1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân ngốc - Phó Du (70C full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. bội phương

      bội phương Member

      Bài viết:
      49
      Được thích:
      56
      Truyện này dễ thương ghê , kể cả cách bạn editor edit cũng dễ thương , " đừng mờ " , " ơi " , " dốc" ...... ^ ^ , mong bộ này hoàn sớm
      ChrisLạcLạc thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 64

      phút cuối cùng, Từ Tái Xuân chạy tới phòng học. mệt đến mức thở hồng hộc, cái bánh bao buổi sáng ăn suýt phun ra ngoài. Ngẩng đầu lên lại đối mặt với gương mặt nịnh nọt.

      Chính là Chu Cầm.

      “Xuân Xuân, em biết , ông chủ đẹp trai kia là ai?” Chu Cầm suy nghĩ cả ngày cuối tuần cũng nghĩ ra rốt cuộc sao bạn có được vận may này, nên chỉ hy vọng Từ Tái Xuân có thể giải đáp nghi hoặc của .

      “Khụ khụ…” Từ Tái Xuân khẽ ho khan tiếng, “ là ai cả…”

      “Đừng lừa em.” Chu cầm bày nét mặt cao thâm ‘cái gì em cũng biết’, “Tối qua chị cũng về, thế nào, có phải trông được mà dùng được ?”

      “…”

      Từ Tái Xuân chắc già rồi, chưa từng nghĩ tới việc công khai hóa chuyện riêng tư, đẩy Chu Cầm cái, thoáng ngượng ngùng, “Thầy lại nhìn em kìa.”

      Chu Cầm vừa nhìn, quả nhiên bên này các xì xào bàn tán, bị ông thầy xếp vào mục tiêu trọng điểm quan sát, Chu Cầm thè lưỡi, cuối cùng yên tĩnh.

      Đương nhiên, Chu Cầm dễ dàng buông tha Từ Tái Xuân vậy. Sau khi tan lớp, dọc đường đều quấn lấy Từ Tái Xuân, “ ta thực coi trọng chị ư? Oa, như tình tiết ngôn tình ấy.”

      Từ Tái Xuân muốn trợn trắng mắt, “Chị về ngủ trước, chẳng phải em còn muốn làm bán thời gian sao?”

      Thời gian kế tiếp cũng có tiết, nhớ Chu Cầm phải làm bán thời gian.

      “Haha, hôm nay em xin nghỉ. tiếp , cụ thể tường tận từng chi tiết, nào.”

      “…” Có bạn học hóng chuyện thế, Từ Tái Xuân cũng hết nổi.

      Từ Tái Xuân bị Chu Cầm cuốn đến mức còn cách nào, đến phòng ngủ rồi, Chu Cầm vẫn YY. Trong phòng ngủ, Hoàng San San ở đó, dưới tuyên truyền của Chu Cầm, hiển nhiên ta cũng biết Từ Tái Xuân gặp được cao phú soái.

      Trở lại phòng ngủ, Chu Cầm mực ở bên này , Hoàng San San bộp tiếng để sách xuống, “ xong chưa, chỉ là kẻ mở tiệm ô tô thôi, ai biết được có phải kẻ làm công …”

      Từ Tái Xuân muốn so đo với Hoàng San San, nhưng Chu Cầm lại hơi tức giận.

      “Kẻ làm công? Có giỏi cậu cũng cưa kẻ làm công có tiền lại đẹp trai …”

      “Cậu tưởng tôi là cậu hả, suốt ngày cái gì cũng nghĩ, chỉ nghĩ tới việc cưa trai.”

      “Ái chà, lẽ nào cậu muốn sao? muốn còn mỗi ngày đến Học viện thể dục lẳng lơ…”

      “…”

      Thấy hai người họ muốn cãi nhau, đầu Từ Tái Xuân hơi đau, trong lúc ảo não rốt cuộc phải làm thế nào, cửa bỗng nhiên có tiếng động.

      “Phòng ngủ các có Từ Tái Xuân ? Bên dưới có người tìm…”

      Từ Tái Xuân hơi sửng sốt, phải bảo Trương Nghiêu đừng tới tìm à? Tại sao lại tới.

      Từ Tái Xuân hết sức buồn bực, bất quá cuối cùng cũng theo quản lý ký túc xá xuống dưới lầu. Nhưng khiến vô cùng ngờ là, người đợi dưới lầu phải Trương Nghiêu mà là Trương Kiêu lâu gặp.

      Từ Tái Xuân kinh ngạc đến mức cằm sắp rớt ra, “Sao lại tới đây?”

      “Từ Tái Xuân, chúc mừng em.” Trương Kiêu tới, nở nụ cười dịu dàng.

      Hôm nay, chắc trong lòng có Trương Nghiêu, nên Từ Tái Xuân chẳng còn chút động lòng nào với Trương Kiêu nữa, “Cảm ơn. Có điều sao biết tôi ở chỗ này?”

      Lại còn biết phòng ở đâu chứ, người này có mắt nhìn xuyên tường hả?

      Trương Kiêu cười cười, đưa đồ tay cho Từ Tái Xuân. Từ Tái Xuân nhận lấy xem chút, lại là điểm tâm thích ăn nhất. Vốn có mấy phần vui mừng, nhưng nghĩ đến người tặng điểm tâm là Trương Kiêu, nhất thời hơi kháng cự.

      Trương Nghiêu ở đây, song tại thực sợ . Trương Nghiêu là bình giấm chua nổi tiếng gần xa mà.

      Dường như nhìn thấu suy nghĩ của Từ Tái Xuân, Trương Kiêu bất đắc dĩ cười cười, “Yên tâm , Trương Nghiêu ở đây.”

      Từ Tái Xuân hơi đỏ mặt, “Tôi… tôi có ý đó.”

      Trương Kiêu nhìn chằm chằm , giống như muốn vạch trần lời dối của , “ phải ý này hả? Vậy là tôi hiểu lầm? Hay Từ Tái Xuân em định cho tôi thêm cơ hội?”

      “…”

      Trước đây Từ Tái Xuân chưa từng có hoa đào, ngờ giờ hoa đào lại mạnh thế. Bất quá cùng lắm chỉ là loại phiền não thôi.

      cắn môi, thoáng nhìn người chung quanh, nghĩ ngợi mới lên tiếng, “Chúng ta đến hồ sen bên kia .”

      Từ Tái Xuân nghĩ tới khoảng thời gian trước, phần lớn nguyên nhân và Trương Nghiêu cãi nhau đều bởi vì Trương Kiêu, tuy khoảng thời gian đó rất mê man, nên rất nhiều chuyện xử lý tốt.

      Song bây giờ trải qua mấy tháng lắng động, cũng hiểu .

      Có lẽ Trương Nghiêu có chút sai, bất quá cũng thế.

      Nên về mặt Trương Kiêu, sớm trở thành quá khứ, hoặc là căn bản chưa từng là quá khứ.

      “Thực ra cũng có chuyện gì. Tôi chỉ muốn biết, lần đó đẩy tôi xuống cầu thang, thực là quá khứ rồi.”

      “Quá khứ?” Sắc mặt Trương Nghiêu cũng nhõm, “Tôi đây được phát thẻ người tốt[1] hả?”

      [1] Thẻ người tốt này bắt nguồn từ việc người độc thân tỏ tình với trẻ, nhưng bị đối phương từ chối uyển chuyển “ là người tốt, nhưng chúng ta thể ở bên nhau”. Vì uyển chuyển từ chối nên từ đó câu ‘ là người tốt’ trở thành đại diện cho những người độc thân bị từ chối, mà ‘được phát thẻ người tốt’ cũng là cách đối phương từ chối khi được tỏ tình.

      Dáng vẻ đó, hiểu sao Từ Tái Xuân muốn cười, cuối cùng cũng bật cười .

      là người tốt sao? Có điều thẻ người tốt vẫn phải phát cho . Tôi và thích hợp, từ đầu đến giờ thích hợp, đương nhiên, còn có thời gian tới…”

      “Liên tiếp cho tôi ba thẻ người tốt à.” Trương Kiêu ra vẻ thở dài, “Kỳ thực lần này tôi tới cũng là em biết việc, tôi chuẩn bị xuất ngoại.”

      Điều này khiến Từ Tái Xuân hơi bất ngờ, “Sao đột nhiên có suy nghĩ ấy… Chẳng phải việc làm ăn của rất tốt ư? Còn nữa, rồi, việc làm ăn của Trương gia tính sao?”

      “Do đó hôm nay tôi tới tìm em thương lượng. Có lẽ, có thể như vầy, mời em giúp tôi chuyện.”

      Trong lòng Từ Tái Xuân mơ hồ có phác thảo, nhưng đợi Trương Kiêu ra khỏi miệng, vẫn rất khó xử.

      bảo tôi khuyên Trương Nghiêu trở lại giúp , tôi cảm thấy ấy …”

      Trương Kiêu ngắt lời , “Tôi biết em có biết , khi còn bé mẹ tôi đối xử với rất tệ, có thể là vi phạm pháp luật, nhưng hãy xem giờ bà ấy mất chồng mất lý trí, tha thứ cho bà ấy lần . Tôi cũng biết việc này rất khó, nhưng tôi hết cách rồi, sức khỏe mẹ tôi tốt, tôi muốn đưa bà ấy ra ngoài đây đó, coi như nghỉ ngơi, chuyện Trương gia em biết mà, chỉ có Trương Nghiêu mới có thể tiếp nhận…”

      Đây phải là nhận hay , mà là Trương Nghiêu có ác cảm với Trương gia thế, sao giúp được. Còn nữa… tại sao phải giúp chứ?!

      “Nên tôi xin em giúp tay… Vả lại Trương Nghiêu cũng coi như thiếu gia chân chính của nhà họ Trương, đó là chức trách của …”

      Trương Kiêu còn muốn điều gì, song Từ Tái Xuân vô tình cắt ngang.

      “Đừng gì mà chức trách hay , căn bản phải chuyện như vậy. Các người có coi ấy là người nhà đâu, giờ dựa vào cái gì bảo ấy trở về làm trâu làm ngựa…”

      “Nhà họ Trương có thể cho rất nhiều…” Trương Kiêu nhìn Từ Tái Xuân, “Chắc em biết, tuy rất tài giỏi, nhưng bây giờ đường ai cũng ăn bám, dựa vào Từ gia của em lên, em bằng lòng để cả đời dựa vào danh hiệu trai bao ăn bám sao?”

      Thấy Từ Tái Xuân lưỡng lự, Trương Kiêu tiếp tục tiến lên, “Vì vậy, trở lại Trương gia, tôi tin có thể bắt đầu lại cách huy hoàng.”

      Trương Kiêu vừa cất bước, Chu Cầm bèn từ phía sau lén lén lút lút ra.

      “Người đàn ông này là ai thế? Xuân Xuân, em phát chị giấu em rất nhiều chuyện nha…”

      Đó là đương nhiên. Chuyện cũ của ra tuyệt đối có thể viết thành sách.

      Từ Tái Xuân phản ứng với Chu Cầm, trong lòng thầm nghĩ đến chuyện Trương Kiêu với , có phải Trương Nghiêu thực bằng lòng dựa vào nhà họ Từ cả đời .

      Mặc dù bọn họ chưa từng xem như trai bao ăn bám, nhưng miệng lưỡi người đời chặn nổi, phải Trương Nghiêu, chẳng biết rốt cuộc có ngại hay .

      “Xuân Xuân, rốt cuộc chị sao vậy?”

      có gì.”

      Từ Tái Xuân cười cười, “Chị sao, chẳng phải muốn ăn trưa à? thôi, chúng ta ăn trưa.”

      “Hừ, phải bạn bè gì hết, lại có thể đẹp trai ban nãy là ai nữa.”

      là ai cả, là người bạn của chị.”

      Chu Cầm tin, “Em tin, ràng đẹp trai kia nhìn chị bằng ánh mắt thâm tình…”

      Đúng là phục ấy quá. Từ Tái Xuân giơ tay đầu hàng, “Chị sợ em rồi. Người đó là bạn chị, chị thề, tuyệt đối lừa em.”

      “Ông chủ tiệm ô tô hôm qua sao? Cũng là bạn chị hả?”

      Từ Tái Xuân chần chừ giây, lắc đầu, “, ấy là người đàn ông của chị.”

      “…”

      Từ Tái Xuân cảm giác mình sai đấy. Mặc dù đeo nhẫn kết hôn, song Trương Nghiêu đích là người đàn ông của . Có điều đối với Chu Cầm mà , hiển nhiên ấy YY quá độ, “Cái gì, hôm qua hai người mới quen biết, làm với nhau rồi à?”

      Cái gì gọi là làm với nhau? Khó nghe . Từ Tái Xuân nhíu mày.

      Chu Cầm ở bên cạnh lại cực kỳ hưng phấn, “Oa, Xuân Xuân, em thực hâm mộ tốc độ của chị. Bất quá em cũng tán thưởng chị, lại có thể bắt được cao phú soái nha, em muốn thông báo cho con Hoàng San San kia biết để nó tức chết. Suốt ngày cảm thấy mình đẹp, kết quả… Haha…”

      Từ Tái Xuân thực bó tay, gắp cái đùi gà nhét vào miệng Chu Cầm.

      “Em bớt chút .”

      Lúc xế chiều, Từ Tái Xuân ở thư viện đọc sách, Trương Nghiêu gửi tin nhắn.

      Đợi tí nữa có việc gì muốn tới đón .

      Eo Từ Tái Xuân vẫn còn đau xót đấy, tối nay chỉ muốn ngủ giấc ngon thôi, cũng muốn tới chỗ Trương Nghiêu lắm. Nhưng nghĩ tới chuyện sáng nay Trương Kiêu tới, Từ Tái Xuân quyết định tìm Trương Nghiêu thăm dò phong thanh chút.

      Lúc tan học Trương Nghiêu tới, cổng trường lại ít người.

      Từ Tái Xuân thấy lái xe đến, cảm thấy quá phách lối.

      “Sao lái xe tới vậy?”

      từ tiệm tới mà.” Trương Nghiêu đưa túi hạt bí đỏ cho Từ Tái Xuân.

      Từ Tái Xuân cắn hạt, híp mắt, “ lấy ở đâu thế, thơm quá.”

      “Vợ tiểu Lý mang tới.” Trương Nghiêu đánh vô lăng, nhắm con đường chính chạy, “Mặc sức ăn, nhưng đừng ăn nhiều, dễ khát nước.”

      Từ Tái Xuân bèn nghĩ tới chuyện Trương Kiêu với , do đó thuận theo chủ đề tán gẫu tiếp.

      “Quan hệ giữa và tiểu Lý tốt lắm hả?”

      “Tốt sao . Theo , bọn họ có thể kiếm tiền, đương nhiên quan hệ tệ.”

      “Những người khác sao? Bọn họ có gì sau lưng ?”

      gì?” Ánh mắt Trương Nghiêu thoáng nghi hoặc, “ gì hửm?”

      Từ Tái Xuân thực ảo não bản thân nên thế nào. tính ngậm miệng làm người câm, bỗng nhiên Trương Nghiêu nở nụ cười.
      Last edited: 14/2/16
      Tiểu Ly 1111, Nhược Vân, Juuni29 others thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 65

      cười cái gì?”

      có gì.” Trương Nghiêu ngừng cười, chuyển tầm mắt, lần nữa dời lên người Từ Tái Xuân, “Có phải em nghĩ, phải chăng bọn họ ở sau lưng ăn bám, dựa vào em mới có thể làm ông chủ …”

      Từ Tái Xuân thoáng xấu hổ, “… Em phải có ý này.”

      Từ Tái Xuân nghĩ việc này có chút tổn thương lòng tự trọng đàn ông, nhưng dường như Trương Nghiêu hề để tâm.

      “Để bọn họ , dù sao bọn họ toàn là . dựa vào em kiếm cơm mà… hơi quá đáng tí, em chính là nữ vương bao nuôi đó…”

      Từ Tái Xuân nhịn được phụt tiếng phì cười, “ bậy bạ gì đấy?”

      đâu bậy.” Trương Nghiêu nghiêm mặt, “Lời đều là …”

      “Nhưng… em chưa bao giờ nghĩ thế. Tiền kiếm được đều đưa em rồi…” Từ Tái Xuân tiếp mà dừng chút, mới lên tiếng, “Hôm nay Trương Kiêu tới tìm em…”

      Bàn tay cầm vô lăng của Trương Nghiêu nắm chặt, mặc dù đồng ý với Từ Tái Xuân vì Trương Kiêu mà tức giận lung tung nữa, song giờ phút này vẫn có chút vui.

      “Thằng cặn bã ấy tới tìm em làm gì?”

      đừng kích động.” Thoáng do dự, Từ Tái Xuân vẫn hết cho Trương Nghiêu biết, sau đó hỏi Trương Nghiêu, “ định thế nào? Nhà họ Trương…”

      “Liên quan gì đến ?” Trương Nghiêu cười lạnh tiếng, “Dựa vào cái gì bọn họ ở bên ngoài chơi đùa ăn ngon ngủ kỹ, còn phải về làm trâu làm ngựa cho bọn họ, dáng dấp giống thánh… thánh phụ lắm hả?”

      Từ Tái Xuân lắc đầu.

      “Bởi vậy mới , đừng nghĩ tới những thứ thiết thực nữa, ngại chưa đủ bận sao? Trương Kiêu muốn làm đứa con hiếu thảo mà còn luyến tiếc vật ngoài thân, nhất tiễn song điêu, nghĩ đẹp nhỉ!”

      Cuối cùng Trương Nghiêu vẫn đồng ý về Trương gia, đồng thời rất ràng cho Từ Tái Xuân biết, “Giờ là người nhà em rồi, nữ vương, ngài phải có trách nhiệm với tiểu nhân đấy.”

      Từ Tái Xuân trợn mắt, “Trước đây chưa từng thấy lắm mồm vậy…”

      “Hehe, phải em thích đàn ông dẻo miệng à?”

      “Em thích lúc nào?”

      “Ồ… chả lẽ Trương Kiêu phải tên đàn ông dẻo miệng trước đây em thích hửm?”

      “…” Đúng là hết chuyện để . Từ Tái Xuân véo Trương Nghiêu cái, đứng dậy vào nhà bếp.

      Từ Tái Xuân chuyển tới nhà trọ Trương Nghiêu rồi, ba bữa của Trương Nghiêu rốt cuộc định. Đáng lẽ Từ Tái Xuân muốn thường xuyên chạy tới, vì nhìn ra, đàn ông chính là cầm thú, từng giây từng phút chỉ nghĩ tới chuyện đó.

      Nhưng sau khi Trương Nghiêu vào viện vì viêm dạ dày cấp tính, Từ Tái Xuân mới phát ba bữa của ổn định, lại còn bị đau bao tử.

      Từ Tái Xuân xót Trương Nghiêu, do đó kiếm thời gian tới làm cơm cho Trương Nghiêu.

      Trương Nghiêu là tên lưu manh mặt dày, đương nhiên buông tha cơ hội tốt này, Từ Tái Xuân lại mềm lòng, từ chối mấy lần từ chối nữa, sau đó thời gian qua đêm càng ngày càng nhiều.

      cảm thấy việc này có gì tốt, vốn đại học khá tự do, cũng có quy định chắc chắn phải ở ký túc xá. Hơn nữa và Trương Nghiêu có thể tính là vợ chồng chính thức, danh chính ngôn thuận mà, sợ cái gì.

      Chẳng qua, Từ Tái Xuân ngờ ngay khi vui vẻ ở chung với Trương Nghiêu, bồi dưỡng tình cảm, trong lớp truyền ra vô số lời đồn đãi.

      Từ Tái Xuân làm đương vĩnh viễn là người biết cuối cùng, do Chu Cầm thực nhìn nổi nữa mới nhắc nhở .

      “Xuân Xuân, chị vẫn ở chung với ông chủ đẹp trai kia sao?”

      “Ừ.” Từ Tái Xuân lo lắng, có phải nên tìm thời gian với Chu Cầm , chẳng hạn như kết hôn.

      Từ Tái Xuân vẫn do dự, nét mặt Chu cầm lại có chút tốt.

      “Xuân Xuân, chị biết gì chưa? Bọn họ đều , ông chủ kia là người có vợ đấy… Chị thế này… phải chăng tốt lắm …”

      “Người có vợ?” Từ Tái Xuân ngây ngẩn cả người. Trương Nghiêu có chỗ nào giống người có vợ đâu, đúng, Trương Nghiêu đích là đàn ông có gia đình, nhưng phải vợ à?

      Chu Cầm thấy cái dáng vẻ kia của Từ Tái Xuân, tưởng chịu nổi cú sốc này, vội vàng an ủi, “Xuân Xuân, nghe lời , chị chia tay với ta sớm chút, làm vậy đối với mọi người đều tốt cả.”

      Chu Cầm lưỡng lự câu như thế, hình như Từ Tái Xuân cũng hiểu điều gì đó.

      Thảo nào gần đây có người chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng , hóa ra là chuyện như vậy.

      “Xuân Xuân, chị có nghe lời em , ta phải người lương thiện kết thúc sớm vui vẻ sớm …”

      Lúc này Từ Tái Xuân chỉ quan tâm vấn đề, “Sao cả lớp đều biết thế? Thậm chí người ngoài khoa cũng biết nốt…”

      Chu Cầm yếu ớt thở dài, “Còn phải do Hoàng San San à, trong nhà nó có chút tiền, nghe bạn trai chị là ông chủ bên đó, vì vậy mượn cớ mua xe với ba mẹ, sau đó hỏi chuyện bạn trai chị. Về sau chị cũng biết rồi, loại người có tính cách như nó, lại xích mích với chị từ sớm, chắc chắn túm lấy chuyện này ngừng… Em nghĩ, căn bản do nó được coi trọng, cố tình ghen ghét ấy…”

      Từ Tái Xuân thực có trêu ghẹo ai đâu, chẳng phải chỉ muốn trải nghiệm tốt cuộc sống đại học sao? Lại có thể rơi vào tình cảnh như vầy.

      Còn nữa… Trương Nghiêu cũng phải người tốt, bảo khiêm tốn chút, cần tới đón hàng ngày, thấy chưa, hèn gì tất cả tin đồn đều xuất .

      Trong lúc Từ Tái Xuân lý , Trương Nghiêu lại gọi cho .

      ở cổng trường.”

      Từ Tái Xuân thoáng tức giận, “Hôm nay em tới, tự về .”

      “Hihi, lại tức giận à? Tại sao nè?” tại trái lại Trương Nghiêu nhạy bén, lập tức nghe ra Từ Tái Xuân tức giận rồi.

      có gì. Chỉ muốn thôi, tự giải quyết .”

      “…” Trương Nghiêu nhìn điện thoại bị cắt đứt, vuốt vuốt cằm, lẽ nào dì cả của Từ Tái Xuân lại tới, sao nóng nảy thế.

      Trương Nghiêu nghĩ ngợi, vốn còn muốn dỗ Từ Tái Xuân tí, nhưng vừa khéo Cố Đông Hải có chuyện tìm , do đó bèn gửi tin nhắn cho Từ Tái Xuân báo về nội thành bên kia.

      Từ Tái Xuân trở lại phòng ngủ, Hoàng San San tô son, thấy tiến vào, ta nhấc mí mắt lên, “Ơ kìa, Từ đại tiểu thư của chúng ta về rồi à?”

      Đáng lẽ Từ Tái Xuân đè nén lửa giận, đến lúc này căn bản nén nổi.

      bậy gì đó?”

      Hoàng San San vốn ưa Từ Tái Xuân, từ đến lớn ta đều là người xinh đẹp nhất được vây quanh, , ai tâng bốc ta chứ, nhưng ngờ sau khi lên đại học hết thảy đều thay đổi. ta xác thực vẫn coi như đẹp, song vận may tốt lắm, đáng nhẽ tìm được bạn trai, muốn khoe khoang trước mặt những người khác chút, ai dè Chu Cầm Từ Tái Xuân tìm được cao phú soái rồi.

      Con đó vừa già vừa xấu, bó tuổi còn giả vờ trẻ trung học chung đại học với bọn họ, biết xấu hổ.

      Càng khiến ta phục là, người phụ nữ như vậy lại có thể tìm chàng cao phú soái. Đúng, Hoàng San San còn cố tình đến tiệm ô tô nhìn Trương Nghiêu, quả thực dáng dấp tệ, ta vốn định quyến rũ để trở thành bề tôi dưới váy ta, ta trẻ tuổi xinh đẹp mà, đàn ông phải đều háo sắc sao?

      Nhưng tuyệt đối ngờ là, mưu kế của ta căn bản vô dụng với Trương Nghiêu, Trương Nghiêu bị cuốn lấy thoáng bó tay, cuối cùng trực tiếp sai người ném ra ngoài.

      Việc này đối với Hoàng San San mà là điều hết sức nhục nhã. Bởi thế, Hoàng San San đều chuyển tất cả thù hận lên người Từ Tái Xuân. Mỗi lần thấy Trương Nghiêu vui vẻ tới đón Từ Tái Xuân, trong lòng ta giống như mèo cào vậy, căn bản khống chế nổi.

      thế giới này, tại sao tất cả mọi chuyện đều vây quanh Từ Tái Xuân chứ.

      Dựa vào cái gì, ta cam lòng.

      Rốt cục, trời phụ người có lòng, Hoàng San San cũng tin cao phú soái bình thường thực coi trọng già tầm thường có kinh nghiệm, do đó ta mượn cớ mua xe với ba mẹ, sau đó thăm dò chút.

      Khiến ta tuyệt đối ngờ là ông chủ này kết hôn rồi.

      Hoàng San San muốn cười, quả ông trời mở cửa sổ cho bạn, nhất định phải đóng cánh cửa lại.

      Xem , Từ Tái Xuân lại có thể làm tiểu tam.

      Dưới truyền bá của Hoàng San San, lời đồn nhanh chóng lan tràn trong trường học, thậm chí ta còn đăng bài viết website trường, mặc dù chỉ mặt tên đó là Từ Tái Xuân.

      Nhưng cái xã hội bát nháo này, rất nhanh Từ Tái Xuân bị người ta lôi ra.

      Đến nỗi, còn có người vịn vào túi xách , rằng cái túi xách lại hơn vạn, thậm chí hơn mười vạn. Đối với cuộc sống sinh viên mà , đây căn bản là tiết tấu được bao nuôi mà.

      Hoàng San San rất hài lòng kết quả thế này, nhưng ngờ Từ Tái Xuân tìm ta tính sổ.

      Bất quá, ai sợ ai chứ.

      Từ Tái Xuân làm chuyện trái lương tâm sao? Huống chi, chuyện nghiêm trọng thực vẫn chưa xuất đâu, ta còn gửi thư khiếu nại nặc danh vào hòm thư hiệu trường, tố cáo tác phong của Từ Tái Xuân có vấn đề.

      Đương nhiên, những thứ này đều là chuyện ngấm ngầm.

      “Tôi quen bạn trai tôi ăn nhập gì .” Từ Tái Xuân tức chịu nổi, ở trường học muốn để người ta biết mình kết hôn, nên vẫn rất biết điều.

      Hơn nữa khoảng thời gian trước và Trương Nghiêu giận dỗi nhau, nên . ngờ, hiểu lầm này lại kéo dài thêm, trong trường và weibo đều mắng điên cuồng, giờ mang tiếng xấu tiểu tam rồi.

      Nhưng ràng là chính thất mà, được chưa?

      “Tôi chuyện liên quan tới tôi, nhưng người làm việc gì đều có trời cao chứng giá, Từ Tái Xuân, làm việc phải xứng với lương tâm của . Bạn trai đúng là tệ, có điều là đàn ông của người phụ nữ khác, chen chân vào cuộc sống bọn họ, chính là đứa tiểu tam biết xấu hổ…”

      “Tiểu tam… mới là tiểu tam! Cả nhà đều là tiểu tam!” Từ Tái Xuân tức giận mắng, “Chuyện của tôi và Trương Nghiêu liên quan gì , bớt bậy …”

      “Rốt cuộc tôi bậy hay , trong lòng nhất…”

      Từ Tái Xuân còn muốn gì, lúc này điện thoại đổ chuông.

      Đối phương lại là giáo viên hướng dẫn .

      Giáo viên hướng dẫn bảo tới văn phòng hiệu trưởng chuyến, Từ Tái Xuân chần chờ giây, sau đó bị Chu Cầm kéo ra.

      “Chị cũng biết tính con đó mà, đừng chấp nhặt với nó nữa. Được rồi, lúc nãy giáo viên hướng dẫn tìm chị có chuyện gì vậy?”

      Từ Tái Xuân lắc đầu, “Chị cũng biết, nghe hiệu trưởng tìm chị.”

      Chu Cầm sững sờ, nghĩ nghĩ, “ biết bài viết website trường có bị hiệu trường trông thấy ?”

      Từ Tái Xuân chợt nghĩ hoàn toàn có khả năng.

      Bất quá bị hiệu trường mời như thế, chưa chắc phải chuyện tốt. chừng còn có thể rửa sạch hiềm nghi người sớm chút.

      Từ Tái Xuân nghĩ ngợi, bèn gửi tin nhắn cho Trương Nghiêu.

      Nếu cần thiết, lấy cả giấy hôn thú ra thôi.

      tin, phải gánh tiếng xấu tiểu tam suốt mấy năm đại học.
      Last edited: 14/2/16
      Tiểu Ly 1111, Nhược Vân, Juuni32 others thích bài này.

    4. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Từ tiểu tam nha
      LạcLạc thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 66

      Trương Nghiêu vì nội thành làm việc với Cố Đông Hải, nên trong thời gian ngắn trở về kịp. Từ Tái Xuân nghĩ nghĩ, vẫn đến văn phòng hiệu trưởng trước.

      Quả nhiên, Chu Cầm sai, hiệu trưởng thực vì tin đồn gần đây mới tìm Từ Tái Xuân.

      “Bạn học Từ Tái Xuân, gần đây các thầy nhận được thư khiếu nại nặc danh, em…” Hiệu trưởng có chút nên lời, dù sao cũng dính dáng đến danh dự mà.

      thể trực tiếp vậy chỉ có thể vòng vèo.

      “Bọn em tuổi còn trẻ, đương là chuyện tốt đẹp. Có điều… tiêu chuẩn đạo đức của chúng ta là phải tổn thương đến những người khác, nhất là phá hỏng gia đình người khác. Bạn học Từ Tái Xuân, hi vọng em trở về cố gắng suy nghĩ ràng, giải quyết chuyện này ổn thỏa. Thầy hi vọng sau cùng trường chúng ta còn phải đứng ra giải quyết vấn đề này…”

      Nếu khi đó trường đứng ra xử lý, e rằng chỉ có nước Từ Tái Xuân bị đuổi học.

      Từ Tái Xuân hơi khó chịu, ràng và Trương Nghiêu là vợ chồng mà, tại sao bị người ta thành dạng này chứ.

      “Hiệu trưởng…”

      “Thế nào, em còn lời gì muốn sao?”

      Đương nhiên Từ Tái Xuân có lời muốn , “Chuyện này em xử lý tốt, bất quá em cầu phải tra người tiến hành công kích cá nhân và phỉ báng em…”

      “Phỉ báng?” Hiệu trưởng vuốt râu mép, “Lẽ nào, em muốn chuyện trong thư khiếu nại phải ?”

      Từ Tái Xuân nghiến răng, “Dĩ nhiên phải . Em có bạn trai… đúng, nghiêm khắc mà , phải bạn trai, mà là chồng.”

      “Chồng?”

      Hiệu trưởng càng hoảng sợ, “ phải chứ, em kết hôn với ta nhanh thế? ta có phạm tội trùng hôn ?”

      Từ Tái Xuân ngờ sức tưởng tượng của hiệu trưởng lớn vậy, thoáng bất đắc dĩ.

      “Hiệu trưởng, trước khi điều tra thầy xem hồ sơ học tịch[1] của em sao? Thân phận em vốn có chồng rồi. có quy định có chồng rồi thể học đại học nhỉ?”

      [1]Học tịch: sổ ghi tên cũng như tư cách của học sinh trường nào đó.

      Hiệu trưởng cứng đờ, lập tức nhanh chóng hiểu ngay.

      “Ý em là…”

      Từ Tái Xuân gật đầu, “Em gọi cho ấy, ấy nhanh chóng tới đây, còn mang cả giấy hôn thú của bọn em. Em vốn học đại học XX, vì giữa đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, đánh mất mấy năm ký ức, về sau sau khi kết hôn với chồng em nhớ lại chuyện trước kia, tiếp đó trở lại trường học lần nữa, em cho các bạn biết là muốn che giấu chuyện kết hôn, ngờ…”

      ngờ gây ra chuyện lớn vậy. Chẳng có chuyện gì vô lý hơn việc hiểu sao trở thành tiểu tam, mấu chốt là mình làm tiểu tam của mình.

      Hiệu trưởng híp mắt nhìn Từ Tái Xuân, “Thế cũng tốt, thầy rồi, tác phong trường chúng ta nghiêm cẩn đoan chính, sao có thể xuất loại chuyện thương phong bại tục này.”

      Ngay khi Từ Tái Xuân kiên trì giải thích với hiệu trưởng, Trương Nghiêu cũng chạy tới.

      “Sao vậy, xảy ra chuyện gì? Tại sao phải mang cả giấy hôn thú?”

      Hiệu trưởng trông thấy Trương Nghiêu, đẩy mắt kính cái, thằng nhóc này quả nhiên tuấn tú lịch , cũng khó trách có người sinh lòng ghen ghét.

      Từ Tái Xuân thở dài bất đắc dĩ, trả lời Trương Nghiêu, ngược lại đưa giấy hôn thú cho hiệu trường xem.

      Hiệu trưởng cân nhắc chút, “Được rồi, việc thầy . Chẳng qua, chuyện này gây ảnh hưởng hơi nghiêm trọng, chúng ta phải có lời giải thích, nhưng chuyện em và chồng em phải lộ ra ánh sáng…”

      Trương Nghiêu ở bên cạnh lắng nghe, cũng sáng tỏ, “Ý thầy là có người ấy làm tiểu tam?” xong, biết nghĩ tới điều gì, còn cười đắc ý.

      “Khà khà, làm tiểu tam sao, tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ đều thành vấn đề, dù sao em cũng là của …”

      “Khụ khụ…” Hiệu trưởng trừng Trương Nghiêu, cái thằng này thắm thiết cái gì, đừng có đâm mù mắt chó người lớn tuổi bọn họ nha.

      “Được rồi, các em ra ngoài trước .”

      Lúc Từ Tái Xuân ra, tâm trạng vẫn hơi phập phòng. giấu giếm chuyện kết hôn rồi, còn khiêm tốn nữa.

      Nếu sáng mai hiệu trưởng xuất làm sáng tỏ vụ việc này, chỉ e tất cả mọi người đều biết kết hôn.

      Từ Tái Xuân rầu rĩ vui, Trương Nghiêu véo véo mặt , “Đừng buồn mà, chúng ta ăn gì .”

      Từ Tái Xuân nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý. Dù gì cũng hơi đói bụng, trời đất bao la vẫn lớn bằng bụng đói.

      Trương Nghiêu là kẻ thông minh, chẳng qua ngờ hoàn cảnh trường học phức tạp vậy.

      bàn cơm, Trương Nghiêu dụ dỗ ra ít chuyện.

      “Ý em là bạn cùng phòng em làm?”

      phải ta là ai…” Từ Tái Xuân thực hết chỗ , cũng chẳng biết rốt cuộc chọc ta thế nào, lại có thể làm ra chuyện đáng ghét thế.

      Trong lúc Trương Nghiêu và Từ Tái Xuân ăn cơm, phía sau cũng có tiếng xì xào bàn tán.

      “Ê… mau chụp hình , tiểu tam và cao phú soái xuất kìa…”

      “Gã đàn ông kia cũng tệ nha…”

      tệ sao, chỉ là gã cặn bã thôi, nghe vợ ở nhà mang thai sáu tháng rồi…”

      “…”

      Trương Nghiêu liếc nhìn bụng Từ Tái Xuân, hơi gồ lên, “Em mang thai? Còn 6 tháng nữa?”

      Từ Tái Xuân tức đến đỏ cả mặt, “Mang thai cái đầu quỷ nhà !” thể ăn nhiều sao!

      Cơm nước xong, Trương Nghiêu đưa Từ Tái Xuân về phòng. Nếu là trước kia, Trương Nghiêu hận thể vừa lừa vừa dụ đến nhà trọ, hôm nay sao đổi tính nhỉ.

      Từ Tái Xuân hoài nghi nhìn Trương Nghiêu cái.

      Trương Nghiêu gì, chỉ véo mặt , dáng vẻ rất vui vẻ.

      Tên đàn ông tim phổi! Hừ…

      Khi Trương Nghiêu đưa Từ Tái Xuân về, còn mua rất nhiều đồ ăn. Nghe là cho Chu Cầm nhiều chuyện ấy. Về mặt lôi kéo lòng người, Trương Nghiêu trước sau mạnh hơn nhiều.

      Thôi, muốn thế nào thế đó.

      Lúc Từ Tái Xuân về, Hoàng San San và Chu Cầm đều ở đây. Đặc biệt là Hoàng San San ngờ gan chó của đôi cẩu nam nữ này lớn vậy, lại dám tới tận cửa.

      “Xuân Xuân…”

      Từ Tái Xuân đưa đồ ăn cho Chu Cầm, “Cho em đó.”

      Chu Cầm nhận lấy, do dự thoáng nhìn hai người, “Hai người vào trước …” Bên ngoài quá nhiều chế giễu rồi.

      “Vào cái gì? biết đây là phòng nữ sinh sao? Từ Tái Xuân, rốt cuộc có biêt hay , đây là phòng nữ sinh, nếu tôi thay đồ sao?”

      Từ Tái Xuân còn chưa trả lời, Trương Nghiêu lại cười haha, “Xin lỗi, tôi nghĩ đến vấn đề này. Cũng đúng nhỉ… chẳng may chọc mắt tôi bị thương, vậy phải làm sao giờ?”

      Trương Nghiêu có dáng người đẹp, thoạt nhìn rất lòng thành , khiến người ta khỏi yên tâm, song đâu ngờ mở miệng câu độc thế.

      Từ Tái Xuân và Chu Cầm đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy rất hả giận.

      Trương Nghiêu nắm tay Từ Tái Xuân, “Ngoan, thu dọn đồ đạc .”

      “Thu dọn cái gì?”

      Từ Tái Xuân bị Trương Nghiêu làm đến mức hơi buồn bực.

      Trương Nghiêu nắm tay Từ Tái Xuân, dáng vẻ rất vô tội, “ cảm thấy bầu khí chỗ em tốt, ai biết có thứ quỷ quái nào tiến vào , vẫn là theo về nhà ở tốt hơn…”

      Trương Nghiêu nghiêm trang nhảm, Hoàng San San ở bên làm gì biết chỉ cây dâu mắng cây hòe.

      “Từ Tái Xuân, được lắm… làm tiểu tam còn hùng hồn vậy, tôi cũng chịu thua… Có điều, tốt nhất nên mở to mắt lên, hôm nay ta có thể vì bỏ vợ, ngày mai cũng có thể vì những khác bỏ …”

      “Bỏ vợ tôi?” Trương Nghiêu ngắt lời Hoàng San San, dáng vẻ rất kinh ngạc, “Tại sao tôi phải bỏ vợ tôi? Vợ tôi da trắng xinh đẹp, mỹ nữ tuyệt sắc cao cấp nhất, tại sao tôi phải bỏ ấy?”

      Hoàng San San ngây ngẩn cả người. Hình như, khác với trí tưởng tưởng của ta nhỉ.

      Bất quá vừa nghe Trương Nghiêu thế, dường như tính ly hôn với vợ, vậy cả đời Từ Tái Xuân đều là tiểu tam rồi. Hoàng San San hơi đắc ý, thoáng nhìn Từ Tái Xuân, : “Từ Tái Xuân, nghe chưa… ta căn bản chơi …”

      “Chơi ấy? Đương nhiên tôi chơi ấy rồi, vợ tôi tôi chơi còn có thể chơi với ai?!” Trương Nghiêu cầm tay Từ Tái Xuân, đưa đến bên mép khẽ cắn, còn thâm tình chân thành : “Vợ, em muốn chơi thế nào nè?”

      Rốt cuộc Từ Tái Xuân nhịn nổi nữa, phụt tiếng bật cười.

      bớt , miệng độc quá…”

      “Ơ kìa, vợ đại nhân. chỉ độc miệng thôi, dù sao cũng tốt hơn vài người lòng dạ ác độc. Rảnh rỗi kiếm chuyện, còn quyến rũ chồng bạn học nữa, đúng là biết xấu hổ tới nổi hết thuốc chữa…”

      “Vợ?” Chu Cầm sửng sốt hồi, có chút phản ứng kịp.

      “Xuân Xuân, hai người đây là…”

      Trương Nghiêu lấy giấy hôn thú ra, đưa cho Chu Cầm, “Đây, danh chính ngôn thuận, còn có cơ quan nhà nước giám định.”

      “…”

      Chu Cầm bùng nổ thét tiếng, xông lên ôm Từ Tái Xuân nhảy nhót liên hồi, “Xuân Xuân! Chị khá ! Chị lại có thể kết hôn rồi! Trong thời gian ngắn chuyển sang chính thức…”

      Thấy Chu Cầm quên mất trọng điểm, Từ Tái Xuân có lòng tốt nhắc nhở , “ phải trong thời gian ngắn… em nhìn thời gian sao? Chị kết hôn nhiều năm…”

      Chu Cầm cúi đầu nhìn lần nữa, sau đó choáng váng tại chỗ.

      “Hai… hai người kết hôn lâu… lâu lắm rồi… vậy… vợ ta… cũng là chị?”

      Từ Tái Xuân gật đầu, “Đương nhiên là chị… tiểu tam tiểu tứ tiểu ngũ đều là chị…”

      “Hahaha…” Chu Cầm phát ra tiếng cười đắc ý, sau đó ngoảnh lại nhìn Hoàng San San, khinh miệt : “Nhìn kỹ chưa, người ta là vợ chồng chính thức, sao, vẫn tin hả? Có cần sở đăng ký kết hôn kiểm tra …”

      Hoàng San San quả thực thể tin nổi, nhưng bày trước mắt ta, khiến ta giống như thằng hề vậy. ta muốn tiến lên trước, cẩn thận xem giấy hôn thú kia có phải .

      Giờ chẳng phải giấy chứng nhận nào cũng có thể làm giả à?

      Nhưng ta còn chưa tiến lên bước, lại bị ánh mắt Trương Nghiêu dọa trở lại.

      Người đàn ông này cười, nhưng trong mắt lại chẳng có chút tia sáng rực rỡ nào, kiểu ngoài cười mà trong cười này khiến Hoàng San San rùng mình.

      Hoàng San San luôn có loại dự cảm xấu.

      thực chứng minh, dự cảm của ta chính xác. Cuộc đời ta quả thực vì chuyện này mà thay đổi.
      Last edited: 14/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :