1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân ngốc - Phó Du (70C full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Cầu @LạcLạc chương 5 :v
      Sắp có H chưa nàng :3
      LạcLạc thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @Nữ Lâm rất tiếc à, truyện ko H, chỉ chuyện bựa thui, rồi sờ mó nhau :v :v :v còn cảnh H à, rất tiếc lần 2, nam 9 truyện này là con ghẻ :v :v
      Hàn Ngọc, Haruka.Me0, susu3 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      :roft::roft: tan nát cõi lòng
      susuLạcLạc thích bài này.

    4. Ngoc Dieu

      Ngoc Dieu Member

      Bài viết:
      90
      Được thích:
      79
      Huhu...., vay la ko co H sao?, nhung doc truyen rat vui ve, cam on nang rat nhieu.
      susuLạcLạc thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 5
      Mẹ nó, thực cắn.

      Có điều đây phải thứ Trương Nghiêu nghĩ trong đầu, lúc này, trong đầu chỉ có ý nghĩ.

      Mẹ nó, nụ hôn nụ tiên của mất rồi.

      Kỳ thực, đàn ông quan tâm mấy mấy thứ này , nhưng Trương Nghiêu vẫn vui, bóp môi Từ Tái Xuân chậm rãi rời , “Em làm gì thế?”

      Từ Tái Xuân bĩu môi, lúc sau mới lên tiếng: “Vừa nãy dáng vẻ như muốn ăn em.”

      Từ lão hổ dạy, chuyện gì đều phải ra tay trước mới chiếm được lợi thế, cho nên Từ Tái Xuân thấy dáng vẻ Trương Nghiêu như muốn ăn , phản ứng đầu tiên của chính là ra tay trước chiếm ưu thế.

      Từ Tái Xuân ra tay trước chiếm ưu thế bị hung hăng giáo dục trận.

      Trương Nghiêu véo gò má phúng phính của véo đến mức Từ Tái Xuân rưng rưng nước mắt mới dừng tay.

      Bất quá vì ầm ĩ thế, nên tâm trạng Trương Nghiêu cũng xoa dịu ít.

      Tuy Từ Tái Xuân ngốc, nhưng tính tình cũng chịu thiệt, nếu người như vậy về Trương gia, chắc nhàm chán đâu.

      Trương Nghiêu cực kỳ đắc ý nghĩ, Từ Tái Xuân trùm đầu ngủ bỗng nhiên nằm sấp, ôm cánh tay , biết mơ thấy cái gì, lầm bầm tiếng, “ ơi…”

      Thực ra rất ít người ỷ lại thế.

      Trương Nghiêu chần chừ giây, cuối cùng giơ tay lên, véo gương mặt bầu bĩnh của Từ Tái Xuân cái.

      “Mềm , mẹ nó là tốt số.”

      Ngày hôm sau, quả nhiên Trương Nghiêu mang Từ Tái Xuân về nhà họ Trương.

      Khi đó hai ông bà Trương gia vì tống khứ Từ lão hổ rất nhọc lòng, sau bà Trương nhanh trí, kịp thời kéo Trương Nghiêu ra làm kẻ chết thay.

      Cho tới bây giờ ông bà Trương gia đều nhiệt tình thương Trương Nghiêu lắm, cũng đúng, ai nhiệt tình với đứa con của tiểu tam chứ.

      Đặc biệt, cái tên Trương Nghiêu này là do bà Trương đặt.

      Lúc đó đối với việc ông Trương có thêm đứa con riêng, bà ta bao dung cách hiếm thấy, nhưng sau lưng lại lạnh lùng cười.

      “Trương Thiết Ngưu? Tên quê mùa vậy? Tôi cho cậu cái tên khác. Cậu là con , vậy gọi Trương Nghiêu .”

      Nghiêu đồng với ‘Cần’, đứa xin cơm thối tha.

      Nghiêu đồng dạng với ‘Kiêu’, nhưng có ngựa, cả đời đều là đứa ăn mày.

      Bà Trương khoe khoang mặt văn hóa của mình, về sau Trương Nghiêu cũng hiểu.

      Bất quá sao, vì hai người họ đều có chung cảm giác với đối phương, vừa nhìn ưa nổi.

      Hơn nữa, giờ còn thêm Từ Tái Xuân.

      Dọc đường , Từ Tái Xuân đều nắm tay Trương Nghiêu, Trương Nghiêu vui, hất ra vài lần, “ đường cái, em làm gì thế…”

      Từ Tái Xuân bị hất móng vuốt, thoáng mất mác, nhưng vẫn theo sát nắm tiếp, “ à, chỗ này rất đáng ghét…”

      Chính xác, Trương gia tràn ngập mùi vị mục nát và ghê tởm, Trương Nghiêu kinh ngạc, bản thân lại sống ở đây mười năm.

      Khi Từ Tái Xuân và Trương Nghiêu tới, vừa vặn đụng phải bà Trương tan trường về nhà. Trông thấy hai người họ, trong lòng bà Trương cũng hơn gì, nhưng đồng thời bà ta có vài phần kiêng dè Từ lão hổ, do đó mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng biểu ra ngoài.

      Ít nhất ở trước mặt Từ Tái Xuân biểu quá ràng.

      “Hai người tới rồi? Vú, đưa con bé vào ăn điểm tâm .”

      Bà vú nghe lệnh đưa Từ Tái Xuân vào, Trương Nghiêu thoáng nhìn người vừa nghe có điểm tâm hai mắt bèn sáng rực lên, cứng rắn kiềm chế câu ‘ăn ít thôi’ trong miệng.

      Sau khi Từ Tái Xuân bước vô, nụ cười mặt bà Trương liền dỡ xuống.

      “Tại sao hai người tới đây?”

      “Ba vợ đại nhân muốn chúng tôi qua thăm thăm…” Trương Nghiêu cố tình tăng thêm chữ thăm.

      Bà Trương thấy Trương Nghiêu tay , “Đây là lễ phép cậu đến thăm à?”

      Trương Nghiêu cũng tức giận, chậm rãi : “Vậy tôi phải cảm ơn giáo dục của bà trong nhiều năm qua, nếu có bà dạy dỗ, tôi đâu lễ phép thế…”

      Mưa dầm thấm đất nhiều năm, Trương Nghiêu cũng học được thói nhanh mồm nhanh miệng của bà Trương.

      Bà Trương nhìn Trương Nghiêu từ xuống dưới, thực khiến người ta chán ghét, đặc biệt là gương mặt này. Gương mặt xinh đẹp vậy, bà ta tự cho rằng mặt Trương Kiêu ngàn dặm mới có , nhưng đối với gương mặt này của Trương Nghiêu, thực giống hệt hồ ly tinh đó.

      Khiến người ta muốn hung hăng xé nát.

      Cuộc sống như ở tù ấy sao ảnh hưởng thằng nhóc thối tha này chút nào nhỉ.

      Tính tình bà Trương chính là hai, do đó thời điểm Trương Nghiêu ngỗ nghịch, gần như chút nghĩ ngợi bà ta cho bạt tay.

      “Đây là thái độ cậu chuyện với mẹ hả?”

      “Mẹ? Bà sỉ nhục từ ngữ này sao?” Trương Nghiêu cười lạnh, nắm tay từ từ siết chặt.

      Năm ấy sau khi mẹ đẻ sinh ra, thấy nhà họ Trương chiếm được lợi ích gì, vì vậy ném cho bà ngoại. Sau đó trăm cay nghìn đắng dụ về, chẳng qua chỉ muốn đổi chút tiền cứu mạng gã bạn trai hút thuốc phiện của bà ta.

      Ở Trương gia mấy chục năm, cuộc sống của Trương Nghiêu cũng chả tốt lắm.

      Gần như bằng người làm, bà Trương đánh mắng, mấy năm nay, sớm chịu đủ rồi.

      Hình như nhìn thấu hành động của Trương Nghiêu, bà Trương lui về sau bước, “Sao, cậu muốn ra tay với tôi?” Thấy sắc mặt Trương Nghiêu khó coi đến mức ác liệt, nhìn kỹ, chẳng biết khi nào thằng nhóc ăn mày này trưởng thành thành người đàn ông cao to.

      Trong lòng bà Trương hơi kiêng dè, nhưng vẫn tiếp tục chống đỡ: “Đừng quên giao ước ban đầu của chúng ta. Tốt nhất cậu làm cho tốt con rể Từ gia, bằng … bà ngoại đó của cậu có thể vượt qua nổi dằn vặt về những gì cậu trải qua khi còn quá trẻ đâu…”

      “Bà uy hiếp tôi?” Trương Nghiêu hừ lạnh, lúc đó đồng ý cưới Từ Tái Xuân thể là vì bà ngoại. Tai vạ ba năm trước, khiến vướng vào vòng lao lý, bà ngoại lòng hi vọng cháu trai thành rồng khẳng định chịu nổi cú sốc như vậy, do đó vẫn luôn gạt bà.

      Lần này bà Trương đem chuyện ấy ra uy hiếp , thể bóp đúng chỗ uy hiếp.

      Nhưng đời người, ai chả có nhược điểm đâu.

      “Bà ngoại chịu nổi cú sốc, có lẽ Từ lão hổ cũng chịu nổi, nếu ông ta biết con bảo bối của ông ta chỉ lấy thằng con riêng…”

      “Bà câm miệng!”

      giờ bà Trương còn chưa biết Trương Nghiêu trước bước cho Từ lão hổ rồi. Trương Nghiêu được nuôi dưỡng ở cái nhà này, xem như cũng rất mưu tính, hơn nữa vốn là người ăn miếng trả miếng từ thủ đoạn mà.

      Chỉ là tuyệt đối ngờ hai cha con nhà họ Từ, ngốc, thích đùa, kiện rất nghiêm trọng rất có thể làm luân thường dậy sóng vậy mà bị hai cha con họ xem như chuyện đơn giản.

      Đối với Từ lão hổ mà việc đấy tính là việc, nhưng đối với bà Trương lại phải.

      Hai người đều bắt chẹt nhược điểm đối phương, chẳng thể cựa quậy.

      Đến khi Từ Tái Xuân oa tiếng, sau đó vọt ra.

      cho bà đánh !”

      Cho dù Từ Tái Xuân ngốc, nhưng tính tình vẫn giống Từ lão hổ.

      Hai người họ cực kỳ bao che khuyết điểm.

      Tuy Trương Nghiêu đến nhà họ bao lâu, nhưng dì Thái sớm cho biết, Trương Nghiêu sống chung với .

      Hơn nữa, hai ngày gần đây, hai người họ đầu gối má kề rất vui vẻ.

      Hôm qua, Trương Nghiêu còn mua cho cây kẹo bông gòn nữa.

      Từ Tái Xuân béo, sức cũng .

      Dì Thái , cuộc đời thứ thể ăn nhất chính là thua thiệt.

      vốn ở phòng khách ăn đồ, điểm tâm ngọt đầy bàn, nhớ tới Từ lão hổ, dì Thái, giờ còn có thêm Trương Nghiêu.

      chuẩn bị cầm ít cho Trương Nghiêu, xoay đầu lại thấy màn bà Trương đánh Trương Nghiêu.

      Bà Trương đánh Trương Nghiêu, hệt như bình thường.

      Cũng lường trước, Từ Tái Xuân lao ra, sức lớn, mặc dù có ưu thế cao to như bà Trương, nhưng bỗng chốc tiến tới hung hăng đẩy bà ta, bà Trương nhất thời đề phòng, lui về sau mấy bước, chống cửa mới đứng dậy được.

      làm cái gì đó? Tôi là… mẹ …”

      Từ Tái Xuân siết quả đấm, lớn tiếng : “Bà ức hiếp người ta, phải mẹ tôi…”

      đúng là phản rồi! Mau chóng cút ra ngoài, bằng tôi báo cảnh sát…”

      Bà Trương chưa xong, thấy dáng vẻ Từ Tái Xuân hung hăng xông tới.

      rồi mà, tính tình Từ Tái Xuân giống Từ lão hổ.

      Lúc đó, Từ lão hổ có thể xách dao phay tới Trương gia bức hôn, đương nhiên bây giờ Từ Tái Xuân có thể liều mạng xông lên cho bà Trương trận no đòn.

      Bà Trương tự xưng là giáo sư đại học, tuy ngày thường dạy dỗ Trương Nghiêu thành thói quen, nhưng chưa gặp phải người đạo lý như Từ Tái Xuân.

      Rất nhanh, bà ta bị Từ Tái Xuân ngồi đầu, đầu óc ong ong mảng vang rền, mái tóc càng rối như ổ gà.

      Đối với Trương Nghiêu mà , có lẽ hôm nay là ngày hả giận nhất trong hai mươi mốt năm qua.

      Hóa ra, đời người còn có thể qua như thế.

      Khi nghe tiếng còi cảnh sát ở nơi xa, Trương Nghiêu quyết đoán kéo Từ Tái Xuân chạy.

      … tại sao phải chạy?”

      Từ Tái Xuân vẫn ngốc nghếch , nhưng Trương Nghiêu lại cười haha.

      Bé ngốc này, đúng là khờ, bất quá rất đáng .

      Tuy vui khi cưới , nhưng thể , hình như có thêm lá bài tẩy ở trước mặt Trương gia rồi.

      Thành , bộ dạng tại của Từ Tái Xuân thực tính là đáng .

      Trời sinh phụ nữ mang theo mấy phần sức chiến đấu, mặc dù dựa vào tròn trịa hoàn mỹ đè bẹp bà Trương mặt đất, nhưng gương mặt non nớt rưng rưng của cũng bị bà Trương cào mấy phát.

      Da non mềm, Trương Nghiêu biết.

      Thấy vết thương lên tia máu, chẳng biết tại sao trong lòng Trương Nghiêu hơi bực bội.

      Hết lần này tới lần khác, đôi mắt tròn xoe ngập nước của Từ Tái Xuân vẫn nhìn Trương Nghiêu, “ ơi…”

      “Còn đau ?”

      Từ Tái Xuân sờ mặt, sau đó si tiếng. Lần này, biết đau, nhất thời nước mắt trào ra.

      Trương Nghiêu luống cuống tay chân, có kinh nghiệm dỗ con , chỉ có thể ấn mắt Từ Tái Xuân, vừa vuốt vừa lau, cuối cùng nhanh trí cái, “Đừng khóc… mời em ăn kẹo nhé…”

      Từ Tái Xuân nén nước mắt, hít hít mũi, “Nhưng dì Thái thể ăn kẹo…”

      Trương Nghiêu gãi đầu, “Nếu , thứ khác nhé?”

      Từ Tái Xuân rất nghiêm túc suy nghĩ hồi, sau đó gật đầu.

      Hai người quyết định tìm đồ ăn, đường , Từ Tái Xuân vẫn muốn nắm tay Trương Nghiêu. Trước đó dọc đường, Trương Nghiêu đều liên tục hất ra.

      Nhưng lúc trở về, Trương Nghiêu cảm thấy Từ Tái Xuân rất đáng thương, khuôn mặt mang vết thương, cả người cũng ngốc nghếch, nếu bị thất lạc phải làm sao giờ, suy nghĩ chút, bèn cầm móng vuốt của Từ Tái Xuân.

      Mũm mĩm, như móng heo.

      Từ Tái Xuân thấy kem, nước miếng chảy ròng ròng.

      Dáng vẻ mất mặt ấy thực khiến Trương Nghiêu rất muốn vứt rồi bỏ , nhưng cuối cùng, Trương Nghiêu vẫn nhắm mắt mua kem.

      tiếng sau, Trương Nghiêu vuốt túi tiền chỉ còn lại hai xu, đầu thoáng đau nhức.

      Có phải nên nghe lời Cố Tây Dương , tìm công việc, cách khác, tiền của con dâu nuôi từ bé hết rồi.

      là, gặp phải vợ thích ăn vặt cũng là loại đau thương quái đản.

      Lúc này, Trương Nghiêu tự mình nghĩ, rốt cuộc phải tìm công việc như thế nào, chẳng lẽ làm thuộc hạ Cố Đông Hải sao? Nhưng, đến chỗ Cố Đông Hải, khi nào mới có thể chân chính trả thù mấy năm nay chịu tủi nhục đây.

      Trương Nghiêu hết sức trầm tư, mà bên cạnh , Từ Tái Xuân giải quyết que kem thứ sáu.

      Lúc này Trương Nghiêu trở nên mê mang với cuộc đời mình.

      Giống như việc làm tại hoàn toàn khác với kế hoạch định, đường đời dài thế, nhưng chẳng thấy lối của tiền đồ tươi sáng.

      Lòng bàn tay ấm áp, ngốc liếm môi, lại dùng đôi mắt to trong veo như nước nhìn .

      Trương Nghiêu kiềm được sờ sờ túi tiền, cuối cùng nghiêm chỉnh từ chối Từ Tái Xuân.

      thể ăn nữa. Bụng em đau.”

      Trương Nghiêu vốn chỉ mượn cớ, vì viêm màng túi đối với đàn ông mà , thực tính là lý do tốt nhất.

      Nhưng tuyệt đối ngờ được, lời thành sấm.
      Last edited: 21/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :