1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân ngốc - Phó Du (70C full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 17

      Trương Nghiêu bị trận gào khóc huhuhu đánh thức.

      Mẹ nó! Ồn chết được…

      Trương Nghiêu mở mắt, trông thấy khuôn mặt phóng đại, râu mọc lỏm chỏm, dọa chết người.

      “Con rể tốt! Mày tỉnh rồi?!”

      Cả người Trương Nghiêu đều đau nhức, nhưng ngực càng đau hơn. vì cứu đồ ngốc Từ Tái Xuân ấy, ngay cả mạng cũng suýt còn, song tỉnh lại vậy mà chẳng thấy đâu, trái lại trông thấy cái mặt mo khủng khiếp của Từ lão hổ kia.

      Sau đó, Trương Nghiêu nghĩ tới chuyện quan trọng khác, mẹ nó, trong lúc hôn mê người ghé vào tai khóc thút thít đừng là Từ lão hổ nhá.

      Nghĩ đến người đàn ông ôm thân thể khóc huhuhu, thỉnh thoảng còn lấy drap giường dưới người lau nước mũi, cả người Trương Nghiêu đều thoải mái.

      So với vẻ ngoài yên tĩnh của Trương Nghiêu, Từ lão hổ có vẻ hết sức kích động, duỗi móng vuốt hổ, túm cánh tay Trương Nghiêu dùng sức hồi, “Con rể tốt? Mày có thể tỉnh rồi! Làm ba mày sợ muốn chết, tao tưởng mày hẻo luôn chứ.”

      Mẹ nó! Ông mới hẻo đó! Cả nhà ông đều hẻo!

      Trương Nghiêu ở trong lòng phẫn nộ, aizz, toàn thân đều đau nhức.

      Khoan … Ký ức quay về, lúc cứu Từ Tái Xuân gần như bị vùi trong đống đổ nát, chờ chút thể nào, tàn phế chứ.

      Mặt Trương Nghiêu nhanh chóng trắng bệch, suýt chẳng dám nhìn toàn thân .

      Lúc này Từ lão hổ thông minh cách hiếm thấy, vỗ vai , thiếu chút vỗ cả ngụm máu trong lòng ra luôn.

      “Yên tâm , tứ chi mày hoàn hảo, chẳng có chút vấn đề nào.” xong, ông còn lén lút tiến tới bên tai nhàng vứt thêm câu, “Yên tâm, tao còn cố tình kiểm tra cái chân thứ ba cho mày rồi… Yên tâm, rửa sạch xong vẫn dùng được như trước, hohohohoho…”

      Kiểm tra…

      Rửa…

      Trương Nghiêu vô lực giơ tay lên, khẽ câu đầu tiên sau khi tỉnh lại.

      “Con muốn ở mình trong chốc lát.”

      A a a! cũng muốn khóc! Mẹ nó! Lúc mê man, rốt cuộc xảy ra chuyện gì! Tại sao hoàn toàn muốn biết chi tiết trong đó.

      Cuộc sống an ổn của Trương Nghiêu chưa được bao lâu, người thứ hai bước vào là dì Thái.

      Thấy tỉnh, người phụ nữ mang vẻ mặt Dodge vọt tới, ôm cánh tay khóc a a a trận.

      Trương Nghiêu cảm thán, cái nhà này cuối cùng cũng có người bình thường.

      Song dì Thái nhìn cách thương, sâu kín ném câu.

      “Cũng may giữ được khuôn mặt đẹp trai của cậu, nếu thực bằng chết cho rồi!”

      “…”

      Trương Nghiêu cảm thấy trái tim… hơi bị làm mệt.

      Thực ra Trương Nghiêu rất muốn biết sao Từ Tái Xuân đến thăm . bị hủy dung, cũng đứt đoạn chân thứ ba, còn cứu được cái mạng ngốc của Từ Tái Xuân, tục ngữ , tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo[1], Trương Nghiêu thể nào ôm hi vọng việc cảm ơn báo đáp của ngốc Từ Tái Xuân này, song xảy ra chuyện rồi, tại liệt nửa người, mẹ nó, rốt cuộc phải tới thăm chút chứ. Chả thèm thăm , là sao.

      [1] Nguyên văn 滴水之恩, 涌泉相报nghĩa là: Ân nhận dù chỉ là giọt nước nhưng đền đáp cả suối nước cũng chưa đủ báo ân.

      Trương Nghiêu biết những người khác thế nào, hình như rất giỏi tự tưởng tượng, còn suy nghĩ vớ vẩn.

      nghĩ tới vạn năm gặp lỡ đất, nghĩ tới cái nhà trọ hẻo lánh đáng chết đúng lúc sụp đổ, suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, cuối cùng nghĩ tới Từ Tái Xuân.

      Phải chăng Từ Tái Xuân khôi phục trí nhớ?

      Vì khôi phục trí nhớ, nên lần nữa cắm đầu vào vòng tay ôm ấp của tên khốn Trương Kiêu.

      Bằng , giải thích thế nào khi tới thăm , ngay cả con Khoai Tây lười nhất trong nhà cũng tới rồi, sao còn chưa đến????

      Có lẽ Trương Nghiêu nghĩ tới lời giải thích hợp lý nhất.

      Khoan … Di động đâu! muốn hỏi thăm tên lẳng lơ Trương Kiêu, có phải ở nước ngoài xa xôi còn muốn khoe khoang lẳng lơ ở bên này hay ! Còn nữa… Từ Tái Xuân, em tới đây! đảm bảo đánh chết em!

      Trương Nghiêu ôm bụng cam lòng và phẫn nộ ngủ thiếp , lúc nửa tỉnh nửa ngủ, lại nghe được thanh huhuhu.

      Ồn quá.

      Lẽ nào Từ lão hổ lại tới khóc tang.

      Mẹ nó! vẫn chưa chết mà! Khốn kiếp! Còn có cho người ta sống !

      “Vãi! Ông là con ma nào!”

      Con ma kia hình như cũng sợ hết hồn, xoay người lăn xuống giường, còn nhanh chóng chạy ra ngoài.

      Cách di chuyển vụng về ấy, phải Từ Tái Xuân là ai.

      Trương Nghiêu trầm nhìn bộ dáng đồ ngốc muốn chạy trốn, cười lạnh.

      Còn biết tới thăm à, mau chóng qua đây, tuyệt đối tức giận!

      Quả thực Trương Nghiêu tức giận, cùng lắm thầm muốn bóp véo đồ ngốc ấy thôi.

      Nhưng đợi đồ ngốc ấy xoay người nhìn , Trương Nghiêu ngẩn người, ra đôi mắt tròn xoe hiền lành tại như bị tổ ong vò vẽ đốt vậy, sưng vù.

      ra, mấy ngày nay người liên tục khóc thút thít chính là .

      Quái lạ là, Trương Nghiêu cảm thấy trong lòng thoáng nhói đau. Nhưng giọng vẫn cứ thô lỗ, “Mắt em sao thế?”

      Từ Tái Xuân che mắt, dường như hơi ngượng ngùng, “Dì Thái… dì Thái rất xấu.”

      Trương Nghiêu đổi sắc mặt gật đầu, “Ừ rất xấu.” Khuôn mặt như bánh nướng, quả thực giống y đúc con mèo Snooby mạng.

      Từ Tái Xuân tủi thân bĩu môi, hình như lại muốn khóc.

      Trương Nghiêu thực sợ cứ tiếp tục khóc vậy mù mất, bỏ , tức giận, ngoắc ngoắc tay, gọi Từ Tái Xuân qua.

      “Đừng khóc… mắt em còn đau ?”

      Nhìn gần, Trương Nghiêu còn phát chuyện bất thường. Trước đây tay Từ Tái Xuân mũm mĩm, vì thon dài có thịt, mơ hồ còn có ngấn mu bàn tay mềm mại. Thời gian trước, Trương Nghiêu có việc gì làm bèn thích bóp tay Từ Tái Xuân, nhưng hôm nay, tay Từ Tái Xuân bị bó thành xác ướp, mơ hồ có thể thấy cả nước đỏ vàng giao nhau.

      Hồi trước đánh quyền cũng bị thương, nên rất , đây là biển của tay bị thương nghiêm trọng.

      “Tay em bị sao hửm?”

      sao ạ…”

      Từ Tái Xuân nhanh chóng muốn rút tay về, lại bị Trương Nghiêu bắt được.

      kéo vào lòng, bất chấp Từ Tái Xuân kêu shizz, từ từ mở tay trong đó ra.

      Đợi miếng vải trắng dần dần trở màu vàng, mơ hồ còn thấm cả máu, sắc mặt Trương Nghiêu càng ngày càng sa sầm.

      sực nhớ vài hình ảnh trước khi hôn mê, còn có thanh.

      Ngọn núi vẫn tiếp tục sạt lỡ, bị vùi bên dưới đống gạch đá. Mơ hồ, nghe được tiếng kêu khóc tan nát cõi lòng của bé ngốc, còn có lời khuyên của những người khác.

      Đừng cứu nữa, chắc chắn chết rồi.

      thôi, , bên này rất nguy hiểm.

      Lúc đó cũng muốn , đừng ở chỗ này nữa, còn chưa xác định cái gì trượt xuống tiếp, thôi, đừng ở đây. mình chết dù sao cũng hơn hai người cùng chết.

      Về sau, trí nhớ dần dần , chỉ nghe được bên tai vẫn còn tiếng khóc huhuhu, giờ nhìn đôi tay này của Từ Tái Xuân, bỗng nhiên sáng tỏ.

      Trương Nghiêu ngừng tay, nhàng quấn băng gạt về chỗ cũ.

      đau sao?”

      Từ Tái Xuân shizz tiếng, tủi thân gật đầu.

      Trương Nghiêu cóc đầu cái, khẽ , “Em biết gọi người tới giúp ư? Tay đào thành như vậy?”

      Từ Tái Xuân hít hít mũi, lầm bầm, dường như rất oán giận, “Bọn họ hư… cứu … em… em sao… chắc chắn có chuyện gì mờ.”

      Trương Nghiêu sờ gương mặt vô cùng bầu bĩnh của Từ Tái Xuân, rất lâu mới lên tiếng: “Em đào bao lâu?”

      Từ Tái Xuân nghiêng đầu, hình như nghiêm túc tự hỏi, “Em… em cũng hổng biết… Sau đó… bọn họ giúp em… giúp em…”

      Trương Nghiêu gì thêm. Mặc dù tính là người xuất sắc có chỉ số IQ cao nhất, song trải qua quá trình tự tưởng tượng, phần nào cũng hiểu bé kia gì.

      Chắc lúc đó tình huống nguy hiểm, tất cả mọi người thầm muốn chạy trối chết, đâu ai để ý đến .

      Chỉ có Từ Tái Xuân.

      bé ngốc này, ngay cả tìm dụng cụ cũng biết, lại muốn dùng tay đào ra.

      là… mẹ nó! Có chút xíu cảm động đó… Giọng đều nghẹn ngào mất rồi.

      Nhìn tay Từ Tái Xuân băng như xác ướp, Trương Nghiêu hít sâu hơi, “ muốn ăn chút đồ, em kêu dì Thái nấu cho được ?”

      Từ Tái Xuân híp mắt, gật đầu.

      Rất nhanh, bát cháo thịt nạc hột vịt bắc thảo được bưng tới.

      Vận may Trương Nghiêu tốt, chỉ bị gãy chân, tay trái gãy xương, người kỳ quái là chẳng bị tổn thương nặng gì, chỉ trầy xước chút. Do đó rốt cuộc có thể tự lo liệu.

      Khi dì Thái đưa cháo thịt nạc hột vịt bắc thảo tới nhịn được mắng Từ Tái Xuân mấy câu.

      “Tay con thế này còn chạy lung tung cái gì? Mau về ngủ !”

      Từ Tái Xuân lưu luyến rời nhìn Trương Nghiêu.

      Trương Nghiêu thổi thổi cháo, cuối cùng mở miệng : “Dì Thái à, để ấy ở lại .”

      Dường như dì Thái muốn cự tuyệt, nhưng Trương Nghiêu cười ném thêm câu, “Dì nhìn dáng vẻ ấy ngoan ngoãn trở về ngủ ư… Dì yên tâm, đợi tới giờ, đương nhiên con bảo ấy nghỉ ngơi!”

      Dì Thái thoáng do dự, rốt cuộc đồng ý.

      “Bất quá, hai đứa thể chung giường… Bỏ , dì dời cái giường sopha qua… Nhắc lại lần nữa, thể chung giường đó…”

      Trương Nghiêu cũng bất đắc dĩ, bộ dáng này của cho dù chung giường có thể làm được gì, dì Thái thực tưởng đói khát lắm sao, ngay cả giường bệnh cũng nhịn được phát tình à!

      Đối với chuyện hai người có thể ngủ chung phòng, Từ Tái Xuân rất vui vẻ.

      Nhanh chóng theo dì Thái ôm gối mình tới.

      Trương Nghiêu húp vài ngụm cháo xong, hết đói bụng. chuẩn bị buông xuống, lại phát bé ngốc nhìn đầy khát vọng.

      “Em muốn ăn hả?”

      Từ Tái Xuân nuốt ngụm nước bọt.

      “Lên đây ngồi…”

      Trương Nghiêu vỗ vỗ giường, thấy Từ Tái Xuân rất do dự, nhưng nhớ lời dì Thái.

      “Dì Thái … Em thể lên giường…”

      “Giờ dì ấy ở đây.” Trương Nghiêu cười cười, “Lẽ nào em muốn ăn?”

      Nhắc tới ăn, Từ Tái Xuân đặc biệt biết trung trinh và ranh giới cuối cùng, xoạt xoạt xoạt bò đến bên người Trương Nghiêu.

      “Há mồm… đút em… Nếu sao, đôi tay này của em còn có thể ăn thế nào…” Dáng vẻ Từ Tái Xuân gật đầu hệt như mấy con Sóc chó vậy.

      Á, thích nhất được đút ăn.

      Nhất là được đút ăn.

      E hèm, con Snoopy nó như thế này này, cứ tưởng tượng mặt bé Xuân thế này này
      [​IMG] [​IMG]

      Còn Sóc chó là loài gặm nhấm ở Bắc Mỹ
      [​IMG]
      Last edited: 14/2/16

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Trời cưng quá.......muốn được ôm ôm cắn cắn.....quyết định đổi mục tiêu san mí trai có mặt như bé X mới được.....
      LạcLạcdunggg thích bài này.

    3. dunggg

      dunggg Active Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      90
      Dễ thương quá :)) mình còn mê huống hồ ảnh
      linhdiep17LạcLạc thích bài này.

    4. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Chuˋi ui...thïch nhat doc truyen co´ ngô´c...chôˋng ngô´c,vợ ngô´c đêˋu thi´ch...truyen nay hay wa´ xa´...siu dê˜ thuong lun :yoyo52::yoyo52:
      linhdiep17LạcLạc thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 18
      Thực ra lúc này Từ Tái Xuân tính là đẹp, thậm chí phải là hơi xấu.

      Khuôn mặt tròn trịa của vì khóc nên hơi sưng vù, như cái bánh bao lớn trắng trẻo mũm mĩm. Đôi mắt sáng rực trước đây vì sưng đỏ mà híp thành đường may, khi Trương Nghiêu đút đồ cho ăn, phồng má tựa như Sóc chó ở đồng ruộng tìm được thức ăn vậy.

      Chẳng hiểu sao Trương Nghiêu muốn cười, cuối cùng cúi đầu nhìn bàn tay bó thành bánh chưng của , liền thu lại nụ cười.

      “Về sau… Gặp phải nguy hiểm chạy nhanh chút…”

      Từ Tái Xuân ăn uống no nê theo thói quen muốn dựa, hệt như trước kia, ăn uống no nê xong thích nhất được Trương Nghiêu vuốt tóc.

      Nhưng nhớ lời dì Thái , người Trương Nghiêu có vết thương, ngủ yên, làm thương tích của thêm nghiêm trọng.

      Từ Tái Xuân miễn cưỡng đè nén khát vọng, gãi đầu, đột nhiên có chút hiểu lời Trương Nghiêu , “ ơi…”

      “Nhớ lời , sau này gặp nguy hiểm đừng vọt tới đằng trước. Có thể chạy được bao xa cứ chạy.”

      “Nhưng… à…”

      Hình như biết nỗi lo lắng của , Trương Nghiêu khẽ ôm vào lòng, cúi đầu hôn bờ môi đỏ thắm của , “ chạy theo, nhớ kỹ chưa? Sau này chạy được bao xa cứ chạy…”

      bé ngốc Từ Tái Xuân được ăn kẹo, gương mặt bánh bao híp mắt, ngoan ngoãn gật đầu.

      Vì dì Thái dặn dò, Từ Tái Xuân ngủ thành lắm. Nên cuối cùng Trương Nghiêu cũng cho ngủ chung giường.

      Mấy ngày ngắn ngủi mất ý thức, nghe Từ Tái Xuân cũng chẳng ngon giấc.

      Mỗi ngày đều ghé vào tai khóc thút thít.

      giống như trẻ con vậy, gặp phải chuyện quan trọng chả biết nên làm thế nào cho phải, ngoại trừ khóc, còn có thể dùng tay đào bới ra.

      thế giới này, chắc ai ngốc như đâu.

      Trương Nghiêu thở dài, nhìn ngủ say sưa chiếc giường , giơ tay lên thoáng do dự, rốt cuộc rơi xuống gương mặt bầu bĩnh của .

      Từ Tái Xuân, nếu em cứ ngốc cả đời tốt quá.

      Vì như vậy, cũng có thể ở bên cả đời.

      Bởi lần này Trương Nghiêu bị thương, nhạy cảm phát được vài thứ, ví dụ như, Từ lão hổ cười càng hiền hòa với hơn.

      Mặc dù lần nào nụ cười hiền hòa của ông đều khiến Trương Nghiêu nổi da gà.

      Chắc do trẻ tuổi, tình trạng thương tích của Trương Nghiêu mau chóng hồi phục, rất nhanh, vết thương bắt đầu khép lại, người cũng có tinh thần hẳn. Dì Thái còn , hi vọng trải qua năm mới khỏe mạnh bình an.

      tại mỗi ngày Từ Tái Xuân đều vào bếp theo dì Thái nấu canh, bị thương ở xương, Từ Tái Xuân bèn nấu canh xương ống mỗi ngày.

      sợ ngấy, nên hàng ngày thay đổi cách nấu canh cho .

      Kỳ thực, thành , hơi ngấy , mặc kệ dùng cách nấu nào, chung quy đều là canh.

      Song cho tới bây giờ Trương Nghiêu đều ra, chỉ cần Từ Tái Xuân bưng lên, đều nể mặt uống sạch.

      chỉ thế, gần đây, trong nhà có kẻ đến ăn chực.

      Trương Nghiêu cảm thấy, kẻ ăn chực này còn đáng ghét hơn Khoai Tây, càng bằng cầm thú.

      Chẳng biết Cố Tây Dương nghe được ở đâu chuyện Trương Nghiêu bị thương, bèn chạy tới thăm .

      Đúng lúc, Từ Tái Xuân nấu canh xương ống củ sen cho Trương Nghiêu.

      Tận sâu trong đáy lòng Cố Tây Dương xem thường Từ Tái Xuân.

      Đầu tiên, cảm thấy ánh mắt này rất tệ, đàn ông tốt thế giới này có hàng ngàn hàng vạn, trước mặt mắt chó sắp bị đâm mù của kẻ đấy, nhưng nàng này sao lại thích tên rác rưởi Trương Kiêu kia chứ.

      Thậm chí ôm ý nghĩ hiến thân trong đầu, rất sợ Trương Kiêu khách sáo với trinh hả.

      Thứ hai, Cố Tây Dương cảm thấy Từ Tái Xuân ngốc, chỉ số thông minh thấp, thứ làm có chỗ nào ngon. Chẳng hạn như cái bánh quy lần trước, nướng khét.

      Do đó, lúc Từ Tái Xuân bưng canh lên, còn nhàng thổi nguội cho Trương Nghiêu, Cố Tây Dương lành lạnh phán câu.

      “Cái thứ này, ăn được sao?”

      Từ Tái Xuân ngẩn người, tay vươn ra rụt lại ngay.

      Tuy ngốc, nhưng mẫn cảm, có thể nhìn ra khinh bỉ trong mắt Cố Tây Dương.

      nhát gan, sợ Trương Nghiêu uất ức, nên tay duỗi lại rụt về.

      Trương Nghiêu vừa thấy dáng vẻ kia của liền biết ý đồ của , tóm tay Từ Tái Xuân, song nhận được tiếng Shiz của Từ Tái Xuân.

      Trương Nghiêu buông tay Từ Tái Xuân, nhàng xem xét.

      Khác với khoảng thời gian trước, tay Từ Tái Xuân còn đáng sợ thế nữa, nhưng vẫn còn nhiều chỗ sưng đỏ, ít vết thương kết vảy, hình như dính nước, hơi cương mủ.

      Trương Nghiêu đen mặt, chút nghĩ ngợi liền rống to, “Em làm cái gì vậy?”

      Từ Tái Xuân bị Trương Nghiêu rống, lại càng hoảng sợ, càng muốn lui về sau.

      Trương Nghiêu vừa thấy dáng vẻ rớt nước mắt cực kỳ đáng thương, lại nhịn được đầu hàng.

      lấy thuốc, bôi cho em… Còn đau ?”

      Từ Tái Xuân hít hít mũi, gật đầu, “Còn hơi ngứa à…”

      thể gãi, biết chưa?”

      Sau khi Từ Tái Xuân lấy thuốc ra, Trương Nghiêu túm tay , kiên trì cẩn thận bôi thuốc mỡ mát rượi cho , còn quên dặn , “Về sau cho dính nước nữa biết chưa? em bao nhiêu lần rồi, thể dính nước, bằng uống canh…”

      Từ Tái Xuân hít hít mũi, gật đầu.

      “Còn nữa…” Trương Nghiêu lại nhìn , “ cho phép khóc…”

      Từ Tái Xuân muốn cười, nhưng nặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.

      Trong lòng Trương Nghiêu khó chịu, nhưng có Cố Tây Dương ở đây, đành bảo Từ Tái Xuân ra ngoài trước.

      bé ngốc quả nhiên chưa dỗ xong, khóc thút thít, cúi đầu ra cửa.

      Mẹ nó! Trương Nghiêu xoay đầu lại, liếc Cố Tây Dương, chẳng biết từ lúc nào, bị màn đương của hai kẻ này chọc mắt bị thương, tại bưng bát canh xương ống củ sen lên uống.

      Trương Nghiêu suýt phun ngụm máu, “Đó là của tao…”

      “Đừng keo kiệt vậy mà! Thiết Ngưu! Được rồi… Canh của vợ ngốc mày tệ nha, xem ra ta cũng chẳng phải kẻ vô dụng…”

      Trương Nghiêu cướp cái bát tay Cố Tây Dương, lạnh lùng trừng Cố Tây Dương cái, “Tao cảnh cáo mày, đừng ấy ngốc…”

      “Cái gì, mày còn vì con ngốc mà…”

      “Đúng, tao trở mặt.”

      Cố Tây Dương sững sờ, trái lại chẳng ngờ Trương Nghiêu trực tiếp thế, “ uống uống, có cái gì đặc biệt hơn người đâu.”

      Đáng lẽ, bầu khí hơi xấu hổ, song Cố Tây Dương là kẻ chẳng biết xấu hổ từ trước đến giờ, nên nhanh chóng thoát khỏi tình huống lúng túng.

      “Được rồi, tay vợ của mày bị sao thế? Sao mà khó coi vậy…” Trước đây, nhớ hai móng vuốt của Từ Tái Xuân y như móng heo, trắng trẻo.

      Trương Nghiêu cúi đầu, hết sức rầu rĩ nhìn canh củ sen chỉ còn nửa trong bát, mẹ nó! Tên Cố Tây Dương này quá đáng , uống phân nửa rồi trả lại sao uống đây.

      Khi Cố Tây Dương tùy tiện hỏi thế, hắng giọng mới lên tiếng: “Lúc sạt núi, tao bị chôn. ấy muốn đào tao ra… tay bèn như vậy…”

      “Cái gì? Đào mày từ trong đống gạch đá ra?! Còn dùng tay… ta bị ngu hả…”

      Trong cái nhìn chòng chọc đầy lạnh lùng của Trương Nghiêu, giọng Cố Tây Dương dần rồi biến mất. nghĩ, có lẽ hiểu cảm giác của Trương Nghiêu.

      Cũng đúng thôi, trong lúc nguy nan chẳng màng sống chết, rời bỏ , con mẹ nó cũng chịu nổi.

      như vậy bất kể ngốc hay xấu, đều đáng được tôn trọng.

      Cố Tây Dương là người cảm tính thế đấy, do đó sau khi thăm Trương Nghiêu xong, muốn tới xin lỗi Từ Tái Xuân.

      Từ Tái Xuân ngồi ngay cửa chơi với Khoai Tây, Cố Tây Dương tới, chẳng biết gì, suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc nghĩ ra câu tệ.

      “Canh nấu rất ngon.”

      Từ Tái Xuân ngẩng đầu lên, Cố Tây Dương thoáng sửng sốt, mẹ nó! Gương mặt Từ Tái Xuân này đúng là tồi nha.

      Trắng trẻo mịn màng, còn mũm mĩm, đáng quá.

      Hèn gì thằng Trương Thiết Ngưu xem như bảo bối.

      Khụ khụ…

      Hình như lạc đề rồi.

      Cố Tây Dương hắng giọng, “Cái kia… làm gì thế…”

      Cố Tây Dương chẳng có kinh nghiệm trao đổi với kẻ ngốc, dựa theo suy nghĩ của , Từ Tái Xuân này chắc hệt như trẻ con.

      Mà trẻ con à, dụ dỗ là được.

      Từ Tái Xuân nhìn , gãi đầu, suy nghĩ rất lâu mới nặn ra câu.

      “Là của .”

      “…” Cố Tây Dương ỉu xìu thể tả, quả nhiên gặp trở ngại khi giao lưu với kẻ ngốc. Cái gì em em.

      Đợi nghi ngờ nhìn, Từ Tái Xuân nghiêm túc giải thích.

      “Canh là của … Chú thể uống.”

      Vèo ——

      giây đó, Cố Tây Dương cảm nhận rệt giọng ấy như lưỡi kiếm sắc bén đâm vào máu thịt , lúc rút ra còn mang theo vô số máu thịt.

      Thực đau thể tả.

      Cũng may, có dì Thái biết nhìn sắc mặt ở đây. Thấy vẻ mặt này của Cố Tây Dương, dì Thái giữ Cố Tây Dương lại ăn cơm, coi như đền bù trái tim mong manh của bị tổn thương.

      Bữa cơm này, coi như khiến Cố Tây Dương sáng mắt.

      Mẹ nó! Ngon quá!

      Trương Thiết Ngưu mỗi ngày bị coi như chó sao còn vui vẻ thế, hóa ra là cơm nước ngon, dinh dưỡng theo sau mà.

      Cố Tây Dương híp mắt, nuốt từng miếng từng miếng bò viên, mẹ nó! Ngon quá à!

      Lại , những món này phần lớn đều do Từ Tái Xuân làm, nhất thời Cố Tây Dương nhìn bằng ánh mắt có chút khác xưa.

      Xem ra, chân nhân bất lộ tướng, ưu điểm của Từ Tái Xuân này vẫn có rất nhiều.

      Đối với ánh mắt lấy lòng nịnh nọt của Cố Tây Dương ném qua, Từ Tái Xuân hoàn toàn chú ý.

      hít mũi, chả hiểu sao tinh thần hơi kém.

      Trương Nghiêu lâu rống . Hình như tức giận, song mấu chốt là, chẳng biết rốt cuộc giận cái gì.

      Từ Tái Xuân muốn khóc, vốn tới cửa phòng Trương Nghiêu rồi, lại thầm hối hận.

      Nhưng, giờ vào đó, lại rất sợ ánh mắt ghét bỏ của Trương Nghiêu.

      Từ Tái Xuân hít hít mũi, lui về.

      Cho dù ngốc, nhưng biết.

      Mặc dù dì Thái và ba , song người chung quanh đều ở sau lưng là đồ ngốc.

      biết mà.

      , chắc cũng nghĩ thế.

      Trương Nghiêu nằm giường, chờ hơn nửa buổi tối, nhưng chả chờ được người chiếc giường kia đến, cuối cùng mới hiểu.

      Vẫn chưa dỗ bé ngốc của xong, chắc lại đau lòng rồi.

      biết ngay thể lăn lộn chung chỗ với tên ngốc Cố Tây Dương mà, bữa nào chắc chắn phải treo ngay cửa tấm biển Chó dữ và Cố Tây Dương thể vào.

      Chờ chút…

      Hình như đây phải mấu chốt.

      Mấu chốt là, hình như Từ Tái Xuân tức giận.

      chả có kinh nghiệm dỗ con , tuy con người ta ngốc.
      Last edited: 22/11/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :