1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xoay chuyển vận mệnh - Tiểu Yêu Trùng Sinh (22) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 10: Nha hoàn Thu Hòa


      - "Phụ thân."

      Tô Diệu Tuyết vốn đứng ở bên thấy cảnh này, suýt nữa đắc ý bật cười, nàng bước nhanh tới trước mặt Tô Bác Nhiên quỳ xuống.

      - " Hôm qua vừa mới qua buổi trưa, nha hoàn Thu Hòa cùng muội muội Lạc Diệp tự bỗng khóc sướt mướt chạy tìm Phương di nương mọi tình, cả đêm muội muội về, di nương lén lút phái người tìm nhưng vẫn hề có tin tức, Tâm Li là đại tiểu thư của Thừa tướng phủ, lại là tôn nữ của phủ Định Quốc Công, thân phận vô cùng cao quý, vì muốn tổn hại đến danh tiếng của muội muội nên mới lừa dối phụ thân thân thể muội ấy khỏe. Mọi việc Phương di nương làm đều suy nghĩ cho danh dự của muội muội a”.

      Tô Diệu Tuyết xong, đắc ý nhìn Tô Diệu tràn đầy khiêu khích.

      Đồ tiện nhân, Tô Tâm Li người dám cướp danh tiếng của ta, nhất định ta bắt người thân bại danh liệt.

      Được lắm, mũi tên trúng hai đích!

      Có lời của Tô Diệu Tuyết, Phương di nương vững vàng dựng lên hình tượng phu nhân hiền lương,có lễ nghĩa trong lòng tất cả mọi người, còn phủ Định Quốc Công phân biệt phải trái đúng sai, chỉ biết bênh vực tôn nữ tuân thủ nữ tắc.

      Cho tới nay, ngoại tổ phụ vẫn luôn phản đối việc Phương di nương phù chính, Phương di nương muốn thành chính thất phải qua cửa ải của phủ Định Quốc Công. Nhưng lần này nếu họ thành công đặt điều phủ Định Quốc Công bao che cho tôn nữ lừa gạt thế nhân, tương lại ngoại tổ phụ muốn phản đối nhất định bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.

      Bất luận đời trước hay đời này, đôi mẹ con này đều cố gắng muốn phá huỷ cuộc sống và thanh danh của nàng, nhưng hôm nay nhất định nàng để họ toại nguyện.

      - "Li Nhi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

      Người đầu tiên gây khó dễ lại là Tô Bác Nhiên, thổi râu mép trừng mắt, khẩu khí chất vấn tựa như nàng tìm tình lang đêm về.

      Tô Tâm Li cười lạnh, đối với chỉ trích của Tô Bác Nhiên cũng ngoài ý muốn, xưa nay ngày nào coi nàng là nữ nhi để đối xử đâu. Trong mắt nàng chính là cái gai ngăn trở thương ái nữ Tô Diệu Tuyết, cũng vì lẽ đó, mỗi khi có cơ hội đứng về phía Phương di nương, do dự đá nàng ra ngoài.

      - “ Sao lại chuyện gì xảy ra? ràng nha hoàn này bị người khác mua chuộc vu hại Li Nhi!”

      Trình Dục Phàm thấy Tô Bác Nhiên những giúp Tô Tâm Li chuyện, trái lại quay sang chỉ trích nàng, để mọi người hiểu lầm sâu hơn, nhất thời tức giận có chỗ phát tiết.

      - “ Dù cho nô tỳ trăm lá gan, nô tỳ cũng dám vu hại tiểu thư? Là nô tỳ biết tiểu thư lén ra ngoài chơi, nếu , nô tỳ cũng sốt ruột lo lắng tìm Phương di nương hỗ trợ, tất cả đều do nô tỳ sai, nô tỳ đáng chết, tiểu thư người tha cho nô tỳ mạng, nô tỳ từ nay dám nữa.”

      Thu Hòa vừa vừa ngừng dập đầu, dáng vẻ sợ sệt, biểu hoang mang, thanh run rẩy, rơi vào trong mắt mọi người liền biến thành Tô Tâm Li biết xấu hổ còn dám điêu ngoa đặt điều trách phạt hạ nhân.

      Tô Tâm Li ngăn cản Trình Dực Phàm muốn trút giận thay nàng, tới trước mặt Thu Hòa, ngang nhiên cho nàng hai cái bạt tai, thanh vang dội làm người người cả kinh.

      Nếu ai cũng cho rằng nàng điêu ngoa, lí lẽ dám trách phạt hạ nhân mà nàng lại làm chút gì đó thể , chẳng phải làm mọi người thất vọng sao?

      - "Thu Hòa, ngươi làm ta quá thất vọng rồi!"

      nghĩ tới Tô Tâm Li hiền lành nhu nhược động thủ đánh người, Thu Hòa ngẩn người bối rối quỳ đất.

      - “ Tiểu thư, Thu Hòa cũng vì lo lắng người xảy ra chuyện nên mới tìm tới thiếp thân, nàng lòng quan tâm người, người cần gì phải hà khắc trách phạt nàng?.”

      Quả nhiên ngu ngốc, lúc này còn mang tính khí đại tiểu thư đánh người, nghĩ tới ngày hôm nay toàn bộ danh tiếng của Tô Tâm Li bị hủy hoại, Phương di nương cảm thấy vui sướng nên lời.

      - "Ta bởi vì cái gì nổi giận như vậy,chắc hẳn trong lòng Phương di nương so với ta ràng."

      Đem vẻ mặt đắc ý của Phương di nương thu vào mắt, dáng vẻ vui sướng khi hại được người đó, Tô Tâm Li ta nhất định để những hạ nhân có mắt tròng này nhìn ai mới là chủ nhân của phủ Thừa tướng này.

      - " Ngày hôm qua Thu Hòa tới với di nương, lúc đó còn có ai ở đó?”

      - "Nô tỳ lúc đó cũng có mặt."

      Ma ma tâm phúc của Phương di nương nhanh chóng đứng ra, nàng đem mọi chuyện Thu Hòa ngày hôm qua sinh động kể lại lần, sau lại có mười mấy người cả nha hoàn lẫn sai vặt cũng lên tiếng, thêm mắm thêm muối kể lại.

      Trình Dục Phàm đứng bên nghe mấy người này ăn bừa bãi, tức giận run rẩy, nếu phải biết Tô Tâm Li sớm có kế hoạch, nhất định xông lên cước đem ả đọc phụ họ Phương kia đạp chết.

      -“ Để bảo toàn thanh danh của ta, Phương di nương cũng dụng tâm khổ cực.”

      Vốn mọi người lòng hướng thiên về Phương di nương, vừa nghe lời này, nhất thời cảm thấy có phần đúng, đặc biệt là lời của Phương di nương với ma ma của nàng ta.

      Nha hoàn và mấy gã sai vặt có thể ai biết, nhưng người đứng lên đầu tiên lại là ma ma tâm phúc của Phương di nương, mọi hành động đều đại diện cho chủ nhân của mình. Nếu Phương di nương muốn giữ gìn danh tiếng cho Tô tiểu thư, nàng ta kia thể đứng lên khơi mào mọi chuyện, cũng thể để ma ma tâm phúc làm chứng, nhưng đêm qua Tô tiểu thư về, người phủ Định Quốc Công bao che cho nàng cũng khẳng định có gian díu với người khác, nữ tử như vậy ai còn muốn lấy về nữa..

      - "Thu Hòa, ngươi ta nửa đường bỏ lại ngươi với thị vệ lén lút trốn , sao?"

      Thu Hòa ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với hai con mắt sâu thẳm thấy đáy của Tô Tâm Li, ánh sáng lạnh lẽo phát ra như ác ma câu hồn dưới địa ngục, khiến lòng người run rẩy.

      Thu Hòa sợ hết hồn, cuống quít cúi đầu, run cầm cập lát mới trả lời, "Dạ!"

      Chỉ cần làm xong chuyện Phương di nương giao, nàng có thể trở thành thông phòng của thiếu gia.

      Phủ Thừa tướng cũng chỉ có vị thiếu gia, tương lai khẳng định kế thừa tướng phủ, hơn nữa còn có thể làm quan to trong triều, nàng vẫn còn rất trẻ, bụng nàng đâu thua kém ai cũng có thể sinh nhi tử, lúc đó phải hưởng vinh hoa phú quý cả đời hết sao?

      - “ Ngày hôm qua theo ta Lạc Diệp tự ngoài trừ Thu Hòa, còn có năm mươi hộ vệ, từ khi mẫu thân cùng ca ca qua đời, ta liền bước ra khỏi cửa, Thu Hòa, người có thể cho các vị đại nhân biết, làm sao ta có thể tránh thoát được năm mươi mốt con mắt để trốn đây?”

      Thu Hòa trong lòng hoảng hốt: "Tiểu thư lấy cớ bụng thoải mái, muốn ra ngoài giải quyết."

      Tô Tâm Li mím môi, lạnh lùng cười ra tiếng, "Thu Hòa, ngươi đúng là nha hoàn tốt của ta a!"

      Người có ba cái gấp, trong thành Kinh Lăng, bất kì vị tiểu thư nào hơi có địa vị, khi ra ngoài đều tự chuẩn bị cái bô đề phòng mọi tình huống, Tô Tâm Li – tiểu thư nhà quan lại sao có thể với những hộ vệ theo những lời như vậy, sao có thể để năm mươi nam nhân biết nàng muốn ra ngoài giải quyết?

      - “ Muội muội có muốn cũng chỉ có người biết, coi như bụng nàng thoải mái cũng tự mình giải quyết trong xe ngựa”

      Tô Diệu Tuyết oán hận trừng mắt nhìn Thu Hòa, rác rưởi, chút chuyện như thế cũng làm được.

      - "Tiểu thư, người làm nô tỳ lo lắng!"

      Lưu Chu từ bên ngoài chạy vào, ở trước mặt Tô Tâm Li quỳ xuống, đôi mắt hồng sưng phồng lên.

      - "Lưu Chu, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"

      Lưu Chu lau lau nước mắt, "Nô tỳ cũng biết, hôm qua sau khi Thu Hòa về Li Tâm viện, nô tỳ thấy chỉ có mình nàng mới dò hỏi tung tích của tiểu thư, nàng tiểu thư bao giờ quay trở về nữa."

      Lưu Chu xong, lại bắt đầu rơi nước mắt.

      - "Lưu Chu, ngươi bậy!"

      Thu Hòa chột dạ, chỉ vào Lưu Chu gào thét.

      Thời điểm hai người tranh chấp, cửa viện truyền đến từng trận hỗn loạn, đám thị vệ khuân mấy cái rương vào…
      Hết chương 10

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 11: Ai hãm hại ai?


      -" Rầm, rầm!"

      Mấy cái rương lớn được gần chục hộ vệ khuân vào, từng cái từng cái ném xuống đất, tro bụi bay lên ngập trời.

      Vừa mở nắp rương, mùi máu tanh nồng lan tràn khắp hậu hoa viên tướng phủ.

      Mấy hộ vệ mở rương mặt đổi, đem những thi thể trong rương toàn bộ lôi ra sau đó ném ra đất.

      biết có phải trước đó Trình Dục Phàm đặc biệt căn dặn hay , mấy người này rất tự giác đem thi thể ném về phía Phương di nương và Tô Diệu Tuyết.

      Tô Diệu Tuyết kêu lên tiếng sợ hãi, Phương di nương sợ đến mức phải lùi liên tiếp mấy bước, còn Thu Hòa bị dọa hôn mê tại chỗ.

      Những tiểu thư quý tộc và phu nhân cũng bị dọa đến hoa dung thất sắc,che mặt hãi hùng biết phải làm sao, vài vị quan bị hù dọa sợ tái mặt, tiếng hét chói tai vang vọng bốn phía.

      -" Người chết, là người chết a!"

      Bụi đất bay , thi thể của hơn mười người mặc áo đen còn có hai tên nam nhân dáng vẻ hèn mọn bị vứt tứ tung đất.

      -“ Chuyện này là sao?”

      Tô Bác Nhiên trợn mắt giận dữ nhìn Tô Tâm Li, đứng bên cạnh hai mẹ con Phương di nương và Tô Diệu Tuyết, nên mấy thi thể này tự nhiên ngay trước mắt .
      Dù sao cũng là tể tướng, còn làm quan hơn mười năm, rất nhanh bình tĩnh lại, nhưng sắc mặt khó coi đến cực điểm, lại có kẻ trong tiệc sinh thần của dám ngang nhiên đem thi thể vứt ở trước mặt , quả thực chính là ăn gan hùm mật gấu.

      -“ Những kẻ này là sát thủ và thổ phỉ ta gặp phải đường Lạc Diệp tự, Phương di nương phải nhìn mấy người này có cảm thấy quen thuộc ?”

      Tô Tâm Li cười như cười, nhìn Phương di nương che miệng lại, sắc mặt trắng bệch, giống như bị kinh hãi vô cùng lớn, hai mắt nàng lóe lên nồng đậm trào phúng.

      Trước khi đến Thừa tướng phủ, nàng cho rằng lần bị tập kích này có quan hệ với Phương di nương, vốn chỉ suy đoán từ phía cũng phải khẳng định trâm phần trăm. Nhưng Thu Hào xuất , hơn vẻ mặt sợ hãi của Phương di nương khi nhìn mấy tên áo đen với hai tên thổ phỉ giống người khác, nên có thể hoàn toàn xác định, mọi chuyện do tay Phương di nương thiết kế.

      -“ Tiểu thư, thiếp thân chỉ là di nương nho trong Thừa tướng phủ, ngày thường cửa lớn ra cửa phòng chẳng tới, nơi nào có thể quen biết mấy kẻ thô kệch ác tặc này chứ?”

      Trong lòng cực độ hoang mang, nhưng Phương di nương cực lực duy trì bình tĩnh, nàng hơi rủ mắt, căm giận cam lòng ngày càng hừng hực như thiêu đốt..

      đám phế vật vô dụng, tự xưng cao thủ gì chứ, để Tô Tâm Li chạy thoát coi như xong, lại còn chết tay nàng ta, bọn chúng chết cũng hết tội, hận nhất bọn chúng dám để Tô Tâm Li bắt được nhược điểm quay lại cắn nàng cái.

      - “ Phương di nương lòng quan tâm ta, sao có thể phái người bắt cóc truy sát ta được?”

      Tô Tâm Li mỉm cười nhưng nụ cười có chút độ ấm nào, dường như mang theo hàn ý muốn đóng băng người khác lại.

      -“ Phương di nương tâm địa thiện lương, tất nhiên làm chuyện này”.

      Tô Bác Nhiên đứng ra giữ gìn lẽ phải, nhìn Tô Tâm Li vô cùng hài lòng.

      - “ Nếu những kẻ này có mưu đồ hãm hại con, tại sao đưa thi thể bọn chúng tới phủ Thuận Thiên Doãn, cớ gì mang tới Thừa tướng phủ? Con có biết hôm nay sinh thần ta, mang mấy thứ xui xẻo này vào ra con muốn gì?”

      Tô Tâm Li tiến lên vài bước, hành lễ với Tô Bác Nhiên, mặt lên vẻ rối rắm mâu thuẫn, “Nữ nhi vốn chuẩn bị cùng biểu ca đưa mấy thi thể này tới phủ Thuận Thiên Doãn , nhưng lo lắng bỏ lỡ sinh thần phụ thân , sau đó nữ nhi nghĩ tới hôm nay phụ thân mở tiệc mừng,tri phủ phủ Thuân Thiên Doãn nhất định cũng tới chúc mừng, đến lúc đó nữ nhi đem mấy thứ này chuyển giao cho tri phủ đại nhân. Có lẽ nữ nhi đến quá vội vàng, có lẽ ràng với thị vệ để họ chuyển mấy thứ mang xui xẻo đến nội viện.”

      Tô Tâm Li quét mắt nhìn mấy thị vệ vừa khuân đồ vào, ánh mắt uy nghiêm, thời điểm lướt qua Tô Bác Nhiên, mí mắt hơi rủ xuống, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

      Có người phụ thân chính nghĩa lẫm liệt, vì công diệt tư như vậy, thân làm nữ nhi nàng cũng phải chuẩn bị phần lễ vật xứng đáng dấng tặng.

      Tô Diệu Tuyết nhìn thi thể nằm ngang dọc đất, kinh hãi trong lòng dần biến mất, có lẽ Tô Bác Nhiên biết, nhưng Tô Diệu Tuyết rất rang mấy kẻ nằm kia đều do Phương di nương phái ngăn cho Tô Tâm Li trở về yến tiệc tối nay. Nghĩ tới mấy kẻ này ngăn được Tô Tâm Li còn để nàng ta kéo tới làm chứng cớ vạch mặt Phương di nương, Tô Diệu Tuyết liền cảm thấy bực mình, đám vố dụng, chết cũng là đáng đời. Bất quá thể để Tô Tâm Li đem mấy kẻ này kéo tới Phương di nương bởi nếu danh tiếng của Phương di nương bị hủy, nhất định thể làm Thừa tướng phu nhân, nàng cũng chẳng thể trở thành nữ nhi Thừa tướng phủ?

      Tô Diệu Tuyết nghiến răng nghiến lợi, trong con ngươi xinh đẹp lập loè hàn quang, hận thể đem Tô Tâm Li băm thây vạn đoạn, tại sao những người này vô dụng như vậy, bọn họ hẳn phải đao đem Tô Tâm Li giết chết, sau đó quăng thi thể nơi hoang dã mới đúng!

      - " Sát thủ đều là những kẻ hung ác, muội muội thân thể vốn yếu đuối tay trói gà chặt sao có thể thoát được trong tay mấy kẻ này? Hơn nữa còn đem bọn chúng giết sạch nữa!"

      Lúc Thu Hòa trở về ràng những hộ vệ cùng đều bị diệt khẩu, mấy kẻ áo đen bắt Tô Tâm Li, mình nàng ta sao có khả năng thoát khỏi tay bọn chúng?

      Tô Diệu Tuyết nở nụ cười hung hiểm đắc ý, thầm đánh giá Tô Tâm Li, trong lòng cảm thấy dường như vẻ non nớt ngây thơ mọi ngày của nàng ta biến mất.

      - " Những kẻ mặc đồ đen kia vừa lao ra, Thu Hòa bỗng nhiên đem ta đẩy khỏi xe ngựa, theo bản năng ta nắm chặt tay của nàng, lại bị nàng ta đạp mạnh vào bả vai trái, nhóm người này thân thủ vô cùng tốt, hộ vệ Thừa tướng phủ căn bản phải đối thủ của bọn họ, may mắn biểu ca vừa lúc ngang qua cứu mạng, đồng thời giết bọn họ tại chỗ."

      Tô Tâm Li xong, liếc mắt thấy Thu Hòa vẫn chưa tỉnh lại, giả vờ thương tâm thở dài: - “ Cho tới nay, ta đều chưa từng bạc đãi Thu Hòa, thế nhưng nàng lại cấu kết với người ngoài đẩy ta vào chỗ chết, ta sao có thể tức giận, thấy ta trở về, nàng luôn mồm luôn miệng lo lắng quan tâm ta, còn dám vu oan cho ta, lẽ nào ta nên đánh nàng ta sao?”

      Vốn dĩ tát của Tô Tâm Li kia khiến quan viên và phu nhân ở đây cảm thấy nàng lòng dạ hẹp hòi, khắc nghiệt với hạ nhân, tại biết tỳ nữ cấu kết với người ngoài muốn giết chủ nhân, nhất thời chút đồng tình cuối cùng cũng bay mất.

      Loại nô tài ăn cây táo rào cây sung như vậy quả thực chết hết tội, cho nàng ta tát quá nhàng rồi, hẳn phải loạn côn đánh chết rồi mang thi thể cho chó ăn mới đúng, nhưng Thu Hòa chỉ là nha hoàn, vô duyên vô cớ sao lại muốn hại chủ nhân của mình chứ? Chắc chắn có người sai khiến, mọi nghi ngờ giờ đây đều hướng tới Phương di nương.

      Tiện nhân! Tiện nhân! Còn chưa từ bỏ ý định đổ trách nhiệm lên Phương di nương đấy.

      Lửa giận công tâm, bỗng ánh mắt Tô Diệu Tuyết sáng lên, kế sách hoàn hảo thầm mọc rễ trong lòng.(ko hổ danh kiếp trước được làm hoàng hậu)

      -"Muội muội, coi như muội thích Phương di nương, cũng thể bày mưu hãm hại d nương a!”. Tô Diệu Tuyết thở dài, dáng vẻ vô cùng đau lòng.

      - " Phủ Định Quốc Công thương muội muội thế nào hẳn mọi người ai cũng biết, chỉ cần muội mở miệng, dù mặt trăng trời họ cũng dốc hết toàn lực cho người hái xuống, thế nhưng mấy người này đều là người vô tội cả, sao muội có thể để bọn họ hi sinh vì mình ?”

      Lần thứ hai mở miệng thở dài tiếng, Tô Diệu Tuyết hơi cúi đầu lau nước mắt biết có hay , làm như mấy kẻ này chỉ là vật hy sinh Tô Tâm Li dùng để đối phó với Phương di nương thôi.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 12: Chủ nhân và nô tài



      Tô Tâm Li mỉm cười, con người đen tuyền càng long lanh như thể nước mắt lập tức trào ra, nàng trầm mặt, sắc mặt nghiêm túc rồi lại ngây thơ vô tội, chất vấn, "Tỷ tỷ làm sao có thể có ý nghĩ như thế?"

      Giọng trầm xuống, quét mắt vòng từ Tô Bác Nhiên tới mấy vị quan viên ở đây, lời chính trực quyết tuyệt, “Tính từ năm đầu tiên Khôn đế lập Lưu Ly quốc, phủ Định Quốc Công ở vương triều Lưu Ly Quốc tồn tại hơn trăm năm, phủ Định Quốc Công đời đời trung lương,nam nhi Trình gia luôn nghiêm túc tuân theo tổ huấn trung quân ái quốc, tận chức canh giữ, cống hiến cho triều đình, đối với mọi chuyện đều lấy hai chữ công bằng để xử lí, chưa bao giờ vì tư mật mà làm trái quốc pháp, các vị đại nhân ở đây cùng làm quan với Định Quốc Công , có nhiều vị đại nhân cùng Định Quốc Công lên triều cũng vài chục năm, nhân cách của ngài ấy thế nào hẳn các vị trong lòng đều ràng, ngài ấy có phải người vì chuyện của bản thân lạm sát người vô tội hay , các vị đều biết sáng tỏ phải ?”

      Lời dõng dạc, nét mặt nghiêm nghị, chút chột dạ,nhín Tô Tâm Li thấy thế nào cũng giống kẻ vu oan hãm hại người khác, hơn nữa, coi như Định Quốc Công vì chuyện tư lạm sát người vô tội bọn họ cũng dám chỉ trích nửa lời.

      Nhiều quan viên khi nãy nhìn Tô Diệu Tuyết còn có chút tán thưởng, giờ lại đầy vẻ coi rẻ và xem thường, dưỡng nữ chính là dưỡng nữ, bụng dạ hẹp hòi hiểm ác, còn dám ngang nhiên ở đây chửi bới hãm hại tiểu thư chính thất của Thừa tướng phủ, có giáo dưỡng, biết Thừa tướng nghĩ thế nào, lại đem kẻ có lòng dạ khó lường đối với phủ Định Quốc Công có công với xã tắc giữ lại trong phủ.

      Tô Diệu Tuyết cảm thấy như có kim châm sau lưng, móng tay thon dài đâm sâu vào da thịt, ràng hận thể đem Tô Tâm Li ăn tươi nuốt sống, nhưng mặt phải giả vờ thiện lương che giấu vẻ hận thù, máu nóng như chuẩn bị trào ra ngoài.

      -“ Định Quốc Công chính trực, công bằng, nghiêm cẩn luyện quân phải giả, nhưng đó là đối với người ngoài.” Tô Diệu Tuyết phục ngoan cố tiếp lời.

      -“ Vậy tỷ có thể cho các vị ở đây biết lí do ta hao phí tâm tư, tìm cách hãm hại Phương di nương?” Cũng chỉ là di nương mà thôi, ta đường đường chính chính là đại tiểu thư của chính thất, coi như ưa cũng chẳng cần phí sức tính kế hãm hại làm gì?”

      Phương di nương tức giận cắn chặt răng, sao nàng có thể hiểu thâm ý của Tô Tâm Li kia chứ?

      Nàng chỉ là di nương, khó nghe chút, chỉ như nô tài trong phủ, nàng ta đại tiểu thư Thừa tướng phủ, cũng chính là chủ nhân, tính kế hãm hại di nương phải tự hạ thấp thân phận sao?

      Chết tiệt tiểu móng, lại như vậy làm thấp lãng phí nàng!

      Nghĩ tới vẻ mặt đắc ý của Tô Tâm Li, Tô Diệu Tuyết nhất thời giận mà có chỗ phát tiết, “ Đó là bởi vì phụ thân muốn đưa Phương di nương lên chính thất, lúc đó nàng đường đường chính chính là chủ mẫu của Thừa tướng phủ, ngươi muốn nàng ngồi lên vị trí chủ mẫu nên mới bày mưu lập độc kế như vậy!”

      Tô Diệu Tuyết vênh mặt lên, tự cho là phân tích chính xác, ràng nguyên nhân mọi chuyện.

      Phương di nương vừa nghe, đáy lòng thầm kêu tiếng ổn, vừa muốn mở miệng, ánh mắt Tô Tâm Li quét tới.

      cái nhìn sâu thẳm như vực sâu, lại như cái đầm nước lạnh lẽo khiếp người, tia nhiệt độ, Phương di nương chỉ cảm thấy giật mình, ngây ngốc đứng yên tại chỗ.

      -“ Phụ thân, người quyết định đưa Phương di nương lên chính thất sao? Mẫu thân, nàng-----“

      Tô Tâm Li thở dài, bưng mặt khóc, khóc tới mức thê thê thảm thảm, hai mắt dưới khăn tay lại trong trẻo, sáng sủa, nơi nào có nửa phần đau thương như thế.

      Lén lút ngẩng lên nhìn Phương di nương, vẻ mặt luôn nhu nhược hiền lành lên vẻ hoang mang, đáy lòng Tô Tâm Li hừ lạnh, ngờ nàng ta cũng có ngày hôm nay.

      Lúc này Tô Diệu Tuyết cũng ý thức được bản thân sai lầm, sắc mặt trắng bệch, kinh hoàng nhìn Tô Bác Nhiên.

      Tầm mắt Tô Tâm Li cũng rơi người Tô Bác Nhiên, lạnh lùng quan sát nhất cử nhất động của , vừa rồi nàng cố ý có nửa câu…

      Trong mắt người ngoài, nàng chính là hiếu thuận để lại mặt mũi cho Tô Bác Nhiên, nhưng ở đây đều là người thông minh, sao có khả năng đoán ra nàng muốn cái gì? Coi như nàng có năng vụng về hơn nữa, cũng có người hảo tâm giúp nàng giải thích.

      Thông mình như Tô Bác Nhiên,đối với thứ mà coi trọng còn hơn cả mạng nên nhất định để nàng phải thất vọng.

      -"Ngươi lung tung cái gì?"

      Tô Bác Nhiên quát mắng tiếng, vừa mới dứt lời, chỉ nghe được bộp tiếng, Tô Bác Nhiên tát Tô Diệu Tuyết cái vô cùng mạnh mẽ, vang dội a!

      Vì trong lòng có mấy phần hổ thẹn với Tô Diệu Tuyết, nên vẫn luôn đối với Tô Diệu Tuyết mực cưng chiều.Tuy Tô Diệu Tuyết chỉ là dưỡng nữ, nhưng hơn mười năm nay, Tô Bác Nhiên đầu tư thời gian và công sức chăm lo cho nàng ta vượt xa so với nữ nhi danh nghĩ Tô Tâm Li, cũng ký thác hy vọng xa vời gì ở Tô Tâm Li.
      Cái tát này, khẳng định Tô Bác Nhiên có chút đau lòng, bất quá nếu động thủ, bị mấy vị đại quan ở đây cho là bội tình bạc nghĩa, nhân cách có vấn đề, vậy sao có thể để hoàng thượng trọng dụng có thể bước lên mây?

      -"Phụ thân!"

      khuôn mặt nhắn mỹ lệ của Tô Diệu Tuyết rất nhanh lên ấn kí của năm ngón tay đỏ tươi, nàng khiếp sợ nhìn Tô Bác Nhiên, trong lòng căm giận kêu tiếng, ngờ tới Tô Bác Nhiên lại vì Tô Tâm Li ra tay đánh nàng.

      -“ Ngươi câm miệng cho ta!”

      Tô Bác Nhiên chỉ vào Tô Diệu Tuyết, vừa tàn nhẫn cho nàng cái tát, bởi vì đau lòng, tay cũng có phần run rẩy.

      Tô Tâm Li lạnh lùng nhìn tình cảnh này, che miệng vờ như bất ngờ, giấu vẻ trào phúng nồng đậm.

      Tô Diệu Tuyết chỉ dựa vào phỏng đoán cá nhân, có chứng cớ liền xấu đại quan nhất phẩm triều đình, hơn nữa trong tay cầm thực quyền được bách tính kính —Định Quốc Công, nếu chuyện này truyền ra ngoài, nhất định bị người người thóa mạ, phủ Định Quốc Công có thể lấy cớ này trị tội nàng, Tô Bác Nhiên làm vậy ngoại trừ muốn cứu vãn danh dự của mình, càng muốn cứu Tô Diệu Tuyết.

      Tô Diệu Tuyết phục, còn tiếp tục muốn giải thích, Phương di nương vội vàng ra kéo tay Tô Diệu Tuyết, quỳ xuống trước mặt Tô Bác Nhiên, “ Tướng gia, Diệu Tuyết biết sai rồi!”

      xong, Phương di nương dùng sức nắm chặt cánh tay Tô Diệu Tuyết, liếc mắt hướng nàng ra hiệu, “ Diệu Tuyết từ cha nương, là Tướng gia đem con về Thừa tướng phủ nuôi nấng lớn lên, Tướng gia chính là phụ mẫu tái sinh của con, dù Tướng gia có làm bất luận điều gì cũng vì tốt cho con, con còn mau nhận lỗi với Tướng gia.”

      Phương di nương xong quay đầu nhìn Tô Tâm Li, “ Tiểu thư tâm tính lương thiện, mong người đại nhân đại lượng, nên cùng với người hiểu chuyện như Diệu Tuyết so đo tính toán.”

      Tô Tâm Li nhướng mày, nhìn thấy nụ cười như gió xuân ấm áp của Phương di nương. chiêu tiên phát chế nhân ( đầu tiên phải khống chế được người bắt đầu mọi chuyện) cho các vị đại quan viên ở đây thấy được mỹ danh khoan dung độ lượng của Tô Tâm Li nàng, nhưng ra chỉ muốn mượn mỹ danh này để nàng và phủ Định Quốc Công thể gây khó dễ cho Tô Diệu Tuyết.

      -"Phụ thân, người đừng nóng giận, nữ nhi biết sai rồi."

      Thanh Tô Diệu Tuyết mềm mại, phối hợp cùng vẻ yểu điệu, nhất thời làm Tô Bác Nhiên mềm lòng mấy phần.

      -"Muội muội, tỷ tỷ vừa rồi là gấp gáp nên ăn hồ đồ, miệng thối nát biết lựa lời, muội tha thứ cho ta lần này .”

      Tô Tâm Li nhìn Tô Diệu Tuyết điềm đạm đáng quỳ mặt đất, “ Tỷ tỷ nếu biết sai rồi vậy phải tiếp thu lần giáo huấn này, lần này coi như ngoại tổ phụ rộng lượng, muốn so đo với tiểu bối, nếu coi như tỷ cầu xin phụ thân hay muội cũng vô dụng, tỷ mặc dù là dưỡng nữ của Thừa tướng phủ, nhưng dù sao cũng mang họ Tô, coi như nữ nhi của Thừa tướng, lần sau trước khi chuyện gì cũng nên thận trọng suy nghĩ, chớ có làm mất mặt Thừa tướng phủ,”

      Tô Tâm Li tự nhiên hào phóng, lời cử chỉ đều thể phong phạm của đại gia khuê nữ.

      -“ Từ Kinh Lăng tới Lạc Diệp tự rất nhiều quý nhân (người có thân phận, địa vị) thường xuyên qua lại, mấy tên đạo tặc sao dám ban ngày ban mặt động thủ với người Thừa tướng phủ? Tiểu thư là thiên kim Tướng phủ, phúc phận đầy mình, may nhờ có Tô công tử ngang qua đó cứu vớt, coi như gặp nguy hiểm cũng dữ hóa lành, nô tỳ xem sắc mặt tiểu thư được tốt, có nơi nào bị thương , sao người ở lại phủ Định Quốc Công nghỉ ngơi cho khỏe?”

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 13: Lục hoàng tử giá lâm!


      Ngày hôm nay vốn để cho Tô Diệu Tuyết bộc lộ tài nghệ, thể tính tình nết na thiện lương, biết cách đối nhân xử thế, đồng thời phá vỡ thế cân bằng trong Thừa tướng phủ, hủy hoại toàn bộ danh tiếng của Tô Tâm Li. Nhưng ngờ Tô Tâm Li lại đạp nữ nhi của nàng ta xuống bùn, bảo Phương di nương sao có thể cam tâm cho được?

      Nha đầu Thu Hòa tận mắt thấy Tô Tâm Li bị bắt , chẳng lẽ Thu Hòa dối sao?

      thể!

      Tô Tâm Li căn bản phải được người cứu trong lúc gặp cướp, ban ngày ban mặt, đường lớn phát sinh nhiều chuyện như vậy, sao có khả năng ai hay tin tức gì? Nhưng tại mấy kẻ kia đều chết cả rồi, sớm biết vận may của nha đầu này có thể thoát được kiếp nạn này, nàng trực tiếp để bọn chúng giết nàng tại ngay tại chỗ cho xong.

      Tô Tâm Li trong lòng cười lạnh, hổ danh Phương di nương, quả gừng càng già càng cay, nàng ta như vậy ràng muốn ở trong lòng mọi người gieo xuống hạt giống hoài nghi chuyện nàng bị người bắt cóc. Nếu mọi người đều tin tưởng chuyện này, thanh danh của nàng bị vấy bẩn, thử hỏi gia tộc có quyền có thế ai lại muốn cưới nữ nhân như vậy? Đương nhiên cũng đừng tới mấy vị hoàng tử trong hoàng thất kia.

      -“Cảm tạ quan tâm của Phương di nương, ta lần đầu tiên phải trải qua tình cảnh chém chém giết giết. quả thiệt vô cùng kinh hãi, tối qua xác thực nghỉ ngơi chưa tối, tại mấy kẻ vô lại đều đền tội, tin tưởng phủ Thuận Thiên Doãn nhất định tìm được hung thủ đứng sau chuyện này, nên ta cũng có thể ngủ an ổn hơn chút”.

      Tô Tâm Li ngẩng đầu, hai mắt dịu dàng nhìn về phía Phương di nương, bất quá nụ cười kia lại cực lạnh, tựa như sứ giả câu hồn tới từ địa ngục, Phương di nương tự chủ run lên.

      -“ Náo nhiệt lớn a!”

      Hai người đối diện nhìn nhau, bỗng cửa viện xuất bóng người tới, thân trường bào màu xanh đen, vóc người cường tráng mạnh mẽ, cổ áo cùng ống tay áo dùng chỉ bạc thêu mây đồ di động theo từng bước chân, eo buộc thắt lưng vàng, ngọc bội bên hông trong suốt, dưới ánh đèn ra ánh sáng xanh dịu nhạt, phong thái trác tuyệt bất phàm.

      -“ Lục hoàng tử giá lâm, sao lại để hạ nhân thông báo tiếng?”

      Tô Bác Nhiên đầu tiên sững sờ, sau đó cực kỳ chân chó (nịnh bợ) tiến lên nghênh tiếp.
      Người đến là Nhan Thần Ti, lục hoàng tử của Lưu Ly Quốc, cá tính hào hiệp bất kham ( chịu bị quản lí), đặc biệt thích uống rượi, thời điểm tám tuổi liền rời hoàng cung ngao du khắp nơi, hiếm khi hồi cung, năm trở về nhiều nhất năm lần, ở lại hoàng cung nhiều nhất tháng.

      Nhan Thần Ti cực kỳ có hiểu biết, tri thức uyên bác, cá tính đạm bạc trái ngược hoàn toàn với những hoàng tử tranh quyền đoạt vị trong hoàng thất , bất quá cũng chính vì vậy, lại được hoàng thượng và thái hậu thích, có thể ở trước mặt hai người có dịa vị lớn nhất nhì này chen mồm vào được. Ngay cả danh tiếng nhi tử chính kinh ( con trai của hoàng hậu) Tam hoàng tử và Thái tử đều muốn ôm đùi , chứ đừng quan viên triều đình, nếu ở ngay trước mặt hoàng thượng tốt vài câu, sợ gì quan lộ (con đường làm quan) thẳng tiến. Nhưng chung quy đối với những người này, Nhan Thần Ti từ đầu tới cuối luôn duy trì khoảng cách, bất quá đời trước vẫn rơi vào kết cục được chết tử tế.

      -“ Ta sợ lão đầu hẹp hòi nhà ngươi trộm đem rượu ngon giấu a!”

      Nhan Thần Ti đến vị trí chủ vị, cầm bầu rượu đặt ở chóp mũi ngửi cái, động tác ràng thô tục, nhưng làm lại lộ ra cỗ khí thế hào hiệp nên lời.

      Có lẽ do từ sớm rời hoàng cung ngao du thiên hạ, kết bạn đa số là người giang hồ, nên hành vi cử chỉ của so với lễ nghĩa giáo điều hoàng thất có thể hoàn toàn khác nhau, bất quá hoàng thượng đều quản hoặc là có thái độ dung túng, những đại thần này nào dám có ý kiến gì?

      Thiên kim quý tộc đầu tiên là sững sờ, sau đó con ngươi đẹp đẽ sáng rực lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, tuy phải Thái tử, cũng phải Tam hoàng tử có địa vị ngang hàng Thái tử, nhưng cũng là hoàng tử a, hơn nữa Lục hoàng tử với Thái tử và Tam hoàng tử cũng có ân oán gì quá sâu đậm, tương lại tân hoàng đế kế vị hẳn hà trách gì , vị trí Vương phi vẫn ngồi vững. Ngoại trừ thân phận hoàng tử, Nhan Thần Ti còn là nhân tài kiến thức rộng rãi, hơn nữa vị trí Chính phi và Trắc Phi đều bỏ trống, ngay cả quý thiếp cũng có, mặc dù thích rượu, nhưng phải loại công tử háo sắc, quả thực đây chính là ứng cử viên sáng giá cho vị trí hôn phu.

      Tô Tâm Li để ý tới những thiên kim quý tộc nóng lòng muốn thử kia, trong lòng nghi ngờ, nàng nhớ rất ràng, vào sinh thần của Tô Bác Nhiên đời trước, lục hoàng tử hình như còn ở bên ngoài du ngoại, cũng xuất ở đây a.
      Nhan Thần Ti giơ bầu rượi lên, khẽ nâng cằm, chất lỏng xen lẫn mùi thơm nồng nàn đổ xuống tiến vào miệng khẽ mở của . Cái cằm trơn bóng, cổ cao thẳng, ngũ quan quá mức xinh đẹp lên dưới ánh trăng xen với ánh đèn càng lên sắc thái ma mị, có lẽ tác dụng của rượu, mặt Nhan Thần ti dần dần nhiễm sắc hồng, cực kỳ diễm lệ, làm toàn bộ người ở đây đều lộ ra kinh diễm.

      Thân là chính phi của Nhan Ti Minh, đời trước Tô Tâm Li tham gia ít tiệc rượu hoàng gia nên cũng sớm biết đến vẻ tuyệt sắc của .

      Ở bên ngoài Nhan Thần Ti vốn là nhân vật số số hai của hoàng thất, đặc biệt sau khi uống rượu, gò má nguyên bản trắng như tuyết nhiễm sắc hồng, so với nữ tử còn đẹp hơn ba phần. Nhưng vẻ đẹp lại cho người ta cảm thấy diễm tục, đương kim thánh thượng tán dương, dung nhan của khi say rượu chính là cây thược dược tuyệt sắc của thế gian.

      Bên cạnh sắc mặt của Tô Bác Nhiên xám trắng, còn khuôn mặt của Tô Diệu Tuyết sớm đỏ ửng, nàng ta khẽ liếc nhìn Tô Tâm Tâm Li chút, chỉnh sửa lại biểu cảm mặt, hướng về phía Nhan Thần Ti tới.

      Lục hoàng tử hẳn là mới trở về kinh thành lâu, bạn hữu của khẳng định đều là nữ tử giang hồ thô tục lạc hậu, nàng tiến lên cướp chú ý của trước mặt các thiên kim tiểu thư nhất định có thể lọt vào mắt .

      Tô Diệu Tuyết vừa mới động, Nhan Thần Ti đứng ở vị trí chủ vị tiện tay ném ấm rượu trong tay xuống, lướt qua vài người, thẳng hướng của nàng tới.

      Trong lòng Tô Diệu Tuyết vui vẻ, khóe miệng vung lên nụ cười mê người, nếu có thể được Lục hoàng tử để mắt tới, được danh tiếng của bao bọc, nàng có thể xóa sạch sỉ nhục lúc trước phải chịu, còn có thể đem Tô Tâm Li đạp dưới chân.

      Tô Diệu Tuyết chắc chắn chủ ý của mình, liền tiến lên hai bước, mắt thấy Nhan Thần Ti ngay lập tức tới trước mặt mình, nàng dịu dàng hơi cúi xuống hành lễ, còn chưa kịp mở miệng, bóng người màu xanh thoáng cái lướt qua nàng, thân thể cứng ngắc tại chỗ, động được, mà cứ tiếp tục tư thế hành lễ cũng xong, chỉ cảm thấy tất cả mọi người cười nhạo nàng, mặt nóng ran. Càng làm cho nàng tức giận đến thổ huyết, khi nàng vừa mới đứng dậy, liền lập tức thấy bóng người vừa lướt qua nàng dừng lại ngay trước mặt Tô Tâm Li.

      -“ Thương thế của Tô tiểu thư khá hơn chút nào chưa?”

      Đột nhiên trước mặt Tô Tâm Li xuất nam tử tuyệt sắc hiếm có trong nhân gian, ánh mắt lành lạnh thoáng vẻ kinh ngạc, theo bản năng nhìn về phía Trình Dục Phàm, thấy huynh ấy cũng nhìn mình vẻ mặt cũng tràn ngập tò mò, nàng còn tưởng Lục hoàng tử này do huynh ấy mời tới, giờ nghĩ lại chắc phải rồi.

      Nhưng tại nàng cũng quen Nhan Thần Ti mới đúng, Nhan Thần Ti nhìn như câu nệ tiểu tiết, kì thực là tâm khí lạnh lùng cao ngạo, đời trước dù nàng trở thành phi tử của Nhan Ti Minh hai người cũng chưa từng gặp mặt trực tiếp, bản thân vốn là chính phi của Nhan Ti Minh cũng có đôi lần chủ động biểu lộ quan tâm nhưng đều lạnh nhạt cho qua, thái độ kiêu căng ngạo mạn vô cùng.

      -“ Đa tạ Lục hoàng tử quan tâm, thương tích vai của tiểu nữ khá lên, chỉ là chịu chút kinh hãi, tinh thần có chút tốt.”

      Tô Tâm Li hơi rủ mắt xuống, giấu nghi hoặc xuất trong đầu, cúi người hành lễ cảm tạ.

      Nhan Thần Ti tựa hồ vì mình mới đến sinh thần của Tô Bác Nhiên, nếu muốn giúp hai mẹ con Phương di nương và Tô Diệu Tuyết, lấy thân phận của , nàng coi như đại đại bất lợi, nhưng hành động kế tiếp của hoàn toàn ngoài dự liệu của nàng.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 14: Ân cứu mạng.

      -"Lục hoàng tử nhận thức nữ nhi của lão thần sao?"

      Nghe tin Tô Bác Nhiên nhìn tới Tô Tâm Li, hai tiếng nữ nhi gì thực vô cùng thuận miệng, Lục hoàng tử tuy có thực quyền, những lời ở trước mặt hoàng thượng với thái hậu cũng có trọng lượng a, hơn nữa vị trí vương phi bỏ trống, nếu Li Nhi có thể gả cho vị này, đương nhiên trở thành nhạc phụ của Lục hoàng tử, lúc đó chừng Thái tử và Tam hoàng tử dùng ánh mắt mong chờ nhìn , đến thời điểm đó còn phải xem sắc mặt của phủ Định Quốc Công sao?

      -“ Ngày hôm qua khi vừa bước chân về kinh thành, đường tới Lạc Diệp tự ta thấy có đám người mặc đồ đen cùng vài tên lưu manh chặn lại chiếc xe ngựa, mấy tên áo đen có thân thủ vô cùng tốt, thời điểm ta tới nơi, hộ vệ bị giết hại gần như còn ai, con ngựa bị kinh sợ nên chạy rất nhanh. xe ngựa ngoại trừ phu xe, còn có hai vị nương, người mặc trang phục hạ nhân bỗng đem nương kia đẩy xuống xe ngựa, vị nương kia có lẽ theo bản năng túm lấy tay của nha hoàn đó, nhưng nha hoàn kia cũng tàn nhẫn , cước đạp vị nương có lẽ là chủ tử của nàng ta xuống đất. Sau đó cùng phu xe nhanh chóng rời , xe ngựa đó còn có dấu ấn của Thừa tướng phủ.”

      Tất cả mọi người nghe xong, hướng nhìn chuyển tới Phương di nương và Tô Diệu Tuyết tràn ngập trào phúng và xem thường, Lục hoàng tử hoàn toàn trùng khớp với lời Tô gia tiểu thư giải thích ban nãy, lại càng khẳng định trong câu chuyện của Tô tiểu thư. Thoạt nhìn tưởng Phương di nương cùng dưỡng nữ Thừa tướng phủ có lòng quan tâm Tô tiểu thư, kì thực trong bụng xấu xa, trăm phương ngàn kế phá hủy danh dự của vị tiểu thư kia, may các nàng đều là người thông minh mới bị lừa dối. (P/s: Trời ơi, bị mấy người này xoay như chong chóng còn kêu thông minh, hiểu nổi mà, )

      Thu Hòa vừa mơ mơ màng màng tỉnh lại liền nghe thấy lời của Nhan Thần Ti, thoáng cái lại tiếp tục ngất.(Khổ thân ghê cơ, sao yếu vậy mà cứ ra gió)

      Ánh mắt mọi người nhìn Thu Hòa như nhìn thấy người chết, coi như án tử hình của nha đầu này thành lập chỉ chờ ngày hành quyết.

      Trong hoàn cảnh khó khăn, giúp đỡ chủ tử thóat hiểm cảnh, còn tán tận lương tâm đẩy chủ tử của mình xuống, ràng muốn ép người vào chỗ chết, Tô tiểu thư tâm tư vẫn còn thiện lương chỉ cho nha hoàn phản chủ bạt tai mà lấy mạng của nàng ta, việc nàng ta gây ra dù chết cũng hết tội, nếu chết vẫn coi như dễ dàng cho nàng ta, hẳn phải đem kẻ phản bội này băm thành tám mảnh sau đó đem thi thể cho cẩu ăn để răn đe kẻ khác. Bất quá nàng ta cũng chỉ là nha hoàn, sao lại to gan lớn mật dám ra tay với chủ tử của mình, chuyện này đối với nàng có lợi lộc gì? Chắc chắn có người ở sau giật dây sai khiến, nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong yến tiệc ngày hôm nay, mọi hoài nghi đều đổ về phía Phương di nương.

      Phương di nương vò chặt khăn lụa trong tay, nàng làm sao cũng thể hiểu được hành vi gây rối của Lục hoàng tử, cắn chặt răng nhịn xuống tức giận, trừng mắt nhìn về phía Tô Tâm Li, tiện nhân chết tiệt, tại ta để cho tiện nhân ngươi càn rỡ, qua hôm nay, chỉ cần ngươi còn ở trong phủ, ta nhất định làm cho ngươi sống bằng chết.

      Khuôn mặt Tô Diệu Tuyết hằn dấu vết năm ngón tay, cảm xúc bộc phát kiềm chế xuống, hàm răng cắn chặt bờ môi đỏ, cặp mắt tràn ngập lửa giận thiêu đốt, dưới ống tay áo hai bàn tay nắm chặt thành quyền đầy vẻ cam lòng phẫn hận.

      Tiện nhất vẫn luôn là tiện nhân, vận may quả tệ, vừa ra khỏi cửa liền gặp được Lục hoàng tử của Kinh Lăng, chắc chắn ả tiện nhân này sử dụng thủ đoạn, nếu Lục hoàng tử sao có khả năng coi trọng nữ nhân chỉ có cái vẻ bên ngoài !

      Tô Diệu Tuyết vô cùng tức giận, sớm biết hôm nay ra ngoài gặp được Lục hoàng tử , nàng nhất định cũng phải cùng.

      -“ Sau khi vị tiểu thư kia bị đạp xuống đất, những kẻ mặc áo đen kia cùng nhau chạy tới chỗ nàng ta-----“

      Trong lòng Tô Tâm Ly vô cùng kinh ngạc, tuy biết mục đích Nhan Thần Ti giúp mình, nhưng đứng ra làm chứng, bất luận hay giả, còn kẻ nào dám hoài nghi nàng nữa? Phương di nương dù muốn hay cũng đừng hòng bày trò vẩy nước bẩn lên người nàng trong ngày hôm nay.

      -"Đa tạ ân cứu mạng của Lục hoàng tử, nếu có ngài đúng lúc ra tay, biểu ca của tiểu nữ chắc cũng kịp tới, tiểu nữ có lẽ chết dưới đao của bọn chúng.”

      Tô Tâm Li ngước lên, đôi mắt sâu thẳm, thời điểm nhìn về phía Nhan Thần Ti hơi lóe lên tia cảm kích, nhưng người khác nhìn thấy cũng chỉ thấy ánh mắt sâu xa lạnh nhạt của nàng.

      Nhan Thần Ti nhìn Tô Tâm Li với ánh mắt thâm trầm đánh giá, vẻ mặt Tô Tâm Li nhàn nhạt khẽ cười, chứa chút siểm nịnh, ánh mắt cảm kích hề giảm bớt khác hoàn toàn vẻ si mê của những người ở đây, càng làm cho Nhan Thân Ti trong lòng thán phục.

      còn nét bất bình khi bị người vu hại, nụ cười mặt Tô Tâm Li càng tươi hơn, tình cảnh này rơi vào trong mắt người khác chính là hoa rơi cố ý, nước chảy có tình, hài hòa đến bất ngờ.

      -"Li Nhi, sao con sớm chuyện Lục hoàng tử cứu con.”

      Tô Bác Nhiên bất mãn khẽ quát Tô Tâm Li câu. bất quá trong lời lộ ra nồng đậm vẻ quan tâm thương xót, Tô Tâm Li hơi mím môi, mắt rủ xuống, nhưng trong lòng lại lạnh giọng cười nhạo, hổ danh là lão thần tử tung hoành ngang dọc trong chốn quan trường hai mươi năm, cũng biết diễn kịch.

      -“ Li Nhi bị Thu Hòa đạp cước bị thương, sau lại bị dọa cho kinh sợ,khi thấy ta tới liền hôn mê bất tỉnh, Lục hoàng tử làm việc nghĩa lưu danh, cũng cho ta với Li Nhi nên nàng cũng vừa biết tin Lục Hoàng tử là ân nhân cứu mạng của mình.”

      Trình Dục Phàm vốn im lặng đứng bên bèn đứng dậy giúp Tô Tâm Li giải thích, sau đó liền tới bên Nhan Thần Ti cung kính hành lễ, “ Đa tạ Lục hoàng tử ra tay cứu tiểu muội của ti chức.”

      Chuyện Tô Tâm Li biến mất đêm nhất định Phương di nương cắn chặt tha, nếu việc này truyền ảnh hưởng xấu tới danh tiếng của Li Nhi. thực Li Nhi sáng sớm nay mới lén lút trốn vào phủ Định Quốc Công, hề có mặt trong phủ vào tối qua, muốn tra chuyện này có lẽ chỉ sớm hay muộn thôi, khi chân tướng bị phơi bày ra ánh sáng, mọi chuyện đối với Li Nhi càng thêm bất lợi, lúc đó toàn bộ phủ Định Quốc Công cũng thể che giấu mọi chuyện, nay có Lục hoàng tử được hoàng thượng vô cùng sủng ái đứng ra làm chứng thử hỏi kẻ nào dám nghi ngờ đúng hay sai nữa?

      Theo suy tính ban đầu của Tô Tâm Li, chuyện này để Tô Bác Nhiên gọi quản gia đem danh sách hộ vệ hộ tống nàng Lạc Diệp tự, nếu như tìm ra những kẻ kia, chân tướng cũng cháy nhà ra mặt chuột lộ. Bất quá nghĩ lại, loại người giả dối như Phương di nương tiêu tốn nhiều ngân lượng thuê sát thủ hại nàng, mấy kẻ hộ tống nàng hôm qua khẳng định phải hộ vệ Tướng phủ, cứ như vậy trái lại lợn lành chữa thành lợn què.

      Nhìn từng chuyện phát sinh trong Tướng phủ, Phương Tĩnh Di chỉ là di nương lại có thể bày trò lớn như vậy, nhưng mọi chuyện kết thúc, những gì nàng phải chịu đựng, nàng từng thứ từng thứ ở trong tay Phương Tĩnh Di đoạt lại hết thảy.

      -“ Vùng đất Kinh Lăng ngay dưới chân thiên tử, lại có người ban ngày ban mặt đối với thiên kim Tướng phủ ra tay hãm hại, Lý đại nhân, ta xem có vẻ người muốn làm chủ trong phủ Thuận Doãn Thiên nữa phải ?”

      Nha Thần Ti vừa rồi còn mang hình tượng tùy ý phóng khoáng, thoắt cái đổi sang vẻ nghiêm khắc, ngôn từ sắc bén, tuy lớn lên ở hoàng cung nhưng hành vi cử chỉ của tự chủ lộ ra cỗ uy nghiêm của hoàng gia, dọa cho đại nhân phủ Thuận Doãn Thiên trong lòng run sợ, lập tức lóng ngóng quỳ xuống thỉnh tội.

      Mắt Tô Tâm Li hơi rủ xuống, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt bốn phía phóng tới nàng tràn đầy căm ghét, phẫn nộ. Vẫn bộ dạng vững vàng, khoa trương, kinh sợ mà hờ hững xem mọi chuyện liên quan đến nàng.

      Tất cả mọi người ở đây đều cho rằng Lục hoàng tử giận dữ vì hồng nhan, nhưng Tô Tâm Li cũng tự mình biết mình, bất luận Nhan Thần Ti làm vậy có mục đích gì, đối với nàng chỉ có tốt có chỗ xấu. sao nàng lại thể biết thời biết thế vui vẻ tiếp nhận?

      -"Vi thần có tội."

      Lí đại nhân quỳ gối trước mặt Nhan Thần Ti, “ Vi thần lập tức sai người làm chuyện này, nhất định nhanh chóng tra chân tướng mọi chuyện. cho Tô tiểu thư câu trả lời thỏa đáng.”

      Dung mạo Tô tiểu thư nghiêng nước nghiêng thành, Lí đại nhân cũng giống những người khác nhận định việc hùng cứu mỹ nhân, sau đối với mỹ nhân sinh lòng thương, vị tiểu thư này hẳn là Lục hoàng phi tương lai, nào dám thất lễ a.

      -"Ân." Nhan Thần Ti đáp lại tiếng, Lí đại nhân đứng lên, sai người đem thi thể mang chuẩn bị về nha môn xử án.

      Thấy cảnh này Phương di nương và Tô Diệu Tuyết đều hoảng hồn, đặc biệt Tô Diệu Tuyết, nàng ta rất ràng chuyện này do Phương di nương sai khiến, nếu để cho mọi người biết chuyện này do Phương di nương bày ra, sao mẫu thân nàng có thể làm Thừa tướng phu nhân được, chỉ có danh phận di nương nho , vị trí đại tiểu thư chính thất nàng với tới thế nào?

      Tô Tâm Li nhìn sắc mặt đại biến lộ vẻ hoang mang của Phương di nương và Tô Diệu Tuyết, dường như chưa thỏa mãn, khóe miệng mỉm cười, chỉ chỉ Thu Hòa vẫn hôn mê mặt đất, “Lý đại nhân, mang nô tỳ này cùng .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :