1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân Noãn Hương Nùng - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đặng Gia

      Đặng Gia Well-Known Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      2,052
      CHƯƠNG 2
      Vừa bước qua năm mới, thời tiết vẫn giá rét đông lạnh vào tháng giêng.
      Tại sân viện của tam phòng Lục gia, qua vườn hoa rộng lớn là chính phòng,trong phòng có tiểu nương khoảng 6-7 tuổi nằm giường, mắt nhắm lại, người được trùm cái chăn dày bằng gấm, cũng ngừng run rẩy, khuôn mặt nhắm tái nhợt đầy suy yếu, môi đào lạnh đến tím tái, giọng gọi phụ thân.
      Lục Vanh Lục tam gia ngồi ở trước giường, hai mắt trong suốt như nước, nhìn thấy được cũng là bóng tối vạn năm đổi. Nhìn thấy, nhưng có thể nghe thấy giọng yếu ớt của nữ nhi, lấy tay chậm rãi đưa ra tìm kiếm, đầu tiên là chạm vào gối đầu, rồi từ từ chạm vào gò má lành lạnh của nữ nhi. Năm trước khuôn mặt nhắn của nữ nhi tròn trịa mập mạp, nhưng sau khi đổ bệnh hôn mê ba ngày liên tục, bây giờ gầy rất nhiều.
      Nếu như có thể nhìn thấy được, có thể chăm sóc tốt cho nữ nhi,như vậy nữ nhi phải có thể mau chóng khôi phục lại sao?
      “ A Noãn sợ, có phụ thân ở đây.”Dịch gần vào giường, Lục Vanh cúi xuống. Đem cơ thể bé yếu ớt ôm vào lòng, gíup nàng sưởi ấm.
      “Đau…”
      Tiểu nương hôn mê bĩu môi, khó chịu muốn khóc.Nữ nhi bảo bối sinh bệnh khó chịu, Lục Vanh hận thể thay nàng chịu đựng, đem mặt mình áp sát khuôn mặt nhắn của nữ nhi, cúi đầu dỗ nàng: “ A Noãn ngoan đau chỗ nào? cho phụ thân nghe, phụ thân giúp con thổi thổi đau nữa”
      Giọng đầy ôn nhu và thân thuộc, ràng,Lục Minh Ngọc đột nhiên bừng tỉnh.
      Lục Vanh cũng cảm nhận được, vui vẻ ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn về nữ nhi: “ A Noãn tỉnh?”
      Lục Minh Ngọc Khiếp sợ nên lời, ngơ ngác nhìn nam nhân trước mắt.
      mặc thân ngoại bào màu trắng, mặt mày tuấn lãng. Từ sống ở kinh thành phồn hoa, cẩm y ngọc thực, dưỡng ra ít mỹ nam tử, có người khí bức người, lại có người phong lưu đa tình, Lục Minh Ngọc gặp qua vô số mỹ nam, nhưng ở trong lòng nàng, phụ thân vẫn là đẹp nhất.
      Ông ấy trầm mặc ít , xa xa nhìn thấy như tiên nhân hạ phàm, cả người luôn lên tầng sương mỏng, đứng xa thấy được , đứng gần thể nào chạm được. Nhưng những điều đó là đối với những người khác, kể cả mẫu thân của nàng, nhưng riêng đối với nàng, người phụ thân có những điều phù phiếm đó, thích sờ đầu nàng, thích ôm nàng đặt ở đùi, nàng giọng đòi đem bán nha hoàn Mặc Trúc bên cạnh, cũng tức giận,chỉ lộ ra vẻ mặt phức tạp mà nàng thể nào hiểu được.
      Sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân tiều tụy già , nhưng phụ thân trước mặt nàng đây, sao có thể trẻ như vậy?. Giống như, giống như….
      “ A Noãn?”nãy giờ vẫn chưa thấy nữ nhi lên tiếng, Lục Vanh nhíu mày, cẩn thận đem ngón trỏ chạm vào khóe mắt của nữ nhi.
      Che khuất ánh sáng làm cho nàng thể nhìn thấy được gì, Lục Minh Ngọc theo bản năng lấy tay kia ra, nhưng phát bàn tay nàng bé xíu làm toàn thân nàng kinh hãi!
      Vừa gầy lại vừa , giống như bàn tay của đứa .
      “ A Noãn?” Tuy Lục Vanh nhìn thấy gì, nhưng vẫn cảm nhận được nữ nhi xảy ra vấn đề, liền cầm lấy bàn tay bé của nàng, Lục Vanh ôn nhu an ủi: “ A Noãn cần phải sợ, đại phu chỉ cần con tỉnh dậy là sao rồi,phụ thân lập tức cho người thỉnh đại phu.” xong liền qua đầu ra bên ngoài kêu: “ Quế Viên, Tứ nương tỉnh, ngươi phái người thỉnh Kiêu lão.’’
      Kiêu lão là đại phu nổi tiếng trong kinh thành.
      “Vâng.” Bên ngoài truyền đến giọng thanh thúy đáp lại.
      Lục Minh Ngọc mờ mịt nhìn về cửa của căn phòng. Quế Viên, Cam Lộ là đại nha hoàn chiếu cố nàng từ , nhưng đến khoảng năm nàng 13 tuổi , các nàng đều phải xuất giá,liền đề cử Thái Tang, Lãm Nguyệt lên thay thế, làm sao Quế Viên lại hầu hạ bên cạnh nàng? Lãm Nguyệt đâu? Đêm nay Lãm Nguyệt nên gác đêm….
      Hình ảnh cuối cùng trong đầu lại, hắc y nhân tay trái có sáu ngón, ngọn lửa hừng hực bao quanh nàng. Chủy thủ từng đao từng đao đâm xuống ngực nàng, Lục Minh Ngọc đau đớn sống bằng chết. Trước khi chết, nàng như nhìn thấy được phụ thân và mẫu thân, cho nên bây giờ, cũng là ảo ảnh mà nàng tưởng tượng ra sao?
      Lục Minh Ngọc khóc trong tuyệt vọng.
      Nàng nghĩ mãi ra, tại sao nàng là phụ nhân chốn khuê phòng, lại rước lấy họa sát thân như vậy?
      Lục Vanh cứ tưởng nữ nhi khó chịu mà khóc, lòng đau như cắt, đem nữ nhi bảo bối ôm vào lòng. Nữ nhi quá , những đạo lý lớn nàng nghe điều hiểu, Lục Vanh đành giọng dỗ nàng những lời mà tiểu nương thích nghe: “ A Noãn ngoan khóc, con nghe phụ thân , mới nãy cậu mới tới xem con, đem cho con rất nhiều lễ vậy, còn nếu con sớm khỏe mạnh, đầu xuân uống rượu mừng của cậu. A Noãn xinh đẹp như vậy, cậu muốn con cùng mợ ăn cơm nha.”
      Uống rượu mừng của cậu.?
      Tiếng khóc của Lục Minh Ngọc dần lại.
      Nàng còn có người cậu ruột, đối với nàng rất tốt. Năm ấy nàng 7 tuối, Cậu cưới biểu tỷ của Sở Tùy. Đó cũng là lần đầu tiên nàng thấy được Sở Tùy. Sở Tùy liền trêu ghẹo nàng, bắt nàng kêu là cậu, Lục Minh Ngọc nào bằng lòng, nhưng bởi vì tầng thân thích này mà nàng có nhiều cơ hội gặp mặt Sở Tùy, cuối cùng lưỡng tình lương duyệt….
      như vậy, nàng chết ,liền mơ thấy trở về năm nàng bảy tuổi?
      Đúng rồi, Lục Minh Ngọc nhớ ra, năm nàng 7 tuối nàng đổ bệnh trận ….
      “A Noãn tỉnh?” ở cửa truyền đến giọng quen thuộc nhưng vì lâu nghe thấy mà có mấy phần xa lạ, Lục Minh Ngọc khó tin quay đầu sang nhìn, thấy tuyệt sắc thiếu phụ sắc mặt lo lắng lại đây.Tháng giêng còn chưa kết thúc, đường đường là tam phu nhân Lục gia lại thân quần áo trắng giản dị, đầu trừ bỏ cây trâm ngọc hạnh ra, còn gì khác, nhưng nàng sinh ra có bộ dạng tốt, đôi mắt như nước , làn da trắng như tuyết, hơn nữa khí chất của nàng siêu phàm thoát tục, mặc dù mỹ nhân ở kinh thành như mây, nhưng chỉ cần tam phu nhân Lục gia xuất , nàng liền trở thành trung tâm của mọi người.
      “ A Noãn sao lại nhìn nương nhin vậy?” Nữ nhi tỉnh, sau trận bệnh liền tỉnh lại, Tiêu thị nhàng thở ra, đảo mắt liền thấy bộ dạng trong trẻo nhưng lạnh lùng của trượng phu, Tiêu thị yên lòng vào trong, ngồi vào cạnh Lục Vanh, cúi đầu dỗ nữ nhi: “ A Noãn khó chịu hả? Nương vừa mới tiễn cậu ra ngoài. A Noãn có hay là nhớ nương sao?”
      xong liền lau nước mắt của nữ nhi.
      Nhưng Lục Minh Ngọc khóc ngày càng nhiều, nước mắt tuôn như mưa, muốn nhào vào lòng mẫu thân, nhưng vì thân thể chưa quen mà lung lay chút, Tiêu thị dúng lúc đem nữ nhi trở lại ổ chăn, giọng an ủi nữ nhi: “ Nương trở lại, nương bao giờ nữa,A Noãn ngoan…”
      Lục Minh Ngọc vẫn khóc mãi, khúc đến khi mệt mỏi, nàng sợ đây chỉ là ảo giác, sợ sau đó cha mẹ lại biến mất.
      Nàng sợ hãi dám ngủ, nhưng cơ thể này còn quá ,mới vừa bệnh khỏi, khóc nhiều như vậy chịu nổi liền nhịn được mà nhắm mắt ngủ.
      Tiêu thị nhàng chỉnh góc chăn cho nữ nhi, sau đó ngồi bên giường , ánh mắt vẫn chăm chú nhìn nữ nhi.
      Nàng ngồi ở đầu giường, Lục Vanh ngồi ở giữa thân giường, ánh mắt trống rỗng nhìn về nữ nhi, chóp mũi lại có mùi hương thơm ngát của thê tử mà ngày đêm nhớ mong.
      Thời điểm tân hôn, mẫu thân với thê tử của rất đẹp, là nương tốt, kêu đối tốt với nàng, đừng tưởng người ta là thứ nữ mà ghét bỏ. Lục Vanh cười khổ, người mù, có tư cách gì mà ghét bỏ người khác? Ngược lại là thê tử của , nữ nhi duy nhất của Trang vương gia, cho dù là thứ nữ, nhưng cũng là được nuông chiều từ bé, được chủ mẫu an bày gả cho , nàng mới là người chịu ủy khuất ?
      Thê tử xinh đẹp, nhưng lại nhìn thấy, chỉ dựa vào lời của mẫu thân cũng thể tượng tượng ra được. Ấn tượng đầu tiên của đối với thê tử là nàng rất thơm, hương thơm rất dễ chịu. là người trầm mặc lãnh đạm, nàng là người ít , Lục Vanh nghĩ nàng gả cho là tâm cam lòng nguyện, bộ dạng cùng hòa hảo, chắc là cực hạn đối với nàng.
      Trong đêm tối người, ngờ nàng thấp giọng hỏi : “ Tam gia thích ta ?”
      thanh nhàng , làm cho tâm can rung động, trả lời sợ ủy khuất nàng, nàng đáp nàng bị ủy khất.
      Sau đó cũng trở thành trượng phu của nàng, nhìn thấy, hiểu, nàng ngượng ngùng ôn nhu, làm cho có những khoảng thời gian tốt đẹp nhất. Trong lúc tân hôn, bên hưởng thụ ôn nhu của nàng, bên tự ti mặc cảm, làm sao có thể tự ti? Chỉ bằng khiếm khuyết cũng thấy nàng hoàn mỹ, huống chi là người bên ngoài thấy nàng tốt đẹp.
      Càng tự ti, lại càng thể cho nàng biết có bao nhiêu thích nàng.
      Càng tự ti, càng thể tiếp nhận đồng tình từ nàng.
      Nàng muốn giúp thay quần áo, cần, chỉ kêu Mặc Trúc hầu hạ, có ý muốn làm cho thê tử của phải thiệt thòi nhiều, nếu nàng gả cho nam nhân bình thường, khẳng định cần phải làm những công việc đó.Nàng giúp gắp đĩa rau, cho nghe đó là cái gì, biết nàng là muốn tốt cho , nhưng khó mà nuốt trôi được, có thói quen Mặc Trúc đem đồ ăn gắp cho , im lặng ăn. Mặc Trúc giúp chọn quần áo, nàng cảm thấy màu sắc ổn, kêu Mặc Trúc đổi màu sắc khác, bản thân nhìn thấy, thể nhận ra được rốt cuộc khi nào ổn, cũng nghe hai nữ nhân vì mà tranh luận, điều đó làm cho cảm thấy mình vô dụng, vì thế mà chật vật bỏ ….
      Từ từ nàng đối với lạnh tâm, biết nàng mất hứng, nên buổi tối thức thời gặp nàng. Sau này, nàng cũng chẳng thèm cùng chuyện, chỉ sợ muốn nhìn thấy , từ đó Lục Vanh liền đến hậu viện,cứ thế mỗi đêm nằm trằn trọc ở giường , nhớ đến nàng. thích nàng , thích ở cạnh nàng, chuyện cũng sao , chỉ cần ngửi được hương thơm bên người nàng, biết nàng ở đâu, như vậy là quá đủ với .
      Nàng thích Mặc Trúc, ngay cả nữ nhi còn như vậy mà cũng thấy được làm sao nhận ra? Sau khi bị mù đều do Mặc Trúc chăm sóc, nếu bây giờ đuổi Mặc Trúc, chỉ còn mình , Lục Vanh muốn để người khác bước vào thế giới màu đen của lần nào nữa. muốn vì người mới để sai ghế ngồi mà phải té ghế ngã nhào.
      nghĩ mãi cũng hiểu, Mặc Trúc chỉ là nha hoàn phổ thông, nghe dung mạo của nàng cũng thuộc hạng trung, thê tử rốt cuộc để ý đến cái gì mà chán ghét nàng? Nếu ở bên người chiếu cố, ngay cả trung y đều chính mình tự mặc, cũng để Mặc Trúc hầu hạ, chỉ dùng Mặc Trúc làm chút việc vặt mà hy vọng nàng làm thôi, nàng vì sao…
      Có thể là nàng bị ủy khuất ? Gả cho người mù, cái gì cũng thể làm, chỉ biết ngồi ở trong nhà.
      “ Ta trước, A Noãn tỉnh nàng phái người thông báo cho ta.”
      Cảm thấy còn gì để , Lục Vanh cầm gậy trúc, đứng lên
      Tiêu thị thản nhiên “ Ân “ tiếng
      Lục Vanh mặt biến sắc ra ngoài.
      Tiếng trúc trượng chạm đất, phát ra tiếng vang có quy luật nhàng, Tiêu thị nghe mà có chút thất thần, cho đến khi bên ngoài truyền vào tiếng Mặc Trúc “ Tam gia”. Tiêu thị mới châm chọc nhếch khóe miệng lên. Lục Vanh rốt cuộc tự ti hay là tự phụ, nàng cũng lười mà so đo, nàng cố gắng qua chỉ lần, vẫn là Lục Vanh muốn tiếp nhận nàng, vậy để cho nha hoàn trung thành tận tâm chăm sóc , nàng còn có nữ nhi của mình.
      Ánh mắt trở lại bên người nữ nhi, thấy gò má của nàng gầy ít, vẻ mặt của Tiêu thị ôn nhu lại.
      “ Mẹ , mẹ đừng chết…”
      Tiểu nương ngủ được yên ổn, nhíu chặt mày, mớ.
      Tiêu thị sửng sốt, nữ nhi mộng thấy cái gì vậy.?
      Sau khi kinh ngạc, Tiêu thị buồn cười, thuần thục vỗ nữ nhi: “ A Noãn ngốc, nương làm sao có thể chết, nương còn muốn nhìn A Noãn lập gia đình đây….”

      Editor: Đặng Gia
      Last edited: 31/7/17

    2. Đặng Gia

      Đặng Gia Well-Known Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      2,052
      CHƯƠNG 3

      Khói trong bếp lan ra hòa nhập khí đêm, màn đêm bao phủ cả bầu trời.

      “ A Noãn, uống thuốc , uống xong bát này sáng mai khỏe lên”. Tiêu thị tự mình bưng chén thuốc đến bên giường, ôn nhu dỗ nữ nhi, Lục Vanh ngồi ở cuối giường, ánh mắt cũng nhìn về phía nữ nhi.

      Lục Minh Ngọc chăm chú theo dõi phụ mẫu, hai tay tiếp nhận chén thuốc, nhàng uống từng miếng từng miếng, chân mày nhíu lại, nhưng tốc độ vẫn chậm.

      Lục Vanh nhìn thấy, Tiêu thị lại nhìn nữ nhi mình quá mức nhu thuận, tâm sinh nghi hoặc.

      Lục gia tổng cộng có bốn vị đại gia, đại gia nhị gia là do con vợ cả sinh ra, còn trượng phu của nàng là con của bà bà kế thất , Tứ gia là do Chu lão di nương sở sinh, nhưng tình cảm lại hết sức hòa thuận, trong Lục gia cũng có tranh đấu như các gia đình quyền quý khác, bởi vậy tuy trượng phu nàng là người mù nhưng nhà cũng phải vì vậy mà xa lánh tam phòng, nữ nhi cùng chất nữ đều được dưỡng là thiên kim tiểu thư.

      Nữ nhi tính tình trẻ con, trước khi sinh bệnh thích uống thuốc, muốn nàng uống phải dỗ lâu mới bằng lòng uống, mà uống hớp phải ăn mấy miếng mứt hoa quả, nhưng hai ngày nay như thế nào cần dỗ? Hơn nữa nữ nhi mặt mày ủ rũ, có bộ dáng của tiểu nương bảy tuổi….

      Tiêu thị nghĩ cũng ra , chỉ cho rằng do nữ nhi bệnh nặng trận nên còn chưa khoẻ hẳn.

      “ Mẹ, con uống xong rồi” Lục Minh Ngọc mím môi , thuốc rất đắng, từ tối hôm qua đến nay, nàng liên tục uống mấy bát,càng làm cho nàng tin tưởng suy đoán của mình. Nàng phải nằm mơ, nàng thực trở về lúc , mẫu thân chưa có nhảy hồ tự vẫn, phụ thân nàng cũng sống trong hối hận, vẫn còn che chở cho nha hoàn của .

      Khóe mắt đảo qua nam nhân mặc ngoại bào màu lục,trong lòng Lục Minh Ngọc rối rắm.

      Tưởng hận , những cũng chân chính hận, nếu là tha thứ nhưng làm như thế nào cũng được, thế cho nên trước mặt phụ thân lúc còn trẻ này, Lục Minh Ngọc cũng thể nào giống như trước kia thích , kính trọng , mỗi ngày đều hy vọng phụ thân cùng mẫu thân mau chóng hòa hảo, hy vọng phụ thân giữ Mặc Trúc bên người nữa.

      đứa trẻ bảy tuổi , nàng đều thấy thân nhân của mình có làm gì sai, mọi sai lầm đều do Mặc Trúc gây nên , do Mặc Trúc châm ngòi ly gián. Nhưng sau khi mẫu thân mất, nàng trưởng thành, lập gia đình, hiểu được tình cảm vợ chồng, Lục Minh Ngọc lúc này mới chân chính hiểu , suy cho cùng Mặc Trúc chỉ là đứa nha hoàn, nha hoàn chỉ có thể dựa vào chủ tử, do phụ thân làm mẫu thân tổn thương rất lớn, như vậy mẫu thân mới nghĩ quẫn…..

      “ Mẹ, Mẹ ngủ cùng con …”

      Còn chưa nghĩ tốt xem như thế nào khi ở cùng phụ thân, Lục Minh Ngọc đơn giản thèm nhìn tới Lục Vanh, chỉ hướng phía Tiêu thị, trong mắt toàn là tưởng niệm cùng ỷ lại, mơ hồ khoe mắt vươn lệ.Mấy ngày trước Lục Minh Ngọc chỉ xem đây là ảo giác, ngơ ngơ ngác ngác. Nhưng bây giờ nàng chân chính cảm nhận được, Lục Minh Ngọc muốn nhiều cùng mẫu thân, cùng nàng thân thiết.

      thanh nữ nhi làm nũng, lộ ra bộ dáng quen thuộc. Tiêu thị cười cười gật đầu,đem mứt hoa quả chuẩn bị trước đút cho nữ nhi ăn.

      Lục Minh Ngọc há miệng tiếp nhận, tham lam nhận lấy chăm sóc thương của mẫu thân.

      Hai Mẹ con trong mắt chỉ nhìn thấy nhau, Lục Vanh dù cho nhìn thấy được nhưng vẫn cảm nhận được nữ nhi giận dỗi mình, ánh mắt thể nhìn thấy, nên tâm tư mẫn cảm, từ sau khi nữ nhi tỉnh lại, nàng còn có gọi tiếng phụ thân, Lục Vanh nghĩ ra được mình đắc tội với nữ nhi khi nào, nữ nhi cũng thân thiết với ,nhưng trước mặt thê tử, cũng hỏi.

      “ Vậy các ngươi nghĩ ngơi chút, ta đây.” Lục Vanh cầm trúc trượng xoay người , nhanh chóng che giấu vẻ mặt đơn.

      Tiêu thị nhận ra nữ nhi đúng, xoa bóp bàn tay bé của nữ nhi, ý bảo nàng kêu phụ thân tiếng. Mặc dù nàng bất mãn Lục Vanh, nhưng chưa từng nghĩ tới nữ nhi cũng giống nàng, Lục Vanh thương nữ nhi, khi hai cha con ở chung, nữ nhi rất là vui sướng.

      Lục Minh Ngọc cúi thấp đầu, mím môi quật cường. Mẫu thân đối xử với phụ thân càng tốt, nàng lại càng thấy mẫu thân đáng giá.

      “ Ngươi nha đầu này, cha ngươi đắc tội với ngươi chỗ nào?” nghe thấy tiếng bước chân của Lục Vanh xa, Tiêu thị chỉ vào trán của nữ nhi: “A Noãn có biết , khoảng thời gian con hôn mê, phụ thân con ngày đêm cực nhọc bồi bên cạnh, cần phải vì Mẹ mà chán ghét phụ thân, biết ?”

      Lục Minh Ngọc đương nhiên biết, ai cũng có thể khen phụ thân, chỉ riêng mẫu thân khen, chịu nổi thôi!

      Những hình ảnh đau đớn khi mất mẫu thân cùng thống khổ hận phụ thân của kiếp trước đồng thời nhớ đến, Lục Minh Ngọc bổ nhào vào lòng mẫu thân khóc lớn. Nàng rất khó chịu, cũng bị ủy khuất, mẫu thân chết còn phụ thân danh nghĩa, nhưng cũng đồng thời như kẻ cha Mẹ, có ai biết được nàng sống có bao nhiêu khổ cực,? Nàng thầm hâm mộ những người khác có cha đau Mẹ sủng, khi đau buồn nàng chỉ có thể chạy đến viện của tổ mẫu, nhớ về nhà, nhớ về phụ thân, nhưng cũng oán , cố kiềm cho bản thân nhớ đến, cho đến khi quen được người.

      Gần mười năm đau khổ nàng khóc hết ra Lục Minh Ngọc khóc vừa lớn vừa mạnh, chỉ lát liền mệt mà giọng thút thít, thở ra hơi.

      Tiêu thị đau lòng nữ nhi, liền phái bọn nha hoàn lui xuống, nàng đến bên giường ôm nữ nhi vào lòng: “A Noãn ngoan đừng khóc, nào hãy cho Mẹ nghe, rốt cuộc ai khi dễ con? Con cho Mẹ nghe, Mẹ liền thay con làm chủ.”

      Cái ôm ấm áp của mẫu thân làm lòng nàng an tâm, giọng ôn nhu của mẫu thân làm cho nàng bĩnh tĩnh trỡ lại.

      Tiêu thị cuối đầu, quan sát khuôn mặt đẫm lệ của nữ nhi.

      Lục Minh Ngọc hai mắt đẫm lệ nhìn mẫu thân, nhìn ra cửa, vào trong nội thất, thanh chỉ có hai người nghe: “ Mẹ, con có chuyện quan trọng muốn với người.”

      Tiêu thị lòng ngạc nhiên, thần thái cùng hành động của nữ nhi, giống như cất giấu bí mật lớn.?

      Lời Lục Minh Ngọc định quả bí mật lớn. Nàng bị người ta sát hại, lại gặp diêm vương, mà ngược lại trở về trước đây, loại chuyện này mà cho người khác biết, quá mức ghê tợn, người khác hoặc là tin nàng,chỉ sợ xem nàng như quái quỷ mà thêu sống, nếu như vậy, Lục Minh Ngọc nguyện ý mong muốn ai biết được chuyện này. Nhưng đối với mẫu thân nàng khác, mẫu thân nàng là thân nhân thân nhất của nàng, nếu ngay cả mẫu thân nàng nàng cũng phải dấu giếm lo sợ, vậy nàng còn có thể tin ai đây? Hơn nữa nàng cho mẫu thân, để nàng biết khi nàng mình sống có bao nhiêu đau khổ, mẫu thân như vậy mới đau lòng, mới có thể đánh mất ý nghĩ tự vẫn.

      Bởi vậy Lục Minh Ngọc đem chuyện thứ nhất là mẫu thân tự vẫn, đến đau lòng, khóc đến thương tâm.

      Tiêu thị đem nữ nhi ôm vào lòng, ánh mắt nhìn qua cửa sổ, nàng buồn cười nhìn tiểu nương nước mắt tuôn như mưa, chắc nàng ngóng trông phụ mẫu hòa hảo với nhau quá, lại sợ hai người dần lạnh tâm với nhau, sợ quá nên nằm thấy ác mộng. Làm sao có khả năng nàng chỉ vì trượng phu vô tình mà nàng lại tự vẫn? Đừng Lục Vanh vắng vẻ nàng, ngay cả khi Lục Vanh hưu thê nàng cũng vì loại chuyện này mà có ý nghĩ nông cạn như vậy.

      “A Noãn ngoan, chỉ là mộng thôi, Mẹ bao giờ bỏ lại ngươi, A Noãn xinh đẹp như vậy, Mẹ làm sao có thể bỏ lại ngươi đây?”. Tuy tiểu hài tử lo lắng loạn, có chút buồn cười, nhưng nàng cũng cảm giác được nữ nhi đối với mình rất ỷ lại, nàng ôm chặt nữ nhi, luôn miệng cam đoan nàng làm chuyện điên rồ đó.

      Lúc đầu Lục Minh Ngọc chỉ nghĩ mẫu thân cam đoan tốt, nhưng càng nghe nàng càng thấy nghi ngờ, ra mẫu thân căn bản tin lời của nàng. Lục Minh Ngọc thấy vậy liền nóng nảy, vội vàng kể lại cho mẫu thân nghe những chuyện sau đó,trưởng thành liền gả cho Sở Tùy, chuyện tình từng cái từng cái ra hết, bao gồm cả chuyện phụ thân cự tuyệt chữa mắt, cùng với cái chết của mình.

      “ Mẹ, những chuyện đó điều có , con sống đến 16 tuổi.” Lục Minh Ngọc ngẩng cao đầu, khẩn trương nhìn mẫu thân, lo lắng nàng tin mình.

      Tiêu thị giật mình hoảng sợ.

      “ Người ta muốn thấy nhưng còn, chữa mắt còn có tác dụng gì nữa…”

      Nếu những lời nữ nhi , vậy sao khi nàng chết, trượng phụ ngày ngày nhớ đến nàng sao? Bởi vì có nàng, nên muốn nhìn thấy ánh sáng sao?

      “Mặc Trúc theo ta mười năm, chưa bao giờ phạm sai lầm, những việc vặt này giao cho nàng ấy làm , nàng cần bận tâm.”

      Lời còn văng vẳng bên tai, chính miệng trượng phu của nàng , khi đos nàng cùng Mặc Trúc tranh chấp, là người đứng đầu trong nhà, luôn bảo vệ nha hoàn của .

      Trong mắt xẹt qua tia tự giễu, Tiêu thị nhìn về phía nữ nhi: “ A Noãn, con…”

      “ Mẹ có phải người tin con ?” Lục Minh Ngọc nhìn liền biết được, nàng sốt ruột, nàng biết nên như thế nào mẫu thân mới tin mình, trở nên gấp gáp, kể đông kể tây tất cả những chuyện mà nàng biết, nhưng đời trước khi mẫu thân rời nàng còn quá , có nhiều chuyện nàng cũng nhớ ra được, những chuyện nàng có thể kể là chuyện đại lớn trong kinh thành: “ Mẹ, năm con 13 tuổi, hoàng thượng cải trang vi hành gặp được ( em của chồng), liền phong nàng ấy thành phi tử, nhưng năm thứ hai vì khó sinh mà qua đời… Mẹ, con gả cho Sở Tùy năm 15 tuổi, bao lâu Hoài Nam vương tạo phản, cậu cùng đại bá( chồng) trấn áp phản tặc,đại bá bị trúng tên độc nên chết sa trường, mặt cậu cũng trúng đao…”

      Tuy sống được 16 năm, nhưng nàng chỉ có thể biết những chuyện đại , nhưng những chuyện đó cách bây giờ quá xa, thể nào làm cho mẫu thân tin được, Lục Minh Ngọc gấp đến độ nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra trong năm nay, mẫu thân chết vào ngày hè, tiếp theo,Lục gia, Lục gia…

      Trần di nương?

      Lục Minh Ngọc nhãn tình sáng lên, hưng phấn la lên,liền nhanh chóng che miệng lại,nâng nữa người hướng về phía lỗ tai mà : “ Mẹ, con nhớ ra rồi, đại bá phụ có vị thuộc hạ ốm chết, trước khi chết đem nữ nhi duy nhất của mình phó thác cho đại bá phụ chiếu cố, đến cuối tháng đại bá phụ phái người đưa vị Trần nương kia đến nhà chúng ta ở, ý muốn cho đại bá mẫu tìm cho nàng gia đình tốt đợi gả, nhưng cuối cùng nàng liền trở thành Trần di nương của Nhị bá phụ...”

      Vì có liên quan đến trưởng bối, Lục Minh Ngọc có điểm chột dạ.

      Tiêu thị nghe xong, khiếp sợ nhìn chằm chằm nữ nhi, cư nhiên còn có loại chuyện này?

      Lục Minh Ngọc có thể nhớ bao nhiêu liền hết ra bấy nhiêu, thấy mẫu thân còn chưa tin, nàng chỉ có thể làm nũng, ôm lấy cánh tay quơ quơ: “ Mẹ, những đều con đều là ,vì chuyện này mà Nhị bá mẫu cùng đại bá mẫu nháo lên, đại bá mẫu có hảo tâm….”

      Tiêu thị vội vàng che miệng nữ nhi, Lục gia bề ngoài có thể quả hòa thuận, nhưng chị em dâu vẫn có chút va chạm. Đại gia là tướng quân thà, có tâm nhãn, có thể đem con của thuộc hạ đem về kinh nuôi, về phần nhị gia, trong nhà có di nương quyến rũ như vậy,liền thu vào.

      đến chuyện này, Tiêu thị có tám chín phần tin tưởng nữ nhi.

      Tin, nàng nhất định tin những điều bi thảm trải qua, Tiêu thị quan sát nữ nhi, lã chã rơi lệ: “ Ai có thể nhẫn tâm mà giết A Noãn?”

      Lục Minh Ngọc khóc lắc đầu,nàng cũng nghĩ thông. kẻ trộm nào dám xuống tay với phu nhân của thế tử Sở quốc công, nhưng hắc y nhân trước khi giết nàng đem lửa hủy diệt hết mọi di tích, muốn ngụy trang thành nàng chết ngoài ý muốn, muốn nàng chết mà muốn gặp phiền toái, trừ bỏ trả thù nàng thể nghĩ được lý do gì cả.

      Nhưng nàng lại hiểu được, nàng chỉ hòa thuận với vài quý nữ trong kinh thành, nhưng các nàng cũng hận đến muốn tính mạng của nàng, càng lại có bản lĩnh an bài kế hoạch giết người lớn như vậy.

      Nàng có chút nghi ngờ, Tiêu thị cũng có tâm của riêng mình. Chính mình làm sao có thể chết như vậy? em chồng đơn thuần như vậy sao lại tiến cung? Nữ nhi phải gả cho Sở Tùy sao? Sở Tùy, trưởng tử chi thứ hai của Sở quốc công phủ, mấy ngày trước nàng nhìn thấy , thiếu niên 14 tuổi, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong.. Người sai, nhưng liên quan đến cái chết của nữ nhi, cùng Sở gia có hay quan hệ? nếu là , đời này nữ nhi tuyệt đối thể gả đến Sở gia….

      “ Mẹ, chúng ta phải làm sao bây giờ?” Lục Minh Ngọc lau lau nước mắt, ỷ lại vào mẫu thân. Giống như có quá nhiều việc xảy ra cùng lúc , nên nàng nhất thời biết làm sao.

      Tiêu thị hoàn hồn,nhìn khuôn mặt nhắn của nữ nhi, Tiêu thị thần sắc phức tạp, thấp giọng thở dài: “A Noãn, việc này liên can quá nhiều, liên quan đến triều đình, chúng ta cần phải với phụ thân của con.” Mắt mù cũng được, tâm lạnh cũng được,nhưng trượng phu là núi dựa của các nàng, đưa cho Lục Vanh xử lí chuyện này, Tiêu thị hết sức tín nhiệm.

      Lục Minh Ngọc mân mân cái miệng nhắn, hoang mang nhìn mẫu thân: “ Mẹ, người trách phụ thân sao?”

      Thấy nữ nhi bất công giùm nàng, Tiêu thị thực vui mừng, nhưng nàng cũng thể để trượng phu chịu tiếng xấu thay cho người khác, thể để cho nữ nhi vì hiểu lầm mà đánh mất người phụ thân thương nàng. Cúi người xuống, Tiêu thị nhìn vào mắt của nữ nhi: “A Noãn, khi đó con còn ,có số chuyện mẹ cho con cũng hiểu, tại con còn nhưng tâm , Mẹ liền cho con biết,trượng phu đối với chúng ta tốt, chúng ta liền làm thê tử tốt, nếu bọn họ bạc tình bạc nghĩa đối với chúng ta, chúng ta cũng cần phải u sầu,có qua có lại.”

      Lục Minh Ngọc trợn to mắt ,khó có thể mà tin, mẫu thân cư nhiên có thể nghĩ như vậy? Nàng vẫn cho rằng mẫu thân sống buồn bực vui....

      Nữ nhi rốt cuộc cũng hiểu được, Tiêu thị thương sờ đầu của nàng,trong mắt tràn đầy thương tiếc: “A Noãn, đời trước Mẹ khẳng định có chuyện mà chúng ta chưa biết được,Mẹ thầm chú ý , điều con cần làm bây giờ, chính là đem bí mật này cho phụ thân nghe, con hãy an tâm làm tiểu nương 7 tuổi lần nữa, hảo hảo hưởng thụ sủng ái của phụ mẫu, hiểu chưa?”

      Sau khi nghe những lời nữ nhi kể, nàng có thể tưởng tượng được nữ nhi sống có bao nhiêu khổ sở, nay nàng còn sống tốt,nàng muốn nữ nhi trải qua cuộc sống hạnh phúc.

      Lục Minh Ngọc hiểu ý tứ của mẫu thân, mẫu thân muốn cho nàng làm tiểu hài tử bảy tuổi lần nữa.?

      “ đúng rồi A Noãn, lát nữa phụ thân có đến đây, ngươi đừng chuyện ta tự vẫn cho phụ thân con biết,cũng đừng để cho Mặc Trúc nghe thấy.” Dường như nhớ đến điều gì, Tiêu thị trịnh trọng dặn dò nữ nhi.

      “ Vì sao?”. Lục Minh Ngọc mày nhíu lại,phụ thân hồ đồ như vậy,nên nhắc nhở bết quý trọng mẫu thân.

      Tiêu thị cười khổ, ánh mắt lướt qua nữ nhi rơi xuống ván giường: “A Noãn, đầu tiên con cho mẫu thân biết trước,sau đó mới với phụ thân con. Nếu chuyện này có liên quan đến Mặc Trúc, cha ngươi khẳnh định tin chúng ta, nhưng nếu ngươi sau khi ta chết liền đuổi Mặc Trúc , ta sợ hoài nghi ta dạy cho ngươi bừa.”

      Người ta lòng đàn bà như kim mò dưới đáy biển, nam nhân làm sao có thể hiểu tường tận được?

      Nếu như phải dùng cái chết mà đổi lấy áy náy và hối hận của Lục Vanh, nàng cũng chẳng cần.

      Editor: Đặng Gia
      Last edited: 31/7/17

    3. Đặng Gia

      Đặng Gia Well-Known Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      2,052
      CHƯƠNG 4
      Trước khi Lục Vanh đến, Lục Minh Ngọc rửa mặt lại lần nữa,làm cho mình bình tĩnh lại lần nữa, muốn chuyện ai nhận ra nàng mới vừa khóc.
      “A Noãn xảy ra chuyện gì?” Lục Vanh cầm trúc trượng đến trước giường, vẻ mặt đầy lo lắng,ngoại trừ lý do đó ra, thể nghĩ được lý do thê tử gọi đến.
      Vẻ mặt đầy lo lắng có phụ thân đều là , Lục Minh Ngọc tâm tư thấu hiểu, được mẫu thân nhắc nhở trước đó, nàng liền tin tưởng mẫu thân đời trước chắc chắn tự sát, mà còn có tình khác. Nếu việc mẫu thân chết có liên quan đến phụ thân, Lục Minh Ngọc tựa như còn lý do gì mà hận phụ thân, nhưng dù sao cũng nhiều năm quen lạnh nhạt , dường như xem như người xa lạ những mười năm, bây giờ đột nhiên muốn thay đổi, Lục Minh Ngọc thực quen.
      Nàng nhìn về phía mẫu thân xin giúp đỡ.
      Tiêu thị đứng cạnh Lục Vanh, gật gật đầu cổ vũ nữ nhi.
      Lục Minh Ngọc lại nhìn về phụ thân, ánh mắt dừng ở trúc trượng trong tay của người nam nhân, Lục Minh Ngọc lập tức nhớ tới kiếp trước ngày nàng xuất giá . Khi nữ nhi xuất giá phải được trưởng bối cõng lên kiệu hoa, Lục Minh Ngọc liền thỉnh cậu cõng nàng,khi mang mũ phượng đầu, nằm lưng cậu, trong thoáng đứng dậy, góc của khăn voan bay lên, nàng nhìn thấy vạt áo màu đỏ của phụ thân, cùng với trúc trượng quen thuộc kia.
      Lòng Lục Minh Ngọc bỗng nhiên chua xót vô cùng.
      Nếu như cái chết của mẫu thân liên quan đến phụ thân, vậy nàng chẳng phải oán hận oan người nhiều năm như vậy sao? Mẫu thân chết, nàng còn có cậu, có các tỷ muội quan tâm nàng,còn có Sở Tùy chăm sóc thương, còn phụ thân là người trầm mặc ít , có thê tử có nữ nhi, trách bao lâu mẫu thân chết, phụ thân liền gầy như vậy.
      Máu mủ tình thâm, sau khi nghĩ thông suốt, Lục Minh Ngọc liền vén chăn lên, nhanh chân bước xuống giường, ba bước thành hai bước nhảy vào lòng của phụ thân: “ Cha...”
      9 năm, suốt 9 năm trời, nàng chưa có từng gọi ra tiếng phụ thân, mặc dù nàng từng rất khát vọng.
      Lục Vanh mờ mịt ôm nữ nhi vào lòng, tựa như hiểu được vì sao khi nữ nhi tỉnh lại liền cùng bất hòa, hiểu vì sao bây giờ nữ nhi tình sâu ý đậm, nhưng cao hứng, cao hứng vì nữ nhi còn giận nữa, nhưng cũng đau lòng, tay cầm trúc trượng, tay thương tiếc ôm nữ nhi. Ôm nàng vào lòng: “ Tại sao A Noãn lại khóc?”
      “ con muốn phụ thân...” Lục Minh Ngọc muốn ôm phụ thân chặt, thực muốn.
      Lục Vanh bật cười, bình thường trong trẻo lạnh lùng ít , nhưng khi cười như mặt trời ló dạng sau màn đêm u tối, ôn nhu thêm ba phần phong lưu phóng khoáng, Lục Minh Ngọc nằm úp mặt vào ngực , nhìn thấy phong thái của phụ thân mình, nhưng Tiêu thị lại thấy được ràng. Nàng ỷ trong phòng nhà ba người, ỷ vào việc y nhìn thấy, bên khinh bỉ chính mình, bên lại nhịn được mà nhìn chăm chú.
      , nếu phải bộ dạng của Lục Vanh dễ nhìn, từ lúc đứng về phía Mặc Trúc khi các nàng tranh cãi, nàng cũng nhớ thương tới nữa.
      ràng là nhìn lén người ta , Tiêu thị lại mạc danh kì diệu mà buồn bực, nàng ngồi vào cuối giường, cau mày nhắc nhở nữ nhi: “A Noãn mau trở về giường, bệnh vừa mới khỏi, đừng để cho cảm lạnh.” Bây giờ vẫn còn đầu tháng giêng, dù trong phòng có lò sưởi, nhưng mặt đất vẫn lạnh.
      Lục Vanh lúc này mới nhớ tới nãy giờ nữ nhi để chân trần, vội vàng thúc giục nàng trở về giường.
      Thấy được phụ mẫu quan tâm mình, trong lòng Lục Minh Ngọc tràn đầy ấm áp, liền buông phụ thân ra, ngoan ngoãn trở về giường, vành mắt hồng hồng,cả người giống như thay đổi, tựa như tiểu nương 7 tuổi chân chính. Tiêu thị vui mừng thôi,đem cơ thể nữ nhi đưa vào trong chăn, khóe mắt nhìn thấy trượng phu cầm trúc trương tới đầu giường liền giật mình. Vừa rồi thấy chỉ chú ý tới nữ nhi, sao biết nàng ngồi ở cuối giường.?
      “A Noãn chỉ nhớ phụ thân sao?” Lục Vanh ngồi xuống xong, đầu hướng vào bên trong hỏi, giọng dịu dàng
      phải, con có chuyện muốn với người.” Lục Minh Ngọc đem cả người dựa vào phụ thân, cùng mẫu thân trao đổi ánh mắt, liền đem tình hết ra mười mươi. Chuyện của mẫu thân nàng nàng lược bớt, cả chuyện của nàng cùng Sở Tùy cũng giản lược bớt, dù sao là cũng là bí mật của riêng nàng.
      Trong phòng mọi người đều trầm mặc, Lục Vanh chín chắn hơn Tiêu thị, có giống như Tiêu thị mà ngắt lời nữ nhi, nhẫn nại nghe nàng hết, chân mày nhíu càng chặt, nhưng cả người vẫn còn giữ được bình tĩnh, nhưng đến lúc nàng nàng ngẫu nhiên cứu được thần y có thể chữa trị mắt cho , Lục Vanh mới thầm nắm chặt quyền, lần đầu ngắt lời nữ nhi: “A Noãn có biết vị Cát tiên sinh này nơi nào?”
      Lục Minh Ngọc lắc đầu: “ Sư phụ thường dạo chơi tứ hải, có chỗ ở cố định...”
      Lục Vanh vẫn nhúc nhích, thần sắc cũng thay đổi.
      “ Bất quá sư phụ truyền lại cách chữa trị mắt cho con...”
      Lục Vanh vẫn bất động thanh sắc, nhưng mặt thêm nhiều hơn tầng hào quang, như cây khô gặp mùa xuân, thần thái sáng láng.
      Tiêu thị thấy vậy liền bĩu môi, quay đầu nhìn qua đằng sau, khinh thường trượng phu làm bộ làm tịch, tim đập nhanh vừa rồi của Tiêu thị liền biến mất. Nữ nhi thực có thể chữa trị hết cho trượng phu sao? Vậy sau khi chữa trị xong sao? Đối với việc nhìn thấy của trượng phu làm tự ti, cho nên vẫn gần nữ sắc, khi cùng phòng với nàng cũng phải đặc biệt thân mật, nếu như trị hết, đường đường là tam gia phủ tướng quân, dung mạo gia thế đều xuất sắc, có hay …?
      Quá nhiều biến cố, Tiêu thị nguyên bản nóng lòng dần chuyển sang lạnh lùng.
      “ Cha, người tin con sao?” sau khi xong hết, Lục Minh Ngọc thấp thỏm ngẩng đầu lên hỏi nam nhân đứng trước mặt mình.
      Lục Vanh ôn nhu cười: “A Noãn sau khi trả lời phụ thân vấn đề, phụ thân liền tin con”
      Lục Minh Ngọc hoang mang nhưng vẫn ừ tiếng, tò mò điều mà phụ thân muốn hỏi nàng.
      Lục Vanh nhìn lướt qua thê tử đứng bên cạnh, cúi đầu, bên tai nữ nhi:” Đời trước, A Noãn, con có đệ đệ hay muội muội ?”
      muốn biết được cùng thê tử , có hòa thuận hay .
      Lục Minh Ngọc ngơ ngẩn, theo bản năng nhìn về phía mẫu thân.
      Tiêu thị lập tức đoán được điều mà trượng phu hỏi có liên quan tới nàng, liền yên lặng dùng khẩu hình dò hỏi nữ nhi.
      Hành động này kì thực rất trẻ con,đặc biệt là Tiêu thị hiên tại cũng hai mươi mấy tuổi hơn, ràng là vấn đề nhạy cảm, Lục Minh Ngọc liền bị hành động này của mẫu thân mà chọc cười, lại nhìn nhìn mẫu thân nhìn như mặt lạnh tâm lạnh nhưng lại quan tâm cùng phụ thân sinh mấy đứa con, Lục Minh Ngọc tâm tư liền nổi lên,cố ý hiểu mà hỏi ngược lại: “ Vậy phụ thân cho con biết trước , người hy vọng nương sinh cho người đệ đệ hay là muội muội?”
      Làn da của Lục Vanh vốn trắng nõn, nhưng nghe xong thanh cao thấp của nữ nhi, liền đỏ mặt, căn bản che giấu được. Nữ nhi, nữ nhi như vậy chẳng phải suy nghĩ của cho thê tử nghe sao?”
      Lúc này Lục Vanh cực kì xấu hổ.
      Tiêu thị cũng đỏ cả mặt, ngờ trương phu thanh tâm quả dục hỏi vấn đề này,thẹn quá thành giận, hừ lạnh đứng dậy, hung hăng liếc mắt bộ dạng giả ngu của nữ nhi: “A Noãn con quên Tam tỷ tỷ của con hả? Đệ đệ muội muội cũng nhất thiết phải mẹ sinh mới được, mau cho cha ngươi biết nạp mấy người di nương .”
      Lục gia có bốn tiểu thư, nhị phòng kia có tới hai vị, đích nữ thứ nữ.
      bừa xong, Tiêu thị liếc mắt xem sắc mặt trắng bệch của trượng phu, tâm tình vui sướng ra ngoài.
      Lục Vanh nghe xong mặt trắng bệch, , làm sao có thể nạp thiếp?
      “ Cha, cha đừng nghe mẹ bừa, người có nạp thiếp” Nhìn thấy phụ thân bị dọa như vậy, Lục Minh Ngọc liền vội vàng nhịn cười, cho nghe.
      Lục Vanh liền nhàng thở ra, vừa muốn cái gì, thấy bên hông căng thẳng, liền thấy nữ nhi bổ nhào vào lòng .” Cha, người nạp thiếp, nhưng người vẫn trước sau như trước đối xử lạnh nhạt với mẫu thân, mẫu thân như vậy nàng sống thực tốt, thực vui,cho nên ta hận ngươi, hai ngày nay đều nghĩ quan tâm đến người ,nhưng mẹ luôn tốt về người…. Cha, người đổi Mặc Trúc , gia đình chúng ta hảo hảo sống, ta cũng muốn có đệ đệ muội muội, ta thấy mình rất buồn…”
      Trong lòng Lục Vanh chấn động.
      Chỉ vì Mặc Trúc cho nên cùng thê tử vẫn luôn có hòa thuận cùng nhau?.

      Editor: Đặng Gia
      Last edited: 31/7/17

    4. Màn Thầu

      Màn Thầu Trái tim đã lạc lối, vô tâm với thiên hạ (✿◡‿◡) Trial Moderator Editor

      Bài viết:
      1,092
      Được thích:
      5,974
      @Đặng Gia Chào bạn :yoyo69:, mình là mod của CQH. Cảm ơn bạn nhiệt tình tham gia hoạt động của Cung. Mình có số góp ý về bản edit của bạn, mong giúp ích cho bạn :yoyo51:
      - Trong bản trung thường có cấu trúc đem+ ... +động từ bạn bỏ từ đem mà đẩy động từ lên làm động từ chính luôn
      VD: Lục Minh Ngọc mi tâm giật mình, đem quạt tròn để bàn sách => ..., đặt quạt tròn lên/ bàn sách.
      Bất quá sp đem cách chữa trị mắt truyền cho con => Bất quá/ có điều sp truyền lại cách chữa trị mắt cho con
      Mẫu thân thương nàng mất, mọi khổ sở uất hận nàng lièn đem trút hận lên người phụ thân của nàng. => ..., nàng trút mọi khổ sở uất hận lên người phụ thân mình.
      - Đọc bản raw bạn thấy rất nhiều từ liền, thươngf việc nào liền mạch liên tiếp lắm bạn hãy để từ liền mà thay băbgd từ , đều, , hoặc bỏ ( như câu )
      VD: Có lẽ sau khi chữa trị được mắt cho phụ thân, nàng liền có thể oán , hận => ..., nàng có thể oán hận thấy khổ sở nữa.
      - Câu văn trung dịch qua mình câu thường hơi rườm rà, tuỳ vào từng câu văn mình đổi sao cho thuần việt
      VD: Tiêu thị vui mừng thôi, đem cơ thể nữ nhi đưa vào trong chăn=> ..., đặt/ôm/bế (tuỳ bạn chọn từ bạn thấy phù hợp, nữ chính lúc này 7 tuổi nên ba mẹ bế ôm là chuyện thg) nữ nhi vào trong chăn.

      Đây là góp ý riêng của mình, cơ bản bạn edit rất ok, nhưng do ok quá nên mình mới muốn bản edit của bạn mượt hơn nữa vì 1,2 lỗi vậy hơi tiếc
      Cần mình giúp gì thêm cứ nhắn cho mình. Bạn nhớ làm mục lục cho mọi người dễ theo dõi nha, cách làm mục luc ở đây
      Chúc hố bạn đắt hàng nha :yoyo45::yoyo45:
      Last edited: 31/7/17
      cá cơm, Nguyên Nguyễn, Handy21 others thích bài này.

    5. Đặng Gia

      Đặng Gia Well-Known Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      2,052
      Cảm ơn những góp ý của Màn Thầu.
      Mình cố gắng hoàn thiện hơn.:yoyo45:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :