[XK] Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Độc Sủng - Ám Hương Ảnh Di (Update C47)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      @Ishtar vậy làm phiền bạn báo đội design làm giùm mình nhé =D
      Ishtar thích bài này.

    2. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      okie, đợi vài ngày nhé bạn. Khi nào có bìa mình tag bạn vào nxet và góp ý bìa :)
      pqthaolyy thích bài này.

    3. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Quyển 1
      Chương 1 - Tâm chết, thân chết.
      ">

      Trong tầng hầm u ám, nữ tử thân quần áo đen bằng da bó sát, đem dáng người quyến rũ thêm nổi bật. Nữ tử cả người bị trói vào trụ sắt, vì cúi đầu, mái tóc đen bóng rũ hạ che khuất dung nhan của .

      Từ thân nữ tử tỏa ra là nồng đậm đau thương, thê lương vô tận cùng chút hương vị hỗn tạp, từng đợt từng đợt lan ra trong khí.

      Cả tầng hầm to bị bao phủ bởi khí đau thương, thê lương.

      biết qua bao lâu, ngoài cửa tầng hầm truyền đến từng trận tiếng bước chân, tiếp theo là tiếng chìa khóa cùng cửa sắt va chạm phát ra thanh của kim loại.

      Có người mở cửa.

      Nữ tử bị trói nhất thời thu hồi cảm giác đau thương cùng tuyệt vọng, ngẩng đầu, thay vào đó là biểu tình lạnh như băng. biết người đến là ai, liền trở nên kiên cường để bảo vệ vẻ kiêu ngạo cùng tự tôn của

      khuôn mặt nhắn tinh xảo đầy vẻ lạnh lùng, cùng với khuôn mặt đau đớn kiệt liệt khi nãy như của cùng người.

      Lấy băng vì xương, lấy tuyết vì thần, tựa hồ từ có tình cảm, là băng sơn mỹ nhân.

      Cửa mở ra, chút ánh sáng mặt trời chiếu vào trong tầng hầm u

      Màu sắc ấm áp của mặt trời, như là đầu chú hướng về hắc ám trong đường quang minh, cùng tầng hầm u ám hình thành loại sắc màu đối lập, làm cho người ta chói mắt.

      nam tử tuấn đến, phía sau nữ tử dáng người cao gầy.

      Nam tử phía trước cước bộ có chút hỗn độn, cọ hắc sắc đôi mắt trong đãng động trước biết tên quang, mang theo chút cảm giác chột dạ lóe ra từ ánh mắt, liếc nhìn xung quanh, chính là dám nhìn vào hắc y nữ tử.

      Nữ tử phía sau giống như hài lòng với tốc độ của nam tử, đột nhiên lướt qua nam tử đến phía trước. mặt nữ tử lên nụ cười đắc ý, vài bước lớn tới trước hắc y nữ tử bị trói, tươi cười: “Haha, Nam Cung Vũ Huyên, chào” hề khách khí, giọng mang vẻ xem thường, đắc ý cùng với chế nhạo, “Độc dược, hàng hóa giao dịch của các người bị cảnh sát tóm gần hết, hơn nữa,” tới đây, nữ tử cố ý tạm dừng chút, sau đó cong mắt cười, lạnh nhạt lớn : “ Hắc đạo liên minh của các người, ba trăm hai mươi hắc bang, tổng cộng ba vạn sáu ngàn bảy trăm người, trừ ra gần như bị tóm gọn.” Giọng như khiêu khích cùng với thái độ kiêu ngạo của nữ tử.

      “Haha, ? Vậy là muốn chúc mừng các người.” Hắc y nữ tử lạnh nhạt mở miệng, giọng nghe ra chút ưu tư, nhưng trong mắt lên tia máu hồng sắc, ai phát .

      Nữ tử mặt mỉm cười thấy Nam Cung Huyền Vũ hề phản ứng thống khổ, trong mắt lên tia cam lòng cùng hung ác vì đạt được mục đích, nhưng lại chớp mắt giấu.

      Xoay người ôm lấy cánh tay của nam tử tuấn, thân mình hướng phía trước cọ, như muốn dính thân nam tử.

      Bày ra bộ dạng ngọt ngào, nữ tử bày ra tư thái thập thần nửa làm nũng, nửa mở miệng : “Huân, chúng ta mau đưa ta đến sở cảnh sát thôi! Cha em chờ chúng ta đến đấy! Ha ha ha~ , lần này làm tốt như vậy, em quyết định gả cho .” Uốn éo xong, trong ánh mắt tràn đầy hạnh phúc, nhưng ánh mắt của lại lén liếc về phía nữ tử bị trởi đó: Hừ, Nam Cung Vũ Huyên trước đây phải rất đắc ý sao? tại xem còn đắc ý được hay ?! Ha ha, đồ tiện nhân như , như thế này bị đưa tới sở cảnh sát, tôi xem còn làm gì được!

      Nam tử tên Huân định rút cánh tay ra nhưng lại bị ôm ngày càng chặt, ánh mắt trầm xuống, đây chưa phải là thời điểm trở mặt, hơn nữa…, trong lòng cười khổ tiếng, thầm tự với bản thân: Dư Tử Huân, mày còn rối rắm cái gì nữa? Công thành danh toại, cùng tiểu Vũ kết hôn là giấc mộng mày vẫn ao ước.

      Nam Cung Huyền Vũ nghe nữ tử xong, trong ngực đau đớn, đôi tay sau lưng nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay, lấy đau đớn áp chế cảm giác ưu tư sắp khống chế được của mình, nụ cười có chút trào phúng, quay đầy lại lấy bộ dày thái độ : “A~ cảnh sát Lâm đúng là có thể diện a! Lại vì muốn phá án mà đưa vị hôn phu của mình lên giường tôi. Ha ha, ra vẻ đến thế, mùi vị đúng là sai” Mưu lược lạnh giọng mang theo bảy phần khinh thường ba phần trào phúng.

      Tuy xong, trong lòng lại tự giễu: Haha, Nam Cung Vũ Huyên, mày đáng bị xem thường! Đến giờ phút này lại còn đau lòng?

      Thu lại dao động trong mắt, sâu trong đôi mắt đen như bình thản, nhưng bên trong lại lặng yên nổi lên trận gió lốc cuồng nhiệt : Sao? Thân ái, mày chuẩn bị tốt xuống địa ngục sao?

      Nội tâm xẹt qua tia cười lạnh, cho dù sao? Thù của , phải đòi lại hết thảy.

      Nam tử nghe Nam Cung Vũ Huyên trào phúng , rốt cuộc ánh mắt cũng nhìn đến , áy náy nhìn : “Huyên Nhi…”

      Giọng như nỉ non, nhưng trong tầm hầm tĩnh mịch này lại thập phần trong sáng. Giọng từ tính của nam tử phiêu tán trong khí lạnh, mang theo ưu sầu, cùng với…hối hận khó có thể phát .

      Nam Cung Vũ Huyên tất nhiên là nghe được lời nam tử lẩm bẩm , nội tâm xẹt qua tia khinh thường còn có cay đắng, a, tới mức này, còn muốn diễn trò nữa sao?

      Còn cho rằng giống như trước đây, thấy thoải mái quan tâm sao? như trước nữa…

      Khép hờ hai mắt che dấu nội tâm ưu tư dao động, mở mắt lần nữa trong mắt chỉ có vẻ tuyệt tình, màng đến thần sắc của .

      Nữ tử dáng người cao gầy thấy nam tử mở miệng, cảm thấy tói sầm lại, đột nhiên lên tiếng: “Ha ha, này có sao, đàn ông nào trước khi kết hôn chẳng có hai người phụ nữ? coi như là Tử Huân ra ngoài tìm kỹ nữ vậy! Ha ha, nhưng lại cần đến tiền sao!”

      Tiếng chanh chua cùng diện mạo khí của cực kỳ xứng. Đúng vậy, cùng Tử Huân vốn là người , vì muốn tiêu diệt “Hắc đạo liên minh”, khuyên Tử Huân tiếp cận Nam Cung Vũ Huyên. Nhưng lại ngờ được Tử Huân cùng ấy lại phát sinh quan hệ, cho nên về điểm này, nhất định phải khiến cho Nam Cung Vũ Huyên chết có chỗ chôn!

      Tiếng bén nhọn thể mưu lược của nữ tử tại tầm hầm yên tĩnh vang ra, nam tử tên Tử Huân thoáng nhíu mày: “Tiểu Vũ! cái gì?” Tử Huân nghe lời tốt của nữ tử, trong lòng thoải mái, khẽ quát. Kỳ diện mạo cùng bộ dạng biểu của Huyên Nhi giống vậy, tình cảm của , rất đơn thuần

      Nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm thống khổ, ràng là tay tạo nên cục diện ngày hôm nay, nhưng là vì sao lại có chút hối hận?

      Nghe Dư Tử Huân thay Nam Cung Huyền Vuc , nội tâm Lâm Vũ xẹt qua tia ngoan độc, thanh cũng bén nhọn hơn: “Dư Tử Huân! đây là vì tiện nhân này đỡ sao? Hừ, đừng quên, ta là người cầm đầu “Hắc đạo liên minh” , mà lại là cảnh sát!”

      A tốt, Dư Tử Huân, tôi biết đối với ta động tâm. Nhưng là về thân thế của ta, tội danh của ta là chết chắc rồi, mà nhất định là của Lâm Vũ tôi. Vĩnh viễn chỉ có thể là của tôi.

      “Tiểu Vũ, Huyên nhi ấy…” ràng lý trí với phải quyết định mang tới sở cảnh sát, trong lòng lại khống chế được muốn lời bảo vệ .

      “Được rồi, tôi rảnh giúp các người diễn trò, phải muốn mang tôi báo cáo kết quả công tác sao? A, còn nữa?”

      Nam Cung Vũ Huyên đánh gãy lời Dư Tử Huân, bày ra bộ lười nhác mang theo vài tia kiên nhẫn.

      Hừ, hiệm tại còn làm cái này? Là muốn giúp tôi sao? Hô, đến lúc này còn giả bộ như thế là có ý tứ gì? muốn thể sao?

      Trong lòng Nam Cung Vũ Huyên lạnh nhạt nghĩ, thực chất làm tốt lắm! Tốt đến độ để cho chính trở thành người im lặng, đại sói xám đội lốt tiểu bạch thỏ, ngây ngốc đem cứu, hơn nữa chính còn lòng dạ với toàn bộ “Hắc đạo liên minh”

      Chính mình như vậy, là …rất ngốc.

      “Huyên nhi…” có chút bối rối mở miệng, lại biết cái gì.

      Lâm Vũ thấy Dư Tử Huân muốn , trong lòng oán niệm lại càng sâu: “Tốt! hừ, muốn chết sớm chút, vậy thành toàn cho ” Nam Cung Vũ Huyên là có tướng mạo đủ để đàn ông si mê, Tử Huân cũng bị tướng mạo của mê hoặc sao? Nhưng là, là của tôi.

      Lâm Vũ từ bên hông rút ra dụng cụ tra tấn, liền tới gần Nam Cung Vũ Huyên muốn tra tấn đôi tay của . Trong lòng đoán được tương lai bi thảm của Nam Cung Vũ Huyên liền cảm thấy thoải mái, để cho ta biết được mình xinh đẹp cùng lợi hại đến thế nào.

      Nam Cung Vũ Huyên thấy Lâm Vũ đến gần, trong lòng cười lạnh, hơi điều hòa hô hấp của mình, đem toàn thân điều tiết thành trạng thái phản kích thích hợp nhất, nhưng bề ngoài lại bày ra bộ dạng mê mang.

      Lâm Vũ cùng Dư Tử Huân nhìn thấy phía sau Nam Cung Vũ Huyên, đôi tay nắm thành quyền bị trói chặt phía sau chậm rãi buông ra, nắm trong tay ràng hai đầu dây thừng trói chặt .

      Đây nghĩa là gì? Nghĩa là Nam Cung Vũ Huyên sớm đem dây thừng trói buộc tháo ra. Nghĩa là chỉ cần ở chỗ này chờ bọn họ đến thôi.

      Mặc dù Nam Cung Vũ Huyên biểu nhiều, nhưng trong mắt ràng là ý cười thản nhiên, phải ấm áp, cũng phải lạnh như băng, mà là mang theo điên cuồng…kiên quyết.

      Tiết mục nhàm chán này lập tức kết thúc sao. Hết thảy kết thúc… bao gồm tâm vỡ thành từng mảnh của .

      Chờ Lâm Vũ vừa đến bên cạnh Nam Cung Vũ Huyên, muốn ép tới phía sau là Nam Cung Vũ Huyên thoát dây thừng người.

      Tay mắt lanh lẹ dùng tay phải nắm lấy tay Lâm Vũ lật ra đằng sau người, cái khửu tay đánh, công kích đến các đốt ngón tay của Lâm Vũ, khiên ta phản kích lại được, lại lưu loát xoay người cái, đem lưng Lâm Vũ xoay trước mặt, đối mặt với Dư Tử Huân, ngón tay thon dài thản nhiên đặt cổ Lâm Vũ.

      bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười tươi sáng a! giống như thiên sứ thuần khiết.

      Nhưng nụ cười vô hại của vào lúc này lại khiến Lâm Vũ sợ hãi, khiến Dư Tử Huân hối hận.

      Thản nhiên liếc mắt nhìn Lâm Vũ còn biết sống chết giãy dụa, cười lạnh tiếng, dùng sức “răng rắc” tiếng, cánh tay của Lâm Vũ trật khớp.

      “A!” Lâm Vũ đau hét lên.

      “Huyên nhi! Em làm cái gì, nhanh chóng buông Tiểu Vũ ra!” Dư Tử Huân cả kinh .

      “Dư Tử Huân, đừng gọi tên của tôi, , còn xứng.” Nam Cung Vũ Huyên cười lạnh .

      Giống như ngữ khí bình thường thản nhiên, đầu tiên là thản nhiên châm chọc nhưng đến cuối lại như là chuyện với người đường xa lạ. xứng! người đàn ông lợi dụng tình cảm của phụ nữ, trong mắt bằng bùn nhão!

      Ánh mắt sắc bén liếc phía Lâm Vũ bên hông mang theo súng lục, lại cảm thán tiếng nữ nhân ngốc nghếch, dùng tay phải bóp cổ Lâm Vũ, uy hiếp ta dám hành động thiếu suy nghĩ, tay trái đưa đến bên hông Lâm Vũ lấy súng ra.

      “Huyên, Huyên nhi, em muốn làm gì? Mau, mau bỏ súng xuống!” dồng tử hơi co rụt lại, trong tiếng của Dư Tử Huân có chút run rẩy.

      Nam Cung Vũ Huyên tất nhiên là nghe được giọng khác thường của , cảm giác châm chọc trong lòng càng sâu, “Bỏ xuống? Dư Tử Huân, lấy thân phận gì chuyện với tôi?” như vậy mà sợ tôi thương tổn ta sao?

      Đáng tiếc, hôm nay tôi muốn làm chì là đưa cho phần lễ vật thôi! phần lễ vật cuối cùng, cũng là phần tôi tự trừng phạt mình… sâu trong đôi mắt đen, lên tia khát máu, nhanh chóng làm cho người ta bắt được. Tiết mục nhàm chán này, cũng nên kết thúc…

      Nam Cung Vũ Huyên nhấc chân lên đem Lâm Vũ đá mấy phát khiến ta lảo dảo ngã xuống đất, sau đó nhanh chóng cầm súng chỉa vào miệng, lộ ra chút tàn nhẫn

      Dư Tử Huân thấy Nam Cung Vũ Huyên như thế, ràng có ý đồ muốn giết chết Lâm Vũ, tuy khoảng nhắm tốt nhưng đối với Nam Cung Vũ Huyên mà , căn bản thành vấn đề!

      Quyết định nhanh, Dư Tử Huân nhanh chóng đè vai trái Nam Cung Vũ Huyên, giữ hạ cò súng.

      Đúng lúc này Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên quay đầu súng trong tay hướng vị trí trái tim mình

      “Oành oành!” “Oành oành!” hai tiếng súng đồng thời vang lên.

      “Ân ~” Nam Cung Vũ Huyên rên lên tiếng, vì đau đớn mà thân thể run lên, nhưng lại đứng thẳng tắp, có ngã ngồi xuống.

      mặt vẫn là mảnh hàn băng, chút thay đổi nhìn chỗ vai trái trào ra nhớp nháp, nước mắt vô thức chảy xuống… Nguyên lai đến giây cuối cùng người bị bỏ rơi vẫn là mình…

      “Ba!” súng trong tay Dư Tử Huân rớt xuống, trừng lớn hai mắt, thể tin nhìn Nam Cung Vũ Huyên, thân thể tự chủ được mà run rẩy. Huyên nhi, Huyên nhi… lãnh ý đánh úp lại, trừ bỏ mùi máu tươi tản mát ra, còn có chút điên cuồng cùng với…cảm giác tuyệt vọng.

      Nam Cung Vũ Huyên cứ như vậy đứng, máu tươi nhuộm đỏ vạt áo, y phục màu đen, nhuộm đãm đóa hoa dã… hai loại nhan sắc kỳ dị nhu hợp cùng chỗ, tạo thành huyết tinh dụ hoặc…

      Khuôn mặt của cũng dính vết máu tươi nước da trắng nõn, càng lộ ra khí chất dị của , giống như thu hút tử thần.

      Ánh mắt thản nhiên lạnh lùng đảo qua Dư Tử Huân bị dọa choáng váng, trong lòng châm chọc : Ha ha, Dư Tử Huân, bởi vì trái tim này tràn đầy hình ảnh của , làm người ta chán ghét a… Nhưng trong tâm làm tôi ghê tởm muốn nôn… cho nên, tôi, từ bỏ.

      Dời mắt, muốn để cho vật ghê tởm ô nhiễm ánh mắt của . Cha, Huyên nhi thấy thẹn đối với người, việc cha phó thác “Hắc đạo liên minh” bị hủy trong tay Huyên nhi, Huyên nhi xuống dưới hướng cha và các huynh đẹ chịu tội…

      Chỉ là đáng tiếc, trong mắt hai người còn lại, Huyên nhi chướng mắt sao…

      Bất quá kịch bản của Huyên nhi viết tốt lắm, cho nên… Cần phải hoàn toàn có đầy đủ tất cả… Cha, người trời có linh thiêng, hãy nhìn xem

      Ha ha ha… Dư Tử Huân, Lâm Vũ, kế tiếp là đại lễ tặng cho các người, các người nên thích mới được, trăm ngàn lần thể phụ “tâm ý” của tôi.

      Nam Cung Vũ Huyên ý thức rốt cục chậm rãi tan rã, tinh thần phấn chấn trong mắt rốt cục chậm rãi khép lại. Nhưng là, thân hình kiều vẫn đứng thẳng tắp, cũng có ngã xuống… Đây là kiêu ngạo cùng tự tôn cuối cùng của .

      Dư Tử Huân lại thất thàn, lảo đảo đến bên người Nam Cung Vũ Huyên, run rẩy vươn tay muốn đụng vào .

      Giây tiếp theo, đồng tử hơi co lại, loại mùi hương này là…là hỏa dược?!

      kịp để phản ứng, trong tầng hầm hẹp kịch liệt nổ mạnh, ánh lửa lớn cháy lan, tựa hồ như muốn hủy hết.

      ">

      Last edited: 11/5/15
      1012, linhdiep17, bornthisway0110913 others thích bài này.

    4. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 2 - Tranh đoạt ôn tuyền.

      [​IMG]


      Mặt trời lên cao, ánh chiều tà nghiêng treo.

      Ngày tàn, ánh chiều tà bao phủ khắp nơi như phủ thêm tầng lụa mỏng màu vàng nhạt.

      Sâu trong rừng cây núi Triêu Dương, cây cối xum xuê cành lá che đậy bầu trời, đem ánh hoàng hôn sáng nhạt xa cách, toàn bộ cánh rừng u ám yên tĩnh…

      Nhưng là trong chính giữa rừng.

      Cách ôn tuyền ba thước, tại sâu trong giữa rừng cây, bởi vì chỗ ôn tuyền có cây cối sinh trưởng, chỉ có hoa cỏ

      Cho nên phía ôn tuyền có chỗ hình tròn bị nhánh cây che lắp.

      Ánh sáng mặt trời liền theo nơi hình tròn chiếu xuống, tia sáng chiếu rọi lên mặt nước bốc hơi, nhuộm thành sắc màu mộng ảo, ấm áp…

      Bỗng nhiên cách đó xa, thân hình có chút mạnh mẽ, kiều thân quần áo xanh lục cấp tốc hướng nơi ôn tuyền lao tới, ngay tại lúc chỉ còn bước là tiến vào suối nước, thân hình lại đột nhiên ngã xuống.

      “Chết tiệt!” thanh non nớt, rầu rĩ nằm úp sấp mặt đất truyền ra.

      “Ha ha ha…, độc của Thượng Quan Tuyệt Trần tại càng ngày càng độc! nếu hiệu quả như , cả suối nước này bị cái con rệp làm ô nhiễm.”

      Thân ảnh tuấn tú mang theo tiếng cười sang sảng trong chỗ tối chậm rãi ra.

      Này là hài đồng ước chừng sáu, bảy tuổi, thân y phục luyện công màu đen, mắt đen to ướt át, môi mỏng phấn đô đô, rất là đáng .

      Nhưng đáng chú ý nhất tuyệt phải ngũ quan xinh xắn cùng diện mạo đáng của mà là nửa đầu tóc hồng chói mắt.

      Tuy rằng lúc này ánh sáng trong rừng tốt, nhưng đầu tóc dài đỏ rực này lại có chút cảm giác ảm đạm, ngược lại trong u ám phát ra ánh sáng nhu hòa.

      đầu hồng vừa dứt lời, trong rừng liền truyền ra ngữ điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Tư Huyền Dịch, chỉ lần này thôi.” Mang theo thanh quả nhiên, lại khoảng sáu bảy tuổi tron rừng ra.

      thân áo trắng đơn giản, dung nhan đẹp đến phân biệt được nam nữ, còn có đôi mắt băng ngân sắc trong suốt, lộ ra khí chất lạnh lùng phù hợp với tuổi của .

      Tiểu oa nhi màu mắt bạc cũng chính là người vừa kêu cục cưng đầu hồng Tư Huyền Dịch tên là Thượng Quan Tuyệt Trần.

      sắc mặt đổi bước qua chướng ngại vật (bé Huyền Dịch cũng nằm úp sấp), ngồi xuống bên ôn tuyền, cẩn thận nghiên cứu là loại hoa thơm cỏ dại nào.

      Huyền Dịch nhìn bóng dáng tiêu lãnh của Thượng Quan Tuyệt Trần bĩu môi, sau đó tay bé đem đai lưng chuẩn bị cởi ra tắm.

      “Tư Huyền Dịch! Bản cung rồi, ôn tuyền này bản cung muốn. cho nên, bản cung, bản cung tắm trước! Ngươi đây là muốn chết!”

      thanh bá đạo còn chưa dứt, đạo thân ảnh hắc sắc liền lóe ra, hướng Tư Huyền Dịch phát ra thế công sắc bén.

      Vốn tính ‘Bản cung tự mình tắm’ nhưng nghĩ nghĩ cảm thấy có vẻ đúng cho nên được nửa liền sửa lại.

      “Quy Hải Lộng Nguyệt! Ngươi phát bệnh sao?... Ngươi có của ngươi liền là của ngươi?... Vậy còn ta của ta sao!”

      Huyền Dịch mặt ngăn cản Quy Hải Lộng Nguyệt công kích lưu tình, mặt hổn hể quát.

      “Vậy ngươi chính là muốn chết!” Quy Hải Lộng Nguyệt vừa nghe như vậy, cơn tức trong mắt tăng cao, ra tay càng hung hiểm hơn.

      Hai người đánh nhau thành mảnh hỗn loạn, có phát thân ảnh màu xanh lục nhàn nhã về phía ôn tuyền…

      tựa như tiểu tinh. Cũng là bộ dạng năm sáu tuổi, khuôn mặt non nớt tuy rằng còn chưa trưởng thành, nhưng là khuôn mặt nhắn phấn nộn, môi mềm oánh nhuận màu hồng phấn, cái mũi tú lệ tinh xảo, lông mi cong dài, ánh mắt câu người cùng con ngươi màu xanh lục, làm cho người ta cảm thấy thần bí hơn là kinh diễm…

      Này hết thảy đều có thể mở hồ thấy được vẻ xinh đẹp, tuyệt thế vô song tao nhã sau này.

      Lục y bé khóe mắt thản nhiên liếc phía hai người so chiêu, môi hồng đào khẽ mở: “Người dã man ~ “ tư nhiên kéo dài cuối, vì tiếng non nớt mà mất cảm giác mị hoặc, ngược lại tăng thêm tia ý nhị đặc biệt.

      Thu hồi tầm mắt, tay trắng noãn cầm đai lưng, nhưng là đai lưng vừa mới cởi bỏ, phía sau liền có người tới.

      “Tây Môn Vân Ảnh. Nữ nhân nên trở về phòng đóng cửa lại mà tắm rửa. Này giữa ban ngày ban mặt, ngươi thích hợp ra.” Chợt nghe là tận tình hảo tâm khuyên bảo, nhưng nếu nghe cẩn thận khó phát ra ý tứ giả dối.

      Tây Môn Vân Ảnh quay đầu, mắt đào trừng, trong con ngươi màu xanh lục lên vẻ u: “Đông Phương Dật Hàm! Ngươi ta là nữ nhân?”

      Ngữ điệu giận dữ, hiển nhiên là nghiến răng mà .

      Đông Phương Dật Hàm chẳng những đối tức giận chút sợ hãi, hổ phách sắc hồ ly trong mắt ngược lại càng tỏ vẻ hứng thú: “Ha ha, được rồi. Là ta sai, người là tiểu nương, phải nữ nhân.” Vốn nên dùng giọng điệu ăn năn mà , bị câu như vậy ngược lại mang theo ý trêu tức ác liệt.

      “Ha ha a…” Tây Môn Vân Ảnh sửng sốt chốc lát, thấp giọng cười, nhưng trong lục mâu* (mắt xanh) xinh đẹp có chút ý cười, ngược lại nảy sinh tức giận, thay vì giận dữ mà cười: “Như vầy , ta thích bạo lực nhưng mà quần áo bị ngươi vò nát lộn xộn, hơn nữa ta là nam nhân a” cố ý kéo dài cuối, Tây Môn Vân Ảnh mạnh mẽ kiềm chế, công kích tới Đông Phương Dật Hàm.

      Đông Phương Dật Hàm chật vật trốn tránh, hổ phách sắc hồ ly trong mắt lên chút kinh ngạc.

      Tên giống nam giống nữ này, ràng hôm qua công phu còn chưa tới trình độ này, chưa đầy ngày, thế nhưng lại mạnh lên hẳn, chẳng trách lão nhân đều cảm thấy cốt cách tinh kỳ, nghìn năm mới gặp…

      Ngay lúc bé của Tây Môn Vân Ảnh muốn đánh tới ngực Đông Phương Dật Hàm là lúc băng lam sắc thân ảnh đột ngột ra, đứng cạnh Đông Phương Dật Hàm: “Tây Môn Vân Ảnh, nhanh chóng dừng tay. Trong lúc đánh nhau, ai làm tổn thương ai cũng đều được.” cũng là tiếng non nớt, thiện ý khuyên nhủ, giọng cùng tuổi tác xứng.

      Con ngươi xanh đen như đại dương mênh mông, có chút mộng ảo u buồn.

      Tây Môn Vân Ảnh nhìn người vừa tới, trong lục mâu lên vẻ kiên nhẫn cùng ảo não: “Gia Cát Mặc Húc, ngươi cần xen vào việc của người khác.”

      Vốn có thể hảo hảo giáo huấn Đông Phương Dật Hàm chút, nhưng là tại lại thêm cái Gia Cát Mặc Húc, nhiều nhất cùng bọn bất phân thắng bại, còn gì tới giáo huấn hay giáo huấn…

      Trong rừng mờ mịt, đôi mắt thâm thúy lại mang theo cảm giác xa cách yên tĩnh nhìn chăm chú hết thảy, quan sát thần thái của mỗi người, nghiền ngẫm tính cách của từng người..

      “Tốt nhất đừng đánh, cho dù đánh cũng có kết quả. Liền như trước tất cả chúng ta cùng nhau xuống nước .” thanh ôn hòa mà ràng từ trong rừng truyền ra.

      Ngay sau đó đạo thân ảnh thanh tú chậm rãi trở nên ràng, thiếu niên ôn nhuận nho nhã ước chừng gần mười tuổi, dung mạo mặc dù bằng mấy tiểu tử làm cho nguời ta kinh diễm ở trước, nhưng là mỹ nam vạn dặm mới tìm được.

      Khí chất tốt cho nên cùng với vài tiểu tử tinh xảo đứng chung chỗ, cũng chút kém cỏi.

      đôi mắt lưu quang chớp động màu tím, là loại dễ làm cho người ta tự chủ được say mê trong đó, sắc tím mộng ảo. Chỉ là trong mắt , tất cả đều gần gũi bình dị cùng ôn nhu hòa thuận, , phải ít nhất bên ngoài là như vậy.

      Nhưng ở sâu bên trong lại cách nào thấy . Bởi vì sau vẻ ôn nhu cùng thân thiết, tựa như mộng tầng sa mỏng làm cho mê muội, có cách nào tiến vào nhìn chỗ sâu bên trong,,,

      “Hiên Viên Nhược Ngôn, ngươi đừng ở chỗ này giả làm người tốt! Bản cung bản cung tắm trước!”

      Kim sắc mắt đồng của Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn thẳng về phía mắt tím của Hiên Viên Nhược Ngôn, tuy rằng ngữ khí bá đạo như cũ nhưng chỉ tấn công với Tư Huyền Dịch.

      Hiên Viên Nhược Ngôn thản nhiên cười, nụ cười mang theo cảm giác làm cho tâm người ta ấm áp, nhưng ấm áp đó…là chân hay chỉ là ảo giác, thể biết được.

      đến chỗ thân ảnh màu xanh lục nằm úp sấp mặt đất nhúc nhích được, nhàng nâng thân ảnh màu xanh lục đứng dậy, lấy viên thuốc nâu nhét vào trong miệng .

      Ở bên cạnh ôn tuyền nghiên cứu hoa cỏ, con ngươi băng ngân sắc của Thượng Quan Tuyệt Trần lập tức khôi phục lại lạnh lùng. Chỉ là trong lòng cần nhắc, có phải nên đem độc dược của mình phóng thêm nhiều sao?

      Sau lúc, thân ảnh màu xanh lục liền có thể nhúc nhích:

      “Đa tạ.” thanh tàn bạo ra hai từ, lam thanh sắc con mắt như kết hàn băng, từ tầng ngoài đến đáy mắt, cả khuôn mặt đều là tàn bạo, mí mắt tuấn dật vẫn còn nét trẻ con, nhưng là đao tước kiếm khắc cùng ngũ quan tuấn nghị gần thấy được.

      Giống như tiểu tử thiên thần, ngạo nghễ cùng tàn bạo.

      “Ừ” Hiên Viên Nhược Ngôn nhàng vuốt cằm, khóe miệng gợi lên nụ cười ảm đạm, tao nhã đứng dậy, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía tia sáng ấm áp màu da cam: “Sắc trời còn sớm, chúng ta vẫn là cùng nhau xuống nước, nhanh chóng tắm rửa rồi trở về .” Haiz, mỗi ngày đều diễn tiết mục “Cướp ôn tuyền”, quả nhiên vẫn còn là tiểu hài tử.

      Rất nhanh bảy người liền vào chỗ xếp thành hàng, chuẩn bị xuống nước tắm rửa.

      Thượng Quan Tuyệt Trần biết khi nào ngồi dựa vào tảng đá to trơn bóng ở , băng ngân sắc mắt thản nhiên đem bảy người xếp thành đường chuẩn bị bước vào ôn tuyền nhìn lướt qua lần, nhưng có chút ý tứ muốn cùng bọn tắm rửa.

      kỳ …tắm sớm hay trễ rốt cuộc có gì khác nhau?

      “Theo như nguyên tắc cũ, ta đếm hai ba, tất cả chúng ta xuống.” Hiên Viên Nhược Ngôn cười , đợi lát có nghe thấy ai phản đối, chậm rãi mở miệng: “, hai…” vừa đếm tới hai, thanh liền im bặt, trong mắt tím lên vẻ vô cùng kinh ngạc, giật mình ngây người nhìn tia sáng màu vàng đột biến.

      Mấy người còn lại đều kinh ngạc giống như Hiên Viên Nhược Ngôn, ngay cả Thượng Quan Tuyệt Trần mắt lạnh cũng ngồi thẳng dậy, ánh mắt băng ngân sắc chớp nhìn chằm chằm đạo quang trụ.

      Sắc màu ấm áp màu da cam, thế nhưng đột ngột biến thành cầu vòng bảy màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím sắc màu hài hòa dung hợp chỗ, như có như .

      Ngay tại lúc tám người còn chưa kịp phản ứng trước đột biến này là lúc cỗ “vật” màu đen từ trong cột sáng bảy màu thẳng tắp rới xuống.

      “Phù phù ~” Dị vật rơi vào nước vang lên tiếng, sau bọt nước nổi lên, trong suốt, bị vầng sáng bảy màu rọi vào như mặc vào lớp sa mỏng, đẹp đến cực hạn


      [​IMG]

      Ở đây các nàng biết tên hết bảy người rồi hén :yoyo60:
      Còn người biết là cái bé té ụp mặt :)) tiện thể spoil luôn bé tên Công Tôn Lưu Dạ:050:
      linhdiep17 thích bài này.

    5. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 3: Càng đẹp càng độc.

      [​IMG]

      Mệt chết , mệt chết ...

      Nam Cung Vũ Huyên giờ phút này chỉ muốn ngủ giấc…

      Nhưng là cảm giác ngủ mà rơi tự do, cảm giác nhàng làm cho nàng cách nào ngủ say, muốn mở mắt lại có khí lực.

      biết qua bao lâu, cảm thấy cả người mỗi tấc da thịt đột nhiên bị chất lỏng ấm áp bao quanh…

      Toàn thân ấm áp rất thoải mái, nhưng là vừa hít thở, liền có chất lỏng tràn vào trong mũi theo đường hô hấp, nàng bị nghẹn đến đau…

      Ý thức trì độn bị chuyện này kéo lại…

      Còn chưa kịp mở mắt, thân thể bị mạnh mẽ kéo lên, nàng thoát khỏi bao vây của chất lỏng ấm áp cùng thoát khỏi cảnh hít thở thông.

      "Chết tiệt! Này là cái quái gì?! Bản cung còn chưa có tắm rửa, thế nhưng dám xuống trước?!"

      Tiếng non nớt truyền đến bên tai, ngữ khí bá đạo có chút hổn hển.

      Đầu óc hỗn độn dần dần sáng tỏ, thân mình tựa hồ lại nhàng, là chì lần này giống thời điểm rơi tự do cảm giác trái tim treo trung.

      Theo đầu càng ngày càng thanh tỉnh, cảm giác vô lực thân cũng rất ràng.

      Thân thể vô lực đến mức có cách nào khống chế tứ chi, cảm giác như thân thể phải của chính mình… Nam Cung Vũ Huyên cố gắng suy nghĩ rốt cuộc xảy ra chuyện gì…

      Tầng hầm... Súng... Viên đạn... Máu... Tạc đạn... Nổ mạnh... Còn có, Dư Tử Huân cùng Lâm Vũ?!

      Mí mắt dưới gắt gao khép lại, nàng dùng sức ngăn cho khép lại, mở ra…

      Trong đôi mắt trợn trừng tàn nhẫn mà lại có chút biến thái ánh vào hình ảnh ngược hai người huyết nhục mơ hồ thê thảm.

      Lầm bầm rên rỉ tiếng, Nam Cung Vũ Huyên chậm rãi mở mắt, hào quang huyết sắc dã trong đôi mắt đen tuyền có vẻ đột ngột mà lại đáng chú ý!

      Nhưng là chiếu vào mắt phảo là mảnh đen tối vô cùng thê lương cùng đống đổ nát…

      Mắt tím, mắt bạc, mắt vàng nâu, mắt vàng, mắt xanh lục, mắt xanh da trời, mắt xanh dương… Ách, rốt cục nàng cũng thấy đôi mắt màu đen quen thuộc, nhưng là lại có đầu tóc màu hồng chói mắt?

      Tám thiếu niên bé, bộ dạng mỗi người tinh xảo, tuyệt mỹ, làm cho người ta vừa nhìn thấy có cảm giác khí thế bức người…

      Đó là thiên sứ sao? Nhưng bản thân mình giết nhiều người như vậy, đáng ra được lên thiên đường mà phải xuống địa ngục. Haha, phải là “Thiện ác đến cùng đều bị luận tội xử phạt” ư?

      Này chắc hẳn là địa ngục, có câu “Vật càng đẹp càng độc” ! Ha ha, căn cứ vào câu này “thiên sứ” trước mặt mình chẳng phải là người “độc” nhất thế gian sao!

      Ha ha… kết quả vẫn là mình chết rất thê thảm nha!

      Bất quá cho dù là mười tám tầng địa ngục hay thế nào chăng nữa, cũng có khổ sở như khi còn sống… chết rồi hẳn là cảm giác được trái tim đau nhói!

      Cảm giác sống bằng chết…

      Chậm rãi khép mắt lại, trong mắt luồng ánh sáng bốn phía màu đỏ tiêu tan, lộ ra đau thương nồng đậm…

      Theo ánh mắt khép lại của nàng, vẻ đau thương làm cho người ta tim đập nhanh, mắt tuy thấy nhưng là vẻ đau thương như bị cả thế giới vứt bỏ vẫn lan ra từ người nàng hòa vào hơi lạnh trong khí.

      Tám thiếu nhìn nàng chớp mắt.

      Vẻ bề ngoài khác nhau, khí chất khác nhau, đôi mắt khác nhau, nhưng thần sắc giờ phút này đều là thâm trầm rung động cùng kinh ngạc… Còn có, thể tin được cùng vẻ sung sướng kỳ lạ…

      [​IMG]


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :