1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân ngốc - Phó Du (70C full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Tình củm dạt dào lại oy hehe
      LạcLạc thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 49

      Trương Nghiêu, người đàn ông có lòng trọng siêu cao quyết định phải kiêu ngạo chút, có điều đợi thể tư thế kiêu ngạo, Từ Tái Xuân mềm nhũn quấn tới, cũng bất chấp còn sưng như đầu heo mà vừa hôn vừa liếm .

      ghét bỏ .

      Vâng… khoan , có chút đúng, vốn nên bị ghét bỏ. là ông chồng tài giỏi của mà.

      Trương Nghiêu quyết định an nhàn nằm giường, hưởng thụ coi trọng hiếm có của vợ.

      Về phần Từ Tái Xuân bên kia, vì khoảng thời gian trước lơ là Trương Nghiêu, hiếm khi dịu dàng ân cần với , thậm chí cũng ít khi ra ngoài làm bánh quy.

      Trương Nghiêu bày tỏ rất hài lòng.

      Dù sao tuổi Trương Nghiêu còn trẻ, tuy muốn giả vờ ‘bệnh tình nghiêm trọng’, song gương mặt còn vết đỏ nào.

      Khi Cố Tây Dương đến thăm , còn cười nhạo , “Nhìn làn da mày kìa, mềm mại như trứng gà mới bốc vỏ, đâu còn chỗ nào đỏ như từng bị dị ứng đâu…”

      Làm người đàn ông, Trương Nghiêu thích được người ta khen da đẹp.

      Bất quá xét thấy Từ Tái Xuân thích sờ , thích hôn , vâng, hình như cũng hiểu được da đẹp có gì xấu cả.

      Cứ như vậy, vợ chồng son bèn trải qua cuộc sống hòa thuận vui vẻ.

      chỉ thế, Trương Nghiêu lo lắng sức khỏe bà ngoại tốt lắm, còn thường xuyên dẫn Từ Tái Xuân về thăm bà.

      đến cũng kỳ quái, từ sau lần trước ngã bệnh, trải qua việc điều dưỡng, sức khỏe bà ngoại coi như tệ. Song gần đây thăm bà, dường như sắc mặt kém rất nhiều.

      Lẽ nào lại bị bệnh ư? Trương Nghiêu thoáng lo lắng dẫn bà ngoại bác sĩ, kết quả phát ngoại trừ ít bệnh cũ trước đây, cũng có gì đáng ngại khác, chỉ tâm trạng hơi lo nghĩ.

      Bà ngoại lo nghĩ gì nhỉ? tại cuộc sống của rất tốt, còn thường xuyên dẫn vợ về, vậy bà còn cái gì phải lo lắng đây.

      Lúc Trương Nghiêu lại nhét tiền cho bà ngoại, trước đây bà ngoại từ chối, lần này do dự chút, trái lại nhận lấy. Điều này khiến Trương Nghiêu càng lấy làm lạ, phải bà ngoại nhận tiền bèn kỳ quái, mà luôn cảm thấy bà ngoại có chuyện gì đó giấu .

      Bất quá, hỏi, bà ngoại , Trương Nghiêu cũng ép bà, chỉ mang bụng nghi hoặc rời .

      Trương Nghiêu biết, ngay sau khi và Từ Tái Xuân lâu, người phụ nữ bước vào phòng bà ngoại.

      Trông thấy bà ta, đôi mắt vẩn đục của bà ngoại hơi lóe lên, “Tại sao con lại tới đây?”

      Người phụ nữ mỉm cười, cầm lấy ly trà bàn rót cho mình miếng nước, mới sâu kín : “Mẹ à, con nè, mẹ cũng cẩn thận quá, nó là con trai con, lẽ nào con thể gặp con trai con sao?”

      Người phụ nữ này phải ai khác, chính là mẹ ruột Trương Nghiêu, năm đó A Nguyệt đưa con trai cho nhà họ Trương, lấy được khoản tiền bèn cùng bạn trai bỏ .

      Lúc này A Nguyệt uống nước xong, quan sát nhà bà ngoại, tấm tắc lên tiếng, “Con nè, tại Thiết Ngưu cũng coi như rất tốt, sao còn cho mẹ ở cái nơi này, thể tưởng tượng nổi…”

      “Mẹ bằng lòng ở đây. Rốt cuộc con trở về làm gì?” Suy nghĩ chút, bà ngoại lấy tiền trước khi Trương Nghiêu nhét cho đưa A Nguyệt, “Mẹ chỉ có nhiêu đây, con đừng tới nữa, cuộc sống giờ của Thiết Ngưu mới ổn định, con đừng…”

      “Mẹ, mẹ gì đó, con là mẹ ruột nó, lẽ nào con hại nó sao?”

      A Nguyệt thoáng nhìn mẹ ruột mình, giống như bà câu nhảm nhí.

      Bà ngoại mím môi, gì, đến khi A Nguyệt bà mới lần mò cánh cửa, dặn dò bà ta câu.

      “A Nguyệt, con đừng tìm Thiết Ngưu, công việc tại của nó ổn định, mẹ hi vọng nó tiếp tục vui vẻ.”

      “Mẹ, xem mẹ này.” A Nguyệt cười lạnh, “Thực coi con là quỷ hút máu à? Tính toán chút, từ con hợp với mẹ, thôi vậy.”

      A Nguyệt , khi còn quên lấy tiền bàn luôn.

      “Chút đĩnh này, có thể chống đỡ bao lâu?” Bà ta nhìn ánh trắng bên ngoài, bắt đầu nghĩ, có cần tìm cách khác .

      Bên này Trương Nghiêu vừa đến phòng làm việc bao lâu, tuần làm, tồn đọng ít việc. nghĩ đến trưa nay hẹn ăn cơm với Từ Tái Xuân, bèn chuẩn bị tốc chiến tốc thắng sau đó ăn cơm phần với vợ.

      Nhưng, vừa tập trung tinh thần bao lâu, tiểu Lý hơi hốt hoảng tiến vào.

      Nghiêu…”

      “Sao thế? Hoảng cả lên?”

      “Bên ngoài… bên ngoài có người phụ nữ…”

      “Phụ nữ? Tôi phải vợ tôi, nếu là khách gây rối cứ đuổi mà.”

      Tiểu Lý rất khó xử, “Bà ta là mẹ …”

      Lần này, trái lại Trương Nghiêu ngây ngẩn cả người, “Mẹ?”

      Khi được đưa đến nhà họ Trương, Trương Nghiêu chưa tới mười tuổi, thoáng cái mười mấy năm trôi qua, hơn nữa từ chỉ gặp mẹ ruột có mấy lần, lẽ ra phải là xa lạ, song đợi trông thấy người phụ nữ trang điểm đậm ngay cửa, gần như chỉ liếc mắt liền nhận ra, đây là người phụ nữ năm đó đưa đến Trương gia đồng thời vô tình vứt bỏ .

      “Thiết Ngưu…” Trông thấy Trương Nghiêu, gương mặt A Nguyệt hiếm khi có mấy phần thương, “Con… con lớn như vậy rồi…”

      Trương Nghiêu nhìn người phụ nữ vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn biết bà ta rốt cuộc muốn làm gì. theo Từ lão hổ lâu, cộng thêm những việc từng trải, đương nhiên nghĩ A Nguyệt tới tìm là vì tình mẫu tử.

      Trương Nghiêu nhìn A Nguyệt, ánh mắt xa lạ, “Tại sao bà trở về?”

      Dường như A Nguyệt rất đau lòng, viền mắt đỏ lên.

      “Thiết Ngưu, có phải con trách mẹ ?”

      Mẹ ——

      Haha, Trương Nghiêu cười cười, trả lời.

      Thực ra, từ tướng mạo mà , Trương Nghiêu có dáng dấp rất giống A Nguyệt. tại tuy A Nguyệt già, nhìn bề ngoài cũng tốt bao nhiêu, hơn nữa nếp nhăn mặt ít, chỉ có thể lờ mờ nhìn ra khi còn trẻ có mấy phần xinh đẹp.

      Cũng đúng thôi, nếu phải lúc còn trẻ có mấy phần xinh đẹp, sao được ông Trương háo sắc kia để mắt chứ.

      “Thiết Ngưu, con, con có khỏe ?”

      “Tạm được.”

      A Nguyệt ngẩn người, chắc ngờ Trương Nghiêu lạnh lùng thế, bà ta cúi đầu, khi lần nữa ngẩng đầu lên, nước mắt trào ra, hé lộ phấn mắt đen kém chất lượng kia khiến Trương Nghiêu thoáng buồn nôn.

      “Rốt cuộc bà tới đây làm chi?”

      A Nguyệt hít hít mũi, “Mẹ nghe ba con và… bà ta ly hôn rồi, định ghé thăm con xem thử con sống tốt ?”

      Sống tốt ?

      Trong lòng Trương Nghiêu muốn cười, sống tốt ? Nếu là mười năm trước, A Nguyệt trở về vậy, còn có thể tin tưởng bà ta, song lúc còn trẻ bà ta bỏ con giữa chợ, khi bị bà Trương ngược đãi có nghĩ tới bà ta, bà ta cũng quay lại, tại đợi cánh cứng cáp rồi lại trở về ‘quan tâm’ , Trương Nghiêu tin cái gọi là ‘tình mẹ’ này đâu.

      Bất quá, việc ắt có nguyên do, có lẽ, gần đây sắc mặt bà ngoại tốt cũng có liên quan tới bà ta.

      Trương Nghiêu phản ứng, trái lại muốn nhìn xem, rốt cuộc bà ta muốn làm gì.

      Chắc thấy Trương Nghiêu bị lay động, A Nguyệt cũng dây dưa thêm, chỉ để lại số điện thoại và địa chỉ cho Trương Nghiêu liền mất.

      Khi bà ta lưu luyến thôi, ánh mắt cực kỳ nỡ, điều này khiến tiểu Lý trốn ở bên rình xem hơi buồn bực.

      Nghiêu, bà ta thực là mẹ sao?”

      Thân thế Trương Nghiêu tính là bí mật ở công ty này, vốn là con riêng, cũng có gì phải che giấu. Do đó, gật đầu.

      Tiểu Lý cũng nghĩ nhiều, chỉ theo tầm mắt Trương Nghiêu nhìn sang, “Sao giữ bà ta lại…”

      Trương Nghiêu hừ lạnh tiếng, “ cần tôi giữ, bà ta cũng ở lại.”

      lưu luyến nhiều lắm, Trương Nghiêu xoay người vào cửa, mà A Nguyệt thấy Trương Nghiêu bước vào cửa chút do dự, sắc mặt hơi tệ.

      qua chỗ rẽ, gã đàn ông sốt ruột đợi ở đó, “Con điếm chết tiệt, sao trễ thế mới về? Tao hỏi mày, tiền tới tay chưa?”

      A Nguyệt hừ cái, trừng người đàn ông kia, “Đâu đơn giản vậy, năm đó tôi bán nó, tại nó hận tôi còn kịp, sao dễ dàng đưa tiền được.”

      “Con điếm vô dụng, vậy mày để làm gì?”

      A Nguyệt lau nước mắt, toàn bộ kẻ mắt đều nhòe , thực xấu gần chết. Bà ta lấy gương ra soi lần nữa, cẩn thận trang điểm thêm, mới chậm rãi : “ biết cái gì, tôi đây là thả dây dài câu cá lớn.”

      A Nguyệt làm sao cũng ngờ, đứa con trai bẩn thỉu này của bà ta lại có thể tài giỏi chứ, cũng ngờ còn biến thành ông chủ công ty ô tô.

      Bà ta nghe ngóng, mặc dù công ty này vốn là của ba vợ , bất quá nghe tình cảm giữa vợ ngốc rất tốt, dường như quan hệ giữa và ba vợ cũng rất hài hòa, về sau dứt khoát giao cả công ty cho , nghe còn có mấy xưởng xe, bất kể thế nào, rốt cuộc Trương Nghiêu phát đạt, ban đầu bà ta muốn khoản tiền, nhưng cái cây rụng tiền rồi, bà ta còn sợ có tiền xài sao?

      A Nguyệt tính toán rất vang dội, gã đàn ông bên cạnh vừa nghe, mặt bèn lộ ra nụ cười tham lam, “Cũng là em thông minh, xem ra ngày lành của chúng ta sắp tới rồi…”

      A Nguyệt để gương xuống, cười cười, nụ cười rất chi là đắc ý, “Đương nhiên, con tôi sinh, tôi còn biết có mấy phần căn nguyên à? Xem tôi này, chưa tới tháng, tôi nhất định bảo nó đưa cho chúng ta tiếp nhận hết, đến lúc đó vinh hoa phú quý đều là của chúng ta…”

      “Ôi chao, vẫn là cục cưng của có cách, vậy chờ em…”

      Hai người thương lượng xong, đều tự đắm chìm trong cuộc sống hạnh phúc tương lai, vui cười rời .

      Trương Nghiêu cũng biết, mặc dù mẹ ruột trở về mang đến cho ít chấn động, bất quá chẳng phải kẻ ngốc, đương nhiên biết việc này có chút mờ ám.

      Chẳng qua, biết người phụ nữ này rốt cuộc có ý gì, từ ngày đó trở trái lại tới công ty tìm nữa.

      Trương Nghiêu cũng nghĩ nhiều, nhưng khá lo lắng chỗ bà ngoại bên kia, nên cứ cách vài ngày, lại dẫn Từ Tái Xuân thăm bà ngoại.

      Thấy sắc mặt bà ngoại vẫn tốt đẹp gì, Trương Nghiêu lấy cớ bảo Từ Tái Xuân vào nhà bếp rửa chén, sau đó lên tiếng.

      “Bà ngoại, có phải bà ta trở về ?”

      Trương Nghiêu xong, nhìn động tác tay bà ngoại thoáng cứng đờ, ly trà rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
      Last edited: 14/2/16
      Tiểu Ly 1111, Juuni, A fang32 others thích bài này.

    3. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Làm mẹ mà trơ trẻn hết sức .ta đập ta đập :yoyo61::yoyo61::yoyo61:
      Tội nghiêu có người mẹ như vậy đúng là bất hạnh .cũng may a còn có xuân ngốc :yoyo59::yoyo59::yoyo59::yoyo59::yoyo59:
      ChrisLạcLạc thích bài này.

    4. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Dụ Trương Ngiêu ko dc...chắc chắn bay sang lừa gạt Tái Xuân nek.....ko bik tiếp theo sao ta....mong đợi wá hehe
      LạcLạc thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 50

      Lúc Từ Tái Xuân ra, Trương Nghiêu nhặt mảnh vỡ của ly sứ mặt đất.

      “Sao vậy, ?”

      Trương Nghiêu gì, chỉ lấy giẻ lau lau sạch phần còn lại.

      chỉ biết bà ngoại có chuyện gì đó gạt , nhưng ngờ A Nguyệt về từ sớm, đồng thời còn thường xuyên đến tìm bà ngoại.

      hiến ân cần, phi nữ kiền tức đạo[1].

      [1] Nguyên gốc phải là vô hiến ân cần, phi gian tức đạo: 无事献殷勤,非奸即盗, nghĩa là có chuyện gì mà tự dưng đối xử tốt, phải kẻ gian cũng là trộm. Ý chỉ người đột nhiên tốt biết có ý đồ gì hay .

      Trương Nghiêu lập tức quyết định dẫn bà ngoại rời khỏi nơi này, nhưng, lại lần nữa bà ngoại từ chối.

      Bà chỉ nhìn Từ Tái Xuân bận rộn trong bếp , “Thiết Ngưu, giờ con cũng trưởng thành rồi, chuyện trước kia, hãy để nó qua . Sau này sống cho tốt, tốt nhất sinh cho bà thằng nhóc mập mạp.”

      Trương Nghiêu cười cười, theo ánh mắt bà ngoại nhìn sang, nhưng trả lời ngay.

      Đứa bé…

      Thành , hoàn toàn muốn.

      Dọc đường , Từ Tái Xuân cũng cảm giác được Trương Nghiêu có chuyện.

      tưởng lo cho sức khỏe bà ngoại, “, lo lắng cho bà ngoại à? phải bà ngoại đồng ý hết tháng này chuyển tới ở chung với chúng ta sao?”

      Trương Nghiêu véo véo mặt , đột nhiên hỏi: “Từ Tái Xuân, em muốn có con ?”

      Từ Tái Xuân ngây ngẩn cả người, con ư? Trương Nghiêu là cục cưng ư? biết tại sao Từ Tái Xuân nghĩ tới người phụ nữ trẻ tuổi ông Trương dẫn kia, nghe trong bụng ta có cục cưng, là vì cục cưng, nên ta mới cười vui vẻ thế à.

      Đôi khi ở quảng trường trông thấy cục cưng mập mạp trắng trẻo, như con tằm vậy, rất đáng .

      Từ Tái Xuân thoáng suy nghĩ, rồi gật đầu, “Cục cưng đáng lắm ạ.” Dừng chút, Từ Tái Xuân lại thêm câu, dường như để hình dung đáng của cục cưng: “Đáng y như Khoai Tây í…”

      Nhắc tới Khoai Tây, Trương Nghiêu hơi buồn bực. Chẳng biết có phải sau trận dị ứng lần trước cả người xuống cấp ít , mà lại bị dị ứng lông chó.

      đúng, trước đây chả khó chịu vậy, nhưng từ khi Khoai Tây dẫn bạn từ bên ngoài về, Trương Nghiêu bèn cảm thấy hơi khó chịu.

      Bầu khí tản ra thứ khiến có chút thoải mái.

      Chắc do lông chó quá nhiều nhỉ.

      Có điều, nếu phải Khoai Tây dẫn bạn về, Trương Nghiêu cho rằng Khoai Tây là con chó thái giám.

      Nhưng ai biết được, khoảng thời gian ở nhà, Khoai Tây lại có bạn , giờ còn làm ba chứ.

      Trương Nghiêu hơi buồn rầu.

      Từ Tái Xuân nhắc tới Khoai Tây, quả nhiên chú ý bị Khoai Tây hấp dẫn.

      , nghe Bắp muốn sinh cục cưng đấy, chúng ta phải về chuẩn bị ổ sao?”

      Trương Nghiêu ngoài cười nhưng trong cười, “Có dì Thái mà…”

      Hiển nhiên, ai cho con Bắp vô nhà để người đó phụ trách tới cùng .

      Từ Tái Xuân hơi thất vọng, bất quá nhanh chóng vui vẻ ngay, mặc kệ thế nào, trong nhà có thêm mấy thành viên, cuộc sống càng náo nhiệt hơn.

      Hơn nữa Bắp đáng vậy, cún con sinh ra ắt hẳn cực kỳ đáng hen.

      Bên này, Khoai Tây còn vui vẻ vì được làm ba, bên kia Trương Nghiêu lại bận rộn đối phó với mẹ ruột . Mặc dù A Nguyệt tới công ty tìm , song đợi Trương Nghiêu đến thăm bà ngoại, luôn luôn chạm mặt A Nguyệt. Nhìn ra được, bà ngoại già rồi, muốn để hai người họ hòa hảo, nhưng bà chắc chắn biết, Trương Nghiêu căn bản có ý định này.

      Cuộc sống bây giờ của rất tốt, có Từ Tái Xuân, có Từ lão hổ, còn có rất nhiều rất nhiều người nữa, hề có thích quá lớn với người mẹ vứt bỏ rời năm xưa.

      Thậm chí, cảm giác tổng thể của dành cho bà ta còn bằng bà Trương đấy.

      A Nguyệt ở bên ngoài lâu vậy, hơn nữa từ bà ta lăn lộn trong đám đàn ông, ý đồ kia của Trương Nghiêu đương nhiên thoát khỏi mắt bà ta.

      “Thiết Ngưu, con phải sao?”

      Thời gian còn sớm, Trương Nghiêu tính đón Từ Tái Xuân tan tầm, nên chuẩn bị qua đó. ngờ A Nguyệt lại đuổi theo, “Thiết Ngưu, nghe con cưới vợ, mẹ… mẹ muốn nhìn xem…”

      ấy bề bộn nhiều việc, có thời gian tới.”

      Trương Nghiêu lạnh lùng từ chối.

      A Nguyệt chẳng phải kẻ bình thường, bà ta đóng kịch còn giỏi hơn bà Trương, , chắc hẳn từ đầu đến cuối đều thuộc trường phái đóng kịch, sợ vợ ngốc kia phải đối thủ của bà ta.

      Bị Trương Nghiêu lạnh lùng từ chối, nụ cười mặt A Nguyệt cũng giả vờ nổi nữa.

      Đáng tiếc, Trương Nghiêu luôn căn bản thấy gương mặt tháo dỡ nụ cười của A Nguyệt.

      “Thằng nhóc thối, rốt cuộc còn nhớ tao là mẹ ruột mày .”

      “Nếu nó nhớ đuổi con từ lâu…” Chẳng biết từ lúc nào, bà ngoại đứng ngay cửa, bà ho khan hai tiếng, nhìn con mình, “Mẹ biết tâm tư con, nhưng mẹ khuyên con đừng làm thế, bằng Thiết Ngưu trở nên bướng bỉnh, nhận con đấy…”

      “Nhận con?” A Nguyệt liên tục cười lạnh, “Lúc nào nó từng nhận con đâu?”

      Coi như khối băng cũng sắp hòa tan rồi, nhưng đứa con trai này của bà ta chính là tảng đá, làm sao cũng nóng nổi. Thời gian còn nhiều lắm, rốt cuộc bà ta phải làm thế nào mới có được tiền đây.

      A Nguyệt xoay người, nhìn bà ngoại ngay cửa, “Mẹ, mẹ ra đây làm chi, mau vào trong . Đúng rồi, con ra ngoài mua chút đồ ăn cho mẹ, mẹ đưa tiền cho con .”

      Bà ngoại sững sờ, lập tức biết A Nguyệt tìm bà đòi tiền.

      “Chẳng phải mấy hôm trước mẹ mới đưa con sao? Sao lại hết rồi…”

      “Chút tiền đó của mẹ có là gì, chi phí bên ngoài lớn vậy, được rồi được rồi, mẹ đừng phí lời nữa, cho con ít tiền… Dù sao cũng là thằng khốn kia đưa, cái thứ gì ấy, mẹ mình cũng biết hiếu thảo…”

      “Con…”

      Thấy bà ngoại bất động, A Nguyệt dứt khoát tự mình ra tay, vào phòng lục lọi nửa ngày, tìm được mới hài lòng rời khỏi.

      “Được rồi, mẹ, mẹ cũng đừng huyên thuyên năng lung tung trước mặt nó, con là mẹ nó, là người dễ chuyện, con cũng phải kẻ dễ lừa đâu…”

      đến mức này rồi, sao bà ngoại biết A Nguyệt căn bản có chút hối cải chứ, chỉ e bà ta tính dùng số tiền này nuôi gã đàn ông bên ngoài kia đây.

      Khụ khụ… Bà ngoại thở dài, rốt cuộc bà mong chờ cái gì, chẳng lẽ con mình sinh, bà biết tính nó ư?

      Nhưng, thằng bé Thiết Ngưu ấy là đứa trẻ tốt, Từ Tái Xuân cũng vậy, tuyệt đối thể để những người này ăn hiếp hai người đứa trẻ kia.

      Khụ khụ… Bà ngoại tiếp tục ho khan, gần đây tim hơi đau nhói, có lẽ do A Nguyệt ban cho.

      Hôm nay, Trương Nghiêu tới phát A Nguyệt ở đó, trái lại bà ngoại ho ngừng, sắc mặt bà rất khó coi, lúc này Trương Nghiêu đưa bà ngoại đến bệnh viện.

      Song kết quả kiểm tra cũng khả quan, bà ngoại bị ung thư phổi, lại còn ở giai đoạn cuối.

      Lúc xem kết quả, Trương Nghiêu thể tin nổi, chẳng phải anhhay đưa bà ngoại kiểm tra định kỳ sao, sao có thể kiểm tra ra thời kỳ cuối chứ.

      Mặt Trương Nghiêu trắng bệch, bác sĩ ở bên cạnh đều nghe được, ra ngoài hút hai điếu thuốc, mới từ từ vào phòng bệnh.

      Ánh mắt bà ngoại vẩn đục nhìn , song bà vẫn có thể nghe.

      “Thiết Ngưu, là con ư?”

      Trương Nghiêu hít sâu hơi, gật đầu, tới cầm tay bà ngoại, “Bà ngoại, là con.”

      Bà ngoại ho khan vài tiếng, Trương Nghiêu phát giác bà ho ra máu, sao trước đây phát nhỉ.

      “Bà ngoại, từ khi nào bà bắt đầu ho ra máu…”

      Bà ngoại ngẩn người, “Cũng lâu lắm, gần đây hơi đau nhói, chắc ho quá lâu đây…” Bà ngoại hời hợt khiến Trương Nghiêu càng thêm tự trách, nếu ngày thường quan tâm bà nhiều hơn tí, có phải đến bước này .

      Trương Nghiêu kéo tay bà ngoại, lần này để bà từ chối, thẳng: “Bà ngoại, bà ở chung với tụi con .”

      Bà ngoại vẫn còn do dự, “Thiết Ngưu, trước đây bà con biết, là vì muốn con hận người mẹ kia của con, nhưng giờ bà phải , nó về đây chẳng phải vì tìm con…”

      “Con biết ạ.” Bà ngoại muốn gì, Trương Thiết Ngưu đều biết, giữ chặt tay bà, “Bà ngoại, bà yên tâm , con trưởng thành rồi, còn là thằng nhóc vô dụng như trước đây, con biết chừng mực. Bà cứ yên tâm theo con về .”

      Căn bệnh của bà ngoại, Trương Nghiêu đều cho Từ Tái Xuân và Từ lão hổ hay. Từ lão hổ cũng ngờ lại là căn bệnh này, nhịn được hơi đồng tình với bà cụ nuôi nấng Trương Nghiêu, “Yên tâm, chúng ta chắc chắn tìm được bác sĩ giỏi nhất, ba thấy bà ngoại mày còn khỏe lắm, chắc còn sống được mười mấy hai mươi năm nữa…”

      Trương Nghiêu lại có lòng tin thế, chỉ dặn dò Từ Tái Xuân giấu giếm bà ngoại.

      Có điều, tuy bà ngoại nhìn thấy, nhưng lòng sáng như gương.

      Ngày thứ ba ở nhà họ Từ, bà kéo tay Trương Nghiêu hỏi, “Thiết Ngưu à, bà ngoại biết mà, con đừng giấu bà, bà biết , bà còn bao nhiêu ngày…”

      Cổ họng Trương Nghiêu hơi chua xót, cười cười, thoáng nghẹn ngào, “Bà ngoại, bà bậy bạ gì đó, bà chỉ hơi khó chịu thôi, uống thuốc là khỏe ngay…”

      Bà ngoại lại cười, “Bà biết sức khỏe bà mà, con đó, đừng gạt bà…”

      Trương Nghiêu ráng nhịn, cuối cùng vẫn thể . Nhưng đối với bà ngoại mà , có lẽ bà biết.

      Buổi tối hôm ấy, bà ngoại vào bệnh viện.

      Bà rất đau, dọc đường đều nắm tay Từ Tái Xuân, “Cháu dâu ơi, sau này Thiết Ngưu bèn giao cho con…”

      Trương Nghiêu cực kỳ thích bà ngoại những lời xui xẻo vậy, hơn nữa Từ Tái Xuân sắp khóc rồi, hơi bực bội, cũng hơi xót xa trong lòng, “Bà ngoại, bà đừng nữa, chúng ta tới bệnh viện ngay…”

      Hiển nhiên, tình huống của bà khả quan, bà có tuổi cho dù làm hóa trị, sức khỏe cũng chịu được.

      Nghe được kết quả này, Trương Nghiêu cảm thấy có chút thất bại, nhưng bà ngoại lại an ủi , “ sao đâu, Thiết Ngưu, có thể thấy con lớn lên, bà ngoại sớm mãn nguyện rồi…”

      “Bà ngoại…”

      “Được rồi, đàn ông khóc lóc cái gì, dẫn vợ con ra ngoài trước , bà mệt muốn ngủ giấc.”

      Trương Nghiêu còn tính điều gì, song dì Thái vỗ vỗ vai , “Ra ngoài trước . Bà ngoại cậu phải nghỉ ngơi cho khỏe tí.”

      Trương Nghiêu nghe lời ra ngoài, nhưng vừa tới cửa, bèn thấy A Nguyệt đâm đầu tới.
      Last edited: 14/2/16
      Juuni, A fang, thuyt27 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :