1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân ngốc - Phó Du (70C full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 56

      Sau khi Từ Tái Xuân ra, đúng lúc chạm mặt Trương Nghiêu.

      “Sao ở đây?” Nét mặt Từ Tái Xuân rất khiếp sợ, nhưng càng khiến ngờ là, Trương Nghiêu lại có thể dẫn theo đám cún con tới.

      muốn làm gì?”

      “Em quên rồi sao? Phải tiêm phòng cho chó.”

      “À.” Từ Tái Xuân chợt nhớ ra, đám cún con hơi bị tiêu chảy, bọn họ dẫn chúng đến bệnh viện thú cưng.

      Dọc đường , Trương Nghiêu cũng nhiều.

      Thực ra lời nào, Từ Tái Xuân ngồi phía sau, sững sốt thất thần nhìn gò má .

      nghĩ, cũng chán ghét lắm, chẳng qua… cảm thấy, có lẽ hơi làm kiêu, tại chỉ có chút khó xử thôi.

      Vừa tỉnh lại ai có thể tiếp nhận nỗi mình có thêm ông chồng chứ!

      Trương Nghiêu lời nào, cũng chẳng biết gì. có tiếng chung đúng là bi ai.

      Trong xe rất ngột ngạt, Từ Tái Xuân khẽ sờ cái đầu lông lá của cún con, trong lòng thở dài hơi, sớm biết thế về nhà rồi, tại sao phải với chứ.

      “Em ăn cơm chưa?”

      Khi xe đến giao lộ đèn đỏ, Trương Nghiêu nhàng hỏi câu.

      Từ Tái Xuân gần như từ chỗ ngồi bật dậy, “Chưa… chưa nè…” hiểu sao hơi khẩn trương.

      “Muốn ăn mì ?” Trương Nghiêu đề nghị.

      Từ Tái Xuân hơi đói bụng, nhưng nhìn cún con đầy xe, lại hết sức do dự.

      Dường như nhìn thấu suy nghĩ , Trương Nghiêu quen cửa quen nẻo rẻ vào đường lớn, “Chúng ta giao chúng cho bệnh viện thú cưng đợi lát nữa tới đón chúng là được.” Dừng chút, thêm: “Yên tâm , phải lần đầu tiên chúng tới đâu, biết sợ.”

      Được rồi, nghe Trương Nghiêu hơi bị dị ứng lông chó, nhưng lần nào cũng đều là đưa cún con tới bệnh viện.

      là người đàn ông vừa kỳ quái, vừa tự ngược nhỉ.

      Sau khi hai người đưa cún con đến bệnh viện thú cưng bèn chuẩn bị ăn đồ.

      Nghe ở cách đây xa, hơn nữa đoạn đường này cho đổ xe, vì vậy hai người quyết định bộ tới, rèn luyện cơ thể cũng tốt.

      Từ Tái Xuân cách chậm rãi, Trương Nghiêu nhanh, chốc lát sau Từ Tái Xuân bèn rơi lại phía sau khá nhiều.

      mơ hồ có cảm giác, trước kia là Trương Nghiêu kéo tay .

      Giờ… nhìn bàn tay trống rỗng, cảm giác của rất kỳ quái.

      Bỗng nhiên, lòng bàn tay ấm áp, biết từ lúc nào, Trương Nghiêu quay lại, dường như rất bất đắc dĩ nhìn cái, sau đó trong lúc Từ Tái Xuân trố mắt đứng nhìn, nắm lấy tay .

      muốn nha…

      Từ Tái Xuân rất kiểu cách nghĩ, , còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

      Nhưng Trương Nghiêu hoàn toàn hề nhìn , mặc kệ giãy giụa thế nào, vẫn nắm tay chặt.

      Dì Thái , thực ra cá tình Trương Nghiêu rất thích đùa, Từ Tái Xuân nghĩ, hẳn là người đàn ông ấm áp chứ, nhưng… hình như có chút bá đạo nữa.

      Người đàn ông ấm áp bá đạo! Hoàn toàn có cách nào chống cự nổi!

      Đáng trách là, lại có thể chán ghét, trái lại trong lòng cảm thấy ngọt ngào.

      Trương Nghiêu dắt ăn mì thịt bò thích nhất, vì giảm béo, Từ Tái Xuân gắng gượng gọi hai tô mì thịt bò thay vì gọi ba tô.

      Nét mặt Trương Nghiêu rất khinh bỉ, sau đó la lớn với bà chủ: “Hai tô mì thịt bò, tô lớn.”

      Từ Tái Xuân đỏ mặt, có thể khẳng định tất cả mọi người đều nhìn .

      Sau khi Trương Nghiêu ngồi xuống bèn buông tay Từ Tái Xuân ra, tự mình chơi game điện thoại, Từ Tái Xuân hơi buồn chán, nhịn được nhích lại gần, “ chơi trò gì vậy?”

      Trương Nghiêu tên trò chơi điện thoại.

      Xin lỗi, Từ Tái Xuân chẳng có chút hứng thú.

      “Em có muốn chơi thử , chỉ cần nhảy qua tránh chướng ngại vật là được.”

      Nghe ra có chút bại não, người thiết lập cũng rất xấu xí, đồng thời độ khó cũng rất thấp. Từ Tái Xuân lười biếng thử mấy cửa, nhưng dần dần, tốc độ càng lúc càng nhanh…

      “Á! Chết rồi!”

      Ngẩng đầu lên, lại thấy vẻ mặt đắc ý của Trương Nghiêu, “ khó mà, chà, mới 13 cửa chết, tới cửa 84 rồi đó…”

      “…” Từ Tái Xuân cảm thấy mình lại bị xem thường.

      Từ Tái Xuân bị xem thường quyết định thủ tiêu tô mì thịt bò, còn là tô lớn.

      gần như muốn nhào vào trong tô, muốn hóa bi phẫn thành sức mạnh. Còn nữa, thịt bò trong tô này sao ít thế.

      hơi oán hận ngẩng đầu lên, vừa khéo, Trương Nghiêu cũng ngẩng đầu, nhìn cái, sau đó cũng gì bèn gắp toàn bộ thịt bò trong tô mình vào tô của .

      có ý này mà.

      Nhưng, hình như trước đây cũng như vậy.

      Từ Tái Xuân cúi đầu, càng lúc càng cảm thấy mình quá làm kiêu.

      Từ Tái Xuân thực rối rắm, lúc trở về vẫn cúi đầu, Trương Nghiêu nắm tay trực tiếp về bệnh viện thú cưng ngược lại đến siêu thị sát vách.

      “Em ăn kẹo que.” Từ Tái Xuân kiềm được thốt ra, sau khi xong, gương mặt hiểu sao đỏ bừng.

      Mặt Trương Nghiêu cũng hơi đỏ, bất quá rất bình tĩnh tiêu sái vào siêu thị, rồi chọn ít đồ ăn vặt, cuối cùng khi tới cửa, cầm mấy hộp áo mưa.

      Èo… Từ Tái Xuân nhanh chóng liếc , phát Trương Nghiêu khá bình tĩnh.

      Sau đó, Từ Tái Xuân bình tĩnh nổi.

      Lúc trở về, đám cún con đều ngủ. Xếp hàng ngủ ở ghế sau, Từ Tái Xuân chỉ có thể ngồi phía trước.

      làm tài xế.”

      Trương Nghiêu thế.

      Khi Từ Tái Xuân lên xe, thoáng nhìn túi đồ vặt ở ghế sau, trong đó còn có mấy hộp áo mưa. biết Trương Nghiêu mua mấy thứ này, có nghĩa là muốn làm chuyện đó với .

      Thực ra, trong nội tâm mách bảo, cũng đến nỗi nào bài xích, chẳng qua, luôn cảm thấy hơi kỳ quái.

      thể cho chút thời gian sao? Trong lòng đàn ông chỉ nghĩ mấy thứ đó thôi à! Hừ…

      Lúc tới đèn đỏ, Trương Nghiêu lấy bao thuốc lá từ trong túi ra, Từ Tái Xuân định nên hút thuốc, nhưng phát Trương Nghiêu chỉ ngậm điếu thuốc, chứ đốt.

      Hiển nhiên là ngậm cho đỡ ghiền.

      “Em muốn hửm?”

      Trong lúc chờ đèn xanh, Trương Nghiêu hỏi câu quái lạ.

      Từ Tái Xuân lơ ngơ, “Gì mà muốn hay ?”

      Đến lượt Trương Nghiêu thoáng buồn bực, xoay đầu lại khẽ quét Từ Tái Xuân, “Em chưa tới 25 lãnh cảm à?”

      Từ Tái Xuân đỏ mặt, biết thẹn quá hóa giận là gì, nắm quả đấm, hơi kích động, “Em đâu có lãnh… cái đó, mới cái đó đó…”

      cái đó hay , em biết ư?”

      Trương Nghiêu ngậm điếu thuốc, cười lưu manh với Từ Tái Xuân, “Nếu , chúng ta thử ngay ?”

      Dáng vẻ kia của Trương Nghiêu như lập tức lái tới khách sạn, lần này đến phiên Từ Tái Xuân sợ hãi, “Em… em muốn về nhà… em… em muốn…”

      Trương Nghiêu nữa, nụ cười mặt cũng phai nhạt bớt.

      Từ Tái Xuân hơi khó chịu.

      “Cái kia… em phải…”

      Trương Nghiêu dập tắt điếu thuốc, ném ra ngoài, Từ Tái Xuân định dạy dỗ, chợt nghe giọng lạnh lẽo của , “Từ Tái Xuân, có phải em chê ?”

      “???” Từ Tái Xuân mở to hai mắt, “ gì đấy?”

      “Từ Tái Xuân, em ràng cho , tránh có vài chuyện em nghĩ đông nghĩ tây, em biết, ngay từ đầu người cưới em chính là , nên tại mặc kệ em là Từ Tái Xuân trước kia hay Từ Tái Xuân bây giờ, cũng chỉ biết em là vợ , đời này cưới em có hứng thú ly hôn. Em hiểu chưa?”

      Từ Tái Xuân vẫn còn sững sờ, Trương Nghiêu thêm: “Dù sao em chính là vợ . Còn nữa, muốn XXX, ngay tối nay.”

      “…”

      Từ Tái Xuân thực biết phải hình dung thế nào. Quả nhiên… quả nhiên nên làm kiêu chút.

      Từ Tái Xuân lại gì. Có lẽ lo lắng đến việc ‘XXX’ trong miệng Trương Nghiêu.

      Trương Nghiêu nghiêng đầu nhìn , nhịn được nữa, “Rốt cuộc em bị bệnh chỗ nào, trước đây quấn lắm mà, cuối cùng có chỗ nào tốt?”

      Từ Tái Xuân xoay mặt , yên lặng giả chết.

      “Em còn cho sắc mặt?”

      ràng có mà, được chưa?

      Véo hông, Từ Tái Xuân cũng hơi tức giận, “ muốn cãi nhau với em sao?”

      Trương Nghiêu hừ lạnh tiếng, “Có gì thể. Từ Tái Xuân, hỏi em lần nữa, rốt cuộc em muốn tiếp tục với nữa ?”

      Từ Tái Xuân chỉ hơi rối rắm, nhưng đối phương kéo việc tới mức này, hơn nữa, mấu chốt nhất là, vừa chân thành thề thốt ly hôn.

      Từ Tái Xuân nắm quả đấm, tức giận nghĩ, đàn ông có phải đều như vậy , ngoài miệng thế này nhưng trong lòng lại thế kia.

      Từ Tái Xuân phồng má, Trương Nghiêu ở bên cạnh nhìn dáng vẻ kia của , lại càng tức giận hơn.

      “Có phải em còn nhớ thằng khốn kiếp Trương Kiêu kia …”

      “…”

      Cuối cùng chỗ nào trời… Từ Tái Xuân lườm cái.

      “Á à! Em còn trợn mắt với ! Quả nhiên là coi trọng tên khốn tiếp kia chứ gì! biết mà, nên đánh chết nó!”

      Từ Tái Xuân hoàn toàn hết còn lời để , rốt cuộc Từ lão hổ tìm cho ông chồng thế nào nhỉ.

      ghen sao? Khoan , đúng… ngoảnh mặt lại nhìn gì vậy.

      làm gì đó?!” Trương Nghiêu quẹo gấp, Từ Tái Xuân sợ đến mức hét ầm lên, “Oaoaoa…. Rốt cuộc nghĩ cái gì thế?”

      Trương Nghiêu lại gần, bóp quai hàm , hung hăng uy hiếp, “Chẳng phải em coi trọng thằng lỗ mãng kia hả, đánh chết nó là được!”

      “…”

      Thời gian dường như im lặng.

      Từ Tái Xuân nghĩ, sau đó sao… nên gì đây. Nhưng lại chẳng thốt ra được lời nào.

      Gì, hình như có gì đó đúng, còn nữa, Trương Nghiêu vẫn còn bóp quai hàm nha, khốn kiếp, có phải bóp tới nghiện , giờ vẫn chưa buông ra.

      Cái tư thế này, chu mỏ, giống hệt cá vàng, xấu ơi là xấu.

      Từ Tái Xuân muốn giãy khỏi Trương Nghiêu.

      … puôn em ra… khốn kiếp… puôn em ra…”

      Nhưng bất kể Từ Tái Xuân giãy giụa thế nào, Trương Nghiêu cũng buông, trái lại ánh mắt rất quái lạ nhìn .

      Tên khốn kiếp này, rốt cuộc bị sao trời!

      Từ Tái Xuân rất muốn phun nước miếng vào người , tốt nhất là phun lên mặt .

      Nhưng còn chưa thực thi, thấy Trương Nghiêu cúi đầu.

      Mẹ nó…

      bằng cầm thú, dáng vẻ xấu vậy, cũng hôn được…

      Á á á á…

      biết xấu hổ!!! hôn rồi!!!!!
      Last edited: 14/2/16
      Tiểu Ly 1111, Juuni, Bin Bin Bon Bon35 others thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 57

      Từ Tái Xuân cảm thấy Trương Nghiêu quá vô sỉ.

      hôn đến mức mặt đỏ chân nhũn, vất vả lắm có người tới cứu vớt , nhưng còn chưa thở phào cái, thấy Trương Nghiêu nghiên cứu áo mưa rồi.

      “Em thích mùi gì? Giờ mới phát món đồ chơi này nhiều mùi vậy…”

      Khốn kiếp! Ít giả bộ ! nhìn thấu rồi, được ! Cầm thú! Hơn nữa… còn chưa muốn OOXX với đâu!

      Có điều, dáng vẻ đỏ mặt chút nào thể từ chối cả, trái lại Trương Nghiêu nghĩ đây là muốn nghênh còn cự.

      Ngao ngao ngao… quả nhiên Cố Tây Dương đúng, đôi khi ‘muốn’ và ‘ muốn’ trong miệng phụ nữ thực ra đều là ý đây.

      Ngẫm lại, còn hơi kích động đó.

      Trương Nghiêu hận thể lập tức kéo Từ Tái Xuân lên giường, động tác khẩn cấp kia khiến Từ Tái Xuân căn bản phản kháng được. Mẹ nó! lấy con trâu hoang à!

      thực tế, về đến nhà, Trương Nghiêu lập tức làm thế.

      Cũng may, hôm nay Từ lão hổ và dì Thái ở nhà, bằng thực

      còn mặt mũi nhìn người nữa.

      Khoan phải cần tùy tiện cự tuyệt chút trước sao?

      Trương Nghiêu phải bạn học nam khác biết, căn bản chẳng cho cơ hội cự tuyệt. Đến phòng rồi, trong nháy mắt, cởi sạch láng, sau đó rất vui vẻ nháy mắt với .

      Khoan khoan… Khi nào nhanh vậy, vẫn chưa chuẩn bị xong mà.

      Từ Tái Xuân rất đắng lòng, nhưng rất nhanh, Trương Nghiêu giống như con chó khổng lồ, nhào tới. Sau đó Từ Tái Xuân làm kiêu giây, tiếp theo cũng ôm Trương Nghiêu.

      Khốn kiếp! cũng phải người chết, bị chàng đẹp trai vừa sờ vừa liếm, đương nhiên cũng hơi ươn ướt rồi.

      Này… bạn Trương Kiêu à, tên đó phải… Mỗi người lúc còn trẻ vô tri đều cặn bã ấy mà! Cái thứ ấy ư… tạm biệt…

      Từ Tái Xuân bày tỏ ở trạng thái tỉnh lại vẫn chưa được ăn thịt, nhìn dáng vẻ như hổ đói kia của Trương Nghiêu, mặt thoáng đỏ ửng, giọng nhắc nhở câu.

      có thể chậm chút …”

      Trương Nghiêu dừng lại, quả nhiên chậm chút, chứng minh, mấy năm nay hai người họ có tình cảm khác Từ Tái Xuân biết, nhưng chỉ biết hai người lên giường hẳn rất hài hòa.

      Còn nữa, chắc hẳn Trương Nghiêu luyện tập rất nhiều, kỹ thuật tệ. có chút hưng phấn nho .

      Bất quá biết có phải vui quá hóa buồn , trong lúc chuẩn bị xong màn khởi động, Trương Nghiêu cũng hưng phấn liên tục rất muốn tiến vào, Từ Tái Xuân cảm giác hạ thân ẩm ướt, sau đó…

      cúi đầu, nhìn màu hồng tấm drap trải giường, chợt chưởng đẩy Trương Nghiêu ra.

      Mẹ nó. có dì cả rồi.

      Từ Tái Xuân thoáng buồn rầu, biết có phải tâm trạng kích động mà bụng hơi đau. Trương Nghiêu cũng hơi đau, khi Từ Tái Xuân chạy vừa vặn đạp trúng vị trí quan trọng của , nghĩ lại, lịch sử luôn luôn dọa người, giờ rất hậm hực, ai cũng muốn ném.

      Mặt Từ Tái Xuân hơi trắng bệch, bụng hơi đau, muốn nằm xuống. Nhưng màu hồng giường thực khiến có chút xấu hổ.

      “Em… em phải đổi drap giường giặt…”

      Trương Nghiêu vốn nằm giường hậm hực, nghe giọng Từ Tái Xuân bèn lười biếng ngẩng đầu lên, “Ừ…” Dừng chút, dường như thấy được sắc mặt Từ Tái Xuân bất thường, giơ tay lên sờ soạng mặt Từ Tái Xuân, “Sao thế, sắc mặt trắng bệch vậy?”

      Môi Từ Tái Xuân cũng trắng, muốn nở nụ cười, nhưng còn khó coi hơn khóc.

      “Bụng em đau quá.”

      “Vậy em còn nằm xuống?”

      “Nhưng giường rất bẩn.”

      Trương Nghiêu im lặng, sau đó lần nữa ngồi dậy, ôm drap giường sạch nhanh nhẹn thay drap giường bẩn .

      “Còn đau ?” Từ Tái Xuân lâu đau thế này, nước mắt cũng rơi. May mà, bụng có bàn tay đàn ông đè suốt, chắc cảm giác được lạnh lẽo của , người đàn ông vẫn tỉ mỉ xoa.

      Ấm áp, như bếp lò. được ôm vào lòng, cảm thấy hơi nóng, cả người đều toát mồ hôi.

      đau lắm.”

      tựa vào cánh tay Trương Nghiêu, híp mắt, như con mèo, “Việc đó… tại sao muốn cưới em?”

      Bên tai có tiếng cười khe khẽ, là giọng Trương Nghiêu, chống lên trán , cười rất rạng rỡ, “Giờ em muốn thu sau tính sổ hả?”

      Từ Tái Xuân bĩu môi, có nha.

      Trương Nghiêu lau mồ hôi lạnh trán , khẽ sờ soạng, lát mới lên tiếng: “Khi đó, mới ra tù. tiền, học thức, công việc cũng tìm được. Bà ngoại bị bệnh, sau đó bọn họ rằng phải bà biết chuyện ngồi tù…”

      Từ Tái Xuân rốt cuộc hiểu, hóa ra Trương Nghiêu bị ép buộc.

      có oán …”

      “Ban đầu có chút. Nhưng dần dần còn nữa.” Nhất là tồn tại của Từ Tái Xuân, đối với Trương Nghiêu mà , là ngọn đèn sáng soi sáng sinh mạng. thương còn kịp, làm sao oán hận được.

      “Em hỏi nhiều thế, cũng đến lượt hỏi em rồi nhỉ? Em thích tuýp đàn ông thế nào?”

      Thích tuýp đàn ông thế nào à. Từ Tái Xuân ngẫm nghĩ, trong đầu bèn xuất khuôn mặt Trương Kiêu. Thành , cũng biết đó là thích hay gì, dù sao lúc đó Trương Kiêu kia là nhân vật nổi tiếng trong trường, cũng cảm thấy rất đẹp trai, sau đó có rất nhiều nữ sinh thích . Còn làm sao thích , nghĩ có lẽ vì thuận theo trào lưu. Rất nhiều nữ sinh đều ở sau lưng , rằng có rất nhiều ưu điểm, đẹp trai có tiền, còn tốt với người ta, dần dà, bèn thích.

      Đến bây giờ, cũng thể xác định rốt cuộc mình thích , hay trong lòng thích hình mẫu nam thần đó.

      Bất quá…

      Nếu là Trương Nghiêu, Từ Tái Xuân bày tỏ nằm mơ cũng ngờ chồng mình là kiểu này.

      có văn hóa gì, làm việc còn hơi vô lại, nhưng rất dịu dàng với động vật , đối với bề ngoài trông thô bạo thế song thực ra săn sóc nhiều hơn.

      Từ Tái Xuân ngốc, biết người đàn ông này thích .

      Nhưng lại kiểu cách, vì biết người đàn ông này là thích bây giờ, hay thích đồ ngốc trước kia.

      thế giới này chuyện nhàm chán nhất chính là mình ghen tuông với chính mình.

      Quả thực nhàm chán hết sức.

      Từ Tái Xuân nhàm chán hết sức muốn trả lời câu hỏi của Trương Nghiêu, Trương Nghiêu liên tục hỏi hai lần, đều ấp úng.

      lúc lâu, dường như Trương Nghiêu cũng biết.

      biết, tuýp người em thích chính là kiểu như Trương Kiêu, đúng ?”

      cười khổ tiếng, “Cũng đúng thôi, nhà tệ, văn hóa lại tốt, hai người là người thế giới…”

      ấm áp bụng biến mất, Từ Tái Xuân có chút quen. nhìn Trương Nghiêu rời khỏi giường, trong nháy mắt đó, nhìn bóng lưng , vô cùng sợ hãi.

      Lẽ nào muốn sao?

      đâu đó?”

      Trương Nghiêu nhặt drap giường mặt đất, tức giận liếc nhìn Từ Tái Xuân, “Nhìn cái gì mà nhìn, giặt drap giường, bằng lát nữa giặt sạch lại phí tấm drap giường.”

      Được rồi, giờ lại phát thêm ưu điểm của Trương Nghiêu. Dường như rất bá đạo, nhưng hình như có chủ nghĩa đàn ông. Chẳng hạn như giặt tấm drap giường này, tuy vẻ mặt được tự nhiên, song vẫn làm.

      Từ Tái Xuân mơ mơ hồ hồ mơ giấc mơ. vô sỉ nằm mộng xuân, sau đó mơ và Trương Nghiêu cá nước thân mật rất vui vẻ.

      Giấc mơ rất chân , toát mồ hồ đầm đìa.

      Người cũng toát mồ hồ đầm đìa còn có Trương Nghiêu, cuối cùng hôn lên trán , trong mắt đong đầy thương.

      rất thích .

      xác định.

      Nhưng cái xác định này duy trì được bao lâu, khi Trương Nghiêu lấy thuốc tránh thai ra lừa là kẹo, đột nhiên cảm thấy trong lòng tràn ngập phẫn nộ.

      cũng còn trẻ, giờ chưa muốn có con. Nhưng điều thích chính là thái độ của Trương Nghiêu. Nếu thích có con, vậy thẳng với , tại sao phải lừa , còn dùng kẹo thay thế cho thuốc tránh thai.

      Về sau, cuối cùng cũng biết, Trương Nghiêu căn bản muốn có con, vì sợ người mẹ ngu ngốc sinh ra đứa trẻ thiểu năng.

      Từ Tái Xuân mồ hôi đầm đìa giật mình tỉnh giấc, biết đây là mơ hay , nhất thời bỗng nhiên phân cảnh trong mơ và thực.

      Căn phòng chẳng có bất kỳ ai, yên lặng, drap giường dưới người bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, hít sâu hơi, bụng lạnh lẽo mảng.

      “Trương Nghiêu?”

      gọi tiếng, ai đáp lại, bèn mặc áo khoác xuống lầu dưới.

      Ở phòng bếp dưới lầu, trông thấy Trương Nghiêu buộc tạp dề gấu con nấu đồ.

      Dường như nghe được tiếng động, Trương Nghiêu xoay đầu nhìn , “Em dậy rồi à?”

      Từ Tái Xuân cũng vì chuyện trong mơ mới tức giận, khi thấy dáng vẻ này của Trương Nghiêu, chút tức giận trong đầu lại còn.

      nấu gì đó?”

      “Bánh trôi đường đỏ.”

      Trương Nghiêu thổi thổi hơi trong nồi, nhìn , “Bụng em khá hơn chưa?”

      Từ Tái Xuân gật đầu, “Khá hơn nhiều rồi.”

      “Vậy ăn chút gì .”

      Trương Nghiêu lấy cái bát to tới, chia bánh trôi ra làm hai bát, để ý, đưa cái bát tokia cho . Từ Tái Xuân muốn khách sáo tí, “Nhiều thế em ăn hết đâu.”

      Song Trương Nghiêu bày bộ dáng ‘Em đừng gạt , là người thành ’ thực khiến Từ Tái Xuân thoáng bất đắc dĩ, “Đúng là nhiều lắm mà.”

      “Nhân lúc còn nóng, ấm bụng chút, em thoải mái hơn nhiều.” Trương Nghiêu xong, ở bên dùng thìa múc trứng gà trong chén vào chén .

      phải nấu bánh trôi sao?”

      “Trong bánh trôi có cho nhân trứng gà.” Trương Nghiêu bày vẻ mặt ‘ rất thông minh rất đáng khen nha’ quả thực muốn ăn đòn.

      “Có cách nấu này à?”

      “Bà ngoại dạy .” Trương Nghiêu nhàn nhạt , sau đó giục Từ Tái Xuân, “Còn ăn, nguội công hiệu.”

      Bánh trôi xác thực rất nhiều, Từ Tái Xuân có chút ăn vô.

      Cuối cùng, cầu xin, “Em thực ăn nổi nữa.”

      Trương Nghiêu nhìn gần nửa chén trôi nước còn sót lại, bèn bưng lên tự mình ăn, sau đó lau miệng, lại nhìn Từ Tái Xuân, “Sao thế, lên lầu nằm ?”

      Từ Tái Xuân bày tỏ ăn bánh trôi xong bụng thoải mái hẳn, “Em muốn chút.”

      “Ừ, có thể, đợi rửa chén xong cùng . Đúng rồi, quên mất vẫn chưa cho chó ăn…”
      Last edited: 14/2/16
      Tiểu Ly 1111, Juuni, Bin Bin Bon Bon32 others thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 58

      Trương Nghiêu cho chó ăn cũng rất buồn cười. ràng hơi bị dị ứng lông chó. Vì vậy luôn mang khẩu trang cho nhà Khoai Tây ăn. Nhưng chịu nổi quấn quýt của bọn chó con mập mạp, Trương Nghiêu đều tiện tay sờ, sau đó mỗi lần sờ là hắt hơi cái.

      Hắt xì…

      Trương Nghiêu lại hắt hơi…

      Từ Tái Xuân nở nụ cười, sao giờ mới phát người đàn ông này ngốc nghếch vậy nhỉ. Ăn bá đạo vô tình tà mị cuồng luyến nữa!

      Trương Nghiêu phát cười, gỡ khẩu trang xuống hơi đen mặt.

      “Từ Tái Xuân, em cười cái gì?”

      “… có.” Từ Tái Xuân ôm bụng, haha, vẫn rất buồn cười nha, ngốc nghếch quá.

      Cho chó ăn xong, Trương Nghiêu vào phòng bôi chút thuốc, hết cách rồi, mặt lại bắt đầu đỏ.

      Từ Tái Xuân ở phía sau cười thầm ngớt, đợi Trương Nghiêu xoay đầu lại, bèn nhanh chóng khôi phục bình thường.

      “Rốt cuộc em còn muốn tản bộ ?” Giọng điệu Trương Nghiêu tốt lắm.

      Từ Tái Xuân hít sâu hơi, kiềm chế nụ cười sắp bật thành tiếng, rất nghiêm gật đầu.

      Quả nhiên Trương Nghiêu ngốc nghếch, lại phát được Từ Tái Xuân mừng thầm. nắm tay Từ Tái Xuân, để bị dòng người tách ra, nhưng kỳ thực là muốn nắm tay .

      Hai người ở chung với nhau đều có tiếng chung nào.

      Trước đây hai người ở bên nhau toàn là ăn, ăn, ăn.

      Giờ Từ Tái Xuân khôi phục bình thường, dường như thích ăn lắm.

      Mỗi khi Trương Nghiêu trông thấy thân hình Từ Tái Xuân từ từ gầy gò, đều vô cùng ai oán. Đừng gầy, đừng gầy nữa mà, sắp chịu nổi rồi.

      Trương Nghiêu nắm tay Từ Tái Xuân, gãi nát đầu cũng nghĩ ra đề tài gì tốt. Lúc này, hai người bất giác chạy tới siêu thị lớn.

      “Muốn dạo ?” Trương Nghiêu đề nghị.

      Từ Tái Xuân suy nghĩ chút, gật đầu, dù sao có chuyện gì tùy tiện dạo .

      Từ Tái Xuân rất thích dạo khu sinh hoạt, nhất là khu sách vở, có vài quyển vở xinh đẹp, còn có bút, Từ Tái Xuân đều rất thích.

      Trương Nghiêu lại thích dạo khu tươi sống.

      “Chúng ta mua cá về , thấy hôm nay cá cũng tệ, hầm canh rất ngon đấy.”

      Từ Tái Xuân thấy hưng phấn thế, kiềm lại ý nghĩ muốn khu sách vở.

      “Được.”

      Hai người mua cá, còn mua ít thực phẩm. Từ Tái Xuân vẫn nhớ mãi quên khu sách vở.

      “Em muốn vào ?”

      Từ Tái Xuân khẽ gật đầu.

      Trương Nghiêu cũng thích những cuốn sách quyển vở lòe loẹt, nhưng Từ Tái Xuân thích, chỉ có thể nhẫn nại. Chẳng qua bao lâu, Từ Tái Xuân lại bước ra, lúc ra ràng có chút vui.

      Phản ứng đầu tiên của Trương Nghiêu là, bên trong có người quen ăn hiếp Từ Tái Xuân.

      Nhưng Từ Tái Xuân lại lắc đầu, “ phải, em chỉ hơi mệt thôi.”

      Từ Tái Xuân thực mệt mỏi, lòng cũng mệt. mua vài quyển vở xinh đẹp, nhưng có lẽ sách vở gợi lên trí nhớ , nghĩ tới bản thân bỏ học, nghĩ tới bản thân vô vọng với đại học.

      thể , hơi tiếc nuối.

      Trương Nghiêu biết Từ Tái Xuân có chuyện gạt , bèn lấy cớ toilet xem thử, xung quanh có gì khác thường cả.

      Lẽ nào thực mệt mỏi ư.

      Đúng rồi, nghe phụ nữ tới tháng rất dễ mệt, trước đây tuy Từ Tái Xuân vui vẻ nhưng mấy ngày đó quả thực rất suy nhược.

      Nghĩ nghĩ, Trương Nghiêu tưởng mình đoán trúng, vì thế dè dặt dẫn Từ Tái Xuân về.

      Buổi tối trở về, Từ Tái Xuân lật hình chụp với bạn học trước kia.

      Mặc dù trong trường học cũng có chút vui, nhưng thời điểm ấy vẫn rất vui vẻ.

      Nếu…

      Nếu phải tại Trương Kiêu, tại hẳn vẫn là nữ sinh bình thường.

      Từ Tái Xuân nghĩ xong, để album ảnh xuống. Đúng lúc, Trương Nghiêu ôm chăn ra ngoài.

      đâu đó?”

      biết vì sao, trong lòng Từ Tái Xuân quýnh lên, câu kia bèn thốt ra như vậy.

      Trương Nghiêu nở nụ cười, ôm chăn, cả người tuyệt đối tính là đẹp trai ngời ngợi, nhưng lại nở nụ cười đẹp trai có hai.

      “Sao nào, luyến tiếc à?”

      “…”

      Từ Tái Xuân đỏ mặt, biết ngay mình nên miệng tiện thế.

      “Em… phòng sách sao?” Vừa mới bắt đầu mấy ngày trước còn dính vậy, giờ còn ‘tác dụng’, lập tức vứt bỏ ngay.

      Đó cũng là tình của đàn ông ư?

      Từ Tái Xuân nghiến răng, Trương Nghiêu cười hết sức đáng đánh đòn, ánh mắt chạy dọc theo cơ thể Từ Tái Xuân ngắm từ xuống dưới, lúc liên tục ngắm chỗ nào đó mới dừng lại.

      “Giờ dáng vẻ em thế này, ngủ với em lại thể làm…” Trương Nghiêu cười hết sức đáng đánh đòn, mắt thấy Từ Tái Xuân sắp tức giận, ánh mắt sáng lên, dường như nghĩ tới điều gì đó.

      “Đúng há, cái miệng bên dưới của em được, bên vẫn được mà.”

      xong, ánh mắt Trương Nghiêu sáng lên, vứt chăn, bò lên giường.

      “Khốn kiếp! chết ~!”

      Cuối cùng Từ Tái Xuân nhịn nữa, đá bay Trương Nghiêu xuống giường.

      Cuối cùng Trương Nghiêu vô sỉ tiếp. ôm chặt Từ Tái Xuân.

      “Từ Tái Xuân, mặc dù có văn hóa, nhưng thân hình đẹp, có thể kiếm tiền, chim còn to, em thích có được ?”

      Có lẽ đêm tối khiến giọng Trương Nghiêu trở nên đặc biệt yếu ớt, trái tim Từ Tái Xuân nhũn thành bãi nước, “ khốn kiếp vậy… em…” nên lời câu ‘Em thích ’.

      ràng Trương Nghiêu rất vui sướng, hôn Từ Tái Xuân cái kêu.

      “Vợ ngoan, đến đây nào, em thích , cũng thích em. Tốt, giờ chúng ta có thể tiến hành bước thứ hai, nào, đưa tay em cho mượn, để XX…”

      “Trương Nghiêu… tên khốn kiếp nhà ! chết !”

      Cuộc sống dường như khôi phục trở lại bình thường như trước kia. Trương Nghiêu làm, Từ Tái Xuân đến chỗ Lư Lạc làm bánh quy.

      có gợn sóng gì, thực ra cũng rất ấm áp.

      Chẳng qua, khiến Từ Tái Xuân có chút vui là, gần đây luôn luôn nằm mơ. Mơ thấy những ký ức năm nay mất , từng ly từng tí giữa và Trương Nghiêu.

      Có chút ngọt ngào, cũng có chút chua xót.

      Từ Tái Xuân phải kẻ ngốc, đương nhiên có thể nhìn ra ban đầu đúng là Trương Nghiêu thích lắm, nhưng coi như sau này có, cũng thấy được bao nhiêu.

      Rốt cuộc, Từ Tái Xuân vẫn là người hẹp hòi, khi ngốc Trương Nghiêu lừa uống thuốc tránh thai, quả thực cảm thấy hơi thương tâm.

      Trong lúc Từ Tái Xuân thương tâm, Trương Kiêu đến.

      tại giảm cân thành công, đẹp trai bức người hệt như lúc học.

      Từ Tái Xuân chính là em nhìn bề ngoài, cho dù biết người đàn ông này là tên cặn bã, nhưng cuối cùng vẫn là mối tình đầu, còn là mối tình thầm mến duy nhất, nên hận đến nỗi phải đuổi .

      Hơn nữa, Trương Kiêu tốt hơn trước rất nhiều.

      “Nghe em nhớ lại rồi.”

      Từ Tái Xuân gật đầu, nhớ lại chuyện cũ, trong lòng vẫn thoáng chua xót.

      Con nhà ai tư xuân, muốn tình của mình tràn ngập sắc thái cổ tích, ai hi vọng gặp được người ấy cũng thích mình ở thời điểm đẹp nhất đẹp nhất đâu.

      Nhưng Trương Kiêu, chút lưu tình tổn thương trái tim pha lê của .

      Từ Tái Xuân hơi tức giận, bất quá đều qua rồi. Mặc dù nơi nào đó trong lòng còn chút chua xót, song cuối cùng nó vẫn chỉ là quá khứ.

      Lúc trẻ ai tên cặn bã.

      “Ừ.”

      Trương Kiêu thấy dáng vẻ này của Từ Tái Xuân, mặt tràn ngập có lỗi.

      “Chuyện trước kia, em còn trách tôi ?”

      Từ Tái Xuân chần chừ, trách là giả.

      Có điều mọi chuyện qua rồi, cũng phải thỏ trắng.

      “Chẳng phải tôi… tôi cũng suýt đẩy xuống lầu sao?”

      Từ Tái Xuân ấp úng câu, Trương Kiêu ở đối diện ra rất vui vẻ, kích động tiến lên bước nắm tay Từ Tái Xuân, “Em thực nghĩ vậy à? Em tha thứ cho tôi ư? Vậy… chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa ?”

      “…”

      Từ Tái Xuân cảm thấy thế giới bây giờ và cả người của thế giới bây giờ thể hiểu nổi. Trước đây Trương Kiêu mắt cao hơn đầu làm sao có thể coi trọng khi chỉ coi như món đồ chơi bị vứt bỏ cần. Thế nào mà tỉnh lại, tất cả mọi thứ đều biến hóa nhỉ.

      Haha…

      Từ Tái Xuân kinh ngạc, sau đó đẩy Trương Kiêu ra.

      điên rồi hả?”

      có.” Trương Kiêu kích động , “Trong khoảng thời gian này suy nghĩ rất nhiều, nghĩ hậu tri hậu giác thích em rồi. thích bánh quy em làm, thích nụ cười ngọt ngào của em, thậm chí thân hình mập mạp của em, cũng thích…”

      “…” Đây là hỏng não ư, phải trị nha.

      Từ Tái Xuân nghĩ thế, sau đó đẩy Trương Kiêu còn tính sáp tới kể chuyện ra, “ vì trả thù Trương Nghiêu sao?”

      Trương Kiêu chần chừ giây, “ nghĩ thế…”

      , hai năm gần đây, đối với Trương Kiêu mà , xác thực cũng thay đổi ít. Đầu tiên là ba mẹ ly hôn, điều này khiến cảm giác được quý báu của gia đình. Sau này, nghe ba còn tiền, vợ bé cũng chạy theo người ta, cuối cùng thời gian trước còn xét nghiệm ra bệnh AIDS.

      Ông ngã vào thung lũng cuộc đời, ở thời điểm đau nhất bất lực nhất lại nghĩ tới mẹ.

      Nhưng mẹ để ý tới ông, đối với bà mà , lúc trước gã đàn ông kia quyết tuyệt ly hôn với bà, cũng rời khỏi cuộc đời bà.

      Ông Trương đến tìm bà Trương rất nhiều lần, đều được đáp lại.

      Trái lại đứa con trai như , với ràng buộc của huyết thống khiến nhịn được. gọi cho ông Trương, chuyện với ông rất lâu.

      Ông Trương già hơn trước rất nhiều, dường như cũng thương hơn, cuối cùng ông ta còn gọi cho , những lời thấm thía với đừng theo con đường cũ của ông.

      Khi Trương Kiêu trở về, ngang qua tiệm bánh ngọt của Từ Tái Xuân.

      Phòng làm việc của Lư Lạc rốt cuộc thực thể hóa, trước đây chỉ nhận đơn đặt hàng mạng, nhưng giờ cuối cùng quá nổi tiếng nên bước con đường thực thể.

      Lúc ngang qua, đứng ngay cửa, xuyên qua tấm kính trong suốt trông thấy Từ Tái Xuân cúi đầu nghiêm túc làm bánh ngọt, bỗng nhiên trong lòng khẽ dậy sóng.

      Trương Kiêu trải qua vô số lần đương, cho nên ràng biết thực rung động rồi.

      Có điều, rung động hơi muộn màng.

      Bất quá, hình như cũng muộn lắm. Vì Từ Tái Xuân khôi phục trí nhớ, quên mất Trương Nghiêu, rốt cuộc sau khi ông trời đóng cửa lại chịu mở cửa sổ cho .

      rồi mà, thượng đế đứng về phía Trương Nghiêu mãi.

      cũng muốn biết cảm giác được may mắn thiên vị.

      Do đó…

      “Từ Tái Xuân, em đồng ý ?”
      Last edited: 14/2/16
      Tiểu Ly 1111, Juuni, Bin Bin Bon Bon30 others thích bài này.

    4. phuongvutyty

      phuongvutyty Active Member

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      246
      đá bay tên Trương Kiêu kia, mặt dầy gúm :yoyo61:

      trong truyện có câu "lúc trẻ ai ko tên cặn bã" thiệt 9xác quá ik, buồn ghê :yoyo59:


      bạn Trương Nghiêu câu "chim lại to" tỉnh gúm, y như Trình Ý trong truyện Hái Hồng, cứ mở miệng là "đại điêu":yoyo38:
      LạcLạc, susuChris thích bài này.

    5. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      ảo tưởng quá
      LạcLạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :