1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Xuân Miên Bất Giác Hiểu - Kính Trung Ảnh (Huyền Huyễn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      CHƯƠNG 3: QUỶ HÁT
      Edit: Khánh Linh


      “Người đời nghe chết đều sợ ơ ơ ơ, ta lại ơ ớ ờ làm quỷ sướng hơn làm người, ờ ơ, quỷ sướng hơn, quỷ sướng hơn….”


      Chỉ còn cách có vài chục bước chân nên Hồng y Phán quan đương nhiên nghe được kẻ nào đó ngân nga với cái giọng lạc nhịp lạc điệu sai cả vần này, lập tức uất khí dâng lên, “A Lục!”


      “Có.” A Lục rướn cổ ló đầu ra khỏi cái phòng ghi chép xíu của mình, nhếch miệng cười hì hì, “Phán quan đại nhân, hồn hai phách của tiểu nhân lấy về được rồi hả?”


      “Chưa!”


      A Lục càng cười tươi tắn hơn, “Vậy là ngài đến phát tiền lương cho tiểu nhân?”


      phải!”


      A Lục xụ mặt, “Vậy ngài tới làm gì?”


      Hồng y phán quan quyết định về nhà là phải tra xét ngay và luôn xem mình có từng kết thù chuốc oán với con tiểu quỷ này khi nào lúc còn trong vòng luẩn quẩn luân hồi , “Chỗ này là trực thuộc bản phán quan, tại sao bản phán quan lại thể tới?”


      “Vậy á?” A Lục nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi ra vẻ bất đắc dĩ gật gật đầu, “Được thôi, coi như là của ngài .”


      “Cái gì ‘coi như’…” Hồng y phán quan hít hơi sâu, tự răn mình rằng đây chẳng qua chỉ là con quỷ , chỉ cần đầu ngón tay là mình có thể búng nó chết dí, giờ mà bị nó chọc cho tức chẳng phải là nhục nhã thân phận cùng hào quang minh thần võ của mình đó sao. “Ta cần chuyện với ngươi.”


      A Lục che miệng cười nhạo báng, “Lần nào ngài đến mà chẳng có chuyện cần .”


      Gân trán của Hồng y phán quan giần giật, “Giờ có muốn nghe ?”


      “Muốn, đương nhiên muốn. Ngài là phán quan đại nhân quyền quý chết người, ta chỉ là kẻ bé đáng kể…”


      Hồng y phán quan nhịn được nữa, nâng tay mơ hồ búng cái, thành công bịt miệng cái con quỷ con miệng lưỡi ồn ào huyên náo, sau đó tiến vào phòng ghi chép, chậm rãi : “Bản phán quan tính hôm nay lấy về được hồn phách của ngươi, ngày mai lại thu hồi tiếp phách khác, sau đó là có thể sắp xếp cho ngươi đầu thai được rồi. Ai ngờ cái tên sai dịch mà ta phái lại vụng tay nên hồn phách của ngươi hôm nay về được. Ngươi…”


      tới đây, lão hơi chựng lại, lạ nhỉ, sao lỗ tai của mình hôm nay yên ắng vậy? Lão nhướng mày, liếc mắt cái, lúc này mới thấy con quỷ con họng há to cứng ngắc đứng cạnh bên, thiếu chút nữa phì cười. Cũng may sức chịu đựng của lão rất cao nên mới đánh mất hình tượng uy nghi của mình, “Vậy nên ngươi an tâm đừng nóng vội, phải kiên nhẫn chờ đợi, ngoan ngoãn ổn định ở lại đây. Bản phán quan nghĩ cách khác để thu hồi hồn phách cho ngươi, rồi sắp xếp cho ngươi cuộc sống mới nhàn hạ giàu có yên vui cả đời. Hiểu ?” Sau đó lại giơ tay mơ hồ phẩy cái để cởi bỏ cấm thúc cho quỷ con, xoay người bước .


      “Phán quan đại nhân, phán quan đại nhân, chưa gì mà ngài rồi à? Ngài quên chuyện phải ?” Tiểu quỷ quên ngay chuyện bị phạt, te te đuổi theo túm góc tay áo của Hồng y Phán quan, lại vì thế mà thân thể ốm o gầy còm liền bị lôi xềnh xệch theo sau, “Ngài quên chuyện đúng ? Đúng ? Đúng ?”


      “Bản phán quan mà quên chuyện gì?”


      “Ngài đúng là quý nhân nên hay quên, chuyện xíu vậy mà cũng cần con quỷ như ta phải nhắc mới nhớ? Hay là lớn tuổi nên đầu óc thoái hoá mất rồi? Vậy rắc rối lắm à nha. nghe, phán quan đại nhân năm nay thọ bao nhiêu, chỉ mấy trăm tuổi hay mấy ngàn tuổi rồi? Mà nè, dù là người hay quỷ sống dai như vậy cũng mệt mỏi lắm đúng ?”


      “A Lục, câm, miệng!”


      “Nhưng đúng là ngài quên chuyện vô cùng quan trọng mà…”


      “Cho ngươi!” Hồng y phán quan lôi trong tay áo ra hai chuỗi đồng tiền, nhét vào tay tiểu quỷ, “Ngoan ngoãi đợi , đừng có kiếm chuyện đó!”


      “Dạ, phán quan đại nhân mạnh giỏi.” A Lục miệng toét đến mang tai, vui thiệt, ở dưới địa phủ này gió đến mặt mưa chẳng đến đầu, có thời gian ngủ thẳng cẳng mà lại còn có tiền, sướng . Thành quỷ tốt quá! “Người đời nghe chết đều sợ ơ ơ ơ, ta lại ơ ớ ờ làm quỷ sướng hơn làm người, ờ ơ, quỷ sướng hơn, quỷ sướng hơn….”


      Bị tiếng hát ma quái của nàng làm thốn óc, Hồng y phán quan bịt tai nhanh khỏi chỗ này, trong đầu nghĩ, chỉ cần con nhóc này kiên định hề vấn vương kiếp trước, chuyện thu hồi hồn hai phách thất lạc kia cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Lão tin đường đường là phán quan địa phủ như mình mà còn đấu lại kẻ người trần mắt thịt. Hừ!

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


      Đại sảnh của Tỉnh Xuân Sơn trang.


      Ngoài cửa sổ, cành liễu thỉnh thoảng lại xào xạc khi có gió thổi qua, tiếng chim ríu ra ríu rít như báo hiệu mùa Xuân về. Nhưng trong sảnh lại im ắng như tờ.


      Tất cả người trong nhà họ Nguyên đều có mặt. Trang chủ Nguyên Mộ Dương, song thân cha mẹ Nguyên gia nhị lão, nhị thiếu gia Nguyên Mộ Thế, tam tiểu thư Nguyên Mộ Phỉ, tứ thiếu gia Nguyên Mộ Hướng cùng chia nhau ngồi theo thứ tự. Quản và các nhóm trưởng của nhóm hạ nhân đứng thẳng tắp bên dưới.


      Nguyên Mộ Dương ngồi vị trí chủ toạ, sắc mặt bình tĩnh, ánh mắt sâu thẳm, nhìn như vui cũng chẳng buồn, giận cũng chẳng phiền muộn gì.


      Trong những người còn lại, Nguyên Mộ Phỉ là người nhấp nhổm lo lắng nhất. Tỉnh Xuân Viên là khu vực mà đại ca từng ra lệnh ràng cho bất cứ kẻ nào bước vào, nàng chẳng những vào mà còn ra tay xé xuống mấy tấm bùa chú dán ở đây, chắc chắn như vậy là chọc giận đại ca… Thế nhưng, vẻ mặt nhị ca lúc này sao lại giống như ngơ ngác vô tội vậy? Chẳng lẽ nhị ca muốn đổ tiệt mọi cái sai cho mình nàng gánh chịu thôi sao?


      “Mộ Dương, mọi người đến đây nãy giờ, có chuyện gì ra chứ.” Nguyên Khánh Lãng là người đầu tiên đánh vỡ khí im ắng nặng nề trong sảnh. Tuy rằng ông cũng có hơi khiếp đảm dưới áp lực vô hình từ con trai, nhưng dù gì ông cũng là cha, vẫn còn có chút uy nghiêm của người cha.


      Cha lên tiếng, Nguyên Mộ Dương cuối cùng cũng mở miệng, “Nguyên Thông, đọc trang quy lên.”


      “Vâng.” Tổng quản Nguyên Thông bước ra khỏi hàng, lật ra quyển sách mỏng tay, cao giọng đọc lên.


      Mặt Nguyên Mộ Phỉ lập tức tái mét. Trang quy có tổng cộng năm mươi điều, nàng có thể mặc kệ bốn mươi chín điều đầu tiên cái gì, duy nhất thể coi thường điều cuối cùng: bất cứ ai trong trang, nếu được trang chủ cho phép, đều thể bước chân vào Tỉnh Xuân Viên dưới bất kỳ lý do gì. Kẻ nào vi phạm, phạt đánh bằng gậy, nặng bị trục xuất khỏi trang, vĩnh viễn thể quay về.


      Điều cuối cùng này được đưa thêm vào trang quy bao lâu sau khi đại tẩu chia tay nhân thế, cũng chính là điều khoản được lập ra riêng vì đại tẩu. Kể từ lúc nào đại ca làm tất cả mọi chuyện đều là vì đại tẩu?


      cần đọc!” Đằng nào cũng bị phạt, Nguyên Mộ Phỉ đương nhiên muốn chịu đựng kiểu tra tấn tinh thần kéo dài này, “Đại ca, hôm nay đại ca triệu tập hết mọi người lại đây chẳng qua là vì Mộ Phỉ xông vào Tỉnh Xuân Viên chứ gì? Đại ca cứ thẳng , Mộ Phỉ nhận phạt tại chỗ luôn.”


      “Tốt.” Ánh mắt tối đen của Nguyên Mộ Dương liếc sang vú già đứng cạnh Tổng quản, “Nguỵ tẩu, ngươi chấp hành việc quất hèo tam tiểu thư.”


      Vú già ngẩn ra.


      Nguyên Mộ Phỉ biến sắc.


      Tất cả mọi người khác đều chấn động.


      “Mộ Dương, con muốn đánh Mộ Phỉ?” Cao thị hốt hoảng la lên, “Sao con có thể đánh Mộ Phỉ? Em nó là con …”


      “Nguyên Thông, đọc điều thứ năm mươi cho lão phu nhân nghe.”


      “Mộ Dương, vấn đề phải nằm trong trang quy!” Nguyên Khánh Lãng cũng thấy con trưởng quá đáng, “Con bé là em con thương nhất xưa nay, con cũng nhẫn tâm đánh em sao?”


      Nét mặt tuấn mỹ của Nguyên Mộ Dương vẫn bình tĩnh như , giọng bình thản: “Trang quy được ban bố hai năm trước, ai sai phạm cũng được đối xử như nhau.”


      “Đại ca muốn… đánh muội?” Nguyên Mộ Phỉ khó mà tin lỗ tai mình.


      “Biết còn cố phạm, thể phạt.”


      “Đại ca…” Nguyên Mộ Thế mở miệng muốn khuyên lơn vài lời, thế nhưng lại bị ánh mắt sắt bén của huynh trưởng quét qua khiến cho sửng sốt.


      “Mộ Thế phạm vào sai cũng cùng bị xử phạt.”


      “Phạm sai cái gì?” Nguyên Mộ Thế ngơ ngác, vừa tỉnh lại sau giấc ngủ dài, còn mơ mơ màng màng bị lôi cổ đến đại sảnh, nào có phạm vào sai lầm gì đâu?


      “Còn sai cái gì?” Nguyên Mộ Phỉ rưng rung lên án, “Là vì hai chúng ta xông vào Tỉnh Xuân Viên quấy rầy người chết kia chứ là gì? Chúng ta đều là em ruột thịt của đại ca, vậy mà cũng chẳng là gì so với người chết! Sợ là nếu cha mẹ mà vô tình vào có khi cũng bị đại ca chiếu theo trang quy phạt luôn tha. Cả nhà chúng ta cộng lại cũng so bằng người chết…”


      “Mộ Phỉ!” Nguyên gia nhị lão kêu lên sợ hãi.


      “Tam tỷ!” Tứ thiếu gia Nguyên Mộ Hướng nhanh chóng tiến tới bịt miệng chị mình.


      Nguyên Mộ Phỉ lúc này mới chợt nhìn sắc mặt của đại ca, lập tức sợ hết vía.


      năm trước, cha mẹ họ từng thừa dịp con trai trưởng làm ăn xa liền đứng ra thay mặt con nạp tỳ thiếp vào nhà. Đến khi Nguyên Mộ Dương trở về, cả nhà dưới đều chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để đón nhận cơn giận dữ đổ ập xuống. Chẳng ngờ, nghe xong chỉ có vẻ mặt trống rỗng vô hồn giống như giờ. Đêm đó, tỳ thiếp kia nghe theo lời khuyến khích của cha mẹ nhà họ Nguyên mà leo lên giường của trang chủ. Sáng sớm hôm sau, khối thi thể lạnh băng được nâng ra từ phòng ngủ của trang chủ. Dưới ánh mắt kinh ngạc của song thân, Nguyên Mộ Dương bình tĩnh tới, lãnh đạm câu, phải là người chịu trách nhiệm về cái mạng đó.
      Last edited: 7/3/19
      Lazzy Le, Đỗ Thúy Loan, Hale20511 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 4: Nước mắt nam nhân


      "Ngụy tẩu, cần phạt Tam tiểu thư nữa." Nguyên Mộ Dương .

      Người nhà họ Nguyên vẫn chưa kịp thở phào nhõm Nguyên Mộ Dương lại : "Nguyên Thông, ngày mai vào thành tìm vài bà mối gia thế trong sạch có uy tín, lo liệu chung thân đại cho Tam tiểu thư."

      "Đại ca?" Nguyên Phương Phỉ che miệng rơi lệ, "Huynh muốn đuổi muội ?"

      "Phương Phỉ." Cao thị cầu xin, "Con năm nay mười sáu tuổi rồi, cũng đến tuổi phải lập gia đình, đại ca con có ý tốt muốn lo cho hôn nhân của con, con đừng hiểu sai lòng thương của đại ca con mà.”

      "Nương, ngài biết rất phải như thế mà! Bắt đầu từ hai năm trước đến tận hôm nay, có lúc nào đại ca quan tâm tới chúng ta? Bây giờ lại muốn gả con , phải là vì muốn đuổi con ra ngoài còn lý do nào nữa..."

      "Ta để muội gả cách tùy tiện, nếu người đó muội thích, ta cũng ép muội gả.”

      Khác hẳn với kích động của muội muội, Nguyên Mộ Dương lại cực kì bình tĩnh, "Nhưng nếu muội lại xem chuyện này là lí do để đuổi muội , đấy cũng là chuyện đương nhiên. Muội hẳn cũng biết, nếu muội phải là muội muội của ta, nếu là bất cứ hạ nhân nào trong trang này phạm vào sai lầm mà hôm nay mà muội làm, kẻ đó có cơ hội đến câu thứ hai."

      "Muội..." Ánh mắt của đại ca lạnh lẽo trầm, Nguyên Phương Phỉ dù ấm ức, cũng dám tiếp tục kiêu căng .

      "Mộ Thế, đệ theo ta." Nguyên Mộ Dương đứng dậy, kêu Nhị đệ.

      Nguyên Mộ Thế chính trực giản dị, đối với đại ca luôn mang theo lòng kính trọng, lúc này hề thêm lời nào, theo ra khỏi đại sảnh.

      qua hành lang dài, quẹo qua hàng phòng ốc nối đuôi nhau, rồi đến thư phòng, Nguyên Mộ Dương ngồi xuống, phân phó Nhị đệ đem cửa phòng đóng chặt lại, ánh mắt sắc bén đầy uy hiếp, "Mộ Thế, đệ đệ biết sáng nay đệ làm qua chuyện gì, đúng ?"

      "Làm sao có chứ?" Chuyện mới xảy ra sáng nay, sao đệ lại nhớ ? Nguyên Mộ Thế mặc dù cảm thấy bối rối, nhưng vẫn chân thành giải đáp tỉ mỉ, "Đệ đương nhiên nhớ . Sau khi dùng xong bữa sáng, đầu tiên là đệ thẩm tra ít sổ sách mà hiệu cầm đồ đưa tới, rồi sau đó cùng vài sư phụ giám ngọc giám định mấy món đồ qua thời gian chuộc, sau đó là... ngủ."

      " ngủ?"

      " Dạ, ngủ." Nguyên Mộ Thế hơi thẹn thùng, "Tối hôm qua cùng vài vị quản bàn chuyện quá muộn, đến giờ sửu mới ngủ, giờ mẹo thức dậy, hôm nay sau khi làm chút chuyện bỗng cảm thấy mệt mỏi, vốn muốn dựa xuống bàn nghỉ chút, ngờ ngủ quên luôn."

      "Sau khi tỉnh lại có thấy gì dị thường ?"

      "Dị thường? có, đệ vừa tỉnh lại, nghe đại ca triệu tập mọi người đến đại sảnh, đệ cũng theo mọi người đến. Nhưng việc ngủ bàn thế này sau này vẫn nên thực tốt hơn, để chỉ ngủ hai canh giờ, sau khi tỉnh lại vẫn cảm thấy tay mỏi chân run."


      Mắt Nguyên Mộ Dương chợt loé lên.

      "Đại ca, Mộ Thế muốn thêm câu. Phương Phỉ dù tính tình yếu ớt, nhưng vẫn là đứa bé ngoan, lại lòng kính đại ca, hy vọng huynh cũng đừng quá nghiêm khắc với muội ấy."

      "Ta suy nghĩ lại." Xác định cũng phải là đầu sỏ gây nên, sắc mặt của Nguyên Mộ Dương hơi giãn ra, "Có lẽ đệ vẫn còn mệt mỏi, nghỉ ngơi ."

      "Vậy Mộ Thế cáo lui." Nguyên Mộ Thế đứng lên, muốn bước chợt nhớ tới câu chuyện mà vẫn luôn hiểu, "Đại ca, vì sao Phương Phỉ lại bước vào Tỉnh Xuân Viên? Còn nữa, muội ấy đệ..."

      " sao, đệ cứ nghỉ ngơi ." Nhị đệ luôn là người chia sẻ nhiều nhất với trong nhà này, cũng là người tốt nhất với trừ Miên nhi, kiện kia liên quan gì đến thực là quá tốt.

      Phái Nhị đệ rời , Nguyên Mộ Dương ngồi đờ ra giống như pho tượng, ước chừng qua khắc đồng hồ, đột nhiên mở miệng, "Ngươi xác định Mộ Thế bị quỷ ám?"

      "Ngươi hoài nghi năng lực phán đoán của ta?" chiếc ghế tre bên trái án thư có người ngồi đó, người đó mặc áo choàng dài màu ánh trăng, mái tóc bóng như gấm, đen như mực xoã xuống vai, mặt như tranh vẽ.

      Nguyên Mộ Dương đối với xuất đột ngột của còn chút kinh ngạc nào, dung nhân tuấn mỹ gầy yếu vẫn bình thản trước sau như , "Nếu ta hoài nghi ngươi, ngồi ở chỗ này ."

      " Đúng, nếu như ngươi phải tin tưởng lời ta từng qua rằng, nếu là người chết vì tự sát hồn phách bị giam năm trăm năm ở Uổng Tử thành, sớm tự sát để tìm vợ bé của ngươi rồi đúng ?"

      Nguyên Mộ Dương mím chặt môi đáp, gống như cam chịu.

      Nam tử lắc đầu, đôi môi mỏng cong lại thành nụ cười đầy quyến rũ, "Ngươi nghĩ rằng ta biết ngươi mấy lần muốn mượn dao người khác để tìm chết sao? Ta lại lần nữa, khi ngươi chết, món nợ mà ta nợ ngươi, và hồn ba phách trong thân thể vợ ngươi ta còn bất kì nghĩa vụ trong nom nữa. Ta nghĩ ngươi nên sớm chọn lựa giữa hai con đường: là nên nhân lúc này buông tay, làm đám tang trọng thể cho nàng, hai là ngươi tự tay chăm sóc nàng tỉ mỉ để chờ mối hy vọng xa vời có hồi kết. Hoặc giao nàng cho nhị đệ của ngươi? Nhưng ngươi nên biết, đời này có người thứ hai quý trọng thê tử của ngươi giống như ngươi đâu."

      Nguyên Mộ Dương miết mạnh đốt ngón tay lên thái dương, trong mắt là ngọn lửa hừng hực cháy bỏng tâm can "Ngươi xác định Miên nhi vẫn chưa đầu thai chuyển thế?"

      "Ta tiếp thụ loại hoài nghi này."

      "Ta cầu ngươi... Hãy cho ta câu trả lời chắc chắn lần nữa, Bách Diêu."

      Haiiz. Nam tử tên Bách Diêu thở dài. Nguyên Mộ Dương cứu tiểu muội quý của , làm nợ người này mối ân tình.

      Nhưng tại lại chắc mình ở lại nơi này có phải là vì báo ân hay .

      Người si tình từ xưa đến nay ngoài Lương Sơn Bá trong các vở tuồng, chỉ mới gặp qua người như Nguyên Mộ Dương. Có được tướng mạo như minh châu mỹ ngọc, cùng văn võ tuyệt học bạt tụy siêu quần (*), lại dựa vào sức mình dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, sáng lập gia nghiệp đồ sộ như hôm nay, thành đệ nhất sơn trang ở Giang Nam này... nhân tài kiệt xuất vượt trội hơn người như thế, người đứng ở vị trí cao ngất ngưỡng chốn phàm trần như thế, tại lại cầu xin , và trước kia, cũng từ cầu xin mấy lần như thế.

      (câu đó có nghĩa là tài trí hơn người, nhưng do tớ đọc truyện dã sử trung quốc hoặc truyện kiếm hiệp hay sử dụng từ này nên để luôn.)

      "Nàng vẫn chưa chuyển thế, bởi vì hồn phách trọn vẹn, Phán quan vẫn chưa để nàng chuyển thế." Những lời này, biết bao nhiêu lần.

      "Vậy, nàng hẳn nghe được những lời của ta mới đúng, vì sao vẫn chưa trở lại? Chẳng lẽ nàng nghe được sao? Nhất định là nàng nghe được, nhất định là thế!"

      "Nàng nghe được." Bách Diêu tàn nhẫn đánh vỡ lời tự trấn an bản thân của , "Con người khi chấm dứt đời trần duyên, cần biết trước khi chết có bao nhiêu lưu luyến, khi qua chuyến cầu Nại Hà, chuyện trần gian và người mến tận tâm can cũng nhạt phai . Dù vẫn còn lưu trữ được kí ức trước khi uống canh Mạnh Bà, nhưng cũng giống như cách lớp lụa mỏng, hoặc giống như xem cuộc đời của người khác, cũng khó mà gợi lên được chút gợn sóng nào từ họ. Dưới pháp thuật ta thi triển, hai năm qua mỗi chữ, mỗi câu của ngươi nàng đều nghe cực kỳ ràng, nhưng mà, nàng hề có ý định quay đầu. Nếu nguyên hồn lay chuyển ý định, cho dù là Ngọc Hoàng đại đế cũng thể làm cho linh hồn rời khỏi xác quay về thể xác, cho nên, dù thế nào ta cũng thể trả món nợ ân tình mà ta nợ ngươi rồi.”

      "Miên nhi, Miên nhi, Miên nhi, Miên nhi..." Nguyên Mộ Dương ngừng gọi tên ái thê, như muốn đem cái tên đó hòa vào máu thịt, thấm sâu tận tim gan, hòa sâu vào linh hồn . Dù cho khoét thịt moi tim, dù cho tan xương nát thịt, chỉ cần nàng có thể trở về là được, có thể trở về là được...

      Bách Diêu dời tầm mắt, đành lòng nhìn bộ dạng lúc này của , nhưng từ miệng vẫn thốt ra những lời tàn nhẫn như cũ, "Ta thể cho ngươi thấy tình hình tại của nàng, nhưng ta có thể cho ngươi biết, nàng sống rất vui vẻ, mỗi ngày nàng nàng vẫn luôn cười rất tươi, luôn hy vọng hồn phách trở về vị trí cũ để nàng có thể chuyển thế đầu thai, nàng quên ngươi rồi..."

      "Miên nhi , nàng ! !"

      Bách Diêu thở dài, "Ngươi dối gạt ai đó? Ngươi xem, đời này còn có cái gì làm cho nàng luyến tiếc ? Khi nàng lên năm tuổi trải qua nỗi đau mất cả cha lẫn mẹ, cơ thể suy nhược lại mang nặng kỳ vọng của tổ phụ và tổ mẫu, tuổi còn phải bảo vệ gia nghiệp, ứng phó những thân tộc tham lam thèm thuồng tài sản. Nỗi khổ đau vì bệnh hoạn triền miên, còn phải đối mặt với đủ loại ghê tởm của bản tính xấu xa của con người. Nếu phải gặp phải ngươi, nàng chưa chắc sống qua mười hai tuổi, ngươi xem, đời này còn có chuyện gì đáng giá để nàng lưu luyến? Ta từng nghĩ rằng nàng quay đầu lại vì ngươi, nhưng chứng minh, trong hai năm qua, mặc kệ ngươi như thế nào, làm như thế nào, nàng vẫn sống vui vẻ đến quên cả trời đất."

      "!" Tiếng thét khàn khàn của Nguyên Mộ Dương trở nên hung bạo tàn nhẫn, tay siết lại thành nắm đấm, đánh vào án thư được xây bằng nham thạch, nắm đấm dùng bất cứ nội lực nào, lập tức dẫn đến máu tươi đầm đìa, nhưng vẫn đấm ngừng, mặc cho tay tràn đầy máu tươi, giọt lệ nam nhi hoà lẫn vào trong đó, mặt án thư lúc này loang lổ máu và nước mắt, “Miên nhi như thế, nàng như thế, bao giờ, Miên nhi bao giờ như thế!"
      Lazzy Le, Đỗ Thúy Loan, Hale20511 others thích bài này.

    3. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      Cốt truyện lạ quá... tiếp nha editor ơi
      Hằng Lê thích bài này.

    4. levuong

      levuong Well-Known Member Staff Member Super Moderator VIP

      Bài viết:
      1,235
      Được thích:
      4,727
      À ra ấy quên rồi chàng trai ạ.. Chúc cậu may mắn lần sau nhé! haizz. công nhận dương cách trở khó xử lý nhỉ?

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 5: Quỷ sầu
      Edit: Lam Phượng Hoàng

      Bách Diêu nhắm mắt thở dài. ta muốn thừa nhận sau nhiều năm ở cạnh người này, nhìn nam nhân này vây giữa lưới tình, thể dùng ánh mắt báo ân để đối đãi, phần cảm thông và thương tiếc này, trước nay ta chỉ dành cho người nhà. "Được rồi, ta còn hai biện pháp có thể thử lần."

      Nguyên Mộ Dương đột nhiên nâng mặt, trong hai tròng mắt chợt lập lòe ánh lửa.

      "Chỉ là, hai biện pháp này tốn thời gian lại phí sức, còn khá mạo hiểm, phải đánh cuộc lần." Bách Diêu đoán chắc mặc kệ là biện pháp gì, người trước mắt này cũng do dự, nên đợi đồng ý, liền thẳng, "Cách thứ nhất, trong vòng ngày ta dò xét lập danh sách của những người hết dương thọ cho ngươi, mà ngươi..."

      ————————————————————

      "A Tam, hôm nay có dịch bệnh hay chiến tranh à, sao đưa về nhiều như vậy?"

      "Còn phải là do cướp bóc hoành hành ở vùng Huỳnh Châu sao, Thứ sử cáo lão về quê, cả nhà ba trăm linh tám mạng đều xong rồi, là mệt chết ta! Ngươi mau dẫn bọn họ đến cầu Nại Hà , thứ sử này có chút công đức, qua cầu Nại Hà xong, ta còn phải dẫn ông ta đến trước mặt Diêm Vương nghe phán."

      "Ba trăm linh tám mạng? Diêm Vương đại nhân ơi! Đến khi bọn cướp bóc này tận số, nhất định phải chịu hình phạt quất roi nhúng dầu ..."

      "Hai vị Quỷ sai, xin thứ lỗi chút, tại hạ muốn hỏi thăm người, , nên là quỷ ... là người Huỳnh châu, mất giờ Mùi năm Bính Tuất, dương thọ mười sáu, lúc sống nhà chồng họ Nguyên, khi chưa gả họ Xuân, tên Miên, vẫn ở địa phủ, hay đầu thai làm người?"

      Ô hô hô? Vị tiểu quỷ nào đó dựa nghiêng lên sạp, vất vả hôm nay cái gã phiền nhiễu kia mới léo nhéo bên lỗ tai nữa, vốn định ngủ giấc ngon, bên tai đột nhiên lại lãng vãng lời bàn tán của lũ quỷ.

      "Ngươi hỏi thăm chuyện này để làm gì?"

      "Mong hai vị Quỷ Sai thứ lỗi, lúc còn sống tại hạ từng nhận được đại ân của trang chủ Tỉnh Xuân sơn trang, vẫn cách nào báo đáp, nay tìm người hấp hối khắp nơi, thỉnh cầu bọn ta tới ty hỏi thăm nơi đến của phu nhân nhà , sau đó báo mộng cho . Nay tại hạ chết đột ngột, đều do số mệnh, chẳng trách đất trời, chỉ là nợ ân tình chưa trả, cõi lòng cũng khó yên, mong hai vị Quỷ Sai thông cảm."

      "Ngươi chết đột ngột, vì đền tội nghiệt kiếp trước. Kiếp này ngươi tích được công đức, Diêm Vương có phán quyết công bằng cho ngươi. Về việc mà ngươi nhờ vả, huynh đệ chúng ta chức vị cỏn con, dám bừa, nếu cần thiết, mời đến trước mặt Diêm Vương."

      "Đa tạ hai vị Quỷ Sai chỉ bảo."

      Bên ngoài khôi phục yên tĩnh.

      ngủ nổi nữa, A Lục ngồi im trong phòng Chấp bút, hai tay nâng má, ngẩn người ngơ ngác.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      "Gần đây sao vậy hả? Vì sao đột nhiên có nhiều người đến dò hỏi ta như thế?"

      điện Diêm La, ngồi giữa điện, Diêm Vương chỉ vào danh sách tay, đặt câu hỏi cho bốn phán quan đứng hai bên, "Nguyên Xuân thị này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Mà khiến nhiều hồn phách tới dò hỏi về nàng đến thế?"

      Vị phán quan Hồng Y đứng bên trái nhất thầm mắng tiểu quỷ chỉ gây cho mình tiếng, mặt mày tỉnh rụi, chẳng hề nhúc nhích.

      Ba vị phán quan khác đương nhiên chả biết tí gì, lắc đầu đáp lại.

      " ai biết gì sao?" Diêm Vương mặt nhăn mày nhíu, thào như tự , "Có nhiều hồn phách đến hỏi như thế, vậy Nguyên Xuân thị này hẳn phải là giả, sổ Sinh Tử có dấu tích gì, ngay cả bốn vị phán quan chủ quản Quỷ tịch bốn phương ai ai cũng biết việc này, là kỳ quặc quái gở. Xem ra, bổn vương phải cầu đến kính Thông Thiên rồi."

      Phán quan Hồng Y khẽ nhíu mày.

      "Lục Y, cầu kính Thông thiên."

      "Diêm Vương đại nhân." phán quan Lục Y chưa động, phán quan Hồng Y trước, "Theo như lời của các vong hồn, Nguyên Xuân thị mất năm Bính Tuất, đến nay hai năm, tra thêm đến mức mù mịt manh mối, cầu kính Thông Thiên quá là giết gà bằng dao mổ trâu."

      Đôi mắt thâm trầm sâu như đầm nước của Diêm Vương chợt lóe, " như thế, Hồng Y có biện pháp?"

      "Thuộc hạ nghĩ cách tra ra chân tướng của việc này."

      "Bao lâu bổn vương có câu trả lời thuyết phục?"

      "Thuộc hạ cố gắng trong vòng mười ngày."

      "Vậy được, hy vọng trong mười ngày này lỗ tai bổn vương đến mức bị mấy Quỷ Hồn tới hỏi thăm làm cho điếc đặc. là, điện Diêm La là chợ bán rau sao, người đến người đều chạy qua hỏi thăm bổn vương..."

      Cấp than vãn, phán quan Hồng Y chỉ xem như gió thổi qua tai, nhưng kiện này lại như tảng đá đè nặng trong lòng. Tiểu quỷ kia, còn muốn gây cho ông bao nhiêu phiền phức nữa đây?

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Phiền quá , sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy chứ? Vì sao chết rồi mà cũng được yên tĩnh? Câu "Người chết mọi thứ hư vô" của các đại thi hào xưa kia đều là láo sao?

      Tiểu quỷ chỉ muốn ăn ngon ngủ ngon nào đó bị mất ngủ, thân thể nho lật tới lật lui giường như lật bánh, lăn qua lộn lại yên. Mấy ngày nay, lúc ngủ bên tai cứ nghe thấy tiếng có tiếng , mà mấy thành viên quỷ mới vừa đến Địa phủ, lại như mật thám điều tra càng khiến người ta khó có thể chịu đựng.

      Nếu ngủ được, bèn dứt khoát rời giường trốn , bước ra khỏi sảnh lớn của phòng Chấp bút, lững thững dạo bước, bất giác lại đến cạnh bờ Vong Xuyên.

      Vong Xuyên có ảnh ngược, yên lặng ánh sáng. Nước sông đậm phù sa cuốn trôi các hồn dã quỷ kiếp trước gây nghiệt thể đầu thai, những tiếng rít rít, chít chít, khàn khạc, ri ri, phát ra khi bọn rắn trùng kiến chuột bò ra khỏi lớp xương thịt hư thối thể khiến nàng sợ hãi. Làm quỷ lâu ngày, cũng có cái hay.

      "Đứng gần như vậy, sợ té xuống sao?" Phán quan Hồng Y đến, cảm thấy có chút thú vị với cái vị quỷ từng bị ông đưa đến bờ Vong Xuyên sợ tới mức nước mắt nước mũi đầm đìa, lúc này lại có vẻ mặt cao thâm đứng đó trầm tư.

      A Lục nghiêng đầu qua, nhe răng vui vẻ, "Phán quan đại nhân, đến đưa tiền lương cho ta sao?"

      "Trừ tiền ra, ngươi có nghĩ đến cái gì khác hả?"

      "Hì hì, ta là tiểu quỷ có lòng tham bậc nhất đó, chỉ cần ăn no ngủ ngon, mong gì nữa."

      Trong đôi mắt dài của phán quan Hồng Y cất giấu chút sâu xa, nhìn tiểu quỷ này từ đầu đến chân, từ da đến xương, "Trừ ăn no ngủ ngon, mong gì nữa?"

      "Đúng vậy, đơn giản ? đời này tiểu quỷ mong muốn gì giống như ta là hiếm có, ta còn cảm thấy tán thưởng phẩm chất cao quý của bản thân đó, sao có thể hoàn mỹ sứt mẻ như thế này ..."

      "A Lục." Phán quan Hồng Y mỉm cười thấp giọng gọi, điệu nhàng.

      Hai tay A Lục lập tức ôm lấy bả vai, run rẩy cái, "Phán quan đại nhân, ngài có chuyện liền , đừng dọa chút hồn vía này của ta, ta sợ hãi."

      Phán quan Hồng Y vẫn cười như trước, dịu dàng như trước, "Ngươi có muốn trở về ?"

      "Trở về?" A Lục chớp chớp hai mắt, lập tức hiểu ra điều gì đó, "Được, tiểu nhân lập tức trở về!" Cúi đầu, lui về sau, chạy trở về căn phòng mà mình luôn làm tổ, vừa chạy vừa ồn ào, "Phán quan đại nhân bớt giận, tiểu nhân biết đứng lâu bên bờ Vong Xuyên khiến lão nhân gia như ngài nổi giận! Lão nhân gia ngài tuổi lớn, sống được cũng dễ dàng, nhất định phải giữ gìn thân thể, đừng nổi giận vì con quỷ nho ... , là bệnh nóng trong, tuổi lớn tối kỵ tổn thương gan tụy, tiểu nhân biến ngay, chướng mắt ngài, ngài phải giữ mình!"

      Phán quan Hồng Y xém chút là giận . ra, lâu như vậy, đều do ông nhìn lầm. ra, tiểu quỷ nhìn như đơn giản này, lại tuyệt đơn giản.
      Lazzy Le, Đỗ Thúy Loan, Hale2059 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :