Chương 28: Gan dạ đấu với đàn sói. Rốt cục bầy sói dừng lại trước Nam Cung Vũ Huyên ba bốn mét, ánh mắt sói lạnh lẽo tham lam nhìn nàng. Nam Cung Vũ Huyên cũng tỉ mỉ quan sát đến bầy sói, sau lúc lâu, ánh mắt tập trung thân con sói cường tráng ở trung gian, nó chính là Lang Vương. Khép hờ mắt, hàn quang chợt lóe, nồng đậm ý cảnh cáo cùng xơ xác tiêu điều như thanh kiếm đâm thẳng vào sâu trong mắt xanh của Lang Vương. Sói tuy rằng hung tàn nhưng kỷ luật nghiêm minh. Chỉ cần khí thế của nàng có thể áp đảo Lang Vương, như vật lo thể thuận lợi thoát hiểm. Bất quá Nam Cung Vũ Huyên lại có được cả ngã ăn lẫn về. Tay nàng ở sau người lục lọi, tìm tòi có vật sắc nhọn hay tảng đá nào . Nếu như khí thế của nàng thể áp đảo Lang Vương, vậy có phen đấu đá sinh tử, cho nên có có chút công cụ vẫn tốt hơn… Lang Vương làm như hiểu được con người, nhìn được trong mắt Nam Cung Vũ Huyên lúc cường hãn xơ xác tiêu điều, trong mắt xanh u của nó nhưng lại lên tia hoảng sợ, nhưng chỉ chớp mắt cái liền khôi phục lại bộ dạng hung tàn, đánh giá Nam Cung Vũ Huyên sau lúc lâu. Ngửa đầu lên trời nhìn ánh trăng, gầm rú thành tiếng: “Húuuuuuuuuuuu“ Mang theo dã tính cùng tiếng gào thị huyết bỗng nhiên phá tan yên tĩnh, làm cho người ta có cảm giác rợn người. “Húuuuuuuuuuuuu” Đàn sói hoang ngẩng đầu lên gào. Rừng cây lạnh lẽo, ánh trăng lạnh như bang, tiếng soi tru ầm… Tạo thành cảnh giết chóc trong rừng cây khô… Nam Cung Vũ Huyên nhíu mày, ánh mắt căng thẳng, thất bại sao… Tay phải nắm chặt nguyên tảng đá bén nhọn ở phía sau nàng, ánh mắt lãnh khốc liếc qua bầy sói còn tru lên, ngay lúc thu hồi ánh mắt là lúc vô ý nhìn đến tay trái của mình, nơi đó ống tay áo theo đầu vai rớt ra, lộ ra cánh tay tráu trắng nõn, dưới ánh trăng chiếu vào thêm nuột nà. Trong mắt Nam Cung Vũ Huyên lên tia sang, sau đó điều chỉnh chút hô hấp hỗn độn của mình, tay phải nắm chặt tảng đá, tại tay trái mạnh mẽ cứa! Da thịt bong tróc! Đau đớn làm cho nàng phải nhăn mặt, tảng đá tay phải bị nàng cầm chặt. cánh tay trái, máu tươi ồ ạt trào ra, mùi máu tươi từng đợt từng đợt tản ra…. Đàn sói đột nhiên ngừng tru. Máu, mỹ vị máu tươi! Chậm rãi nhìn cánh tay trái chảy máu của Nam Cung Vũ Huyên từ xuống dưới, vẻ tham lam trong mắt xanh càng thêm sâu, khóe miệng xù long nhớp nháp chất lỏng… chậm rãi tới gần Nam Cung Vũ Huyên. Nhưng là khi còn cách nàng 3 thước, thân mình nàng đột nhiên ngã xuống đất. Cũng biết là cố ý hay là vô tình, cánh tay trái vẫn chảy máu tươi vừa lúc hướng về phía bầy sói. mảnh máu đỏ tươi, tại ánh trăng chiếu xuống lóe ra vầng sang mị hoặc cực hạn, mùi càng lúc càng nồng đậm, cũng đối với bầy sói tản mát ra “hương vị ngọt ngào” trí mạng dụ hoặc… việc thình lình xảy ra khiến cho bầy sói dừng lại tiếp, cảnh giác quan sát tình hình bốn phía… gốc cây khô phía bầy sói, thân ảnh tráng kiện màu đen nằm nghiêng cây, thờ ơ lạnh nhạt trước màn này, bỗng nhiên ánh mắt như có như lướt qua tay phải nắm chặt hòn đá của Nam Cung Vũ Huyên, đáy mắt lạnh như bang lên tia hứng thú. là cái cục cưng thú vị… Sau lúc lâu, đàn sói chậm rãi thả lỏng tâm trạng, nhìn về phía Vương tôn kính của chúng. Lang vương nhàn nhã bước trước, từ từ đến bên cạnh Nam Cung Vũ Huyên, mở rộng miệng đầy răng nhọn, dùng lưỡi dài theo mùi liếm cánh tay trái của Nam Cung Vũ Huyên, là mỹ thực nó khát vọng lâu… Lưỡi to của Lang vương chạm vào da Nam Cung Vũ Huyên, nguyên bản Nam Cung Vũ Huyên “xíu” nhất thời mở mắt! Ánh mắt tàn nhẫn thoáng chốc tập trung nhìn vào mắt xanh u của Lang vưong, chậm mà xảy ra nhanh, tay phải cầm tảng đá bén nhọn ra sức đâm về phía mắt Lang vương! “Bụp” ! tiếng đâm vào mắt sói phát ra! Máu dính lên mặt Nam Cung Vũ Huyên. “Oa oa oa !” (cái này để nguyên văn nha ) tiếng kêu thảm thiết đột ngột phát ra, làm tim người ta nhịn được mà run rẩy theo tiếng kêu, khủng bố dị thường. Lo lắng, đau đớn khiến cho Lang vương ngã khụy xuống đất, ngừng lăn tới trước, giống như làm như vậy có thể giảm bớt cảm giác đau đớn tột độ truyền đến. Nam Cung Vũ Huyên quyết định mau chóng đứng dậy, thừa dịp bầy soi bị tiếng kêu thảm thiết của Lang vương dọa, ra sức tìm cây để trèo lên. Nàng biết thể lực cùng tốc độ này, muốn chạy trước né bầy sói là có khả năng, cho nên chỉ cần ở cây, đợi trời sang là có thể an toàn. Nhưng trời lại làm theo ý người, sau khi ngã xuống vách núi, nàng vốn là mình đầy thương tích, hơn nữa vừa rồi dùng tảng rạch cánh tay mình sâu như vậy, căn bản là có cách nào lên cây. Lúc hướng về phía trước leo lên đến được gần 1 mét , thể lực muốn cạn kiệt! “Đùng đùng” tiếng, Nam Cung Vũ Huyên từ cây rơi thẳng xuống! “Ui da!” lưng truyền đến đau đớn làm cho Nam Cung Vũ Huyên kêu rên thành tiếng. thầm cắn răng: Chết tiệt, có lẽ gãy xương sống. “Húuuuuu” bầy sói ngẩn ngơ vừa rồi đồng thời phản ứng lại, đều tới gần Nam Cung Vũ Huyên nhúc nhích được mặt đất. Ánh mắt Nam Cung Vũ Huyên gắt gao nhìn bầy sói ngày càng gần, tỏ vẻ cam lòng. Kỳ , chết đối với nàng mà , cũng có gì đáng sợ, bốn năm trước đáng lẽ nàng chết. Nhung là…. Tám người đó… nàng còn chưa có báo đáp lại bọn … tại cứ như vậy mà chết, luyến tiếc được, luyến tiếc được. Chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt lăn dài hai má: Các cây cải đỏ, kiếp sau tỷ tỷ báo đáp ân tình cuar các ngươi… “Hú uuuuuuuuuu “ ngay lúc Nam Cung Vũ Huyên vừa nhắm mắt lại, tiếng kêu thảm thiết của bầy sói đột nhiên truyền đến! Nam Cung Vũ Huyên trợn mắt, còn thấy rốt cuộc chuyện gì xảy ra liền bị đạo lực đột nhiên kéo, sau đó thân mình treo ở bị người kéo bay … … sườn núi trống trải Ban đêm gió lạnh bốn phương, trong khí phát ra tiếng dã thú gầm gừ. vòng trăng tròn lạnh lùng nghiêng ở trời, chiếu xuống tầng mỏng manh màu lạnh hào quang. Tám người đứng bên vách núi đen, đột nhiên có giác được chút lạnh. Lạnh? Tự cười khổ ở trong lòng. Lúc còn ở trong nơi băng thiên tuyết địa, bọn cũng từng cảm giác được lạnh, nhưng tại là mùa thu, vì sao lạnh cảm giác lạnh được? biết, lãnh cảm ở sâu trong nội tâm lên, vốn là khí lạnh ngày đông giá rét tàn bạo sao có thể sánh lại được? Khi trước rét lạnh, bọn có thể đương đầu qua, có thể thấy, nhưng là đến từ nội tâm rét lạnh sao? “ có ai, chúng ta trở về .” Hiên Viên Nhược Ngôn thu hạ mắt tím, bình tĩnh , sau đó xoay người hướng về phía đường xuống núi trước. Theo nguyên tắc lý trí nhất định phải bình tĩnh, mặt ngoài nhìn qua hề gợn song, nhưng là ai có thể nhìn thấy tay phải thả xuống của , khớp xương bóp chặt, da thịt tái nhợt dưới ánh trăng làm nổi bật nhưng lại phản chiếu lại ánh sáng lạnh. Mấy người xuất thần nhìn vách núi đen phía trước từ xuống dưới nghe được lời của Hiên Viên Nhược Ngôn, rốt cục đều thu hồi tầm mắt, chậm rãi xoay người, nâng bước… “Đứng lại!” Tư Huyền Dịch rống to tiếng, màu tóc đỏ rực long lánh hòa thành tia chói mắt: “Các ngươi liền như vậy sao? Cũng tìm chút sao?” Ngày thường, đám nhìn như đều thích nha đầu kia, nhưng mà hôm nay nàng rơi xuống vách núi, bọn liền như vậy đứng vách núi vô công đứng nửa ngày, cũng có tìm chút, liền về?
Chương 29: Trâu! Dê! Gà! Vịt! Mấy người nghe xong lời Tư Huyền Dịch , động tác dưới chân đồng thời dừng chút, nhưng rất nhanh lại nâng bước tiếp tục bước trước… Đều thẳng thắt lưng như nhau, nhưng cước bộ lại có phần hỗn độn. “Kết quả như vậy đối với chúng ta mà phải là chuyện tốt.” thanh mềm của Hiên Viên Nhược Ngôn phiêu đãng theo gió lạnh. Thích nàng như thế nào? Sủng ái nàng như thế nào? Nàng vốn chỉ là “Lọ” bảo tồn độ ấm của bọn , nay nàng còn, như vậy ấm áp còn lại của bọn cũng còn nữa, tựa như bọn ở nơi đầu ngọn song gió, có ấm áp là chuyện tốt sao… Tư Huyền Dịch cúi đầu, theo ánh trăng nhìn về phía xiêm y bị nắm chặt trong tay. mặt dùng chỉ sợi tơ vàng thêu thành chữ “Dịch” lóe lên quang mang u ám: “…như vạy sao, muội còn, chúng ta nên trở lại quỹ đạo bình thường như lúc trước, liền sống vô tình…. Cuối cùng cũng thể với muội tiếng…” Tư Huyền Dịch chậm rãi nhắm mắt lại: “Huyên nhi… tiểu bảo bối.” vốn là xưng hô vô cùng thân thiết cùng ngọt ngào, lại làm cho sinh ra cảm giác đau lòng. Ánh trăng lạnh chiếu sáng đường xuống núi. Ban đem đen tối, trong ánh trăng sáng như muốn chiếu sáng lên tâm của mấy người đồng đạo, làm cho bọn nhìn ràng bản năng bị bỏ qua ở sâu trong nội tâm của bọn cũng đau đớn kịch liệt… Trăng tròn cao lộ ra ý cười, mà lại giống như thấp giọng hỏi: Thực có thể coi như có viêc gì? Thực có thể quên nàng? Trong lòng các ngươi nàng là người có cũng được mà có cũng sao…? Tại thân ảnh tám người biến mất ở cuối đường xuống núi, hai đạo thân ảnh lén lú cẩn thận từ sau tảng đá to thận trọng ra. Ánh trăng ràng chiếu sáng khuôn mặt hai người, ràng là Dư Nhã Thu cùng bà vú. “Bà vú, ngươi Thái tử ca ca bọn có tin là tiểu tiện nhân kia vì kiếm xiêm y của mình mà vô ý rớt xuống vách núi đen đó sao?” Dư Nhã Thu đè thấp thanh . Chính mình với bọn là cái tiểu tiện nhân kia ham chơi, sau đó lấy xiêm y làm thanh diều nhưng là gió quá lớn, nàng có có bắt được xiêm y, kết quả xiêm y bị thổi đến vách núi đen phía trước vắt lên thân cây, sau đó nàng kiếm, cuối cùng lấy lại được xiêm y nhưng mà nàng bị ngã xuống. Sau khi tự mình xong, bọn chỉ với mình “Cút” sau đó đứng ở bên vách núi đen đến đêm khuya, tại trong lòng chính mình bất ổn, biết bọn tin hay tin… “Tiểu thư, mặc kệ bọn có tin chuyện này hay , đều qua rồi.” bà vú cúi đầu, trong thanh lộ ra phiền muộn cùng bất an. “Bà vú, ngươi có ý gì?” Dư Nhã Thu theo ánh trăng nhìn về phía bà vú khó hiểu. “Haiz!!” Bà vú thở dài tiếng, ngẩng đầu nhìn Dư Nhã Thu, trong đôi mắt có hối hận: “Tiểu thư a! Người chẳng lẽ có phát , bọn đều đem phần tình cảm của mình mai tang theo cái chết của nàng ta rồi sao? tình lần này, căn bản là có vấn đề tin hay , nguyên nhân vì bọn căn bản nghĩ đến người tới phải là …” Chính mình lừa người gạt ta lăn lộn hơn nửa đời người, tuy rằng mà nữ nhân thấp kém, nhưng là vẫn có thể nhìn ra lòng người chút. Mục phu nhân phải thấy điều này, sau đó mới phái chính mình theo bên người tiểu thư, để mình có thể giúp tiểu thư diệt trừ chướng ngại sao? “…” Dư Nhã Thu trừng to mắt nhìn bà vú, thanh có chút run: “Bà vú… ngươi, ngươi , bọn vì tình lần này mà đóng cửa lòng?” nghĩ đến chuyện đáng sợ như vậy, thân mình Dư Nhã Thu đột nhiên mềm : “Làm sao bây giờ? Ta, ta… ta về sau phải làm sao bây giờ? Thái tử ca ca.. còn thích ta sao…? Nếu, nếu trong lòng có tình cảm, như vậy… “ Dư Nhã Thu suy sụp ngồi mặt đất, mất khống chế lẩm bẩm . “Tiểu thư!” bà vú nắm hai vai Dư Nhã Thu, bình tĩnh nhìn hai mắt Dư Nhã Thu: “Người với ta, người hối hận sao? Nếu như có thể quay lại, người có thể hay làm vậy?” “Hối hận?” Dư Nhã Thu nghiêng đầu, nghênh đón ánh mắt của bà vú: “Ha ha ha ha…” điên cuồng cười ha hả, sau đó đứng lên, trong mắt phượng lên tia hung ác: “Cái tiểu tiện nhân kia, nhất định phải chết! Vật ta chiếm được, ai cũng đừng hòng lấy được! Cho dù là Thái tử ca ca về sau còn tình cảm, cho dù là bởi vì cái tiểu tiện nhân kia chết mà trở nên càng thêm máu lạnh vô tình, ta cũng tuyệt đối… hối hận!” Rống to như kẻ điên xong, Dư Nhã Thu dứt khoát kien quyết xoay người, hướng về phía xuống núi mà . Bà vú nhìn bóng dáng Dư Nhã Thu rời , trong đôi mắt lên vẻ biết làm sao, trong lòng thở dài: Hô… quả nhiên là nữ nhân, quả nhiên là nữ nhân… trông mong cùng trông mong, ngươi về sau đừng hối hận, bởi vì có hối hận cung vô dụng… … Trong phòng đơn sơ nhưng sạch , Nam Cung Vũ Huyên nằm bất động giường, nhìn bốn lão nhân hề có hình tượng ngồi ở bàn gỗ tranh đoạt chân gà. “Thượng Thiện Lưu, ông già ngươi, buông tay lão tử ra, chân gà này là lão tử thấy trước!” Lão nhân mặc đồ đen trợn tròn mắt, căm tức lão nhân mặc đồ nâu cướp chân gà của mình. “Thượng Thiện Dương, có ý tư chút, đừng lời thô tục lung tung, là con mẹ dọa người.” lão nhân tên Thượng Thiện Lưu bình tĩnh thong dong , lực đạo cầm chân gà tay có thả lỏng. Nam Cung Vũ Huyên đầu vạch đen. Mấy lão nhân đó là có ý tứ! “ông già ngươi” là thô tục, chẳng lẽ “con mẹ nó” là lời ngay thẳng ? Làm ơn ! Lừa bịp cũng cần phải ràng như vậy ? “A a a ! Thượng Thiện Cơ, hôm qua các ngươi đoạt chân gà của ta, hôm nay ngươi còn muốn cướp? đừng nghĩ muốn!” lão nhân mặc xiêm y màu lam dùng lực đem chân gà che chở trong người mình. “Chậc chậc chậc! Thượng Thiện Ca, hôm qua bổn đại gia nhân có thể cướp được, hôm nay cũng ngoại lệ!” lão nhân áo đen tên Thượng Thiện Cơ xong liền nhanh như chớp vươn tay hướng chân gà trong tay áo Thượng Thiện Cơ lấy ra. Nam Cung Vũ Huyên đổ mồ hôi lạnh. Thượng Thiện Trâu? Thượng Thiện Dê? Thượng Thiện Gà? Thượng Thiện Vịt? Trâu! Dê! Gà! Vịt! Mồ hôi, tên đó, mẫu thân đặt chuẩn a! Theo mấy cái tên đó, có thể đưa ra cái kết luận trần trụi! Là mẫu thân bọn , rất…. động vật! “Cái gì….” Nam Cung Vũ Huyên muốn lại thôi. Bốn lão nhân cướp chân gà ánh mắt đồng thời chuyển sang người Nam Cung Vũ Huyên nằm giường nhúc nhích được. “Di?” Thượng Thiện Ca kinh ngạc hô tiếng, sau đó liền đến trước giường, tinh thần phấn chấn tò mò nhìn Nam Cung Vũ Huyên: “thượng thiệ dương! Nơi này của ngươi thế nhưng lại có cái tiểu nữ cục cưng a!” tiếng kêu của giống như Columbo phát đại lục mới , lộ ra sợ hãi hoàn toàn. Nam Cung Vũ Huyên nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Thượng Thiện Ca, gì. Biết được có người ở trong, bọn vẫn đều có phát . Hô ! có phát được à? Bởi vì lúc bọn mới vừa bước vào, liền rối rắm với cái chân gà, triệt để nhìn tới mình! “Nhặt được.” Thượng Thiện Dương liếc liếc mắt nhìn Nam Cung Vũ Huyên cái, lạnh nhạt . “Nhặt?” câu làm tất cả ngạc nhiên, ba người còn lại trăm miệng lời kinh ngạc .
Chương 30: Chưa hết tính trẻ con. “Ngạc nhiên cái gì? Lão tử kiếm cục cưng cũng thể à?” Thượng Thiện Dương tức giận . Mấy người bọn đều kiếm cho mình cục cưng, chính mình lại thể ? “Ách… này cũng phải, bẹp bẹp, nghĩ tới cái lão già tâm địa so với sắt còn cứng hơn này đột nhiên mang về cái cục cưng , bẹp bẹp…” Thượng Thiện Cơ trong miệng ngậm đầy rau, bên vừa “bẹp bẹp” vừa chuyện. thanh khả nghi lập tức khiến cho ba người khác chú ý, cùng nhau quay đầu, nhìn về phía Thượng Thiện Cơ: “Ngươi ăn cái gì?” ba người trăm miệng lời. “bẹp , bẹp… ách nhìn thấy sao? Bẹp bẹp… Ta ăn chân gà! Bẹp bẹp…” Thượng Thiện Cơ quơ quơ xương gà sáng bóng trong tay, thản nhiên . “Cái gì?” Sau ba tiếng gầm, ba đạp cuồng phong quyển tịch hướng trước người Thượng Thiện Cơ. “A------ ! Chân gà của lão tử!” Thượng Thiện Lưu nhìn xương gà mặt đất, kêu thảm thiết dứt. “Cái tên kia! Thượng Thiện Cơ, ngươi ăn hết hai chân gà?” Thượng Thiện Ca nắm vạt áo đen trước ngực Thượng Thiện Cơ, gầm lên! “Thượng Thiện Ca, nước miếng của ngươi!” Thượng Thiện Ca chút dấu vết đem vạt áo của mình lôi ra từ trong tay Thượng Thiện Ca, kiên nhẫn . là, già như vậy, chuyện , vì sao phải dùng nước miếng dính lên lên khuôn mặt già nua của mình? "@##¥&#..." Bốn lão nhân bắt đầu hỗn độn “huyên thuyên”, lời cực nhanh. Nam Cung Vũ Huyên xấu hổ. Tốc độ này! Trận cãi nhau này! Tuổi này!.... “Cái gì… ta là muốn , các ngươi ăn hai chân gà sao?” đành lòng nhìn lỗ tai của mình bị tàn phá, thanh nhu nhược của Nam Cung Vũ Huyên từ giường truyền ra. Bốn người ngừng rối rắm, nhìn về phía Nam Cung Vũ Huyên, ánh mắt thâm trầm, giống như tự hỏi đề nghị của Nam Cung Vũ Huyên. Sau lúc lâu. Bốn người nhụt chí nhìn Nam Cung Vũ Huyên: “Gà này, mỗi ngày chỉ có cái.” Trăm miệng lời, bốn người cùng nhau biến thành tiểu hài tử chịu ủy khuất. Nam Cung Vũ Huyên quay đầu, tránh tầm mắt ủy khuất của bốn người: “Vậy chia nửa chân gà ra, rồi chia thành bốn phần tốt sao?” Mồ hôi a! bị vài cái lão nhân đáng tuổi ông của nàng làm ánh mắt ủy khuất, còn phải thừa nhận! “ đủ ăn… A-----! “ Thượng Thiện Ca lại phát ra tiếng kêu sợ hãi như phát ra đại lục mới, như chớp vọt tới trước giường, phen cầm lất nhúm tóc của Nam Cung Vũ Huyên: “Đây là cái gì?” Thượng Thiện Cơ, Thượng Thiện Dương cùng Thượng Thiện Lưu giờ phút này cũng đến trước giường, bất khả tư nghị nhìn sợi tóc trong tay Thượng Thiện Ca. Nam Cung Vũ Huyên liếc mắt nhìn xem, ánh mắt tình cảm cùng sắc thái hạnh phúc giao triền cùng chỗ. Bọn … có khỏe hay ? Hay còn muốn mình nữa? Hay là… bởi vì mình mất tích mà thương tâm…? Thương tâm?! ! thể! thể làm cho bọn thương tâm! Nam Cung Vũ Huyên vừa nghĩ đến bọn có thẻ thương tâm, giãy dụa muốn ngồi dậy. Nàng phải về! cánh tay lớn đột ngột đè lại đầu vai của nàng, đem nàng áp chế, khiến nàng nhúc nhích được: “Ngươi muốn làm gì?” Thượng Thiện Dương giận trừng mắt nhìn Nam Cung Vũ Huyên: “Ngươi muốn phế xương sống của mình phải ?” Bị quát xong, Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên nhớ tới. Lưng của nàng lúc rớt xuống từ cây, hình như bị gãy, nay nàng liền giống như phế nhân, nhúc nhích được…. Mắt tối sầm lại: “Thực đúng, ta quên…” nhưng là, rất muốn trở về, rất muốn rất muốn… “Ách, Thượng Thiện Dương, ngươi lão nhân này sao lại hung dữ như vậy? ngươi xem dạo cục cưng.” Thượng Thiện Cơ ngồi vào bên giường, thầm oán Thượng Thiện Dương vài câu, sau đó bình tĩnh nhìn Nam Cung Vũ Huyên: “Cục cưng a, nguwoi… cùng mấy cái tiểu tử khó chơi kia, là quan hệ thế nào?” trong mắt giờ phút này tất cả đều là tình. “A?” Nam Cung Vũ Huyên nhất thời phản ứng lại được, nghi hoặc nhìn Thượng Thiện Cơ. “Ai nha! Cơ lão nhân, ngươi hỏi như vậy, ai biết ngươi hỏi người nào nha?” Thượng Thiện Ca liếc Thượng Thiện Cơ cái, sau đó nhìn về phía vài sợi tóc màu sắc rực rỡ trong tóc đen của Nam Cung Vũ Huyên, ánh mắt sâu u: “Tiểu oa nhi nha, chính là, ngươi cùng mấy cái tên tiểu tử có màu mắt giống màu tóc của ngươi có quan hệ gì?” Lời này vừa ra, nguyên bản ánh mắt trong suốt thấy đáy của Nam Cung Vũ Huyên trở nên sâu tưởng: “Ta biết các ngươi cái gì.” Miệng lạnh nhạt, cùng vẻ ngoài non nớt của nàng cực kỳ xứng! Vài cái lão nhân này là muốn từ nàng biết được tình của bọn sao? Về thân phận bọn chỉ mình biết được. Thân phận của bọn là chuyện tế nhị, cần cũng biết. Cho nên mình thể có nửa điểm sơ sẩy. Bốn lão già thấy Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên như thế, tất nhiên là biết nàng cảnh giác đối với bọn , nhìn nhau, Thượng Thiện Lưu mở miệng: “Cục cưng , ngươi cần lo lắng là bọn ta rắp tâm bất lương, chúng ta là sư phụ của bọn tiểu quỷ đó.” Sư phụ? Nam Cung Vũ Huyên nhìn về phía mấy người. …trong trí nhớ. Lộng Nguyệt ca ca vuốt ve mặt mình : “Dạ, mấy cái lão nhân Thượng Thiện trở lại. Ngày mai chúng ta phải bắt đầu học.” tâm trạng lo lắng theo giọng của ra. “Cái gì?” Dạ ca ca bỏ xuống quyển sách tay trái: “Mấy cái lão nhân khó chơi trở lại? Tiểu gia hỏa kia làm sao bây giờ?” trong mắt xanh, tầng băng xuất tia vết nứt. ….quay lại trí nhớ lên trong đầu Nam Cung Vũ Huyên Mấy cái lão nhân Thượng Thiện? Thượng Thiện Cơ, Thượng Thiện Ca, Thượng Thiện Lưu, Thượng Thiện Dương? Thượng Thiện! Đúng là sai! “Các ông là mấy cái lão nhân Thượng Thiện ?” trong ánh mắt Nam Cung Vũ Huyên lên tia giảo hoạt rồi chợt lóe mất. Bốn người nghe xong xưng hô của Nam Cung Vũ Huyên, sắc mặt quả nhiên tốt lắm, nhưng là đều chịu đựng có lộ ra, bởi vì tại bọn còn phải muốn làm ràng cái người này cùng mấy người kia rốt cuộc là quan hệ gì, cho nên quyết định biểu lộ ra a ! “Khụ khụ…, cục cưng a, ngươi ngại chúng ta tiếng ca ca được rồi.” Thượng Thiện Lưu nở nụ cười hiền lành. Nam Cung Vũ Huyên đen mặt. Ca, ca ca…? Mồ hôi, mấy lão nhân này, đúng là… “Khụ khu, cục cưng , là giỡn, ngươi gọi chúng ta thúc thúc là được rồi, ha ha ha…” Thượng Thiện Cơ nhìn vẻ mặt mồ hôi lạnh của Nam Cung Vũ Huyên, nhanh tới thay đổi cái xưng hô có vẻ “bình thường” Nam Cung Vũ Huyên nghẹn cười. Mấy lão nhân này, đúng là chưa hết tính trẻ con. “Kỳ , ta cảm thấy, các ngươi hoàn toàn có thể được gọi là … lão, gia, gia* !” (*lão gia gia: ông) Nam Cung Vũ Huyên cố ý ba chữ sau gằn từng chữ , sau đó chớp đôi mắt to trong suốt, chờ xem bọn có cái phản ứng gì. “Xú nha đầu! ngươi cái gì?” quả nhiên, Thượng Thiện Dương kích động! Hai mắt phát hỏa! “Ô ô ô…. —— muốn —— a ——!" thanh u oán thảm thiết của Thượng Thiện Ca kêu lên. “Bọn ta, lão tử thực già như vậy?” Thượng Thiện Lưu bắt đầu hỗn độn. “Chậc chậc chậc! Cục cưng này nhất định là giỡn nha!” vẻ mặt Thượng Thiện Cơ chịu , trốn tránh . Nam Cung Vũ Huyên đưa tay bịt tai, ai oán nhìn người làm ra tạp . Mồ hôi! Sớm biết vậy đừng ! Cuối cùng “chịu tàn phá” vẫn chính là lỗ tai của mình! “Các người rấy trẻ trung rất tuấn rất mỹ lệ! ta như vậy, chỉ là vì muốn thể tôn kích với các người, !” người nào đó vì lỗ tai của mình, mặt đỏ tâm động chân chó thúc ngựa! “ ?” bốn người trăm miệng lời, ngữ khí tuy là hoài nghi, nhưng là trong đôi mắt lóe ra tí sáng lại với Nam Cung Vũ Huyên chuyện : Đó là bọn rất tự tin bọn rất trẻ trung rất tuấn rất mỹ lệ! Cho nên chút do dự tin lời dối của nàng!
Chương 31: Thân thế của bọn . “Ừ ha!” Nam Cung Vũ Huyên biết làm sao gật gật đầu. Làm ơn , nếu như phải , vậy lỗ tai của nàng phải lại chịu tội sao? Dù sao dối cũng bị sét đánh! Vậy nàng dối sao! Bốn người bộ dạng “tính người thức thời”. nhưng trong nháy mắt, bốn đôi mắt trở nên nghiêm túc. Bọn còn muốn biết ràng “chính .” “Tiểu nha đầu, bây giờ ngươi chút , ngươi cùng bọn rốt cuộc có quan hệ gì?” Thượng Thiện Cơ trầm ổn hỏi. “…tình cờ gặp nhau, cái quan hệ gì cũng có.” Sau lúc lâu trầm mặc, Nam Cung Vũ Huyên . Tinh thần phấn chấn nhìn thẳng bốn người, ánh mắt chút nào né tránh. Cho dù biết bốn người trước mặt này là sư phụ của bọn , nhưng là… cũng thể xem ! Cha mẹ thân sinh còn có thể thương tổn con mình, càng đừng là sư phụ. Bốn người thấy Nam Cung Vũ Huyên như thế, nhìn nhau. Tám mắt tương đối của bọn theo từ trong đôi mắt của đối phương, đều có thể thể tháy được sắc thái tán thưởng. Ha ha, là cái vật tâm tư kín đáo! Bất quá, nàng tuổi còn như thế, thế nào lại đề phòng cao đối với lòng người! thực là làm người ta khó hiểu nha! “Ha ha ha…” Thượng Thiện Cơ lớn tiếng cười, thẳng tắp đón lấy tầm mắt của Nam Cung Vũ Huyên: “Tiểu nha đầu, ngươi cần ngươi biết bọn nếu màu mắt cùng màu tóc bọn với vài sợi tóc màu đầu ngươi như vậy.” “Là giống nhau nha, người ta cũng chưa giống vậy nha!” tạm dừng chút, Nam Cung Vũ Huyên chuyển tiếng : “Hì hì…, giống nhau cũng thể chứng minh ta cùng bọn có quan hệ nha! Nếu như có quan hệ, có thể lớn lên có màu tóc màu mắt giống nhau, như vậy ta nghĩ lấy quan hệ của các người với bọn , các người sớm đầu đầy hoa râm! Ha ha ha…” xong, trong đầu Nam Cung Vũ Huyên xuất hình ảnh bốn lão nhân “đầu đầy hoa râm”, nhịn được cười lớn tiếng. Bốn người lại nhìn nhau, lên vạch đen. đùa, nếu nhìn biểu tình của nàng ràng như vậy lại nghĩ được nàng cái gì, như vậy phải bọn sống phí nửa đời rồi sao? “Xú nha đầu…!” Thượng Thiện Dương vừa muốn tức giận, lại bị ánh mắt Thượng Thiện Cơ ngăn lại. “Cục cưng a, ngươi chẳng lẽ biết màu mắt của bọn cũng phải trời sinh?” trong mắt Thượng Thiện Cơ lên vẻ thâm trầm. “…” Nam Cung Vũ Huyên bị lời của làm cả kinh, đột nhiên nhìn về phía nhưng rất nhanh liền dời tầm mắt: “Có quan hệ gì với ta sao?” Lần này trả lời, ràng là cảm giác nghĩ nẻo “Ha ha… được rồi, có quan hệ với ngươi.” Thượng Thiện Cơ từ ái vuốt ve sợi tóc mềm mại của Nam Cung Vũ Huyên: “Vậy cục cưng ngươi có muốn nghe tại sao màu mắt cùng màu tóc của bọn lại biến thành giống người ?” “…” Nam Cung Vũ Huyên thu hồi tầm mắt, lời tỏ vẻ cam chịu. thể phủ nhận nàng có cách nào bỏ qua quan hệ của nàng cùng bọn ! cho nên, căn bản là có cách nào cự tuyệt lời của Thượng Thiện Cơ. “Bọn đều là đứa sinh ra có tài thiên phú. Vốn là nên được phụ thân, mẫu thân nâng tay thương, nhưng là bởi vì thân phận đặc thù, thể bị gánh vác trọng trách quốc gia sau này.” Câu mở đầu là thân thế của đứa giống nhau, ánh mắt Thượng Thiện Cơ trở nên sâu và u mà trầm trọng: “Tuy rằng bọn đều là thông minh tự nhiên, nhưng là nếu muốn ngày sau trong trường hợp tranh chấp áp chế đối phương, phải dùng thủ đoạn phi thường… vì thế, Hiên Viên quốc cùng Quy Hải quốc đem đệ tử quý tộc có tài thiên phú hơn người tụ tập lại bí mật huấn luyện trong doanh trại. Lúc bọn hai ba tuổi liền bắt đầu dùng bí dược cùng huấn luyện nghiêm khắc đến kích thích tiềm lực trong cơ thể của bọn … hơn trăm ngàn đứa bé đều bởi vì chịu đựng nổi huấn luyện tàn khốc mà chết non…” Thượng Thiện Cơ dấu tang thương trong mắt, giờ phút này thế nhưng lại lóe ra ánh sáng: “Lúc cuộc huấn luyện tàn nhẫn chấm dứt chỉ còn lại tám đứa bé còn sống… nhưng là khi bọn ra khỏi doanh trại huấn luyện, lúc có thể nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa, thân mình bé tất cả đều xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Diện mạo bên ngoài của bọn chỉ là màu mắt cùng màu tóc khác với người thường, hơn nữa năng lực học tập của bọn cùng năng lực chống lại cường độ bị thường có thể là đạt tới trình độ siêu việt… Còn tâm bên trong sao? Tuổi thơ vui vẻ của bọn bị nơi lãnh khốc đó thay thế, tính trẻ con ngây thơ bị đóng băng lại…” Mắt Thượng Thiện Cơ lóe ra lệ quang, bình tĩnh nhìn Nam Cung Vũ Huyên: “Cục cưng a! Ngươi cũng biết lúc bọn bị đưa tới học viện, lớn nhất chỉ mới sáu tuổi, nhất bốn tuổi… đứa bé còn như vậy bị an bài tại chân núi, mỗi ngày tập luyện lên xuống đường núi nhấp nhô, đứa bé còn như vậy đối với người xung quanh chuyện đều duy trì khoảng cách nhất định, đứa bé như vậy trong mắt hoàn toàn có tín nhiệm cùng ý cười!” Nam Cung Vũ Huyên chậm rãi nhắm mắt, hai tay bé nắm chặt thành quyền, cố gắng áp lửa giận trong lòng cùng đau lòng: “Ngươi với ta cái đấy là muốn ta làm gì?” tiếng non nớt mang theo chút khàn khan nhưng lại làm cho người ta có thể dễ dàng xem nàng thân thể con bé, cảm nhận được tâm hồn nàng lại thành thục như vậy! “…” Thượng Thiện Cơ bị Nam Cung Vũ Huyên đột ngột lộ ra vẻ thành thục làm chấn kinh rồi chớp mắt cái, nhưng trong mắt nhanh liền lướt qua vẻ hiểu rỗ: “Nếu ngoài dự tính, trong cơ thể ngươi là có máu của bọn , cho nên mới có màu tóc như vậy.” phải nghi vấn mà là khẳng định. “Đúng.” Nam Cung Vũ Huyên giống như là sợ lộ bí mật , lông mi run rẩy chút, thấp giọng khẳng định suy đoán của Thượng Thiện Cơ. “Bọn từng dùng máu của mình cho ngươi uống?” lời này vừa ra khỏi miệng Thượng Thiện Cơ bị chính hung hăng đánh cái. Mồ hôi! Đây phải là việc rất ràng sao? Nếu bọn cam tâm tình nguyện cho tiểu nha đầu kia uống máu, vậy trong cơ thể nàng như thế nào có máu của bọn ?! “…” Nam Cung Vũ Huyên nhíu mày lại, khẽ cắn môi đào phấn nộn: “Ừ.” “Được. Vậy bây giờ ta liền cho ngươi chúng ta muốn nhờ ngươi làm việc gì.” Thượng Thiện Cơ nhìn Nam Cung Vũ Huyên giống như thấy người cứu thế. Ha ha a… bọn có thể đưa máu của mình cho nàng uống, lên nàng là người bọn để ý! Mặc kệ là nhiều hay ít, chỉ cần có là được! … Sơn cốc thanh u người bị gội sạch sau trận mưa càng lên u tĩnh, trong sạch. Cỏ xanh non mềm lớn mọc đầy trong cốc, mảnh màu xanh lục làm tôn lên đám đóa hoa màu tím, cực kỳ xinh đẹp . Dòng suối trong suốt, màu xanh của nước giống như cái gấm màu xanh uốn lượn nổi bật, triền mien du dương… Trong sơn cốc có bóng người, im lặng. “Rầm!” nguyên bản sơn động tịch mịch, trinh nữ im lặng như dòng suối đột nhiên truyền ra tiếng vang “rầm” Nháy mắt, trinh nữ biến thành thỏ chạy. Trong suối, nữ hài nhi giống như nụ hoa sen chờ nở xuất ràng. Nguyên bản suối nước đơn diệu như tang thêm màu ánh sáng… Da thịt đẹp như tuyết, hai mắt trong như suối nước ráng nhìn quanh cùng dòng suối nước trong tương phản chiếu rọi, đều có khí chất thanh nhã đoạn tuyệt làm cho người ta lâm vào trầm mê, phải hổ thẹn, dám tiết độc (như trong CV biết phải edit làm sao @@ ), nhưng trong đôi mắt lãnh ngạo linh động, tia giảo hoạt lại khiến người khác nhịn được muốn tới gần, nhịn được mà nhớ thương… Bọt nước trong suốt tùy ý đọng mép tóc rối tung của nàng, lông mi rậm thon dài điểm vài hạt trân châu, môi đào phấn nộn, thủy quang trong liễm diễm, xiêm y màu trắng dính nước gắt gao dính vào thân hình kiều nhắn, làm cho nàng tự dung ra mềm mại chọc người. Nam Cung Vũ Huyên từ từ lên bờ, trong tay cầm lấy con cá lớn, vẩy cá màu bạc rạng rỡ loang loáng, đáng chú ý dị thường. “Chậc chậc! Hôm nay cuối cùng cũng bắt được ngươi ha!” ánh mắt Nam Cung Vũ Huyên nhìn con cá lớn trợn tròn đôi mắt, có chút thần khí . Ha ha, này tầm cá tròn Tuyết Khê là có thể gặp thể cầu! nàng tới nơi này ba năm, liền gặp được hai lần. lần là năm trước nàng cũng mấy cái lão nhân đến tế miếu ngũ tạng, mà lần thứ hai, nàng đuổi theo nửa năm rốt cuộc cũng bắt được! Xem từ xuống dưới, hôm nay lại có được lộc ăn! Nam Cung Vũ Huyên tâm tình tốt, kiều hoa uyển nhược lộ ra vẻ nhợt nhạt, ngồi xổm xuống đem cá tầm Tuyết Khê để bên cạnh người, chuẩn bị cạo vây cá, moi nội tạng. Đột nhiên ánh sáng bạc theo bên người nàng lên bờ! mặt đất, còn bóng dáng cá tầm Tuyết Khê! Nam Cung Vũ Huyên nhìn thanh ảnh màu trắng xa, ánh mắt tối sầm lại, cố gắng đuổi theo nhanh…
Chương 32: Cướp cá tặc. Trong rừng cây xanh um. Nam Cung Vũ Huyên nhanh nhẹn đứng ở gốc cây đại thụ, hơi thở hổn hển. Con ngươi rực rỡ như ngân hà nhìn vật trắng như tuyết dưới tàng cây hỗn độn lại gì. mâu thuẫn! Nàng còn tưởng là cái quái gì, nguyên lai là con tiểu hồ ly. Bất quá vật này chạy trốn đúng là rất nhanh. Hại nàng đuổi theo lâu như vậy, hơn nữa nội tức dều có chút hỗn loạn. Tức giận để tính sau, Nam Cung Vũ Huyên nín thở. Nỗ tên rời cung!* (*ý chỉ tên lên dây cung chuẩn bị bắn) Nháy mắt lắc mình đến trước người tiểu tử dùng bữa ngon đem tiểu tử kia ôm vào trong người. “Xèo xèo !” vật thình lình bị cả kinh, quay đầu nhìn Nam Cung Vũ Huyên đặt mình người, trong đôi mắt màu bạc có kinh hoàng mà là chút tức giận. Nam Cung Vũ Huyên thấy cặp mắt màu bạc, tiếng lòng đột nhiên bị cái gì châm ngòi chút. Trí nhớ bị giấu ở sâu trong nội tâm như ngựa gỗ xoay tròn ngừng theo trong góc trí nhớ lên mạnh mẽ. … “Tiểu Huyên nhi đừng nháo, để cho huynh ngủ tiếp lát.” Đôi mắt màu bạc của thiếu niên nửa khép nửa mở, tiếng trong vắt bừng tỉnh truyền gió ở bền ngoài đến, Đoạn Tuyệt dịu dàng. “Đoạn Tuyệt ca ca cần thôi!” tiểu oa nữ phấn điêu ngọc thế ghé vào người thiếu niên, cái miệng nhắn phấn nộn than thở: “Trong các ca ca huynh là lười nhất! Người ta muốn ra ngoài chơi nha!” tay củ sen bé trắng noãn ngừng nhéo hai má tinh xảo tuyệt mỹ của thiếu niên. “Tiểu Huyên nhi!” thiếu nhiên biết làm sao bắt lấy tay bé làm chuyện xấu ở mặt mình, mở mắt ra: “Haiz! có biện pháp với muội.” … Trong trí nhớ, cái bé trai đạm mạc, cặp mắt kia đẹp giống như minh châu màu bạc ở trong đầu Nam Cung Vũ Huyên, uốn lượn… bên tai, giống như còn có thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm biết làm sao của . “Xèo xèo” Tiểu hồ ly bị Nam Cung Vũ Huyên đặt người kiên nhẫn vặn vẹo thân hình mập mạp nhắn, phát ra tiếng kêu “xèo xèo” đối với Nam Cung Vũ Huyên phản kháng. Nam Cung Vũ Huyên lấy lại tinh thần: “Vật ! Ngươi tên gì? Ăn cá tầm Tuyết Khê của ta, bị ta đè chút thể sao?” đứng dậy nhấc cái đuôi của tiểu hồ ly đem nó xác lên, đau lòng nhìn đầu xương cá còn lại mặt đất: “Nhìn vóc dáng ngươi như vậy, cư nhiên lại đem con cá lớn như vậy đều ăn hết rồi!” Nam Cung Vũ Huyên dùng sức quơ quơ cái đuôi trong tay: “Ngươi ăn cơm trưa của ta, như vậy ngươi liền coi như là cơm của ta vậy.” "Xèo xèo chít chít —— xèo xèo ——!" tiểu hồ ly bị Nam Cung Vũ Huyên lay động hoa mắt, choáng vàng đầu nghe được lí do thoái thác của Nam Cung Vũ Huyên, mặt đá đạp lung tung bốn chân trước, mặt phát ra tiếng kêu to kháng nghị. Trời a! Có cần ? Có cần ? Nó phải là ăn con cá sao? Vì sao phải dùng mạng đến đền lại? Sớm biết rằng như vậy, nó có chết cũng trộm, là cướp! Có chết cũng chém giết cá! ! Cướp hay là muốn cướp! chẳng qua lần sau tìm người chạy có vẻ chậm mà cướp! lần này nó vụng về, có nhìn ra này tiểu nha đầu nhìn nhu nhược thế nhưng chạy lại nhanh như vậy! Nam Cung Vũ Huyên tiếp tục xem nó kháng nghị, tâm tình tốt cầm cái đuôi của nó, uyển chuyển về. Ba năm gặp, biết… bọn ra sao? Bất quá, nhanh, nhanh như vậy sao! … “A a a ! Tiểu đồ nhi về rồi!” tiếng kêu thê lương truyền tới, bốn bóng người như là gió mạnh, bay đến trước mặt Nam Cung Vũ Huyên. Nam Cung Vũ Huyên nhìn chớp mắt bốn người từ trong khe hở ra. Haiz! bao lâu? Tình huống như vậy, nàng thành thói quen, cho nên…bình tĩnh! Bốn người quen nàng phản ứng như vậy, gắt gai theo sau nàng. “Tiểu đồ nhi a, cá tầm Tuyết Khê hôm nay ngươi có bắt được ?” Thương Thiện Lưu mắt mạo u. “Đúng đúng đúng! Tiểu Huyên nhi, ngươi hôm nay định là đem cái tên giảo hoạt đó bắt được đúng đúng ?” Thương Thiện Ca xong, khả nghi bẹp miệng chút. Nhớ tới năm trước, mỹ vị tươi mới nhiều nước , miệng liền đầy nước bọt! Hai người còn lại tuy rằng ngoài mặt lạnh nhạt rất nhiều, nhưng là đôi mắt lại sáng lên tia nguy hiểm giống nhau, trắng trợn ra bọn giờ phút này đều bình tĩnh! Nam Cung Vũ Huyên nhìn quanh bốn người liếc mắt cái: “Ừ ha, hôm nay ta bắt được!” chữ cuối bị kéo dài, sau đó chuyển tiếp: “Nhưng là “ lại là chữ cuối bị kéo dài. Bốn người bị lời của nàng biến thành tâm ngứa khó nhịn, nước bọt trong miệng càng thêm nhiều! “Ha ha..” khẽ cười xong, khuôn mặt nhắn gắt gao nhìn tên tiểu tử bị nàng cầm trong tay, nghiến răng nghiến lợi: “Bị vậy này ăn hết!” Ô ô ô.. nàng cũng rất đau lòng! Cá tầm Tuyết Khê a! nhớ thương nửa năm, thế nhưng cứ vậy hy sinh! “Cái gì?” bốn người vừa nghe, ánh mắt cùng nhau theo hướng tầm mắt của Nam Cung Vũ Huyên. cái tiểu hồ ly tuyết trắng bị xách theo, mắt tròn màu bạc u oán nhìn Nam Cung Vũ Huyên. Vốn nó phải ăn con cá đê tiện sao? Này có gì để sợ! Nhưng là lúc nhìn đến bốn lão nhân, nó còn được bình tĩnh! Bốn người này… hô! Trăm ngàn lần đừng nhìn ra thân phận của nó a, trăm ngàn lần đừng a! Nhưng là rất ràng, thượng đế thiên vị “cướp cá tặc” này! “Này…” Thương Thiện Cơ tầm mắt vừa nhìn thấy tiểu hồ ly, kinh ngạc trừng lớn mắt.