1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân ngốc - Phó Du (70C full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 62

      Chu Cầm hoàn toàn bị tâm tình hóng chuyện làm cho rất vui vẻ, tiện tay gửi tin cho tài khoản weibo, hạnh phúc nhé. Nhưng Từ Tái Xuân khổ, suýt khóc lên, nhưng chưa kịp rơi nước mắt thực , Trương Nghiêu lại bế .

      Dưới những con mắt nhìn chòng chọc, cao ngạo ôm kiểu công chúa.

      Hạnh phúc nho của kiên trì đến cuối cùng, vì cảm giác được cánh tay ôm eo mơ hồ dùng sức, đồng thời sắc mặt hết sức khó coi, thở phì phò dồn dập.

      tại Từ Tái Xuân gầy rồi, nên cho rằng phải mình ép Trương Nghiêu thở hổn hển. Khả năng duy nhất chính là Trương Nghiêu tức giận.

      Quả nhiên, Trương Nghiêu ôm lên phòng nghỉ lầu, hai lời liền ném xuống đất.

      Dáng vẻ đó, lửa giận ngập trời, vành mắt muốn nứt ra, giống như tính ăn tươi nuốt sống Từ Tái Xuân vậy.

      “Em trước, phải như nghĩ đâu, em vốn biết tiệm tiêu thụ ô tô này do mở, em tới làm việc bán thời gian…”

      “Bán thời gian?” Hôm nay vì khai trương, nên Trương Nghiêu mặt âu phục giày da, bất quá lúc này cà vạt bị cưỡng chế kéo, á, vẻ mặt rất nguy hiểm, “Mấy tháng nay em thường làm bán thời gian hả? Mặc mấy chiếc váy ngắn củn cởn kiểu này?”

      “Em… em mặc váy ngắn… lúc nào chứ! đừng vu khống em!” Váy chỉ hơi ngắn thôi, tuyệt đối che đủ mà.

      “Haha…” Trương Nghiêu cười lạnh tiếng, tầm mắt rơi xuống cặp đùi lỏa lồ của Từ Tái Xuân, “ thắng hùng biện, phải sao?”

      khoảng thời gian gặp, lưu manh cũng có văn hóa nhỡ. Khoan … cái này phải trọng điểm, Từ Tái Xuân làm chuyện xấu, nên phải hùng hồn chút.

      Đúng, ưỡn ngực ngẩng đầu, phải hung hồn lên.

      Sau đó, Từ Tái Xuân ưỡn ngực, sắc mặt Trương Nghiêu dường như càng khó coi hơn.

      Dáng vẻ kia phải muốn đánh chứ?!

      Từ Tái Xuân chột dạ, ngừng lui về sau, nhìn cánh cửa đó, nghĩ rằng còn cơ hội mở cửa chạy hơi ?

      “Á… Ba, sao ba tới đây?”

      Quả nhiên Trương Nghiêu bị lừa, Từ Tái Xuân bước vọt tới, nắm tay cầm. Chỉ cần giây là có thể đến thiên đường.

      Nhưng thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau có giây. Cửa còn chưa vặn, người đàn ông dán vào sau lưng .

      “Từ Tái Xuân, em giỏi quá nhỉ! Dám đùa bỡn !”

      … khốn kiếp! muốn làm gì?” Nếu như lúc này, Từ Tái Xuân còn chưa biết Trương Nghiêu muốn làm gì, vậy ngu hết thuốc chữa rồi.

      “Đồ khốn! được xé váy em!”

      Trương Nghiêu quan tâm, bàn tay to kéo cái, chợt nghe xoạc tiếng, chiếc váy giống như vải rách vậy rơi xuống đất.

      Trương Nghiêu khủng bố thế, Từ Tái Xuân theo bản năng muốn chạy, song có thể chạy đâu. Trương Nghiêu xách lên, hung hăng áp lên tường.

      , em làm việc bán thời gian như vậy mấy lần rồi?”

      Nước mắt Từ Tái Xuân bèn rơi. Khốn kiếp, đau chết .

      “Buông, đau… đau chết được…”

      à, tốt lắm, đợi lát nữa em càng đau hơn…” Trương Nghiêu vừa xong, giọng điệu chợt dịu dàng hẳn.

      Á á á á… quả nhiên, Từ Tái Xuân đau, hai chân nhúc nhích được, lại bị Trương Nghiêu nắm chân, hung hăng xông về phía trước.

      !”

      Từ Tái Xuân lệ rơi tung tóe, lúc này còn làm kiêu con khỉ ấy, Trương Nghiêu thực khủng khiếp quá. rất đau.

      … chỉ có lần này à… huhuhuhuhu…”

      Dường như chiếm được đáp án hài lòng, động tác của Trương Nghiêu chậm lại, hai tay ước lượng bộ ngực vĩ đại của Từ Tái Xuân, sau đó thở dài thỏa mãn.

      “Em gầy ít. Nhưng… ngực vẫn như trước đây…”

      “Đồ khốn!” Chiếm được tiện nghi bớt khoe mẽ .

      Sau khi Trương Nghiêu sờ soạng phen, cuối cùng tâm trạng hơi ổn định tí. Bất quá, hơi ổn định tí sao, Từ Tái Xuân đau đến rơi nước mắt.

      thể dịu dàng chút à? Vốn tư thế quay lưng này đặc biệt khó chịu rồi, lâu cũng chưa làm, quần lót vẫn chưa cởi, rất khó chịu…

      Lúc mới bắt đầu Từ Tái Xuân còn nhẫn nhịn, nhưng từ từ tiếng khóc càng lúc càng lớn.

      Có điều, tiếng khóc của cũng nhận được thương tiếc của Trương Nghiêu. Động tác ngày càng dùng sức, Từ Tái Xuân cảm giác thân thể mình còn của mình nữa.

      cũng mặc kệ người bên dưới có nghe được tiếng , lên tiếng khóc to. mặt còn dùng từ ngữ học được từ Hoàng San San, chút khách sáo ân cần hỏi thăm Trương Nghiêu và mẹ .

      Trương Nghiêu sao… hoàn toàn chả quan tâm.

      tại chỉ lo chuyện.

      XXX.

      Ai cũng thể ngăn cản làm việc vui vẻ.

      Rốt cuộc, luồng nhiệt dưới thân trào ra, cảm giác được biến hóa của Trương Nghiêu cách ràng. Trong lòng thở dài hơi, tên khốn này, cuối cùng cũng xong chuyện rồi.

      Đau chết mà.

      Từ Tái Xuân hơi tức giận, muốn cào Trương Nghiêu. Nhưng hình như Trương Nghiêu biết được tâm tư của , rút ra, vươn tay trực tiếp ôm vào lòng.

      Ngồi ghế salon, người Từ Tái Xuân khoác áo vest của Trương Nghiêu. biết có phải vì mới làm hay vì điều hòa quá lạnh, nên Từ Tái Xuân cảm thấy hơi lạnh.

      Trương Nghiêu ôm , thỏa mãn thở dốc tiếng.

      “Rốt cuộc X xong rồi.”

      “…” biết xấu hổ! Nước mắt Từ Tái Xuân lại trực trào, muốn cào chết , chắc chắn phải cào chết !

      Tuy Trương Nghiêu cố gắng né tránh, song cuối cùng mặt vẫn để lại vài vết tích quý báu.

      Sau lượt ngắn ngủi, Trương Nghiêu cũng hết giận, sờ soạng Từ Tái Xuân vừa xoa vừa hôn. Ôi chao, còn tính tránh nữa sao?

      Từ Tái Xuân muốn tránh, nhưng cả người mệt chết được, mặc dù hơi tức giận, bất quá càng khiến thoải mái là ở trong lòng Trương Nghiêu, lại có thể cảm thấy rất an toàn.

      Trương Nghiêu vuốt , lúc này tâm trạng người đàn ông rất tốt, mò mẫm gò má ướt đẫm mồ hôi của Từ Tái Xuân, giọng trìu mến.

      “Vợ, nhớ ?”

      Từ Tái Xuân xoay mặt sang chỗ khác, kiên cường : “.”

      Trương Nghiêu sững sốt, cũng tức giận, ngược lại hôn Từ Tái Xuân cái kêu, sau đó tiến tới bên tai khẽ , “Nhưng vừa nãy em đạt cao trào rất nhanh…”

      “Á á á á… câm miệng!”

      Bị Trương Nghiêu nắm tay nháo trò, Từ Tái Xuân cũng cảm thấy uất ức.

      Túm áo Trương Nghiêu, cắn cổ người đàn ông cái, hết sức uất ức hỏi: “Trong khoảng thời gian này đâu? Có phải tìm mấy em mơn mởn ?”

      Trương Nghiêu ngây ngẩn cả người, dường như vẫn chưa phục hồi tinh thần, “Ngay cả em mơn mởn như em, cũng giải quyết được, còn đâu đối phó với mấy em mơn mởn khác…”

      Xoạc… Giống như xé váy vậy, móng vuốt Từ Tái Xuân lại vẽ nét chói lóa mặt Trương Nghiêu.

      ai là em mơn mởn hả?”

      “…”

      “Được rồi, đừng nghịch nữa, ngoan nè. thành khai báo đây, mấy tháng nay vạch kế hoạch khai trương chỗ này mà.”

      Hóa ra là chuyện quan trọng, Từ Tái Xuân cào mấy vuốt, cũng mệt rồi, mềm nhũn nằm trong lòng Trương Nghiêu nghỉ ngơi.

      “Đúng rồi, sao quyết định mở tiệm ở đây? Chẳng phải bên này còn chưa phát triển hả? Có mối ?”

      Trương Nghiêu hung ác lườm , “Còn phải tại em mơn mởn như em hả. học gì mà về nhà!”

      Trương Nghiêu cũng oán khí ngút trời. Người khác toàn là vợ chạy theo chồng, nhà ngược lại, rất sợ vợ chạy theo người ta.

      Đương nhiên biết bên này vẫn chưa hoàn toàn phát triển, bất quá tương đối mà , bên này vài khu hành chính quy hoạch, chừng có tiềm lực rất lớn.

      Hơn nữa vợ ở đây, còn có thể đâu.

      Từ Tái Xuân đỏ mặt, hóa ra là vì . Việc này có được tính là có tiền bèn tùy hứng .

      Từ Tái Xuân cười tủm tỉm, Trương Nghiêu thấy thế, thoáng bất đắc dĩ véo má . “Còn chẳng biết xấu hổ cười nữa, em có biết vì chuyện này, suýt bị ba em đuổi ra khỏi nhà !”

      ra ba cũng biết chuyện này. Từ Tái Xuân hơi oán hận căm phẫn. ràng lần nào về nhà đều lơ đăng hỏi chuyện Trương Nghiêu, nhưng cho tới bây giờ Từ lão hổ đều .

      Được lắm… Té ra gạt đấy.

      Từ Tái Xuân lý , lại ngờ khẽ động tí, tay Trương Nghiêu lại bắt đầu thành .

      Cảm giác được kích động của Trương Nghiêu, Từ Tái Xuân hơi khẩn trương, đè tay Trương Nghiêu, “ muốn làm gì?”

      “Có thể làm gì?”

      Tay Trương Nghiêu lại tiếp tục, quen cửa quen nẻo. Nhưng ban nãy đầu óc còn có chút bất tỉnh bởi nhiệt tình, hơn nữa Trương Nghiêu quá bá đạo, nhất thời phản ứng kịp.

      tại sau khi tỉnh táo tí, Từ Tái Xuân thề bao giờ để Trương Nghiêu thực được.

      điên rồi hả? Hôm nay khai trương đó, này…” Từ Tái Xuân được nữa, “ sợ người bên dưới biết hết à?”

      “Biết thế nào?”

      Trương Nghiêu thờ ơ , Từ Tái Xuân thoáng nghĩ mà sợ.

      “Trương Nghiêu, xem, bên dưới có nghe được ?” Vừa nãy biết kêu lớn bao nhiêu, chẳng lẽ những người này đều nghe được trường đông cung ư? Nghĩ đến hình ảnh này, cả người Từ Tái Xuân đều khỏe.

      Nếu thực thích , cảm thấy chỗ nào của cũng tốt cả. Ngay cả khi Từ Tái Xuân mất tự nhiên, ngượng ngùng cũng rất đáng đó. Trương Nghiêu hôn cái, cố tình trêu .

      “Aizzz, làm sao bây giờ, đúng là bị nghe được rồi, nè, vợ, sau này em nổi tiếng rồi đấy…”

      Oanh… Móng vuốt Từ Tái Xuân lại chồm tới.

      “Đều tại ! Tính sao bây giờ? Xong rồi, em còn mặt mũi gặp người nữa!”

      Từ Tái Xuân bụm mặt, nghĩ đến hậu quả, lại khóc.

      Trương Nghiêu vừa thấy Từ Tái Xuân khóc , vội vàng an ủi.

      “Lừa em thôi, yên tâm , văn phòng này cách . phải em biết, đây là phòng nghỉ của , bình thường thích yên tĩnh, nên làm cách …”

      ư?” Từ Tái Xuân lau nước mắt, có chút tin.

      “Đương nhiên rồi. Còn hơn ngọc trai ấy.” Lúc này cho dù chuyện chưa hề có, cũng phải tuyệt đối có. Trương Nghiêu đây ở mặt này vẫn có sức hiểu biết vạn phần.

      Trương Nghiêu dỗ Từ Tái Xuân vui vẻ, chợt truyền đến tiếng gõ cửa.

      Sau khi im lặng ngắn ngủi, ngoài cửa giọng rụt rè sợ sệt vang lên.

      Nghiêu, và em Xuân thân mật xong rồi, có thể xuống chuyến ?”
      Last edited: 14/2/16

    2. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Hẳn là Thân mật xong rồi
      LạcLạc thích bài này.

    3. hirari

      hirari Well-Known Member

      Bài viết:
      486
      Được thích:
      665
      Chết chưa,vừa mới thề thốt xong... :)))
      ChrisLạcLạc thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 63

      Lúc Trương Nghiêu bước ra, mặt tràn ngập ý cười. Tiểu Lý ngẩng đầu sau đó cũng cười.

      mặt Nghiêu minh thần võ lại có mấy vết cào đáng , ôi chua choa mèn ơi, hóa ra em Xuân lợi hại thế.

      Tiểu Lý chế nhạo, Trương Nghiêu quan tâm. Với , cảm thấy đây là huân chương tình . Lúc , Từ Tái Xuân lại cho thêm mất vết, có nguyên nhân nào khác, vì dốc. Nếu ở trong phòng cách thể nghe được tiếng tiểu Lý ở bên ngoài, vậy cho thấy thanh trong phòng cũng có thể truyền ra cách ràng.

      Mèo to Từ Tái Xuân thẹn quá hóa giận, túm lấy Trương Nghiêu cào trận.

      Đối với Trương Nghiêu mà , đúng là gánh nặng ngọt ngào mà.

      Tiểu Lý cười đến đau bụng, cuối cùng thấy Trương Nghiêu muốn xuống dưới, suy nghĩ chút vẫn là kéo lại.

      Nghiêu, bỏ , em tìm Cố tổng…”

      Cố Đông Hải coi như là người đầu tư, sáng sớm vì có việc nên đường tới.

      Tiểu Lý phải ghét bỏ Trương Nghiêu nha, mà tại vết cào mặt Trương Nghiêu quá, tùy tiện YY chút đều có thể YY ra vô số tình tiết ướt át đó.

      Ừ, hóa ra Nghiêu thích kiểu này.

      Kiểu cuồng dã đấy, hahaha.

      Mang theo nụ cười vui vẻ thỏa mãn vì hóng được chuyện, tiểu Lý xuống lầu.

      Nếu có chuyện gì, Trương Nghiêu phải làm chuyện quan trọng nhất chính là ở bên vợ.

      mở cửa bước vào, dọa Từ Tái Xuân giật mình. Cả người bủn rủn, định tắm rửa, kết quả đứng dậy trông thấy mảng hỗn loạn mặt đất, Trương Nghiêu đáng ghét ngay cả váy cũng xé, may mà váy này do công ty cấp, bằng làm việc bán thời gian thành còn phải đền váy, đúng là được mất mười.

      Lúc Trương Nghiêu tiến vào, Từ Tái Xuân mặc quần lót, ngờ nhanh thế có người bước vô, nhất thời sợ đến mức lui về sau bước dài.

      Trông thấy Trương Nghiêu, vỗ vỗ ngực, chưa hoàn hồn, “Làm em sợ muốn chết…”

      Bất quá, còn nghĩ tới việc, “Sao trở lại nhanh vậy? phải tìm có chuyện sao?”

      Trương Nghiêu tựa vào cửa, lười biếng cười với Từ Tái Xuân, “ có chuyện gì, tiểu Lý giải quyết được.”

      Nhìn nụ cười kia của Trương Nghiêu, cả người Từ Tái Xuân rét run, hận thể tiến lên cào phát, có điều thấy mặt có mấy dấu móng tay quá ràng, loại kích động này bị Từ Tái Xuân đè ép xuống.

      nhìn gì đó?”

      “Nhìn em.”

      “Em có gì đáng nhìn?”

      “Chân rất đẹp.”

      “…”

      Khốn kiếp! chỉ biết nên nhào tới trước cào mà, được chưa?!

      Cuối cùng, váy Từ Tái Xuân bị xé rách, vẫn là Trương Nghiêu xuống dưới giúp lấy quần áo trong phòng thay đồ ra. Sau khi thay đồ, Từ Tái Xuân mới cảm giác được chút an toàn.

      Lại nhìn Trương Nghiêu, từ đầu đến giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm , dáng vẻ này khiến cảm thấy mình như con cừu bị sói đói để mắt, hơi âu sầu.

      còn nhìn gì nữa? cần làm hả?” Từ Tái Xuân bĩu môi, lòng tràn ngập khó chịu.

      Trương Nghiêu lắc đầu, “Hôm nay khai trương, có Cố Đông Hải theo rồi, cần sợ.”

      hợp tác sao?”

      “Có gì thể nè. Dù gì chỉ cần kiếm tiền ai cũng quan trọng.” Giọng điệu Trương Nghiêu nhàn nhạt, sau đó thừa dịp Từ Tái Xuân rũ mắt, ra vẻ đáng thương câu.

      còn chưa ăn gì đấy. Vì khai trương mà mấy ngày rồi được ăn uống đàng hoàng…”

      Từ Tái Xuân ngẫm lại cũng thấy đói, nhìn dáng vẻ Trương Nghiêu hình như gầy hơn trước đây tí. Lẽ nào do nhớ à? Từ Tái Xuân thoáng vui vẻ.

      Sau khi Trương Nghiêu ăn như hổ đói hai tô mì thịt bò, cuối cùng thở dài tiếng thỏa mãn, “ lâu ăn no vậy.”

      Từ Tái Xuân nhìn dáng vẻ kia của , trong lòng hơi đau lòng, “ chưa từng ăn cơm đàng hoàng sao?”

      Trương Nghiêu uống hớp nước, thèm để ý : “Gần đây bận rộn nhiều việc, chắc sau này cũng bận, mỗi ngày đều có thời gian ăn.”

      Trương Nghiêu cách thờ ơ, nhưng Từ Tái Xuân lại khó chịu.

      “Mặc kệ thế nào, tiền phải kiếm, cơm cũng phải ăn mà.”

      có thời gian ấy chứ.” Trương Nghiêu từ từ thả mồi, “Nếu , em nấu cơm cho ?”

      Từ Tái Xuân muốn đồng ý. Trương Nghiêu có thuê phòng trọ gần đây, cách trường học và tiệm tiêu thụ ô tô xa lắm. Từ Tái Xuân vốn muốn từ chối, song khi thấy Trương Nghiêu vuốt bụng ăn no, trong lòng lại mềm nhũn.

      Đương nhiên, kết quả là đồng ý.

      Bất quá, rất nhanh Từ Tái Xuân lại hối hận.

      giường ôm tấm chăn lớn, ngắm người đàn ông ở cách đó xa hết sức đắc ý đánh trứng gà, nửa người cởi trần vô cùng đẹp đẽ, tài nào nhịn nổi ném cái gối to tới.

      “Tên lừa đảo!”

      thực chứng minh, đàn ông đều là tên lừa đảo. Lúc mới bắt đầu Trương Nghiêu dùng khổ nhục kế để Từ Tái Xuân mềm lòng, đợi Từ Tái Xuân mua thức ăn nấu cơm cho , lại phát đây đều là quỷ kế của người đàn ông này.

      “Mỗi ngày chỉ nghĩ tới chuyện đó thôi sao?” Vừa vào cửa đẩy ngã , sau đó cả buổi chiều bò dậy được, mà giờ vì đói mới tỉnh.

      nghĩ tới chuyện đó còn có thể nghĩ tới chuyện gì?”

      Trương Nghiêu nhặt gối ném lên giường, “Đừng ném đồ lung tung, bằng chuyện quét dọn là của em.”

      “Em mặc kệ, em bao giờ tới nữa!”

      ư?” Trương Nghiêu nghiêng đầu, thoáng nhìn Từ Tái Xuân biết nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt trở nên quỷ dị.

      “Nghe trường bọn em có phòng tắm công cộng, kiểu ngăn buồng này từng xem bộ phim, hình như rất kích thích… có muốn thử xem …”

      “…” Đúng là miệng chó mọc ngà voi.

      câm miệng ! Khốn kiếp!”

      “Hết cách rồi, em tới tới thôi…” Trương Nghiêu thèm quan tâm, còn tính toán thời gian, “Em xem khi nào đây? Haha… Ngẫm lại, có chút hưng phấn nha…”

      Từ Tái Xuân thực hận người đàn ông này da mặt dày, sao lại lấy tên lưu manh như vậy chứ. Mặt dày còn vô lại, đúng là hoàn toàn nghiền ép .

      Nghĩ lại quả thực cam lòng mà.

      Có điều cam lòng có ích gì, cuối cùng Từ Tái Xuân vẫn bất đắc dĩ thỏa hiệp. Vì hoàn toàn tin tưởng, Trương Nghiêu chắc chắn làm được, ở văn phòng còn có thể làm chuyện đó ngay tại chỗ, bên dưới có người nhiều thế, đều chùn bước, chứ đừng trường học.

      “Em rảnh tới, đừng tới tìm em.”

      Chiếm được đáp án hài lòng, Trương Nghiêu được tấc lại muốn thước, vuốt đầu Từ Tái Xuân, xoa xoa, “Giờ mới ngoan.”

      dừng tay ngay, trứng thối!”

      Đêm hôm đó, Từ Tái Xuân mỏi eo đau lưng, ở lại nhà trọ Trương Nghiêu. Vốn dĩ muốn đâu, song tính chuẩn bị tắm lại phát trong tủ quần áo phòng trọ, quần áo được xếp ngay ngắn, dựa theo vị trí trong nhà để rất ngăn nắp.

      Trương Nghiêu còn mua thêm ít quần áo và đồ dùng hàng ngày mới, có điều đều là kích cỡ của , cũng là sở thích của .

      Đối với người khác mà , Trương Nghiêu đích gã thô kệch, nhưng tên lưu manh này học thức còn bá đạo thực đối với tệ.

      Từ Tái Xuân chính là mềm lòng như thế, thấy quần áo đầy ắp trong ngăn tủ, thoáng do dự, cuối cùng vẫn ở lại.

      Chẳng qua, cho rằng tối nay Trương Nghiêu đánh trận tới trời sáng, nhưng đợi đến khi xoa thắt lưng, ra vẻ đáng thương eo mình đau quá, Trương Nghiêu lại vô cùng dễ chuyện, bỏ qua cho .

      Đồng thời, còn nhàng xoa bóp hông .

      Khi Từ Tái Xuân nửa ngủ nửa tỉnh chợt nhớ tới việc.

      … đáng giá ?” Khổ cực vậy, mệt nhọc vậy. ràng có bầu trời rộng lớn hơn, nhưng vì mà dừng lại, thực đáng giá thế sao?

      Bàn tay xoa bóp của Trương Nghiêu ngừng lại, Từ Tái Xuân nghĩ chắc chắn hiểu.

      Vì câu trả lời của nhanh chóng vang lên ngay sau ót.

      “Có gì đáng giá hay , chẳng phải luôn muốn cuộc sống như vậy à? có em ở nhà, nó được coi là nhà gì…”

      Từ Tái Xuân hài lòng thiếp , nghĩ, cũng hơi thích Trương Nghiêu. Có lẽ là dám thừa nhận, thực ra rất thích .

      có rất nhiều khuyết điểm, đôi khi hai người chuyện chẳng ăn nhằm gì nhau, nhưng thực động lòng.

      nghĩ, tại có lẽ cũng hiểu nguyên nhân mấy năm qua thích Trương Nghiêu rồi. Vì quả người đàn ông rất dễ khiến người ta cảm động và thương.

      Và khác với Trương Kiêu, Trương Kiêu là đám mây chân trời, được trái tim thiếu nữ của huyễn hoặc, tốt đẹp nhưng xa vời.

      Còn Trương Nghiêu là mặt đất giẫm lên, màu sắc đẹp, ngay từ đầu có thể đáng chú ý, bất quá dần dà, luôn có loại cảm giác rất an ổn và kiên định.

      Ở trong lòng Trương Nghiêu, Từ Tái Xuân ngủ giấc ngon nhất trong ba tháng qua.

      Thực an ổn đấy. Hơi cứng rắn tí nhưng hết sức ấm áp và thoải mái.

      Từ Tái Xuân tỉnh lại lần nữa là bị Trương Nghiêu đánh thức.

      “Cái gì thế…” Tối qua ngủ rất ngon, trong khoảng thời gian ngắn Từ Tái Xuân vẫn chưa muốn thức dậy.

      Trương Nghiêu thấy dáng vẻ này của con mèo lười nhà họ, cực kỳ đáng quả thực rất muốn tiếp tục nhét vào ổ chăn, tốt nhất cất giấu vĩnh viễn lấy ra nữa.

      Song, xem sổ ghi chép của Từ Tái Xuân, Trương Nghiêu bó tay, đành thành nhắc nhở: “Sáng nay em có tiết.”

      “Có tiết?” Từ Tái Xuân bị Trương Nghiêu dọa như thế, giật mình cái tỉnh táo. Đúng rồi, lãng phí ngày cuối tuần với Trương Nghiêu, hôm nay là thứ hai, có lớp buổi sáng, hơn nữa còn là tiết của giáo viên giàu ý chí kiên cường và lòng hi sinh thích điểm danh. Nghe giáo viên này điểm danh lần vắng mặt, cuối học kỳ trừ 10 điểm, điểm số ít ỏi của đâu có đủ trừ.

      “Á á á á!” Từ Tái Xuân từ giường bật dậy, gương mặt khủng hoảng, “Giờ là lúc nào vậy?”

      “8h15 rồi. Bữa sáng làm xong. Em lấy đồ , lái xe đưa em tới.”

      Trương Nghiêu xong, ở bên tìm quần áo cho Từ Tái Xuân.

      Năm phút sau, Từ Tái Xuân cào mái tóc xốc xếch, sau đó ngậm cái bánh bao được Trương Nghiêu túm lên xe.

      Từ Tái Xuân ngồi xe, nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ lướt qua, trong lòng chỉ có thể cảm thán tiếng, cũng may chỗ này gần trường, bằng hôm nay nhất định bị muộn.
      Last edited: 14/2/16
      Tiểu Ly 1111, Nhược Vân, Juuni33 others thích bài này.

    5. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      cặp đôi dễ thương dù ngốc hay k
      Chris, cô gái bạch dươngLạcLạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :