Chương 16: Bảo bối, đừng khóc.
“ nghe thấy được? cần phải miễn cưỡng nha, người ta muốn các huynh ủy khuất, người ta chịu ủy khuất là được.” Nam Cung Vũ Huyên “thâm tình” .
Tám người vừa nghe thấy nhíu mày lại, trao đổi ánh mắt lẫn nhau, cuối cùng Hiên Viên Nhược Ngôn mở miệng : “Huyên nhi tiểu bảo bối, chúng ta là đều nghe thấy được. Về sau muội gọi chúng ta, ách, gọi chúng ta… bảo, tiểu bảo bối, ha ha ha”
Trời ạ, bọn như thế nào mà để cho nàng chịu ủy khuất được, ràng, ý định này là làm cho lo lắng sao?
“Ừ, tốt, ha ha, các tiểu bảo bối, muội rất thích các huynh, muốn hôn cái!” Nam Cung Vũ Huyên hưng phấn . Kỳ , nàng cũng biết chính mình ngây thơ, nhưng là đối với bọn sủng nịch là lúc nàng nghĩ làm tiểu hài tử như vậy.
Đem tám người hung hăn “chụt” cái.
“Ha ha, Huyên nhi tiểu bảo bối của chúng ta thông minh, mới hơn ba tháng có thể học !” Gia Cát Mặc Húc cẩn thận ôm Nam Cung Vũ Huyên, mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo.
“Đúng vậy! hổ là cục cưng Huyên nhi của chúng ta.” Bảy người còn lại mặt cũng lên vẻ tự hào khó có thể che đậy.
“Cái gì chứ! Người ta cũng phải mới ba tháng! Người ta sắp tuổi rồi!” Nam Cung Vũ Huyên đồng ý .
Kỳ , nàng rốt cuộc cũng biết mình lớn cỡ nào, có thể là hơn ba tháng, khả năng còn lớn hơn nữa.
Dù sao nữa đều biết, vậy lớn chút, làm cho việc mình “mở miệng chuyện” trở nên phải là chuyện “kinh hãi thế tục”
“ sắp tuổi? Huyên nhi tiểu bảo bối, sinh nhật của muội là ngày nào nha?” tây môn vân ảnh hỏi.
“Sinh nhật? biết nữa! Vậy lấy ngày muội gặp các huynh làm sinh nhật của muội được chứ?”
Mạng của nàng chính là dùng máu của tám người bọn , là bọn với thân hình như thế nuôi nàng lớn dần tạo nên khoảng ôn nhu ấm áp.
“Ha ha, tốt!” Tám người mặt mày hớn hở.
“Đúng rồi Huyên nhi tiểu bảo bối nên dùng bữa” Thượng Quan Tuyệt Trần tiến lên, muốn ôm Nam Cung Vũ Huyên trong ngực Gia Cát Mặc Húc.
“Đợi các tiểu bảo bối, người ta có chuyện muốn cùng các huynh!” khuôn mặt nhắn của Nam Cung Vũ Huyên trở nên nghiêm túc
“Ách, Huyên nhi tiểu bảo bối, muội muốn gì, như thế này , tại dùng bữa trước. Bằng đói!” Thượng Quan Tuyệt Trần bởi vì lời của nàng mà dừng lại động tác, sau tiếp tục vươn tay muốn ôm nàng qua.
“!” Nam Cung Vũ Huyên ngưng lại động tác của Thượng Quan Tuyệt Trần, sau đó nhìn tám người xung quanh, : “Các tiểu bảo bối, muội có thể ăn cơm, muội cần tiếp tục uống máu của các huynh.”
Lời này vừa ra, tám người sửng sốt, ăn cơm? Sắc mặt trầm xuống.
“Huyên nhi tiểu bảo bối, muội cái gì? Muội như vậy, như thế nào ăn cơm được, bị mắc nghẹn!” Thượng Quan Tuyệt Trần có chút tức giận .
“Ô oa….” Nam Cung Vũ Huyên lớn tiếng khóc
“Ô ô ô … , các huynh biết, muội uống máu các huynh, nhìn các huynh dần dần gầy , ô ô ô … , lòng muội đau, ô ô ô … , trước kia biết , muội uống máu người nào, các huynh liền hiểu lầm thành , ô ô ô … muội, ô ô ô, muội chán ghét các huynh. Cho nên thể ngăn lại nước mắt, tiếp tục uống cho xong, ô ô ô … nhưng là, tại muội có thể , muội cần tiếp tục uống máu các huynh! Ô ô ô…, các huynh có biết thời điểm muội uống máu các huynh, lòng của muội đều muốn tan nát sao? Ô ô ô…”
Nam Cung Vũ Huyên nghĩ lại thời điểm bọn cho nàng uống máu, hai gò má tái nhợt, nước mắt rốt cục tràn ra, tâm, tóm lại đều đau…
Tám người giật mình ngây ra nhìn cái bé khóc “thê thảm”, trong lòng vừa cảm động vừa đau lòng. Cảm động là vì nàng cư nhiên lại đau lòng vì bọn , đau lòng là vì nước mắt của nàng đả kích đến trái tim bọn .
Tư Huyền Dịch tiến lên, học bộ dạng của nàng trước kia hôn nước mắt của , đem môi mỏng in lên giọt nước mắt của nàng: “Tiểu bảo bối, đừng khóc.”
@béo xinh : thanks nàng luôn ủng hộ nhe