1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân Noãn Hương Nùng - Tiếu Giai Nhân

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đặng Gia

      Đặng Gia Well-Known Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      2,052
      Chương 36

      Trong vòng canh giờ ngắn ngủi, đầu tiên là bị Lục Vanh chọc giận mà sinh khí, tiếp theo nhận ra mình bị tiểu thúc dòm ngó từ lâu, bị kích liên tục như vậy, dẫn đến Tiêu thị bị động thai.

      Đặng lang trung phải quay lại lần nữa khai đơn thuốc dưỡng thai cho Tiêu thị. Sau khi uống thuốc xong, vì lo lắng cho hài tử ở trong bụng, nên nàng cưỡng bách chính mình nghỉ ngơi nghĩ đến những chuyện phiền lòng, có trượng phu cùng nữ nhi bồi bên cạnh, Tiêu thị yên tâm mà ngủ.

      “ A Noãn, con ăn trước chút gì , đừng để bị đói” . Thấy thê tử ngủ, Lục Vanh vỗ vỗ bả vai của nữ nhi , giọng . Buổi trưa xảy ra chuyện tới giờ Lục Vanh chưa có ăn gì, nhưng lại lo lắng cho nữ nhi bị đói, Thân thể của nàng trong thời kì phát triển nên để bị đói.

      Lục Minh Ngọc cũng có tâm trạng mà ăn uống,nàng lôi kéo tay phụ thân đến trước bàn, giúp phụ thân ngồi yên ghế, nàng đứn đối diện với phụ thân, giọng hỏi tình: “ Cha, ai chọc cho mẹ bị động thai vậy? Cha hãy cho con , con còn là tiểu hài tử nữa, nếu như người chịu con nghe, con rất lo lắng cho mẹ, như vậy rất khó chịu.”

      Lục Vanh sờ sờ đỉnh đầu của nữ nhi, trầm mặc lát, vẻ mặt có chút khó xử : “A Noãn , việc này đáng ra nên cho cho con nghe, nhưng cha biết con là người hiểu chuyện, nên giờ cha co con, cũng coi như dạy cho con, sau này chọn nha hoàn phải cẩn thận.””

      Lục Minh Ngọc gật đầu, kiên nhẫn chờ phụ thân tiếp.

      Lục Vanhhạ giọng tiếp: “ Chuyện là như vầy…. Bích Đàm… Tứ thúc con thích Bích Đàm,hai người gặp mặt ở hoa viên, xuýt nữa để Mặc Trúc nhìn thấy. Mặc dù Mặc Trúc nhìn thấy bọn họ nhưng Tứ thúc của con sợ chuyện này bị bại lộ, nên an bày Bích Đàm hãm hại Mặc Trúc, nhằm mượn tay cha giết Mặc Trúc. Hôm nay Bích Đàm đưa đào có dược đến, may mắn cha ăn ít, trúng kế của bọn họ.”

      Đây là lý do mà cùng thê tử bàn luận lúc lâu, vừa có thể nữ nhi phòng bị Tứ thúc thân cận lâu, cũng miễn cho con tiếp xúc nhiều với Lục Tuân.

      Cả người Lục Minh Ngọc cứng đờ.

      Tứ thúc cùng Bích Đàm có tư tình? Bích Đàm là đại nha hoàn bên người mẫu thân, Tứ thúc thích ai thích, lại thích Bích Đàm? Tiểu thúc thông đồng với nha hoàn bên người của tẩu tử, có nghĩ tới hay nếu như chuyện này bại lộ mẫu thân nàng trở thành đề tài cho mọi người đàm tiếu?.Thiếu chút nữa bị Mặc Trúc bắt gian mà Tứ thúc cũng có hối cãi, ngươi lại còn xúi giục Bích Đàm….

      Trong lòng vừa có ý nghĩ này, tự nhiên cả người Lục Minh Ngọc lạnh ngắt .

      Sau khi nàng trọng sinh, có nhiều chuyện xảy ra bên người nàng có ít hoặc nhiều thay đổi, ví dụ như đời trước nàng chùa dâng hương tạ lễ , cũng được Sở Hành cứu, đời trước mẫu thân nàng cũng có mang thai, nên Bích Đàm cũng hạ dược với Mặc Trúc. Nhưng nếu Bích Đàm cùng Tứ thúc sớm thông đồng với nhau, khi Mặc Trúc vô tình gặp được bọn họ ra tay hãm hại Mặc Trúc, vậy đời trước khi mẫu thân ngã xuống hồ, có phải mẫu thân cũng bắt gặp được hai người tư tình, nên Tứ thúc lệnh cho Bích Đàm dẫn mẫu thân lại hồ, sau đó tàn nhẫn độc ác mà đẩy mẫu thân xuống, rồi ngụy trang thành mẫu thân tự sát?

      Sau khi mẫu thân chết, Tứ thúc lại đối tốt với nàng gấp đôi, như đối đãi với nữ nhi thân sinh của mình, là muốn mượn nàng để giảm bớt tội lỗi trong lòng sao?

      Nghĩ đến kiếp trước nhận giặc làm cha mười mấy năm trời, Lục Minh Ngọc tức giận đến cả người run rẩy.

      Còn Lục Vanh chỉ nghĩ nữ nhi tức giận Lục Tuân vẻ ngoài đạo mạo, nên cầm bàn tay bé của nữ nhi xoa xoa, nghiêm túc mà dặn dò: “A Noãn, đức hạnh của Tứ thúc con tốt, từ hôm nay trở , bất khì khi nào con nhìn thấy , cần để ý đến , con nên xem như kẻ thù mà cảnh giác, chưa?” có thể nắm chắc mười phần đuổi Lục Tuân khỏi kinh, làm cho Lục Tuân cách nào trở về xuất trước mặt thê tử, nhưng Lục Vanh lại sợ Lục Tuân vụng trộm trở về, đánh chủ ý lên người nữ nhi.

      “ Cha , người định xử lí Bích Đàm như thế nào? Tứ…. chúng ta mặc kệ sao?” Lúc trước Lục Minh Ngọc chỉ tức giận, nhưng khi nàng mở miệng, nhịn được khóc lớn, cũng quên luôn đáp ứng mẫu thân giữ bí mật. Lục Minh Ngọc khóc lóc dựa vào đầu vai của phụ thân, nhớ lại chuyện mẫu thân chết oan ở đời trước,nàng trở thành kẻ cha mẹ mà sống: “ Cha, người thể buông tha dễ dàng cho tứ thúc như vậy, tâm địa độc ác,là giết mẹ con,…. Mẹ cho con người cho người biết, sợ người hiểu lầm là mẹ dạy con dối gạt người, để người áy náy mà đuổi Mặc Trúc …”

      Lục Vanh như bị sét đánh.

      Kiếp trước, thê tử của chết? là bị Lục Tuân hại chết?

      Bích Đàm cùng thê tử bên hồ tản bộ, sau khi Bích Đàm rời , thê tử nhảy hồ tự tử. Mà khoảng thời gian Bích Đàm rời , Lục Tuân người luôn mơ tưởng đến thê tử làm gì? Đẩy thê tử xuống nước sao? thương thê tử như vậy, sao có thể bỏ được, luyến tiếc ,vậy thê tử tránh né , nên lấy cái chết để giữ mình trong sạch?

      Khóe mắt Lục Vanh muốn nứt ra, nhưng vì nữ nhi còn khóc trong lòng ngực , Lục Vanh thầm bình tĩnh lại, lâu mới nắm chặt bả vai của nữ nhi: “A Noãn đừng khóc, cha thay mẹ con làm chủ, con về Mai Uyển trước , cha còn có chuyện phải xử lý.”

      Lục Minh Ngọc khóc lóc mà gật đầu.

      Lục Vanh giúp nữ nhi lau nước mắt, sau khi tiễn nữ nhi , kêu Mạnh Toàn tới , mặt biểu cảm : “Bích Đàm, Mặc Trúc đều xử lí hết .”

      Mạnh Toàn khiếp sợ mà ngẩn đầu lên, đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của Lục Vanh, cùng bộ dáng vân đạm phong khinh quen thuộc của Tam gia khi xử trí hai người. Mạnh Toàn ràng, Bích Đàm cùng Mặc Trúc chắc chắn phạm vào tử tội, mới có thể làm Tam gia phẫn nộ như vậy, khi vậy cũng cần hỏi tình. Cúi đầu, Mạnh Toàn trầm giọng đáp: “ Tam gia yên tâm, ta nhất định làm sạch .”

      xong lùi hai bước, xoay người vẻ mặt nghiêm túc mà rời .

      Mặc Trúc cùng Bích Đàm được giam giữ cùng chỗ,tay chân Mặc Trúc đều bị dây thừng cột lại, miệng cũng bị bịt, nhưng cả người đều bình an vô , sắc mặt ngưng trọng mà ngồi trong góc. Bên cạnh, Bích Đàm cũng bị trói giống vậy, nhưng nàng nằm ngửa mặt,cả người quần áo đều vết máu loang lổ, người hôn mê.

      Tro bụi phủ đầy phòng tĩnh mịch tiếng động, Bích Đàm hôn mệ động cái, Mặc Trúc qua xem, nhìn thấy đôi tay bị thương của Bích Đàm, nàng có chút hiểu. Trong đào có dược, nhưng khi điều tra ra, lại phải là Tiêu thị, nhưng trừ bỏ Tiêu thị, còn ai có thể sai khiến Bích Đàm.

      chi nha” tiếng, cửa mở ra có người tới.

      Mặc Trúc ngẩng đầu , thấp thỏm mà nhìn chằm chằm cửa, tiếng bước chân vang dội ngày càng gần, tựa như quỷ sai ở địa phủ. Mặc Trúc khẩn trương mà cả người đổ mồ hôi lạnh, nàng hy vọng Tam gia niệm tình chủ tớ tha cho nàng, những cũng lo lắng người tới là do Tam gia phân phó, đầu tiên đánh cho nàng vài bản tử, sau đó đem nàng bán .

      Cửa mở, thân ảnh cường tráng tới. Mặc Trúc nhận ra là Mạnh Toàn, nàng ô ô cầu Mạnh Toàn mở khăn ra cho nàng cơ hội chuyện, Mạnh Toàn tựa như nghe thấy mà thẳng tới người Bích Đàm, sau đó ngồi xỏm xuống, lấy quần áo che mặt Bích Đàm, rồi dùng sức che miệng Bích Đàm. Mặc Trúc kinh hãi mà mở to hai mắt nhìn , rốt cuộc Bích Đàm cũng tỉnh dậy , miệng bị người ta bịt lại, nàng ta thể hô hấp, nàng ta vặn vẹo cả người người như cá lên bờ, nhưng đối với nam nhân trước mặt, chút sức lực này của nàng ấy, là đáng kể.

      Rất nhanh, thân thể Bích Đàm hết giãy giụa.

      Mạnh Toàn che chốc lát rồi mới buông ra, lấy ngón tay đè ở cổ Bích Đàm, xác nhận người chết, mới chậm rãi đứng lên, bắn ánh mắt đen lạnh băng nhìn về phía Mặc Trúc run bần bật. Mặc Trúc nhìn hiểu ánh mắt này của nam nhân, nàng kinh hoảng mà lắc đầu liên tục,dùng hết sức mà lùi lại phía sau, nhưng nàng cũng chạy lâu, nhanh chóng bị Mạnh Toàn bắt được, đánh giá Mặc Trúc cái,mới duỗi tay lấy cái khắn trong miệng Mặc Trúc. Nghẹt thở mà chết là việc sạch nhất, lấy cái khăn ra, mới có thể động thủ.

      “ Ta có bí mật cho Tam gia.” Mặc Trúc nhanh chóng nắm lấy cơ hội này, nhanh chóng loạt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Toàn “ Chuyện này liên quan tới sinh tử của Tam gia, nếu ngươi giết ta, tương lai Tam gia xảy ra chuyện, đừng trách ta nhắc nhở ngươi!” Nàng cần phải , nếu chết ngay lập tức, chết oan, nếu như nàng thấy được Tam gia, nàng mới có thể lợi dụng mười mấy năm tình cảm chủ tớ mà cầu được đường sống.

      Mạnh Toàn nhíu mày, những lời uy hiếp khác có thể để ý, nhưng liên quan đến sinh tử của Tam gia….

      Mặc dù đoán được có khả năng Mặc Trúc dối, nhưng Mạnh Toàn cũng dám tự tiện làm chủ, nhìn Mặc Trúc, cười lạnh : “ cho ngươi sống thêm chút, nhưng ngươi yên tâm,nếu như có bí mật, ta cho ngươi biết thế nào sống bằng chết.” xong cũng nghe Mặc Trúc dong dài, đem nhét khăn vào miệng Mặc Trúc lần nữa, nhanh chóng tiền viện bẩm báo.

      Mặc Trúc có bí mật?

      Lục Vanh tin. Đời trước vẫn luôn sống, đủ chứng minh Mặc Trúc chỉ muốn nhìn thấy , cầu tha cho nàng.

      Mặc Trúc đáng chết sao?

      Bình tĩnh mà xem xét, Mặc Trúc mơ ước chủ tử , chỉ tính hiểu quy củ dĩ hạ phạm thượng, nhưng tội cũng đáng chết, hai đời cùng thê tử hòa hợp, nguyên nhân nửa cũng do Mặc Trúc gây ra, cũng thể thoái thác tội của mình, là lần rồi lại lần tự tị bản thân mình, nên mới làm lạnh tâm thê tử. Lục Vanh biết mình có lỗi với thê tử, nhưng luyến tiếc muốn trừng phạt chính mình, muốn dùng khoảng thời gian còn lại sống tốt cùng thê tử, thương nữ nhi, cũng bù đắp những sai lầm trước kia.

      thể trừng phạt chính mình, Lục Vanh chỉ có thể giết Mặc Trúc, trừ bỏ cái gai trong lòng của thê tử.

      Mặc Trúc đáng thương sao? Lục Vanh muốn suy xét đến điểm này,nếu Mặc Trúc muốn trách, nên trách nàng tuân thủ tôn ti trật tự. Mỗi người đều phải trả giá đại giới cho lựa chọn của mình, kiếp trước chọn coi trọng mặt mũi mà phụ thê tử, nên cuối cùng rơi vào cảnh vợ con. Nếu trong lòng Mặc Trúc an phận thủ thường, cũng trở thành cái gai trong lòng thê tử.

      “ đưa nàng lên đường.”

      Nhàn nhạt trả lời, Lục Vanh tiếp tục đến bồi bên cạnh thê tử.

      Mạnh Toàn tuân mệnh, bước chân như gió mà về phòng giam giữ Mặc Trúc, nhìn ánh mắt chờ mong của Mặc Trúc, Mạnh Toàn cười lạnh, ngồi xổm xuống, châm chọc mà nhìn Mặc Trúc: “ Ngươi cho rằng Tam gia lại đây , nhìn thấy bộ dáng này của ngươi Tam gia tha thứ cho ngươi sao? Ta cho ngươi biết, trong lòng Tam gia trước giờ chỉ có mình phu nhân, người nha hoàn mà muốn bay làm phượng hoàng như ngươi, căn bản xứng để cho Tam gia gặp mặt ngươi lần cuối.”

      xong nâng mặt Mặc Trúc lên, nhìn trái phải chút, bàn tay đặt ở đỉnh đầu của Mặc Trúc, dùng sức cái, chỉ nghe răng rắc tiếng. Cổ Mặc Trúc gãy.nhưng Mặc Trúc cũng có chết lập tức ngay, nàng ngã mặt đất , bên run rẩy, bên khó có thể tin mà nhìn chằm chằm Mạnh Toàn, nhưng có lẽ, xuyên qua Mạnh Toàn nàng nhìn nam nhân khác, đó là người mà nàng ái mộ nhiều năm, là Tam gia mà lý do giết nàng cũng cho nàng biết.

      Nàng cam lòng, nàng chết cũng nhắm mắt.

      Đáng tiếc mệnh phải của nàng, đắc tội chủ tử, muốn chết cũng phải chết.

      Nam nhân mà Mặc Trúc trước khi chết tâm tâm niệm niêm, lúc này ngồi bên cạnh Tiêu thị, nắm lấy bàn tay phải của Tiêu thị dán vào mặt mình, từng đợt suy nghĩ trong lòng mà lo sợ . nếu như phải nữ nhi trọng sinh, nếu như thê tử chết thảm tay người khác, Lục Vanh cảm thấy, chẳng những sống áy náy cả đời, mà còn khi chết cũng thấy được nàng.

      “ Tiêm Tiêm…”

      Lục Vanh lẩm bẩm gọi khuê danh của thê tử, môi hôn lên mu bàn tay của nàng, động tác ôn nhu, như nâng niu bảo vật, đôi mắt bị sương mù che lấp, nhưng lại thấy được tia tàn nhẫn. Bích Đàm, Mặc Trúc đều chết, tên đầu sỏ gây tội còn sống….

      Lục Tuân, Lục Tuân!
      Last edited: 20/8/17
      Pe Mick, cá cơm, AChu42 others thích bài này.

    2. Đặng Gia

      Đặng Gia Well-Known Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      2,052
      Chương 37


      Xế chiều, hoàng hôn lướt qua đầu tường chiếu vào Tam phòng Lục gia,hai cây lựu trong sân nhánh cây sum xuê rậm rạp,lá xanh đong đưa nhàng theo gió, ánh nắng vàng chiếu qua từng nơi. Bồn hoa nguyệt quế mà Tiêu thị thích nhất, đóa nụ hoa vươn lên muốn nở, trong đó có mấy bông nở,bạch phấn hồng, kiều diễm quyến rũ .


      Hương hoa nhàn nạt theo gió lướt qua cửa sổ, đột nhiên Tiêu thị tỉnh dậy, mở to mắt, bức màn trong trướng che khuất làm ánh sáng mờ tối, biết là sáng sớm hay là chạng vạng tối. Tựa như ngủ rất lâu, cả người đều mệt mỏi, Tiêu thị xoa xoa trán, miễn cưỡng dễ chịu được chút, nàng chậm rãi xoay người, ngờ vừa xoay lại, nhìn thấy trượng phu nằm ngủ ở mép giường, đầu gối lên cánh tay mà ngủ.


      Những phiền não trong lòng Tiêu thị khi thấy trượng phu vẫn luôn bên cạnh nàng khi nàng ngủ biến mất, bỗng nhiễn bình tĩnh lại, tựa như gió lướt qua mặt hồ, nhộn nhạo gợn sóng lăn tăn. Nàng nhớ đến những chuyện xảy ra trước khi mình ngủ, trượng phu tin tưởng Mặc Trúc trong giây lát, hay là Lục Tuân có ý nghĩ đê tiện đối với nàng, trong lòng nàng từng lửa giận ngất trời, nhưng bây giờ, Tiêu thị có cảm giác vượt qua sóng gió, sau cơn mưa trời lại sáng, cả nhà vượt qua khó khăn đều cảm kích cùng vui mừng.


      Mặc kệ có chuyện gì, so sánh với đời trước, đời này bọn họ biết được ai là ác nhân, còn có thể phòng bị.


      Vẻ mặt nhu tình như nước, Tiêu thị cẩn thận mà ngồi dậy, dựa vào bên giường,nhìn thoáng qua tóc rối của trượng phu khi ngủ, phía dưới mí mắt có chiếc lông mi mảnh khảnh. Tiêu thị khẽ mỉm cười, tiến tới, định lấy lông mi ra cho trượng phu. Nhưng tay nàng còn chưa có chạm vào Lục Vanh, Lục Vanh tựa như cảm nhận được động tĩnh của thê tử, nháy mắt bừng tỉnh, mở mắt ra.


      Đôi mắt của Lục Vanh, từ trước đến nay luôn luôn trong suốt, hai người thành thân nhiều năm như vậy, dừa vào Lục Vanh bị mù, Tiêu thị biết quang minh chính đại bao nhiêu lần mà nhìn mắt , nhìn nhiều , xem nhiều, cảm thấy cũng có gì đặc biệt, cho nên Tiêu thị theo thói quen mà liếc qua đôi mắt của trượng phu, sau đó tiếp tục khom lưng cúi đầu, đối phó với lông mi ngoan cường kia: “ Đừng nhúc nhích, mặt ngươi có lông mi, để ta giúp lấy xuống cho.”


      Lúc chuyện, vài sợi tóc dài của nàng rớt xuống , Tiêu thị kịp thời giữ lại, lần nữa đẩy về phía sau, thuận vén lên bên tai,đảm bảo chạm vào mặt trượng phu, Tiêu thị thỏa mãn mà cười, đôi mắt hoa đào mỹ lệ nhìn chằm chằm lông mi mặt trượng phu, dùng ngón trỏ chạm chạm, đem kéo xuống dưới, rồi hơi dùng sức chút lấy lên, tựa như nhéo mặt trượng phu.


      Lấy ra được, Tiêu thị chuyển người, hướng về phía ngoài giường mà thổi ngón tay dính mi,đôi môi đỏ mộng chu ra, nắng chiếu qua cửa sổ sáng ngời, khi chiếu đến bên giường chỉ còn sót lại ánh chiều tà, nhưng ánh chiều tà làm cho gương mặt nữ nhân mới tỉnh ngủ càng thêm nhu hòa, làm cho nàng càng xinh đẹp sáng ngời, đẹp tựa như bức tranh mỹ nhân rời giường lưu truyền thiên cổ. Tiêu thị cũng biết bây giờ mình có bao nhiêu xinh đẹp, lông mi bay , Tiêu thị muốn tâm cùng trượng phu, nhưng bất ngờ khi thấy trượng phu còn bất động , ngước đầu nhìn về phía nàng, nhúc nhích, nhìn có chút ngây ngốc. Có điều người vừa mới tỉnh ngủ thường như vậy, Tiêu thị cười cười, ôn nhu sờ cái trán cả trượng phu, hỏi: “ Còn chưa tỉnh ngủ sao?”
      Lục Vanh vẫn nhúc nhích, vẫn như cũ lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt trong suốt như nước tựa nhiều có nhiều điểm tinh quang.


      Tiêu thị rốt cuộc cũng chú ý tới ánh mắt khác biệt của trượng phu, trước mỗi khi trượng phu nhìn nàng, nàng cũng cảm thấy có gì, nhưng bây giờ , nàng có chút hoảng hốt, càng ngày càng hoảng, lần đầu tiên dám nhìn lại . có thể trượng phu nhìn thấy gì sao? Nữ nhi qua, trượng phu phải đợi hai năm nữa mới khỏi hẳn…


      Trong đầu càng ngày càng loạn, lại đón nhận ánh mắt nóng rực của người nam nhân. Nóng đến nỗi nàng phải thừa nhận rằng có thể nhìn thấy, Tiêu thị hít thở chút, mặt so với trước càng đỏ thêm.Thành thân tám năm, Tiêu thị quên biết bao nhiêu lần mơ thấy trượng phu có thể nhìn thấy,mơ thấy tình cảnh lần đầu khi trượng phu nhìn thấy nàng, biết được ánh mắt của trượng phu có thể phục hồi, mơ thấy ngày càng nhiều, có khi ban ngày, nàng nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng của trượng phu, cũng cầm lòng được mà ảo tưởng.


      Nhưng vô luận mộng tưởng ban ngày hay là ban đêm, trong mộng của nàng, nhất định nàng mặc bộ váy nàng thích nhất, trang điểm đẹp nhất, chứ phải như bây giờ, nàng vừa mới tỉnh ngủ, đầu tóc lộn xộn, ánh mắt hơi hơi đau là do khi trước khi ngủ khóc, hơn phân nửa là sưng lên, có lẽ mặt còn có ngân đỏ của gối để lại.


      Tiêu thị đột nhiên xoay người, đưa lưng về phía nam nhân, khẩn trương mà giọng lắp bắp: “ Chàng, chàng có thể nhìn thấy sao?”


      Cho tới thời khắc này, Tiêu thị mới hiểu được, trước kia nàng có thể thoải mái sống chung với trượng phu, hoàn toàn là do hai mắt mù của Lục Vanh, nàng chưa từng xem thường , nhưng trong lòng cũng có chútcảm giác ưu việt, nên nàng làm những chuyện mà nếu như Lục Vanh nhìn thấy tuyệt đối nàng bao giờ làm, tựa như nhìn lén , hoặc trừng , hoặc là hợp tình hợp lý mà lạnh nhạt …. còn tại, nàng lại dám nhìn .


      Người trốn rồi, cuối cùng Lục Vanh cũng hồi hồn, chậm rãi ngồi thẳng lên, để ý cánh tay tê dại, ánh mắt từ trung y màu trắng thêu lá sen của thê từ từ từ chuyển đến thanh bào của , cũng thấy được ràng, loại cảm giác này, giống như vừa được sống lại. Lục Vanh đưa tay ra, năm chặt quyền, ánh mắt đen sáng bức người, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy, nhìn thấy những đồ vật quen thuộc bên người, nhìn thấy chính mình…


      Lục Vanh nhìn lại nơi khác, tầm mắt lại mơ hồ, bình phong hoa cỏ bốn mùa chỉ có thể những đường nét to lớn, lại nhìn ra xa xa, màn tâng tầng lớp lớp, giống như biến ảo khôn lường. Thấy cố hết sức, Lục Vanh đúng lúc nhắm mắt lại để giảm bớt chua xót, đáy lòng có chút thất vọng, nhưng đây cũng là điều nằm trong dự liệu, lão lang trung trị đôi mắt qua, muốn bình phục hoàn toàn, ít nhất khoảng tháng nữa.


      Cũng may có thể nhìn thấy.


      “ Tiêm Tiêm, nàng đẹp.” Bình tĩnh trở lại, Lục Vanh ngồi lên giường, chậm rãi vòng tay qua ôm lấy thê tử, tay chạm vào gương mặt tinh tế của nàng,muốn để nàng quay lại , cẩn thận nhìn nàng cái.


      Cổ Tiêu thị đều đỏ, biết sao lại thế này, việc này so với lúc vừa mới gả cho Lục Vanh càng khẩn trương hơn, ràng làm phu thê tám năm, con cũng có thể thay cha mẹ phân ưu. Nàng cúi đầu, chịu cho Lục Vanh xem, Lục Vanh lại cúi đầu thấp xuống để nhìn, Tiêu thị thấy vậy dứt khoát nhào vào lồng ngực : “ Chàng, chàng có thể nhìn thấy bao nhiêu?”


      “ Từ màn trong trướng đều thấy , còn xa hơn đều mơ hồ.” Lục Vanh tay ôm thê tử, tay nhạng vuốt tóc nàng,: “ Tiêm Tiêm, phải gần đây ta thường xuyên ra ngoài sao? ra ta gặp Trâu tiên sinh, có A Noãn hỗ trợ, Trâu tiên sinh tìm ra được bệnh của ta, vẫn luôn châm cứu cho ta, nếu có gì bất ngờ xảy ra , hết tháng này, ta khỏi hẳn.”


      Tiêu thị lúc này nào quan tâm khi nào khỏi hẳn, nàng chỉ muốn biết, trượng phu nhìn thấy nàng, nghĩ nàng như thế nào a!


      “ Thiếp , thiếp, thiếp bây giờ 22 , xinh đẹp như lúc mới gả.” nhìn thấy dáng vẻ đẹp nhất của nàng, tâm trạng của Tiêu thị giảm xuống.Nhân gia chính là khó thỏa mãn như vậy, khi thời điểm mong rằng có thể nhìn thấy, nhưng khi nhìn thấy lại hy vọng thời gian có thể quay ngược trở lại, trở lại đêm động phòng hoa chúc, trở lại thời điểm vén khăn voan của nàng lên.


      Đây phải là lần đầu Tiêu thị tiếc nuối tuổi tác của nàng, Lục Vanh biết suy nghĩ miên man của thê tử mình, cười cười, cúi đầu vuốt ve đỉnh đầu của nàng, nhớ lại hồi ức kinh diễm khi nãy: “ Tiêm Tiêm, trước khi nàng gả cho ta, mẹ cũng với ta rằng nàng là nương đẹp nhất kinh thành, kêu ta đối tốt với nàng. ra ta cũng tin lắm, cảm thấy bà ấy chẳng qua là an ủi ta thôi, sau đó chúng ta thành thân, mặc dù ta nhìn thấy gì, nhưng vẫn nghe được giọng của nàng,buổi tối ôm nàng, ta cũng biết được, coi như nàng phải là nương đẹp nhất, chắc chắc cũng là mỹ nhân. Ta cũng từng tưởng tượng ra hình dáng của nàng, nhưng ta vẫn nghĩ được, ta biết phải hình dung nàng đẹp như thế nào,chỉ có thể , mới vừa rồi mở mắt ra, nhìn thấy nàng, trong đầu ta trống rỗng,chỉ có nhất cử nhất động của nàng, cái nhăn mày, tiếng cười…. Tiêm Tiêm, có khả năng câu này nàng thích nghe, nhưng lần đầu tiên ta may mắn rằng nàng là thứ xuất, may mắn khi lão Vương phi thích nàng, nếu kinh thành nhiều thanh niên tài tuấn như vậy, nào lại tới phiên ta cưới nàng.”


      rất nhiều rất nhiều, thực khen Tiêu thị mấy câu, nhưng ngữ khí ôn nhu, lời may mắn tự đáy lòng, tất cả Tiêu thị đều ràng, trượng phu của nàng đối với dung mạo của nàng vừa lòng.


      Nữ nhân có mấy ai mà thích nghe lời ngon tiếng ngọt? hơn nữa thường thường nghe câu, còn muốn nghe nhiều thêm nữa.


      Nằm trong lòng nam nhân chọt chọt, Tiêu thị giọng hỏi: “ Vậy nếu như khi chàng mở mắt ra thấy dung mạo ta thường thường, vậy chàng thích ta sao? Có phải nạp thêm hai cái mỹ thiếp?” đến câu sau, ngón tay dùng sức chút nhéo vào ngực Lục Vanh, tựa như nếu trả lời đúng, nàng hung hăng véo cái.


      ra Tiêu thị biết trượng phu của mình như vậy, nhưng nàng muốn nghe lời ngon tiếng ngọt, Lục Vanh hôn lên đỉnh đầu của nàng, thập thần nghiêm túc : “ Tiêm Tiêm, đêm chúng ta thành thân, khi nàng nhịn được mà khóc, ta với chính mình, đời này của Lục Vanh chỉ có thê, trừ phi nàng cần ta trước, nếu ta tuyệt đối làm chuyện có lỗi với nàng.”


      Lời , đêm đó thực nghĩ như vậy.


      Tiêu thị nghe xong, lại nhíu nhíu mi, vui mừng : “ ý của chàng ta, mặc kệ người gả cho chàng là ai, chàng đều đối tốt với người đó sao? Còn có, nếu ngày nào đó ta cần chàng, chàng tìm người khác?” sao nàng đột nhiên cảm thấy Lục Vanh đối với nàng lòng dạ, đều phải xuất phát từ thích, mà là cảm kích nàng mù?


      Lục Vanh nghe thấy mùi thuốc súng, vội vàng bổ sung: “ phải, Lúc chúng ta vừa mới thành thân, ta đối với nàng đúng là cảm kích nhiều, nhưng sau này quen thuộc, nàng đối tốt với ta , ta vui mừng, nàng tức giận để ý tới ta, cả đêm ta ngủ được, chỉ có thể hy vọng sớm ngày nàng tha thứ, chưa có ý niệm tìm người khác. Tiêm Tiêm, ta biết lời ngon tiếng ngọt,nàng đừng hiểu lầm ta được ?”


      Sốt rột mà khẩn cầu nhìn chằm chằm thê tử.


      Tiêu thị trách , chỉ có chút oán trách ăn vụng về, nhưng khi đối mặt với ánh mắt khẩn cầu sáng người của nam nhân, Tiêu thị lại đỏ mặt. nàng quay đàu lại , giọng mắng “ Chàng đứng lên trước , ta vừa mới tỉnh ngủ, còn chưa có chải đầu đâu.”


      Mỹ nhân ngượng ngùng quyến rũ, lần đầu tiên thấy thê tử như vậy, nội tâm Lục Vanh rạo rực, ánh mắt nhìn chằm thê tử luyến tiếc rời . Tiêu thị liếc nhanh thấy như vậy, tim đập nhanh hơn, nhưng cũng thúc giục , cũng biết rốt cuộc chờ đợi cái gì. Lục Vanh đoán được tâm tư của thê tử, nhìn đôi môi đỏ thắm của nàng, nín thở ngưng thần mà nhích lại gần.


      “ Tứ tiểu thư đến.”


      Ngay khi môi hai vợ chồng sắp chạm nhau, gian nhà chính truyền tới giọng của Thu Nguyệt, tiếp theo là thanh tận lực đè thấp đầy lo âu của nữ nhi: “ mẹ ta tỉnh chưa?”


      Tiêu thị vội vàng đẩy trượng phu ra.


      Lục Vanh xấu hổ mà ho khan,nhanh chóng ngồi xuống ghế, nhìn thê tử chăm chăm, cảm thấy nhìn thế nào cũng đủ.


      Tiêu thị bị nhìn đến thẹn thùng, cao giọng gọi nữ nhi: “ A Noãn, mẹ tỉnh, con vào .”


      Nghe giọng của mẫu thân tựa như tâm tình tồi, Lục Minh Ngọc nhàng đáp lại, nhìn Thu Nguyệt cười cười, mình vào nội thất. Vừa vào nhìn thấy phụ thân ngồi bên cạnh mẫu thân, còn khuôn mặt mẫu thân đỏ đầy khả nghi. Bối rối, giấu đầu hở đuôi mà hỏi nàng tỉnh ngủ lâu chưa, Lục Minh Ngọc lập tức hiểu, cha mẹ hòa giải với nhau rồi.


      tỉnh ngủ lâu, nhưng thấy mẹ vẫn còn ngủ, nên có lại đây.” Lục Minh Ngọc quan tâm mà giả bộ hồ đồ, đến mép giường, Lục Minh Ngọc tự nhiên mà ngồi bên cạnh mẫu thân, nhàng sờ bụng của mẫu thân: “ Mẹ , người có thoải mái hay ?” trong lòng chỉ quan tâm đến mẫu thân mang, phụ thân cái cũng nhìn đến.


      “ Mẹ có việc gì, A Noãn cần lo lắng.” Tiêu thị sờ sờ tóc của nữ nhi , sau đó ôm lấy nữ nhi mà kiêu ngạo đưa qua cho trượng phu xem, khoe khoang mà hỏi: “ Thế nào, có thấy A Noãn của chúng ta đặc biệt xinh đẹp ?”


      Từ khi nữ nhi vừa bước vào, tầm mắt Lục Vanh vẫn luôn quan sát nữ nhi. Tiểu nương bảy tuổi, vóc dáng lùn lùn đáng , tư thái bộ nhất cử nhất động đều khôn khéo lễ độ , lúc ngồi xuống cũng biết lấy tay phải vén quần áo ra phía sau, tránh cho ngồi lên có nếp nhăn, cực kỳ đáng .Giờ phút này nữ nhi ngay trước mắt , hiển nhiên bị lời của thê tử mà ngốc lăng, ngơ ngác mà nhìn , khuôn mặt trắng nõn bóng lán, đôi mắt đào hoa lại quyến rũ, cực kỳ giống thê tử.


      “ Đẹp , A Noãn của chúng ta rất xinh đẹp.” Lục Vanh khen từ tận đáy lòng, khen xong nhìn nữ nhi cười, mặt có lạnh lùng khi xử trí Bích Đàm cùng Mặc Trúc, chỉ có khí độ nho nhã ôn hòa, như khối mỹ ngọc trải qua năm tháng lắng đọng, khi cười lên, người tựa như có vòng ánh sáng nhu hòa.


      Đặc biệt là đôi mắt ngủ say mười bốn năm , khi tỉnh dậy, rực rỡ lấp lánh.


      Nhìn phụ thân hào quang quanh người, Lục Minh Ngọc mới ý thức được chuyện gì, nàng thể tin được mà quay đầu lại nhìn mẫu thân, Tiêu thị cười gật đầu, thầm chấp nhận suy đoán của nữ nhi. Lấy được khẳng định, Lục Minh Ngọc kinh hỉ đan xen, như đứa trẻ nhào qua ôm chặc lấy cổ phụ thân: “ Cha, người nhìn thấy con sao?”


      Kều thê bên cạnh, nữ nhi trong ngực,trong lòng Lục Vanh dâng lên hào hứng vạn trượng, đứng dậy, hai tay đưa lên cao bế nữ nhi giơ lên: “ Đúng vậy, cha nhìn thấy A Noãn, về sau cha cùng mẹ bồi A Noãn đọc sách luyện chữ, muốn đâu cha dắt con đến đó!”
      đây chính là ước nguyện lớn nhất của Lục Minh Ngọc trước bảy tuổi, giờ tâm nguyện được thực , sợ nhột mà bàn tay có lực của phụ thân đụng vào, nàng khống chế được mà cười, tiếng cười thanh thúy dễ nghe vang lên: “ Tốt tốt, cha mau thả con xuống, con còn là tiểu hài tử nữa, đừng giơ con như vậy…”


      Giọng ngây thơ vang xa ra nội thất, bên ngoài Thu Nguyệt cùng Lý ma ma nghe được , cũng xì cười.


      Tứ nương là, mới có bảy tuổi, phải là tiểu hài tử là cái gì?


      ~


      Bởi vì Lục Minh Ngọc vui mừng cao giọng thông báo, nên chuyện Lục Vanh phục hồi thị lực là giấu được, Lục Vanh để cho thê tử nghỉ ngơi tốt,rồi dắt nữ nhi thỉnh an cha mẹ . Chạng vang, Lục Trảm từ bộ binh trở về, cùng Chu thị , nữ nhi Lục Quân chuyện, đột nhiên biết được tin mắt nhi tử hồi phục, Lục Trảm phá lệ quá kinh hỉ mà đứng lên, bộc lộ kích động ra ngoài.


      Chu thị càng khoa trương hơn, ôm lấy nhi tử khóc , quá vui mà khóc.


      Đến khi hai cha con trở lại Tam phòng, trời tối.


      Lục Vanh cao hứng mà cõng nữ nhi .


      Trong lòng Lục Minh Ngọc có tâm , dựa vào đầu vai phụ thân, giọng hỏi phụ thân: “ Cha, Bích Đàm các nàng….”


      “ Cha lệnh cho Mạnh Toàn thẩm vấn các nàng, các nàng chịu đựng được…” Lục Vanh uyển chuyển mà giải thích kết cục của Bích Đàm cùng Mặc Trúc cho nữ nhi nghe, đoán được tâm trong lòng của nữ nhi, Lục Vanh chủ động : “ Ngày mai gặp mặt Tứ thúc, bắt rời khỏi kinh thành, về sau cấm được bước vào kinh thành nửa bước, sợ tổ phụ, chắc chắn đồng ý.”


      bình tĩnh , nhưng cũng dấu được biến hóa phong ba trong đáy mắt.


      Lục Minh Ngọc nhìn thấy, nàng cắn cắn môi, trầm tư suy nghĩ.


      Trừng phạt này, có chút nhàng, có điều đời này Tứ thúc còn chưa hãm hại tính mạng của mẫu thân, nếu như tố cáo cho tổ phụ, tổ phụ chắc chắn trừng phạt trận . Cùng lắm là đánh gãy chân của nhưng vẫn sống dưới mái hiên, như vậy bằng theo như lời của phụ thân, đuổi ra khỏi kinh thành, mắt thấy tâm phiền.

      Editor: Đặng Gia
      Last edited: 20/8/17
      Pe Mick, bornthisway011091, cá cơm41 others thích bài này.

    3. Đặng Gia

      Đặng Gia Well-Known Member

      Bài viết:
      50
      Được thích:
      2,052
      CHƯƠNG 38


      Ban ngày Lục Vanh vừa phải chăm sóc nữ nhi cùng hiếu kính cha mẹ, đến tối trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng.


      Tấm màn lụa mỏng màu xanh, Tiêu thị tựa vào ngực của trượng phu, giọng tâm . Sau khi biết được Mặc Trúc bị Mạnh Toàn thẩm vấn xem có ý nghĩ an phận đối với trượng phu , nhưng thân thể chịu được mà ngoài ý muốn chết, tâm tình Tiêu thị có chút phức tạp. Đương nhiên là nàng thích Mặc Trúc, nhưng tội của Mặc Trúc đáng chết,… có điều, chết cũng chết, nha hoàn an phận, cần nàng phải hao tâm lo lắng.


      “ Nha hoàn tận tâm trung thành của ngươi chết, ngươi có đau lòng ?” Tiêu thị cố ý châm chọc mà hỏi, hỏi xong còn hừ tiếng.


      Nhưng khi giọng truyền tới tai của Lục Vanh, chỉ còn lại mùi giấm chua . thầm vui mừng khi thê tử tin lời của , nghĩ là người vô tình thô bạo, Lục Vanh ôm chặt thê tử, hôn lên trán của nàng: “ đừng những lời ngu ngốc, trong lòng ta chỉ có nàng. Tiêm Tiêm, chờ khi ta đuổi được , cả nhà chúng ta bốn người bắt đầu sống hạnh phúc vui vẻ, đừng nhắc đến những người liên quan kia được ?”


      “ Được.” Tiêu thị đáp chút do dự, nắm lấy tay của trượng phu đặt lên bụng của nàng, “ Sau này cả nhà chúng ta chỉ nghĩ đến hài tử.”


      Nàng mang thai chưa tới ba tháng, nên chưa có lộ bụng, từ đầu Lục Vanh còn nhu tình như nước, nhưng sau khi cảm nhận được độ ấm người thê tử, từ từ mới phục hồi tự chủ nam nhân. Lục Vanh muốn sờ thê tử chút, bàn tay sờ những chỗ quen thuộc, nhìn nàng tất cả đều rất đẹp.


      “ Ngủ , thiếp mệt rồi.” nữ nhân có mang dễ dàng mệt mỏi, Tiêu thị chôn trong ngực của trượng phu ngáp hai cái, mệt mỏi .


      Lục Vanh vừa nghe , lập tức thu hồi ý nghĩ đó trong lòng, tắt nến, sau đó ôm thê tử ngủ.


      Bọn họ giải quyết được khúc mắc trong lòng, nên tự nhiên ngủ ngon, còn tứ phòng Lục gia bên kia,Lục Tuân nằm giường, lăn lộn khó ngủ.


      Tam ca có thể nhìn thấy!


      Đối với những người khác trong Lục gia mà , đây chính là tin vui, nhưng còn đối với Lục Tuân, thể nghi ngờ đây là tin dữ. muốn nhất là Tam ca vì Mặc Trúc mà lạnh nhạt với Tam tẩu, như vậy có thể chắc chắn Tam ca thân cận với Tam tẩu, thứ hai là tam Tẩu hoàn toàn lạnh tâm đối với Tam ca, như vậy mới có hy vọng vào lòng Tam tẩu. Nhưng bây giờ tốt lắm, Tam ca có thể nhìn thấy, có thể thấy được quốc sắc thiên hương của Tam tẩu, Tam ca làm sao có thể Tam tẩu phòng đơn gối chiếc?


      Tâm phiền ý loạn, Lục Tuân lại xoay người, ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ, Lục Tuân cau mày.


      Đều tại Bích Đàm, vẫn luôn có động tĩnh gì, nếu như ngày hôm qua xảy ra chuyện, làm Tam ca thu phòng Mặc Trúc, Tam tẩu chắc chắn tha thứ cho Tam ca.Nhưng giờ Tam ca khôi phục thị lực, chỉ bằng dung mạo tầm thường của Mặc Trúc, trừ khi Tam ca bất tĩnh nhân , nếu dù có trúng thuốc,Tam ca cũng cự tuyệt Mặc Trúc.


      cách khác kế hoạch của thể thực được, nếu như tiếp tục theo kế hoạch, chỉ tốn công vô ích, chừng có thể dẫn tới nguy hiểm khi bại lộ Bích Đàm.


      cam lòng, nhưng cũng muốn từ bỏ. Lục Tuân gắt gao nhìn chằm chằm màn cửa sổ, nằm yên lặng khoảng khắc, xốc chăn lên, đến trước bàn, xé ra tờ giấy , đề bút viết, dặn dò Bích Đàm tạm hoãn kế hoạch. Sau khi viết xong, Lục Tuân đem tờ giấy kẹp vào trong góc sách, để ngày mai tìm cơ hội bỏ vào núi giả.


      Nhưng ngày hôm sau Lục Tuân ăn sáng,thị vệ bên người chạy tới thông báo: “ Tứ gia, Tam gia vừa phái Mạnh Toàn truyền lời, mời ngài sau khi dùng bữa xong qua đó chuyến, Tam gia muốn cùng ngài đánh cờ.”


      Lục Tuân nghe vậy lòng trầm xuống.


      Muốn đánh cờ? Tam cơ mới vừa nhìn thấy, lo bên cạnh cùng kiều thê ái nữ, mà rảnh rỗi cùng đệ đệ thứ xuất là chơi cờ? Tam ca tìm khẳng định có mục đích riêng,có phải Bích Đàm làm theo lời hạ dược, nên bị Tam ca phát , bắt thẩm vấn, nên lộ ra ?


      Đột nhiên Lục Tuân hoảng sợ, nếu như Tam ca biết có tâm tư đối với Tam tẩu…


      Nhưng chỉ là động tâm , cũng chưa có ra tay khinh nhục Tam tẩu, hơn nữa, chắc chắn vì danh tiếng của Tam tẩu, Tam ca cũng để lộ chuyện này ra ngoài, nên mới kêu đánh cờ, chính là muốn cảnh cáo , nếu chỉ là cảnh cáo có gì phải sợ. cũng có thể là nghĩ nhiều, Tam ca thực chỉ muốn đánh cờ cùng .


      Nghĩ như vậy, Lục Tuân bình tĩnh lại ít, sau khi ăn xong đổi bộ trường bào mới màu xám, sau đó tản bộ đến Tam phòng.


      Lục Vanh ngồi ngay ngắn trường kỷ bên cửa sổ, bàn trống rỗng, có bàn cờ, ràng gọi Lục Tuân lại đây chơi cờ chỉ là lấy cớ. đường đến Lục Tuân cũng nghĩ kĩ đối sách các loại tình huống, bởi vậy khi thấy cảnh này vẫn bình tĩnh như cũ, sau khi vào nhà cười chúc mừng huynh trưởng: “ Nghe mắt của Tam ca hồi phục, là đáng vui mừng….”


      “Bích Đàm chết, còn vì sao chết, chắc ngươi cũng ràng.” Lục Vanh lạnh giọng mà cắt ngang lời , ánh mắt đen như cái giếng gợn sóng, vẻ mặt đầy xa lạ nhìn chằm chằm của thứ đệ, : “ Tứ đệ, ngươi mơ tưởng thê tử của ta còn hãm hại ta, nếu đổi lại là người khác, ta nhất định bắt phải chết cho hả giận. Nhưng ngươi là huynh đệ cùng chung huyết mạch , nể tình ngươi kế hoạch thất bại mà dẫn đến sai lầm lớn, ta cho ngươi hai lựa chọn. là ngươi rời khỏi kinh thành , sau này được phép xuất trước mặt chúng ta, hai là ta đem chuyện này cho phụ thân, mời phụ thân thay ta làm chủ, nếu như phụ thân muốn thu giữ ngươi lại, ngươi phải mốc hai mắt , cam đoan ngươi cách nào mạo phạm huynh tẩu.


      “ Tam ca sợ đến trước mặt phụ thân, chỉ cần ta Tam tẩu chê ngươi mắt mù, Mới câu dẫn ta trước, như vậy phụ thân nghi ngờ phẩm hạnh của Tam tẩu sao? Nếu như ngươi muốn tiếp tục đối phó với ta, vậy thanh danh của Tam tẩu cũng cần nữa sao, để cho mọi người ở kinh thành bàn tán nghị luận, thậm chí còn liên lụy đến A Noãn.?”


      Lục Tuân cười dữ tợn đến trước giường, khiêu khích mà nhìn huynh trưởng.Muốn hù dọa sao, đâu có dễ như vậy.


      Lục Vanh cười châm chọc, nhìn thứ đệ hoàn toàn xa lạ trước mắt, mà nhàn nhạt : “ bên là nhi tử của lão di nương sinh ra, bên là ta, là con dâu xuất thân từ Vương phủ, là tiểu cháu mà ông ấy thương nhất, là Trang Vương mà Hoàng Thượng phải kính trọng ba phần, vậy ngươi , phụ thân lựa chọn tin ngươi, hay là tin chúng ta?”


      rốt cuộc Lục Tuân cũng biến sắc. Từ hận nhất là phụ thân bất công, tại được sủng ái bị huynh trưởng lần nữa vạch trần, Lục Tuân bên muốn thừa nhận nhưng bên cũng thể phản bác lại, trong lòng tức giận cam lòng mà bùng nổ, hai mắt như hai viên đạn tựa như muốn giết người mà nhìn chằm chằm Lục Vanh, gân xanh trán cũng nổi lên.


      Còn Lục Vanh lại thờ ở, tiếp tục : “ nếu đến thanh danh, ngươi muốn bôi xấu danh dự hoàng thất, người đầu tiên muốn mạng của ngươi chính là Hoàng Thượng.”


      Mặt Lục Tuân bởi vì phẫn nộ mà đỏ,nghe xong trắng bệch.


      dám đánh cuộc sao?


      Nếu uy hiếp làm tổn hại thanh danh của Tam tẩu, Lục Vanh chỉ muốn mắt của , nhưng người khác muốn mạng của .


      Lục Tuân cam lòng thua bởi Lục Vanh, cam lòng cứ như vậy mà rời khỏi kinh thành, nhưng cũng dám lấy mệnh để cược, nếu có mạng, cái gì cũng còn. Đôi mắt sao? Phụ thân vì Tam ca mà nhẫn tâm làm mù sao? Nghĩ đến phụ thân luôn luôn thiên vị Tam ca, Lục Tuân cười khổ, dám đánh cược, là con của thiếp, phân lượng trong lòng phụ thân nhất , cũng ti tiện nhất.


      Tất cả tàn ác đều hóa thành khổ sở,cuối cùng ánh mắt bình tĩnh tựa như đều theo dự tính của huynh trưởng, Lục Tuân cúi đầu, nắm chặt tay áo: “ Được, ta , ngày mai ta…”


      ngay hôm nay.” Lần nữa Lục Vanh cắt ngang lời , nhìn lại ánh mắt phẫn nộ của Lục Tuân, trong mắt Lục Vanh cuối cùng cũng lộ ra tia sát khí, ngày thường là người khiêm tốn ôn nhu, nhưng khi gặp chuyện , ánh mắt đơn giản cũng có thể giết chết đối thủ: “ Tứ đệ , đêm qua đêm ta ngủ, biết bao lần muốn cầm kiếm giết ngươi, ta khuyên ngươi lập tức rời , nếu ta dám cam đoan rằng có hối hận hay quyết định này.”


      Lục Tuân cắn răng “ chút hành động đều có, ngươi muốn ta phải sao với phụ thân?”


      Lục Vanh cũng nghĩ giùm lí do: “ Ngươi có thể để lại phong thư, ra ngoài du ngoạn, sau đó đem theo ngân phiếu giả bộ ra ngoài kết bạn , buổi tối cũng đừng trở về.”


      Lục Tuân gắt gao nhìn chằm chằm , muốn kích thích Lục Vanh vài câu để phát tiết lửa giận trong lòng, nhưng lại sợ chọc giận Lục Vanh có đường trở lại. Rũ mi mắt xuống, Lục Tuân hít thở sâu, tới cửa rồi đứng lại, với Lục Vanh: “ Tam ca, ngươi hãy bảo trọng, chúng ta, sau này gặp lại.”


      Lục Vanh lời.


      Lục Tuân nhanh ra cửa phòng, khoảng xa cách Tam phòng, mới quay đầu lại, ánh mắt tàn nhẫn mà nhìn chằm chằm thư phòng của Lục Vanh. Sau này gặp lại? có khả năng đó, nhất định trở lại, lấy khí độ cường thế mà trở lại, đến lúc đó muốn trả thù luôn phụ thân, muốn cho phụ thân hối hận vì bất công đối với nhiều năm như vậy, cũng muốn cho Lục Vanh hối hận vì nhất thời mềm lòng ngày hôm nay, muốn cho Lục Vanh vợ con ly tán!


      Bên trong Tam phòng, sau khi Lục Tuân , Lục Vanh gọi Mạnh Toàn vào,trầm giọng mà phân phó.


      Mạnh Toàn hoảng sợ mà ngẩng đầu lên.


      Lục Vanh cũng giải thích, chỉ bình tĩnh nhìn : “ Có thể làm được ?”


      Mạnh Toàn hoàn hồn, đối mặt với nghi ngờ của chủ tử, vén vạt áo lên rồi quỳ xuống, ánh mắt kiên định mà hứa: “ Tam gia yên tâm, ta chắc chắn cho im hơi lặng tiếng, chết thấy xác.”


      Mạnh Toàn võ công cao cường tâm tư kín đáo, Lục Vanh cũng thực tin tưởng : “ , làm việc cẩn thận , chú ý đừng để rút dây động rừng.”


      Mạnh Toàn gật đầu, thần sắc ngưng trọng mà rời .


      Trong phòng chỉ còn lại mình , Lục Vanh chậm rãi xoay người, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Nắng sớm trong viện tươi đẹp, hoa thơm chim hót líu lo, phong cảnh vui tươi đầy sức sống, nhưng Lục Vanh lại nhìn thấy cảnh thê tử bị bức đến nhảy hồ tự sát, nữ nhi tuổi phải tang mẫu, quỳ gối trước linh đường mà khóc, là đẩy thê tử cùng nữ nhi ra xa, cả đời sống trong hối hận, sống như cái xác hồn.


      Cho nên mặc dù là nợ từ đời trước , nhưng muốn Lục Tuân nợ máu phải trả bằng máu.


      canh giờ sau, Lục Tuân đem hết ngân lượng mà cất giữ từ tới giờ, chỉ mang theo thiếp thân bên người cưỡi ngựa rời Lục gia. Chủ tở hai người vừa mới quẹo qua hẻm , Mạnh Toàn cũng ra, nhưng lại giục ngựa theo hướng ngược lại. Nhìn như ngược, nhưng bao lâu, Mạnh Toàn cải trang đơn giản xong trú chỗ u ở cửa nam thành phụ cận, chờ chủ tớ hai người Lục Tuân.


      Mang nón che, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt chỉ lộ ra bộ râu quai nón ,Mạnh Toàn xoay người leo lên ngựa, nhanh chậm mà theo sau hai người ra khỏi thành .


      Tối hôm đó, Lục Trảm từ bộ binh trở về, bất ngờ phát trong sân có nha hoàn lạ mặt, lo lắng bất an mà đứng đó, nhìn thấy càng luống cuống , cả người đầy sợ hãi chạy tới, bùm quỳ xuống, đôi tay run rẩy mà giơ lên phong thơ: “ Lão gia, Tứ gia, Tứ gia nhìn thấy, đây là thư nô tỳ tìm được trong phòng …”


      nhìn thấy?


      Lục Trảm nhíu mày, nhận lấy phong thư còn chưa mở , mở ra, chỉ thấy có mấy hàng chữ đơn giản, thông báo muốn ra ngoài du ngoạn.


      Xem xong , mặt Lục Trảm đen lại.


      Tốt lắm, tứ nhi tử an phận trong mắt , tiếng , rời nhà trốn ra ngoài du ngoạn!
      Pe Mick, bornthisway011091, AChu42 others thích bài này.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Hay quá. Thanks Nàng. Ta ngờ Lục Tuân như vậy. Haizz
      Diệp Nhược GiaiĐặng Gia thích bài này.

    5. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      Lúc đầu đúng là k ưa nổi Lục cha, nhưng đến giờ phải làm tốt lắm! Bve đc vk con , trả thù cho vk con vậy mới xứng lm cha
      Đặng GiaDiệp Nhược Giai thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :