1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân ngốc - Phó Du (70C full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 26

      May mà, độ chuyên nghiệp của nhân viên tiệm thuốc bây giờ cũng tệ, thấy Trương Nghiêu – đẹp trai đứng ngay cửa ngượng ngùng, nhân viên từng gặp heo chạy và cũng từng ăn thịt heo, thấy hơi thở lẳng lơ của người đàn ông trẻ tuổi lộ ra ngoài, lập tức hiểu ngay.

      đẹp trai, muốn mua thuốc mỡ hả? Hihihihi…” Nhân viên cửa tiệm nở nụ cười thô tục.

      Đương nhiên, cuối cùng Trương Nghiêu chỉ mua đống lớn thuốc mỡ, còn mua thêm đống gel bôi trơn, khà khà…

      Thực phải cảm ơn lương tâm nhân viên cửa tiệm đề cử, ý kiến hay, còn mua tặng nữa.

      Lúc trở lại khách sạn, Từ Tái Xuân vẫn còn ngủ.

      Hình như rất khó chịu, còn nhíu chặt lông mày xinh xắn.

      Trương Nghiêu do dự hồi, quyết định bôi thuốc cho Từ Tái Xuân.

      thuộc phái hành động, là làm liền.

      Bôi thuốc mỡ, dường như Từ Tái Xuân thoải mái hơn, lông mày cũng buông lỏng.

      Song Trương Nghiêu khổ, ngắm mèo con kiều trắng nõn nà kia, lại muốn nữa cơ.

      Mẹ nó! phải nhịn! bình tĩnh tỉnh táo ngủ đâu hết rồi!

      Fu*! Toàn bộ biến mất tiêu!

      Trương Nghiêu là người thuộc phái hành động, bò lên giường, đẩy chân Từ Tái Xuân ra, chuẩn bị dụ dỗ làm lần nữa.

      biết mình bằng cầm thú mà, nhưng mẹ nó, lúc này, dùng được đầu óc để suy tính đâu.

      Giải cứu Từ Tái Xuân chính là cuộc gọi của Từ lão hổ.

      “Hai tụi bây làm cái quái gì vậy! Cả đêm về! Hôm nay là mùng đầu năm còn về nữa!”

      Giọng Từ lão hổ cực kỳ trung khí khiến dục niệm trong lòng Trương Nghiêu bỗng dưng mất tiêu.

      Mẹ nó! Cha ruột của vợ là chậu nước lạnh cực kỳ lạnh buốt, làm dục vọng của chẳng còn ngốc đầu nổi.

      Từ Tái Xuân được bôi thuốc mỡ, nghỉ ngơi trận, rốt cuộc tỉnh táo.

      Trương Nghiêu sợ Từ lão hổ lại muốn giục họ, nên quyết định dẫn Từ Tái Xuân quay về.

      Từ Tái Xuân ngủ được giấc, tinh thần tốt hơn tí, được Trương Nghiêu nắm tay, về nhà.

      Chẳng qua, vẫn thoải mái lắm, bước cũng hơi đau, về đến nhà, càng còn sức lực gì, leo lên giường tiếp tục ngủ.

      Từ lão hổ tưởng Từ Tái Xuân lại đánh nhau với bên thông gia, nên quan tâm tiến lên kiểm tra.

      Trương Nghiêu lau mồ hôi rịn đầy đầu, dối: “Tối qua ấy quá hưng phấn, chơi suốt đêm, hôm nay mới có tinh thần…”

      sao?” Từ lão hổ suy nghĩ chút, hình như tin, còn thở dài : “Tuổi trẻ tốt đấy.”

      Từ lão hổ là lão thô kệch bị lừa rất dễ dàng, song dì Thái khác, lúc Trương Nghiêu chuyện, còn dùng nét mặt doge nhìn , giống như : Tôi là người thành , cậu đừng hòng gạt tôi.

      Trương Nghiêu cúi đầu, tránh né vẻ mặt cái gì cũng hiểu của dì Thái.

      Hồi còn ở đường, Trương Nghiêu lại bôi thuốc cho Từ Tái Xuân lần.

      Lúc này, rất khéo bị dì Thái nhìn thấy.

      Khi ấy, Trương Nghiêu tránh kịp, dễ dàng bị dì Thái phát máu bầm lưng Từ Tái Xuân nằm giường.

      Trương Nghiêu tưởng dì Thái rít gào, song bà chỉ nhíu mày, sau đó chẳng câu nào, bước ra.

      Buổi tối, rốt cuộc Từ Tái Xuân dậy đón năm mới, dì Thái nấu cháo táo đỏ long nhãn cho , ăn sạch .

      Thành , Trương Nghiêu vẫn còn chút áy náy. cũng lên Baidu tìm hiểu, biết phụ nữ mảnh mai, nhưng hình như Từ Tái Xuân cũng phải lần đầu tiên mà, có cái gì mảnh mai chứ…

      Còn ngủ suốt ngày đó, làm hại dì Thái nhìn giống như cầm thú vậy.

      Song, nghĩ lại, có thể chỉnh đốn phụ nữ rời giường nổi, lẽ nào phải rất bản lĩnh sao?

      Nghĩ tới đây, Trương Nghiêu lại hơi đắc ý.

      chỉ thế, còn tưởng tượng lại những tư liệu hình ảnh từng xem, quyết định tối nay lại thực chiến với Từ Tái Xuân ba trăm hiệp.

      Từ Tái Xuân căn bản biết trong lòng Trương Nghiêu nghĩ gì, ăn uống no say, có sức cả người cũng hăng hái, quấn quýt dì Thái ăn được cái đùi gà to, cuối cùng còn đuổi theo Khoai Tây chạy mấy vòng.

      Nhìn dáng vẻ của , mặc dù khập khiễng, song tinh thần hoàn toàn có vấn đề gì cả, phải chăng có nghĩa là tối nay có thể tiếp dục chiến đấu ?

      Trương Nghiêu vuốt cằm, nghĩ tới cuộc sống tính phúc sau này, cảm thấy hơi hơi xấu hổ.

      vợ mũm mĩm, cười tươi như hoa, bên cạnh còn dắt con chó cũng mập mạp. Hình ảnh này và cuộc sống trong lý tưởng của Trương Nghiêu có chút giống nhau nhá.

      Bất quá, áo ba lỗ đỏ chót người con chó béo, ngứa mắt !

      Trương Nghiêu quyết định thu hồi ánh mắt nhìn Từ Tái Xuân, đúng lúc Từ lão hổ cầm bia tới.

      “Uống hai lon ?”

      Trương Nghiêu gật đầu, mở lon bia cụng với Từ lão hổ cái.

      “Vượng Vượng hai người về thăm bà ngoại?”

      Trương Nghiêu biết thể gạt Từ lão hổ, đành thành thừa nhận: “Dạ, hàng năm con đều mừng năm mới với bà, đương nhiên… mấy năm trước tính.”

      Từ lão hổ cũng biết Trương Nghiêu ở tù mấy năm, “Quên những chuyện quá khứ . Đúng rồi, Vượng Vượng mắt bà ngoại hình như tốt lắm, đừng ở đó nữa, dọn …”

      Trương Nghiêu ngờ cách của Từ Tái Xuân và Từ lão hổ đều giống nhau, nhất thời trong lòng xuất cảm giác khác thường.

      Cuối cùng, uống hớp bia, “Dạ, tìm thời gian con với bà chút.”

      Từ lão hổ chuyện phiếm câu được câu với Trương Nghiêu, ánh mắt của hai người đàn ông hẹn mà gặp đều nhìn Từ Tái Xuân ở trong sân.

      Từ lão hổ nhìn hồi, cũng phát điều bất thường.

      “Chân Vượng Vượng chúng ta hơi khập khiễng.”

      “Khụ khụ…”

      Trương Nghiêu suýt bị hớp bia sặc chết, lúc này ngoại trừ giả ngu, thể làm gì khác hơn.

      “Đâu… đâu có đâu.”

      Từ lão hổ nhìn đống lon bia trước mặt, dụi dụi mắt, cười hắc hắc, “Chắc tao thực có tuổi rồi, nên mắt hơi mờ.”

      Trương Nghiêu biết tại sao, rất thích Từ lão hổ những lời này, “Yên tâm , ba còn chưa tới cái tuổi mắt mờ đâu…”

      biết an ủi người ta, song Từ lão hổ cười haha.

      “Con rể à, tao thích tính cách của mày đó.”

      Trương Nghiêu: “…”

      Hai người ở chỗ này liên lạc tình cảm, thấm thoát uống ít bia.

      Hai người đàn ông đều có thể uống, chẳng qua dù sao Từ lão hổ cũng là người năm tháng buông tha, khi dì Thái từ nhà bếp tới, nhìn lon bia đầy bàn, nhịn được lườm hai người.

      phải tôi đừng uống nhiều bia sao.”

      Trương Nghiêu còn chưa lên tiếng, Từ lão hổ rất nghĩa khí đẩy hết sai lầm lên người Trương Nghiêu, “ phải tôi, là nó uống.”

      Trương Nghiêu đen mặt, lúc nào Từ lão hổ cũng dùng não vậy, sao có thể dối bừa bãi thế?

      Quả nhiên dì Thái càng tức giận, “Ông lại xạo! Uống uống uống! Ông uống đến…”

      Chắc là năm mới thể chữ ‘chết’, dì Thái ngậm miệng, bất quá sắc mặt vẫn rất khó coi, liếc cũng thèm liếc hai người xoay người lên lầu.

      Trương Nghiêu cảm thấy cơn tức hồi nãy của dì Thái hơi lớn, nhưng càng làm bất ngờ là, lại thấy được chột dạ mặt Từ lão hổ luôn nóng nảy bao giờ lý.

      Trương Nghiêu thoáng hiểu.

      Từ lão hổ hình như… hơi sợ dì Thái?!

      Chuyện hiểu cũng nghĩ nhiều, vì Từ Tái Xuân dắt chó tản bộ hoàn tất, cũng tiến vào phòng khách.

      Từ lão hổ gọi Từ Tái Xuân tới, lấy bao lì xì to trong túi đưa cho Từ Tái Xuân.

      “Đến đây nào, Vượng Vượng, tiền mừng tuổi đây!”

      Tiền mừng tuổi! Trương Nghiêu suýt phun hớp bia trong miệng! Từ Tái Xuân cũng bao lớn rồi, còn nhận tiền mừng tuổi… đúng là ngây thơ quá.

      Nhưng còn chưa cười nhạo Từ Tái Xuân xong, tay cũng được thả bao lì xì to.

      “Nào, con rể, mày cũng có.”

      Trương Nghiêu nhìn bao lì xì to đùng nặng trịch trong tay, có chút thể tin nổi.

      cũng có tiền mừng tuổi ư?!

      Trương Nghiêu nhất định phải , đây là tiền mừng tuổi đầu tiên nhận được.

      Trước đây, bà ngoại rất nghèo, căn bản chưa từng chuẩn bị tiền mừng tuổi cho , mỗi khi đến năm mới hai bà cháu chỉ ăn bữa sủi cảo, coi như ăn mừng năm mới.

      từng thấy đám nhóc cùng tuổi đều có lì xì, lúc đó rất ước ao, nhưng khi trông thấy dáng vẻ kia của bà ngoại, thực mở miệng nổi.

      Về sau tới nhà họ Trương, ở mức độ nào đó mà , cuộc sống sung túc rồi, song vẫn có tiền mừng tuổi.

      Thậm chí, bữa cơm đoàn viên của nhà họ Trương, cũng chưa từng bảo lên ngồi bàn.

      đều mình lẻ loi ăn cơm trong phòng, với , bà Trương đánh , trừ cơm của , vô cùng may mắn trong bất hạnh, còn tiền mừng tuổi, chắc chắn là hy vọng xa vời.

      Do đó, khi Từ lão hổ trao tiền mừng tuổi cho Từ Tái Xuân, trong lòng Trương Nghiêu ngoại trừ cảm thấy Từ Tái Xuân rất ngây thơ, còn mơ hồ cũng có chút ước ao.

      Từ Tái Xuân đó, thực hạnh phúc chết được.

      Nhưng, hôm nay hạnh phúc của hình như chia cho phân nửa.

      “Vượng Vượng à, sau này hai đứa phải sống cho tốt, đừng cãi nhau, à, cố gắng sống tốt.”

      Từ lão hổ cầm tay hai người nắm cùng chỗ, “Được rồi, năm mới phải vui vẻ, thực vui vẻ.”

      Từ Tái Xuân được lì xì nên rất vui vẻ, hung hăng gật đầu.

      tựa như em bé vậy, hết sức thỏa mãn.

      Nhưng Trương Nghiêu ngờ cũng dễ dàng thỏa mãn thế, dường như nhà họ Từ thay đổi , có vợ con nhà cửa ấm cúng, đủ hài lòng rồi.

      Chẳng hạn như, Từ lão hổ cho bao lì xì mừng tuổi, lại thấy hạnh phúc gì sánh được.

      thực

      Dễ bị thay đổi quá.

      Mãi đến khi Trương Nghiêu vào phòng trong lòng vẫn còn sung sướng vui vẻ, lại nhìn bé ngốc mở bao lì xì to của .

      Từ lão hổ thô lỗ đơn giản thế, cũng cho bé ngốc bao 8888, giống .

      Chuyện này đối với cuộc sống tại của Trương Nghiêu mà , cũng chẳng phải con số rất lớn, song bị nhiễm vui vẻ của bé ngốc, cảm thấy phần vui vẻ này tăng lên gấp bội.

      Ngày đầu tiên của năm mới, Trương Nghiêu thấy cực kỳ hạnh phúc.

      Nhưng giờ điều phải làm chỉ có những thứ này, còn muốn biến phần hạnh phúc gấp đôi ấy thành gấp bốn, thậm chí rất nhiều lần.

      Do đó, lấy gel bôi trơn trong đống thuốc mỡ ra, cười hì hì với Từ Tái Xuân: “Cục cưng, chúng ta ngủ .”
      Last edited: 22/11/15
      Tiểu Ly 1111, Nhược Vân, Juuni5 others thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 27

      Khi đó Từ Tái Xuân cũng hiểu hàm ý ‘như hổ như sói’ chân chính. Thậm chí, cũng cảm thấy bắt đầu từ hôm qua, và Trương Nghiêu xảy ra biến hóa.

      Trương Nghiêu bảo ngủ, lập tức ngoan ngoãn lên giường.

      Hết thảy đều giống cuộc sống hơn nửa năm nay, khác gì mấy.

      Nếu thực muốn khác biệt, Từ Tái Xuân cảm thấy trước khi ngủ càng thích chơi trò hôn .

      Từ Tái Xuân mới lên giường, Trương Nghiêu lại sáp tới hôn.

      Thành , Từ Tái Xuân cũng rất thích hôn . Vì được hôn toàn thân đều mềm nhũn rất thoải mái…

      Nhưng hôn trận, bắt đầu nhắm bên dưới nữa rồi.

      Chỗ đó, vẫn chưa khỏe đâu mờ.

      Từ Tái Xuân đau đến mức co rúm.

      Trương Nghiêu ôm đầu hôn cái, giọng dịu dàng, tràn ngập tình cảm, “Còn đau ?”

      Từ Tái Xuân gật đầu, “Đau ạ… ơi…”

      Trương Nghiêu cũng có chút áy náy, dù sao cũng sờ được bên dưới Từ Tái Xuân lạc quan lắm, như vậy có phải cầm thú quá .

      Cầm thú Trương Nghiêu quyết định tối nay tạm thời nhịn, trước đó đều có thể nhịn cả ngày lẫn đêm bao nhiêu ngày lận mà, chứ đừng chỉ có đêm thôi.

      Nhưng Trương Nghiêu đâu biết, biết mùi thịt còn có thể nhịn, khi nếm được mùi thịt kia, tựa như trúng độc vậy, làm sao cũng nhịn nổi.

      Đương nhiên, lúc mới bắt đầu Trương Nghiêu vẫn cảm thấy mình có khả năng tự kiềm chế lấy làm kiêu ngạo.

      chỉ thế, còn ôm Từ Tái Xuân, khẽ vỗ vỗ sống lưng .

      Rất nhanh, Từ Tái Xuân ngọt ngào thiếp .

      Song, Trương Nghiêu khổ rồi.

      ngủ được.

      Trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện đó, ngay cả hơi thở tiếp xúc với mùi của Từ Tái Xuân cũng biến hóa thành ma, từng bước từng bước cám dỗ cọ xát người .

      Đợi đến lúc Trương Nghiêu hoàn hồn lần nữa, Từ Tái Xuân bị lột sạch ấp ủ trong lòng .

      Trong quá trình đó Từ Tái Xuân nức nở, nhưng Trương Nghiêu chỉ ngậm lỗ tai nhàng dụ dỗ, “Cục cưng… hồi tốt ngay… đấy, tin chưa bao giờ lừa em.”

      thực chứng minh, lời đàn ông giường đều là dối.

      Bất kể ‘ em’ hay ‘ tiến vào đâu’.

      Ngày hôm sau, lúc thức dậy Từ Tái Xuân nhìn Trương Nghiêu bằng ánh mắt hơi phức tạp.

      Trương Nghiêu để ý, chỉ huýt sáo, khi Từ Tái Xuân nhìn, lại gần thơm cái.

      Cuộc sống của Trương Nghiêu chuyển sang gió xuân hài hòa, lúc Cố Tây Dương hẹn ra ngoài uống rượu, cũng tràn ngập phấn khởi.

      tại, cũng từng gặp người của Thị trưởng rồi, nên chẳng sợ tên ngốc Cố Tây Dương lại lung tung cái gì đó.

      Đương nhiên, Trương Nghiêu cũng muốn dẫn Từ Tái Xuân , nhưng hôm nay tinh thần Từ Tái Xuân vẫn chưa tốt lắm, nằm giường còn muốn nhúc nhích. Đúng là em lười!

      Dì Thái gì thêm, trái lại Từ lão hổ , “Con bé Vượng Vượng này càng ngày càng lười.”

      Trương Nghiêu khụ khụ hai tiếng, sau đó hứa hẹn mang đồ ngon về cho Từ Tái Xuân, rồi tiêu sái vui sướng ra cửa.

      Tâm trạng Trương Nghiêu tệ, giữa hai hàng lông mày đều là xuân tình, khiến người ta thầm muốn cho bạt tai, đánh vỡ dáng vẻ xuân tình phơi phớt này của .

      Bất quá, ở những mặt khác Cố Tây Dương tính là thông minh, nhưng ở mặt nam nữ, tuyệt đối là trình độ bậc thầy.

      “Mày ăn được rồi?”

      “Khụ khụ…”

      Trương Nghiêu ho khan hai tiếng, lại bị Cố Tây Dương đẩy cái, “Bớt giả bộ dùm cái, mày nhìn , dáng vẻ phát tình của mày phải ăn được thịt chứ là gì…”

      Trái lại Trương Nghiêu cũng phủ nhận, uống hớp rượu, mới lên tiếng: “Mày bớt nhiều chuyện dùm.”

      “Ôi… đúng là ăn được hả? Hahaha… chúc mừng chúc mừng…”

      Cố Tây Dương bu lại, lần nữa hiến kế xấu cho , “Để ăn mừng mày tốt nghiệp đại học xử nam, thế nào, tối nay chơi suốt đêm nhé?”

      Trương Nghiêu cự tuyệt.

      “Tao còn phải về. Hơn nữa, cuối năm mày lang thang bên ngoài làm gì?”

      “Tết cũng vô vị lắm bộ… Mày đâu phải biết hai tao, kẻ cuồng công việc, cuối năm còn chuyện làm ăn, mẹ tao rượt được ấy chuyển qua rượt tao, mỗi ngày ép tao gặp phụ nữ…”

      Trương Nghiêu rảnh rỗi cắt ngang: “Mày phải thích phụ nữ xoay quanh mày hả?”

      “Aizzz…” Cố Tây Dương làm bộ thở dài, “Cái này mày chỉ biết chứ biết hai, tao thích phụ nữ đó. Ai thích phụ nữ đẹp đâu, nhưng mấu chốt là, phụ nữ đẹp mẹ tao tìm khác trời vực, trêu chọc người trong số đó, tao phải tạm biệt khu rừng bên ngoài, sau đó chỉ có thể trông coi cây đại thụ, ngẫm lại cuộc sống thế này… Ôi… hoàn toàn có cách nào ngẫm lại đấy…”

      Trương Nghiêu đào hoa như Cố Tây Dương, uống hớp rượu, giống như lẩm bẩm, “Có điều, tao cảm thấy trông coi thân cây cũng tệ.”

      “Tao còn ba cây đó!”

      Cố Tây Dương khinh bỉ, “Giờ mày chưa gặp những khác, trông thấy Từ Tái Xuân cảm thấy heo mẹ như Điêu Thuyền, tao cho mày biết, đợi sau này bên cạnh mày có xinh đẹp hơn dịu dàng đáng hơn, mày nghĩ thế nữa…”

      “Dù gì, tao cũng nghĩ như mày.”

      Ngược lại, Cố Tây Dương vẫn giữ vững ý kiến, “Đàn ông à, đừng hứa hẹn này nọ, cẩn thận về sau mất mặt. Quên , tao coi như mày hết lòng hết dạ, nhưng mày có nghĩ tới Từ Tái Xuân chưa, giờ Từ Tái Xuân quên chuyện trước kia, ta là đồ ngốc, nhưng mày có nghĩ tới, nếu Từ Tái Xuân nhớ ra, ta còn thích mày ?”

      Trương Nghiêu ngây ngẩn cả người, ly rượu cầm cũng quên để xuống.

      Đúng rồi, tại đối với Từ Tái Xuân mà , là chồng, là người thân, cũng là người . Song bất kể thế nào, người trước đây thích chính là Trương Kiêu.

      chừng, giờ trong tiềm thức vẫn còn thích Trương Kiêu, chẳng qua chỉ quên tạm thời.

      Mặc dù muốn thừa nhận, nhưng Trương Nghiêu phải thừa nhận, thực ra thực được tính là đàn ông tốt, cao phú soái (cao to giàu có đẹp trai) gì đó hoàn toàn chưa đạt được.

      chỉ là tên nghèo kiết xác.

      Trương Nghiêu cảm thấy chẳng còn tâm trạng tốt nào cả, lúc này Cố Tây Dương còn cố tình thêm dầu vào lửa.

      “Đúng rồi, mày biết chưa, Trương Kiêu về rồi?”

      “Lúc nào?”

      “Mày gặp bạn bè mạng của à? Nghe người ta vơ được bạch phú mỹ (Trắng, giàu, đẹp) ở nước ngoài đấy… trải qua cuộc sống chơi bời phóng túng…”

      “Kệ .” Trương Nghiêu thực muốn để ý Trương Kiêu, tên khốn kiếp này tốt nhất vĩnh viễn đừng xuất trong cuộc sống của mới tốt.

      Tốt nhất là, cả đời Từ Tái Xuân đều nhớ ra.

      “Bỏ , tao biết mày mặc kệ , nhưng ai biết tên khốn ấy có kiếm chuyện với mày , dù sao mày cũng chờ xem, cẩn thận cục cưng của mày vừa gặp nhớ hết tất cả…”

      Lần này Trương Nghiêu chẳng còn hứng uống tiếp, làm sao bây giờ, uống dấm no rồi, còn uống rượu gì nữa.

      thế giới này, dường như chỉ có phụ nữ lo được lo mất, đối với đàn ông mà , hình như cũng vậy.

      Lúc Trương Nghiêu về, Từ Tái Xuân đan áo len.

      Lần này, Trương Nghiêu cũng ôm hi vọng.

      Có lẽ lại cho con cầm thú Khoai Tây kia.

      Vả lại, dáng vẻ Khoai Tây mặc xấu thế, Trương Nghiêu cũng chẳng mong chờ Từ Tái Xuân làm gì đó cho mình.

      Sau khi đưa kẹo bông gòn cực to cho Từ Tái Xuân, trong lòng Trương Nghiêu còn nghĩ tới lời Cố Tây Dương .

      Ai cũng phụ nữ có tình cảm rất sâu sắc với người đàn ông đầu tiên của mình, sau khi Từ Tái Xuân nhớ ra, đừng lại đâm đầu vào vòng tay Trương Kiêu nhé.

      Trong đầu xuất hình ảnh Từ Tái Xuân mũm mĩm bổ nhào vào lồng ngực Trương Kiêu bất cần đời, Trương Nghiêu cảm thấy màn này sắp chọc mù mắt chó mình.

      Từ Tái Xuân biết nỗi đau của Trương Nghiêu. được cây kẹo bông gòn, tâm trạng rất kích động.

      Thậm chí, cũng quên mất dáng vẻ đáng sợ tối qua của , hung hăng cọ người .

      Ặc… Từ Tái Xuân, em giống như khối mỡ dày đè đó.

      Bất quá gánh nặng này coi như ngọt ngào, Trương Nghiêu ôm Từ Tái Xuân còn cắn miếng kẹo bông gòn kia, nghĩ, Từ Tái Xuân, tốt với em vậy, nếu em còn thích người khác, thực bằng cầm thú.

      Trong đầu Trương Nghiêu xuất những suy nghĩ ngổn ngang như thế, cuối cùng kẹo bông gòn của Từ Tái Xuân bị hai người họ ăn hết lúc nào biết.

      Từ Tái Xuân ăn xong kẹo bông gòn, bèn xuống dưới lầu.

      Trương Nghiêu suy nghĩ chút, cũng theo.

      Từ Tái Xuân rửa tay, Trương Nghiêu ngồi giường nghĩ hồi, đợi Từ Tái Xuân ra, túm tay Từ Tái Xuân.

      “Từ Tái Xuân… em cảm thấy thế nào?”

      Cái gì cái gì thế nào chứ? Từ Tái Xuân cảm thấy đầu óc mình đủ xài.

      Trương Nghiêu véo gương mặt béo của , rất nghiêm túc tiếp tục hỏi: “Từ Tái Xuân, hỏi em đó, em cảm thấy thế nào?”

      Từ Tái Xuân: “Cái gì gọi là… thế nào?”

      Đúng là đánh giá cao chỉ số thông minh của bé ngốc rồi, Trương Nghiêu buông Từ Tái Xuân ra, cũng để xa, ngược lại ôm vào lòng, khẽ sờ cằm .

      Từ Tái Xuân hơi ngứa, muốn né, nhưng Trương Nghiêu ôm chặt làm thế nào cũng buông.

      “Chính là em… thích ?”

      “Đương nhiên thích ạ.” Gần như Từ Tái Xuân chút do dự, đôi mắt cười híp thành đường may.

      Chỉ đơn giản vậy ư?!

      Trương Nghiêu cảm giác vị ngọt của kẹo bông gòn vẫn chưa tan biến, trong lòng giờ ngọt ngọt sao ấy.

      “… Em còn thích những người khác ?”

      “Thích ạ!” Vẫn chút do dự nào, Từ Tái Xuân bắn ra mũi tên nhọn, đâm vào trái tim bé bỏng yếu ớt của Trương Nghiêu.

      “Em… em còn thích ai?”

      Từ Tái Xuân vạch ngón tay ra đếm, “Ba nè, dì Thái nè, Khoai Tây nè, lão Vương nè, tiểu Lý nè…”

      bàn tay căn bản đủ đếm, Từ Tái Xuân chuẩn bị đếm tới bàn tay thứ hai.

      Trương Nghiêu ngăn lại, “Vậy, thứ mấy?”

      Thấy Từ Tái Xuân hình như hiểu, Trương Nghiêu ân cần hướng dẫn, “Chính là, đứng thứ mấy trong đám người em thích?”

      Vấn đề này, Từ Tái Xuân phải nghiêm túc suy nghĩ kỹ.

      “Ba, dì Thái, Khoai Tây, …”

      Mặt Trương Nghiêu tối sầm, nắm tay Từ Tái Xuân cũng nắm rất chặt.

      Từ Tái Xuân cảm nhận được oán hận mạnh mẽ của Trương Nghiêu, vội vàng : “Ba, dì Thái, , Khoai Tây…”

      Trương Nghiêu: “…” Tại sao, tại sao cứ phải tranh giành tình cảm với con chó chứ, đắng lòng.
      Last edited: 22/11/15
      Tiểu Ly 1111, Nhược Vân, Juuni6 others thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 28

      Ngoài chuyện Từ Tái Xuân ngây ngốc phân biệt được thích nhất hay chỉ thích thứ nhì, Trương Nghiêu cảm thấy cuộc sống gần đây hết sức thoải mái.

      Bỗng nhiên có thịt ăn, cần làm việc, vợ bầu bạn, hồng tụ thiêm hương[1], tệ, đời người chính là tươi đẹp như thế.

      [1]Hồng tụ thiêm hương: chữ "hương" ở đây nghĩa là hương thơm/hương vị; Hồng tụ: để chỉ thiếu nữ xinh đẹp >>> thư sinh học tập mà có thiếu nữ bồi học còn gì bằng, càng thêm thi vị, càng thêm diễm phúc.

      Đối với Trương Nghiêu mà , cuộc sống trôi qua tràn ngập thỏa mãn và hài lòng, nhưng Từ Tái Xuân tất nhiên thể nào vui vẻ nổi.

      Thậm chí, dưới cơn oanh tạc của thịt cá năm mới, vẫn gầy xuống.

      Thực ra, chuyện là như vầy.

      Trương Nghiêu làm người đàn ông, chính là người đàn ông ở , đặc biệt tuổi tác lại trẻ, huyết khí sung mãn, còn cái quan trọng nhất là, thực ra kỹ thuật thực tốt lắm.

      Mặc dù có lòng siêng năng học hỏi, nhưng trò chơi này cần thời gian tích lũy.

      Trương Nghiêu cũng biết, trái lại còn thấy mình rất giỏi.

      Phải là, trong lòng thích, làm chuyện kiểu này cũng phải hoàn toàn là giày vò, ít ra phần phía trước Từ Tái Xuân thực rất thích.

      Chỉ duy nhất điều thích là, thời gian quá dài.

      chẳng thoải mái chút nào, với Trương Nghiêu khó chịu, song Trương Nghiêu căn bản để ý tới .

      Vì những chuyện thế này, nên Từ Tái Xuân cảm thấy cực kỳ rối rắm với Trương Nghiêu.

      thích , nhưng đó là ban ngày cơ, đợi đến buổi tối, Từ Tái Xuân lại vô cùng sợ.

      Rốt cuộc, tối hôm đó, Từ Tái Xuân chạy tới phòng dì Thái.

      ôm gấu, bày tỏ nhất định phải ngủ với dì Thái.

      Ngược lại dì Thái gì thêm, chỉ có Từ lão hổ câu, “Vượng Vượng! Con lớn vậy rồi, còn muốn ngủ chung với dì Thái, giống cái gì!”

      Từ Tái Xuân hơi uất ức, xoắn ngón tay, “Nhưng con muốn ngủ với dì Thái mà…”

      Vượng Vượng bày bộ dáng đáng thương, khiến dì Thái tràn ngập bản năng người mẹ đành lòng, kéo tay Từ Tái Xuân, trấn an: “Lớn tiếng thế làm gì, Vượng Vượng muốn ngủ chung với tôi ngủ chung với tôi, có cái gì kỳ cục… Vượng Vượng người ta giống con tôi, còn cho phép con làm nũng sao?”

      Dì Thái xong, dắt Từ Tái Xuân về phòng, để lại Trương Nghiêu và Từ lão hổ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng ủ rũ cúi đầu trở về phòng riêng của mình.

      phải Trương Nghiêu nghĩ tới cảm nhận của Từ Tái Xuân. Vì nghĩ tới cảm nhận của , nên còn đặc biệt học hỏi rất nhiều kỹ xảo.

      Cái gì mà kim thương mười tám thức, còn muốn đánh từng chiêu từng thức với nữa cơ. Dù sao tại mới được coi là vợ chồng mới cưới đấy, ngọt ngào như mật là chuyện bình thường thôi.

      Kết quả, còn chưa cọ súng ra trận, đối thủ lâm trận bỏ chạy.

      Trương Nghiêu thoáng vui.

      phân tích nguyên nhân Từ Tái Xuân chạy trốn.

      Nguyên nhân thứ nhất, thực muốn ngủ chung với dì Thái.

      Trương Nghiêu cảm thấy có khả năng này, trẻ tuổi đẹp trai ngời ngợi, sờ cũng thoải mái, đương nhiên mạnh hơn bà dì kia gấp bao nhiều lần.

      Nên Từ Tái Xuân chạy trốn còn có nguyên nhân khác.

      Trương Nghiêu nghĩ ra, cũng muốn hỏi tên ngốc Cố Tây Dương này.

      Vì vậy, nhờ vả Baidu vạn năng.

      Song, đáp án cũng như mong muốn.

      Bởi đáp án là —— ấy hài lòng về bạn.

      Đáp án khỉ gió tính là gì. Trương Nghiêu tức giận ném điện thoại, trẻ tuổi đẹp trai ngời ngợi, kỹ thuật lại giỏi, sao có thể bị người ta ghét bỏ được.

      Nhưng, Trương Nghiêu nhắm mặt lại, trong đầu đều là hình ảnh Từ Tái Xuân khóc tỉ tê, Trương Nghiêu vuốt cằm, trầm tư, lẽ nào Từ Tái Xuân thực khó chịu đến mức phải khóc sao?

      có Từ Tái Xuân bầu bạn, cả đêm Trương Nghiêu đều ngủ được, rất nhiều lần đều muốn ôm Từ Tái Xuân về phòng mình, cho dù có béo chút cũng sao cả, hoàn toàn thấy nặng.

      Song, đến cuối cùng cũng nhịn.

      Chuyện này… thực hơi kỳ cục.

      Cả đêm Trương Nghiêu ngủ được, trong đầu nghĩ tới nghĩ lui đều là Từ Tái Xuân. Trời vừa sáng, rốt cuộc giải thoát rồi xuống dưới lầu, kết quả gặp Từ lão hổ ngay cửa cầu thang.

      Từ lão hổ ngáp, cũng là dáng vẻ ấm ức, Trương Nghiêu lấy làm lạ.

      Lẽ nào, hai người họ đều mất ngủ cả đêm?

      Trương Nghiêu để ý tới Từ lão hổ, tìm Từ Tái Xuân tính sổ.

      Tại sao! ngủ chung với !!!!

      Đêm nay Từ Tái Xuân bị Trương Nghiêu quấy rầy, nên ngủ rất ngon.

      tươi mới phơi phới, còn Trương Nghiêu như trái cà tím héo tàn.

      “Từ Tái Xuân!”

      …” đêm gặp Trương Nghiêu, Từ Tái Xuân cũng hơi nhớ , lúc Trương Nghiêu tới, Từ Tái Xuân hết sức phấn khởi nghênh đón, “ ơi, bữa sáng em ngồi làm bánh trôi đậu đỏ cho ăn nè!”

      “Ai… ai thích bánh trôi đậu đỏ chứ… Khụ khụ… múc bát cho … bát to nhé.”

      Từ Tái Xuân hớn hở múc bánh trôi, đột nhiên Trương Nghiêu cảm thấy thích hợp.

      Chờ chút… phải như vậy, chuyện nghiêm chỉnh của vẫn chưa nhắc đến mà.

      “Khoan … Từ Tái Xuân, em trở lại cho !”

      Từ Tái Xuân cảm giác được chút oán niệm nào của Trương Nghiêu, mặc dù mẫn cảm, nhưng lại bó tay với cái tên Trương Nghiêu có tính cách thay đổi khôn lường này, giây trước đó còn có thể bình tĩnh, giây kế tiếp điên cuồng rít gào.

      Từ Tái Xuân quen rồi.

      Do đó, thèm để ý Trương Nghiêu.

      Trương Nghiêu theo mấy vòng, cuối cùng cũng mở miệng.

      Tâm trạng Từ Tái Xuân tệ, còn huýt sáo, Trương Nghiêu nhìn dáng vẻ kia của , bỗng nhiên bắt đầu hoài nghi chính mình.

      Lẽ nào thực do kỹ thuật của tốt ư? ! Sao có thể!!

      Chẳng phải tự trang bị kỹ thuật thông minh sao! tin! Có đánh chết cũng tin!

      Cũng phát rầu như Trương Nghiêu còn có Từ lão hổ, ban đầu Trương Nghiêu chả có tâm trạng để ý tới Từ lão hổ. Nhưng cùng là kẻ luân lạc ở chốn chân trời[2], hai người đàn ông xúm lại, rốt cuộc xuất cảm giác đồng bệnh tương lân.

      [2] Nguyên văn là 同是天涯沦落人-Đồng thị thiên nhai luân lạc nhân: Trích trong Tỳ bà hành của Bạch Cư Dị.

      “Tao nè, sao Vượng Vượng cần mày nữa thế?” Ánh mắt Từ lão hổ bất thường, chính là nhìn có chút hả hê được chưa!

      “Phi… sao ấy cần con được… gần đây ấy… ấy hơi khác thường thôi… chắc phụ nữ đều có mấy ngày như vậy ấy mà.”

      Từ lão hổ cười há há, ràng chả tin, “Tao thấy con tao chắc chắn ghét bỏ mày rồi.”

      đao trúng ngay hồng tâm, lòng Trương Nghiêu đau đớn, cam lòng tỏ ra yếu kém, “Thế còn ba, buổi tối cũng ngủ ngon à?”

      Bản mặt già của Từ lão hổ đỏ ửng, “ bậy bạ gì đó, tao… tao ngủ luôn luôn rất ngon… khá… khá tốt!”

      sao?” Trương Nghiêu liếc mắt nhìn, cười như cười, “Bớt khoác lác , nhìn mắt ba đen thui như con gấu trúc kìa, dáng vẻ khô quéo, còn muốn ngủ…”

      “Thằng nhóc khốn khiếp, mày linh tinh gì đấy?”

      “Ơ, hai người liếc mắt đưa tình lâu vậy, còn cho con sao?”

      Phải rằng biết ít chuyện giữa Từ lão hổ và dì Thái, thực là ngoài ý muốn.

      Lần đó, Trương Nghiêu ở chỗ Cố Tây Dương uống chút rượu, tối ngủ hồi cảm thấy đói bụng, bèn thức dậy tìm đồ ăn.

      Kết quả, bạn đoán xem nhìn thấy cái gì. lại có thể thấy Từ lão hổ vụng trộm chui vào phòng dì Thái đấy.

      Mặc dù tuổi Trương Nghiêu còn trẻ, nhưng cũng là đàn ông.

      Đàn ông có suy nghĩ hay hứng thú buồn nôn nào, đều biết. Tuy dì Thái hơi có tuổi, song dáng vẻ lãnh đạm kiêu ngạo, còn có chút cao cao tại thường thể leo tới. Phải rằng Từ lão hổ là loại đàn ông thô kệch, ở chung với nhau, chắc nhìn cũng vừa mắt nhau.

      Chuyện ba vợ mình, Trương Nghiêu muốn để ý.

      Buổi tối người ta đóng cửa lại, mặc kệ ông ấy làm gì.

      Khà khà khà khà khà… cuối cùng cũng làm chuyện rất sảng khoái thôi, là đàn ông, hiểu mà.

      Nhưng lúc này Từ lão hổ còn giả vờ với , thậm chí còn hung hăng đâm vào lòng , tả tơi như cái rây rồi, có thể phản công sao?

      Quả nhiên, Từ lão hổ đỏ mặt, ấp úng mấy tiếng, cuối cùng cũng chột dạ gì.

      Trương Nghiêu ngẩng đầu, trông thấy dì Thái với vẻ mặt doge quen thuộc, chẳng biết tại sao, làm sai chuyện gì, nhưng luôn có chút cảm giác chột dạ nhỉ.

      May mà, dường như dì Thái nghe được, cho nên lúc đó trả lời.

      Trương Nghiêu thở phào nhõm.

      Song đến tối, Trương Nghiêu phát mình thở phào quá sớm rồi, vì cơm nước xong, suy nghĩ tìm cớ gì bảo Từ Tái Xuân vứt khăn quàng cổ màu đỏ để lăn lên giường, đột nhiên dì Thái : “Vượng Vượng, tối nay con ngủ với dì … Con như cái bếp lò vậy, ôm rất thoải mái…”

      Trương Nghiêu sững sờ, rất thể tin nổi ngẩng đầu.

      Mẹ nó! Ôm Từ Tái Xuân thoải mái hay đương nhiên biết! Còn nữa! Dì Thái nhất định nghe được.

      Mẹ nó! Dùng việc công báo thù riêng như vậy! Thế mà được à!

      Trương Nghiêu hận thể cắn cổ Từ Tái Xuân, uy hiếp cho đồng ý.

      Nhưng thực tế , Từ Tái Xuân gật đầu, ngọt ngào đồng ý.

      Mẹ nó! giận đấy.

      Trương Nghiêu siết chặt quả đấm, tức giận về phòng. Càng nghĩ càng tức, cả đêm dài đằng đẳng, phải ngủ thế nào đây.

      Trong lúc ở giường lăn qua lăn lại, thuận tiện dùng bạo lực với con Đại hùng chướng mắt kia, Từ Tái Xuân tới.

      Trong lòng Trương Nghiêu vui vẻ, “Em còn biết trở về à?”

      Trương Nghiêu lành lạnh , bày bản mặt lạnh lùng cao quý.

      Đối với bản mặt lạnh của Trương Nghiêu, Từ Tái Xuân quyết đoán ôm mặt nóng dán mông lạnh.

      ơi… tặng nè!”

      Trương Nghiêu nhận lấy nhìn, mẹ nó! Ông trời có mắt, rốt cuộc Từ Tái Xuân mở mang đầu óc, cuối cùng cũng đan cái khăn quàng cổ màu đỏ cho mình.

      Mặc dù thích màu đỏ, song Trương Nghiêu soi chiếc gương trước mặt, đột nhiên cảm thấy mình mặc màu đỏ cũng ku te phết.

      Coi như đồ ngốc này có chút lương tâm, còn biết tặng khăn quàng cổ cho .

      Tâm trạng Trương Nghiêu tốt hẳn.

      Bất quá nghĩ tới dì Thái hiểm, Trương Nghiêu lại giận có thể phát tiết.

      Khà khà, có khăn quàng cổ đỏ rồi, dì ấy có ?

      Trương Nghiêu nắm tay Từ Tái Xuân, chuẩn bị xuống lầu dưới diễn màn ân ái, bất cứ lúc nào bất nơi đâu, chính là tùy hứng thế đấy.

      Vừa ngồi xuống, nụ cười của Trương Nghiêu chợt cứng nhắc nơi khóe môi.

      Từ Tái Xuân, em qua đây, em biết , tại sao người mọi người đều có cái khăn quàng cổ đỏ vậy.

      Đương nhiên, vấn đề này Từ Tái Xuân cũng trả lời rồi.

      “Vì là năm mới, có vẻ như mọi người đều rất thích màu đỏ, nên em mua len về, đan cho mỗi người cái…”

      “…” Trương Nghiêu cảm giác ngay lúc này đây lòng hăng hái sôi sùng sục của mình bị ném ra ngoài trời đông tuyết phủ.

      Rét quá, lạnh quá, đau quá mất.
      Last edited: 23/11/15
      Tiểu Ly 1111, Nhược Vân, Juuni7 others thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 29

      Làm đàn ông, Trương Nghiêu tự với mình phải rộng lượng chút.

      Nhưng lật bàn, sau khi gặp Từ Tái Xuân, căn bản làm được.

      Trương Nghiêu ôm trái tim tan nát về phòng. Làm sao bây giờ, vui, muốn ôm cơ.

      Nhắc tới ôm, Từ Tái Xuân thực ôm từ phía sau.

      à, năm mới vui vẻ.”

      Trương Nghiêu chỉ biết đối với chỉ số thông minh của Từ Tái Xuân, căn bản thể có bất kỳ vòng vèo nào, cho nên dứt khoát : “ tưởng em chỉ tặng mỗi khăn quàng cổ cho …”

      Từ Tái Xuân chớp chớp mắt vô tội, lần nữa đâm Trương Nghiêu dao, “ ạ, …”

      Trương Nghiêu cảm giác mình tự rước lấy khuất nhục, bỏ , chuyện cũ như gió bay, cần gì phải xát muối lên vết thương mình chứ, coi như tự ngược cũng phải tự ngược như thế.

      Đắng lòng ngớt, lúc này Từ Tái Xuân còn cố tình cầu khen ngợi cầu vuốt ve nhích lại gần, cầm tay Trương Nghiêu, yếu ớt cọ cọ mới lên tiếng: “Có điều, khăn quàng cổ của là lớn nhất dài nhất, em đan rất lâu đó… Lúc đầu có chút thuận tay, đợi đan cho Khoai tây xong mới thuận tay…”

      Hừ… Trương Nghiêu mới thừa nhận, hơi vui vẻ.

      Bất quá vui vẻ xong, Từ Tái Xuân vẫn muốn ngủ chung với dì Thái.

      Trương Nghiêu nhịn được thoáng oán hận, “Em là vợ , làm gì phải ngủ với người khác…”

      Từ Tái Xuân suy nghĩ chút cũng hơi do dự, “Nhưng, ơi, em muốn ngủ…”

      Trương Nghiêu đỏ mặt, khỏi có chút thẹn quá hóa giận, “Lúc nào cho em ngủ chứ…”

      Từ Tái Xuân lập tức vạch ngón tay bắt đầu đếm, “Tối hôm trước, còn có…”

      “Được rồi được rồi…” Trương Nghiêu day day mi tâm, hơi đau đầu, “Em muốn làm gì làm !” tin rời khỏi Từ Tái Xuân thực ngủ được.

      Mẹ nó! phải còn có ngũ nương vạn năng sao? Hừ hừ hừ hứ!

      Đêm dài đằng đẳng, Trương Nghiêu lăn mấy vòng giường lớn, cuối cùng ngồi dậy hung hăng chà đạp Đại hùng ở mép giường phen, mới trở lại giường nằm.

      tại, chính là gậy ông đập lưng ông rồi. ràng ngủ được, trong đầu toàn là tư tưởng sắc, lòng tràn ngập suy nghĩ muốn Từ Tái Xuân an ủi, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn thừa nhận, vịt chết mạnh miệng, giờ ngủ được, biết sai chưa.

      được, cuộc sống này thể trôi qua như thế.

      lát sau, Trương Nghiêu nằm giường, trong lòng nghĩ đến kế hoạch hoàn mỹ.

      Nếu ở nhà được, có thể ra ngoài mà… tin, lấy chỉ số IQ cao của , còn đối phó được đứa ngốc.

      Cả đêm nay, Trương Nghiêu vạch ra mấy kế hoạch, trải qua so sánh sàn lọc, rốt cuộc chọn trong số đó.

      Sau khi tuyển chọn kế hoạch, Trương Nghiêu ở giường trăn trở, thẳng cho đến khi bình minh, rốt cuộc mới ngủ.

      Bất quá, Trương Nghiêu cũng chỉ ngủ nông lát thôi, đợi Từ Tái Xuân tới, tỉnh ngay.

      …”

      Từ Tái Xuân theo thường lệ nhiệt tình nhào tới, Trương Nghiêu thực muốn ôm dựa vào ánh ban mai bế cái, nhưng nhìn Từ lão hổ đen mặt ngay cửa, buông Từ Tái Xuân ra, hắng giọng, “Ăn cơm chưa?”

      “Dạ rồi.” Từ Tái Xuân gật đầu, “Dì Thái bảo em tới gọi ăn cơm.”

      “Biết rồi.”

      Vô vị, món ngon trước mặt, chỉ có thể nhìn thể ăn, lòng thú vị gì hết.

      Trương Nghiêu ai oán thở dài có điều nghĩ tới kế hoạch lát nữa, lập tức phấn khích.

      sai, cần nghi ngờ người thông minh như .

      Quả nhiên, cơm nước xong, thời tiết tệ, Trương Nghiêu dẫn Từ Tái Xuân ra ngoài chơi. Từ lão hổ tưởng, vợ chồng son này tốt lên rồi, là chủ gia đình ông cảm thấy hết sức vui vẻ, do đó vung tay, gật đầu.

      Lúc này Từ Tái Xuân còn chưa biết ban ngày Trương Nghiêu cũng là sinh vật nguy hiểm, cực kỳ phấn khởi gật đầu. ngốc nghếch nghĩ lát nữa ăn gì chơi gì, chút nào phát dì Thái bày vẻ mặt thương hại, sau đó hung hăng trợn mắt trừng Trương Nghiêu bên cạnh.

      Bất quá, đối với Trương Nghiêu mà , ai quan tâm chứ…

      Có Từ Tái Xuân bên người, Trương Nghiêu để lộ hàm răng sắc nhọn.

      Cắn cái , khà khà, đỡ thèm cũng được.

      Có điều, Từ Tái Xuân xoay đầu lại nở nụ cười tín nhiệm, Trương Nghiêu thu hàm răng về. Bỏ , dù gì hôm nay còn sớm, thấy dáng vẻ này của Từ Tái Xuân hình như cũng rất vui vẻ, thôi, coi như để vui vẻ .

      Dù sao, vui vẻ rồi, lát nữa mới có thể nhận lại gấp đôi.

      Khà khà khà khà khà…

      Vì là tết, lễ hội dân gian đường phố rất náo nhiệt, đối với Từ Tái Xuân mà , còn có rất nhiều món ngon.

      Trương Nghiêu sợ Từ Tái Xuân ăn đến hỏng bao tử, nên mỗi món chỉ có thể mua cho chút.

      Hai người vừa vừa ăn, biết khi nào đến cổng trường đại học của Từ Tái Xuân.

      Thấy Từ Tái Xuân dừng bước, Trương Nghiêu mới phát , hai người trở lại trường học.

      chưa từng học đại học, nên có bất kỳ cảm giác gì với ngôi trường trước mặt. Song sắc mặt Từ Tái Xuân hơi kỳ quái. luôn luôn thích ăn, nhưng lúc này xâu kẹo hồ lô cũng ăn, chỉ ngơ ngác nhìn ngôi trường.

      Trương Nghiêu dừng chút, nắm tay Từ Tái Xuân, “Muốn vào xem chút ?”

      Thời tiết se lạnh, mặt Từ Tái Xuân cóng đến mức hơi ửng hồng, Trương Nghiêu đội mũ cho Từ Tái Xuân, sửa sang khăn quàng cổ đỏ xong, sau đó mới lên tiếng: “Muốn vào, chúng ta bèn…”

      Từ Tái Xuân đứng ngay cửa, do dự hồi, cuối cùng lắc đầu.

      thôi, .”

      vào sao?”

      Từ Tái Xuân lắc đầu, cắn viên kẹo hồ lô, “Bọn họ… bọn họ cười nhạo em…”

      Trương Nghiêu dừng lại, lập tức vuốt mái tóc xù của Từ Tái Xuân, “Ai ? Đừng nghe bọn họ bậy!”

      Từ Tái Xuân vẫn cười, song nụ cười kia có mấy phần miễn cưỡng.

      Thực ra, Trương Nghiêu biết. Sau khi Từ Tái Xuân tỉnh lại cũng có trở về trường học lần, nhưng phải hồi ức đẹp.

      Khi Từ Tái Xuân bình thường, bên cạnh cũng chẳng có bạn bè nào, trái lại có mấy bạn học ở phía sau quạt gió thổi lửa luôn chê cười .

      Do đó, khi Từ Tái Xuân trở nên ngu ngốc quay về trường, đương nhiên, những người đó khó nghe cỡ nào.

      Từ Tái Xuân cũng vì như vậy, cảm thấy bản thân hợp với trường học, nên cuối cùng dứt khoát nghỉ học.

      Chẳng qua, trong tiềm thức, Từ Tái Xuân vẫn ao ước cuộc sống trường học, bởi đối với , đó là phần thể thiếu của đời người.

      Trương Nghiêu ăn vụng về, trong khoảng thời gian ngắn chẳng biết làm sao an ủi Từ Tái Xuân.

      Ngoại trừ tặng xâu kẹo hồ lô của mình cho Từ Tái Xuân, cũng hứa đưa thêm mười xâu mực, giống như có cách nào khác tốt hơn.

      Cơn sầu não của Từ Tái Xuân tới cũng nhanh, cũng nhanh.

      Bất quá, hai người tính chiến đấu ở nơi kế tiếp, Từ Tái Xuân đụng phải người quen.

      Mấy người trước mặt này chính là bạn học luôn cười nhạo Từ Tái Xuân, đương nhiên Trương Nghiêu biết mấy người này, chỉ cảm thấy ánh mắt của những trước mặt rất tốt.

      Quả nhiên, còn chưa mở miệng, trong số đó điên điên khùng khùng đánh tới, “Xuân Xuân! Là cậu sao? ngờ còn có thể thấy cậu ở đây đấy?”

      Từ Tái Xuân cười cười, tránh né bên người Trương Nghiêu. Phải biết rằng hai người nhà họ Từ rất bao che khuyết điểm, Trương Nghiêu cũng vậy.

      Cảm giác được bài xích của vợ ngốc, Trương Nghiêu che chở , sắc mặt khó coi nhìn mấy người trước mặt.

      “Mấy người là ai?”

      Thực ra ngay từ lúc bắt đầu mấy thấy Trương Nghiêu, Trương Nghiêu mặc áo lông màu tro, nếu phải có gương mặt xinh đẹp, đúng là nổi bật.

      Nhưng chỉ cần gương mặt này, cũng kiếm đủ ánh mắt nhìn . Hơn nữa, bên cạnh còn có Từ Tái Xuân đáng , nên hai người họ cảm thấy người đường chú ý cao độ.

      Mấy bạn học của Từ Tái Xuân thấy Trương Nghiêu trước, sau đó mới để ý đến Từ Tái Xuân.

      Bọn họ đều cho rằng Từ Tái Xuân trở nên ngu ngốc nhất định trải qua ngày tháng thê thảm gì sánh bằng, song ngờ người ta chỉ trắng trẻo mập mạp, xinh đẹp hơn xưa, thậm chí bên cạnh còn có soái ca điển trai gì sánh được.

      Vài người nghĩ muốn giống như trước đây, chế nhạo trận, nhưng ngờ soái ca thoạt nhìn như ăn bám, thực ra phải.

      Vừa thấy bọn họ, lập tức biến thành chó dữ, ánh mắt nhìn các giống như muốn nhào tới cắn xé phen.

      “Hihi… đẹp trai, đừng hiểu lầm, bọn em là bạn họ Xuân Xuân…”

      ấy học, làm gì có bạn học, chó khôn cản đường!”

      Mấy ngờ soái ca khách sáo thế, chẳng có chút phong độ đàn ông nào dành cho các .

      “Từ Tái Xuân, cậu quên mất bọn mình rồi à? Mình là Triệu Tinh, ấy là Hứa Tình, còn có…”

      Từ Tái Xuân cầm xâu kẹo hồ lô, suy nghĩ chút, mới nặn được câu, “Chào mọi người…”

      “Á… Từ Tái Xuân, cậu hạnh phúc, đây là bạn trai cậu à, dáng dấp đẹp trai ! Nhìn , mình Xuân Xuân mà, ngốc có phúc của ngốc, aizzz, mình rất hi vọng mình có loại phúc khí này…”

      Cái thứ gì ấy, Trương Nghiêu nghĩ. Trong tối ngoài sáng đều vợ ngốc. sai, vợ ngốc đấy, có điều ngại quá, cũng chỉ mình được vậy thôi.

      “Có giỏi đứng ở đây nhảm, còn bằng đập đầu vô tường, chừng còn có thể trị hết căn bệnh não tàn của …”

      Sắc mặt Triệu Tinh khó coi, chuẩn bị , Hứa Tình phía sau giữ ta lại.

      “Xin lỗi, tính tình Triệu Tinh tốt lắm, đúng rồi, Từ Tái Xuân, nghe cậu kết hôn rồi, chúc mừng cậu, đúng rồi, chồng cậu…”

      “Mắt chó của thấy à, chiếc nhẫn bạch kim lớn vậy chọc mù mắt chó của sao?” Trương Nghiêu cười lạnh, mỗi người đều phải người dễ chung đụng, còn chơi trò hát đôi, đúng là lãng phí thời gian muốn XXX.

      Trương Nghiêu nắm tay Từ Tái Xuân, thuận tiện phô bày nhẫn kim cương của hai người chút.

      Cuối cùng, ba người này lại còn quấn lấy Từ Tái Xuân muốn xin số điện thoại.

      “Đúng rồi, Xuân Xuân, Trương Kiêu về, muốn gặp gỡ bạn học, cậu ? Đúng rồi, chúng ta đều là bạn học cũ mà, tiện thể lưu số điện thoại ?”

      Trương Nghiêu vừa nghe được cái tên Trương Kiêu sắc mặt đen kịt, chút nghĩ ngợi kéo Từ Tái Xuân .

      tiện!”

      Mẹ nó, tại sao tay ngứa thế, ra là tên cặn bã Trương Kiêu kia về!

      1 001 lần, Trương Nghiêu tự với mình phải bình tĩnh, bình tĩnh!
      Last edited: 23/11/15
      Tiểu Ly 1111, Nhược Vân, Juuni7 others thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 30

      thể , trở về của tên cặn bã Trương Kiêu ảnh hưởng tâm trạng Trương Nghiêu. Nhưng có vấn đề gì cả, nếu đến sức ảnh hưởng của Trương Kiêu chỉ khiến càng đánh càng hăng ở giường thôi.

      Nét mặt Từ Tái Xuân rất kinh khủng, đến cuối cùng gần như khóc thảm thương cầu xin.

      Trương Nghiêu thấy Từ Tái Xuân khóc, thoáng mất kiên nhẫn.

      “Em khóc cái gì?”

      Từ Tái Xuân ôm tấm chăn, chỉ khóc. Tại sao phải làm chuyện như vậy, trước đây ở chung phải rất tốt đẹp sao? Tại sao lại biến thành cái dạng này…

      Từ Tái Xuân càng khóc Trương Nghiêu cũng có chút bực bội.

      Có lẽ bị Trương Kiêu ảnh hưởng, hơn nữa Từ Tái Xuân ở giường chống cự, nên tâm trạng Trương Nghiêu cũng hơi tệ.

      bỏ lại bé ngốc tính ra ban công hút hai điếu thuốc, song bé ngốc vừa thấy , càng khóc lớn tiếng hơn.

      Trương Nghiêu thực sợ rồi, dập tắt điếu thuốc, di chuyển đến bên người Từ Tái Xuân.

      “Rốt cuộc em khóc cái gì?”

      Lau nước mắt cho Từ Tái Xuân, giọng Trương Nghiêu thoáng vô lực, “ tốt với em à?”

      Từ Tái Xuân hơi do dự, trả lời.

      “Em còn do dự?” Trương Nghiêu véo gương mặt mũm mĩm của , “Em đúng là đồ vô lương tâm.” muốn bóp chết , mẹ nó, lại nỡ.

      Lời này của Trương Nghiêu tràn ngập mười phần oán khí, song Từ Tái Xuân cũng rất tủi thân.

      thích… em thích như vậy…”

      Trương Nghiêu thở dài, lại muốn hút thuốc.

      Bỏ , nên ra ngoài hút thuốc yên tĩnh chút.

      điếu vừa hút xong, Trương Nghiêu lại rút điếu mới, cho đến khi dưới chân rải rác vài mẩu thuốc lá, mới thở phào nhõm.

      Bỏ , có chuyện gì thẳng với đồ ngốc sớm, giấu giấu giếm giếm như thế, chẳng có chút tiến triển.

      Trương Nghiêu định chuyện với Từ Tái Xuân, song nàng đó khóc khóc, sau đó ngủ mất tiêu.

      Cứ thế chẳng phòng bị ngủ say sưa, Trương Nghiêu vừa nhìn dáng vẻ heo con của Từ Tái Xuân, mẹ nó, lại muốn rồi.

      Bất quá, nếu thực muốn, chắc lại khóc nữa.

      Khi Từ Tái Xuân ngủ, Trương Nghiêu ngồi ghế salon nghịch điện thoại. vô ý lướt đến nhóm bạn bè, còn phát Trương Kiêu thực về.

      Hừ, ra dáng lắm bây, ý, hình như hơi béo hơn trước kia ta.

      phải Cố Tây Dương vớt được bạch phú mỹ làm bạn à? Có bạn chăm, cuối cùng xuất gây phiền toái rồi.

      Tốt nhất cả đời đừng xuất trước mặt bọn họ.

      Nghĩ đến chuyện trước đây của Từ Tái Xuân và , Trương Nghiêu cảm thấy bản thân rất khó quên chút khúc mắc này.

      Từ Tái Xuân tốt rồi, ngã cái, quên sạch hết.

      Mẹ nó, rốt cuộc vì cái gì phải để ý như vậy chứ!

      Hừ!

      Trương Nghiêu nghịch điện thoại hồi, cảm thấy thú vị nữa, lại muốn lăn qua lăn lại với Từ Tái Xuân.

      giường, Từ Tái Xuân chẳng biết mơ thấy cái gì, lông mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, lông mi dài dài còn vương giọt nước mắt trong suốt.

      Người này cái gì cũng biết, chỉ biết khóc thôi.

      Nhưng hết lần này tới lần khác, lại nỡ để khóc.

      Lau nước mắt mặt , Trương Nghiêu thở dài, “Cùng lắm sau này chút là được…”

      thừa nhận hôm nay tâm trạng tốt, nên chắc Từ Tái Xuân được thoải mái. Song nhóc lừa đảo, kỹ thuật của có thể là hoàn mỹ, chả lẽ chẳng hài lòng chút nào sao?

      Ngoài miệng thích muốn, ngược lại bên dưới giống như thác nước ấy.

      Trương Nghiêu cũng say mất.

      Ngay lúc này trong lòng ngổn ngang với mớ suy nghĩ, Từ Tái Xuân tỉnh. Thấy Trương Nghiêu, trong đôi mắt đen láy của lóe lên tia sợ hãi.

      Sắc mặt Trương Nghiêu tối sầm, “Nét mặtbây giờ của em là có ý gì?”

      Từ Tái Xuân mếu máo, dường như lại muốn khóc.

      , em thực khó chịu…”

      Trương Nghiêu mò mẫm, hình như thực hơi nóng, chắc sưng lên rồi, nhất thời, trong lòng thoáng áy náy.

      “Khó chịu tại sao .”

      Từ Tái Xuân rơi nước mắt ào ào, “ đâu có nghe.”

      Trương Nghiêu dừng chút, dường như hiểu ra vài thứ. xoa bàn tay mũm mĩm của Từ Tái Xuân, do dự hồi, mới lên tiếng: “Có phải em thích… thích làm thế đúng ?”

      Từ Tái Xuân lau nước mắt, nức nở hai tiếng, nhưng nhanh chóng trả lời.

      Ánh mắt Trương Nghiêu sáng lên, lẽ nào còn có thể xoay chuyển.

      , có phải thích ?”

      Từ Tái Xuân đỏ mặt, thoáng xấu hổ cọ cọ trong lòng Trương Nghiêu, “Cũng… cũng phải thích… phía trước… phía trước còn tốt… kế tiếp lại tốt.”

      Từ Tái Xuân lắp bắp, nhưng cuối cùng Trương Nghiêu hiểu.

      Ý Từ Tái Xuân chính là đơn giản,có thể làm chuyện này, nhưng phải vừa phải. Ngẫm lại, gần đây mới được ăn thịt, hình như chơi hơi quá, quên , để có thể phát triển duy trì liên tục, cần phải kiềm chếtí.

      “Được rồi được rồi, đừng khóc, sau này ít chút chậm chút được chưa nè?”

      Từ Tái Xuân ngượng ngùng gật đầu.

      Dáng vẻ cười tươi rói kia khiến Trương Nghiêu hết sức hài lòng. khó chịutrước đó, vào giờ khắc này cũng tan thành mây khói.

      Hai người nằm giường chuyện phiếm, từ pháo hoa năm mới đến kẹo bông gòn, lại đến tối nay ăn món gì ngon.

      Vì bầu khí đặc biệt tốt, nên Trương Nghiêu nhịn được, quấn quýt Từ Tái Xuân lần nữa.

      Lần này đảm bảo chất lượng, mặc dù mới đầu Từ Tái Xuân hơi đau đớn khó chịu, song dần dần bị dụ dỗ lại ngoan ngoãn rồi.

      Đương nhiên, trong quá trình vẫn khóc lóc, bất quá dĩ nhiên là thoải mái mới khóc rồi.

      Sau khi làm xong, Trương Nghiêu cũng thừa thắng xông lên, trái lại ôm hôn hôn. Nếu đoán nhầm, Từ Tái Xuân hẳn rất thích hôn .

      thực chứng minh, mỗi khi Trương Nghiêu hôn , đều nhũn thành bãi nước, siêu cấp đáng .

      Trương Nghiêu hôn Từ Tái Xuân, trong lòng hết sức thỏa mãn.

      dẫn em ăn, chịu ?”

      Để dỗ bé ngốc vui vẻ, Trương Nghiêu liệt kê thực đơn tối nay, Từ Tái Xuân tỏ vẻ rất vui. Nhất là Trương Nghiêu còn đặc biệt để ăn kem thuyền chuối[1], bé ngốc càng vui vẻ hơn.

      [1] Kem thuyền chuối hay Banana Split là ba viên kem đựng trong chiếc đĩa dài, hai bên là 2 nửa trái chuối. Ba viên kem thường là kem dâu phủ siro chocolate, kem chocolate kèm dứa, kem vani phủ siro dâu. Mỗi viên đều được trang trí với kem tươi và trái đào đỏ mọng.

      Hai người tay trong tay ra khỏi khách sạn, tâm trạng Trương Nghiêu thoải mái, còn vuốt ve gương mặt mũm mĩm của Từ Tái Xuân. Hai người tay nắm tay, rất ân ái, chút nào ngờ được, hình ảnh ân ái của hai người rơi vào mắt kẻ khác từ lâu.

      Thành , Trương Kiêu thấy Trương Nghiêu trước mới nhận ra người con bên cạnh chính là Từ Tái Xuân. Trương Kiêu rất ghét thằng em trai hời này của mình, nhất là hai người còn bằng tuổi nhau, cũng chứng minh năm đó ông Trương cặn bã cỡ nào.

      Có điều làm đàn ông, Trương Kiêu có thể hiểu cho đàn ông, hoa thế giới nhiều vậy, chỉ hái đóa, chả xứng làm đàn ông.

      Nhưng, Trương Kiêu thích Trương Nghiêu, ngược lại là .

      Khi thấy Trương Nghiêu quần áo chỉnh tề, còn nắm tay có dáng dấp tốt dạo phố thắm thiết đường, Trương Kiêu hơi khó chịu.

      Mấy năm trước, Trương Nghiêu ở nhà bọn họ ăn no cũng khó, tại vậy mà rất có hình có dáng lừa gạt phụ nữ.

      Trương Kiêu tính hủy hoại giấc mộng đẹp của quý công tử nhà giàu Trương Nghiêu, nhưng khi nhìn kỹ, hả, bên cạnh Trương Nghiêu, hơi quen quen.

      Suy nghĩ chút, Trương Kiêu vỗ đầu, lập tức nhớ ra.

      Ôi trời ạ, phải Từ Tái Xuân – người theo đuổi ư? Sao trở nên đẫy đà thế này.

      Phải biết rằng, nếu là trước đây Trương Kiêu chắc chắn cảm thấy Từ Tái Xuân béo, đơn giản là làm bẩn mắt .

      sai, gu của Trương Kiêu chính là phụ nữ gầy, càng gầy càng tốt.

      Nhưng, nửa năm qua xảy ra việc khiến Trương Kiêu hoàn toàn thay đổi.

      Chuyện này, phải đến nửa năm trước, Trương Kiêu đẩy Từ Tái Xuân từ lầu xuống. Nhớ lại lúc đó, đúng là trận hỗn loạn, Từ lão hổ hoàn toàn muốn vào nhà chém người đấy, vì con cưng của ông bị thương, dứt khoát muốn Trương Kiêu chôn cùng.

      Khi đó dưới tình huống kia, Trương Kiêu chẳng còn cách nào khác, đành len lén chạy ra nước ngoài. Về sau, nghe người nhà , Từ lão hổ thực ra là con cọp giấy, rất dễ lừa, tìm đứa con riêng ‘gả’ qua đó coi như xong.

      Mà lần đầu tiên Trương Kiêu xuất ngoại, trong lòng nghĩ vất vả lắm mới tớiđược, núi cao hoàng đế xa, nơi này chính là thiên đường của .

      Trương Kiêu ở quê nhà quen được mọi người vây quanh, nên ở nơi tha hương đất khách quê người cũng cho rằng đây là địa bàn của , thực ra ngoại hình tệ, trong nhà có chút tiền, do đó rất nhanh thiết lập được giới xã giao, thậm chí bao lâu sau, còn được bạch phú mỹ gầy guộc .

      Trương Nghiêu nghĩ thế giới này chính là nơi nhìn mặt. Nhìn , phải tìm được bạch phú mỹ nhanh vậy à?

      Mặc dù bạch phú mỹ tính là dịu dàng, nhưng gầy, còn có gương mặt V line, đúng gu Trương Kiêu, hơn nữa ở giường rất phóng khoáng, Trương Kiêu hết sức vừa lòng.

      Song, tiệc vui chóng tàn.

      Tuy Trương Kiêu là dân ăn chơi, nhưng so với bạch phú mỹ trải qua cả trăm trận chiến mà , thực chênh lệch quá lớn.

      câu thôi, lúc Trương Kiêu vẫn còn chìm đắm trong tài nghệ câu người của mình, bạch phú mỹ cho Trương Kiêu đội vô số nón xanh.

      Trương Kiêu tức chứ, vọt tới trước mặt bạch phú mỹ muốn cho ta trận no đòn. Nhưng còn chưa ra tay, ngược lại bị bạn trai mới của bạch phú mỹ hung hăng đánh trận.

      Trương Kiêu từng muốn trả thù, song chẳng ngờ bạch phú mỹ phải kẻ tầm thường, bạn trai ta cũng thế.

      Chẳng những Trương Kiêu trả được thù, còn bị hai người cười nhạo trận, trong đó việc cho đội nón xanh là chuyện người trong giới đều biết.

      Trương Kiêu cảm thấy niềm kiêu hãnh của bị đánh bại rồi, bắt đầu nát rượu, bắt đầu buông thả bản thân, rất nhanh, cũng theo con đường của bạch phú mỹ, tìm vài bạn .

      Còn cùng lúc.

      Thời gian trôi qua nhanh chóng, có ngày, trong số bạn của xét nghiệm ra bệnh AIDS.

      Trương Kiêu kinh hoàng, mẹ nó! AIDS!

      sợ, chẳng dám chơi đùa với bạn nữa, mình đến bệnh viện làm kiểm tra. Trong lúc ở giữa thiên đường và địa ngục, nhịn được nghĩ đến chuyện trước kia của .

      Nếu, thời gian có thể quay lại…

      chắc chắn trân trọng tốt bên cạnh . Nghĩ thế bèn nhớ tới Từ Tái Xuân – đàng hoàng duy nhất bên cạnh .

      Trương Kiêu nghĩ như vầy, nghĩ mình là lãng tử hồi đầu quý hơn vàng, mà Từ Tái Xuân hẳn vẫn còn cuồng dại đứng tại chỗ chờ đợi .
      Last edited: 23/11/15
      Tiểu Ly 1111, Nhược Vân, Juuni7 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :