1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân ngốc - Phó Du (70C full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      pic
      Last edited: 14/2/16
      A fang, thuyt, Hàn Ngọc18 others thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 47

      Trương Nghiêu với bất an trong lòng quyết định đến bệnh viện hỏi thăm thử, nhưng thực lần nữa cho kích tàn khốc.

      Bác sĩ biết, nếu Từ Tái Xuân trở nên ngốc nghếch dưới tình huống bất ngờ, cũng có thể vì kích thích, hoặc từ từ tự mình nhớ lại.

      Trương Nghiêu bày tỏ cả người đều khỏe.

      Nhất là giờ Từ Tái Xuân bận rộn với nghiệp của mình, càng để mắt đến , Trương Nghiêu bắt đầu nghiêm túc lo lắng, có phải thường xuyên tìm Từ Tái Xuân dính như keo, tiện thể có thể đổi mới cảm giác tồn tại của mình nhiều chút .

      Vâng, vậy hình như rất có đạo lý. Do đó Trương Nghiêu bắt đầu cuộc sống mặc kệ gió mưa đưa đón Từ Tái Xuân làm.

      Dần dà, phòng làm việc của Lư Lạc đều biết Từ Tái Xuân có chồng, đồng thời ông chồng còn rất đẹp trai, vả lại chồng còn dịu dàng và ân cần, siêu cấp tốt với Từ Tái Xuân nữa.

      Phải rằng, bản lĩnh làm bánh ngọt của Từ Tái Xuân , và bản lĩnh đọc sách thi cử cũng giống nhau. Thấy gấp đến độ miệng mọc thêm mấy nốt đậu, Trương Nghiêu hơi đau lòng.

      “Đừng coi nữa, nấu canh cho em, uống chút .” Tay nghề Trương Nghiêu cũng tệ, chẳng qua trước đây chỉ lo hưởng thụ tư vị được chăm sóc, giờ thấy Từ Tái Xuân khổ cực thế, cũng chủ động làm cơm nấu canh cho Từ Tái Xuân.

      Trương Nghiêu cảm thấy Từ Tái Xuân gầy , còn tay như trước kia.

      Từ Tái Xuân uống canh, dáng dấp hiếm khi lộ vẻ thất bại, nắm góc áo Trương Nghiêu, giọng hơi tí, “, có phải em rất ngốc ?”

      Trong lòng Trương Nghiêu cả kinh, là ai huyên thuyên trước mặt .

      “Ai? Em nghe ai ?” Mau chóng nào, đảm bảo đánh chết đâu!

      “Vậy là rồi.” Từ Tái Xuân hít hơi sâu, “Em cũng muốn trở nên thông minh, thông minh như vậy.”

      Trương Nghiêu hận chết cái người lung tung trước mặt Từ Tái Xuân, nhưng Từ Tái Xuân thông minh, đâu có ngốc.

      Song, giờ việc tìm ra người kia còn quan trọng nhất, mà chuyện quan trọng nhất chính là Trương Nghiêu muốn an ủi vợ ngốc của .

      có chỗ nào thông minh? Như có gì tốt chứ?” Cha thương mẹ , lẽ nào biết người ngốc có phúc của ngốc sao?

      Từ Tái Xuân ở trong lòng Trương Nghiêu lời nào, lúc sau mới ôm ngón tay Trương Nghiêu, kéo kéo, “, gần đây em hơi khó chịu…”

      “Đọc sách quá nhiều à? Nếu đừng xem nữa, dẫn em ra ngoài chơi, trước đây phải em muốn ra ngoài chơi sao, dẫn em , còn có thể ăn rất nhiều món ngon nữa…”

      Mặc kệ Trương Nghiêu dụ dỗ thế nào, Từ Tái Xuân vẫn lắc đầu.

      “Em muốn , đầu em hơi đau.”

      Trương Nghiêu tưởng Từ Tái Xuân chỉ dùng đầu óc quá mức, nên đau thôi. Vốn dĩ, hai người họ gần nửa tháng chưa OOXX, đàn ông cỡ tuổi này như Trương Nghiêu thường xuyên nghĩ tới chút chuyện đó, kết quả mỗi ngày thấy Từ Tái Xuân vác vành mắt đen, bèn nỡ, mặc dù có Ngũ nương tri kỷ làm bạn, nhưng đâu so được Thủy Liêm Động của vợ mình.

      Trong lòng Trương Nghiêu thoáng chua xót, rốt cuộc khi nào mới có thể khôi phục lại bình thường đây.

      Trương Nghiêu ôm vợ ngốc của mình, khi nằm xuống giường, vẫn còn suy nghĩ lung tung.

      Có phải, vợ ngủ rồi, có thể làm gì cũng được .

      Ặc… hình như vậy hơi cầm thú.

      Trương Nghiêu hít mấy hơi sâu, sau đó chơi game điện thoại hồi, rốt cuộc chửa cháy xong chuẩn bị ngủ.

      Trước khi ngủ, xem ngày tháng điện thoại.

      Hả, còn mấy ngày nữa là sinh nhật Từ Tái Xuân rồi, ơ, thế này chả phải cơ hội tốt sao.

      Có lẽ, nên cho vợ kinh hỉ lớn.

      Từ Tái Xuân đắm chìm trong đầu óc mình dùng được, rất lâu thể tự thoát ra. Nhất là, Lư Lạc rất xin lỗi cho biết, ông thầy làm bánh kem kia gặp , càng dốc lòng hơn.

      Bất quá, tuy ông thầy làm bánh kem đơn độc gặp , nhưng nghe thứ bảy này làm cuộc diễn thuyết ở trường đại học.

      Suy nghĩ chút, Từ Tái Xuân quyết định nghe thử.

      Song, lại quên mất, ngày đó vừa vặn là sinh nhật .

      Mà cách đó ngày Trương Nghiêu bảo cùng nhau ăn cơm với .

      Nhưng, Từ Tái Xuân hoàn toàn đắm chìm trong cuộc diễn thuyết của ông thầy đó, căn bản quên mất chuyện Trương Nghiêu hẹn .

      Trùng hợp cách kỳ lạ là, ngày đó điện thoại của Từ Tái Xuân hết pin. Trương Nghiêu tan tầm sớm bố trí, bao hết tầng lầu bánh ngọt, còn bố trí thành cổ tích thơ mộng thích, đều cần chút thời gian.

      Được rồi, còn thiếu hoa tươi.

      Đây là Cố Tây Dương dạy , con tuy ngoài miệng kiểu cách, nhưng khi thấy phòng hoa tươi, cho dù có bị dị ứng hoa cũng cảm động đến mức lệ rơi đầy mặt.

      Nghĩ đến dáng vẻ vừa cười vừa khóc của Từ Tái Xuân ngốc nghếch, Trương Nghiêu thoáng vui vẻ.

      Hắt xì ——

      Trương Nghiêu hắt hơi cái, ặc, hình như có chút bị dị ứng phấn hoa, bất quá chắc là ảo giác của , đợi vợ tới, hết thảy đều tốt thôi.

      Nghĩ vậy, Trương Nghiêu kềm lòng đậu hắt hơi thêm cái.

      đến 6 giờ hai người họ hẹn nhau rồi.

      Từ Tái Xuân vẫn chưa tới.

      Trương Nghiêu nghĩ, nhất định là đường kẹt xe đây, đón vậy.

      Song nhìn mặc áo khoác con gấu to, cứ thế này ra ngoài, dọa người đấy. Nếu mặc vậy mà chắc vui mừng đâu.

      nên tiếp tục trốn trong áo khoác con gấu , đến lúc đó xông ra nhảy điệu gấu con cho Từ Tái Xuân xem, hơn nữa hoa tươi khắp phòng, chắc chắn vui vẻ.

      Ừ, đừng lúc nào cũng cau có mặt mày nữa, thích cau mày đâu.

      Trương Nghiêu càng nghĩ càng vui vẻ, sau đó lại hắt hơi cái.

      6h30, Từ Tái Xuân chưa tới.

      7h, Từ Tái Xuân vẫn chưa tới.

      Trương Nghiêu nhịn được gọi điện thoại, lại biết được tin tức Từ Tái Xuân tắt máy. Lẽ nào về nhà rồi? trông thấy tin nhắn gửi ư?

      Trương Nghiêu càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, nhịn được gọi điện về nhà.

      Trong nhà, Từ lão hổ và dì Thái chả biết đâu, lại ai nghe máy.

      Trương Nghiêu bèn gọi tới phòng làm việc của Lư Lạc, cũng ai nghe.

      Hết cách rồi, Trương Nghiêu đành gọi cho Lư Lạc.

      Lư Lạc biết Từ Tái Xuân nghe diễn thuyết, song, rồi ta thích Trương Nghiêu. Vì vậy, khi Trương Nghiêu tìm Từ Tái Xuân, Lư Lạc nhanh nhạy hỏi câu, mới biết hai người họ hẹn nhau, Lư Lạc hơi ác ý muốn chỉnh Trương Nghiêu chút.

      ấy có tí việc, nghe diễn thuyết của thầy rồi, ấy nghe xong tới.”

      “Thế là bao lâu? bảo ấy nghe điện thoại .”

      gấp cái gì, mới bắt đầu thôi, được rồi, tôi với nữa, hội trường phải cúp máy, dù sao cứ đợi .”

      Trương Nghiêu bực mình nhìn Lư Lạc ngắt máy, nghiến răng nghiến lợi, biết ngay người phụ nữ này tốt đẹp mà.

      Chỉ có vợ nhà tốt thôi.

      Hắt xì ——

      lại hắt hơi cái.

      Bên này, Lư Lạc cúp điện thoại xong, nhìn bé mập hưng phấn thôi kia, trong lòng cười thầm.

      Thấy ngày thường Trương Nghiêu phách lối vậy, còn chỉnh chết .

      Diễn thuyết kết thúc, Từ Tái Xuân vốn muốn về nhà, nhưng Lư Lạc giữ lại.

      “Em về sớm thế làm gì, , chúng ta ăn chút gì , sẵn tiện uống rượu với chị luôn…”

      “Em uống rượu…”

      “Nước trái cây mà, sợ cái gì, với chị tí…”

      “Nhưng…”

      Từ Tái Xuân hơi do dự, song Lư Lạc cười hihi đánh tan mối nghi ngờ của , “ cần lo lắng, chị gọi điện cho người kia nhà em rồi, tối nay có việc về đâu, chúng ta tự chơi …”

      “Nhưng mà…” Từ Tái Xuân luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ, song rốt cuộc lạ ở chỗ nào, thực lắm…

      Hình như… hình như, quên chuyện quan trọng.

      Lư Lạc vốn chỉ muốn chỉnh Trương Nghiêu tí thôi, bèn kéo bé mập , ngờ ba ly rượu vừa xuống bụng, ta hoàn toàn ném Trương Nghiêu ra sau ót.

      thanh trong quán rất ồn, Trương Nghiêu điện hết cuộc này đến cuộc khác, nhưng vẫn ai bắt máy.

      “Lư Lạc! Tôi và … Hắt xì…” Nguy rồi, thực dị ứng phấn hoa sao? đúng, càng nghĩ càng cảm thấy đúng, toàn thân cũng bắt đầu ngứa ngáy.

      Trương Nghiêu vuốt vuốt mũi mình, càng ngày càng ngứa…

      Hắt xì…

      Thời gian cứ như vậy đến 11h. Phục vụ trong quán cũng chờ đến mức ngáp dài.

      “Tôi này, tiên sinh, vị khách đợi vẫn chưa tới sao?”

      Là ảo giác của à? Sao cứ cảm thấy vẻ mặt người phục vụ này nhìn mình tràn ngập đồng tình nhỉ.

      Hừ, Từ Tái Xuân tới mà, nhất định đường tới.

      “Chờ chút… đợi đến 12h …”

      12h là sinh nhật Từ Tái Xuân, chắc chắn tới.

      Người phục vụ nhìn bằng ánh mắt thương hại, sau đó ra.

      Mà Trương Nghiêu tiếp tục đội cái đầu gấu, trong lòng lẩm nhẩm những động tác nhảy múa kia.

      Ừ… Từ Tái Xuân lập tức tới ngay.

      Hắt xì ——

      Lư Lạc chơi cực high, khàn cả giọng hát, vừa nhìn đồng hồ sắp 12h rồi.

      Ối giời ạ, có ba mươi mấy cuộc gọi nhỡ của Trương Nghiêu.

      Lư Lạc vừa nhìn liền biết chơi lớn rồi, lúc này qua đó biết còn có thể ?

      “Chị nè, bé mập, chị có chuyện quên em biết…”

      Từ Tái Xuân vì trong lòng hơi khó chịu, nên giọng cũng hơi bất mãn.

      “Chuyện gì?”

      “Người kia, chính là người kia nhà em gọi điện hẹn em xem gấu to gì đó mấy tiếng rồi…”

      “…”

      Á…

      Từ Tái Xuân vỗ tay, rốt cuộc cũng nhớ ra. rồi, quên mất thứ gì mà, hóa ra là chuyện này.

      Hôm qua, đọc sách, trong lòng lòng nghĩ tới ngày mai gặp được ông thầy hỏi vấn đề gì, hình như Trương Nghiêu tiến vào gì đó với .

      Giờ nhớ mang máng, phải ăn cơm gì đó, vui mừng gì gì đó ư?

      “Á… tiêu rồi! Em quên mất! Khoan , hẹn em ăn đấy, đúng rồi, ở đâu nhỉ?”

      “Em đừng gấp, chị biết chỗ. Giờ còn thời gian, em đừng lo lắng, chị gọi điện giúp em, chừng về rồi.”

      Từ Tái Xuân gấp đến mức muốn khóc, nhưng càng khiến Lư Lạc đau đầu là, điện thoại của Trương Nghiêu gọi được!
      Last edited: 14/2/16
      Tiểu Ly 1111, Juuni, Bin Bin Bon Bon23 others thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      pic
      Last edited: 14/2/16
      A fang, thuyt, Hàn Ngọc23 others thích bài này.

    4. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Đọc thấy tội ngịp Trương Nghiêu mún khóc lun....Ghét Lư Lạc dễ sợ
      ...chuyện của ngta mà xen vô ah...>.<
      cô gái bạch dươngLạcLạc thích bài này.

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      @Cao Duong...dung ghet, tinh yeu trac tro moi biet quy nhau chu Co
      LạcLạccaoduong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :