1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân Noãn Hương Nùng - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Kiểu này là để lại mối hoạ Lục Tuân rồi.
      Đặng Gia thích bài này.

    2. Đặng Gia

      Đặng Gia Well-Known Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      2,052
      Lục Vanh lệnh cho Mạnh Toàn giết Lục Tuân rồi mà Anhdva
      Diệp Nhược Giai thích bài này.

    3. Clumsytapu

      Clumsytapu Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      1,087
      Thông báo! Thông báo!

      Tối nay hãy ngủ nhiều chút, trưa chuẩn bị....mất ngủ. Dự là trưa nay mình post tiếp 3C nữa.

      Đón xem đón xem, mại dzô, mại dzzoooo.....:yoyo19::yoyo19::yoyo19::yoyo19::yoyo19:
      A fang, Yoororo, Elena Pham12 others thích bài này.

    4. Clumsytapu

      Clumsytapu Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      1,087
      Đúng hẹn ta vào trả bài đây......
      :yoyo12:
      -------------------------------------------

      Chương 39
      Editor: Tapu

      “Tam gia, lão gia cho gọi ngài qua ạ ! ”

      Hoàng hôn vừa đến, nhà ba người Lục Vanh dùng cơm, đột nhiên quản đến, đứng ở cửa .

      Lục Minh Ngọc vừa gắp miếng cá hấp đưa tới miệng, nghe vậy theo bản năng cắn đầu chiếc đũa, giương mắt nhìn phụ thân, Tiêu thị bên cạnh cũng chầm chậm buông đũa, lo lắng nhìn trượng phu.

      Cả nhà đều biết vì sao Lục Tuân ra , cũng bởi vì chuyện này mà cả nhà cẩn thận suy tính trước sau, nhưng cha chồng… tin sao? Tuy cha chồng luôn thiên vị trượng phu là chuyện thể nghi ngờ, nhưng cha chồng cũng là người cha có trách nhiệm đối với các con trai của mình, phụ tử tình thâm, đối với chuyện con trai “ rời nhà du ngoạn” gì sao?

      “Nàng và con cứ dùng cơm , cần chờ ta.” Ngược lại, Lục Vanh vô cùng trấn định, mỉm cười dặn dò thê tử và nữ nhi xong đứng lên ra.

      “Phụ thân, nếu sau nửa canh giờ người vẫn chưa trở về, con qua tìm người.” Lục Minh Ngọc vội nuốt nhanh miếng thịt bò, hiếu thuận , muốn cho phụ thân biết nàng là cứu binh của cha.

      Nhìn vẻ mặt đầy chính khí của tiểu nương, Lục Vanh mềm lòng, quay lại sờ sờ đầu nữ nhi, đưa mắt trấn an nhìn thê tử, xong lại dẫn theo gã sai vặt gặp phụ thân.

      Lục Trảm ngồi thư phòng, mày kiếm nhăn lại, nhìn chằm chằm phong thư lưu lại của con trai. Từ khi vào làm việc ở Binh Bộ, công việc vô cùng bận rộn, tự biết thể có nhiều thời gian để giáo dưỡng bốn người con trai, Lục Trảm liền đơn giản áp dụng biện pháp, đem cả bốn đứa con trai coi như thuôc hạ mà bồi dưỡng, kiểm tra định kỳ việc học của các con, dám chễnh mãng, lười biếng phạt, dám hồ nháo liền đánh, bởi vậy bốn đứa con trai đều sợ , như các công tử nhà giàu khác chỉ biết chơi bời lêu lỏng hay gây chuyện thị phi bên ngoài.

      Trong bốn đứa con, lão Đại là võ tướng, đôn hậu ổn trọng, cần quan tâm. Lão Nhị ở Hộ Bộ, khéo đưa đẩy lõi đời, nhưng ở quan trường, đây cũng phải là khuyết điểm, chỉ cần con trai có lòng riêng làm trái pháp luật, đó cũng là đứa con trai tốt. Lão Tam là Chu thị sinh , Lục Trảm thể phủ nhận trong lòng thích nhất là đứa con trai này, đặc biệt lão Tam trời sinh thông minh, Lục Trảm cảm thấy vô cùng kiêu ngạo, sau con trai hai mắt đều bị mù. Ban đêm, canh giữ ở bên giường con trai, đau đến rơi lệ.

      Về phần lão Tứ, do Chu lão di nương sinh, cũng là đứa con Lục Trảm mong đợi nhất, nhưng sinh cũng sinh rồi, Lục Trảm cũng tận hết giáo dưỡng. Đối với Lục Trảm, con cái đều là cốt nhục của Lục gia, phân biệt đích thứ, hy vọng tất cả đều thành tài, để Lục gia mất mặt. Nhưng lão Tứ lại có bệnh từ trong bụng mẹ, khi còn bé thường hay sinh bệnh, tuy rằng cũng cố gắng đọc sách, Lục Trảm cũng có cưỡng cầu gì, chỉ cần lão Tứ có thể thi đậu tiến sĩ, tốt xấu gì có cái chức quan bình thường là được.

      Lục Trảm cũng hiểu tính tình lão Tứ có chút tự ti, thích xuất môn thích chuyện, nhưng cùng các huynh trưởng ở chung đều hòa thuận, cũng thực chiếu cố các chất tử, chất nữ. Vì thế, Lục Trảm tin có gan lượng gạt cha mình rời nhà, cũng tin có ý ra ngoài du ngoạn. Sau khi biết được buổi sáng lão Tứ gặp lão Tam xong lâu liền mang theo tùy tùng xuất môn, Lục Trảm tự nhiên muốn kêu lão Tam lại đây để hỏi ràng.

      “Phụ thân, ngài tìm con?” Lục Vanh đứng ở ngoài cửa thư phòng, cao giọng hỏi.

      Lục Trảm lướt mắt nhìn lá thư bàn, lại hướng mắt ra cửa : “Vào .”

      Lục Vanh đẩy cửa bước vào, bởi vì ánh mắt còn chưa hoàn toàn hồi phục, chỉ nhìn thấy bên bàn thân ảnh bận áo bào màu đen. Lục Trảm lại thấy như con trai cố gắng đưa mắt nhìn sang, giống như thư sinh vì vùi đầu khổ công đọc sách, đọc đến hư cả mắt còn phải cố gắng để nhìn cho . Nhìn con trai như vậy, quản đến việc mắt sắp khỏi hẳn hay chưa trong lòng Lục Trảm vẫn cảm thấy đau, chờ con trai đến gần, khỏi quan tâm hỏi:“ dùng cơm chưa?”

      Lục Vanh gật gật đầu, hỏi lại:“Phụ thân dùng cơm chưa?”

      Rất giống phụ tử cùng nhau hàn huyên tâm chuyện nhà.

      Sau khi cùng thê tử dùng cơm xong, Lục Trảm mới tới đây

      “Ngồi

      Chờ Lục Vanh ngồi xuống mới đưa thư qua, nhìn chằm chằm con trai hỏi, “Đây là thư Tứ đệ con lưu lại trước khi ra ngoài du ngoạn. Nghe trước khi có đến gặp con. Con có biết vì sao lão Tứ lại vội vã như vậy ?”

      Lục Vanh nghe xong, mặt vẫn tĩnh lặng như nước, có vẻ gì bất ngờ, Lục Trảm khẽ giật mình nhìn chăm chú Lục Vanh, lại thấy cầm mảnh giấy lên, thản nhiên đảo mắt qua lần, buông hạ tầm mắt : “Biết, bởi vì con đuổi , con muốn đời này cũng thể trở lại kinh thành, Tứ đệ cũng đồng ý rồi.” xong, đưa mắt lên bình tĩnh đối diện với phụ thân

      Lần đầu tiên trong đời Lục Trảm bị khí thế của con trai làm kinh sợ

      Tự hỏi loại người gì nguy hiểm nhất? phải loại cầm đao kiếm giương nanh múa vuốt tuyên bố muốn giết chết ngươi, mà là mặt vân đạm phong khinh nhưng trong lòng lại sớm tính kế hại người. Loại người trước giống như con khỉ, nhảy tới nhảy lui, kỳ có bản lĩnh , loại người sau lại giống như sói đội lốt cừu, nhìn như thành , lại có thể tùy thời xuất kích, nhất kích trí mạng.

      Lục Trảm thưởng thức nhất loại người sau, nếu hôm nay cùng bàn luận phải là con trai mà là người khác, Lục Trảm phi thường vừa lòng thái độ tại của con trai, dám làm dám chịu, chỗ nào sợ hãi. , khi biết được mắt con trai có thể khôi phục, Lục Trảm mừng như điên, nhưng sau đó lại thập phần lo lắng. sợ mười mấy năm con trai sống trong bóng tối còn ý chí chiến đấu, lại sợ con trai khi mắt có thể nhìn khó thích ứng với tại, khó làm nên chuyện. Nhưng tại, cảm nhận được nhuệ khí vô hình của con, Lục Trảm lại còn lo lắng nữa mà chỉ còn kiêu ngạo.

      Đây mới là khí độ nên có của con trai !

      Nhưng dù con có giỏi đến đâu cũng phải cho lý do hợp lý.

      “Tại sao?” Lục Trảm giận mà uy.

      Lục Vanh dời tầm mắt, khóe miệng lộ vẻ trào phúng,“Phụ thân, đầu tháng 3, con bỗng nhiên thấy được tia ánh sáng, nhưng lại thực ngắn ngủi chỉ trong cái chớp mắt, con vui mừng nhưng lại sợ nhầm lẫn nên với ai, mình gặp Trâu tiên sinh. Sau khi biết có thể khỏi hẳn, con muốn cho mọi người kinh hỉ, nên chỉ im lặng, ngay cả nương của A Noãn con cũng , chỉ có đại nha hoàn Mặc Trúc phát . Hôm qua, Mặc Trúc động tay trong thức ăn của con, con cảm thấy đúng, mới cho người tra, phát Mặc Trúc hạ thuốc muốn làm con tiếp tục bị mù. Con tự mình thẩm vấn Mặc Trúc, Mặc Trúc chịu nổi trọng hình, cuối cùng nhận tội, nàng là do Tứ đệ sai khiến, muốn làm hại con.”

      Lục Trảm giật giật môi, Lục Vanh biết cha muốn hỏi tại sao, tiếp tục :“Phụ thân có thể tin, nhưng con tin, bởi vì lúc trước con cùng với Nhị ca, Tứ đệ ra ngoài du ngoạn, khi đó vì bị Tứ đệ ngán chân, con mới lăn xuống núi khiến hai mắt bị mù. Nhưng khi đó con chỉ cho là Tứ đệ vô tình, cho nên khi Tứ đệ vì sợ phụ thân trách phạt, vụng trộm cầu xin con đừng ra , con khi đó đồng ý, lại nghĩ rằng......

      Con nghĩ cả đêm, thể nghĩ được tại sao tứ đệ muốn hại con, buổi sáng con gọi sang cùng nhau đối chất. Tứ đệ thừa nhận, thể chịu nổi so với với con đều tốt hơn, thể chịu đựng được việc phụ thân luôn khen con dù là trong quá khứ hay tại. sợ sau khi mắt của con hồi phục, trở thành kẻ duy nhất có tiền đồ trong mấy em.

      Phụ thân, Tứ đệ cầu con đừng cho ngài biết, nhưng con làm được. Nếu để phụ thân chỉ phạt Tứ đệ vẫn có thể thường xuất trước mắt con, cũng biết có thể lại lợi dụng di nương để thu mua nha hoàn nào đó bên cạnh con, để hại con nữa hay . Con đây càng hy vọng vĩnh viễn có thể nhìn thấy .

      Tứ đệ đồng ý rời nếu được tự tay giết chết nhân chứng là Mặc Trúc, con cũng đáp ứng. Mọi chuyện con hết, phu thân tin cũng được, tin cũng được. Con chỉ muốn hết cho phụ thân biết. Con tự nhận thân là huynh trưởng, đối với Tứ đệ như vậy là hết lòng quan tâm giúp đỡ, nếu phụ thân còn tìm Tứ đệ trở về, lỡ như có ngày con khắc chế được bản thân, đối với sinh lòng oán giận lại làm ra việc giống làm với con “thủ túc tương tàn””

      phải tìm lý do vừa hợp tình hợp lý vừa liên lụy đến thê tử, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể lấy lý do này để thoái thác, về phần năm đó cuối cùng là ngã xuống như thế nào, Lục Vanh nhớ , chỉ nhớ, khi tỉnh lại, cả người đều đau, sau đó còn nhìn thấy gì nữa .

      Lục Trảm cũng nhớ đến năm đó.

      Lão Tứ ghen tị huynh trưởng sao?

      Trong đầu ra bộ dáng nam oa vụng trộm dùng ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn trừng trừng huynh trưởng, ngực Lục Trảm như bị đâm dao. vẫn luôn biết lão Tứ hâm mộ huynh trưởng thông minh, hâm mộ huynh trưởng được phụ thân khen ngợi, nhưng quan tâm, nghĩ tiểu hài tử đều như vậy, trưởng thành liền biết điều. Khi lão Tam xảy ra chuyện, Lục Trảm từng hoài nghi đứa con trai của nguyên phối(1) lưu lại lão Nhị, cũng chưa từng nghĩ tới lão Tứ tuổi còn như vậy mà có tâm tư ác độc.

      (1) Nguyên phối: người vợ đầu tiên

      Huynh trưởng nhân nghĩa, sợ đệ đệ bị phạt cũng khai ra, ngược lại đệ đệ chẳng những áy náy, còn muốn hại huynh trưởng thêm lần nữa!

      Lục Trảm sao lại có đứa con trai bất nhân bất nghĩa như thế này?!

      “Nó đâu?” Lục Trảm trầm giọng hỏi, lão Tam vẫn là người nhân hậu, nghiệp chướng như vậy, đánh gãy chân đủ để hết giận! 14 năm a, lão Tam vốn có thể bằng vào tài học khả năng thiên phú của mình mà bước đăng vân, lại bởi vì đệ đệ ác độc mà uổng phí 14 năm dài. Hôm nay lão thiên khai ân, khiến cho mắt của lão Tam sang trở lại, nếu lão Tam chẳng phải cả đời mù quáng mà che chở tên tiểu nhân?

      Con trai lòng dạ rộng lớn, ngực Lục Trảm như bị nghẹn khuất, cần phải phát tiết! Đánh gãy chân lão Tứ xong, lại trục xuất khỏi gia môn, làm cho thân bại danh liệt, cho biết kết cục của việc làm hại huynh đệ là như thế nào! Về phần lão Tam có phải hay nay lão Tứ cũng rồi còn cần gì phải giả bộ?

      Phụ thân tin , Lục Vanh nhàng thở ra, hơi có vẻ mệt mỏi khuyên nhủ: “Thôi bỏ , phụ thân. Mẫu thân và nương của A Noãn đều mang thai, nếu để các nàng biết việc này chắc chắn nổi giận, nổi giận vì Tứ đệ đáng, con dù sao cũng bình an vô , chuyện qua rồi cho qua thôi, huống hồ lần này Tứ đệ ra , cũng vô duyên với con đường làm quan, coi như bị trừng phạt.”

      Nghĩ đến thê tử ở hậu viện luôn đơn thuần đến ngớ ngẩn, Lục Trảm do dự đứng lên. Thê tử lớn tuổi, lang trung luôn mãi căn dặn mọi chuyện phải cẩn thận trong thời gian mang thai, khi cho thê tử, lỡ như thê tử đau lòng con trai lại sinh khí......

      Lục Trảm dám mạo hiểm.

      Nhìn đứa con trai bị nhiều ủy khuất như vậy, Lục Trảm thở dài: “Vậy tiện nghi lần , bất quá dám can đảm trở về, vi phụ nhất định thay ngươi làm chủ.”

      Lục Vanh khách khí, gật gật đầu.

      khắc sau, Lục Vanh lại về đình viện nhà mình.

      Lục Minh Ngọc vẫn còn ở bên cạnh mẫu thân chờ cha, gặp phụ thân bình yên vô trở về, thần sắc thoải mái, liền biết tổ phụ bỏ qua chuyện kia, khỏi chạy tới bổ nhào vào trong lòng phụ thân, cao hứng thôi. tốt a, độc xà tiềm tàng trong nhà rốt cuộc cũng bị đuổi . Mẫu thân bao giờ xảy ra chuyện nữa, ánh mắt phụ thân cũng tốt lên, ít nhất nàng có thể vô tư trong vài năm tới,.

      Lục Vanh tâm vẫn treo cao, thẳng đến đoan ngọ qua Mạnh Toàn trở về, Lục Tuân trúng mấy kiếm rơi xuống vách núi. đường vòng xuống núi phát thi thể bị chó hoang ăn gần hết, chết toàn thây. Tâm Lục Vanh lúc này mới chính thức hạ xuống, lòng đầy kiên định.

      Chính là kiên định bao lâu, Lục Vanh lại gặp phiền não.

      Cuối tháng năm, kỳ thi viện công bố kết quả, Nhị công tử Sở Tùy của Sở quốc công phủ đứng đỗ đầu bảng. Đậu tú tài năm 14 tuổi, tuy rằng bằng năm đó, nhưng cũng là hậu sinh khả uý. Cả hai tôn tử văn võ, Quốc Công phủ Thái phu nhân rất vui mừng, nghe mỗi ngày đều cười khép miệng, còn cố ý mở tiệc chiêu đãi. Khách đến chúc mừng toàn là các nhà huân quý trong kinh thành. Nghe phủ Quốc Công vô cùng nào nhiệt.

      Nhà người khác có tiệc vui, cơ bản cũng liên quan gì đến Lục Vanh. Ai ngờ trong nhà lại có thiệp mời, ai ngờ hòn ngọc quý tay mỗi ngày đều hoan hỉ, ước gì lập tức bay đến Sở gia ? Ai ngờ nữ nhi bảo bối của xấu hổ chạy đến trước mặt thê tử làm nũng, cuốn lấy thê tử khiến nàng lấy ra ngọc phù dung , cực phẩm ngự ban cho nữ nhi làm đôi vòng đeo tay, để dành khi nào Quốc Công phủ đeo vào?

      Lục Vanh tình thích nữ nhi lòng hướng đến Sở Tùy.

      Nhưng có biện pháp, mới thử “Dạy dỗ” nữ nhi câu, nữ nhi liền đô miệng để ý tới , yếu ớt tùy hứng như vậy, Lục Vanh nào dám lại ngăn cản?
      Pe Mick, AChu, Handy35 others thích bài này.

    5. Clumsytapu

      Clumsytapu Well-Known Member

      Bài viết:
      32
      Được thích:
      1,087
      Chương 40
      Editor: Tapu

      Sở quốc công phủ mở tiệc chiêu đãi, mẹ chồng nàng dâu Chu thị cùng Tiêu thị đều mang thai, thời tiết giữa hè nóng bức thích hợp lại, đều quyết định ở nhà, . Lục Minh Ngọc lâu như vậy, khẳng định muốn , Tiêu thị yên tâm, ăn xong điểm tâm cùng nữ nhi đến đại phòng, trước hết nhờ đại phu nhân chú ý nữ nhi nhiều chút, vừa cười dặn chất nữ Lục Cẩm Ngọc trông chừng muội muội, để nàng mình.

      “Tam thẩm yên tâm, ta chỗ nào cũng đều nắm tay A Noãn, để A Noãn bị lạc.” Lục Cẩm Ngọc tuy mới 9 tuổi, lời cử chỉ cũng có vài phần ra dáng đại nương, tự cho là hiểu được lo lắng của Tam thẩm, tiểu nương đặc biệt săn sóc , cam đoan xong, Lục Cẩm Ngọc mỉm cười nhìn Tứ muội muội.

      Lục Minh Ngọc cười đến so với khóc còn khó coi hơn, bất quá trong lòng sớm hạ quyết tâm, hôm nay gì cũng muốn tách đại tỷ tỷ ra, tìm cơ hội mình cùng Sở Tùy trò chuyện. Sở Tùy đỗ đầu bảng, nàng còn vì đặc biệt thêu cái hà bao, mặt thêu vải, long nhãn, hồ đào ngụ ý chúc tiếp tục giành được các giải: Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên.

      Ngồi lát, cả nhà chuẩn bị lên đường.

      Ngoài cửa Lục gia, xe ngựa sớm chuẩn bị tốt, tỷ muội Lục Minh Ngọc cùng Trần Liên Song ngồi chung xe, Trần Liên Song muốn để hai tỷ muội Lục gia lên xe trước, Lục Cẩm Ngọc lại nhường muội muội lên trước, Lục Minh Ngọc muốn khách khí vài câu, sau cửa chợt vang lên đạo thanh thanh thúy quen thuộc“Đại tỷ tỷ, A Noãn, ta cũng muốn ngồi chung xe với các người!”

      Là chi thứ hai Lục Hoài Ngọc. Tiểu nương trắng trẻo mập mạp, hôm nay mặc thân váy màu hồng hoa hải đường xinh đẹp đáng .

      Lục Minh Ngọc mặt mang vẻ cười, ánh mắt lại quét về phía sau, dừng ở mặt Nhị phu nhân cùng Tam tỷ tỷ Lục Yên, mà gần như nàng mới nhìn đến, nhị phu nhân giọng quát: “Hoài Ngọc còn mau trở về, bên đại tỷ con nhiều người ngồi lắm rồi, con còn muốn cùng Tam muội chen chúc nữa sao” xong nháy mắt với nha hoàn cận thân của con , nha hoàn kia vội vàng tiến lên khuyên Lục Hoài Ngọc.

      Trong mắt Lục Minh Ngọc lúc này tràn đầy ý cười, Nhị bá mẫu nàng là người tối sĩ diện, mặc kệ ở nhà có thích thứ nữ bao nhiêu nữa, xuất môn làm khách đều mang theo Lục Yên, còn muốn Lục Yên phải ăn mặc đẹp, từ trang sức đến vật liệu may mặc phải là tinh xảo, còn bắt Lục Hoài Ngọc cùng thứ nữ phải hòa thuận, muốn cho người ngoài biết nàng là mẹ cả hiền lương thục đức.

      “Nương......” Lục Hoài Ngọc bĩu môi làm nũng.

      Nhị phu nhân trầm mặt trừng nàng. Lục Hoài Ngọc dám trái lời mẫu thân, hung hăng liếc Lục Yên cái, thở phì phì bước lên xe trước, Lục Yên cũng quen như vậy. Bên này Đại phu nhân và tỷ muội Lục Minh Ngọc giục mọi người chuẩn bị xuất phát. Lục Yên nhu thuận bước lên xe ngựa, vừa mới vào, bên trong liền truyền đến thanh ghét bỏ của Lục Hoài Ngọc,“Ngồi ở ngoài kia, đừng có lại gần ta.”

      Lục Yên lên tiếng.

      Lục Minh Ngọc ở trong lòng thở dài. Lục Yên thích cùng các nàng tụ hội, vì vậy lúc ra ngoài khó tránh khỏi bỡ ngỡ lạ lùng, Lục Minh Ngọc đối Lục Yên cũng có bao nhiêu tình tỷ muội , nhưng nàng vẫn có chút đồng tình với thái độ vô lễ của Nhị tỷ tỷ. nương gia, mặc kệ đối với ai, dù trong lòng có chán ghét, cũng chỉ có thể lạnh lùng xa cách thể chỉ trích nặng lời. Những biểu hà khắc kia, truyền ra ngoài đối với thanh danh của Nhị tỷ tỷ cũng có gì tốt. Đời trước Nhị tỷ tỷ sau khi xuất giá ăn thiệt ít cũng bởi vì tính tình này.

      Lên xe, Lục Minh Ngọc ngồi ở bên trái, người thứ hai lên xe là Lục Cẩm Ngọc ngồi ở đối diện muội muội, đem chủ vị tặng cho Trần Liên Song. Tuy Lục Minh Ngọc thích Trần Liên Song, nhưng vào lúc này cũng biểu ra ngoài,. Dọc theo đường ba vị nương cười cười, lại vì ngồi quá gần mà Lục Minh Ngọc nhịn được lại nhiều lần liếc cặp chân bó dưới váy kia của Trần Liên Song.

      Đừng cái khác, chỉ riêng đôi giày thêu thôi tinh xảo đáng !

      Nhưng Lục Minh Ngọc vẫn nghĩ ra, tại sao Nhị bá phụ nhìn đến hai chân này bị mê hoặc, dù cho xem cũng chỉ là hai chân, có thể làm được gì?

      Miên man suy nghĩ đến Quốc Công phủ .

      Hôm nay Quốc Công phủ khách nhân rất nhiều, bên cạnh người gác cổng còn an bài thêm ma ma chuyên đón khách. Nữ quyến Lục gia vừa xuống xe, khuôn mặt trắng noãn, thoạt nhìn thập phần lanh lẹ, từ phía sau cửa bước lên ngăn đón , hướng Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân cười tủm tỉm, giải thích :“Hai vị phu nhân, Thái phu nhân hôm nay nắng nóng, xin mọi người ghé qua nhà thuỷ tạ ngồi, tại mọi người đều ở bên kia , lão nô dẫn đường cho phu nhân cùng các vị nương”

      Đại phu nhân cười gật đầu, “Làm phiền ngươi .”

      Ma ma mặt trắng khách khí vài câu rồi nhanh chóng mời mọi người vào trong.

      Trong vườn hoa Quốc Công phủ.

      Kỳ hôm nay Quốc Công phủ chỉ có phân 2, 3 loại khách nhân, ngăn cách bởi núi giả, bên chiêu đãi nữ khách bên chiêu đãi nam khách. Nữ quyến từ lão thái thái năm sáu chục tuổi đến các phu nhân mới lập gia đình độ tuổi hai mươi, hay các đại nương tuổi mười bốn mười lăm đến các tiểu nữ oa năm sáu tuổi có thể muôn hồng nghìn tía. Nam khách bên kia, có chút tuổi đều có việc, cho nên mời tới chủ yếu là các đệ tử nhà huân quý hoặc các tú tài đồng khoa mà Sở Tùy quen biết, đương nhiên, cũng có nữ quyến dẫn theo nam hài, chỉ cần 7 tuổi, cũng bị an bài cho huynh đệ Sở Hành, Sở Tùy chiêu đãi.

      Trong đó bao gồm Trang vương phủ Thế tôn Tiêu Hoán, cũng là tôn thất đệ tử duy nhất đến Sở gia hôm nay.

      Lần này mở tiệc chiêu đãi là vì Sở Tùy, mời nam khách đến cũng đều là hảo hữu của Sở Tùy, vì thế Sở Tùy thập phần bận rộn, rảnh bứt ra. Sở Hành là võ tướng, đám tú tài cao giọng đàm luận ngâm thơ, có chút hứng thú tham dự trong đó, mình đứng ở xa xa, mắt phượng nhìn chằm chằm đến núi giả bên kia lo lắng đám nam oa chơi đùa kia bướng bỉnh loạn.

      Nhìn chằm chằm lúc, bỗng thoáng nhìn thấy Tiêu Hoán lén lút hướng đường về chạy .

      Trang vương chỉ có tôn tử này, nghĩ đến tiểu bá vương Tiêu Hoán tính tình bất hảo e rằng có ai dám ngăn trở , Sở Hành đảo mắt nhìn đường đệ bị nhóm tú tài vây quanh, xoay người, nhanh chậm theo Tiêu Hoán. Tiêu Hoán thấy , nhưng cũng thèm để ý, hướng chỗ nữ quyến thẳng tiến, đến nơi vách ngăn giữa nữ quyến và nam quyến, Tiêu Hoán bước chân lên trước, mắt nhìn xung quanh.

      “Thế tôn muốn gặp lệnh đường?” Sở Hành đứng ở phía sau thiếu niên lang 10 tuổi, bình tĩnh hỏi.

      “Ta tìm A Noãn biểu muội, biết có đến đây hay ?.” Tiêu Hoán cũng quay đầu lại .

      Sở Hành im lặng, thế này mới nhớ lại đời trước, Tiêu Hoán và đường đệ từng vì Lục Minh Ngọc ồn ào thời gian.

      Lại nhìn thiếu niên lang trước mắt kiểng chân quan sát, trong lòng Sở Hành đột nhiên dâng lên loại cảm giác kỳ quái, muốn Tiêu Hoán vì vậy mà tương lai phải đau lòng. Nhưng mà, Tiêu Hoán mới 10 tuổi, có thể cái gì? Đây là cảm giác muốn lấy thân phận của nam nhân khuyên nam nhân khác, lại bởi vì đối phương đủ tuổi thể chân chính trao đổi mà sinh cảm giác rất áp lực, dễ chịu cho lắm.

      Nếu thể , Sở Hành chuẩn bị khuyên Tiêu Hoán trực tiếp tìm mẫu thân , ở đó chờ nữ quyến Lục gia, nhưng mà đợi mở miệng, cách đó xa chợt có tiếng tán thưởng truyền tới,“A Noãn ngươi xem, bên kia có rất nhiều cây ngô đồng, xinh đẹp!”

      Sở Hành trong lòng vừa động, tự chủ được xoay người nhìn về phía phát ra thanh, liếc mắt liền thấy đoàn người tới ở giữa chính là đệ muội, mặc thân váy mỏng màu phấn đào, tóc búi lại như những nụ hoa, búi tóc cài châu hoa bằng ngọc bích màu hồng phấn dưới ánh mặt trời càng thêm óng ánh. Nhìn sang , tiểu nương khóe miệng khẽ cười, cặp mắt hoa đào mắt long lánh ánh nước ,“Biểu ca, ngươi đến rồi a?”

      Biểu ca......

      Ánh mắt Sở Hành dời từ Lục Minh Ngọc sang Tiêu Hoán, nhìn Tiêu Hoán hưng phấn mà chạy đến bên cạnh Lục Minh Ngọc, biểu huynh muội vừa vừa cười, Sở Hành hiểu sao cảm thấy có chút chói mắt. Lục Minh Ngọc là trọng sinh, nàng hẳn nên nhớ Tiêu Hoán đối với nàng hữu tình, trọng sinh lần nữa, nàng biết là nên cùng Tiêu Hoán quá thân cận ư?
      Pe Mick, AChu, Handy35 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :