[XK] Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Độc Sủng - Ám Hương Ảnh Di (Update C47)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 41: Lão sư tuổi

      [​IMG]
      Cánh cửa Triêu Dương học viện to lớn nhưng lại đơn giản, chất phát xuất trước mắt Nam Cung Vũ Huyên.

      Nàng xúc động muộn lớn tiếng gọi “Bạch đậu hũ”! (Tác giả: Đọc qua “Kiếm tiên ba thân nhóm” hẩn là biết “Bạch đậu hũ” là cái gì, hì hì, giải thích. Editor: Chưa đọc qua nên biết :)))))) ) Nima triêu dương học viện tại là “Kiếm tiên ba” trong Thục Sơn sao?

      Nima vì sao hội trường cũng giống vậy? nima chẳng lẽ bốn lão nhân này cũng là từ đại xuyên tới, hơn nữa là tiên kiếm phấn?

      “Tiểu nha đầu, ngươi làm sao vậy?” thượng thiện lưu phát Nam Cung Vũ Huyên nhìn học viện với bộ dáng kỳ lạ, nghi hoặc hỏi.

      “Các ngươi thích Trường Khanh hay là Cảnh Thiên?” Nam Cung Vũ Huyên nhanh. Tuy rằng ý tứ biểu đạt ràng nhưng nếu là kiếm tiên ba hiểu ra.

      “Cái gì?” bốn người hiểu nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên.

      Quỷ nha đầu này, lại than thở cái quái gì a, Hứa Xương thân? Hôm nay? Cái gì với cái gì/

      “Khụ khụ, có gì, vừa rồi ngứa cổ họng, tùy tiện nhảm chút, hì hì.” Nam Cung Vũ Huyên đón nhận tầm mắt của bọn , thản nhiên cười cười.

      Phốc, nàng lần này đúng là ngu ngốc! nếu bọn từ đại xuyên tới, vậy khi nghe được cùng nhìn đến “Noah’s Ark” xém chút nữa để mắt rơi ra.

      Kỳ cũng thể trách nàng được? muốn trách chỉ có thể trách triêu dương học viện này cùng Thục Sơn giống như tỷ muội sinh đôi nha!

      …” thượng thiện cơ chưa xong liền bị Nam Cung Vũ Huyên cắt ngang: “Ôi! Các ngươi dài dòng như vậy làm chi nha? Còn nhanh chút, hôm nay là lần đầu ta đến nếu để muộn, ta sao còn có thể “Làm gương tốt” a?” hắc hắc, này là cho bọn tiếp xuống nữa.



      Học đường rộng lớn, im lặng đáng sợ.

      Hai mươi đôi mắt của thủ hạ liền như vậy chằm chằm nhìn tiểu oa nhi phấn nộn, giọng trẻ lạnh nhạt ôm con tiểu hồ ly trắng đứng bục giảng.

      Vừa rồi bọn có nghe nhầm ? Cái tiểu oa nhi chin tuổi này muốn trở thành lão sư của bọn , lại còn muốn làm viện trưởng học viện trong ba năm?

      Ngồi ở đây, nhất cũng mười lăm tuổi, so với tiểu nữ oa bộ dạng tinh xảo còn lớn tuổi hơn.

      Mà mặt khác, tám đôi mắt lại thăm dò tiểu nữ nhi bị nhiều người nhìn nhưng lại bình tĩnh, tự nhiên như vậy.

      Ngay lúc nãy khi các lão nhân Thượng Thiên đem nàng bước vào, là lúc bọn thấy dung mạo của nàng, khuôn mặt nàng lên trong trí nhớ, cái mỉm cười ngọt ngào mặt lại giống nhau đến thế?

      Chín tuổi? chẳng lẽ… là tiểu tử kia?

      Nam Cung Vũ Huyên tự nhiên phát ra tám đạo ánh mắt giống người thường.

      Trong lòng cười thầm, xem ra, bọn có quên nàng!

      Vừa rồi lúc bước vào học đường nàng liền nhìn thấy bọn .

      Ha ha, qua năm năm rồi! dung mạo của bọn sớm mất vẻ ngây ngô, càng ngày càng nghiệt!

      “Các vị đồng học, tên của ta là Thượng Thiện Huyên, trong vòng ba năm tới, còn thỉnh mọi người chỉ giáo nhiều.” nụ cười lãnh đạm mặt chưa biến mất, Nam Cung Vũ Huyên đối với đám đồ đệ ở dưới lạnh nhạt, động tác cũng hào phóng.

      Tiếng rất ngọt nhưng là ngọt mà chán, mang theo cảm giác nhàng khoang khoái, giống như khúc thiên , buộc lương ba thước, kéo dài ngừng.

      Các học viên ở dưới nghe thấy thanh như thế, ánh mắt lập tức trở nên kinh ngạc!

      Đúng là thanh dễ nghe, nhưng có dễ nghe chăng nữa có thể làm người khác phản ứng như vậy sao?

      Đương nhiên thể!

      Vậy tại sao lại kinh ngạc như thế?

      ngồi trong học viện toàn bộ đều là tinh , bọn làm sao mà nghe ra được trong thanh trong veo kia mang theo nội lực?

      Nội lực rất sâu! Ít nhất, mấy người bọn ngồi có thể so sánh với nội lực của nàng, chỉ còn thiếu công nhận võ học của học viện thôi.

      Nhưng mà trong tám cặp mắt quanh năm an tĩnh phá lệ chợt lóe lên tia kinh ngạc! sau đó là dáng vẻ như hiểu ra.

      Ha ha, đây là tỏ ra thị uy. Hơn nữa hiệu quả đúng là sai mà!

      Nam Cung Vũ Huyên chút dấu vết đem biểu của mọi người thu về đáy mắt, rất vừa với “ảnh hưởng” của mình vừa tạo ra, nhưng ngoài mặt lại biểu chút gì: “Ha ha, xem ra chư vị là ngại ngùng sao! Bất quá sao, tẩ cả mọi người đều biết ta là tốt rồi.” cánh tay bé của Nam Cung Vũ Huyên vuốt ve nam cung ngân tử trong lòng.

      “Khóa đầu tiên này, qua ba năm ta an bài, sau đó thời gian còn lại liền dùng đến hiểu biết của các vị để tăng thêm ăn ý giữa thầy trò.”

      xong Nam Cung Vũ Huyên liền im lặng đứng dậy, đợi các học viên trả lời lại.

      Trong mắt các học viên đều cố ý nhìn về phía tám người nào đó, thấy bọn có chút phản ứng, những người có mặt đều có phản ứng.

      Nam Cung Vũ Huyên trong lòng cười thầm: Xem ra muốn thu phục đám học viên này, mấu chốt là phải thu phục tám người kia sao!

      “Hì hì, nếu tất cả đều đồng ý, vậy vi sư bắt đầu , tất cả cần phải chú ý nhớ nha, nếu như về sau phạm sai lầm phải bị phạt!” ngữ điệu so với trước có ý nghịch ngợm hơn.

      “…” trả lời với nàng như trước là cả phòng đều yên tĩnh.

      “Chúng ta thường quy định mỗi tháng trước ngày năm, mỗi tháng từ thứ sáu đến cuối tháng trước ngày thứ năm liền nộp để sửa. năm ngày cuối tháng là để vi sư ôn tập lại, đối với khóa thường quy, vừa sửa bài vừa ôn tập đều là do vi sư phụ trách. Vi sư cầu nhưng đệ tử ngồi đây, mỗi ngày đều phải làm bài đúng hạn, nếu có việc gấp nhất định phải xin phép.”

      Nam Cung Vũ Huyên xong nàng bình tĩnh ngồi nhìn phản ứng của mọi người.

      Ngoại trừ tám người ở ngoài, những người còn lại mặt ít nhiều đều có phản ứng ngờ được.

      “Ách tiểu muội, , lão sư, ngươi là việc học chúng ta phải tự mình?” thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi nhìn Nam Cung Vũ Huyên cười yếu ớt đáng , tin mà hỏi.

      ra thà tin vừa rồi tai mình nghe lầm!

      Bởi vì lúc nãy nghe được, quả là chuyện hoang đường! Bài tập riêng của bọn là do bốn vị Thượng Thiện dạy, mà lúc nãy chỉ là lời của tiểu nha đầu mà lại muốn bọn mỗi người tự học?

      “Đúng vậy.” Nam Cung Vũ Huyên thu hồi tầm mắt, trả lời.

      Mẹ nó! Nàng nghĩ tới chuyện này cũng nhàm chán rồi ! Vậy mà mấy lão già chết tiệt kia lại đem việc của bốn người để cho mình nàng làm! muốn đem bọn ném lên sao hỏa làm gà, vịt, trâu, dê sao hỏa!

      Nam Cung Vũ Huyên đắm chìm trong cơn tức có để ý đến tám người mà nàng nhớ nhung suốt hơn nghìn tám trăm ngày đêm cùng nhau lên vẻ “ ra là thế.”

      [​IMG]
      marionet0401 thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @pqthaolyy gần 4 tuần chưa ra chương mới rồi nhé, lịch post của cung là 2 - 3C/tuần, 1 tuần sau ta quay lại, nếu vẫn có chương mới, ta tuyển editor mới, và xử phạt nàng theo quy định của cung :)
      pqthaolyy thích bài này.

    3. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 42: Động viên người quen

      [​IMG]

      Kỳ bọn vẫn thầm quan sát nàng, vừa rồi lúc nàng nhắm mắt, bọn phát thần sắc tức giận trong mắt nàng.

      Trong lòng tám người lúc này liền sáng tỏ: Tiểu nha đầu này hẳn là bị bốn lão già Thượng Thiện dạy dỗ.

      Bất quá,Thượng Thiện Huyên này… rất rất giống với người trong trí nhớ.

      chỉ đơn giản là nàng lớn lên giống còn có nàng làm cho bọn có cảm giác thần giao cách cảm cực kỳ quen thuộc… Tổng lại hết thảy những điều tương tự , trong lòng bọn khẳng địnhThượng Thiện Huyên chính là Nam Cung Vũ Huyên!

      Bọn phản ứng lại muốn tìm tóc nàng mấy lọn tóc mang theo màu của từng bọn .

      Nhưng tóc của nàng toàn bộ đều được buộc ra sai dầu, dùng dây cột tóc quấn lại, từ góc nhìn của bọn căn bản là nhìn thấy.

      “Ôi! Sao lại có khả năng đó?” trong đôi mắt của thiếu niên lên vẻ tin.

      Mà những đệ tử còn lại ngoại trừ tám người nào đó ra, tất cả trong mắt đều lên vẻ tin giống vậy.

      Bọn tin!

      Tuyệt đối tin lời của tiểu nha đầu vì đến cả bốn người Thượng Thiện còn làm ra được chuyện như vậy!

      “Ha ha, các đệ tử, các ngươi hẳn là hoài nghi điều này làm cho vi sư rất thương tâm!” trong mắt Nam Cung Vũ Huyên nồng đậm ai oán: “Bất quá sau này vi sư nhất định chứng minh ta tuyệt đối có năng lực khiến các ngươi học. Cho nên phải để cho các ngươi mỏi mắt mong chờ rồi!” xong, trong mắt Nam Cung Vũ Huyên tràn đầy tự tin lộ ra chút sơ hở.

      Chỉ thoáng mà vẻ tự tin trong đôi mắt của nàng tỏa ra như thắp sáng cả học đường!

      Khuôn mặt nhắn non nớt xinh đẹp thể mưu lược, cùng với thân hình kiều nhắn trong phút chốc giống như tỏa sáng.

      Trong khí dường như còn lơ lửng câu đầy tự tin của nàng, làm cho người ta tự chủ được muốn biết vì sao nàng lại tự tin như thế.

      “… Vậy, chúng ta chờ xem tiểu lão sư ngươi chứng minh như thế nào.” Thiếu niên ban nãy cũng bị tự tin của Nam Cung Vũ Huyên làm cho khiếp sợ, nhưng ngoài miệng cũng chịu thua.

      “Ngươi cứ việc.” Nam Cung Vũ Huyên đặt nam cung ngân tử bàn: “Thời gian còn lại của buổi học, các học viên thỉnh tự giới thiệu mình chút để cho vi sư biết được tình trạng cụ thể của từng người.” ràng chỉ là tiểu nương, nhưng tinh cách trầm ổn của nàng làm cho người khác quên mất diện mạo non nớt của nàng.

      “…” phòng yên tĩnh.

      “Ha ha, được rồi, vi sư biết.” Nam Cung Vũ Huyên bế nam cung ngân tử lên, uyển chuyển xuống bục giảng: “Như vậy vi sư dạy các ngươi buổi này.” Nàng như tản bộ trong sân vắng, mặt vẫn mang ý cười: “Các vị ngồi đây đều là tinh của Triêu Dương học viện chúng ta, nhưng biểu của các ngươi làm cho vi sư thất vọng.”

      “…”

      “Nếu tất cả lại im lặng như thế vậy vi sư liền giảng qua cho các ngươi bài “Thế nào là sư”” xong, nàng xoay người lần nầ lên bục giảng: "Người phi sinh hiểu giả, ai có thể hoặc? Hoặc mà theo sư, này vì hoặc cũng, chung hiểu rồi. Sinh có lẽ ta trước, này Văn Đạo cũng cố trước có lẽ ta, ta do đó sư ; sinh có lẽ ta sau, này Văn Đạo cũng cũng trước có lẽ ta, ta do đó sư . Ta sư cũng, phu dung biết này năm trước sau sinh ta có lẽ! Là nguyên nhân quý tiện lớn thiếu, chỗ tồn, sư chỗ tồn cũng!" nàng tạm dừng chút rồi tiếp tục : “Nay mọi người thấy ta tuổi nên khinh thường ta sao?” tuy rằng nụ cười lãnh đạm của nàng chưa biến mất nhưng trong ánh mắt sắc bén của Nam Cung Vũ Huyên làm cho người khác dám nhìn thẳng: “Các vị đệ tử biết câu chuyện vi sư kể vừa rồi, vi sư có thể hiểu, các vị biết đến đạo lý “Ba người tất có ta đâu”, vi sư có thể hiểu. Nhưng thân là tinh của Triêu Dương học viện, ngày sau là những người trụ cột thế nhưng đạo lý “Thức thời giả vì tuấn kiệt” cũng hiểu được, đây chính là vượt quá phạm vi của vi sư!”

      “…” lại im lặng, nhưng là lần này giống lúc nãy im lặng mà thèm để ý tới, lúc này là im lặng do bị lời của tiểu nương làm cho xấu hổ.



      “Ha ha, vi sư tin bốn vị viện trưởng tiền nhiệm vừa rồi ràng tất cả, vi sư chỉ là làm lão sư của các ngươi ở Triêu Dương học viện, vẫn chỉ làm viện trưởng ba năm. Cho dù thực lực của ta như thế nào, rốt cuộc có năng lực dạy các ngươi hay . Nhưng trong vòng ba năm này, tại Triêu Dương học viện mọi việc đều do ta làm chủ! Các ngươi cho ta chút sĩ diện nào, thậm chí ngoài mặt cũng biểu chút, nếu như ta cố ý làm khó dễ các ngươi, như vậy trong ba năm này các ngươi muốn trải qua như thế nào? Thử hỏi tương lai các ngươi rời khỏi học viện, trở lại đúng vị trí của mình, các ngươi cũng đều thức thời như vậy?”

      xong, Nam Cung Vũ Huyên nhìn mọi người xung quanh.

      Nụ cười yếu ớt, ánh mắt lạnh nhạt, nhưng lại có uy thế làm cho người khác tự chủ được mà khuất phục.

      “Tiểu lão sư, ta muốn chút.” Thiếu niên mặc y phục màu hồng đứng dậy, mắt đen bình tĩnh nhìn Nam Cung Vũ Huyên, trong đôi mắt đều là vẻ tán thưởng.

      “Sao?” Nam Cung Vũ Huyên mở to mắt, “Vị đồng học này mời .” Nụ cười lãnh đạm mặt có chút biến hóa, nhưng sâu kín trong ánh mắt là ý cười cùng hòa thuận.

      Hắc hắc, người quen động viên nha!

      “Ta cho là ngươi rất đúng, ta là Tư Huyền Dịch, mười tám tuổi, sau này còn phải nhờ lão sư chiếu cố nhiều hơn.” khom người làm dáng chuẩn lễ nghi.

      “Ân, chúng ta chiếu cố lẫn nhau.” Nam Cung Vũ Huyên thừa dịp mọi người để ý nghịch ngợm chớp chớp mắt với Tư Huyền Dịch.

      Trong đôi mắt đen u của Tư Huyền Dịch chợt lóe qua ý cười, ha ha, Huyên nhi bảo bối tại là càng ngày càng lanh lợi nha.

      Dù sao, tốt lắm, rất cường đại!

      “Ta là Hiên Viên Nhược Ngôn, thỉnh an Huyên nhi lão sư. Lúc nãy thất lễ, mong lão sư tha lỗi.” Hiên Viên Nhược Ngôn cũng cam chịu, đứng dậy hành lễ với Nam Cung Vũ Huyên.

      Ha ha, ngờ rằng xa cách vài năm lại có thể gặp lại tiểu nha đầu này.

      “Ta là Quy Hải Lộng Nguyệt, tiểu lão sư khỏe.”

      “Ta là Tây Môn Vân Ảnh, Huyên nhi lão sư lớn lên xinh đẹp.”

      “Ta là Gia Cát Mặc Húc, rất vinh hạnh có thể trở thành đệ tử của Huyên nhi lão sư.”

      “Ta là Đông Phương Dật Hàm, tiểu lão sư được quên nha!”

      “Thượng Quan Tuyệt Trần, mười tám tuổi.”

      “Công Tôn Lưu Dạ.” tuy rằng ngữ điệu tàn bạo nhưng vẫn giống như tám người kia, cung kính bái sư cái.

      “…” các học viên còn lại quên mất phải phản ứng.

      Việc lạ mỗi ngày đều có, nhưng hôm nay lạ đặc biệt nhiều hơn!

      cái tiểu nha đầu mới mười tuổi lên chức lão sư kiêm viện trưởng của bọn là rất quái dị rồi. Sau đấy bọn còn bị cái tiểu nha đầu đến xấu hổ, mà lúc này tám người như rồng trong biển người này thường ngày kiệm lời nhưng lại đem cái tiểu nha đầu để trong mắt!

      Hôm nay mặt trời mọc ở phía tây chăng? Hình như là nha! Vẫn là mọc ở hướng đông.

      khuôn mặt của Nam Cung Vũ Huyên rốt cục cũng phải là nụ cười yếu ớt thường ngày nữa.

      [​IMG]
      marionet0401 thích bài này.

    4. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 43: Rất nhớ các ngươi.

      [​IMG]

      Mắt cười sáng như ngọc cong lên, so với bình thường càng thêm sáng, gương mặt phấn nộn, hai lúm đồng tiền theo nụ cười của chủ nhân mà lên xấu hơn, “Hì hì, các đồng học còn lại mời tiếp tục a.” tiếng vẫn trong veo nhưng mang theo lo lắng nhè .

      Giống như là viên kẹo ngậm trong miệng, vị ngọt dần tan ra…



      Ngày tàn, ánh chiều ta bao phủ cả vùng tròi, phủ thêm tầng ánh sáng màu vàng nhạt.

      Sâu trong rừng cây núi triêu dương, cây cối xum xuê cành lá che cả bầu trời, che mất ánh sáng nhạt của hoàng hôn, toàn bộ rừng cây mảnh u ám yên tĩnh.

      Cách ôn tuyền ba thước, vùng đất sâu trong rừng cây, hơi nước nóng hừng hực bốc đừng đợt khí lên, nhuộm khí thành mảnh ấm áp.

      Ánh sáng mặt trời theo tán cây phùng chiếu xuống, ánh chiều tà đạm kim sắc chiếu rọi xuống hồ nước bốc từng dợt khí nóng lên, nhuộm thành màu sắc ấm áp.

      Nam Cung Vũ Huyên ngồi bờ ôn tuyền, đôi chân ngọc ngâm trong ôn tuyền, nước suối ấm áp nhàng bao quanh chân ngọc khéo léo của nàng.

      Đôi tay bé có tiết tấu nhàng vuốt ve nam cung ngân tử da long mềm mại nằm trong lòng, hồ ly này có bộ da long mềm mại như tơ lụa, cám giác vuốt ve là tốt.

      “Sột soạt…” trong khí vang lên tiếng bước chân của người đến giẫm phải lá cây khô.

      Khóe miệng Nam Cung Vũ Huyên khé mỉm, trong đôi mắt đen linh hoạt lên tia sáng.

      Ha ha, tới rồi sao! Nhưng mà nghe tiếng bước chân chỉ có người?



      Huyền Dịch im lặng ngồi ở bên cạnh ôn tuyền, đối mặt vơi là tiểu nương cười ngọt ngào với .

      Giờ phút này, quanh người nàng được bao bởi tầng ánh sáng vàng, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt trong suốt như suối nước, nụ cười thuần khiết, đẹp tuyệt trần.

      Tiên nữ? hay là tinh linh?

      Trong đầu Tư Huyền Dịch đột nhiên lướt qua hai từ này.

      “Hì hì, Huyền Dịch ca ca, chúng ta mới xa nhau có năm năm thôi, ngươi quên mất Huyên nhi?” Nam Cung Vũ Huyên nhìn Tư Huyền Dịch ràng còn chưa phản ứng lại, trong mắt ý cười càng thêm đậm.

      “Khụ khụ.” Tư Huyền Dịch ho hai tiếng, sau đó bước nhanh đến trước người Nam Cung Vũ Huyên, đầu tóc đỏ sáng rực, “Ha ha ha, Huyên nhi bảo… Huyên nhi, ta biết đó là muội!” biết là do lâu lắm có kêu lên hai chữ Huyên nhi bảo bối, đột nhiên cảm thấy xưng hô nhưng vậy có chút ngượng miệng.

      Nam Cung Vũ Huyên để nam cung ngân tử xuống đất, nàng đứng dậy, chân ngọc dẫm phải hòn đá.

      phen ôm chặt eo Tư Huyền Dịch, vùi mặt vào lồng ngực của (nguyên nhân là do Nam Cung Vũ Huyên chỉ cao hơn 1 mét 5 mà Tư Huyền Dịch cao đến 1 mét 8-), nàng hưởng thụ hương thơm quen thuộc trước đây: “Huyền Dịch ca ca, Huyên nhi rất nhớ các người.” thanh khan khan, giống như bị ngăn cách hơi nước, nhưng lại có thể nghe được.

      Huyền Dịch thân mình cứng đờ, tùy ý để nàng ôm, quên cả phản ứng.

      Có lẽ năm năm trước có thể vô tư cùng thân thiết ôm nàng vào trong lòng, vô cùng thân thiết hôn môi nàng cái hôn trán nàng cái, còn có hai má của nàng, nhưng mà qua thời gian dài thấy nàng, sớm quên mất cảm giác thân cận với người khác thế nào…. Nay nàng biểu thân thiết như vậy, là chưa quen.

      Nam Cung Vũ Huyên nhận thấy được thân mình cứng ngắc, khóe miệng cong lên, nở nụ cười đau lòng.

      Quả nhiên điều nàng lo lắng xảy ra. vất vả để hòa tan tâm lạnh như bang của bọn , nay tất cả đều đóng bang lại sao?

      “Huyền Dịch ca ca, ngươi nhớ Huyên nhi sao? Thấy Huyên nhi trở về, ca ca có chút vui vẻ nào sao?” thanh mềm mại, mang theo chút cảm giác thất vọng.

      Huyền Dịch tỏng lòng chấn động, tay chậm rãi đem thân mình nhắn của nàng ôm vào: “Huyên nhi bảo bối, mừng muội trở về.” ôm lất thân thể của nàng, cảm giác ấm áp của năm năm trước như hơi nước ở ôn tuyền này chậm rãi vờn quanh , nhàng, ôn nhu…

      Nam Cung Vũ Huyên thấy càng ôm chặt: “Huyền Dịch ca ca, cảm ơn ngươi quên mất Huyên nhi, cảm ơn…” quên là được rồi.

      “Ha ha, nha đầu ngốc này, ta làm sao lại quên muội chứ? thể quên được.” giống như ma xui quỷ khiến , Tư Huyền Dịch ra lời mà chính cũng thể ngờ tới.

      Trong lòng Tư Huyền Dịch cả kinh, nhưng rất nhanh hiểu .

      Bởi vì câu là tiếng lòng của ! trước đây chưa từng ra tiếng lòng của mình.

      Tuy rằng xa cách nàng năm năm, nhưng từ lúc gặp được nàng, cho dù là đối với hay đối với người khác mà , đều là đoạn thời gian đơn thuần nhất, ấm áp nhất.

      Mặc dù tại bọn đều có tính khí máu lạnh vô tình nhưng đoạn thời gian như mộng kia khắc sâu vào trái tim, trừ khi đem chính trái tim bọn lấy , nếu tuyệt đối có thể quên được!

      “Hì hì, Huyền Dịch ca ca sống tốt chứ?” Nam Cung Vũ Huyên cong lên nụ cười ấm áp.

      “…” Tư Huyền Dịch im lặng. phải là trả lời, mà là biết phải trả lời như thế nào.

      Tốt hoặc là tốt, tự bản thân còn có biết! Ngày nào cũng giống nhau, học tập, luyện công, ăn cơm, ngủ, sau đó là khoảng thời gian cảm thấy độc chịu được, lại lấy ra xiêm y nàng may cho mình, yên lặng ngắm nhìn…

      Hai người liền như vậy đứng chỗ ôm nhau, trong đầu hoàn toàn suy nghĩ đến việc khác, cái gì cũng muốn nghĩ…

      Màu ánh chiều ta ấm áp vì hai người bọn họ mà như phủ thêm tầng lụa mỏng, hơi nước hừng hực làm cho tầng lụa mỏng này như càng thêm đậm màu…

      Nam cung ngân tử bất mãn tựa vào bên chân Nam Cung Vũ Huyên, nó ngẩng đầu nhìn hai người yên lặng ôm nhau.

      Cảm giác rất kỳ quái, giống như là nếu có người đến quấy rầy, bọn có thể cứ như vậy ôm nàng đến tận cùng thiên địa…

      “Tư Huyền Dịch, ngươi đây là…” biế qua bao lâu, tràng thanh kinh ngạc truyền đến,

      Hai người ôm nhau đến quên trời đất cùng nhìn về phía phát ra thanh kia.

      Bảy người ngạo nghễ đứng thẳng người, bảy đôi mắt khác nhau nhưng là ít nhiều đều cảm thấy kinh ngạc.

      “Đoạn Tuyệt ca ca, Nhược Ngôn ca ca, Lộng Nguyệt ca ca, Vân Ảnh ca ca, Mặc Húc ca ca, Lưu Dạ ca ca, Dật Hàm ca ca!” Nam Cung Vũ Huyên hứng phấn kêu lên, sau đó buông cánh tay ôm Tư Huyền Dịch ra.

      Nàng chân trần mặt đất giống như từng đàn bướm bay, hướng về phía bảy người mà chạy.

      Má lúm đồng tiền, giọng trong veo, tiểu nương áo trắng giống như là tinh linh, nhàng hướng về phía bọn chạy tới.

      Ánh áng mặt trời nhạt màu vì diện mạo của tiểu nương mà trở nên thêm ấm áp, thân mình nhắn giống như loại báu vật sáng nhất thế giới, mang theo tia ấm áp, từng bước tới gần bọn

      Chói mắt, chói mắt! chói mắt đến mức bọn thể mở mắt nhìn được nữa. Nhưng tất cả lại tự chủ được đem tầm mắt tất cả đều tập trung thân của nàng. Nên bọn thấy được Tư Huyền Dịch phía sau nàng.

      “Đoạn Tuyệt ca ca, Nhược Ngôn ca ca, Lộng Nguyệt ca ca, Vân Ảnh ca ca, Mặc Húc ca ca, Lưu Dạ ca ca, Dật Hàm ca ca? các ca làm sao vậy?” Nam Cung Vũ Huyên đứng trước bảy người, nghiêng đầu suy nghĩ tại sao bảy người thiếu niên này lại có thể tuấn mỹ đến vậy.

      Gì mà đều đứng im như thế? ràng lúc nãy biết nàng trở về rồi. Lúc nãy cũng thấy bọn kinh ngạc như thế này nha!

      A ui! Nếu như bây giờ mới kinh ngạc, phản ứng này phải trễ quá sao?

      Trong lòng Nam Cung Vũ Huyên chảy mồ hôi lạnh!

      [​IMG]
      marionet0401 thích bài này.

    5. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 44: Khó lừa.

      “Ách, có gì.” Hiên Viên Nhược Ngôn hoàn hồn lại đầu tiên, nhìn thân hình nhắn trước mặt: “Huyên nhi bảo bối trở lại rồi.” bàn tay lớn thon dài nhàng vuốt ve đỉnh đầu Nam Cung Vũ Huyên, ôn nhu thầm.

      Người trở lại, nhưng những thứ thuộc về trước kia có thể quay về thời điểm vẫn còn đơn thuần như trước nữa được ? Về sau muốn sủng ái nàng, còn có thể đơn thuần như năm năm đó được ?

      biết…

      “Hì hì, đúng nha!” Nam Cung Vũ Huyên cười cong mắt, gật đầu mạnh.

      càng lúc càng im lặng…

      Trước kia nàng có thể nhận ra rằng nhìn ôn hòa chỉ là vẻ bề ngoài. Nhưng bây giờ, nếu như nhìn kỹ vô luận thế cũng phát được giấu sâu trong đôi mắt là tường thành bằng bang.

      Haiz! Thời gian quả nhiên là vách ngăn lớn nhất…

      “Ôi! tiểu nương đáng nha! Muội biết là có người cũng nhớ muội sao?” lúc Nam Cung Vũ Huyên phiền não, tiếng bá đạo này kéo nàng về lại.

      “Phụt! Lộng Nguyệt ca ca.” Nam Cung Vũ Huyên nhìn về phía quy hải lộng nguyệt: “Ca là càng lúc càng báo đạo!” trong giọng mang theo chút chua xót nhưng trong đôi mắt thủy tinh kia lại là ý cười.

      Nàng đến trước người , vươn cánh tay nhàng quấn quanh vòng eo : “Hì hì cho ca ca ôm có được ?” người này đúng là càng ngày càng bá đạo!

      “Cắt! Vừa rồi muội ôm Huyền Dịch rồi.” trong giọng lộ ra vẻ bất mãn.

      “Ách… lúc nãy ca chưa có đến mà?” Nam Cung Vũ Huyên rầu rĩ .

      Ha ha, xem ra thế nào lát nữa cũng có chuyện, vẫn nên phòng hờ trước chút, tì như bọn mỗi người đều muốn ôm cái, , đúng nha!

      Dựa theo tính cách bá đạo của , hẳn là để cho Huyền Dịch ca ca đến đây trước!

      Nam Cung Vũ Huyên buông quy hải lộng nguyệt ra, nhìn tám người hồi: “Hì hì, các ca tại sao lại tranh giành ôn tuyền?” nàng còn nhớ trước kia lúc đến buổi chiều bọn đều “thảo luận” việc ai được xuống ôn tuyền trước vào ban sáng.

      “…” tám người ràng là sửng sốt nhưng lại lơ .

      Sao bọn có thể được vừa đến bên cạnh ôn tuyền này liền thấy bóng dáng của nàng?

      Sao bọn có thể ra, từ lúc nàng ngã xuống vách núi đen, bọn chưa từng tới ôn tuyền tắm lần nào. Cho dù thời tiết có lạnh đến mấy, bọn đều tới thác nước giải quyết hết mọi mỏi mệt cùng tầng tầng mồ hôi người.

      Sao bọn có thể , vì bọn quen có nàng rồi, nên tâm ấm áp của bọn đều hóa lạnh hết, bọn từng ép buộc bản thân phải quên nàng, cho nên tất cả những nơi có hình ảnh của nàng, bọn đều tới.

      Sao bọn có thể , sở dĩ hôm nay đến nơi mà suốt năm năm chưa từng đến là vì lúc ở học viện gặp được nàng, biết vì sao mà ngăn cản được bước chấn mình, ma xui quỷ khiến hướng về nơi này mà .

      thể a! thể !

      Bọn tự cho rằng có thể đối đãi với nàng như với những người khác, nhưng lúc nàng đứng trước mặt bọn , bọn mới phát ra nàng tồn tại! Làm cho bọn thể nào đối đãi với nàng giống như những người khác.

      “Có chuyện…A!” Nam Cung Vũ Huyên thấy bọn ràng trốn tránh câu hỏi của nàng, vừa tính mở miệng hỏi “ xảy ra chuyện gì sao?” thân thể đột nhiên bị cánh tay rắn chắc bế thốc lên, nàng sợ hãi hét lên.

      “Ha ha, Huyên nhi bảo bối bây giờ càng lớn càng xinh đẹp! Đến đây để Vân Ảnh ca ca nhìn xem rốt cuộc muội đẹp hay ta đẹp.” tiếng từ tốn mang theo vẻ mị hoặc.

      Nam Cung Vũ Huyên trợn mắt.

      Nhất thời nàng sửng sốt!

      Tròng mắt màu xanh lục trong suốt, mắt hoa đào xinh đẹp, long mi cong vút, mày rậm thon gọn tinh tế giống như nữ tử, mũi cao thẳng hoàn mỹ, môi mỏng trơn bóng như cánh hoa đào sau mưa, làn da trắng nõn tinh tế thấy lỗ chân long, hơi ửng hồng.

      Dung nhan như vậy, dĩ nhiên đạt tới cấp độ siêu việt của nhân loại!

      “Ha ha, nhìn dáng vẻ này của Huyên nhi bảo bối, cần phải có thể khẳng định rằng là ta đẹp!” Tây Môn Vân Ảnh rất vừa lòng với dáng vẻ ngơ ngác của Nam Cung Vũ Huyên, thấp giọng cười ra tiếng.

      ra muốn tiểu nha đầu này tiếp tục hỏi nên mới cắt ngang suy nghĩ của nàng, chỉ là thể ngờ rằng nàng có vẻ mặt đáng như vậy.

      Rất là đáng ! Nàng nhìn đến ngây người lâu. Nhưng lại ai giống như nàng, trong đôi mắt chỉ có vẻ kinh ngạc đơn thuần cùng thưởng thức, có vẻ dơ bẩn cùng sắc thái dâm dục.

      Cho nên, nàng rất đáng !

      “Khụ khụ!” Nam Cung Vũ Huyên ho hai tiếng, che dấu vẻ thất thần của mình: “Ca có đẹp chút nào!” nàng lưu luyến dời khuôn mặt của : “Ca phải gọi là nguyệt mới đúng!” vốn là phải nhìn ngán mấy cái lão nhân lôi thôi lếch thếch vài năm nên nàng thể ép mình được nhìn nha!

      Có trời biết, kỳ giờ phút này đôi mắt của nàng cùng lý trí phải đấu tranh rất kịch liệt!

      “Ách…” Tây Môn Vân Ảnh sửng sốt

      , Nghiệt?” mặt lên ba vạch đen! nghiệt? ngoại hình của rất khủng bố sao? Khủng bố đến mức bị biến thành quái?

      “Hì hì…” Nam Cung Vũ Huyên cười giảo hoạt, sau đó ôm cổ của Tây Môn Vân Ảnh lên, gương mặt non mềm của hôn xuống cái kêu: “Chụt!”

      Thân thể Tây Môn Vân Ảnh cứng đờ, trong đầu nhất thời trở nên trống rỗng. Vốn rối rắm việc nghiệt, liền bị cái hôn của Nam Cung Vũ Huyên đánh bay đến còn biết thế giới xung quanh ra sao.

      Nam Cung Vũ Huyên vốn là bị Tây Môn Vân Ảnh ôm trong lòng, tất nhiên nàng cảm nhận được thân mình cứng ngắc: “Hì hì, Vân Ảnh ca ca, nhanh buông Huyên nhi ra, Huyên nhi còn chưa chuyện với Lưu Dạ ca ca nữa nha!” hắc hắc, sớm đoán được có phản ứng như vậy.

      Bởi vì mấy năm nay nàng tuy gặp bọn , nhưng thường xuyên nghe được tin tức của bọn từ miệng của mấy lão nhân kia, tuy rằng mấy cái lão nhân chết tiệt kia hơn phân nửa thời gian cũng nhắc tới, nhưng theo ý tứ của bọn họ nàng vẫn có thể nghe ra ngoại trừ Nhược Ngôn ca ca, những người còn lại chính là loại người sinh ra vô tình, đừng tới việc thân thiết với ai như thế.

      Hắc hắc, tuy rằng năm năm đó cùng nàng thân thiết như vậy, nhưng xa cách nhau năm năm nhất định thành thói quen cùng người khác thân cận, nay đối với “tấn công bất ngờ” của nàng, cứng ngắc mới là lạ!

      Tây Môn Vân Ảnh ràng còn nhận ra người nào đó “đánh lén” mình!

      Bởi vì nghe xong lời của Nam Cung Vũ Huyên, liền ngoan ngoãn đặt nàng nhàng xuống đất, sau đó tiếp tục biểu tình như sấm đánh của mình.

      Nam Cung Vũ Huyên đem bốn người còn lại ôm cái.

      Đương nhiên cái gì mà “lời ngon tiếng ngọt” nàng cũng hề tiết kiệm.

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :