ,thái phu nhân cùng Sở Doanh mà tự bà giáo dưỡng dùng cơm chung, Sở Hành đơn độc người, nhị phòng Sở gia cũng có bếp lò riêng.
      Sở Hành ừ tiếng, nhìn thấy đường đệ xa, lúc này mới bước vào địa bàn chính mình.
      “Quốc công gia trở lại.” tổng quản Phạm Dật của Định Phong Đường ở trong viện phân phó hai gã sai vặt làm việc, nhìn thấy chủ tử trở lại, cũng ngây người chút, mới áp xuống khiếp sợ trong lòng, cười đón tiếp. Nam nhân này tuổi xấp xỉ cùng Sở Hành, khuôn mặt trắng nõn, hai mắt dài, cười nhìn ôn tồn lễ độ,khi cười rộ lên có chút giống hồ ly.
      Sở Hành cảm nhận được tươi cười chế nhạo của tâm phúc, liếc mắt nhìn về phía cận vệ Ngụy Đằng từ thượng phòng ra.
      Ngụy Đằng là người trầm mặc ít lời, có bộ dạng khuôn mặt tươi cười nghênh người kia như Phạm Dật, giương giọng dò hỏi: “Quốc công gia muốn tắm rửa sao?”
      Lần này quốc công gia công tác mình, phong trần mệt mỏi trở về, Ngụy Đằng cảm thấy chủ tử nên tắm rửa tẩy mệt mỏi.
      “Trở về lại , trước thay quần áo .” Sở Hành vừa vừa .
      lúc này Ngụy Đằng mới dấu vết mà liếc mắt đánh giá chủ tử thân trường bào bạch trà người ,ngay sau đó theo phía sau Sở Hành vào nhà, Sở Hành đến sau bình phong thay quần áo, từ tủ quần áo Ngụy Đằng lấy ra bộ trường bào màu đen, vòng qua đưa cho chủ tử, lại thấy quần màu trắng trung của nam nhân có vết máu nhợt nhạt.
      “Ngài bị thương?” sắc mặt Ngụy Đằng đại biến, thất kinh hỏi.
      Sở Hành cúi đầu, nhìn thấy vết máu, lúc này mới ý thức được miệng vết thương đau, nhất định là khi cưỡi ngựa chạm tới, làm rách miệng vết thương.
      “Lấy thuốc tới.” Sở Hành bình tĩnh , xoay người ngồi giường.
      Ngụy Đằng bước nhanh tìm dược, Sở Hành cởi giày bó, cuốn ống quần lên, nhìn đến vết thương đùi phải, cảm thấy đau nhưng lại khống chế mà nghĩ tới người làm bị thương như vậy. băng xe xuất thiếu niên có khuôn mặt tản ra ánh sáng nhu hòa, nữ oa xinh ôm chặt lấy trong nước, rồi tới khuôn mặt trắng nõn của thiếu nữ đỏ bừng trong nhà chính, màn rồi lại màn, lần lượt mà trong đầu đan xen nhau với thân ảnh mông lung hỗn loạn của kiếp trước.
      Tất cả đều là hình ảnh của Lục Minh Ngọc.
      “Quốc công gia.” Sau khi Ngụy Đằng tìm dược trở về ngồi xổm trước giường, muốn thay dược cho chủ tử .
      “Để ta tự làm.” Sở Hành tiếp nhận bình sứ trắng, mở nút lọ ra, cúi đầu rồi nhàng hướng đến miệng vết thương rắc bột lên. Hơi hơi đau nhứt, nhưng mặt mày của Sở Hành vẫn bình tĩnh, đời trướckhi trải qua đau đớn mất cánh tay,hay là độc tiễn xuyên tim mọi đau khổ đều trải qua, vết thương này tính là cái gì? Huống chi, lần này người làm bị thương, chỉ là tiểu nương.
      Suy nghĩ lại bay nơi khác, Sở Hành vô ý thức mà run rẩy bình sứ.
      Ngụy Đằng đứng ở bên cạnh, thấy vẫn luôn hướng chỗ mà rắc thuốc, kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy mắt Sở Hành rũ xuống, lông mi dày đen.
      ~
      Năm ngày sau, nắng sớm tươi đẹp, đoàn xe ngựa Lục gia nhanh chậm mà quẹo đến ngõ quen thuộc.
      Hằng Ca Nhi vén rèm lên, đưa đầu ra bên ngoài xem, xa xa nhìn thấy ba bóng dáng đứng ở trước cửa nhà, cao lùn, còn người thấp nhất so với sai biệt lắm, Hằng Ca Nhi “Vèo” mà lui về thùng xe, hưng phấn mà với tỷ tỷ, “Tỷ tỷ ngươi mau xem, đó là Đại ca Nhị ca, giống như còn có Ngũ thúc.”
      Lục Minh Ngọc dịch đến phía trước cửa sổ, liếc mắt cái liền nhận ra, bởi vì tới cửa nhà rồi, láng giềng đều là người quen, cần quá câu nệ, Lục Minh Ngọc liền ghé đầu ra bên ngoài, cao hứng mà kêu người, “Đại ca, Nhị ca, chúng ta về rồi!”
      Tiểu nương tươi cười điềm mỹ, giọng thân mật, Lục Gia Bình, Lục Gia An nhìn nhau, cùng hướng đường muội nhất cười. Sùng Ca Nhi Sáu tuổi nhớ được bộ dáng của tiểu chất nữ, nhưng biết nương trong xe ngựa là tiểu chất nữ, lại nghe chất nữ hô hai người cháu trai duy nhất có gọi , khỏi có chút ủy khuất, mắt to chờ mong mà nhìn đoàn xe ngựa tới gần.
      Cơ hồ xe ngựa đồng thời dừng lại, phu thê Lục Vanh là trưởng bối, xuống xe cũng trầm ổn có độ. Ở trước mặt các đường ca ,Lục Minh Ngọc có gì băn khoăn, xuống xe trước đệ đệ, cười khanh khách chạy tới, lại hô gọi các huynh trưởng lần nữa, sau đó khom lưng, tay bế Sùng Ca Nhi lên, “Ai nha, tiểu thúc thúc của ta đều cao như vậy, còn nhớ ta hay a?”
      Sùng Ca Nhi lớn lên chắc nịch, kỳ lúc Lục Minh Ngọc ôm là cố hết sức, nàng xem Sùng Ca Nhi cũng như đệ đệ của mình, trong lòng thích dù ôm mệt cũng cao hứng.
      Thấy chất nữ thích mình như vậy, Sùng Ca Nhi tức khắc quên ủy khuất lúc nãy, vui vẻ cười, “Nhớ, ta cùng nương đều rất nhớ ngươi.”
      Lục Minh Ngọc cũng nhớ tổ mẫu của mình, nên nghe xong thả Sùng Ca Nhi xuống, bên chạy vào trong nhà bên cười , “Nương, ta xem tổ mẫu trước, các ngươi chậm rãi .”
      “Ta cũng !” Hằng Ca Nhi cũng chưa kịp cùng các huynh trưởng chào hỏi qua, nghe tỷ tỷ nhanh chân đuổi theo. Sùng Ca Nhi chạy theo cùng chất nữ, nhìn thấy cháu trai cùng giống nhau, theo bản năng thân thiết hơn nên nhanh chân chạy đến bên cạnh Hằng Ca Nhi. Hằng Ca Nhi nhìn thấy , biết vì sao cảm thấy rất thân thiết, “Ngũ thúc, mẹ ta chúng ta bằng tuổi nhau.”
      Sùng Ca Nhi ừ tiếng, “nương ta cũng như vậy.”
      Nhìn xem cái, thúc cháu hai cùng nhau nở nụ cười, Hằng Ca Nhi thích chơi, lớn tiếng : “, ai đuổi theo tỷ tỷ trước người đó thắng!”
      Hai nam oa vui vẻ chạy , ca ca tỷ tỷ đều đợi , mới vừa bị phụ thân ôm xuống xe Niên Ca Nhi bĩu môi, oa tiếng khóc, bổ nhào vào trong lòng mẫu thân, ngửa đầu ủy khuất tố cáo, “Nương, bọn họ đều đợi ta!”
      Tiêu thị buồn cười, chỉ vào cửa bên trong : “Niên Ca Nhi cũng đuổi theo được a.”
      “Con chạy kịp……” Niên Ca Nhi ôm lấy đùi mẫu thân, tiếng khóc , càng nhìn càng thấy đáng thương.
      “Để Đại ca ôm Niên Ca Nhi.” Mười tám tuổi Lục Gia Bình tới, dễ như trở bàn tay ôm đường đệ vào trong lòng ngực. Từ luyện võ, da Lục Gia Bình hơi đen, nhìn đôn hậu ổn trọng, cùngĐại gia Lục gia thập phần giống nhau, nhưng đồng dạng kế thừa mắt hổ của Lục Trảm, người lớn nhìn có gì,nhưng Niên Ca Nhi nhìn thấy có chút sợ hãi, lại sợ mà dám khóc, chính mình lại dám cự tuyệt,vẻ mặt tội nghiệp mà nhìn mẫu thân.
      “Đây là đại ca.” Tiêu thị ôn nhu chỉ nhi tử.
      Niên Ca Nhi ngoan ngoãn mà kêu người, trong mắt còn vươn nước mắt.
      Lục Gia Bình giơ tay giúp đệ đệ lau nước mắt, đúng là tiểu gia hỏa, cười : “, đại ca mang ngươi nhìn tổ mẫu.”
      Niên Ca Nhi chớp chớp mắt, lại nhìn mẫu thân cười đến đặc biệt đẹp, hơi chút yên tâm, cũng dám kháng cự huynh trưởng.
      Bên trong Ninh An Đường , tỷ đệ hai Lục Minh Ngọc đến, sớm náo nhiệt ồn ào.
      “Tổ mẫu con rất nhớ ngươi a.” Lục Minh Ngọc chạy trốn vui vẻ, nhìn thấy tổ mẫu hòa ái dễ gần, nước mắt liền tuôn ra, cũng nhìn kỹ trong phòng còn có ai,liền bổ nhào vào trong lòng ngực tổ mẫu làm nũng.
      Ôm cháu chín tuổi rời kinh thành,cũng là cháu ruột duy nhất của bà, Chu thị cũng khóc, vừa khóc vừa cười “A Noãn lớn như vậy a, lúc con cũng cao bằng Ngũ thúc đâu.”
      Thế nhưng so sánh nàng cùng Ngũ thúc, Lục Minh Ngọc xì bật cười, làm nũng mà cọ cọ vào người tổ mẫu, “Tổ mẫu được lại con lùn.”
      “Nhưng muội chính là lùn nhất a.”
      Bên trái truyền đến giọng trêu ghẹo vui sướng khi người gặp họa, Lục Minh Ngọc biết đó là Nhị tỷ tỷ Lục Hoài Ngọc, trừng mắt chuyển qua , “Tỷ……”
      Lời còn chưa dứt, nhìn thấy thiếu niên mặc áo choàng màu xanh trời đứng bên cạnh Lục Hoài Ngọc, chớp mắt mà nhìn chằm chằm nàng.
      Pe Mick, Phương Lăng, AChu33 others thích bài này.

    3. Đặng Gia

      Đặng Gia Well-Known Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      2,052
      Chương 68

      “A Noãn, đây là biểu ca Hạ Lễ của con.”
      Thấy cháu nhìn chằm chằm Hạ Lễ, Chu thị cười giới thiệu, cứ nghĩcháu nhớ Hạ Lễ.
      Nhưng Lục Minh Ngọc lại nhớ rất ràng.Năm nay Hạ Lễ mười sáu tuổi, là thế tử của phủ Võ Khang Hầu, cũng là cháu trai của Nhị bá mẫu. Năm đó khi phu nhân Võ Khang Hầu mới vừa sinh Hạ Lễ, Võ Khang Hầu gia phải phụng hoàng mệnh xuất chinh, nghe nóihai chân bị thương chiến trường , người ngoài biết rốt cuộc bị thương thành cái dạng gì, chỉ biết là sau khi trở về từ chiến trường , Võ Khang Hầu còn con nối dõi nào khác do thê thiếp sinh ra.
      Hạ Lễ liền trở thành con nối dõi duy nhất của đại phòng Hạ gia, từ được Võ Khang Hầu gia xem như bảo bối mà nuôi, dám mắng cũng dám đánh, sợ nhi tử duy nhất này xảy ra chuyện gì. Nếu là những hài tử khác, bị dung túng như vậy hơn phân nửa trở thành người có tính tình bá đạo, nhưng Hạ Lễ người hiểu chuyện, có chút nào tính tình ăn chơi trác táng, Dáng vẻ đường đường mà đứng ở chỗ đó, liếc mắt cái nhìn lại, mặc dù là ai đều ở trong lòng tán thưởng câu.
      Hạ Lễ cùng Lục Hoài Ngọc từ là thanh mai trúc mã, đời trước Lục Hoài Ngọc vui vui vẻ vẻ mà xuất giá, Lục Minh Ngọc cũng tự đáy lòng mà cao hứng thay choNhị tỷ tỷ, cảm thấy Nhị tỷ tỷ gả cho biểu ca nàng thích, khẳng định qua đó sống thoải mái hơn nhiều, lại nghĩ rằng, hai người thành thân được hai năm, bởi vì Nhị tỷ chưa có thai, mợ ruột nàng, cũng chính là phu nhân Võ Khang Hầu, đứng ra làm chủ, đưa di nương cấp cho nhi tử.
      Hạ Lễ là người hiếu thuận nghe lời, cự tuyệt lần thành công, đưa di nương mà mẫu thân chọn dắt trở về sân.
      Lục Hoài Ngọc nào chịu được ủy khuất như vậy, nên mang theo vài bộ quần áo cùng với nha hoàn trở về nhà mẹ đẻ .
      Khi đó Lục Minh Ngọc mới vừa gả cho Sở Tùy lâu, nghe việc này, Lục Minh Ngọc thân là tỷ muội nên lập tức về nhà hỏi thăm là chuyện tình như thế nào, cùng với đại tỷ tỷ Lục Cẩm Ngọc trở về nhà. Tỷ muội ba người ngồi xuống tâm , Lục Hoài Ngọc vừa khóc vừa mắng mà kể lại chân tướng việc, Lục Minh Ngọc vừa mới tân hôn vẫn còn trong giai đoạn chàng chàng thiếp thiếp thắm thiết,thế nên nghe được chuyện này cũng biết khuyên giải cái gì ,ngồi an vị bên, nghe đại tỷ tỷ Lục Cẩm Ngọc ôn hòa nhã nhặn chỉ dạy, dạy Nhị tỷ tỷ bên ngoài phải kính trọng mẹ chồng, sau lưng còn phảiđối xử tốt với trượng phu, chỉ cần nắm được tâm của Hạ Lễ , chỉ cần Hạ Lễ phòng của di nương nghỉ, dù phu nhân Võ Khang Hầu đưa thêm mấy người di nương nữa cũng vô dụng.
      Chuyện như vậy, Lục Minh Ngọc chỉ đành thương tiếc thay cho Nhị tỷ tỷ , nếu như ngày Sở Tùy tiếng nào mà dắt trở về di nương, chắc chắn Lục Minh Ngọc cũng muốn làm lớn chuyện này. Nhưng người cũng đưa về, Lục Minh Ngọc chỉ có thể hy vọng biện pháp của đại tỷ tỷ hữu dụng, hy vọng Hạ Lễ toàn tâm toàn ý đối tốt với Nhị tỷ tỷ như trước, đừng làm thương tâm Nhị tỷ tỷ thêm nữa.
      Dù hai tỷ muội các nàng khuyên thế nào, Nhị bá mẫu cũng như vậy, nhưng Nhị tỷ tỷ lại nghe, chính là muốn trở về đó, liên tục ba ngày Hạ Lễ đều tới cửa, mới đưa Nhị tỷ tỷ dỗ trở về nhà. Kết quả chưa tới nửa tháng, Nhị tỷ tỷ lại trở về nhà mẹ đẻ, bởi vì di nương kia lợi dụng lúc nàng ra cửa làm khách, trang điểm xinh đẹp lộng lẫy đến phòng Hạ Lễ tặng trà, mà này chén trà, theo nha hoàn , ước chừng Hạ Lễ uống hơn nửa canh giờ.
      Hạ Lễ đem người thu vào phòng, Nhị tỷ tỷ khóc lóc đối chất cùng , thế nhưng Hạ Lễ , nên khai chi tán diệp sớm chút, mẫu thân cũng quản đến chuyện phu thê bọn họ.
      rất đúng tựa như làm vậy là suy nghĩ cho ngày sau của hai người, nhưng ai cũng đều biết, khẳng định là lưu tâm đối di nương kia. Bắt đầu từ ngày đó,ngày tháng sống chung của Hạ Lễ cùng Nhị tỷ tỷ đều gà bay chó sửa, trong lòng Nhị tỷ tỷ nghẹn khí, Hạ Lễ làm cái gì nàng đều có thể bắt được lỗi, Hạ Lễ lúc đầu còn vui đùa,lâu dần cũng để bụng Nhị tỷ tỷcó tức giận hay ,khi Nhị tỷ tỷ cãi vã ầm ĩ, liền đến chỗ di nương nghỉ.
      Cho đến khi Lục Minh Ngọc chết, hai vợ chồng cũng chưa có làm hòa với nhau.
      Nên khi gặp lại người quân tử như Hạ Lễ, nửa con mắt Lục Minh Ngọc đều chán ghét , liên quan đến chuyện này là phu nhân Võ Khang Hầu ngồi bên cạnh Nhị bá mẫu. Nhị bá mẫu là người coi ai ra gì, phu nhân Võ Khang Hầu lại càng kiêu căng biết điều, nhìn chỗ ngồi tại của bà, nếu như hôm này biết nhà Tam phòng nàng trở về, lâu gặp lại, cả nhà đoàn tụ chắc chắn có nhiều chuyện muốn cùng nhau, nếu phu nhân Võ Khang Hầu mà người hiểu chút lễ tiết, sớm mang theo nhi tử trở về mà ngồi ì ở đó nãy giờ.
      Nàng muốn mở miệng châm chọc hai câu, lại muốn vì những loại người này mà lãng phí nước bọt, nên Lục Minh Ngọc đứng thẳng, nhàn nhạt cùng Hạ Lễ gật đầu, “Lễ biểu ca.”
      “Tứ biểu muội.” Hạ Lễ thu hồi kinh diễm trong đáy mắt, nho nhã lễ độ đáp, tầm mắt dừng ở làn váy của Lục Minh Ngọc, nơi đó có thêu nhánh hoa mai diễm lệ, rất giống với Lục Minh Ngọc, cao ngạo mà nở rộ, nhánh nhưng làm kinh diễm tứ phương.Cổ họng Hạ Lễ giật giật.
      Hôm nay bồi mẫu thân tới Lục gia làm khách, biết mẫu thân cố ý muốn nghênh thú biểu muội Hoài Ngọc. Tuy rằng biểu muội tính tình có chút tùy hứng, nhưng nàng được cái mĩ mạo hơn người, Hạ Lễ cũng nguyện ý cưới nàng, nhưng lúc nãy khi Lục Minh Ngọc cười chạy vào, mặt như trăng tròn sáng ngời,mắt tựa thu thủy, nhào vàolòng Lão phu nhân Lục gia làm nũng, thanh ngọt động lòng người, giống như lông chim chạm vào lòng , trong lòng Hạ Lễ dâng lên cảm giác kỳ diệu, nhịn được mà nhìn nàng nhiều hơn chút.
      Luận mỹ mạothì vị Tứ Biểu muội này, mới chính là Tiểu thư đẹp nhất trong bốn người Lục gia.
      “Đại bá mẫu, ngài giống như chút cũng thay đổi vậy,tựa như lúc con vừa .” Sau khi chào hỏi qua loa với Hạ Lễ, Lục Minh Ngọc đứng trước mặt Đại phu nhân, thân mật .
      Đại phu nhân cười tủm tỉm mà đỡ bả vai chất nữ, cẩn thận đánh giá, “Miệng A Noãn vẫn là ngọt như vậy, bá mẫu già rồi, giống A Noãn, càng lớn càng xinh đẹp, so với đại tỷ tỷ nàng cũng bằng con a.”
      “Đại tỷ tỷ đừng nghe đại bá mẫu bậy, đại tỷ tỷ ở lòng muội mới là đẹp nhất.” Lục Minh Ngọc lập tức chạy đến bên cạnh Lục Cẩm Ngọc ngồi xuống, nghịch ngợm nịnh hót , sau đó lập tức giọng : “Nghe đại tỷ tỷ đính hôn? Mau cùng muội , đại tỷ phu tương lai là công tử nhà ai a?”
      Xưa nay thong dong mặt Lục Cẩm Ngọc nổi lên nhàn nhạt đỏ ửng, liếc mắt Hạ Lễ cái, ý bảo muội muội nên giọng mà .
      Lục Minh Ngọc cùng trưởng tỷ sóng vai mà đứng, trộm trao đổi cái ánh mắt cùng đại bá mẫu.
      Chất nữ thích mẫu tử Võ Khang Hầu, Đại phu nhân lại làm sao lại thích người khinh thường bà, lúc trước tiện mở miệng, lúc này người càng ngày càng nhiều, Đại phu nhân liền chuyển hướng chị em dâu nhà mình, là nhị phu nhân cười : “Đệ muội, Tam đệ muội nhà vừa trở về, bọn nhiều, bên này kêu loạn, nếu ngươi bồi hầu phu nhân qua bên viện ngươi ?”
      Nhị phu nhân nhìn về viện chính phu thê Lục Vanh , thầm nắm chặt khăn.
      Tam phòng nhà mấy năm trở lại, nhị phu nhân là muốn nhìn chút con cái của Tiêu thị trưởng thành thành cái dạng gì, lại nhìn thấy Lục Vanh thiếp thất thứ nữ thứ tử cái đều có, lại ngờ được Lục Minh Ngọc lớn lên so với nữ nhi của bà còn đẹp hơn, Hằng Ca Nhi trắng trẻo mập mạp vừa thấy liền biết thân thể rắn chắc, Tiêu thị nhìn qua chút cũng chưa thấy già, vẫn như cũ diễm quan quần phương.
      Muốn nhìn náo nhiệt lại thấy được,rồi nhớ lại mấy năm nay trượng phu vừa nâng hai di nương thu phòng, người so người càng tức chết, nhị phu nhân khắc đều muốn lưu lại đây, cùng mẹ chồng Chu thị khách sáo câu, thỉnh tẩu tử cùng nhau ly khai.
      “Nương, các người trước .” Lục Hoài Ngọc ở cùng Lục Minh Ngọc, Lục Cẩm Ngọc chuyện, bọn tỷ muội lâu hội tụ, nàng còn chưa tâm hết đâu.
      Nhị phu nhân mím môi, quản nữ nhi, tầm mắt đảo qua thứ nữ Lục Yên, thấy Lục Yên khẩn trương mà cúi đầu, nhị phu nhân càng là lười xử lý, cùng phu nhân Võ Khang Hầu, Hạ Lễ trở về viện mình. Khi ra cửa, hàn huyên lát cùng phu thê Lục Vanh ở cửa.Đến lúc này, nhà chính rốt cuộc còn người ngoài.
      Chu thị bên ôm Hằng Ca Nhi, bên ôm An Ca Nhi, hai cái đều hiếm lạ vô cùng. Tiêu thị cùng Đại phu nhân chị em dâu hai ngồi cùng nơi, giọng trò chuyện đề tài mà các phụ nhân quan tâm, Lục Vanh ở bên kia cùng Lục Gia Bình, Lục Gia An hai cái cháu trai chuyện, hỏi chút khóa học, bản lãnh, nhóm tiểu nha hoàn tới lui bưng trà đổ nước, bên trong cửa viện ồn ào náo nhiệt.Bốn tỷ muội Lục Minh Ngọc bước tới hành lang, hôm nay trời đẹp, tiểu nương ngồi ở bên ngoài hành lang, cũng cảm thấy lạnh.
      “A Noãn, đại tỷ phu chúng ta là nhị công tử của Binh Bộ Thị Lang Từ đại nhân, gọi là Từ Thừa Duệ.” Lục Hoài Ngọc thích nhất tìm chuyện xấu của tỷ muội để trêu ghẹo, nên ở miệng trước cho Tứ muội muội vừa mới hồi kinh.
      Lục Minh Ngọc chế nhạo khuôn mặt đỏ bừng trưởng tỷ, “Đại tỷ tỷ, từ nhị công tử lớn lên đẹp sao?”
      “Tùy các muội , sớm muộn gì các muội cũng có ngày này.” Khuôn mặt Lục Cẩm Ngọc tuy hồng, lại mất khí thế của trưởng tỷ, đoan đoan chính chính ngồi ở chỗ đó, đôi mắt thu thủy nhất đảo qua ba muội muội, bộ dáng quân tử báo thù mười năm muộn.
      Lục Minh Ngọc cười ha ha, trong lòng lại vui mừng thay đại tỷ tỷ.
      Đại tỷ phu Từ Thừa Duệ tuấn tú lịch , lớn hơn năm tuổi so trưởng tỷ, trước khi thành thân còn chưa có chức quan, nhưng rất nhanh đến Kim Ngô Vệ làm việc. Người lớn lên tốt, lại có bản lĩnh, tốt nhất chính là Từ Thừa Duệ đối trưởng tỷ phi thường tốt, cho đến bây giờ Lục Minh Ngọc đều nhớ , mỗi lần trưởng tỷ về nhà mẹ đẻ, chỉ cần Từ Thừa Duệ bận việc, đều cùng với trưởng tỷ, nếu như bận việc, cho trưởng tỷ ở nhà mẹ đẻ chờ lát nữa, chạng vạng tới đón nàng về nhà. Điều hài lòng duy nhất, là Từ Thừa Duệ có người tẩu tử ở chung tốt lắm, lúc trưởng tỷ gả qua cũng cùng đối phương đối chất vài lần, thắng chiếm ra số, nhưng cũng có khi thua, cũng may đều là vấn đề , ảnh hưởng phu thê trưởng tỷ ngọt ngào.
      “Đúng rồi, đâu?” Hàn huyên sau lúc lâu, Lục Minh Ngọc rốt cuộc nhớ tới của mình.
      “Hôm nay bụng thoải mái.” Lục Cẩm Ngọc cũng mới nhớ, ảo não mà tự trách, “Xem tỷ, muốn ngươi gặp nàng sớm chút, nhưng tỷ đều quên, A Noãn mau , nhớ muội như vậy, khẳng định chờ đến dài cổ luôn rồi.”
      Lục Minh Ngọc cười đáp, đứng lên, phía trước hai bước, lại trở lại nhà chính, kêu hai đệ đệ, sau đó mang theo hai đệ đệ Ngũ thúc hai đòi cùng xem náo nhiệt cùng gặp . tháng tư năm sau xuất giá, thời gian còn lại ở nhà còn bao nhiêu. buổi sáng ôn chuyện qua.
      Buổi trưa nhà năm ngườidùng cơm ở Ninh An Đường.
      Sau khi ăn xong trở lại tam phòng, Lục Minh Ngọc có chút mệt nhọc, từ biệt cha mẹ trở về Mai Uyển của mình.
      Tiêu thị nhìn trượng phu ôm tiểu nhi tử vào nhà, nhớ tới cái gì, quay đầu lại dặn dò nữ nhi: “A Noãn, buổi chiều chúng ta còn phải vương phủ, con nhớ đừng ngủ quên.” Ra ngoài lâu như vậy, dù Tiêu thị nhớ vị phụ thân Vương gia kia, nhưng nàng nhớ đệ đệ ruột Tiêu Tòng Giản, còn có đôi nhi nữ của đệ đệ nữa. Tiêu thị là tốt, từ Giang Nam đến đây đều chuẩn bị xe lễ vật tặng cho cháu trai cháu .
      Lục Minh Ngọc dừng chân, trong đầu lênbóng dáng biểu ca Tiêu Hoán.
      Nàng chậm rãi xoay người, cầu xin mà nhìn mẫu thân, “Nương, ta được ?”
      Tiêu thị cho rằng nữ nhi lười biếng , cười lạnh , “ cũng sao,nếu như cậu mợ con hỏi, nương liền con muốn thấy bọn họ.”
      “Đừng đừng đừng, con là được!” Lục Minh Ngọc lại dám dong dài, vội vàng đáp ứng.
      “Vì sao tiểu thưlại muốn vương phủ a?” đường trở về Mai Uyển, Quế Viên buồn bực hỏi.
      Lục Minh Ngọc thở dài, nàng nhớ ông ngoại, nhớ cữu cữu, cũng nhớ biểu đệ biểu muội, nhưng nàng sợ Tiêu Hoán, vạn nhất Tiêu Hoán còn chưa quên nàng……Vừa nghĩ cảm thấy mệt mỏi.
      Pe Mick, AChu, Suuuly35 others thích bài này.

    4. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      Để mấy hôm vào đọc 1 lần vài chương quá :th_41::th_41::th_41::th_41::th_81::th_81::th_81::th_81::th_81:
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 69
      Editor: Diệp Nhược Giai

      Lúc Lục Minh Ngọc chuẩn bị nghỉ trưa, tại Võ Khang Hầu phủ, Hạ Lễ mới vừa dùng xong bữa cơm với mẫu thân mình, ngồi chuyện cùng bà.

      “Lễ Nhi, con phải chăm chỉ đọc sách vào. Gia An hơn con tuổi, vậy mà lại bắt đầu học vỡ lòng cùng lúc với con. Bây giờ Lục Tam gia trở lại, có Tam thúc là Trạng Nguyên lang ở bên chỉ dạy, nếu như con lười biếng, thi Viện năm sau e là bị Gia An đè đầu.” Võ Khang Hầu phu nhân nghiêm túc thành khẩn . Quan hệ giữa bà với em chồng tuy khá tốt, nhưng hai người vẫn luôn thầm đọ sức với nhau, Võ Khang Hầu phu nhân sợ con trai của mình bị thằng cháu bên Lục gia vượt qua.

      Hạ Lễ yên lòng gật gật đầu, đắm chìm trong suy tư. Nghe mẫu thân nhắc tới Lục Tam gia, Hạ Lễ nhịn được hỏi: “Mẹ, tứ biểu muội chỉ hơn Hoài Ngọc biểu muộimột tuổi thôi phải ?” Tuy Lục Minh Ngọc nhìn rất xinh đẹp, nhưng thân hình hơi thấp, dáng người tạm thời còn chưa thể nhìn ra được gì, giống Hoài Ngọc biểu muội, vạt áo hơi căng lên.

      hơn tuổi.” Võ Khang Hầu phu nhân thuận miệng ,vừa trả lời xong lại chợt cảm thấy kỳ lạ, hoài nghi nhìn con trai mình, “Con hỏi nàng ta làm gì?”

      Hạ Lễ cụp mắt, sờ sờ mũi gì.

      Nhưng Võ Khang Hầu phu nhân nhìn ra, nhớ lại vẻ đẹp của Lục Minh Ngọc vừa nãy, sắc mặt bà đột nhiên thay đổi, trầm giọng : “Lễ Nhi, mẹ cho phép con có ý gì với nàng ta. Hoài Ngọc cũng là mỹ nhân, hơn nữa đó mới chính là thê tử tương lai của con. Cha con tiện lại, lại có tước vị gì, chỉ được ban cho cái chức nhàn tản. Dượng của con ở Hộ bộ lại như mặt trời ban trưa, Hoài Ngọc gả về đây là trợ lực rất lớn cho con. Ít nhất, trước khi cưới Hoài Ngọc, con đừng có nảy ra ý đồ nào khác.”

      Hạ Lễ định để ý gì đến các nương khác, chỉ là cảm thấy thích Lục Minh Ngọc hơn mà thôi. Từ bé đến giờ luôn được mẫu thân sủng ái thương , nên rất tùy ý, nghĩ gì nấy, dù sao cuối cùng mẫu thân đều chiều theo , “Mẹ, Lục Tam gia là Trạng Nguyên, nghe lần này trị thủy lập được công lớn, nhất định được Hoàng thượng trọng dụng, tiền đồ chưa hẳn là kém hơn dượng. Con cưới tứ biểu muội cũng có ích giống vậy......”

      “Mấu chốt là Lục Tam gia chướng mắt nhà chúng ta.” Võ Khang Hầu phu nhân chỉ biết thở dài.

      Luận về thân phận, Lục Hoài Ngọc kém xa Lục Minh Ngọc. Lục Minh Ngọc người ta chính là hoàng thân, nếu có thể, Võ Khang Hầu phu nhân cũng muốn có được người con dâu như thế, nhưng mà, “Thứ nhất, nhà chúng ta suy yếu, bằng ngày xưa nữa, Lục Tam gia chướng mắt. Thứ hai, trưởng bối bên Lục gia đều nhận định con với Hoài Ngọc là đôi, nay con đột ngột chuyển hướng qua cầu hôn Tứ nương, nếu Lục Tam gia thực gật đầu, vậy con với cả nhà bên dượng xảy ra xung đột. Chỉ cần xét riêng về điểm này thôi là thể nào đồng ý rồi, cho nên con sớm chết tâm hơn, đừng nghĩ đến những chuyện vô ích này nữa.”

      Hạ Lễ có lẽ hơi háo sắc chút, nhưng biết tiếp thu, nghe lý lẽ trong đó, biết mình với Lục Minh Ngọc tuyệt đối có khả năng, tuy trong lòng có chút buồn bã nhưng vẫn quyết định kiềm chế bản thân mình, từ giờ trở chỉ tốt với Hoài Ngọc biểu muội.

      ~

      Mai uyển.

      Bởi vì phiền muộn về Tiêu Hoán, Lục Minh Ngọc nằm lúc mới ngủ được. Nhưng chưa chợp mắt được bao lâu, Quế Viên gọi nàng.

      muốn để mẫu thân phải chờ, Lục Minh Ngọc mơ màng ngồi dậy.

      “Tiểu thư muốn mặc bộ nào?” Cam Lộ vừa vừa cầm hai bộ váy cùng áo ngắn đến, đều có màu sắc tươi sáng. Lục Minh Ngọc lo sợ biểu ca thích mình, nào dám cố ý ăn mặc trang điểm, liền lắc đầu, xuống giường đến trước tủ quần áo, lấy bộ áo khoác màu hồng cánh sen phối với chiếc vày màu quả hạnh. ra hai màu này nhìn cũng rất đẹp, chẳng qua thích hợp với nàng lắm, có vẻ quá đứng đắn. Tiểu nương mười hai mười ba tuổi nên mặc màu sặc sỡ tươi đẹp hoặc thanh nhã hiền dịu, còn màu cánh sen này lại quá đằm thắm, đủ tươi tắn linh động.

      gặp Sở Hành, từ trong thâm tâm Lục Minh Ngọc xem chồng, kiêng kị mặc đồ quá đẹp, hôm nay Trang Vương phủ lại cố ý tự làm xấu mình, tận lực tránh né để Tiêu Hoán chú ý.

      “Sao lại mặc bộ này?” Ở tiền viện, Tiêu thị đãchuẩn bị xong xuôi, nhìn thấy nữ nhi ăn mặc như thế, bèn nhíu mày hỏi.

      Lục Minh Ngọc vội vàng giải thích trước khi mẫu thân trừng mắt nhìn nha hoàn của mình: “Con thích bộ này, mẹ đừng để ý đến con. Mẹ chuẩn bị xong hết chưa?”

      Tiêu thị sốt ruột muốn xuất phát, nên bảo nữ nhi về phòng thay lại bộ khác, chỉ mở hộp trang sức của mình ra, cầm lấy đôi khuyên tai trân châu, xoay người đeo lên cho nữ nhi. người mặc bộ đồ trông quá già dặn, tai lại mang khuyên tai hồng ngọc xinh xắn, trông chẳng ra gì. Tiêu thị hoài nghi rằng nữ nhi thích cữu cữu ruột của mình.

      Bởi vì Lục Minh Ngọc nhắc đến Tiêu Hoán nhiều, nên Tiêu thị cũng để ý Tiêu Hoán cho lắm, dù sao cũng phải là người nữ nhi thích.

      Lục Minh Ngọc sờ sờ đôi khuyên tai trân châu mới đổi, lại nhìn nhìn khuyên tai hồng ngọc bị mẫu thân tạm thời tịch thu, hơi bĩu môi.

      Hai khắc sau, cả nhà năm người tới Trang Vương phủ.

      Ban sángLục gia cho người đến thông báo, nhưng Tiêu Tòng Giản vì bận làm việc nên chưa về được, Trang vương nhớ con nhớ đám cháu, liền tự mình dẫn theo mấy đứa cháu trong phủ đứng chờ trước cửa viện. Vừa nghe thấy tiếng xe ngựa dừng lại bên ngoài, ông lập tức thẳng ra cửa, quả nhiên nhìn thấy xe ngựa của nhà con rể mình. Trang vương vui vẻ cười, cúi đầu nhắc nhở ba đứa bé bên cạnh, “Nhớ phải gọi dượng và mẫu.”

      ca nhi gật gật đầu, đôi mắt to tròn tò mò nhìn xe ngựa. chính là trưởng tử của Tiêu Tòng Giản, tuổi xấp xỉ Hằng nhi.

      Bàn tay của nắm chặt tay của muội muội ruột Phù nhi, năm nay 3 tuổi, trông cực kỳ giống mẫu thân, khuôn mặt hồng hào tròn trịa.

      Đứng sau lưng hai bé là thiếu niên lang mặc hoa phục màu tím, da dẻ trắng nõn nà, khuôn mặt tuy tuấn mỹ nhưng lại chứa chút tàn bạo, thoạt nhìn rất có uy nghiêm của con cháu hoàng tộc. Nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy bóng dáng nhắn chui từ trong xe ngựa ra, vẻ tàn bạo kia lập tức biến mất, khóe môi bất giác cong lên, đôi mắt chỉ tập trung người biểu muội ở đối diện, càng lúc càng sáng chói.

      Lúc Lục Minh Ngọc xuống xe nhìn sang bên đó, đến khi đứng vững rồi mới theo bản năng nhìn Tiêu Hoán trước, vừa vặn chạm phải ánh mắt nóng cháy chan chứa nỗi nhớ nhung của Tiêu Hoán. Năm nay mười lăm, thân hình cao ráo, cũng gầy hơn trước, tuy vẫn hơi béo chút, nhưng lại béo vừa vặn, tại mặc bộ hoa phục màu tím trông cực kỳ sang quý, cũng càng tôn thêm vẻ tuấn lãng của .

      Bốn mắt nhìn nhau, tim Lục Minh Ngọc nảy lên cái, vội vàng dời mắt , thầm đau đầu. tình nàng thể nào nghĩ ra được, rốt cuộc Tiêu Hoán thích nàng ở điểm nào? Nàng rời kinh thành hơn ba năm, lúc mới chín tuổi, khi ấy Tiêu Hoán cũng mới mười hai, lẽ nào mười hai tuổi biết thích người ta? Còn thích đến mức nhớ mãi quên nữa chứ?

      “Dượng, mẫu, cuối cùng hai người cũng về rồi. Mấy năm nay chất nhi luôn nghĩ về hai người.”

      Tuy biểu muội nhìn , nhưng Tiêu Hoán vẫn rất phấn khích. đến trước mặt vợ chồng Lục Vanh, đầu tiên dựa theo lễ nghĩa cúi chào, trong lúc hành lễ ánh mắt lại lặng lẽ liếc nhìn Lục Minh Ngọc, cảm thấy biểu muội càng lớn càng đẹp, chỉ là thoạt nhìn hơi gầy, vóc người cũng cao. Nghĩ vậy, Tiêu Hoán quyết định lát nữa phải mời biểu muộiăn thêm vài khối điểm tâm. Ở vùng khác hiển nhiên thể nào sánh được với kinh thành phồn hoa, biểu muội chắc do ăn ngon nên mới gầy như thế.

      Lục Minh Ngọc biết suy nghĩ trong lòng Tiêu Hoán, phát thiếu niên lang lén lút nhìn mình, nàng nhanh chóng chạy đến bên cạnh Trang vương, mượn ngoại công che khuất thân hình của mình.

      Sau vài câu hàn huyên đơn giản, mọi người cùng vào Vương phủ.

      “A Noãn, muội ăn nhiều thêm chút, đây là món ăn do Ngự thiện phòng mới làm ra, tên là Ngọc phù dung.” Các trưởng bối đàm luận sôi nổi, Tiêu Hoán bưng dĩa đồ ăn đặt ở trước mặt Lục Minh Ngọc chứ đặt bàn, như vậy nàng có thể tự bốc ăn mà phải xoay người lấy.

      Thế tử phu nhân Vưu thị bắt gặp màn này, hơi nhíu mày lại, biết rốt cuộc con trai mình trúng phải bệnh gì.

      Trang vương gia lại vui mừng vuốt vuốt râu. Tôn tử ngoan, mau mau cưới biểu muội về đây , như vậy tương lai ông cũng có triển vọng có cả cháu nội cháu ngoại quây quần bên người.

      Vợ chồng Lục Vanh Tiêu thị đưa ánh mắt thăm dò nhìn nữ nhi nhà mình, tò mò nữ nhi phản ứng thế nào.

      Lục Minh Ngọc chua xót, nàng sợ người khác đối xử tệ bạc với nàng, bởi vì đối với loại người như thế, nàng cần phải băn khoăn gì mà hận bọn họ hoặc ngó ngàng gì đến họ. Nhưng nàng sợ nhất chính là Tiêu Hoán tốt với nàng đến vậy.

      Nhìn miếng bánh ngọc phù dung có màu mê người trước mắt, lòng Lục Minh Ngọc thoáng dao động. Nếu biểu ca lòng dạ tốt với nàng, mà nàng cũng quyết định gả cho Sở Tùy nữa, vậy......

      “Mậu Đường, A Noãn thích ăn, con chia ra cho Hằng nhi Niên nhi .”

      Đương lúc do dự, bên tai bỗng nhiên truyền đếntiếng cười của Vưu thị, Lục Minh Ngọc ngẩng đầu nhìn, đập vào mắt là nụ cười giả dối của Vưu thị. Lục Minh Ngọc hiểu rất người mợ này, Vưu thị khinh thường mẫu thân, cũng chưa bao giờ lòng xem nàng là cháu . Nếu ngoại công có mặt ở đây, Vưu thị tuyệt đối hòa nhã như vậy.

      Vưu thị thích nàng, Lục Minh Ngọc cũng muốn có mẹ chồng như thế. Nếu thực gả cho Tiêu Hoán, nàng phải qua lại với Vưu thị ít nhất là hai mươi năm nữa.

      Ý nghĩ này vừa nảy ra, Lục Minh Ngọc lập tức rùng mình, chút dao động định gả cho Tiêu Hoán cũng bay biến còn sót lại chút nào. Theo lời Vưu thị, Lục Minh Ngọc cầm lấy miếng bánh ngọc phù dung, sau đó trong ánh mắt thỏa mãn của Tiêu Hoán, đưabánh ngọc phù dung cho Hằng nhi ngồi bên cạnh, “Hằng nhi nếm thử , tỷ tỷ thích ăn loại này.”

      Hằng nhi kén gì chứ kén ăn, vừa nhận lấy liền cắn miếng.

      Tiêu Hoán giận chó đánh mèo trừng mắt nhìn biểu đệ, vì biểu muội thích ănnên lại đặt dĩa điểm tâm trở lại bàn. Nhìn biểu muội lòng chăm nom cho đệ đệ, Tiêu Hoán vừa thất vọng vừa sốt ruột. Biểu muội đối với còn lạnh hơn cả băng, cái liếc mắt cũng chưa từng cho , chẳng lẽ làm sai chuyện gì? nên làm gì để dỗ dành biểu muội, để nàng có thể chơi đùa với giống hồi xưa đây?

      “Phụ thân về rồi!” Phù nhi tựa vào lòng mẫu, nhìn thấy phụ thân ngoài cửa đầu tiên.

      “Cữu cữu!” Lục Minh Ngọc đứng bật dậy, chạy ra ngoài đón cữu cữu mình.

      “A Noãn lớn vậy rồi đấy à?” Nhìn thấy cháu ngây thơ đáng , Tiêu Tòng Giản cao giọng cười to, khom người để tay dưới hai cánh tay của tiểu nương, dễ dàng nhấc nàng lên cao. Mặt Lục Minh Ngọc thoáng chốc đỏ bừng, quen với lạnh lùng cương nghị của biểu cữu cữu Sở Hành, nay đột nhiên được thân cữu cữu bày tỏ lòng thích, ngược lại có chút cảm giác tiêu.

      “Cữu cữu, con cũng muốn!” Lục Minh Ngọc được tự nhiên, nhưng Hằng nhi lại hâm mộ đến hỏng cả người rồi, ngửa đầu gọi.

      “Hằng nhi đừng sốt ruột, ba người các con đều được bế.” Tiêu Tòng Giản buông cháu ra, quay sang bế bổng cháu trai lên, còn cố ý thảy lên cao rồi vững vàng đón lấy, chọc cho Hằng nhi hưng phấn hét ầm lên. Niên nhi đứng bên ghen tị đến đỏ cả mắt, lập tức xem cữu cữu xa lạ thành người nhà, trông mong xếp hàng chờ, cuối cùng được cữu cữu nhấc lên đặt vai, cho bé cưỡi cổ.

      Lần này đến Vương phủ, Hằng nhi và Niên nhi là vui sướng nhất.

      Lục Minh Ngọc chỉ thấy mệt, vừa về đến nhà liền ngã nhào lên giường, nhắm mắt lại kêu khổ. Tiêu Hoán ơi là Tiêu Hoán, nên làm thế nào đây?

      “Tiểu thư, Đại tiểu thư Nhị tiểu thư tới tìm ngài.”

      Cam Lộ bỗng nhiên đứng bên ngoài bẩm báo.

      Lục Minh Ngọc ngồi bật dậy, nhanh chóng chỉnh lại tóc tai quần áo của mình.

      “A Noãn, tổ phụ sắp về rồi, chúng ta đến chỗ tổ phụ chờ nhé?” Lục Cẩm Ngọc cười đề nghị.

      Lục Minh Ngọc vui vẻ đáp ứng, chào cha mẹ rồi dắt “cái đuôi ” Niên nhi theo hai tỷ tỷ đến chính viện của Lục gia, Hằng nhi sớm chạy tìm Sùng nhi chơi, Niên nhi bắt kịp ca ca nhẫn tâm, liền lòng chờ tỷ tỷ để quấn lấy.

      “Ngày mai tổ phụ được nghỉ, chúng ta vòi tổ phụ dẫn chúng ta ra ngoài dạo cửa hàng ?” Lúc sắp đến chính viện, Lục Hoài Ngọc từ đằng trước chuyển lại đây, giảo hoạt thương lượng, ánh mắt sáng ngời nhìn Lục Minh Ngọc, “A Noãn vừa về, giờ tổ phụ thích muội nhất, chỉ cần A Noãn mở miệng, tổ phụ nhất định đồng ý.”

      “Nhị tỷ tỷ muốn mua gì thế?” Lục Minh Ngọc tò mò hỏi, cầu tổ phụ quả là việc , nguyên do đúng y như lời nhị tỷ tỷ vừa .

      “Đồ tết đó.” Lục Hoài Ngọc đắc chí , “Sắp đến tết rồi, trưởng bối tặng quà cho chúng ta, chúng ta cũng phải bày tỏ lại chút chứ, đúng ?”

      Lục Cẩm Ngọc chỉ cười mà .

      Lục Minh Ngọc lại đột nhiên nhớ đến chuyện, nàng đưa món quà tạ lễ cho Sở Hành, bằng thừa dịp ngày mai ra ngoài dạo, cũng chọn thứ đưa cho ?

      Nhưng nên đưa gì đây?

      Vừa phải dụng tâm để làm cho Sở Hành cảm nhận được thành ý của nàng, nhưng lại thể quá mức tránh tạo ra hiểu lầm cần thiết nào đó.

      Hơi ngửa đầu, Lục Minh Ngọctrầm tư nhìn ánh tịch dương.

      Tác giả ra suy nghĩ của mình:

      A Noãn: Biểu cữu cữu, người thích được tặng quà gì?

      Biểu cữu cữu:...... Thích gì được tặng nấy à?

      A Noãn:Ừa, chỉ cần là thứ ta mua được.

      Biểu cữu cữu:...... Vậy đưanàng .

      A Noãn ngây người, sáng hôm sau, tặng Sở Hành cái tượng đất hình mình.
      Pe Mick, Phương Lăng, AChu28 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :