1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân ngốc - Phó Du (70C full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 59

      Từ Tái Xuân cũng phải não tàn, sao đồng ý chứ. Đương nhiên ban đầu là do đầu óc nặng nề, còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nhất thời ôm ý nghĩ đẹp đẽ với Trương Kiêu, bất quá rất nhanh, nhớ lại chuyện trước kia.

      Những trò đùa giễu cợt thời trẻ người non dạ đối với Trương Kiêu mà , có thể dùng câu ‘xin lỗi’ để xóa , song, Từ Tái Xuân là trái tim pha lê, trái tim long lanh trong sáng bị hung hăng giẫm xuống đất, giờ cùng lắm chỉ có thể tiếng tha thứ à.

      Nhưng muốn tha thứ, còn muốn ở bên tên cặn bã kia nữa.

      nhất định nằm mơ.

      Từ Tái Xuân đẩy Trương Kiêu ra, ánh mắt thoáng lạnh lẽo, “ điên hả?”

      Ngại chưa đủ tự ngược sao? Lại có thể tương lai tất cả chuyện cũ đều hóa thành hư , mặt dày mày dạn ở bên nhau.

      Dường như chiếm được đáp án chút nào bất ngờ, Trương Kiêu cười sao cả, “ cũng biết như vậy, có điều sao, rất thỏa mãn rồi. Từ Tái Xuân, tiếp nhận cũng có gì, ít nhất, chúng ta có thể trở thành bạn bè, phải ư?”

      “…”

      Từ Tái Xuân bày tỏ, thực ra làm bạn bè cũng hơi miễn cưỡng.

      “Vậy, muốn hỏi câu, em và Trương Nghiêu, quyết định ở bên nhau hả?”

      “Chuyện này hình như đâu liên quan tới .”

      Trương Kiêu sờ sờ mũi, “ biết mà, nhưng, em nhớ hết rồi sao? Là ngơ ngơ ngác ngác lấy , hay lại trở về quỹ đạo của mình quên hết tất cả những thứ này…”

      Trở lại quỹ đạo của mình?

      ngược lại mấy năm nay đều chệch hướng?

      Thành , Từ Tái Xuân hơi động lòng.

      Lúc trở về, Trương Nghiêu chơi với Khoai Tây. Có lẽ, đàn ông nhà họ Trương đều có chút tự ngược, ràng bản thân dị ứng lông chó, còn quên cọ cọ ở nơi này.

      Từ Tái Xuân phát đầu mình hơi đau, vuốt đầu, sau đó trong đầu xuất hình ảnh.

      lát sau, bụm gương mặt đỏ bừng, thoáng xấu hổ. vẫn chưa tới ba mươi đó, lại có thể nhanh chóng tư xuân vậy. ràng nghĩ đến lần đầu tiên với Trương Nghiêu.

      Ặc… Có chút thê thảm nha. Nhớ tới dáng vẻ tay chân vụng về của Trương Nghiêu, còn … cắn kẹo que, nhịn cười được.

      Nghe được tiếng cười, Trương Nghiêu phục hồi tinh thần.

      Vợ về, đương nhiên ném cả nhà Khoai Tây rồi, sải bước tới chỗ Từ Tái Xuân.

      Bản thân Từ Tái Xuân vừa qua 1m61 chút, nhưng Trương Nghiêu ở trước mặt , chắc cao hơn cái đầu. phải nhón chân lên, mới có thể nhìn .

      Vâng, hình như trước kia Trương Nghiêu tới nhà thực vừa gầy vừa quê mùa, kết quả dáng dấp bây giờ trắng nõn, thể nhìn mặt mà bắt hình dong đấy.

      “Cười cái gì?”

      Trương Nghiêu kéo , ánh mắt mang theo lưỡng lự, “Em đâu đó?”

      có.”

      Từ Tái Xuân muốn giấu bèn thành , “Em gặp Trương Kiêu.”

      Quả nhiên, Trương Nghiêu vừa nghe đến cái tên Trương Kiêu này, cả người lập tức cứng đờ.

      Mấy năm nay, xảy ra rất nhiều chuyện, ông Trương chết, nghe bà Trương rút về tuyến hai, việc làm ăn của Trương gia đều giao cho Trương Kiêu trông nom. Trước đây, rất nhiều người đều nghĩ Trương Kiêu là tên ăn chơi trác táng, ngay cả Trương Nghiêu cũng cho là thế. Song nửa năm nay, Trương Kiêu xử lý rất tốt, thành công khiến tất cả mọi người nhìn với đôi mắt khác xưa.

      Trương Kiêu như vậy, rất được nhiều phụ nữ thích. bình thường cũng thích nhỉ, Trương Nghiêu cảm thấy hơi khó chịu, mặc kệ thế nào quên được người Từ Tái Xuân thích là Trương Kiêu.

      Từ Tái Xuân xong câu này hơi hối hận, hết chuyện để à. Nhưng chưa kịp giải thích, Trương Nghiêu ra ngoài rồi.

      Này… vẫn chưa giải thích đấy.

      Tối đó Trương Nghiêu về nhà. cũng tìm Trương Kiêu, là tuổi tác tại còn kích động như lúc trẻ, hai là Từ Tái Xuân thích bạo lực.

      đồng ý rồi, bạo lực nữa.

      Khi tâm trạng Trương Nghiêu tốt bèn thích quấy rối Cố Tây Dương, tại Cố Tây Dương cũng rất đau đầu. Thế nào mà dạo gần đây những người này đều có chuyện gì làm nhỉ, từng người từng người tới chỗ chuyện phiếm.

      Còn nữa, từ khi nào dáng dấp giống thầy giáo phụ đạo tâm lý? trai tri kỷ nhỡ? Phi.

      Vừa thấy Trương Nghiêu tới, Cố Tây Dương lập tức muốn đóng cửa. Gần đây thực đen đủi, có nguyên nhân nào khác, ông trai nhà lại có thể bất tri bất giấc kết hôn rồi.

      Ặc… thực ra, đợi cả nhà phát hai người họ sắp ly hôn.

      Khó trách ta coi mắt, hóa ra mấy năm trước yên ổn với .

      Nhưng, trai có tính nết gì biết chớ, ta là tên mặt than, thích chuyện, có điều thích , lẽ nào nhất định phải tìm người câm sao?

      Hèn chi mẹ tức giận tới vậy.

      Tức giận thôi, người ta lấy nhau rồi, kia từng gặp lần, vừa nhìn biết ngay là con rượu, rất thích hợp làm vợ. theo trai trong tim trong mắt đều là tình . Tuy thể chuyện, mẹ rất tức giận, song nghĩ tới, người cũng gả vào còn có thể bội tình bạc nghĩa ư?

      Do đó cả nhà bọn họ đều có thái độ. Mắt nhắm mắt mở, quên . Dù sao có người chịu nổi tính cách quái đản của trai cũng coi như ý trời.

      Đương nhiên, thực ra cũng thể qua loa thế. Ít nhất, bọn họ thông qua WeChat bỏ phiếu mà.

      Nhưng cuộc sống an ổn còn chưa được mấy ngày, chị hai hiểu sao sinh non, sau đó… hai lại muốn ly hôn với chị ấy.

      Ly hôn thôi, dù gì chuyện tình cảm này phải người muốn đánh người muốn bị đánh hả? Bất quá, hai và chị hai rốt cuộc có tình cảm ? cũng .

      Cứ cảm thấy con người hai rất nội tâm, nên… kia thực hơi đáng thương đấy.

      Bất quá, mấy tháng sau, kẻ đáng thương hình như biến thành hai.

      ta bắt đầu ngày ngày chạy tới chỗ , thứ nhất là uống rượu, bày gương mặt than uống rượu trước mặt , cũng phải người chết.

      Nhưng, trai tri kỷ làm lâu lắm rồi, trong lòng cũng mệt chết được. Tại sao hai cứ tới tìm , đâu phải chị hai đâu.

      Vất vả lắm mới khuyên được hai đón chị hai, kết quả còn chưa trải qua hai ngày an ổn, Trương Nghiêu lại tới.

      “Ông chủ, Trương tới.”

      “Ặc, cậu với tôi ở đây.” Cố Tây Dương thực muốn ngủ giấc an ổn lắm, do đó cần hết người này tới người khác đến đùa đâu.

      Ngay cửa, tiếng người giữ cửa rất lâu vang lên, trực giác mách bảo Cố Tây Dương có gì đó đúng, quả nhiên, giọng bình thản gợn sóng của Trương Nghiêu từ ngoài cửa vọng lại.

      “Tao tới rồi.”

      “…”

      còn cách nào khác, ôn thần tới, hơn nữa nghe giọng hình như… rất khó chịu.

      “Tao nè đại ca, mày sao thế? Mấy hôm trước phải phát triển với vợ rất vui vẻ sao? Tại sao bây giờ lại bày cái bản mặt oán phụ vậy?”

      “Có cách nào có thể thủ tiêu người ?” Trương Nghiêu vừa mở miệng ném quả bom hẹn giờ.

      Cố Tây Dương càng hoảng sợ hơn, nếu dựa theo tính cách Trương Nghiêu, đúng là dễ làm ra loại chuyện bi thảm nhất trần gian.

      “Tao nè, mày đừng làm tao sợ, lẽ nào mày tính vô đó thêm mấy năm hả? Vợ con mày phải tính sao?”

      “Tao có con.”

      “…” Cố Tây Dương nuốt ngụm nước bọt, “… Đợi mày vô đó, vợ duy nhất của mày cũng biến thành của người khác…”

      Là ảo giác của à? Cứ cảm thấy vừa xong câu đó, sắc mặt Trương Nghiêu càng khó coi hơn.

      Cố Tây Dương với hỏa nhãn kim tinh thoáng cái hiểu ngay.

      “Từ Tái Xuân thích mày?”

      “…”

      “Khụ khụ… Được rồi, mày đừng dùng ánh mắt kiểu này nhìn tao, tao chỉ muốn hỏi mày câu, là vì Từ Tái Xuân hả, tao nghĩ Từ Tái Xuân có hoa đào nào, đóa hoa đào duy nhất chỉ có Trương Kiêu thôi, để tao đoán thử xem, có phải ?”

      Trương Nghiêu buồn bực uống hớp rượu, mặc dù trả lời, song đối với Cố Tây Dương thông minh mà , đủ đáp án.

      “Ặc… để tao nghĩ xem, tại sao mày ưa Trương Kiêu chứ? Cũng vì là mối tình đầu của vợ mày hử? Có điều nếu tao là mày, tao hoàn toàn cần lo lắng, vì mối tình đầu là tên cặn bã rất bình thường, nhưng con người cũng đâu rẻ rúng, luôn luôn tên cặn bã đâu. Nghe trí nhớ Từ Tái Xuân khôi phục bình thường, phụ nữ bình thường thích gã đàn ông từng đùa bỡn ấy à? Ặc… ngoại trừ thánh mẫu, lẽ nào Từ Tái Xuân cũng vậy?”

      Trương Nghiêu xoay ly rượu, ánh mắt hơi lạnh lẽo u.

      “Nghe , phụ nữ đều khắc sâu ký ức với người đàn ông đầu tiên của mình?”

      “Khụ khụ…”

      Cố Tây Dương sặc hớp rượu, “ bậy bạ gì đó. Hơn nữa tao cũng phải phụ nữ, sao biết… bất quá…” Cố Tây Dương lau miệng, nghiêm túc suy nghĩ chút mới đáp, “Bất quá, nghe là đúng. Dù sao, phụ nữ khá coi trọng lần đầu tiên mà… Haha…”

      xong, Cố Tây Dương trừng mắt nhìn Trương Nghiêu, lát sau, khó mà tin nổi há to mồm, “ phải chứ… phải như tao nghĩ chứ, Từ Tái Xuân và Trương Kiêu?”

      Trương Nghiêu siết chặt quả đấm, gì.

      Cố Tây Dương cười mỉa hai tiếng, “Có điều mày cũng hẹp hòi quá, chả lẽ mày cuồng xử nữ sao?”

      “Tao có.” Trương Nghiêu cứng nhắc , “Chẳng qua… Trương Kiêu…”

      Cố Tây Dương có chút hiểu, việc này có lẽ là hơi khó chịu thôi.

      “Cũng vì chút chuyện này mà mày cho tao sắc mặt?” Cố Tây Dương khoa trương thở dài, “Tao nè, mày đúng là vô vị, ghen đến mức độ đó, chuyện Từ Tái Xuân và Trương Kiêu là quá khứ rồi…”

      “Trương Kiêu lại tìm ấy.” Giọng Trương Nghiêu hơi cứng nhắc.

      “Vậy sao, có thể đại biểu cho cái gì? Từ Tái Xuân lại tỏ thái độ, hai người dù sao cũng là vợ chồng nhiều năm, lẽ nào mày tin Từ Tái Xuân? ấy mất phần trí nhớ kia, có điều bộ mày tưởng ấy là mấy đứa lẳng lơ hả, mối tình đầu ngoắc ngoắc tay cái chạy theo ngay…”

      Lần này, Trương Nghiêu vẫn trả lời, chỉ nghe tiếng đạp cửa phịch tiếng. Theo thanh nhìn lại, Từ Tái Xuân mang cà mèn gấu con, vẻ mặt trầm đứng ngay cửa.

      Cố Tây Dương thoáng nhìn người giữ cửa phía sau sợ hãi rụt rè, ót bắt đầu phát đau. Lần này, coi như xong.

      Đáng nhẽ chỉ có 5% tín nhiệm, giờ biến thành 0% rồi.

      Ặc… Trường hợp này dường như thích hợp với lắm, nên tránh trước bước là được.

      Nghĩ thế, Cố Tây Dương cười hì hì, rất thân thiện chào hỏi Từ Tái Xuân.

      “Haha, nếu em Xuân tới rồi… vợ chồng hai người trò chuyện , tôi trước.”
      Last edited: 14/2/16
      Tiểu Ly 1111, Juuni, Bin Bin Bon Bon38 others thích bài này.

    2. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Còn 11 chương nữa thui :Cheerleader::Cheerleader::Cheerleader:
      quỳnhpinky, aaatieen, linhdiep172 others thích bài này.

    3. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Hay wớ....vụ nỳ ko bik bik Tái Xuân xử s dey?
      LạcLạc thích bài này.

    4. phuongvutyty

      phuongvutyty Active Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      246
      Hê hê, em Xuân đen mặt rầu
      LạcLạc thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 60

      Từ Tái Xuân tức giận đến mức biết gì. Nghĩ rằng xoay người chạy sao? thực tế, cũng rất muốn làm vậy.

      Nhưng cuối cùng phản ứng kịp, lại phải lỗi của , dựa vào cái gì phải bỏ chứ.

      Mẹ nó, nhịn được phun câu thô tục. Còn tưởng Trương Nghiêu thích nhiều lắm, kết quả đều là giả. có lòng tốt đưa cơm tối cho , ngờ lại có thể nghe được buổi chuyện như thế.

      ràng nghi ngờ và Trương Kiêu…

      Đồng thời, còn ghét bỏ phải xử… cho rằng trước đó và Trương Kiêu… Khoan! Chờ chút… là lần đầu tiên rành rành mà, được chưa!

      Đúng là tức chết thôi, lẽ nào biết từ đầu tới cuối chỉ có tên đàn ông khốn kiếp là à!

      Khi Từ Tái Xuân giận đùng đùng hoàn toàn mất hết lý trí.

      Cà mèn gấu con bị đập lên mặt Trương Nghiêu, “ là tên khốn kiếp, có giỏi lặp lại lần nữa coi.”

      …” Trương Nghiêu tránh thoát công kích của cà mèn, cũng hoàn toàn ngờ Từ Tái Xuân tới và nghe được những lời này, song tại chuyện quan trọng nhất là trấn an Từ Tái Xuân, chứ phải nghĩ rốt cuộc sao Từ Tái Xuân tới đây.

      “Đồ ngốc…”

      cút xéo cho tôi! Đừng gọi bà đây ngốc!” Từ Tái Xuân thấy cà mèn công kích được Trương Nghiêu, tên đàn ông mặt dày này lại còn sáp tới.

      Chuyện này mà nhịn còn gì có thể nhịn chứ. Cào chết !!!

      “Khốn kiếp, buông tay cho tôi! Tôi cào ! sáp tới nữa , tôi cào !”

      “Shiz…”

      Công kích của Từ Tái Xuân rất hiệu quả, móng vuốt Trương Nghiêu thực rút lại. chưa từng thấy Từ Tái Xuân có dáng vẻ này, nhất thời trong lòng hơi chột dạ.

      Từ Tái Xuân tức đến mặt đỏ tận mang tai, “Trong lòng , tôi là loại phụ nữ bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều muốn theo đàn ông khác sao?”

      Trương Nghiêu sờ sờ mũi, bày bản mặt đáng ăn mắng.

      … lại phải… trước đây em… em với …”

      “Khốn kiếp!” Lần này Từ Tái Xuân dùng giày đánh, “Trứng thối, từ đầu tới cuối tôi chỉ làm với , lúc nào làm với Trương Kiêu…”

      “Nhưng, lạc…”

      Lần này Trương Nghiêu cũng kịp phản ứng, mặt khác khi chiếc giày bay tới, lại quên né tránh.

      “Ý em …”

      cái con khỉ! Trương Nghiêu, tôi tức giận rồi! Tôi muốn cào !”

      “…”

      Con mèo lớn Từ Tái Xuân mà tức giận hậu quả rất nghiêm trọng.

      Lúc Trương Nghiêu ra, mặt tứ tung mấy vết cào. Cố Tây Dương nhịn được phụt tiếng bật cười. Có điều dưới ánh mắt khủng bố của Trương Nghiêu, tiếng cười từ từ biến mất.

      Ặc… thực rất khôi hài nha.

      Từ Tái Xuân vẫn còn tức giận, mang giày vào, đá văng Trương Nghiêu còn tính sáp tới, sau đó tức giận xa.

      Trương Nghiêu mặt mày xám xịt đuổi theo, sau đó trong lúc dây dưa, lại bị trận cào hung ác.

      Cũng biết trò thích cào người này học từ ai, Trương Nghiêu vuốt gương mặt thêm vết thương mới, thoáng bất đắc dĩ, tìm thời gian phải cắt móng tay mới được.

      Trương Nghiêu vừa nghĩ vậy, Từ Tái Xuân thấy bóng dáng đâu.

      “Này… Từ Tái Xuân! Vợ! Chờ chút…”

      “…”

      Cố Tây Dương nhìn bóng lưng hai người xa, thở hắt tiếng, “Cuối cùng có thể ngủ giấc an ổn rồi.”

      Tâm trạng Cố Tây Dương rất vui sướng, nhưng Trương Nghiêu đáng thương. chưa từng thấy Từ Tái Xuân tức giận thế, trước đây Từ Tái Xuân thù dai rất dễ dỗ, cho mấy viên kẹo que, cho ăn đồ ngon, lập tức vui vẻ ngay.

      Nhưng Từ Tái Xuân bây giờ…

      Trương Nghiêu vuốt cái mũi bị đụng đâu, trong lòng rất bất đắc dĩ nghĩ.

      Kỹ thuật đẩy cửa của Từ Tái Xuân, đệt, quá chuyên nghiệp.

      Cả đêm đó, mặc kệ Trương Nghiêu cầu xin thế nào, Từ Tái Xuân cũng mở cửa.

      Sau khi tức giận, thực ra thông suốt việc.

      Thẳng thắn mà và Trương Nghiêu có rất nhiều khác biệt, tuy rất tức giận, song cũng khiến hiểu chuyện, mặc kệ sau này và Trương Nghiêu ra sao, phải thừa dịp quỹ đạo cuộc sống vẫn chưa thay đổi, mau chóng quay trở lại.

      Đối với Từ Tái Xuân mà , trở lại năm 18 tuổi ấy, điều muốn làm đồng thời điều có thể làm là chuyện gì nhỉ.

      Đúng rồi…

      ngẫm nghĩ chút, chính là học.

      Từ Tái Xuân muốn trở về trường học, thanh xuân tươi đẹp, muốn lãng phí cơ hội tốt này.

      Từ Tái Xuân hạ quyết tâm, đợi Từ lão hổ về, chuyện này với ông.

      Người trong nhà, ngoại trừ Trương Nghiêu, những người khác đều đồng ý.

      được, em làm gì phải chịu nỗi khổ đó…” Vẻ mặt Trương Nghiêu đau khổ, chưa quên khoảng thời gian trước Từ Tái Xuân học làm bánh kem, mất ăn mất ngủ… tưởng chừng như khổ thể tả.

      “Chuyện của tôi, liên quan gì tới ?”

      Từ Tái Xuân ngửa cao đầu, gần đây, chính là lão đại, người đàn ông như Trương Nghiêu cũng chỉ có thể sợ hãi rụt rè theo phía sau.

      là sợ em khổ mà.” Giọng Trương Nghiêu có chút thương xót, nhưng bị Từ Tái Xuân bơ hoàn toàn.

      “Ba, dù sao con cũng quyết định rồi, con phải trở lại trường học.” Từ Tái Xuân với Từ lão hổ.

      tại Từ Tái Xuân chính là nữ vương trong nhà, Từ lão hổ lớn tuổi, giờ thầm muốn cuộc sống phơi nắng thắm thiết với dì Thái thôi, nên đối với quyết định của Từ Tái Xuân, ông tán thành. có Từ Tái Xuân ở nhà làm bóng đèn, dường như tình cảm của ông và dì Thái phát triển thuận lợi hơn đấy.

      Đúng, Từ Tái Xuân thôi học ở ngôi trường ban đầu, nên theo lý thuyết phải tham gia kỳ thi tuyển sinh lần nữa. Từ Tái Xuân thoáng suy nghĩ, báo danh dự thi vào trường khác trong thành phố.

      khi Từ Tái Xuân thông minh, thực ra cũng thông minh thế. Cầm lấy quyển sách trước đây rất lâu chưa cầm vẫn hết sức vất vả.

      Bất quá tính cách Từ Tái Xuân chính là vậy, việc chỉ cần nhận định rồi, rất nghiêm túc làm. Mặc kệ kết quả ra sao, thẹn với lương tâm là được.

      Giờ Từ Tái Xuân nhớ lại chuyện trước kia. Đương nhiên, từng ly từng tí chuyện và Trương Nghiêu chung đụng với nhau đều nhớ cả. có tình cảm là giả, dù sao Trương Nghiêu tốt với phải giả dối, chẳng qua chyện với Trương Kiêu xác thực khiến hơi tức giận, thậm chí hơi nghi ngờ, Trương Nghiêu cưới thực ra có mục đích. Như Trương Kiêu từng , ngay từ đầu cưới đơn thuần, nếu tình thích , sao còn để ý chuyện có lạc hồng hay .

      Tuy nhiên, lạc hồng là khi còn bé chạy xe đạp rách mất, nhưng Từ Tái Xuân trông thấy bản mặt kia của Trương Nghiêu tức giận, nên cũng giải thích.

      Đúng, còn tức giận đấy.

      Bởi vì hiệu lực của cơn tức giận kia nên chèo chống cho Từ Tái Xuân kiên trì suốt. Do trường học cách đây hơi xa, ở vùng mới quy hoạch, nên Từ Tái Xuân chọn thuê phòng ngay vùng đó.

      Sau khi Trương Nghiêu biết, đương nhiên hết sức ngăn cản.

      Sau chiến tranh lạnh hai người cãi nhau to lần nữa.

      “Từ Tái Xuân, gần như vậy, có thể ngày ngày đón em về nhà.”

      Từ Tái Xuân từ chối, “Tôi muốn học cho giỏi, ảnh hưởng tôi.”

      “Ảnh hưởng? là chồng em, giờ em vẫn là vợ , em nên biết trách nhiệm của người vợ!”

      “Tôi đương nhiên biết. Nhưng phải người chồng xứng chức, dựa vào cái gì tôi phải làm vợ xứng chức chứ?”

      Cãi cãi lại, Trương Nghiêu cũng tức giận.

      “Từ Tái Xuân, có phải em nhất định nghĩ có em được ?”

      Tục ngữ , cãi nhau chính là dùng hai đôi môi hôn thân mật nhất công kích lẫn nhau, có bao nhiêu có bấy nhiêu hận.

      Từ Tái Xuân giận quá hóa cười, “Tùy .”

      Từ Tái Xuân xách hành lý ra cửa, trước khi trong lòng chua xót rơi lệ. cũng biết vì cái gì cuộc cãi nhau bình thường này lại trở nên như vậy.

      nghĩ, là quá làm kiêu sao? Nhưng, lẽ nào Trương Nghiêu biết nhường chút à? Lần nào đều phải thế, nghe cũng thương tâm mà.

      Từ Tái Xuân ôm trái tim đau lòng vào trường học, bất quá biết có phải vì hóa bi phẫn thành sức mạnh , cuối cùng còn có thể để thi đậu trường đại học khác trong vùng.

      Song, khiến Từ Tái Xuân có chút bất mãn là, khuôn viên mới của trường đại học này cũng ở khu quy hoạch mới, cách khác, Từ Tái Xuân khó tránh khỏi phải nội trú.

      Đương nhiên, chỉ sợ Trương Nghiêu chẳng thèm để ý chút nào thôi.

      Bởi vì hai người sắp bốn tháng gặp mặt rồi.

      Có điều, mùa khai giảng đến làm dịu bớt nỗi đau thương trong lòng Từ Tái Xuân. có bạn cùng phòng mới, tuy nhiên, lớn hơn bọn họ mấy tuổi, nhưng từ người bọn họ, Từ Tái Xuân có thể cảm nhận được khoảng thời gian mình để tuột mất.

      Phải nắm chặt mới tốt.

      Bất quá, sinh hoạt ở phòng ngủ tập thể hài hòa như Từ Tái Xuân nghĩ. Ngày đầu tiên Từ Tái Xuân tới trình diện, ai tiễn . Từ lão hổ dẫn dì Thái du lịch rồi, Trương Nghiêu… lúc về căn bản trông thấy , có lẽ vẫn còn tức giận nhỉ.

      Từ Tái Xuân rất hối hận, nhưng lại buông bỏ được mặt mũi tìm .

      Vì vậy mỗi ngày trôi qua giằng co giữa tìm xin lỗi và tìm

      Ngày đầu tiên Từ Tái Xuân học đại học kết thù với bản địa khác. Ký túc xá của trường mới xây, thiết bị có chút đầy đủ. Từ Tái Xuân tới trước nhất, nên chút nghĩ ngợi chọn giường ngủ gần quạt điện nhất, để đồ đạc xuống rồi ra ngoài ăn cơm, nhưng ngờ lúc về đồ đạc của mình lại bị ném sang chiếc giường khác.

      Từ Tái Xuân hơi tức giận, nhưng ra tay với người tươi cười. kia tên Hoàng San San, ba mẹ ta cũng tới, vừa thấy liền xin lỗi .

      “Ngại quá bạn học à, sức khỏe San San chúng tôi tốt, thể chịu nóng nổi…”

      Thấy dáng vẻ gầy guộc yếu ớt của Hoàng San San, Từ Tái Xuân cũng hơi lưỡng lự. Lúc này, ba mẹ Hoàng San San đặt toàn bộ hành lý sang giường khác cho Từ Tái Xuân.

      “Cảm ơn bạn, San San chúng tôi từ được nuông chiều, nên…”

      Từ Tái Xuân thoáng tức giận, bất quá ngẫm lại chỉ là chút chuyện , cần phải làm ngày đầu tiên mất vui, do đó miễn cưỡng nhịn.

      Sau, khác trong phòng tên Chu Cầm biết từ Hoàng San San có dáng vẻ đó, coi trọng thứ gì nhất định cướp bằng được.

      thích Từ Tái Xuân, Từ Tái Xuân cũng thích ta.

      Hoàng San San này bất kể ta thế nào, chỉ cần đừng chọc , tội gì cứ nhất định phải so đo với ta.
      Last edited: 14/2/16
      Tiểu Ly 1111, Juuni, Bin Bin Bon Bon36 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :