1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân ngốc - Phó Du (70C full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nguyễn Thị Luyện

      Nguyễn Thị Luyện Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      286
      Hahahaa còn gì bi đát hơn
      LạcLạc thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Sau khoai tây.....sau đại hùng.....sau n người......a vẫn là chót bảng.....kaka
      caoduongLạcLạc thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 21

      Trương Nghiêu cảm thấy có thể ra quyển sách, quyển sách tên là < Bản ghi chép nỗi cay đắng muốn phá thân của Trương Thiết Ngưu >.

      Thành , tim … hơi tắc nghẽn.

      Vốn cho rằng đồ ngốc Từ Tái Xuân này rất dễ dụ, nhẫn kim cương phụ nữ thích mua về, đợi chờ phải tình cảnh Từ Tái Xuân cảm động đến rơm rớp nước mắt sau đó ôm ấp thương , cuối cùng hai người cùng nhau mây mưa trong cung điện sao?

      Kỳ thực, thực muốn áo len/ khăn quàng cổ/ quần áo len…

      Thực muốn đâu.

      Bất quá thứ đáng nhẽ thuộc về kia lại ở người con cầm thú Khoai Tây, Trương Nghiêu cảm thấy trái tim tắc nghẽn .

      lấy nhẫn kim cương ra, Trương Triết Ngưu tức giận vào WC gầm thét hồi lâu.

      Lúc ngang qua con gấu chết tiệt kia, còn quên hung hăng đá cái.

      Ai kêu mày to, ai kêu mày chiếm chỗ, ai kêu mày cười ngu ngốc.

      Có điều, cuối cùng cũng ngộ ra đạo lý.

      Mẹ nó! mới là tên ngốc nhất đời.

      Gần đến năm mới, tiệm sửa xe cũng muốn nghỉ.

      Hôm nay, là buổi họp thường niên của tiệm sửa xe.

      Tiểu Lý mới tân hôn cũng từ dưới quê chạy về, mang theo vợ mới nhậm chức của . Trương Nghiêu hứng thú với những khác, vừa nhìn liền biết là có khuôn mặt rất bình thường.

      Bất quá, hình như tiểu Lý rất đắc ý, trong lúc ôm vợ thắm thiết còn quên kích thích Trương Nghiêu.

      Trương, em Xuân đâu, sao thấy em ấy… sườn xào chua ngọt của em ấy rất là ngon…”

      Mẹ nó! Đây là cái gọi là ăn trong bát lại trông trong nồi sao? Em Xuân, kêu ai là em Xuân hả…

      Hihi, Trương Nghiêu cười cười, siết chặt quả đấm, nghĩ, hôm nay ắt phải dạy dỗ tiểu Lý chút cái gì gọi là ‘trung trinh lòng’!

      Trong chốc lát, tiểu Lý a a a trốn vào lòng vợ cầu an ủi.

      Vợ tiểu Lý thấy cái bọc lớn trùm đầu , bèn xoa xoa, an ủi , “Đừng tìm Trương chấp nhặt nữa, phát vẻ mặt đau khổ của Trương ràng là hài hòa về mặt kia à?”

      Vợ tiểu Lý xong, còn đúng lúc xấu hổ đỏ mặt, đẩy tiểu Lý cái.

      Tiểu Lý ngầm hiểu, ôm vợ tiếp tục thắm thiết, “Vợ, em tốt, yên tâm , tối nay làm em càng thêm vui vẻ…”

      Trương Nghiêu “…” Ngoại trừ con mẹ nó, lúc này còn có thể gì.

      Lúc tâm trạng Trương Nghiêu tốt bèn thích bện châu chấu cỏ.

      Châu chấu cỏ đủ màu sắc bện đầy phòng, bất quá tâm trạng vẫn chuyển biến tốt.

      Bọn tiểu Lý giải quyết xong vị khách cuối cùng, cầm hóa đơn tiến vào.

      Trương, tan việc rồi, , ăn thôi.”

      Đương nhiên Trương Nghiêu biết phải ăn cơm, bên chỗ tiệm sửa xe bọn họ làm tệ, Trương Nghiêu chuẩn bị cho mỗi người bao lì xì to, đỏ rực để mọi người về có năm mới tốt đẹp.

      Gật đầu, Trương Nghiêu phất tay, “Mấy người trước , tôi tới ngay.”

      Vì tiệm sửa xe tương đối tùy tiện, khi Trương Nghiêu tới thức ăn mang lên ít. Bởi đây là cuối năm, vài công nhân còn dẫn theo người nhà, ví dụ như tiểu Lý.

      Tiểu Lý trông thấy phía sau Trương Nghiêu trống , bèn hỏi câu, “ Trương, em Xuân đâu…”

      Trương Nghiêu cảm thấy tay lại bắt đầu ngứa rồi.

      Quả nhiên, tiểu Lý lành vết sẹo quên đau[1], bị vợ hung hăng nhéo cái, “ là hết chuyện để .”

      [1]Lành vết sẹo quên đau (好了伤疤忘了疼): là vết sẹo khép lại sau này liền quên cái đau đớn khi bị bệnh. Ví von như vượt qua những ngày thoải mái quên những ngày đau khổ, thể từ trong sai lầm của quá khứ rút ra bài học kinh nghiệm.

      Trương Nghiêu mở chai rượu, rót đầy cho mình, rất phớt lờ : “Quan tâm ấy làm gì.”

      Đúng, quan tâm làm gì! Hừ! Để đan áo cho con súc sinh kia !

      Đêm nay, mọi người rất vui vẻ.

      Ngoại trừ Trương Nghiêu.

      Cũng đúng thôi, tối nay là ông chủ, cho mỗi công nhân bao lì xì đỏ thẫm, người ta có đôi có cặp, mình đơn hiu quạnh, đương nhiên buồn rồi.

      bàn cơm, mỗi người thay nhau mời rượu Trương Nghiêu, nếu là trước đây Trương Nghiêu uống nhiều thế, mặc dù có thể uống rượu, song dễ uống nhiều vậy.

      Nhưng tối nay, vui vẻ mà, tự nhủ, nên ai đến cũng từ chối.

      Vẫn là vợ tiểu Lý cẩn thận tỉ mỉ chút, trông thấy ánh mắt Trương Nghiêu hơi đỏ, mới bảo tiểu Lý ngừng lại.

      Cơm nước xong, mọi người còn hát.

      Trương Nghiêu vốn có hứng thú gì, nhưng về nhà trông thấy áo gi – lê đỏ sẫm kia của Khoai tây, lại nghẹn lòng. Suy nghĩ chút, vẫn theo chân tham gia náo nhiệt.

      Trương Nghiêu có hứng thú với ca hát, nên sau khi vào phòng bèn bắt đầu chơi súc sắc ai thua liền uống rượu.

      Tiểu Lý hơi ngốc, bắp đùi bị vợ véo đến thâm tím.

      “Vợ à, chân thứ ba của cũng sắp bị em vặn gãy rồi…”

      “Gãy luôn càng tốt!” Vợ tiểu Lý hờn dỗi tiếng, đồng thời lặng lẽ chỉ chỉ Trương Nghiêu, “Em này, tối nay Trương bất thường lắm, xem ấy uống bao nhiêu rồi, phải vết thương ấy chưa lành à, tiếp tục uống nữa có ổn đó?”

      Tiểu Lý vừa nhìn, mẹ nó, cũng đúng.

      Mặc dù tuổi Trương Nghiêu còn trẻ, nhưng bọn họ công nhận là ông chủ tốt.

      khất nợ tiền lương, còn cho bao lì xì to, quan trọng nhất là hiền lành, ông chủ như vậy nếu uống đến ngoắc luôn làm sao bây giờ?

      Tiểu Lý chợt tỉnh táo tinh thần, chớp mắt, bỗng nhiên thông minh ra.

      có cách rồi.”

      Lúc Từ Tái Xuân nhận được điện thoại của tiểu Lý, ở nhà bếp làm bánh trôi nước.

      Từ lão hổ từng với tối này Trương Nghiêu tụ họp, chắc uống rượu, sợ chỉ uống ăn gì, nên ở nhà làm trôi nước.

      Vừa làm xong, điện thoại gọi đến.

      Đầu dây bên kia, tiểu Lý ăn giản dị cũng khoa trương cho Từ Tái Xuân biết Trương Nghiêu uống sắp ngoắc rồi.

      Từ Tái Xuân vừa nghe Trương Nghiêu khó chịu, lập tức vội vàng muốn ra ngoài.

      Sau đó, tiểu Lý thân thiết cho địa chỉ.

      Bên này Trương Nghiêu cũng biết Từ Tái Xuân tới. Thực ra từ tối qua, để ý Từ Tái Xuân.

      Đáng nhẽ cho rằng Từ Tái Xuân để ý, kết quả người ta ôm con gấu kia ngủ như heo.

      Trương Nghiêu cảm thấy đúng là ngu ngốc.

      Biết ngay phụ nữ thể nuông chiều, nhớ lại dạo này đối xử với Từ Tái Xuân, quả nhiên quá chiều chuộng .

      Trương Nghiêu quyết định lạnh lùng với Từ Tái Xuân thời gian, để biết cuộc sống đau khổ cỡ nào.

      Song…

      Từ Tái Xuân hoàn toàn nhận ra.

      Mẹ nó! Phụ nữ đúng là động vật tuyệt tình mà, làm gì có nhạy cảm chứ! Người ta nhạy chính là nhạy cảm, động tí là hít mũi chớp mắt, nhưng sau khi có niềm vui mới rồi, tình cũ như hoàn toàn bị xem .

      A…

      Trương Nghiêu ôm ngực, vì sao toàn thân đều có cảm giác như trúng tên nhỉ.

      Rượu ngon nối tiếp nhau, biết Trương Nghiêu uống hết bao nhiêu rồi.

      Uống đến cuối cùng, thanh huyên náo bên tai còn nữa, toàn bộ thế giới chỉ có mảng yên tĩnh.

      Khi có ý thức, thấy đôi mắt to kia của Từ Tái Xuân lo lắng nhìn .

      ơi… , sao chứ?!”

      “Sao em lại tới đây?”

      Có thể Trương Nghiêu ngàn chén say, nghĩ chỉ cần mình muốn say nhất định say.

      Lúc này, nhìn người con trước mặt, hình như hơi say rồi đấy.

      “Sao em lại tới đây?” lặp lại lần nữa.

      Từ Tái Xuân cảm thấy nơi này hơi ồn, do đó tiến đến bên tai lớn tiếng : “ ơi… bánh trôi.”

      Hở… Trương Nghiêu phản ứng kịp.

      Đồ ngốc này lại làm đồ ăn cho mình.

      ăn!” Hai người họ chiến tranh lạnh đó, chờ chút… đến gần như vậy làm gì.

      Trương Nghiêu vừa ăn, Từ Tái Xuân ngây ra lúc, lập tức sa sút ngay.

      Haha… Trương Nghiêu ở trong lòng cười, biết cảm giác hi vọng bị phá tan chưa. hahahaha…

      Song, giây kế tiếp, lần nữa Trương Nghiêu cảm thấy tất cả đều vượt khỏi dự liệu của mình.

      Từ Tái Xuân kéo tay , trực tiếp kéo rời khỏi phòng.

      Lúc này, Trương Nghiêu cảm giác tất cả thanh thế giới đều trở về, nên ràng nghe được thanh ồn ào bên tai.

      Nếu là bình thường nhé, khẳng định Trương Nghiêu cảm thấy hơi mất mặt.

      Nhưng hôm nay, chắc uống say rồi, vậy nên thấy hơi hạnh phúc khi được bàn tay mũm mĩm kia nắm.

      Từ Tái Xuân kéo tìm được hành lang an tĩnh, vỗ vỗ mặt , mặt đỏ ửng, môi cũng trơn bóng, rất ưa nhìn.

      Từ Tái Xuân nghĩ trước đây đều do cho ăn kẹo, cũng phải cho ăn.

      Nên…

      Từ Tái Xuân tiến lại gần, thơm lên môi Trương Nghiêu cái.

      Mẹ nó! Đẩy ấy ra! Mau mau đẩy ấy ra!

      câu này liều mạng trong đầu Trương Nghiêu.

      Nhưng động tác của lại làm thế, đáng nhẽ cái tay nắm vai bé ngốc chuẩn bị hung hăng ném , song đến cuối cùng lại trở thành hung hăng ôm lấy.

      chắc chắn say rồi, bằng sao cảm thấy đồ ngốc này đáng thơm ngọt vậy.

      Từ Tái Xuân vốn chỉ nghĩ lướt qua liền thôi, hôn cái, đút chút kẹo là đủ rồi.

      Nhưng tuyệt đối ngờ, khác với bình thường, hôm nay hơi xa lạ, cũng có chút hung dữ mạnh mẽ. nắm vai , cho , chỉ thế, đầu lưỡi … đầu lưỡi còn đưa vào miệng , Từ Tái Xuân bị dọa, hình như hơi sợ nên lui về sau, song lại chụp đầu , đầu lưỡi linh hoạt kia thâm nhập sâu vào miệng .

      Cảm giác kỳ quái.

      Rất ngọt, nhưng giống lúc ăn kẹo.

      Đầu óc Từ Tái Xuân choáng váng, hơi thở cũng dần dần bất ổn.

      ơi…

      sắp nghẹt thở.

      Trương Nghiêu nương theo ý say, tiến hành ‘xâm phạm vô nhân đạo’ với Từ Tái Xuân, may mà, hai người đều cảm thấy mỹ mãn.

      lát sau, Trương Nghiêu cảm nhận được động tĩnh của Từ Tái Xuân, mới luyến tiếc buông bé ngốc ra.

      “Ngốc…”

      khẽ cụng đầu Từ Tái Xuân, thẩn thờ, ngay cả hô hấp cũng biết.

      Chờ chút.

      Hình như có thứ gì đó, phải xảy ra như vậy.

      Trương Nghiêu cúi đầu, véo Từ Tái Xuân cái, có động tĩnh, lại véo cái, vẫn có động tĩnh.

      lát sau, Trương Nghiêu lặng lẽ thở dài, sau đó bất đắc dĩ tiếp nhận .

      Mẹ nó! hôn Từ Tái Xuân ngất luôn.
      Last edited: 22/11/15

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 22
      Nhờ rượu, Trương Nghiêu càng nhìn Từ Tái Xuân càng thấy đáng .

      Khuôn mặt mũm mĩm trắng trẻo, lông mi dài dài in mặt, Trương Nghiêu thuận tiện vươn tay nắm nắm bộ ngực nặng trịch, hết sức hài lòng.

      nghĩ, đêm nay chắc là ngày rất tốt đẹp, ví dụ như…

      Ngày động phòng đó, khà khà khà khà.

      Đúng, Trương Nghiêu uống ít rượu lại bắt đầu có ý xấu.

      Tối nay thứ có chính là kiên nhẫn, thậm chí trong lúc Từ Tái Xuân ngất gọi điện đặt khách sạn gần đó, đến nỗi sợ xuất bất ngờ gì, còn hỏi kích thước bao cao su của khách sạn.

      Thành , ở mặt này là người mới, thực vẫn có chút xấu hổ.

      Khà khà khà khà khà…

      Từ Tái Xuân ngất hồi, tỉnh.

      ngốc còn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhìn Trương Nghiêu lúc, chẳng biết tại sao mặt càng ngày càng nóng.

      Cũng may Trương Nghiêu mặt dày, thấy mặt nàng ngốc đỏ bừng, trong lòng càng vui mừng, nhưng mặt vẫn biểu cực kỳ hờ hững.

      Đúng vậy, bình tĩnh tà mị ngông cuồng chính là .

      “Được rồi, tại sao em tới đây?”

      Trương Nghiêu vừa hỏi thế, Từ Tái Xuân mới chính thức tỉnh táo, “, em đưa bánh trôi đến cho !”

      Rốt cuộc Từ Tái Xuân nhớ tới bánh trôi nước.

      Bánh trôi nước hơi nguội, nên rất ngọt.

      Trương Nghiêu cũng thích ăn đồ ngọt, bất quá chẳng biết có phải trước đó ồn ào trận, hay uống quá nhiều rượu , nên Trương Nghiêu thực hơi đói bụng.

      Vả lại Từ Tái Xuân nấu gì, ngoại trừ mấy lần ban đầu những lần sau phải đều ăn sạch sao?

      Trương Nghiêu ăn uống no đủ, bèn tính làm chuyện xấu.

      Khi kéo Từ Tái Xuân chuẩn bị rời , tiểu Lý và vợ chẳng biết từ nơi nào nhảy ra, túm Trương Nghiêu lại, “ Trương! Á… em Xuân, em đến rồi hả?”

      Tiểu Lý đóng kịch quá dở, Trương Nghiêu phải khinh bỉ. ràng chính cái tên khốn này gọi Từ Tái Xuân tới, bằng đồ ngốc Từ Tái Xuân này sao biết ở đây, còn uống rượu.

      Trương Nghiêu cười lạnh, đầu óc tiểu Lý trống rỗng hoàn toàn nhận ra xem thường của ông chủ, chỉ thân thiết nhìn Từ Tái Xuân.

      “Em Xuân, em tới rồi hả? Á… bánh trôi bị ăn hết rồi, đáng tiếc ghê. Đúng rồi… em Xuân, trong phòng có hoa quả đấy, em ăn ?”

      “Khỏi…” Khỏi cần.

      “Ăn ạ!”

      Trương Nghiêu thầm tiếng ‘Khỏi cần!’, quả nhiên Từ Tái Xuân chịu nổi hấp dẫn của đồ ăn, bị hai vợ chồng tiểu Lý bắt chuyện nhiệt tình dẫn vào trong phòng.

      Mẹ nó!

      Trương Nghiêu ấn mi tâm suy nghĩ hai chuyện.

      Tối hôm nay phong hoa tuyết nguyệt chắc được rồi.

      Còn nữa, sang năm, phải trừ tiền lương tiểu Lý! Con bà nó!

      Phần lớn các công nhân ở tiệm sửa xe đều là thanh niên, rất thích em mềm mại Từ Tái Xuân này, đặc biệt em mềm mại còn làm thức ăn rất ngon, nên rất được hoan nghênh.

      Đợi Trương Nghiêu trở lại, trước mặt Từ Tái Xuân chất đầy hoa quả, Trương Nghiêu bực mình, muốn Từ Tái Xuân ăn nhiều đồ thế, tính mở miệng, Từ Tái Xuân bị vợ tiểu Lý kéo hát.

      Mẹ nó! Hai này còn hát tình ca < Trong mắt em chỉ có [1] >…

      [1] – em ở đây như I – you trong tiếng , hai hát bài đó giống như trong mắt hai chỉ có nhau, Nghiêu chúng ta.

      Trương Nghiêu cảm thấy trong lòng bị nghẹn, càng thêm buồn bực.

      Đối với Trương Nghiêu mà , trong khoảng thời này đơn giản là sống ngày bằng năm.

      Từ Tái Xuân là người gặp người thương, rất nhiều người dùng đồ ăn đút cho , còn có ít thức uống lung tung. Trương Nghiêu vốn muốn ngăn cản, bé này mà uống mấy thứ lung tung bụng khó chịu phải làm sao.

      Song, tiểu Lý kéo lại, “Nào, Trương, em mời ly.”

      Mời em cậu!

      Trương Nghiêu căn bản muốn để ý tới tên ngốc này, nhưng chắc tiểu Lý uống say, nên kéo liên tục hát tình ca lạc điệu. Giống hệt vợ , tiểu Lý cũng rất thích hát đối đáp tình ca.

      Trương Nghiêu bó tay, đành căm hận uống hết ly rượu.

      Mẹ nó! Rốt cuộc đám người này tính chơi tới khi nào, muộn lắm rồi, lại lạnh như vậy, chẳng lẽ nên về nhà nằm trong chăn ấm à?

      Bên này, Trương Nghiêu bị tiểu Lý túm liên tục uống mấy ly, bên kia Từ Tái Xuân hát mấy bài ngừng.

      Trương Nghiêu nhìn ngốc vừa nhảy nhót vừa vui vẻ, trong lòng khẽ thở dài đồng thời nhịn được cảm thán câu, Từ Tái Xuân này hát cũng rất dễ nghe.

      giống , thể hát.

      Người đàn ông thể hát chỉ có thể uống rượu, mà Từ Tái Xuân và vợ tiểu Lý hoàn toàn chiếm đoạt Micro, trở thành giọng ca vàng mới.

      Sau đó toàn bộ căn phòng đều là giọng của hai người.

      Kỳ thực, Trương Nghiêu cũng biết, sau khi Từ Tái Xuân ngốc có bạn bè đến thăm , có lẽ, trước đây chưa ngốc cũng thông minh lắm, bằng cả người bạn thân cũng chẳng có.

      Bình thường đều ở nhà, bên cạnh ngoại trừ dì Thái, Từ lão hổ, .

      Bất quá tình tình thân làm thế nào cũng thể thay thế tình bạn, nên Trương Nghiêu thấy Từ Tái Xuân vui vẻ vậy, mặc dù rất muốn dẫn , song cuối cùng cũng nhịn.

      thích ngắm Từ Tái Xuân cười.

      Đôi mắt cong cong, con ngươi lóe lên niềm vui giản đơn.

      Vì phóng túng, Từ Tái Xuân uống say.

      Thực ra chuyện này chỉ là hiểu lầm. Vợ tiểu Lý chuẩn bị rượu cho Từ Tái Xuân, nhưng hai người đều quá high, miệng khô lưỡi khô, bưng ly nước bên cạnh lên uống.

      Khi Từ Tái Xuân bắt đầu uống cũng chẳng biết đó là rượu, có điều cảm thấy vị ngọt ngọt, uống rất ngon.

      hớp tiếp hớp, ly tiếp ly, sau đó rượu đỏ này ngấm đủ, chắc từ lúc bắt đầu Từ Tái Xuân phát ra, song dần dần, mặt ửng hồng, đầu cũng choáng váng.

      Kế tiếp, dứt khoát bò đến bên người Trương Nghiêu, ôm cánh tay Trương Nghiêu ngủ.

      Nếu lúc trước Trương Nghiêu còn muốn mượn rượu để bản thân dẫn Từ Tái Xuân thuê phòng ở bên ngoài, nhưng sau đó lại còn cách nào phải ở bên ngoài .

      Vì Từ Tái Xuân uống say.

      Đồ ngốc biết mình uống say, cũng rất ngoan, bò đến bên cạnh , ôm tay nhàng thiếp .

      Trương Nghiêu hận đến nghiến răng nghiến lợi, vươn tay ra cuối cùng bất đắc đĩ vỗ vỗ đầu bé, “ khiến người ta bớt lo mà!”

      Trương Nghiêu ôm Từ Tái Xuân tới khách sạn.

      Có vẻ ôm kiểu công chúa lãng mạn hoàn mỹ, lại làm Trương Nghiêu chân chính ngộ ra chuyện.

      Mẹ nó, thực ra Từ Tái Xuân còn hơi béo, ôm tê cả tay.

      Cũng may, khách sạn cách đây tính là quá xa, nên Trương Nghiêu mới bị mất mặt ở trước mặt mọi người.

      Mặc kệ Trương Nghiêu đau khổ hay , Từ Tái Xuân ngủ rất say.

      Ngay cả Trương Nghiêu ném lên chiếc giường ở khách sạn, cũng chỉ lật người.

      là y như heo mà.

      Trương Nghiêu thở dài, cả người đầy mùi rượu, tắm táp cái trước, khi tắm trông thấy vật dụng muốn dùng kia, trong lòng lại rất hận.

      Từ Tái Xuân! chắc chắn phải làm em!

      Mẹ nó! Tưởng uống say ra tay sao? Khà khà khà khà, em quá coi thường sức chiến đấu của người đàn ông rồi!

      Trương Nghiêu càng nghĩ càng nổi giận, mướn phòng còn làm việc, có còn là đàn ông ?

      Gấp rút tắm rửa cơ thể chiến đấu, Trương Nghiêu quyết định vác súng ra trận. Song tiến tới bên người Từ Tái Xuân ngửi ngửi, mùi người bé này cũng rất nặng.

      Mặc dù phần lớn đều là mùi của những người khác trong phòng, mùi người khó ngửi, nhưng Trương Nghiêu vẫn chịu nổi.

      Cứ thế này, luôn có loại cảm giác bị những người khác vây xem.

      Trương Nghiêu vuốt mặt Từ Tái Xuân, do dự hồi, rốt cuộc hạ quyết tâm.

      cũng phải tắm cho Từ Tái Xuân.

      Thơm ngào ngạt, ăn thoải mái.

      Nhưng lúc tiến hành việc lại hơi khó khăn.

      Đầu tiên, Từ Tái Xuân ngủ an phận, Trương Nghiêu rất muốn ôm vào phòng tắm, song Từ Tái Xuân bằng lòng chút nào, trong lúc ngủ mèo con chơi trò trốn tìm với .

      tới em chắn, ôm em đá.

      Bụng Trương Nghiêu trúng hết mấy cú, rốt cuộc mất hết nhẫn nại.

      Mẹ nó! cần tắm, lau khô được rồi.

      Trương Nghiêu phải người ưa sạch , nhưng thấy Từ Tái Xuân ngủ vẫn còn lẩm bẩm khó chịu, có lẽ, cần phải lau sạch mới bắt đầu ăn cơ.

      Hơn nữa, giúp Từ Tái Xuân cởi quần áo, Trương Nghiêu hết sức vui vẻ.

      Khà khà khà khà…

      Chắc hơi thở của Trương Nghiêu khá quen thuộc, nên lần này Từ Tái Xuân chống đối nhiều. Từng món từng món quần áo được cởi xuống, ánh mắt Trương Nghiêu cũng nhìn mãi.

      Từ Tái Xuân quả thực gầy, nhưng thực ra bề ngoài đến nỗi gọi là mập. Thay vì béo, còn bằng hơi đẫy đà.

      Cả người Từ Tái Xuân đều là thịt, song đôi chân lại to, chỉ to, còn cân đối trắng trẻo. Trương Nghiêu sửng sốt trong phút chốc, nhịn được sờ sờ đôi chân mềm mại ấy.

      bé này… mặc quần lót con gấu cơ.

      Trương Nghiêu cười khà khà, sau đó vươn tay cởi quần lót Từ Tái Xuân ra.

      Chắc trong lúc ngủ bị lạnh, nên Từ Tái Xuân rụt lại.

      động tác này của , khiến Trương Nghiêu kinh ngạc phát cả người chỗ làm hài lòng nhất chính là bộ ngực to đầy đặn.

      Trương Nghiêu trợn cả mắt lên.

      Lớn vậy, mềm vậy, trắng nõn mềm mại, vùi mặt vào đó thích hợp nhất.

      Trương Nghiêu nghĩ, cũng khách sáo, cởi áo lót Từ Tái Xuân xuống, nhào tới cọ cọ, ôi ngày trở nên tốt đẹp là lúc bắt đầu vùi vào ngực đây mà.

      Mẹ nó! Giờ phút này cuối cùng cũng hiểu chỗ tốt của ngực to nhưng ngốc nghếch, cọ cọ cọ, tiếp tục cọ.

      Trong nháy mắt, đột nhiên Trương Nghiêu cảm giác có gì đó đúng.

      Tưởng tượng chút, chiếc giường to đùng, lỏa thân bị cởi sạch , sau đó là gã đàn ông bỉ ổi giở trò hèn hạ. Hả, nghĩ thế nào cũng thấy thích hợp.

      Trương Nghiêu ngẩng đầu, mặc dù rất muốn tầm mắt trông thấy khuôn mặt Từ Tái Xuân, song chỉ có thể thấy bộ ngực to trắng nõn của .

      Khà khà khà khà… Đến lúc này rồi, còn giả vờ đứng đắn cái gì.

      Ôi, chắc chắn phải tiếp tục vùi vào ngực.

      Trương Nghiêu vùi vào ngực ngừng, cảm thấy mỹ mãn, híp mắt, lúc chuẩn bị động tác kế tiếp, bỗng mũi hơi ngứa ngứa.

      Ơ…

      Có gì đó đúng.

      cúi đầu… tiện tay sờ mũi.

      sờ thôi, vừa sờ cái, cũng cảm giác ống máu bay thẳng lên ba ngàn thước (thước này 1 thước = 1/3 mét), làm sao cũng ngừng được.

      Mẹ nó! chảy máu mũi!
      Last edited: 22/11/15

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 23

      biết là uống nhiều rượu, hay gần đây nhiệt trong cơ thể Trương Nghiêu quá thịnh, chung máu mũi sôi trào mãnh liệt, chảy mãi ngừng.

      Cuối cùng, Trương Nghiêu còn ham muốn gì nữa, nhìn tấm chăn nhuộm đỏ, vốn định kéo lại ném sang bên, song Từ Tái Xuân bọc quá chặt, nhường chút nào.

      Trương Nghiêu kéo nửa ngày, sức Từ Tái Xuân mạnh như trâu, thực muốn kéo xuống đất luôn.

      Quên , cứ ngủ như vậy thôi.

      Vết máu khiến Trương Nghiêu hơi khó chịu, che mũi, lau sạch vết máu lưu lại giường, trước khi mơ mơ màng màng ngủ, chuyện nghĩ đến chính là, ngày mai, có lẽ phải đền tiền tấm chăn.

      Aizz…

      thực khổ thể tả.

      Song, phải biết rằng chuyện Trương Nghiêu khổ thể tả vẫn chưa xong.

      Chẳng hạn như tối nay, chảy máu mũi tới hơn nửa đêm, sau khi chịu khổ cuối cùng ôm Từ Tái Xuân thơm ngào ngạt thiếp .

      Cũng biết ngủ đến bao lâu, chợt nghe tiếng ra sức đập cửa.

      Vãi, có cho người ta ngủ ngon .

      Từ lão hổ chết tiệt, bảo ông ấy rồi đừng gõ cửa như thế mà!

      Chờ chút…

      Trương Nghiêu mở mắt, cũng tỉnh giấc, đúng, chỗ này phải ở nhà, chỗ này là khách sạn, tại sao có tiếng gõ cửa (phá cửa).

      Đầu tiên Trương Nghiêu lấy tấm chăn bọc Từ Tái Xuân thành khối, giây kế tiếp, đám cảnh sát phá cửa tiến vào.

      “Giơ tay lên! Kiểm tra phòng!”

      Mẹ nó! Trương Nghiêu thầm chửi mẹ nó. Vì ở chỗ kia mấy năm, có cảm tình gì với người bên kia. Vất vả lắm mới thoát khỏi mấy năm địa ngục, ra ngoài thề động thủ nữa, tốt nhất giao tiếp với những người đó, song tuyệt đối ngờ còn có chuyện kiểm tra như vậy.

      Bị ầm ĩ thế, Từ Tái Xuân cũng tỉnh. Từ trong chăn mềm vươn tay ra, người vẫn thoáng mơ hồ, “ ơi… ồn quá…”

      Ánh mắt người ở đây đều tốt lắm.

      em?!

      Trương Nghiêu thực có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa sạch, giải thích với họ là hai vợ chồng, lần này cũng chẳng ai tin.

      Cuối cùng, Từ Tái Xuân được đáp lại, bèn vén chăn lên. vén còn may, vừa vén vết máu trong chăn cũng lộ ra ngoài.

      Trước mặt Trương Nghiêu tối sầm, lần này, căn bản khỏi cần nhảy, vì có thể rửa sạch sao.

      Thấy Từ Tái Xuân sắp lộ cảnh xuân, Trương Nghiêu che chở , dỗ dành, “Ngoan nè, đừng sợ.”

      Lần này Từ Tái Xuân cũng tỉnh táo, nhìn khắp phòng sắc mặt mọi người đều khó coi, quả nhiên trốn phía sau Trương Nghiêu. Trương Nghiêu che chở , vẫn muốn đứng trước mặt đám người giải thích.

      Đáng tiếc, người ta vốn tin .

      Thấy dáng vẻ này, đều nghĩ chưa thành niên, mặc kệ Trương Nghiêu thế nào, dù sao cũng xác định vào cục uống trà.

      Khi Cố Tây Dương đưa giấy hôn thú và hộ khẩu tới cho Trương Nghiêu và Từ Tái Xuân, đúng lúc trò chuyện với sư huynh cảnh sát hồi.

      Cuối cùng, biết được từ đầu đến cuối việc Cố Tây Dương ôm bụng cười haha, Trương Thiết Ngưu, mày cũng có ngày hôm nay!

      Sắc mặt Trương Nghiêu biến đen, mặc dù Từ Tái Xuân xảy ra chuyện gì, song nhìn mặt Trương Nghiêu, cũng dám trêu vào .

      Nhưng mình lại sợ, bên cạnh đều là người xa lạ, tất cả còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn .

      rất sợ, tuy sắc mặt Trương Nghiêu càng đáng sợ hơn, nhưng lúc này Từ Tái Xuân tìm được người quen thuộc nhất, do đó kiềm nén hồi, vẫn nắm tay Trương Nghiêu.

      Bên này, người phụ trách Từ Tái Xuân chính là nữ cảnh sát, nữ cảnh sát hơi lớn tuổi chút, nhìn dáng vẻ rụt rè của , giống như con mình vậy.

      thế kết hôn rồi, đối tượng lại là chàng trai có tính tình tốt, nữ cảnh sát thoáng lo lắng thay này.

      Chỉ e gặp phải người tốt đẹp, chàng trai đó nhìn sao cũng chẳng giống đàn ông tốt mà.

      Hết lần này tới lần khác dường như rất ỷ lại chàng trai, lúc này sắc mặt chàng trai khó coi vậy còn muốn nắm tay , sợ rằng bị hung hăng hất ra…

      Song ngoài dự đoán của nữ cảnh sát lần nữa, chàng trai đó chỉ sững sờ, lập tức trở tay nắm tay , động tác ấy cực nhanh, khiến nữ cảnh sát có chút ngậm được mồm.

      Chuyện thế giới này, khiến người ta thể nhìn thấu nhỉ.

      Hai người cho khẩu cung xong, cuối cùng chứng minh chỉ là hiểu lầm, in dấu tay bèn có thể .

      Lúc , cảnh sát trong đó còn câu, “Ai kêu hai người mấy người cởi mở ở nhà chịu lại muốn ra ngoài, chẳng đeo nhẫn, cũng tìm thấy thẻ căn cước…”

      Trương Nghiêu còn muốn điều gì, thấy dáng vẻ cười trộm của Cố Tây Dương, bèn im bặt, xoay đầu lại nhìn dáng vẻ đáng thương muốn khóc lại chẳng dám khóc của Từ Tái Xuân, trong lòng thở dài, vẫn thực sợ Từ Tái Xuân khóc đấy.

      …”

      Trương Nghiêu nắm tay Từ Tái Xuân, cũng mặc kệ đám cảnh sát xung quanh, khẽ vuốt đầu Từ Tái Xuân, “Ngoan, đừng sợ nè…”

      Đúng là buổi tối gà bay chó sủa, Trương Nghiêu nắm tay Từ Tái Xuân, thể xác và tinh thần mệt mỏi rã rời, giờ chỉ muốn về nhà mạnh giỏi thôi.

      làm gì cũng sao, chỉ cần có thể an ổn ngủ giấc tốt cũng được.

      “Chờ … Đồ của cậu làm rơi này.”

      Cảnh sát gọi Trương Nghiêu lại, thứ bọn họ đưa chính là cặp nhẫn. Trương Nghiêu nhìn nhẫn, lần trước vốn mua về để tặng Từ Tái Xuân, kết quả tiểu tinh vô lương tâm này vậy mà đan áo len cho Khoai Tây, làm hại vui vẻ uổng phí phen.

      Sau đó hơi tức giận, cố tình để ý Từ Tái Xuân, tiện tay để nhẫn vào túi tiền, ngờ mới vừa đánh rơi ở khách sạn, cuối cùng còn bị cảnh sát nhặt được.

      “Cảm ơn.”

      Trương Nghiêu nhận cặp nhẫn, nhét vào túi.

      Từ Tái Xuân rất muốn biết trong đó là thứ gì, song dường như Trương Nghiêu rất mệt mỏi, nên cũng ngoan ngoãn hỏi.

      Hai người ồn ào cả đêm lớn vậy, Từ lão hổ và dì Thái cũng tới.

      Bọn họ biết hai người bị bắt vào cục cảnh sát bởi lý do như vậy, đều cười.

      Cố Tây Dương nhịn cười, dì Thái cười với vẻ mặt doge, còn Từ lão hổ lại cất tiếng cười to.

      “Khá lắm… mày giỏi đấy.”

      Trương Nghiêu vạch đen đầy đầu, chuyện này có cái gì vui chứ.

      Từ lão hổ vuốt cằm, cực kỳ đắc ý cười, “Cứ cái đà này, sang năm tao có thể ôm cháu rồi.”

      Ông đúng là vui vẻ, nhưng Trương Nghiêu chẳng vui tẹo nào.

      mất mặt chết được.

      Mẹ nó! Làm hại mặt nóng bừng được chưa? Có cái gì vui đâu.

      Tất cả mọi người lại như ý nguyện của , cả nhà đều tới, còn ầm ĩ đến mức xấu hổ thế, kể cả cảnh sát cũng nở nụ cười.

      Từ Tái Xuân hiểu tại sao, nhưng người chung quanh đều cười, cũng cười theo.

      Trương Nghiêu chỉ tiếc rèn sắt thành thép, cuối cùng xoay người, hung hăng véo gương mặt núc ních của Từ Tái Xuân, đến khi rưng rưng mới thôi, tâm trạng mới đỡ được chút.

      Quên , mất mặt mất mặt. Dù sao cũng phải lần đầu tiên.

      Về đến nhà, Trương Nghiêu mệt hết sức, Từ Tái Xuân ở trong lòng nằm sấp hồi, lại càng nghĩ càng hiếu kỳ.

      Thứ giấu trong túi là gì nhỉ.

      sờ đông, sờ tây, Trương Nghiêu cũng phải chết rồi, bắt được tay Từ Tái Xuân, thoáng bất đắc dĩ, “Trời sắp sáng, em còn tìm cái gì?”

      Từ Tái Xuân thành thừa nhận, “ ơi, vừa nãy giấu thứ gì vậy?”

      Đồ ngốc này mắt sáng đó.

      Trương Nghiêu nhìn bé ngốc, cầm tay lên cắn cắn, lại trả lời câu hỏi của bé ngốc, chỉ : “Mai, dẫn em ra ngoài chơi chịu ?”

      Nhắc tới chơi, Từ Tái Xuân rất vui vẻ.

      “Được ạ! Muốn nơi có rất nhiều kẹo cơ.”

      biết.”

      Trương Nghiêu ôm từ Từ Tái Xuân vào lòng, thơm bờ môi đỏ tươi của cái, mới hài lòng nhắm hai mắt lại.

      Nếu nhẫn cũng mua, vậy đưa cho .

      Bất quá ngày mai là giao thừa rồi, nếu vào đêm giao thừa có thể cho ngạc nhiên này, nhất định rất tuyệt.

      Trương Nghiêu quyết định từ ngày mai thức dậy viết kế hoạch.

      Lần này, chắc chắn được có sơ hở.

      Có điều, nếu là giao thừa, chuyện với Từ lão hổ cũng nên thực .

      muốn dẫn bé ngốc về mừng năm mới.

      Đối với Trương Nghiêu, chỉ có phụ huynh, đó là bà ngoại ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn. Đời này bà ngoại khổ lắm rồi, lúc còn trẻ chồng ở bên ngoài ngoại tình với những người phụ nữ khác, bà nhịn nửa đời người rốt cuộc chờ đợi được chồng trở về, nhưng vẫn chưa trải qua ngày tháng tốt đẹp chồng qua đời.

      Vất vả lắm mới nuôi nấng đứa con trưởng thành, kết quả con ở bên ngoài kiếm kẻ có vợ rồi, chuyện này cũng bỏ , còn ném đứa trẻ về.

      Cuối cùng con bỏ rất nhiều năm, ở nước ngoài còn theo gã buôn bán ma túy, đoái hoài đến đứa con trai.

      Bà ngoại cũng nhịn, thậm chí biết Trương Nghiêu bị đưa tới nhà họ Trương, mình bà từ nông thôn chạy lên thành phố, mặc dù đón Trương Nghiêu về, nhưng tìm chỗ cư ngụ gần đó, dựa vào nghề nhặt phế liệu liên tục ở cách đó xa trông chừng .

      Đời này người Trương Nghiêu đau lòng nhất chính là bà ngoại. Ban đầu khi kết hôn với Từ Tái Xuân, cũng muốn dẫn Từ Tái Xuân về gặp bà ngoại. Thậm chí chưa từng nghĩ lâu dài với Từ Tái Xuân.

      Khi đó vạch kế hoạch rất tốt, bắt lấy nhà họ Từ tiến hành cuộc trả thù hoàn mỹ của , song tuyệt đối ngờ người nhà họ Từ căn bản theo kế hoạch của .

      chỉ thế, dường như còn bị bỏ tù.

      Nắm lòng bàn tay , Trương Nghiêu chấp nhận số phận thở dài, xúc cảm mềm nhũn trong tay biết, sao cả, bị như vậy bỏ tù, dường như cam tâm tình nguyện mà.

      đời này là người thứ hai tốt với như vậy.

      có cách nào phụ lòng.

      Bà ngoại ở hẻm khá nhiều năm. phải lần đầu tiên Trương Nghiêu bảo bà ngoại dọn ra ngoài, nhưng bà ngoại đều từ chối.

      ở đây mấy chục năm, đều có tình cảm, bà nỡ .

      Trương Nghiêu biết, đây là chỗ cách Trương gia tương đối gần, bà ngoại muốn , cũng bởi vì .

      Nhưng, bất hiếu, cho bà ngoại biết, còn ở Trương gia nữa.

      Tiếng đập cửa vang lên, cửa bèn mở.

      Mắt bà ngoại bằng mấy năm trước, nhất là mấy năm trước, lúc Trương Nghiêu dối phải nơi khác học tập, mắt bà tốt rồi.

      Song, mặc dù tốt, nhưng bà ngoại cũng nhìn thấy đứa cháu trai nắm tay .

      Vâng, này, mặt tròn mông to, bà ngoại híp mắt, nhìn chút lập tức thích ngay.

      Tốt, mặt tròn có phúc lớn, vượng phu.

      Mông to, hắc hắc, dĩ nhiên là dễ sinh nở.

      Tác giả: Nhẫn muốn đưa.

      Thịt cũng muốn ăn.

      Chỉ số thông minh của nam chính chỉ ở mức nhất định…
      Last edited: 14/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :