1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân Noãn Hương Nùng - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đặng Gia

      Đặng Gia Well-Known Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      2,052
      Chương 53

      Cuối tháng tư, toàn bộ hoa mẫu đơn trong hoa viên của Lục gia nở rộ, Chu thị mời thái phu nhân của phủ Sở Quốc Công cùng mấy phu nhân đến ngắm hoa, mọi người ngồi trong lương đình tán gẫu, Tiêu thị cũng bồi bên cạnh, mẹ chồng nàng dâu hai người người xinh đẹp dịu dàng, còn người diễm lệ cao quý, trở thành hai đóa hoa xinh đẹp động lòng người , là tâm điểm của mọi người.

      Còn bên ngoài lương đình, đại tiểu thư cùng các tiểu thư khác hiếm khi gặp mặt, vui mừng như chim sẻ xổ lồng, cùng các tỷ muội thân thiết đến ngồi chỗ, tốp năm tốp ba vừa ngắm hoa vừa trò chuyện.

      Lục Cẩm Ngọc bận tiếp khách, Lục Hoài Ngọc hỗ trợ bên cạnh,còn Lục Minh Ngọc chủ yếu là nhìn đệ đệ.

      “ Tỷ tỷ, ta muốn đại tiện.” Sau khi ngắm hoa xong Hằng Ca Nhi nắm tay tỷ tỷ, đột nhiên ngẩng đầu lên, chút xấu hổ mà .

      Lục Minh Ngọc nghi ngờ hỏi quan sát tiểu hài tử “ hay giả?”

      Hằng Ca Nhi nghiêm túc gật đầu, sau đó lắc lắc tay tỷ tỷ: “ Tỷ tỷ chúng ta .”

      Tiểu hài tử biết, phàm là muốn cái gì, thể ngăn cản được. Lục Minh Ngọc sờ đầu đệ đệ,phái nha hoàn bên người thông báo cho đại tỷ Lục Cẩm Ngọc tiếng, rồi nắm tay đệ đến nhà vệ sinh. được nửa đường, Lục Minh Ngọc cúi đầu hỏi đệ đệ: “Hằng Ca Nhi còn nhịn được ?”

      Hằng Ca Nhi chớp chớp đôi mắt to nhìn tỷ tỷ, bỗng nhiên nhếch miệng cười, nhào vào lòng tỷ tỷ, ôm cổ tỷ tỷ làm nũng: “ Tỷ tỷ, ta muốn qua bên hồ chơi.”

      Nguyên lại muốn đại tiện chỉ là lấy cớ!

      Thấy đệ đệ tuổi như vậy mà dối, Lục Minh Ngọc mặt lạnh nhéo nhéo má của em trai, giả vờ tức giận : “ được, hôm nay nam khách đều ở bên kia, nương chúng ta được qua đó.” xong nắm lấy tay đệ đệ muốn quay trở về.

      Hằng Ca Nhi thích nhất là náo nhiệt, đến bên hồ chỉ vì khách nhân đều đến bên này, vừa thấy tỷ tỷ chịu hỗ trợ, tiểu gia hỏa lập tức nháo loạn, lôi kéo váy của tỷ tỷ làm nũng đủ kiểu, hai phải bắt tỷ tỷ dắt . Lục Minh Ngọc kiên quyết chịu, Hằng Ca Nhi thấy gương mặt nghiêm túc của tỷ tỷ,tựa như biết được làm nũng có hiệu quả, bĩu môi cái,há miệng khóc.

      Lời có thể là giả, nhưng nước mắt chảy xuống.

      Thấy đệ đệ hiểu chuyện, cả tâm và đầu Lục Minh Ngọc đều đau,ngồi xổm xuống muốn giảng đạo lí cho đệ đệ hiểu. Nhưng Hằng Ca Nhi lại nghe, càng khóc lớn, Lục Minh Ngọc nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn muốn làm đệ đệ buồn, đành phải : “Hằng Ca Nhi nghe lời, tỷ tỷ khẳng định thể qua bên hồ với ngươi, nếu để nương biết giáo huấn ta, cho nên tỷ tỷ dắt ngươi đến Phóng Hạc đình, chúng ta đứng ở đó xem trộm được ?”

      Tổ phụ thích đứng cao nhìn ra xa nên cố ý mời thợ đến xây tòa núi cao khoảng trượng phía tây bắc của hoa viên, đặt tên là Thu Sơn. Thu Sơn được xây bằng cây trúc, đỉnh núi cao ba tầng là Phóng Hạc đình. Nếu đứng trong Phóng Hạc đình có thể nhìn thấy cả hoa viên của Lục gia, chỉ là nếu khoảng cách quá xa thể thấy người lại bên trong thôi.

      Hai mắt đẫm lệ của Hằng Ca Nhi mơ hồ nhìn tỷ tỷ, bởi vì cầu này cùng của giống nhau, tiểu gia hỏa này cũng quá nguyện ý.

      Lục Minh Ngọc lấy khăn lau nước mắt của đệ đệ, bĩnh tĩnh uy hiếp: “ Có hay ? Nếu thôi.”

      !” Hằng Ca Nhi ôm chặt cổ của tỷ tỷ, ủy khuất mà cọ cọ.

      Lục Minh Ngọc cười trộm , hôn lên má đệ đệ cái, rồi bế người lên, dỗ đến khi quên ủy khuất , đến khi nàng bế hết nỗi, lúc này mới buông đệ đệ xuống, tỷ đệ hai người nắm tay chậm rãi .Khoảng khắc sau tới Thu Sơn, Lục Minh Ngọc đứng con đường uốn lượn phía trước, cười ghẹo đệ đệ: “ núi cao như vậy, Hằng Ca Nhi có muốn ?”

      !” giọng Hằng Ca Nhi đặc biệt kiên định.

      Lục Minh Ngọc mím môi cười, nắm tay đệ đệ lên ,nhưng chưa được mấy bậc, thân của Hằng Ca Nhi ngã qua bên nàng, vừa muốn nàng cõng lên nhưng muốn thua tỷ tỷ. Lục Minh Ngọc cố ý làm như biết, rất nhanh Hằng Ca Nhi mệt đến quên mất tôn nghiêm nam nhân, quay đầu lại muốn tỷ tỷ ôm , chân ngắn thể leo được nữa.

      Căn bản Lục Minh Ngọc tính thực leo lên, nên ngồi xổm trước mặt đệ đẹ, cố ý thở dốc : “ được, tỷ tỷ cũng thể leo tiếp được. Hằng Ca Nhi hay là chúng ta trở về ?”

      Hằng Ca Nhi khó hiểu mà nhìn tỷ tỷ,mới vừa rồi phải bình thường sao vừa ngồi xổm xuống lại mệt như vậy?

      Hằng Ca Nhi còn , nên biết trò này của Lục Minh Ngọc, nhưng muốn lên đỉnh núi để nhìn, bởi vậy rầm rì ngồi bên cạnh cầu xin tỷ tỷ.Thấy ngồi mệt mỏi, nên Lục Minh Ngọc đem khăn lót xuống mặt đất, ngồi chỗ đó cùng đệ đệ day dưa, dù sao nàng cũng còn rất nhiều thời gian, sợ ứng phó được hài tử ba tuổi?

      “ Tỷ tỷ ôm ôm…”

      “ Tỷ tỷ thể di chuyển được nữa…”

      Gió mang hương cỏ lướt qua, cũng đem lời non nớt đáng của hai tỷ đệ bay xa.

      bên Lục Minh Ngọc trêu ghẹo tiểu đệ vui vẻ, còn Hằng Ca Nhi sốt ruột đến hỏng rồi,thấy ôm vai trái của tỷ tỷ hữu hiệu nên Hằng Ca Nhi quyết định đổi qua phải thử xem, vừa ngẩng đầu thấy được nam nhân cao lớn xuống,cách xa cùng tỷ tỷ thước. Hằng Ca Nhi tò mò mà nhìn chằm chằm nam nhân kia, dường như gặp qua trước đây nhưng vẫn nhớ được người đó là ai.

      Đối mặt với “ Người lạ”, Hằng Ca Nhi thể làm gì hơn tới trong lòng tỷ tỷ , giọng hỏi: “ Tỷ tỷ, là ai vậy?”

      Lục Minh Ngọc ngây người chớp, theo bản năng nhìn về chân núi, lại thấy người, ngay lúc này rốt cuộc phía sau truyền đến tiếng bước chân, Lục Minh Ngọc kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Sở Hành mặt mày lạnh nhạt, thân cẩm bào màu trắng, nhanh chậm mà tới bọn họ. Lục Minh Ngọc ngờ rằng gặp được Sở Hành ở chỗ này, khiếp sợ mà ngồi im nhúc nhích.

      Nữ hài tử chín tuổi, mặt bộ váy hồng nhạt mà nàng thích nhất,vừa ngẩng đầu lên lộ ra khôn mặt trắng nõn tinh xảo, mi như vầng trăng non khuyết , đôi mắt long lanh tựa như làn nước trong suốt. Chính mình vẫn còn là tiểu hài tử, nhưng trong lòng lại thuần thục ôm tiểu đệ, ngây thơ ngoan ngoãn như vậy, làm người nhìn thương.

      Sở Hành từ đình Phóng Hạc xuống, đến chân núi nhìn thấy tỷ đệ Lục Minh Ngọc, bởi vì muốn cùng Lục Minh Ngọc gặp mặt riêng, nên nhanh chóng trốn sau hàng trúc bên con đường , tính chờ tỷ đệ hai người rồi ra, thế nhưng ngờ hai người vẫn ngồi ở đó, ta tiếng , ngươi tiếng, biết còn muốn ngồi ở đây bao lâu nữa.

      Sở Hành gấp, chỉ là muốn qua đó giúp chút. Lục Minh Ngọc tuổi như vậy còn phải ôm tiểu đệ, mà Hằng Ca Nhi hai muốn leo lên núi, nếu gặp dù sao sau này cũng là thân thích, thể khoanh tay đứng nhìn được.

      “ Các ngươi sao lại đến bên này?” xuất phát từ hảo ý mới xuất , Sở Hành làm như ngoài ý muốn nhìn thấy tỷ đệ Lục Minh Ngọc nên tiến lên hỏi.

      Rốt cuộc Lục Minh Ngọc cũng hoàn hồn, ý thức được tư thế xấu hổ tại của mình, vội vàng đỡ tiểu đệ đứng dậy, tay vừa vuốt mặt sau váy để bị nhăn, bên đỏ mặt : “ Ta, ta đưa Hằng Ca Nhi dạo chút, mệt nên ngồi xuống nghỉ.” xong nổ lực trấn định mà nhìn mặt nam nhân trước mắt hỏi: “ Biểu cữu cữu đâu vậy?”

      Sở Hành nhàn nhạt trở lời: “ Ta cũng dạo quanh đây.”

      Bởi vì ngoài ý muốn phát Lục Minh Ngọc bảo trì khoảng cách với , có chuyện cầu mà cũng thẳng cho biết, nên Sở Hành quên việc ý niệm giúp tỷ đệ hai người, bên xuống bên vừa dùng ngữ khí dặn dò tiểu bối: “ Bên này cách hoa viên có chút xa, các ngươi ngồi nghỉ lát rồi về , đừng để cho người nhà lo lắng.”

      “ Dạ. Ta biết.” Lục Minh Ngọc rũ mắt xuống cáo biệt: “ Biểu cữu cữu thong thả.”

      Sở Hành gật đầu, vòng qua bên người Hằng Ca Nhi mà xuống.

      “ Cữu cữu!” Hằng Ca Nhi đột nhiên mở miệng gọi .

      Lục Minh Ngọc thầm tiếng xong, đệ đệ nhà mình phải là người khách sáo, vừa định trừng để bậy, Hằng Ca Nhi vui mừng nhào lên đùi của Sở Hành, cực kì thuần thục mà ôm lấy Sở Hành, ngẩng đầu cầu xin: “ Cữu cữu cõng ta , ta được ….” Nếu tỷ tỷ kêu ( SH) là cữu cữu, người này cũng là cữu cữu của , cữu cữu khẳng định giúp .

      Hằng Ca Nhi chờ mong nhìn cữu cữu mới nhận thức của mình.

      Sở Hành vẫn nhúc nhích , nhìn về phía Lục Minh Ngọc.

      Thấy đệ đệ sai sử loạn người, Lục Minh Ngọc cực kỳ ngượng ngùng, khom người định kéo đệ đệ trở lại, ngờ tay chưa đụng tới , Hằng Ca Nhi nhanh chóng nhảy xuống đất trốn sau lưng Sở Hành, mang vẻ mặt phòng bị mà nhìn chằm chằm tỷ tỷ. Lục Minh Ngọc bắt được người, thể làm gì khác hơn là cầu Sở Hành: “ Biểu cữu cữu, Hằng Ca Nhi hiểu chuyện, ngài đừng chiều .”

      Sở Hành trầm mặc lát, sau đó cúi đầu dỗ Hằng Ca Nhi: “Hằng Ca Nhi nghe lời tỷ tỷ.”

      chịu, cữu cữu cõng!” Hằng Ca Nhi sốt ruột bàn tay mập mạp ôm chặt cổ của Sở Hành, nũng nịu cọ tới cọ lui: “ Cữu cữu ôm, tỷ tỷ thể…”

      Sở Hành nghe vậy thông suốt. Đệ muội mở miệng cầu xin giúp, muốn bảo trì khoảng cách cùng , phải vì sợ người khác nhìn thấy bọn họ ở cùng nhau hiểu lầm cái gì, mà là muốn gây phiền toái cho . Nếu là như vậy, đệ muội khách khí, thời điểm đệ muội cần giúp đỡ làm sao có thể bỏ mặc mà ?

      Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Sở Hành nhìn Lục Minh Ngọc, khom người bế Hằng Ca Nhi lên, yên lặng mà leo lên.

      “ Lên núi!” Hằng Ca Nhi hưng phấn mà reo lên, được bế lên cao tiểu gia hoa vui mừng mà nhìn đông nhìn tây.

      Sở Hành xoay người lại nhìn vẻ mặt phức tạp của tiểu nương hỏi: “ Các ngươi muốn lên núi?”

      chờ Lục Minh Ngọc trả lời, Hằng Ca Nhi bên cạnh vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, nặng nề ừ tiếng.

      Việc đến nước này, Lục Minh Ngọc còn có thể làm gì khác được? Giống như tháng trước bên nhà ngoại Sở Hành luôn dung túng cho Hằng Ca Nhi, bây giờ chỉ cần Hằng Ca Nhi kiên trì làm nũng, thế nào Sở Hành cũng chiều theo . Như vậy nếu ở chỗ này khách khí tốn thời gian, bằng để cho Sở Hành bế lên đỉnh núi, sau đó tách ra mỗi người việc nấy.

      “Biểu cữu cữu, lại làm phiền người.” Lục Minh Ngọc cúi thấp đầu xấu hổ .

      “ Chỉ là nhấc tay chi lao, có việc gì.” Sở Hành nhìn nàng cái, rồi bé Hằng Ca Nhi vui vẻ mà lên.

      Lục Minh Ngọc đợi lát, rồi mới chẫm rãi theo sau, bảo trì khoảng cách sáu bảy bước sau Sở Hành.

      Gió khẽ động, Lục Minh Ngọc ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt người của Sở Hành, hương tựa tùng trúc, vừa mát lạnh lại trầm tĩnh tựa như con người của .

      Lục Minh Ngọc nhịn được mà ngẩng đầu, bắt gặp phải gương mặt bướng bỉnh của đệ đệ, tựa như chờ nàng nhìn , rồi nhếch miệng cười đầy đắc ý ngông cồng.

      Lục Minh Ngọc tức đến cắn răng, làm bộ dáng tựa như muốn lên nhéo mặt mạnh.

      Hằng Ca Nhi thấy vậy lập tức xoay người lại.

      Mắt Sở Hành nhìn phía trước, nhưng cũng nhìn thấy bộ dáng Lục Minh Ngọc uy hiếp đệ đệ, khóe môi nhịn được mà nhếch lên. Cái người đệ muội này của , nhiều lúc nhìn như hồn nhiên ngây thơ, nhưng người có năng lực. Vợ chồng Lục Trảm hòa thuận, ánh mắt của Lục Vanh khôi phục cùng Tiêu thị bình yên vô , thậm chí chiến Liêu Đông năm ấy, đều có bóng dáng của đệ muội.

      Ma xui quỷ khiến…. Sở Hành muốn…. khen thưởng tiểu nương cố gắng giúp đỡ gia đình cùng Mang lòng đại nghĩa này.

      “ Tứ tiểu thư, nghe lệnh tôn , cuối tháng này các ngươi Nhạc Dương.?” Sở Hành quay đầu lại hỏi.

      Lục Minh Ngọc kinh ngạc nhìn bóng lưng của , mờ mịt đáp: “ Đúng vậy.”

      Sở Hành gật đầu, đồng thời bước lên bậc thềm cuối cùng, sau khi đặt Hằng Ca Nhi xuống đứng vững, thân hình Sở Hành đứng thẳng tắp, đôi mắt phượng nhìn ra mặt hồ xa xa, ngữ khí bình tĩnh : “ Mấy ngày trước gia đệ có gửi thư đến, chuẩn bị từ Trường An xuôi nam, cũng qua Nhạc Dương tham quan núi Đại Xuyên, có lẽ lúc đó các ngươi gặp nhau ở Nhạc Dương.”

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Ôi JQ nhóm mãi vẫn chưa lên lửa. Ta sốt ruột a.
      minmapmap2505 thích bài này.

    3. Đặng Gia

      Đặng Gia Well-Known Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      2,052
      CHƯƠNG 54


      Sở Tùy muốn Nhạc Dương?

      Tim Lục Minh Ngọc đột nhiên đập nhanh lên, mặc dù nàng hiểu , Nhạc Dương lớn như vậy, biển người mênh mông, nàng cùng Sở Tùy chưa chắc có thể gặp được, nhưng chỉ cần có cơ hội , cũng làm nàng vui mừng. Hai năm, hai năm nàng chưa thấy Sở Tùy, biết bây giờ cao bao nhiêu, chỉ mang theo hai người tùy tùng bôn ba ở bên ngoài, khẳng định gầy ?

      Dư quang thấy Sở Hành xoay người lại, Lục Minh Ngọc nhanh chóng thu hồi vẻ mặt kinh hỉ, khách khí cười : “Nhị biểu cữu sao? lâu ta chưa gặp qua , có thể gặp được cũng nhận ra.” Trọng sinh lâu như vậy, phải giả dạng làm tiểu hài tử như thế nào, Lục Minh Ngọc sớm thuần thục.

      Sở Hành nhìn bộ dáng ra vẻ xa lạ của nàng đối đường đệ, thầm buồn cười. Đời trước là phu thê,làm sao có thể nhận ra? Trình độ dối đệ muội cũng rất cao, nếu phải sớm biết được nội tình, chắc chắn cũng tin là .

      Vô tình biết được, Sở Hành nhìn quanh vòng Phóng Hạc Đình, quá yên tâm để hai đứa này, hỏi Lục Minh Ngọc: “Khi nào các ngươi xuống núi?”

      Lục Minh Ngọc phát sầu mà nhìn về phía đệ đệ, đôi tay Hằng Ca Nhi chống lên bả vai Sở Hành, đưa đầu nhìn về phía bên hồ.

      Nhìn ra băn khoăn của nàng, Sở Hành nghĩ nghĩ, : “Như vậy , ngươi trở về hoa viên trước , ta dẫn Hằng Ca Nhi đến bên hồ, chờ chơi đủ rồi nhờ lệnh tôn sai người đưa Hằng Ca Nhi qua, như thế được ?” Hằng Ca Nhi tùy hứng rong chơi, Sở Hành cảm thấy Lục Minh Ngọc có chút quản được đệ đệ tinh lực tràn đầy này.

      Lục Minh Ngọc thực được tự nhiên ở trước mặt Sở Hành, nên cũng nóng lòng muốn thoát khỏi hoàn cảnh xấu hổ này, nàng tới bên người Sở Hành, trừng mắt đệ đệ hỏi: “Tỷ tỷ trở về hoa viên, ngươi ?”

      Hằng Ca Nhi dùng sức lắc đầu, đôi tay còn ôm chặt lấy cổ Sở Hành, sợ tỷ tỷ tới dẫn .

      Lục Minh Ngọc quyết định thu thâp đệ đệ sau, trịnh trọng lời cảm ơn với Sở Hành, rồi xoay người xuống dưới chân núi.

      Nhìn thấy tiểu nương thuận lợi xuống núi,lúc này Sở Hành mới ngồi vào trong đình Phóng Hạc, bế Hằng Ca Nhi ngồi đùi của . Đối mặt đôi mắt to tròn ngây thơ của nam oa, Sở Hành nghiêm mặt : “Hằng Ca Nhi về sau phải nghe lời tỷ tỷ, được tùy hứng, nếu biểu cữu cữu giúp ngươi nữa.”

      Hằng Ca Nhi nhìn chằm chằm mặt , tựa như thấy được hình ảnh của phụ thân khi tức giận,qua lúc lâu Hằng Ca Nhi mới ngoan ngoãn gật đầu.


      Thấy Trẻ dễ dạy, Sở Hành vừa lòng mà sờ sờ đầu của nam oa.
      Khóe miệng Hằng Ca Nhi nhếch lên, lấy lòng mà gọi , “Cữu cữu.”

      Ánh mắt đứa tựa như có chuyện muốn , Sở Hành cười hỏi: “Hằng Ca Nhi muốn cái gì?”

      Thân mình Hằng Ca Nhi vừa động cái, ngón tay mập mạp chỉ hướng bên hồ hưng phấn “con muốn đến đó!”

      Vốn dĩ Sở Hành định dắt tiểu gia hỏa qua đó, sau khi nghe vậy bế Hằng Ca Nhi lên, bước chân trầm ổn xuống núi.
      ~
      Lục Minh Ngọc mình trở về hoa viên, Tiêu thị thấy nữ nhi trở về mình, phân phó nha hoàn gọi Lục Minh Ngọc vào đình hóng gió, dò hỏi chuyện tình.

      Sở Hành ôm đệ đệ nàng đến bên hồ, khẳng định ít người nhìn thấy, việc này cũng giấu được, cũng nhất thiết phải giấu, Lục Minh Ngọc mắt nhìn thái phu nhân, bất đắc dĩ oán giận : “Hằng Ca Nhi làm bộ muốn vệ sinh, nửa đường lại muốn con dẫn Phóng Hạc Đình, con đáp ứng liền khóc, có biện pháp đành phải dẫn , sau khi đến Phóng Hạc Đình ngẫu nhiên gặp được đại biểu cữu cữu, Hằng Ca Nhi là đứa bé lanh lợi, còn nhớ đại biểu cữu thích , lập tức đến muốn cùng đại biểu cữu cữu, muốn đại biểu cữu cữu dắt đến bên hồ chơi.”

      Biết Nhi tử bướng bỉnh, Tiêu thị lại đau đầu, ngượng ngùng mà nhìn về thái phu nhân, “Phải nhọc Thế Cẩn thay chúng ta chiếu cố Hằng Ca Nhi, mà Hằng Ca Nhi lại nghịch như vậy, làm khó Thế Cẩn tính tình tốt, phải dung túng cho .”

      Thái phu nhân hòa ái dễ gần mà cười: “Tính tình của Thế Cẩn ta hiểu nhất, ngày thường tiểu hài tử nhìn thấy đều sợ hãi, mà cũng có nhẫn nại để chơi cùng bọn , bây giờ thích Hằng Ca Nhi, chỉ có thể rằng Hằng Ca Nhi thông minh lanh lợi, cho nên hai người mới hợp ý nhau. Còn Hằng Ca nhi cơ trí thông minh, khi còn hai đứa cháu nhà ta cũng cơ trí thông minh giống như Ca nhi như vậy, theo ta thấy Hằng Ca Nhi khẳng định cùng cha giống nhau, đều là thần đồng trời sinh.”

      “Ngài khen quá mức, Hằng Ca Nhi gánh nổi.” Tiêu thị vội khiêm tốn , Chu thị bên cạnh thích nghe người khác khen con cháu của bà,ngồi cười tủm tỉm,trong lòng có chút vinh dự.

      Thế tử phi Vưu thị của Trang Vương phủ cũng đến, thích nhìn em chồng thứ xuất này được mọi người hoan nghênh, sóng mắt đảo qua trong đầu tính toán, rồi hướng Diêu lão phu nhân ngồi cạnh thái phu nhân : “năm rồi Ký Đình mới mười tám đậu cao trung thám hoa, toàn bộ Đại Tề cũng có mấy người, lão thái thái là biết cách dạy dỗ.”

      thân hình Diêu lão thái thái hơi gầy,nhìn đoan trang nhưng vẫn có vài phần uy nghiêm, nghe Vưu thị vậy khiêm tốn đáp: “Thế tử phi quá khen, lần này Ký Đình đậu cao trung, chỉ là may mắn.”
      Vưu Thị còn định tâng bốc thêm vài câu, thái phu nhân đột nhiên hào hứng với Chu thị: “Hôm nay Trạng Nguyên bảng nhãn thám hoa đều ở đây? bằng chúng ta mời bọn họ ba người lại đây, để cho mọi người mở rộng tầm mắt? Ai, tuổi ta lớn rồi, mấy hôm trước nghe Trạng Nguyên dạo phố, ta đặc biệt muốn xem náo nhiệt, nhưng bởi thân già nhiều bệnh tật này, làm cái gì cũng lực bất tòng tâm.”

      “Nương là do người lười, chút ngài cũng già.” Mẫu thân của Sở Tùy là Sở nhị phu nhân lập tức trêu ghẹo .

      Thái phu nhân làm bộ muốn véo miệng của con dâu.
      Tiêu thị lặng lẽ truyền đạt ánh mắt cho Chu thị, Chu thị được nhắc nhở, cười lệnh cho ma ma ở bên ngoài mới nhi tử cùng thám hoa bảng nhãn lại đây, sau khi phân phó xong, Chu thị cười khanh khách mà nhìn về phía nữ nhi nắm tay đệ đệ ngắm hoa mẫu đơn.

      Bà quan sát tỉ mỉ nữ nhi, hôm nay bà định cẩn thận nhìn thám hoa Diêu Ký Đình kia, nếu có chỗ nào tốt, bà chắc chắn đáp ứng.
      “Tỷ tỷ, ta muốn xi xi.”
      Ngồi trong bụi hoa, Sùng Ca Nhi tay cầm đóa mẫu đơn lớn mặt đỏ chạy đến trước mặt tỷ tỷ .

      Sùng Ca Nhi dối chuyện này, Lục Quân cũng có hoài nghi đệ đệ mình, ôn nhu tiếp nhận hoa mẫu đơn tay trái của đệ đệ, sau đó nàng nắm tay đệ đệ tới phòng vệ sinh.

      “Tỷ tỷ cài lên .” lúc, Sùng Ca Nhi muốn tỷ tỷ cầm hoa hộ , lại luyến tiếc ném , nghĩ đến đầu của nhị chất nữ cài đóa hoa, nên Sùng Ca Nhi cũng muốn để tỷ tỷ cài lên.

      Lục Quân càng sủng đệ đệ hơn so Lục Minh Ngọc, thấy đệ đệ muốn cài hoa cho nàng, Lục Quân cười ngồi xổm xuống, cúi đầu để đệ đệ cài cho nàng.

      Sùng Ca Nhi dùng cả hai tay nghiêm túc mà cài hoa mẫu đơn màu hồng nhạt lên tóc tỷ tỷ. Sau khi cài xong, Lục Quân vừa định ngẩng đầu lên, chợt nghe phía trước truyền đến giọng của huynh trưởng, Lục Quân kinh hỉ bước nhanh qua gặp, quả nhiên nhìn thấy huynh trưởng tới từ phía sau khúc quanh vườn hoa, chỉ là chỉ mình huynh trưởng bên cạnh còn có thêm hai người xa lạ.

      Lục Quân mười hai tuổi, nên cũng hiểu được nam nữ khác biệt, đột nhiên nhìn thấy ngoại nam, Lục Quân đỏ mặt, vội vàng đứng nghiêm chỉnh.

      Tiểu nương thân áo ngoài màu đỏ làm bằng gấm Tô Châu làn váy còn thêu đóa hoa sen sinh động như sinh động, đầu cài đóa hoa mẫu đơn vừa mới hái xuống, kiều mỹ thanh thuần, xinh xắn đứng ở bên kia, nhìn thoáng qua như mỹ nhân yểu điệu bước ra từ trong tranh, khuôn mặt còn có vài phần ngây ngô, lại càng làm người thêm thích.

      Thám hoa lang Diêu Ký Đình ngơ ngẩn nhìn Lục Quân, nhìn hồi lâu mới hoàn hồn, nhanh chóng rũ mắt, quân tử phải thủ lễ.

      Bảng nhãn hơn ba mươi tuổi, xuất thân từ trong trấn Giang Nam, chưa trải qua việc đời nhiều, nhịn được nhìn thêm vài lần.

      Lục Vanh nhìn thấy ràng, trong lòng vui, cũng có giới thiệu muội muội của mình, duỗi tay thỉnh hai người tiếp tục trước. muốn để ngoại nam biết được đó là muội muội của , nhưng Sùng Ca Nhi bên cạnh nhìn thấy ca ca mình đến, trong lòng rất cao hứng, nhịn được hô ra tới, “Tam ca.” Tiểu gia hỏa đặc biệt thân cận với Tam ca nhiều, nhưng cũng rất thích Tam ca.
      Lời vừa ra,trong lòng Diêu Ký Đình khẽ động, cũng đoán được nương mỹ mạo kia hơn phân nửa là muội muội của Lục Vanh, nhưng cũng quy củ mà nhìn loạn.Nhưng Bảng nhãn bên cạnh muốn nhìn nhiều chút, Lục Vanh cũng cho cơ hội, lên bế đệ đệ, thuận tiện ngăn trở tầm mắt của Bảng Nhãn, thấp giọng : “A Quân đưa Sùng Ca Nhi trước .”
      Lục Quân dạ tiếng, rồi dắt đệ đệ bước nhanh, từ đầu đến cuối cũng nhìn đến hai nam nhân bên cạnh.

      ~
      Diêu Ký Đình tuấn tú lịch , khiêm tốn có lễ, Lục Trảm cũng thấy có tật xấu gì,còn Chu thị lại phi thường vừa lòng.

      Thấy Nhị lão đều đồng ý, Lục Vanh mới lựa thời gian thích hợp mà mời Diêu Ký Đình đến nhà chơi cờ, hai người ngồi trong nhã gian, bên vừa đánh cờ bên vừa trò chuyện.


      “Ký Đình mười tám, nhưng suy nghĩ đến hôn mình chưa?” Sau khi kết thúc ván, Lục Vanh vừa nâng chung trà lên uống vừa hỏi nam nhân ngồi đối diện.

      Diêu Ký Đình cười khổ, thẳng thắn : “Tổ mẫu thúc dục lâu, nhưng vẫn chưa gặp được người hợp tâm ý, phu thê kết làm vợ chồng cùng nhau cả đời,ta muốn cưới nương mà mình thích.”

      Cả đời cùng sống với nương mình thích? Lục Vanh cầm lòng được mà nhớ tới kiều thê trong nhà mình, lại lần nữa cảm thấy mình có phước ba đời mới có thể cưới được thê tử. thầm nhớ đến tư vị ngọt ngào trong phòng, Lục Vanh nhàng buông chung trà xuống, nhìn chằm chằm Diêu Ký Đình hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy gia muội ta như thế nào?”

      Diêu Ký Đình kinh ngạc mà ngẩng đầu.

      Lục Vanh cười nhạt , “Đừng với ta là ngươi đoán được đó là muội muội của ta.”

      Diêu Ký Đình hổ thẹn dời tầm mắt, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên.

      Đặng Gia
      Pe Mick, Phương Lăng, AChu33 others thích bài này.

    4. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Truyen hay qa ah. Thanks editor
      Đặng Gia thích bài này.

    5. Đặng Gia

      Đặng Gia Well-Known Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      2,052
      Chương 55

      Từ nhã gian ra, sau khi từ biệt với Lục Vanh,tâm tình vui sướng Diêu Ký Đình trở về nhà mình, vào cửa thẳng đến sân của lão thái thái.
      Năm nay Diêu lão thái thái 60 tuổi, ngày thường thích yên tĩnh để ngắm hoa xem tranh, ngày qua ngày trôi qua như vậy. Lúc này vừa mới xem xong đoạn kinh thư, lại nghe tôn tử trở về nên Diêu lão thái thái rửa tay rồi ra nhà chính ngồi chờ tôn tử.
      “Tổ mẫu.” Diêu Ký vừa bước vào nhà chính, khuôn mặt trắng nõn phiếm hồng, ánh mắt trong trẻo,tinh thần giống như lúc mới vừa biết được mình đậu thám hoa.
      “Ký Đình phải chơi cờ cùng Lục tam gia sao?” Diêu lão thái thái kinh ngạc mà đánh giá tôn tử. Bởi vì trong nhà mình, bên cạnh đều là những nha hoàn ma ma hầu hạ nhiều năm, nên Diêu lão thái thái bên bảo tôn tử ngồi xuống, bên thân mật mà trêu chọc : “sao giống như vừa gặp mặt nương nào vậy?”
      Bị lão nhân gia liếc mắt cái nhìn thấu tâm , Diêu Ký Đình hơi hơi cúi đầu, khóe môi giơ lên.
      Diêu lão thái thái nhìn thấy bộ dáng “ Thẹn Thùng” này của tôn tử đoán chắc tám chín phần là động tâm với nương nào đó, biết được chuyện này nên Diêu lão thái thái rất vui vẻ, hướng bọn nha hoàn nháy mắt cái, mọi người biết ý mà lui xuống, bà hài hước mà thấp giọng hỏi tôn tử: “Cho ngươi chọn nhiều nương như vậy mà ngươi đều chướng mắt họ, mau cho tổ mẫu nghe, lần này ngươi thích nương nhà nào?”
      Trượng phu cùng nhi tử lần lượt qua đời, trong nhà chỉ còn hai tôn tử, nhưng lão đại lại biết cố gắng vươn lên, nên đời này Diêu lão thái thái chỉ có thể trông cậy vào hai tâm nguyện để sống tiếp, thứ nhất là mong con đường làm quan của tôn tử còn lại thuận bườm xuôi gió, để làm rạng danh Diêu gia, thứ hai là mong đứa cháu này sớm ngày cưới vợ, thay Diêu gia khai chi tán diệp, nhiều con nhiều cháu.
      Chuyện tình cảm nếu như thông suốt tựa như hòn đá vừa cứng vừa thô,nhưng khi trải qua, cả người giống như được tái sinh. Vừa mới biết , nhớ lại khuôn mặt kiều mỹ của Lục Quân, Diêu Ký Đình vẫn như cũ có chút ngượng ngùng mà rũ mi mắt, chậm rãi : “Tổ mẫu, tổ mẫu vừa gặp được nàng, là thân muội của Lục tam gia.”
      Diêu lão thái thái vừa nghe xong, lông mày hoa râm nhíu lại .
      Diêu Ký Đình ngước mắt lên nhìn trộm,thấy tổ mẫu nhíu mày, bỗng nhiên hoảng hốt, “Tổ mẫu, cảm thấy có gì ổn?”
      ra Diêu lão thái thái hài lòng về Lục Quân, nhưng nàng muốn xấu nương nên trầm mặc lát rồi uyển chuyển : “Lục nương mới mười hai,tuổi quá , nếu đổi nương mười bốn mười lăm tuổi, năm nay thành thân sang năm tổ mẫu có thể ôm cháu chắt.”
      Nguyên lai vì cái này, Diêu Ký Đình nhàng thở ra, : “Tổ mẫu, ta mới vừa tiến vào Hàn Lâm Viện, mấy năm nay còn nhiều điều muốn học hỏi nếu lập tức thành thân khó tránh khỏi lòng hai nơi. Tổ mẫu, đường ta cũng từng suy nghĩ qua,nếu là Lục nương rất thích hợp, tại chúng ta đính hôn trước, ba năm sau ta đứng vững gót chân ở Hàn Lâm Viện, vừa vặn lúc đó cưới nàng ấy vào cửa.”
      “Ý của ngươi là, Lục gia đồng ý?” Diêu lão thái thái nghi hoặc hỏi,nếu như vậy chẳng lẽ tôn tử bị nóng đầu?
      Rốt cuộc Diêu Ký Đình giấu được ý mừng, cười gật gật đầu, “Tổ mẫu, hôm nay Lục tam gia hẹn ta ra ngoài, chính là vì cọc hôn này.”
      Nghe vậy sắc mặt Diêu lão thái thái lại càng khó coi,nên chuyện này cùng tôn tử, cũng cần thiết quanh co lòng vòng, Diêu lão thái thái trực tiếp chỉ điểm tôn tử : “Lục gia có năm người, trừ bỏ người thứ xuất Lục Tứ gia kia, từ Lục thượng thư đến quan trị hà Ngự Sử Lục tam gia vừa mới nhậm chức, tất cả bọn họ đều được Hoàng Thượng coi trọng, bây giờ có thể Lục gia chính là mặt trời giữa trưa. Ký Đình ngươi nghĩ kĩ lại xem, nếu Lục nương có chuyện khó làm Lục thượng thư bỏ được ái nữ duy nhất mà đem gả cho ngươi? Dù cho ngươi trúng thám hoa, nhưng Lục tam gia người ta là Trạng Nguyên, cũng hiếm lạ em rể thám hoa là ngươi ?”
      Diêu Ký Đình sửng sốt, khó tin mà nhìn tổ mẫu, “Ý ngài là, lục nương……”
      Diêu lão thái thái lắc đầu, có chút lương tâm mà : “Lục nương cùng mẫu thân nàng giống nhau, đều là người đơn thuần chất phác, ôn nhu ngoan ngoãn, là nương tốt.”
      Nghe được câu này,tâm của Diêu Ký Đình rốt cuộc cũng thả lỏng, cũng biết mà nương xinh đẹp như vậy, phẩm hạnh tuyệt đối kém.
      Nhưng mà Diêu lão thái thái nghiêm mặt mà tiếp: “Nhưng bản tính Lục nương nhu nhược, nội hướng câu nệ, tuyệt phải là người đủ tư cách để làm đương gia chủ mẫu. Ký Đình, Lục thượng thư muốn đem nữ nhi gả cho ngươi, là coi trọng nhân khẩu Diêu gia chúng ta đơn giản,cũng coi trọng tiền đồ rộng mở của ngươi, đến lúc đó khi Lục nương gả qua đây, mặt trong mặt ngoài đều khó coi. thể ,Lục thượng thư rất tỉ mỉ suy nghĩ cho tương lai của nữ nhi, nhưng chúng ta lại thể đáp ứng, tổ mẫu lớn tuổi rồi, sống được mấy năm nữa, nếu như tổ mẫu vừa , lấy tính tình nhu nhược của Lục nương, tổ mẫu làm sao có thể trông cậy vào nàng vừa làm vợ hiền tốt vừa quản lí được cái gia đình này cho ngươi? được, tổ mẫu thà rằng tìm cho ngươi nương có gia thế thấp chút, nhưng là con dâu của Diêu gia, cần thiết phải đoan trang hào phóng, có thể mình đảm đương phía.”
      “Tổ mẫu , ý của ngài là muốn ta từ chối cọc hôn này?” Vẻ mặt Diêu Ký Đình khó xử.
      “Đúng vậy.”Thái độ Diêu lão thái thái kiên quyết dùng lời thấm thía mà khuyên bảo tôn tử, “Ký Đình, tổ mẫu biết ngươi gặp qua lục nương, , lục nương lớn lên rất xinh đẹp, tổ mẫu có thể hiểu được ngươi luyến tiếc mà bỏ cọc hôn này, nhưng cưới vợ phải cưới vợ hiền, nạp thiếp mới nạp người xinh đẹp, cầu của thê tử tốt là phải giúp chồng dạy con, đó là trách nhiệm trọng đại, trăm triệu thể qua loa, cùng lắm tương lai tổ mẫu nạp cho ngươi nhiều mỹ thiếp……”
      “Ta muốn nạp thiếp.”
      Những điều tổ mẫu đều hiểu , Diêu Ký Đình nhanh chóng bình tĩnh lại, đứng dậy, mắt đen nhìn thẳng trưởng bối : “Tổ mẫu, ta biết ngươi nghĩ nhiều như vậy đều là vì muốn tốt cho ta, cũng vì Diêu gia mà suy nghĩ, nhưng thê tử là người mà cùng ta trải qua đời người, là người mà ta ngày ngày đêm đêm gặp mặt,nên ta muốn cưới người mà mình . Nhưng nếu theo như lời ngài ,Lục nương đủ hào phóng, đối nhân xử thế có lẽ nàng ấy làm được chu đáo, nhưng cũng là do nàng còn quá , nàng ấy có thể học hỏi. Còn nếu như nàng ấy học vẫn hiểu, ta cũng trách nàng, bởi vì chấn hưng Diêu gia vốn là là trách nhiệm của ta, nếu như ta phải dựa vào hổ trợ của thê tử mới có thể đạt công danh,ta đây căn bản cũng xứng với nàng, càng tư cách mà trách móc nàng ấy.”
      Mười tám tuổi đậu thám hoa lang, thân như trúc xanh, giọng như ngọc châu, năng rất có khí phách.
      Diêu lão thái thái khiếp sợ mà nhìn tôn tử, tuy rằng tôn tử nghe bà khuyên, lão thái thái lại nhịn được mà hốc mắt ướt. Nhìn đây, đây chính là tôn tử của bà, là tôn tử đỉnh thiên lập địa của bà, bà có thể dạy được gì nhiều cho tôn tử, nhưng bà cũng nuôi nấng tôn tử thành tài, cho dù sau này bà chết, bà cũng có mặt mũi mà gặp mặt liệt tổ liệt tông của Diêu gia.
      “Tốt, Ký Đình rất đúng, nếu ngươi lòng mong ước như vậy, cứ cưới .” Chùi chùi nước mắt, Diêu lão thái thái vui mừng mà .
      Cưới cứ cưới, tuy rằng Lục nương nhu nhược yếu đuối, có khả năng giúp được tôn tử cái gì, nhưng Lục nương sinh tốt, có phụ huynh chống lưng cho nàng ấy, Lục Trảm thương nữ nhi như vậy, tương lai khi hai đứa thành thân, Lục Trảm làm sao nghĩ biện pháp dìu dắt con rể?
      Nếu đơn giản cọc hôn này đối nhà mình vẫn là lợi lớn hơn hại, cùng lắm sau khi cháu dâu vào cửa, bà lại lo lắng phen, dạy dỗ tốt là được.
      ~
      Sau khi tính toán tốt, rất nhanh Diêu lão thái thái mời bà mối, mang theo lễ vật chính thức đến cửa Lục gia cầu hôn.
      Thẳng đến lúc này, Lục Minh Ngọc mới biết được cha mẹ sớm thay nàng mà tìm kiếm được vị dượng mới!
      “Nương, sao người chịu sớm cho con, nếu người sớm cho con biết, ngày thám hoa lang lại đây, con cẩn thận quan sát!” Lục Minh Ngọc chạy đếntrước mặt của mẫu thân mình, chu miệng oán giận . Ngày đó các trưởng bối muốn thấy phong thái của Trạng Nguyên cùng bảng nhãn thám hoa, Lục Minh Ngọc tuy rằng có mặt, nhưng trong đầu nàng đều là tin tức Sở Tùy Nhạc Dương, căn bản có cẩn thận đánh giá Diêu Ký Đình, tại đến hình dáng của người ta ra sao nàng cũng nhớ nữa.
      “Sớm muộn gì cũng nhìn thấy a,dù sao cũng phải là tướng công của A Noãn a.”Trong lòng Tiêu thị hề áy náy,mà ngược lại nhàng cười . phải nàng có ý định dấu diếm nữ nhi, chỉ là hôn của em chồng thành hay thành, cha chồng cùng bà mẫu thông qua,nhưng cũng phải đợi hồi của Diêu gia bên kia,nếu có tin tức xác định trước, Tiêu thị muốn để lộ chuyện này ra ngoài.
      Trưởng bối làm việc phúc hậu, Lục Minh Ngọc vừa tức vừa ủy khuất, giận dỗi đưa đệ đệ bướng bỉnh quấn lấy nàng nửa ngày đưa cho mẫu thân: “Nương tự mình trông , con tìm , cơm trưa con ăn ở chỗ tổ mẫu, nương cần chờ con!” Mẫu thân đối nàng “Bất nhân”, đừng trách nàng giúp mẫu thân trông hài tử, trông đệ đệ rất mệt a!
      Ném tay nải , Lục Minh Ngọc xoay người chạy nhanh ra bên ngoài.
      “Tỷ tỷ chờ ta!” Hằng Ca Nhi rất thích chơi cùng tỷ tỷ ,vừa thấy tỷ tỷ chạy, tiểu gia hỏa lo lắng, nhảy nhót đuổi theo đằng sau.
      Vẻ mặt Lục Minh Ngọc ghét bỏ mà với đệ đệ: “Ta tìm , ngươi đừng theo ta.”
      Hằng Ca Nhi thuận theo, “Đệ cũng muốn tìm !”
      Lục Minh Ngọc cố ý để ý tới , nhanh vài bước, lại nghe được tiếng đệ đệ khóc, lúc này Lục Minh Ngọc mới ảo não dậm chân cái, quay trở về, nắm tay đệ đệ vừa nín khóc mỉm cười cùng nhau .
      Mà bên trong Nhà chính, Tiêu thị thích ý mà ngồi ở trước bàn, tiếp tục thảnh thơi kiểm tra hành lý giấy tờ mà cuối tháng xuất phát muốn mang theo.
      ~
      Ninh An Đường, Chu thị chính nắm nữ nhi tay , “Cha mẹ an bài việc hôn nhân này cho ngươi, A Quân thích ?”
      Khuôn mặt của Lục Quân hồng hồng, chôn trong lòng ngực mẫu thân xấu hổ e thẹn : “Con đều nghe theo nương, chỉ là, các tỷ muội nhà người khác đều là mười bốn mười lăm mới đính hôn,vì sao nương sớm như vậy liền đem con……” tới đây,vết ửng đỏ mặt của tiểu nương biến mất , thanh nghẹn ngào mà , “Con luyến tiếc nương, luyến tiếc đệ đệ cùng A Noãn, con muốn sớm như vậy liền gả chồng……”
      Dù Nàng gặp qua Diêu Ký Đình, nhưng cũng có thấy ràng, chỉ nhớ Diêu Ký Đình hẳn là xấu. Nếu cha mẹ đều Diêu Ký Đình tốt, vậy Diêu Ký Đình chắc chắn tốt, Lục Quân nguyện ý nghe theo an bài của cha mẹ,nhưng nàng chính là luyến tiếc người trong nhà.
      “Nha đầu ngốc, chỉ là đính hôn, cha ngươi , chờ khi ngươi mười sáu tuổi mới thành thân, còn có tới bốn năm nữa.” Chu thị ôn nhu mà dỗ nàng , nhàng mà sờ tóc nữ nhi, “A Quân luyến tiếc nương, nương cũng luyến tiếc A Quân a, nếu phải Diêu Ký Đình lớn ngươi quá nhiều,nếu chậm thích hợp, cha ngươi còn muốn giữ ngươi đến mười tám tuổi nha.”
      Lục Quân xì cười, biết mười tám tuổi chính là lỡ .
      !”
      Trong viện bỗng nhiên truyền đến tiếng la giòn giòn của Hằng Ca Nhi, Lục Quân vui vẻ, ngẩng đầu lên từ trong lòng ngực của mẫu thân, “Hằng Ca Nhi tới.”
      Chu thị gật gật đầu, cười tủm tỉm : “Chắc là A Noãn dẫn tới chúc mừng , mau !”
      Lục Quân đỏ mặt, e thẹn gặp cháu trai cháu .
      Cứ như vậy, Diêu, lục hai nhà bắt đầu nghị thân, trao đổi thiếp canh, kế tiếp dựa theo tập tục kết hôn mà làm từng bước từng bước .
      nhà bốn người của Lục Vanh cuối tháng liền xuất phát Nhạc Dương trước, chắc chắn thể dự được lễ đính hôn, nhưng tin tức hôn truyền ra ngoài, mỗi người trong kinh thành đều biết muội muội gả cho Diêu Ký Đình, bao gồm vị vạn người trong hoàng cung kia, bởi vậy khi khởi hành lúc cuối tháng, trong lòng Lục Vanh mảnh yên ổn.
      “Cha, Nhạc Dương ở đâu vậy?”
      Mấy lượng xe ngựa chậm rãi ra khỏi thành, bên trong xe ngựa thứ nhất, Hằng Ca Nhi tò mò hỏi.
      Lục Vanh cười, ôm nhi tử : “Ở phía nam.”
      Hằng Ca Nhi cái hiểu cái mà chớp chớp mắt, quay đầu hỏi tỷ tỷ, “Tỷ tỷ, Nhạc Dương chơi vui ?”
      Lục Minh Ngọc nhìn xem đệ đệ, chống cằm nhìn qua cửa sổ phía trước,nhìn thấy màu xanh xa xa chân trời, đáy mắt nàng chậm rãi nổi lên khát khao: “Hẳn là vui……”

      Đặng Gia
      Pe Mick, Phương Lăng, AChu29 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :