1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân Noãn Hương Nùng - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Tội cái bàn :yoyo57:
      AChuDiệp Nhược Giai thích bài này.

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 60
      Editor: Diệp Nhược Giai

      Màn đêm buông xuống, gió đêm chuyển lạnh, trong Định Phong đường, Sở Hành khoanh tay đứng trước cửa sổ, đôi mắt đen u ám nhìn chằm chằm vào gốc mai trong sân.

      Sau khi trọng sinh, bố trí thu vén rất nhiều chuyện, cố gắng thay đổi những điều vừa ý trong kiếp trước, mà bởi vì trong nhà xưa nay vẫn luôn thuận hòa, nên lo nghĩ gì nhiều, lại ngờ hôn của đường đệxuất biến hóa. Lục Minh Ngọc cũng trọng sinh, vừa mới nhìn thấy đường đệ sóng vai cùng Đổng Nguyệt Nhi tức giận đến ngất , nghĩa là đời trước Lục Minh Ngọc biết nữ nhân tên Đổng Nguyệt Nhi này.

      Lục Minh Ngọc biết Đổng Nguyệt Nhi, nhưng biết tư tình giữa đường đệ với nàng ta, vì vậy sau khi trọng sinh trở về, Lục Minh Ngọc vẫn thích đường đệ, được đường đệ ôm len lén cười, khi biết đến Nhạc Dương có lẽ có cơ hội gặp đường đệ, ngoài mặt nàng vờ như quan tâm, nhưng bước chân khi xuống núi lại nhàng vui vẻ, như con chim tước bé lần đầu tiên bay ra khỏi núi rừng.

      Rốt cuộc kiếp trước xảy ra chuyện gì mà khiến nàng vừa thấy Đổng Nguyệt Nhi cùng đường đệ lập tức đoán ra kiếp trước đường đệ có bí mật giấu nàng?

      Sở Hành tâm phiền ý loạn.

      Kiếp trước Lục Minh Ngọc gả về đây chưa được bao lâu hắnđã xảy ra chuyện, những chuyện phát sinh sau đó hoàn toàn biết gì cả, nay chỉ có thể dựa vào suy đoán. Lục Minh Ngọc là tân nương mới gả, thể nào đến Nhạc Dương được, rất có thể là Đổng Nguyệt Nhi tìm đến kinh thành? Xem thái độ của đường đệ đối với Đổng Nguyệt Nhi, khẳng định thừa nhận, Lục Minh Ngọc hiển nhiên lựa chọn tin tưởng đường đệ, kết quả sau khi trọng sinh lại chính mắt nhìn thấy tư tình giữa bọn họ?

      Tư tình tư tình, nhớ tới vài câu bâng quơ khi đường đệ nhắc tới Đổng Nguyệt Nhi, bàn tay nắm chặt của Sở Hành đột nhiên phát ra tiếng “rắc”.

      Hai đời, sống hai đời mà cũng biết đường đệcủa mình còn nuôi ngoại thất! Nếu nhờ cái tát “vô duyên vô cớ” kia, đường đệ cảm thấy mình chịu uất ức, chắc đường đệ cũng kể cho biết đâu!

      Sở Hành càng nghĩ càng giận, Lục Minh Ngọc là nương tốt nhường nào, vô luận dung mạo gia thế hay phẩm hạnh đều đứng số số hai trong giới quý nữ kinh thành, tại chỉ vì Đổng Nguyệt Nhi nhoi mà đường đệ tổn thương người ta triệt để! Vợ chồng Lục Vanh đều biết kiếp trước nữ nhi gả cho đường đệ, hiển nhiên quan sát đường đệ với tư cách là bố mẹ vợ tương lai, thế mà lại phát đường đệ có ngoại thấtngay chỗ đông người......

      Đổi thành , có người dám đối xử như thế với nữ nhi mà ngàn trăm sủng, Sở Hành có khi còn ra tay nặng hơn cả Lục Vanh!

      Xa xa truyền đến tiếng kẻng báo canh, Sở Hành liếc mắt nhìn vài tùy tùng còn đứng hầu trong sân, thở dài, gọi người tiến vào hầu hạ.

      khắc sau, Sở Hành nằm ở giường, nhưng hề buồn ngủ.

      Chuyện nên xảy ra cũng xảy ra rồi, có tức cũng vô dụng, điều trước mắt là nên nghĩ xem tiếp theo phải làm gì?

      Nếu là Lục Vanh, phát nam nhân mà nữ nhi thích có ngoại thất, vậy tuyệt đối thể nào gả nữ nhi nhà mình cho người đó được, mặc kệ ta có ăn năn hối hận đến mấy cũng dứt khoát đồng ý. Nhưng nếu đứng cương vị huynh trưởng, Lục Minh Ngọc làcô nương tốt, Sở Hành hy vọng đường đệ có thể cưới được nàng, để Sở gia có thêm người con dâu hiền lành hiếu thuận.

      “Đại ca, thấy , đây chính là đệ muội mà đệ chọn cho huynh đó.”

      Trong bữa tiệc đại thọ 65 tuổi của tổ mẫu, đường đệ kéo đến bên hồ, chỉ vào nương xinh đẹp cười ở xa xa.

      Trong đầu chợt lên khung cảnh kiếp trước, khi lần đầu tiên nhìn thấy đại nương Lục Minh Ngọc, Sở Hành bực dọc day day trán mình. Đường đệ với thân thiết như huynh đệ ruột thịt, có tâm gì cũng đều cho nghe, vì vậy Sở Hành biết , đường đệ thích Lục Minh Ngọc, thích đến mức vào sinh nhật của Lục Minh Ngọc, đường đệ tự mình làm cái lồng chim bằng tre, rồi lên núi săn về rất nhiều chim tước có màu sắc rực rỡ, cuối cùng tuyển chọn ra con đẹp nhất.Trước khi tặng quà cho nàng, đường đệ còn xách lồng chim đến khoe với , sau đó biến thành khuyên đường đệ mau mau thành thân .

      bên là tấm lòng thành mà đường đệ dành cho Lục Minh Ngọc, bên là nỗi tủi thân uất ức mà Lục Minh Ngọc phải chịu đựng.

      giúp đường đệ, Sở Hành cảm thấy cực kỳ tiếc hận, mà nếu giúp đường đệ, lại cảm thấy thẹn với Lục Minh Ngọc. nương ngây thơ hoạt bát như Lục Minh Ngọc nên được người ta nâng niu trong tay, nên được quý trọng sủng ái, để cho nàng phải chịu bất kỳ uất ức nào. Nếu đường đệ chưa đụng vào Đổng Nguyệt Nhi, ít ra còn có hy vọng có thể cứu vãn được, bây giờ tuy đường đệ cần Đổng Nguyệt Nhi nữa, nhưng mua nhà mua nha hoàn ma ma hầu hạ nàng ta, cũng có khác gì là ngoại thất của đường đệ đâu?

      Sở Hành thậm chí thể cam đoan, ngày nào đó trong tương lai, nếu đường đệ ghé qua Ngạc Châu, có thể đến thăm Đổng Nguyệt Nhi hay .

      Thôi, mọi chuyện tùy duyên vậy, nếu Lục Minh Ngọc chết tâm, chịu gả cho đường đệ nữa, đường đệ có thích đến mức nào cũng thể ép buộc người ta.

      Nhắm mắt lại, Sở Hành yên ổn ngủ.

      đêm ngon giấc, sáng sớm hôm sau, Sở Hành vừa mới thay xong quần áo, Sở Tùy tới đây.

      “Đại ca, huynh biết vì sao A Noãn tức giận có đúng ?” Sở Hành sung sức sảng khoái, Sở Tùy ngược lại cả đêm trằn trọc yên, luôn luôn suy nghĩ về cái tát của Lục Vanhvà khuôn mặt lạnh băng của Lục Minh Ngọc, vất vả lắm mới tự ru ngủ mình được, trong mộng lại gặp Lục Minh Ngọc đấm đá , khóc lóc rằng bao giờ để ý đến nữa. Chuyện này nhìn chỗ nào cũng cảm thấy kỳ lạ, Sở Tùy cảm thấy, ngày thể làm ngày ấy được an bình.

      biết.” Sở Hành ngồi ở ghế , vẫn là câu trả lời ấy.

      Đây là chuyện tình cảm riêng giữa đường đệ cùng Lục Minh Ngọc, là bí mật lớn nhất của Lục Minh Ngọc trong kiếp này, nếu Lục Minh Ngọc muốn chân tướng cho đường đệ biết, sớm muộn gì nàng cũng . Nhưng nếu Lục Minh Ngọc thể tha thứ cho đường đệ, quyết định gả người khác, vậy bây giờ nếu ra, lỡ như đường đệ mượn chuyện này dây dưa dứt với Lục Minh Ngọc, làm cho Lục Minh Ngọc bởi vì quy củ “ nữ hầu hai chồng”, thể tự chịu uất ức mà gả sang đây, vậy gây ra tội lớn.

      Tóm lại có tư cách tiết lộ bí mật.

      Sở Tùy tin, ngồi bên cạnh huynh trưởng, mắt phượng nhìn chăm chú vào , “Vậy vì sao tối hôm qua huynh lại cáu giận đến thế?”

      Sở Hành lạnh lùng nhìn ,“Huynh tức vì đệ mượn cái danh ra ngoài học hỏi mà thực ra lại chơi hái hoa ngắt cỏ. Nhị đệ, đệ , ngoại trừ Đổng Nguyệt Nhi này, đệ có còn dính vào ai khác nữa ?”

      Nhắc tới Đổng Nguyệt Nhi, Sở Tùy vừa chột dạ vừa oan uổng, ỉu xìu tựa người vào lưng ghế, “ người thôi khiến đệ đủ hối hận rồi, nào dám dính thêm người thứ hai. Đại ca phải tin đệ, đệ thực chỉ hồ đồ có lần duy nhất ấy thôi, ở nhà đệ vẫn luôn theo khuôn theo phép, gây chuyện lần nào đâu? Lúc ấy nàng ta ướt đẫm từ xuống dưới, sống chết quấn chặt lấy đệ, đệ......”

      “Câm miệng, huynh muốn nghe.” Sở Hành nhắm mắt lại, sắc mặt trầm.

      Sở Tùy ngoan ngoãn ngậm miệng, uể oải tựa người ghế lúc, cuối cùng vẫn nhịn được quay sang cầu huynh trưởng của mình, “Đại ca, huynh biết à?”

      Sở Hành gật đầu, mở mắt nhìn đường đệ, trầm giọng : “Chuyện này, tuy rằng Lục Tam gia ra tay hơi nặng, nhưng dù gì vẫn là do đức hạnh của đệ tốt, đệ đừng ghi thù Lục Tam gia, tự mình về suy ngẫm lỗi lầm , lần sau đừng phạm phải nữa. Nếu , khi việc này truyền ra ngoài, tương lai còn ai chịu gả nữ nhi cho đệ nữa?”

      Gả nữ nhi?

      Tim Sở Tùy đập thình thịch, theo bản năng sờ sờ má phải bị đánh của mình, nhớ lại dáng vẻ tuyệt tình giống đại nương khi Lục Minh Ngọc trừng , cùng với lúc Lục Minh Ngọc lén lút tặng túi hương cho . Sở Tùy kinh ngạc chớp chớp mắt, tuy rằng quá tin tưởng, nhưng vẫn lắp bắp hỏi huynh trưởng, “Đại ca, huynh xem, có khi nào... A Noãn thích đệ ? Tiểu nha đầu8 tuổichắc cũng biết thích rồi chứ?”

      Vậy có thể giải thích vì sao khi thấy đứng cùng với Đổng Nguyệt Nhi, Lục Minh Ngọc giận dữ, mặc dù hơi có chút miễn cưỡng, nhưng lại hợp tình hợp lý.

      Nghị luận về tâm ý của nữ tử sau lưng nàng phải là điều quân tử nên làm, cho dù là , Sở Hành cũng thể phụ họa cho những “suy nghĩ vớ vẩn” của đường đệ được, liền nghiêm mặt trách mắng:“A Noãn mới chín tuổi thôi, đệ bậy bạ gì đấy?”

      Sở Tùy cũng chỉ buột miệng ra thôi, thấy huynh trưởng tưởng , gương mặt còn nghiêm túc đến thế, Sở Tùy vội vàng lảng sang chuyện khác.

      Sở Hành có việc phải , trước khi chợt nhớ ra chuyện, nghiêm túc hỏi:“Đổng nương kia có biết thân phận của đệ ?”

      “Nàng ta chỉ biết tên tự của đệ thôi.” Sở Tùy rầu rĩ đáp. Đêm đó Đổng Nguyệt Nhi khóc sướt mướt, lại vừa đoạt lấy người ta, nên cũng khá thương tiếc cho Đổng Nguyệt Nhi, khỏi vài lời ngon ngọt dỗ nàng. Đổng Nguyệt Nhi hỏi tên của , Sở Tùy cũng chưa đến mức ngốc hẳn, chỉ ra tên tự, sau đó Đổng Nguyệt Nhi bắt đầu gọi là Thời Khiêm ca ca.

      Biết huynh trưởng mình lo ngại chuyện gì, Sở Tùy tiếp tục : “Đại ca yên tâm, đệ sắp xếp ổn thỏa cả rồi, tuyệt đối để cho nàng ta đến kinh thành quấy rối.”

      “Loại chuyện thế này nếu phủi phải phủi cho sạch ,đệ cẩn thận ngẫm lại xem, liệu có bị bại lộ gì .” Sở Hành lạnh giọng nhắc nhở .

      Sở Tùy luôn miệng cam đoan sao cả, Sở Hành mới miễn cưỡng tin.

      Sau đó, huynh đệ hai người tiếp tục làm công việc của mình, Sở Hành phải làm, hôm nào cũng sớm về trễ, Sở Tùyhôm ra ngoài gặp bạn, hôm tĩnh tâm đọc sách, chuẩn bị cho kỳ thi Hương sắp tới. Quốc công phủ vẫn an bình như trước, có danh y do Sở Hành mời về, lão quốc công gia cũng bình an sống qua mùa đông khắc nghiệt năm ấy. Nhưng ngay khi Sở Hành vừa mới thở phài nhõm, vào sáng mùng tháng ba, trong viện lão quốc công gia đột nhiên truyền đến tiếng khóc đứt quãng.

      Lão quốc công gia từng chiến đấu nửa đời lưng ngựa, nay im lặng rời .

      Đại Tề phát tang, Sở nhị lão gia trước đó được điều nơi khác làm quan cùng với Sở Hành đều được cho nghỉ phép, ở nhà lo liệu đại tang.

      Lão quốc công gia vừa qua đời lâu, Minh Huệ đế hạ chỉ, trưởng tôn Sở Hành thuộc Đại phòng của Sở quốc công phủ lên kế thừa tước vị. Mà trong lúc Sở gia tĩnh lặng để tang cho lão quốc công gia mất, tại thành Nhạc Dương cách xa ngàn dặm, Tiêu thị sinh được bé trai kháu khỉnh, dựa theo tên thế hệ (1) là “gia”, đặt tên Lục Gia Niên, nhũ danh Niên nhi.

      (1) Tên thế hệ: Tên thế hệ là loại tên gọi dùng cho phần tên đệm trong tên người Trung Quốc hay của người dân số quốc gia Á Đông. Gọi là "tên thế hệ" là vì tất cả những thành viên trong cùng thế hệ của gia tộc đó (ví dụ như chị em ruột hay chị em họ) đều sử dụng chung tên đệm này.

      ~

      Hai năm sau.

      Tháng mười mùa thu, hoa quế tỏa hương khắp thành Hàng Châu, trong đó hoa quế Mãn Lũng là nổi tiếng nhất, du khách đến ngắm chật như nêm. con đường núi xanh biếc rậm rạp cây cối, chỉ thoáng liếc mắt cái thấy được vài phu nhân hộ nhà giàu dắt theo con cái chậm rãi dạo ngắm cảnh, các nương đương tuổi xuânthì đội mũ che mặt, mặc váy áo rực rỡ, khi nghỉ chân ngắm hoa, khi thìrượt đuổi chơi đùa, tiếng cười trong vắt như chuông bạc vờn theo gió, vang vọng uyển chuyển trong sơn cốc thanh tĩnh này.

      “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ chậm chút!”

      Tại nơi có phong cảnh đẹp nhất trong sơn cốc bỗng xuất vài bóng dáng, nương đầu mặc bộ váy dài màu trắng thuần thêu hoa lan màu lục nhạt nơi góc váy, gió thu khẽ thổi qua, bước chân nàng nhàng, làn váy ngẫu nhiên quấn quanh thân, bao lấy dáng người yểu điệu tinh tế của thiếu nữ. Đằng sau nàng, bé trai nhắn mặc cẩm bào màu xanh ngọc giang hai tay vui vẻ chạy, thịt khuôn mặt trắng nõn mềm mịn run run theo từng bước chân, muốn tỷ tỷ chờ bé.

      Lục Minh Ngọc cười khẽ, xoay người, cong chân ngồi xổm xuống, chờ đệ đệ chạy tới.

      Bé trai tầm ba tuổi vừa thấy tỷ tỷ dừng lại liền cười tươi, đôi mắt cong cong thành hình trăng non, đôi chân ngắn cũn càng tăng tốc, vui vẻ bổ nhào vào lòng tỷ tỷ. Lục Minh Ngọc từng phải trông đệ đệ bướng bỉnh, nên chuẩn bị tinh thần đón nhận lực mạnh do đệ đệ nhào tới, vững vàng ôm lấy, hai tay dùng sức bế bé trai lên.

      “Tỷ tỷ, cành này thơm.” Niên nhi cầm nhành hoa quế trong tay, giơ lên cao, quý trọng đưa cho tỷ tỷ xem. Nhưng lúc bé trai giơ nhành hoa lên lại chú ý, đầu nhánh hoa vừa vặn đụng trúng lớp màn che trước mặt Lục Minh Ngọc, cùng với động tác của , lớp màn che thoáng chốc bị vén lên, lộ ra khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Lục Minh Ngọc.

      hướng chéo với tỷ đệ hai người, thiếu niên mặc hoa phục dẫn theo tùy tùng lững thững dạo chơi, từ lúc tỷ đệ Lục Minh Ngọc đến đây, bị thân hình mảnh mai yểu điệu của nương ấy hấp dẫn, tự chủ được mà nhìn sang. Giờ khắc này lại ngoài ý muốn nhìn thấy được nhan sắc của mỹ nhân giấu dưới lớp màn, thiếu niên mặc hoa phục ngây ngất tại chỗ, đánh rơi cây quạt giấy trong tay. Tùy tùng đứng sau lưng cũng giống , nhìn đến ngây người, thậm chí còn thẫn thờbước tiếp về phía trước, lưu ý đâm sầm vào chủ tử của mình.

      “A, thiếu gia, người sao chứ?” Tùy tùng rốt cuộc cũng hoàn hồn, nơm nớp lo sợ nhận lỗi.

      Lục Minh Ngọc nghe thấy tiếng động, nghiêng đầu nhìn sang, vừa vặn trông thấy ánh mắt thèm che giấu vẻ kinh diễm của thiếu niên mặc hoa phục, Lục Minh Ngọc mím môi, ôm đệ đệ xoay người, vội vàng phủ mạng che xuống. Xong xuôi đâu đấy, thấy cha mẹ mình cũng đến đây, bên cạnh còn có Hằng nhi6 tuổi, Lục Minh Ngọc thoắt cái quên mất chút chuyện vui này, cười mỉm qua, giọng làm nũng,“Mẹ, con mệt rồi, chúng ta về nhé?”

      Tiêu thị liếc mắt nhìn thiếu niên xa lạ đứng bên kia, gật gật đầu.

      Lục Vanh sợ nữ nhi mệt, nhận lấy con trai béo mập ôm vào lòng, cả nhà năm người vừa định rời , tùy tùng ở xa xa lo lắng chạy tới, “Đại nhân, đại nhân mau về thành , có thánh chỉ từ kinh thành đến!”

      Thánh chỉ này vì sao lại đến đây, Lục Vanh sớm đoán được, vì vậy chỉ hờ hững cười cười, nghiêng đầu nhìn thê tử.

      Tiêu thị vui mừng thôi.

      Tuy Giang Nam có đẹp đấy, nhưng sang năm nữ nhi mười ba, luận về việc tìm con rể tương lai, vẫn nên tuyển chọn tại kinh thành tốt hơn.
      Last edited: 8/9/17
      Pe Mick, Phương Lăng, AChu36 others thích bài này.

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Mau về kinh thành gặp "bá phụ" sắp được đổi vai thôi.
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    4. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Về kinh thôi~~~~
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 61
      Editor: Diệp Nhược Giai

      Mùa đông trời giá rét, người sợ lạnh, ngựa cũng chậm, hơn nữa ngày ngắn đêm dài, cả nhà Lục Minh Ngọc từ đầu tháng mười khởi hành từ thành Hàng Châu, trước tiên đường thủy, sau lại thay sang xe ngựa, đến đầu tháng chạp mới đến huyện Vĩnh Định thuộc Ký Châu, còn cách kinh thành khoảng năm ngày.

      Gần hoàng hôn, ánh nắng tắt dần, vài chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cửa trạm dịch.

      Vì Lục Vanh phái người đến báo trước, nên dịch thừa dọn dẹp sạch tiểu viện tốt nhất ở đây, ân cần mời cả nhà năm người Lục gia vào ở.Cho dù màn xe ngựa có làm bằng vài bông dày đến thế nào, thi thoảng cũng vẫn có gió luồn qua khe hở, ba tỷ đệ Lục Minh Ngọc sớm bị lạnh đến choáng váng, vừa xuống xe theo sát Tiêu thị, bước nhanh vào hậu viện, vội vã đốt địa long, than củi bốc cháy sưởi ấm cả căn phòng.

      “Lạnh đấy.” Lục Minh Ngọc ôm lò sưởi bằng đồng tráng men khắc cành sen quấn với hải đường, nhàng giậm giậm chân, cảm thấy hai chân mình như biến thành hai khối băng, chẳng có chút độ ấm nào.

      “Mau lên giường ngồi.” Tiêu thị vừa cởi lớp áo khoác dày nặng người tiểu nhi tử vừa đau lòng . Càng tới gần kinh thành trời càng lạnh.

      Lục Minh Ngọc xoa xoa tay, cởi giày trèo lên giường, ngồi ngay cạnh lò sưởi ở đầu giường. Thu Nguyệt săn sóc đưa cho nàng tấm chăn gấm được ủ ấm, Lục Minh Ngọc nhận lấy, lập tức đắp lên chân, Hằng nhi lanh lợi chạy tới, Lục Minh Ngọc liền xốc lên góc để đệ đệ chui vào, bên kia Niên nhi thấy vậy, bĩu bĩu môi cũng muốn đắp chăn cùng với tỷ tỷ mình.

      Vì thế, Lục Minh Ngọc ngồi ở giữa, mỗi bên đệ đệ, ba tỷ đệ chen chen chúc chúc, chẳng mấy chốc ấm lên.

      “Mẹ, lần này về nhà rồi, con bao giờ muốn xa nhà nữa.” Coi Niên nhi béo mập 3 tuổi như lò sưởi cầm tay, Lục Minh Ngọc ôm bé, mệt mỏi với mẫu thân. Rời kinh thành gần 4 năm, đầu tiên là cả nhà chạy thẳng từ kinh thành tới Nhạc Dương, sau đó xuôi dọc theo Trường Giang, cứ cách vài tháng lại đổi thị trấn, mãi cho đến Hàng Châu. Lục Minh Ngọc nhớ rốt cuộc mình dọn nhà bao lần.

      Tiêu thị gật đầu, dịch người đến trước mặt nữ nhi, : “Ừ, sau này chúng ta ở luôn tại kinh thành, đâu nữa hết.”

      Trong lúc chuyện, Lục Vanh trở lại.

      Tiêu thị lặng lẽ vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo trượng phu ngồi đấy.

      Đều là người nhà, Lục Vanh khách khí, lập tức ngồi xuống, uống hớp trà làm ấm người, Lục Vanh cười nhìn về phía nữ nhi, “A Noãn,khi nãy Lưu dịch thừa có , huyện Vĩnh Định có tập tục thi đấu băng hi (1) mùa đông, lần này chúng ta tớirất đúng lúc, ngày mai có băng hi, các con có muốn xem ? Ở ngay mặt sông thành Bắc đấy.”

      (1) Băng hi: Các trò chơi băng.

      “Phụ thân, băng hi là gì thế?” Hằng nhi hoang mang hỏi, Niên nhi cũng mờ mịt nhìn phụ thân.

      Hai bé trai này đều lớn lên ở phía nam, đừng là băng hi, mà ngay cả trận tuyết lớn là như thế nào, hai bé cũng chưa từng được thấy. Lục Minh Ngọc sống hai kiếp, ngược lại xem băng hi ít lần.Hàng năm, mỗi khi đông đến, trong cung đều có người tổ chức băng hi để đế hậu cùng với các phi tần xem giải trí. Lục Minh Ngọc thân là cháu ngoại của Minh Huệ đế, lần nào cũng nhận được thiệp mời của Hoàng hậu.

      “Băng hi tức là đám người cùng chơi đùa ở băng.” Lục Minh Ngọcchạm chạm vào mũi Niên nhi, giải thích cách đơn giản.

      “Đệ cũng muốn chơi!” Vừa nghe có trò vui, Hằng nhi Niên nhi gần như đồng thanh la lên.

      Trước đó Lục Vanh quyết định dắt mấy đứa con trai rồi, chỉ muốn biết nữ nhi sợ lạnh của mình có hứng thú hay thôi.

      ra Lục Minh Ngọc muốn lắm, nhưng thấy bọn đệ đệ hứng thú bừng bừng như vậy, Lục Minh Ngọc liền gật gật đầu, cười : “Ừ, tỷ cũng chưa bao giờ được xem mấy trò chơi trong dân gian đâu.”

      Trong lúc cả gia đình Lục gia bàn bạc lên kế hoạch cho hành trình ngày mai, tại trạm dịch ở huyện lân cận cách đó bốn mươi dặm, Sở Hànhcũng vừa khéo nhận được tin về băng hi.

      “Đại nhân, hay là ngày mai chúng ta cũng góp vui ?” thị vệ Thần Xu doanh theo rời kinh làm việc hứng thú .

      Bản thân Sở Hành muốn , nhưng liếc sang hai thuộc hạ khác cũng trông mong nhìn , nghĩ rằng mấy ngày gần đây mọi người vất vả nhiều, Sở Hành liền đồng ý.

      Việc Hoàng thượng giao, lo liệu ổn thỏa, tạm thời nghỉ ngơi nửa ngày rồi quay về kinh thành, coi như là thưởng cho bọn họ chút vậy.

      Chương 62
      Editor: Diệp Nhược Giai

      Trời sáng dần, khói bếp màu xám trắng lượn lờbốc lên, trong trạm dịch cũng dần dần truyền đến tiếng chuyện loáng thoáng.

      Ngủ cả đêm, trong chăn nóng hầm hập, Lục Minh Ngọc sung sướng lật người, vô ý thức kéo kéo góc chăn.

      Ngoài cửa sổ, Hằng nhi nắm tay đệ đệ Niên nhi vui vẻ tới, Quế Viên vừa nhận lấy ấm trà do tiểu nha hoàn bưng đến, nhìn thấy hai tiểu chủ tử liền cười hành lễ, “Tam công tử, Tứ công tử.”

      “Tỷ tỷ dậy chưa?” Giọng non nớt giòn giã của Niên nhi cất lên.

      “Nhất định là chưa đâu, tỷ tỷ nhất là ngủ nướng mà.” Hằng nhi hết sức chắc chắn.

      Quế Viên liếc qua song cửa sổ khuê phòng của tiểu thư nhà mình, mím môi cười, rất săn sóc duy trì thể diện của trưởng tỷ giùm cho Lục Minh Ngọc, “Hôm nay chúng ta chơi, nên tối hôm qua tiểu thư vẫn luôn hưng phấn ngủ yên được, vì vậy mới dậy trễ. Tam công tử Tứ công tử mau vào trong ngồi uống hớp nước trà làm ấm người .”

      Hằng nhi bĩu môi tin.

      Ủ trong chăn, từ lúc Lục Minh Ngọc nghe được tiếng của hai đệ đệ tỉnh, hôm qua xóc nảy cả đường, theo tính cách của nàng, hôm nay chỉ hận thể ngủ thẳng giấc đến trưa. Nhưng vì bọn đệ đệ ham chơi nên tìm đến chỗ nàng sớm, Lục Minh Ngọc chỉ đành thở dài, mấy tình nguyện với ra gian ngoài: “Quế Viên, vào .”

      Quế Viên dặn dò Thải Tang trông nom chu đáo hai tiểu chủ tử rồi bước vào gian trong hầu hạ.

      Trung y ủ ấm xong, Lục Minh Ngọc nhanh chóng khoác lên người, ngăn trở luồng khí se se lạnh trong phòng.

      “Tỷ tỷ, mẹ dậy rồi, bảo đệ tới tìm tỷ đó.” Niên nhi thích tỷ tỷ nhất, vui vẻ đến cửa nội thất, cách cánh cửa chuyện với tỷ tỷ.

      Lục Minh Ngọc đoán được đây là ý của mẫu thân, vừa để cho Quế Viên hầu hạ nàng mặc nam trang vừa trêu cợt đệ đệ: “Sao Niên nhi dậy sớm thế?”

      “Đệ xem băng li.” Bàn tay của Niên nhi chống lên cửa, hưng phấn .

      Quế Viên xì cười tiếng, khóe miệng Lục Minh Ngọc cũng cong lên, định sửa lại cho đệ đệ, Hằng nhi bên ngoài lớn tiếng kêu lên: “Là băng hi, sao đệ cứ sai mãi thế? Tối hôm qua dạy đệ bao nhiêu lần rồi, ngốc quá !” Bé trai sáu tuổi ngồi ghế thái sư trông rất ra dáng, ghét bỏ nhìn đệ đệ mình.

      Niên nhi chán ghét ca ca, quay đầu trừng ca ca mình, lại tủi thân quay sang chuyện với cánh cửa, ý định cáo trạng với tỷ tỷ, “Tỷ tỷ, ca ca mắng đệ kìa.”

      Lục Minh Ngọc đương nhiên phải giúp đỡ đệ đệ nhất của mình, “Niên nhi của chúng ta có ngốc đâu nhỉ, chỉ có người ngốc mới ngày ngày người khác ngốc thôi.”

      Niên nhi nghe hiểu, đắc ý cười với huynh trưởng, “Tỷ tỷ huynh ngốc đó!”

      Bé trai tầm hai ba tuổi là đáng nhất, đến khi lớn hơn chút, khoảng bảy tám tuổi ngược lại đáng ghét. Từ Hằng nhi bá đạo, đến tuổi này càng hay giở trò lưu manh, thấy tỷ tỷ thiên vị đệ đệ, Hằng nhi cũng quan tâm có phải đùa hay , lập tức đỏ mặt nhảy xuống ghế, thở phì phì hét lên: “ chơivới hai người nữa!”

      xong bặm môi trợn mắt sải bước bỏ .

      Niên nhi sợ sệt nhìn nhìn cánh cửa, suy nghĩ nên gì với tỷ tỷ cánh cửa trước mắt bỗng nhiên mở ra. Niên nhi ngẩng đầu lên, thấy tỷ tỷ mặc quần áo nam trang đứng đó, tóc hơi rối xõa dài sau lưng.

      “Tỷ tỷ, sao tỷ lại mặc như thế?” Niên nhi quên khuấy mất ca ca vừa giận dỗi bỏ của mình, tò mò đánh giá bộ xiêm y mới lạ của tỷ tỷ.

      Lục Minh Ngọc bế đệ đệ lên, hôn cái lên khuôn mặt béo trắng mềm mịn của nhóc, “Bởi vì tỷ tỷ muốn ra ngoài chơi cùng với Niên nhi nè.” Nữ tử ra ngoài, nếu chỉ là du sơn ngoạn thủy, người qua lại đường dừng chân lâu, vì vậy chỉ cần đội mũ che mặt là được. Nhưng hôm nay phải chen chúc trong đám người xem băng hi, mặc nam trang tiện hơn nhiều.

      “Tỷ tỷ đẹp.” Niên nhi vén lọn tóc rũ trước trán tỷ tỷ lên, cực kỳ nghiêm túc nhận xét.

      Lục Minh Ngọc cười, hỏi đệ đệ, “Vậy Niên nhi xem, tỷ tỷ mặc thế này đẹp, hay là mặc váy đẹp?”

      “Đều đẹp!” Niên nhi chút nghĩ ngợi ra, giống y như khi người ta hỏi bé là bé thích phụ thân hơn hay thích mẫu thân hơn.

      Được đệ đệ ngọt ngào nịnh hót, Lục Minh Ngọc vui vẻ thôi, bước vào phòng đặt đệ đệ lên giường rồi quay ra rửa mặt chải đầu. khắc sau, Lục Minh Ngọc nắm tay đệ đệ đến tiền viện thỉnh an cha mẹ.

      Vợ chồng Lục Vanh Tiêu thị chuẩn bị xong xuôi, lúc này sóng vai ngồi ghế chủ tọa tại hướng nam, Hằng nhi ghé vào lòng mẫu thân, cứ chốc lại ló mặt ra ngoài ngó ngó, đến khi nhìn thấy tỷ tỷ đệ đệ đến đây, khuôn mặt của bé trai lập tức xụ xuống, quay ngoắt đầu vào trong, coi như nhìn thấy bọn họ.

      Lục Vanh bật cười.

      Tiêu thị xoa xoa đầu của trưởng tử, ôn nhu hỏi nữ nhi, “Tối hôm qua ngủ được ?”

      Lục Minh Ngọc gật gật đầu, ngồi ghế bên dưới mẫu thân, sau đó ôm Niên nhi cho bé ngồi đùi mình. Thấy đệ đệ lại “lén lút” liếc sang, Lục Minh Ngọc cố tình : “Mẹ, đêm nay để Niên nhi ngủ với con , trong chăn hơi lạnh, ôm Niên nhi ấm hơn.”

      Tiêu thị phối hợp với nữ nhi, : “Được thôi, hay là cũng để Hằng nhi sang đó luôn?”

      Hằng nhi nghe vậy, bàn tay khẩn trương túm lấy áo mẫu thân.

      Lục Minh Ngọc lại thở dài: “Thôi, Hằng nhi thích con......”

      “Ai !” Hằng nhi thích nghe lời này, cực kỳ buồn tủi, vừa dứt lời nước mắt cũng từng giọt từng giọt rơi xuống, tội nghiệp lên án tỷ tỷ, "Tỷ tỷ thiên vị Niên nhi, tỷ tỷ thích đệ...”

      Đối với mỗi đệ đệ Lục Minh Ngọc đều có cách đối phó riêng, cười : “Hằng nhi đừng khóc, tỷ tỷ thích Hằng nhi mà.”

      Hằng nhi vừa nghe Lục Minh Ngọc vậy lập tức ngừng khóc, thấy tỷ tỷ giơ hai tay về phía , Hằng nhi dụi dụi mắt, từ từ dịch người qua. Lục Minh Ngọc bấy giờ mới bảo Niên nhi qua chỗ phụ thân, còn nàng ôm đại đệ đệ6 tuổi đến đùi, cúi đầu giúp lau nước mắt, giọng dạy dỗ: “Niên nhi mới 3 tuổi thôi, rất mau quên những gì chúng ta dạy cho. Hằng nhi là ca ca, Niên nhi là đệ đệ, đệ đệ sai ca ca phải dạy, thể đệ đệ ngốc, biết chưa?”

      Hằng nhi nhìn nhìn đệ đệ mình ngồi đùi phụ thân, gật gật đầu.

      Lục Minh Ngọc liền thưởng cho đại đệ đệ nụ hôn.

      Vợ chồng Lục Vanh ngồi bên quan sát, trao ánh mắt cho nhau rồi hẹn mà cùng nở nụ cười. Có nữ nhi nhu thuận hiểu chuyện giúp đỡ dạy bảo hai con trai, bọn họ làm cha mẹ cũng giảm bớt bao nhiêu là phiền não.

      Dùng xong bữa sáng, canh giờ cũng còn sớm, cả nhà năm người lên xe ngựa, đến sông hộ thành ở phía bắc huyện trấn.

      Sông hộ thành rộng chừng vài trượng, mỗi khi đông đến mặt kết thành lớp băng dày, bọn cũng thường hay nhân dịp này đến đây chơi, tụm nam tụm ba chạy giỡn băng, hoặc là chơi ném con quay, cũng có khi thi xem ai trượt xa hơn. Đây là trò chơi của đám trẻ, còn các nam nhân cũng có trò vui riêng của mình. Tiền triều cùng Đại Tề đều trọng võ, lúc quốc thái dân an có chiến tranh, trong quân doanh thường tổ chức đấu xúc cúc (1) để thể sức mạnh của mình, bộ môn này dần dần cũng truyền ra ngoài dân gian, hình thức cũng biến hóa theo từng vùng miền, giống như ở vùng giá lạnh nơi phía bắc này có trò “xúc cúc băng”, trong đó người tham gia thi đấu mang đôi giày đặc chế có thể trượt được băng, tay cầm cây gỗ cũng được chế thành hình thù riêng biệt, ai có thể đánh được bóng da vào trong cầu môn của đối phương thắng.

      (1) Xúc cúc: Bóng đá thời xưa.

      Hôm nay khiến dân chúng nhao nhao đổ xô ra khỏi thànhgóp vui là vì quan phủ tổ chức cuộc thi đấu xúc cúc băng.

      “Tam gia, phu nhân, nghe còn phải đợi thêm nửa canh giờ nữa trận xúc cúc mới bắt đầu.” Mạnh Toàn thám thính quay về báo cáo, chỉ vào khu đất trống rộng rãi mặt sông hộ thành được rào lại, cho dân chúng tự tiện xông vào.

      “Nhưng con muốn xem bây giờ cơ!” Hằng nhi mất hứng giùng giằng, tính bá đạo lại trỗi dậy.

      Lục Vanh nhìn những đoạn sông khác, thấy bên bờ phía đông có hàng mấy con la lùn đứng, đằng sau mỗi con buộc chiếc xe trượt băng bánh bằng gỗ, chợt nảy ra ý. Lục Vanh liền bế trưởng tử lên, bảo nhìn sang hướng đó, “Hằng nhi muốn ngồi xe trượt băng ?”

      Đây là lần đầu tiên Hằng nhi trông thấy xe trượt băng, quá hiểu thứ đó dùng để làm gì, nhưng chỉ cần có trò để chơi nhóc liền vui vẻ, gật đầu liên tục.

      Bàn bạc với mọi người xong, Lục Vanh dẫn đầubước xuống xe ngựa, sau đó lần lượt đỡ thê tử cùng ba đứa con xuống.

      Lần xuất hành này, cả nhà đều chỉ mặc thường phục, nhưng chất lụa khúc xạ lại ánh mặt trời kia thầm thể thân phận đại phú đại quý của bọn họ. Nơi bọn họ qua, dân chúng mặc vải bố tầm thường tự giác nhường ra vài bước, sau đó tụm lại xì xào bàn tán với nhau, thầm suy đoán thân phận của bọn họ, mà đa số ánh mắt của đám đông đều rơi xuống người vợ chồng Lục Vanh.

      Nam nhân mặt như quan ngọc, thê tử mỹ mạo khuynh thành, quả thực chính là thần tiên hạ phàm.

      Còn Lục Minh Ngọc chỉ mới có 12 tuổi, tuy ngũ quan rất sắc sảo, nhưng so với mẫu thân mình vẫn thiếu chút phong tình của thiếu phụ. Hơn nữa hôm nay nàng mặc nam trang, mái tóc dài đen nhánh được búi hết lên, nhìn vào chỉ nghĩ rằng đó là thiếu niên lang môi hồng răng trắng, vì vậy có mấy nam nhân lưu ý đến nàng, ngược lại làm cho ít nương độ tuổi thanh xuân nhìn trộm. Lục Minh Ngọc nhìn sang chỗ nào, đám tiểu nương chỗ đó lập tức đỏ mặt, ngượng ngùng trốn ra sau.

      Lục Minh Ngọc dở khóc dở cười.

      Dưới ánh nhìn kinh ngạc hâm mộ của mọi người suốt cả đường, rốt cuộc cả nhà cũng đến trước quầy hàng đơn sơ cho thuê xe trượt băng.

      Mạnh Toàn tiến lên hỏi, “Xe này thuê thế nào đây?”

      Chủ quán là ông lão mặc áo lông may kiểu đơn giản, tầm dưới sáu mươi, lưng hơi còng nhưng lại rất quắc thước khỏe mạnh. Ông lão thấy khách quý đến liền niềm nở tiếp đón: “Mấy vị quý nhân muốn qua sông hay là muốn ngồi xe ngắm phong cảnh băng? Nếu qua sông năm mươi văn tiền xe, còn nếu là ngắm cảnh vòng quanh sông hộ thành là hai lượng bạc.”

      Mạnh Toàn nhìn về phía Lục Vanh, giá cả thế này giống cướp của.

      Lục Vanh nào có để ý chút tiền ấy, tiếp tục hỏi:“ vòng hết bao lâu?”

      Chủ quán cười : “ đến nửa canh giờ đâu, ngài ngồi xe vòng, lúc quay lại cũng vừa lúc trận xúc cúc bên kia bắt đầu đấy.” Mắt quan sát của ông lão này ngược lại rất nhạy bén.

      Lục Vanh nhìn nhìn mấy chiếc xe bên cạnh, mỗi chiếc chỉ vừa cho hai người lớn ngồi, liền quay đầu với nữ nhi: “Ngọc nhi, con với Hằng nhi ngồi chung chiếc, cha với mẹ con ngồi chiếc xe ở đằng trước.” Nếu nữ nhi mặc nam trang, vậy đương nhiên phải đổi lại cách xưng hô rồi.

      Lục Minh Ngọc gật gật đầu,tò mò đánh giá xe trượt băng. Nàng từng xem ít băng hi, nhưng ngồi xe trượt băng đây là lần đầu.

      Chủ quán chọn ra hai con la mà trong miệng ông là tốt nhất ôn hòa nhất, vợ chồng Lục Vanh ôm Niên nhi ngồi đằng trước, Lục Minh Ngọc nắm tay đệ đệ ngồi đằng sau, chủ quán phái hai tiểu nhịmặc áo vải thô khoảng 13 14 tuổi dắt la . Về phần tùy tùng mà Lục gia mang theo, Tiêu thị bảo bọn nha hoàn đứng đợi ở đây, chỉ gọi Mạnh Toàn mang theo ba hộ vệ từ từ theo xe phòng ngừa lỡ có chuyện gì.

      Hai con la chầm chậm cất bước.

      Xe trượt băng có bánh xe, chỉ có miếng gỗ bằng phẳng bên dưới xe ma sát vào băng, phát ra thanh riêng biệt của nó.

      Hằng nhi nhoài người ra ngoài, ghé người lên tay vịn, cúi đầunhìn mặt băng bên dưới, lo lắng hỏi, “Tỷ tỷ, có khi nào băng bị vỡ ? Nếu chúng ta ngã xuống sao?”

      ra Lục Minh Ngọc cũng cảm thấy hơi sợ, nhưng nhìn lại đám trẻ con đứng rải rác chơi đùa tại các nơi mặt sông, nàng yên tâm phần nào, cười : “ sao đâu, mặt băng này rắn chắc lắm. Đệ coi kìa, có nhiều người đứng đó mà cũng đâu có sao. Hơn nữa, nếu ngã vẫn còn có tỷ tỷ, tỷ tỷ biết bơi, việc gì phải sợ.”

      Hằng nhi nhìn tỷ tỷ, tin tưởng, tiếp tục nghiêng đầu ngắm băng.

      Lục Minh Ngọc dùng tay đỡ lấy cánh tay đệ đệ, tránh cho tiểu tử kia hào hứng quá, nhoi tới nhoi lui lại ngã xuống. Nàng ngẩng đầu, nhìn ra khúc sông ở xa xa. Vì ở đây cách nơi thi đấu xúc cúc khá xa, nên người dân tụ tập ở đây cũng nhiều, mặt băng rộng lớn như vành đai bằng tơ màu trắng bạc, vây vòng quanh huyện Vĩnh Định. Ở đối diện thành Bắc là những dãy núi kéo dài vô tận, cây cối núi khô cằn hết cả, để lộ ra màu nâu sẫm vốn có của núi, đúng với câu “gió đông lạnh buốt, núi non trùng điệp”.

      Lục Minh Ngọc hít vào hơi sâu, khí rét lạnh thanh khiết ùa vào, cảm thấy chuyến này tệ.

      muốn xoay sang chỗ khác ngắm cảnh, bên bờ bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựalộc cộc, Lục Minh Ngọc tùy ý nhìn qua, thấy bốn con ngựa cao to trước sau chạy tới, lưng ngựa là bốn người, đều mặc quần áo đen, nếu chỉ nhìn thoáng qua giống như người phân ra làm ba, bất kể là người hay là ngựa, động tác cũng đều tăm tắp, giống như được huấn luyện kỹ càng.

      Bốn người tới bên bờ, tốc độ thả chậm, ngựa cũng chia nhau tản ra. Mà đúng lúc ấy, xe trượt băng của Lục Minh Ngọc cũng vừa khéo rẽ cua, đến vị trị cách gần bọn họ nhất. Tia nắng ngày đông chiếu rọi lên mặt băng rồi phản quang lại, Lục Minh Ngọc bị chói mắt, phải nhắm mắt lại, đến khi thấy ổn rồi mới mở ra, theo bản năng tiếp tục đánh giá bốn người kia.

      ngờ, ngay khi mở mắt, thứ đầu tiên ánh vào trong mắt nàng là khuôn mặt lạnh lùng cương nghị, khuôn mặt vừa quen vừa lạ.

      Lục Minh Ngọc khiếp sợ ngồi thẳng người lại, dời tầm mắt lên chút.

      Sở Hành ngồi ngay ngắn lưng ngựa, hai tay nắm chặt dây cương, đôi mắt phượng hẹp dài cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng, sáng như sao đêm.
      Pe Mick, Phương Lăng, AChu31 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :