1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân ngốc - Phó Du (70C full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 37

      thực tế, Trương Nghiêu biết ít kiến thức về tránh thai, còn có kiến thức liên quan đến di truyền Baidu. Trước đây chính là tên học tra[1], xem nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu chút chút.

      [1]Học tra: ý chỉ những người thích học, thành tích kém cỏi, học cho có.

      Ví dụ như, thuốc tránh thai phải an toàn 100%.

      Trương Nghiêu thoáng rối rắm, nhưng càng khiến rối rắm chính là, phải đối mặt với Từ Tái Xuân thế nào đây.

      Từ Tái Xuân ngốc, cho ăn gì cũng vui vẻ ăn nấy, nhưng có nghĩa là bản thân có thể vượt qua cửa ải lương tâm.

      Nhất là, Từ Tái Xuân càng tốt với càng tín nhiệm , càng hổ thẹn hơn.

      Trương Nghiêu với cảm giác áy náy tăng vọt quyết định tìm ít chuyện để làm. Vừa vặn, Trương Kiêu đưa tới cửa.

      Thực ra, chuyện này phải nhắc tới bà Trương.

      Từ , bà Trương rất coi thường Trương Nghiêu, nghiêm chỉnh mà , chính là sinh lý sinh ra ác cảm.

      Cũng đúng thôi, đứa con của người phụ nữ cướp chồng mình, bà ta có thể thích chỗ nào. Hàng ngày bà ta ngược đãi , hẳn coi như bà ta từ bi rồi.

      Song kể từ ngày rời khỏi nhà họ Trương, cuộc sống của đứa con hoang Trương Nghiêu này hình như càng ngày càng tốt, Từ gia dường như rất coi trọng nó, ngay cả tiệm sửa xe cũng có thể cho nó quản lý.

      Nếu là trước kia, bà Trương đương nhiên coi thường cái tiệm sửa xe ấy, nhưng cửa hàng tiêu thụ ô tô Trương Nghiêu mới mở kia quả thực khiến bà Trương hơi đỏ mắt.

      Dựa vào cái gì việc làm ăn của bọn họ bị đứa con hoang này cướp hết.

      Bà Trương cam lòng, vì vậy bèn tìm học trò của bà ta đến ngáng chân Trương Nghiêu.

      Khoan văn hóa Trương Nghiêu thấp, tên côn đồ thế kia, nhưng việc buôn bán rất có khuôn có hình. Chân trước xin lỗi khách hàng, mọi thứ đều giải quyết thích đáng, song phía sau lại thăm dò ngọn nguồn khách hàng.

      tra thôi, tra cái, bà Trương phía sau người này lập tức hình.

      Sau khi Trương Nghiêu biết cũng có hành động gì, chỉ gửi cho bà Trương ít tích trăng hoa của ông Trương thôi. Bà Trương vốn là cọp mẹ, mấy năm nay ông Trương bị áp chế đến mức khó chiu, ông ta lại là kẻ có chết cũng đổi, nên ở sau lưng bà Trương tìm mấy xinh đẹp trẻ tuổi bên ngoài.

      Mấy năm nay, phần lớn thời gian của bà Trương đều đặt người Trương Kiêu, hơn nữa mỗi ngày ông Trương đều về nhà, chuyện gì cũng nghe theo bà ta, dần dà, bà Trương tưởng ông Trương biết đường hối cải.

      Kết quả…

      thực giáng đòn nặng nề cho bà ta.

      Bà Trương và ông Trương ầm ĩ rất lâu, ngay cả tự sát uy hiếp đều dùng cả. Song lần này ông Trương khí phách cách hiếm thấy, nhường chút nào, cuối cùng ầm ĩ đến độ thẳng muốn ly hôn luôn.

      Đáng nhẽ Trương Kiêu còn đánh chủ ý lên Từ Tái Xuân, nhưng ngờ, trong nhà lại xuất giông tố to thế.

      cũng có xem những tấm hình bà Trương đưa kia, thực khó coi khủng khiếp. Song rốt cuộc Trương Kiêu ngốc, giờ muốn biết suy cho cùng ai muốn làm cho gia đình yên.

      Trương Nghiêu cố ý giấu giếm chuyện giở trò quỷ phía sau, huống chi, vốn muốn cho Trương gia bài học.

      Đừng tới tìm gây , bằng thực khách sáo đâu.

      Do đó, khi Trương Kiêu tới tìm , cũng chỉ nhếch môi cười lạnh.

      “Sao tới đây?”

      Trương Kiêu ném xấp hình cho Trương Nghiêu, “Cậu có ý gì? Tôi và cậu có thù oán gì chứ?”

      tới thù hận, chúng ta thực có rất nhiều đấy, tôi sợ thời gian hôm nay đủ, bằng hôm nào chúng ta tiếp?”

      Trương Kiêu nghiến răng nghiến lợi, gọi Trương Nghiêu muốn rời lại, “Rốt cuộc cậu muốn sao?”

      Đây coi như nhượng bộ của Trương gia ư? Giờ Trương Nghiêu bận muốn chết, thành , phân tâm ra đối phó với nhà họ Trương, nghĩ thời cơ chưa đủ chín muồi.

      “Thứ nhất, đừng tới tìm tôi gây phiền phức. Thứ hai, đừng tìm Từ Tái Xuân. Nhất là Từ Tái Xuân, tới gặp ấy lần, tôi đánh lần!”

      Trương Kiêu hơi buồn bực, đâu tìm được Từ Tái Xuân, căn bản còn chưa tới gần bị Lư Lạc cho no đòn rồi, được chưa? Thực ra rất oan uổng đó.

      Bởi vì như vậy, nên Trương Kiêu càng thêm phát rầu. Bạn xem ăn tới miệng rồi còn có thể thông cảm, nhưng ràng chưa làm cái gì mà.

      Lúc Trương Kiêu về, nghe được tiếng tan nát cõi lòng của bà Trương.

      “Đồ bạc tình bạc nghĩa kia! Toàn bộ mọi thứ tôi đều cho ông hết! Giờ ông muốn ly hôn với tôi! Đồ vô lương tâm! Nếu phải do tôi, giờ ông có thể lăn lộn đến mức này à?”

      Mấy ngày nay, những lời này mẹ hay nhất.

      Trước kia, bộ dạng giáo sư lạnh lùng nay còn nữa, giờ bà có khác gì mấy bà chửi đổng bên ngoài đâu.

      Trương Kiêu kéo mẹ ngồi xuống, “Mẹ, mẹ bớt hai câu . Mẹ phát , ba nhượng bộ sao?”

      “Thằng cha đó là kẻ vô lương tâm!” Bà Trương lại khóc a a a trận, nắm tay Trương Kiêu, “Kiêu nhi, con nhất định phải đứng về phía mẹ, cương quyết thể ly hôn, thể cho con hồ ly tinh bên ngoài kia được lợi.”

      Trương Kiêu đau đầu, vốn muốn chuyện với ông Trương, song lần này trái lại ông Trương kiên quyết cách hiếm thấy.

      “Con trai à, giờ con cũng lớn rồi. Có số việc hẳn hiểu, ba với mẹ thể tiếp nổi, có lẽ, thể tiếp nổi từ lâu…”

      Trương Kiêu nhìn mặt ba, chợt phát mấy năm nay hình như quên mất điều gì đó. Cho tới bây giờ, cho rằng Trương Nghiêu là vết nhơ duy nhất của ông Trương, là yếu tố khiến gia đình họ êm ấm. Nên từ bà Trương rất hà khắc với Trương Nghiêu, mặc dù có chút đành lòng, nhưng cuối cùng vẫn nghĩ đó là do tự chuốc lấy.

      Trong trí nhớ của , dường như ông Trương luôn rất khoan dung với mẹ, hình như luôn luôn nhượng bộ.

      chưa từng nghĩ tới, có ngày, ông Trương nhượng bộ nữa.

      Thế giới này, rốt cuộc thay đổi thế nào rồi.

      Trương Kiêu cảm thấy rất phiền não, tạm thời quên được Từ Tái Xuân. Còn nữa, trải qua chuyện ba mẹ, còn có cuộc gặp gỡ ở nước ngoài, dường như khiến hiểu ra rất nhiều.

      Ví dụ như, trước đây thực kẻ cặn bã bốc đồng nè.

      Cũng chính thời gian này, Trương Kiêu gặp được Từ Tái Xuân.

      Khi ấy, Trương Kiêu vốn ngờ gặp được Từ Tái Xuân, tại càng ngày càng muốn về nhà, nên thuê phòng ở bên ngoài tá túc. Hôm nay, khi từ trường học trở về, ngang qua quán cà phê ngoài trời ở phố thương mại, bèn quyết định ngồi ở đây chút.

      Đúng lúc, gặp được người ở phòng làm việc của Lư Lạc lấy bánh ngọt Từ Tái Xuân làm tiến hành quảng cáo miễn phí, đáng lẽ Trương Kiêu có hứng thú với đồ ngọt, song người đưa bánh gato tới là Từ Tái Xuân, ma xui quỷ khiến ăn miếng.

      Giờ béo phì rồi, thể ăn đồ ngọt nữa.

      Nhưng ngày đó, lại có thể ăn hết bánh gato Từ Tái Xuân đưa.

      Chẳng qua, còn nhớ dáng vẻ xấu xí trước kia của Từ Tái Xuân, song Từ Tái Xuân hoàn toàn quên mất dáng vẻ phong lưu phóng khoáng của .

      Trong nháy mắt, Trương Kiêu thoáng cam lòng. mới sợ Trương Nghiêu, tên man rợ đó đâu, còn dám đánh , chắc chắn báo cảnh sát!

      “Bánh gato ngon .” nhìn mũm mĩm trước mặt, năm đó nếu trốn tránh, nếu đùa bỡn , có lẽ, tại có thể là bạn rồi.

      Thậm chí, cũng lấy Trương Nghiêu.

      Hết thảy mọi thứ, vốn phải là của .

      Chẳng phải Trương Kiêu cam tâm, đáng nhẽ có ý nghĩ khác với Từ Tái Xuân.

      Nhưng Từ Tái Xuân lại tặng thêm miếng bánh gato cho .

      “Tại sao muốn tặng tôi miếng nữa?”

      Từ Tái Xuân quên mất Trương Kiêu, bất quá cảm thấy người béo trước mặt hơi tròn tròn giống , hẳn phải kẻ xấu nhỉ.

      Vả lại, hình như tâm trạng tốt.

      “Tôi thấy dáng vẻ còn muốn ăn nữa.”

      Trương Kiêu giảm cân bày tỏ, chẳng muốn ăn chút nào, được chưa.

      Nhưng, hình như bị quỷ nhập vào người rồi, ràng tự với mình ăn đồ ngọt, kiên quyết thể ăn tiếp. Song đợi Từ Tái Xuân đưa tới, tay lại nhanh hơn đầu óc , tiếp nhận.

      “Bánh gato rất ngon.”

      lòng dạ khen ngợi.

      Từ Tái Xuân cười híp mắt, “Thích mai còn nữa.”

      “Cảm ơn.”

      Thành , Từ Tái Xuân còn chưa phải mẫu người Trương Kiêu thích, hơi béo, trước đây tuyệt đối chấp nhận nổi béo, còn tại, cũng chỉ thuận mắt thôi.

      Đúng, người béo có thêm tài nấu nướng, cùng lắm hơi thuận mắt thôi.

      Ăn bánh gato xong, Trương Kiêu cảm thấy tâm trạng tệ, thậm chí có thể trở về cái nhà khiến hơi ngạt thở kia.

      Trước khi , đột nhiên cảm thấy, có lẽ quên việc.

      Ví dụ như, tiếng ‘xin lỗi’ Từ Tái Xuân.

      Bất quá, sau này còn cơ hội mà, Trương Kiêu nghĩ vậy.

      Bên này Trương Nghiêu vẫn chưa biết trong lúc vô tình Trương Kiêu xuất trong cuộc sống của Từ Tái Xuân. Giờ còn rối rắm về chuyện tránh thai.

      chưa muốn có con, nhưng vẫn muốn thoải mái, cuộc đời mà, đúng là rối rắm .

      Vì chuyện thuốc tránh thai lần trước, Trương Nghiêu rất áy náy với Từ Tái Xuân, liên tiếp mấy ngày mượn cớ công việc, trốn tránh Từ Tái Xuân.

      Từ Tái Xuân cũng chẳng để ý, mặc dù ngày kia hơi khó chịu, song rất nhanh, lại vui vẻ lên.

      Tuy Trương Nghiêu về, hơi đơn, nhưng bọn họ đều , Trương Nghiêu bề bộn nhiều việc bên ngoài, nên Từ Tái Xuân chỉ có thể tìm cho mình ít chuyện để làm.

      Đó cũng là lý do khi Lư Lạc tìm làm bánh gato, hết sức vui vẻ đồng ý.

      Nhiều người đều làm bánh gato ngon lắm, Từ Tái Xuân rất vui, thực rất vui.

      Trương Nghiêu tan tầm tới đón Từ Tái Xuân, càng vui vẻ hơn.

      Lâu rồi chưa ăn đồ ngọt, vì Trương Nghiêu nghiêm khắc kiểm soát ba bữa của , còn phải rèn luyện nữa, nên Từ Tái Xuân rất rất lâu rồi chưa ăn theo kiểu thích gì ăn nấy ăn đến sảng khoái.

      đường về, thực rất thèm, nhìn chằm chằm kẹo bông gòn, nhìn cực kỳ cực kỳ lâu, biết tính sao đây, dưới chân giống như mọc rễ vậy, hoàn toàn có cách nào di chuyển được.

      “Em quên rồi hả, thể ăn.”

      Từ Tái Xuân lưu luyến nhìn kẹo bông gòn, gật đầu, nhưng bước chân vẫn nhúc nhích.

      Trương Nghiêu thở dài, tới nắm tay Từ Tái Xuân, “ thôi, chúng ta về thôi.”

      Từ Tái Xuân vẫn nhìn kẹo bông gòn, trong mắt lộ ra nỡ.

      Trương Nghiêu tiếp tục kéo tay Từ Tái Xuân, ông chú bán kẹo bông gòn bên cạnh đành lòng, “Nhóc, bạn cậu muốn ăn thế mua cho ấy cây …”

      “Từ Tái Xuân, chúng ta về nhà thôi, về ăn món khác.”

      Lần này Từ Tái Xuân gật đầu, chỉ thấp giọng nhàng câu.

      “Nhưng, ơi, hôm nay em muốn ăn kẹo bông gòn cơ.”

      “Từ Tái Xuân, em nghe lời sao?” Có lẽ bị ánh mắt kinh ngạc của người xung quanh nhìn chằm chằm, Trương Nghiêu hơi nóng nảy. muốn tốt cho sức khỏe mà. Nhưng… hình như Từ Tái Xuân nghe lời !
      Last edited: 23/11/15
      Tiểu Ly 1111, Juuni, Bin Bin Bon Bon10 others thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 38

      Buổi tối, Từ Tái Xuân khóc đến thiếp .

      Từ lúc kết hôn đến nay đây là lần đầu tiên vợ chồng son cãi nhau, gần đây tâm thần Trương Nghiêu yên, chẳng biết vì sao, ít khoan dung với Từ Tái Xuân.

      Mà lần này Từ Tái Xuân cũng quật cường cách hiếm thấy, chắc hiểu cái gì gọi là tự ái và mặt mũi, nhưng ở đường lúc tất cả mọi người nhìn như vậy, bỗng nhiên muốn đào cái hố mặt đất, chôn mình xuống.

      Về đến nhà, Từ Tái Xuân bèn khóc.

      Trương Nghiêu vốn muốn xin lỗi , nhưng lời đến cổ họng lại vì cái quái gì đấy thốt lên được.

      Cuối cùng, Từ Tái Xuân khóc mệt, Trương Nghiêu mới về phòng.

      Bộ dạng khóc lóc này, chẳng phảingày mai muốn sưng mắt ư?!

      Trương Nghiêu bất đắc dĩ thở dài, gần đây thực lạ lắm. ràng trước kia cuộc sống trôi qua rất tốt, phải sao?

      Từ Tái Xuân ngủ, đương nhiên biết trong lòng Trương Nghiêu nghĩ thế. chỉ vậy, còn nằm mơ.

      Trong mơ, gầy hơn tại rất nhiều, có thể là dáng vẻ kinh khủng.

      Trong mơ, ở trường học, xung quanh có rất nhiều người qua lại. Tuy nhiều người quen biết, nhưng nhàng dõi theo bước tiến của bọn họ.

      còn chưa thấy bóng lưng người nào, có người đẩy tiến lên, hình như rất sợ, rụt rè chả dám tiến…

      Lúc Từ Tái Xuân tỉnh lại, Trương Nghiêu còn bên người.

      Nghĩ đến chuyện tối qua, thoáng đau lòng.

      chỉ muốn ăn chút kẹo bông gòn thôi, gần đây vì báo cáo kiểm tra sức khỏe mà rất lâu rồi chưa được ăn kẹo, như hôm qua, rất muốn ăn lắm.

      Thực ra, cũng biết Trương Nghiêu muốn tốt cho , nhưng khi ánh mắt những người đó nhìn sang, đột nhiên cảm thấy xấu hổ. Dường như,tất cả mọi người cười nhạo .

      Lúc mới tỉnh lại, ánh mắt mọi người cũng là kiểu này.

      Từ Tái Xuân cảm thấy khó chịu, nên tức giận hất tay TrươngNghiêu, buổi tối trở về, ngủ giấc, sau khi thức dậy, hình như tức giận đến thế.

      Tiếp theo đó… biết có phải vẫn còn giận nữa?

      để Từ Tái Xuân suy nghĩ nhiềuvì Lư Lạc tới tìm .

      Hôm nay, vẫn là ngày bận rộn.

      Từ Tái Xuân bận bịu luôn tay, nên quên bén chuyện rốt cuộc Trương Nghiêu có vui hay .

      Khi phát bánh gato, Từ Tái Xuân gặp được người hôm qua kia.

      rất thích bánh gato làm, mặc dù luôn luôn ăn ăn nữa, song ánh mắt ấy rất khát vọng.

      Từ Tái Xuân đối với loại khát vọng này thể nào quen thuộc hơn, nhiều lúc chẳng phải mình cũng dùng ánh mắt này nhìn chằm chằm đồ ngon sao?

      Từ Tái Xuân đưa cho cái bánh gato mới, sau đó người kia chuyện.

      “Từ Tái Xuân, nhớ tôi à?”

      Thành , Trương Kiêu vẫn hơi sợ Trương Nghiêu. Dù sao thằng nhóc ấy giống như kẻ điên, gặp người là cắn. Giờ trong nhà hỏng bét, mỗi ngày mẹ chỉ biết khóc lóc, ba cũng về nhà, nên cố gắng duy trì cuộc sống yên tĩnh này.

      Nhưng tự chủ được, đợi phản ứng kịp, Trương Kiêu tới quảng trường.

      Từ Tái Xuân giống như hôm qua, phát bánh gato ăn thử miễn phí.

      Trương Kiêu tự với mình, hắnđang giảm cân.

      Song, vẫn nhịn được nhận bánh gato ấy.

      Trương Kiêu tới, Lư Lạc cũng trông thấy.

      nhớ người đàn ông này là cái tên thập thà thập thò ở phòng tập gym lần trước, giờ tính nết vẫn có chết cũng đổi, lại tới quấn quýt bé mập của .

      Lư Lạc siết quả đấm, chuẩn bị tiến lên phía trước.

      Nhưng được hai bước, ngừng lại.

      Bé mập đáng vậy, sánh đôi với tên rác rưởi Trương Nghiêu kia, hình như rất đáng tiếc. Trước đây, nghe bé mập Trương Nghiêu tốt lắm, cũng nhịn, ngờ ngày đó để bắt gặp bé mập uống thuốc tránh thai, Lư Lạc hơi tức giận.

      Đương nhiên bé mập biết, nhưng hiểu đàn ông.

      Đàn ông lặng lẽ cho vợ uống thuốc tránh thai, chắc chắn muốn có con.

      Chính xác mà , Trương Nghiêu muốn con của bé mập, nhưng vẫn muốn thoải mái sung sướng, nên quả đắng chỉ có thể để phụ nữ gánh chịu.

      Lư Lạc càng nghĩ càng tức giận, quyết định đại diện cho ánh trăng tiêu diệt tra nam.

      Song, bé mập mê tít Trương Nghiêu. Trải qua quan sát của Lư Lạc, bé mập hãm sâu trong vùng lầy thể tự thoát ra được, nhìn dáng vẻ đắc ý kia của Trương Nghiêu, Lư Lạc thực cam lòng thay bé mập.

      Nhưng, ông trời phải luôn đứng về phía Trương Nghiêu.

      Đấy, xuất tình địch rồi.

      Tuy tên tình địch này… à ờ, hơi béo tí.

      Bên này Lư Lạc lặng lẽ rút lui, bên kiaTrương Kiêu và Từ Tái Xuân ở chung rất tốt đẹp. Từ Tái Xuân còn mê trai như trước, mặc dù hơi béo, nhưng nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.

      Trương Kiêu ăn liên tục ba cái bánh gato, cuối cùng có chút xấu hổ.

      Đúng lúc quảng trường có máy gắp thú nhồi bông, nghe sau khi Từ Tái Xuân ngốc có tính nết như trẻ con. Trương Kiêu nhìn mấy đứa đứng trước mặt máy gắp thú, vuốt cằm nghĩ.

      có nên tặng Từ Tái Xuân con .

      Thuận tiện, bày tỏ niềm thích bánh gato của .

      Trương Kiêu nhìn trúng con hươu cao cổ, quan sát, mấy con thú nhồi bông trong máy chỉ có mỗi con hươu cao cổ là có hai.

      Được rồi, vậy gắp con hươu cao cổ này.

      Trương Kiêu mài quyền lau chưởng, đồ chơi, tới đây.

      thực chứng minh, chuyện mới bắt đầu rất tốt đẹp, Trương Kiêu cực kỳ đắc ý bỏ tiền vào, sau đó… là liên tiếp bỏ tiền, đến cuối cùng, khi mấy đứa trẻ chung quanh bắt đầu đầu bất mãn việc cứ chiếm lấy máy gắp thú, bèn tới chỗ quản lý khiếu nại.

      “Cứu mạng! Bên kia có ông chú quái đản cứ chiếm lấy máy gắp thú kìa!”

      còn cách nào khác, Trương Kiêu – người đàn ông chân chính có thể đấu với đám nhóc nghịch ngợm hiểu chuyện sao? bình tĩnh nhường lại vị trí máy gắp thú.

      Hoho,con hươu cao cổ ở mức độ khó vậy, còn thể gắp, đám nghịch ngợm này… nghĩ cũng đừng… Khoan … thằng nhóc thối! Buông con hươu cao cổ ra!

      Vất vả lắm Trương Kiêu mới vừa lừa vừa dụ được con hươu cao cổ từ trong tay thằng nhóc kia, đợi tới lúc chạy tới tìm Từ Tái Xuân, Từ Tái Xuân thu dọn về nhà rồi.

      thoáng mờ mịt dạo vòng quảng trường, cuối cùng cảm thấy mình cực ngốc.

      thực coi mình là nam chính si tình sao?

      Trương Kiêu nhìn con hươu cao cổ trong tay, lúc có được cảm thấy rất đáng , là có hai, lấy được rồi, bất quá cũng bình thường thôi.

      Có lẽ, Từ Tái Xuân cũng thế.

      Trương Kiêu an ủi mình, sau đó ôm hươu cao cổ về nhà. Thôi, mai nhớ giảm cân, đừng tới đây ăn bánh nữa.

      Đúng, chính là vậy. Nhất định đừng tới nữa.

      Hôm nay Từ Tái Xuân bề bộn nhiều việc, bận rộn đến mức quên bén Trương Nghiêu. Nhưng Trương Nghiêu lại như thế.

      Liên tục gọi cho Từ Tái Xuân mấy lần đều bắt máy, sau đó lại liên tục gửi mấy tin nhắn, vẫn trả lời.

      Cuối cùng, còn tắt điện thoại.

      Trong lòng Trương Nghiêu cảm thấy có gì đó đúng, lẽ nào đồ ngốc giận ?

      Ngẫm lại, hôm qua cũng đúng, ràng đường cái nhiều người vậy, lời hay ý đẹp được sao, nhất định phải rống .

      Thực ra, Trương Nghiêu rất hối hận.

      Song, phải xin lỗi thế nào với vợ mình đây.

      Trương Nghiêu tìm tòi rất nhiều đáp án Baidu.

      là rối tung rối mù hết. Có người còn đề nghị chuyển 1.314.520[1] nhân dân tệ vào tài khoản Alipay[2] của đối phương, làm vậy lời xin lỗi mới có thành ý nhất.

      [1] 1314: yi san yi si (tương ứng với yi sheng yi shi – đời kiếp), 520: wo er ling (tương ứng với wo ai ni – em), tóm gọn lại 1314 520 là dãy số thần thánh: em đời kiếp.

      [2] Alipay là kênh trung gian để thanh toán, ở nó giống như tài khoản của ngân lượng, hoặc Paypal vậy. Khi sở hữu tài khoản Alipay, bạn có thể thanh toán các đơn hàng mua taobao.com, 1688.com, tmail.com… cách thuận tiện nhất, ngoài ra bạn còn có thể chuyển tiền từ tài khoản Alipay của mình sang thẻ ngân hàng chỉ trong vài phút.


      Là rất có thành ý, bất quá đối với đồ ngốc mà hẳn dùng được.

      Tất cả tiền của chẳng phải đều ở chỗ đồ ngốc sao?

      Thôi, nghĩ cách khác.

      Trong lúc Trương Nghiêu mày chau ủ dột, vừa khéo Cố Tây Dương tới chơi.

      Công việc hàng ngày của chính là ăn nhậu chơi bời, thấy người khác thoải mái chính là niềm vui lớn nhất của . Sau khi nghe được phiền não của Trương Nghiêu, Cố Tây Dương vỗ ngực bảo đảm.

      phải là dỗ phụ nữ vui vẻ sao? Bỏ tiền mua hoa tặng, đơn giản thế mà.”

      Trương Nghiêu lạnh nhạt nhìn Cố Tây Dương, “Mày nghĩ Từ Tái Xuân là bình thường à?”

      Cố Tây Dương vuốt cằm, cũng hơi do dự.

      “Cũng đúng. Tao cảm thấy sở thích lớn nhất của vị kia nhà mày chỉ có ăn ăn ăn, nếu mày chiều người ta !”

      Dĩ nhiên Trương Nghiêu muốn chiều lắm, nhưng mấu chốt là ăn quá nhiều kẹo tốt cho sức khỏe Từ Tái Xuân.

      Trương Nghiêu cự tuyệt.

      Cố Tây Dương hết cách, “ ấy còn thích gì ?”

      Thứ Từ Tái Xuân thích à, trừ ăn ra, hình như cũng rất thích thú bông.

      Có điều con Đại hùng kia chiếm phân nửa giường lớn của bọn họ, nếu đem thêm con về nữa, Trương Nghiêu hơi lo lắng vị trí của mình khó mà giữ nổi.

      “Cái này cũng được! Cái kia cũng được! Bộ dáng này của mày chuẩn bị độc đến già hả?”

      Trương Nghiêu ném ánh mắt như dao tới, biết ngay Cố Tây Dương chẳng có công dụng gì mà.

      … Rốt cuộc phải làm sao để đồ ngốc vui vẻ đây.

      Trương Nghiêu thực có kinh nghiệmvề việc dỗ con . ngồi trong văn phòng cả buổi chiều, chẳng làm việc gì, trong đầu chỉ toàn trống rỗng.

      quyết định ra ngoài chút.

      Lần này , bèn vô thức tới quảng trường Từ Tái Xuân làm tuyên truyền. đứng ở xa xa nhìn Từ Tái Xuân bận rộn trong biển người, ngắm mỉm cười với người ta, khi người ta khen ngợi , cười híp mắt như vầng trăng khuyết, như vậy…

      Thực ra rất đẹp.

      biết tại sao, Trương Nghiêu nuốt ngụm nước miếng.

      Đợi vị khách nam biết thức thời kia còn muốn quấn lấy Từ Tái Xuân hỏi han này nọ, Trương Nghiêu vượt lên trước bước tới trước mặt Từ Tái Xuân.

      “Hi, vợ, tới đón em.”
      Last edited: 23/11/15
      Tiểu Ly 1111, Juuni, cá cơm11 others thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 39
      Theo lý thuyết, tâm trạng Từ Tái Xuân hẳn rất phức tạp. Dù sao tại nghiêm chỉnh mà , hai người vẫn còn chiến tranh lạnh.

      Nhưng khi thấy Trương Nghiêu xuất , Từ Tái Xuân chẳng nghĩ ngợi gì cả, trực tiếp nhào vào lòng Trương Nghiêu.

      ! đến rồi!”

      Ngày xưa Trương Nghiêu thích trình diễn màn ân ái ở nơi công cộng, da mặt mỏng, cảm thấy hơi mất mặt.

      Song, giờ chẳng biết tại sao, sau khi kết hôn rồi ước hẹn lại phát Từ Tái Xuân rất quý hiếm, đặc biệt từ khi Từ Tái Xuân ra ngoài làm việc, càng cảm thấy đàn ông xung quanh nhiều hơn chút.

      Đương nhiên, những người đó đều có ý tốt nhắm vào Từ Tái Xuân.

      Trương Nghiêu nghĩ, đôi khi diễn màn ân ái tuyên bố chủ quyền cũng rất cần thiết.

      Trương Nghiêu ôm Từ Tái Xuân, ham muốn độc chiếm cực kỳ ràng. Vị khách nam kia thấy thế, ngượng ngùng rời khỏi. Ban đầu cứ tưởng đơn thuần làm bánh ngon này rất dễ tới tay, kết quả ngờ người ta có bạn trai tệ.

      Nắm tay Từ Tái Xuân, giọng điệu Trương Nghiêu hơi chua chua.

      “Sao đeo nhẫn.”

      Đeo nhẫn, vật có chủ, chung quy có nhiều kẻ mơ ước như vậy.

      Từ Tái Xuân nhìn ngón tay trơ trụi của mình, suy nghĩ chút mới ngượng ngùng : “Cái đó… phải làm bánh gato, sợ bẩn.”

      Trương Nghiêu thấy dáng vẻ bé ngốc vui tươi hớn hở, cũng chẳng nỡ trách móc nặng nề, nắm tay Từ Tái Xuân, “Tan việc rồi hửm, thôi, chúng ta về nhà.”

      đường về nhà, hai người gặplại ông chú bán kẹo bông gòn kia.

      Có lẽ ký ức hôm qua tốt lắm, nên Từ Tái Xuân thoáng ủ rũ.

      Trương Nghiêu cũng ngây ngẩn cả người, và khác với hôm qua, hôm nay chủ động tới trước mặt ông chú bán kẹo bông gòn, “Bán cho tôi cây kẹo bông gòn.”

      Hôm qua cặp đôi này cãi nhau, ông chú bán kẹo bông gòn cũng còn ký ức mới mẻ. Thấy hôm nay chàng trai dắt hôm qua kia tới, tưởng chàng trai nghĩ thông suốt rồi.

      “Vậy mới đúng chứ, cậu nhường chút , thấy hôm qua vợ cậu sắp khóc luôn à?”

      Mặt Trương Nghiêu có biểu cảm gì móc tiền ra, sau đó nhìn kẹo bông gòn khổng lồ, tiếp theo ở trước mặt tất cả mọi người, nhanh chóng ăn hơn phân nửa cây kẹo.

      Ông chú bán kẹo bông gòn:…

      Từ Tái Xuân:…

      Cuối cùng, Trương Nghiêu cầm cây kẹo còn gần phân nửa đưa cho Từ Tái Xuân, chậm rãi : “Giờ có thể ăn.”

      Ngần ấy đường, hẳn có chuyện gì nhỉ.

      Đối với Từ Tái Xuân mà , tuy chỉ ăn có chút kẹo bông gòn, chưa thỏa mãn lắm, song, biết tại sao, tâm trạng tệ.

      Hai người tay nắm tay về nhà, tình cảm tốt đẹp cách hiếm thấy.

      Bên này tình cảm hai người họ rất tốt, bên kia Trương Kiêu lại khổ, ôm hươu cao cổ về nhà, kết quả gặp ông Trương trở về.

      Ông ta về đương nhiên phải cải tà quy chính trở về, mà về ký đơn ly hôn với bà Trương.

      Bà Trương trợn mắt, bà ta tưởng giống như trước đây, có thể đợi được ông Trương lãng tử hồi đầu, nhưng tuyệt đối ngờ là, chờ đợi cũng chỉ có lá đơn ly hôn.

      Nguyên nhân ông Trương ly hôn đơn giản lắm, bên ngoài ôn nhu hương[1] triền miên đáng , hồng tụ thiêm hương, ông ta sắp làm cha rồi.

      [1]Cổ nhân xưa, khi đến việc trai ngủ với nhau, thương tránh những từ ngữ thô tục, mà dùng những từ ngữ văn hoa để thế vào. Ôn nhu (溫柔) có nghĩa là mềm mại. Hương (鄉) là nơi chốn, chỗ. Ôn nhu hương là chỗ mềm mại của nữ sắc làm đấm mê lòng người.

      Đều đàn ông khá coi trọng đứa con đầu tiên của mình, lúc Trương Kiêu ra đời, ông Trương thực rất hưng phấn. Bất quá ông ta có hưng phấn nữa, cũng quản được cái chân thứ ba của mình, về sau trêu chọc mẹ Trương Nghiêu, chọc ra đoạn nghiệt duyên, sau đó, nhờ lần sai lầm này ông ta bị bà Trương quản chặt, khiến ông ta rất khó hai lòng, cho đến mấy năm nay, bà Trương dốc hết tinh lực đặt người Trương Kiêu.

      Hiển nhiên, cưng chiều của bà Trương làm Trương Kiêu trở thành rồng giữa loài người mà từ gây tai họa ngừng. Lần trước, lại có thể đẩy con người ta từ lầu xuống gây đại họa.

      Lại nhìn đứa con riêng của mình, vì từ chịu ngược đãi của bà Trương, nên chỉ có hận thù với Trương gia.

      Hơn nữa, đứa con riêng từng ngồi tù, ông Trương cũng chẳng có tình cảm gì.

      Cộng thêm tuổi già còn có con, ông Trương cực kỳ đắc ý, đuôi ông ta vểnh lên rất cao, đương nhiên chả nhớ cái gì mà đêm vợ chồng, trăm năm ân nghĩa nữa.

      Ông ta muốn ly hôn với bà Trương.

      Phải rằng hai vị đại nhân đều phải đèn cạn dầu, như chuyện ly hôn này, bà Trương càng nhượng bộ chút nào.

      Ly hôn à, có thể! Bà ta cũng là người thấu tình đạt lý! Bất quá chuyện tài sản, bọn họ phải cẩn thận tính toán.

      Hai người tính toán buổi tối, cuối cùng đạt được thỏa thuận nhất trí, chỉ thế, đến rạng sáng, hai người còn ra tay đánh nhau.

      Trương Kiêu bị ầm ĩ đến mức đau đầu, vất vả lắm mới tách được hai người ra, mệt mỏi hẳn.

      vô lực nằm giường, trong tầm tay là con hươu cao cổ rất vất vả mới có được.

      biết vì sao, hơi nhớ nhung bánh gato Từ Tái Xuân nướng.

      Hôm nay Từ Tái Xuân nướng bánh gato, gần đây đơn đặt hàng bánh gato ở phòng làm việc mỹ thực của Lư Lạcquá nhiều rồi, giờ Từ Tái Xuân chuyển qua loại bánh quy đường.

      Khi Trương Kiêu tới, Từ Tái Xuân nhận ra .

      “Í, tới rồi?”

      Trương Kiêu cười cười, nhìn gương mặt mũm mĩm của Từ Tái Xuân, trong lòng hiểu sao rất thoải mái, “Hôm nay làm gì đó?”

      “Bánh quy trà xanh, muốn nếm thử ?”

      Từ Tái Xuân nhiệt tình bắt chuyện.

      Có lẽbị gia đình kích thích, ban đầu Trương Kiêu nghĩ tới chỗ Từ Tái Xuân nữa, nhưng chắc tự chuốc lấy, ràng cảm thấy ngày trong lòng rất khó chịu.

      Trương Kiêu hơi ăn hết cả hộp bánh quy , cuối cùng mới nghĩ tới hươu cao cổ của .

      “Đúng rồi, tặng .”

      Có lẽ đây là món quà rẻ nhất Trương Kiêu tặng cho phụ nữ, nhưng tuyệt đối ngờ là Từ Tái Xuân lại rất vui vẻ. Dĩ nhiên, người khác tặng quà, đương nhiên vui vẻ rồi, đặc biệt hình dáng con hươu cao cổ khá đáng .

      Thấy Từ Tái Xuân vui vẻ, lòng Trương Kiêu thoáng mềm nhũn, chuẩn bị chuyện, Lư Lạc ở bên quan sát rất lâu tới.

      Mặc dù, rất muốn tìm ít chuyện cho Trương Nghiêu làm, có điều, nếu đối phương bất lợi với Từ Tái Xuân, ví dụ như muốn sàm sỡ, hohoho… Đừng trách quả đấm thép của nhận người.

      Trương Kiêu vừa thấy Lư Lạc bèn rụt rè ngay, cũng chẳng biết mụ này từ đâu tới. Đánh người dịu dàng hơn Trương Nghiêu bao nhiêu.

      Trương Kiêu cảnh giác lui về sau bước, “ muốn gì?”

      Lư Lạc qua đó quẹt thẻ, thuận tiện uy hiếp chút. Thấy Trương Kiêu bị dọa như thế, nhất thời cảm thấy rất mất mặt, vẫn là Trương Nghiêu chơi vui hơn.

      Ít ra, dáng vẻ mặt lạnh hục hặc còn tốt hơn bộ dáng như chuột thấy mèo này.

      Có điều, khiến Trương Nghiêu thoải mái, vẫn rất cần thiết. Do đó Lư Lạc chỉ hừ lạnh tiếng, sau đó với Từ Tái Xuân: “Bé mập, bên kia hết bánh quy rồi, em xem thử .”

      Trương Kiêu chút nghĩ ngợi, câu y hệt Trương Nghiêu.

      “Đừng gọi ấy là bé mập!”

      Đợi Từ Tái Xuân ngốc nghếch rồi, nụ cười gương mặt Lư Lạc tắt ngẩm, có thể là lộ ra hung ác.

      “Cậu muốn tán tỉnh người của tôi? muốn sống hả?”

      Nghĩ đến thảm cảnh ngày đó, Trương Kiêu vuốt vuốt cổ, cảm thấy hơi khát nước.

      “Chẳng qua tôi… tôi chỉ thấy bánh quy rất ngon.” Cuối cùng, Trương Kiêu cứng nhắc nặn ra câu.

      Lư Lạc cười như cười, ràng chẳng tin Trương Kiêu, “Nếu phải tôi ưa chồng em ấy, nhất định cắt đứt chân chó của cậu.”

      Trương Kiêu chỉ chú ý tới vấn đề.

      “Chồng… chồng ấy tốt với ấy sao?”

      Cũng đúng thôi, tên khốn kiếp Trương Nghiêu kia từ trầm, lại là tên côn đồ, còn ở tù mấy năm, dựa vào khuôn mặt Trương Nghiêu chắc sớm bịbẻ cong rồi, người như vậy, làm sao có thể thích em Từ Tái Xuân chứ.

      Trương Kiêu càng YY càng lớn, cuối cùng gần như hưng phấn liên tưởng, có lẽ, tất cả mọi chuyện đều cần vào quỹ đạo chính.

      Trương Nghiêu là đứa em trai riêng khốn kiếp, sau này Từ Tái Xuân nên là vợ .

      Ồ… Nghĩ tới khả năng này, Trương Kiêu cảm thấy cũng tệ đây.

      Lư Lạc nhìn nét mặt người đàn ông này biến đổi thất thường, nhất thời hiểu việc, người đàn ông này, có hình người thế kia, đáng tiếc là kẻ đần độn.

      Lẽ nào thế giới này còn đàn ông bình thường ư? Lư Lạc hết sức cảm khái.

      Có điều, cái gã trước mặt hình như chơi rất vui, dù sao cũng còn hơn chơi được, suy nghĩ chút, Lư Lạc quyết định giữ lại mạng chó của gã đàn ông này thêm mấy ngày nữa.

      Hình như Trương Kiêu biết trong lòng Lư Lạc mắng , chỉ nghĩ tới việc, có lẽ có thể xoay chuyển càn khôn, tất cả mọi chuyện có thể dựa theo kế hoạch của vào quỹ đạo.

      Nghĩ tới tuấn phóng khoáng vậy, có thể khiến Từ Tái Xuân thích lần, lẽ nào thể khiến Từ Tái Xuân thích lần nữa sao?

      Trương Kiêu tràn ngập lòng tin, trong lòng bèn quyết định.

      Sau này mỗi ngày đều tới đây ăn chùa uống chùa!

      Chuyện Trương Kiêu tới vì được Lư Lạc giấu giếm, nên Trương Nghiêu chả biết gì.

      Hơn nữa, Từ Tái Xuân coi Trương Kiêu như khách quen, vả lại Trương Nghiêu bề bộn nhiều việc, hai người rất ítliên lạc, nên căn bản Trương Nghiêu chẳng biết Trương Kiêu len lén tới đào góc tường nhà mình.

      Đồng thời, gần đây Trương Nghiêu còn có việc phiền lòng.

      Vì Cố Tây Dương cho biết chuyện.

      Người bị đánh trọng thươngnăm đó trở về, nhưngvừa xuất , gặp bà nội ta cái bèn vội vàng ngay.

      Trực giác mách bảo Cố Tây Dương có bất thường. Dù sao năm đó phe đuối lý chính là Trương Nghiêu, nhưng phe bị hại sao giống chuột sợ mèo vậy, lẩn trốn bọn họ.

      Cố Tây Dương và Trương Nghiêu đều giống nhau, cảm thấy chuyện năm đó có vấn đề.

      Do đó, hai người quyết định tìm người bị hại này.

      Nhưng, cái tên ấy chẳng có bản lĩnh gì, trái lại chạy rất nhanh. Bọn Trương Nghiêu tìm thời gian, ngoại trừ tìm được bà nội bị điếc kia, chả tìm được cái gì khác.

      Bất quá, Trương Nghiêu sốt ruột, vì nếu lộ mặt có nghĩa là, sau này còn có thể lộ mặt nữa.

      Trương Nghiêu tràn ngập lòng tin, năm đó đánh người quả thực là lỗi của , nhưng chuyện này giống như cái gai trong lòng , ba năm ròng rã ở trong tù luôn nghĩ, rốt cuộc năm đó vì cái gì lại có thể kích động thế, ra tay đánh người.

      Hơn nữa, người bị hại lại có thể biến mất mấy năm nay, Trương Nghiêu cảm thấy rất có vấn đề.
      Last edited: 23/11/15
      Tiểu Ly 1111, Juuni, Bin Bin Bon Bon9 others thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 40

      Lại Ngưu Nhi còn cách nào mới về nhà. Mấy năm nay, ở bên ngoài sớm thành con nghiện, nếu phải đến mức đường cùng bí lỗi, tuyệt đối nuốt lời, lại trở về cái thành phố trước đây này.

      cho rằng việc trôi qua gần năm năm, người và việc năm đó đều qua, hẳn an toàn với .

      Song, ngờ được, vừa trở lại, có người tìm .

      biết, nếu bị Trương Nghiêu tìm được, chỉ sợ gặp phiền phức. Nhưng cứ như vậy, thực cam lòng.

      Trương Kiêu cũng ngờ, ở thành phố này lại gặp được bạn cũ bên Mỹ của . Vì ta, suýt nhiễm AIDS.

      Giờ Trương Kiêu thấy người phụ nữ này, cả người toát mồ hôi lạnh ròng ròng. khủng bố ta đối với tuyệt đối thua gì Trương Nghiêu.

      “Sao ở đây?”

      Trương Kiêu tránh như tránh rắn rết, ai ngờ người đẹp rắn rết còn tiếp tục quấn lấy tha.

      “Này, bạn cũ gặp lại, nên uống ly sao?”

      Trương Kiêu muốn uống ly với ta, lạnh lùng từ chối, “Xin lỗi, tôi rảnh. Còn nữa, chúng ta chia tay, sau này đừng xuất trong cuộc sống của tôi nữa.”

      Người đẹp rắn rết họ Chương, phú nhị đại xí nghiệp, bạch phú mỹ tiêu chuẩn. Chương thèm để ý lạnh nhạt của Trương Kiêu chút nào, uống hớp rượu, ta mới nhàng : “Ai muốn xuất trong cuộc sống của chứ… Đúng rồi…” Trước khi , Chương lại hỏi câu bất ngờ.

      “Nghe , còn người em trai, tên Trương Nghiêu gì đó phải ?”

      Trương Kiêu cảm thấy có chút đúng. biết khát vọng của người đẹp rắn rết đối với đàn ông, cái tên Trương Nghiêu này cũng coi như có mấy phần tư sắc, chẳng biết ở đâu bị người đẹp rắn rết nhìn thấy cũng đáng lấy làm lạ.

      Nếu Chương đối phó với Trương Nghiêu, hẳn rất vui vẻ.

      Nhưng Trương Kiêu thoáng suy nghĩ, chán ghét dành cho Chương vượt quá bất cứ chuyện gì.

      lại muốn gì đây?”

      có gì.” Người đẹp đốt điếu thuốc, giữa làn khói xanh lượn lờ, ta cười hihi với Trương Kiêu: “ phải giúp tôi tìm được .”

      “Dựa vào cái gì?!” Trương Kiêu xù lông, hận nhất giọng điệu ra lệnh này của người đẹp rắn rết.

      “Dựa vào cái gì?” Bờ môi đỏ mọng của Chương nhếch lên, khẽ vạch đường cong.

      “Chắc là vì đêm vợ chồng, trăm năm ân nghĩa đấy, hahaha.”

      Trương Kiêu thực chán ghét khoảng thời gian phóng đãng ở nước ngoài của . Mẹ nó, vốn dĩ là chuyện kiếp nào rồi, nhưng tuyệt đối ngờ là, ác mộng lại xuất trong cuộc sống lần nữa.

      Mặc dù và người đẹp rắn rết làm vợ chồng giường chưa tới mấy ngày, song với mức độ hiểu biết của về ta, chắc chắn chịu để yên như vậy.

      Cũng may, người rắn rết này có mắt, coi trọng Trương Nghiêu.

      Nghĩ đến Trương Nghiêu bị mặt hàng này quấn lấy, tốt nhất buông tha, Trương Kiêu thấy hơi hưng phấn.

      Chút hưng phấn của Trương Kiêu chấm dứt khi gặp được Từ Tái Xuân. Cũng như bình thường, vẫn phát bánh quy ở quảng trường. Nghe , dân chúng rất hoan nghênh bánh quy của , mỗi ngày đều có rất nhiều người chờ ở đây đợi phát bánh quy.

      Trương Kiêu phải tốn chút sức mới cướp được hộp bánh quy cuối cùng, đáng tiếc hơi nát vụn, bất quá vẫn rất ngon.

      Lúc Trương Kiêu chuẩn bị ăn, Từ Tái Xuân từ bên cạnh tới, đưa cho Trương Kiêu hộp bánh quy mới.

      “Cho nè.”

      Trương Kiêu nhìn hộp bánh con gấu kia, ngây ngẩn cả người.

      để lại cho tôi?”

      Từ Tái Xuân gật đầu, “ thích mà, hôm nay có rất nhiều người, tôi thấy chưa tới, bèn để lại cho hộp.”

      Trương Kiêu nhận hộp bánh, gì.

      Từ Tái Xuân phát bánh quy xong, muốn . Hôm nay và Trương Nghiêu hẹn ăn mì thịt bò rất ngon ở tiệm đầu phố kia. Nghe nơi đó làm ăn rất tốt, mỗi ngày đều nườm nượp người xếp hàng đến ăn.

      Trương Nghiêu đặt được chỗ, bèn xếp hàng trước.

      Từ Tái Xuân thu dọn chút, cũng tính chuẩn bị qua đó.

      Trước khi , Trương Kiêu gọi lại.

      “Từ Tái Xuân, đâu thế, tôi đưa nhé?”

      cần đâu.” Từ Tái Xuân hề gì phất phất tay, “ đợi tôi ăn mì, tôi trước đây.”

      có tâm cơ vẫy tay với chào tạm biệt, trở thành hình ảnh đẹp nhất dưới ánh chiều tà hôm nay.

      Mấy ngày sau đó, Trương Kiêu phát mình giống như tên biến thái vậy, lấm la lấm lét theo sau Từ Tái Xuân. muốn nhìn xem rốt cuộc Từ Tái Xuân sống như thế nào.

      Sau đó, căn cứ vào mấy ngày theo dõi, phát cuộc sống của Từ Tái Xuân tốt hơn nghĩ nhiều.

      Tên khốn kiếp Trương Nghiêu này mặc dù có dáng vẻ lãnh đạm, nhưng đối với Từ Tái Xuân tệ.

      Ví dụ như, băng qua đường nắm tay , vui vẻ xoa đầu , còn mua cho rất nhiều đồ ăn, song có chút đúng, lần nào Trương Nghiêu cũng ăn nhiều hơn Từ Tái Xuân.

      Thôi, những thứ này phải trọng điểm.

      Trọng điểm chính là Từ Tái Xuân ở bên cạnh Trương Nghiêu luôn luôn cười cực kỳ ngọt ngào.

      Nụ cười ngọt ngào ấy, quả thực muốn đâm mù mắc chó Trương Kiêu.

      Nếu thời gian có thể quay lại, có lẽ Từ Tái Xuân cũng cười như thế với .

      Trong chớp mắt kia, trong đầu Trương Kiêu xuất vô số ý nghĩ. Mỗi ý nghĩ nào cũng là làm sao đánh đuổi Trương Nghiêu, còn mình cùng Từ Tái Xuân như chim liền cánh, như cây liền cành.

      Quả nhiên có lòng tự trọng, trước đây người ta bám , châm chọc khiêu khích xem thường , nhưng giờ người ta sà vào lòng người khác, lại khó chịu.

      câu thôi, chính là kẻ có lòng tự trọng điển hình.

      Đến lúc Chương tiếp tục tìm đến Trương Kiêu, Trương Kiêu bực chịu nổi, cuối cùng dưới cưỡng bức lẫn dụ dỗ của Chương, rốt cuộc đồng ý.

      “Tôi nhé, đàn ông đời này còn nhiều mà, làm gì phải coi trọng Trương Nghiêu thế, cũng đừng trách tôi nhắc nhở , phải kẻ dễ chọc…”

      “Tôi biết.”

      mặt Chương thoáng kia chán nản, “Nếu… nhưng, đời người có chữ nếu.”

      Trương Kiêu lắng tai chỉ nghe được phân nửa, bày tỏ ghét nhất loại người giữa chừng. nhìn thấy sắp phát được tin tức lớn ư?

      Hôm nay Trương Nghiêu xem chiến lược quảng bá mỹ thực mạng, bỗng nhiên Cố Tây Dương gọi tới.

      “Tên khốn kiếp kia tìm được rồi, đúng rồi, mày đoán xem tên khốn kiếp này tìm ai?”

      “Ai?” Thành , Trương Nghiêu chẳng có hứng thú lắm.

      Cố Tây Dương thừa nước đục thả câu đủ, bèn cười trận hohoho giả tạo, “Giờ tao có đủ lý do tin tưởng năm đó mày ăn thiệt người phụ nữ. Mày còn nhớ đứa con con ông chủ sàn đấm bốc ngầm năm đó , tên Chương Ngữ gì đó, chính là luôn thương thầm mày…”

      Trương Nghiêu suy nghĩ hồi lâu, bày tỏ chắc chắn có hứng thú.

      Hơn nữa, trong trí nhớ căn bản chẳng có người này.

      Cố Tây Dương vừa nghe liền biết Trương Nghiêu quên sạch. Trong nháy mắt, cũng hơi đồng tình với Chương gì đó. Năm năm trước, Trương Nghiêu còn chưa tới hai mươi tuổi, tuy rằng non nớt, nhưng dáng dấp đẹp trai, ra tay tàn nhẫn, ở sàn boxing ngầm rất được mấy mê trai còn chưa mọc đủ lông hoan nghênh.

      Song đầu óc thằng nhóc này khác người, con người ta trước trước sau sau mua đồ ăn cho , đưa cơm, hỏi han ân cần, nhưng chẳng có chút cảm kích nào.

      Cố Tây Dương nhìn còn cảm thấy rất ngược tâm.

      Về sau, đó nghe ra nước ngoài du học, thoáng cái mấy năm chả có tin tức gì, ngờ tại lại trở về, còn nhanh chóng biến thành nàng xinh đẹp.

      nhớ khi đó ta chỉ là em đeo kính, ai ngờ tại vụt cái, lại biến thành đại mỹ nhân rồi.

      Thực nhìn biết, vừa nhìn giật mình.

      Bất quá, khiến người ta giật mình hơn là, năm đó ta có liên quan với tên côn đồ kia. Hình như tên côn đồ ấy còn tìm ta đòi tiền.

      Cố Tây Dương thề, cố ý, nhưng xác thực ngửi được ít mùi bình thường.

      Trương Nghiêu suy nghĩ hồi lâu, nhớ ra kia, nhưng nghe Cố Tây Dương thế, cảm thấy có chút đúng.

      “Mày xem, phải chăng năm đó mày từ chối ta, nàng vì sinh hận, chiếm được mày bèn hủy diệt mày…”

      Thành , Trương Nghiêu cảm thấy xác suất này rất . Dù sao năm đó bọn họ còn tuổi, Cố Tây Dương khi ấy kia mới lớp 9, con cái nhà ai mới lớp 9 mà đầu gấu vậy.

      Trương Nghiêu nghĩ nghĩ, trong đầu thoáng ít bóng người… Có điều nghĩ nhiều, chẳng qua chỉ cảm thấy có thể còn nguyên nhân khác mà biết thôi.

      Bất quá, mặc kệ thế nào, chính là muốn biết năm đó rốt cuộc có ân oán hận thù gì nhất định phải tống vào tù, do đó Trương Nghiêu tính tìm hiểu ngọn nguồn, tra ra tất cả.

      Nhưng, tuyệt đối ngờ được, còn chưa chuẩn bị xuất kích, đối phương chủ động tìm tới cửa.

      Hơn nữa, chuyện này còn liên lụy đến Từ Tái Xuân.

      Trương Kiêu ở nhà, suy nghĩ rất lâu, phải làm sao mới có thể lừa Trương Nghiêu tới đây. Nghĩ đến cuộc vật lộn trước đó của hai người, căn bản Trương Nghiêu nghe bất kỳ lời nào, lên trước cho trận no đòn. Thế này sao làm bạn được, thực tan nát cõi lòng mà.

      Trương Kiêu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nghĩ tới Từ Tái Xuân.

      Nếu Trương Nghiêu có nhược điểm, nhược điểm đó chắc chắn là Từ Tái Xuân rồi.

      Vì vậy, Trương Kiêu quyết định xuống tay từ chỗ Từ Tái Xuân.

      Trương Kiêu cố tình chọn thời điểm có Lư Lạc, giống như trước đây, tìm Từ Tái Xuân ăn thử bánh quy. Chẳng qua có khác biệt là, lúc Từ Tái Xuân chuẩn bị rời khỏi, Trương Kiêu gọi Từ Tái Xuân lại.

      “Cái kia, lúc nào tôi cũng ăn bánh quy của hết, tôi mời ăn cơm nhé. Ở bên kia đường…”

      Trương Kiêu nghĩ, tại Từ Tái Xuân ngốc, trải qua quan sát phát kẻ tham ăn, muốn lừa kẻ tham ăn, vậy dễ như trở bàn tay.

      Song, thực khốc liệt lần nữa cho Trương Kiêu đòn.

      được!”

      Từ Tái Xuân từ chối cách vô tình.

      “Vì tôi phải về rồi. Cũng tại thích tôi ăn bậy bạ bên ngoài.”

      “Tại sao là ăn bậy bạ chứ?” Trương Kiêu cảm thấy oan uổng, thực mời Từ Tái Xuân ăn đồ ngon mà, chẳng qua đủ thành ý thôi.

      Nhưng, Từ Tái Xuân mặc xác đồ Trương Kiêu mời có ngon hay , dọn dẹp đồ đạc định về nhà.

      Trương Kiêu nhìn con vịt nấu chín sắp bay mất, chỉ có thể tung đòn sát thủ.

      “Đúng rồi, Trương Nghiêu… là , bảo tôi tới đón .”
      Last edited: 14/2/16
      Tiểu Ly 1111, Juuni, A fang8 others thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      pic
      Last edited: 14/2/16
      Bin Bin Bon Bon, A fang, thuyt8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :