1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân ngốc - Phó Du (70C full + đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 14
      Chắc do thời tiết càng ngày càng lạnh, cũng có thể do Từ Tái Xuân tới ngày nên trong người khó chịu, cả đêm đều ôm Trương Nghiêu chặc.

      Từ Tái Xuân ngủ rất say, còn khẽ ngáy o o, cả người trắng nõn nà đúng là cuộc sống của heo.

      Nhưng, Trương Nghiêu lại đau khổ.

      Chắc đến mùa động… dục rồi, trước đây mỗi buổi sáng mặc dù theo thói quen dựng thẳng hồi, song từ lần trước sau khi từ chỗ Cố Tây Dương về, cảm thấy mình có thể dựng thẳng nhưng hạ xuống được, đắng lòng…

      Trương Nghiêu cực kỳ đau thương, đặc biệt Từ Tái Xuân quấn càng ngày càng chặt, đôi chân cân đối ấy liên tục cọ cọ giữa hai chân , Trương Nghiêu đỏ mắt.

      Còn có thể cho người ta sống ! Trong nháy mắt, chỉ muốn xông tới, mặc kệ tất cả, tách chân Từ Tái Xuân ra, mẹ nó, chiến đấu đẫm máu cũng được.

      Song, trong lúc Từ Tái Xuân ngủ chẳng biết mơ thấy đồ tốt đẹp gì, bẹp bẹp môi, cuối cùng còn ngọt ngào kêu tiếng “ ơi”.

      Nhất thời, Trương Nghiêu cảm thấy ý nghĩ vừa rồi của mình thực bằng cầm thú!

      Trương Nghiêu tự thấy bản thân bằng cầm thú chuẩn bị đích thân ra tay lo cơm no áo ấm.

      Thừa dịp Từ Tái Xuân còn chưa thức, Trương Nghiêu rón rén rời giường.

      Hừ, tại sao tên ngốc Cố Tây Dương luôn cho rằng đàn ông có phụ nữ là được chứ, hừ, chẳng phải có Ngũ nương sao?

      Tay Trương Nghiêu từng làm việc nặng, nên giống da thịt non mịn như thư sinh búng ra sữa, bất quá nốt chai ma sát trái lại có hương vị khác.

      Trương Nghiêu vừa nghĩ đến bộ ngực trắng nõn của Từ Tái Xuân, vừa tăng tốc động tác tay.

      Mẹ nó, tại sao vẫn chưa ra trời.

      Trương Nghiêu toát mồ hôi, mẹ nó, vậy là xong hay chưa.

      Vừa nghĩ có nên mượn quần lót của Từ Tái Xuân , cửa bỗng nhiên cạch cạch tiếng, “ ơi…”

      Mẹ nó! hù chết chim mà.

      thực chứng minh, chim Trương Nghiêu bị hù chết, chẳng qua chỉ bị Từ Tái Xuân đâm dao như thế, rốt cục ra luôn.

      Mà Trương Nghiêu bị phá hỏng chuyện xuân sắc mặt cũng tốt lắm, là đàn ông có lòng tự trọng rất cao, mặc dù vợ này ngốc, chưa hẳn biết làm gì, song Trương Nghiêu vẫn cảm thấy mất mặt.

      Trương Nghiêu mất mặt, dĩ nhiên gào thét với Từ Tái Xuân.

      ở đây làm gì?!”

      Khuôn mặt Từ Tái Xuân đỏ bừng, chẳng biết là từ trong chăn ấm chui ra nên đỏ, hay vì thấy thứ nên thấy mà đỏ nữa.

      Quên , quan trọng.

      Trương Nghiêu thô lỗ tiếp tục rống: “Vào nhà vệ sinh biết gõ cửa hả?!”

      Dáng vẻ Từ Tái Xuân vẫn mờ mịt, còn hơi tủi thân, “ đóng cửa mờ!”

      Trương Nghiêu: “…”

      Được rồi, nghìn sai vạn sai đều là lỗi của , Trương Nghiêu thừa nhận mình vu oan người ta.

      hít sâu mấy hơi, sau đó sải bước ra cửa.

      Đầu năm nay, da mặt dày chút mới tốt.

      Tựa như đồ ngốc này, mẹ nó! Chưa từng thấy đàn ông chơi chim sao? Vậy mà xem đến chớp mắt, sợ bị đau mắt hột hả?

      Trương Nghiêu thầm phun máu, lại phát ánh mắt đồ ngốc vẫn dõi theo .

      Lúc này cho dù suy nghĩ Trương Nghiêu có hồ đồ nữa, cũng phát có gì đó đúng.

      Đồ ngốc này…

      Là lạ.

      “Em sao vậy?” Mặt đỏ thế kia, lẽ nào bị sốt? giật mình, tối qua chắc chắn cướp chăn của Từ Tái Xuân mà.

      Trương Nghiêu sờ trán Từ Tái Xuân, hơi nóng.

      “Em có chỗ nào khó chịu ?”

      Từ Tái Xuân mơ mơ màng màng, đôi mắt to long lanh mờ mịt mảng, im lặng, chẳng qua khuôn mặt càng lúc càng đỏ.

      Mẹ nó! phải tối qua ngủ tới bị cảm chứ.

      “Em chờ chút, tìm nhiệt kế…”

      Nhưng còn chưa , góc áo bị móng vuốt nắm lấy.

      Cúi đầu, ánh mắt trong veo rạng ngời rực rỡ, “, ban nãy … rất đẹp.” Đồ ngốc giống như rất nghèo từ, do dự lát mới chật vật từ.

      Khụ khụ ——

      Bất giác rốt cuộc Trương Nghiêu cũng hiểu đôi chút.

      Đồ ngốc này mặc dù ngốc , nhưng dù sao cũng là trưởng thành. Theo lý thuyết, phát… tình, cũng có thể tư… xuân.

      Thiếu nữ tư xuân thấy đàn ông lỏa thể, còn tự mình… tuốt, đương nhiên xuân… tình… rối… loạn.

      Bất quá, nếu là bình thường, chắc chắn mặt đỏ tận mang tai tìm những chuyện khác che giấu, nhưng đồ ngốc này ngay cả dối cũng biết.

      Đúng, Từ Tái Xuân biết dối, Trương Nghiêu im lặng giây, nghĩ tới việc.

      “Trước đây em… từng thấy người khác làm vậy đúng ?”

      Từ Tái Xuân rất nghiêm túc suy nghĩ hồi, cuối cùng lắc đầu.

      Trương Nghiêu nghĩ, việc này có thể hiểu là người đàn ông đầu tiên lỏa thể mà Từ Tái Xuân trông thấy .

      Nhưng Trương Kiêu sao. Tin tức ở chỗ Cố Tây Dương chắc sai, ngày đó, lúc Từ Tái Xuân và Trương Kiêu gặp chuyện là ôm mục đích hiến thân mà.

      Lẽ nào Trương Kiêu thực được?!

      Bất quá, dựa theo tính tình Trương Kiêu, chắc đâu. nổi tiếng thương hoa tiếc ngọc mà.

      Nhắc tới Trương Kiêu, sắc mặt Trương Nghiêu thoáng khó coi. Ngẩng đầu nhìn Từ Tái Xuân ngốc nghếch, hít sâu mấy hơi.

      Thôi, chuyện trước kia cứ để nó trôi qua , cùng lắm Trương Kiêu xuất lần nào đánh lần đó là được.

      Trương Nghiêu nắm tay Từ Tái Xuân, khẽ ho khan tiếng, “Sau này, cho phép nhìn người khác…”

      Từ Tái Xuân chớp đôi mắt trong veo, ngoan ngoãn gật đầu: “ cho em nhìn hở?”

      Mặt Trương Nghiêu thoáng nóng bừng, “Sau này… cho em nhìn hết… còn… còn cho em chơi… đều… đều cho em… em được phép nhìn người khác… cũng được phép chơi của người khác!”

      Từ Tái Xuân cái hiểu cái gật đầu, nắm tay Trương Nghiêu dừng chút lại hỏi: “Ba sao…”

      cho phép!” Trương Nghiêu đen mặt, vươn tay hung hăng véo khuôn mặt mũm mĩm trắng nõn của Từ Tái Xuân, “Chuyện này là bí mật của chúng ta, ngoéo tay, nhớ kỹ!”

      Đôi môi đỏ mọng của Từ Tái Xuân hơi nhếch lên, cuối cùng trịnh trọng gật đầu.

      Vỗ về Từ Tái Xuân xong, Trương Nghiêu mới phát thời gian còn sớm.

      Khoai Tây đến cào cửa rồi.

      Con chó lười này, chỉ có Từ Tái Xuân và lúc nó đói bụng mới có tinh thần.

      Trương Nghiêu quen, chẳng qua khi mở cửa thấy móng vuốt Khoai Tây đè lên vật quen thuộc, Trương Nghiêu liền cảm thấy cả người khỏe.

      Tối qua áo mưa xé, hôm nay nghênh ngang nằm dưới móng vuốt Khoai tây.

      Mẹ nó! Con chó này, khi nào bọn họ có thể nấu nó đây!

      Trương Nghiêu đen mặt suốt dọc đường xuống cầu thang, lại phát bữa sáng hôm nay vô cùng phong phú.

      Song nhìn kỹ, tất cả đều bổ máu, còn tráng… dương.

      Nhìn vẻ mặt dạng doge của dì Thái, Trương Nghiêu chỉ có thể dùng im lặng và bình tĩnh để khống chế tâm tình sắp rít gào của mình.

      “Cậu, hai người còn trẻ, ngày tháng còn dài mà… Hahahahaha…”

      “…”

      Lẽ nào bà tưởng tối qua bằng cầm… thú, làm Từ Tái Xuân, còn chọc dì cả tới ư?

      Trương Nghiêu vui, kết quả vui là ăn hết bàn bữa sáng.

      Về phần cái đồ ngốc Từ Tái Xuân ấy, khiến thể xác và tinh thần bị thương, đói bụng .

      Trương Nghiêu thở phì phò ra cửa, vì sắc mắt đen kịt, nên hôm nay bầu khí ở tiệm sửa xe lạnh lẽo cách hiếm thấy.

      Cuối cùng, ngờ tiểu Lý tới đưa thiệp mời, làm tâm trạng Trương Nghiêu đỡ hơn chút.

      “Cuối tuần sau cậu đám cưới?”

      Tiểu Lý ngượng ngùng gật đầu: “Là đãi tiệc dưới quê, đãi trong thành phố đắt lắm, em nghĩ tiết kiệm chút tiền làm bộ trang sức tốt cho ấy.”

      Trương Nghiêu nhìn địa điểm, biết cái quê này.

      “Mặc kệ thế nào, cũng chúc mừng cậu.”

      “Vậy Nghiêu tới chứ?”

      Trương Nghiêu nhìn khuôn mặt mong đợi của chàng trai kia, nỡ lời từ chối, gật đầu.

      “Đương nhiên tôi rồi.”

      Cảm giác được người ta cần kiểu này ràng tệ.

      Song, hình như vui vẻ quá sớm, sau phút, tiểu Lý quơ tay múa chân, “Nhớ dẫn theo em Xuân nhé, bọn em đều rất thích món sườn xào chua ngọt em ấy làm…”

      Em Xuân… Trương Nghiêu đen mặt.

      Mẹ nó! Xưng hô lộn xộn cái gì!

      cước đá tiểu Lý ra ngoài, trở lại phòng lại việc còn chưa hết nóng.

      Mẹ nó! Cơn nóng vô hình chậm rãi dâng lên vù vù! Cái gì mà em Xuân! còn chưa gọi là em Xuân đấy.

      Trương Nghiêu ra sức lên án tiểu Lý ăn trong bát còn nhìn trong nồi, cuối cùng Cố Tây Dương lười nhác cắt ngang.

      “Giấy phép lái xe tới tay mày rồi, khi nào tìm xe thử hả?”

      Trương Nghiêu vừa nghe, cũng nghĩ đến vấn đề này. Chỗ tiểu Lý đãi tiệc, mặc dù có tuyến xe buýt, nhưng nhớ tới dáng vẻ yếu ớt của Từ Tái Xuân, vẫn nên lái xe thôi.

      “Lấy xe mày ra tao thử coi.”

      “Xe gì của tao?” Cố Tây Dương cảnh giác, xe của quý báu vậy, như vợ ấy.

      Vợ mình sao có thể bị người khác cỡi chứ.

      cho, mày muốn tự mua !”

      “Haha…” Trương Nghiêu mỉm cười, sau đó từ từ tới gần Cố Tây Dương.

      Nửa giờ sau, Trương Nghiêu hài lòng lái chiếc Porche của Cố Tây Dương rời , để lại Cố Tây Dương lệ rơi đầy mặt tại chỗ.

      Nếu tự chui đầu vào rọ chính là mà.

      Có điều, cũng phải kẻ tầm thường, xe bị ác bá Trương Thiết Ngưu cướp thương tiếc, cũng quyết định cho Trương Nghiêu vố.

      Chẳng hạn như, chuyện ‘quên’ cho Trương Nghiêu biết, Trương Kiêu tiết lộ Wechat, tết này về.

      Chính chủ Trương Kiêu này muốn về, theo lý thuyết, cá tính kích động thế. Vốn bất lương, lại nhìn nổi Trương Nghiêu sống tốt, ngẫm lại, đột nhiên có chút hưng phấn nha…

      Hoho, cậu ấm chính phái chống lại chú rể cưới thay, có trò để xem rồi.

      Vừa nghĩ vậy, Cố Tây Dương cảm thấy ban nãy trái tim đau đớn cũng đến nổi nào.

      Hohohoho…
      Last edited: 22/11/15

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Thịt chưa được ăn.........phải đấu tra nam rồi sao.....hây da........nghiêu ca nhịn hoài coi chừng hư đó nhoa.........hô......hô......hô
      LạcLạccaoduong thích bài này.

    3. Lê Nhi

      Lê Nhi Member

      Bài viết:
      79
      Được thích:
      18
      Tội nghiệp quá :yoyo44::yoyo44::yoyo25::yoyo25:
      LạcLạc thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 15
      Làm lão đại đương nhiệm của xưởng sửa xe, có thể Trương Nghiêu cực kỳ cho tiểu Lý thể diện.

      Dùng Porche của Cố Tây Dương đón dâu, làm sao cũng thấy mặt mũi rạng ngời.

      Bất quá, vì Trương Nghiêu dẫn theo Từ Tái Xuân, nên dọc đường đám cưới, tràn ngập gian khổ và khúc khuỷu.

      Kỳ thực, nguyên nhân chủ yếu chính là Từ Tái Xuân, vì sáng sớm ăn quá nhiều trái cây và sữa tươi, hơn nữa đường dài đằng đẳng, hoa lệ say xe.

      Lúc , Từ Tái Xuân vẫn còn hưng phấn thôi, nhưng ở chặng đường về, khuôn mặt nhắn của Từ Tái Xuân trắng bệch như tờ giấy.

      phải Trương Nghiêu chú ý, còn cố tình lái chậm, song sắc mặt Từ Tái Xuân vẫn rất khó coi.

      “Em sao chứ? Từ Tái Xuân!”

      Từ Tái Xuân lắc đầu, nắm góc áo Trương Nghiêu, khẽ tiếng, “ ơi… em khó chịu…”

      “Em nhịn thêm chút , lập tức tới liền.”

      xe còn hai người bà con của dâu, là hai , tuổi lớn lắm, lúc đó lên xe Trương Nghiêu cũng vì xe Trương Nghiêu quá oách, hơn nữa Trương Nghiêu còn có khuôn mặt trai bao được giới trẻ nay ưa thích, nhất thời hấp dẫn hai .

      Nhưng lúc hai lên xe mới phát , xe còn có nàng trắng nõn.

      Bất quá, thấy gọi Trương Nghiêu là , hai người là em sao?

      Trương Nghiêu cũng chẳng biết tâm tư của hai này, Từ Tái Xuân càng biết.

      Bởi vì hai vợ chồng họ hoàn toàn chú ý hai .

      Trương Nghiêu tiếng với tiểu Lý, cũng may phải đón dâu, nên chỉ cần lúc khai tiệc đưa hai này về là được.

      Song Từ Tái Xuân khó chịu như vậy, Trương Nghiêu thực muốn nhanh chóng chạy về thế.

      “Chúng ta xuống đằng trước nghỉ ngơi chút.”

      Trương Nghiêu đút Từ Tái Xuân uống ít nước, nhàng vuốt đầu , có thể do hít thở khí trong lành bên ngoài, sắc mặt Từ Tái Xuân từ từ đỡ hẳn.

      Có điều, tinh thần vẫn còn hơi kém.

      ơi…”

      Trương Nghiêu gõ đầu , giọng điệu vô cùng thân mật, “ bảo em đừng ăn nhiều vậy rồi, giờ em biết sai chưa?”

      Từ Tái Xuân nắm lỗ tai, ra vẻ đáng thương, “ ơi, em biết sai rồi.”

      Trương Nghiêu lại vuốt đầu Từ Tái Xuân.

      Hai người em em căn bản hình như quên mất đám cưới tiểu Lý, ngoài ra xe còn có hai chuẩn bị ăn tiệc cưới đấy.

      Hai đứng cách đó xa nhìn Từ Tái Xuân và Trương Nghiêu, trong đó chị là sinh viên năm nhất, nhìn người chuẩn hơn em vừa lên cấp ba.

      “Em nè, chị cảm thấy chàng đẹp trai kia giống ta…”

      “Mặc kệ có phải hay , ta phiền phức! Lẽ nào biết gây phiền phức cho người khác là loại hình phạm tội sao!”

      “Em này!”

      Bây giờ học sinh tiểu học đều trưởng thành sớm, chứ đừng học sinh cấp ba.

      Trương Nghiêu và Từ Tái Xuân làm ràng thế, còn tay trong tay, đôi khi hai người dán lại gần đến mức suýt hôn môi nữa, thế vẫn được xem là em ruột con khỉ ấy!

      em phẫn nộ! thế giới này soái ca đều bị heo dụ dỗ!

      Lại là con heo mập!

      em khó chịu, ta cũng coi như được nuông chiều từ bé, hồi vì dáng vẻ xinh xắn, phải được cha mẹ bạn bè được bạn học nâng niu trong lòng bàn tay, hôm nay bị Trương Nghiêu bơ hoàn toàn, sớm bất mãn.

      Mắt thấy Trương Nghiêu và Từ Tái Xuân vẫn còn dây dưa, em cảm thấy ta mất hết kiên nhẫn.

      “Thời gian còn sớm! Chúng ta còn muốn lề mề đến khi nào?”

      Từ Tái Xuân bị rống vậy, trời sinh khá mẫn cảm, cũng biết vì mình mới kéo dài lộ trình, nhất thời xin lỗi nắm tay Trương Nghiêu, “ ơi… chúng ta thôi.”

      Trương Nghiêu nhìn Từ Tái Xuân, lại ngẩng đầu quét em, biết vì sao, cười cười.

      lại cười với ta! Trong lòng em vui vẻ, lẽ nào người đàn ông này có chút hứng thú với ta sao?

      Dọc đường , đường càng lúc càng xấu. ngừng xóc nảy, rất nhanh, Từ Tái Xuân thiếp .

      Trương Nghiêu chẳng gì, chỉ chộp áo khoác của mình, đắp lên người Từ Tái Xuân.

      chị lên tiếng, em thấy Từ Tái Xuân ngủ, cũng rảnh rỗi nên tìm Trương Nghiêu tán gẫu.

      Mặc dù Trương Nghiêu có kinh nghiệm đương, song ở chỗ Cố Tây Dương gặp quá nhiều phụ nữ, cũng từng gặp kiểu như em này.

      Người nhưng lòng chút nào.

      nhếch miệng, cười lạnh.

      Gặp như Từ Tái Xuân, là điều bất ngờ lớn nhất trong cuộc đời .

      Vậy tại có phải cần giữ gìn tất cả bất ngờ của .

      ơi… vẫn chưa hỏi quý danh của .”

      “Trương.”

      Trương, haha, xe rất sang đó, thấy lớn hơn em mấy tuổi mà có xe này rồi…”

      Trương Nghiêu nhếch môi, khẽ cười, để lộ chút tâm tư nào, “Của bạn.”

      Á, là của người khác à.

      em thoáng thất vọng, bất quá rất nhanh ta nghĩ thông suốt, có thể có bạn bè xe tốt kiểu này, hẳn bản thân kém đâu.

      “Đúng rồi, Trương, còn học ?”

      . Tôi còn chưa học xong cấp ba.”

      em có chút thất vọng, hóa ra là gã mù chữ nửa mùa. Có điều sao hết, có tiền bù đắp tất cả.

      Trương nè, nghe là ông chủ của rể họ em, là làm gì vậy?”

      “Cái gì mà ông chủ hay , tôi với rể đều là thợ sửa xe.” xong, Trương Nghiêu từ kính chiếu hậu thấy được biểu cảm thất vọng của em, lại nhàn nhạt vứt thêm câu, “Xe này của xưởng xe chúng tôi, tệ đúng …”

      Lần này em hoàn toàn còn gì để , gì chứ, giả vờ làm phú nhị đại[1] đẹp trai có hai, kết quả chỉ là gã sửa xe, ngay cả xe sang còn mượn của xưởng sửa xe.

      [1]Phú nhị đại chỉ thế hệ thứ hai của các doanh nhân phất lên sau giai đoạn mở cửa vào thập niên 1980 ở Trung Quốc, là thế hệ con ông cháu cha, cậu ấm chiêu chỉ biết hưởng thụ thành quả từ cha mình – phú nhất đại.

      em bĩu môi, trong lòng vẫn còn khó chịu, “ Trương, thế …”

      Bất quá ta còn chưa hết, Trương Nghiêu rẽ cua, vừa với em xiêu vẹo sau xe, “Ngại quá, có thể đừng nữa được ? làm phiền vợ tôi ngủ đó.”

      Trương Nghiêu xong, còn nhàng vuốt đầu Từ Tái Xuân, lần nữa nâng cảnh giới vợ chồng ân ái lên tầm cao mới.

      Trong lúc ngủ Từ Tái Xuân căn bản chẳng biết chuyện này xảy ra, đợi đến lúc tỉnh lại, tiệc cưới của tiểu Lý kết thúc.

      May là, Trương Nghiêu có giữ lại hai cái đùi gà cho Từ Tái Xuân.

      Từ Tái Xuân gặm đùi gà, nhìn bầu trời trước mắt bắt đầu tối, “ ơi, muộn quá rồi, chúng ta về nhà chưa?”

      Trương Nghiêu suy nghĩ chút, nếu ra ngoài, dẫn Từ Tái Xuân chơi cho vui vẻ.

      Xem như hưởng thụ thế giới hai người hiếm có cũng tốt đấy.

      Từ Tái Xuân ăn xong đùi gà vẫn cảm thấy đói, chỗ Trương Nghiêu lại chẳng còn gì. Vất vả lắm mới tìm được quầy bán quà vặt, Trương Nghiêu mua ít snack khoai tây cho Từ Tái Xuân.

      Song Từ Tái Xuân hứng thú lắm.

      Trương Nghiêu suy nghĩ chút, thương lượng với Từ Tái Xuân.

      “Nếu , chúng ta ở lại đây, nấu mì cho em ăn.”

      Từ Tái Xuân nghiêng đầu suy ngẫm, cuối cùng đồng ý.

      Kỹ thuật nấu mỳ của Trương Nghiêu được bà ngoại dạy, thể ngon 100%, song cũng có thể đánh đồng với dì Thái làm.

      Nhà trọ rất cũ nát, nằm xung quanh bên dưới dãy núi. Trái lại bà chủ rất hiền lành, đêm hôm khuya khoắt còn cho bọn Từ Tái Xuân mướn phòng, khi thấy mì chàng trai nấu được ăn sạch như hổ đói, bà cũng có chút muốn nếm thử vắt mì này, lẽ nào ngon tới thế ư?

      Từ Tái Xuân cho bà chủ cơ hội, ăn uống no nê, bèn cười híp mắt.

      Đêm nay, trăng sáng cách hiếm thấy.

      Hai người ngồi trước bệ cửa sổ, tay trong tay ngắm trăng.

      “Mặt trăng to quá, như cái bánh nướng ấy.”

      Trương Nghiêu phụt cái bật cười, biết ngay thể trông mong bất cứ thứ gì từ Từ Tái Xuân mà.

      Nhưng, Từ Tái Xuân ngốc nghếch vậy, có lẽ, cũng phải Từ Tái Xuân thực .

      Có lẽ, Từ Tái Xuân thực rất bạo lực, bốc đồng, khác đám phụ nữ chỗ Cố Tây Dương mấy.

      Trong nháy mắt, đột nhiên Trương Nghiêu muốn buông tay Từ Tái Xuân.

      Cũng chả biết tại sao, tâm linh tương thông chẳng hạn, bỗng Từ Tái Xuân nắm chặt Trương Nghiêu.

      , ba , mặt trăng to thế, có thể ước điều ước đó…”

      “Nhưng, phải chỉ ước với sao băng sao?” Trương Nghiêu oán thầm, đừng tưởng ít đọc sách có thể lừa được .

      Từ Tái Xuân nghiêm túc suy nghĩ, sau đó mở miệng giải thích: “Nhưng, ba có sao, mặt trăng cũng được mà.”

      Trương Nghiêu: … cái này mẹ nó cũng được.

      Xoay đầu lại, đôi mắt Từ Tái Xuân lấp lánh nhìn .

      ơi, có nguyện vọng gì ?”

      Nguyện vọng? Trương Nghiêu cũng nghiêm túc suy nghĩ chút.

      có nhiều nguyện vọng lắm.

      Lúc còn rất , khi đó khí nông thôn vẫn còn trong lành, áng mây rất mỏng. gần như mỗi buổi tối đều thấy được những ngôi sao lấp lánh, đương nhiên, còn có sao băng nữa.

      Khi ấy, nguyện vọng duy nhất của chính là tết mẹ có thể về thăm chút.

      cần trở về thường xuyên, chỉ cần tết về nhìn cái là được.

      Song, sao băng bay qua vô số lần, thời gian trôi qua lâu vậy, mẹ vẫn về, lần duy nhất về chính là ném cho Trương gia.

      Ngày tháng ở Trương gia rất gian nan, có thể ngày bằng năm.

      Khi đó, thỉnh thoảng cũng có sao băng bay qua, Trương Nghiêu vẫn ước, khác lúc còn bé, chẳng ôm quá nhiều hi vọng.

      Lúc ấy, ước có thể đường đường chính chính đứng thẳng, cần cúi đầu khom lưng, thậm chí quỳ xuống cầu xin Trương gia chỉ vì bữa ăn.

      Đương nhiên, đó chỉ là ước mơ xa vời.

      Sao băng chưa từng thực cho .

      tại sao…

      tại nguyện vọng của

      Trương Nghiêu còn tin nữa, chỉ tin bản thân mình, điều muốn nhất định có được.

      Điều muốn chắc chắn vứt .

      Cúi đầu, nhìn Từ Tái Xuân cười ngốc nghếch ôm tay , lần nữa rơi vào rối rắm sâu.

      Vậy, Từ Tái Xuân đối với , rốt cuộc là muốn có được, hay muốn vứt bỏ đây.

      Trương Nghiêu chăm chú cân nhắc, tiếp tục cảm thấy đây là vấn đề nan giải.

      Vì đôi khi, cảm thấy Từ Tái Xuân là thứ muốn có được, bỏ vào túi, song thỉnh thoảng, khi bị Từ Tái Xuân chọc tức đến nổi trận lôi đình, thực muốn vứt .
      Last edited: 22/11/15

    5. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      :yoyo52::yoyo52: ươ´c nguyen ăn sach vợ a ui :yoyo53::yoyo53:
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :