1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân Noãn Hương Nùng - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 46

      Editor: Trang Thái


      Mùa xuân tháng ba, mặt trời ấm áp, Lục Minh Ngọc từ vườn mai thẳng đến của chính Lục gia, cái trán thế nhưng lại rịn chút mồ hôi.

      "Nương, nhị tỷ tỷ thay trang phục hè!" Ngồi xong, Lục Minh Ngọc giọng hâm mộ . Có nương nào lại thích chưng diện, quần áo mùa hè của Lục Minh Ngọc làm xong, nhưng mẫu thân lại bắt nàng phải đợi thời gian nữa mới được mặc. Mình được mặc nhưng mấy tỷ muội lại mặc lên xinh đẹp, Lục Minh Ngọc trong lòng đương nhiên là có chút ghen tị.

      "Nhị tỷ tỷ béo hơn con, sợ lạnh." Tiêu thị cười đùa nữ nhi, xuân ô thu đông*, cho dù là gia đình làm nông hay cao môn đại hộ đều chú trọng điều lệ này. Thấy nữ nhi còn chu cái miệng nhắn , Tiêu thị cầm bàn tay bé của nhi tử trong ngực, dạy cậu dỗ tỷ tỷ, "Tỷ tỷ mặc như vậy càng đẹp mắt hơn, Hằng nhi có đúng hay ?"

      *xuân ô thu đống: khuyên mọi người mùa xuân cần nóng lòng cởi áo bông, mùa thu cũng cần vừa mới gặp lạnh mặc thêm áo,

      Hằng nhi ba tuổi, nuôi đến trắng trắng tròn tròn, đôi mắt to tròn vo cực kỳ giống cặp mắt hổ của tổ phụ Lục Trảm, mỗi khi xuất với tiểu nhi tử của Chu thị, ai nhìn thấy đều hai chú cháu giống như em ruột. Bất quá long mày Hằng nhi, thanh ttus giống Lục Vanh, miệng lại giống Tiêu thị, môi hồng răng trắng.

      "Tỷ tỷ đẹp!" Hằng nhi bướng bỉnh, ngồi đùi mẫu thân lại muốn, đưa tay bé muốn tỷ tỷ ôm.

      Lục Minh Ngọc đời trước có sống cùng cha mẹ hay chị em ruột gì, đời này có đệ đệ hoạt bát đáng , khỏi có bao nhiêu thích. Sáng sớm mỗi ngày đều chạy tới tiền viện xem đệ đệ, chăm sóc tiểu hài tử như bón cơm, mặc quần áo giày, dỗ em ngủ, Lục Minh Ngọc đều làm tất cả, khiến Hằng nhi ngoại trừ mẫu thân thích tỷ tỷ nhất, ngay cả phụ thân cũng đều xếp phía sau.

      "Hằng nhi ngoan, tỷ tỷ ôm." Nếu đệ đệ muốn nàng, Lục Minh Ngọc liền cao hứng đón đệ đệ.

      Nữ nhi cũng mới chín tuổi, vừa qua sinh thần vài ngày, Tiêu thị quá yên tâm, sợ nữ nhi ôm được, đưa tay che chở bên cạnh. Hằng nhi ngồi đùi tỷ tỷ, nhìn trái nhìn phải, thấy tay mẫu thân còn ở bên cạnh, tiểu tử kia mất hứng, nắm lấy bàn tay của mẫu thân đẩy sang bên cạnh. Tiêu thị cố ý true chọc con trai, sau khi con trai bỏ tay ra liền đưa tay về chỗ cũ, hai mẹ con chơi đùa biết mệt. Lục Minh Ngọc ôm đệ đệ béo, sớm quên chuyện quần áo mùa xuân hay mùa hè, tươi cười ngồi nhìn..

      Bất tri bất giác, xe ngựa đến Trang vương phủ.

      Tháng chạp năm ngoái, Tiêu Giản vui mừng vì quý tử ra đời, tiệc đầy tháng được tổ chức cực kỳ long trọng. Lần này tiểu tử kia được trăm ngày, bởi vì còn trong kỳ thi mùa xuân, Tiêu Giản và Trang vương sau khi thương lượng liền quyết định chỉ mời mấy nhà thân thích đến đây náo nhiệt chút, tránh cho chậm trễ mọi người dâng hương cầu phúc cho người nhà thi. Đại Tề coi trọng hiền tài, quân vương trong mỗi triều đại đều dùng người hiền, dân chúng bình thường đều dựa vào khoa cử mà trở người, đại đa số con em nhà quyền quý, chỉ cần có tước vị, cũng đều thông qua văn, võ khoa cử mưu cầu chức quan.

      Lục Vanh năm trước thi Hương trúng Giải Nguyên, nay cũng tham gia kỳ thi mùa xuân, chỉ với việc mù mười mấy năm, năm thứ hai sau khi khôi phục thị lực liền đạt được Giải Nguyên, trở thành tiến sĩ tuyệt đối thành vấn đề, thậm chí có vài sòng bạc đều đặt cược vào Lục Vanh, đặt trở thành Trạng Nguyên hoặc Thám Hoa, điều trước là vì có tài có thể làm Trạng Nguyên, điều sau là vì bề ngoài tuấn mỹ của Lục Vanh, phù hợp với điều kiện trơ thành Thám hoa lang của các triều đại.

      "Muội muội vài năm nay là việc vui liên tục a."

      Khách khứa gặp nhau tụm vào cung chỗ, Sở nhị phu nhân cười với Tiêu thị, trong giọng chứa đầy hâm mộ: "Ngươi xem, đầu tiên là thị lực của phụ thân A Noãn được khôi phục, sau đó ngươi lại có thêm trưởng tử trắng trẻo mập map. Hằng nhi chưa đầy tuổi, cha thi đỗ đầu bảng, sắp tới có khi còn mang về cái danh Trạng Nguyên. Nếu vậy liên tiếp trúng tam nguyên* rồi, khiến người ta ghen tị chết được.

      * Liên tiếp trúng tam nguyên: thời xưa chỉ việc thi Hương, thi Hội, thi Đình liên tiếp giành được Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng

      Tiêu thị vội vã khiêm tốn : "Mọi người chê cười rồi, có điều kỳ thi mùa xuân vừa thi được nửa, phụ thân A Noãn có thể thi đậu tiến sĩ ta hài lòng, cũng dám hy vọng xa vời có thể trở thành Trạng Nguyên."

      "Ngươi cứ khiêm tốn ." Sở Nhị phu nhân đâm chọc vẻ hơi đắc ý của Tiêu thị.

      Tiêu thị chỉ cười .

      Nhìn người lớn hàn huyên, mấy đứa trẻ đều cảm thấy buồn bực, Hằng nhi lại ngồi yên, vặn vẹo người muốn xuống khỏi người mẫu thân, trong miệng lại lẩm bẩm. Tiêu thị cũng muốn nữ nhi tiếp xúc nhiều với mẹ chồng đời trước của nàng, liền thả con trai xuống đất, ôn nhu chỉ bảo, " , Hằng nhi tìm tỷ tỷ con , bảo các tỷ tỷ dẫn con đến hoa viên chơi."

      Hằng nhi thích chơi nhất, cái miệng nhắn cười toe toét, vui vẻ tới chỗ tỷ tỷ.

      Lục Minh Ngọc vốn định ngồi luôn bên này, nghe tin tức của Sở Tùy từ miệng Sở nhị phu nhân. Mẫu thân sắp xếp như vậy, mấy người Tiêu Hoán, Sở Tương lại ở bên kia thúc giục nàng, Lục Minh Ngọc đành phải làm tỷ tỷ tốt trước, cùng Lục Cẩm Ngọc nắm tay đệ đệ, chậm rãi từ từ về phía hoa viên của vương phủ.

      Cùng lúc đó, người tới chúc mừng là Sở Hành bởi vì am hiểu cùng các tân khách chuyện trời đất, chào hỏi với Tiêu Giản, sau đó mình tới hoa viên trong vương phủ, đứng dưới cây liễu ven hồ, nhìn cảnh hồ phía trước.

      "Tỷ tỷ ôm, tỷ tỷ ôm!"

      Kkhông biết nhìn bao lâu, xa xa bỗng nhiên truyền đến thanh làm nũng của bé trai. Sở Hành tùy ý nhìn sang, chỉ thấy bé trai mặc cầm bào đưa lưng về phía , hai tay ôm lấy tỷ tỷ dây dưa cầu xin, vừa ồn ào vừa giơ chân, giống như tỷ tỷ ôm tự mình nhảy lên. Mà người tỷ tỷ trong miệng bé trai, ngồi ở đằng kia, mặt bị thân hình tròn vo của tiểu nam hài che lạ, chỉ có giọng nhàng truyền tới, "Hằng nhi nghe lời, tỷ tỷ ôm đệ bước được, để Cam Lộ ôm đệ được ?"

      " cần, tỷ tỷ ôm ta..." Đứa bé trai nghe, chỉ cần tỷ tỷ.

      Sở Hành quét mắt thấy mấy tiểu nương chừng mười tuổi, lập tức đoán được thân phận của hai chị em phía trước.

      Sở Hành lâu chưa gặp Lục Minh Ngọc, cũng muốn gặp, Lục Minh Ngọc đới với thân thiết, làm cho mỗi khi nhớ tới đều cảm thấy được tự nhiên.

      Nhưng ngay khi chuẩn bị nấp Sở Doanh tinh mắt phát huynh trưởng phía trước, khỏi kinh hỉ hô: "Ca ca!"

      Sở Hành nghe vậy, yên lặng thở dài, ngay sau đó, sắc mặt bình thãn từ trong bóng cây ra, đứng chắp tay, chờ đám hài tử lớn tới gần. mặt mang theo vẻ lạnh lung nhàn nhạt, tầm mắt lại tự chủ quét về phía tỷ đệ Lục gia, Hằng nhi lắc lắc đầu, mắt to mờ mịt nhìn , mà tỷ tỷ của ...

      Sở Hành nhìn thêm, chỉ nhìn sơ qua hình dáng, liền khép mi mắt.

      Lục Minh Ngọc lại nhìn thấy , nam nhân mặc trường bào đứng trước hồ, làn gió lay động làm vạt áo phập phồng, tựa như trích tiên xuất trần.

    2. Trang thái

      Trang thái Well-Known Member

      Bài viết:
      237
      Được thích:
      3,973
      Chương 47

      Editor: Trang Thái


      Mỗi khi gặp Sở Hành, Lục Minh Ngọc đều cảm thấy kinh diễm.

      Kỳ Lục Minh Ngọc qua hai đời có thể gặp nhiều kể xiết những mỹ nam tử, phụ thân nhà mình, cữu cữu ruột, Sở Tùy, Tiêu Hoán, bao gồm cả vị kia hoàng đế cữu cữu trong cung kia, tất cả đều là hạc trong bầy gà nhân vật thần tiên, nhưng những người này đời trước Lục Minh Ngọc đều gặp, Chỉ riêng Sở Hành, kiếp trước bị cụt tay, mặt lại có vết sẹo, nay mặt mày như ngọc, khí độ thoát tục, khác biệt càng lớn, kinh diễm cảm lại càng cao.

      Bởi vì kinh diễm, Lục Minh Ngọc nhịn được nhìn thêm cái, nhưng cũng chỉ là liếc mắt cái, xem xong thủ lễ thu hồi tầm mắt, tiếp tục dỗ tiểu tổ tong của mình, "Hằng nhi nghe lời, tự mình lát, bằng lần sau tỷ tỷ mang theo đệ ra ngoài chơi."

      Hai cánh tay béo của Hằng nhi còn ôm tỷ tỷ, mắt to lại nhìn Sở Hành. Tiểu tử kháu khỉnh kia lá gan cũng đặc biệt lớn, mỗi khi trong nhà có khách, Hằng nhi cũng sợ người lạ, chỉ là tính tình thối, chông chịu để người khác ôm. Ngẫu nhiên có hai người hợp mắt, Hằng nhi ngoan ngoãn để đối phương ôm.

      "Hằng nhi đến đây, biểu ca ôm ngươi." Tiêu Hoán ngồi xuống bên cạnh Lục Minh Ngọc, ra vẻ huynh trưởng vươn tay đón biểu đệ. Tiêu Hoán mười hai tuổi, dáng vẻ cao gầy, ngũ quan giống như mỹ ngọc chói lọi. Bình thường trong mắt luôn mang theo ba phần kiêu căng, nhưng trước mặt Lục Minh Ngọc, trong mắt Tiêu Hoán chỉ có mến và vui vẻ, mặc kệ việc Lục Minh Ngọc đối xử với ngày so với ngày lạnh nhạt hơn.

      " cho!"

      Hằng nhi cũng là người biết xem sắc mặt người khác, trong mấy người thân thích, người cậu thích nhất chính là Tiêu Hoán, bổ nhào vào trong lòng tỷ tỷ, chừa cái ót cho Tiêu Hoán.

      Tiêu Hoán thất vọng nhìn tiểu biểu đệ.

      Lục Minh Ngọc để ý Tiêu Hoán, cười dỗ đệ đệ, "Hằng nhi, biểu cữu cữu đến đây, tỷ tỷ mang đệ gặp biểu cữu cữu."

      Hằng nhi nhìn nhìn nam nhân xa lạ đứng cách đó xa, ngoan ngoãn để tỷ tỷ nắm tay, đòi tỷ tỷ ôm .

      Trong lúc những tiểu nương khác làm lễ ra mắt với Sở Hành, Lục Minh Ngọc dẫn đệ đệ trắng trắng tròn tròn khoan thai đến chậm. Đến trước mặt Sở Hành, Lục Minh Ngọc xoay người dạy đệ đệ, "Đây là biểu cữu cữu, Hằng nhi kêu biểu cữu cữu." Nàng cũng có nhìn Sở Hành.

      Hằng nhi ngước đầu, tay nắm chặt tat tỷ tỷ, tay hiểu sao lại vuốt vuốt gương mặt nhắn của mình, tò mò đánh giá Sở Hành.

      Sở Hành là người lạnh lùng, cũng có duyên với trẻ con, đặc biệt là những đứa trẻ như Hằng nhi, nhìn thấy có đưa nào sợ. quen nhìn bọn sợ , đột nhiên xuất bé trai gan lớn, Sở Hành cũng biết phải đáp lại như thế nào. Đối diện với Hằng nhi lúc, Sở Hành khẽ gật đầu, động tác đến mức để ý thấy, sau đó nhìn về phía hai muội muội của mình, "Các ngươi tiếp tục chơi , ta trở về."

      Sở Doanh, Sở Tương cùng nhau gật đầu.

      Sở Hành xoay người muốn rời .

      "Cữu cữu!" Hằng nhi còn chưa nhìn đủ đâu, nóng nảy, bước tới bước, thử dò xét kêu lên.

      Sở Hành thể dừng bước.

      Hằng nhi vui vẻ, tay lôi tỷ tỷ, dùng sức bước đến bên biểu cữu cữu. Lục Minh Ngọc vừa bất ngờ vừa nhức đầu, đệ đệ thích ai thích, như thế nào lại nhìn trúng Sở Hành rồi? Chẳng lẽ là bởi vì bộ dạng lạnh lung của Sở Hành giống tổ phụ? Nàng khi còn bé sợ tổ phụ muốn chết, đệ đệ lại gan lớn, cũng dám ở trong lòng tổ phụ phun bong bóng.

      "Cữu cữu!" Hằng nhi đúng là rất thích Sở Hành, đến trước người nam nhân cao lớn, Hằng nhi buông ra tỷ tỷ, đưa tay muốn Sở Hành ôm.

      Sở Hành làm sao có thể nhìn hiểu ám chỉ ràng như vậy?

      Chống lại đứa đôi mắt to mong đợi của bé trai, Sở Hành tuy rằng có chút giải thích được, nhưng vẫn xoay người, hai tay hơi vụng về nâng nách Hàng nhi lên, chuẩn bị đứng dậy. Sở Hành trong lòng khẽ động, ngước mắt nhìn lên, quả nhiên chống lại cặp mắt đào hoa ngập nước kiều của Lục Minh Ngọc.

      Nam nhân mắt phượng thâm thúy, ánh mắt sắc bén, Lục Minh Ngọc ràng chỉ là đau đầu xử lý đệ đệ "Tự quen thuộc", đột nhiên nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ quá đáng của Sở Hành , nàng lý do cảm thấy chột dạ, cuống quít dời tầm mắt, lắp bắp nói: "Biểu, biểu cữu cữu, Hằng nhi hiểu chuyện, gây thêm phiền phức cho ngài."

      " sao." Sở Hành thản nhiên , ôm Hằng nhi đứng thẳng.

      Lúc trước Hằng nhi quấn quýt tỷ tỷ ôm cậu đến bên hồ xem cá, lúc này được người lớn ôm, Hằng nhi khách khí chỉ hướng bên hồ, "Cá!"

      Sở Hành trầm mặc trong chốc lát, thực ôm Hằng nhi .

      Lục Minh Ngọc xấu hổ cực kỳ, đỏ mặt phía sau Sở Hành, yếu ớt : "Biểu cữu cữu, ngài quay về tiền viện , ta dỗ Hằng nhi."

      Sở Hành phía trước, cảm thụ được sức nặng thể bỏ qua của Hằng nhi, nghĩ đến lúc trước Lục Minh Ngọc ôm em trai đúng im, Sở Hành quay đầu, với đỉnh đầu Lục Minh Ngọc: "Tiền viện có chuyện gì, mấy người các ngươi chơi , ta ở trong này chiếu cố Hằng nhi, các ngươi chơi xong đến đón ."

      muốn Lục Minh Ngọc theo bên cạnh mình, muốn Lục Minh Ngọc cách quá gần.

      Lục Minh Ngọc ngạc nhiên, thể tin nhìn Sở Hành. Người này lạnh lung như vậy, lại có thể nguyện ý giúp nàng dỗ đệ đệ?

      Sở Tương bên cạnh lại cao hứng muốn hỏng rồi, phen níu lại Lục Minh Ngọc, " thôi thôi, chúng ta chơi!" sớm ngại Hằng nhi vướng bận.

      Lục Minh Ngọc bị nàng lôi về phía trước, chỉ có thể quay đầu cảm ơn Sở Hành, lại thấy Sở Hành muốn chuyển hướng đến bên hồ, giống như nghe thấy lời của nàng. Nhưng Hằng nhi ghé vào đầu vai nam nhân lại mờ mịt nhìn tỷ tỷ, có chút luyến tiếc tỷ tỷ rời . Lục Minh Ngọc vẫn muốn làm phiền Sở Hành, thấy vậy tránh thoát Sở Tương, cười hỏi đệ đệ, "Hằng nhi lại đây?"

      Hằng nhi nhìn nhìn tỷ tỷ giương tay về phía cậu, xoẹt cái liền quay đầu lại.

      Lục Minh Ngọc bị chọc tức. Nếu đệ đệ cần nàng, nàng liền để lại nhũ mẫu cùng nha hoàn, yên tâm chơi. Sở Hành người này, nàng vẫn có thể tin được, đệ đệ giao cho tuyệt đối thành vấn đề.

      Bên kia Sở Hành ôm Hằng nhi, nghe tiếng các tiểu nương càng lúc càng xa, trong lòng có chút dở khóc dở cười.

      sao lại trở thành bảo mẫu rồi?

      "Qua bên kia!" Hằng nhi tìm được cá trong nước, nhìn nhìn trước sau, đầu xoay về phía Sở Hành, chỉ vào phía bên phải ra lệnh .

      Đứa bé trai này xinh đẹp. Khi các thân thích nhìn thấy, có người khen giống Lục Trảm, Lục Vanh, có người khen giống Tiêu thị, cũng có người khen giống Tiêu Giản. Nhưng ngay khi Hằng nhi tới chỗ , chỉ trong chớp mắt Sở Hành nhưng lại từ mặt đứa bé này nhìn thấy bóng dáng Lục Minh Ngọc. Có thể là do ánh mắt tinh khiết của cậu bé, cũng có thể là do khuôn mặt trắng mềm nhu đậu hủ non...

      Xoay người dời bước, khóe mắt Sở Hành quét về phía mấy tiểu nương chưa xa.

      Người thấp nhất ở giữa chính là Lục Minh Ngọc.
      Pe Mick, nancy1986, Phương Lăng34 others thích bài này.

    3. candy2407

      candy2407 New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      0
      Hố nữa zồi...lọt thoai...editor hết xảy...:yoyo40::yoyo38:

    4. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Đệ muội mau lớn lên nha, chờ lâu quá già mất

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Bao giờ nam 9 mới nhận ra tình cảm của mình?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :