1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân ngốc - Phó Du (70C full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 51

      Sức khỏe bà ngoại lạc quan lắm, nhưng con vốn nên ở bên cạnh bà lại khoan thai đến muộn, đương nhiên, Trương Nghiêu cho A Nguyệt sắc mặt tốt.

      A Nguyệt thoáng nhìn Từ Tái Xuân phía sau Trương Nghiêu, trong lòng thầm quan sát, hóa ra đây chính là con vợ ngốc kia, dung mạo cũng tồi, đáng tiếc là đứa ngốc.

      Chắc phát được quan sát của A Nguyệt, Từ Tái Xuân hiểu sao cảm thấy hơi khó chịu, trốn sau lưng Trương Nghiêu.

      Trương Nghiêu cũng nhận ra, che chở Từ Tái Xuân : “Bà tới rồi à?”

      A Nguyệt lấy lại tinh thần, gật đầu, ánh mắt xuyên qua Từ Tái Xuân nhìn phòng bệnh phía sau, “Mẹ đâu, có nghiêm trọng ?”

      “Bà xem…”

      Trương Nghiêu cười lạnh tiếng, nắm tay Từ Tái Xuân trực tiếp lướt qua A Nguyệt.

      Gương mặt A Nguyệt cứng đờ, có lẽ hơi xấu hổ.

      “Thiết Ngưu… con đừng như vậy, mấy hôm trước mẹ có vài việc…”

      “Chuyện của bà liên quan tới tôi.” Trương Nghiêu siết chặt tay Từ Tái Xuân.

      A Nguyệt cười ngượng ngùng, “Việc ấy, Thiết Ngưu, mẹ thực có chuyện mà…”

      “Tôi rồi, liên quan tới tôi. Dù sao, cho tới bây giờ cũng có bà.”

      A Nguyệt ngẩn người, lát sau lại đuổi theo, “Tiền viện phí đó…”

      Lần này, tiếng hừ lạnh Trương Nghiêu cũng tiết kiệm, bình thản giống như bà ta là người xa lạ liên quan.

      “Yên tâm, tôi đóng rồi.”

      Từ Tái Xuân từ bàn tay đỏ lên của mình đoán được tâm trạng Trương Nghiêu có chút tốt, kéo góc áo Trương Nghiêu, “, sao thế?”

      có gì.” Phát tay Từ Tái Xuân đỏ lên, bèn nới lỏng, “Tại sao em ?”

      Từ Tái Xuân chớp chớp mắt, “Dì kia là ai ạ?”

      Trương Nghiêu hít sâu hơi, ôm Từ Tái Xuân vào lòng, “ người quan trọng…”

      “Người quan trọng tại sao phải tức giận vậy?” Từ Tái Xuân thoáng hiểu, chẳng phải dì Thái dạy , đừng để ý đến suy nghĩ và cách chuyện của người quan trọng sao, vì từ đầu đến cuối bà ta đâu quan trọng đâu.

      Từ Tái Xuân hiểu, nhưng đối với Trương Nghiêu mà lại sáng tỏ thông suốt, “Đúng vậy, quan trọng. Được rồi, đưa em về trước…”

      sao…” Từ Tái Xuân kéo Trương Nghiêu buông.

      Trương Nghiêu hôn lên gương mặt bầu bĩnh của , cười cười, “ ở lại với bà ngoại…”

      Đáng lẽ Từ Tái Xuân muốn ở lại, song cũng bị giày vò khá lâu rồi, nên Trương Nghiêu bảo Từ Tái Xuân trở về ngủ.

      Dường như A Nguyệt muốn gì với Trương Nghiêu, nhưng Trương Nghiêu có hứng thú nghe.

      Sức khỏe bà ngoại càng ngày càng sa sút, giờ biết chuyện thể vãn hồi, chỉ muốn những ngày cuối cùng của bà đều vui vẻ. Nhưng, hình như bà ngoại rất thích tình cảnh hòa thuận khi ở chung với A Nguyệt, vâng, mặc dù thích, nhưng vì là ý nguyện của bà ngoại, nên có thể tạm thời nhẫn nại.

      Bên này, bà ngoại nằm viện, bên kia tiền tài của A Nguyệt bị chặt đứt, bà ta hơi nóng nảy.

      Thế giới này, muốn mặt mũi có tiền, vì vậy A Nguyệt mặt dày mày dạn đòi tiền Trương Nghiêu.

      Trương Nghiêu cũng hỏi gì, trái lại cho luôn.

      Điều này làm A Nguyệt có chút dám tin, dễ dàng vậy à? Bà ta tưởng bà ta nắm được con trai mình, mặc kệ thế nào, Trương Nghiêu vĩnh viễn do bà ta sinh ra.

      Nhưng bà ta ngờ, Trương Nghiêu chỉ muốn bà ngoại bận tâm, muốn giở trò gì.

      Lòng tham đáy, A Nguyệt đòi hỏi hết lần này tới lần khác, Trương Nghiêu cảm thấy cũng có gì. Dù sao đây chỉ là tạm thời.

      Coi như là phí bồi thường năm đó bà ta sinh .

      Song, chỉ duy nhất nghĩ tới, đôi khi A Nguyệt nhắc tới Từ Tái Xuân. Bà ta lòng tham đáy, thấy Từ Tái Xuân nghe lời Trương Nghiêu vậy, trong lòng bắt đầu có ý xấu.

      Dù sao Từ Tái Xuân này là đứa ngốc, lại nghe lời thế, Từ lão hổ kia cũng già rồi chắc sống được mấy năm, bằng lừa hết tiền của nhà họ Từ, còn Từ Tái Xuân à… Dáng dấp tuy có mấy phần xinh xắn, nhưng rốt cuộc vẫn là đứa ngốc, ai biết đời sau của đứa ngốc có ngốc luôn

      A Nguyệt chẳng muốn có đứa cháu ngu ngốc, suy nghĩ chút, bà ta chuyện này với Trương Nghiêu.

      “Thiết Ngưu, là mẹ… mẹ có lỗi với con, mới để con cưới như thế…” A Nguyệt lôi kéo Trương Nghiêu len lén hỏi, “Đúng rồi, Thiết Ngưu, con và kia thế nào?”

      Trương Nghiêu có chút kiên nhẫn, hất tay A Nguyệt, “Lộn xộn cái gì?” Muốn tiền còn chưa đủ sao?

      A Nguyệt thấy dáng vẻ này của Trương Nghiêu, tưởng hơi xấu hổ, vì vậy thêm: “Thiết Ngưu, mẹ chỉ muốn tốt cho con mà. Tuy tại Từ gia rất có tiền, bất quá con thông minh tài giỏi vậy, thực cần treo cổ cái cây kia. Mẹ thấy Từ Tái Xuân là đứa ngốc, con của đứa ngốc chừng bị thiểu năng gì đó ấy chứ… Nghe lời , tuyệt đối đừng có con với nó…”

      Trương Nghiêu sững sờ, lập tức xoay đầu nhìn A Nguyệt, chuyện của phải cần bà ta quan tâm à? Nhưng A Nguyệt thấy dáng vẻ này của Trương Nghiêu, tưởng đồng ý, trong lòng A Nguyệt vui vẻ, kéo tay Trương Nghiêu tiếp: “Đúng rồi, mẹ biết rất nhiều tốt, đều xuất thân từ đại học danh tiếng, dung mạo xinh đẹp, con…”

      Trương Nghiêu thực nghe nổi nữa, bà ta làm cái gì vậy? Làm mai cho , bảo ngoại tình sao?

      Haha…

      Trương Nghiêu chuẩn bị mở miệng, lại nghe phía sau phịch tiếng, xoay đầu lại, trông thấy gương mặt đẫm nước mắt của Từ Tái Xuân.

      Trương Nghiêu thấy dáng vẻ kia của Từ Tái Xuân, dưới chân còn rơi vãi canh nóng, chắc mới múc ra, vừa bị bắn trúng, shiz tiếng rụt lại.

      “Từ Tái Xuân!”

      Trương Nghiêu nhanh chóng chạy tới chỗ Từ Tái Xuân, nắm tay xả dưới vòi nước. Trong quá trình đó, Từ Tái Xuân rơi nước mắt liên tục, rất muốn lau nước mắt, nhưng tay bị Trương Nghiêu nắm rất chặt, chẳng thể làm được gì.

      Chỉ có khóc.

      “Đừng khóc…”

      Trương Nghiêu thổi thổi chỗ bỏng đỏ tay Từ Tái Xuân, “Còn đau ?”

      Từ Tái Xuân nức nở hai tiếng, sau đó lắc đầu lại gật đầu.

      “Chúng ta tìm bác sĩ, canh rơi xuống đất thôi bỏ , em còn làm cái gì…”

      Từ Tái Xuân lại khóc, Trương Nghiêu nhìn vợ khóc nức nở, trong lòng hiểu sao cảm thấy rất buồn cười, đây là thú vui ức hiếp vợ sao?

      Nhưng cười, vợ càng khóc lớn tiếng hơn, lần này Trương Nghiêu bó tay, chỉ véo mặt Từ Tái Xuân, khẽ : “Em mới nghe được gì hửm?”

      xong, Từ Tái Xuân lại òa lên.

      Trương Nghiêu tìm thuốc mỡ bôi cho Từ Tái Xuân, Từ Tái Xuân vẫn còn khóc.

      Trương Nghiêu thoáng bất đắc dĩ, “Đồ ngốc, em khóc cái gì?”

      Từ Tái Xuân lau nước mắt, lại ngờ thuốc dính vào mắt, nhất thời nước mắt rơi càng ác liệt hơn.

      “Được rồi được rồi… thổi thổi cho em nè, đừng khóc đừng khóc…”

      Từ Tái Xuân nức nở.

      Tiếp tục khóc như vậy, biết mắt có sưng đây? Trương Nghiêu vô cùng bất đắc dĩ, nghĩ nghĩ, “Ngoan, nghe, em nghe được gì nè…”

      “Bà ta… bà ta bảo tìm người khác…”

      Trương Nghiêu khỏi thở dài, thấy dáng vẻ Từ Tái Xuân bị ức hiếp giả vờ đáng thương, bèn nhịn được nhếch môi cười.

      “Em thích tìm người khác sao?”

      Từ Tái Xuân lắc đầu mãnh liệt.

      Trương Nghiêu vuốt cằm, bày dáng vẻ thâm thúy sâu xa, “Vậy sau này em phải ngoan ngoãn, tìm người khác…”

      ư?” Từ Tái Xuân nín khóc mỉm cười, dường như có chút tin, lại hỏi câu, “Thực sao?”

      “Xem biểu của em … Ngoan ngoãn, tìm người khác…”

      Từ Tái Xuân lại nức nở hai tiếng, muốn đáng thương bao nhiêu đáng thương bấy nhiêu, Trương Nghiêu nhìn cái tay đỏ ửng của , bôi thuốc mỡ rồi, hẳn có chuyện gì nhỉ.

      Da mềm mại thế, tuyệt đối đừng phồng rộp nhé.

      Nhìn cái tay đỏ ngầu, Trương Nghiêu hơi đau lòng, bất quá nghĩ nghĩ lại, đều tại người phụ nữ kia làm hại, chớ chọc vợ , mấy ngày nay bà ta gan to rồi, lại xen vào chuyện người khác.

      A Nguyệt tìm Trương Nghiêu đòi tiền lần nữa, Trương Nghiêu cho.

      “Thiết Ngưu… con có ý gì?”

      “Có ý gì? Ý mặt chữ. Bà có tay có chân, có thể tự nuôi sống mình tại sao còn muốn tôi nuôi tình nhân giúp bà?”

      “Con…” Sắc mặt A Nguyệt trắng bệch, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, “Nhưng mẹ là mẹ con…”

      “Mẹ tôi?” A Nguyệt còn chưa dứt lời, Trương Nghiêu muốn cười lạnh, “Bà từng làm mẹ tôi sao? Ngoại trừ sinh tôi ra, lúc nào bà từng nuôi tôi. Được, coi như bà sinh tôi ra, tiền tôi đưa bà cũng đủ đền bù ân tình kia rồi, giờ chúng ta ai nợ ai…”

      ai nợ ai…” Thấy Trương Nghiêu muốn , A Nguyệt có chút nóng nảy, sao bà ta có thể để cái cây rụng tiền mình khổ tâm tìm bỏ như vậy được.

      “Thiết Ngưu! Con thể ! Con thể vô tình thế! Mẹ là mẹ con, sao con có thể bỏ mặc mẹ vậy…”

      “Những lời này, rất nhiều năm về trước tôi cũng từng tương tự, giờ chỉ trả lại cho bà.” Hất tay A Nguyệt ra, giọng Trương Nghiêu trở nên lạnh lùng, “Còn nữa, Từ Tái Xuân là vợ tôi, phải thiểu năng và phiền phức trong miệng bà, thế giới này, ngoại trừ tôi, ai cũng thể ấy ngốc…”

      “Con…”

      A Nguyệt lập tức hiểu , đứa con trai mình sinh ra này y như cha nó, đều là kẻ đê tiện. ràng có rất tốt cần, nhất định phải là đứa thiểu năng.

      A Nguyệt vẫn chưa từ bỏ ý định, “Thiết Ngưu, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi, con biết đó, con ngốc kia… nó sinh được đứa con khỏe mạnh… nó… liên lụy con…”

      “Liên lụy?” Trương Nghiêu xoay đầu lại, “Bà vĩnh viễn biết ai liên lụy ai.”

      Sao Từ Tái Xuân có thể liên lụy chứ, từ đầu đến cuối, người xứng với , liên lụy đều là .

      Trương Nghiêu cảm thấy hết lòng hết dạ với A Nguyệt. biết A Nguyệt nuôi tình nhân bên ngoài, lần nào lấy tiền cũng toàn cho hút ma túy. Bà ta giống như con sâu hút máu, bám người , biết mà.

      cũng phải kẻ ngốc, chỉ muốn để bà ngoại đau lòng thôi. Vì bất kể thế nào bà ta cũng là mẹ ruột .

      Nhưng, tay bà ta quá dài, dám duỗi tới bắt Từ Tái Xuân.

      Trương Nghiêu nghĩ, khối u ác tính này nên sớm cắt bỏ, dù sao người phụ nữ kia cho tới bây giờ đều là kẻ được voi đòi tiên.
      Last edited: 14/2/16
      Tiểu Ly 1111, Juuni, A fang33 others thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 52

      Hôm nay khi dì Thái làm cơm, mí mắt cứ giật giật. Tục ngữ mắt trái giật là được của, mắt phải giật là điềm phải vạ.

      Vâng, mắt phải giật mấy cái, lẽ nào xảy ra chuyện tốt sao?

      Dì Thái quyết định uống miếng nước an ủi, vừa tới cửa bèn thấy Từ Tái Xuân hậm hực trở về.

      Phải rằng, Từ Tái Xuân này luôn luôn sống vô tư, thực ra cũng chỉ vậy, chứ tình huống thực chính là người ngốc có phúc của ngốc. Mặc dù có phiền não nhất thời, nhưng đều nhanh chóng quên , mỗi ngày của đều tim phổi, hiếm khi hôm nay có dáng vẻ này.

      “Sao vậy? Vượng Vượng?” Dì Thái tiến lên phía trước, vuốt đầu Từ Tái Xuân.

      Từ Tái Xuân cầm móng vuốt đỏ ửng, ai oán thở than, “Dì Thái…”

      “Hả?”

      “Có phải con thực tốt … Mẹ bảo tìm người khác…”

      “…” Tìm người khác? khác? Năng lực phân tích ngữ văn của dì Thái luôn luôn tròn điểm, dì cười cười, vuốt đầu Từ Tái Xuân, giáo dục, “Đứa bé ngốc, chút chuyện này để tâm làm gì, ngày nào đó cậu tìm khác, con cứ thiến nó là xong…”

      Trương Nghiêu đâm đầu tới: “…”

      Từ lão hổ theo sau: “…”

      Trương Nghiêu cảm thấy nếu giải thích với Từ Tái Xuân, chừng ngày nào đó lúc thức dậy dưới thân thiếu mất đoạn. Hình ảnh này trọn vẹn lắm, ngay cả nghĩ Trương Nghiêu cũng cảm thấy khó chịu…

      Đợi sau khi Từ Tái Xuân lên lầu, Trương Nghiêu trừng dì Thái cái cũng bước theo.

      “Từ Tái Xuân!”

      “Dạ…” Từ Tái Xuân hơi ấm ức.

      “Sao vậy?” Trương Nghiêu ôm cái eo tính là mảnh khảnh của , “Hửm, gần đây dường như lại béo thêm chút nha…”

      “Em… em có…” Vung móng! béo chỗ nào! Rốt cuộc béo chỗ nào!

      “Được rồi được rồi…” Trương Nghiêu giữ móng vuốt phát điên kia của Từ Tái Xuân, khẽ hôn cái, hừ, mùi thuốc đông y nồng .

      rồi, em ngoan ngoãn, luôn bảo vệ em…”

      Nét mặt Từ Tái Xuân hơi rối rắm, “Nhưng dì Thái thể tin lời đàn ông.”

      Trương Nghiêu: “…”

      Cảm giác của cuối cùng cũng ứng nghiệm rồi, cái nhà này ràng người kinh khủng nhất chính là dì Thái, được chưa.

      “Rốt cuộc em tin dì ấy hay tin ?”

      Nét mặt Từ Tái Xuân càng thêm rối rắm.

      Lần này đến lượt Trương Nghiêu phát điên, “ thể nào, em còn phải tự hỏi à! là người đàn ông của em…”

      Nghe vậy, mặt Từ Tái Xuân thoáng đỏ bừng, bất quá lần này rốt cuộc gật đầu.

      “Thế mới ngoan chứ, này, đợi bà ngoại khỏe hẳn dẫn em chơi, có rất nhiều đồ ngon.”

      Từ Tái Xuân gật đầu, mặt đỏ bừng mảng, vâng, thời gian tới… ngẫm lại tệ nha.

      Nhưng lời Trương Nghiêu ứng nghiệm, vì bà ngoại khỏe hẳn. Bà tiếp tục suy yếu từng ngày, song Trương Nghiêu có bất kỳ biện pháp nào.

      Đến cuối cùng, bà ngoại muốn ở bệnh viện nữa.

      “Thiết Ngưu, bệnh viện có mùi, bà muốn ở nữa. Đưa bà về nhà .”

      “Nhưng…”

      Bà ngoại rất quật cường, có lẽ cho tới bây giờ đều là vậy. Giống như trước đây khi Trương Nghiêu còn , rất nhiều người đều Trương Nghiêu là con hoang, bảo bà vứt đứa này , nhưng bà làm…

      Về sau Trương Nghiêu bị bán trở về Trương gia, bà ngoại bán hết tất cả ở quê nhà theo lên đây. Bà có cách nào tự mình chăm sóc cháu mình, nhưng có thể trông chừng ở gần đó nhìn cháu trai lớn lên.

      Bà là người quật cường, biết mình sống được bao lâu, bà muốn những ngày sau cùng của mình đều lãng phí trong bệnh viện lạnh lẽo.

      “Thiết Ngưu, bà muốn về thăm nhà chút… về quê…”

      Trương Nghiêu hơi do dự, cuối cùng gật đầu.

      Khi Trương Nghiêu dẫn bà ngoại xuất viện, A Nguyệt cũng đến.

      khoảng thời gian bà ta nhận được tiền, ban đầu còn tới bệnh viện, song cuối cùng vẫn có tiền, nên ngay cả bệnh viện bà ta cũng đến.

      Hôm nay, bà ta thực hết cách rồi mới tới đây.

      Hi vọng Trương Nghiêu có thể cho bà ta khoản tiền, bà ta thực sắp chịu nổi nữa.

      “Thiết Ngưu…” Thấy Trương Nghiêu ra, A Nguyệt tiến lên đón, “Thiết Ngưu, cầu xin con, đừng tuyệt tình thế, mẹ thực sống nổi nữa…”

      Trương Nghiêu thoát khỏi A Nguyệt, khẽ nhăn mày, “Tôi rồi, tôi hết lòng hết dạ!”

      “Mẹ là mẹ con! Con có tiền đồ rồi ngay cả mẹ cũng nhận sao? Con bạc tình bạc nghĩa vậy, có khác thằng cha vô dụng kia của con chỗ nào…”

      Bà ngoại thấy nhưng vẫn nghe được giọng A Nguyệt. Huống chi A Nguyệt là con bà.

      “A Nguyệt…”

      “Mẹ…” A Nguyệt nghênh đón, “Mẹ xem đứa cháu ngoan mẹ dạy kìa, con chỉ…”

      “A Nguyệt, con biết đủ chút . Thiết Ngưu phải cây rụng tiền của con, mẹ cũng phải, con lớn thế này rồi, lẽ nào chịu trách nhiệm trước việc mình làm sao…”

      “Chịu trách nhiệm…” A Nguyệt gần như hét lên tiếng, “Tại sao con phải chịu trách nhiệm… Đúng! Con do mẹ sanh, ngược lại là mẹ, mẹ phải chịu trách nhiệm với con! Mẹ, giờ con sống nổi nữa sắp bị người ta đánh chết rồi, mẹ cho con tiền ! Mẹ cho con tiền !”

      Trương Nghiêu ở bên thực nghe nổi bèn nắm tay bà ngoại, “Bà ngoại, chúng ta …”

      A Nguyệt thấy mềm cứng đều có tiền, nhất thời có chút nóng nảy, kéo tay Trương Nghiêu, “Trương Thiết Ngưu! Mày phải vô tình vậy hả?!”

      “Vẫn là câu kia, tôi hết lòng hết dạ!”

      “Mày…” A Nguyệt cười lạnh, “Hết lòng hết dạ giúp đỡ? Mày có tiền thế, cho tao chút sao? Tao là mẹ mày, mày đối xử với mẹ ruột vậy sao?”

      Trương Nghiêu còn gì để , dẫn bà ngoại lên xe trực tiếp rời .

      Trong kính chiếu hậu, còn thấy được vẻ mặt oán hận hung ác của A Nguyệt.

      “Thiết Ngưu…”

      “Bà ngoại…”

      “Bà ngờ… nó… bà tưởng nó về rồi, nhiều năm thế, thực muốn cùng con…” Dù sao bà ngoại già, nguyện vọng lớn nhất đời này của bà chính là cháu trai được hạnh phúc, với bà mà , tình thương của mẹ đương nhiên thể thiếu. Chẳng qua, từ có được, nên bà ngoại càng hi vọng có thể nhận được.

      Bà cũng phải kẻ ngốc, tuy mắt nhìn thấy, nhưng lòng vẫn sáng ngời.

      Bà hi vọng biết dường nào A Nguyệt trở về thực đơn thuần là thăm Trương Nghiêu, nhưng bà quá kỳ vọng A Nguyệt rồi.

      Sao A Nguyệt có thể trở về vì lý do đơn thuần vậy?

      “Bà chỉ hi vọng hai người có thể hòa thuận với nhau.” Trước khi bà chết .

      Trương Nghiêu gì, lúc sau mới nắm tay bà ngoại, “Bà ngoại… có số việc, nên cưỡng cầu.” Dừng chút, Trương Nghiêu thêm: “Thực ra, con cảm thấy tại rất tốt. Tuy Trương gia tốt, con cũng có cha mẹ tốt, nhưng bà ngoại à, bà rất tốt, bà để con cảm thấy rất tốt. Từ Tái Xuân nữa, mặc dù Từ Tái Xuân hơi ngốc, số thời khắc con cũng cảm thấy ấy rất ngốc, nhưng ấy thực rất tốt, cả nhà bọn họ ai cũng tốt với con cả, nên giờ con cần tình mẹ giả tạo này, con chỉ muốn bà sống tốt, để con và Từ Tái Xuân thấy bà yên ổn… những thứ khác, còn quan trọng nữa…”

      “Được… là bà ngoại hi vọng xa vời…”

      Chắc do Trương Nghiêu tận tình khuyên bảo, rốt cuộc bà ngoại cũng buông tha, bà hết hi vọng việc A Nguyệt và Trương Nghiêu có thể hòa thuận rồi, hiển nhiên, đứa con này bà cũng thất vọng tràn trề.

      Giống như Trương Nghiêu vậy, con thế này có cũng được.

      Trương Nghiêu dẫn bà ngoại về quê, Từ Tái Xuân cũng .

      Khác với trong trí nhớ, thị trấn Trương Nghiêu ở biến hóa rất lớn, đường phố trong trấn mọc thêm rất nhiều ngôi nhà to, lúc Trương Nghiêu dẫn bà ngoại về, hàng xóm láng giềng ở lại trước kia thoáng cái nhận ra Trương Nghiêu ngay.

      “Á, đây phải Thiết Ngưu sao? Lớn thế này rồi à… A, dáng dấp đẹp trai vậy, đẹp như mẹ nó lúc còn trẻ…”

      Trương Nghiêu thích người khác tới A Nguyệt, nhưng gì thêm, chỉ khẽ cười cười.

      Dọc đường , bọn họ gặp rất nhiều người. Nhân duyên bà ngoại ở cái trấn này tệ, rất nhiều người biết bệnh tình bà ngoại, đều hết sức thương tiếc.

      số thời khắc, nghe rất nhiều lời an ủi, Trương Nghiêu càng cảm thấy khó chịu. May mà, những lúc đó, Từ Tái Xuân đều ở bên cạnh cầm tay , khẽ nắm lấy.

      , sợ, em ở đây, em luôn ở đây.”

      vợ ngốc này, có thể trong mắt người khác chính là đồ ngốc, nhưng trong lòng Trương Nghiêu, là người phụ nữ tốt nhất, cũng là người nhà tốt nhất thế giới.

      “Ừ, sợ.”

      Trương Nghiêu nắm tay Từ Tái Xuân, khẽ gật đầu.

      Khi Khoai Tây vinh quang thăng chức lên làm cha mấy con cún, buổi chiều yên ả bà ngoại ra . Lúc Trương Nghiêu bước vào, bà ngoại ngồi ghế nằm ở ban công, bên chân bà còn có ổ cún đáng làm ổ.

      “Bà ngoại…”

      Trương Nghiêu kêu tiếng, ai trả lời.

      Trong lòng lộp bộp, do dự giây, kêu thêm tiếng nữa.

      Song, vẫn ai đáp lại. Tay run run, lần mò bà cụ ghế nằm kia.

      Người bà vẫn còn chút hơi ấm, nhưng mắt mở ra, dường như bà ngủ, chẳng qua vĩnh viễn tỉnh lại thôi.

      Tang lễ bà ngoại được làm rất đơn giản, trong thành phố này bà chỉ có cả nhà Trương Nghiêu là người thân. Tang lễ ngày ấy, mưa phùn rơi ngớt.

      Trương Nghiêu vẫn gì, ôm con cún bà thích nhất kia, đứng mãi trước cửa sổ.

      Đó là nơi cuối cùng trong khoảng thời gian này bà ngoại thích ngẩn ngơ nhất.

      nhìn thấy, nhưng bà luôn luôn nơi này có phong cảnh tốt nhất.

      Có phong cảnh gì tốt chứ? ngắm được…

      Trương Nghiêu nằm xuống ghế mây, nhắm hai mắt lại, nghĩ, trong bóng tối bà ngoại nhìn thấy cái gì.

      đúng, thực thấy được.

      ‘thấy’ tiếng khóc nức nở của Từ Tái Xuân ở dưới lầu, còn ‘thấy’ tiếng mưa rơi tí tách ở nơi xa. Và, mùi thơm của cỏ xanh phiêu dạt trong gió.

      Trong lòng ấm áp, biết từ lúc nào, Từ Tái Xuân ôm con cún ngồi vào lòng .

      … Hoa nơi này, thơm quá.”

      Trương Nghiêu ngẩng đầu, thấy cái cây to trước cửa, cuối cùng mấy bông hoa từ nhánh cây rơi xuống.
      Last edited: 14/2/16
      Tiểu Ly 1111, Juuni, Bin Bin Bon Bon32 others thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 53

      Vào tang lễ của bà ngoại, A Nguyệt cũng tới. Bà ta khóc đến nước mắt nước mũi rơi lả chả, từng tiếng gọi ‘mẹ’ thê lương bi ai thể nào thê thảm hơn.

      Trương Nghiêu gì, chỉ nắm chặt tay Từ Tái Xuân.

      thích A Nguyệt, Từ Tái Xuân biết, nhưng hôm nay bọn họ cũng tiện đuổi bà ta . Tuy nhìn thực rất chán ghét.

      Tính toán chút, coi như vì bà ngoại làm chuyện cuối cùng . Hai người đưa mắt nhìn nhau, nhượng bộ.

      Bất quá, dựa theo mức độ hiểu biết của Trương Nghiêu đối với A Nguyệt, có lẽ, việc dễ kết thúc thế. Trước đây bà ta coi bà ngoại như cây rụng tiền, giờ… Haha.

      Quả nhiên, sau khi tang lễ chấm dứt, A Nguyệt lại tìm Trương Nghiêu, nhắc lại chuyện cũ.

      Bà ta cần tiền.

      Nhưng, khi bà ngoại còn sống còn nhịn bà ta, huống chi tại bà mất rồi, Trương Nghiêu càng kiêng kỵ.

      A Nguyệt nhiều lần cúi đầu, cũng làm Trương Nghiêu thay đổi sắc mặt, trong ánh mắt bà ta từ từ tràn ngập điên cuồng, “Được! Mày thực muốn ép tao sao? Tao là mẹ ruột mày, lẽ nào mày thấy chết cứu?”

      “Tôi ép bà. Từ đầu đến cuối, đều do bà lựa chọn!”

      A Nguyệt giận dữ rời , trong mắt mang theo cam lòng và chút điên cuồng mơ hồ.

      Quả nhiên, sau thời kỳ Trương Nghiêu khôi phục bình thường, A Nguyệt tìm tới cửa lần nữa. Trước đây bà ta rất ít khi tới công ty Trương Nghiêu, tại mỗi ngày đều đến.

      Khó xử nhất chính là tiểu Lý, lần nào cũng cản được mà cản cũng xong. Ngăn cản, dù sao người nọ là mẹ ruột Trương Nghiêu, giữa hai mẹ con đâu có chuyện hận thù với nhau. Nhưng cản, người phụ nữ kia lại rất mất mặt, lần nào cũng trang điểm đậm lè sau đó tranh cãi kịch liệt.

      Trương Nghiêu bình tĩnh hơn nhiều, trực tiếp hạ tử lệnh, “Lần sau bà ta tới báo cảnh sát.”

      Tiểu Lý gãi đầu, “ Nghiêu, vậy có tuyệt tình quá ?”

      “Chứ cậu muốn mỗi ngày bà ta đều tới ầm ĩ à?”

      Tiểu Lý suy nghĩ chút, lắc đầu, “Tuy nên thế, nhưng Nghiêu à, mẹ ruột với mẹ kế đều chẳng ra gì ấy…”

      Còn cần sao.

      Trương Nghiêu dụi tắt tàn thuốc, nhìn người bên ngoài bị cảnh sát mang , khẽ khẽ thở phào nhõm.

      đúng là vẫn còn mềm lòng, ra tay ngoan độc.

      Lúc Cố Tây Dương tới, chứng kiến cảnh A Nguyệt bị mang .

      “Sao thế? Tại sao bà ta lại tới.”

      “Đòi tiền ấy mà.” Giọng điệu Trương Nghiêu nhàn nhạt, sắc mặt thoáng mệt mỏi rã rời.

      “Mày sao chứ?” Tuy Cố Tây Dương rất ngốc, nhưng chắc chắn là bạn chí cốt của Trương Nghiêu, kiên định đứng về phía Trương Nghiêu.

      “Có điều mẹ ruột mày ầm ĩ vậy, mày nên nghĩ cách , mặc kệ thế nào, tuy bà ta rất vô lý, nhưng trong mắt người ngoài, bà ta chính là mẹ ruột mày…”

      Người đời đều vậy, dễ đồng tình với kẻ yếu. Giờ từ chỗ nào cũng thấy, mẹ Trương Nghiêu toàn ở thế yếu.

      Trương Nghiêu gật đầu, nếu có thể, cũng muốn nhận họ hàng, ra tay độc ác với người phụ nữ này. Song, phần huyết thống kia hơi khó hiểu.

      ghét bà ta, nhưng phải xuống tay quyết liệt, có chút nỡ.

      thể , từ sau khi kết hôn, thực còn quả quyết rất nhiều.

      “Nếu , xử lý gã tình nhân của bà ta ?”

      Trương Nghiêu suy nghĩ chút, ngược lại có biện pháp tốt. Tôi xử được mẹ ruột, lẽ nào gã đàn ông hút máu kia của mẹ ruột cũng xử được ư?

      là làm liền, hiệu suất làm việc của cảnh sát rất nhanh, tình nhân của A Nguyệt nhanh chóng bị dẫn về đồn, cứ như vậy, Trương Nghiêu cũng trải qua mấy ngày yên ổn, nhưng được mấy ngày, bên Cố Tây Dương gửi tin, đồn cảnh sát nhận tình nhân của A Nguyệt nữa, có nguyên nhân nào khác, là vì lúc kiểm tra phát nhiễm bệnh AIDS, bản thân cũng biết việc này, giờ làm ầm ĩ muốn toàn bộ bệnh nhân trong ngục giam đều nhiễm AIDS luôn.

      Thứ người sợ trời sợ đất thế, ngay cả cảnh sát cũng sợ .

      A Nguyệt đương nhiên cũng sợ, từ ngày xét nghiệm ra AIDS, bà ta bèn tuyệt vọng.

      Bọn họ ăn ở chung với nhau, nhất định bị nhiễm rồi.

      Bà ta còn trẻ, vinh hoa phú quý vẫn chưa hưởng thụ hết chết vậy sao? A Nguyệt sắp điên mất, bà ta hận, từ bà ta chưa từng có ngày tốt đẹp, khi còn gặp người tốt, sau lại gặp gã bạn trai hút ma túy, bà ta thực xui xẻo chết được.

      A Nguyệt nghĩ, cho dù bà ta sắp chết, cũng thể để những người khác sống mình.

      Thậm chí bà bỏ ra mấy ngày nghĩ cách trả thù xã hội.

      Trong lúc A Nguyệt trầm tư suy nghĩ, ông Trương xuất trong cuộc sống bà ta.

      Ông Trương kể từ khi ly hôn với bà Trương, cuộc sống cũng trở nên tốt. Con bé hồ ly tinh sinh song bào thai cho ông ta, ban đầu ông ta rất vui vẻ, nhưng vì từ chỗ bà Trương ly hôn, nên tuy ông ta được phân phần tài sản, song năm nay ông ta phát có bà Trương, tình cảnh ông ta cũng tốt, chắc là miệng ăn núi lở rồi.

      Phần lớn tiền của ông ta đều tiến vào túi con bé hồ ly tinh, bất quá mặc dù vậy, nhưng ông Trương vẫn rất thỏa mãn, ông ta còn hai đứa con trai đó.

      Nhưng màn bất ngờ khiến cuộc đời ông ta hoàn toàn sụp đổ. Ông ta bệnh viện truyền máu cho con trai, lại xét nghiệm ra nhóm máu hai đứa con trai khác với ông ta.

      Ông Trương làm cuộc kiểm tra DNA, kết quả càng khiến ông ta gượng dậy nổi.

      Ông ta phải cha ruột hai đứa con trai. cách khác, ông ta phí sức tốn tâm tư ly hôn, vì cái gọi là cuộc sống hạnh phúc, nhưng vợ của ông ta cho ông ta đội nón xanh từ sớm.

      Ông Trương trở về liền cấu xé với con bé hồ ly tinh, song ông Trương tiền lại già nhanh chóng bị con bé hồ ly tinh phản công.

      Ông ta tức giận đến mức thiếp , đợi ông ta tỉnh lại, con bé hồ ly tinh ôm hết tiền của ông ta chạy mất, còn hai đứa con trai cũng bị mang luôn.

      Trong đêm, ông ta gần như mất hết tất cả.

      Tình trường thất ý, sòng bạc cũng thuận lợi. Ông Trương nhanh chóng trầm mê trong quán bar, mà ngay quán bar đó, ông ta gặp lại tình nhân cũ – A Nguyệt.

      A Nguyệt già rồi, còn trẻ nữa, ông Trương cũng thế, ý chí và tinh thần của ông ta sa sút, cũng chỉ có thể tìm lại chút tình cảm mãnh liệt năm xưa người A Nguyệt.

      Nhưng tình cảm mãnh liệt qua , A Nguyệt tĩnh táo cho ông ta biết .

      “Tôi bị bệnh AIDS.”

      Đối với ông Trương mà , việc này đơn giản là thực tàn khốc họa vô đơn chí, ông ta muốn giơ tay lên đánh A Nguyệt, nhưng rất nhanh, bị tình nhân của A Nguyệt bắt gặp, đánh chết khiếp , còn cướp toàn bộ tiền của ông ta.

      Ông Trương – người đàn ông tiêu sái hơn nửa đời người về già lại rơi xuống nước, đồng thời bờ ai chìa gậy ra cứu mạng ông ta.

      Mà trải qua chuyện ông Trương, A Nguyệt càng làm càng thuận lợi, đến cuối cùng, bà ta đều dùng biện pháp giống nhau, lây nhiễm cho rất nhiều gã đàn ông háo sắc. Đương nhiên, cũng cướp sạch tiền bọn họ.

      Trong khoảng thời gian ngắn, ngược lại bà ta trải qua cuộc sống hạnh phúc.

      Chẳng qua, trong lúc hạnh phúc, bà ta nghĩ đến Trương Nghiêu.

      Bà ta rất thích đứa con trai này, lúc đó bà ta cho rằng ông Trương là người có khả năng có chủ kiến, bà ta tính toán lợi dụng đứa con trong bụng trèo lên, nhưng tuyệt đối ngờ rằng, trong nhà ông Trương còn có con cọp cái quyền cao chức trọng, ông ta bỏ rơi bà ta, còn bảo bà ta xóa sạch đứa bé.

      Khi ấy A Nguyệt nghĩ, sớm muộn gì cũng có ngày bà ta biến thành thiếu phu nhân giàu có, nhưng bà ta chờ được đến ngày đó.

      Vì bà ta có tính nhẫn nại thế.

      Bà ta thất bại, thậm chí bà ta cảm thấy tất cả điều bất hạnh của bà ta đều tại đứa con này, nếu có đứa con này, có lẽ bà ta rất hạnh phúc.

      đường A Nguyệt gặp Trương Nghiêu và Từ Tái Xuân tay trong tay dạo phố vô số lần. Bà ta rất hận Trương Nghiêu, bà ta khổ cực sinh thế, nhưng sao, chưa có ngày nào xem bà ta là mẹ ruột, thậm chí còn hận bà ta.

      hạnh phúc vậy, tại sao có thể chứ…

      A Nguyệt theo dõi Trương Nghiêu vô số lần, bà ta nhìn đứa con trai đáng ghét nắm tay vợ nó, chậm rãi băng qua đường, chậm rãi xếp hàng chờ ăn, chậm rãi dạo siêu thị.

      Con vợ ngốc kia, A Nguyệt cũng thích. Bà ta vẫn cảm thấy bà ta là người phụ nữ thông minh, phụ nữ thông minh thích nàng dâu ngốc.

      Nhưng bà ta thể thừa nhận, kẻ ngốc thực tốt số.

      Đứa con trai vô dụng kia của bà ta rất tốt với con vợ ngốc đó. Quả thực là nâng trong tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan mà.

      Quá tốt.

      Tốt đến mức khiến lòng bà ta hơi chua xót.

      đời này, từ xưa đến nay chưa từng có ai tốt với bà ta như vậy.

      Được rồi, có thể từng có người.

      Bất quá, bà ấy chết, trước khi chết, bà ấy còn bảo bà ta về nhà.

      Nhưng, bà ta về.

      còn theo thằng con trai vô dụng kia hả, người ta đâu để ý đến , này… muốn làm vố lớn , nghe nhà họ Từ đó rất có tiền, dù gì chúng ta sống được bao lâu, bằng dành thời gian kiếm ít tiền xài chút…”

      A Nguyệt nghe gã tình nhân xong, trong lòng hơi do dự.

      Nhưng rất nhanh, gã tình nhân khuyên nhủ: “Nghĩ lại xem, con trai cũng tốt với , khoảng thời gian trước cầu xin nó thế, nó cũng thèm đếm xỉa , bằng hoặc là làm, khi làm dứt khoát kiếm khoản của bọn họ là được… Dù sao từ đầu tới cuối cũng muốn nó, phải sao?”

      A Nguyệt động lòng.

      Bà ta thực rất hận, rất muốn cho Trương Nghiêu bài học.

      Bà ta biết, đối với Trương Nghiêu mà , người quan trọng nhất có lẽ chính là con vợ ngốc kia. Đối phó với kẻ ngu ngốc, đúng là quá dễ dàng.

      Và bọn họ vô cùng dễ dàng bắt được Từ Tái Xuân.

      Từ Tái Xuân dường như rất sợ bà ta, bà ta còn chưa phô bày dáng vẻ ngược đãi , sợ đến phát khóc.

      “Lá gan mày sao vậy, rốt cuộc nó coi trọng mày chỗ nào? Chẳng biết có coi trọng tiền của mày …” A Nguyệt hơi ác ý , dựa vào cái gì tất cả mọi người đời này đều tốt với .

      Từ Tái Xuân ngừng khóc, lau nước mắt, nhìn A Nguyệt vẫn còn hơi sợ hãi, nức nở hai tiếng, “ có… , đưa hết tiền cho tôi rồi… đưa tôi hết…”

      Giọng Từ Tái Xuân ngắt quảng, hình như A Nguyệt hiểu cái gì.

      “Thằng nhóc thối khốn kiếp kia giao hết tiền cho mày?”

      Từ Tái Xuân gật đầu.

      “Đúng là có vợ rồi quên mẹ.” Còn tưởng nó là đứa thông minh đấy, nhà họ Từ có tiền vậy, nó còn khổ cực kiếm tiền cho con ngốc này. là ngu hơn đứa ngốc.

      A Nguyệt có chút chỉ tiếc rèn sắt thành thép, hận thể xé nát tên ngốc kia.

      Nhưng…

      biết vì sao, bà ta làm thế.

      Bà ta chỉ chửi bới ngớt, sau đó tức giận ra khỏi phòng.

      “Đúng là tên phá sản! Sớm biết vậy tao sinh thứ lỗ vốn này!”
      Last edited: 14/2/16
      Tiểu Ly 1111, Juuni, Bin Bin Bon Bon30 others thích bài này.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Lai den nua ha Co Lac...tui ghet ba tac gia nay, thanks Co
      LạcLạc thích bài này.

    5. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      trước h coi truyện toàn nữ bị ngược thê thảm.....ko ngờ truyện này ngược lại....cũng vui nhưng mờ..... tội wa' >"< thui mờ kệ v...haha
      LạcLạc thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :