Sau hơn tháng im hơi vắng bóng ta cũng về rồi đây )))) bây giờ tiến độ làm truyện còn được như trước nữa ))) deadline với làm thêm rối bung cả lên, ta tranh thủ edit nhanh cho hoàn quyển 1 huhu. Quyển 2 hay hơn mà quyển 1 mãi chưa xong (((
Chương 37: Nam Cung Ngân Tử. “Vậy…” “Nên ta..” Hoa thúc thúc còn muốn gì nhưng lại bị nam tử trung niên mặc xiêm y màu tím ngắt lời. “Ừm, Quy thúc thúc, ngươi ..” Nam Cung Vũ Huyên lập tức phụ họa . Nàng sợ nhất chính là Hoa thúc thúc bắt đầu “lẳng lơ” , mồ hôi, phải ai cũng có khả năng chịu được. “Ừ. tại chúng ta mau huấn luyện đám người mới, tháng sau là có thể bắt đầu thử việc. ha ha … chủ tử a, đội ngũ của chúng ta càng ngày càng lớn mạnh nha!” Quy thúc thúc cười sang sảng. “Hì hì, đó là bởi vì có trụ cột vững vàng là các ngươi nha! Ha ha, có các người tốt!” Nam Cung Vũ Huyên nhìn quanh vòng chín người, chân thành . Có các ngươi tốt... Có các ngươi tốt... Có các ngươi tốt... Lời ngọt ngào, ngừng quanh quẩn trong tim chín người, làm cho tâm bọn họ cũng trở nên ngọt. “…cắt! tiểu nha đầu, đừng vuốt móng ngựa loạn! những lời này vô dụng đối với chúng ta.” Nam tử trẻ mặc xiêm y màu đen trong mắt ấm áp như tháng ba Kiêu Dương, nhưng ngoài miệng lại lời hoàn toàn trái ngược. “Hắc hắc!” Nam Cung Vũ Huyên cười đến cong lưng, khéo léo lộ ra lưỡi phấn. có sao? Ha ha, là đám người “lão nhân gia” được tự nhiên , nàng nhưng là lại nhìn ra đáy mắt của bọn rất hưởng thụ! “hô! Lầu của ta càng ngày càng hoàn thiện. tại dựa vào mua phiếu lên thuyền và rời khỏi thuyền , mọi hành khách đều rất trật tự. Thỉnh thoảng xuất ít chuyện bát nháo cũng đều được giải quyết nhàng, có vấn đề gì lớn. Hơn nữa, chẳng phải huấn luyện ra rất nhiều cao thủ sao! Vấn đề trật tự an toàn, nha đầu nhà ngươi cũng cần lo lắng!” Nam tử mặc xiêm y đen bộ dáng “Mọi trược có ta lường trước” làm cho Nam Cung Vũ Huyên trong lòng ấm áp: “Được! ha ha, Liệt thúc thúc, Huyên nhi lúc nãy cũng thấy bên ngoài rất trật tư an ninh! Hì hì…” “A a a ! Chủ tử a, trật tự này cũng có phần của công lao của ta nữa?” nương áo tím ra vẻ ghen tị : “Là ta tang mạng nhân sát hạch tháng này, sau đó làm cho những người giả lẫn lộn, đục nước béo cò cuốn gói chạy lấy người, cho nên mới có hiệu suất tốt như vậy a!” Hừ! Liệt chết tiệt, chỉ biết cướp công lao! “Ha ha… , ừ Vũ Di cũng rất tuyệt!” Nam Cung Vũ Huyên cười tán dương. Haiz! Vũ Di này, đừng nhìn bộ dáng bên ngoài trầm lặng bình thường, thực ra là tiểu hài tử tâm tính! “Ba ba ba!” Bàn tính đặt trước mặt người kiểm kê đột ngột giơ lên, lắc lắc, hấp dẫn lực chú ý của mọi người. “Ha ha! Kế tiếp chính là thời khắc kích động lòng người nhất!” Mọi người liếc trắng mắt. Bọn họ đương nhiên biết cái gì nha! Chẳng qua, kích động? chỉ có mình kích động thôi! Bọn nhiều nhất là, khụ khụ, chờ mong! Đúng, chờ mong mà thôi! “Này này này! Tất cả mọi người đều biết, tháng trước chúng ta chỉ là thuần lợi nhuận, buôn bán lời hai mươi vạn lượng bạc ha! Như vậy tháng này sao? Mọi người có muốn biết?” Kim bàn tính đột nhiên tại thời khắc mấu chốt dừng lại! Nguyên nhân dừng lại này kỳ là rất đơn giản rất đơn giản! muốn…. học Nam Cung Vũ Huyên nhử mồi! Bất quá hiển nhiên biết là vấn đề nhân phẩm vẫn là vấn đề nhân viên hoặc là vấn đề kỹ thuật, dừng lại ràng cùng Nam Cung Vũ Huyên là hai loại hiệu quả bất đồng! Người ta Nam Cung Vũ Huyên dừng lại là lúc chờ cho thư sinh thúc thúc chờ mong đủ nha! dừng lại , lại làm cho đủ chín người xem thường hồi! Kim bàn tính phen lau mồ hôi trán: “Khụ khụ! Tổng tiền lời buôn bán tháng này là năm mươi vạn lượng, khừ tiền vốn cùng tiền công, còn phân cho Tề Hùng mười vạn lượng, còn lại tất cả ba mươi vạn lượng. Theo như từ lúc “Noah’s Ark” buôn bán tới tình hình nay, phỏng chừng lợi nhuận tháng sau có thể đạt tới bốn mươi vạn lượng.” Lần này Kim bàn tính liền mạch! Liền mạch cơ hồ có dừng lại. Bởi vì phát câu “Bất đồng người bất đồng đãi ngộ” của cha đúng là có đạo lý! Mà cái chó má gì “Đúng người đúng việc” toàn bộ chính là lừa bịp. “Oa ha ha!” Nam Cung Vũ Huyên hai mắt tỏa sang, bình tĩnh: “Tiền a!” nếu như là đại, tính bằng nhân dân tệ, tháng này nàng lời tới ba tram ngàn a! tháng sau kiếm được năm trăm ngàn a! Này so với lúc nàng làm trong “Hắc đạo liên minh” nhiều tiền hơn! Đột nhiên trong đầu Nam Cung Vũ Huyên chợt lóe, nhìn về phía tiểu hồ ly đùi. Con hồ ly nào đó chìm đắm trong suy nghĩ của mình cảm giác được tầm mắt nóng rực nhìn tới, đột nhiên bừng tỉnh! đôi mắt bạc phòng bị nhìn con ngươi sáng chói của Nam Cung Vũ Huyên. Dự cảm lành… Nàng… muốn làm cái gì? “Này! Tiểu hồ ly a! ngươi hình như chưa có tên?” Ánh sáng bạc trong mắt tiểu hồ ly, giật mình ngây người ra. Chẳng lẽ, nàng muốn hỏi tên nó? Cắt! chỉ là hỏi tên mà thôi, cần làm cho mắt biến thành trong suốt như vậy chứ? Này phải cố ý làm cho nó đoán mò lung tung sao? Tiểu hồ ly vừa mới ở trong lòng oán thầm Nam Cung Vũ Huyên “chuyện bé xé ra to” xong, thanh hung phấn của Nam Cung Vũ Huyên lại lần nữa vang lên: “Từ nay về sau ngươi gọi là Nam Cung Ngân Tử! ha ha ha … !” Tiểu hồ ly suýt nữa từ đùi Nam Cung Vũ Huyên ngã sấp xuống đất. Nam Cung Ngân .. Bạc? (Tử = Bạc) Này là giỡn ! Chủ nhân muốn đặt cho nó cái tên kêu như vậy, về sau nó phải như thế nào đây? Chủ nhân đặt cái tên kêu như vậy, nếu để bốn tên kia biết được bị giễu cợt đến chết a?! “Bản, kỳ kỳ xèo xèo …!” tiểu hồ ly vung móng vuốt, gọi bậy mạch! tại trong lòng nó là vừa tức kinh vừa giận! cộng them cái nghẹn khuất a! Kinh là nó suýt chút nữa ra “Bản sứ thánh tên là Táng Hồn!” ; giận là nó có cái miệng nhưng thể a ; nghẹn khuất là, nó là cái thần thú thế nhưng lại bị tiểu nha đầu bảy tuổi làm cho thể được gì! A a a a a….! rất tra tấn người, , rất tra tấn hồ, ! Rất tra tấn thú! “Oa ha ha! Bạc a! ngươi cũng thích cái tên này ư?” Nam Cung Vũ Huyên trong mắt chợt lóe rồi biến mất, sau đó tự hào với chin người ngồi: “Hắc hắc! mọi người xem xem, Bạc rất thích cái tên ta đặt a! cao hứng đến hồ đồ luôn rồi!” Khóe miệng chin người co giựt. Hung phấn đến hồ đò? là như thế ? Chỉ cần là người bình thường, đều nhìn ra được đó là điên cuồng kháng nghị ! Bọn tin nàng là người tinh tường lại nhìn ra! Này vốn là hươu chỉ ngựa bảo, quả thực có thể trở thành đại tông sư! ( hiểu lắm chỗ này tác giả muốn cái gì : (((( ) Nam Cung Vũ Huyên thấy chin người run rẩy khóe miệng hồi, khôi phục sắc thái: “Các thúc thúc cùng a di, Huyên Nhi lúc trước từng qua kế hoạch, các ngươi còn nhớ chứ?” vì sớm mong có được “phê chuẩn” để tìm bọn , “Nhiệm vụ” thứ hai đến lúc thực . Chin người nhìn nhau, trăm miệng lời: “Ha ha, chủ tử , chúng ta sớm ghi nhớ trong đầu. hơn nữa tự huấn luyện người nối nghiệp tại “Noah’s Ark” của chúng ta tốt lắm, đợi đến khi chủ tử ra lệnh tiếng, chúng ta liền có thể quay chiến lục địa!”
Chương 38: Triêu Dương thành chủ. Quay chiến lục địa, ha ha, là chờ mong nha! “Được, vậy tất cả đem chuyện “Noah’s Ark” tháng sau truyền lại cho đồ đệ, chúng ta chỉ điểm trước vũ dài lớn xuất phát!” ha ha , đem “Noah’s Ark” tác động, ra chính là “nhiệm vụ” thứ hai của nàng, hậu thuẫn cùng khỏi bước tài chính bắt đầu. “Kim bàn tính, cho ta mười vạn lượng, ta đưa cho tề hung.” Haiz, còn cách nào khác, khát khao tương lai khát khao tương lai, tình bây giờ, hay là tiếp tục tiếp! Bạc a, bạc bóng loáng trắng đẹp! Tề Hùng, Triêu Dương thành chủ, cha của Tề Thiên Vũ. Hai năm trước, nàng muốn xây “Noah’s Ark” trong hồ ở Triêu Dương phải hứa hẹn mỗi tháng đưa cho mười vạn lượng bạc. Kỳ bây giờ tốt hơn nhiều, lúc trước vừa bắt đầu, tiền cho còn nhiều hơn nàng kiếm được! tuy rằng đau lòng nhưng là cũng còn cách nào khác. Triêu Dương thành bởi vì có Triêu Dương học viện vừa thuộc về Quy Hải quốc cũng thuộc về Hiên Viên quốc, độc nhất nằm bên ngoài hai đất nước, mọi việc lớn đều do thành chủ quản. “Ha ha… ta sớm chuẩn bị hết.” Kim bàn tính lấy ra từ trong người chồng lớn ngân phiếu đưa cho Nam Cung Vũ Huyên. “Được rồi! Kim bàn tính ngươi là hiểu ý ta!” Nam Cung Vũ Huyên đem ngân phiếu lấy về, sau đó ôm tiểu hồ ly, , Nam Cung Ngân Tử đứng dậy: “Ta qua đó đưa rồi trở về, hì hì… Tứ di, chuẩn bị đồ ăn ngon cho ta nha!” “Ha ha, lát làm đồ ăn ngon cho ngươi” Tứ di nhìn Nam Cung Vũ Huyên oán trách. Tiểu nha đầu này, vóc người bé nhưng lượng cơm ăn ra là rất lớn, lúc ăn cơm rất là đáng ! … Kiến trúc to lớn, diện tích rộng, trang trí xa hoa Nam Cung Vũ Huyên nhìn mảnh đài các cách đó xa trong lòng đặt biệt có tư vị gì. Môn phủ này của thành chủ có vẻ lại tang them! Kỳ tăng them hay tăng them quan trọng, quan trọng là đều dung bạc của nàng mà tăng them! Nhưng còn có cách nào khác nữa? có cầu được người nào a! Nam Cung Vũ Huyên hơi phiền muộn nâng bước hướng về phủ lớn tới. “Toàn nhi muội muội, muội tới à?” Nam Cung Vũ Huyên vừa mới đến trước cửa thành chủ phủ, sắp bước chân vào Tề Thiên Vũ nhanh như gió vọt tới trước người nàng. “Ừ, Thiên Vũ ca ca.” mặt là nét cười ảm đạm quanh năm. ràng là khuôn mặt tươi cười đáng nhưng lại làm cho người ta tự dung sinh ra loại cảm giác xa cách. “Toàn nhi…” “Thiên Vũ ca ca, thành chủ bá phụ ở đâu?” Nam Cung Vũ Huyên đạm cười đánh gãy lời trong miệng Tề Thiên Vũ. Cho dù cái gì, nàng tại đều muốn nghe! Nguyên nhân rất đơn giản, ngoại trừ bọn ra, nàng tự nhiên đều nhìn tới. “…ở.” Tề Thiên Vũ nhíu mày, vì sao có cảm giác Toàn nhi nhìn . “Ừ, muội đây trước hết muốn tìm thành chủ bá phụ.” Cười nhạt xong, hướng Tề Thiên Vũ hơi hơi vuốt cằm, sau đó quan Tề Thiên Vũ hướng về phía trong phủ thành chủ mà . Đôi mắt màu bạc lạnh của Nam Cung Ngân Tử liếc qua nụ cười quyến rũ khuôn mặt nhắn của Nam Cung Vũ Huyên. Nha đầu này chỉ để ý đến tiểu từ này lúc chuyện về “tám người nọ”, sau khong thèm nhìn đến tiểu tử này! Tám người đó, đến tột cùng là ai? Ha ha, tại nó cảm thấy có chút nhàm chán, tỏ vẻ muốn biết tám người đó rốt cuộc là thần thánh phương nào! Tuy rằng ở chung hơn hai ngày, nhưng nó sống được 500 năm gặp qua biết bao nhiêu người. Tiểu nha đầu này tuyệt đối thể hình dung bằng câu đơn giản “ phải người thường” ! quả thực có thể là “vô cùng cường hãn” Bên ngoài nhìn thấy ngây thơ vô tội, thuần khiết đáng , thực tế mà là trình độ phúc hắc cùng trình độ nguy hiểm thể đo lường a! … Triêu Dương thành, trong phòng sách của Thành chủ phủ. “Ha ha, Toàn nhi cháu , tháng thấy cao lên ít a!” nam tử trung niên mập mạp đứng dậy đón chào, mạnh miệng cười lớn. “Thành chủ bá phụ có khỏe ?” tiếng trong veo mền nhũn đặc trưng của Nam Cung Vũ Huyên vang lên. “Ha ha nhìn thấy Toàn nhi cháu hết thảy đều tốt lắm a! ha ha ha…” (có tiền tốt mới lạ) Nghe tiếng cười hào sảng lại ngấm ngầm có ý tứ, Nam Cung Vũ Huyên trong lòng thầm oán: Nhìn thấy ta, ngươi chỉ nhìn thấy mười vạn lượng bạc, đương nhiên hết thảy đều tốt! “hì hì, Thành chủ bá phụ đùa.” Nam Cung Vũ Huyên lấy cái nguyên nhân khích lệ, nữ nhì ngượng ngùng ra. Cái gì gọi là hành động? cái này chính là hành động! “Bản Thành chủ như thế nào lại giỡn, Toàn nhi cháu nhưng lại là khách ít đến. Ha ha, biết Toàn nhi cháu lần này đến là có việc gì sao?” “Hì hì, vâng , Thảnh chủ bá phụ ta đến là để đưa cái này.” Nam Cung Vũ Huyên đến trước, lấy ngân phiếu trong người ra đưa tới trước người Tề Hùng. Ha ha, có việc gì sao? là biết sao? Giả vờ ngược lại làm cho người ta thấy phản cảm! “Nha, ra là như vậy, ha ha ha…” Tề Hùng lại cười lớn, bất quá lần này tiếng cười ràng tăng cao thêm thang . Lấy ngân phiếu Nam Cung Vũ Huyên đưa đến tùy tay đặt bên án thư: “Ta còn nhớ đến chuyện này. Toàn nhi cháu lại nhớ.” “Ha ha , thành chủ bá phụ coi tiền tài như cặn bã, tình cảm sâu đậm cao thượng thực khiến Toàn nhi bội phục!” Nam Cung Vũ Huyên làm bộ mặt sung bái. Nhưng trong lòng nàng muốn phun. Mẫu thân ! là quên? Ai tin a? quên mà có thể lấy bjac xong trực tiếp từ “Bản thành chủ” đổi thành “ta” ?! “Ha ha ha, Toàn nhi cháu quá khen rồi.” trong mắt Tề Hùng lên tia đắc ý: “À đúng rồi, Toàn nhi cháu a, ngươi phải là người Triêu Dương thành a?” tháng trước , nha đầu này nàng cha mẹ, chỉ có tám ca ca cùng bốn gia gia. liền phái người ở trong thành tìm kiếm, để xem nha đầu này rốt cuộc là đứa thế nào, nhưng là tất cả người phái đều vô công mà về. “Hì hì đúng vậy, Toàn nhi phải người trong Triêu Dương thành.” Trong lòng Nam Cung Vũ Huyên u. hỏi như vậy, lên phái người điều tra thân thế nàng, nhưng là cái gì cũng tra ra được. Xem xét từ xuống sau này nàng làm việc gì phải cẩn thận tí. “Vậy Toàn nhi cháu là thế nào…” “A!” Tề Hùng chưa xong liền bị tiếng kêu “thảm thiết” của Nam Cung Vũ Huyên cắt ngang. “Bạc thối, sao ngươi cấu ta ?” Nam Cung Vũ Huyên giận trừng mắt nhìn tiểu hồ ly trong lòng. Ách? Nam Cung Ngân Tử mạc danh kỳ diệu nhìn vẻ mặt phẫn hận của Nam Cung Vũ Huyên. Nó cấu nàng? có a! Nó vẫn nằm ở trong lòng của nàng, động cũng chưa động chút nào! “A? ngươi là nhắc nhở ta thời gian trễ?” Nam Cung Vũ Huyên nhìn Nam Cung Ngân Tử ánh mắt mạc danh kỳ diệu, quyết đoán dựa theo ý của nàng xuyên tạc! “Đúng nha, tại còn sớm nữa.” thấp giọng than thở câu sau đó ngẩng đầu nhìn Tề Hùng biết chuyện gì: “Thành chủ bá phụ, tại còn sớm, Toàn nhi trước bằng về nhà trễ các gia gia lo lắng.” Nam Cung Vũ Huyên dung bộ phải làm “cục cưng ngoan về nhà đúng giờ” biểu tình nhìn Tề Hùng. “Ừ như vậy a, vậy Toàn nhi chái liền mau trở về thôi. Ha ha, vốn muốn lưu Toàn nhi cháu ở lại Thành chủ phủ cùng ăn trưa, vậy chỉ phải để đó.” Tề Hùng thiện ý . Ha ha. Cho dù là thông minh nữa, tiểu nha đầu vẫn là tiểu nha đầu ra ngoài thế nhưng lại ôm theo súc sinh.
Chương 39: Ngày mai gặp lại? “Toàn nhi cáo lui.” Nam Cung Vũ Huyên hạ thấp người hành lễ, sau đó ôm Nam Cung Ngân Tử khỏi thư phòng tới đại môn. Tề Hùng tất nhiên là có thấy lúc Nam Cung Vũ Huyên xoay người trong mắt chợt lóe lên tia chán ghét. Đôi mắt màu bạc của Nam Cung Ngân Tử gắt gao nhìn chăm chú vào Nam Cung Vũ Huyên biểu tình biến hóa. Trong lòng hứng thú ngày càng nhiều. Ha ha , nha đầu này thú vị thế nhưng lại lấy “động vật” “ biết ” làm cái cớ! Nếu nó chỉ là hồ ly bình thường, nàng làm được như vậy có thể là thần thiên y vô phùng! “Bạc a! ta biết người hiểu lòng người nha, cho nên đừng dung ánh mắt như vậy nhìn ta a!” tiếng mềm mại của Nam Cung Vũ Huyên truyền ra, nhưng là bên trong lại chứa hơi thở nguy hiểm: “Bởi vì nếu ngươi tiếp tục như vậy, chừng về sau người ta cẩn thận liền đem ngươi trở thành “hồ ly gọi hoa”, sau đó cho mấy lão nhân có lộc ăn no, vậy tốt.” hừ! dám lấy ánh mắt giống như xem đồ chơi nhìn nàng? Xem ra nó còn hiểu được thế nào là làm sủng vật ha! Biểu tình ngây thơ vô tội, mắt to trong suốt thuần khiết, lúm đồng tiền ngọt lịm đáng , trong lời ra làm cho Nam Cung Ngân Tử lưng sưu sưu sưu thổi qua trận gió mát… Nam Cung Ngân Tử ngoan ngoãn thu hồi tầm mắt, cúi đầu. Gương mặt thiên sứ ma nữ của nha đầu, nó tin rằng nàng được làm được! Làm món gà nó thích ăn nhưng làm món hồ ly… mao cốt tùng nhiên nha, vẫn là tốt! Tất cả bọn , tại lại cái gì linh lực nó đều có, trừ bỏ có thể nghe hiểu tiếng người có thể tiếng người, liền cùng với tiểu hồ ly bình thường có gì khac nhau hết! tự vị bị uy hiếp, cũng nghẹn khuất! … Thời gian giống như nước chảy róc rách, có lúc nào là ngừng nghỉ, tuy rằng thấy được sờ được nhưng khi trôi qua, ai cũng thể lấy lại được… Sâu trong sơn cốc nhã lệ vẫn là cỏ non màu xanh lục, sắc hoa màu tím đẹp mắt. Ngẫu nhiên có chim bay qua đám mây trôi, hót kêu hai tiếng thanh thúy, như là ca khúc siêu thoát thế tục ngoại đào nguyên… Nữ hài áo trắng ngồi ở bờ suối, chân ngọc khéo léo ở trong nước lạnh trong suốt vỗ vỗ lung lay, nổi lên vài bọt nước, trái ngược với ánh sáng mặt trời vàng phát ra tia sáng lấp lánh. Dòng suốt vốn yên tĩnh theo chân nữ hài nhi tạo ra từng gợn song, dưới ánh nắng chiếu rọi xuống. Cả vật thể tuyết trắng giãn mình ra, ghé vào trước người nữ hài nhi, nhìn mặt suối lấp lánh ngẩn người. “Bạc, ngày mai ta có thể Triêu Dương học viện, hì hì… rốt cục có thể gặp lại bọn .” Nam Cung Vũ Huyên ánh mắt giống với ngày thường luôn nhạt nhẽo, loại ánh sáng lấp lánh chiếu rọi bốn phía con ngươi bởi vì cười lòng mà càng thêm rạng rỡ, trong phút chốc đem ánh sáng của Tuyết Khê toàn bộ đánh lùi. Tầm mắt Nam Cung Ngân Tử vẫn dừng lại kim quang chớp động ở mặt suối, đều có nghe tới lời hưng phấn của Nam Cung Vũ Huyên, cũng nhúc nhích. “Kỳ ta có chút lo lắng! Năm năm trước khác biệt, hơn ngàn tám trăm ngày… biết bọn còn nhớ ta hay .” Động tác hất nước suối dưới chân có dừng lại, Nam Cung Vũ Huyên lẩm bẩm những cảm giác chân nhất trong lòng: “Bất quá nhớ cũng sao.” Tùy ý cầm vài sợi tóc màu sắc rực rỡ rối tung đầu trong tay: “Dù sao ta nhớ là được rồi. ha ha… trở về, ta muốn giúp bọn thương tổn lẫn nhau dưới mọi tình huống, làm theo hết điều bọn muốn…” chuyên chú nhìn sợi tóc tám màu trong tay, Nam Cung Vũ Huyên trong mắt tràn ngập kiên định. Lúc trước, các lão nhân công đạo giao cho nàng nhiệm vụ, đó là để cho nàng thầm kinh doanh mọt cổ thế lực cường đại, đợi cho tám tên dung mạo hợp thần cũng hợp tên kia lúc trưởng thành muốn gây chiến với nhau, nàng có sức lực ngăn cản. Ha ha, các lão nhân là để sinh ra là để giúp thiên hạ. Mà sở dĩ nàng nhận nhiệm vụ này vì chỉ là nghĩ đến người quan trọng nhất của nàng tàn sát lẫn nhau , vì chỉ là tận lực giúp bọn được đến hết thảy… “Tiểu Huyên nhi, Bạc, ra các ngươi ở chỗ này a, hắc hắc…” Thượng Thiện Ca từ đâu dến, ngồi ở bên cạnh Nam Cung Vũ Huyên, tiếng cười có chút vị cố ý lấy lòng. Nam Cung Vũ Huyên liếc liếc mắt cái đánh gãy suy nghĩ của lão nhân: “Hôm nay khoong có gà/” ở chung nhiều năm như vậy, nàng đương nhiên biết cười đến như vậy là có ý gì! Chẳng qua, nàng ra đành ra vẻ lực bất tòng tâm. Thượng Thiện Ca thu hồi khuôn mặt tươi cười, ai oán nhìn câu thản nhiên đánh vỡ hi vọng của người nào đó: “Tiểu Huyên nhi là độc dạ! ô ô ô … ngày mai phải rời khỏi ôm ấp của chúng ta, ngươi thế nhưng lại làm món gà cho chúng ta?” che mặt giả khóc. “Ách… ôm ấp…?” Nam Cung Vũ Huyên miệng giật giật, nhún nhún vai, chấn động trước lời thập phần mang theo nghĩa khắc khiến nổi da gà của Thượng Thiện Ca: “Lần sau đừng như vậy, người khác hiểu lầm.” Oa oa oa…. Đỉnh đầu Thượng Thiện Ca đầy quạ đen bay qua. Tiểu nha đầu này, hiểu sai ? Nam Cung Ngân Tử khinh bỉ nhìn Thượng Thiện Ca, trong ánh mắt truyền ra ý tứ: Lão nhân có ý luyến đồng! Khinh bỉ ngươi! Nam Cung Vũ Huyên để ý Thượng Thiện Ca đầu đầy vạch đen: “Cá chết lão nhân này, người hôm nay sao lại trở về sớm như vậy?” rất khả nghi nha! Hôm nay vừa qua giờ ngọ, như thế nào liền trở lại? phải còn bận ở học đường dạy học sao? “Ta tiểu Huyên nhi a, ngươi ta như vậy được à?” Thượng Thiện Ca đôi tay vò đầu tóc bay trong gió hỗn độn. Từ sau khi “Nam Cung Ngân Tử” xuất , “cá chết lão nhân” , “chim trĩ lão nhân” , “sơn dương lão nhân” “trâu mê muội lão nhân” cũng lần lượt xuất ! bọn lộn xộn muốn chưởng chụp báy cái người nào đó trợn to hai mắt làm vẻ vô tội. Nhưng mà có vẻ bọn có chút sơ sót! Vậy liền là bọn dạy dỗ hơn chút! Cái tên nào đó rất biến thái, sau đó cẩn thận, bọn thân võ công cũng có ưu thế! “Hắc hắc, ngươi cảm thấy ta đáp ứng ngươi ?” tạm dừng chớp mắt cái, Nam Cung Vũ Huyên tiếp tục bổ sung xong câu của nàng: “Con, vịt, già, đầu!” mặt lộ vẻ cười trêu tức, nhìn bộ dáng hỗn độn của Thượng Thiện Ca, Nam Cung Vũ Huyên cảm thấy tâm tình tốt lắm! “Xú nha đầu! ngươi… “ Thượng Thiện Ca cuốn cuốn ống tay áo, liền muốn thu thập người nào đó nhưng là đầu vai bị hai người đè lại: “Thượng Thiện Ca, làm cho nàng hét chút .” Thượng Thiện Lưu biết xuất khi nào ở phía sau Thượng Thiện Ca, mà Thượng Thiện Cơ cùng Thượng Thiện Dương cũng nhàn nhã hướng bên này tới. Thượng Thiện Ca nhìn về phía Thượng Thiện Lưu, nháy mắt phát ý tứ trong mắt . Tức giận nhất thời liền phát ra hết rồi. haiz! Đúng vậy, bọn còn có chuyện gì cầu nàng sao! “Ai! Ta tối hôm qua khẳng định là ngủ ngon, tại liền mệt mỏi, ta phải về ngủ.” Nam Cung Vũ Huyên lười biếng xong nhưng là động tác lại lưu loát đứng dậy, chân trần hướng về. Nha ! đừng cho rằng nàng có phát ra khí quỷ dị! Hừ! nếu nàng , chờ nàng khẳng định phải là chuyện tốt! cho nên tốt nhất vẫn là trước. “nha đầu đứng lại!” Thượng Thiện Dương chắn trước người Nam Cung Vũ Huyên. Khụ khụ nên như thế nào đây? ở chung nhiều năm như thế, đương nhiên là biết quỷ nha đầu này biết bọn có chuyện gì muốn nàng làm, cho nên tại nàng liền chạy trốn. Nhưng chuyện này liên quan đến hạnh phúc về sau của bọn , cho nên vẫn là da mặt dày chút tốt.
Chương 40: Lên núi. Nam Cung Vũ Huyên nhụt chí ngẩng đầu nhìn thượng thiện dương: “Sơn dương lão nhân, có chuyện gì a!” ánh mắt ai oán, hữu khí vô lực đối với thượng thiện dương . Hô, nếu là sơn dương lão nhân cản nàng lại, như vậy là chuyện rất quan trọng. Bởi vì nếu như việc vặt, sơn dương lão nhân này tham dự. “Khụ khụ, chỉ là chúng ta muốn cho ngươi %@$...” câu kế tiếp càng lúc càng , cho đến khi nghe thấy. Dù là nội lực của nam cung vũ huyên có cao hơn nữa cũng nghe . Có mùi mưu! Trong lòng nam cung vũ huyên rung lên chuông giác mãnh liệt! Nàng dám khẳng định lần này bọn muốn chuyện gì, nhất định là chuyện từ trước đến nay! Bằng quan tâm như vậy, hung hăn như vậy! “Ách, ta còn muốn ngủ giấc.” xong, chân bắt đầu chậm rãi di chuyển. “Ai nha!” thượng thiện cơ níu áo nam cung vũ huyên: “Tiểu nha đầu ngươi đừng a! ta muốn !” thượng thiện cơ nhắm mắt rồi mở ra: “Chúng ta muốn cho ngươi làm viện trưởng triêu dương học viện.” “Phụt! các ngươi mấy cái lão già đầu này là nằm mơ sao?” nam cung vũ huyên dùng ánh mắt như nhìn thấy người điên nhìn bốn gương mặt lộ nụ cười lấy lòng quanh vòng: “Ta chỉ là con nhóc chin tuổi, thể làm viện trưởng được!” xong thay vào là bộ thần sắc tiếc hận: “Các già đầu nhi, người ta cũng muốn giúp, nhưng là lực bất tòng tâm a!” Nàng biết bốn lão già này là viện trưởng của triêu dương học viện, muốn để nàng làm viện trưởng, bọn này phải là rành rành khoe ra muốn nhàn hạ? Nàng cũng khong có rảnh làm cái gì viện trưởng! Đầu có ngốc đến vậy! “Tiểu Huyên nhi, ngươi cũng đừng giả bộ. ngươi đều học hết công phu của bọn ta, hơn nữa mấy năm nay ngươi đều dùng món hóa gà chút xíu ra dụ bọn ta, để cho bọn ta đem nội lực truyền cho ngươi. Theo ta biết được, nội lực trong cơ thể ngươi hẳn là sắp đạt tới giáp phải ?” trong đôi mắt thượng thiện dương lên tinh quang. (Tác giả: giáp là sáu mươi lăm) Hừ tiểu nha đầu này rất quỷ! Biết bọn đều là đám hăm ăn, hơn nữa đối với món hóa già là vô cùng chung tình, nếu mười ngày ăn hóa gà, cả người liền thoải mái. Cho nên, người hay dùng hương thơm ngào ngạt gọi hóa gà trao đổi điều kiện, để cho bọn truyền nội lực cho nàng! Còn lỳ danh viết: Có hao tổn mới có tăng lên a! người ta đây là giúp các ngươi tăng lên ! “Đúng vậy, tiểu nha đầu, ngươi cũng đừng khiêm nhường. Vô luận là binh pháp, doanh nhân vẫn là tu dưỡng văn học, tài nghệ của ngươi so với chúng ta còn cao hơn, cho nên nay võ công của ngươi cũng tăng lên rồi, cho nên ngươi nhất định làm được!” thượng thiện ca cũng lại. Người khác , nhắc đến nàng làm ra “Noah’s Ark” , có thể nhìn ra nàng cái gì cũng làm được, hơn nữa chỉ sợ so với bọn sống hơn sáu mươi năm còn tinh thông nhiều hơn! “Hắc hắc, tiểu Huyên nhi a, chúng ta chẳng phải lúc đó bái sư sao? Ngươi nghĩ a, mấy cái tên khó chơi đấy nhưng còn là tôn sư trọng đạo, nếu như ngươi làm viện trưởng triêu dương học viện của tám tên khó chơi kia, như vậy ngươi làm cho bọn trong lòng sinh ra đố kỵ vói ngươi, đến lúc đó ngươi muốn bọn tranh đấu nhau, bọn để trong lòng a!” Thượng Thiện Lưu lưu loát . Nam Cung Vũ Huyên thu hồi tầm mắt. Trở thành lão sư của bọn , bọn đối với lời của nàng mà cân nhắc? vậy, nếu như làm cho bọn hòa thuận ở chung, thể thương tổn lẫn nhau, vậy… “Được.” nam cung vũ huyên ngẩng đầu nhìn bốn người, trong đôi mắt còn mảnh thà: “ cho ta biết ta phải làm cái gì?” mặc kệ như thế nào, chỉ hy vọng cỏ thể ngăn cản bọn về sau tranh đấu nhau chút, nàng từ bỏ! “Ha ha, năng lực của tiểu nha đầu chúng ta đều biết đến, cho nên ngươi thông qua sát hạch của chúng ta, chúng ta gửi thư tới quốc quân của Quy Hải quốc cùng Hiên Viên quốc, để cho bọn chiếu cáo thiên hạ, ngươi nhậm chức viện trưởng triêu dương học viện, ngươi ngày mai chỉ cần cùng chúng ta lên núi là được, sau đó ngươi liền có thể học.” Thượng Thiện Cơ vừa xong, nam cung vũ huyên liền nhíu mày: “ cần!” mười phút quyết đoán cự tuyệt. “Cái gì? Xú nha đầu, ngươi vừa rồi ràng đáp ứng mà!” thượng thiện ca tức muốn giơ chân lên. “Đúng vậy, ta đáp ứng rồi, ta chỉ đáp ứng làm viện trưởng thôi a, các ngươi nay muốn đem chức viện trưởng cùng lão sư giao cho ta, đương nhiên cần.” tia giảo hoạt cùng tinh thần phấn chấn lên trong mắt nam cung vũ huyên. Mấy cái lão già này, muốn đem cục diện rối rắm thảy hết cho nàng? có cửa đâu! “Vậy, tiểu Huyên nhi, ý của ngươi là?” thượng thiện dương nhạt bén phát tia sáng trong mắt nam cung vũ huyên, trong lòng biết nàng có quyết định của chính mình, lên tiếng hỏi. “Hì hì, ý của ta là hoặc là ta danh nghĩa làm viện trưởng, các người vẫn tiếp tục dạy học. hoặc là ta chỉ làm viện trưởng ba năm, sau đó tiếp nhận việc dạy học.” Nàng từng nghe bọn qua (“bọn ” ở đây là chỉ 8 người kia kìa), đợi bọn làm quan lễ (lễ trưởng thành) lúc đó rời khỏi học viện, đợi khi sau quan lễ, bọn liền phải về lại vị trí tại của mình. Nhược Ngôn ca ca lớn tuổi nhất, năm nay mười chin tuổi, mà nhất là Vân Ảnh ca ca cũng mười bảy tuổi, cứ như vật, qua ba năm bọn đều ra khỏi học viện, cho nên cũng còn bị trói chặt trong học viện nữa. “…” bốn người trầm mặc. Quỷ nha đầu này ràng đưa ra hai lựa chọn. Nếu như chọn cái thứ nhất, nàng chỉ có cái danh là viện trưởng, căn bản là mặc kệ mọi chuyện, vậy phải là bọn thoát thân được sao? Nếu như chọn cái thứ hai, như vậy thời gian ba năm cũng quá ngắn ? Sau ba năm, bọn mệt chết ? Sau lúc lâu. Bốn người nhìn nhau, sau đó nhìn nam cung vũ huyên trăm miệng lời: “Được, ba năm ba năm.” Khụ khụ, có ba năm thanh thản, tính ra vẫn tốt hơn. “Hắc hắc!” nam cung vũ huyên cười giảo hoạt, đưa bàn tay về phía bọn : “Thành giao” Bốn người biết nàng này là có ý gì. “Ba ba ba ba!” tất cả cùng nàng vỗ tay: “Thành giao!” bọn đều sống nửa đời, thế nhưng cho tới bây giờ vốn khong có chiếm được chút tiện nghi nào của cái tiểu nha đầu đến mười tuổi này. Chuyện như vậy mà ra, đúng là đủ để dọa người! … Sáng sớm, mặt trời lên cao xua tan bóng đêm mờ ám bao trùm cả khu… Nam Cung Vũ Huyên như trước thân áo trắng ôm nam cung ngân tử cùng bốn người Thượng Thiện trước sau lên những bậc thang đá nhấp nhô, hướng về phía đỉnh núi học viện xuất phát. Tám trăm mười bốn, tám trăm mười lăm, tám trăm mười sáu… Nam Cung Vũ Huyên mỗi bậc thang đều thầm đếm để giải bớt khẩn trương trong lòng nàng. … ngàn bậc. Rốt cục, năm người hồ cũng đến đỉnh núi.