1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Xoay chuyển vận mệnh - Tiểu Yêu Trùng Sinh (22) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5: Vân thị


      Lẽ nào biết ngọc bội này? thể a, đây là lễ vật mẫu thân đưa nàng khi nàng tròn tuổi, nàng vẫn luôn đeo chưa từng rời người .

      -"Ngọc bội này là của nương ?"

      Tô Tâm Li hiểu tại sao lại hỏi câu hỏi này, nhưng vẫn gật đầu cái.

      - "Huyết ngọc rất hiếm, khối ngọc này có xúc cảm, màu sắc đều là thượng phẩm,phượng hoàng được chạm trổ tinh tế, thế gian ít có, nương tại sao đưa cho ta?”.

      -" phải công tử lo lắng ta qua cầu rút ván sao?"

      Biết người biết mặt nhưng biết lòng, đêm nay bọn họ và nàng đều là lần đầu tiên gặp nhau, nàng cũng cảm thấy điều bọn họ lo lắng có gì sai, đời trước nàng cũng vì dễ dàng tin người mà bị rơi vào thảm cảnh.

      Tùy tùng của thay , bọn họ căn bản dễ dàng để nàng rời .

      Chỉ còn vài canh giờ nữa là đến sinh thần của Tô Bác Nhiên, còn có nhiều chuyện nàng cần phải làm, nên có nhiều thời gian đôi co với bọn họ.

      Trước khi buổi tiệc kết thúc, nàng nhất định phải trở về, đưa phần đại lễ này cho Phương di nương và Tô Diệu Tuyết.

      Dùng ngọc bội này đổi lấy mạng của mình, đáng giá!

      Thà tình nguyện tranh ăn với hổ, nàng cũng buông tha cho Phương di nương với Tô Diệu Tuyết.

      Nam tử áo tím liếc nhìn trâm vàng đầu nàng, sau lại nhìn thẳng mặt Tô Tâm Li dường như hiểu mọi chuyện , “ nương tại sao mang trâm vàng cùng với vòng ngọc giao cho ta?”

      Tô Tâm Li nhìn nam tử áo tím mỉm cười, “Hai thứ này đều bị dính máu, sợ công tử vừa mất.”

      nàng cũng muốn dùng vòng ngọc thay cho ngọc bội, nhưng khi giết hai tên ở bãi tha ma, vòng tay cũng bị dính rất nhiều máu, càng khỏi cần tới cây trâm vàng trực tiếp được sử dụng làm vũ khí giết người kia. Đem đồ vật dính máu đưa cho người có bệnh sạch , ghét mùi máu tanh, nàng thực lo chữa lợn lành thành lợn què.

      -“ nương đúng là thận trọng ,ngọc bội kia ta tạm thời giúp bảo quản.”

      -“ Ta còn có thỉnh cầu, hi vọng công tử có thể đem xe ngựa cho ta mượn dùng chút”

      Nam tử áo tím muốn nàng sau này báo đáp, trước tiên nhất định phải giải quyết khốn cảnh cho nàng, nếu nàng đưa ra cầu trợ giúp, cũng có lý do cự tuyệt
      cười , “ Tề Lỗi, người đưa nương về nhà”

      Tô Tâm Li nghe đưa mình về nhà, vừa muốn từ chối, nhanh chậm mở miệng, “ Bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, nương cũng hi vọng chuyện đêm nay có người biết chứ? Có Tề Lỗi đưa về, đảm bảo nương lên đường bình an”.

      Tô Tâm Li sững sờ nhìn người áo tím, nhìn huyết ngọc, ngẩng đầu lên.Ngay lập tức hiểu ý, Tô Tâm Li mỉm cười, hơi gật đầu với , “ Vậy đa tạ công tử.”

      Chuyện đêm nay, xác thực càng ít người biết càng tốt, trong thôn đa số là bách tính nghèo khổ, nếu muốn tìm xe ngựa khẳng định quấy nhiễu tới nhiều người. người nàng lại có bạc, cũng chỉ có thể mang trâm vàng hoặc vòng ngọc cầm cố, khi bại lộ thân phận, Phương di nương mượn cớ hãm hạ nàng.

      Hơn nữa, sau hai nhóm người này, khó bảo đảm có nhóm thứ ba, có Tề Lỗi theo, nếu Phương di nương lại muốn giết nàng, cũng khó đạt được mục đích.

      -“ Tại hạ Lan Dực Thư, xin hỏi đại danh nương?”

      "Tô Tâm Li xoay người theo sau Tề Lỗi, nghe được thanh của Lan Dực Thư, quay đầu, ‘ -“Tô Tâm Li”.

      Nếu để Tề Lỗi đưa mình về nhà, muốn biết thân phận của nàng tuyệt phải việc khó, lại giữ ngọc bội bên người của nàng, che che giấu giấu, chỉ làm người ta sinh phản cảm, chẳng bằng cứ tự mình ra.

      Tô Tâm Li ngồi xe ngựa rời , Lan Dực Thư dựa vào gốc cây đại thụ phía sau, khuôn mặt đẹp như ngọc nổi lên ý cười sâu xa, “ Tề Vân, người chuyến đến bãi tha ma gần đây”.

      Nơi nàng vừa ngồi, trừ hương mai nồng đậm với mùi máu tanh bị gột rửa, còn thoáng mùi xác thối.

      Sau khi Tô Tâm Li rời , trực tiếp về Tướng phủ, mà tới phủ Định Quốc Công.
      Ngựa Lan Dực Thư dùng chính là ngựa thượng đẳng, tốc độ rất nhanh, thời điểm trời còn tờ mờ sáng Tô Tâm Li đến nơi.

      Tô Tâm Li xuống xe ngựa cũng vào từ cửa lớn, nhờ giúp đỡ của Tề Lỗi trực tiếp nhảy vào hậu viện của Vân thị, cũng chính là gian phòng của ngoại tổ mẫu nàng, Vân Tiên Nhi.

      Ba năm trước, sau khi mẫu thân và ca ca Tô Tâm Li gặp nạn, ngoại tổ phụ của nàng bi thương quá độ, đương kim hoàng thượng niệm tình ông tuổi tác cao, điều ông từ biên cảnh trở về nhưng cũng có ngày nhàn rỗi, mà ngay lập tức được phong làm Tướng quân quản lí ở Kinh Lăng, thường ngày trời còn chưa sáng vào quân doanh thao luyện quân.

      Lúc Tô Tâm Li vào gian phòng của Vân thị, Trình Bằng rời , Vân thị cũng rời giường, ngồi đối diện tấm gương để nha hoàn thiếp thân Vân Bích trang điểm.

      -"Ai?"

      Trước khi Vân Thị gả cho Trình Bằng, bà chính là nữ vương của đám sơn tặc, thân thủ cũng kém so với Trịnh Bằng, dù có tuổi vẫn như bảo đao sắc bén, vô cùng cảnh giác, nhanh chóng nhận ra có người ở cửa.

      -“ Ngoại tổ mẫu, là cháu”

      Thấy trong phòng chỉ có Vân thị cùng Vân Bích, Tô Tâm Li liền đẩy cửa vào.

      -"Li Nhi!"

      Vân thi kinh hãi nhận ra Tô Tâm Li sắc mặt trắng bệch, dáng vẻ chật vật vào, hai mắt sắc bén của bà toát lên cảm giác đau xót.

      -"Chuyện gì thế này?"

      Vân thị trầm mặt, cả người lên vẻ tàn khốc

      -"Ngoại tổ mẫu!"

      Tô Tâm Li đứng ở cửa chớp mắt cái, sau mở to hai con mắt, im lặng nhìn kỹ Vân thị cách đó xa, dường như chỉ trong nháy mắt, hình ảnh này như tấm gương vỡ vụn ra, biến mất còn tăm hơi, mũi chua xót muốn khóc, nhưng nàng cắn chặt môi rơi lệ.

      Viền mắt hồng hồng, lại có chút hốt hoảng, Tô Tâm Li tới trước mặt Vân thị, chờ khi thấy Vân thị đứng trước mặt nàng, mũi hít hít, đột nhiên cười ra tiếng, ôm chặt lấy Vân thị buông.

      Ngoại tổ mẫu có chết, ngoại tổ phụ cũng xảy ra chuyện, phủ Định Quốc Công vẫn còn, tất cả mọi thứ đều là , phải chỉ giấc mơ.

      Tô Tâm Li lúc khóc đỏ mắt, lúc lại cười ra tiếng, làm Vân thị hiểu ra sao?

      -“ Li Nhi, trái tim tổ mẫu yết ớt lắm, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra hả? Kẻ nào dám bắt nạt cháu? Hay do di nương vô liêm sỉ của phụ thân cháu, cho ngoại tổ mẫu biết, ta mặc kệ hôm nay là ngày gì của phủ Thừa tướng, dám để tôn nữ của ta chịu oan ức, ta để bọn họ đẹp mặt đâu.”

      Di nương trong miệng Vân thị chính là Phương di nương, Phương Tĩnh Di.

      Trịnh Bằng chỉ cưới mình Vân thị làm chính thê, nạp thiếp thất.
      Vân thị sinh được hai trai , hai con trai đều lập gia thất, sinh được toàn nhi tử, nên từ xuống dưới nhà họ Trình đối với Tô Tâm Li vô hạn sủng ái.

      -"Phu nhân, nô tỳ sai người mời lão gia trở về."

      Vân Bích có hài tử, nhìn thấy bộ dạng này của Tô Tâm Li cũng khỏi đau lòng, cảm thấy bất bình thay nàng.

      - "Vân Di, ta có chuyện gì."

      Tô Tâm Li ngẩng đầu, lên hai lúm đồng liền như hoa, kéo lấy Vân Bích muốn ra cửa.

      -"Nhìn như vậy còn có chuyện gì!"

      - "Ngoại tổ mẫu, cháu sao, đừng kinh động hạ nhân trong phủ.”

      Phủ Định Quốc Công nhiều người như vậy, khó đảm bảo có người của di nương, nàng muốn ở sinh thần của Tô Bác Nhiên gây bất ngờ cho bọn họ kịp trở tay, đương nhiên thể để bọn họ biết nàng thoát hiểm trở về.

      Thân là chủ mẫu của phủ Định Quốc Công, phía dưới tuy phải quản lý thiếp thất, nhưng đối với vài chuyện trong phủ của các gia tộc lớn khác cũng có hiểu biết phần nào.

      -"Vân Bích, dặn dò hạ nhân chuẩn bị nước nóng và đồ ăn sáng, ngươi tự mình Tuyết Mai viện chuyến, mang cho Li Nhi bộ y phục lại đây."

      "Vân Di, ta muốn y phục có kiểu dáng mới nhất năm nay, có màu khác nhau và vài món đồ trang sức nữa."

      Nàng muốn cho mấy người kia thấy, tôn nữ của phủ Định Quốc Công so với dưỡng nữ của phủ Thừa tướng khác nhau như thế nào?

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 6: Kinh hỉ bất ngờ.

      Vân Bích rời , trong phòng chỉ còn lại hai người Vân thị và Tô Tâm Li.

      Cầm tay phải của Tô Tâm Li, Vân thị kéo ống tay áo của nàng lên, thấy ấn kí màu hồng cánh tay trắng như tuyết mới thở phào nhõm .

      Tô Tâm Li biết tính tình của Vân thị, mọi chuyện liên quan đến mình, nếu cho nàng đáp án nhất định nàng đơn giản bỏ qua.

      đợi Vân thị mở miệng, Tô Tâm Li liền chủ động đem chuyện nàng Lạc Diệp tự bị người ta bắt cóc kể lại cho Vân thị nghe, để tránh cho Vân thị lo lắng, nàng cũng kể chuyện bản thân tỉnh lại ở bãi tha ma, đồng thời suýt nữa bị hai tên tiểu nhân cướp mất thuần khiết, lại còn bị đám người áo đen truy sát.

      Nàng chỉ qua loa mình bị bắt , sau được tử y công tử có lòng tốt cứu giúp, hơn nữa còn để tùy tùng hộ tống nàng trở về.

      Bất quá chỉ có vậy, Vân thị nghe xong vẫn thấy kinh tâm động phách.

      -“ Nếu sai người làm chuyện này chắc chắn di nương họ Phương kia”.

      Tô Tâm Li cười cười, Vân thị với Phương di nương tiếp xúc với nhau được mấy lần, cũng có thể đoán chuẩn xác như vậy.

      Nếu phải sống lại, có hiểu biết sâu sắc về con người của Phương di nương, nàng cũng chẳng bao giờ hoài nghi người này, dù sao thường ngày ở Tướng phủ bọn họ sống chung vẫn rất tốt

      -"Còn người tùy tùng của vị tử y công tử kia, ta nhất định mời ở lại phủ, bảo ngoại tổ phụ cháu hảo hảo hậu tạ .”

      Vân thị suy nghĩ lát, lại “ Chuyện này tuyệt đối thể để người ngoài biết, bằng tổn hại tốt tới thanh danh của cháu, Li Nhi, ta nghĩ cháu nên rời khỏi phủ Thừa tướng, sau này cứ ở lại phủ Đinh Quốc Công, ngày ta và ngoại tổ phụ của cháu còn sống, nhất định để cháu chịu ủy khuất.

      Lần nay may có vị tử y công tử kia ra tay cứu giúp, lần sau biết nữ nhân họ Phương kia lại bày ra mưu quỷ kế gì để đối phó với Li Nhi.

      -“ Ngoại tổ mẫu, cháu cũng sắp cập kê rồi, người với ngoại tổ phụ thể chăm sóc cho cháu cả đời, cháu lớn rồi, có thể tự bảo vệ tốt bản thân, để người khác bắt nạt. Nếu thực có ngày ở lại được Tướng phủ, cháu nhất định do dự nhờ vả người, nhưng phải tại”.

      Trong lòng Tô Tâm Li biết Vân thị thương nàng nên mới sốt ruột, lo lắng nàng lại gặp chuyện. Nhưng chuyện lần này chỉ do các nàng suy đoán, có chứng cứ chứng minh Phương di nương làm, Tô Bác Nhiên lại phạm sai lầm, nàng nếu tùy tiện đến đây ở gây ảnh hưởng tốt đến danh dự của phủ Định Quốc Công.

      Tô Tâm Li hơi nhiều như vậy, Vân thị lấy làm kinh hãi, từ khi Lập Tuyết qua đời, đứa cháu ngoại này của nàng ngày càng thu mình lại. cũng dần xa lánh với phủ Định Quốc Công.

      Trước đây, mỗi khi tới Phương di nương, nó đều vì nàng ta giải thích, nhưng hôm nay, nàng đem chuyện lớn như vậy đẩy lên người nàng ta, nó lại giúp nàng ta câu.

      Lại thấy sắc mặt Tô Tâm Li tuy rằng xám trắng, nhưng ánh mắt lạnh lẽo có thần. lộ ra tự tin cùng kiên định, lẽ nào nhìn bộ mặt của nữ nhân họ Phương kia?

      -“ Ngày hôm nay là sinh thần của phụ thân cháu, thân là nữ nhi duy nhất sao có thể ra mặt được? Chuyện này truyền ra ngoài người khác chắc chắn cho rằng cháu bất hiếu”.

      Vân thị quan tâm Tô Tâm Li, người khác có gì nàng cũng mặc kệ, nhưng lại muốn cháu mình bị người ta hiểu lầm.

      -“ Nhị biểu ca có tới đây ạ, chuyện lần này, cháu muốn nhờ huynh ấy giúp đỡ”.

      -“ Nó sắp tới rồi, sau khi nó vấn an ta xong, ngoại tổ mẫu giúp cháu giữ nó lại, cháu tắm trước , đừng để bị cảm lạnh,”

      Vân thị là ai chứ, nữ đại vương phong vân thời, Tô Tâm Li vừa hỏi, nàng ngay lập tức đoán ra ý đồ.

      Nhị biểu ca của Tô Tâm Li tên Trình Dục Phàm, giữ chức Binh bộ Thị lang quản khu vực từ Lạc Diệp tự đến Kinh Lăng.

      -"Nhị biểu ca."

      Tô Tâm Li tắm rửa xong, thay thân xiêm y sạch , bất quá những vết trầy xước dài ngắn khác nhau khuôn mặt trắng nõn lại phá lệ ràng.

      Thấy vẻ mặt tức giận, hai mắt trầm của Trình Dục Phàm, Tô Tâm Li đoán được biết chuyện của nàng từ Vân thị.

      -"Li Nhi, muội muốn huynh giúp thế nào?"

      Sau khi biết chuyện của Tô Tâm Li, triều phục cũng đổi, Trình Dục Phàm lập tức muốn đến phủ Thừa tướng tìm người tính sổ, được Vân thị khuyên can mới bình tĩnh ngồi xuống, thấy bộ dạng Tô Tâm Li như vậy lại đau lòng chịu được.
      Muội muội của , từ xuống dưới nhà họ Trình, người nào mà xem nàng là bảo bối để cưng chiều, giờ có kẻ muốn hại muội ấy, Trình Dục Phàm hận thể lăng trì xử tử, băm thây vạn đoạn kẻ kia ra.

      Tô Tâm Li tới gần , cúi xuống bên tai cũng biết gì đó với , sắc mặt Trình Dục Phàm đẹp đẽ hơn rất nhiều, nhìn Tô Tâm Li đáy mắt lóe lên kinh ngạc với tán thưởng.

      Vừa rồi tổ mẫu Li Nhi thay đổi còn tin, giờ nhìn lại, đúng là thay đổi, lẽ nào sau khi bị dọa, lá gan trở về, đầu óc cũng khai mở sao?

      -“ Để ta đổi y phục, rồi lập tức làm”

      Trình Dục Phàm đáp lại, xoay người rời thực việc Tô Tâm Li giao phó.
      Trình Dục Phàm vừa mới , Vân Bích liền vào, phía sau có vài người mang đồ đến cho Tô Tâm Li, đều là những người vào sinh ra tử với Vân thị ở trong sơn trại.

      Tô Tâm Li chọn bộ y phục màu xanh lam thêu lan , sau để Vân Bích cùng hai tì nữ trang điểm cho nàng.

      Giờ Mùi ( buổi chiều từ 1h đến 3h) vừa qua khỏi, Trình Dục Phàm an bài xong chuyện Tô Tâm Li giao phó, từ bên ngoài trở về .

      Cho tới nay, Vân thị với Trình Bằng đều ưa người con rể làm Thừa tướng này, nên sau khi Trình Lập Tuyết qua đời, đối với càng ưa.

      Sinh thần lần này của . vốn bọn họ chỉ đưa lễ vật qua, nhưng tình huống có biến, Vân thị yên lòng Tô Tâm Li quyết để cho Trình Dục Phàm theo.

      Tô Tâm Li với Trình Dục Phàm chuẩn bị lên đường tới phủ Thừa tướng, hạ nhân trong phủ đến báo, có người đưa tới mấy rương lớn, chỉ đích danh người nhận là Tô Tâm Li.

      Bọn họ cũng biết Tô Tâm Li ở phủ Định Quốc Công , liền đem đồ đưa vào trong biệt viện của Vân thị .

      -"Biết là ai đưa tới ?"

      Tô Tâm Li vừa bị hại, Vân thi và Trình Dục Phàm tự nhiên đặc biệt cẩn thận.

      -“ biết, người kia để chúng ta đem đồ vật giao cho tiểu thư, còn tiểu thư nhất định vô cùng vừa ý”.

      Thủ vệ nhìn Tô Tâm Li đàng hoàng .

      Trình Dục Phàm nhìn nhìn thoáng Tô Tâm Li, nàng mím mím môi, hàng lông mày thanh tú cau lại, dường như trầm tư.

      -"Ta xem xem."

      Trình Dục Phàm vài bước xuống bậc cầu thang, tới trước mấy cái rương lớn, muốn mở cái rương ra, tay bị Tô Tâm Li đuổi theo phía sau kéo lại.

      -"Các ngươi đều xuống ."

      Tô Tâm Li quét mắt nhìn hạ nhân đứng trong sân, ra hiệu cho bọn họ rời .
      -"Muội biết cái gi bên trong hả?."

      Tô Tâm Li hiểu gật đầu, "Gần như đoán được ."

      Vừa xong, tiến lên hai bước, đem mấy cái rương mở ra.

      Trong mấy cái rương to đều là mấy người mặc đố đen, mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch, còn hơi thở,

      Trình Dục phàm tiến lên thăm dò mũi của bọn họ, hiếu kỳ nhìn Tô Tâm Li, -"Chết rồi?"

      -"Uh, đều chết rồi."

      Tô Tâm Li quay đầu lại, thanh nhàn nhạt , nóng lạnh , nghe ra tâm tình.

      Giờ khắc này, Tô Tâm Li đứng trước cái rương đen lớn, bên trong chỉ có hai nam nhân, là hai người duy nhất mặc đồ đen.

      Tô Tâm Li nghiêng người về phía trước, lôi kéo cổ của bọn họ, tựa hồ rất chăm chú quan sát vết thương cổ bọn họ, vẻ mặt bình tĩnh rồi lại lạnh lẽo đem Vân thị và Trình Dực Phàm dọa giật nảy mình

      Nhiều người chết như vậy, nàng đều sợ sao?

      -"Nhị biểu ca, đem mấy cái rương này xếp gọn lại, đợi lát nữa đồng thời mang tới phủ Thừa tướng”.

      Lễ vật này, nàng xác thực rất vừa ý.

      Nếu chuyện lần này thực do Phương di nương làm, cái này tuyệt đối có thể cho nàng ta kinh hỉ ngoài ý muốn…

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 7: Dự tiệc


      Giờ Dậu (năm giờ chiều đến bảy giờ), sắc trời dần tối.

      Trong phủ Thừa tướng lụa đỏ giăng khắp nơi, đèn lồng treo lơ lửng chiếu sáng khoảng trời.

      Hậu hoa viên vang lên từng trận cười, ầm ĩ, vô cùng náo nhiệt.

      thân xiêm y xanh lam, phác họa dáng người lung linh yểu điệu, dưới ánh đèn lồng đỏ ửng, làn da Tô Tâm Li như tuyết trắng ...

      Tô Diệu Tuyết đứng trước chiếc bàn tròn có vài vị đại quan dâng chén chúc mừng Tô Bác Nhiên.

      - “Phụ thân, hôm nay là ngày sinh thần của người, nữ nhi biết phụ thân thích hoa lan, nên vẽ quyển “Lan đình tự” làm lễ vật, hi vọng người thích.”

      Tô Diệu Tuyết cụp mắt, ôn nhu dịu dàng, cử chỉ khéo léo, ngũ quan xinh đẹp, lộ ra vẻ kiều mị nhu nhược.Lúc chuyện, nha hoàn của nàng dâng lên bức tranh đến trước mặt Tô Bác Nhiên

      Tô Bác Nhiên tiếp nhận mở ra, chữ viết thanh tú, đoan trang sạch , mặt ngoài tinh tế phác họa hoa lan Tô Bác Nhiên thích nhất.

      Tô Bác Nhiên thỏa mãn gật gù, “ Tuyết Nhi có tâm”.

      xong liền đem lễ vật của Tô Diệu Tuyết cho những người khác xem xét.

      -“ Ngay ngắn mà vững vàng, chỉnh tề nhưng câu nệ, chữ viết của Tô tiểu thư, đều sắp đuổi kịp thư pháp của đại gia”.

      - "Thừa tướng quả nhiên biết cách giáo dục nữ nhi tốt”.

      - "Tô tiểu thư có phong phạm tài nữ ở kinh thành”.

      . . .

      -"Các vị đại nhân quá khen rồi, Diệu Tuyết dám nhận."

      Tô Diệu Tuyết dịu dàng cúi người hành lễ, thẹn thùng cúi đầu, con ngươi xinh đẹp lóe lên nồng đậm đắc ý.

      Nàng làm trưởng nữ phủ Thừa tướng, mọi người vây quanh, ca tụng , ngợi khen, đây mới là cuộc sống của nàng nên có, chứ phải Tô Tâm Li ------

      Nghĩ đến Tô Tâm Li, ánh mắt Tô Diệu Tuyết chìm xuống, khoé miệng vung lên chút ý cười lãnh.

      Tôn nữ phủ Định Quốc Công, nữ nhi phủ Thừa tướng thế nào? Chỉ là kẻ ngu ngốc có đầu óc, rất nhanh thôi, nàng ta thân bại danh liệt, mà tên của tài nữ Tô Diệu Tuyết nổi danh ở Kinh Lăng này.

      Phương di nương ngồi cùng các vị phu nhân tham gia tiệc mừng, ánh mắt từ ái rơi người Tô Diệu Tuyết. Tất cả phủ Thừa tướng đều của nàng, tuyệt đối để bất luận kẻ nào chặn đường con nàng.

      Thời điểm mọi người ngợi khen Tô Diệu Tuyết, thái giám theo sau người tướng phủ vào, sau còn theo hai người ôm hai chậu cây tới.

      -"Tiểu nhân thỉnh an Thừa tướng đại nhân."

      Tiếng đặc biệt của thái giám, có chút sắc bén chói tai.

      -"Thái tử điện hạ thân thể mệt mỏi thể tự mình đến đây chúc mừng Thừa tướng đại nhân, điện hạ biết đại nhân thích hoa lan, liền sai người mang hai chậu cây này tới làm lễ vật."

      Tô Bác Nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, nhìn hai cây hoa lan.

      Hình dạng xinh đẹp, lá xanh non, từng bông hoa xen giữa, cánh hoa sắp xếp cân xứng, màu sắc cực kì diễm, đỏ như son, thoáng điểm thêm trắng, khiến người ta nhìn qua thấy thích . Đứng ở xa, còn có thể ngửi thấy mùi thơm mát bay tới.

      Tô Bác Nhiên thích sưu tầm hoa lan nhưng lại chưa từng nhìn thấy loại nào như vậy.
      Nếu là Thái tử điện hạ đưa tới, nhất định là chủng loại hiếm có, trong lòng đương nhiên thích, càng thấy thụ sủng nhược kinh.

      Ngay trước mắt văn võ bá quan được thái tử điện hạ tặng lễ vật chúc mừng, thể coi trọng , làm Thừa tướng khép được nụ cười mặt.

      -“ Có vị nào ở đây biết tên loại lan này ?”

      Tô Bác Nhiên nhìn mấy vị đồng liêu phía sau, bọn họ bàn tán xì xào nhưng ai dám tiến lên trước để .

      Cuối cùng Tô Bác Nhiên đem tầm mắt dời đến người Tô Diệu Tuyết.

      Tô Diệu Tuyết khẽ mỉm cười, liếc nhìn về phía mẫu thân của mình, đúng như mẫu thân dự đoán hôm nay thái tử điện hạ đưa lan đến.

      Trong lòng đắc ý, chuẩn bị tiến lên trước, chợt thấy mặt Phương Tĩnh Di biến sắc.
      Tô Diệu Tuyết cảm thấy có điều ổn, nhìn theo tầm mắt Phương Tĩnh Di, chẳng biết lúc nào ở trước cửa hậu hoa viên xuất bóng người màu xanh lam, cướp lấy lời nàng sắp .

      -“ Đây là lan hồ điệp phải ?”

      Ánh mắt của mọi người, gần như trong nháy mắt đều chuyển tới người Tô Tâm Li đứng ở cửa hậu hoa viên.

      Bộ xiêm y xinh đẹp, làn váy thướt tha thêu hoa hải đường, tóc đen tuyền, trâm ngọc đầu trơn bóng, tua rua rủ xuống như giọt nước, cảm giác tươi sáng mĩ miều. Chân nhàng bước , hoa hải đường tung bay theo chuyển động của nàng, môi khẽ mỉm cười, ánh sáng xung quanh dường như mất màu sắc, gian tối tăm, mờ mịt, chỉ còn lại bóng dáng xinh đẹp.

      Tô Tâm Li tới bên người Tô Diệu Tuyết,Trình Dục Phàm khí khái vững mạnh theo sau.

      Cùng là xiêm y màu xanh, Tô Diệu Tuyết mặc vào chỉ làm người ta cảm thấy tươi mát thoải mái, so với Tô Tâm Li chênh lệch trời vực.

      Thời điểm Tô Diệu Tuyết nhìn thấy Tô Tâm Li, ánh mắt nồng đậm căm ghét. Trước đây, Tô Tâm Li vẫn luôn cảm thấy ánh mắt này có chút khó hiểu, giờ nàng nhanh chóng hiểu được cảm giác đó.

      Nàng ta muốn phá hủy khuôn mặt của mình.

      Tầm mắt Tô Diệu Tuyết lướt qua người Tô Tâm Li, nhìn Phương Tĩnh Di ngồi cách đó xa, tràn đầy chất vấn trong đầu.Chẳng phải Tô Tâm Di hôm nay xuất tối nay sao? Tại sao lại xuất ở đây, muốn cướp danh tiếng vốn thuộc về nàng?

      Khi gã sai vặt hoảng loạn từ bên ngoài chạy vào, Phương Tĩnh Di linh cảm có chuyện xấu xảy ra, nghĩ tới Tô Tâm Li có thể trở về. Nàng ta sao có khả năng trở về? Nếu thoát được, mấy tên sát thủ nàng phái tại sao ai báo tin cho nàng?

      Phương Tĩnh Di nhíu mày, xoa hai bên thái dương đau nhức, nàng bỏ gần như hết vốn liếng thuê nhóm người kia, bọn họ cũng báo bắt được người, chuyển tới tay hai tên lưu manh, hai tên kia theo dặn dò ném nàng ta tới bãi tha ma.

      Tô Tâm Li khúm núm, nhát như chuột, nàng còn cho rằng nàng ta nếu tỉnh cũng bị dọa cho chết khiếp, tới lúc mang ta về nhà cũng phát bệnh nằm giường, lại nghĩ nàng ta có thể bình yên vô trở về.

      Đúng như suy nghĩ của Phương Tĩnh Di, đời trước Tô Tâm Li tỉnh lại ở bãi tha ma bị dọa cho hôn mê bất tỉnh, sau bệnh nặng thời gian dài.

      Bỗng nhiên Phương Tĩnh Di ngẩng đầu, trong ánh mắt khó tin của nàng, Tô Tâm Li nhìn nàng tươi cười.

      Nụ cười thực ôn nhu, cặp mắt lại lạnh lẽo chết chóc, dưới ánh đèn lay động dường như phát ra hơi lạnh tràn ngập khiêu khích, làm Phương Tĩnh Di rùng mình cái.
      Mí mắt Phương Tĩnh Di giựt giựt, cảm giác nguy cơ tăng lên, nàng ta biết được những gì?

      thể nào! Ngày thường đối với nàng ta vô cùng tốt, hơn nữa chuyện lần này làm rất bí mật, kẻ ngu ngốc như nàng ta sao có thể đoạn được do mình làm?

      - "Li Nhi!"

      Tô Bác Nhiên cũng kinh hãi kém, hiển nhiên ngờ Tô Tâm Li xuất vào lúc này.

      Tô Tâm Li quay đầu nhìn kinh ngạc trong mắt Tô Bác Nhiên, sắc mặt nhàn nhạt. Đời trước toàn bộ phủ Định Quốc Công bị xử chém, Thừa tướng ngay cả câu cầu xin cũng , mục đích cưới mẫu thân nàng vì muốn bước lên mây, đối với nữ nhi như nàng, chẳng phải cũng thế sao?

      Đời trước nàng ngu ngốc mới bị cái câu phụ tử tình thâm lừa gạt. Muốn để Tô Diệu Tuyết nổi bật ư, nàng để nàng ta được như ý nguyện.

      -"Hồ điệp sắc thái diễm lệ, lúc nở hoa xòe ra hai bên, cánh hoa tựa như cánh hai con bướm bay,kề cận bên nhau như hình với bóng mãi xa rời, bởi vậy mới có cái tên này, tiểu nữ vậy có phải hay Đường công công?"

      Tô Tâm Li nhìn đóa hoa nở cây, nhàng ra, thanh lanh lảnh dễ nghe như châu ngọc va chạm vào từng ngõ ngách của trái tim mọi người ngồi đây.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 8: Thân phận dưỡng nữ.


      - "Thừa tướng, xin hỏi vị nương đây là?"

      Tô Tâm Li thanh lệ thoát tục, có lẽ là bởi vì tuổi còn quá còn chưa hoàn toàn nẩy nở, lại qua mấy năm, nhất định là mỹ nhân nổi danh ở Kinh Lăng.

      Nàng người thân y phục xanh lam dùng thiên ti may thành, còn là thiên ti có số lượng hạn chế, đúng dáng vẻ của thiên kim tiểu thư, hơn nữa bên cạnh chính là người của phủ Định Quốc Công, lẽ nào là thiên kim tiểu thư phủ Thừa tướng?

      Nếu đây là thiên kim phủ Thừa tướng, vậy Tô Diệu Tuyết kia là ai?

      Từ ba năm trước sau chuyện xảy ra với Trình Lập Tuyết, Tô Tâm Li gần như đóng cửa ra ngoài, ngay cả phủ Định Quốc Công cũng ít đặt chân đến, hơn nữa mọi chuyện của tướng phủ đều do Phương di nương quản lí, hầu như để Tô Tâm Li gặp người ngoài, cố gắng che đậy thân phận con chính thê của nàng. Tô Bác Nhiên cũng là người bất công, đối với mọi việc Phương di nương làm vẫn luôn mắt nhắm mắt mở cho qua, thậm chí là dung túng, vì vậy từ đó đến nay mấy người biết Tô Tâm Li, coi Tô Diệu Tuyết như thiên kim của chính thê mà đối xử.

      Tô Tâm Li nhìn Đường công công, thoáng xem những người khác, tất cả bọn họ đều dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Tô Bác Nhiên.

      -“ Li Nhi, thân thể con chẳng phải khỏe ? Sao cố gắng nghỉ ngơi?”

      Tô Bác Nhiên tỏ ra thân thiết, nhưng đáp lại vấn đề của Đường công công.

      Chợt nghe Đường công công hỏi vậy, Tô Diệu Tuyết sợ hãi bị người vạch trần thân phận của mình, tâm rối loạn như tơ vò, thấy Tô Bác Nhiên thẳng thừng đáp lại, mới thở phào nhõm, trong lòng dấu được đắc ý vì phụ thân đứng về phía nàng.
      Coi như Tô Tâm Li tránh được kiếp sao chứ? Trong mắt mọi người nàng cũng là tiểu thư cao cao tai thượng phủ Thừa tướng?

      Tô Tâm Li ngước mắt nhìn Tô Bác Nhiên, “ Phụ thân, ai cho người con thân thể khỏe thế?”

      Tô Tâm Li vô tội chớp mắt, đưa mắt nhìn về phía Trình Dục Phàm ra hiệu.

      Nàng cho Tô Bác Nhiên cơ hội, chính biết quý trọng, vậy cũng đừng trách nàng thân làm nữ nhi để mất mặt trong tiệc sinh thần của mình.

      -"Thừa tướng đại nhân!"

      Trình Dục Phàm hô lên tiếng kinh động đến những người ở trong hậu hoa viên

      -“ Thân phận tiểu thư của Li Nhi khiến đại nhân khó mở miệng hay sao? Hay đại nhân cảm thấy tôn nữ của phủ Định Quốc Công xứng làm nữ nhi của ngài?”

      Thanh phẫn nộ tràn đầy chất vấn của Trình Dục Phàm vang lên.

      , Vân thị và Trình Bằng, , phải toàn bộ người phủ Định Quốc Công, đối với Tô Bác Nhiên chút hảo cảm cũng có.

      Nếu phải Vân thị khuyên bảo, lại có Tô Tâm Li nhờ giúp đỡ, nhất định lén lút vào tướng phủ, thần biết quỷ hay giáo huấn cho Tô Bác Nhiên trận nhớ đời.

      Trước khi tới đây phải nhịn đầy bụng lửa giận, giờ Tô Bác Nhiên lại dám để cho nữ nhân đê tiện làm tu hú chiếm tổ chim khách, ta coi phủ Định Quốc Công là gì chứ? Tính tình Trình Dục Phàm vốn nóng nảy, sao có thể chịu đựng thêm nữa?

      Ỏ chính tiệc sinh thần của mình bị vãn bối chất vấn, Tô Bác Nhiên cảm thấy vô cùng lúng túng, nhưng nghĩ tới Trình Dục Phàm sau khi trở về đem chuyện xảy ra hôm nay cho Định Quốc Công, mà Định Quốc Công và Định Quốc Công phu nhân coi Tô Tâm Li như tâm can bảo bối, làm Tô Bác Nhiên nhất thời dám phản bác câu, chỉ có thể tức giận tím mặt.

      Tô Tâm Li nhìn Tô Bác Nhiên giận mà dám , khóe môi khẽ nhếch lên, đáng đời, vừa nãy tự thừa nhận có chuyện gì, đúng là tự tìm đường chết!

      Tiến lên vài bước, Tô Tâm Li đứng trước mặt Đường công công, hơi khom người hành lễ, “ Tiểu nữ là nữ nhi của Thừa tướng, Tô Tâm Li”.

      -"Vậy vị nương này là?"

      Đường công công chỉ chỉ vào Tô Diệu Tuyết có sắc mặt khó coi bên kia
      Tô Tâm Li đứng thẳng người , quay đầu nhìn theo hướng Đường công công chỉ.

      -“ Nàng là nữ nhi của cố nhân phụ thân, phụ mẫu mất sớm, được Thừa tướng phủ nuôi lớn”.

      Tô Diệu Tuyết chán ghét người khác nàng ta là dưỡng nữ sao, vậy nàng càng muốn tất cả mọi người ở Kinh Lăng biết thân phận dưỡng nữ thấp kém của nàng ta.

      Nữ nhi của cố nhân, khó nghe chút chính là người ngoài, cũng chẳng được tính là thứ nữ, còn bày đặt thanh nhã cao quý cái gì!

      Tô Diệu Tuyết hận nghiến răng nghiến lợi, hai tay siết chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào da thịt, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.

      Nếu ánh mắt có thể giết người, khẳng định Tô Tâm Li bị Tô Diệu Tuyết nhìn thành tổ ong vò vẽ rồi.

      Tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân! Mệnh cũng lớn, sống sót trở về coi như xong, nàng ta còn dám cướp danh tiếng vốn thuộc về Tô Diêu Tuyết nàng.

      Nàng sinh ra trước Tô Tâm Li tháng, sắp tới là lễ cặp kê của nàng, ở đây hôm nay đều là các danh môn gia tộc hiển hách của Kinh Lăng, vốn Tô Diệu Tuyết muốn nhân cơ hội náo nhiệt trổ tài để mỹ danh lan truyền ra ngoài.

      đến ba tháng nữa, ba năm tang kì của Trình Lập Tuyết qua, Phương di nương được đưa lên chính thất, mà nàng là đại tiểu thư của phủ Thừa tướng.

      Tô Diệu Tuyết tâm cao khí ngạo, gia đình bình thường lọt vào mắt, nàng muốn gả vào hoàng gia, nàng tự tin lấy tài năng và dung mạo của mình, hoàn toàn có thể làm mẫu nghi thiên hạ.

      Thế nhưng tất cả những thứ này, hôm nay đều bị Tô Tâm Li phá huỷ.

      Coi như tương lai Phương di nương lên chính vị, danh nghĩa nàng là đại tiểu thư của Thừa tướng phủ, nhưng trong mắt mọi người nàng bất quá cũng chỉ là dưỡng nữ nhoi.

      Phụ mẫu mất sớm, ý sâu xa chính là khắc phụ khắc mẫu, ai lại muốn cưới nữ nhân xui xẻo như vậy chứ? Người bình thường đều đồng ý, chứ đừng con cháu hoàng tộc.

      Lửa giận bốc lên, Tô Diệu Tuyết ánh mắt sáng lên, hơi cụp xuống, vành mắt nhanh chóng đỏ ửng, lúc ngẩng đầu lên chính là bộ dạng điềm đạm đáng chọc cho người ta thương tiếc, vừa muốn mở miệng, lại bị Trình Dục Phàm giành trước bước, cho nàng cơ hội chuyện.

      - "Tô thừa tướng, ngài cảm thấy Li Nhi xứng làm nữ nhi của ngài sao, vậy chỉ cần tiếng với phủ Định Quốc Công!"

      Trình Dục Phàm căm phẫn sôi sục, thèm để ý hôm nay sinh thần của mà cho mặt mũi.

      Mọi người còn chìm đắm trong mấy câu về Tô Diệu Tuyết, cảm thấy nàng ta biết xấu hổ còn khoe khoang khắp nơi như bản thân mới là tiểu thư của Thừa tướng. Giờ Trình Dục Phàm nhắc đến, trong nháy mắt nghĩ đến chuyện vừa rồi chính Thừa tướng thừa nhận Tô Tâm Li là nữ nhi của , ánh mắt mọi người có tìm tòi nghiên cứu, có trách móc, cũng có khó hiểu nhìn . Dù quan hệ bạn bè thân thiết thế nào cũng thể bỏ con ruột đau, thương, lại thiên vị dưỡng nữ.

      Nghe thấy câu phụ mẫu mất sớm của Tô Tâm Li, Tô Bác Nhiên nghẹn đầy bụng hỏa.
      Tô Diệu Tuyết là con của với Phương di nương, Tô Tâm Li phụ mẫu nàng mất sớm, chẳng phải rủa chết sao? Hôm nay còn là sinh thần của , sao có thể chịu đựng đây?

      Vừa rồi được người người nịnh bợ, Tô Tâm Li vừa xuất , liền trở thành cái đích để chỉ trích, Tô Bác Nhiên cảm thấy Tô Tâm Li chính là sao chổi, dám phá hủy tiệc mừng của , càng nhìn càng cảm thấy tức giận, bất quá ở đây có quan viên trong triều nhìn vào, người của Thái tử cũng ở đây, Tô Bác Nhiên tự nhiên thể đạo lí.

      -“ Lời này của Phàm Nhi có ý gì? Li Nhi là nữ nhi của ta với Lập Tuyết, ta đau lòng còn kịp, sao có thể chói bỏ được? Khi nãy ta chỉ quá lo lắng cho thân thể của Li Nhi thôi.” Tô Bác Nhiên đứng thẳng người, hoàn hảo mượn có.

      Tô Tâm Li lạnh lùng cười nhìn Tô Bác Nhiên, lúc đầu chính nàng cho ông ta cơ hội thừa nhận vẫn mực , khi dính tới danh dự của mình, lập tức khiêm tốn thương. nực cười!

      Cũng đúng, quyền lợi? Danh dự? Phẩm vị? Đối với Tô Bác Nhiên còn cái gì có thể quan trong hơn chứ? Bên nặng bên , nàng sao có thể ?

      -“ sao? Nữ nhi còn tưởng phụ thân cảm thấy ta đoạt mất danh tiếng của Diệu Tuyết tỷ tỷ mà nhận nữ nhi này nữa?”

      Tô Tâm Li khuôn mặt đẫm lệ, bộ dạng vừa oan ức vừa sợ hãi cùng giọng run rẩy.
      Trong lòng ai cũng khẳng định Tô thừa tướng thường ngày đối với nữ nhi vô cùng hà khắc, nếu tại sao nhà phủ Định Quốc Công ưa , còn Tô tiểu thư thế nào có bộ dạng sợ hãi thế này?

      Tô Tâm Li vô cùng đáng thương tựa trong lòng Tô Bác Nhiên, mắt sắc bén hơi liếc về phía cửa hậu hoa viên, thấy gương mặt quen thuộc-------ma ma tâm phúc của Phương di nương…

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 9: đêm về?


      Tô Tâm Li vô cùng đáng thương tựa trong lòng Tô Bác Nhiên, mắt sắc bén hơi liếc về phía cửa hậu hoa viên, lọt vào tầm mắt gương mặt quen thuộc-------ma ma tâm phúc của Phương di nương.

      Nàng ta cúi người, tiến tới chỗ Phương di nương biết câu gì đó, nét mặt Phương di nương lên tia hiểu , ánh mắt nhìn Tô Tâm Li lộ vẻ hung tàn đắc ý,

      Phương di nương lấy khăn lụa lau lau khóe miệng, đứng lên, dịu dàng đến trước mặt Tô Tâm Li, nắm tay nàng, đưa nàng từ trong lòng Tô Bác Nhiên khéo léo khéo ra, nhìn nhìn dưới, tựa hồ xác nhận cái gì, lúc lâu mới thở phào nhõm, nụ cười mặt cũng mở rộng.

      -"Li Nhi có chuyện gì, vậy ta liền yên tâm ."

      Tô Tâm Li khẽ chau mày, bỏ qua tay Phương di nương, quay đầu lại nhìn Tô Bác Nhiên, giật mình , "Cha, Phương di nương khi nào được phù chính (làm chính thê) , nữ nhi sao lại được biết?"

      Người tham gia tiệc rượu đều chăm chú nhìn bên này, thanh của Tô Tâm Li cũng , khách mời tự nhiên cũng nghe thấy, nhìn Phương di nương và Tô Bác Nhiên tràn đầy miệt thị cùng xem thường.

      Dựa theo quy định của Lưu Ly quốc, chính thê sau khi qua đời có thể tái giá, nhưng di nương lên phù chính nhất định phải qua ba năm tang kì, Trình Lập Tuyết mất chưa tới ba năm, Phương di nương cũng thể làm chính thê.

      Yến tiệc như hôm nay, bình thường chỉ có chính thê mới có tư cách tham dự, tiểu thiếp hơn kém như Phương di nương tất nhiên thể ngồi đây được. Mà vị di nương này dám ngang nhiên đến đây khẳng định phải được Tô Bác Nhiên đồng ý, vậy Tô Bác Nhiên muốn ái thiếp diệt thê sao? Nhưng chính thê của Tô Bác Nhiên qua đời, lại làm vậy chính là bạc tình bạc nghĩa, vong ân phụ tình.

      Phương di nương vừa xuất liền phải câu Li Nhi, trái câu Li Nhi, hơn nữa gọi vô cùng thuận miệng, di nương, khó nghe chút cũng chỉ như nô tỳ, lại dám đối với tiểu thư của chính thê tự xưng ta, chắc chắn được Tô Bác Nhiên cho phép.

      Tô Tâm Li đến coi như tốt đẹp, dù sao cũng là tiệc sinh thần của Tô Bác Nhiên, sau khi Trình Lập Tuyết qua đời, rất nhiều tiệc rượu đều do nàng thay phủ Thừa tướng tham dự, mọi người cũng ngầm tiếp nhận, chức Thừa tướng cũng thấp, còn có thân phận con rể Định Quốc Công, kẻ nào dám đắc tội chứ. Nhưng người ra là tôn nữ của Định Quốc Công, danh môn gia tộc nhất thời cảm thấy thoải mái, cùng tiểu thiếp dự yến tiệc quả thực làm mất thân phận của chính mình.

      Coi như Thừa tướng háo sắc chính mình hạ thấp giá trị bản thân, lại dám kéo theo cả bọn họ.

      Phương di nương mấy năm nay quen thói hoành hành trong phủ, ra ngoài cũng được người nịnh nọt, đột nhiên bị người khác dùng ánh mắt coi thường, lửa giận bùng lên, ánh mắt nhìn Tô Tâm Li hận thể đem nàng ăn tươi nuốt sống, bất quá nghĩ tới danh dự của Tô Tâm Li sắp bị phá huỷ, nhất thời cảm thấy bình tĩnh ít, mặt lần nữa treo lên nụ cười tuyệt thế.

      - "Thân làm di nương, sao ngươi có thể có quy củ như vậy?"

      Tô Bác Nhiên tức giận, gầm lên tiếng, ánh mắt nhìn Phương vô cùng căm tức.
      Bình thường trước mặt hạ nhân có quy củ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng hôm nay ở đây đều là quan viên trong triều, còn có người của thái tử, Phương di nương quá ngu ngốc.

      Phương di nương cúi đầu, trong lòng ngày càng căm tức, bình thường nàng hận nhất người khác ra thân phận di nương, ngày hôm nay trước mắt bao quan khách, chuyện này cứ liên tục bị người nhắc tới, tất cả đều do Tô Tâm Li, nhất định nàng tha thứ cho con nha đầu chết tiệt này.

      Nhịn xuống lửa giận bừng lên, Phương di nương ôn hòa , “Là thiếp thân vượt quá quy củ, hôm qua tiểu thư Lạc Diệp tự đêm về, thiếp thân lo lắng có chuyện xảy ra với tiểu thư nên mới sốt ruột, mất quy củ như vậy”.

      Nàng hơi rủ mí mắt, dáng vẻ oan ức, giống như vì quá quan tâm Tô Tâm Li mới có quy củ.

      đêm về?

      đợi Tô Bác Nhiên mở miệng chất vấn, Trình Dục Phàm tiến lên vài bước chắn trước mặt Tô Tâm Li, ngăn trở những ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu đối với Tô Tâm Li.

      - "Tối hôm qua Li Nhi vẫn luôn ở phủ Định Quốc Công bồi lão thái thái."

      Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, phủ Định Quốc Công dương thịnh suy, toàn đám nam nhân trong phủ, Trình Lập Tuyết cũng qua đời, chỉ còn sót lại vị Tô gia đại tiểu thư là nữ nhân có quan hệ huyết thống, coi như bảo bối của phủ Định Quốc Công, Định Quốc Công phu nhân giữ nàng ở lại hai ngày cũng kỳ quái.

      - "Nguyên lai tiểu thư tối hôm qua phủ Định Quốc Công, sao sai nô tài về thông báo tiếng?”

      Phương di nương xong, tới trước mặt Tô Bác Nhiên quỳ xuống.

      - "Lão gia, hôm nay là sinh thần ba mươi tuổi của người, lại có rất nhiều các vị khách quý tham dự, lão gia phải bận bịu lo lắng rất nhiều chuyện, thiếp thân muốn người phải lo lắng như thiếp thân, cho nên mới dối thân thể tiểu thư khỏe”.

      Tô Tâm Li nhếch miệng cười cợt, hổ danh Phương di nương, thế này đâu phải thỉnh tội với phụ thân, đây chính là thay phụ thân giải thích cho những người ngồi ở đây.

      ràng tiểu thư Thừa tướng phủ rất khỏe mạnh, trước đó Tô Bác Nhiên cho rằng thân thể nàng khỏe cần nghỉ ngơi, mọi người nhất định hoài nghi, tại Phương di nương đem mọi trách nhiệm đều vơ vào mình, còn trách ai được đây, người này quả khôn khéo.

      Sinh thần của Tô Bác Nhiên đều do tay Phương di nương lo liệu, nhưng lúc này thể để khách nhân biết được, chuyện Tô Bác Nhiên bận bận rộn rộn có cả thời gian thăm nữ nhi bệnh, bởi vì muốn tự mình chuẩn bị yến tiệc cũng cho thấy coi trọng những quan khách được mời tới đây.

      Tô Tâm Li thấy ánh mắt Tô Bác Nhiên nhìn Phương di nương còn căm tức, thay vào đó thêm chút thương tiếc, những năm nay Phương di nương thịnh sủng suy cũng đều có nguyên nhân của nó.

      -"Phương di nương, ngươi sao có thể hồ đồ như thế?"

      Tô Bác Nhiên gầm lên tiếng, "Li Nhi là hài tử duy nhất của ta với Lập Tuyết, chuyện gì có thể quan trọng hơn nàng đây?"

      Ngôn từ khẩn thiết, thời điểm nhắc tới Lập Tuyết, Tô Bác Nhiên khẽ nhắm mắt, dáng vẻ đau lòng thương nhớ, nếu phải Tô Tâm Li sống qua đời, biết bản chất của Tô Bác Nhiên, khẳng định lại bị đem cái câu phụ tử tình thâm ra che mắt.

      Chìm trong đau xót hồi, ánh mắt Tô Bác Nhiên mạnh mẽ nhìn Phương di nương, "Người đứng lên , chờ sau khi bữa tiệc kết thúc nhận phạt”

      Tô Tâm Li suýt chút nữa cười ra tiếng, phạt? nơi nào nhận phạt? dưới phủ Thừa tướng, có kẻ nào dám phạt Phương di nương?

      -"Tiểu thư!"

      Phương di nương mới vừa đứng dậy, cúi đầu đứng ở bên, theo thanh thê thảm tràn đầy tình cảm nhìn đến, người mặc trang phục của nha hoàn nhất đẳng vọt vào, tiến tới trước mặt Tô Tâm Li quỳ xuống, ôm chân nàng thất thanh khóc rống lên.

      Tô Tâm Li chẳng mấy khi bước chân ra cửa nên nha hoàn của nàng cũng mấy người biết.

      Tô Tâm Li nhìn người từng quen thuộc đến thể quen hơn kia, giờ khắc này, khuôn mặt thanh tú dịu dàng tràn đầy nước mắt.

      Thu Hòa, Tô Diệu Tuyết cùng Nhan Ti Minh những kẻ đồng thời đưa nàng vào địa ngục vạn kiếp bất phục.

      Khóc lóc thương tâm thế sao? Bản chất con người có thể thay đổi? Hay từ đầu như vậy? Đời trước mắt nàng mù rồi mới có thể bị tiết mục chủ tớ tình thâm này làm cảm động.

      - “ Tiểu thư, phải người Lạc Diệp tự dâng hương sao? Tại sao nửa đường bỏ lại nô tỳ và thị vệ lén lút trốn , đến cùng tiểu thư người nơi nào a?”

      Thu Hòa đình chỉ gào khóc, nước mắt lem nhem, thanh nghẹn ngào tràn đầy nghi vấn, nhưng làm cho mỗi người đều có thể nghe hiểu từng từ từng chữ nàng cái gì?

      Bỏ lại nha hoàn và thị vệ lén lút rời , còn đêm về, ánh mắt mọi người lúc trước đơn thuần là nghi vấn, tìm tòi, giờ trực tiếp biến thành ghét bỏ, nhìn nàng như nữ nhân mất trinh tiết

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :