[XK] Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Độc Sủng - Ám Hương Ảnh Di (Update C47)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      @pqthaolyy = ))))) chế đọc là vì mấy a đập chai mà, sao nàng nỡ lòng nào TvT
      qua chương ngắn mấy a lại về hở :v
      pqthaolyy thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      @pqthaolyy bây giờ ta mới để ý lời nàng , cuối quyển 2 mới có tí thịt, mà k phải quyển 2 là quyển kết thúc rồi hả nàng T.....T *oa oa*

      tình hình là đọc có phê, ta gặm còn vợt đây, huuhuu (〃 ̄ω ̄〃ゞ

    3. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 25: Đối xử với mỗi người khác nhau (2)

      [​IMG]

      “Ừ” Quy Hải Lộng Nguyệt gật gật đầu, sau đó lại đem tầm mắt lưu luyến chút nào từ thân nàng ta dời , nhìn Nam Cung Vũ Huyên trong lòng: “Huyên nhi tiểu bảo bối, Lộng Nguyệt ca ca trước, buổi tối lại tới đón muội.”

      “Ừ muội biết rồi.” Nam Cung Vũ Huyên nhu nhuận gật gật đầu.

      Quy Hải Lộng Nguyệt đứng dậy, đem Nam Cung Vũ Huyên đặt mặt đất, cúi người: “Huyên nhi tiểu bảo bối, Lộng Nguyệt ca ca phải học, muội phải làm như thế nào?” trong đôi mắt màu đồng lên tia mong chờ cùng ý cười.

      “…” Nam Cung Vũ Huyên chớp mắt to, nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc: “Hôm nay phải buổi sang hôn rồi sao?” bên thấp giọng than thở, bên chu môi đào phấn nộn non mềm, gương mặt trắng nõn của Quy Hải Lộng Nguyệt ấn xuống cái thơm môi “chụt!”

      Tiếng “chụt” nhàng, lại nổi lên thành kinh ngạc của mọi người !

      Mọi người trong phòng đều mở lớn đôi mắt, nhìn thấy màn ấm áp này. Tuy rằng bọn đối với Thái tử điện hạ quen thuộc, nhưng là toàn bộ mọi người đều biết, Thái tử điện hạ là người “chớ lại gần” nha! Thân là Thái tử phi tương lai Dư Nhã Thu, đều có cách gì tiếp cận !

      Thế nhưng hôm nay lại để chủ động để cho tiểu nha đầu ba bốn tuổi hôn môi?

      Sắc mặt Dư Nhã Thu trắng bệch, thân mình đứng vững được lảo đảo lui về phía sau hai bước, mắt châu ngọc đều rơi xuống đất.

      Ha ha … là chính mắt mình nhìn thấy sao? là mỉa mai làm sao, là Thái tử ca ca? là phu quân tương lai của nàng?

      Nếu như vậy vì sao mặt ôn hòa như vậy? nếu như vậy vì sao lại đối với ta lãnh đạm?

      Mà nếu phải như thế, vì sao bộ dạng của cùng Thái tử ca ca của mình là sao?

      Quy Hải Lộng Nguyệt nhận cái hôn của Nam Cung Vũ Huyên, cười nhàng vuốt ve trêu đùa đầu nàng: “ Ha ha ha … , Huyên nhi tiểu bảo bối phải tự chăm sóc mình tốt nha !” xong liền xoay người rời khỏi.

      Độ cong ở khóe miệng vẫn giơ lên hạ, ha ha ha…, kỳ cũng biết vì sao, mỗi lần được nàng hôn, có thể cảm giác được ấm áp trong lòng, như là chính trái tim đều bị ngâm nước ôn tuyền, rất thoải mái, rất thoải mái….

      Trong khuê phòng được trang trí đẹp đẽ, tiểu nữ oa phấn điêu ngọc thế nhìn quanh bốn phía được trang hoàng lộng lẫy, trong mắt lên nhè màu ảm đạm, mang theo điểm đau lòng.

      “Ngươi thích nơi này của bản tiểu thư?” thanh ngạo mạn truyền đến.

      Dư Nhã Thu thấy ánh mắt Nam Cung Vũ Huyên nhìn xung quanh phòng, trong mắt phượng lên khinh thị cùng kiên nhẫn.

      Hừ ! cái tiểu nha đầu chưa bao giờ gặp mặt ! biết Thái tử ca ca vì sao lại đối với nàng đặc biệt như thế?

      Ánh mắt tự chủ được hướng về phía trước ngực Nam Cung Vũ Huyên, rất nhanh liền cảm thấy đắc ý.

      Ha ha,… ! Thái tử ca ca thích là lớn! tầm mắt chuyển đến trước ngực mình, ánh sang tự tin theo mắt phượng của nàng lóe ra.

      So với tiểu nha đầu này mình lớn hơn!

      “Ách…” Nam Cung Vũ Huyên phục hồi lại tinh thần, nhìn thần sắc ngạo mạn của Dư Nhã Thu: “Rất hoa lệ.” lạnh nhạt ra ba chữ.

      Đúng vậy! hoa lệ đến mức phù phiếm!

      Nếu như nàng sao trước mặt này chính là Thái tử phi tương lai của Quy Hải Lộng Nguyệt.

      Ha ha …. Rốt cuộc đây là cái thời đại dạng gì ? Thái tử điện hạ thân phận tôn quý lại ở tại trong phòng đơn bạc dưới chân núi nhưng Thái tử phi lại ở thoái mái đến như vậy?

      Quả nhiên là câu trả lời kia – Nam nhâm dùng thực lực chinh phục thế giới, nữ nhân chinh phục nam nhân đến chinh phục thế giới.

      “Đương nhiên là vậy! Ta nhưng là Thái tử phi tương lai.” Dư Nhã Thu vuốt cằm khẽ nhếch, cao ngạo .

      Nam Cung Vũ Huyên thấy nàng như thế, thu hạ mắt, khóe miệng gợi lên chút ý cười trào phúng.

      [​IMG]

      thốn khi biết dữ liệu trong 3 tháng vừa qua mất sạch huhuhuhu. Thôi mỗi ngày ta post lại 1 chương vậy T.T

    4. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 26: Ước định.

      [​IMG]

      “Thái tử phi?” Nam Cung Vũ Huyên mặt lộ vẻ mê mang:

      “Tỷ tỷ, Thái tử phi là cái quái gì nha? So với Thái tử lợi hại hơn sao? Ha ha nhất định rất lợi hại ! Muội biết Lộng Nguyệt ca ca là Thái tử nhưng là huynh ấy còn phải tự chăm sóc bản thân mình, còn phải mỗi ngày rất sớm rời giường sau đó học, hơn nữa, huynh ấy còn ở tại chân núi! Mỗi ngày học đều rời khỏi lúc nắng sớm mờ mờ, mỗi ngày tan học đều xuống núi trước hoàng hôn ảm đạm. Mỗi lần khảo thí về cơ bản đều hoặc nhiều hoặc ít bị thương, sau đó còn phải cắn răng nhịn xuống… Ha ha, tỷ tỷ ngươi như thế, có nhiều nha hoàn cùng bà vú hầu hạ, hơn nữa lúc ở núi, mỗi ngày cần dậy sớm chạy học, cũng cần luyện công mà bị thương, là thân thể quý.”

      đoạn lời , khí cũng thở ngụm, liền lưu loát xong, lời nghe như tán dương nhưng kì thực lại châm chọc.

      Sắc mặt Dư Nhã Thu trầm nhìn Nam Cung Vũ Huyên, “Ngươi!... , Thái tử ca ca là nam nhân, hơn nữa là nam nhân mang trọng trách cao quý. Đạo lý “Ăn khổ trong khổ mới là người thượng” nghĩ chắc ngươi cũng hiểu, cùng ngươi lời vô nghĩa nữa!” xong, khinh thường nhìn chỗ khác, nhìn với Nam Cung Vũ Huyên.

      Nam Cung Vũ Huyên hơi hơi cúi đầu, che lại ưu tư trong mắt, làm như vô tình lẩm bẩm: “… Có lẽ ngươi hẳn là lòng quan tâm huynh ấy , cùng huynh ấy trải qua nhiều lần gian khổ, thời điểm huynh ấy chịu khổ ngươi đều có thể ở bên người huynh ấy, cho tâm huynh ấy đóng bang.” xong liền chạy đến bên bà vú chuẩn bị xong đống lớn vải dệt ở phía trước: “Oa! Vải dệt đều đẹp như vậy sao! Hì hì … tốt.” tiếng ngây thờ, vô tội, cùng thanh lẩm bẩm trầm thấp lúc nãy, cảm giác khác nhau trời vực.

      “Đợi !” lấy lại tinh thần, Dư Nhã Thu cầm tay bé của Nam Cung Vũ Huyên hướng về phía vải dệt: “Lời ngươi mới vừa rồi là có ý gì?”

      Việc ngay từ đầu biểu của Nam Cung Vũ Huyên thâm trầm sắc bén đúng tuổi, Dư Nhã Thu tin lời này ra từ đứa trẻ vô hại, cử chỉ vô tình là .

      “Ý tứ?” Nam Cung Vũ Huyên nghiêng đầu , bộ dáng ngây thơ vô tội, nhưng nguyên bản trong con mắt đen trong suốt thấy đáy giờ phút này lại u sâu thành mọt mảnh.

      Dòng nước hào hùng khí thế, theo đầu nguồn chảy cuồn cuộn xuống, làm nên thác nước hùng vĩ bao la.

      Thiếu niên áo tím đứng trước thác nước, nhìn bọt nước vẩy ra, nghe tiếng vang của núi song, trước mặt xuất bộ tư thế cảnh tượng hào hùng,

      Thương trường như chiến trường. Chiến trường!

      Mỗi giọt nước mưa đều là dũng cảm tiến tời, chiến sĩ ra sức giao tranh. Mà thác nước giống như cái dã quân vương khai cương, để ý trở ngại, dũng cảm tiến lên.



      biết qua bao lâu thiếu niên mắt giống như thủy tinh tím trong quang mang lên điểm tàn ác, ngay sau đó, thâm trầm theo mắt tím của tiêu tán, che đậy bằng đôi mắt ôn hòa , sâu bên trong sắc bén: “Ngươi đến rồi? Tiểu nha đầu kia sao?” thanh ôn hòa từ yết hầu thoát ra, thanh lớn, nhưng là có bị tiếng động lớn xôn xao, tiếng nước chôn vùi.

      “Ở chỗ Dư Nhã Thu.” Quy Hải Lộng Nguyệt đứng ở bên Hiên Viên Nhược Ngôn, ánh mắt nhìn về phía cảnh sắc trước mặt: “Lão già đó có chuyện gì để làm, nhìn thác nước này năm sáu ngày, thể ngờ rằng hôm nay việc học vẫn là nhìn thác nước này.” Mặc dù ngoài miệng như thế xong, nhưng tầm mắt Quy Hải Lộng Nguyệt cũng có rời khỏi bóng nước trắng tiêu diệu , ngược lại nhìn xem chuyên chú.

      Hiên Viên Nhược Ngôn nhìn đến Quy Hải Lộng Nguyệt: “Xem ra, Lộng Nguyệt ngươi là có lòng sở ngộ.” tiếng trước sau ôn hòa như .

      “Sở ngộ hay sở ngộ cũng giống ngươi sao?” Quy Hải Lộng Nguyệt đem tầm mắt thu lại, nhìn tới cạnh mặt hoàn mỹ của Hiên Viên Nhược Ngôn: “Chỉ là ta rất ngạc nhiên, mang theo cái mặt nạ ôn hòa đối tốt với mọi người, che dấu ở sâu trong nội tâm lãnh mạc cùng xa cách, phiền toái?”

      Con ngươi như thủy tinh tím của Hiên Viên Nhược Ngôn đột ngột thâm sắc: “Mệt? Có lẽ là vì che dấu hết sức có mệt, cho nên mới làm cho mỗi người đều có thể nhìn ra ta rốt cuộc là cái dạng tính tình gì sao!” trong giọng thản nhiên, cùng nhè phiền muộn.

      Quy Hải Lộng Nguyệt khóe miệng nhếch lên:

      “Bất luận kẻ nào?... Ha ha, chỉ sợ cũng chỉ có ta cùng bọn thấy, à đúng rồi còn cả tiểu nha đầu kia nữa.” đột nhiên nghĩ đến Nam Cung Vũ Huyên, Quy Hải Lộng Nguyệt đáy mắt xuất ánh sang lấp lánh mà hề hay biết.

      “…” Hiên Viên Nhược Ngôn trầm mặc lúc lâu:

      “Có lẽ vậy.” thu hạ tầm mắt, che dấu đôi mắt tím thâm thúy

      Nha đầu kia… thông minh làm cho người ta run sợ, nếu như…

      “Ha ha ha … Hiên Viên Nhược Ngôn, che dấu có lợi ích gì sao? Kỳ lúc trước ta cũng có ý nghĩ như thế … nhưng là sau đó ta quyết định, đối với nàng giữ lại nội tâm nguyên thủy nhất.” Quy Hải Lộng Nguyệt ánh mắt sắc bén: “Ngày nào đó, vô luận chúng ta trong lúc đấu đá lợi hại như thế nào, cũng thể liên lụy đến tiểu nha đầu kia, còn thể áp đặt sứ mệnh thuộc về nàng. Nàng, cứ như vậy vui vẻ mà lớn lên là được, sứ mạng duy nhất của nàng chính là đem tia ấm cuối cùng của chúng ta giữ lại tốt…”

      “…” Hiên Viên Nhược Ngôn , sau lúc lâu:

      hổ là đối thủ mai sau của ta, ta nghĩ gì ngươi đều đoán được.” Vốn nhìn vật ngày càng lớn, ngày càng tốt, càng ngày càng thông minh, chính là muốn đem nàng bồi dưỡng tốt, ngày sau mình có thể dùng đến, bất quá: “Ngươi đến điều này, ta có gì mà đồng ý cả. Dù sao ấm áp còn sót lại trước đây, thực ra đều để hết lên người nàng rồi, nếu như thế giới này, người cho chúng ta ấm áp, hẳn là rất khủng bố sao…”

      “Hiên Viên Nhược Ngôn, ta biết ngươi quen với tâm tình lạnh lùng, căn bản là chưa từng đối với nàng ngang hàng cùng ngươi, ngươi đối với nàng tốt, là cái mặt nạ hiền lành tác quái.”

      Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn mặt chút thay đổi, sau lúc lâu, xoay người rời khỏi, nhưng là chưa được mấy bước, liền dừng lại, nhưng có quay đầu: “Trong người nàng chảy dòng máu của ta, đầu nàng có nhúm tóc là màu đồng… cho nên, nàng muội muội của ta, muội muội duy nhất…” xong, chút do dự nâng bước rời khỏi.

      Mắt tím của Hiên Viên Nhược Ngôn có rời khỏi thác nước, nhưng suy nghĩ lại biết bay về phương nào.

      Máu, người nàng cũng có của , sợi tóc, người nàng cũng có mảng màu tím…

      Lơ đãng ngẩng đầu, tầm mắt bị luồng ánh sang mặt trời làm chói, nhắm mắt, cảm thụ ánh sang ấm áp chiếu lên thân mình ấm áp…

      Thản nhiên lo lắng như vậy, giống như là tiểu nha đầu kia, mỗi lần chớp mắt to hỏi han ân cần, thời điểm nàng làm nũng vô cùng thân thiết là cái loại cảm giác này sao…

      Mở mắt ra, trong mắt tím mảnh trong suốt thấy đáy, từ ngoài vào trong đều xuyên suốt.

      Hiên Viên Nhược Ngôn thân thủ đối với chút sắc màu ấm, năm chặt tay, buông ra, nắm chặt lần nữa… bên miệng gợi lên chút nụ cười ớt, trầm giọng lẩm bẩm: “Vật ở trong tâm của ta… chỉ cần muội có bản lĩnh ở trong này lưu lại ấn ký… như vậy huynh liền bảo hộ muội cả cuộc đời…”

      xong, thu hồi tầm mắt, từ từ thả hai tay ra, xoay người rời , trong mắt tím tràn đầy ôn hòa ở ngoài mặt, nhưng là xa cách cùng lãnh mạc có hay lần nữa chiếm cứ chỗ sâu trong mắt tím?

      Thác nước vẫn theo dòng nước xiết chảy , chỉ là giọng trầm lẩm bẩm cũng hòa tan vào khí, cùng với bọt nước bắn ra cùng tầng tầng hơi nước, tiến đến trước, tiến đến trước, chảy ra nước, chảy ra nước, tràn ngập toàn bộ gian…

      Tầng mây bị đẩy ra thành cái khe hở hẹp, luồng ánh sang màu vàng nghịch ngợm chui ra, uyển chuyển mặt đất, nhảy múa, xoay tròn, làm như tiến hành lời tuyên thệ xa xưa mà lại trang nghiêm…

      [​IMG]

    5. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 27

      [​IMG]

      Tiểu nữ oa bốn năm tuổi, ngồi ở ghế hết sức chuyên chú xuyên từng mũi kim, tay bé trắng nõn bị đâm trúng vô số lỗ , nhưng là nàng hồn nhiên để ý…

      Dư Nhã Thu đứng ở phía sau Nam Cung Vũ Huyên, mắt phượng trầm nhìn nàng, sau lúc lâu: “Huyên nhi muội muội, muội xem hôm nay thời tiết nhàng khoan khoái như vậy, chúng ta hôm nay ra thả diều, thế nào?” trong mắt phượng hung ác sớm nấp, Dư Nhã Thu ngồi ở trước người Nam Cung Vũ Huyên, ôn nhu .

      “Tỷ tỷ, Huyên nhi còn chút nữa là làm xong xiêm y, có thể chờ chút đươc ?” Nam Cung Vũ Huyên chuyên chú vào động tác tay mình, tuy rằng mở miệng chuyện, nhưng ánh mắt có rời khỏi mũi kim tay.

      Dư Nhã Thu cắn cắn môi, nén xuống cơn tức trong lòng:

      “Huyên nhi muội muội nha, chúng ta liền đem xiêm y mang ra ngoài, vừa chơi vừa làm xiêm y, thế nào?” xong nhàng kéo tay có dừng lại của Nam Cung Vũ Huyên : “Huyên nhi muội muội, muội nghĩ , ra ngoài chơi làm muội cảm thấy hạnh phúc, sau đó muội đem tâm tình hạnh phúc đến vì bọn làm xiêm y, phải rất tốt sao?”

      Nam Cung Vũ Huyên nghiêng đầu vừa muốn nghĩ:

      “Được, tốt, cái này muội đồng ý.” xong liền đứng dậy cầm vải dệt linh tinh ra khỏi cửa.

      Mang tâm trạng hạnh phúc làm xiêm y cho người đó, như vậy người đó mặc xiêm y cũng có thể cảm giác được hạnh phúc phải ?



      Thời tiết cuối thu nhàng, nhưng trời có ánh mặt trời, xanh thăm thẳm có chút vẻ mờ ám.

      vách núi trống trải, gió thu tràn về từ bốn phía có vật ngăn cản , càng mạnh hơn.

      Nam Cung Vũ Huyên ngồi ở mặt cỏ úa vàng, chuyên chú việc tay.

      Ha ha… còn chữ nữa là xong hết! Nàng vì mỗi người bọn làm bộ xiêm y, gấm màu trắng trong, mây bay màu tím đậm hoa mờ, sau đó ở góc xiêm y, thêu tên của từng người bọn .

      Động tác tay Nam Cung Vũ Huyên ngừng, trong đầu ra bộ dạng bọn mặc xiêm y đứng chung chỗ, chậm rãi về phía nàng, khóe miệng cong lên chút ý cười ngọt ngào, trong mắt là toàn bộ vẻ chờ mong.

      Chuyên chú làm Nam Cung Vũ Huyên có phát khóe miệng Dư Nhã Thu ở bên kia vẫn chơi diều mang chút tàn nhẫn mà ác ý cười: “Huyên nhi muội muội, lại đây cùng tỷ tỷ chơi lát nha!” Dư Nhã Thu đem dây diều trong tay giao cho bà vú, sau đó nâng váy chạy chậm đến trước người Nam Cung Vũ Huyên ngồi xổm xuống: “Oa! là xinh đẹp a!” phen kéo xiêm y Nam Cung Vũ Huyên may trong tay qua.

      Bởi vì nhất thời đề phòng, kim bén nhọn đâm vào ngón trỏ Nam Cung Vũ Huyên: “Hít!” Đau đớn lợi hại, làm chon Nam Cung Vũ Huyên hút ngụm khí lạnh.

      “A! Huyên nhi muội muội, muội sao chứ?”

      “… có chuyện gì.” Nam Cung Vũ Huyên lạnh nhạt đáp. Trấn áp trong lòng, nàng, là Thái tử phi của Lộng Nguyệt ca ca…

      “Ha ha…, sao là được.” Tầm mắt Dư Nhã Thu lần nữa trở lại xiêm y: “Di? Này là chữ…. Ngôn?” Dư Nhã Thu nghi hoặc , nhìn chưa kịp chữ “Ngôn”

      “Ừ, đúng vậy.” Nam Cung Vũ Huyên cười : “Còn chút nữa, liền xong, hì hì…”

      Dư Nhã Thu nhìn thấy lúm đồng tiền của Nam Cung Vũ Huyên đột nhiên cảm thấy vô cùng chói mắt, thầm cắn răng: Hừ! Thông đồng cùng Thái tử ca ca còn tính, còn muốn sở hữu người về sau có thân phận, đều thông đồng!

      “Ha ha…, xiêm y nhìn đẹp như vậy, biết có thể giống như diều, bay lên cao.” Trong mắt phượng của Dư Nhã Thu lên ý tứ mờ ắm, sau đó cầm lấy xiêm y, chạy nhanh trước gió.

      “Tỷ tỷ! xiêm y…” Nam Cung Vũ Huyên phản ứng lại, còn chưa xong, liền truyền đến bên tai tiếng hét chói tai của Dư Nhã Thu: “A!”

      “Làm sao vậy!” Nam Cung Vũ Huyên nhanh chóng đứng dậy, chạy hướng về phía trước cách đó xa bên cạnh Dư Nhã Thu.

      “Y phục, xiêm y…” Ngón tay Dư Nhã Thu hướng về phía, đối với Nam Cung Vũ Huyên muốn lại thôi.

      Nam Cung Vũ Huyên theo hướng ngón tay nàng nhìn tới, đồng tử hơi co lại.

      ….

      Đầu óc hỗn độn dần sang tỏ, bên môi lẩm bẩm giống như rên rỉ, đôi mắt Nam Cung Vũ Huyên chậm rãi mở.

      Ánh mắt hơi tan rã, cố gắng hồi phục suy nghĩ trước vụ việc…

      Gió lớn, quần áo, sau đó…. Dư Nhã Thu làm rơi….

      Thân thể theo phản xạ, tay giơ lên trước, làm ra tư thế phòng hộ.

      Nhưng động tác, cả người lại tựa như bị xe tải lớn cán qua, thần kinh muốn căng ra, cố nén cảm giác đau đớn ẩ, kêu gào .

      Nhanh chóng điều hòa hô hấp của mình, híp đôi mắt lại, mắt phượng hẹp dài lóe ra tia đề phòng.

      Nhìn quét qua chúng quanh nhanh chóng, xác định có người ở sau, Nam Cung Vũ Huyên than lớn hơi, thân thể cũng chậm rãi trầm tĩnh lại, nhưng vẫn duy trì tư thế phòng thủ có thể tấn công bất cứ lúc nào như trước.

      Chính mình thế nhưng…. Còn sống a….

      Cảm thán tiếng, biết là may mắn hay là xui xẻo đây.

      Nam Cung Vũ Huyên bắt đầu tập trung suy nghĩ lần nữa, tinh tế đánh giá hết thảy chung quanh, thu lại nghi hoặc trong lòng, quyết định đem ý nghĩ quăng ra sau đầu, bắt đầu phân tích tình cảnh tại của mình.

      Đập vào mắt là rừng cây u ám, nương theo ánh trăng, thế này mới đem cảnh sắc chung quanh nhìn toàn bộ.

      Nhánh cây trụi lủi che được ánh trăng tròn yên tĩnh trong đêm, trong rừng cây khô, khắp nơi tỏa ra khí quỷ dị.

      Tùy tiện tìm thân cây bên người dựa vào, ngồi xuống, nàng muốn hồi phục lại thể lực.

      gian yên tĩnh, ngoại trừ tiếng thở dốc thành tiếng của Nam Cung Vũ Huyên, đều im ắng.

      Nghỉ ngơi chút, Nam Cung Vũ Huyên quyết định đứng dậy.

      “Xoạt, xoạt, xoạt…”

      Lá cây khô bị giẫm lên phát ra thanh.

      Nam Cung Vũ Huyên tính đứng lên, thân mình đột nhiên dừng lại, thể xác và tinh thần nhanh chóng đề phòng, trong mắt lóe ra tia lãnh khốc, hô hấp chậm lại, yên tĩnh nghe động tĩnh chung quanh.

      Nguyên bản xung quanh lạnh lẽo lại xuất ra nhiều thứ phải là tiếng hít thở của mình….

      Tiếng lá cây khô bị giẫm lên dần đến gần, Nam Cung Vũ Huyên bình tĩnh lại tâm trạng, đem toàn bộ thân thể chuyển sang trạng thái sẵn sang chiến đấu.

      Sắc màu mờ ám quanh mình ngoại trừ ánh trăng mờ rốt cuộc đều thấy được, chỉ để lại vài cái bóng đen, đôi mắt u màu xanh lục trong đêm đen có vẻ càng ràng.

      Đồng tử Nam Cung Vũ Huyên hơi co lại, cảnh giác trong lòng lại càng thêm nhiều.

      Tuy rằng nàng quyết định xem có chuyện gì, thân thể hề động. Nhừng nội tâm cũng tiếng: Dưới tình huống này mà mình còn gặp phải bầy sói… Chết tiệt, đây là cái gọi là “Ốc lậu thiên gặp suốt đêm mưa” !

      Tình cảm nguy hiểm có cách gì kháng cự. cho nên chỉ phải nín thở chờ đợi thời cơ, để tìm ra cách tốt nhất chống lại.

      Nương theo bầy sói tụ tập lại ngày càng đông, càng lúc càng đến gần Nam Cung Vũ Huyên, trong khí nguy hiểm cũng bắt đầu trở nên mãnh liệt….

      Hết sức căng thẳng chiến đấu.

      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :