Chương 24: Đối xử với mỗi người khác nhau.
“Thái tử ca ca phải để ngươi gọi.” trong mắt màu đồng của Quy Hải Lộng Nguyệt sắc lạnh nghiêm nghị: “Ngươi hẳn là phải xưng hô với bản cung là Thái tử điện hạ.” theo người khác nghe được hai chữ “ca ca” từ trong miệng, đúng là được tự nhiên, làm cho phiền lòng!
Thân mình Dư Nhã Thu đột nhiên cứng đờ, áp chế nước mắt trào ra từ hốc mắt: “Nhã Thu tuân mệnh. Nhã Thu mạo phạm Thái tử điện hạ, thỉnh Thái tử điện hạ thứ tội.” xong dịu dàng quỳ xuống đất.
Ánh mắt oán hận nhanh chóng bắn về phía Nam Cung Vũ Huyên, sau đó nhanh chóng thu hạ đôi mắt.
Thái tử ca ca, người độc ác!
Đối với nha đầu kia tư xưng “Ta”, đối với ta lại tự xưng “bản cung” !
Cái nha đầu kia kêu ngươi là “Lộng Nguyệt ca ca”, còn ta lại kêu ngươi là “Thái tử điện hạ” !
Ta là Thái tử phi của ngươi nha! Ngươi vì sao lại đối xử với ta như thế ?
Hừ ! Cái nha đầu kia, tuyệt đối, thể giữ lại! Tuyệt đối !
“Đứng dậy .” Quy Hải Lộng Nguyệt thản nhiên nhìn thoáng qua Dư Nhã Thu: “Bản cung hôm nay đến đây, là có việc muốn nhờ vả.”
“Nhã Thu đa tạ Thái tử ca.. , Thái tử điện hạ.” Tao nhã đứng dậy: “Thái tử điện hạ muốn Nhã Thu làm chuyện gì?”
“Huyên nhi tiểu bảo bối muốn học làm xiêm y, bản cung mang nàng đến đây cho bà vú của ngươi dạy nàng.” Quy Hải Lộng Nguyệt tay lớn từng chút vuốt đỉnh đầu Nam Cung Vũ Huyên an ủi, tầm mắt dừng ở mái tóc đen của nàng trong có hỗn loạn vài sợi tóc màu sắc rực rỡ.
Dư Nhã Thu đột nhiên nhìn về phía Quy Hải Lộng Nguyệt, mắt phượng trong ánh nước kiều diễm, thần sắc bi thương nhìn xót cái gì, môi đào hơi hơi mở, muốn cái gì cũng có ra.
Huyên nhi tiểu bảo bối? tiểu bảo bối?
đến là vì có nguyên do, liền chỉ là vì giúp cái tiểu nha đầu kia “bái sư” ?
“Như thế nào? muốn ?” động tác an ủi Nam Cung Vũ Huyên đầu của Quy Hải Lộng Nguyệt dừng lại, chợp động mi mắt , ánh mắt màu đồng sắc bén nhìn về phía Dư Nhã Thu.
“! phải!” dư nhã thư vội vàng : “Chỉ cần Thái tử điện hạ phân phó, Nhã Thu chắc chắn đem hết khả năng mình có làm được!”
“Vậy là được.” Quy Hải Lộng Nguyệt đột nhiên nghĩ đến cái gì, tiếp theo lại : “ tại bắt đầu dạy , sau đó thay bản cung chuẩn bị gian phòng khách, bản cung muốn ở chỗ này chờ.”
“Lộng Nguyệt ca ca, cần, huynh chỉ cần trở lại học là được, Huyên nhi tự chiếu cố chính mình, sau đó buổi tối Huyên nhi tự mình trở về.” đôi mắt trong suốt của Nam Cung Vũ Huyên nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt, còn .
Mắt đồng của Quy Hải Lộng Nguyệt nhìn Nam Cung Vũ Huyên, sau lúc laai: “ thể.” thể phủ nhận, trong lòng đối với đề nghị của nàng rất đồng ý, nhưng là “nhiệm vụ” sớm phân công xong, chiếu cố nàng là trách nhiệm, cho nên thể cho phép dựa vào tâm ý của mình mà làm việc.
Nam Cung Vũ Huyên sâu sắc phát hiên thấy rối rắm trong mắt , trong lòng phiền muộn than tiếng, nhưng mặt có vẻ buồn bã, vẫn là ngây thơ như cũ: “Lộng Nguyệt ca ca, mà, mà ! Cứ như vậy được nha? Cứ như vậy thôi!” nắm vạt áo trước ngực Quy Hải Lộng Nguyệt, ngừng lat động, tựa như mèo con làm nũng với .
“…” Quy Hải Lộng Nguyệt né tráng đôi mắt trong suốt của nàng, .
“Lộng Nguyệt ca ca! Có được hả? Huyên nhi rất ngoan nha! Hơn nữa, Thái tử phi tỷ tỷ chiếu cố cho Huyên nhi nha!” lực lay động quần áo càng thêm lớn, trong thanh mang theo vẻ đáng , uốn éo.
“…” Quy Hải Lộng Nguyệt giãn mi, sau lúc lâu:
“Được, muội có thể ở lại nơi này mình, nhưng là thời điểm buổi tối cho phép tự mình xuống núi, huynh tới đón muội.” nhiều năm như vậy, đối với nàng làm nũng, vẫn là kháng nghị được, là vô dụng!
“Ừ muội biết!” được chấp thuận của Quy Hải Lộng Nguyệt, Nam Cung Vũ Huyên cười cong lưng mắt, vội vàng gật đầu.
“Ừ” Quy Hải Lộng Nguyệt rầu rĩ “Ừ” tiếng, sau đó đem tầm mắt chuyển tới người Dư Nhã Thu sắc mặt ràng tốt: “Dư Nhã Thu, bản cung liền tạm thời đem Huyên nhi tiểu bảo bối giao cho ngươi, tận tình chiếu cố nàng. Giữa trưa ăn trưa lúc canh ba, bữa tối ăn trong vòng giờ Dậu (buổi chiều 5h đến 7h) .”
Tiểu nha đầu kia chỉ cần ăn cơm đúng giờ, tật xấu đau dạ dày liền tái phạm.
Sắc mặt vốn phù phiếm của Dư Nhã Thu càng thêm trắng bệch:
“Vâng, Nhã Thu tuân mệnh.” Trong giọng mang theo tia run rẩy, Dư Nhã Thu trong lòng cười khổ: Ha ha ha … , đây là tới nơi này lâu như vậy, lần đầu tiên để mắt nhìn đến mình, nhưng là lại là vì muốn chính mình chiếu cố cái tiểu nha đầu chướng mắt kia, cam lòng, cam lòng!
Ở đây cái đoạn mà Vũ Huyên đầu có mấy sợi tóc là do hồi bé uống máu của mấy , nên tóc cũng có vài cọng theo màu của mấy , đủ 8 màu = )) chứ hông phải móc light đâu nha = ))