[XK] Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Độc Sủng - Ám Hương Ảnh Di (Update C47)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 33: Bốn năm trước.

      [​IMG]

      Mấy người còn lại đều tỏ vẻ mặt kinh ngạc nhìn tiểu hồ ly chật vật chịu nổi, trong ánh mắt đều là tràn đầy vẻ khó tin.

      “Ách…., các lão nhân, các ngươi làm sao vậy?” Nam Cung Vũ Huyên bị phản ứng bất thường của bốn người làm ngạc nhiên, đem vật trong tay giơ cao lên: “Nó có cái gì kỳ quái sao? Hay là các ngươi biết nó?”

      Nam Cung Vũ Huyên có phát trong mắt tiểu hồ ly đưa lưng về phía nàng tia u chợt lóe rồi biến mất.

      “Khụ khụ… kỳ quái, kỳ quái!” Thượng Thiện Ca ho hai tiếng, dời tầm mắt.

      Vừa rồi nhận được “mệnh lệnh” thần sử “ thể

      “…” nam cung vũ hueyen thấy bọn người người đều nhìn tới, thản nhiên liếc bọn cái, cái gì cũng , tiếp tục dắt theo tiểu hồ ly tới phòng phía trước.

      Bốn người thấy thế liếc nhìn nhau, trong mắt sâu u vô hạn, cuồng phong tùy ý ở chỗ sâu trong mắt chuyển động…

      Thần sử vì sao lại đến đây? Là Thần tôn phái tới?

      Chẳng lẽ… Thần tôn tính ruồng bỏ hứa hẹn lúc trước?



      Trong khí, từng đợt từng đợt mùi hương hóa thành sương khói màu trắng, phiêu tán xung quanh.

      Bốn người đắm chìm trong suy nghĩ của mình nghe thấy được mùi hương quen thuộc, mắt chợt lóe sáng “Đùi gà!”

      Bốn giọng vừa cùng xong, bốn đạo thân ảnh truy tìm mùi hơi thở này nhanh như chớp biến mất thấy.

      Lưu lại tàn ảnh tiếng động trong bầu khí trầm trọng phía trước…

      Nam Cung Vũ Huyên vừa đem mỹ vị làm xong từ trong nồi lấy ra, để vào trong khay, năm đạo thân ảnh liền đồng thời xuất trước mặt nàng.

      Mắt đồng vô song u nhìn về phía trước, nhìn chằm chằm cái khay trong tay nàng chớp mắt, ! Là nhìn chằm chằm hai đùi gà trong khay.

      Nam Cung Vũ Huyên chợn mắt, trong tinh mâu lên tia giảo hoạt: “Muốn ăn?” tiếng non nớt, ngọt mà chán.

      Bốn người Thượng Thiện cùng tiểu hồ ly đáng đồng thời gật đầu, trong mắt càng trở nên u, có thể thấy khóe miệng ẩm nước, tại ánh sáng mặt trời chiếu xuống phát ra ánh sáng.

      “Hì hì…. Đừng có mơ tới!” Nam Cung Vũ Huyên cười đến xinh đẹp, đáng , trong lời lại đem năm con sâu tham ăn từ thiên đường kéo xuống địa ngục.

      Hai mắt của cả năm ai oán nhìn chăm chú vào Nam Cung Vũ Huyên, tố cáo “tàn nhẫn” của nàng!

      “Chậc chậc chậc!” Nam Cung Vũ Huyên khiếu khích nhìn bốn người hồi: “Hôm nay hai cái đùi gà nhưng là người ta thay đổi suy nghĩ!” mắt chứa ý xấu đem cái khay cách ba thước lung lay trước năm đạo thân ảnh : “Nhìn cái, nhìn cái! Ở đầy mỡ, thịt gà non mềm a!” đem cái khay đến trước mình ôm lại, nâng mắt nhìn về phía bốn người hồ nuốt nước miếng : “Các ngươi muốn ăn?”

      Bốn người hồ cùng nhau gật đầu.

      “Kỳ mình ta ăn cũng hết, nếu các ngươi muốn ăn, ta cũng phải cho các ngươi ăn!” trượng nghĩa xong lời bốn người hồ mong chờ lâu.

      đôi mắt nhìn đến vô song chờ tới lúc lên tia hy vọng là lúc Nam Cung Vũ Huyên chuyển lời : “Chẳng qua thôi! Ta phải có chút điều kiện, các ngươi đáp ứng ta rồi, ta để cho các ngươi ăn, bằng … cho dù ta có ăn được cá trong Tuyết Khê cũng cho các ngươi ăn!”

      bốn người hồ giờ phút này hơn nửa thần chí muốn bị con sâu tham ăn khống chế, nhìn thấy huy vọng có được lộc ăn, sao còn nhìn được cái gì!

      Vì thế quyết định nhanh, cùng nhau gật đầu.

      “Ừ được, tốt lắm tốt lắm!” Nam Cung Vũ Huyên cười híp mắt, sau đó đem tầm mắt toàn bộ chuyển dời đến thân tiểu hồ ly: “Tiểu tử kia, điều kiện với người là… Ngươi! Ở lại bên người ta, làm sủng vật của ta!” hừ! vừa nghĩ đến lúc trước chính mình vừa thả nó ra, nó liền bỏ chạy, trong lòng mình liền hờn dỗi! nếu “khai quật” được hai cái đùi gà này, đem nó câu dẫn trở lại, chỉ sợ nó sớm trốn ra ngoài!

      Rời khỏi bọn lâu như vậy, chút tưởng niệm trong lòng cũng có theo thời gian trôi qua mà giảm bớt. ngược lại ngày càng sâu đậm.

      Nay vất vả mới gặp con hồ ly có màu mắt giống của Thượng Quan Tuyệt Trần, tại sao mình lại phải thả nó như vậy? Cho dù chỉ là cái tiểu hồ ly, mình cũng muốn giữ bên người giống như tưởng niệm loại…

      “… chi tức … !” tiểu hồ ly sau lúc rối rắm, rốt cục vẫn là biết làm sao kêu tiếng “chi tức” , gật đầu đáp ứng.

      Kỳ nó biết làm sủng vật của con người rất có thân phận, nhưng là… lần này tới cái địa phương cái quỷ này, vốn là tình huống đặc thù, hơn nữa, là ngăn được muốn mạo hiểm lần, mùi đùi gà nồng đậm dụ hoặc…

      Cho nên! Có thân phận có thân phận ! quản được nhiều như vậy!

      Nam Cung Vũ Huyên vừa lòng gật gật đầu, tay lấy cái đùi gà lớn khay xé ra, bỏ mặc tiểu hồ ly “thức thời” : “Tiếp theo!”

      Tiểu hồ ly nhảy người lên, hai chân trước giống như tay người lấy được chân gà trong trung, sau đó hai chaan trước “ôm” chân gà liền bắt đầu cắn!

      Nam Cung Vũ Huyên vạch đen.

      Tuy rằng nàng sớm từ phản ứng lúc nãy của bốn lão nhân biết được tiểu hồ ly này tuyệt đối phải là hồ ly bình thường!

      Nhưng ngờ rằng, nó như thế mà chỉ số thông minh quá cao! Trí năng hóa như vậy!

      Kinh ngạc chớp mắt cái, Nam Cung Vũ Huyên lại đem tầm mắt chuyển dời đến bốn lão nhân nào đó gắt gao nhìn bữa ăn ngon: “Khụ khụ!” Ho hai tiếng, kéo lại tầm mắt của bốn người: “ điều kiện đối với các người thôi…!” cố ý dừng lại chớp mắt cái, thành công khơi dậy “hứng thú” của bốn người!

      “Là cái gì?” bốn đạo tiếng , chồng lên nhau thành bốn hợp tấu.

      “Ta trở về tìm bọn thời gian, trước mắt là bốn năm.” Nam Cung Vũ Huyên nghiêm túc nhìn bốn người.

      Nàng tính toán kỹ qua rồi.

      “Nhiệm vụ” mà bốn lão nhân giao phó làm tốt, đưa vào đúng quỹ đạo chỉ cần dùng hai năm là có thể.

      “…” bốn người trầm mặc, lại rũ mắt xuống, lâm vào suy nghĩ của chính mình.

      Bọn tuy rằng them ăn nhưng đối với tình quan trọng như vậy, quả quyết bị hại, , là bị cái gọi là đùi gà dụ hoặc!

      Thấy bọn trầm mặc , Nam Cung Vũ Huyên lại mở miệng:

      “Trong vòng hai năm, ta chắc chắn đem “nhiệm vụ” làm đúng trình độ dự tính.” Ngữ điệu kiên định, bày ra vẻ vô cùng tự tin.

      Chỉ lát, thân hình nhắn trở thành bọt nước, Nam Cung Vũ Huyên ràng chính là người cơ trí thành thục!

      Bốn người nâng mắt,, có chút thất thần nhìn Nam Cung Vũ Huyên.

      Ngay cả tiểu hồ ly hưởng thụ mỹ thực cũng tạm dừng động tác nhai nuốt trong miệng nhìn Nam Cung Vũ Huyên, trong mắt bặc lên ánh sáng thâm trầm…

      Sau lúc lâu, Thượng Thiện Cơ rốt cục mở miệng:

      “Chúng ta tin tưởng ngươi.” Vàng sáng cơ trí bao phủ toàn thân Thượng Thiện Cơ: “ cần phải việc tốn bao lâu ngươi có thể đem “nhiệm vụ” đạt tới trình độ đó, ngươi có thể tìm bọn bất cứ lúc nào.”

      Ba năm sống chung này, thủ đoạn của tiểu nha đầu thông minh, bọn đều chứng kiến qua.

      Tiểu nha đầu lừa đảo này, chẳng những thiên phú cực cao, hơn nữa việc gì đều có thủ đoạn riêng độc đáo hiệu quả, làm cho bọn sống nửa đời, tự nhận là lão già bác học cường thức này đều thể bội phục!

      “Hì hì…” Nam Cung Vũ Huyên lại cười híp mắt, “Các sư phụ, Huyên nhi chỉ biết các ngươi là tốt nhất tốt nhất, ha ha … hai cái đùi gà này chính là Huyên nhi cố ý làm để kính hiếu các ngươi, thỉnh xin nhận cho!”

      Thân hình xinh đẹp đáng nhảy đến trước mặt bốn người, đem khay trong tay giơ lên trước mặt bốn người, dùng tiếng mềm ngọt .

      Bốn người biết làm sao.

      Quỷ nha đầu này tốc độ biến sắc đúng là làm cho người ta xấu hổ a!
      [​IMG]

    2. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 34: Gặp “chín” người.

      [​IMG]


      Ban đêm.

      Trăng non tản mát ra ánh sáng ngọc màu bạc lấp lánh làm cho những ngôi sao thưa thớt chung quanh thêm ảm đạm.

      Ánh trăng chiếu rọi cả sơn cốc tịch mịch, cỏ non mềm xanh lục cùng hoa tím được che bỏi tầng sa mỏng, lóe ra ánh màu ảo diệu.

      Tiểu hồ ly thân da lông tuyết trắng, dưới ánh trăng chớp động cái thành dải màu bạc đẹp tuyệt cõi trần.

      Đầu xù lông hơi ngẩng lên, mắt tròn màu bạc giống như bừng tỉnh nhìn chằm chú vào trăng rằm, hòa lẫn cùng ánh trăng.

      Bốn bóng người yên lặng xuất phía sau tiểu hồ ly, nhìn thân ảnh lên phiền muộn, thoát thần.



      “Các ngươi đến đây.” biết qua bao lâu, tiếng trong sáng phân biệt được nam nữ như trân châu rơi vào ngọc bàn, ràng, cắt qua màn đêm yên tĩnh.

      Mà lúc bắt đầu cất tiếng , tại chỗ tiểu hồ ly ràng vẫn duy trì tư thế bất động ngắm trăng !

      Mở miệng chuyện, lại là con hồ ly!

      .” Bốn người có vì nguyên nhân hồ ly mở miệng tiếng người mà cảm thấy kinh ngạc hay tò mò, trăm miệng lời : “Thuộc hạ tham kiến thần sử.”

      Bốn người khom lưng nghiêng người, hướng tiểu hồ ly cung kính, lễ nghi.

      “Ừ.” Tiểu hồ ly xoay người, trong đôi mắt màu bạc, phiền muộn chưa hoàn toàn tan hết: “Kỳ thẩ cần đa lễ…. Ta còn là thần sử…” trong giọng lạnh nhạt nghe ra nửa điểm ưu tư.

      Nhưng trong lời nó của nó lại làm cho bốn người rung động giống như thiên phích lịch!

      Bốn cặp mặt trừng to, khó tin nhìn tiểu hồ ly.

      Lời này của thần sử là có ý gì? còn là thần sử…? Điều này sao có thể?

      “Thần Tôn còn là Thần Tôn của lúc trước nữa…” tiểu hồ ly thu hồi đôi mắt: “Thần Tôn nay, có người đáng tin cậy hơn bên mình…. , “người cũ” trước kia nên “công thành lui thân”!” khẩu khí hơi trào phúng, tiểu hồ ky đột nhiên cười lên tiếng: “Ha ha… lựa chọn lúc trước của các ngươi quả nhiên là đúng.” Nếu như lúc trước rời khỏi cùng với bọn trở nên chật vật như bây giờ…

      “Thần sử…” Thượng Thiện Cơ muốn cái gì đó, lại bị tiểu hồ ly cắt ngang: “Ha ha… bốn bị thành chủ, nay chúng ta đều thoát khỏi người đó, rời khỏi nơi đó, cho nên cần phiền lòng vì việc đấy.”

      Bốn người trầm mặc.

      Bọn tin việc có thể đơn giản như vậy, khẳng định xảy ra cái gì! Bằng thần sử biến đổi thành bộ dạng lúc , nhưng cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng cùng bọn quan hệ.

      Từ 30 năm trước, thời khắc bọn rời khỏi nơi đó, nơi đó còn quan hệ gì với bọn

      “Cái tiểu nha đầu kia, rất hay ho!” tiểu hồ ly điềm tĩnh ung dung nằm lên cỏ mặt đất, chop chép miệng: “Chẹp chẹp, cái gì gọi là đùi gà, đúng là làm cho người ta nhớ vô cùng!” xong liền nhắm lại đôi mắt, như trở về nhớ lại hương vị lúc nãy.

      Nghe nó câu như vậy, bốn người còn lại nhịn được nuốt nuốt nước miếng.

      Mùi nồng đậm quấn quanh tại đầu lưỡi, hương vị nước sốt thịt gà tươi ngon.

      Ai oán nhìn đôi mắt tiểu hồ ly khép lại.

      Vốn tiểu nha đầu luôn luôn làm đùi gà lần cho bọn đỡ them, mà người lớn bọn vốn muốn nhanh chóng cắn miếng lớn chân gà nhiều thịt tươi mới!

      Nhưng mà hôm nay cái đùi gà lớn như vậy lại bị con hồ ly nào đó ăn hết! hơn nữa…

      “Tiểu hồ ly, lúc trước ngươi ăn con cá tầm Tuyết Khê đúng ?” Thượng Thiện Ca híp mắt, cắn răng .

      “Đúng vậy.” Con hồ ly nào đó mở nửa mắt, lười biếng nhìn Thượng Thiện Ca, thản nhiên thừa nhận.

      Chỉ có con cá…? Kỳ , lúc ấy bỏi vì rất đói bụng cho nên nó cũng nếm thử đến thập vị đạo.

      “Vậy ngươi còn ăn cái đùi gà lớn đến như vậy?” Thượng Thiện Dương bình tĩnh! Hai mắt bốc hỏa!

      Bọn đợi lâu như vậy, tiểu Huyên nhi rốt cục đem cá tầm Tuyết Khê bắt được, đến bóng dáng bọn đều có được nhìn thấy chút bị ăn!

      Được rồi, ăn ăn, , nhưng là vì sao? Vì sao vì sao? Vì sao nó ăn cá còn muốn ăn chân gà?!

      “Haiz! Thời đời đó giờ a!” tiểu hồ ly như gặp chuyện lạ lắc đầu: “Ngươi xem, chúng ta quen biết nhau mười mấy năm, lại vì cái đùi gà mà tổn thương tâm hồn, các ngươi…. là tàn nhẫn a--!” nó xong cố ý kéo dài cuối cùng tỏ ra thê lương, chút cũng giống, ngược lại lộ ra chút ý trêu tức.

      Bốn người bỏ qua bên tiếp tục chuyện với nó, hỗn độn nhìn trăng rằm nghiêng treo trời.

      Chính là “có quen biết” nó mười mấy năm, biết bản tính của nó cho nên bọn mới so đo!

      Tất cả bọn nhớ ngày đó, bọn cũng có cướp đồ ăn của nó! Lúc trước, bọn cướp của nó bất quá đó là nó tình nguyện! Ai bảo bọn có loại pháp lực biến thái như nó!

      Nhưng nay nó biến thành con tiểu hồ ly , thế nhưng lại còn có thể trước mặt bọn cướp “mỹ thực”! này bảo bọn phải chịu thế nào? Làm cho bản mặt già nua của bọn đặt ở đâu a?



      Đường cái rộn ràng nhốn nháo, nữ oa áo trắng ôm con tiểu hồ ly tuyết trắng, chậm chạp bước , làm cho người nghỉ chân ở chung quanh vây xem.

      Nữ oa bộ dạng bảy tám tuổi, thân mình kiều nhắn lung linh đáng , tóc sahc lưu loát được búi lại, khuôn mặt nhắn tinh xảo có chút khuyết điểm, toàn bộ trong sáng rộng mở trong khí.

      Da dẻ trắng nõn lại phấn nộn trong suốt, môi đào mềm mại ướt át loang loáng, cái mũi khéo léo, tinh xảo đáng yếu, mắt trong đen lúng liền, nhìn quanh bốn phía. Hoa đào tháng ba đậu vai bởi vì cười mà rơi xuống.

      giống như thiên sứ nữ oa!

      “Toàn nhi muội muội, lâu rồi gặp!” thanh non nớt vang lên, đạo thân ảnh màu đen chạy như cuồng phong đến trước người Nam Cung Vũ Huyên: “Ta rất nhớ ngươi!” bé trai gần mười tuổi, mày rậm mắt to, hai mắt tỏa sáng nhìn nữ ia đáng trước mặt.

      Hai năm trước lúc gặp được nàng, mỗi lần nghỉ ngơi đợi nàng cả ngày đường, chờ đợi nàng đến, thắp sáng ánh mắt , thắp sáng tâm .

      “A? Thiên Vũ ca ca, các ngươi nghỉ ngơi à?” trong mắt Nam Cung Vũ Huyên cũng sáng lên như ngọc.

      Nghỉ ngơi, ý phải thế, nàng lại có thể nghe được tình hình của bọn .

      Hai năm trước tình cờ gặp được bé trai này, biết được cùng là học viên trong Triêu Dương học viện, nàng liền thừa dịp mỗi lần gặp , nghe chút tin tức của bọn .

      “Đúng vậy, ha ha…. Vận khí tốt, vừa ra liền gặp được Toàn nhi muội muội!” bé trai tươi cười mang theo sắc thái hung phấn.

      Có thể nào lại hung phấn?

      lang thang đường ba ngày, rốt cục gặp được bé tâm tâm niệm niệm, có thể nào lại hung phán?

      “Hì hì, Vũ ca ca hôm nay chúng ta vào trong trà lâu ngồi a, tâm chút chuyện.” Nam Cung Vũ Huyên hai mắt trong suốt nhìn Tề Thiên Vũ, đôi mắt chờ mong, hoàn toàn triệt để lộ ra.

      “Ha ha, tốt, cầu còn được nữa” Tề Thiên Vũ bị ánh mắt trong suốt của Nam Cung Vũ Huyên nhìn đến mở cờ trong bụng.

      Toàn nhi muội muội bộ dạng đẹp đến cực điểm, so với cái gì mà đệ nhất mỹ nữ trong học viện (chắc mấy nàng nhớ mụ này là ai chứ =D ) , Thái tử phi tương lai của Quy Hải quốc – Dư Nhã Thu bị làm trò hề bao nhiêu lần! bất quá, dáng người Toàn nhi muội muội ra có phong tao giống như Dư Nhã Thu…
      [​IMG]

    3. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 35: Tin tức mới nhất của bọn .

      [​IMG]


      Tầng trà các, trong gian phòng lịch tao nhã, trầm hương đốt trong lư hương tản mát ra khói trắng lượn lờ.

      Nam Cung Vũ Huyên ngồi ở ghế, để tiểu hồ ly đùi mình, sau đó bưng tách trà nóng hổi bàn lên, nhấp ngụm: “Trà ngon, trà trong vương phủ, bích núi ngân châm.” Mắt to linh động nhìn Tề Thiên Vũ ngồi đối diện, phải nghi vấn mà là lời khẳng định.

      “Ha ha, Toàn nhi muội muội lợi hạ.” Tề Thiên Vũ cười .

      thường gọi chưởng quầy đem bích núi ngân châm trân quý của cha lấy ra, ngờ rằng, tiểu nha đầu thế nhưng vừa uống liền biết.

      “Ha ha, phải do muội lợi hại, mà là bích núi ngân châm quá nổi tiếng a, hì hì … uống vào mềm nhẵn, mùi thơm thoang thoảng ở đầu lưỡi dứt, làm cho người ta vui vẻ thoải mái. Trà như vậy, ngoài bích núi ngân châm ra, còn có loại nào nữa?”

      “Ừ, Toàn nhi muội muội đơn giản, tuổi còn mà cái gì cũng biết, làm cho ca ca ta rất hâm mộ.” tuy rằng hai năm, nhung bọn họ gặp mặt cũng chỉ năm sáu lần, nhưng kiến thức uyên bác của nàng bọc lộ hoàn toàn trong vài lần ít ỏi cùng nhau chuyện phiếm.

      Đến cả phụ thân của người khó tính cũng phải cảm thán: Nàng là tuyệt phi trong ao, biết tại sao sinh ra lại là phận nữ nhi!

      “Ách, đây là nghe người ta à. Ha ha…” Nam Cung Vũ Huyên khẽ cười , “Thiên Vũ ca ca, ta muốn nghe ngươi kể ở học viện các ngươi có chuyện gì thú vị a!”

      “Ha ha ha…., được.” Tề Thiên Vũ sảng khoái đáp ứng, kỳ ngoại trừ việc trong học viện, có gì có thể làm để cho nàng “sung bái”

      Cũng may, Toàn nhi đối với chuyện học viện cảm thấy rất hứng thú, bằng trước mặt nàng đúng là có gì để .

      “Kỳ trong khoảng thời gian này, muốn về đại phát sinh trong học viện vẫn là liên quan đến mấy người kia trước chúng ta qua.” Trong mắt Tề Thiên Vũ thoáng lóa lên.

      Haiz! Kỳ cũng muốn tới mấy người đó a, nhưng đến mấy người đó, căn bản là có đề tài gì, hơn nữa mỗi lần đến mấy người đấy, trong mắt Toàn nhi sáng lên, bộ dạng rất thích nghe, cho nên cũng đành chuyện liên quan đến những người đó.

      “A? sao!” quả nhiên, mắt người nào đó đột ngột sáng lên, làm cho ánh sáng bên ngoài tựa hồ cũng sáng lên!

      “Đúng vậy. Lần trước huynh phải với muội, bọn luôn hoành hành ngang ngược trong học viện, hơn nữa coi air a gì sao? Ha ha …” Tề Thiên Vũ châm chọc cười: “Tháng trước, bọn biết có bệnh gì, thế nhưng lại thay đổi tính cách giống xưa, mặc xiêm y giống nhau. Sau đó a, xiêm y của Thái tử Quy Hải quốc bị Thái tử phi của cẩn thận làm dính lên chút mực, kết quả cái gì mà Thái tử Quy Hải quốc liền đánh Thái tử phi quyền bay , xem chừng đến hôm nay vẫn còn hôn mê!” Tề Thiên Vũ lòng đầy căm phẫn: “Thái tử phi mảnh mai dịu dàng đáng thương a, sau này phải gả cho ngươi thương hoa tiếc ngọc như vậy. Chì vì chiếc xiêm y bị bẩn mà lại ra tay với nữ nhân, đáng xấu hổ! bảy người khác có mặt tại đó, thế nhưng lại thờ ơ, lạnh nhạt như vậy? hừ! Bọn đều là những tinh của học viện, sau này là trụ cột của quốc gia , thế nhưng lại máu lạnh vô tình như vậy, chiếc xiêm y so với mạng người còn quan trọng hơn, quả thực làm cho lòng người lạnh ! Bọn xứng…”

      Tề Thiên Vũ miệng lưỡi lưu loát xong vẫn giận dữ, có chút phát trong mắt nữ hài nhi đối diện lên ánh sáng lạnh.

      “Thiên Vũ ca ca, trời còn sớm, muội muốn về nhà, bằng người nhà lo lắng.” Lạnh giọng câu, Nam Cung Vũ Huyên đứng dậy liền hướng phía cửa đến, lúc vừa đến cửa, Nam Cung Vũ Huyên dừng lại cước bộ: “Làm phiền Thiên Vũ ca ca với Thành chủ bá bá tiếng, “Noah’s Ark” hôm nay chia hoa hồng đưa đến trước quý phủ.” Tiếng vừa dứt liền lắc mình biến mất.

      “Toàn nhi muội muội…” Tề Thiên Vũ dừng lại lời trong miệng, muốn gọi Nam Cung Vũ Huyên nhưng thân ảnh của nàng mất dạng.

      Tề Thiên Vũ mở rộng cửa, có chút suy nghĩ:

      “Chẳng lẽ Toàn nhi muội muội bị hành động cửa quy hải lộng nguyệt dọa đến sao?” khẽ lầm bầm lầu bầu.

      các khác, có lẽ nàng biết chính mình dùng khẩu khí khác thường ! Bất quá như vậy cũng tốt, Toàn nhi muội muội chán ghét bọn , vậy chính mình lần sau cũng cần đến tình của bọn !

      Bất quá, lần sau nữa lúc gặp được Toàn nhi muội muội, muốn cái gì đây…?

      Tề Thiên Vũ suy nghĩ nát óc. đột nhiên phát , từ lúc gặp được đến nay, cùng nàng chuyện phiếm đều là quay quanh tám người đấy, đột nhiên cảm giác nàng trong lúc đó căn bản là đối với nhau có bao nhiêu hiểu biết.



      Trong người Nam Cung Vũ Huyên buồn bực bụng khí, bước nhanh ở ngã tư, tuy rằng mặt vẫn lộ nụ cười yếu ớt đáng , gương mặt mềm mại vẫn ánh hai tia sáng nhợt nhạt, nhưng trong tinh mâu nửa ý cười cũng .

      Xúc động là ma quỷ! Xúc động là ma quỷ!

      Hít sâu…, đúng, hít sâu…

      Phải bình tĩnh… đúng, phải bình tĩnh…

      Trong lời bình tĩnh, bản thân rất muốn quay lại đem cái tên kia bọn là người tốt đánh! Mẫu thân , nếu phải muốn giữ quan hệ tốt với cha của , chính mình sớm giáo huấn !

      Còn có cái gì mà Dư Nhã Thu, năm đó cố ý đem xiêm y thả ở vách núi đen vách thân cây, để chính mình phải kiếm lại xiêm y, lúc gần lên tới mặt đất nàng thế nhưng tại lúc phòng bị , bị nàng ta hạ độc thủ, đẩy chính mình xuống vách núi đen!

      Món nợ này vốn là vì sĩ diện của Lộng Nguyệt ca ca nên so đó, nhưng là lần này thế nhưng lại muốn hủy hoại dấu vết nàng lưu lại bên người bọn ?

      Nàng tin nàng ta phải là vô ý mà làm!

      Dư Nhã Thu a Dư Nhã Thu, đến lúc đó, nếu như Lộng Nguyệt ca ca phải ngươi, ta Nam Cung Vũ Huyên đương nhiên xóa bỏ điều đó, như để trả lại ân tình của Lộng Nguyệt ca ca, còn nếu như ngươi, ngược lại rất chán ghét ngươi như , vậy nợ mới nợ cũ cùng nhau tính, ngươi phải cẩn thận rồi!

      Nam Cung Vũ Huyên nhìn tiểu hồ ly trong lòng mở to đôi mắt màu bạc, hứng thú nhìn Nam Cung Vũ Huyên.

      Ha ha… tiểu nữ oa này, ra là cái quái thai! Nếu như phải người nàng nửa linh điểm linh lực hơi thở cũng có, nó cho rằng nàng là người giống nó, cùng giống nó bị mất dần tinh lực, sau đó biến thành bộ dạng “ấu thơ”.

      Bất quá hơi thở của nàng đích thực là người bình thường.

      Nhưng là chính bởi vì như thế mới càng thêm thú vị phải ?



      Mặt hồ rộng lớn, cây Liễu bên bờ nổi bật dáng điệu lay động theo gió, bờ muôn hình muôn vẻ người xếp thành hàng dài.

      Phiến, du khách, văn nhân nho phục, phú giả hoa phục, bình dân bố y…

      Người người đều kiển chân nhìn con thuyền giữa bờ hồ giống như tòa đảo đứng thẳng.

      “Này vị huynh đài, xin hỏi cái đấy là cái quái gì?” thư sinh thiếu niên hỏi người bên cạnh, nhưng đôi mắt vẫn dừng ở cái thứ cao ngất đứng nước ở giữa hồ, ước chừng phải cao đến 20 mét.

      “Phụt! Huynh đệ a, ngươi nhất định là người từ nơi khác đến ?” nam tử bị hỏi quay đầu nhìn thư sinh thiếu niên.

      “Vâng, tiểu đệ mới đến.” thư sinh thiếu niên chắp tya, tỏ vẻ chào hỏi.

      “Ha ha, vậy khó trách ngươi biết.” nam tử bị hỏi trong mắt lên tự hào: “Hắc hắc, này a, tên là “Noah’s Ark” , bên trong cái gì đều có! Là nơi tốt nhất thế giới này a!”

      “Noah’s Ark” ?” thư sinh thiếu niên thu hồi tầm mắt kinh diễm, sau đó nhìn đoàn người xếp thành hàng dài.
      [​IMG]

    4. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 36: “Noah’s Ark”

      [​IMG]

      “Này…?”

      “Ha ha, những người đó đều là xếp hàng lên thuyền, huynh đệ a, nhìn ngươi hẳn là thư sinh, lầu hai “noah’s ark” chính là nơi để cho văn nhân mặc khách trao đổi bàn luận. Nghe người là thư sinh ở tại tọa trấn. Ha ha, ta là người thường cũng biết thu sinh này là người gì, tiểu huynh đệ ngươi nếu muốn vào “noah’s ark” liền qua bên kia mua phiếu !”

      Nam tử chỉ tay vào phòng đơn giản trước mặt:

      “Ngươi nhanh chóng chút xếp hàng mua phiếu a, bằng hôm nay hết phiếu rồi phải chờ tới ngày mai.”

      “Đa tạ huynh đài, tiểu sinh .” Thư sinh thiếu niên lại chắp tay lời cảm tạ xong hướng về phía trước chỗ nam tử chỉ mà .

      Thư sinh tiên sinh a!

      Thư sinh tiên sinh a đó chính là trong những học giả quyền uy nổi danh nhất! đối với kẻ đọc sách như , có thể gặp được tiên sinh lần là chuyện luôn tha thiết ước mơ.

      ...

      Mười mấy chiếc thuyền lớn tới lui giữa “noah’s ark” và bờ hồ tiếp đón người, bận rộn ngừng

      “Mời hành khách có số thứ tự bảy trăm đến bảy trăm năm mưoi đến cửa kiểm phiếu, chuẩn bị lên thuyền. Mời các số còn lại chưa đến lượt tĩnh tâm chờ.”

      Giọng nữ ấm áp xuyên qua tiếng người ồn ào, tiểu thư với ngữ điệu lễ phép phục vụ khách trấn an lo lắng trong lòng của của đám người.

      Nam Cung Vũ Huyên ôm tiểu hồ ly, nhìn miệng kiểm phiếu, trong đôi mắt lên tia sáng vừa lòng.

      Ha ha… có lãng phí ba tháng nàng “Huấn luyện hình thức ma quyr”, nay “noah’s ark” này tác phong thuần thục, toàn bộ xem như đạt đến mức dự tính của nàng, mỗi thứ đều đâu vào đấy.

      “noah’s ark”, kỳ tương đương với cao ốc cùng cụm du thuyền buôn bán đại, chỉ có tập trung vào mua sắm, giải trí, quán rượu, khách sạn cũng thành thể, vẫn là con thuyền siêu lớn thả neo mặt nước.

      Toàn bộ hình dạng là hình tròn, diện tích trong thuyền ước chừng 200 mét vuông, cao tổng cộng bảy tầng, có thể cùng chứa được sáu nghìn người cũng bị chật chội.

      Tầng thứ nhất là nơi mua sắm, bên trong bày bán các mặt hàng đặc sắc (có chứa hơi thở đại) quần áo, sách, binh khí, điểm tâm cùng quà vặt.

      Tầng thứ hai là nơi giải trí, chủ yếu để choc ho văn nhân mặc khách cùng danh môn mỹ nữ trao đổi.

      Tầng thứ ba là chỗ ăn chơi, chủ yếu king doanh Phong Nguyệt các (thanh lâu)

      Tầng thứ tư là quán rượu, chủ yếu cung cấp thức ăn đặc sắc thời này có.

      Tầng thứ năm là khách điếm, chọn vật trang trí mang hơi thở phương Tây, đủ để cho người thời đại này cảm thấy mới mẻ.

      Tầng thứ sáu là nơi nhân công, chủ yếu là bố trí toàn bộ bộ trưởng, bộ trưởng nhân , bộ trưởng hành chính, còn có bộ trưởng tài vụ cùng chỗ nghỉ ngơi của nhân công.

      Tầng thứ bảy, đương nhiên chính là địa bàn của nàng nha! cho phép của nàng, bất luận kẻ nào cũng thể bước vào dù chỉ nửa bước!

      “noah’s ark” này tìm hơn ngàn người tay nghề giỏi suốt năm để xây thành, năm trước bắt đầu buôn bán, là sản nghiệp duy nhất của nàng, cùng là túi vàng duy nhất của nàng, lại là “nhiệm vụ” đầu tiên của nàng.

      Tuy rằng quy mô to, nhưng là bởi vì bối cảnh thời đại cùng sức sản xuất của xã hội và các loại nhân tố hạn chế, khiến cho “noah’s ark” cơ hồ bị dừng lại ở trong hồ Triệu Dương, có cách gì có thể được. Này chính là khuyết điểm lớn nhất!



      tầng bảy của “noah’s ark”

      Trang trí đơn giản, kết hợp giữa Trung và Tây.

      Trong phòng thuyền trưởng, Nam Cung Vũ Huyên ngồi ở vị trí chủ thượng, mặt vẫn là nụ cười yếu ớt đặc trưng của nàng làm cho người khác thích.

      Cái gọi là văn phòng thuyền trưởng, kỳ giống như phòng họp đại khác chút nào.

      Trong văn phòng cực kỳ đơn giản, trừ bỏ bồn hoa cỏ cùng thư án còn có chuẩn bị bốn người canh gác, còn lại là cái bàn rộng chừng 1 mét, dài 2 mét cùng mười hai ghế dựa chung quanh.

      Đương nhiên, giờ phút này có người ngồi ghế

      “Hôm nay, Huyên nhi đến đây nhìn xem tình trạng buôn bán của “noah’s ark” là càng ngày càng tốt, cao hứng! Hì hì…. Này đều là công lao của các người, Huyên đa tạ mọi người!” Nam Cung Vũ Huyên từ ghế đứng dậy, đối với chín người ngồi cúi đầu cảm tạ.

      “Chậc chậc chậc! tháng thấy, cái miệng của chủ tử là càng ngày càng ngọt! ha ha ha…” Phong Vân còn trong thời gian làm người phục vụ, che miệng cười khẽ.

      Tuy rằng ngữ điệu giống như chế nhạo nhưng trong mắt đều phát ra vẻ thích từ trong tâm.

      Tiểu nha đầu này, cái miệng nhắn là ngọt.

      ràng là chủ tử, nhủng lại đối với bọn mỗi người đều lấy lễ đối đãi, hơn nữa còn tôn trọng trưởng bối bọn .

      “Haiz ! nếu cảm tạ chúng ta như ngươi , chủ tử nhà người nên ít bóc lột chúng ta chút là được!” nam tử trung niên ngón tay nhàng gảy bàn tính trước người, nhìn Nam Cung Vũ Huyên trêu tức.

      “Ha ha ha ha….” Bảy người còn lại cười ha hả, trong đôi mắt đều có tia sáng thích giống nhau.

      “Ôi! Các ngươi chỉ biết ăn hiếp Huyên nhi! cũng phải nghĩ lại, ai bóc lột các ngươi?” nam cung vũ hueyen tinh mâu ai oán nhìn nam tử trung niên.

      Hắc hắc, bóc lột? nếu bóc lột các ngươi, ta thừa nhận, ngươi còn có thể được gì?

      “Ôi! Chủ tử ngươi chỉ biết ăn hiếp chúng ta! lại, chúng ta mỗi ngày thức dậy sớm hơn gà , mà ngươi là chủ nhân chỉ qua đây tháng lần, chẳng lẽ ngươi còn bóc lột chúng ta?” nam tử trung niên học ngữ điệu của Nam Cung Vũ Huyên, ý trêu tức trong mắt càng sâu.

      Nam Cung Vũ Huyên trợn mắt:

      “Hả? Chẳng lẽ ngươi muốn nghĩ lại?” thay thành biểu tình tiểu bạch thỏ đáng : “Chẳng lẽ …. Ngươi muốn vứt bỏ Huyên nhi?” Trong mắt to trào lên nước mắt, trông giống như cái tiểu hài tử sắp bị đại nhân vứt bỏ.

      “!” nam tử trung niên thấy thế, nhất thời thời thu lại trang thái trêu tức: “Nếu ngồi, nếu người ngồi, đều phải cam tâm tình nguyện nhận bóc lọt từ ngươi, ai còn có thể làm trâu làm ngựa như những người này? Cho nên chủ tử a, ngươi cũng đừng làm bộ.”

      biết phải làm sao a, tiểu nhà đầu lừa đảo này, mỗi lần như vậy làm trái tim của rất đau!

      Tuy rằng danh nghĩa là chủ tử, nhưng những người ngồi đây ai cũng xem nàng như là con mình.

      “Haiz! Các ngươi a, cũng đừng náo loạn nữa, trước tiên lại chuyện đấy có được .” Nam tử trung niên trang phục nho nhã biết phải như thế nào khẽ lắc đầu.

      Lần gặp tiểu chủ tử gần đây nhất, liền cùng ba mẹ (ý ở đây NCVH gọi mấy mụ mụ trong đây là mẹ có 3 hay 4 bốn bà gì đó quên mất rồi :v ) cùng kim bàn tính làm ầm ĩ lợi hại nhất.

      “Hì hì… nghe lời thư sinh thúc thúc, vậy giống như trước kia, chúng ta theo thứ tự chút tình hình dạo gần đây, sau đó qua chút công việc tháng tới.” Nam Cung Vũ Huyên lần nữa ngồi lại ghế.

      “Được, ta trước.” nam tử chừng ba mươi tuổi đứng dậy.

      là chủ lầu – Thương.
      [​IMG]

    5. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 36 (tiếp) : Thư sinh thúc thúc thành sinh mệnh đáng quý a!

      [​IMG]

      “Tháng trước với tháng trước nữa đều giống nhau, đều có tình trạng nghiêm trọng cung cấp đủ, đặc biệt số lượng quần áo bán ra rất nhiều, vào hai ngày đầu tháng mua hết rồi, thời gian sau đó đều thiếu hàng.” xong nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên: “Chủ tử, ta nghĩ chúng ta nên tang số lượng quần áo bán ra nhiều hơn chú , nếu như giống bây giờ, mỗi cái xiêm y chỉ có bộ màu như thế này quá ít.”

      , Thương thúc thúc.” Nam Cung Vũ Huyên phủ định đề nghị của : “Số lượng xiêm y tin rằng ngài là người nhất. Nếu như phí tổn là mười lượng bạc, vậy bán bán ra là ba bốn ngàn lượng bạc, sở dĩ giá nó cao như vậy vì người ta quan tâm đến “Vật quý vì hiếm” , nếu như tang số lượng như vậy đơn giá chắc chắn tang chậm, rất tốn a.”

      “…chủ tử, rất có lý.” Nam tử trung niên cẩn thận ngẫm lại lời của Nam Cung Vũ Huyên, cảm thấy có lý, nhưng là: “Nhưng chủ tử, bán hết số lượng các xiêm y này, lượng khách đến lầu giảm rất nhiều, cái này cũng làm cho hàng hóa bị giảm bớt.”

      Mỗi tháng mở đầu mấy ngày đều kín người hết chỗ, lầu cả ngày đều nửa bước cũng khó , nhưng mấy ngày sau, lại vắng vẻ hơn (so với mấy ngày đầu)

      “…” Nam Cung Vũ Huyên nhắm mắt.

      tình đây là vấn đề, vậy phải làm sai bây giờ? Nếu như: “Thương thúc thúc, mỗi tháng chúng ta bỏ ra khoảng trăm cái xiêm y, bảy trăm bao đúng ?”

      “Ừ”

      “Chúng ta liền đổi thành mỗi ngày bỏ ra khoảng ba khoản tiền, hai muwoi triệu bao, mỗi ngày cuối cùng của tháng đem số còn lại toàn bộ bán ra. Ngươi xem xem, như vậy thế nào?”

      Lời này vừa ra, trong mắt nam tử lóe lên tia sáng kỳ dị:

      “Chủ tử! Cách này tốt!” Nếu như vậy, có thể tránh được chuyện đầu tháng kín người hết chỗ, bất quá, có khả năng tránh cho thời gian còn lại lưu lượng khách ít đến thảm thương!

      “Hì hì…, vậy cứ quyết định như thế.” Nam Cung Vũ Huyên dời mắt đến nam tử thân mặc nho phục: “Thư sinh thúc thúc, tới phiên ngươi a!” mỗi lần trình tự “Công tác hội báo” là từ chủ lầu đến lầu năm theo thứ tự báo cáo, sau đó là bộ trưởng bộ nhân , bộ trưởng bộ yên toàn, bộ trường bộ hành chính, bộ trưởng bộ tài vụ.

      “Ha ha, ta ở trong lầu đều đưa cho chủ tử thơ từ ca phú a, chủ tử ngươi lần này là phải có thể lưu lại lâu hơn chút sao?” còn cách nào, vốn chính là tên mọt sách, chẳng những đối với công danh lợi lộc thèm theo đuổi, ngược lại có chút khuynh hướng hận đời.

      Cho nên lần đầu tiên xuất trước mặt tiểu chủ tử ngâm câu thơ “Mộng di động thiên mỗ ngâm quà tặng lúc xa”, lúc ngâm ra câu thơ “Còn phóng bạch lộc Thanh Nhai gian, tu tức cưỡi phóng danh sơn, có thể tồi mi khom lưng quyền quý? Khiến cho ta được vui vẻ nha” khiến cho cũng phải kinh động! (cái này ta để nguyên văn hết nha)

      Sau đó vì nàng mỗi tháng ngâm được ba mươi bài thơ, bước ra làm chủ lầu hai của “noah’s ark”

      “Hì hì…” Nam Cung Vũ Huyên nở nụ cười quyến rũ, song mắt vừa chuyển, trở thành giảo hoạt: “ thể!” tuy rằng là lấy trộm từ tập thơ Đường tống, nhưng là số lượng hữu hạn, thể “Xa xỉ” a!

      “… vậy, chủ tử ngươi liền cho ta vì sao để cho Lý Bạch, Đỗ Phủ, Vương An Thạch, Bạch Cư Di đợi?” Nay người ở nơi nào?” rất muốn gặp những tác giả viết ra bài thơ tinh diệu a!

      “Phụt!” Nam Cung Vũ Huyên nhịn được nhìn vào mắt thư sinh thúc thúc, xì cười: “Thư sinh thúc thúc, ngươi xác định ngươi muốn tìm bọn ?” chậc chậc chậc! nàng dám đánh cuộc, cho dù nàng cũng !

      “Đúng!” thư sinh vừa thấy thái độ của Nam Cung Vũ Huyên , trong lòng liền biết cầu này hấp dẫn, lập tức chờ nhìn Nam Cung Vũ Huyên, kiên định .

      “Hắc hắc… bọn …” Nam Cung Vũ Huyên cố ý tạm dừng rất lâu.

      Tạm dừng ở thời khắc mấu chốt này chọc vào tâm buộc chặt của thư sinh!

      Sau đó, lúc tiếng lòng của thư sinh sắp nổ tung là lúc tự nhiên phun ra hai chữ : “Qua đời” xong, lại khẩn trương tiếp: “Thư sinh thúc thúc! Sinh mệnh đáng quý a! thể cùng bọn gặp mặt nha! ở trong địa ngục ăn ngon mặc đủ ấm, thú vị nha!”

      Bộ dạng lo lắng cùng đau đớn vô cùng trông giống như là người nào đó chưa kịp nhìn thấy người mà tự sát!

      “…” thư sinh nhất thời cảm giác chính mình bị đùa giỡn, mặt chút biến sắc nhìn Nam Cung Vũ Huyên. Như vậy, muốn mình ngốc bao nhiêu liền có bấy nhiêu!

      “ha ha ha ha…” cả sảnh đường cùng nhau bật cười lớn.

      “Tam nương, neen~ ngươi” ngữ điệu u tịch mịch, từ trong miệng thư sinh phát ra.

      Đúng vậy, tại nên sang chuyện khác!

      Tuy rằng chủ tử vô lương để cho ngu ngốc chui vào cái hang, mà cũng may mắn chui vào!

      Nhưng này có nghĩa là ở trong mắt người khác ngu ngốc, làm cho bọn cười nha!

      Cho nên, sang chuyện khác!

      Ngữ điệu thập phần khí, cũng quả có tác dụng!

      Tám người cười suýt nữa cảm thấy xương cốt rã rời, do đó dừng lại tiếng cười kịch liệt, chằm chằm nhìn thư sinh mặt vẫn chút biến sắc.

      Nam Cung Vũ Huyên nhịn cười nhìn bộ dạng chín người, ha ha ha…. mau nhịn được à!

      Nàng phát , nàng gặp được các “lão nhân gia” đều là đồ nhi của Chu Bá Thông nha! đống lão ngoan cố!

      ngờ rằng, thư sinh thúc thúc ngày thường đứng đắn chất phác thế nhưng lại có thể giả quỷ!

      “khụ khụ khụ…, ta, trong lầu ta, có chuyện gì, hết thảy bình thường. tháng sau cũng vẫn bình thường.” Tam nương ho vài tiếng .

      “Giống như .” Tam nương vừa dứt lời, phụ nhân có bộ dạng giống tam nương đến tám phần .

      Nam Cung Vũ Huyên nhìn phụ nhân vừa mở miệng:

      “Ha ha…., tứ nương, người cùng tam nương quả nhiên là chị em ruột?” phốc, cẩu huyết!

      Câu này cùng tứ nương mỗi tháng đều “giống như ” giống nhau, Nam Cung Vũ Huyên mỗi tháng phải hỏi lần!

      Tam nương cùng tứ nương nhìn nhau, sau đó giống như ngốc nhìn Nam Cung Vũ Huyên. Làm ơn , các nàng từng trả lời rất nhiều lần? hơn nữa, cho dù trả lời, chủ tử chẳng lẽ trêu ghẹo diện mạo của các nàng chịu được sao?

      Haiz, ánh mắt này cùng “giống như ” còn có “ha ha…, tứ nương, người cùng tam nương quả nhiên là chị em ruột?” giống nhau, mỗi tháng đều ở trong cái phòng họp này phát sinh lần.

      “Khụ khụ!” Nam Cung Vũ Huyên ho hai tiếng:

      nhìn ta !” sau đó đem tầm mắt chuyển đến người nam tử trung niên khác: “Hoa thúc thúc, tới phiên ngươi.” Haiz! có biện pháp, chỉ có sang chuyện khác!

      Nam Cung Vũ Huyên trong lòng lần thứ N với chính mình: Lần sau, nếu nghe hai chữ “Giống như ” nữa, nhất định bình tĩnh, bình tĩnh a!

      “Trong lầu của ta, chính là quá ít phòng, haiz! Người này khí cao, có cách nào a!” xong, lắc đầu trầm ngâm/

      “Ách… vấn đề phòng ở là có cách nào.” Nam Cung Vũ Huyên kiên trì .

      Bây giờ da gà nàng ngừng nổi lên a, có điều gì chăng? Hoa thúc thúc này, chính là được gọi là gió / lẳng lơ đại thúc thúc!
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :