1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân Noãn Hương Nùng - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đặng Gia

      Đặng Gia Well-Known Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      2,052
      CHƯƠNG 56


      Nhạc Dương.
      Mưa rơi tí tách tí tách rơi ngoài cửa sổ, Lục Minh Ngọc ngoan ngoãn nằm giường để cho lão lang trung râu bạc thay nàng bắt mạch.
      Tiêu thị ôm Hằng Ca Nhi ngồi ở mép giường, nhìn khuôn mặt của nữ nhi gầy ốm nhọn hoắc mà cực kỳ đau lòng. Từ kinh thành đến Nhạc Dương, ngàn dặm xa xôi, trước khi xuất phát Tiêu thị lo lắng nhất nhi tử mới vừa ba tuổi chịu được, nhưng ngờ Hằng Ca Nhi đường đều tung tăng nhảy nhót mà ngược lại là nữ nhi, bởi vì quen ngồi xe ngựa mà vừa choáng váng đầu lại vừa ăn uống gì được, vất vả mới tới Nhạc Dương, thế nhưng quen khí hậu nên mới dọn vào phủ ngã bệnh, liên tục nằm giường vài ngày, cả người gầy ốm vòng.
      “Chúc mừng phu nhân, Tứ tiểu thư khỏi hẳn.”
      Lão lang trung thu hồi tay, cười hướng Tiêu thị .
      Tiêu thị mừng rỡ,còn Hằng Ca Nhi bên cạnh cái hiểu cái , thấy mẫu thân cùng tỷ tỷ đều cười, nam oa mờ mịt hỏi: “Nương, tỷ tỷ khỏe rồi sao?”
      Tiêu thị sờ sờ đầu của nhi tử, ôn nhu : “Đúng vậy, tỷ tỷ khỏe, có thể chơi cùng Hằng Ca Nhi.”
      Hằng Ca Nhi cực kỳ cao hứng, vụng về mà bò đến giường, ôm lấy tỷ tỷ muốn hôn cái.
      Lục Minh Ngọc cười đỡ lấy đệ đệ, nhìn thấy mẫu thân đưa lão lang trung ra cửa, nàng nhàng thở ra. Cảm giác bị bệnh, cũng dễ chịu, ăn cái gì đều ói ra, chút sức lực đều cũng có, đặc biệt còn lo lắng nghĩ về Sở Tùy, lo lắng bởi vì trận bệnh này của mình, mà bỏ qua cơ hội có thể ngẫu nhiên gặp được người trong lòng.
      Hoàng hôn, sau khi Lục Vanh tuần tra bờ đê trở về, trước tiên đến tiền viện để tắm gội thay quần áo, thay thường phục rồi nhanh chóng đến hậu viện nhìn thê tử cùng nhi nữ. Sau khi trận mưa buổi sáng đến buổi trưa liền ngừng, thời tiết nóng bốc hơi lên mặt đất, Lục Vanh tới hành lang, nhìn thấy thê tử ngồi ở trong sân dưới cây quế, thích ý mà phe phẩy cây quạt tròn, nữ nhi ngồi bên cạnh, còn nhi tử ngồi trước mặt nữ nhi để cho nàng đút quả nho cho ăn.
      “Cha!” Hằng Ca Nhi ngồi hướng mặt về phía hành lang, nên đầu tiên nhìn thấy phụ thân lại đây.
      Lục Minh Ngọc kinh hỉ mà quay đầu.
      “A Noãn hết bệnh chưa?” Lục Vanh bước nhanh lại mọi người, quan tâm mà hỏi nữ nhi.
      khỏe hoàn toàn rồi ạ, cha mau lại đây ngồi, con vừa mới rửa sạch quả nho.” Lục Minh Ngọc hiếu thuận mà đưa ghế dựa của mình nhường lại cho phụ thân.
      Lục Vanh cũng khách khí cùng nữ nhi, ngồi xuống đem nhi tử béo ục ịch ôm lên đùi, đưa ghế dựa đó cho nữ nhi ngồi.
      “Cha, chúng ta tới Nhạc Dương vài ngày, cũng chưa có dạo qua thành Nhạc Dương, ngài có rảnh ngày nào, dắt chúng con ra ngoài chơi chút ?” chuyện phiếm hai câu, Lục Minh Ngọc cố ý chọn quả nho to đưa cho phụ thân, làm nũng mà .
      Lục Vanh nhận lấy quả nho, đôi mắt quét về phía thê tử.
      Tiêu thị chậm rãi phe phẩy quạt tròn thêu hoa, chống lại ánh mắt ý vị của trượng phu ,nàng hừ tiếng, thong thả ung dung : “Nhìn ta làm gì? Nếu Tam gia có rảnh bồi mấy mẹ con ta mấy ngày,còn nếu Tam gia rảnh ngài tiếp tục làm việc của mình, mình ta dẫn A Noãn cùng Hằng Ca Nhi dạo , cũng thể chậm trễ chuyện của tam gia.”
      Ăn quả nho ngọt,nhưng lời toàn mùi chua.
      Tiêu thị chính là cao hứng. Nàng là phụ nhân, từ khi ra đời cũng chưa có rời kinh thành quá hai mươi dặm, trước khi xuất phát Tiêu thị cực kỳ hưng phấn, buổi tối dựa vào lòng ngực trượng phu, nàng muốn địa danh của Nhạc Dương, muốn lên núi cao ở Nhạc Dương mà nhìn về phía xa, muốn hồ du thuyền ở Động Đình thưởng cảnh, bất luận nàng muốn làm cái gì, trượng phu đều gật đầu, đáp ứng rất thống khoái.
      Kết quả sao,tới khi tới Nhạc Dương rồi, trượng phu liền bắt đầu bận rộn với công việc, mỗi ngày sớm về trễ. Tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa, Tiêu thị hiểu được khó xử của trượng phu, cũng rất đau lòng trượng phu, thứ hai là phải vội vàng chăm sóc nữ nhi sinh bệnh,nên Tiêu thị tạm thời đem những kế hoạch du ngoạn đó đè dưới đáy lòng, giờ nữ nhi tốt lên, trong lòng Tiêu thị nhõm, nhịn được châm chọc hai câu.
      “Qủa nho này chua a.” Lục Vanh xoay xoay quả nho trong tay, mắt đen mỉm cười nhìn thê tử.
      Hai vợ chồng làm trò trước mặt nàng, lại quên nàng là đại nương, Lục Minh Ngọc bĩu môi, cúi đầu ăn nho của mình. Hằng Ca Nhi nhìn nhìn quả nho trong tay mà mới lấy, xác định mà hỏi tỷ tỷ, “Tỷ tỷ, cái này chua sao?” Những quả trước ăn đều ngọt, nhưng cha quả nho chua, Hằng Ca Nhi thấy vậy cũng dám ăn.
      “rất chua, Hằng Ca Nhi đừng nên ăn, ăn xong đau.” Lục Minh Ngọc đoạt lấy quả nho của đệ đệ, nghiêm trang mà lý. Hôm nay đệ đệ ăn nhiều rồi.
      Hằng Ca Nhi mặt đầy mong đợi mà nhìn đĩa nho, còn ăn chưa đủ a.
      Lúc này Lục Vanh mới ý thức được nhi nữ cũng ở bên cạnh, khụ khụ cái rồi nhìn ba mẹ con cười, “Ngày mai ta nghỉ ngơi, , các ngươi muốn chỗ nào chơi, bổn ngự sử tự mình phụng bồi.”
      Gìa mà đứng đắn, Tiêu thị tức giận liếc mắt cái, giận xong hỏi nữ nhi, “A Noãn muốn chỗ nào?”
      “Động Đình hồ!” Lục Minh Ngọc cần nghĩ ngợi , nàng thích ngồi thuyền du hồ, đời trước nàng đính ước cùng Sở Tùy cũng là ở hồ. Lúc ấy mọi người đều ở con thuyền, Sở Tùy, Tiêu Hoán phụ trách câu cá, nàng cùng Sở Doanh, Sở Tương mấy cái tỷ muội ghé vào bên kia ngắm hoa sen, nàng thiếu chút nữa ngã xuống nước, là Sở Tùy đúng lúc bắt lấy nàng, cũng biết cố ý hay là vô tâm, tay đem nàng ôm vào trong lòng ngực.
      Nàng kinh hoảng ngẩng đầu, bất ngờ đối mặt với mắt phượng sáng ngời của Sở Tùy, cũng mà rơi vào trong đó.
      Sau khi Thành thân , Sở Tùy cũng thường thường đưa nàng đến dạo hồ ở Quốc công phủ, sau khi chơi thuyền xong rồi đến Ngô Đồng Viên, chậm rãi mà dọc theo mười tám cây ngô đồng ……
      “Tỷ tỷ, tỷ ăn.”
      Đột nhiên Trước mắt duỗi bàn tay béo đưa lai, đánh gãy hồi ức của nàng, Lục Minh Ngọc có tật giật mình, chạy nhanh ăn quả nho để che dấu.
      “Tỷ tỷ ăn, ta cũng ăn cái.” Hằng Ca Nhi hắc hắc cười, thỏa mãn mà lấy quả nho.
      Tiểu gia hỏa cơ trí thông minh, Lục Minh Ngọc có cản trở, mà Tiêu thị bên kia lại dùng quạt tròn nhàng gõ gõ lên bàn tay nhi tử, cho ăn, “Ăn nhiều đau bụng, chúng ta mang theo Hằng Ca Nhi du thuyền.”
      Hằng Ca Nhi chu miệng.
      Lục Minh Ngọc cười ha ha.
      ~
      Buổi sáng hôm sau, nhà bốn người sau khi ăn sáng xong liền xuất phát.
      Hôm qua vừa mới mưa, hôm nay bầu trời màu xanh da trời của Nhạc Dương như được tẩy rửa, vạn dặm mây, thập phần thích hợp để du lịch, bởi vậy đến đường lớn của Động Đình hồ, từng chiếc từng chiếc xe ngựa nối liền dứt. Lục Minh Ngọc ngồi ở bên cửa sổ, lặng lẽ vén góc rèm lên nhìn ra bên ngoài, thấy xa phu đánh xe cùng xe của gã sai vặt nha hoàn, những công tử cưỡi ngựa, duy nhất nhìn thấy bóng dáng quen thuộc mà ngày đêm nàng tưởng nhớ.
      Có chút thất vọng, nhưng cũng thể làm gì, nếu để cho mẫu thân vô tình biết được, cơ hội nhoi cũng có, có lẽ lúc nàng nằm giường dậy nổi, Sở Tùy tới Nhạc Dương, rồi lại rồi……
      tưởng tượng như vậy, bỗng nhiên Lục Minh Ngọc có hứng thú, hậm hực mà buông bức màn xuống.
      “A Noãn?” Phát thần sắc của nữ nhi đúng, Tiêu thị lo lắng hỏi, “Lại thoải mái?”
      Lục Minh Ngọc giương mắt, đối mặt với khuôn mặt ôn nhu mỹ lệ của mẫu thân, mặt nàng nở nụ cười, “ có, chính là sốt ruột làm sao còn chưa tới.”
      Thôi, mặc cho số phận , nếu như gặp được Sở Tùy, nàng cũng còn có người nhà, thể bởi vì Sở Tùy mà làm hỏng hứng thú chơi của người nhà.
      Gần nửa canh giờ sau, xe ngựa tới bên hồ.
      Mạnh Toàn sớm phái người thuê trước du thuyền, sau khi nhà Lục Minh Ngọc xuống xe, ở phía trước dẫn đường.
      Du thuyền ở phía trước, Lục Minh Ngọc cùng mẫu thân sóng vai thong thả , gió bên hồ mát lạnh, làm cho mũ che bay lên, liếc mắt nhìn cái, khói sóng mênh mông, cảnh đẹp làm lòng người đều cầm lòng đậu mà mở rộng ra. Có người nhà bên cạnh làm bạn, có cảnh đẹp để ngắm, giờ khắc này, Lục Minh Ngọc là quên Sở Tùy, tâm vô tạp niệm.
      “Thời Khiêm ca ca, đâu là thuyền của chúng ta?”
      giọng ngọt ngào, lại hề báo trươc mà lọt vào trong tai.
      Thời Khiêm ca ca……
      Thân thể Lục Minh Ngọc cứng đờ, dừng bước, dựa theo giọng mà quay đầu nhìn lại.
      Cách khoảng hai mươi mấy bước, có đôi nam nữ đứng đó. Nam tử mặc bộ áo dài màu xanh nhạt, bên eo túi thơm, đầu đội ngọc quan, như ngọc thụ đón gió, sóng vai đứng ở bên trái nương mặc thân áo váy màu hồng nhạt, xem dáng người khoảng mười bốn lăm tuổi, tóc đen cùng váy dài lay động theo gió, chỉ nhìn thấy bóng dáng, liền biết khẳng định là mỹ nhân.
      Hai người nhìn bên hồ nước, mặt người nam quay sang bên khác , Lục Minh Ngọc nhìn thấy , mà nương bên người , hỏi xong ngửa đầu lên nhìn phía nam tử, khuôn mặt xinh đẹp đều lộ ra, môi hồng răng trắng, chiếc mũi nhắn, lại nhìn lên, là đôi mắt đào hoa kiều tựa như Doanh Doanh.
      Người này, người này, làm sao lại nhìn quen như vậy?
      Trong đầu ra khuôn mặt thiếu phụ khóc hoa lê đái, ngực Lục Minh Ngọc căng thẳng.
      Đổng Nguyệt Nhi, nương kia, là sau khi nàng gả cho Sở Tùy, từng gặp qua Đổng Nguyệt Nhi lần.
      Tựa hồ phát nàng nhìn chăm chú, nữ tử váy hồng nhạt nghi hoặc mà quay đầu nhìn lại đây.
      Lục Minh Ngọc nghĩ muốn lảng tránh, nhưng tim nàng ngừng đập, hô hấp cũng ngừng, lỗ tai cũng nghe thấy. Khi nhận ra đó là Đổng Nguyệt Nhi trong cái chớp mắt, Lục Minh Ngọc giống như rơi vào trong mộng hoang vu, nàng khó mà tin được, nàng nghĩ tin tưởng, nàng tưởng mình tỉnh lại, nhưng Đổng Nguyệt Nhi vẫn như cũ đứng ở nơi đó, bên người nam nhân của nàng ……
      Nam tử rốt cuộc cũng quay đầu nhìn lại, trong mắt phượng vẫn còn mang chút ý cười, là khuôn mặt quen thuộc đó, vẫn tuấn mỹ vô song.
      Chính là Sở Tùy.
      Cách tầng sa mỏng, Lục Minh Ngọc ngơ ngẩn mà nhìn , trơ mắt nhìn thấy biến sắc, sau đó, nhanh chóng buông tay Đổng Nguyệt Nhi ra.
      còn nắm tay Đổng Nguyệt Nhi?
      Theo tầm mắt của Lục Minh Ngọc, gắt gao mà nhìn chằm chằm tay của Sở Tùy, cùng lúc đó, nàng ảo tưởng cảnh trong mơ kết thúc.
      Nguyên lai tất cả là , phải nàng nghe lầm, nhận sai người.
      Sở Tùy, Đổng Nguyệt Nhi……
      Lục Minh Ngọc tự giễu mà cười, nhưng còn chưa cười nước mắt mạch chảy xuống, đau tận tâm can, thân thể bệnh nặng vừa mới khỏi chịu nổi, hai chân nàng mềm nhũn, hướng phía trước ngã xuống.
      “A Noãn!” Tiêu thị là người thứ hai phát ra Sở Tùy, còn chưa có phục hồi tinh thần, dư quang nhìn thấy nữ nhi ngất xĩu, cuống quít chay nhanh qua đỡ lấy.
      Lục Minh Ngọc ngất .
      Tiêu thị sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, muốn kêu trượng phu lại ôm nữ nhi lên xe, vừa quay đầu lại, lại thấy được bóng dáng của trượng phu!
      Tiêu thị theo bản năng nhìn Sở Tùy bên kia, vừa lúc nhìn đến trượng phu dường như đến trước người Sở Tùy, giơ tay lên tán cái tát!
      Tiêu thị kinh hãi đến quên phản ứng, ngơ ngác mà nhìn trượng phu đánh xong người, cái gì cũng chưa , trầm khuôn mặt hướng nàng tới.
      “Chúng ta về trước.” Lục Vanh bế lên nữ nhi, thanh lạnh lùng .
      Nữ nhi quan trọng hơn, Tiêu thị gật gật đầu, khom lưng bế lên nhi tử, bước nhanh theo sau trượng phu.
      Trong nháy mắt, nhà bốn người lần nữa lên xe ngựa.
      Bên hồ Động Đình, Sở Tùy còn chưa hoàn toàn phản ứng lại, tay bụm mặt, mắt phượng mờ mịt mà đuổi theo xe ngựa Lục gia.
      “Thời Khiêm ca ca, tại sao bọn họ lại đánh chàng, chàng chảy máu rồi……”
      Đổng Nguyệt Nhi quen biết người Lục gia, nên nàng chỉ quan tâm đến Sở Tùy, thấy Sở Tùy ngây ngốc, giống như bị người ta đánh ngốc, Đổng Nguyệt Nhi sợ hãi mà ôm lấy Sở Tùy, ô ô khóc ròng .
      Tiếng khóc nhắc nhở Sở Tùy, nhìn xem Đổng Nguyệt Nhi trong lòng ngực khóc sướt mướt, Sở Tùy mạc danh thấy phiền lòng.
      Sớm biết gặp người quen, cái gì cũng chạm vào Đổng Nguyệt Nhi, chỉ là, A Noãn vì sao té xỉu? Lục tam gia vì sao lại đánh ?
      Má phải đau như lửa đốt, Sở Tùy đầy bụng khả nghi, lại ngoài ý muốn, tia tức giận nên có.
      “A Quý, ngươi đưa đổng nương trở về trước .” Đẩy ra Đổng Nguyệt Nhi, Sở Tùy nhíu mày phân phó người hầu của .
      tâm tình A Quý phức tạp mà gật gật đầu, nhìn thấy dấu tay mặt của nhị công tử, lại đau lòng, Lục tam gia người này điên khùng cái gì lại đánh công tử nhà ?
      “Thời Khiêm ca ca, chàng muốn đâu nhi?” Mắt thấy Sở Tùy phải , Đổng Nguyệt Nhi khó hiểu hỏi.
      liên quan tới ngươi.” Sở Tùy cũng quay đầu lại ,sau đó xoay người lên ngựa, đuổi theo xe ngựa của Lục gia.
      Lục tam gia đánh , nhưng đó cũng là thân thích, Đổng Nguyệt Nhi là cái gì? Nếu phải Đổng Nguyệt Nhi có đôi mắt làm nghĩ tới cháu ngoại Lục gia, ngày ấy cũng ra tay cứu giúp, về sau cũng có nhất thời xúc động.
      Last edited: 1/9/17
      Pe Mick, Phương Lăng, AChu30 others thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Bị trùng chương 55 bạn ơi

    3. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Chắc là nàng post lần tưởng lỗi được nên làm lại phát đúng ? Bọn háu ăn chúng ta được phen mừng hụt.
      Đặng Gia thích bài này.

    4. windytales_1001

      windytales_1001 Well-Known Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      709
      Có lẽ ̣nh mệnh sắp thành nam chính bị rẽ sang thành nạm phụ từ đây. Chẹp chẹp, chia buồn với bạn Sở Tùy.:061:

    5. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 57

      Editor: Trang Thái


      Hốt hoảng, Lục Minh Ngọc cảm thấy như mình quay lại kiếp trước.

      Sau khi Sở Tùy Sơn Tây làm nhiệm vụ, đúng lúc tới ngày giỗ của mẫu thân, Lục Minh Ngọc liền đến thôn trang tháng, tĩnh tâm bái tế mẫu thân.

      "Phu nhân, người gác cổng vị phụ nhân mang theo đứa đến xin tá túc." Thải Tang vén màn bước vào, giọng .

      Lục Minh Ngọc buông kinh thư, ngạc nhiên : "Phụ nhân?"

      Thải Tang gật gật đầu, khi tiểu nha hoàn đến đây xin chỉ thị, bọn họ hỏi thăm ràng, "Là phụ nhân khoảng chừng hai mươi, mặc áo vải, bảo là muốn đến kinh thành tìm trượng phu, đứa khoảng sáu, bảy tuổi."

      Lục Minh Ngọc nghe xong, trong lòng xúc động. Nàng lúc bảy tuổi mất nương, phụ thân cũng trở thành người lạ, mỗi khi nhìn thấy những cảnh tượng hai mẹ con bên nhau đều nghĩ đến chính mình, hơn nữa nàng có chút tò mò vì sao phụ nhân này lại tìm trượng phu nên Lục Minh Ngọc sai người mời hai mẫu tử vào, nàng chỉnh trang qua loa chút rồi đến nhà chính gặp khách.

      tới trước cửa chính sảnh, khách nhân ngồi ở đó. Vừa nhìn thấy nàng, phụ nhân kia liền ngẩn người, đến khi Thải Tang ở bên cạnh nhắc nhở, nàng ta mới kéo nam hài bên cạnh cùng quỳ xuống, dập đầu với nàng: "Dân phụ ngàn dặm xa xôi đến Nhạc Dương, lộ phí đều dùng hết, đa tạ phu nhân hảo tâm thu lưu, phu nhân lòng dạ Bồ tát, nhất định được báo đáp."

      Giọng Quan thoại nghe rất được nhiên, Lục Minh Ngọc chưa từng nghe giọng địa phương rệt như vậy.

      Lục Minh Ngọc ngồi xuống, giọng bảo nàng ta đứng lên, nhân tiện đánh giá hai mẫu tử này.

      người hai mẹ con này đều mặc áo vải, nhìn ra được đường cũng chịu nhiều long đong vất vả, nhưng từ đầu đến chân đều rất sạch sẻ, chỉ có giầy vì đường bôn ba mà dính tro bụi. Phụ nhân này dáng người cũng tinh tế, làn da trắng nõn, đôi mắt hoa đào mang theo bất an đánh giá nàng, chạm phải ánh mắt nàng liền khẩn trương, khiến Lục Minh Ngọc nhớ lại tiểu mất của mình. Kỳ mỹ nhân có đôi mắt hoa đào nàng thấy rất nhiều, tổ mẫu, tiểu , mẫu thân và nàng đều có, còn có người trêu ghẹo bốn người các nàng đều cùng mẹ, nhưng mà đôi mắt khiến Lục Minh Ngọc vừa gặp cảm thấy thân thiết chỉ có người thiếu phụ trước mắt này.

      Thiếu phụ này đúng là mỹ nhân, nam hài bên cạnh nàng ta còn xinh đẹp hơn, mắt phượng dài , môi hồng răng trắng, ỷ lại dựa vào mẫu thân, vừa sợ người lạ vừa tò mò đánh giá nàng. Lục Minh Ngọc nhìn đôi mắt phượng của nam hài, khỏi lại nghĩ tới hai huynh đệ Sở Tùy Sở Hành cũng có đôi mắt phượng hẹp dài như vậy. Chẳng qua Sở Hành luôn lạnh lung, ánh mắt của khiến người ta e sợ. Còn Sở Tùy lại thích cười, ánh mắt toát ra vẻ phong lưu.

      là người luôn thích cái đẹp, Lục Minh Ngọc cũng ngoại lệ, gọi phụ nhân ngồi xuống chuyện.

      "Nghe bọn họ ngươi muốn kinh thành tìm phu, như thế nào, ngươi cùng sao lại tách ra?" Uống qua trà, Lục Minh Ngọc tò mò hỏi.

      Vừa hỏi xong, chỉ thấy phụ nhân kia lã chã rơi lệ, lấy ra khăn tay cúi đầu nghẹn ngào.

      Lục Minh Ngọc tốt trấn an phen, phụ nhân mới đứt quãng kể lại chuyện xưa, "Dân phụ...dân phụ họ Đổng, nhủ danh Nguyệt nhi, nhà ở thôn trong thành Nhạc Dương, cha mẹ mất sớm, là gia gia tay nuôi dân phụ khôn lớn. Tên bá vương thôn bên cạnh thấy dung mạo dân phụ tệ, muốn cướp dân phụ làm tiểu thiếp, còn cho người đánh chết gia gia của dân phụ... May mắn Triệu công tử đúng lúc xuất , cứu dân phụ... Dân phụ có gì cả, chỉ có thể lấy thân báo đáp ân tình của y. lâu sau, trong nhà Triệu công tử gặp chuyện may, y muốn trở lại kinh thành, trước khi chia tay dặn dân phụ ở Nhạc Dương chờ y, sau khi y xử lý xong chuyện nhà tới đón dân phụ... Y vừa rời , dân phụ liền chẩn ra có hỉ, dân phụ muốn viết thư cho y, nhưng lại biết địa chỉ nhà y ở kinh thành, chỉ biết y họ Triệu... Dân phụ vẫn luôn chờ y, người tân tân khổ khổ nuôi lớn con trai. tại bạc y để lại cho chúng ta dùng hết, đứa cũng đến tuổi học, dân phụ muốn bởi vì mình danh phận mà con trai bị chê cười nên bán tòa nhà y để lại, vào kinh tìm phu..."

      ...

      Vào kinh tìm phu, đời này vẫn còn rất nhiều người đáng thương!

      "Trượng phu" họ Triệu, cho nên cho dù mắt phượng của đứa bé kia quá giống Sở Tùy, Lục Minh Ngọc làm sao cũng thể nghĩ tới trượng phu mà Đổng Nguyệt Nhi này muốn tìm cũng là trượng phu của Lục Minh Ngọc nàng? Sao có thể nghĩ đến trượng phu gắn bó như keo sơn từng hứa chỉ có mình nàng đều là giả dối? Sao có thể nghĩ tới Sở Tùy chẳng những sớm chạm qua người khác, mà còn có đứa con?

      Bởi vì chưa từng nghĩ tới những điều này cho nên Lục Minh Ngọc ngây ngốc an ủi Đổng Nguyệt Nhi phen. Ngày hôm sau còn tặng Đổng Nguyệt Nhi năm mươi lượng bạc, sợ Đổng Nguyệt Nhi tìm được trượng phu, nhi quả mẫu ở kinh thành chỗ ở. Đến khi viết thư cho Sở Tùy, Lục Minh Ngọc còn nhắc tới việc này trong thư. Còn Sở Tùy đâu, quả nhiên từ đầu dốc tâm lừa gạt nàng, thư hồi rất kín kẻ, còn cười nàng ngu ngốc ra tay hào phóng, đó là trong những chiêu thức đa dạng mà người nghèo dùng để lừa gạt, chuyện xưa đó cũng phải .

      Xe ngựa chạy rất nhanh, có chút xóc nảy, Lục Minh Ngọc tỉnh nhưng muốn mở mắt, chỉ có nước mắt ngừng chảy.

      Sở Tùy! Sở Tùy! giấu giếm nàng đến khổ.

      Đời trước nàng khăng khăng muốn gả cho Sở Tùy, phụ thân đồng ý, tỷ tỷ ruột của Sở Tùy là Khánh Vương phi, Khánh Vương tuy là đại hoàng tử, là đích tử con của Hoàng Hậu, nhưng lại ngu dốt, tầm thường có chí tiến thủ, muốn làm thái tử phải cùng những hoàng tử khác tranh đấu phen. Lục Minh Ngọc mê mụi trong ôn nhu của Sở Tùy nên quan tâm đến những chuyện này, nhưng nếu Sở Tùy trước cho nàng đời này còn có Đổng Nguyệt Nhi, hoặc là bản lĩnh lừa gạt của ta kém chút khiến tổ phụ và phụ thân tra ra có phòng ngoài còn có cả con trai, Lục Minh Ngọc cho dù cảm thấy khó chấp nhận chăng nữa cũng gả cho Sở Tùy.

      Nàng muốn gả người trượng phu từ đầu tới cuối đều chỉ có người là nàng. Ngay cả loại nha hoàn như Mặc Trúc nàng cũng chấp nhận được sao có thể chấp nhận trượng phu nàng cùng người khác chung chăn gối, cùng nàng ta làm những chuyện kia…? Trong đầu tự chủ được xuất cảnh tượng Sở Tùy cùng Đổng Nguyệt Nhi thân mật, Lục Minh Ngọc trong bụng dời non lấp bể, "Oa " tiếng phun ra.

      "A Noãn..."

      Tiêu thị vẫn luôn ôm nữ nhi, nữ nhi tỉnh, nữ nhi ở trong lòng nàng yên lặng rơi lệ, Tiêu thị đều biết, nàng cũng biết mình nên cho nữ nhi thời gian để nữ nhi khóc đủ. Nữ nhi đột nhiên ngẩng đầu bổ nhào vào sạp bên ngoài, Tiêu thị lẹ mắt nhanh tay kéo cái mâm đựng điểm tâm bàn, giúp nữ nhi đựng uế vật.

      Có chút mùi nhưng ai ghét bỏ.

      Hằng nhi khẩn trương ngồi bên cạnh phụ thân, mắt to sợ hãi nhìn tỷ tỷ, nghĩ đến tỷ tỷ lại bị bệnh.

      Lục Vanh ngồi đối diện nhìn nữ nhi khóc, mặt đong đầy nước mắt, chật vật tiếp tục chôn mặt vào lòng thê tử. Bả vai rung rung, dần dần truyền đến tiếng nức nở đè nén, sắc mặt Lục Vanh càng khó coi, hai tay trong ống tay áo khẩn trương nắm chặt, nổi gân xanh. Nữ nhi từ lúc trọng sinh tới giờ vẫn nhớ tới Sở Tùy, thân là cha, Lục Vanh trong lòng cảm thấy rất chua xót nên hạn chế số lần nữ nhi gặp Sở Tùy, nhưng mỗi lần có cơ hội nhìn thấy Sở Tùy, nghe giọng vui vẻ của nữ nhi, Lục Vanh bên ghen tị, bên lại dần dần thỏa hiệp.

      nghĩ như thế nào quan trọng, nữ nhi thích là tốt rồi, chỉ cần nữ nhi vui vẻ, giúp nữ nhi thỏa mãn nguyện vọng.

      Nhưng mà vừa mới rồi, trước mặt mọi người, lại thấy Sở Tùy nắm tay nữ nhân khác!

      Đối với Lục Vanh, người coi Sở Tùy làm nửa con rể mà , nếu lúc đó phải bởi vì dạy dỗ Sở Tùy chính là danh chính ngôn thuận, tuyệt đối chỉ cho Sở Tùy cái tát!

      "Tam gia, Sở nhị công tử đuổi tới." Mạnh Toàn cưỡi ngựa bên cạnh xe ngựa, nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập đằng sau, ta quay đầu nhìn xem, thấp giọng hồi bẩm, trong mắt mang theo nồng đậm hoang mang. Người phong lưu uổng thiếu niên, giống như Sở Tùy là con nhà quyền quý, tên thiếu niên nào lại có nợ phong lưu? Hơn nữa Nhạc Dương cách kinh thành xa như vậy, ai nhận ra Sở Tùy, có gì cố kỵ, Sở Tùy khó tránh khỏi có chút tùy tiện. Huống chi với những loại chuyện như vậy, tam gia chỉ là họ hàng xa, nếu cảm thấy tốt chỉ cần gọi người tới trước mặt răn dạy hai câu là rồi thôi, sao lại phải động thủ đánh người?

      Mạnh Toàn là nghĩ mãi mà thông.

      Trong xe, tiếng khóc Lục Minh Ngọc dừng lại, thút tha thút thít hai cái, hai mắt đẫm lệ mơ hồ ghé vào đùi mẫu thân, trong đầu mảnh trống rỗng.

      Sở Tùy đến đây, còn tới làm gì?

      Tiêu thị trìu mến sờ tóc nữ nhi, muốn hỏi nữ nhi chút xem có phải có chuyện gì mà nàng biết hay , nhưng ngại con trai ba tuổi ở đây, Tiêu thị liền đem nghi hoặc nuốt xuống, nhìn về phía trượng phu. Cùng nữ nhân khác ràng, còn khiến nữ nhi đau lòng đến như vậy, người con rể Sở Tùy chắc chắn thể nhận, về phần có muốn nghe Sở Tùy giải thích hay , nàng nghe theo trượng phu.

      Lục Vanh cũng hối hận vì cho Sở Tùy tát, nhưng lúc này tỉnh táo lại, nghĩ đến Sở Tùy cũng biết chuyện kiếp trước, đánh người xong câu giải thích cũng có, Sở Tùy có thể vẫn tiếp tục dây dưa. Đổi lại , cũng thể công để cho người ta đánh. Cùng thê tử trao đổi ánh mắt, Lục Vanh dời đến trước cửa xe, nghiêng nửa người ra ngoài.

      Sở Tùy cưởi khoái mã từ xa lại gần, thấy sắc mặt Lục Vanh tốt, ta thả chậm tốc độ, chân thành quan tâm : "Tam gia, A Noãn như thế nào rồi?"

      Thiếu niên này biết làm người, bị đánh lại có thể tức giận, còn cất lời hỏi thăm bệnh tình trước. Nếu đổi tình cảnh khác, Lục Vanh rất thưởng thức Sở Tùy khôn khéo, nhưng nữ nhi là bị Sở Tùy làm cho tức giận bất tỉnh, Lục Vanh thầm nghĩ nhanh chút đuổi Sở Tùy , thản nhiên : "Nàng mới tới Nhạc Dương, bởi vì hợp khí hậu nên mấy ngày nay bị bệnh. Hôm nay khá hơn chút, xuất môn du ngoạn, vì chưa từng thấy những chuyện thế này nên kinh hãi ngất ."

      Sở Tùy xấu hổ cúi đầu.

      Cháu ngoại mới chín tuổi, là khuê tú ở kinh thành, đơn thuần ngây thơ, từ thường nghe thường thấy đều là nam nhân quân tử, nữ nhân giữ lễ, đột nhiên nhìn thấy và Đổng Nguyệt Nhi nắm tay, nữ hài tử được cưng chiều vừa mới khỏi bệnh lại bị khiếp sợ đến mức hôn mê, mặc dù có chút yếu ớt nhưng cũng có thể chấp nhận.

      Tóm lại, đều do ta làm việc có chừng mực.

      Nhưng Sở Tùy cũng thể thừa nhận ta cùng với Đổng Nguyệt Nhi có tư tình. Đối với những chuyện tình tình ái ái này, con em thế gia khác ngại mang tiếng phong lưu, danh tiếng bị bôi nhọ nhưng lại thể, nam nhân Sở gia chưa bao giờ truyền ra những loại chuyện như thế này. Sở Tùy cũng muốn làm cái ngoại tộc huống chi gia gia của Đổng Nguyệt Nhi vừa mới mất chưa tới nửa tháng, Đổng Nguyệt Nhi lại làm tròn đạo hiếu, nếu bị Lục Vanh biết được, Lục Vanh nghĩ ta như thế nào?

      Quyết định xong, Sở Tùy ngẩng đầu, bình tĩnh giải thích: "Tam gia, trung tuần tháng năm ta đến Nhạc Dương học tập, tình cờ gặp Đổng nương bị ác bá khi dễ, gặp chuyện bất bình nên ra tay tương trợ. Phụ mẫu Đổng nương đều mất, thúc phụ ở Ngạc Châu bận việc buôn bán, trùng hợp ta cũng đến Ngạc Châu, liền đề nghị đưa nàng ta đoạn đường. Bởi vì nam nữ hữu biệt nên ta nhận Đổng nương làm nghĩa muội, tiện cho việc chăm sóc dọc đường. Tính tình nghĩa muội như tiểu hài tử, lúc vui vẻ làm ra số cử chỉ trẻ con, cho nên mọi chuyện cũng giống như A Noãn hiểu lầm vậy."

      Giọng bình thản trong trẻo, từng chữ từng chữ truyền vào tai Lục Minh Ngọc.

      Lục Minh Ngọc nở nụ cười, vừa rơi lệ vừa cười. Kẻ lừa đảo, Sở Tùy này miệng đầy lời láo, là đại lừa gạt. Thực coi nàng là đứa sao, cho rằng chỉ cần Đổng Nguyệt Nhi kêu hai tiếng ca ca hai người chính là nghĩa huynh nghĩa muội?

      Lục Minh Ngọc tin, chữ cũng tin. Đời trước ngay cả con trai cũng có, Đổng Nguyệt Nhi chính là cố ý mang con tìm nàng, trước cùng vị chủ mẫu là nàng ra vẻ đáng thương. Nếu Lục Minh Ngọc nàng chết, chờ Sở Tùy trở về, Đổng Nguyệt Nhi nhất định ôm con trai tới cầu xin nàng thu lưu. Từ thư hồi của Sở Tùy, tám phần là muốn thừa nhận hai mẹ con này. Những gì nên làm đều làm, Sở Tùy lừa nàng là cái sai, muốn Đổng Nguyệt Nhi lại muốn phụ trách, lại thêm sai.

      Tiểu tâm tư của Đổng Nguyệt Nhi, Lục Minh Ngọc cũng lười quan tâm, nàng chỉ biết người nàng thích là trang nam tử thẳng thắng vô tư, đối với nàng toàn tâm toàn ý Sở Tùy, chứ phải là kẻ phong lưu bên ngoài xe ngựa nhưng miệng lại đầy lời dối .

      Nhắm mắt lại, Lục Minh Ngọc ôm chặt mẫu thân, trong ngực phảng phất như có cây đao, từng chút đào khoét nơi Sở Tùy chiếm đóng. Nàng đau, đau đến sắp thở được, nàng từng thích như vậy, trong mắt, trong tim đều là , sau khi sống lại mỗi ngày đều trông chờ nhanh chút lớn lên gả cho , kết quả…kết quả là, tất cả đều là trò cười.

      "Nương, để cho , xa..."

      Thân thể khống chế được run rẩy, Lục Minh Ngọc nghẹn ngào nhưng kiên định . Lời ra, ngay cả phần tâm vốn thuộc về Sở Tùy bị đào khoét cũng bị ném ra ngoài. Nàng muốn gặp Sở Tùy, nhớ lại những ôn nhu ngọt ngào giả dối kia, nàng chút cũng muốn nhìn thấy ta, cũng muốn tiếp tục nghe ta thêm câu nào nữa.

      Vừa đau vừa hận, đối với chín tuổi mà , thân thể lại càng khó chịu hơn.

      Lòng Tiêu thị đều tan nát, ôm nữ nhi chặt, ra lời, chỉ có thể nhàng vỗ vai nữ nhi.

      "Tỷ tỷ khóc..." Hằng nhi rốt cục phát tỷ tỷ khóc, tiểu tử kia sợ hãi, oa tiếng cũng khóc lên, bổ nhào vào lòng mẫu thân, cùng khóc với tỷ tỷ.

      Tiếng khóc truyền tới, Sở Tùy cũng kinh hãi.

      " ra các ngươi là nghĩa huynh nghĩa muội." Nghe tiếng khóc của nữ nhi, mặt Lục Vanh lại bình tĩnh lạ thường, con ngươi đen hờn giận nhìn thẳng Sở Tùy, "Mới vừa rồi ta cho là các ngươi... nên mới xúc động ra tay, Thời Khiêm chớ để ở trong lòng. A Noãn bị bệnh, Hằng nhi lại khóc náo loạn, ta trước chiếu cố bọn họ, Thời Khiêm tiếp tục thưởng hồ ."

      xong liền hạ màn xe xuống, ngồi trở lại toa xe. Về phần Sở Tùy có tin lời giải thích của hay , quan tâm.

      Màn xe che lại nhà bốn người, Sở Tùy vẫn là nghi ngờ trùng trùng, cái tát của Lục Tam gia hình như phải do Lục Minh Ngọc bị bệnh...

      Đều là thân thích, Lục Minh Ngọc bị bệnh lại là do ta mà ra, Sở Tùy về tình về lý đều thể rời vào lúc này, sắc mặt trầm trọng tiếp tục theo phía sau xe ngựa. Mạnh Toàn có biện pháp đuổi người, Lục Vanh dựa vào tiếng vó ngựa đoán được Sở Tùy rời , nhìn nữ nhi khóc ngừng, Lục Vanh gì.

      Ra roi thúc ngựa, xe ngựa dừng lại trước phủ Ngự Sử.

      Sở Tùy thế mới biết nhà Lục Vanh vì sao lại xuất tại thành Nhạc Dương. Tầm mắt đảo qua bảng hiệu trước cửa, Sở Tùy tung người xuống ngựa, bước nhanh đuổi tới trước xe ngựa.

      Lục Vanh xuống xe trước, nhìn thấy lại làm như thấy, xoay người nhận lấy con trai khóc mệt ngủ thiếp . Tiêu thị nhìn thấy Sở Tùy, sắc mặt thản nhiên, xuống xe, ôn nhu gọi nữ nhi. Lục Minh Ngọc hết bệnh rồi, chẳng qua là vì đau lòng bất ngờ nên mới ngất , trải qua đường bình tĩnh lại, lúc này ngoài ánh mắt hơi sưng ra, khí lực cũng khôi phục.

      Bước ra khỏi xe ngựa, liếc nhìn Sở Tùy mặc bộ trường bào nguyệt sắc đứng đợi bên cạnh, trong mắt mang theo quan tâm nhìn nàng, khuôn mặt tuấn mỹ quen thuộc như vậy, so với dáng vẻ trượng phu trong trí nhớ ngây ngô hơn. Hai mắt nhìn nhau, tiến lên bước, lo âu hỏi nàng, "A Noãn, là biểu cữu đúng, hù dọa ngươi, ngươi đỡ hơn chút nào chưa?"

      Biễu cữu?

      Lục Minh Ngọc châm chọc cười, đôi mắt sưng như quả hạch đào lạnh lung nhìn chằm chằm ta, "Ta quen ngươi, sau này cũng muốn gặp lại ngươi."

      Sở Tùy sững sờ tại chỗ, khó có thể tin nhìn tiểu nương chín tuổi ngồi trước cửa xe. ta còn nhớ , hai năm trước lúc ta sắp xa, Lục Minh Ngọc đặc biệt tặng túi thơm cho ta, khéo léo chúc ta liên tiếp giành được Tam Nguyên. Như thế nào chỉ mới hai năm gặp, vừa mới thấy mặt Lục Minh Ngọc liền oán hận những lời đọ ác như vậy?

      Tính tình này thay đổi cũng quá thất thường rồi ?

      Sở Tùy cực kỳ oan uổng, xin giúp đỡ nhìn về phía phu thê Lục Vanh.

      có ai để ý tới ta, Tiêu thị săn sóc đỡ nữ nhi xuống xe, hai mẹ con vào phủ trước, Lục Vanh ôm con trai theo sau. Lúc vào cửa, xoay người, nhìn thẳng Sở Tùy theo : "Nhị công tử, lời của A Noãn ngươi cũng nghe thấy, từ nay về sau, cửa tam phòng Lục gia chúng ta chào đón ngươi. Chuyện của Đổng nương, nhị công tử cứ yên tâm , Lục gia ta có người lắm mồm. Ngôn tẫn vu thử*, Mạnh Toàn, đóng cửa."

      *ngôn tẫn vu thử: lời nên , còn gì để

      Mạnh Toàn lĩnh mệnh, "Bộp" tiếng đóng lại cửa lớn.

      Xa phu nhìn thiếu niên hoa phục bị chặn ngoài cửa, thành thành dắt xe ngựa vòng cửa hông. Chỉ còn Sở Tùy đứng ngơ ngác trước cửa Lục gia, mắt phượng nhìn chăm chú hai cánh cửa, vắt hết óc cũng nghĩ ra đến tột cùng là làm ra cái chuyện gì khiến người người oán trách, dẫn tới nhà Lục Vanh đối xử quỷ dị như vậy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :