1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân Noãn Hương Nùng - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Có thay đổi số phận của A Quân đây, thanks Nàng
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    2. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      @susu ko đâu, vì Hoàng quá thâm (tình) nên là A Quân vẫn ko thoát khỏi cảnh bị ảnh vác về nhà, nhưng kiếp này ko thảm đâu, truyện ngọt sủng mà :tungtung::tungtung:
      song ngư, Chris_Luususu thích bài này.

    3. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 51
      Edit: Diệp Nhược Giai

      Đối với Minh Huệ đế, nếu đề cập đến chuyện muội muội kiếp trước, Lục Vanh lòng kính nểngài.

      Minh Huệ đế là hoàng tử duy nhất của tiên hoàng, hơn nữa đến khi tiên hoàng già mới có được người con trai này, nên vừa đầy tháng được phong làm Thái tử. Vì muốn bảo đảm cho huyết mạch hoàng gia có thể kéo dài, 12 tuổi Minh Huệ đế được tiên đế chọn mối hôn nhân, cử hành đại hôn, nhưng chỉ cho phép Minh Huệ đế chạm vào Hoàng hậu khi ấy còn là Thái tử phi chút, hơn nữa nghiêm khắc khống chế số lần, để tránh Minh Huệ đế tuổi miệt mài, thương tổn đến nguyên khí.

      Đến khi Minh Huệ đế 13 tuổi, Thái tử phi lớn hơn 3 tuổi sinh được đứa con trai, tiên đế được ôm tôn tử, mỹ mãn băng hà, bỏ lại Minh Huệ đế còn tuổi đăng cơ. Mẹ ruột của Minh Huệ đế là cung nữ, tiên đế say rượu mơ màng sủng hạnh lần, sau đó ứng nghiệm với câu, lòng trồng hoa hoa nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh, khi ấy chợt thành công có được nhi tử. Cung nữ kia vinh hiển nhờ con, bước lên trời, nhưng Minh Huệ đế lại thiếu trợ lực từ bên nhà mẹ. Lúc Minh Huệ đế đăng cơ, nhà vợ chính là Vạn gia, là Nội các Thủ phụ lúc bấy giờ, thế lực lớn mạnh, có thể làm chỗ dựa cho Minh Huệ đế, nhưng ngược lại cũng nhiều lần uyển chuyển tạo áp lực cho Minh Huệ đế trẻ tuổi, hy vọng ấu chủ làm việc dựa theo ý nguyện của Vạn gia.

      Minh Huệ đế nhìn như tuổi dễ lừa, lại thầm phát lực, chỉ mất hai năm bồi dưỡng ra đám tâm phúc, trong đó bao gồm cả Lục Trảm và ba vị Thượng thư đại nhâncòn lại. Tuy bốn người Lục Trảm cam tâm phụ tá ấu chủ, nhưng ngoại trừ bản thân lòng dạ, ít nhiều gì cũng có dã tâm, theo hoàng đế, khi thành công có thể dễ dàng thay thế mấy vị Thượng thư khi ấy. Nhưng có thể mượn được sức của bốn người này đủ thấy, thủ đoạn chế ngự của Minh Huệ đế phải dạng vừa.

      Hai năm sau,Vạn thủ phụ bị mất quyền lực cáo lão từ quan, lâu sau chết bệnh, huynh trưởng ruột của Vạn hoàng hậu kế thừa tước vị của Thừa Ân hầu phủ, nhận chức vụ nhàn tản, còn đủ sức đến trước mặt Minh Huệ đế bày ra tư thế kiêu ngạo của nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu nữa. Vạn gia thành chấp nhận, Minh Huệ đế niệm tình trưởng tử, tiếp tục bảo trì hòa thuận ngoài mặt với Vạn gia.

      Triều đình yên ổn, Minh Huệ đế khéo léo dùng người, lần lượt bình định ngoại xâm phản loạn ở các nước phụ quốc ngoài biên cương. Nếu xét về tổng thể, dưới thống trị của Minh Huệ đế, Đại Tề có thể xem là bốn bề thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp.

      Trong lòng Lục Vanh, Minh Huệ đế năm nay ba mươi mốt tuổi là minh quân, nhưng phải là em rể tốt.

      “Ánh mắt của Văn Viễn khôi phục thế nào rồi?”

      Những người khác đều lui xuống, Minh Huệ đế nhìn Trạng Nguyên lang đứng bên dưới, tươi cười bình thản hỏi. Thân là hoàng tử duy nhất của tiên đế, Minh Huệ đế chẳng những vừa có tài vừa có đức, mà ngay cả dung mạo dường như cũng tập hợp hết tất cả linh khí trong hoàng tộc, đôi mắt hẹp dài nhìn khắp thiên hạ, phong thái cao ngạo hào hùng, khí vũ hiên ngang, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ sang quý vốn có của đế vương.

      “Mắt của thảo dân khỏi hẳn, đa tạ Hoàng thượng quan tâm.” Lục Vanh bình tĩnh trả lời. Tuy có xuất thân hiển quý, lại được khâm điểm làm Trạng Nguyên, nhưng ngày còn chưa chính thức nhận chức quan, vẫn phải tự xưng là thảo dân trước mặt Minh Huệ đế.

      Minh Huệ đế gật gật đầu, ra chỉ lớn hơn Lục Vanh4 tuổi, nhưng Minh Huệ đế với Lục Trảm là quân thần gần 20 năm, lúc này tự giác liền xem Lục Vanh là tiểu bối, cảm khái : “Trời ghen tỵ tài, khiến ngươi bị mù nhiều năm như vậy, nếu với tài cán của Văn Viễn thành phụ tá đắc lực của trẫm từ lâu rồi.”

      Lời này của Minh Huệ đế cũng phải chỉ là khách sáo, đám người Lục Trảm dần dần già , lại còn trẻ, nên Minh Huệ đế luôn luôn lưu ý đến những người tài mới nổi. Trong võ quan xem trọng Sở Hành nhất, còn trong số các quan văn, vốn dĩ hồi trước có lựa chọn khác, nhưng thiếu niên thần đồng Lục Vanh nay hồi phục thị lực, lại trúng Tam nguyên, lập tức hấp dẫn lòng muốn bồi dưỡng nhân tài của Minh Huệ đế.

      Bởi vậy Minh Huệ đế thưởng thức tài năng của Lục Vanh.

      “Hoàng thượng quá khen, thảo dân tài sơ học thiển, gánh nổi niềm hy vọng lớn lao của Hoàng thượng, nhưng thảo dân nguyện dâng hết tất cả khả năng của mình ra để chia sẻ ưu phiền giúp Hoàng thượng, tạo phúc cho dân chúng.” Lục Vanh kiêu ngạo siểm nịnh trả lời, những câu này cũng là khát vọng trong lòng . Nam nhi đỉnh thiên lập địa, nếu lập chí làm quan, nên tận trung với phận của mình, đền đáp triều đình.

      Chỗ nào nên khiêm tốn khiêm tốn, nơi nào nên biểu biểu , Minh Huệ đế càng lúc càng hài lòng với Lục Vanh, rốt cuộc ra nguyên do giữ Lục Vanh lại chuyện, “Văn Viễn, dựa theo quy củ trước kia, Trạng Nguyên lang như ngươi hẳn là nên vào Hàn Lâm viện trước, kiếm về chút kinh nghiệm, sau đó mới từ từ đề bạt lên. Nhưng trẫm cảm thấy, ngươi tài trí hơn người, ở lại Hàn Lâm viện uổng phí, Hàn Lâm viện nho cũng thể nào phát huy hết tài năng của ngươi, hoàn thành được khát vọng của ngươi. Hai năm gần đây, hai bờ sông Trường Giang thường bị vỡ đê, dẫn đến ngập lụt, triều đình vẫn cứ đều đều phát ngân lượng cứu tế xuống, nhưng hiệu quả đạt được đáng kể, tham quan ô lại diệt trừ đám lại mọc lên đám. Nay gần đến mùa hạ, lượng mưa tăng từng ngày, trẫm vẫn luôn lo lắng, muốn phái tâm phúc đến các địa phương ở Trường Giang khảo sát tình hình xây dựng đê điều, đồng thời thầm trừng trị đám quan lại tham ô bất tài. Nếu trẫm giao việc này cho ngươi, ngươi có tự tin rằng hoàn thành tốt hay ?”

      Công việc này cực kỳ dễ đắc tội với người khác, nếu chỉ phái tiểu quan bình thường qua, sợ là đè ép nổi đám rắn rết chó cậy gần nhà kia. Lục Vanh có tài, lại thêm Lục Trảm chống lưng cho, là người thích hợp nhất.

      Còn Lục Vanh, sau khi nghe xong những lời của Minh Huệ đế, trong lòng cảm thấy xấu hổ cực kỳ.

      Hoàng thượng lòng lo nghĩ việc quốc gia đại , lại hiểu lầm Hoàng thượng giữ lại là vì tư tình nhi nữ......

      “Thảo dân nguyện san sẻ giúp đỡ Hoàng thượng, vượt lửa băng sông cũng chối từ.” Đối diện với Minh Huệ đế thưởng thức mình, Lục Vanh vén vạt áo lên quỳ xuống, trịnh trọng hứa hẹn. Xây dựng đê điều phòng chống lũ lụt hai bên bờ sông liên quan đến bình yên của vô số dân chúng. Xét về khát vọng hoài bão, Lục Vanh nguyện dùng hết sức mình để bảo vệ dân chúng, xét về tiền đồ tương lai, nếu việc này hoàn thành tốt chức quan của có thể lập tức thăng lên vài phẩm.

      Minh Huệ đế cười bảo đứng dậy, săn sóc : “Trường Giang uốn lượn từ phía tây đến phía đông, sửa chữa đê điều cũng thể nào hoàn tất trong ngày ngày hai, Văn Viễn có thể dẫn theo vợ con cùng. Ánh mắt ngươi vừa mới khôi phục, con trai lại còn , trẫm nỡ để ngươi phải xa nhà nhiều năm, cách biệt người nhà, chỉ có thể ký gửi nỗi nhớ vào thư từ.”

      Lục Vanh vui mừng, cụp mắt bái tạ: “Tạ Hoàng thượng quan tâm.”

      Minh Huệ đế còn có chuyện khác phải xử lý, lời cuối cùng: “Việc này nên chậm trễ, cuối tháng này ngươi có thể lên đường. Bản đồ địa thế hai bên bờ sông Trường Giang, trẫm sai người vẽ xong, trong nửa tháng này ngươi suy ngẫm hành trình cho cẩn thận, trước khi nộp lên quyển tấu trình bày cho trẫm biết là được, trẫm theo đó sắp xếp nhân lực, phối hợp với kế hoạch của ngươi.”

      xong, đại thái giám bên người lấy ra cuốn bản đồ chuẩn bị sẵn sàng từ trước, hai tay đưa đến trước mặt Lục Vanh.

      tấm bản đồ đơn giản nhưng liên lụy đến cuộc sống của ngàn vạn dân chúng, Lục Vanh nghiêm túc nhận lấy, dập đầu cáo từ.

      Suốt cả đường về Lục gia, Lục Vanh đều nghiên cứu phần bản đồ này. Về đến nhà, nhìn thấy thê tử, Lục Vanh rốt cuộc cũng thu lại tâm trạng của mình, kể lại chuyện này cho thê tử nghe. Nghĩ đến Minh Huệ đế, Lục Vanh nhịn được thở dài: “Ngài quả là minh quân, theo như những lời của A Noãn, kiếp trước sau khi A Quân gặp chuyện may, Hoàng thượng cũng đặt chân vào hậu cung nữa, có thể thấy được cái chết của A Quân ắt hẳn liên quan gì đến ngài. Tiêm Tiêm, chờ ta định mối hôn nhân cho muội muội rồi, chặt đứt khả năng tiến cung của muội muội, chúng ta hãy quên việc này , chỉ đơn thuần xem ngài là Hoàng thượng thôi.”

      Rốt cuộc muội muội chết thế nào, vì sao chết, Lục Vanh thể biết được. Nếu em rể trước là người bình thường, Lục Vanh có khi còn thầm trả thù chút, nhưngem rể trước lại là Hoàng thượng, còn là minh quân, thứ nhất là Lục Vanh có bản lĩnh trả thù, thứ hai là cảm thấy Hoàng thượng chưa từng hại muội muội mình. Nếu như vậy, bằng làm đến nơi đến chốn, sau đó mối quan hệ chỉ còn là quân thần.

      Tiêu thị quen thuộc Minh Huệ đế hơn trượng phu mình, như thế nào cũng là đường huynh của nàng, bình thường gặp nhau vẫn luôn rất tốt với nàng. Ngẫm lại tính cách nhân phẩm của Minh Huệ đế, Tiêu thị lần đầu tiên ra suy đoán của mình cho trượng phu nghe, “Thiếp vẫn cảm thấy Hoàng thượng lòng thích A Quân. Chàng nghĩ xem, với thương mà phụ thân dành cho A Quân, lẽ nào ông ấy biết cuộc sống trong cung thích hợp với A Quân? Phụ thân lại là đại thần được Hoàng thượng coi trọng, Hoàng thượng sáng suốt, thể nào vì A Quân mà cưỡng bức phụ thân đáp ứng, khẳng định là trước đó ngài làm gì để phụ thân có thể tin tưởng rằng A Quân tiến cung bình an vô , như vậy phụ thân mới bằng lòng giao A Quân cho ngài.”

      Lục Vanh im lặng ngầm thừa nhận, trầm mặc lúc lâu mới rầu rĩ : “Nhưng A Quân vẫn xảy ra chuyện.”

      tình sao mà giả ý sao, chỉ quan tâm đến kết quả, chỉ quan tâm đến bình an của muội muội.

      Tiêu thị những lời này chỉ vì hy vọng hóa giải thành kiến giữa quân thần nếu có của trượng phu đối với Hoàng thượng, chứ định thuyết phục gì cả. Thấy trượng phu mất hứng, Tiêu thị ôn nhu cầm tay trượng phu, dịu dàng : “Đúng vậy, cho nên chàng phải nhân cơ hội trước khi chúng ta xuất phát, trong mấy ngày này định ra hôn của A Quân với Diêu Ký Đình, miễn cho chúng ta rồi, chỗ đó lại gần kinh thành, ở đây có xảy ra chuyện gì cũng vượt ngoài tầm tay chúng ta.”

      Chỉ cần em chồng của mình đính hôn, cần xuất giá, Minh Huệ đế vẫn thể làm ra chuyện đoạt vợ của thần tử của mình.

      Nghe thê tử vậy, mặt Lục Vanh giãn ra, thỏa mãn kéo thê tử đồng lòng với vào trong ngực, cúi đầu xuống hôn .

      Đến chạng vạng, Lục Trảm trở về, Lục Vanh chạy qua trước.

      Con trai thi đỗ Trạng Nguyên, tâm trạng Lục Trảm rất tốt, định tìm con trai lại đây chuyện, nghe quản con trai tự mình đến đây, cảm giác như cha con hai người thần giao cách cảm, khóe mắt Lục Trảm liền lộ vẻ vui sướng, ngồi ghế hỏi con trai vừa bước vào phòng, “Nghe Hoàng thượng giữ con lại chuyện riêng, có việc gì thế?”

      “Hoàng thượng muốn phái con kiểm tra đê đập ven bờ Trường Giang.” Lục Vanh giải thíchngắn gọn súc tích.

      Lục Trảm nhíu nhíu mày,tuy việc này khá là vất vả, nhưng lại là chuyện tốt, chỉ là đây là lần đầu tiên con trai xa nhà, Lục Trảm lo lắng, kèm theo đó là chút luyến tiếc. Con trai mà nhất định cũng mang theo cháu cháu trai của ông . Nhưng Lục Trảm phải là con nít, lý trí áp chế tình cảm, đầu tiên ông ngồi phân tích chút lợi hại trong việc này, sau đó dặn dò con trai mình phải cẩn thận làm việc, “......Cha chuẩn bị cho con đội tinh vệ, bảo vệ chu toàn cho các con.”

      “Đa tạ phụ thân.” Tình cha nặng như núi, Lục Vanh ấm áp trong lòng.

      xong việc công, cẩn thận đánh giá sắc mặt của phụ thân, chậm rãi : “Phụ thân, ngài cảm thấy thám hoa Diêu Ký Đình thế nào?”

      Lục Trảm ngờ tới con trai hỏi việc này, nhướng nhướng mày, nhìn thẳng vào , : “Mạnh hơn những kẻ khác, nhưng vẫn kém xa con. Con hỏi cái này làm gì?”

      Đánh giá này làm Lục Vanh chợt cảm thấy vai mình như có gánh nặng ngàn cân, trong lúc hốt hoảng như quay về quãng thời gian trước, khi mà cũng giống như nữ nhi, sợ uy nghiêm của phụ thân, “Phụ thân, con, con từng chuyện với Diêu Ký Đình, cảm thấy dáng vẻ đường đường, ăn bất phàm, liền có lòng muốn gả muội muội cho ......”

      cần phải nữa, cha đồng ý.”

      Lục Trảm trầm mặt đứng lên, đôi mắt hổ sắc bén lạnh lùng liếc con trai mình, “Lão Tam, cha biết con quan tâm muội muội, nhưng A Quân có cha trông nom chăm sóc, nếu con rảnh rỗi như vậy chăm lo cho ba mẹ con A Noãn .” Ánh mắt của con trai khôi phục, muốn làm nhiều việc để biểu , Lục Trảm hiểu được, nhưng chỉ cần sống tốt là được, nay lại còn muốn nhúng tay vào hôn của muội muội, hơn nữa lại chỉ coi trọng thám hoa nho , Lục Trảmthật vui.

      Nếu vui, Lục Trảm cũng muốn tiếp tục trò chuyện với con trai nữa, bèn nhanh ra ngoài.

      Ngeh tiếng bước chân càng lúc càng xa của người cha nghiêm khắc, Lục Vanhbất đắc dĩ đau đầu, cuối cùng cảm nhận được tâm trạng của nữ nhi khi thích bị quản lý quá chặt.

      phụ thân lúc nào cũng thích nắm giữ mọi chuyện trong tay, thân làm con cái quả là... thoải mái tẹo nào.
      Pe Mick, Phương Lăng, AChu34 others thích bài này.

    4. Duyet phu nhan

      Duyet phu nhan Active Member

      Bài viết:
      161
      Được thích:
      56
      Giat tem :yoyo39:
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    5. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 52
      Edit: Diệp Nhược Giai

      thuyết khách” thành công, Lục Vanh mất hứng trở lại tam phòng.

      Tiêu thị vừa thấy dáng vẻ này của trượng phu đoán được đại khái, sau khi hỏi lượt về buổi chuyện giữa cha con hai người, Tiêu thị cười : “Quả nhiên, phụ thân có coi trọng gia thế của Diêu gia. Nhưng phụ thân vậy chắc hẳn là vì trong khoảng thời gian ngắn chưa suy nghĩ cẩn thận thôi, chỉ cần chúng ta đạo lý rồi, phụ thân thương A Quân như vậy, khẳng định gật đầu đồng ý.”

      Cha mẹ con tất nhiên phải suy tính nhiều, thân là mẫu thân, Tiêu thị có thể hiểu được suy nghĩ của cha chồng mình. Đường đường là tiểu thư của phủ Thượng thư mà lại phải gả vào gia đình sa cơ lỡ vận, mọi hy vọng “trọng chấn non sông” chỉ trông cậy vào thám hoa trẻ tuổi, vừa nghe vậy hiển nhiên cha chồng cảm thấy nữ nhi bị khinh thường, phải chịu uất ức. Đây là biểu của tấm lòng thương nữ nhi, nhưng chờ đến khi cha chồng bình tĩnh lại, suy ngẫm cẩn thận, phát mối nhân duyên này cũng có chỗ tốt của nó.

      Lục Vanh vẫn nhắm mắt chán chường, ngồi bên cạnh thê tử, : “ dễ, nhưng tính của phụ thân......”

      Đừng Lục gia, mà cả triều đình này, ngoại trừ Hoàng thượng có mấy ai dám khiêu chiến với phụ thân đâu?

      Tiêu thị vẫn mỉm cười, tiến đến bên tai trượng phu, giọng : “Chúng ta được nhưng còn có mẹ mà.”

      Lục Vanh sửng sốt, nhìn sang thê tử vừa đưa ra loại ý kiến thúi này, trong mắt ràng lên bốn chữ “ thể tin nổi”. Phụ thân rất cứng rắn, khác gì bàn đá, mẫu thân lại rất mềm, như sợi liễu mỏng manh dễ uốn. Với tính nết nhu nhược của mẫu thân, xưa nay phụ thân bảo bà hướng đông bà dám ngược về hướng tây, nay dám khuyên phụ thân sao? Đừng để đến cuối cùng khuyên được, ngược lại còn bị phụ thân túm đầu răn dạy.

      Lục Vanh tình cảm thấy chủ ý này quá quá tệ.

      Nam nhân thể nghĩ ra được việc này, là người đứng đắn. Tiêu thị cười cười cầm lấy gối đầu đặt lên giường, sau đó vỗ vỗ trượng phu rồi cố ý ghé vào bên tai trượng phu, nhàng thổi hơi, “ hiểu chưa?”

      Vốn dĩ nàng chỉ muốn để cho trượng phu hiểu được ý nghĩa của câu “thổi gió bên gối”, Lục Vanh lại bị thê tử thổi cái đến mức hồn vía lên mây, hai tay lập tức hành động trước khi suy nghĩ, ôm chặt lấy thê tử định rời , cúi đầu hôn xuống. Tiêu thị choáng váng, tức giận đẩy . chuyện nghiêm chỉnh với mà sao tự nhiên lại bổ nhào tới thế này? Sắp tới bữa cơm chiều rồi, hai con đến đây bắt gặp biết phải làm sao?

      “Chàng buông......” Tiêu thị đỏ mặt giận dữ trừng trượng phu, vừa thẹn thùng vừa sốt ruột, mà chủ yếu vẫn là do nãy giở giãy dụa mệt đứ đừ.

      “Nàng thổi ta trước.” Đôi mắt đen láy của Lục Vanh nặng nề nhìn chăm chú vào thê tử mình, tình nồng ý đậm chất chứa trong đó như muốn lấp đầy lại tất cả những năm bị vụt mất kia. Tiêu thị muốn dung túng cho làm loạn, nhưng từ sau khi trượng phu hồi phục thị lực, nàngkhông bao giờ có thể chống đỡ nổi ánh mắt lúc nào cũng chứa chan tình ý của trượng phu, vì thế Lục Vanh tiếp tục kéo áo nàng xuống, tay Tiêu thị lại dần dần vô lực.

      “Vậy chàng....... nhanh lên.”

      “Ừ.”

      Ăn chậm nhai kỹ có cái hay của ăn chậm nhai kỹ, mà mưa rền sấm dữ cũng có cái hay của mưa rền sấm dữ, chỉ khắc sau thấy Lục Vanh đứng dậy vuốt vuốt nếp nhăn quần áo mình, nhìn thê tử còn nằm liệt giường muốn đứng dậy, thoả mãn cười, trước đến chính phòng chờ hai đứa con dấu của mình. Nha hoàn đợi ngoài phòng nhìn thấy đều vội vàng quay mặt hết, tiếng động mới vừa rồi khiến người ta vừa nhớ lại thẹn đỏ cả mặt.

      Chờ đến khi Lục Minh Ngọc dẫn đệ đệ lại đây, vợ chồng Lục Vanh sớm khôi phục lại dáng vẻ “đạo mạo” thường ngày.

      Sáng sớm hôm sau, Lục Vanh ra ngoài dự tiệc, Tiêu thị đến chỗ mẹ chồng nhàng vài câu. Nàng đạo lý lợi hại trong đó, Chu thị lại là người tai mềm, dễ nghe lời người khác, thấy con dâu rất đúng, liền sắt son bảo đảm với con dâu: “Tiêm Tiêm yên tâm, đợi khi nào tổ phụ của A Noãn về, mẹ với ông ấy, nhất định để cho Diêu Ký Đình bị người khác cướp mất.”

      Tiêu thị săn sóc :“Mẹ cần vội vã quá đâu, phụ thân bận rộn quốc cả ngày, về đến nhà nhất định chỉ muốn nghỉ ngơi, trước khi ngài chuẩn bị ngủ hẵng thoáng đề cập đến với phụ thân, khi đó phụ thân thoải mái nhất, cũng dễtiếp thu nhất.” Nếu là “gió thoảng bên gối”, đương nhiên phải thổi gió trong màn gấm rồi, chứ nếu thổi trước lại thổi mạnh quá khiến người ta chạy mất chỉ nhận được kết quả trái với mong muốn thôi.

      Chu thị gật đầu liên tục, cười tủm tỉm nhìn con dâu, “Vẫn là Tiêm Tiêm suy nghĩ chu đáo.”

      Con dâu hiền lành đấy, đối với hôn của em chồng cũng hết sức tận tâm.

      Trời sập tối, khi Lục Trảm trở về Chu thị cắt móng tay cho Sùng nhi, mẹ con hai người ngồi cái sập dài kê cạnh cửa sổ, ánh tịch dương chiếu nghiêng lên người, mẫu thân ôn nhu ân cần, con trai trắng trẻo mập mạp xinh đẹp nhu thuận, lúc ông vừa bước vào cửa hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn sang, lại cùng lúc cười với ông. Chỉ liếc nhìn cái thôi mà tất cả những chuyện phiền lòng của Lục Trảm trong Bộ binh lập tức bay biến hết, từ trong ra ngoài đều cảm thấy thoải mái.

      “Sùng nhi làm gì đấy?” Trước khi đến đây Lục Trảm ở tiền viện đổi sang thường phục, lúc này cởi giày bước lên sập, ngồi xếp bằng đối diện thê tử, cúi đầu trêu đùa con trai mình. Đến lúc già lại có được mụn con, ở trước mặt Sùng nhi, Lục Trảm hoàn toàn nghiêm khắc tẹo nào, cười với Sùng nhi còn nhiều hơn cả với bốn người con trai trước cộng lại.

      Vì vậy Sùng nhi cũng sợ phụ thân, giơ cánh tay trái béo mập lên, cho phụ thân nhìn thấy móng tay được sửa sang đẹp đẽ của .

      Lục Trảm cầm bàn tay nhắn của con trai, hôn chụt cái, đối với đứa bé từng tuổi này, hôn càng vang nhóc con càng thích. Khi ngước mắt lên nhìn Sùng nhi lần nữa, thấy đôi mắt to tròn của nhóc vui sướng híp lại thành đường, hai cái chân ngắn cũn cũng giơ cao lên. Chu thị ghét bỏ“xì” tiếng, vừa đè lại thằng con lộn xộn vừa quở trách trượng phu, “Chờ thiếp cắt xong rồi hẵng trêu.”

      Trước khi thành thân bà rất sợ Lục Trảm, sau khi thành thân, quan hệ giữa vợ chồng là mối quan hệ thân mật nhất, tuy Lục Trảm mặt lạnh nhưng lại đối với bà tốt vô cùng, nên Chu thị cũng dám vài câu. Sau khi vào kinh, trượng phu lại dần dần xa lánh bà, Chu thị lại sợ lâu lâu. giờ hai ông bà già lại hòa thuận ngọt ngào như ngâm mật, Chu thị ở trước mặt Lục Trảm cũng càng ngày càng tự nhiên, càng ngày càng cởi mở.

      Bị răn đe, Lục Trảm nhìn thê tử, thành thành thu tay về, nhìn bà tiếp tục cắt móng tay cho con trai. Cắt xong, Lục Trảm cực kỳ bình tĩnh vươn bàn tay già của mình đến. Chu thị hiểu ý của trượng phu, nhưng bà cảm thấy móng tay của trượng phu vẫn chưa đủ dài, liền cất kéo , , “Hai ngày nữa cắt cho chàng.”

      Lục Trảm khá là thất vọng, vẫn muốn kiên trì thêm chút, nhưng Sùng nhi lại vui sướng bổ nhào vào lòng ông, Lục Trảm đành phải dỗ con trai trước.

      Ban đêm, Sùng nhi ngủ cùng nhũ mẫu, Chu thị giắt màn xong nằm vào bên giường, thấy đôi mắt hổ của Lục Trảm nhìn chằm chằm đỉnh giường như có tâm gì đó, Chu thị theo thói quen dựa vào ngực ông, ôm lấy ông, hỏi: “ nghĩ gì đấy?”

      Lục Trảm vỗ vỗ vai bà, thở dài:“Cả nhà lão Tam sắp rời rồi, trước tiên là về lão Tam, mấy năm nay vẫn đóng cửa ra ngoài, cho dù học vấn có nhiều cũng chỉ là lý luận suông, ta sợ ra ngoài lại chịu thiệt. Còn ba mẹ con A Noãn, yếu ớt bé, ngàn dặm xa xôi tàu xe mệt nhọc, đặc biệt là Hằng nhi......”

      còn chưa dứt lời thấy trước ngực chợt lạnh, Lục Trảm kinh hãi, nâng cằm thê tử lên nhìn, quả nhiên khóc. Nhớ đến tối qua thê tử nghe con trai sắp phải xa khóc hơn nửa ngày, Lục Trảm hối hận cực, vội vàng ngồi dậy, ôm lấy thê tử, lặp lại những lời tối hôm qua mình dùng để an ủi, “Ta chỉ chút thôi, chứ lão Tam của chúng ta có bản lĩnh như vậy, ta cũng phái người giúp , cũng chuẩn bị lang trung cho mang theo đề phòng có chuyện nữa, sao đâu.”

      “Thiếp luyến tiếc......” Vai Chu thị run run, luyến tiếc con trai, luyến tiếc cháu trai cháu .

      “Vẫn còn A Quân với Sùng nhi ở cùng nàng mà, nếu được nữa chúng ta sinh thêm đứa.” Lục Trảm biết làm sao mới có thể khiến cho thê tử ngừng khóc nhanh nhất, bàn tay todời , làm bộ như muốn cởi áo Chu thị ra.

      Tối hôm qua vừa mới “làm lụng” quá sức, nên đêm nay Chu thị có hứng thú gì, giữ chắc quần áo mình cho ông đụng, suy tư bị dời sang chỗ khác, tạm thời quên khóc. Lục Trảm cười giúp bà lau lệ vương mặt, nhìn vết chân chim ở đuôi mắt thê tử, vừa bất đắc dĩ vừa sủng nịch : “Tuổi cao rồi mà vẫn như tiểu nương, muốn khóc là khóc. Lỡ Sùng nhi học theo nàng sao?”

      Chu thị thích nghe, cúi đầu hừ : “Vậy chàng chuyển Sùng nhi qua cho Chu lão di nương nuôi .”

      hươu vượn.” Giọng Lục Trảm trầm xuống, tức giận mà chỉ hù thê tử chút thôi. Từ khi biết được lão Tứ Lục Tuân ôm suy nghĩ ác độc với huynh trưởng mình, Lục Trảm đưa Chu lão di nương đến thôn trang rồi.

      Chu thị hừ hừ, thuần thục ngồi vào trong lòng trượng phu, nghiêng đầu hỏi: “Diêu Ký Đình rất tốt mà, vì sao chàng muốn A Quân gả cho ?”

      Vẻ mặt Lục Trảm đột nhiên thay đổi, nhìn thê tử ngu ngơ của mình, sao mà đoán được. Con trai khuyên ông được nên mượn sức mẫu thân đây mà. Nhưng Lục Trảm có thể hung dữ với con trai, lại nhẫn tâm tức giận với thê tử mình, đón lấy ánh mắt nghiêm túc của Chu thị, Lục Trảm thành khẩn : “Con cháu Diêu gia có bản lĩnh, Diêu Ký Đình có huynh đệ trợ giúp, tuy được khâm điểm thành Thám hoa, nhưng chờ đến khi thành tài ít nhất cũng phải mười năm sau, xứng với A Quân.”

      “Nhưng A Quân gả đến gia đình như thế mới hài lòng thoải mái được.” Chu thị dùng lời của chính bản thân mình, thuật lại đống đạo lý mà con dâu , “Chàng thấy đó, sau khi A Quân bắt đầu khôn lớn hiểu chuyện, mỗi lần trong cung, vương phủ, quốc công phủ mời khách, con bé có thể dứt khoát , bởi vì con bé chung đụng với những người đại quý kia cảm giác được tự nhiên. Nếu thực gả vào nhà cao cửa rộng, A Quân có thể vui vẻ hay ? Diêu gia là thư hương môn đệ......”

      Đêm dài vắng người, lời ôn nhu vương vấn bên tai, nghe thê tử rủ rỉ tâm , vẻ mặt Lục Trảm dần dầnthay đổi.

      Tính cách của nữ nhi......

      Từ tận đáy lòng Lục Trảm đột nhiên dâng lên nỗi tự trách mãnh liệt. Nuôi con mà dạy dỗ là lỗi của cha, nữ nhi lớn lên có tính cách như vậy đều là lỗi của ông, phải trách ông hiểu lầm ý định của thê tử, tưởng bà học thói kiêu căng phách lối của những phu nhân nhà khác, vì thế cãi nhau với thê tử vài lần, khéo bị nữ nhi nghe thấy được.Có lẽ bắt đầu từ khi ấy, ý nghĩ mẫu thân xuất thân từ hộ nhà nông luôn bị người đời khinh miệt cắm rễ trong lòng nữ nhi, dẫn đến nàng cũng tự ti theo, thích giao tiếp với các phu nhân tiểu thư.

      Ông vẫn luôn muốn tuyển chọn cho nữ nhi thanh niên tài tuấn, tài năng dung mạo đều đứng đầu, lại có gia thế lớn, như vậy nữ nhi gả mới nở mày nở mặt. Nhưng mà, khi đem so nở mày nở mặt với hạnh phúc cả đời của nữ nhi, căn bản đáng để nhắc tới.

      ngủ trước , ta cân nhắc thêm.” Lục Trảmsờ sờ mái tóc dài mềm mượt của thê tử, trịnh trọng .

      Chu thị yên tâm, vùi đầu trong khuôn ngực ấm áp rắn chắc của trượng phu, chẳng mấy chốc ngủ mất.

      Lục Trảm thức trắng cả đêm, sáng sớm hôm sau vào triều, đến chiều lại về sớm, gọi con trai đến hỏi: “A Quân mới mười hai, vì sao con lại sốt ruột muốn gả muội muội ?” Hôm qua tức giận là vì Lục Trảm hoài nghi con trai vì muốn kết giao với thám hoa mà dâng tặng muội muội ruột của mình cho người ta. Nam nhân nếu chuyện cảm thấy hợp ý nhau, chỉ phúc vi hôn gả tỷ gả muội gì đó đều làm được hết.

      Lục Vanh nghe vậy biết mình có hy vọng, bình tĩnh dối: “Năm ngoái Trần nương xuất giá, mẹ của A Noãnthấy cảnh này đau buồn, với con chuyện tương lai A Noãn xuất giá, trò chuyện chút nhắc tới muội muội. Mẹ của A Noãn xem A Quân như muội muội ruột của mình, biết muội muội thận trọng, lại hướng nội, khuyên con nên để tâm xem xét vài người có gia thế thích hợp. Lúc ấy con trai cũng chỉ nghe qua loa đại khái thôi chứ để bụng, lần này vô tình gặp được Diêu Ký Đình, bỗng nhiên chợt nhớ tới A Quân. Phụ thân, con trai chỉ đưa ra lựa chọn mà thôi, nếu phụ thân cảm thấy thích hợp, con trai hỏi ý của Diêu Ký Đình chút xem thế nào......”

      “Hỏi cái gì, chẳng lẽ còn dám ghét bỏ A Quân?” Sắc mặt Lục Trảm vừa dịu chút lại trầm xuống, mắt hổ vui trừng con trai mình. Trong mắt Lục Trảm, ông chịu đồng ý xem xét mối hôn này là cất nhắc Diêu Ký Đình rồi, Diêu Ký Đình chỉ mừng rỡ như điên sau đó lại gắng sức biểu tranh thủ chiếm thêm chút ưu ái của ông có.

      Lục Vanh cũng có nữ nhi, đối với nữ nhi hay muội muội đều có quan điểm như nhau, chỉ có thể để nhà mình chọn người khác, chứ người khác thể chọn nhà mình. Nhưng kết thân lại là chuyện của hai bên, nên hỏi vẫn phải hỏi, nếu chẳng lẽ chỉ vì nhà mình vừa lòng, liền trực tiếp thông báo để Diêu gia đến cầu hôn à? Hoàng thượng gả nữ nhi cũng chưa bá đạo đến thế.

      Nhưng Lục Vanh ngốc, nghiêm trang hùa theo phụ thân: “Nếu dám ghét bỏ A Quân, con bảo Mạnh Toàn đánh gãy chân của .”

      Cuối cùng cũng nghe được câu êm tai, Lục Trảm hài lòng hơn chút, ngón trỏ gõ gõ mặt bàn, hỏi: “Hai mươi này mở tiệccó gửi thiệp mời cho chưa?”

      Lục Vanh cung kính :“Vẫn chưa ạ, còn chờ phụ thân định đoạt.”

      Lục Trảm biết con trai dỗ mình vui, trong nhà Trạng Nguyên mở tiệc ăn mừng, có lý nào lại mời Thám hoa Bảng nhãn cơ chứ?

      “Vậy gọi lại đây , để mẹ con gặp mặt chút.” Lục Trảm thản nhiên .

      Lục Vanh hoàn toàn thở phào nhõm, cửa ‘thân thế’ này coi như thông qua, về phần tài cán tướng mạo của Diêu Ký Đình, Lục Vanh rất yên tâm.

      Ở Tam phòng, Lục Minh Ngọc hứng thú lật xem chồng thiệp mời do quản đưa cho mẫu thân thẩm duyệt, lúc nhìn đến Sở quốc công phủ, Lục Minh Ngọc hơi khựng lại, ngay trước khi mẫu thân liếc qua đúng lúc bỏ xuống, tiếp tục xem những thiệp mời khác.

      Sở Tùy ở kinh, Tiêu thị sợ nữ nhi tìm , cười dặn dò: “Hôm ấy khách đến đông, mẹ xoay sở hết được, A Noãn nhớ phải giúp mẹ trông chặt đệ đệ con đấy, đừng để đệ đệ chạy lung tung quấy rối.”

      Lục Minh Ngọc ngoan ngoãn gật đầu.
      Pe Mick, Phương Lăng, AChu37 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :